1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      tên TTT thối tha,kiếp trước chắc chắn là gây chia rẽ mới làm Kỳ Kỳ hận NK sâu như thế, bây giờ cho nhà ngươi chìm vào địa ngục luôn
      lamphuonghoang thích bài này.

    2. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Đọc chương này mà thấy ngọt ê hết cả răng
      Trâu thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      @midnight : vậy bạn nên chuẩn bị thuốc trị tiểu đường , sau khi 2 người cưới xong sáng sáng ăn chè ngày ngày ngậm kẹo a
      JupiterGalileo, susu, midnight2 others thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 88: Tiếng ai thấp thoáng hồ
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Đèn thắp lên rực rỡ, Trầm Ngạn Khanh dùng cơm cùng Lý Minh Kỳ ở Quỳnh Lâu, năm thị nữ thu dọn bàn ăn, trước khi ra cửa nhịn được còn lặng lẽ liếc mắt nhìn Lý Minh Kỳ cái. Suốt buổi chiều, các nàng nghe thấy cung chủ nhà mình bật cười vài lần, hốt hoảng rớt cằm, ngay cả nhóm Ám Long vệ cũng mang vẻ mặt nằm mơ. Phải là Lý nương lợi hại, biết dùng chiêu gì mà có thể làm tan cả núi băng, nên biết rằng cung chủ luôn trưng khuôn mặt lạnh chưa cười vui được lần, nhiều lắm chỉ nhếch khóe môi, như vậy được coi là cười lạnh, quái đến mức khiến người sợ hãi.

      Lý Minh Kỳ tươi cười hiền lành với nhóm thị nữ, chọn quyển sách, tựa nửa người giường mềm, lật xem, xem chưa được hai trang liền quăng qua bên, gối lên hai tay chăm chú đánh giá người ngồi bên giường, "Trầm Ngạn Khanh, chàng giả vờ gì đó?" Cầm lấy quả táo mâm đựng trái cây bên cạnh, ném qua, buổi chiều chiếm ít lợi, lúc này vừa ăn cơm xong lại chạy đến ngồi bên giường, định ngồi mình giết thời gian sao? Hừ.

      Tay phải Trầm Ngạn Khanh trào ra lực hút, quả táo ràng bay tới mặt lại ổn thỏa rơi vào tay , mắt chẳng hề nhướng lên, "Kỳ Kỳ, có chuyện từ từ mà , ném như thế là tốt."

      Lý Minh Kỳ cười nhạo tiếng, thèm phản ứng với , "Thẩm đại cung chủ, chàng cố mà luyện công, ta xuống dưới lầu tiêu cơm đây." Cầm lấy áo choàng bên cạnh, bỏ chân khỏi giường mềm, ra vẻ bước .

      Quả nhiên, chưa quá nhịp thở, người nào đó luyện công xuất trước cửa, nghiêm trang mở cửa, "Kỳ Kỳ, ban đêm an toàn, vẫn nên để ta đưa nàng thôi."

      Lý Minh Kỳ cầm lấy quả táo cắn cái, "Trầm Ngạn Khanh, chàng để ta dạo mình chết sao?"

      Trầm Ngạn Khanh chẳng những buồn bực ngược lại còn hưởng thụ, cười ha ha, vươn người đứng dậy : " buồn đến chết." Bước vài bước đến cạnh nàng, cắn quả táo tay nàng, đúng nơi nàng cắn, "Nàng xem, chỗ nàng cắn đúng là ngọt hơn nơi khác."

      "Trầm Ngạn Khanh, ta nhìn lầm chàng rồi." Nàng vẫn thích vẻ mặt núi băng lạnh lùng của hơn.

      Trầm Ngạn Khanh nâng tay vuốt qua mặt, khôi phục bộ dáng lạnh lùng trước kia, "Kỳ Kỳ, nàng thích ta thế này sao?"

      Lý Minh Kỳ nhéo mặt trận, vừa định gì đó, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng đàn, du dương trầm bổng mang theo tình sâu vô hạn, nàng cắn quả táo cái, cảm thấy kỳ quái: "Trầm Ngạn Khanh, mấy vị nương trong Các khảy đàn sao?" Thấy vẻ mặt lập tức lạnh , nàng liền biết có vấn đề, đến gần thêm chút, ngẩng đầu nhìn , lo lắng hỏi: "Ngạn Khanh, sao vậy?"

      Trầm Ngạn Khanh ôm hông nàng, an ủi: "Đừng lo lắng, ta sao, phải nàng vẫn muốn biết người làm cho Thiển Ảnh đau lòng sao, nàng đến đây, ta dẫn nàng xem."

      ra Tuyết Nữ đến, Lý Minh Kỳ thầm hiểu , cũng hỏi nhiều, buông quả táo ăn nửa ra, theo xuống lầu.

      Ban đêm yên tĩnh thanh nhàn, chút gió, ánh trăng như lưỡi câu treo cao bầu trời. Trong Liêm Tâm các ca múa vui mừng, mùi rượu bốn phía, mà hồ có chiếc thuyền hoa, lẳng lặng trôi lơ lửng, ngồi trước mép thuyền là nữ tử tóc bạc trắng, xinh đẹp chấn động lòng người, ngồi nơi đó tựa như hình người khắc từ tảng băng, mái tóc trắng tuyết chải xõa rối tung, bởi vì ngồi bẹp mạn thuyền, lại chỉ cách hơn mét, dáng ngồi của nàng hấp dẫn các vị khách trong Liêm Tâm các, mọi người nhìn thấy nàng mà suýt nữa là quên hít thở.

      "Vẻ đẹp của nàng ta khiến ta có loại cảm giác nhìn thấy mà run người, Trầm Ngạn Khanh, nàng ta chính là Tuyết Nữ?" Lý Minh Kỳ khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, đôi mắt màu đen chứa đầy kinh ngạc, " đẹp." Thế gian này hẳn là chỉ có dung nhan của nàng ta mới có thể xứng đôi với Phong Thiển Ảnh thôi nhỉ?

      Trầm Ngạn Khanh hừ lạnh tiếng, tiếp: "Kỳ Kỳ, trong lòng ta, nàng ta còn chẳng bằng sợi tóc của nàng."

      "Trầm Ngạn Khanh, chàng bớt lảm nhảm ." Lý Minh Kỳ nhịn được mà liếc trắng mắt, cũng thể phủ nhận trong lòng mình rất ngọt ngào rất vui sướng, nhất là lúc này, những người khác đều ngơ ngốc nhìn mỹ nhân trong hồ chớp mắt, trong mắt nam nhân bên người lại chỉ có bóng dáng của nàng.

      Trong thuyền hoa truyền ra tiếng đàn, mà Tuyết Nữ cất giọng hát vang, "Azz. . . đừng buồn, azz. . . đừng buồn, ôi. . . Khuyên chàng hãy chớ buồn lo, vứt sầu rẽ nước dạo hồ đêm nay, tận hưởng ánh trăng đêm lan tỏa, tiếng sáo kim lảnh lót tươi vui, tiếng người cười khắp hồ, đời người sóng gió gập ghềnh xưa nay, đừng sầu khiến tóc xanh trắng bạc, ta khuyên chàng hãy chớ sầu lo. . ." khúc vừa tan, nữ tử duỗi chân tay đứng dậy ở đầu thuyền, con ngươi lóng lánh như lưu ly đảo quanh, lại có cảm giác lạnh như băng, trực tiếp dùng thanh chứa đầy nội lực, quát: "Phong Thiển Ảnh, chàng lăn ra đây cho ta."

      Sóng chấn động, truyền xa ít nhất bốn năm dặm, Lý Minh Kỳ chấn động , cũng may có Trầm Ngạn Khanh che chở bên cạnh, hai tay theo bản năng ôm lấy bụng, có chút ngạc nhiên khó hiểu, "Trầm Ngạn Khanh, nàng ta làm gì vậy?" Vóc dáng xinh đẹp như tạc tượng, tiếng hát cũng tuyệt vời uyển chuyển khiến người say mê, ngờ rống lên lại có uy lực đến thế.

      "Dùng độc, người đó được gọi là y độc Thánh nữ." Trầm Ngạn Khanh giọng giải đáp, "Chỉ vì câu của nàng ta, ‘chỉ cần ngươi bạc tóc vì ta, ta liền gả cho ngươi’ mà Thiển Ảnh nuốt độc bạc tóc, đêm đại hôn nàng ta lại từ mà biệt, Kỳ Kỳ, về sau nàng cách xa nàng ta chút." có chút yên lòng dặn dò câu.

      Người mất tích lâu như vậy lại xuất lần nữa, e rằng mọi việc đơn giản, Lý Minh Kỳ thực nghe lời gật gật đầu, " phải bọn họ chia tay sao, mà Tuyết Nữ cũng mất tích, đêm nay đột nhiên xuất tìm Thiển Ảnh là muốn làm gì?"

      Trầm Ngạn Khanh thầm hiểu ý đồ của nàng ta, chỉ là muốn khiến nàng phải lo lắng, che đậy cân nhắc trong lòng mình, giúp nàng quấn kỹ áo choàng, "Hai người bọn họ nhau giết nhau, lại ra tay, ai biết nàng ta định làm gì, chúng ta cũng tiện ra tay, chi bằng đứng bên xem thử."

      "Thế giới của mọi người phức tạp." Thế giới của nàng đơn giản hơn nhiều, nếu họ Trầm tham gia, cả đời nàng đều thực yên bình trôi chảy, chỉ là đời người luôn có việc phải chọn lựa, mặc kệ là chủ động hay bị động, nếu Lý Minh Kỳ chọn , vậy muốn đứng cùng ở nơi cao cao đó, con đường nàng phải còn rất xa, nàng mím môi liếc mắt nhìn .

      Trầm Ngạn Khanh bị giọng điệu của nàng chọc cười, hai tay ôm lấy hông nàng, cười : "Chỉ bọn họ phức tạp thôi, ta thực rất đơn giản."

      "Trầm Ngạn Khanh, ta phát chỉ da mặt chàng dày, mà mặt cũng rất lớn." Lý Minh Kỳ nhét bàn tay lạnh lẽo của mình vào bàn tay , "Chàng đừng chối, da mặt rất dày."

      "Nương tử rất đúng." Trầm Ngạn Khanh cười chìu, bàn tay ấm áp như lò sưởi, thân thể cũng tỏa ra hơi nóng, vừa làm ấm nàng, vừa tận lực chú ý đến động tĩnh hồ.

      Ba người Phong Thiển Ảnh, Phong Nhã Tụng, Tô Diễn so rượu với Kiếm Hâm, kết quả ba đại nam nhân đều uống hơi nhiều, còn tinh thần Kiếm Hâm lại rất tỉnh táo, nghe có người gọi tên Phong Thiển Ảnh liền bước đến bên cửa sổ nhìn ra, thấy là vị nương xinh đẹp, tóc lại trắng như tuyết, trong lòng nàng ta liền đoán được ít, hai lời, nâng Phong Thiển Ảnh say rượu dậy, bước tới, từ cửa sổ rộng mở nhìn ra bên ngoài, giòn giã : "Phong Thiển Ảnh, tình nhân của ngươi đến tìm ngươi kìa."

      Phong Thiển Ảnh híp híp mắt, nhích lại gần bên người Kiếm Hâm, mang theo hơi rượu : "Ta biết nàng ta, chúng ta tiếp tục uống rượu." Dáng vẻ như trốn tránh, Kiếm Hâm nhìn ra được, "Phong Thiển Ảnh, ngươi đừng giống đàn ông vậy chứ."

      Phong Nhã Tụng vỗ tay cười, "Hâm nhi nương, ngươi quá đúng, ca ca đầu thai sai chỗ, lý ra nên là nương, nào ngờ lúc chào đời lại biến thành bé trai, ta cho ngươi biết, từ cha mẹ luôn nuôi dưỡng ca ấy như nương." ta chẳng có ấn tượng tốt gì với Tuyết Nữ, đồng thời cũng tán thành phương pháp xử lý của đại ca mình, dù sao từ đến lớn đều bị huynh trưởng nhà mình khi dễ thành quen, có chỗ nào chưa bị đánh đâu, đánh thêm chút cũng chẳng sao.

      Phong Thiển Ảnh thở hai hơi dài, ánh mắt ửng hồng, vừa nhìn thấy người kia ngực liền đau. biết vì sao lúc ấy nàng ta lại đào hôn, chỉ biết hai người chém giết đến mức đất trời u ám, cũng long trời lở đất. Tình cảm sâu nặng đến mức có thể màng sống chết, tình sâu như biển thế kia, vậy mà nàng ta lại bỏ , vừa liền biền biệt hai năm lời nhắn gửi. Tối nay trước mặt công chúng lại gọi ra gặp mặt, nên nhận quen sao? cười, có chút điên cuồng, " giống đàn ông? Trong thiên hạ còn ai có thể giống đàn ông hơn ta chứ?" Tay phải nắm chặt, vỗ vỗ ngực, "Tô Diễn, đệ cũng cho rằng ta phải là nam nhân?"

      "Thiển Ảnh, nàng ta đến, huynh muốn nàng ta trả hết nợ nần sao?" Tô Diễn cũng đứng dậy, cả người tựa vào lưng ghế, hai mắt vốn mịt mờ lại trở nên vô cùng lợi hại, "Trừ khi huynh còn nàng ta."

      " nàng ta? Ha ha. . . Ha ha, đừng chọc cười gia, trong thời buổi chết tiệt này, ai cũng bằng mình." Phong Thiển Ảnh mãnh liệt trút ngụm rượu, sặc rượu cái, ho khan khiến nước mắt đảo quanh hốc mắt, tâm tư xen lẫn buồn vui hát vang bài, mọi người thường , nam sầu ca hát nữ sầu than khóc, quả nhiên phải là đàn ông, chỉ có đàn bà mới khóc, vén tay áo lau dòng nước mắt trào ra, mỉa mai: "Đừng buồn? Đời người sóng gió gập ghềnh xưa nay, đừng sầu khiến tóc xanh trắng bạc? Ha." hiểu lòng người, nàng đúng là đóa Giải Ngữ hoa của ta.

      chữ tình lại giày vò người ta như thế, gần e sợ, xa nhung nhớ. Tô Diễn nhìn vẻ mặt điên cuồng của ta, biết là ổn, tiến lên hỏi câu, "Thiển Ảnh, huynh định làm gì?"

      "Đòi nợ." Phong Thiển Ảnh cười lạnh tiếng, hai tay đè lên khung cửa sổ, cả người liền nhảy khỏi cửa sổ.

      Dưới ánh trăng, áo đỏ tóc trắng từ trời giáng xuống, phải là vô cùng phong lưu phóng khoáng, cười lưu manh, "Gần đây tiểu gia ta nhiều việc, Thánh nữ tìm ta có chuyện gì?"

      Tuyết Nữ đứng thẳng tắp, nhìn nam tử lơ lửng giữa trời, tâm tư lay động, có ngàn lời vạn ý muốn , nhưng lại chỉ thốt được câu, "Ta nghĩ chàng vờ như quen biết ta." Bùi ngùi vô hạn, tương tư cũng vô chừng.

      "Biết chứ, sao lại biết, trong thiên hạ nào có đạo lý chủ nợ lại biết người vay nợ. Nợ của ta nàng định khi nào trả?" Xưa nay Phong Thiển Ảnh có tiếng tốt là lãng tử phong lưu, biết bao nhiêu nương đau lòng vì , lại vì nàng ta mà vứt bỏ cả khu rừng, kết quả thế nào? Ngã trận đau, ngậm miệng đầy bùn, còn phải cố chịu đựng mà nuốt xuống.

      "Hết đời này cũng muốn trả, ta muốn thanh toán dứt điểm với chàng." Tuyết Nữ mỉm cười, cực kỳ ngọt ngào, "Thiển Ảnh, chúng ta chuyện được ?"

      nam nữ, ngước lên, nhìn xuống, hai ánh mắt chạm nhau, nhưng ai chịu lui bước.

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Ý ngọt hơn nữa là tốt rồi. Đọc ngược cũng đau tim nhiều, giờ cứ thấy 2 chị là thấy thích rồi. Nào có ai chê kẹo ngọt chứ nàng. Hi hi
      là trong truyện ngoài nhân vật chính ra bạn rất thích hai em nhà Phong Thiển Ảnh và Phong Nhã Tụng
      lamphuonghoangMiken Ha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :