1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      tất cả đều nằm trong dự tính của , Tuyết Nữ có liên quan ? nếu như có tội nghiệp PTA
      midnight thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 97: Kế trong kế

      Đêm tối đen, nhưng từ xuống dưới Vô Trần Cung lại sáng như ban ngày, màu sắc duy nhất là đỏ, đỏ tươi sáng, đỏ sền sệt, tiếng kêu khóc xin tha dứt bên tai, sớm biết như thế sao lúc trước còn làm?

      Đệ tử Vô Trần cung chỉ có thân thủ tốt, còn kế thừa thủ đoạn độc ác của mấy vị Đường chủ, bàn tay ai chưa từng nhuốm máu, nay giết vài người chẳng lẽ quá dễ dàng sao? Khách khứa trong sảnh muốn ra ngoài xem náo nhiệt, ngặt nỗi bị bọn thị vệ cầm đao ngăn cản, đao kiếm có mắt, khách sáo mời bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, có việc gì sáng mai hẳn .

      Cuộc chiến bên vách núi đen đến giai đoạn gay cấn, hai người ai nhường ai, đều dốc hết lửa giận đánh ra. Vì thực lực đủ, nhóm cung nhân chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

      Tuyết Nữ vô cùng buồn bực, đến thời điểm quan trọng vẫn nhịn hơi, cố sức nhận của Phong Thiển Ảnh chưởng, nếu bị Trầm Ngạn Khanh ngăn lại, e rằng nàng ta ngã xuống vách núi đen, "Ngạn Khanh, đệ đừng cản ta." Quần áo Phong Thiển Ảnh hỗn độn ra hình dạng, hai mắt đỏ ngầu nhìn nữ nhân cách đó xa, hận thể nuốt sống nàng ta, như vậy có thể hòa tan xương cốt mãi chia lìa.

      Huynh ấy trở nên thế này, aizz, Trầm Ngạn Khanh nhịn được thầm thở dài, e rằng sư huynh muốn liều chết cùng nàng ta xuống suối vàng, đành lòng, vào lúc quan trọng vẫn muốn ra tay quan tâm đến việc này, chưởng vỗ vào sau lưng Phong Thiển Ảnh, điểm huyệt đạo của .

      Đồng tử của Tuyết Nữ co rụt lại, "Họ Trầm kia, ngươi làm gì thế, mau buông chàng ra, đây là việc của ta và chàng, ngươi dựa vào đâu mà tham gia." Nàng và Phong Thiển Ảnh hòa thuận, hai người có đánh thế nào cũng được, nếu người ngoài dám chạm vào đối phương dù chỉ cọng lông tơ, phải chết.

      Trầm Ngạn Khanh tức giận, nâng tay đặt lên mắt Phong Thiển Ảnh, vuốt cho mắt ta nhắm lại, nhìn chằm chằm vào Tuyết Nữ, giọng hỏi: "Đời người luôn có việc phải lựa chọn giữa lấy hay bỏ, xem ra ngươi lại lần nữa phải lựa chọn, cảm thấy thực có lỗi với sao? Cho nên đánh đánh trả mắng phản ứng, phải ? Kết quả vẫn nhận được thông cảm của ."

      Tuyết Nữ lau vết máu bên môi, bất chấp mọi việc, cất cao giọng, "Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"

      " phải bổn tọa muốn gì, mà là ngươi làm gì, ngươi thân là tả sứ trong Lâu, đến Vô Trần cung ta để làm gì? Hành động của ngươi khiến bổn tọa hoài nghi cảm tình của ngươi với Thiển Ảnh đều xuất phát từ lợi dụng." Nàng ta tàn nhẫn, tổn thương Thiển Ảnh sâu, mượn cơ hội này muốn nhìn tình cảm của nàng ta với Thiển Ảnh có mấy phần là thực.

      "Ngươi. . . Ngươi biết rồi sao?" Giọng khó kiềm nén chút run rẩy, nàng ta lập tức quay đầu nhìn về phía Phong Thiển Ảnh, "Chàng sao, cũng biết rồi?" Nếu biết, sao còn diễn tiết mục dịu dàng thân thiết với nàng, vì sao chút đề phòng nàng, khiến nàng áy náy suýt điên cuồng.

      "Thiển Ảnh thà bị giấu giếm, cũng muốn biết ." Trầm Ngạn Khanh lắc lắc đầu, vẻ mặt cũng là mờ mịt , "Bổn tọa vốn nghĩ nếu hai người các ngươi có thể tốt đẹp như xưa, vậy mọi việc đều tốt, nhược bằng ."

      "Ngươi muốn thế nào?" Tuyết Nữ hừ lạnh tiếng, tóc dài màu tuyết trắng gió tự tung bay.

      "Bổn tọa biết ngươi am hiểu dùng độc, nếu ngươi muốn ai có thể ngăn cản được, ngay từ đầu bổn tọa muốn làm khó ngươi." Trầm Ngạn Khanh nở nụ cười u tối, tay phải xốc Phong Thiển Ảnh vác lên vai, "Nếu các ngươi là vợ chồng, bổn tọa làm khó hẳn khiến ngươi đau thêm chút, nhỉ?" Vì phối hợp với giọng điệu của mình, tay trái nắm lại thành quyền đánh vào bụng ta, chút khoan dung.

      Phong Thiển Ảnh thét lớn tiếng, khóe môi chảy vết máu, sắc mặt cũng trắng bệch. Trầm Ngạn Khanh thờ ơ, chăm chú nhìn phản ứng của Tuyết Nữ.

      Đồng tử Tuyết Nữ hơi co rút, nghẹn ngào : "Họ Trầm kia, buông chàng ra, mọi việc đều liên quan gì đến Thiển Ảnh, ngươi có bản lĩnh cứ nhắm vào ta." Liều mạng xông tới, muốn đoạt lấy người. Trước kia nàng ta từng lĩnh giáo tàn nhẫn của Trầm Ngạn Khanh, thực đúng với câu ‘ nhận người nhà’, ba sư huynh đệ có ai chưa từng bị gây thương tích? Nàng ta lại hề biết, khi đó Trầm Ngạn Khanh hoàn toàn mất lý trí.

      "Sao bổn tọa phải thả ? vì việc tư mà bỏ bê việc công, dẫn sói vào nhà, các ngươi cho nàng ta nghe, tội phải thế nào?" Bản lĩnh của Trầm Ngạn Khanh chính là dù gió phần phật bốn phương tám hướng, ta vẫn cứ lù lù bất động, bất kể khi nào khuôn mặt kia đều chỉ có biểu cảm, khiến người ta khó nhận ra giả.

      Các cung nữ quỳ gối xuống, cùng kêu lên: "Tội này phải chết." Đương nhiên ai dám mở miệng xin tha tội.

      Tuyết Nữ nghiến răng nghiến lợi, biết mọi việc đều nhắm về phía nàng ta, lại nhịn được mà khiêu khích, "Ta gì cả, về phần Triệu Hân Tinh mà các ngươi nhắc đến, ta chưa hề gặp, ta cũng biết vì sao các ngươi tức giận. Họ Trầm kia, tốt nhất ngươi nên có chừng mực, nên ép ta nổi điên, ngươi sợ ta kéo các ngươi cùng chết sao."

      " sợ, ngươi cứ thử xem. Tuyết Nữ, bổn tọa quan tâm việc trong Lâu của ngươi, cũng muốn biết ngươi muốn gì ở cung của ta, chỉ muốn biết vị trí của trong lòng ngươi, mỗi lần tổn thương , ngươi thấy đau chút nào sao?" Với tay lấy cái bình từ ngực áo Phong Thiển Ảnh, trong bình có mấy viên thuốc màu lục nhạt, Minh Dĩnh vừa chết bởi loại độc này. đổ ra viên, để tay nhìn ngắm, "Thiển Ảnh từng , ngươi là nốt ruồi giữa mi tâm , là giọt máu trong tim . Ta rất ngạc nhiên, với ngươi lòng dạ, ngươi sao? Nếu trúng chất độc thấu tim này, ngươi có nguyện dùng máu trong tim mình cứu mạng ?" Trầm Ngạn Khanh cười lạnh lùng, tay dùng sức, Phong Thiển Ảnh như con rối gỗ quỳ rạp xuống đất.

      "Trầm Ngạn Khanh, ngươi dám." Hai mắt Tuyết Nữ sung huyết, ánh mắt như giết người.

      "Sao lại dám, mấy năm nay điên điên khùng khùng, giống như cái xác hồn, nếu lòng muốn chết, ta giữ lại có tác dụng gì." Mặt Trầm Ngạn Khanh chút thay đổi, đưa viên thuốc đến bên môi Phong Thiển Ảnh, các cung nữ đều cúi đầu, nghe nhìn.

      Tuyết Nữ hoảng sợ nén được, lòng người sao lại nguyện ý để ta chết , dù từng mong cùng sống chết, nhưng đến lúc này, vẫn hi vọng người có thể sống lâu thêm chút.

      Nàng ta xuất thân từ U cốc, gần hai năm nay, vì bản thân bị trọng thương nên vẫn luôn ở lại đó điều trị, mặc dù ra ngoài làm nhiệm vụ, thân là tả sứ, mọi việc trong Lâu nàng ta vẫn luôn biết , trong lòng nàng ta có loại tình cảm áy náy, "Ngươi được tổn thương chàng, muốn gì ta cũng đồng ý."
      Last edited: 21/12/16

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 96: Ai tính kế ai (Tiếp theo)

      Tóc bạc của Tuyết Nữ rối tung, dung nhan xinh đẹp nhuộm màu xám trắng, nàng ta dẫm cành khô lá úa dưới chân, kiên định bước từng bước về phía trước, "Ta chỉ ưa thích chàng mà thôi, thân phận của ta là gì quan trọng đến thế sao? Trầm cung chủ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

      Trầm Ngạn Khanh thầm sinh nghi, "Ngươi suy nghĩ cẩn thận xem." Tầm mắt rơi xuống lưng Phong Thiển Ảnh.

      Tuyết Nữ dừng trước người Trầm Ngạn Khanh, ngồi xuống ôm lấy Phong Thiển Ảnh, "Ngươi đừng làm khó chàng, ta biết ngươi đề phòng ta, mặc kệ ngươi tin hay , ta cũng phải , chuyện xảy ra hôm nay liên quan gì đến ta cả."

      "Vì sao ta phải tin ngươi? Năm đó là ai bái đường xong liền thấy tăm hơi bóng dáng? Vô cớ mất tích hai năm, sớm muộn lại xuất vào thời điểm mẫn cảm này, lời của ngươi sao ta có thể tin trọn vẹn." Trầm Ngạn Khanh cười nhạo, rất cho là đúng.

      Tuyết Nữ chán nản, "Các ngươi đạo lý, nếu ta là trộm sao lại có thể để các ngươi bắt được nhược điểm?"

      "Vậy ngươi hãy xem, nửa đêm ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì?"

      "Ta. . . ." Tuyết Nữ hít thở nhanh, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, với tính tình của Trầm Ngạn Khanh, nếu biết nàng có ý định với Lý Minh Kỳ, hậu quả có thể càng phiền phức hay ?

      " lời nào để rồi sao?" như vậy, trong lòng hiểu, mọi việc hôm nay quả Tuyết Nữ tham dự.

      "Tùy ngươi suy nghĩ xấu xa gì cũng được." Lực chú ý của Tuyết Nữ đều đặt vào người Phong Thiển Ảnh, sốt ruột bắt mạch cho ta, phát chẳng những ta bị thương, mà khí mạch còn thông thuận, quyền kia của Trầm Ngạn Khanh căn bản chính là giúp ta điều trị khí huyết, Tuyết Nữ tức giận trừng mắt nhìn nam nhân cao cao tại thượng đó, "Họ Trầm kia, ngươi gạt ta."

      Trầm Ngạn Khanh khẽ cười, chưởng vỗ vào lưng Phong Thiển Ảnh, giải huyệt đạo cho ta, "Ai gạt ai còn chưa biết được."

      Phong Thiển Ảnh ho khan vài tiếng, những lời vừa rồi ta đều nghe , đứng dậy từ trong lòng Tuyết Nữ, ánh mắt né tránh nhìn về phía nàng ta, "Sư đệ, trước khi mọi việc còn chưa xác định, vẫn nên quá tin tưởng."

      "Được được lắm, huynh đệ các ngươi đồng lòng, cùng khi dễ người ngoài như ta." Tuyết Nữ oán hận giậm chân, cũng may lý trí nhanh chóng khôi phục, nổi giận : "Sớm muộn gì các ngươi cũng phải trả lại trong sạch cho ta."

      Phong Thiển Ảnh có chút chua xót, lấy thuốc trị thương trong ngực ra, cẩn thận đưa tới, "Đều do ta sai, chưa hỏi đầu đuôi vu oan cho nàng, xin nãi nãi đại nhân đừng trách tiểu nhân."

      "Hừ." Tuyết Nữ nâng cằm lên, chộp lấy viên thuốc tay ta, tuy thái độ ngạo mạn nhưng cuối cùng vẫn tha thứ.

      Trầm Ngạn Khanh nhếch môi mỉm cười, cười nhìn đôi tình nhân cuối cùng cũng hòa thuận như xưa, "Đừng liếc mắt đưa tình trước mặt ta, làm ta đau mắt, các ngươi cũng dễ chịu đâu. Tuyết Nữ, U cốc cần tìm vật gì?"

      "Mạng của ngươi, ngươi cho chứ?" Tuyết Nữ tức giận, " , ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, các ngươi vào xem Tàng Bảo Các đánh mất thứ gì chẳng phải biết sao, nhiệm vụ lần này phải do ta thực ."

      Trầm Ngạn Khanh thầm hiểu , vật người trong Tiểu Lâu cần tìm ngoài hai loại, công pháp của Trầm gia, sáu cuốn đầu của công pháp bị tiêu hủy, toàn bộ ghi tạc trong đầu , chỉ còn lại ba cuốn, dù là ai cũng ngờ được, đương nhiên sợ bị trộm. Hai là ngọc bội Long Phượng trong tay , ngọc bội này vốn được điêu khắc từ khối Ngọc Thạch, sau đó cẩn thận vỡ thành hai nửa, được thợ khéo chế tác lần nữa, mới trở thành hai khối ngọc bội. Nó có ích lợi gì, hừ, chả quan tâm.

      "Ngạn Khanh, có tung tích của tiểu sư muội chưa?" Phong Thiển Ảnh vuốt vuốt mặt, rốt cục nhớ đến mục đích mình tới đây.

      "Đường hầm rời ở phía Bắc của vách núi đen, huynh đến đó tìm xem." Nhẫn nại của Trầm Ngạn Khanh sắp dùng hết, dứt lời liền về hướng ngược lại.
      Last edited: 21/12/16

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 98: Nửa đêm sương lạnh, muốn chạy đâu
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Xưa nay Hoan Hỉ cung luôn bị danh môn chính phái khinh thường, những năm gần đây mỗi bước là mỗi bước gian nan. Trước đó vài ngày đệ tử trong giáo liên tục mất tích, loạn đến mức chưởng giáo đại nhân phải phái người xuống núi điều tra, tìm được đều là vài cái xác khô, bộ dạng thê thảm, ràng là bị người hút hết tu vi, điều tra tỉ mỉ mới phát việc này có liên quan chằng chịt đến Huyết Y Môn.

      Nhắc tới Huyết Y Môn đương nhiên phải nhắc tới Vạn Kiếm sơn trang, trưởng lão của các giáo phái bình tĩnh nổi nữa. Việc này xử lý tốt, e rằng có nguy cơ diệt phái, lập tức quyết định phái người vào giang hồ hóa giải việc này, mà Phong Nhã Tụng là nhân vật đứng đầu của thế hệ mới ở Hoan Hỉ cung, liền bị cắt cử làm cái nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này.

      Tụng gia là công tử quần áo lụa là cũng sai, nhớ năm đó, ai nhìn thấy mà khen tiếng là phong lưu phóng khoáng? Từ Tụng gia biết hưởng thụ, vào Hoan Hỉ cung cũng nhàn rỗi, lợi dụng tài nguyên trong tay mà kiếm lợi, năm sáu chục thanh lâu trong thiên hạ đều là sản nghiệp của Hoan Hỉ cung, chủ nhân sau màn là ai? Đương nhiên là Tụng gia.

      Tụng gia đời này chưa từng làm chuyện hạ lưu, duy chỉ lần lại bị người quấy nhiễu mà thất bại, hại tháng thể rời giường, tính tình thẳng thắn, tự làm tự chịu oán người khác. ngày kia, thủ hạ truyền tin, trong U cốc có người muốn ra tay với Vô Trần cung. Tụng gia sờ cằm cười, là cơ hội tốt để mượn hoa hiến Phật đây, cái chân thô của Trầm Ngạn Khanh vẫn đáng để ôm.

      Phong Nhã Tụng tính toán rất hay, ngờ lại tan thành bọt nước, say rượu đêm, bị mọi người khinh thường. Điều duy nhất đáng ăn mừng là xưng huynh gọi đệ với Kiếm Hâm, đáng mừng.

      tiệc rượu, Tụng gia và Kiếm Hâm tập trung mục tiêu lên người Trương Tử Tuấn và Bác Dục, căn bản nghĩ đến việc có ‘trộm trong nhà’, lại nghĩ Trầm Ngạn Khanh là người máu lạnh vô tình, trị gia vô cùng nghiêm cẩn, ai dám phản bội? Theo sát phía sau hai người họ mà vào thành Kỳ Sơn, căn bản chút bất thường, mới chợt phát là sai lầm. Hai bên lập tức liền trở mặt, cũng may đều kiêng kỵ mà ra tay quá nặng, châm chọc nhau phen rồi mỗi người ngả.

      Tụng gia còn suy xét, Kiếm Hâm cũng đầy mờ mịt, hai người bàn bạc quyết định nên về Vô Trần cung trước. đường núi thấy trong cung đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày, có tiếng hô vang chém giết tận trời, nhưng từ rất xa lại có thể cảm nhận được xơ xác tiêu điều. Hai người thầm sợ hãi, đều ý thức được có điều ổn, bước nhanh hơn, vào lúc bước tới đường núi phía bắc vách núi, lại thấy vách đá nơi gò núi có run động khác thường.

      Phong Nhã Tụng nhanh mắt, lôi kéo Kiếm Hâm núp vào, bao lâu sau, sau tảng đá lớn vài người chui ra khỏi đường hầm, hạ thấp giọng châm biếm: "Trầm Ngạn Khanh cũng chỉ được đến thế thôi."

      "Có ý gì?" Kiếm Hâm nhìn chằm chằm động tĩnh nơi đó, buột miệng hỏi câu, người luyện võ tai thính mắt tinh, hí mắt nhìn tỉ mỉ, chỗ kia có năm người, đều mặc nam trang, xem thân hình hẳn đều là nữ tử, trong đó người có bóng lưng vô cùng quen thuộc, nàng xác định : "Triệu Hân Linh? Nàng ta muốn làm gì?"

      "Ngươi đoán xem." Phong Nhã Tụng cười nhạo, "Nửa đêm, khẳng định phải là chuyện tốt."

      "Chúng ta có nên ngăn cản hay ?" Kiếm Hâm nắm chặt kiếm trong tay, ngọn lửa trong mắt cháy sáng, hôm nay nhất định phải dạy dỗ ả họ Triệu trận nên thân, hừ, thù mấy ngày trước nàng vẫn còn nhớ kỹ.

      " vội, bắt trộm phải bắt tận tay, xem bọn họ muốn làm gì ." Mặt Phong Nhã Tụng khá thoải mái, nhưng trong lòng lại thầm , với tính tình của Trầm Ngạn Khanh, sao có thể sơ ý đến vậy? Chẳng lẽ là cố ý làm thế?

      Hai người còn chưa biết chuyện Tàng Bảo Các bị trộm, bằng sớm tiến lên bắt người rồi.

      Phía bắc ngọn núi có con đường hẹp quanh co nối thẳng đến cửa cung, Triệu Hân Linh mang theo bốn tử sĩ theo đường hầm chui ra, thời gian vừa đúng, vừa vặn tránh thoát thị vệ tuần tra. Từ nàng ta lớn lên ở Vô Trần cung, mọi việc trong cung đương nhiên quen thuộc.

      Lòng Huyết Kiều Nhi yên, hôm nay các nàng gây chuyện dưới mắt hổ, nếu bị bắt, tránh khỏi kết cục thê thảm, "Chủ nhân, chúng ta an toàn rồi chứ?"

      Triệu Hân Linh lộ vẻ lo lắng, mọi hành động hôm nay của nàng ta đều là bị ép buộc, chuyến này có ngày về, nén lại nỗi lòng phức tạp, : "Yên tâm , đường hầm này có trước khi Vô Trần cung được xây, nhiều năm chưa lần dùng đến, ai biết đâu, xuyên qua con đường này là an toàn rồi."

      Đoàn người hạ thấp thân mình, bước ra rời chỗ nấp.

      Phong Nhã Tụng trừng mắt nhìn, hai người vô cùng ăn ý theo ở phía sau, muốn nhìn điều khó hiểu trong đó.

      lúc khoảng nén hương, khi trước mắt chính là đường xuống núi, Kiếm Hâm kéo Phong Nhã Tụng lại, giọng : "Phong huynh, ngăn cản còn cơ hội nữa."

      Phong Nhã Tụng huýt sáo hơi, hai người che giấu nữa, nhảy đến sát phía sau bọn họ, thỉnh thoảng vài câu châm chọc, như mèo vờn chuột.

      "Chủ nhân, phải làm sao đây?" Huyết Kiều Nhi cắn cắn môi, đúng là sợ cái gì cái đó đến, sớm biết vậy bảo người đến tiếp ứng rồi.

      Triệu Hân Linh vẫn duy trì vẻ bình thản, kết quả tệ nhất là gì? Bị bắt trở về mắng cho vài trận hoặc bị giam cầm khoảng thời gian? Bất kể thế nào, cũng thể lấy mạng của nàng ta, cùng lắm nhờ phụ thân phái người tới cứu, nàng ta tức giận quát lớn câu, "Hoảng gì chứ, còn mau." Ngoài miệng bình thản, trong lòng lại là dạng khác, nội lực dồn lên hai chân, tăng tốc độ chạy như bay.

      Ban đêm yên tĩnh chút gió, chỉ có tiếng lá khô xào xạt dưới chân, người chạy người đuổi, đều mạnh mẽ dồn sức, ai chịu dừng trước, khi thấy cửa ra ở phía trước, Triệu Hân Linh lại bị ép dừng bước.

      Phía trước đứng hai người, nam nữ, quần áo đều có chút hỗn độn, hẳn là từng đánh nhau.

      Nam tử nghiêng thân mình, cản đường các nàng, mỉm cười : "Nửa đêm sương lạnh, tiểu sư muội muốn chạy đâu?"

      "Nhị sư huynh, huynh… sao lại ở đây?" Dù điêu ngoa tùy hứng thế nào, làm chuyện xấu vào giờ này khắc này sinh ra vài phần chột dạ, cắn môi lui về sau vài bước, đáng tiếc đường lui phía sau cũng bị người cản lại.

      Kiếm Hâm ôm kiếm đứng đó, "Ôi, Ngũ nương, ta chào hỏi ngươi, ngươi chạy gì chứ?" Thù mới hận cũ chồng chất, ngươi còn ngu ngốc vọng tưởng tranh giành tình nhân với Kỳ Kỳ? Phải xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.

      Phong Thiển Ảnh có chút ngoài ý muốn nhìn đệ đệ nhà mình và Kiếm Hâm, trừng mắt nhìn, trong lòng có chút suy tính, tâm tư chợt lóe, xem xét nhìn Triệu Hân Linh, mở miệng cười, "Trong cung bị mất vài thứ, ta nghe kẻ trộm xuất con đường này, nên cố ý đến chờ, ta chờ kẻ trộm, lại chờ được tiểu sư muội."

      Triệu Hân Linh biến sắc, tim tự giác đập nhanh hơn, nàng ta vô cùng vô tội hỏi: "Sư huynh, huynh hoài nghi muội trộm thứ gì đó chứ?" Đồng thời thủ thế đánh về phía sau, từ nàng ta lên núi tập võ, công phu đương nhiên kém, đánh trận lại giơ tay chịu trói? Tuyệt thể nào.

      Huyết Kiều Nhi vừa nhìn thấy chủ nhân thủ thế liền hiểu , trong tay áo sớm chuẩn bị đủ loại thuốc mê, có chút xôn xao liền ném ra ngoài. Thừa dịp tầm mắt bọn họ bị che khuất, ba vị tử sĩ khác dũng cảm bất ngờ liều chết xông tới. Huyết Kiều Nhi kéo cánh tay Triệu Hân Linh ném thuốc rồi chạy trốn.

      " biết tự lượng sức mình, dám dùng độc trước mặt ta, muốn chết à. Thiển Ảnh, nơi này giao cho ta, chàng bắt người." Tuyết Nữ cười lạnh, tay áo dài vung lên, nháy mắt khí liền khôi phục như cũ.

      "Chơi đùa tay chút, giữ người sống." Phong Thiển Ảnh dặn dò câu, thân hình di chuyển, như gió phất qua cành liễu.

      "Làm chuyện xấu còn muốn trốn." Kiếm Hâm nhìn chằm chằm vào hành động của Triệu Hân Linh, thấy nàng ta muốn chạy trốn liền lập tức đuổi theo, phải hoài nghi Phong Thiển Ảnh thể lấy chống hai, là ả họ Triệu kia rất thích tỏ vẻ, thể để ả ta chạy thoát.

      "Này, bình tĩnh ." Phong Nhã Tụng vỗ vỗ bột thuốc người, chậc chậc hai tiếng rồi vẫn tùy nàng ấy. đứng bên xem Tuyết Nữ lấy chống ba, căn bản định tiến lên hỗ trợ, hừ, với nàng ta, cũng có ấn tượng gì tốt.

      Phong Thiển Ảnh giằng co suốt đêm, cơn tức luôn đè nặng, dù nén giận cũng khoan dung, chân như gió đảo qua trực tiếp ngăn cản đường của các nàng, "Làm chuyện xấu còn muốn chạy?" Trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt như thế, vừa định ra tay, liền thấy Kiếm Hâm đánh giết tới đây, khiến khó hiểu, tiểu sư muội chọc tới nàng ta khi nào? Tiểu sư muội à, muội gây thù hằn cũng quá nhiều rồi.

      "Tiểu sư muội, muội lý trí chút, nên ép ta ra tay, nên ngoan ngoãn cùng ta chuyến." Dù sao cũng sống cùng nhau nhiều năm, muốn có chút tình cảm nào tuyệt đối là gạt người.

      "Sư huynh, muội. . . ." Triệu Hân Linh cố tình xin khoan dung, ngặt nỗi người trước mắt phải đại sư huynh cũng phải tam sư huynh, mà là Nhị sư huynh tâm tình vô cùng bất định, nàng ta mồm mép van xin có tác dụng có hiệu quả gì đâu chứ? Chẳng lẽ cứ vậy mà trở về? Chờ đợi nàng ta là gì? Theo bản năng nàng ta sờ sờ vật trong lòng.

      Phong Thiển Ảnh vẫy tay ngắt lời của nàng ta, "Tiểu sư muội, ta muốn nghe muội kể khổ, việc xảy ra, giải thích gì cũng tác dụng, có lời gì về cung, chúng ta ngồi xuống từ từ ."

      Kiếm Hâm kiếm tung hoành, bắt được Huyết Kiều Nhi, vui sướng khi người gặp họa hỏi: "Thiển Ảnh, nàng ta làm ra tội ác tày trời gì rồi sao?" Lại còn ngồi xuống từ từ , ngươi lừa quỷ hả.

      Phong Thiển Ảnh nhíu mày, trương vẻ mặt ngập ý cười tiến lên nâng cằm Huyết Kiều Nhi, nặng vỗ vỗ mặt nàng ta, trước khi nàng ta cắn lưỡi tự sát liền tháo khớp cằm của nàng ta, "Úi chà, làm chuyện xấu còn muốn trốn, trốn thoát liền muốn chết? Sao lại có chuyện dễ dàng như vậy, trước khi chết phải mọi chuyện về Huyết Y Môn chứ, đừng tưởng rằng ngươi chết là có thể giúp chủ nhân ngươi tránh thoát trách nhiệm."

      Thân thể Triệu Hân Linh khống chế được mà run lẩy bẩy, liều chết nhận, "Nhị sư huynh, huynh gì vậy?"

      Phong Thiển Ảnh thu hồi vẻ mặt bất cần đời, sâu trong đôi mắt bắt đầu đọng sương, cực kỳ chăm chú hỏi: "Tiểu sư muội, ta gì, phải trong lòng muội rồi sao?"

      Triệu Hân Linh giấu vẻ mặt bối rối, cúi đầu, "Nhị sư huynh, muội biết."

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Mãi xong đoạn cao trào đau đầu này. Híc. Ta nhớ đường, nhớ mật mật của 2 chị rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :