1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 114: Cơ hội và nguy cơ cùng tồn tại
      Lam Phượng Hoàng

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc cùng nghe thấy tiếng của cung chủ, đầu tiên là thở phào, sau đó lại hít sâu hơi. Thân hình cung chủ rất cao, khí thế băng giá người tiết ra ngoài, so với nhóm Ám Long vệ quỳ xuống chịu phạt, sao các nàng còn dám đứng, hai đầu gối mềm nhũn, khống chế được cũng quỳ xuống.

      Tuyết Nữ có động tĩnh gì, chậm rãi uống ngụm trà, đứng dậy cáo từ, "Minh Kỳ, ta quấy rầy lâu, nếu Thẩm cung chủ về rồi, ta cáo từ trước. Về lời của ta ban nãy, ngươi hãy suy nghĩ kỹ."

      "Ừm, ta , ngươi rảnh rỗi thường xuyên đến chơi nhé." Lý Minh Kỳ đứng dậy tiễn nàng ta, có chút hờn trách Trầm Ngạn Khanh trở về đúng lúc.

      Trầm Ngạn Khanh đứng ngoài cửa, Tuyết Nữ bên trong cửa, nhìn nhau, tàn lửa bắn ra bốn phía.

      Tuyết Nữ hất cằm lướt qua , Trầm Ngạn Khanh mặt trầm như nước, hừ lạnh tiếng, ngăn bước chân muốn lướt qua của Lý Minh Kỳ lại.

      So sức lực Lý Minh Kỳ đánh lại , so khí thế cũng mạnh hơn , cất giọng mềm nhũn, "Trầm Ngạn Khanh, chàng tránh ra được ?" Người tới là khách, đưa tiễn là lễ tiết phải làm đó?

      Tuyết Nữ nghe vậy quay đầu phất phất tay với nàng, "Minh Kỳ, cần phải tiễn, ngươi có rảnh cứ đến chơi, ta lúc nào cũng hoan nghênh." Ung dung nhàng bước .

      Thấy người rời , Trầm Ngạn Khanh bèn nhường đường, Lý Minh Kỳ tức giận, "Chàng lại nổi giận làm loạn gì hả?" là trẻ con, chắc sau này lúc nào cũng phải đem kẹo theo quá, quá phiền hà mà. Nàng đứng bậc thềm bên ngoài, nâng tay chút, giọng điệu có chút tốt, "Các ngươi quỳ gối đông nghìn nghịt ở đây làm gì? Để chắn tầm mắt ta sao."

      Nhóm Ám Long vệ xấu hổ, lại dám ngẩng đầu, Trầm Ngạn Khanh nhíu mày, cất giọng lạnh lùng: "Còn chưa cút ư."

      Như được đại xá, xoẹt xoẹt xoẹt, chỉ hai nhịp thở, người biến mất sạch.

      "Chúng ta vào nhà ." Gương mặt tuấn vẫn nhăn nhó, cũng may khí thế giảm.

      Lý Minh Kỳ vùng khỏi tay được, bị đưa vào phòng, muốn lại bị dùng môi che kín.

      Trầm Ngạn Khanh hôn sâu, nửa ngày buông, Lý Minh Kỳ hận thể đập đầu cụng chết .

      Cửa còn mở, hai tay vô lực đánh nện, hai mắt cũng trừng to.

      Lúc Trầm Ngạn Khanh buông nàng ra, nàng giận thở hổn hển, "Chàng lại nổi điên gì thế?"

      Thuận tay đóng cửa lại, ôm nàng vào trong, lúc nàng nhìn thấy, ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo hơi đảo qua, Phượng Nhã và Phượng Ngọc mất hồn mất vía hận thể nằm mọp xuống, bão táp trút tới vào phút cuối cùng sao?

      Lý Minh Kỳ nhìn hai nha đầu, lại nhìn Trầm Ngạn Khanh, có chút vô lực xoa đầu, kiên quyết : "Hai người các ngươi đứng lên cho ta."

      Hai tỷ muội vẫn biết ai là chủ nhân, nghe lời đứng lên, cung kính hầu bên, chết sống dám ngẩng đầu.

      Vậy là có thể chú tâm suy nghĩ rồi.

      Sao Ngạn Khanh lại thích Tuyết Nữ nhỉ?

      Lý Minh Kỳ thầm than, hai người cũng có thù sâu hận lớn gì, sao lại như nước với lửa vậy chứ? Dùng sức vuốt vuốt huyệt Thái Dương phát đau, nhảy thình thịch, đau.

      khí bên trong kỳ lạ, cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì, nàng dằn cơn giận, săn sóc cởi dây buột áo choàng cho . mới từ bên ngoài về, áo choàng dính khí lạnh, nàng dựa vào liền thấy lạnh, huyệt thái dương nhảy càng nhanh, chịu đựng cơn đau, hỏi , "Nàng ta trêu chọc gì chàng vậy hả?"

      Nương tử hỏi thể đáp, trầm giọng : "Chỉ đơn giản là thích thôi, trêu chọc hay có liên quan gì, sao vậy? Đau đầu sao?" Trầm Ngạn Khanh cũng mặc kệ cơn giận, đỡ nàng ngồi xuống, trách nàng biết quý thân thể mình, "Thân thể thoải mái còn gặp người liên quan."

      Lý Minh Kỳ kéo tay đặt lên đầu mình, "Thiếp đau vậy rồi, chàng còn thêm, mau xoa xoa cho thiếp." Thuận tay cầm lấy khối điểm tâm bỏ vào miệng, lúc nãy tham nghe Tuyết Nữ kể chuyện, cũng nghĩ đến ăn uống, vừa rảnh rỗi, bụng liền bắt đầu bồn chồn. Người lớn có thể đói, bé con lại thể đói.

      Trầm Ngạn Khanh hết cách, dùng lực vừa phải xoa bóp cho nàng, thấy bộ dạng háu đói của nàng, liền biết còn chưa ăn bữa chính, mắt lạnh quét về phía hai nha đầu, lạnh giọng : "Thất thần gì vậy, còn chuẩn bị chút thức ăn ư."

      "Dạ, nô tỳ chuẩn bị ngay đây." Phượng Ngọc lanh mồm lanh miệng, cung chủ nổi nóng, chạy vẫn là tuyệt nhất.

      Lý Minh Kỳ nghĩ nàng vẫn nên dập tắt lửa trước hơn, "Nhã Nhi, ngươi cũng , ta muốn uống canh ngân nhĩ ngươi nấu."

      "Dạ, nô tỳ cáo lui." Phượng Nhã cảm động đến rơi nước mắt, hai tỷ muội trước sau rời khỏi phòng, cũng khép luôn cửa phòng lại.

      Thủ pháp của Trầm Ngạn Khanh tệ, Lý Minh Kỳ được xoa cực kỳ thoải mái, "Sư phụ rồi sao?"

      "Ừ." Trầm Ngạn Khanh xoa mặt nàng, "Rốt cuộc vì sao lại thoải mái? Sắc mặt khó coi quá."

      "Chỉ có chút đau đầu thôi, được chàng thương xoa bóp, tốt hơn nhiều." Kéo tay , đặt lên tim mình bóp lại, "Tay lạnh, ra ngoài ăn cơm chưa?"

      Trong lòng ấm, cũng giận nổi nữa, "Ăn rồi, lúc sáng thức dậy thấy nàng ngủ say quá, nhẫn tâm đánh thức nàng."

      "Ừm, sư phụ có ?" Lý Minh Kỳ kéo cùng ngồi với mình, Vô Trần Tử với chỉ là thầy mà còn là cha, nay xa, ngày về lại , chắn chắn nỡ, cảm xúc đau lòng khổ sở hẳn là phải có.

      "Lão nhân gia ông ấy vẫn rất ung dung, ông ấy chúng ta là tiểu bối mà chẳng chút phóng khoáng, chúng ta ràng là nam tử hán lại cứ như nữ nhi, lưu luyến rời náo loạn làm gì? Vung tay áo đợi chúng ta mở miệng liền xa."

      Lý Minh Kỳ nhìn cái, "Đời người hợp hợp tan tan là chuyện bình thường, sư phụ lão nhân gia gặp nguy hiểm gì đâu, Ngạn Khanh, chàng đừng lo lắng."

      "Đừng lo lắng cho ta, lo là lo cho nàng ấy, ta mới ra ngoài ngày, sao lại để Tuyết Nữ vào nhà rồi hả?"

      "Nàng ta là người Phong Thiển Ảnh , sao lại cho nàng ta vào chứ? Chàng đừng có thành kiến với nàng ta, sau này cũng là người nhà mà."

      Lòng Trầm Ngạn Khanh bình thản, bình tĩnh chuyện cùng nàng, "Vậy nàng cho ta nghe xem, hai người chuyện gì? Khiến ngay cả điểm tâm nàng cũng thèm ăn."

      " rất nhiều, thiếp vẫn đói bụng, chàng nhẫn tâm sao? Tướng công, lát nữa chàng ăn với thiếp chút ít , ăn mình chẳng ngon lành gì." Lý Minh Kỳ thuận thế ôm eo , đầu dựa vào lòng , khẽ hỏi: "Tướng công, được ?"

      Thở dài, còn có thể gì đây? Ánh mắt rơi xuống người nàng, trong mắt tràn ngập ý cười, "Kỳ Kỳ."

      "Hửm?"

      " có gì, chỉ muốn gọi nàng thôi." Bàn tay phất qua cổ áo nàng, ngón trỏ quấn lấy dãi tóc đen lưng nàng, chậm rãi quấn mấy vòng, như quấn đầy trái tim.

      Nâng tay mạnh mẽ chọt chọt eo , cũng ngẩng đầu lên, buồn bã : "Tướng công, sao chàng chẳng chịu khen ngợi người ta." Cố ý giả vờ gì chứ, còn chưa vừa mắt sao?

      Trầm Ngạn Khanh ý cười sâu sắc, ngả ngớn nâng người nàng lên, "Nương tử, cười với vi phu cái, vi phu liền khen nàng."

      Lý Minh Kỳ buông ra, đứng dậy rót chén trà, bưng tới, nhàng cúi đầu, "Tướng công, vất vả rồi, mời tướng công dùng trà." Cười tươi như hoa, lông mi cong cong, hai tròng mắt lập lòe tỏa sáng, hàm chứa khiêu khích bí .

      Trầm Ngạn Khanh nheo mắt, ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt nhẫn nhịn khắc chế.

      Thấy ổn, buông chén trà, xoay người bỏ chạy, chạy chưa được hai bước bị bắt lại, "Kỳ Kỳ, chạy gì chứ?" Tầm mắt dừng bàn, "Đó là gì?"

      "Chàng có thể tự mình xem thử." Ngay từ đầu Lý Minh Kỳ muốn giấu giếm , thuận tay lấy để ra ngoài.

      Trầm Ngạn Khanh đoán là có liên quan đến việc Tuyết Nữ đến thăm, vừa mở bức tranh cuộn ra xem, sắc mặt liền khó chịu, có chút trầm tàn bạo, "Quan tưởng đồ*? Nàng ta tặng nàng làm gì?" (*là bức tranh mà tư tưởng của người xem bị chìm vào trong đó)

      "Nếu thiếp là lễ vật tân hôn, chàng có tin ?" Xoay người ngồi xuống ghế, khuỷu tay chống mặt bàn, bàn tay chống cằm.

      "Kỳ Kỳ, đừng cứ vi phu hỏi rồi nàng mới bằng lòng đáp." Ngồi chồm hổm xuống bên người nàng, nghiêm nghiêm túc túc chờ đáp án của nàng.

      Cúi đầu nhìn , chàng hỏi thiếp đều đáp, vậy thiếp hỏi chàng trả lời chưa? Đối xử khác xa mà. Nghĩ là chuyện, làm lại là chuyện khác, khom người, đầu gối lên vai , " phải là ăn cơm trước sao? Bọn thiếp uống hai ấm trà, rất nhiều điều, chỉ hơn nửa khắc hết được đâu." ăn cơm có hơi sức để .

      "Ừ, ta biết là rất nhiều, cần kể hết, nàng chỉ về mấy thứ này là được." Vuốt ve tóc mai bên tai nàng, hơi thở nóng rực.

      Giỏi bắt đúng trọng tâm ha, hết cách với , "Được rồi, chàng đừng nhìn thiếp như vậy, thiếp với chàng là được."

      Lý Minh Kỳ hiếm khi thành thực, đầu tiên kể hết mấy chuyện mà lúc trước mình gặp phải cho . Trầm Ngạn Khanh nghe xong, sắc mặt lạnh đến mức có thể ra nước. khắc trước tươi sáng như ánh mặt trời, khắc sau là mây đen dầy đặc, chỉ chờ mưa to tầm tã.

      "Sao trước đây với ta?" Trăm cẩn thận vẫn có khi sơ sẩy, Nhất Ngôn đường kia tuyệt đối đơn giản, có thể lừa , sao đơn giản được.

      nghĩ đến tình huống lúc đó, nàng vẫn luôn lòng muốn thoát , hận thể cả đời nhìn thấy , sau đó lại xảy ra chuyện. . . , với tay sờ lên lồng ngực , chỗ có vết sẹo, "Muốn , nhưng chàng rồi, sau đó thiếp liền quyết định quên , giờ cũng muộn chứ?"

      Trầm Ngạn Khanh hết cách với nàng, trước đây đều là tổn thương, nghĩ là phải, " muộn, Tuyết Nữ là người của U cốc, nàng ta gì với nàng?"

      Lý Minh Kỳ xác nhận, dò hỏi: "U cốc là tổ chức sát thủ lợi hại sao?" Vì sao cả nhóm các chàng cũng kiêng kỵ?

      Với tay sờ lên khuôn mặt non mềm của nàng, nghiêm túc : "Rất lợi hại, cũng rất nguy hiểm, cho nên ta muốn nàng cách xa nàng ta chút, cũng muốn nàng cách Thất thúc gì đó xa chút, được ? Chuyện này, nàng cần phải suy nghĩ, cứ để ta xử lý."

      Lông mi buông xuống, che tầm mắt, chàng muốn xử lý thế nào? đao giết chết người ta? Hay là tổn hại cả hai bên?

      Trong lòng thầm oán, miệng lại mím chặt, nhạy bén nhiều lời nữa, lấy ra quyển truyện ‘chí dị’ quay về giường mềm, vô cùng hăng hái lật xem, vứt người nào đó qua bên.

      Sao Trầm Ngạn Khanh cam nguyện bị bỏ quên, đoạt lấy sách của nàng, nâng cái đầu cúi xuống, tầm mắt đối diện, dùng lời thấm thía khuyên bảo, "Kỳ Kỳ, người này nguy hiểm, ta thể để nàng mạo hiểm, nàng hiểu chứ?"

      Muốn gật đầu, ngặt nỗi cằm bị cố định, chớp mắt nhẫn nhịn cầu xin, biết lát nữa an toàn, ông ta đúng là nhân vật nguy hiểm.

      Nguy hiểm là đương nhiên, ít nhất vào lúc đó nàng lại cảm thấy ông ấy có thành ý, có phải nàng bị mê hoặc?

      Ai biết được, nàng phiền lòng nhất chính là chuyện quá mức phức tạp gì đó mà nàng tự hỏi.

      Nghĩ lại , cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại, nếu có thể học được thân bản lĩnh, ông ấy càng nguy hiểm phải thành tựu tương lai của nàng càng lớn sao? Nàng muốn nhanh chóng đứng cùng ở vị trí cao kia.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 115: Bước tiếp
      Lam Phượng Hoàng

      Tuyết Nữ từ Ngô Đồng hiên ra, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước giọt khi tuyết đầu mùa tan ra, dung nhan tuyệt thế mơ hồ lộ ra chút sầu khổ.

      Sao phải khổ? Sao phải lo? E là cũng chỉ lòng nàng sáng tỏ.

      Như có dự cảm, nhìn về phía trước, người nọ toàn thân áo đỏ xinh đẹp lười biếng nghiêng người dựa vào cột đình, ôm ngực nhìn trời xanh, như ngắm cảnh lại như chờ người.

      Bước chân Tuyết Nữ càng càng chậm, cuối cùng dừng lại, nhớ tới trước kia bọn họ vô cùng thân thiết, nhớ tới dịu dàng vô hạn của , đối lập với lạnh nhạt đến mức lạnh lùng nay, ràng chỉ cách vài bước, giữa hai người lại như có khoảng cách nhìn thấy phá thủng, phải làm sao đây?

      Phong Thiển Ảnh vừa về cung tới đây chờ nàng, muốn gì đó, nhưng mỗi khi muốn mở miệng lại thốt nên lời, nhất quyết xoay người rời .

      "Đừng , Thiển Ảnh, chàng đừng ." Rốt cục Tuyết Nữ cũng mở miệng ngăn xoay người rời .

      Thiển Ảnh, chàng đừng , đợi thiếp.

      Tuyết Nữ nghĩ, vì , làm chim nép vào người lần, yếu đuối lần có sao đâu? mình chống chọi quá lâu rồi, thực mệt mỏi.

      Tâm tâm niệm niệm của thiếp đều là chàng, chàng có biết, suốt những ngày ngày đêm đêm gặp, thiếp nhớ chàng đến mức nào , có biết thế nào là sống ngày bằng năm ? Chàng có thể bị cảm động , có thể bình thường với thiếp được ?

      Phong Thiển Ảnh đột nhiên dậm chân, đến mà buồn cười, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng giữ lại, trước kia đều là giữ nàng lại. Dừng động tác xoay người, ngẩng đầu nhìn lại, nàng nước mắt thành dòng, vẻ mặt cực kỳ bi thương.

      Giọt lệ rơi hai má, nàng như biến thành mây ở chân trời, lay động theo gió ở nơi thể chạm tới, chỉ chú ý tan biến thành làn khói.

      Trong lòng khốn khổ, lại cứ đành lòng, hành động nhanh hơn suy nghĩ, dùng sức ôm chặt thiên hạ mỏng manh ấy, cất giọng nghèn nghẹn, "Tuyết Nhi, nàng bảo ta phải làm gì với nàng đây?"

      "Thiếp gả cho chàng, chàng có còn cần thiếp nữa ?" Tuyết Nữ nắm chặt quần áo , khẩn trương, nghẹn ngào, nhìn trời cầu xin.

      Tóc trắng tuyết, phất phơ theo gió lướt qua mặt nàng, mông lung che khuất tầm mắt nàng.

      "Nàng bảo ta phải tin nàng thế nào đây?" chịu hết nỗi khổ biệt ly, dùng tình cả đời để trả, ngày đêm ngóng trông được gặp gỡ nàng, thứ nhận được là hơn bảy trăm ngày ngày đêm đêm, dày vò thế nào? Khốn khổ ra sao? Bao đêm bừng tỉnh trong giấc mộng, hi vọng nàng cận kề bên gối. Lại bao nhiêu lần sống mơ mơ màng màng, hận thể chết .

      Tuyết Nữ tránh khỏi ngực của , dùng ống tay áo lau lệ mặt, gió lạnh thổi qua, mắt đỏ ẩm ướt, mặt cũng đỏ, vừa đỏ vừa đau, lại thêm cái lạnh thấu xương, nàng nở nụ cười đẹp nhất với , "Thiển Ảnh, thiếp đưa chàng đến nơi."

      Phong Thiển Ảnh tựa như mê muội, nhắm mắt theo nàng.

      Hai người đều có công phu, nhanh như chớp vào thành, thẳng theo hướng đông, cuối cùng đứng trước cửa hàng.

      Phong Thiển Ảnh kiềm chế được trái tim đập điên cuồng, biết, Tuyết Nhi quyết định thành khẩn thẳng thắn với , hạnh phúc đến có chút đột nhiên, khiến nhất thời biết làm sao cho đúng.

      Gõ gõ cửa, lâu sau có gã sai vặt Thanh Y đến mở cửa, nhìn thấy Tuyết Nữ, lập tức xoay người hành lễ, "Là tiểu thư ư, mời vào trong."

      Tuyết Nữ giật Phong Thiển Ảnh đứng bất động trước cửa, cười : "Mau vào ."

      Đây chỉ đơn giản là bước vào, đây là tới gặp tộc trưởng ư? Não kịp suy nghĩ, ngu ngốc bị nàng kéo về phía trước, tiến bước lui hai bước, còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, cần suy xét chút.

      Tuyết Nữ cười an ủi: "Yên tâm , Thất thúc làm khó chàng." Dù ông ấy muốn, nàng cũng cho phép.

      Gã sai vặt Thanh Y cũng theo lời Tuyết Nữ, " gia, mau vào , gia nhà ta chờ các người lâu."

      "Thất thúc làm gì?" Tuyết Nữ tranh thủ hỏi câu, là buổi trưa, đừng quấy rầy Thất thúc ngủ trưa mới tốt.

      " ở thư phòng, hôm nay đoán ngài có thể tới, từ sáng dặn dò, nếu ngài tới, trực tiếp đưa gặp ông ấy." Gã sai vặt Thanh Y nén được tò mò, nhìn Phong Thiển Ảnh vài lần.

      Tuyết Nữ gật đầu, xoay người thấy bộ dạng Phong Thiển Ảnh được tự nhiên, nhịn được cười khẽ, "Chàng sợ gì chứ? Sợ bị ăn thịt sao? mau, đừng để Thất thúc chờ lâu."

      Phong Thiển Ảnh ho khan hai tiếng, chỉnh đốn tâm tình của bản thân, đồng thời cũng thu hồi dáng vẻ bất cần đời kia, cười dịu dàng như Ngọc, biến thành thế gia công tử trong thời loạn lạc, đảo khách thành chủ, "Nếu thế, chúng ta liền vào thôi."

      Tuyết Nữ nhìn khuôn mặt tươi cười của , thở dài, nàng quay về lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cười chân thành như thế. Nàng vuốt cằm, dắt tay , "Được."

      Gã sai vặt Thanh Y dẫn bọn họ xuyên qua sảnh lớn, vào hậu viện liền nhìn thấy hai phòng kề, ở giữa là cái sân dài, nối liền bởi hành lang gấp khúc, hành lang rợp bóng dây mây xanh mướt, chịu đựng giá lạnh mặc sức vươn thân trổ lá, cành lá đẹp như được cắt tỉa khéo léo.

      Ánh mặt trời mùa đông rọi nghiêng qua cành lá chiếu vào, dây mây có vài giọt tuyết vẫn rơi xuống, vừa xanh biếc vừa trong suốt, nhìn thấy mà vô cùng thoải mái.

      Phong Thiển Ảnh nhìn nhiều thêm mấy lần, thầm nghĩ, vị Thất thúc này cũng là vị cực biết hưởng thụ cuộc sống, tiểu bối bọn họ bằng, nên học tập.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 115: Bước tiếp (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      "Tiểu thư, chúng ta đến rồi." chừng khá lâu, Thanh Y ngừng lại.

      Ba chữ Lạc Nhật Hiên to được viết như rồng bay, ràng là viết bằng bút mực, lại có thể khiến người ta nhìn như dao khắc, nếu bình tĩnh xem kỹ, đều có cảm giác cuộn trào.

      Người viết phải là người thường, Phong Thiển Ảnh cúi đầu nhìn về phía Tuyết Nữ, có nhiều thắc mắc.

      "Là do Thất thúc viết." Tuyết Nữ lộ vẻ ảm đạm, "Thân thể thúc ấy tốt, cho nên thường nghĩ đến trời chiều, ngờ ngay cả tên viện cũng đặt là Lạc Nhật."

      Mặt trời ngã về Tây (Lạc Nhật Tây Sơn), tuổi đời sắp tận.

      Sắc mặt Phong Thiển Ảnh nặng nề, nghi ngờ càng sâu, đợi mở miệng, bên trong có tiếng người vọng ra, "Tuyết Nhi, đừng đứng ngốc ra đó, còn mau vào đây." Giọng trầm thấp dễ nghe, nếu lắng nghe liền nghe ra ý trong đó.

      "Chúng ta vào thôi." Tuyết Nữ cảm ơn gã sai vặt Thanh Y, đẩy cửa bước vào, Phong Thiển Ảnh theo phía sau, với vị Thất thúc này, tuyệt đối tò mò.

      Lúc hai người vào nhà, người trung niên cho cá ăn, nghe thấy tiếng cửa mở, cũng quay đầu lại, chăm chú lo việc tay.

      Bể cá rất lớn, lớp kính trong sáng, được khắc từ khối Ngọc Thạch lớn khoét rỗng, hết sức xa xỉ phung phí, trong làn nước xanh mơn mởn nở rộ mấy đóa hoa sen, biết là giống gì, nở rất đúng dịp.

      "Vãn bối bái kiến tiền bối." Phong Thiển Ảnh vừa nhìn liền biết người này bất phàm, bèn vô cùng cung kính, xoay người hành lễ.

      "Gọi là Thất thúc." Người trung niên nhận lấy cái khăn Tuyết Nữ đưa đến, cẩn thận lau tay, gương mặt nho nhã mang ý cười đánh giá thanh niên đứng thẳng bên dưới, lâu sau, khen: "Ánh mắt Tuyết nha đầu nhà ta tệ, tiểu tử, ngươi tên là Phong Thiển Ảnh đúng ?"

      Tuyết Nữ đứng ở phía sau Trọng Thất Lâu, cũng mở miệng nhiều lời, lẳng lặng lắng nghe.

      "Bẩm Thất thúc, đúng là tiểu tử*." Phong Thiển Ảnh cất giọng đắn đo, hôm nay đột nhiên đến đây, trong đột nhiên lại tồn tại vài việc ngoài ý muốn, mỗi từ mỗi câu đều phải nghĩ kỹ rồi mới đáp. (*người trẻ tuổi, cách tự xưng với người )

      "Đều là người nhà, cần câu nệ, đến đây, ngồi xuống chuyện với ta. Tuyết nha đầu, còn châm trà cho người trong lòng con ."

      "Thất thúc, ngài trêu chọc con, con tức giận đó." vậy, rốt cuộc vẫn bước tới, "Thiển Ảnh, Thất thúc bảo chàng ngồi, chàng cứ ngồi , đừng khách sáo với thúc ấy."

      Phong Thiển Ảnh cười đáp lại, rồi mới ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của Trọng Thất Lâu.

      Người này thực gầy, nội tạng tổn thương, nhưng tinh thần sung mãn, với nghiên cứu y dược nhiều năm của , đương nhiên có thể nhìn ra rất nhiều thứ, vị Thất thúc này đều dựa vào công phu sâu xa cả đời mà chống đỡ, bằng sớm như ngọn đèn tàn trước gió, dù vậy, cũng có chút coi thường.

      "Còn chưa hỏi tên gọi của Thất thúc." Phong Thiển Ảnh hào phóng ngồi xuống, từ tốn đợi ông đáp lời.

      "Trọng Thất Lâu, trước kia người đời có đặt biệt danh, là Thiết Bút Phán Quan." Người trung niên cầm lấy cốc trà Tuyết Nữ đưa tới, chậm rãi hớp ngụm, lộ ra đôi tay khô gầy lại vô cùng mạnh mẽ.

      Đương nhiên Phong Thiển Ảnh chưa từng nghe tên Trọng Thất Lâu, nhưng từng nghe thấy đại danh Thiết Bút Phán Quan, đó là thời đại Thiên Kiêu*, đáng tiếc từ khi Trầm Thiên Tư ngã xuống, ông ấy cũng mất bóng, ngờ lại gặp theo cách này. (*Thách thức với trời)

      Trọng Thất Lâu lộ ra chút ý cười, hỏi: "Tuyết Nhi, mọi việc làm xong chưa?" có chút ý kiêng dè nào.

      Tuyết Nữ liếc mắt xem xét Phong Thiển Ảnh, mím môi, mày cong nhíu lại, "Thất thúc, quả Minh Kỳ có thai rồi."

      "Ta biết." Lúc vừa gặp biết, cho nên mới vội nhận đồ đệ, "Con bé có nhận mấy vật đó ? đồng ý rồi chứ?"

      "Minh Kỳ có biểu cụ thể gì, vật nhận, việc khác chưa , chỉ đồng ý suy nghĩ kỹ. Thất thúc, con thấy khó khăn vẫn là cửa ải của Trầm Ngạn Khanh." Tuyết Nữ vừa vừa châm trà cho hai người.

      "Yên tâm , Thẩm cung chủ phải người thấu tình đạt lý, Thiển Ảnh, con đúng ?"

      Ánh mắt Phong Thiển Ảnh ngưng đọng, nhìn chằm chằm Tuyết Nữ, trong ánh mắt có hỏi, còn có đề phòng.

      "Tuyết nha đầu, con vẫn luôn gạt Thiển Ảnh sao?" Trọng Thất Lâu nghi hoặc.

      Tuyết Nữ cúi đầu xuống, nàng muốn , nhưng khi đó cậy mạnh chết sống muốn , thấy vẻ mặt của nàng, ông liền hiểu , giận dữ , "Thiển Ảnh, nha đầu nhà ta tính tình có chút bướng bỉnh, cuộc sống sau này, ngươi phải rộng lượng, về thân phận của Tuyết Nữ, chắc ngươi cũng biết chút ít."

      Phong Thiển Ảnh gật đầu, "Xin tiền bối hãy giải thích giùm."

      "Giải thích còn chưa vội gì, trước hết, ngươi tính khi nào cưới nha đầu nhà ta?" Đề tài thay đổi nhanh, Trọng Thất Lâu ung dung xem xét , hơi thở người lưu chuyển, mặc dù hiền lành vô hại nhưng thái độ ràng, tuyệt đối chấp nhận loại đáp án nước đôi.

      "Con và nàng là vợ chồng rồi." Phong Thiển Ảnh nghĩ nhiều, chỉ ăn ngay .

      Tuyết Nữ đột nhiên ngẩng đầu, mặt tràn đầy vui sướng, "Thiển Ảnh, chàng sao?"

      "Sư phụ cùng các vị sư huynh đệ là nhân chứng, chờ khi xuân về hoa nở, ta liền đưa nàng về nhà." Nhà chính là ám chỉ Lục Liễu Sơn Trang, tiếp theo lại hỏi: "Hôm nay ta cũng hỏi câu, nàng là kẻ địch của chúng ta ư?"

      Tuyết Nữ lắc đầu, "Là bọn họ, thiếp và thúc ấy phải, thiếp và Thất thúc là người phản bội gia tộc."

      Cái gì gọi là phản bội? Phong Thiển Ảnh thầm hiểu , đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tuyết Nữ, hoảng hốt hỏi: "Vì sao?"

      Trọng Thất Lâu nhe răng cười, "Đương nhiên là vì thằng nhóc nhà ngươi." Nha đầu nhà mình , ông làm thúc thúc bèn thay nàng, "Hai năm trước, con bé vì ngươi mà tiếc đắc tội với phụ thân, đơn phương cầu tách khỏi dòng họ. Để chịu trừng phạt, con bé thân mình xông vào rừng Sương trong U cốc. Trong rừng khí độc tràn ngập, cơ quan cạm bẫy, hổ báo sài lang vô số, con bé trải qua chín đường chết mới tìm được đường sống thoát ra, ngươi biết chứ? Con bé lượn vòng qua Quỷ Môn quan, mê man bất tỉnh ba tháng, luôn mồm gọi tên ngươi, ngươi cũng biết chứ?"

      Tuyết Nữ cười ngăn lời, "Thất thúc, mấy chuyện phiền lòng này ngài tới làm chi? Thiển Ảnh, chàng đừng nghe thúc ấy lung tung, nghiêm trọng vậy đâu." Vì chàng, hết thảy đều đáng giá.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 116: Cái gì gọi là cưng chìu vợ giới hạn
      Lam Phượng Hoàng

      Lời rơi vào tai, đầu óc nổ ầm trận, đầu tiên là thể tin, tiếp đó là cảm xúc phức tạp trộn lẫn giữa đau lòng, thương tiếc, hối hận tràn vào trái tim. Vốn tưởng chỉ bản thân mình lặng lẽ trả giá, nay mới biết, nàng cũng chịu rất nhiều uất ức. Chỉ cần nghĩ tới khả năng vào lúc mình biết tình huống mà mất nàng, liền như băng vỡ, lạnh từ trong ra ngoài.

      Nhắm chặt mắt dằn nén đau xót, trịnh trọng cam đoan, "Thất thúc, ngài yên tâm, con hết lòng hết dạ đối xử tốt với nàng, cả đời tuyệt phụ bạc."

      Trọng Thất Lâu luôn ung dung lặng lẽ quan sát , lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, Tuyết nha đầu quả nhiên nhìn lầm người.

      "Thế tốt lắm." Trọng Thất Lâu thở dài, khuôn mặt nho nhã có thêm chút mệt mỏi, "Con muốn biết gì, cũng có thể hỏi."

      Phong Thiển Ảnh thầm nghĩ, chờ sau khi rời khỏi đây, nhất định phải hỏi ràng, xem hai năm nay nàng sống thế nào.

      "Thất thúc, Tuyết Nhi đến gặp Minh Kỳ là để làm gì?" Phong Thiển Ảnh cũng vì phân tâm mà quên nghi vấn lúc ban đầu.

      "Cơ thể của ta con cũng thấy rồi đó, tàn tạ chẳng còn gì, trước khi chết chỉ mong tìm được người để truyền y bát mà thôi. Ta và Lý nương có duyên, tâm địa nàng thiện lương, lại nhanh nhẹn hoạt bát, ta rất thích." Công lực mấy chục năm thể tùy tiện truyền , cần chú trọng nhân phẩm, ông xem trọng nhất chính là điểm ấy, còn nữa, ông cười : "Thiển Ảnh, con cảm thấy nay Lý nương quá yếu sao?"

      "Ngài cảm thấy Minh Kỳ thích hợp? E sợ Ngạn Khanh đồng ý?" Phong Thiển Ảnh suy ra ba, rất nhanh liền nắm điểm quan trọng, nếu như thế, e tất phải chuyện tốt. Nghe xong lời của ông ấy, lại thấy buồn cười, vị Thất thúc này muốn nhìn thấy vợ chồng bất hòa sao?

      "Con giúp Thất thúc việc này chứ?" Trọng Thất Lâu xoay xoay ngọc ban chỉ* trong tay, cười như cười nhìn . (*nhẫn ngọc đeo ở ngón tay cái)

      "Ngài quá xem trọng con rồi, tính tình Ngạn Khanh chỉ có Minh Kỳ mới có thể khuyên nổi, việc hôm nay, con với đệ ấy." Sau khi khúc mắc nhiều năm được cởi bỏ, Ngạn Khanh cũng tiếp tục canh cánh trong lòng nữa, ánh mắt dừng ngọc ban chỉ của ông, "Thất thúc, con vẫn muốn hỏi, Nhất Ngôn đường này của ngài, để làm gì?"

      Trọng Thất Lâu cười, "Mở cửa đương nhiên là để buôn bán."

      Câu trả lời này thành , Phong Thiển Ảnh hết .

      Tuyết Nữ cười trả lời thay ông, "Năm đó Thất thúc rời , mang theo rất nhiều thủ hạ cũ trung thành với thúc, vì che chở tránh cho bọn họ khỏi bị U cốc truy đòi, Thất thúc thể đứng ra thành lập Nhất Ngôn đường, phát triển chừng hai mươi năm, thế lực thể khinh thường."

      Tâm tư Phong Thiển Ảnh chợt lóe, hiểu rất nhiều việc, ví như việc ông ấy muốn nhận Minh Kỳ làm đồ đệ, chỉ vì cảm thấy Minh Kỳ hợp ý, việc ông ấy coi trọng hẳn còn thứ khác, chính là muốn tìm kiếm chủ nhân tương lai cho thủ hạ tùy tùng của ông.

      Nhất Ngôn đường và U cốc, bên nào lợi hại hơn? Còn Vô Trần cung sao? Việc trao đổi này đương nhiên có lợi, ngờ Minh Kỳ có thể gặp được chuyện như thế, chờ mong ngày nào đó mà thỏ trắng và sư tử có địa vị ngang nhau.

      Lý Minh Kỳ hắt xì hai cái, lầm bầm câu, ai rảnh rỗi khi lại nhắc tới nàng vậy?

      Trầm Ngạn Khanh lau miệng giúp nàng, bất chấp mọi thứ, quan tâm : "Có phải bị cảm lạnh rồi ?"

      Lắc đầu, gần đây ngay cả cửa phòng nàng cũng bước ra, sao có thể sinh bệnh chứ, "Chàng để ý đến thiếp chịu được sao? Chàng xử lý việc công , thiếp muốn yên tĩnh mình." Nên thẳng thắn cũng thẳng thắn rồi, người nào đó lại vẫn tỏ thái độ gì, nàng bèn lười phản ứng với , lực chú ý dứt khoát dời đến Quan tưởng đồ.

      Lý Minh Kỳ thầm muốn gặp vị Trọng tiên sinh kia, liên quan gì đến lá gan lớn hay . Nhưng với tính tình của Trầm Ngạn Khanh, đừng là cho nàng gặp, dù chỉ vì chút tò mò ngay cả cửa cung nàng cũng cách nào bước ra được.

      có chính sách, dưới cũng có đối sách, phải muốn nàng quá quan tâm sao, nay nàng tỏ ra thờ ơ tuyệt đối, lại trở nên thiếu kiên nhẫn.

      Trầm Ngạn Khanh đoán được tâm tư của nàng, loại cảm giác này rất thoải mái, kéo thẳng người nàng, thử độ ấm trán nàng, "Đầu còn đau ?"

      " đau nữa." Lý Minh Kỳ lắc đầu, hai người cách nhau cực gần, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, nàng giả ngu, "Ngạn Khanh, chàng sao vậy?"

      " có gì, Kỳ Kỳ, nếu nàng muốn gặp, ta liền đưa nàng gặp."

      Tim run lên, ánh mắt vừa như có điều biến hóa lại bị nàng nén xuống.

      Khi trong lòng ngươi chỉ chứa nổi người, mà người đó cũng đặt ngươi vào lòng, vậy đúng là trời ưu ái ngươi rồi.

      Lý Minh Kỳ từng chuyện với Vô Trần Tử buổi, học được thế nào là ‘ thể tham’, cũng học được cách dùng trí, đẩy tay ra, hí mắt cười nhìn , "Ngạn Khanh, nghĩ đằng lẻo là tốt."

      Ý muốn biểu thực ràng, ở trước mặt nàng Trầm Ngạn Khanh sớm thâm trầm nổi, ngồi xuống cạnh giường, thuận thế ôm nàng vào lòng, " , sao lại muốn ."

      "Thiếp cảm thấy ông ấy có ác ý." Ngón tay ngọc như lướt qua vuốt ve bàn tay dày rộng của , lần theo đường chỉ tay, nhìn như có chút mất tập trung, kì thực đề phòng cao, chuẩn bị khi tình huống ổn liền phản kích.

      "Kỳ Kỳ, cảm giác là thứ gạt người." Trầm Ngạn Khanh lời thấm thía.

      "Nếu chàng tin, thiếp cũng hết cách." Ngẫm lại vẫn có gì đó đúng, vốn muốn ngoái đầu dùng ánh mắt giết chết , nhưng bởi vì tư thế, tầm mắt lại rơi lên cằm của , nàng vẫn nên bớt lòng vòng thôi, phản bác: "Nếu ông ấy có ác ý, thiếp còn có thể sống tới hôm nay sao? từ mà biệt, chỉ bảo Tuyết Nữ đến đây chuyến chuyển lời giúp ông ấy sao? Chưa đến việc còn tặng lễ vật tân hôn."
      AliceNguyen, Minh Hồng, Halong-ngoc17 others thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 116: Cái gì gọi là cưng chìu vợ giới hạn (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      giả giả, ai có thể hiểu được chứ?

      Thiết Bút Phán Quan rất nhiều năm xen vào chuyện đời, đột nhiên xuất nhận đồ đệ sao? khác gì bánh từ trời rơi xuống, nếu trong bánh có sạn chẳng phải làm vỡ răng sao.

      Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh đầy phức tạp, tiểu nữ nhân trong lòng cứ thế mà muốn bái ông ta làm thầy?

      Cằm gác lên búi tóc của nàng, trong lòng cân nhắc, "Kỳ Kỳ, ta đồng ý với nàng, chỉ cần ông ta có ác ý, ta liền đồng ý để nàng bái sư."

      "Thiếp phải cám ơn tướng công trước rồi." Lý Minh Kỳ cảm thấy hài lòng, giữ lấy mặt hôn cái, trước khi Trầm Ngạn Khanh ôm lấy liền trốn thoát. Chưa thấy thỏ chết ưng chưa xòe cánh, muốn trả ơn? Có thể, chỉ là phải chờ sau khi chàng thực lời hứa rồi mới .

      Tâm tình Lý Minh Kỳ như vén mây thấy trăng sáng, rốt cục nhớ tới Tiểu Bạch. Lúc Tuyết Nữ đến, nó còn phơi nắng dưới ánh mặt trời, sao vừa chú ý liền biến mất?

      "Trầm Ngạn Khanh, chàng có nhìn thấy Tiểu Bạch ?" Bên trong có ai khác, Lý Minh Kỳ chỉ có thể hỏi .

      Trầm Ngạn Khanh nheo mắt, chẳng lẽ mình cũng bằng con cún con sao?

      " trông thấy." Tâm tình cực kỳ khó chịu, nhường nhịn nhiều rồi, nàng câu cám ơn liền muốn đuổi sao? Thấy nàng sắp , trầm giọng gọi, "Kỳ Kỳ, nàng quay lại đây."

      "Giờ thiếp rảnh quan tâm đến chàng." Lý Minh Kỳ quay đầu lại, đảo vòng khắp phòng cũng tìm thấy, cuối cùng gọi Phượng Nhã và Phượng Ngọc tới, trước đó hai tỷ muội bị khí thế của Trầm Ngạn Khanh dọa sợ, sao còn chú ý tới điều gì khác, Phượng Nhã An an ủi nàng, "Chủ nhân, ngài đừng lo lắng, bọn nô tỳ tìm ngay."

      "Ừ, trời đông giá rét, nó có thể chạy đâu chứ." Lý Minh Kỳ đảo quanh hai vòng, nghĩ ra.

      Trầm Ngạn Khanh ngậm miệng , ngồi ghế sau bàn đọc sách lật quyển Hạ bút thành binh, càng xem vẻ mặt càng lạnh như băng, lộ ra vẻ nghiêm trọng, Thiết Bút Phán Quan quả danh bất hư truyền, chuyện này quả nên nghĩ kỹ chút, dù sao đối với Minh Kỳ là trăm lợi mà hại, cho dù có hại cũng có thể che chắn, nghĩ thông suốt liền nghĩ nữa.

      "Kỳ Kỳ, nàng chậm chút, vi phu chờ nàng cầu xin ta." Trầm Ngạn Khanh nửa dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt tối đen như mực dừng người nàng, chuyển động theo thân hình qua lại của nàng, cảm thấy thú vị, nhưng có chút ý muốn giúp đỡ.

      Lý Minh Kỳ quay đầu trừng mắt liếc cái, rất muốn lời ác độc, nhưng lời đến bên miệng lại mạnh mẽ nuốt xuống, làm người lời cũng thể quá độc ác.

      "Sao rồi? Vẫn tìm được sao?" Lý Minh Kỳ thấy hai tỷ muội quay về, nhịn được hỏi.

      Hai nha đầu tìm khắp Ngô Đồng hiên, vẫn thấy bóng dáng Tiểu Bạch, "Chủ nhân, có phải Tiểu Bạch rời Ngô Đồng hiên rồi ?" Phượng Ngọc gào muốn khản giọng, người luyện võ tai thính mắt tinh, muốn tìm động vật vẫn thực dễ dàng, nay tìm thấy, chỉ có khả năng, Tiểu Bạch rời khỏi viện.

      Vô Trần cung lớn như vậy, đâu mà tìm?

      Ám Long vệ trong viện đều làm rùa đen, co đầu rụt cổ, mặc kệ nàng ta gọi thế nào cũng xuất , nàng ta tức giận muốn tốn hơi thừa lời nữa, bọn vong ân phụ nghĩa này, các người cứ đợi đó mà xem.

      Lý Minh Kỳ hết cách, mặt liền đổi sắc, lật mặt như lật sách, ui da tiếng.

      Nàng vừa kêu lên, Thẩm đại cung chủ liền xuất , cánh tay dài chụp tới, ôm nàng ổn định bước chân đỡ cho nàng khỏi ngã, khom người nhìn nhìn chân nàng, sau khi đứng vững mặt liền đen thui, "Chỉ là con chó hư, đáng để nàng gấp gáp vậy sao?"

      "Chàng đừng đạo lý như vậy, sao lại là chó hư. Sao chàng có thể nuôi thú cưng mà thiếp lại thể? Tiểu Bạch biến mất trong địa bàn của chàng, chàng phải chịu trách nhiệm." Lý Minh Kỳ hiếm có cơ hội mà đổ thừa.

      Liên quan gì đến ? ước gì nó bỏ luôn, ai bảo lúc nào cũng bám bên người nàng, sớm nhìn vừa mắt, lạnh mặt khuyên nhủ: "Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà thôi, ta bảo Phượng Nhã và Phượng Ngọc dẫn người tìm."

      Vừa nghe liền biết là cho có, Lý Minh Kỳ dùng sức đẩy ra, "Cách xa thiếp ra, chàng chịu giúp, tự thiếp tìm." Khập khiễng bước ra cửa.

      "Kỳ Kỳ, ta tức giận." Giọng quả có chút dọa người, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, kiềm nén xúc động muốn khiêng người trở về phòng.

      Ưa tức giận đứng qua bên , Lý Minh Kỳ cố tình ép buộc Trầm Ngạn Khanh, dù sao tức giận cũng quen rồi, xoay người nhìn , "Nếu hôm nay Tiểu Bạch thiếu sợi lông, thiếp quay về."

      về là về thế nào?

      Trầm Ngạn Khanh dằn cơn giận, bước qua theo, "Kỳ Kỳ, đừng cáu giận."

      "Ai cáu giận với chàng, thiếp đó." Tiểu Bạch vô cùng đáng , bình thường luôn chọc nàng vui vẻ, nếu nó bỏ , nàng nhất định đau lòng, lộ vẻ u ám : "Tướng công, thiếp muốn Tiểu Bạch."

      Nương tử như hoa lê đẫm lệ, lòng dạ Thẩm cung chủ mềm nhũn, hoàn toàn hết cách, cũng đành thuận theo, "Ám Long vệ, lăn hết ra đây cho bổn tọa."

      biết trốn ở chỗ nào, nghe chủ nhân gọi tiếng, đều thân, "Chủ nhân xin dặn dò."

      Trầm Ngạn Khanh ôm chặt nương tử giận dỗi, lạnh giọng dặn dò, "Thú cưng Tiểu Bạch của phu nhân biến mất, việc quan trọng này liền giao cho các ngươi, nếu trước khi trời tối vẫn tìm thấy, các ngươi liền nhảy xuống vực tập thể cho ta, khỏi cần quay lại, có nghe thấy ." Giọng điệu vừa nhanh vừa vội vừa cứng vừa lạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :