1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 89: Nợ ta ba chữ
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      "Người đau khổ quá lâu thường muốn buông bỏ nổi khổ đau, thế gian chưa bao giờ thiếu kẻ cuồng si." Lý Minh Kỳ vừa nhìn liền hiểu, hai người chàng có tình thiếp có ý, lại cố tình tra tấn lẫn nhau, ai muốn lui bước, "Trầm Ngạn Khanh, chúng ta về thôi, đừng xem bọn họ giằng co nữa."

      "Đúng là như thế, nếu quên, những trả giá trước đây phải thành uổng phí sao? Buông bỏ, dễ hơn làm. Kỳ Kỳ, ngờ nàng vừa nhìn liền thông suốt."

      Lý Minh Kỳ cúi đầu cười cười, nàng cũng muốn thế, phải mỗi bước đều bị ép mà thành sao? "Chúng ta thôi."

      Trầm Ngạn Khanh mừng khấp khởi, sao lại hiểu tâm tư của nàng, cũng dây dưa với đề tài này thêm nữa, " chừng bọn họ đánh nhau, nàng tò mò sao?"

      " tò mò, dù sao đây cũng là việc của bọn họ, người ngoài nhất thiết phải rối rắm theo." Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, kéo tay tản bộ dọc theo đình hóng mát.

      Mặt hồ gợn sóng mênh mông bị ngọn đèn lập lòe soi sáng phát ra ánh sáng yếu ớt, cùng ánh sao trời chiếu rọi cho nhau. Lý Minh Kỳ dựa lên ngực , ngẩng đầu nhìn trời, trời sao bao la, rộng lớn vô ngần, "Trầm Ngạn Khanh, ánh mắt chàng như vì sao lạnh lẽo, lóe ánh sáng lạnh, khiến người rét buốt." Nhưng nhìn sâu vào đáy mắt , có thể thấy được ấm áp của riêng , lại khiến nàng biết từ khi nào trầm luân vào trong đó.

      "Kỳ Kỳ, linh hồn ta cũng giống như ngôi sao kia, lạnh lẽo đơn nhìn về cuộc sống lứa đôi thế gian." Ánh trăng như vậy, cảnh tượng như thế, sinh ra rất nhiều cảm khái, cũng ngoại lệ, suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng, cuối cùng thốt ra, "Kỳ Kỳ, lúc ta ép nàng phải tuân theo, nàng có hận ta ?" Có căm thù đến tận xương tuỷ ?

      Lý Minh Kỳ nghe vậy quay người, nàng nghĩ vấn đề này nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, phải tự hỏi lòng chút, xem có từng hận ? Vì sao lại chịu khuất phục? lâu sau, nàng hỏi yếu ớt: "Trầm Ngạn Khanh, chàng có sợ ngày nào đó ngủ mà thể tỉnh lại ?"

      Người bên gối là người khó đề phòng nhất, lời nàng rơi vào tai , sao còn , "Kỳ Kỳ, ta chưa từng nghĩ tới."

      Ánh mắt quá sâu dẫn dắt khả năng tự hỏi của nàng, đơn giản là chưa từng nghĩ đến, "Trầm Ngạn Khanh, ta hận chàng tận xương." Nàng muốn , chỉ có thể hận, thế gian hận gắn liền, nàng và dây dưa giữa và hận, chỉ cần ở cùng nhau, thế nào chẳng được?

      Trầm Ngạn Khanh nhìn ra vẻ mặt của nàng, cũng thể nào hiểu được chữ hận này giấu thương, nghe nàng thế, trong lòng mất mát đồng thời lại sinh ra ý nghĩ dĩ nhiên, tất cả đều do tự làm tự chịu, "Kỳ Kỳ, mọi việc diễn ra, ta và nàng đều thể thay đổi, ta nợ nàng rất nhiều."

      "Trầm Ngạn Khanh, đến nợ nần, ta nợ chàng cả đời, chàng lại chỉ nợ ta ba chữ." Lý Minh Kỳ mở miệng, hít khí lạnh hơi sâu, khiến ý nghĩ của nàng lập tức ràng, cũng ngăn lại hơi nước trong mắt.

      Trầm Ngạn Khanh thầm thở dài hơi, chỉ cần nàng muốn liền trao tặng, mềm xoay vai nàng, nắm lấy hai tay nàng, cất giọng mềm dịu, "Kỳ Kỳ, thực xin lỗi." Đồng thời cũng buông bỏ tự tôn cao ngạo, đời này chỉ khuất phục nàng.

      Khoang mũi Lý Minh Kỳ chua xót, câu xin lỗi này hơi muộn, muộn cả đời, ngón trỏ đè lên môi , lướt qua gương mặt như được điêu khắc của , miêu tả ngũ quan của , "Trầm Ngạn Khanh, ta chấp nhận lời xin lỗi của chàng." Từ nay về sau chàng chẳng nợ gì ta cả, chàng là nam nhân của ta, là nơi ta nương tựa cả đời. Hai tay ôm lấy eo , tựa đầu chôn vào lồng ngực , dòng lệ trong suốt tuôn xuống.

      Có vài lời chôn trong lòng mà đau, sau khi ra còn khúc mắc, Trầm Ngạn Khanh thở dài nhõm hơi, than thở: "Kỳ Kỳ."

      Lòng hai người chưa bao giờ gần như thế, bầu khí tốt đẹp, đột nhiên nghe thấy loạt tiếng nổ, Lý Minh Kỳ ngẩng đầu khỏi lồng ngực , có chút ngờ vực, "Ngạn Khanh, thực đánh nhau sao?"

      Trầm Ngạn Khanh cau mày khẽ, tệ quá, hiếm khi có được giây phút dịu dàng lại bị đánh đấm quấy rầy, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, "Kỳ Kỳ, chúng ta về phòng, được ?" Hai người kia cũng tốt đẹp gì, đánh khó phân thắng bại liền hào hứng dùng độc, Kỳ Kỳ của trong giai đoạn đặc biệt, chịu được chút sơ sẩy nào.

      Nước trong hồ bị chấn động mà bay đầy trời, mấy con cá trong hồ há mồm vẫy đuôi trung, khách dạo chơi bên bờ ít người bị ướt sũng, lại dám mở miệng mắng chửi.

      Trầm Ngạn Khanh cùng Lý Minh Kỳ cách khá xa bị văng đến, "Trầm Ngạn Khanh, chàng qua xem thử , ta sợ Phong Thiển Ảnh chịu thiệt."

      "Nàng yên tâm, cái gì huynh ấy cũng chịu được, chỉ chịu thiệt." Trầm Ngạn Khanh hề lo lắng, ngược lại hi vọng chuyện lớn hơn chút càng tốt.

      Lý Minh Kỳ cho là đúng, "Nếu huynh ấy chịu thiệt, sao lại bị người bỏ mặc." biết tại sao lại sinh ra chút đồng tình với Phong Thiển Ảnh, ngay cả ánh nhìn cũng lộ chút lo lắng, nhìn thấy mà Trầm Ngạn Khanh vô cùng khó chịu. rất tức giận, lực chú ý của Kỳ Kỳ hẳn phải dồn lên người mới đúng, "Kỳ Kỳ."

      "Trầm Ngạn Khanh, chàng lợi hại như vậy, đừng để bọn họ đánh nhau." Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, vẻ mặt chờ mong.

      Trầm Ngạn Khanh há há miệng, sắp xếp từ ngữ nửa ngày, cuối cùng đành thỏa hiệp, "Kỳ Kỳ, nàng quan tâm huynh ấy đến vậy sao?"

      " phải là quan tâm đến Phong Thiển Ảnh, mà là sợ người bên ngoài chịu ảnh hưởng theo."

      "Kỳ Kỳ, nàng lương thiện."

      Lý Minh Kỳ hơi đỏ mặt, chỉ vì nàng muốn xem bộ dáng khi ra tay mà thôi, hiền lành lương thiện gì đó, chẳng chút liên quan!

      Trầm Ngạn Khanh muốn xuất trước mặt người ngoài, trong ngực trong bụng cuồn cuộn dòng chân khí, xoay tròn vòng trong cơ thể, cuối cùng thoát ra, chậm rãi truyền ra ngoài, mang theo áp lực đế vương, nơi vốn ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, "Nếu các người làm tổn hại dù chỉ cái đuôi cá ở đây, ngày mai cần nhìn thấy mặt trời nữa." Đây thể gọi là uy hiếp, bởi vì người ta có thực lực này, đương nhiên cũng thể gọi là cảnh cáo, vậy gọi là gì? Bàn bạc? Mặc kệ là gì, tóm lại mục đích đạt thành, hai người đánh nhau tối trời xám đất, rốt cục cũng dừng tay.

      Tuyết Nữ thở từng hơi dồn dập, trong phút thất thần liền bị Phong Thiển Ảnh đến gần, dùng khí thế sét đánh kịp bưng tai khống chế nàng ta.

      "Phong Thiển Ảnh, chàng buông ra cho ta." Tuyết Nữ giãy giụa thoát, rốt cục vẻ bình tĩnh cũng bị đánh phá, "Chúng ta chuyện cho đàng hoàng ."

      Phong Thiển Ảnh cười mê hoặc, tay nhấc người nàng ta lên, hung tợn hôn xuống, là hôn bằng là cắn, mang theo nét tàn nhẫn cắn nuốt nàng, vẻ mặt của vô cùng khác thường, khiến người ta sợ hãi, "Nàng có biết, ta muốn đặt nàng lên giường, hung hăng làm, hung hăng đến mức nào , để nàng còn chút sức lực nào mà rời bỏ ta." ràng lời hạ lưu, lại mang theo buồn thương khôn tả, "Ta thích nghe nàng giải thích."

      Hai người từ đánh biến thành ôm, từ bầu trời tung bay rơi xuống đất, tóc dài của Tuyết Nữ rối tung, mặt có đau thương, "Thiển Ảnh, thực xin lỗi, thiếp. . . để lại mình chàng đời, chàng cũng đừng để lại mình thiếp bơ vơ."

      P/S: những chương sau này Khanh ca rất chi là thâm tình, đề nghị các bạn chuẩn bị sẵn isulin và các loại thuốc hạ đường huyết :v. Ngoài ra nên kèm theo thuốc trợ tim, khóa tim cẩn thận kẻo bị Khanh ca đốn tim :013:
      Last edited: 13/5/15

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      chị ngọt ngào mà .....

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Càng đọc càng thích. Ngọt kiểu gì bạn cũng chịu được, nhạc nào cũng nhảy. Càng ngọt càng thích :th_18:

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 90: Sư phụ xuất quan
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ thấy hai người kia bước vào thuyền hoa, thầm thở dài nhõm hơi, hi vọng người có tình trong thiên hạ đều có thể trở thành thân thuộc. Lại , thiếu gã tai họa Phong Thiển Ảnh này, thế gian nhất định thanh bình hơn rất nhiều.

      Trầm Ngạn Khanh làm xong chuyện tốt, lộ vẻ chờ mong Lý Minh Kỳ khen ngợi, mặt đầy ý cười, có chút dương dương tự đắc, nhìn mà Lý Minh Kỳ bật cười, "Ngạn Khanh, chàng khá lắm." Kéo đầu xuống, tặng nụ hôn, cười : "Ngoan, thưởng cho chàng, sau này cứ tiếp tục cố gắng." xong nhanh chân bỏ chạy, khiến tay rơi vào khoảng .

      Trầm Ngạn Khanh cười mỉm, "Kỳ Kỳ, nàng chạy chậm thôi." là người có mang mà vẫn còn nghịch ngợm như thế.

      Lý Minh Kỳ ngoái đầu nhìn lại, cười : "Chàng đuổi theo ta ." Gót sen khẽ nhún lên tay vịn hành lang, người phi thân mà .

      "Nghịch ngợm."

      Hai người cười đùa ầm ĩ chạy về Quỳnh Lâu, đứng hầu bên ngoài có vệ sĩ áo đen. Lý Minh Kỳ nghi hoặc liếc mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh, tiếp theo ánh mắt liền rơi lên người con hổ trắng lớn, bước nhanh vài bước qua, "Đại Bạch, sao mày lại tới đây?"

      Bạch Trản vươn đầu lưỡi liếm liếm tay nàng lấy lòng, đầu dựa vào người nàng.

      Lý Minh Kỳ nổi tính trẻ con, ôm cổ cưỡi lên người nó, "Đại Bạch, nếu mày dám hắt tao té xuống, tao bảo Trầm Ngạn Khanh trị tội mày."

      Bạch Trản lúc lắc đầu có chút vui, nên biết rằng ngay cả chủ nhân nhà mình cũng chưa từng cưỡi nó, nhưng uy nghi của chủ nhân khiến nó dám hành động thiếu suy nghĩ.

      "Ha ha, cưỡi thoải mái, Đại Bạch, mau chạy." Lý Minh Kỳ mạnh mẽ vuốt vuốt đầu nó, mặt đầy tươi cười.

      Trầm Ngạn Khanh thực hết cách, lại muốn làm cho người nhà mình quá thất vọng, "Bạch Trản, đứng cho vững, được chạy."

      Bạch Trản lúc lắc đuôi, tỏ vẻ mình biết, xoay người, mang nữ chủ nhân vào trong.

      Lý Minh Kỳ cưỡi người Bạch Trản, quay đầu lại, : "Trầm Ngạn Khanh, có việc chàng cứ làm, ta ở cùng Bạch Trản là được."

      Trầm Ngạn Khanh nhìn theo bóng nàng vào phòng, thu lại biểu cảm, nhìn về phía vệ sĩ áo đen, : " , có chuyện gì?"

      Từ đầu đến cuối gã vệ sĩ áo đen đều chưa dám ngẩng đầu, chịu đựng xúc động mướt mồ hôi trán, quỳ gối hành lễ, "Bẩm cung chủ, sư tổ xuất quan." Trán cúi thấp, chủ mẫu dám gọi thẳng tục danh của cung chủ trước mặt hạ nhân, là can đảm. Chẳng những Cung chủ tức giận ngược lại còn cười chìu? Chủ mẫu nhà mình có năng lực, rất đáng tôn thờ. Về sau hạ nhân bọn họ nên dựa dẫm vào chủ mẫu.

      "Ừ." từ vô cùng đơn giản đuổi thị vệ truyền tin , đồng thời truyền gọi Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn, bảo bọn họ cùng đến tập hợp.

      Tô Diễn vốn mang bộ dạng say rượu lười nhác, vừa nghe thấy truyền , mùi rượu toàn thân tan hết, còn chút vẻ say rượu nào, từ cửa sổ phi thân mà .

      Kiếm Hâm vô cùng khó hiểu, uống hăng say như thế sao lại bước rồi? " sao vậy?"

      "Động kinh tập thể, ngươi cần phải xen vào việc của bọn họ, đến đây, chúng ta uống rượu." Phong Nhã Tụng lộ sắc mặt châm chọc.

      "Lươn ngắn lại chê chạch dài, được rồi, chúng ta cùng động kinh ." Kiếm Hâm cầm bình rượu trong tay ném qua, "Uống." Hai người nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, uống say mèm.

      Còn Phong Thiển Ảnh? dùng loại tư thế cao ngạo ngồi đó, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm động tác pha trà của Tuyết Nữ, sau hồi yên lặng như tờ, rốt cục cũng nhẫn nhịn được nữa, đè thấp giọng, hỏi: "Sao lại đào hôn?"

      "Thiển Ảnh, thực xin lỗi."

      "Hừ, nàng có biết tại điều ta muốn nghe nhất chính là ba chữ thực xin lỗi này ?!" tiếng cười lạnh, châm chọc biết bao.

      Tuyết Nữ chậm rãi đứng dậy, khẽ kéo áo lụa, da thịt trắng mịn lộ ra trong khí, vì lạnh mà co rúm lại chút, " muốn làm , làm điều chàng muốn."

      Đồng tử Phong Thiển Ảnh co rút lại, nhìn thân thể trắng bóng trước mắt, động lòng ư? Chẳng lẽ động lòng? biết, răng nanh cắn chặt, thân thể căng thẳng như dây cung, bất kỳ lúc nào cũng có thể bổ nhào vào chém giết.

      Tuyết Nữ trần trụi bước đến, hơi thở như lan, "Thiển Ảnh, ta nợ chàng đêm động phòng hoa chúc."

      Phong Thiển Ảnh đóng chặt mắt, ôm lấy ‘người trong lòng’ dựa vào người , hai tay quấn lấy eo thon chưa đầy vòng ôm, ôm nàng xoay người, đặt nàng dưới thân.

      Tuyết Nữ nhõm thở dài hơi, nghĩ hôn xuống, ai ngờ Phong Thiển Ảnh cởi áo choàng khoác lên người nàng, chút do dự rời khỏi thuyền hoa.

      . . . . . .

      Lúc Trầm Ngạn Khanh lên lầu, Lý Minh Kỳ ngồi ghế dựa chờ , mà Bạch Trản lại ngoan ngoãn tựa vào bên chân nàng, thấy vào phòng, Lý Minh Kỳ nghênh đón, giọng hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện gì sao?" Hẳn là phải rời , bằng Quân Nho để Bạch Trản đến đây làm bạn với nàng.

      "Nàng đừng lo lắng, có việc lớn gì đâu." Trầm Ngạn Khanh ôm lấy nàng, ngón tay nghịch lọn tóc đen dài của nàng, nghĩ nghĩ, tiếp: "Là sư phụ xuất quan, ta phải đến thỉnh an sư phụ."

      Lý Minh Kỳ nghe vậy ngẩng đầu nhìn , nàng nghe thấy trong giọng điệu xuôi tai của có chút run run, "Đây là chuyện tốt, lý ra nên vui mừng mới đúng." Vô Trần Tử ư? Nghe mẹ hôn của nàng và Trầm Ngạn Khanh là do ông ấy se tơ hồng, hơn nữa nàng có rất nhiều nghi vấn cần hỏi. Ví như Hỏa Phượng sau lưng nàng và Phi Long sau lưng , hai người có liên quan gì với nhau hay ? Muốn biết ông ấy có biết việc hai người Trọng sinh , muốn biết rốt cuộc luyện tập bí quyết Cửu U phong linh có nguy hại gì hay , có thể giống như người ngoài thường thể sống lâu, thậm chí sống quá tuổi ‘nhi lập. Muốn biết vì sao thai nhi trong bụng nàng lại hấp thu nội lực của nàng, đứa bé được sinh ra có thể khỏe mạnh .

      "Ngạn Khanh." Lý Minh Kỳ gọi tên , sau đó sửng sốt, nàng muốn gì?

      "Ta đây, sao vậy?"

      Lý Minh Kỳ lắc đầu cười, " có gì, chỉ muốn gọi chàng thôi, sắc trời cũng còn sớm nữa, vẫn nên sớm rời thôi."

      Trầm Ngạn Khanh điểm điểm lên mũi nàng, ôm nàng vào giường, "Ngoan, nàng nghỉ ngơi sớm , được chứ?"

      "Được." Sau khi Lý Minh Kỳ nằm xuống, Trầm Ngạn Khanh hôn lên trán nàng, xoay người định bước , bị nàng kéo vạt áo, có chút nghi hoặc, nghe nàng : " đường cẩn thận chút, sớm quay về." Có chút dáng vẻ thê tử mong chờ trượng phu trở về.

      Trong nháy mắt đó, Trầm Ngạn Khanh chẳng muốn nữa, muốn lên giường ôm nàng cùng ngủ.

      Lý Minh Kỳ dặn dò xong liền quay lưng, để lại cho cái ót, tim nàng đập khá nhanh, mặt cũng hơi nóng, điều này khiến nàng có chút chán nản.

      Trầm Ngạn Khanh lẩm nhẩm tiếng ‘Kỳ Kỳ’, xoay người rời , lúc ra cửa, Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn chờ ngoài cửa, thấy bước ra, Tô Diễn vội hỏi: "Ngạn Khanh, sư phụ sao rồi?" Vô Trần Tử chỉ là ân sư dạy dỗ , mà còn là ân nhân cứu mạng của , mười mấy năm qua, sớm kính như cha.

      "Đệ cũng vừa mới nhận được tin tức của Quân Nho, tình huống cụ thể, rồi mới biết." Trầm Ngạn Khanh cũng bình tĩnh như ngoài mặt, sư phụ là cha mẹ thứ hai của , nếu đời này người nhất là Lý Minh Kỳ, người kính trọng nhất chính là sư phụ.

      "Ngạn Khanh, đệ đưa Minh Kỳ cùng sao?" Phong Thiển Ảnh liếc mắt nhìn lên lầu, đèn đuốc tắt hết.

      "Đêm đen, đường núi dễ , sau khi thành hôn đệ đưa nàng tới dâng trà." Trầm Ngạn Khanh khoát tay áo, vô cùng muốn nàng mệt nhọc theo.

      Năm Ám Long vệ bảo vệ Quỳnh Lâu đều thân bước ra, "Xin Cung chủ yên tâm, nơi này có thuộc hạ bảo vệ, nhất định cho bất kỳ ruồi bọ nào bay vào."

      Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh dừng năm người bọn họ, lạnh lùng hừ tiếng, gì thêm, hô tiếng, ba sư huynh đệ biến mất trong bóng đêm.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 91: Đến ngày hôn lễ
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Ngày mùng tám, toàn bộ Thành Kỳ Sơn đều sôi sục. Đêm qua, trước khi ngủ, trong thành vẫn là cảnh sắc rét đậm quạnh hiu, hôm sau vừa mở cửa, lọt vào tầm mắt đều là đỏ hồng. Mỗi nhà đều treo lụa hồng dán giấy đỏ, tựa như lễ mừng năm mới, đường cũng trải thảm đỏ. Thảm màu đỏ thẫm trải từ núi thẳng vào thành, cành cây hai bên đường treo đầy lụa hồng tơ đỏ, dưới mỗi mảnh lụa là cái chuông gió, chậm rãi tung bay trong gió , tiếng đinh giòn vang. Hít khí vào mũi, có hương hoa thấm đẫm ruột gan, nhìn kỹ lại, hai bên thảm đều rải cánh hoa hồng.

      Chúng nhân sĩ võ lâm líu lưỡi, lúc trời đông giá rét, hoa này đưa đến từ đâu? Sao lại giữ được màu tươi mới? Thẩm cung chủ cưới ai? quá phô trương rồi, hoàng đế đón dâu hẳn cũng chỉ đến mức này thôi? đúng là trăm năm khó gặp, vừa bàn tán vừa dọc theo thảm đỏ bước nhanh về hướng Vô Trần Cung.

      Cửa Vô Trần cung mở rộng, hai cây cột vàng long phượng dán chữ hỉ (喜)màu đỏ thẫm, màn lụa màu đỏ từ cao buông xuống, phất phơ trong gió. Dưới chân núi người đến người , vô cùng náo nhiệt, rất nhiều công tử trẻ tuổi đến trước cánh cổng ở chân núi đều nhịn được mà dừng chân chút, ai bảo tiếp khách là bốn vị nương mỗi người mỗi vẻ, bình thường rất khó gặp, hôm nay vừa nhìn thấy liền có bốn người, cơ hội hiếm có.

      Hôm nay Liêm Tâm các nghỉ ngày, bốn nương Xuân Nhi, Nhiễm Thu, Hạ Nhi, Đông Lam bị điều làm nhiệm vụ tiếp khách, giữ khuôn mặt tươi cười đón khách.

      Phong Thiển Ảnh toàn thân áo đỏ, tới lui trong cung, thấy người quen liền tiến lên tiếp đãi chút, vẫn mang dáng vẻ lang thang bất cần đời, chút sầu lo đau đớn vì tình.

      "Ha ha, Phong huynh, từ lúc chia tay, đến nay mới gặp."

      Phong Thiển Ảnh mắt to trừng mắt với Tửu Công, bả vai đột nhiên bị người vỗ cái, chẳng thèm đọ mắt cùng lão già ấy nữa, quay đầu nhìn lại, "Lăng huynh, đợi huynh lâu, hôm nay nhất định say về."

      Hai đại nam nhân vung nắm tay chạm nhau, trong mắt Lăng Vân đều là vui mừng, mà mặt Phong Thiển Ảnh cũng lộ ra chút xúc động.

      "Vị vừa rời là Tửu Công của Thiết Tháp?"

      Sắc mặt Phong Thiển Ảnh có chút mất tự nhiên, hừ, vừa quay đầu bóng dáng lão ta liền biến mất, "Lão ấy mời tự đến, cứ như rảnh rỗi chuyện để làm hay sao ấy?" sợ lão ấy gây ra chuyện gì, chỉ sợ lão ta quấy rối hôn lễ, hôm nay vốn thể yên bình, lão ta lại còn thò chân vào, chẳng phải là muốn loạn càng thêm loạn sao?

      Lăng Vân cười : "Thiển Ảnh đừng lo lắng, ông ấy là người hiểu lễ, làm việc xằng bậy, huynh cứ lo việc của huynh , ta đến bàn rượu đợi huynh."

      "Ta cũng bận gì, ta tự đưa huynh qua đó, Lăng huynh, mời." Phong Thiển Ảnh kéo cổ tay ta, hết sức thân mật dẫn đường.

      Tiệc rượu trong đại sảnh được chuẩn bị thỏa đáng, thị nữ trong cung như bướm vờn hoa lại như bay giữa đám người, thể tu vi và đức độ của các nàng.

      Giọng của nhóm Ti lễ liên tục vang lên, "Chưởng môn phái Tiêu Dao đến. . . Chưởng môn kiếm phái Vô Lượng đến. . . Phương gia của Thiết Tháp đến. . ."

      Mọi người túm năm tụm ba trong sảnh lớn, bàn tán việc nhìn thấy đường. Ví như: đừng tưởng Vô Trần cung có tiếng tăm, có nhìn thấy kiến trúc chưa? Rất qui mô đó. Dọc đường , chỉ thấy phía là vách núi, đình đài uốn lượn, lầu các vô số, bốn tòa nhà chính chia ra làm chủ năm hướng Đông Nam Tây Bắc Trung. Căn cứ vào kiến trúc đó liền có thể biết Vô Trần cung rốt cuộc có mấy vị nắm quyền, vị cung chủ bốn vị Đường chủ. Nay chỉ có Tô Diễn của Bạch Hổ đường, Phong Thiển Ảnh của Huyền Vũ điện lộ diện trước mặt người khác, biết hai vị Các chủ của Thanh Long đường và Chu Tước điện là ai? Lại , cung nữ và thị vệ của Vô Trần cung được huấn luyện nghiêm chỉnh đến cỡ nào, sau đó tất cả mọi người sinh ra nghi vấn, thế lực lớn đến như vậy sao trước giờ chẳng chút tiếng tăm?

      Trương Tử Tuấn và Bác Dục trong đám người, nhìn khí vui mừng trước mắt, "Tử Tuấn, ngươi tội gì phải tới đây cho bực bội?"

      "Ta muốn tự đến xem thử ta có thể đắc ý đến mức nào." Tim gan phèo phổi của Trương Tử Tuấn như sắp nổ tung, ra vẻ ung dung ném ra tiếng cười lạnh, tùy ý đưa lễ vật cho nhóm Ti lễ. Hai ngày trước thua trong tay Trầm Ngạn Khanh, thân thể bị trọng thương, căn bản mất hai tháng thể khôi phục, gã họ đánh mình bị thương chính vì muốn để tham gia hôn lễ của biểu muội, sao có thể để ta toại nguyện chứ. Gã họ Trầm đắc tội với người nhiều như vậy, hôm nay còn dám lớn gan lớn mật cử hành hôn lễ, hừ, để xem ta hoàn tất hôn lễ này thế nào đây.

      Trương Tử Tuấn vừa lên núi, có người bẩm báo với Trầm Ngạn Khanh, đồng thời còn đặt trước mặt cái hộp dài.

      Quân Nho nhìn thấy khỏi có chút tò mò, "Ngạn Khanh, vị biểu ca này tặng đệ lễ vật gì đây?"

      Trầm Ngạn Khanh gõ đầu ngón tay, hôm nay mặc quần áo tân lang, mặt mày lạnh nhạt, tao nhã ngồi đó, lơ đãng nhìn lướt qua cái hộp dài, khóe môi thong thả lộ ra ý cười khát máu, "Huynh đoán xem."

      Quân Nho bắt đầu thưởng thức trà, cười : "Xét chiều dài cùng độ rộng của cái hộp này, ta đoán là bức tranh cuốn, hẳn là bút tích của danh gia?"

      Trầm Ngạn Khanh cũng mở hộp cho Quân Nho thỏa lòng, mà tay phải gạt lên nắp hộp, hộp dài dưới tay liền cứ thế mà bị thiêu hủy, chỉ nhịp thở, ngay cả bụi cũng còn, thu lại ý cười, còn , "Huynh đoán lại ."

      Quân Nho hết cách, người này là, "Ngạn Khanh, đệ tò mò chút nào sao?"

      " ta có bản lĩnh đó đâu, sắp đến giờ rồi, chúng ta thôi." Trầm Ngạn Khanh đứng dậy khỏi ghế, dung nhan vô cùng tuấn tú như đọng lớp sương, dù cười hay giận đều khiến người ta thể đoán ra.

      Buổi sáng vừa thức dậy Lý Minh Kỳ bị đám thị nữ vây quanh rửa mặt chải đầu thay quần áo, chờ hết thảy đều chuẩn bị xong, đầu nàng cũng choáng váng. Nàng ngồi ghế trước gương trang điểm, nhìn trái ngó phải, nhìn thấy Kiếm Hâm, bên người chỉ có Phượng Nhã và Phượng Ngọc theo hầu, rỗi rảnh liền hỏi ra miệng, "Hâm nhi đâu?"

      "Chủ nhân, ngài biết đâu, Kiếm nương và Phong nhị gia say rượu vẫn chưa về." Phượng Ngọc cười đầy ý vị sâu xa.

      "Vậy sao? Phong Nhã Tụng cũng phải là người đàng hoàng, các ngươi phái người gọi nàng về sao?" Lý Minh Kỳ có chút lo lắng, nên biết rằng vị Tụng gia kia là người của Hoan Hỉ cung, hai người bọn họ ở riêng với nhau, khiến người ta lo lắng.

      Phượng Nhã bưng miệng cười, "Chủ nhân tốt à, đừng lo lắng, Kiếm nương , nhất định trở về uống rượu mừng của ngài, ngài yên tâm . Còn nữa, hôm nay là ngày vui đại hôn của ngài, trong lòng trong mắt ngài vẫn nên chỉ có mình cung chủ mới tốt." Bằng cung chủ ghen tỵ đó.

      "Nha đầu ba hoa." Lý Minh Kỳ hơi cúi đầu, lấy tay sờ sờ đầu con hổ bên chân, "Đại Bạch, chỉ có ngươi là ngoan nhất thôi."

      cổ Bạch Trản cũng đeo vòng hoa đỏ thẫm, tuy rằng được tự nhiên nhưng lại có hiểu biết nâng móng vuốt kéo xuống, vươn đầu lưỡi liếm liếm tay nàng, từ yết hầu lầm rầm tiếng.

      "Chủ nhân, giờ lành đến." Phượng Nhã vừa cười, vừa giúp nàng thả khăn voan xuống.

      Lý Minh Kỳ có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt lấy nhau, lòng bàn tay đầy mồ hôi, "Chủ nhân, ngài đừng sợ, cung chủ ở sảnh lớn chờ ngài." Tiếp theo trong phòng truyền đến tiếng thị nữ chào hỏi, "Bọn nô tỳ thỉnh an Đại gia, Đại gia cát tường."

      Quân Nho mặc áo choàng dài cổ lật màu tím nhạt, lững thững bước đến, mỉm cười : "Là ngày vui, cần đa lễ, đều đứng lên ."

      Lý Minh Kỳ nâng tay vén khăn voan, bị hai nha đầu giữ lại, Phượng Ngọc cười : "Chủ nhân tốt à, khăn này ngài thể vén."

      Quân Nho đứng bên cạnh kéo tay nàng đặt vào tay mình, "Minh Kỳ, vi huynh đưa muội ra chào khách."

      "Làm phiền huynh trưởng rồi." Lý Minh Kỳ nuốt ngụm nước bọt, bên ngoài chiêng trống vang trời, tiếng người ồn ào, nàng ở trong phòng yên tĩnh cũng có thể nghe thấy, là náo nhiệt, nàng chưa từ bỏ ý định hỏi: "Quân đại ca, khách đến rất nhiều ư?"

      " phải đại ca muốn dọa muội, người ngoài đến chúc mừng ngàn cũng tám trăm, đều là nhân vật lớn nổi danh giang hồ, Minh Kỳ, muội có sợ ?"

      "Trời ơi, Đại gia à, ngài đừng dọa sợ chủ nhân của nô tỳ chứ." Ngọc nhi bất bình thay cho chủ nhân.

      "Vậy sao? Minh Kỳ thực mất bình tĩnh chứ?" Quân Nho biết còn cố hỏi.

      "Quân đại ca, cho dù mọi người khắp thiên hạ quỳ xuống dưới chân muội, muội cũng sợ." Lý Minh Kỳ phùng môi trợn má, thực tế tim đập nhanh hơn, tay cũng hơi run rẩy.

      Quân Nho an ủi vỗ vỗ tay nàng, "Đừng sợ, trong mắt muội chỉ cần chứa mình đệ ấy là tốt rồi, hết thảy mọi việc đệ ấy che chắn thay muội. Dù lát nữa xảy ra chuyện gì, muội cũng đừng lo lắng, Ngạn Khanh có dự tính từ trước."

      Lời ấy lọt vào tai, tâm tình Lý Minh Kỳ liền yên ổn, "Cám ơn huynh, Quân đại ca."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :