1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 32: Ta chiếm được, người khác cũng đừng mơ

      Triệu Hân Tinh bị giày vò mấy ngày liên tục, trong lòng tựa như có hai mươi lăm con thỏ chạy loạn, như có trăm móng vuốt cào xé tâm can. Những con thỏ này đều mang tên Lý Minh Kỳ, vừa nhếch miệng cười nhạo y thị, vừa vung móng vuốt, khiến thị trắng đêm thể ngủ. Thị chịu cực chịu khổ bái sư gia nhập Vô Trần cung mười lăm năm, là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ để trở thành hiệp nữ sao? Nực cười, thị xuất thân nơi giàu sang quyền quý, chỉ cần phụ thân hô tiếng, dạng sư phụ nào mà tìm được, sao phải chịu khổ xa xứ tới đây bái sư học nghệ? Tất cả nguyên nhân còn phải vì sao?

      Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, tay hất hết ấm chén xuống đất, bọn thị nữ nơm nớp lo sợ đứng yên dám lên tiếng, sợ sai dẫn lửa thiêu thân, Triệu Hân Tinh giận dữ hét: “Cút, cút hết ra ngoài cho ta.”

      “Chúng nô tỳ cáo lui.” Nhóm thị nữ như được đại xá, đều lui ra ngoài.

      Trong phòng tĩnh lặng, Triệu Hân Tinh ghen tị điên cuồng, mắt hạnh tức giận đỏ bừng ngập nước mắt, đến cùng cũng là tổn thương vì tình. Thầm nghĩ tiểu sư huynh mặt lạnh tim lạnh, hẳn là chẳng ai, lại ngờ, phải , mà là chỉ ả ta. Bao năm ân cần quan tâm của mình lại chẳng bằng cái ngoái đầu nhìn lại mỉm cười của ả tiện nhân kia. A, nực cười biết bao, “Lý Minh Kỳ, ta với ngươi đội trời chung.” Thứ ta chiếm được người khác cũng đừng mơ tưởng, tiểu sư huynh có thể thị nhưng thể cưới thị, đây chỉ là tình của cá nhân thị, mà còn là mong đợi hơn mười năm của gia tộc.

      Triệu Hân Tinh dựa vào bàn nức nở, hai tay nện xuống mặt bàn, “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Sao huynh chịu nhìn đến ta?” Chỉ liếc mắt cái tốt rồi, người lạnh băng như vậy sao lại chấp nhất vì tình đến thế, rốt cuộc Lý Minh Kỳ đạp phải vận số phân chó gì mà có thể khiến tiểu sư huynh dốc lòng đối đãi? ... thể, thị tuyệt đối cho phép bất cứ kẻ nào cướp mất tiểu sư huynh, đứng bên cạnh tiểu sư huynh chỉ có thể là thị, cũng chỉ mình thị mới xứng.

      Đau khổ nhất thế gian chính là mong chờ quá mức mà có được, chấp nhất nhiều năm như vậy, khi hy vọng tan biến, buông tay? dễ hơn làm! Giữa cơn nức nở thị đứng dậy lần nữa, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, ngọn lửa nung nấu nhiều năm sao có thể buông rơi.

      Nơi góc tối, người lặng yên tiếng động xuất , quần áo toàn thân đỏ như nhuộm máu, đeo mặt nạ bươm bướm nửa bên mặt, theo vóc dáng chính là phái nữ, nhưng giọng lại trầm khàn, “Thiếu chủ, ngài quyết định?”

      “Huyết Sát, ngươi theo cạnh ta cũng mười năm rồi nhỉ?” Triệu Hân Tinh lau nước mắt mặt, dung nhan trắng ngọc lạnh băng chứa vài phần nhu nhược.

      “Bẩm thiếu chủ, chỉ ba tháng nữa là tròn mười năm.”

      Triệu Hân Tinh thở dài, “Chớp mắt mà gần mười năm, Huyết Sát, ngươi biết , ta có chút mệt mỏi.”

      “Bây giờ phải là lúc ngài mệt mỏi, phải chỉ là Lý Minh Kỳ thôi sao? Nếu ngài vừa mắt, thuộc hạ giải quyết cho ngài. Chưa kể đến mối quan hệ giữa ngài cùng Quân gia và Tô gia, chỉ tính đến tình nghĩa huynh muội hơn mười năm của các ngài, các vị gia người ngoài mà trở mặt với ngài sao? Thiếu chủ, thừa dịp tứ gia vắng, đây chính là thời cơ thích hợp để xuống tay. Suốt tháng, ngài nhìn thấy mà còn chưa hiểu sao? Ngài còn do dự điều gì? Thiếu chủ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.” Môi Huyết Sát trắng bệch, như có máu, áo đỏ toàn thân lại như máu thấm chảy xuôi, chảy tràn sát ý.

      “Đúng vậy, bọn họ vẫn bảo vệ ta.” thào câu, tiếp theo liền hạ quyết tâm, “Chuyện này, ngươi đừng tự mình ra tay, bảo bọn thuộc hạ làm, cũng cần lấy mạng ả, ta chỉ muốn ả rời trước khi huynh ấy trở về.” người rời người quay về mới là khát vọng của y thị.

      “Huyết Sát hiểu rồi.”

      ......

      Lý Minh Kỳ được hai nha hoàn dìu về phòng, nàng nằm nghiêng giường, chỉ huy Phượng Ngọc lấy băng đá, dùng khăn túm lại đắp mặt cho Phượng Nhã.

      “Chủ nhân, người còn khó chịu ?” Dọc đường về đều nôn khan, khiến các nàng nhìn thấy mà cực kỳ đau lòng.

      Sắc mặt Lý Minh Kỳ vô cùng khó coi, tái nhợt như tờ giấy, cười cũng lộ ra mấy phần miễn cưỡng, “Tốt hơn nhiều rồi, ngươi đừng lo lắng cho ta, đắp mặt của ngươi cẩn thận vào, kẻo đến tối lại phải chịu tội.”

      Phượng Nhã có chút lo lắng, “Chủ tử, bọn nô tỳ chịu chút đau đớn cũng tính là gì, nhưng sao ngài lại phải chịu đau? Hay để Phượng Ngọc mời đại phu đến xem? Ngài đừng cậy mạnh.”

      Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, “ sao đâu, vết thương mà thôi, nghỉ ngơi chút là được. Ngũ nương xuống tay tàn độc, bình thường cũng đều như vậy sao?” Tính tình hung bạo như vậy, nam nhân nào chịu được? Tô Diễn đúng là quái thai.

      “Ngũ nương luôn khó chịu như vậy, Chu Tước Các ở phía bắc lại chuyên về hình phạt, người hầu như bọn nô tỳ đều sợ nàng ta, trong lòng cũng thích nàng ta.” Phượng Ngọc đau lòng cho tỷ tỷ, đỏ cả hốc mắt, “Hừ, cứ để nàng ta đắc ý vài ngày trước , chờ cung chủ về, thế nào cũng phải tố cáo nàng ta.” Chu miệng, vô cùng trẻ con.

      “Việc hôm nay hãy xem như chưa từng xảy ra, nhiều chuyện bằng bớt chuyện, hai người các ngươi được gì ra ngoài.” Lý Minh Kỳ nhếch miệng, cười có chút miễn cưỡng, cổ họng dâng lên cảm giác khó chịu, nàng nâng tay lên che miệng, hơi nghiêng đầu. Phượng Ngọc vội rót ly trà đưa đến, “Chủ nhân, ngài uống ngụm trà , cho dễ nuốt.”

      Lý Minh Kỳ nâng tay nàng ta uống liền hơi, chất lỏng ngọt mát chảy qua cổ họng, dễ chịu hơn rất nhiều, “Hô, đừng lo lắng, ta sao rồi. Haiz, nhìn bộ dạng đáng thương của các ngươi này, hôm nay các ngươi phải chịu uất ức rồi.”

      “Chủ nhân, chuyện này thể nhịn, bằng sau này phải sống sao đây?” Phượng Ngọc vuốt lưng cho nàng, trong giọng còn chứa cơn giận chưa nguôi.

      “Ngọc nhi, ở Vô Trần cung, ai lớn nhất?” Lý Minh Kỳ trừng mắt, nhiều lời.

      “Đương nhiên chính là cung chủ.” Phượng Ngọc đáp rất nhanh, vô cùng kiêu ngạo.

      “Chủ nhân, bọn nô tỳ nghe lời ngài.” Cung chủ thân đứng đầu cung, có số việc căn bản cần người hầu các nàng lắm miệng, Phượng Nhã vừa nghĩ liền hiểu được, “Chủ nhân, sắc mặt ngài tốt, hay là nghỉ ngơi chút?”

      Lý Minh Kỳ gật gật đầu, được Phượng Ngọc hầu hạ nàng cởi hài, nằm lên giường, ban đầu còn chưa buồn ngủ, hai hàng lông mày nhíu chặt, chẳng bao lâu sau, lại ngủ thiếp lúc nào biết.

      Phượng Nhã bảo Phượng Ngọc mang thuốc tiêu sưng tới, cẩn thận bôi lên vết bầm ghê người cổ Lý Minh Kỳ, Phượng Ngọc thở dài: “Nếu cung chủ nhìn thấy, biết đau lòng đến mức nào, hừ, đến lúc đó nàng ta đẹp mặt.”

      “Suỵt, chủ nhân còn ngủ.” Phượng Nhã thích vị chủ tử này, nàng lương thiện dũng cảm, uyển chuyển bền bỉ. Bị cung chủ ép giữ bên người, bị cướp mất trong sạch, lại chưa từng đòi sống đòi chết, tuy mỗi lần phản kháng đều bị chèn ép, mỗi lần chạy trốn đều bị túm về, nhưng nàng vẫn biết mệt. Từ lúc nàng đến đây, mặt cung chủ rốt cục cũng có dấu hiệu tan băng.
      Last edited by a moderator: 3/4/16
      amandatruc, AikoNguyen, Tồn Tồn36 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 33: Có người ngắm trăng, có người bị bắt cóc

      Lý Minh Kỳ ngủ một giấc liền ngủ hết một ngày, sau khi tỉnh lại tinh thần cũng tốt hơn nhiều, vừa mở mắt đã thấy Phượng Nhã canh giữ trước giường, nửa bên mặt sưng lên, có nhiều chỗ còn bị trầy da, nàng ngọ nguậy ngồi dậy, trong mắt đầy vẻ đau lòng, càng tức giận Triệu Hân Tinh chua ngoa đanh đá: "Có phải là rất đau ? Đã thoa thuốc chưa? Đã bị thương mà còn canh giữ ở đây, ngươi muốn làm ta đau lòng đến chết à."

      "Chủ nhân, ngài tỉnh rồi." Phượng Nhã nâng một tay xoa bên mặt bị thương, cười nói: "Ngài đừng lo lắng, nô tỳ đã thoa thuốc, đau chút nào đâu, thật đó." Trước kia từng bị thương nặng hơn bây giờ, có ai đau lòng cho nàng ta chút nào đâu? Được người quan tâm mà chợt cảm thấy thật uất ức, nỗi chua xót liền dâng lên, khẽ dời tầm mắt.

      "Nói dối, mắt cũng đỏ ửng cả rồi, nhất ̣nh là len lén khóc." Hai nha đầu này cũng xấp xỉ tuổi nàng, từ trước đến nay Lý Minh Kỳ luôn thành thật đối xử với mọi người, mấy ngày nay sớm chiều chung đụng, đã sớm xem hai nha đầu này là người nhà.

      "Chủ nhân, khiến người chê cười rồi." Nửa bên mặt khác của Phượng Nhã cũng đỏ lên, thật rất muốn khóc, rất muốn chui vào lòng chủ nhân khóc một trận.

      "Được rồi, ta đau lòng còn kịp, sao lại chê cười ngươi, đau quá thì khóc , ta cho ngươi mượn vai để tựa này." Kéo tay nha đầu nắm chặt.

      Phượng Nhã gật đầu mạnh, lại nhịn được mà cười ngây ngô, sơ ý liền động đến bên mặt bị thương, lại đau một trận. Nàng ta hít một ngụm khí lạnh, sợ chủ nhân lo lắng, vội chuyển đề tài: "Chủ nhân, lúc người ngủ, Đại gia có tới, thấy ngài ngủ say liền nán lại, dặn bọn nô tỳ chăm sóc ngài cho tốt, nói dăm ba ngày nữa Cung chủ sẽ về, ngài ấy cam đoan mấy ngày này Ngũ nương sẽ đến Trúc Uyển, mong ngài bớt giận."

      "Trước đến gây chuyện, sau lại làm hòa, chỉ là khéo cho qua thôi." Lý Minh Kỳ tức giận vô cùng, tuy ̉ đã thoa thuốc, nhưng vẫn còn đau đớn, tiếp đó đầu liền rũ xuống, Trầm Ngạn Khanh đã đến Thượng Kinh? Chờ hắn về mọi việc đều muộn mất, mặc dù cha mẹ chưa từng nói gì về hôn sự của nàng và Trầm Ngạn Khanh, nhưng nàng biết, trong lòng cha mẹ vui, con rể mà họ vừa lòng chính là biểu ca Trương Tử Tuấn, lần này là nàng đào hôn mà trốn tới đây.

      Trầm Ngạn Khanh đột nhiên đến cửa gặp cha mẹ cầu hôn, nếu cha mẹ phản đối, hắn sẽ có thái độ gì? Nếu cha mẹ biết nàng và hắn đã cận kề da thịt, bị ép phải đồng ý hôn sự này, vậy có còn chấp nhận người con như nàng ? Mà nàng sao? Thật muốn gả cho hắn ư? Vừa nghĩ vậy, trong nháy mắt lòng nàng liền lạnh một nửa, đời này nàng có thể cần danh tiếng cần hạnh phúc, lại thể cần cha mẹ, thể làm người con hiếu thảo.

      Lòng Lý Minh Kỳ loạn như ma, có số người thể trêu chọc, cũng lẩn trốn được, rốt cuộc nàng phải làm sao đây?

      Phượng Nhã gọi vài lần mà nàng cũng đáp lại, khỏi giơ tay quơ quơ trước mắt nàng: "Chủ nhân?"

      "Hả? Gì vậy?" Nàng chợt giật mình, dạ dày lại quay cuồng một trận, nàng mạnh mẽ đè ép khó chịu xuống.

      "Chủ nhân, ngài đã ngủ một ngày, có muốn ăn vài thứ ?" Phượng Nhã có chút lo lắng, tâm tư vị tiểu chủ tử này giấu sâu, rõ ràng tính tình mềm mại như nước, lại luôn khiến người khác đoán mãi ra.

      "Ngươi nói ta còn chưa cảm thấy, ngươi vừa nhắc đến, thật đúng là đói bụng rồi." Lý Minh Kỳ nhếch miệng cười cười, mặc dù muốn ăn, nhưng để hai nha đầu này lo lắng, vẫn nên ăn chút thôi.

      "Nô tỳ bưng đến ngay." Phượng Ngọc cười nói, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, Phượng Nhã chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Chủ nhân, thứ cho nô tỳ lắm miệng, ngài có tâm sự đúng ?"

      "Đúng vậy, Trầm đại Cung chủ tự mình đến Kinh Thành, lúc gặp cha mẹ ta, nếu những lời khiến người ta ngừng hốt hoảng phải làm sao? Lúc trẻ phụ thân từng giết thổ phỉ, nếu bọn họ đánh nhau, Trầm đại Cung chủ chịu thiệt phải thế nào?" Nghe thấy mấy lời đầy mâu thuẫn này, Phượng Nhã bị nàng chọc cười: "Chủ nhân, Cung chủ tự có chừng mực, sẽ làm khó ngài."

      "Sợ vẫn phải sợ chứ, chỉ e có người làm khó hắn thôi." Lý Minh Kỳ cảm thán một câu, "Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, tội tình gì mà phải tự làm mệt mình."

      Phượng Nhã thầm nghĩ, nếu ngài thật sự có thể suy nghĩ vẩn vơ nữa tốt rồi, chỉ e cái gì cũng giấu trong lòng, tự ép nghẹn mình, lại nghĩ thông.

      Lý Minh Kỳ kéo hai tỷ muội cùng dùng bữa tối, sau khi ăn xong xoay vòng trong phòng, vừa suy nghĩ vừa luyện quyền cho tiêu cơm.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc đứng hầu bên, nhìn quáng mắt, lại biết nên khuyên thế nào, đành chiều theo ý nàng, tùy nàng vậy.

      Lý Minh Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là sao bỏ qua được suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, suy tính nên rời thế nào. Một trận gió đập vào mở tung cửa sổ, tiếp đến một làn khói xám bay đến, tiếng hô hoán của Phượng Nhã và Phượng Ngọc chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì người mất ý thức.

      Mấy ngày nay Lý Minh Kỳ bị Trầm Ngạn Khanh ép ăn ít thuốc, nghe nói ăn nhiều sẽ bách độc bất xâm, nàng nghe mà vẫn luôn chế nhạo, nào biết hôm nay lại được nghiệm chứng. Tuy tinh thần nàng có chút mơ hồ nhưng lại mất ý thức, loáng thoáng nhìn thấy ba bóng người áo đen, một người trong đó hành động nhanh như gió, trực tiếp khiêng Lý Minh Kỳ lên nhảy từ cửa sổ ra ngoài, hai người khác bám sát theo sau.

      Rốt cuộc là ai muốn bắt mình? Nàng nhắm mắt lại, tâm tư xoay chuyển, mấy ngày nay đắc tội tổng ̣ng chỉ có hai người, một chính là Trầm Ngạn Khanh, đã bị hắn tử hình ngay tại chỗ, ăn sạch sẽ ngay cả mảnh vụn cũng còn. Một người nữa là Triệu Hân Tinh, với tồn tại của mình, chẳng lẽ chỉ một ngày nàng ta cũng nhịn nổi?

      Ha, nếu mấy người này do Ngũ nương phái tới, nàng giơ ngón tay cái, nương này đúng là loại người ưa hành động, hậu quả cứ để bàn sau, lại , tình nghĩa huynh muội hơn mười năm, sao bọn Quân Nho có thể trơ mắt nhìn nàng ta gặp chuyện may? Bất quá, bắt mình để làm gì? Nếu muốn vứt xác ra nơi đồng mông quạnh sau phải tốn công khổ cực đến vậy, cũng biết Quân Nho và Tô Diễn có biết việc này , Sơn Trang luôn canh giữ nghiêm ngặt sao có thể để người lạ xông vào? Nàng nghĩ mãi mà vẫn , mà suy nghĩ cặn kẽ có được gì? Nàng vận khí xuống đan điền, thu hồi suy nghĩ, lúc này vẫn nên giả vờ bất tỉnh hơn, chừng đây chính là cơ hội của nàng.

      Vào giờ khắc Lý Minh Kỳ bị bắt, Quân Nho làm gì?

      Trong Tùng Phong Các vô cùng yên ả, giường mềm đặt một bàn Bát Tiên, bàn bày mấy bình rượu Hồ Tiên, lại thêm mấy đĩa đậu phộng, mấy món điểm tâm tinh xảo.

      Quân Nho mình uống rượu ngắm trăng, đứng hầu rót rượu là một thiếu nữ xinh đẹp áo xanh thêu hình mây, ánh mắt như nước hồ thu mênh mông lay động: "Công tử, người đã rồi, thật ngăn cản sao?"

      Quân Nho uống cạn một chén rượu: "Nhiễm Thu, chuyện này ngươi nên hỏi hắn mới phải."

      Hắn? Tròng mắt Nhiễm Thu đảo quanh, lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó cụp ngay mắt xuống, người kia cần mở miệng khiến nàng ta nín thở chờ lệnh, sao có thể thốt nên lời.

      Một nam tử đứng lặng yên trước cửa sổ, người là áo khoát dài màu xanh nước biển, lạnh nhạt như nước, thanh cao như sen, lẳng lặng đứng đó, như theo gió quay về. Nếu hỏi Nhiễm Thu, vóc dáng người nọ thế nào? Nhiễm Thu nhất ̣nh nói, nô tỳ thấy rõ. Nếu hỏi Nhiễm Thu, sao lại thấy rõ? Nhiễm Thu nhất ̣nh sẽ nói, khí thế của người này quá mạnh mẽ, khiến người ta dễ dàng bỏ qua dáng vẻ của hắn.

      Dáng vẻ của nam tử này đương nhiên khôi ngô tuấn tú, chỉ là lại quá mức lạnh lùng, lúc này đôi con ngươi đen lấp lánh như đá quý kia lạnh lùng nhìn nơi nào đó, có loại cảm xúc tức giận đến rét lạnh như muốn phá băng mà ra.
      Last edited by a moderator: 9/4/16
      amandatruc, tart_trung, AikoNguyen34 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 34: Cắn câu

      Ánh trăng trải rộng con đường nhỏ trong rừng, ba tên áo đen khiêng Lý Minh Kỳ rành đường lối rời khỏi trang viên Bắc Sơn, chạy băng băng lúc con đường nhỏ xuống núi, nơi đường rẽ phía trước có một người đứng lặng thinh, xem ra đã đợi rất lâu rồi, đến gần nhìn , còn ai ngoài Tô Diễn.

      "Thả người xuống, hôm nay ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra, bằng ngược lại, chớ trách ta xuống tay vô tình." Tô Diễn lạnh giọng quát.

      Lý Minh Kỳ loáng thoáng nghe thấy giọng của Tô Diễn, tâm tình thả lỏng đồng thời lại nổi lên tâm tư khác, nói là giận dỗi cũng tốt, là trốn tránh cũng được, nàng chỉ muốn Trầm Ngạn Khanh quá hài lòng vừa ý.

      "Nghe đồn Tô Đường chủ chưa bao giờ giết nữ nhân. Hơn nữa, đây chỉ là một dân nữ bình thường mà thôi, sao các hạ phải tức giận đến vậy?" Người cầm đầu đè thấp giọng, cẩn thận đề phòng nhìn nam tử trước mắt.

      "Hừ, tự tìm đường chết." Tô Diễn lời vô nghĩa nữa, chân bước theo hình sao bắc đẩu, trực tiếp ra tay, hai trong ba tên áo đen đỡ đòn, tên còn lại khiêng Lý Minh Kỳ bỏ chạy, ả cũng biết hai đồng bọn của mình chống đỡ được bao lâu, liền bỏ qua đường lớn, chui vào rừng cây bên cạnh.

      Trong rừng cây ́i um tùm, rất nhanh liền che khuất thế giới bên ngoài, nữ tử áo đen chỉ chú ý đến Tô Diễn, ngờ Lý Minh Kỳ lại đột nhiên làm loạn.

      Lý Minh Kỳ vọt người nhảy xuống đất, tạo thành thế nửa ngồi, tay phải vung một thanh đoản kiếm tinh xảo lên, đoản kiếm còn vương dòng máu nóng. Mấy ngày này, Trầm Ngạn Khanh luôn dạy cho nàng vài chiêu thức thực dụng, chủ yếu là một chiêu trúng ngay chỗ hiểm, khiến kẻ ̣ch mất khả năng phản kháng.

      Nữ tử áo đen ôm cái gáy đẫm máu, lộ vẻ thể tin: "Ngươi....." Lời còn chưa dứt, Lý Minh Kỳ lần nữa tiếp cận, nhấc chân khụy gối trực tiếp tấn công vào bụng dưới của ả, lúc ả ta khom người ôm bụng đau đớn, khuỷ tay nàng vụt xuống, đánh người ngất xỉu.

      Lý Minh Kỳ có thiện cảm gì với người bắt cóc mình, lúc này giết ả ta xem như là đã nhân từ, bên tai tiếng đánh nhau đã dứt, nàng biết rất nhanh Tô Diễn sẽ đuổi đến, chút do dự, cất đoản kiếm, trong tiếng lá cây xào xạc, tung người chạy .

      Tô Diễn tới rất nhanh, chỉ thấy bóng trắng biến mất khỏi tầm mắt, phải y muốn chặn lại mà là bị người ngăn cản, người vừa đến toàn thân đỏ rực, cười hết sức nghiệt, trong mắt Tô Diễn bộ dạng đó đáng đánh đòn, tức giận hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"

      Nam tử áo đỏ cũng bày ra vẻ mặt muốn bị đánh: "Sợ đệ làm chuyện điên rồ."

      "Đệ có thể làm chuyện điên rồ gì chứ, sao huynh lại cho đệ đuổi theo? Huynh mà nói rõ với Ngạn Khanh." Tô Diễn tức giận, đá tỉnh nữ tử áo đen ngất xỉu.

      "Khụ khụ, Quân Nho và Ngạn Khanh đợi chúng ta đến uống rượu, chúng ta thôi."

      Tô Diễn vừa nghĩ liền hiểu ý trong đó: "Nếu chúng ta đưa nàng về, có thể khiến nàng ta chịu chút ít khổ sở. Đến lúc đó Ngạn Khanh cũng thể thêm điều gì. Nhưng giờ huynh lại ́ ý thả nàng rời , vậy tính là lỗi của ai đây?"

      Phong Thiển Ảnh huýt sáo một tiếng: "Tam gia tốt của ta, ngài phục sao? Lỗi của ai ư, đương nhiên là lỗi của nàng." Chính nàng quyết định trốn , có liên quan gì đến gã sao?

      "Cút, huynh suy nghĩ lung tung gì vậy, nàng ta đã còn là người ngoài." Tâm tình Tô Diễn tốt, cũng có chút lo lắng cho an nguy của tiểu sư muội.

      "Ta nghĩ, gần đây cuộc sống tĩnh lặng quá mức, thật vất vả mới có chút sóng gió, thể cứ như vậy mà yên bình trở lại. Chậc chậc, tiểu Diễn Diễn, dù đệ có đưa nàng về, đệ cảm thấy nàng sẽ thấu hiểu nỗi lòng lo lắng của đệ sao? Sẽ biết ơn đệ sao? Đừng đùa, nàng ta bị ép buộc đó, có thể thoát được lúc nào thoát lúc ấy, đệ vẫn nên đặt tâm tư lên người tiểu sư muội , cái vị lòng dạ thảnh thơi này đệ chạm đến nổi đâu." Phong Thiển Ảnh trương cái vẻ mặt việc liên quan đến mình nhơn nhơn đắc ý - rất đáng đánh đòn.

      Tô Diễn liếc trắng mắt, y mà cái gã kia thao thao bất tuyệt ngừng, kiếm lạnh xẹt qua, dồn tức giận lên người nữ tử áo đen, cười lạnh một tiếng: "Chết đến nơi, còn muốn chạy?"

      Phong Thiển Ảnh ngồi chồm hổm xuống trước người ả, mắt phượng đầy ý cười, lại là cười lạnh: "Ôi, Lý Minh Kỳ xuống tay độc, đoản đao bóng loáng đâm vào, rút ra đầy máu, thật chẳng ngờ được." Tay gã đặt vào miệng vết thương sau ̉ ả: "Gia hỏi ngươi, ai là chủ của các ngươi? Các ngươi muốn bắt vị nương này đâu?"

      Nữ tử áo đen quay đầu, lúc nhận nhiệm vụ nhóm người bọn ả đã sẵn sàng đón nhận cái chết, lúc này dự tính xấu nhất đã thành thực, trừ im lặng còn có thể làm gì?

      Phong Thiển Ảnh thèm để ý đến thái độ của ả, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại, vuốt ve miệng vết thương: " nói cũng sao, Gia thích nhất chính là thúc ép người khác." Miệng gã nói lời dịu dàng, tay lại đột nhiên dùng sức, ngón tay đâm sâu vào máu thịt, phát ra tiếng vang như xé vải.

      Nữ tử áo đen kêu thảm thiết, sắc mặt lập tức trắng bệch: "A.... Công tử, công tử, van xin ngài, đừng ép hỏi, ngài giết nô tỳ , giết nô tỳ ." Hai mắt mở thật to, mồ hôi lạnh chảy dọc theo hai má, mặt tràn đầy tuyệt vọng.

      "Giết ngươi? Gia thích máu tanh. Ngươi đã một lòng muốn chết, Gia giúp ngươi toại nguyện, Bạch Trản, ả là của mày." Phong Thiển Ảnh chùi chùi vết máu tay lên người ả, lộ vẻ chán ghét.

      Trong rừng truyền đến tiếng hổ gầm, một con quái vật khổng lồ cực kỳ hung ác nhào ra, cắn lên vai phải của ả, răng nanh cắm sâu vào tận xương, hất đầu một cái là có thể cắn nát nửa người: "... Đừng, công tử, đừng, nô tỳ nói, nô tỳ nói, ngài muốn biết gì, nô tỳ đều nói hết." Nữ tử áo đen đau đớn, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, đồng tử co lại vì sợ hãi.

      Tô Diễn nhếch chân mày, hôm nay Thiển Ảnh có chút khác thường, trước giờ chưa từng bạo lực đến vậy, bị cái gì kích thích rồi sao?

      "Ngươi chịu nói?" Phong Thiển Ảnh nhướng mày, vẻ mặt có chút kiên nhẫn.

      "Nô tỳ nói... nô tỳ nói." Nữ tử áo đen hoàn toàn ngây dại, chết đáng sợ, sống bằng chết mới thật là kinh khủng.

      Bạch Trản như có thể nghe hiểu tiếng người, nó thả lỏng răng, móng vuốt vẫn đặt người ả. Phong Thiển Ảnh ung dung hỏi: "Vậy ngươi nói , chủ nhân của các ngươi là ai?"

      "Nhị gia, ngài cần gì mà phải ép nô tỳ, nếu nô tỳ sự thật nói ra, các ngài định làm gì? Nô tỳ chết đáng tiếc, chỉ thể làm hỏng tình cảm huynh muội của các ngài." Lời này vừa nói ra, xem như khai nhận.

      "Ừm, ta tò mò, chủ tử của các ngươi ̣nh xử lý Lý Minh Kỳ thế nào?" Phong Thiển Ảnh quả nhiên chẳng lộ ra chút bất ngờ nào.

      "Chủ tử... Chủ tử, người bảo bọn nô tỳ bán Lý nương vào Hoan Hỷ cung. Nhị gia, Tam gia, nô tỳ tự biết mình thể sống qua đêm nay, các ngài hãy cho nô tỳ chết thoải mái ." Nữ tử áo đen nằm mặt đất, gương mặt đầy nước mắt, cộng thêm nổi sợ cái chết.

      Mặt Tô Diễn tối sầm: "Lần này muội ấy làm quá rồi, Ngạn Khanh xử lý thế nào đệ cũng sẽ nhiều lời, muội ấy quả thật cần phải nhớ lâu một chút."

      Phong Thiển Ảnh chỉ chỉ nữ tử buồn bã tuyệt vọng nằm mặt đất: "Làm gì đây? Hình như bên kia còn hai người nữa, chúng ta cũng nên giằng co với họ."

      "Chủ tử phạm lỗi, nô tỳ cũng nên chịu phạt, cứ giết hết toàn bộ ." Gương mặt Tô Diễn lạnh băng, mỗi chữ đều nặng nề, giọng điệu lại rất nhàng thoải mái, trong mắt y, mạng người dường như vô cùng rẻ mạt.

      "Giết gà dọa khỉ? Ta thích, đến lúc tiểu sư muội nổi đóa, đệ ráng mà chịu đựng." Phong Thiển Ảnh cười thờ ơ, thấy Tô Diễn đã xoay người bước dọc con đường lên núi, gã hô lên: "Bạch Trản, bọn họ đều cho mày, làm gọn gàng một chút." Bạch Trản gầm nhẹ một tiếng, trước khi nữ tử áo đen kịp cắn lưỡi tự sát, tàn bạo cắn đứt ̉ ả, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông trắng tuyết, ánh trăng chiếu rọi vào đôi mắt trừng lớn - chết nhắm mắt kia.

      Chương 35: Chim nhỏ vào rừng

      Ánh trăng trong suốt soi nghiêng xuống, vài tiếng chim kêu, một ít lá rụng theo làn gió, gió đêm ngẫu nhiên mang đến từng đợt hương hoa, rượu thơm trong mát, hẳn là một buổi tối tốt đẹp thanh tĩnh nhàn hạ biết bao? Nhưng sao lại có nhiều mưu đến vậy? Quân Nho thầm than thở, tiếp đó vươn người đứng dậy, khẽ siết chén rượu Dạ Quang trong tay, chất lỏng trong chén dao động theo động tác của hắn ta, từ từ gợn sóng, xoay tròn vòng quanh miệng chén cuối cùng tĩnh lặng trở lại.

      Quân Nho sóng vai đứng cùng nam tử áo lam, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười khổ: "Ngạn Khanh, sao phải tự làm khổ mình? Đệ nhẫn tâm nhìn nàng bị thương sao? Kết quả người đau chẳng phải vẫn là đệ sao?"

      "Tô Diễn đã rồi." Sáng sớm Trầm Ngạn Khanh xuất phát, chạng vạng liền về đến. Hắn đã đứng ở nơi này rất lâu, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phương ấy, có lẽ người khác biết hắn nghĩ gì, nhưng Quân Nho biết.

      "Hẳn đệ cũng biết tình cảm của Tô Diễn với tiểu sư muội, nếu đệ ấy ngăn cản thì sao?" Quân Nho hỏi có chút xác ̣nh, đồng thời hắn ta cũng đoán được tâm tư của vị tiểu sư đệ này.

      Trầm Ngạn Khanh thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn hắn ta, thấy rượu ngon sóng sánh trong chén, nhe răng nở nụ cười hiếm có: "Vầng trăng sáng tỏ, hiếm khi đệ mới có hứng thú hôm, Quân Nho, huynh và đệ, say ngừng." Những việc muốn cho người khác biết, ai cũng đừng hòng biết được.

      Quân Nho thở dài, đưa chén rượu trong tay tới: "Đệ giở thủ đoạn gì vậy?" Quân Nho cũng ngốc, chỉ nghĩ một chút liền hiểu vài phần, "Đệ bảo Thiển Ảnh để làm gì? Ngạn Khanh, đệ muốn thả chim về rừng ư?"

      "Nàng khao khát tự do, tạm thời đệ cho nàng tự do." Trầm Ngạn Khanh nhìn ngón tay thon dài trơn bóng của mình, tay phải hơi nắm chặt, chén Dạ Quang trong tay vỡ vụn thành bột, rượu lại vẫn chậm rãi sóng sánh thành chén, nhìn thấy mà ánh mắt Quân Nho tối lại, "Ngạn Khanh, đệ lại đột phá rồi?"

      "Đúng vậy, vượt qua trận hiểm nghèo này, công pháp đúng tiến triển rất nhanh ngày nghìn dặm. Quân Nho, cơ thể đệ còn nguy cơ phát bệnh nữa, có nhiều thời gian để cùng nàng vượt qua chướng ngại kia."

      Nụ cười của Trầm Ngạn Khanh khiến đáy lòng Quân Nho chợt lạnh, sao sư tử lại thích thỏ trắng? Mà con thỏ trắng này lại trời sinh khăng khăng chịu thỏa hiệp. Lý Minh Kỳ ơi Lý Minh Kỳ, hy vọng nàng có thể sáng suốt một chút, đừng vọng tưởng trốn thoát, môi mỏng mấp máy, cuối cùng cũng cầu xin cho nàng, ngược lại hỏi: "Tiểu sư muội bên đó, đệ tính thế nào?"

      Tay phải Trầm Ngạn Khanh nắm chặt, rượu lỏng lập tức hóa thành làn sương trắng, theo cửa sổ bay ra ngoài, "Chút nữa Tô Diễn quay lại, hãy bảo huynh ấy tới gặp đệ. Yên tâm , đệ khiến các huynh khó xử."

      Quân Nho vừa nghe liền hiểu: "Nhiễm Thu, đừng quỳ ngơ ra ở đây nữa, mau xem xem, nếu Tam gia quay lại bảo ngài ấy trực tiếp đến đây."

      Từ lúc hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, Nhiễm Thu liền quỳ ngồi phía sau bàn Bát Tiên, cúi đầu che tai, muốn sống lâu một chút, có mấy lời nên nghe, lúc này nghe thấy lời của công tử mình, như được đại xá, dập đầu hành lễ, "Dạ, nô tỳ cáo lui." Bước sen nhẹ nhàng, rõ ràng là bên hông có treo một cái lục lạc, nhưng lại phát ra chút thanh nào.

      "Thị nữ này huynh dạy tồi." Trầm Ngạn Khanh ngồi xuống trước bàn, cười khen một câu, chỉ là trong cặp mắt kia hiện lên hứng thú, biết lại mưu tính điều gì.

      Quân Nho rất ít khi nghe khen ai, rất hào phóng nói: "Nếu đệ thích, liền tặng cho đệ."

      Trầm Ngạn Khanh hời hợt hớp một ngụm rượu: "Tặng cần, nếu huynh tiếc, đệ muốn mượn vài ngày."

      Quân Nho cười gật đầu: " thành vấn đề, đợi nàng ta quay lại, ta liền bảo nàng ta nghe theo lời đệ sai bảo." Tiếp đến vội chuyển đề tài, hỏi: "Ngạn Khanh, hôm nay đệ vội vã quay về là vì muốn chơi đùa với người mến?"

      " chỉ vì thế, đường mắt thấy tai nghe việc, Lâm Mộc Sâm của Cửu Hoa cung muốn tổ chức đại thọ sáu mươi, phát thiếp mời khắp võ lâm. Những năm qua lão sống quá thoải mái rồi, hôm đó đệ muốn đến thăm." Lời nói rất thờ ơ, chỉ là đôi mày kiếm kia lại như gươm sắc tuốt vỏ, tỏa sát khí nồng đậm.

      "Cũng tốt, Vô Trần cung chưa từng rời khỏi Kỳ Sơn, người đời vẫn ít biết đến, mượn cơ hội này cũng có thể xuất thế ngang trời. Vậy những nơi khác, đệ cũng muốn tự ra tay ư?" Quân Nho nhíu mày suy tư một chút, thân thể quý giá, cần phải cẩn thận.

      Trầm Ngạn Khanh tự rót cho mình một chén rượu, mặt giãn ra nói: "Đệ còn có chuyện thú vị muốn làm, việc này liền giao cho Tô Diễn, xem như huynh ấy trừng phạt, dọn dẹp thay tiểu sư muội."

      Bạch Hổ đường vốn chịu trách nhiệm sát phạt, Ngạn Khanh, huynh vốn nghĩ lòng đệ có chút thiên vị, xem ra, ta trách lầm đệ rồi."

      Trầm Ngạn Khanh đón nhận lời của Quân Nho, hắn vẫn còn tim sao? "Quân Nho, đã tìm được thứ đệ cần chưa?"

      "Tứ gia căn dặn, nào dám dốc sức chứ. Đây, mọi thứ đều ở trong hộp." Quân Nho trêu chọc một câu, đẩy cái hộp nhỏ bàn tới gần Trầm Ngạn Khanh.

      Trầm Ngạn Khanh mở hộp, lấy vòng trang sức bên trong ra, là hai quả chuông Ngọc xinh xắn mới lạ tách biệt, to cỡ ngón cái, đính lắc tay, có thể nới lỏng hay siết chặt, hắn lắc lắc, trong trẻo dễ nghe, " tệ, cảm tạ."

      Quân Nho vội xua tay: "Đừng nói cảm ơn, ta nhận nổi. Chỉ là, Ngạn Khanh, đệ có thể thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của ta ? Người bị đệ thả , đệ còn cần nó làm gì?"

      Trầm Ngạn Khanh ngắm nghía lúc rồi nhét vào lòng, mắt sâu như biển, thản nhiên nói: " lâu nữa sẽ dùng tới." Hắn từng nói, kiên nhẫn của hắn có hạn, vì đạt được mục ́ch, sử dụng một ít thủ đoạn hẳn cũng đáng trách.

      Quân Nho thật tò mò, rốt cuộc vì sao người này lại thích Lý Minh Kỳ? Nàng có chỗ nào hấp dẫn hắn? Khiến hắn từ thủ đoạn muốn có được? Cũng biết đây là phúc hay là họa của nàng. Chỉ có thể nói đều do duyên số, trải qua mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi, cảm nhận của hắn ta đối với Lý Minh Kỳ cũng tệ lắm, chỉ thích tính tình kiên cường chịu thua của nàng, đây phải là tự làm khó mình sao?

      Trầm Ngạn Khanh nhìn hắn một cái: "Sao vậy? nghĩ gì ư?"

      Quân Nho có chút rối rắm, lại muốn giấu giếm hắn điều gì, "Tính tình Lý nương quả cần mài giũa, chỉ là ta cảm thấy mắc nợ nàng ấy, lại biết nên đền bù thế nào."

      "Đẩy dê vào miệng cọp?" Trầm Ngạn Khanh cong khóe môi, "Chuyện này, đệ còn chưa cảm tạ huynh, hôm đó huynh làm tệ." Chỉ là nên ôm nàng, tình thế ấy có thể tha thứ, đệ ghi nợ trước, lần sau thanh toán với huynh.

      Quân Nho ho khan một tiếng, che dấu gượng gạo của mình, hận mình vạch áo cho người xem lưng, "Ngạn Khanh, đệ đừng tức giận, ta nhận lỗi với đệ tại đây." Nói rồi cầm bình rót rượu, tự phạt liền ba chén, mạnh mẽ nuốt xuống, gương mặt tuấn tú nho nhã ửng hồng, nhìn thấy mà Trầm Ngạn Khanh hết sức hài lòng.

      Chậm rãi thưởng thức, một bình rượu đã thấy đáy.

      Nhiễm Thu vừa vào cửa liền mang theo mùi hương ấm áp vào phòng, "Bẩm công tử, Nhị gia và Tam gia đã về tới."

      Quân Nho phất tay áo, căn dặn: "Nhiễm Thu, mấy ngày nữa ngươi tạm thời theo hầu nghe cung chủ sai bảo, lúc nào ngài ấy cho rời , ngươi lại quay về, hiểu chưa?" Đồng thời cũng thầm than, quả nhiên con cá nhỏ rỉa mồi bỏ chạy, chạy , chạy , chạy càng xa càng tốt.

      Nhiễm Thu thắc mắc liếc nhìn công tử nhà mình, lại biết có một số việc người hầu như mình thể nghi ngờ, nàng ta chỉnh trang y phục, hành lễ, "Nhiễm Thu bái kiến cung chủ, tùy ý cung chủ sai bảo."

      "Ừ, đứng lên , ngày mai xuống núi cùng ta, ta có việc cần ngươi làm."
      Last edited by a moderator: 9/4/16
      amandatruc, tart_trung, AikoNguyen27 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 36: Say

      Tô Diễn và Phong Thiển Ảnh một trước một sau bước vào Tùng Phong các, thấy bàn Bát Tiên bày đầy thức ăn, xem chừng mới dọn lên lâu, còn bốc hơi nóng.

      Trầm Ngạn Khanh ngoắc tay gọi hai người, Tô Diễn có chút tự nhiên, lén liếc mắt nhìn Quân Nho, người nào đó liền nháy mắt với y. Lòng Tô Diễn hoàn toàn thả lỏng, trận ̣a này dọa y giật nảy mình, còn tưởng là Hồng Môn yến.

      Phong Thiển Ảnh khinh bỉ liếc y một cái, tốt bụng hỏi thay y: "Ngạn Khanh, về phía tiểu sư muội, đệ ̣nh xử lý thế nào?"

      Trầm Ngạn Khanh cũng vì vậy mà có dấu hiệu tức giận, ngược lại cầm lấy bình rượu rót đầy chén cho hai người, "Cùng là người một nhà, đệ có thể làm gì đây? Nếu thật muốn giết muội ấy, đừng là các huynh, phía sư phụ đệ cũng biết phải ăn thế nào."

      Phong Thiển Ảnh thể khống chế mà co rút khóe miệng, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khó tin, "Quân Nho, hôm nay đệ ấy uống lộn thuốc à?" nóng lạnh thế này là muốn náo loạn thế nào đây? giết được cũng đâu có nghĩa là thể đánh một trận trút giận? Dù sao phạm lỗi thì cũng nên phạt trận nhớ đời chứ?

      "Đệ nghĩ vậy cũng được. Hiếm khi Ngạn Khanh có nhã hứng, bốn sư huynh đệ chúng ta lâu chưa quây quần uống rượu, ngồi , hôm nay say về." Lòng Quân Nho vẫn còn buồn bực đây này, vừa nãy tiểu sư đệ còn lạnh lùng u ám muốn giết người cho hả giận, sao lúc này lại bình tĩnh lặng yên rồi? Hắn càng tỏ vẻ có gì như vậy, trong lòng ba người càng nắm chắc.

      Tô Diễn thầm thấp thỏm yên, sợ hắn giận chỉ sợ lửa giận nén lại phát ra, gương mặt trẻ con phủ đầy lo lắng, "Ngạn Khanh, cảm xúc của đệ thể dao động quá lớn, nếu có lửa giận đừng nên nín nhịn."

      Trầm Ngạn Khanh kỳ quái nhìn y một cái, cười nói: "Sao vậy? Đệ phải đòi đánh đòi giết các huynh mới vui lòng?"

      Phong Thiển Ảnh dùng khẩu hình nói với Quân Nho: "Tiểu sư muội đâu?"

      Quân Nho liếc nhìn Trầm Ngạn Khanh, tay phải khẽ nắm lại đưa lên môi, ho khan một tiếng, đưa mắt ý bảo việc nên hỏi đừng hỏi, sau đó cười nói: "Các đệ làm sao vậy? Là rượu ngon hay thức ăn hợp khẩu vị?"

      Trầm Ngạn Khanh trước giờ cũng chẳng phải người tốt lành gì, thương hương tiếc ngọc gì đó chỉ dành cho Lý Minh Kỳ, ngặt nỗi người ta lại tiếp nhận, một lòng muốn trốn . Vậy cũng sao, ai bảo người ta là người mình muốn làm bạn cả đời, hắn tức giận cũng đành lòng để nàng có chút tổn thương nào, còn người khác lại là chuyện khác.

      Kết quả của chuyện Triệu Hân Tinh tối nay đều do hắn thầm dung túng, dù vậy, hắn cũng dễ bỏ qua, mối thù rành rành hôm nay, Lý Minh Kỳ có thể nhịn, nhưng hắn nhớ từng chi tiết, người của hắn chỉ mình hắn mới được ức hiếp, nước mắt của nàng chỉ có thể chảy vì riêng .

      Vậy Triệu Hân Tinh sao?

      Lúc ba tên áo đen xông vào, Trầm Ngạn Khanh liền sai người giam lỏng y thị trong phòng ngủ, được phép thể bước ra khỏi phòng nửa bước, sau đó lại sai người đem xương cốt đã bị Bạch Trản cắn nát của bọn họ đưa đến phòng Triệu Hân Tinh, cho thị ngắm.

      Lần này chủ yếu là do Trầm Ngạn Khanh nể mặt Tô Diễn và Quân Nho, bằng ép thị phải ăn sống hết cũng còn được nữa là.

      Chuyện này, Quân Nho cũng biết, chỉ là lúc này có cách để khuyên, quả thật tiểu sư muội cũng nên nhớ thật lâu, thích ai thích lại thích cái gã mặt lạnh tim lạnh này, nếu loại chuyện thế này còn xảy ra, hắn ta thật sợ Ngạn Khanh sẽ nhịn được trực tiếp giết chết muội ấy, cả tro bụi cũng còn.

      Trầm Ngạn Khanh lấy từ ngực áo danh sách, có vài cái tên bị khoanh tròn bằng mực đỏ, ba người vừa xem liền hiểu, Phong Thiển Ảnh hiếm khi mới nghiêm túc: "Ngạn Khanh, giờ đệ muốn báo thù? Còn thân thể đệ?"

      Quân Nho cười nói: "Ngạn Khanh đã đột phá đến cảnh giới ‘như cá gặp nước’ ở tầng thứ tám, trước mắt e khó tìm được ̣ch thủ."

      Tô Diễn và Phong Thiển Ảnh đều lộ vẻ vui mừng, vị tiểu sư đệ này chịu bao nhiêu tổn thương, nén bao nhiêu đau khổ, ai rõ hơn bọn họ, bọn họ cùng lớn lên bên nhau, tình cảm còn sâu hơn em ruột. Bất kỳ người nào bị thương tổn bọn họ cũng đau lòng, hận thể chịu đau thay. Nay nghe thấy rốt cuộc tiểu sư đệ còn bị tâm ma gây khổ, sao lại có thể vui?

      Bốn người sôi nổi dời chú ý đến rượu ngon món ngon bàn, rượu quá ba vòng, gương mặt tuấn tú của Trầm Ngạn Khanh ửng hồng, "Ngạn Khanh cảm tạ các vị sư huynh quan tâm."

      Phong Thiển Ảnh thoải mái cười nói: "Muốn nghe Tứ gia nói lời cảm tạ chẳng dễ dàng."

      Quân Nho cảm thán: "Đúng vậy, hôm nay ta lại nghe được hai ba lần, thấy thoải mái chút nào, ngược lại còn thầm cảm thấy khó tin. Ngạn Khanh, chúng ta thương lượng chút, sau này đệ đừng cảm ơn, giữ lại mà bù vào cho sai lầm của bọn ta, được ?"

      Hôm nay Trầm Ngạn Khanh uống ít, có lẽ do tâm tình tốt, cũng có thể do tâm tình tốt, tóm lại là có chút khác thường, nghe thấy lời Quân Nho, hắn cười nhạo một tiếng, " có cửa đâu, chỉ một tiếng cảm ơn, há miệng là được. Bù đắp sai lầm của các huynh? Các huynh nghĩ hay nhỉ."

      "Ngạn Khanh, đệ say rồi phải ?" Phong Thiển Ảnh đứng dậy rót thêm cho hắn một chén, thầm nghĩ nếu người này say, mạnh tay ức hiếp, bình thường luôn muốn ức hiếp nhưng đánh lại người ta.

      Tô Diễn cầm lấy chén rượu đưa đến bên môi Trầm Ngạn Khanh, nói: "Ngạn Khanh, uống thêm một chén chứ?"

      Trầm Ngạn Khanh một tay nâng trán, đôi mắt lóe ánh sao, nóng lạnh nhìn y, nhìn đến mức da mặt Tô Diễn nóng lên, nhìn gần mới phát hiện sao Tứ đệ lại còn nghiệt hơn cả Nhị ca? "Ngạn Khanh, đệ nhìn gì vậy?"

      Trầm Ngạn Khanh cười nói: "Lão Tam, bình thường huynh độc ác nhẫn tâm hơn bất cứ ai, sao với tình cảm lại sợ hãi rụt rè như vậy? Nếu huynh thật lòng thích muội ấy, nên sớm thu phục, nếu e một ngày nào đó tâm tình đệ tốt giết chết muội ấy."

      Tô Diễn nghe ra mười phần thật lòng trong đó, phải hắn uy hiếp hay nhắc nhở mà chỉ ra sự . Mắt Tô Diễn vừa to vừa phát sáng, lúc nheo lại mang vài phần trẻ con, "Ngạn Khanh, ta hiểu nổi, rõ ràng đệ rất thích Lý Minh Kỳ, sao lại nhẫn tâm ép nàng đến vậy?"

      Trầm Ngạn Khanh uống cạn chén rượu trong tay y: "Đệ cũng đâu muốn vậy, chiều nàng còn kịp đó, chỉ vì muốn chiếm được hoàn toàn, cần phải nghĩ cách mài giũa tính tình của nàng." Là người mình muốn ở cạnh cả đời, sao có thể ngờ nàng lại trốn khỏi mình chứ.

      "Lão Tam, đệ ngốc đó. Ta hỏi đệ, nếu tiểu sư muội nhà đệ đột nhiên chui vào vòng tay kẻ khác, đệ làm gì? Chúc phúc? Giương mắt nhìn?"

      Tô Diễn bị lời của Phong Thiển Ảnh làm ngây ngẩn cả người, phải mấy năm nay y luôn giương mắt nhìn sao? Nhìn tiểu sư muội chạy theo Tứ đệ, khi bị uất ức y còn có thể an ủi, thỉnh thoảng khi muội ấy vui vẻ, mặc dù cảm thấy mất mác nhưng y vẫn luôn chúc phúc đó thôi?

      "Nhìn mặt đệ kìa, đệ biết Tứ đệ thích muội ấy, hơn nữa lần nào Tứ đệ cũng chặt đứt hi vọng của muội ấy, muội ấy bị uất ức liền tìm đệ để được an ủi. Nếu ngày nào đó xuất hiện một người khác, tình chàng ý thiếp với muội ấy, đệ sẽ hoàn toàn đánh mất, đệ còn có thể hờ hững được ?"

      Tô Diễn lặng im suy nghĩ, Quân Nho than thở: "Lão Nhị, lý luận tình của đệ càng thêm phong phú rồi, học với ai thế?"

      "Còn phải là với gã đệ đệ chịu thua kém kia của đệ sao. nhắc đến thằng nhóc đó nữa, nhắc đến đệ liền đau đầu, Ngạn Khanh, sao đệ còn chưa say?"

      "Ợ." Trầm Ngạn Khanh ợ một hơi, mặt hiếm khi lộ vẻ trẻ con, khóe môi vẫn luôn giữ nụ cười, mặt bị men rượu nhuộm hồng, đôi mắt vốn sâu như biển cũng chứa ý cười, một tay nâng trán, một tay ngừng nâng rượu uống, chén cạn rượu hết, may mà Quân Nho nhanh tay lẹ mắt, chén cạn lập tức được rót đầy.

      Tô Diễn nâng trán, thì ra tên vô lại ẩn giấu sâu nhất chính là đây: "Lão Đại, huynh như vậy sợ khi tỉnh táo đệ ấy trả thù sao?"

      "Mỗi lần Ngạn Khanh tỉnh rượu đều nhớ lúc say đã xảy ra chuyện gì." Trong mắt Quân Nho mang theo vẻ hoài niệm.

      "Lão Đại nói đúng, chuốc say đệ ấy, hỏi cho ràng, rốt cuộc sao đệ ấy có thể quen biết Lý Minh Kỳ." Phong Thiển Ảnh bắt đầu vung cánh tay xăn ống tay áo lên, sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

      "Sao đệ chẳng nhớ việc này?"

      "Bởi vì lần nào đệ cũng chỉ lo cho tiểu sư muội." Quân Nho và Phong Thiển Ảnh trăm miệng một lời, Tô Diễn vỗ gáy, "Đúng rồi, rốt cuộc tiểu sư muội ở đâu?"

      "Ở Mai viện, đệ đến thăm xem, lúc này chắc sợ hãi."

      Tô Diễn có chút do dự, Tứ đệ nhà mình say rượu, đúng là hiếm thấy, nếu lúc say mà nói mấy lời thật lòng, khiến người ta mát gan mát ruột đến cỡ nào? Suy nghĩ lại, tiểu sư muội vẫn chiếm ưu thế hơn.

      Tô Diễn rồi, Quân Nho cùng Phong Thiển Ảnh ngồi hai bên trái phải Trầm Ngạn Khanh, đáng tiếc Trầm Ngạn Khanh đã sớm còn là Trầm Ngạn Khanh của trước đó, mặc bên ngoài bão táp mưa sa, ta đây vẫn lù lù bất động.

      Editor có lời muốn nói: sau khi nghía qua chương 37, ta cảm thán thật lâu. Hóa ra cũng là một loại chấp nhất đau khổ, kiên trì thì đổi lại được gì ? A di đà phật, hỏi thế gian tình là chi? haizzzzzz =.=’’
      Last edited by a moderator: 10/4/16
      amandatruc, tart_trung, AikoNguyen31 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 37: Đau khổ vì tình

      Trong Mai viện yên tĩnh, lúc đến bước chân Tô Diễn vẫn thực nhàng, chờ khi vào viện, nhìn thấy cung nhân quỳ đầy đất, mặt y liền trầm xuống. Các cung nữ nghe tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu lên, vừa thấy là Tô Diễn, đều khóc lớn nhào tới, dập đầu, “Tam gia, Tam gia, ngài tới rồi.”

      Tô Diễn nhíu mày nhìn bọn nha đầu khóc rối tinh rối mù dưới chân, vui hỏi: “Kiều Nhi, sao vậy?”

      Kiều Nhi là cung nữ đứng đầu, ả ta lau lau nước mắt mặt, nghẹn ngào : “Chủ tử bị cấm túc ở bên trong, khóc lóc náo loạn hơn nửa ngày, chúng nô tỳ vào được, ngài mau qua xem chút .” Nếu cơn giận này bùng phát, gặp xui xẻo phải là nhóm người hầu bọn họ sao.

      “Được rồi, ta biết rồi, nơi này còn việc của các ngươi nữa, lui xuống hết .” Tô Diễn vung tay, đuổi hết mọi người , canh giữ ngoài cửa là hai nam tử áo đen, quần áo đen khoác áo choàng đen, mặt đeo mặt nạ nửa bên màu đen, thấy y đến, kiêu ngạo siểm nịnh ôm quyền hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến Tam gia, nếu ngài tới, nơi này còn việc của bọn thuộc hạ nữa, thuộc hạ cáo lui.” Áo choàng đen phất phới bay trong gió, rất nhanh hai người liền biến mất khỏi tường viện.

      Tô Diễn nhìn theo hướng thị vệ áo đen rời , lòng khó chịu chưa từng có, tay phải nắm thành quyền rồi lại buông xuôi, Tiểu sư muội, rốt cuộc muội làm gì, lại khiến Ngạn Khanh đề phòng muội đến thế? Y nâng tay đẩy cánh cửa khép chặt, mùi máu tươi truyền tới, khiến y tự giác mà nheo mắt, “Hân Tinh?” Tuyệt lời đáp.

      Tô Diễn mở rộng cửa, ánh trăng như nước chiếu nghiêng vào, chờ khi bước vào trong sảnh, chân y tạm dừng lát. mặt đất vứt đầy ba xác chết hoàn chỉnh, nhiều nơi còn có thể nhìn thấy dấu răng sắc bén, xác chết máu thịt mơ hồ, đầu vỡ nát, mái tóc tài loang lỗ chỗ trắng chỗ đỏ, đỏ là máu, trắng là óc, mùi máu tươi truyền đến từ đây.

      Đây giống phong cách của tiểu sư đệ, lòng Tô Diễn có chút nặng nề, bước nhanh vài bước, đến khi vào tới phòng ngủ, liếc mắt cái liền thấy Triệu Hân Tinh co rút ở đầu giường, tóc rối tung, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ, xem ra là khóc. Ánh mắt ràng nhìn y, lại có tiêu cự, hoàn toàn là nhìn vào hư .

      Tô Diễn giọng thở dài, vốn định đưa tay chạm vào thị, nhưng năm đầu ngón tay lại lưỡng lự, cuối cùng vẫn với tới, “Tiểu sư muội, thực xin lỗi, ta tới trễ quá.”

      Ban đầu Triệu Hân Tinh còn có chút mê mang, chờ khi thấy người tới là ai, lập tức ôm chặt thắt lưng y, “Tam sư huynh, Tam sư huynh, muội rất hận, rất hận.”

      “Ngoan, sao rồi.” Thân thể Tô Diễn có chút cứng đờ, đáy lòng lại mềm mại vô cùng. bé trong lòng này lớn lên cùng mình, ban đầu khi mới gặp là vào lúc muội ấy chỉ mới ba tuổi, trong trí nhớ, muội ấy trắng tròn mềm mại, mỗi tay thanh mứt quả, bước chân bé chạy vui vẻ khắp hành lang, mở miệng liền tiểu ca ca, sao khiến lòng người mềm mại?

      Năm ấy y cửa nát nhà tan, cả trái tim đều lạnh lẽo, muội ấy mới đến Vô Trần cung, ba sư huynh đệ của y đều bận việc, chỉ mình y rảnh rỗi, muội ấy liền mở miệng là tiểu ca ca, túm tay áo y bắt y bế, y mắng người đuổi người, muội ấy vẫn rời , ngược lại còn tặng mứt quả trong tay cho y. Chẳng phải lúc ấy y ném mứt quả của muội ấy sao? Muội ấy gào khóc, khóc đến đáng thương, làm y nhớ tới muội muội bé nhà mình, sau đó tim y liền mềm nhũn.

      Lúc nợ muội ấy thanh mứt quả, y muốn dùng tim để đền, nhưng muội ấy lại xem tim y như thanh mứt quả năm ấy, hết quăng lại ném, Hân Tinh à, bao giờ muội mới chịu nhìn đến tình cảm của huynh?

      “Tam sư huynh, phải huynh thích muội sao?” Triệu Hân Tinh ngẩng đầu khỏi lòng y, nước mắt đọng mi, khẽ cắn đôi môi đỏ, “Tiểu ca ca, huynh thích muội như vậy, vì sao lại giúp muội?” Nước mắt đầy má, thấy mà xót xa.

      Tim Tô Diễn rất đau, con ngươi đen lẳng lặng nhìn thị, “Hân Tinh, muội muốn ta giúp muội thế nào? Trơ mắt nhìn muội cho người giết Lý Minh Kỳ, trơ mắt nhìn muội đền mạng cho nàng ấy?” Giọng của y như ngọn lửa lạnh băng thiêu đốt, mang theo cơn giận mà ngay cả y cũng phát .

      “Tiểu ca ca, muội trách huynh giết người của muội, muội van huynh, giúp muội được ? Muội muốn ả chết, muội chỉ hy vọng ả đừng chiếm lấy tầm mắt của tiểu sư huynh, vì sao được?” Trong mắt đều là chấp niệm, ngập tràn mong đợi.

      Tô Diễn thấy thị khóc lem hết phấn son, ngực đau như bị đâm chết lặng, y hiểu nỗi lòng của thị, giống như bản thân lúc này, “Muội biết ta thích muội, sao muội lại chẳng chịu nhìn ta?”

      “Tiểu ca ca, giống mà, muội thích huynh ấy như vậy, lòng muốn gả cho huynh ấy, muội khao khát nhiều năm, muội cam lòng, cam lòng.” Nước mắt rơi thành chuỗi, dừng áo ngoài của y, thấm ướt mảnh.

      “Muội biết rất , trong mắt đệ ấy có muội, muội vĩnh viễn thể có được trái tim của đệ ấy, sao muội thể tỉnh táo chút.” Bên tai vang lên lời của sư đệ, ‘nếu huynh thích muội ấy nên tàn nhẫn với muội ấy chút’, tàn nhẫn chút? Sao có thể tàn nhẫn, lòng dạ chưa tàn nhẫn mà tim của y đau, ra còn có loại đau đớn hại người hại mình này, có phải tiểu sư đệ cũng từng đau đớn như y? Tiểu sư đệ nín nhịn được, nhưng y thể nhịn.

      Triệu Hân Tinh đẩy y ra, vẻ mặt đầy tàn độc, “Muội thể có, người khác cũng đừng mong.”

      Tô Diễn vơ lấy cái gương đồng bàn trang điểm, giơ lên trước mặt thị, “Muội nhìn bộ dạng ma quỷ của mình , rốt cuộc muội có biết muội làm gì ? Nếu muội cứ tiếp tục khăng khăng mực, ai cũng cứu được muội.”

      “Ha ha... Ha ha, thích là gì? Cũng chỉ có thế mà thôi, huynh , muội muốn nhìn thấy huynh, , mọi người đừng quan tâm đến muội nữa, mặc muội tự sinh tự diệt .” Triệu Hân Tinh giật lấy cái gương ném lên mặt đất, gương đồng xoảng tiếng, bể thành từng mảnh, thị cười, cười vô cùng điên loạn.

      “Hân Tinh, muội tỉnh táo chút .” Ánh mắt y dừng người thị, hai tay khống chế được đôi vai vung vẩy của thị, mái tóc rối bù kia như quấn quanh tim y, siết khiến nó phát đau, y lại vui vẻ chịu đựng.

      “Tỉnh táo? Huynh bảo muội phải tỉnh táo thế nào?” Tay thị hung hăng vỗ lên ngực mình, giống như chỉ làm như vậy mới có thể bớt đau, “Muội là tiểu sư muội của các huynh, chúng ta sớm chiều gần gũi, nực cười là, tình cảm hơn mười năm này lại chẳng bằng Lý Minh Kỳ, khi xảy ra chuyện, mọi người đều giúp muội, vì sao chứ? Rốt cuộc là tại vì sao? Huynh cho muội biết , muội ở cạnh huynh ấy ân cần quan tâm mười mấy năm, sao huynh ấy lại chẳng đặt muội vào lòng? Vì Lý Minh Kỳ vẩn vơ mà vứt hết mặt mũi của muội?”

      Cuối cùng Tô Diễn vẫn đành lòng, ôm thị vào lòng mình, “Khóc , khóc cho trôi hết uất ức .”

      Tối nay Triệu Hân Tinh hốt hoảng ít, ba thi thể còn nằm đó, máu tanh nồng nặc dọa người, mình thị ở trong phòng, sao có thể sợ hãi? Dù thị điêu ngoa, tùy hứng đến đâu, nhưng khi nào từng thấy qua người chết? Hơn nữa còn là những xác chết kinh khủng trọn vẹn kia, đó đều là người của thị, đều do thị mà chết, nửa đêm canh ba, trong phòng dày đặc máu tanh, sao có thể khủng khiếp? Lúc này cảm nhận được độ ấm của con người, hoàn toàn trút hết ra, “Tiểu ca ca, huynh giúp muội được ? Muội sắp điên, sắp điên rồi.”

      Tô Diễn gì, chỉ ngừng vỗ về lưng thị, số việc có thể giúp, số khác lại thể.

      Triệu Hân Tinh khóc đủ rồi, từ từ giọng, cũng biết thể cầu xin, lui người van nài: “Sư huynh, muội muốn sống mình ở đây.”

      “Được, qua chỗ ta .” Trước giờ Tô Diễn vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng thị, nắm tay dắt thị ra cửa, gọi người hầu tới rửa sạch vết máu bên trong.

      “Có phải Tiểu sư huynh về rồi ?” Cuối cùng Triệu Hân Tinh cũng nhịn được, lúc bước ra cửa liền hỏi.

      Tô Diễn chợt dừng bước, trầm giọng : “Ừ, về rồi, tiểu sư muội, muội vẫn chưa hết hy vọng sao?”

      Tình cảm là thứ thể sa vào, khi sa vào lún sâu, sao có thể dễ dàng thoát ra? “Sư huynh, huynh hiểu muội.”

      Đúng vậy, loại cảm giác bi thương này, muội hiểu, ta cũng hiểu.
      Last edited by a moderator: 10/4/16
      amandatruc, tart_trung, AikoNguyen33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :