1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 38: Huyết Sát

      Tim Lý Minh Kỳ đập như nổi trống, cắm cổ chạy như điên, rốt cục cũng ra khỏi Bắc Sơn, dưới chân núi là đường mòn quanh co, nàng xem xét chung quanh, cỏ hoang cao khoảng nửa người lay động hai bên đường, chung quanh chỉ có tiếng gió và tiếng mèo rừng kêu, có nửa bóng người. vầng trăng rằm treo giữa trời rọi bóng xuống chân, trốn được rồi, nàng lại mờ mịt, nên đâu?

      “Lý Minh Kỳ ơi Lý Minh Kỳ, lúc này phải là lúc để mơ màng, thiên hạ to lớn luôn có chỗ cho ngươi dung thân, việc cấp bách là phải rời khỏi nơi này.” Liếc sang trái phải, chần chờ nữa, trực tiếp nương theo ánh trăng mà .

      Đêm đen gió lớn, bốn phía trống vắng người, nếu là sợ, nhất định là gạt người, đành dựa vào mạnh mẽ bất khuất của mình. Nàng tăng thêm lực, chân chạm đất bay mặt cỏ, được dặm đường, nương theo ánh trăng, có thể thấy cửa thành cách đó xa. Mặc kệ thế nào, rốt cục cũng có thể cảm nhận được chút hơi người, lòng vừa buông lỏng liền cảm thấy nguy cơ từ phía sau truyền đến, là sát khí, tóc gáy nàng lập tức liền dựng đứng.

      khí quanh mình như bị xé rách, Lý Minh Kỳ kịp nghĩ nhiều, lăn vòng tại chỗ, quay đầu nhìn lại, chỗ vừa mới đứng xếp dọc hàng Thấu Cốt đinh, cắm sâu ba tấc đất, nếu ghim vào thân thể nàng, liệu có còn mạng sống? Tim co rút như muốn nhảy khỏi cổ họng.

      Chẳng lẽ là người của Trầm Ngạn Khanh đuổi tới? giống lắm, nếu là người của có ý giết nàng, nhiều lắm là bắt nàng về chờ xử lý. Chẳng lẽ là người của Triệu Hân Tinh? sai, bắt nàng ra khỏi lồng chim chỉ là mấy kẻ lâu la, người này mới đúng là sát thủ.

      Tim Lý Minh Kỳ rơi lộp bộp, cố gắng đè nén hoảng sợ, cất giọng ràng: “Các hạ là ai? Chúng ta vốn quen biết, sao ngươi lại cản đường ta?”

      “Bớt nhảm , ta đặc biệt đến tiễn ngươi về trời.” Tiếng khàn khàn bủa vây quanh nàng, sắc bén chói tai.

      Lý Minh Kỳ đưa mắt nhìn bốn phía, nơi trung phía sau lưng xuất người, như đám mây đỏ máu che khuất trời xanh, khiến trời đất u ám ánh sáng, lòng nàng càng lúc càng yên, “Ngươi là người của Triệu Hân Tinh? Ngươi giết ta sợ Trầm Ngạn Khanh trả thù sao?”

      Tiếng cười khàn khàn như vịt phiêu đãng giữa trời đất, “Bé con, ngươi quá ngây thơ rồi, lúc này ta giết ngươi ai mà biết được, bớt nhảm , ngươi chịu chết, ít vùng vẫy ít đớn đau.” Người tới chút dài dòng, như đại bàng giương cánh nhào đến, từng chiêu từng thức đều tàn nhẫn đánh thẳng vào chỗ hiểm.

      “Ít ra ngươi phải để ta thành quỷ cũng ràng chút chứ.” Trong tay Lý Minh Kỳ chỉ có thanh đoản đao nhuốm máu, kinh nghiệm thực chiến của nàng chưa ổn, lần đầu tiên trong đời gặp sát khí như thế, hoảng loạn chính là xạo, ban đầu còn có thể ỷ vào khinh công mà di chuyển né tránh, né mấy chiêu, quần áo có chút tả tơi, mặt xám mày tro vô cùng chật vật.

      Tối nay Huyết Sát đến, đúng là muốn biến nàng thành mâm thức ăn, chờ khi đánh thêm hơn mười chiêu nàng lại luôn tránh được nơi nguy hiểm, hơn nữa trong chiêu thức của nàng luôn có bóng dáng Trầm Ngạn Khanh, điều này khiến y thị hốt hoảng đồng thời cũng hạ quyết tâm phải giết chết, khàn khàn giọng hỏi: “Công phu này là do ai dạy cho ngươi?”

      Lý Minh Kỳ bị ép đến mức độ này, sống chết ở trước mắt, nàng thể lùi bước, nhân từ nương tay gây nguy hiểm đến mạng của mình. Chiêu thức kiếm pháp Trầm Ngạn Khanh dạy cho nàng thoáng trong đầu, cảm thấy chiêu thức đơn giản trước kia phát huy tác dụng, đẹp mắt nhưng từng chiêu từng thức đều khắc chế kẻ địch, khiến khi đối mặt với nguy hiểm nàng có thể tự bảo vệ mình. Nàng tái mặt cũng trả lời, chờ có khe hở lập tức bỏ chạy, đáng tiếc tài nghệ bằng người, cách nào trốn thoát khỏi tầm mắt gã.

      lời nào? Vậy chết .” Để tránh đêm dài lắm mộng, Huyết Sát xuống tay.

      Lý Minh Kỳ dần mất ưu thế, bị ép đến mức còn sức chống đỡ, tuy gần đây công lực của nàng có nhiều tiến bộ, nhưng chỉ so với trước kia thôi, gặp cao thủ sao có thể là đối thủ? Hai gò má tái nhợt lên vẻ cam lòng, quát hỏi: “Tiền bối, sao ngài lại muốn giết ta? Vì Trầm Ngạn Khanh ư.”

      Huyết Sát tạm dừng tay, “Bớt nhảm , đêm nay ta nhất định phải lấy đầu ngươi.” Thấu cốt đinh tấn công cả ba mặt ngăn cản đường lui của nàng, “Chết .”

      Kiếm trong tay Lý Minh Kỳ rơi xuống đất, vốn nín thở chờ chết.

      Đúng lúc này, tiếng xé gió từ bốn phương truyền đến, bốn phía bay tới bốn cái áo choàng tung bay rộng mở. Áo choàng chứa luồng sức mạnh lợi hại, làm thành nhà giam vây Huyết Sát bên trong.

      Lý Minh Kỳ sợ hãi quá độ, hơn nữa còn chưa kịp hoàn hồn, khắc trước còn quanh quẩn trước Quỷ môn quan, sau khắc sau thiên binh liền bay xuống, sống sót sau tai nạn có cảm giác gì? Nàng thấy vui sướng gì, ý nghĩ trống rỗng.

      Người áo đỏ bị vây trong áo choàng cuối cùng cũng giãy khỏi nhà giam, bị thương chạy , ba người trong đó chạy theo truy sát, người còn lại tới bên cạnh Lý Minh Kỳ, cung kính quỳ gối xuống đất, hai tay nâng lên, đưa đến cái túi cùng thanh kiếm, “Lý nương, chủ tử , ngoài kia lòng người khó lường, rất an toàn, mong ngài chăm sóc tốt cho bản thân, trăm ngàn lần đừng gầy , đừng bị thương, chờ khi ngài ấy hoàn thành mọi việc trong tay liền đến tìm ngài.”

      “Chủ tử của các ngươi là ai?” Lý Minh Kỳ thả lỏng tâm tình, cất tiếng, giọng cũng tự giác mà vút cao, tên đến bên miệng lại chết sống thốt ra được, bốn người áo đen này xuất rất đúng lúc, sớm muộn vừa đúng lúc nàng sức cùng lực kiệt, hẳn là họ vẫn luôn theo sau mình?

      Khóe môi nam tử áo đen nhếch nụ cười, “Chủ tử , trong lòng ngài hẳn là .”

      Lý Minh Kỳ lui về phía sau hai bước, đoạt lấy túi và kiếm trong tay nam tử, nghiến răng nghiến lợi : “Thay ta cảm ơn .” Nam tử áo đen cúi đầu hành lễ, tung người chạy .

      Trong túi có hai bộ quần áo để thay, vài tờ ngân phiếu, túi bạc vụn, còn có mấy bình thuốc trị thương. Người nọ nghĩ chu đáo, Lý Minh Kỳ cất kỹ ngân phiếu vào người, quần áo và túi bị nàng ném xuống đất, oán hận giẫm chân lên, ngẫm lại thấy đúng, nhặt thuốc trị thương lên, thuốc này đều do Phong Thiển Ảnh điều chế, hiệu quả tốt vô cùng, đem theo bên người có thể đề phòng trường hợp bất trắc. “Trầm Ngạn Khanh, đừng tưởng rằng như vậy ta ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ngươi muốn chơi đùa, ta tiếp đón.” Lý Minh Kỳ lời này đương nhiên có chút chột dạ, nếu tối nay Hắc Y vệ đuổi tới đúng lúc, e là mình thấy được mặt trời ngày mai. Nhưng hết thảy đều do ai gây nên? Đầu sỏ gây ra phải là sao? Cho nên đừng hy vọng nàng mang ơn.

      Thế giới bên ngoài đúng là có nhiều hiểm trở, có lẽ còn có sát khí mạnh, sao lại làm khó ép nàng xông vào, đụng góc tường quay đầu lại. Nếu Trầm Ngạn Khanh vậy, chắc chắn cho nàng thời gian chạy trốn.

      Lòng Lý Minh Kỳ vô cùng mệt mỏi, loại cảm giác bị người khác nắm trong lòng bàn tay thoải mái, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được sợi dây vô hình quấn chặt mình, đầu kia nằm chắc trong tay , muốn buông liền buông, muốn túm liền túm, muốn giăng lưới là có thể giăng lưới, đây là loại cảm giác gì? Đúng theo lời , như bóng với hình, trốn cũng thoát. Nên biết nếu chim chóc vào rừng, tốt xấu gì cũng muốn bay xa chút, nếu có thể bay khỏi tầm mắt ... Được rồi, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.

      Lý Minh Kỳ vội chạy trốn, trời vừa tờ mờ sáng liền vào thành, đầu tiên là đến cửa hàng quần áo may hai bộ nam trang, tiếp đó lại đến hiệu cầm đồ, cầm tạm bảo kiếm tay, cầm bạc vụn đến chỗ thợ rèn mua thanh kiếm sắc bén. Chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt, nghênh ngang bước vào Tùng Hạc Lâu, ăn bữa thịnh soạn.

      Ngồi ở Nhã gian nơi lầu hai có hai người, chính là Trầm Ngạn Khanh và Phong Thiển Ảnh, “Ngạn Khanh, rốt cuộc đệ nghĩ gì thế?”

      Trầm Ngạn Khanh lộ vẻ hờ hững, ngón tay thon dài gõ mặt bàn, “ có gì, vui thôi.”

      Cửa sổ sát đường truyền đến loạt tiếng động, dưới trời trong nắng đẹp, người áo đen nhảy vào từ cửa sổ, trong tay người mới tới còn túm theo người, chính là Huyết Sát toàn thân áo đỏ, “Chủ tử, người đưa đến rồi.”

      Trầm Ngạn Khanh tùy ý phất phất tay, người áo đen quỳ gối xuống dập đầu hành lễ, lại từ cửa sổ chạy .
      Last edited by a moderator: 20/4/16
      amandatruc, AikoNguyen, Tồn Tồn33 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 39: thả để theo

      Trong Nhã gian vô cùng im ắng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi, Huyết Sát bị điểm huyệt câm, nằm sấp nơi đó, nhắm mắt hề phát ra tiếng động. Phong Thiển Ảnh nhìn cửa sổ vẫn còn lắc lư kia, hộ vệ áo đen vừa rồi là Ám Long vệ của Ngạn Khanh? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà ngay cả Ám Long vệ cũng xuất ? Đáy lòng gã có chút kinh ngạc khó tin, quay đầu nhìn về phía Trầm Ngạn Khanh, vẻ mặt tiểu sư đệ vẫn như thường, biết vì sao lại khiến gã có chút lo lắng, “Ngạn Khanh, người này là ai?”

      Trầm Ngạn Khanh lười biếng ngồi tựa nghiêng vào ghế, khuôn mặt thon thả nhìn nghiêng lộ ra vui giận, chỉ đôi mắt như đầm sâu kia dường như nổi cơn gió lốc, “Huynh có thể tự hỏi y thị.”

      Phong Thiển Ảnh thầm suy xét, đoán được tám chín phần, rồi vẫn hỏi ra miệng, “Ngươi là ai?” Cách khoảng giải huyệt cho y thị.

      Huyết Sát dời tầm mắt, tỏ vẻ dù chết cũng khai tên chủ nhân của mình, “Muốn giết cứ giết, bớt nhảm .”

      “Chu choa, vẫn còn cứng đầu nóng tính này. Ngạn Khanh, đệ thấy nên lóc thịt hay ném vào chảo dầu tốt hơn?” Phong Thiển Ảnh có chút lo lắng cho tiểu sư muội, biết rốt cuộc Ngạn Khanh tính thế nào.

      “Vốn chẳng phải là chuyện lớn gì, hà tất phải phiền phức như vậy.” Trầm Ngạn Khanh chậm rãi uống ngụm trà, từ chỗ ngồi đứng dậy, đến bên cạnh Huyết Sát, đôi giày gấm màu tím nâng lên, đá vào y thị, mũi giày chạm vào người y thị, liền giải huyệt đạo cho thị, giọng : “Hôm nay ta giết ngươi, chỉ cần ngươi có thể chạy khỏi cánh cửa này, ta liền bỏ qua chuyện cũ, nếu trốn thoát, ha, làm sai phải trả giá thôi.”

      Ánh mắt Huyết Sát chợt lóe, thân thể lập tức lao về phía trước, nhanh như hổ đói vồ mồi, toàn bộ nội lực đều dồn đến hai chân. Dù là Trầm Ngạn Khanh hay Phong Thiển Ảnh, thị đều phải là đối thủ của bọn họ, mặc kệ Trầm Ngạn Khanh có mục đích gì, chỉ cần còn cơ hội, thị liền muốn thử lần. Cửa sổ rộng mở kia cách thị gần như vậy, chỉ nhịp thở là thị có thể chạy tới, trợn trừng hai mắt, hai chân dậm mạnh lên sàn nhà, sải bước dài, cả người như đạn pháo lên nòng, nhằm về phía cửa sổ.

      Phong Thiển Ảnh hề cử động, gã lặng im nhìn qua. Nhìn Huyết Sát bổ nhào đến cửa sổ, nhìn y thị gian nan bước từng bước về phía trước.

      Huyết Sát hô tiếng, hai tay nắm chặt khung cửa sổ, chỉ thiếu chút, chút nữa thôi, hy vọng cùng tuyệt vọng chỉ cách nhau chút này, phía sau có lực hút truyền đến, lực hút này mang theo ý trêu ngươi, nhàng rồi mạnh mẽ, khung cửa sổ bị y thị siết vỡ thành tro bụi, mà thị thấy được người phía sau cũng siết thịt mình vỡ nát.

      Trầm Ngạn Khanh muốn giết người, giết giết, nhưng cũng , nếu ngươi trốn thoát phải trả giá, trả giá thế nào? Ngay lúc Huyết Sát xoay người chạy trốn nghĩ xong rồi, nếu là trả giá, chính là sống bằng chết, bằng ngược lại, có gì thú vị chứ? thờ ơ mở bàn tay phải, từng dòng lực hút từ bàn tay trào ra, ban đầu còn mềm , đến cuối cùng lại biến thành trận cuồng phong.

      Gió mang theo sức mạnh có thể thổi đau người, xé rách da đầu Huyết Sát, làm cho từng sợi tóc của y thị dựng đứng, thị đau... nhưng đau đến ngất, lại khiến người ta chỉ mong được chết.

      Ban đầu Huyết Sát còn có thể cắn răng cố nén, tóc rơi từng mảng đầy đất, da đầu vẫn chưa rời khỏi thân thể, thứ rời chính là mấy chục năm tu vi, lực hút kia càng ngày càng mạnh, nội lực của thị bị xói mòn cũng càng lúc càng nhanh, loại đau đớn tan lòng nát dạ đốt cháy ruột gan, rốt cục y thị chịu nổi loại đau đớn buốt tim buốt phổi này nữa, khàn khàn gầm rú ra tiếng.

      Trầm Ngạn Khanh nhìn Huyết Sát suy yếu ngã rạp xuống, gió lốc trong mắt cuối cùng cũng tắt, lấy khăn tay trắng nõn lau lau đôi tay vốn dính hạt bụi, thờ ơ : “Trở về với chủ nhân của ngươi, ta luôn quá kiên nhẫn, nể chút tình cảm nhiều năm, ta cho muội ấy ba lần phạm lỗi, đây là lần thứ hai.” Khăn lụa màu trắng tay trượt xuống, uyển chuyển lay động giữa trung, cuối cùng rơi lên gương mặt dại ra của Huyết Sát.

      người vốn có võ công cao cường, nếu bị phế hết tu vi thể luyện võ trở lại, đây là tra tấn đến mức nào? Sống bằng chết hẳn chính là thế này đây.

      “Thiển Ảnh, chúng ta thôi.” Cổ tay áo thêu tơ vàng chậm rãi hạ xuống, che giấu đôi tay thon dài có thể hô mưa gọi gió, , chút do dự.

      Phong Thiển Ảnh thầm than thở, tiểu sư đệ quả nhiên vẫn rất thiên vị, bước nhanh vài bước theo sau, “Ngạn Khanh, vì sao lại thả Huyết Sát?” Loại người như thế, dù còn nội lực, nhưng giang hồ khẳng định vẫn còn hai người bạn tốt, đến lúc đó chẳng phải rất phiền phức?

      Rốt cục Trầm Ngạn Khanh cũng nhìn thẳng vào gã, “Đệ cho muội ấy thêm cơ hội phạm sai.” Lời rất , tựa như lá rụng, bị gió thổi nhàng rơi xuống mặt đất, khuấy được chút bụi bặm nào.

      Phong Thiển Ảnh hỏi nhiều, đáy lòng gã có chút sợ hãi lại có chút nguội lạnh, Ngạn Khanh bắt đầu nảy sinh phiền chán với tiểu sư muội từ khi nào? Xem ra chuyện này chính là cái cớ, đều do tay dung túng mà thành. Rốt cuộc làm sai thế nào, lại khiến tức giận, đến mức thể tha thứ?

      Chuyện vừa xảy ra trong Nhã gian, Trầm Ngạn Khanh để trong lòng, với , tồn tại của Triệu Hân Tinh tựa như hòn đá dưới chân, chướng mắt liền đá văng , vướng chân trực tiếp nghiền thành phấn, có thể khiến lo lắng chính là người đứng sau lưng thị.

      Đời người chính là vở kịch vừa bi vừa hài, sợ chịu khổ cũng sợ bị thương, chỉ là kẻ nào có ý xấu xa muốn đánh vào người trong lòng , đừng trách xuống tay độc ác vô tình.

      Lúc hai người xuống lầu, vẻ mặt đều rất thản nhiên, nhìn ra được điều gì. Tiểu nhị thấy bọn họ bước xuống, thừa dịp bọn họ chú ý, nhanh như trận gió chạy lên lầu, buôn bán kỵ nhất là chết người, kiện tụng. Vào phòng nhìn lướt qua, liền thấy có người đau đến hôn mê bất tỉnh nằm dưới sàn, nguy đến tính mạng, lúc này tiểu nhị mới thấy nhỏm, ân oán gì đó giang hồ y thấy nhiều, liền quan tâm thêm nữa, xoay người xuống lầu.

      Phong Thiển Ảnh lấy trong áo ra nén bạc, dung nhan tuấn tú sa sầm, lạnh nhạt : “Đây là chi phí sửa sang phòng ốc, người trong phòng các ngươi đừng thèm quan tâm, mặc thị tự sinh tự diệt.”

      “À... À, khách quan yên tâm, tiểu nhân hiểu.” Nhiều thêm chuyện bằng bớt chuyện, ông chủ đương nhiên cũng biết nặng , chỉ cần lợi ích của mình bị thiệt hại, lão quan tâm nhiều làm gì?

      Trầm Ngạn Khanh trước gã bước lướt qua cửa khách điếm, toàn thân khoác áo đen như vẩy mực, rất đậm rất tối, phơi dưới ánh mặt trời, tựa như ngọn lửa màu đen bùng cháy, cực lạnh cực rét, khiến ai dám nhìn.

      Phong Thiển Ảnh nhìn lướt qua xung quanh, tuyệt thấy bóng dáng Lý Minh Kỳ, thầm than, con thỏ này chạy cũng mau, ngươi chạy hay rồi, đâu biết là có bao nhiêu người bị xui xẻo theo đâu.

      Bên ngoài gió lạnh thổi mạnh, nóc nhà mấy con chim sơn ca vui mừng ca hót, lông mao người chúng bị gió thổi, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, “Ngạn Khanh, chúng ta đâu đây?”

      Trầm Ngạn Khanh nhìn dãy núi nơi xa, vùng núi vẫn xanh biếc, gió thổi lay động bóng cây, “Đến nơi phải đến thôi.” Áo choàng đen viền vàng điểm bạc nhoáng lên trong gió, dời tầm mắt nhìn về nơi nào đó, môi mỏng nhếch thành nụ cười như có như , tự nhiên phóng khoáng như cây Ngọc đón gió.
      Last edited by a moderator: 24/4/16
      amandatruc, AikoNguyen, Tồn Tồn32 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 40: Nàng thả rồi theo

      Chỉ khẽ vô tình ngoái đầu nhìn lại, suýt nữa làm tim Lý Minh Kỳ nhảy ra khỏi cổ họng, nàng hề rời khỏi khách điếm này. Cảm giác tồn tại của Trầm Ngạn Khanh quá mạnh mẽ, huống chi theo bên người còn có nghiệt Phong Thiển Ảnh, cần hai người này gây chuyện, chỉ cần đứng đó, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.

      lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lòng nàng liền yên, cẩn tắc vô áy náy, liền thuê căn phòng khác, trực tiếp trốn vào. Chờ khi tiếng kêu thảm thiết chấm dứt, nàng lại có chút khống chế được mình, muốn nhìn xem rốt cuộc có phải là người nọ hay , nàng vụng trộm nhìn qua khe hở cửa sổ, đúng lúc thấy ngoái đầu nhìn lại.

      Lý Minh Kỳ vòng hai tay ôm lấy mình, nỉ non thành tiếng, “Trầm Ngạn Khanh, rốt cuộc là vì sao?” Chỉ vì muốn chơi trò mèo vờn chuột ư? Nhưng dù nàng là chuột, cũng thể là mèo, vua sư tử của rừng rậm tội gì phải làm khó con chuột trắng như nàng? Vờn qua... Vờn lại... Cuối cùng phải có người nhận thua mới được sao.

      Lý Minh Kỳ nhìn theo dáng hai người rời , cả người mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, phải trốn thế nào đây? Lúc này giữa hai người họ như tồn tại mối liên hệ chặt chẽ rời, nàng có thể cảm nhận hướng của , vậy sao, có phải cũng cùng cảm giác? Nàng có thể chạy xa, chạy lâu, có phải toàn bộ tâm tình đều bị nhìn thấu ? Càng nghĩ lòng nàng càng rét lạnh, thậm chí có chút bi thương muốn chấp nhận số phận.

      Nàng lặng im ngồi bên cửa sổ, nhìn vật đổi sao dời, tâm tư hỗn độn ràng, thẳng đến canh ba mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp , mộng xấu mộng đẹp, trộn lẫn vào nhau.

      Trời chưa sáng, nàng liền mở mắt, đầu tiên là gọi Nhã Nhi, ai lên tiếng trả lời, lại gọi Ngọc Nhi, vẫn ai trả lời, hai nha đầu này đâu hết rồi? Lý Minh Kỳ mơ màng lâu mới tỉnh táo lại, lúc này nàng còn ở trang viên Bắc Sơn nữa, bên người đương nhiên cũng còn ai khác.

      Rời giường, rửa mặt chải đầu, mặc quần áo, khi mọi thứ xong, người trong gương biến thành thiếu niên, toàn thân áo trắng như tuyết, vạt áo tung bay, tóc đen xõa xuống hai vai, nơi mày trái điểm nốt ruồi son đỏ như máu, nàng nhìn gương cười, “ cho ta tự do trong bao lâu đây? Thôi, hiếm khi có được thời gian nhàn nhã, thả thôi, đâu có cảnh đẹp ta đến đó.”

      Hôm nay Tùng Hạc Lâu vô cùng náo nhiệt, là bữa sáng, bàn cơm dưới lầu ngồi ít người, xét dáng vẻ đều là hiệp khách giang hồ.

      Lý Minh Kỳ có chút ngờ vực, xảy ra chuyện lớn gì sao? Đồng thời tiểu nhị cũng nghi ngờ, hôm qua ràng là vị nương, sao hôm nay lại biến thành thư sinh mặt trắng? “Vị khách quan này, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?” Mở cửa buôn bán, kiêng kị nhất là đắc tội với người ta, đặc biệt là loại khách giang hồ có chút bản lĩnh, có thể tò mò, nhưng vẫn nên hiểu việc gì nên hỏi, việc gì nên hỏi.

      Lý Minh Kỳ khẽ vuốt cằm, “Khá tốt, hôm nay xảy ra chuyện lớn gì thế?” Vừa chuyện vừa tìm góc người ngồi xuống, gọi bữa sáng đơn giản.

      Tiểu nhị cầm khăn lau màu trắng lau lau cái bàn, đè thấp giọng, : “Khách quan biết đâu, đêm qua có cháy lớn, Vạn Kiếm sơn trang bị đốt sạch, những người này đều đến để đánh tiền đồn.”

      Cái gì gọi là đánh tiền đồn? trắng ra bất quá chính là đến hôi của mà thôi, môn phái lớn như vậy, trong phái thể võ công bí tịch, chỉ đến hàng nghìn thanh bảo kiếm cũng đủ khiến người ta đỏ mắt, bằng , được chút vàng bạc tiền tài cũng tốt, “ phải Vạn Kiếm sơn trang có Kiếm Tông tiền bối trấn giữ sao? Sao có thể bị người ta hủy hoại cả sơn môn?”

      “Nghe liền biết khách quan ít lại giang hồ, tháng trước Kiếm Tông qua đời, nghe là trúng kịch độc, bị người độc chết.” Khách điếm người đến người , rất thạo tin tức, loại chuyện này nếu nghe thấy nhiều hơn, cũng thành vô cảm, chỉ còn là đề tài cho những người làm nghề kể chuyện, “Khách quan, ngài chờ lát, tiểu nhân liền dọn cơm cho ngài.”

      “Đa tạ.” Lễ phép lời cảm tạ, tâm tư xoay chuyển, độc chết? Kiếm Tông nổi danh lâu, sao lại dễ dàng bị độc chết? E là việc này đơn giản như vậy.

      Vạn Kiếm sơn trang bị tiêu diệt, giống như tảng đá to vách núi rơi vào biển lớn, khơi dậy ngàn lớp sóng, ngay cả kẻ tay ngang như Lý Minh Kỳ cũng nhìn ra ít khuất tất trong đó, chi đến những người giang hồ sống cảnh liếm máu đao này, xét thế nào chuyện này vừa nghe liền ngửi thấy mùi máu tươi khiến người buồn nôn.

      Là chuyện qua đường, người đời thường thích xem náo nhiệt, ân oán của người khác liên can gì đến mình? Lý Minh Kỳ lại nghe thấy, “Khách quan, mời dùng cơm, nếu còn cần gì, cứ trực tiếp gọi ta.” chén canh trứng, hai cái bánh bao nhân, đĩa dưa muối , vô cùng thanh đạm đơn giản.

      Lý Minh Kỳ cười gật đầu, đêm qua sợ bóng sợ gió trận, sớm đói đến mức ngực dính vào lưng rồi, đầu tiên là uống mấy ngụm canh, sau đó chậm rãi ăn bánh bao. Bên tai thỉnh thoảng truyền đến lời bàn tán của mấy người xung quanh, ví như chuyện, đệ tử Vạn Kiếm sơn trang có ai mất tăm mất tích, có ai tránh thoát, lánh đâu, lại ví như chuyện trong cố lần này ai là người được lợi, rước lấy hận thù khắp chốn, sau đó máu tươi chảy dài.

      Nghe mấy chuyện đồn đãi này của giang hồ, biết sao mà khẩu vị nàng lại rất tốt, rất nhanh hai cái bánh bao chui vào bụng, lại còn chưa ăn no. Vốn định gọi thêm, giơ cái thìa lên, ngay sau đó động tác của nàng liền ngừng lại, nếu nàng nhìn lầm, người áo đỏ lần tay vịn cầu thang lê xuống lầu chính là người đêm qua muốn giết nàng, chẳng lẽ tiếng kêu thảm thiết hôm qua chính là của y thị?

      Hơi thở của Huyết Sát vô cùng yếu ớt, mong muốn được sống chống đỡ cho thị, bước hơn mười bậc thang mà thị ướt đẫm mồ hôi, như dài bằng cả đời người.

      Tiểu nhị lui sát vào tường, dám tiến lên chào hỏi, nhìn theo y thị loạng choạng ra cửa khách điếm, ánh mắt thực khách trong điếm đều lưu luyến người Huyết Sát lát, thấy quả y thị có tính uy hiếp mới thu hồi ánh mắt nhìn trộm.

      Lý Minh Kỳ còn lòng dạ dùng cơm, đặt tiền cơm xuống, trong ánh mắt muốn lại thôi của tiểu nhị, bước ra ngoài theo. Nàng cũng biết sao mình lại to gan thế, ý nghĩ vừa sinh ra trong đầu, liền khống chế nổi nữa.

      Võ công của Huyết Sát bị phế sạch, còn bằng người bình thường, ở đầu đường mua năm cái bánh bao thịt, vừa chạy vừa như sói đói hổ vồ nhét vào miệng. Lý Minh Kỳ theo đuôi thị ra khỏi thành, vào rừng cây , sâu trong rừng cây có miệng giếng cạn phủ đầy lá khô, Huyết Sát ngồi bất động bên miệng giếng cạn, xem ra là chờ người.

      Lý Minh Kỳ dám đến quá gần, tự biết thực lực của mình bằng cái nhấc tay của người ta, trong rừng nhánh cây rậm rạp, nàng núp gốc cổ thụ lớn, thấp thoáng có thể đoán được tình huống bên kia, vừa chờ liền chờ đến gần giờ ngọ, vào lúc nàng nhàm chán sắp ngủ, lại bị tiếng trò chuyện làm bừng tỉnh.

      “Huyết Sát, ai đánh ngươi thành bộ dạng này?” Người tới cũng toàn thân áo đỏ, vừa nhìn liền biết là vị nương.

      “Ta bị Tứ gia phế võ công, tại chính là thứ vô dụng nhấc nổi tay, thể trở về tận trung bên thiếu chủ. Ta tìm ngươi, chính là muốn ngươi thay thế vị trí của ta.” Huyết Sát mấp máy môi chuyện, lộ ra miệng vết thương xấu xí mặt.

      “Ngươi làm gì khiến nổi giận đến vậy? Thiếu chủ có thể gặp nguy hiểm gì ?” Giọng điệu của nữ tử trở nên gấp gáp.

      “Đây chính là chuyện ta muốn dặn ngươi, ngươi ở cạnh bên người thiếu chủ, nhất định phải khuyên ngài ấy nhẫn nại, nếu chỉ vì nữ tử liền rối loạn tinh thần, sau này sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ? Có số việc cần phải bàn bạc kỹ càng, nhất quyết thể nóng vội, nếu gặp chuyện thể nhịn, liền khuyên thiếu chủ về kinh trước, chủ thượng sắp xếp thỏa đáng.” Huyết Sát dường như hạ quyết tâm lớn mới ra hết những lời này.

      “Ngươi muốn đâu?” Người tới hai tay nắm chặt thành quyền, trong giọng mang theo lo lắng cùng nỡ, “Bộ dạng này của ngươi đến đâu cũng gặp nguy hiểm, chưa đến kẻ thù, chỉ... chỉ riêng người nhà của ngươi e là cũng tha cho ngươi.”

      “Ha ha, còn mạng sống, mất mạng chết thôi.” Huyết Sát ho khan vài tiếng, ban đầu chỉ ho khẽ, sau càng lúc càng dồn dập cuối cùng liền hộc máu, “Huyết Kiều Nhi, ngươi hãy cố mà sống cho tốt.”

      Giọng dần dần thấp đến mức thể nghe thấy, Lý Minh Kỳ biết các nàng bàn chuyện của bản thân họ. Nếu ngươi biết có người gây khó cho ngươi, ngươi nên làm thế nào? Trầm Ngạn Khanh ngẩng đầu lên mà là nên giết tha, bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.

      Lý Minh Kỳ nhìn nhìn thanh kiếm trong tay, thanh kiếm này thực sắc bén, nhưng trước nay nàng chưa từng giết người, cũng dám giết người, lại càng muốn trở nhành tội phạm nghiêm trọng bị nha môn truy nã.
      Last edited by a moderator: 24/4/16
      amandatruc, AikoNguyen, Tồn Tồn32 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 41: Nhất Ngôn đường

      Huyết Kiều Nhi rồi, trong rừng chỉ còn lại mình Huyết Sát bị phế võ công, Huyết Sát từng muốn lấy mạng nàng, Huyết Sát còn chưa chết tâm, vẫn tiếp tục muốn lấy mạng nàng. Lý Minh Kỳ trốn ở cây, vẫn nhúc nhích, lòng nàng bắt đầu nảy sinh sát ý, cũng biết là sợ hãi hay hưng phấn, tim của nàng run lên, tay cầm kiếm cũng khẽ run theo.

      Lý Minh Kỳ cúi đầu nhìn về phía cái tay cầm kiếm của mình, tay nàng rất , lá gan của nàng cũng rất , nàng biết múa kiếm, khi phải phá núi nàng cũng đập vỡ vách đá, nhưng riêng việc giết người nàng làm, , như vậy cũng chính xác, kiếp trước nàng từng giết người, nàng giết chính mình. Với mình còn có thể độc ác đến vậy đối với kẻ thù, sao lại thể độc ác chứ?

      Huyết Sát ăn thuốc quí do Huyết Kiều Nhi đưa cho, vết thương người sớm hồi phục, đáng tiếc là nội lực thể khôi phục, nhưng liên quan gì chứ? Chỉ cần còn sống, chỉ cần sống đủ lâu, có duyên gặp được điều bất ngờ, ngày nào đó y thị lại đứng lên lần nữa, còn đứng cao hơn trước. Y thị biết ở nơi kín đáo có thư sinh mặt trắng rối rắm biết có nên giết thị hay , nên giết thị thế nào. Có lẽ bởi vì biết cho nên sợ, có lẽ lại vì sợ nên mới chút đề phòng. Với loại lão giang hồ như thị mà , giữa võ công và kinh nghiệm, kinh nghiệm càng thêm quan trọng. Sau khi ổn định tâm tình xong, thay bộ quần áo vải màu tro, lưng đeo túi, bắt đầu con đường mới.

      Lý Minh Kỳ nhìn theo hướng y thị rời , thị đâu còn quan trọng nữa, quan trọng là chính nàng cũng biết mình muốn đâu, nếu biết, nếu muốn thả để theo, vậy liền theo y thị thôi.

      Huyết Sát trở về Lâm Nghi, Lý Minh Kỳ cũng lần nữa theo vào thành, thấy y thị vào hiệu thuốc, mua rất nhiều thuốc pha chế sẵn, thấy y thị vào tiệm lương thực, mua rất nhiều lương khô.

      Lý Minh Kỳ suy nghĩ chút, tuy rằng chưa từng bước vào giang hồ, ít nhất cũng từng nghe , người này là muốn lặn lội đường xa sao? Vậy được rồi, nương ta cũng dự trữ ít đồ dùng, ta muốn theo ngươi, xem rốt cuộc ngươi muốn làm gì. Nàng xoay người muốn đến cửa hàng bên cạnh mua chút thịt bò khô, ngờ lại đụng phải người, chưa kịp nhìn xem người đó là ai, cúi đầu áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, ta cố ý, làm ngươi bị thương chứ?”

      Người nọ cũng theo, “Xin lỗi, xin lỗi, ta cố ý, làm ngươi bị thương chứ.” Lộ vẻ ngơ ngốc cười cười, cơ mặt Lý Minh Kỳ liền cứng lại, người trước mặt trông rất quen, nhưng sao nhớ thế nào cũng nhớ nổi?

      “Gã đó là kẻ ngốc, công tử đừng chấp nhặt với gã.” nương ăn vận trang điểm xinh đẹp lên tiếng.

      “Gã đó là kẻ ngốc, công tử đừng chấp nhặt với gã.” Lại là trận cười ha ha ngây ngô, vị nương kia kéo lỗ tai gã, “Thuận nhi lếu láo, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm, mau về cùng tỷ tỷ.”

      Thuận nhi? Kẻ trộm!

      Đầu óc chợt lóe, Lý Minh Kỳ nhớ ra, phải ngọc bội của nàng bị người này cướp sao? Chỉ sau tháng, sao người này lại biến thành kẻ ngốc? Đại nương bán thức ăn bên đường thấy nàng mất hồn hồi lâu, liền cắt ngang suy tư của nàng: “Tiểu công tử à, chắc ngươi phải là người vùng này, chưa từng nhìn thấy kẻ ngốc sao?”

      Lý Minh Kỳ có chút lúng túng, “Đại nương, lúc trước ta từng gặp , rất khỏe, có thể trộm cắp xung quanh đây, tràn đầy sinh lực, sao bây giờ lại biến thành kẻ ngốc?”

      “Ngươi biết rồi, ác giả ác báo mà, chẳng phải hay trộm cắp sao, trộm phải người nên trộm, bị người ta cắt phăng sáu đầu ngón tay, bị dọa đến điên, nếu điên, e là mạng cũng còn.” Đại nương giơ hai tay lên, bốn đầu ngón tay dựng thẳng, phần còn lại vừa đủ sáu, “Giờ tốt rồi, hàng xóm láng giềng ai sợ nữa, mọi người đều gọi là Lục Lục Thuận.”

      Tên này nghe cũng rất may mắn, nhưng trong đó có bao nhiêu oán hận và xả giận? Lý Minh Ky chợt muốn thăm dò, “Đại nương, ngài có biết gây chuyện trúng ai ?”

      Đại nương lắc lắc đầu, thổn thức: “ mất tích thời gian ngắn, mẹ gấp đến nỗi báo quan, bổ đầu tìm kiếm mấy ngày nhưng có kết quả, nửa tháng trước lại tự xuất ở dưới chân thành, người ngốc thành như vậy, án này còn tra xét thế nào được.” Có người đến mua thức ăn, đại nương quay lại chuyên tâm buôn bán.

      Việc này nếu là do ngọc bội, Thuận Nhi bị chặt ngón tay hóa ngốc chính do nhóm Trầm Ngạn Khanh gây ra, lòng nàng chợt lạnh, tuy Thuận Nhi là kẻ lọc lừa trộm cắp nhưng vẫn chưa là kẻ gian tà tội ác tày trời, trừng phạt như thế có phải quá nặng nề rồi ? Lý Minh Kỳ có chút thoải mái, thuần túy là do tâm tình, lại nghĩ, với tính tình của những người đó, gã có thể giữ được mạng là quá may mắn rồi.

      Quá may mắn, lời này quả sai, nếu gã trộm cắp, sao Trầm Ngạn Khanh có thể lần theo ngọc bội mà tìm được nàng? Tim nghẹn lại rồi thở dài, sống chết của người khác liên quan gì đến mình? Hết thảy đều do nhân quả tuần hoàn mà thôi, nàng giậu đổ bìm leo là quá nhân từ rồi.

      Huyết Sát vào Thất Ngôn đường, lúc lâu, Lý Minh Kỳ chuẩn bị xong hành lý, cũng chưa thấy người nọ bước ra. Mặt trước của cửa hiệu này hết sức bình thường, thậm chí có chút cũ nát, trước cửa cũng vô cùng vắng vẻ, là giờ ngọ mà chẳng thấy ai bước vào. Nàng thầm nghi ngờ, lượn hai vòng trước cửa tiệm, giữ lấy người qua đường hỏi thăm: “Tiểu ca, làm phiền chút, Nhất Ngôn đường này buôn bán thứ gì vậy?”

      Người qua đường giáp liếc mắt nhìn nàng cái, ánh mắt sáng ngời, vừa nhìn liền biết là người nơi khác, ngay cả điều này mà cũng biết, “Ngươi hẳn là người xứ khác rồi, trong đó bán đồ dùng cho người chết.”

      Buôn bán đồ dùng cho người chết? phải là bán quan tài sao? Sao lại lấy cái tên văn vẻ như vậy? “Việc này... Cám ơn nhé.” Người qua đường cảm thấy có chút xui xẻo, chắp tay sau lưng mất.

      Lý Minh Kỳ do dự, Huyết Sát vào đó làm gì? Nếu y thị vẫn ra, chẳng lẽ mình cứ phải đứng bên ngoài chờ sao? Nàng liếc nhìn vào trong tiệm, chẳng thấy bóng dáng Huyết Sát đâu, cũng thấy quan tài, tiền vàng mã hay vòng hoa như trong tưởng tượng.

      Trán nhíu lại, giữa ban ngày ban mặt có thể bày mưu đặt kế gì chứ? Nàng tuyệt thừa nhận vì tò mò nên mình mới đứng chôn chân ở đây, đời này còn có ai đáng sợ hơn gã Trầm khốn kiếp kia sao?

      Tuy rằng việc buôn bán trong tiệm vô cùng vắng vẻ, nhưng trang hoàng bên trong lại rất tinh tế, lộ ra phong cách tao nhã, còn thoang thoảng mùi thơm, khiến tâm tình người ngửi thấy lập tức thả lỏng. người trung niên ngồi ở sau quầy, thấy lại có người đến, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thường dăm bữa nửa tháng cũng chẳng hề có ai, vậy mà chỉ hôm nay có đến hai người: “Tiểu công tử, ngươi cần gì?”

      Lý Minh Kỳ có chút khẩn trương, tay ở sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi, “Lần đầu đặt chân đến vùng này, hôm nay rảnh rỗi, tùy ý dạo quanh, ông chủ cần phải tiếp đón đâu.” vách tường đối diện cửa có treo tranh thủy mặc và tranh chữ của danh gia, cái giá treo cao ở hướng đông bày các loại đồ cổ, xem kỹ thấy ít đồ vàng bạc đồng vừa mới được khai quật, triều đại nào cũng có, rất nhiều vật dụng được gia đình quan lại quyền quý chôn theo, là đào trộm sao? Nhưng sao lại dám quang minh chính đại bày bán ở đây? Nếu vậy việc buôn bán đồ dùng cho người chết kiểu này thể lỗ.

      Phía tây treo bức tranh, đó là tòa lầu cao cao, Lý Minh Kỳ xem đến mê say, đến khi quay người lại, tinh thần, hô hấp đều rất dồi dào.

      Quan Tưởng đồ*? Lý Minh Kỳ bình tĩnh nổi nữa, rốt cục Nhất Ngôn đường nho này có lai lịch thế nào? Tuy khí thế người người trung niên kia giấu khá sâu, nhưng vẫn khiến nàng có cảm giác như biển sâu sông rộng, ngón tay của người ta cũng có thể lấy mạng nàng, Huyết Sát có liên quan gì với của tiệm này? (*là bức tranh mà tư tưởng của người xem bị chìm vào trong đó

      Người trung niên lộ ra khí chất thư sinh, tao nhã, dưới cằm nuôi chòm râu dê, nhìn ông rất yếu ớt, hình như hai chân lại tiện, xe lăn dưới chân cần người đẩy, hai cái bánh xe tự chuyển động. Nam nhân di chuyển ra khỏi quầy thấy Lý Minh Kỳ suy tư, ông liền ở bên lặng im chờ đợi, chỉ là trong mắt lộ ra ánh nhìn thích thú.
      Last edited by a moderator: 24/4/16
      amandatruc, AikoNguyen, Tồn Tồn37 others thích bài này.

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks. hai cái ông kia là sao nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :