1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      thân thế của Khanh và mấy sư huynh đệ của ảnh rất cao cấp, rất bất ngờ
      giờ có ai nhận edit Hiền thê ngốc nghếch giùm tui là tui đẩy nhanh tốc độ Ác phu liền :v , có ai nhận giùm ko?
      Guang Bingquỳnhpinky thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 85: Ngươi xứng là đối thủ của ta
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ bình tĩnh liếc mắt nhìn ta cái, lông mi dài chớp chớp, vì sao? Nàng muốn khóc lại muốn cười, giương mắt thấy Trầm Ngạn Khanh lững thững bước đến, ánh mắt hơi u mang theo sát khí thể chống đỡ. Lý Minh Kỳ bước nhanh vài bước, chớp mắt liền nhào qua, tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Trầm Ngạn Khanh cũng có vẻ kịp phản ứng, cúi đầu nhìn người trong lòng, "Kỳ Kỳ, ai khi dễ nàng ư?"

      Lý Minh Kỳ ngẩng đầu từ trong lòng , vẻ mặt dịu dàng, "Trầm Ngạn Khanh, nếu chàng phụ ta như , ta nhất định tự tay giết chàng." Trước tình sâu hay cạn, cho dù lòng ta oán hay hận, ngươi cũng chỉ có thể là của ta, mình ta.

      "Mạng của ta là của nàng, chỉ cần nàng muốn, ta liền cho." Trầm Ngạn Khanh cười tựa như ánh mặt trời trong ngày Tam Cửu thiên*, chiếu sáng chói lọi vào lòng người, ấm đến tận tim, sợ nàng muốn thêm, chỉ sợ nàng chẳng thèm ngó tới. (*là ngày lạnh nhất trong năm, là ngày thứ 27 sau ngày Đông chí)

      Đời này chỉ chấp nhận nàng, nhiều lần ép buộc nàng, theo đuổi nàng, muốn trái tim nàng, tình của nàng, người của nàng, rốt cục mới vén mây nhìn thấy trăng sáng, đương nhiên vui mừng, cho nên đối mặt với Trương Tử Tuấn, cũng có thể nhẫn nhịn mà đối diện.

      Trong mắt Trương Tử Tuấn như có ngọn lửa thiêu đốt, là đố kỵ là ghen ghét cũng là tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền.

      "Ngươi thực có thể nhịn sao." Phong Nhã Tụng vuốt vuốt ngực, tỏ vẻ vô cùng uất ức đáng thương, e sợ loạn chưa đủ lớn, thêm dầu vào lửa : "Tiểu Kỳ Kỳ, vì sao nàng chỉ cần , nhận luôn cả chúng ta , ta cần danh phận đâu."

      Kiếm Hâm trừng mắt nhìn, có chút ngơ ngẩn lảo đảo, đây là lời đàn ông nên sao?

      Phong Thiển Ảnh đen mặt, tung chưởng như gió, "Thằng bất hiếu, mẹ nó, ngươi làm mất hết mặt mũi Phong gia rồi." Chưởng phong gào thét đánh tới khuôn mặt kia, với hiểu biết của về đệ đệ nhà mình, chuyện hôm nay là do thằng oắt này khơi ra, oắt con này quá ngột ngạt rồi mà, là thứ đáng đánh đòn.

      "Đừng tưởng ngươi là người nhà của ta, cho là ta sợ ngươi." Phong Nhã Tụng bước cũng nhường, tung thân mình bay lui về phía sau, né trái tránh phải với tấn công mãnh liệt của đại ca nhà mình.

      Phong Thiển Ảnh giận thèm , nhìn xem địa bàn của ai mà dám làm càn, lại còn vọng tưởng chuyện bậy bạ, trong lòng tức giận, bèn khoan dung, chai chai lọ lọ trong người đều bắt đầu vẫy ra hết.

      Phong Nhã Tụng thầm biết huynh trưởng nhà mình rất lợi hại với mấy loại thuốc mê, đáng tiếc đạo cao thước, ma cao trượng, Phong Thiển Ảnh vẫn luôn là kẻ dễ bắt nạt, mùi hương xông vào mũi, bước chân chạy lảo đảo cái, chỉ nghe ‘tùm’ tiếng, người rơi xuống hồ.

      Phong Thiển Ảnh đạp nước mà đến, chân đè lên đầu của , "Đệ ở trong này cố gắng tỉnh táo lại cho ta."

      Phong Nhã Tụng đạp nước, bị bọt nước văng ướt mẹp, mà Phong Thiển Ảnh, ngay cả gấu áo cũng dính chút ẩm ướt, "Phong Thiển Ảnh, con rùa khốn kiếp nhà ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày ta chém ngươi thành tám mảnh ném xuống biển nuôi rùa."

      Còn mạnh miệng chửi bậy, gia mà đệ còn cãi, chân đạp vai trái, chân đạp lên vai phải, muốn rời khỏi hồ chỉ là vọng tưởng.

      Kiếm Hâm vuốt cằm, cười nhìn huynh đệ tình sâu trong hồ, đồng thời đề cao chú ý đến động tĩnh phía sau, Minh Kỳ cũng giỏi giấu giếm, sau này mình phải thẩm vấn tỉ mỉ mới được.

      Trầm Ngạn Khanh ôm vai Lý Minh Kỳ, "Kỳ Kỳ, vừa rồi mọi người bàn tán chuyện gì sao?" Bất kể là giọng điệu hay vẻ mặt đều còn thấy bộ dạng buồn bực trước đó nữa.

      Lý Minh Kỳ tựa sát vào nguồn nhiệt bên người, nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Tử Tuấn, cười : "Để ta giới thiệu mọi người chút, Tứ ca, vị này là biểu ca của ta - Trương Tử Tuấn. Biểu ca, chàng chính là vị hôn phu Trầm Ngạn Khanh của ta."

      Trầm Ngạn Khanh chẳng cảm nhận được gì, trong đầu cứ lặp lặp lại tiếng gọi Tứ ca kia, hai từ ngắn ngủn lắng đọng nơi đáy lòng , làm cho lỗ chân lông toàn thân đều thư giãn, ánh mắt nhìn về phía Lý Minh Kỳ mềm mại đến mức sắp hóa luôn thành nước rồi.

      Trương Tử Tuấn sầm mặt híp mắt, "Biểu muội, muội nghiêm túc sao." Nghe như thể cắn răng.

      "Sao nghiêm túc chứ, ngay cả mạng sống chàng cũng cho ta, ta còn có thể cầu mong gì hơn nữa." Lý Minh Kỳ có chút cảm khái.

      "Biểu muội, muội đừng quá ngây thơ, muội quen biết được bao lâu? Hiểu được mấy phần? Biểu muội, muội hãy nghe ta , muội đừng bị lời chót lưỡi đầu môi của lừa, về sau muội chịu khổ chịu tội." Lời tiếp lời, tiếng sau cao hơn tiếng trước, tức giận chứa trong đó.

      Lý Minh Kỳ ngẩng đầu từ trong ngực Trầm Ngạn Khanh, đột nhiên rất muốn cười, mọi việc kiếp trước tựa như giấc mộng, sau khi tỉnh lại, ngay cả người bên cạnh cũng đều thay đổi, nàng quen biết được bao lâu ư? Ha, " sao, có lừa hay có người còn hơn ta, đúng Trầm Ngạn Khanh?" Kiếp trước vì đuổi theo nàng mà dù chết cũng nhảy xuống vực, kiếp này tránh né chịu kiếm của nàng, dùng mạng làm nàng mềm lòng, nam nhân này, dù có trăm ngàn điều tốt, chỉ cần luôn đối xử tốt với nàng, núi đao biển lửa nàng cũng xông vào cùng , dứt khoát như thế.

      Trầm Ngạn Khanh cười gật đầu, "Kỳ Kỳ, nàng mệt chưa? Hay Kiếm Hâm và nàng cùng về phòng nghỉ ngơi chút , được ?" Dịu dàng giúp nàng vuốt lại sợi tóc lòa xòa trán, trong mắt truyền lại kiên định nào đó, muốn giữ chặt lòng nàng.

      Trương Tử Tuấn vẫn luôn kiềm chế luôn nhẫn nhịn, lúc này rốt cục cũng nhịn được nữa, "Trầm Ngạn Khanh, ta biết ngươi gì với biểu muội, biểu muội thơ ngây lương thiện mới bị ngươi lừa gạt, ta tin lời đầu môi chót lưỡi của ngươi, hôm nay nếu ngươi muốn cưới biểu muội trước hết phải qua được cửa của ta." Roi mềm bên hông vung lên phát ra loạt tiếng vun vút giòn vang trung, tựa như con rắn linh hoạt, hung hãn khéo léo nhanh chóng đánh úp về phía mặt Trầm Ngạn Khanh, đánh liền đánh chút dây dưa dài dòng.

      Tim Lý Minh Kỳ nhảy dựng, roi sắc bén thế này sao nàng chưa từng nhìn thấy? Trước kia nàng chỉ biết biểu ca đúng là có biết chút công phu quyền cước phòng thân, ngờ thân pháp của ta nhanh như vậy, chiêu thức lại sắc bén như vậy, đúng là vị cao thủ che giấu sâu.

      Nhưng mày Trầm Ngạn Khanh lại chưa nhăn chút, ôm chặt hông Lý Minh Kỳ, mũi chân nhún, đạp lên ngọn roi đánh tới. cũng chả ưa thích gì Trương Tử Tuấn, khẽ nhíu đôi mày kiếm, lạnh nhạt : "Ngươi xứng là đối thủ của ta." Lời bình tĩnh mang theo ngang ngược của riêng .

      Đương nhiên Trầm Ngạn Khanh để ý người trước mặt bị làm mất mặt, e là khi xuống tay để lại mạng cho ta, cho nên vẫn hi vọng là ta nghe lời khuyên nhủ, thoải mái quay lưng rời khỏi.

      Trương Tử Tuấn cười nhạo, "Mạnh miệng ai mà được, chúng ta vẫn nên ra tay đọ thực lực thôi." Sâu nơi đáy mắt có ánh sáng lướt qua, trong lòng thầm nghĩ, ai cũng Trầm Ngạn Khanh của Vô Trần cung võ công hơn người, thiên hạ ai theo kịp, hôm nay ta thử xem là sâu hay cạn, đoạt người mình thích, phải trả giá lớn.

      Trầm Ngạn Khanh nhìn người trong lòng, giọng hỏi: "Kỳ Kỳ, biểu ca muốn đọ chút công phu với ta, ta có nên ?" vất vả quan hệ của và Kỳ Kỳ mới có thể cải thiện, thể vì hai việc mà khiến lòng nàng buồn bã, vậy mất nhiều hơn được.

      Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, nàng đương nhiên biết ý của Trầm Ngạn Khanh, cũng biết muốn giết người, muốn đến mức tim gan phèo phổi đều đau, "Nếu biểu ca mong như thế, đương nhiên chàng nên nghe." Tay phải vươn ra khỏi ống tay áo, năm ngón tay đan xen với tay , nhàng siết lấy, "Ngạn Khanh, đừng quá nóng nảy, nên tha cứ tha." Lo lắng và khẩn cầu trong mắt biểu lộ tự nhiên, bất kể thế nào cũng đều là người thân, đánh mất mặt mũi, cũng khó giải thích với bề .

      Nàng thế, sao ta có thể đồng ý chứ.

      Hôm nay quả tâm tình của Trầm Ngạn Khanh tệ, bị người gây hấn lại tức giận giết người.

      Trương Tử Tuấn hừ lạnh tiếng, tình chàng ý thiếp ở đối diện khiến ta hoàn toàn nhìn nổi nữa, "Bớt nhảm , xem roi đây."

      Hai tay Trầm Ngạn Khanh nhanh nhẹn đẩy, đưa Lý Minh Kỳ đến bên người Kiếm Hâm, xoay người, vẻ mặt khi đối diện Trương Tử Tuấn lập tức thay đổi, ngọn roi ràng đánh đến trước mặt lại cách nào chạm được vào mặt , Trương Tử Tuấn tung ra toàn bộ nội lực, nghẹn đỏ mặt vẫn làm gì được .

      "Minh Kỳ, thường nữ nhân ghen rất đáng sợ, ta lại thấy nam nhân ghen cũng rất đáng sợ." Kiếm Hâm thu lại vẻ vui đùa, chủ động giữ lấy tay nàng, mang theo chút an ủi.

      "Hâm nhi, ngươi thấy công phu của biểu ca ta thế nào?" Đôi mày đẹp nhăn chặt lại, biểu ca nghiêm túc, chiêu chiêu thức thức đều muốn hại người, Trầm Ngạn Khanh ngược lại, vẫn đánh trả.

      Kiếm Hâm nghĩ nhiều, nghe nàng hỏi, đáp: " cũng là cao thủ. Minh Kỳ, ngươi yên tâm, phải đối thủ của Thẩm cung chủ." Ngay cả Lâm Mộc Sâm nổi danh từ lâu cũng thua dưới tay , thế gian này, người cùng tuổi còn ai có thể là đối thủ của ?

      Trầm Ngạn Khanh chắp hai tay sau lưng lững thững như tản bộ trong sân vắng, ràng có thể chiêu hạ xong đối thủ, nhưng làm, mang theo vẻ trêu chọc, đắc ý cùng nhởn nhơ. Có lẽ người khác biết dụng ý của , nhưng Lý Minh Kỳ biết, là muốn nàng càng hiểu sâu về biểu ca.

      Trong nháy mắt quá mười chiêu, vẻ mặt Trương Tử Tuấn từ phẫn nộ biến thành nặng nề, mặt mày u ám vì hiểu được quả mình phải đối thủ của người ta, nhưng lại nguyện ý nhận thua.

      "Ta rồi, ngươi phải đối thủ của ta, luyện thêm hai mươi năm vẫn phải là đối thủ của ta, về sau cách xa nương tử nhà ta chút." Mặt mày Trầm Ngạn Khanh lanh nhạt, dùng nội lực truyền , đồng thời nhanh nhẹn đoạt lấy roi của Trương Tử Tuấn, ngón tay thành kiếm để tại cổ họng của ta, nhếch khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, dùng thanh chỉ hai người nghe được : "Ngươi chỉ đến mức này thôi." Đối thủ bằng đầu ngón tay của mà dám kêu gào làm cho mất mặt, lực vô hình mạnh mẽ đánh vào cơ thể Trương Tử Tuấn.

      Tầm mắt hai người đối chọi, người sắc mặt trầm như cuồng phong biển, người lạnh nhạt chút cảm xúc.

      Trầm Ngạn Khanh trả roi lại, ôm quyền hành lễ, "Đa tạ, thuật dùng roi của Trương công tử như Giao Long rời biển, chẳng tầm thường."

      Trương Tử Tuấn nuốt ngụm khí xuống, sửa sang lại vạt áo, đôi mắt tối tăm bốc lửa, thân mình cũng cực kỳ căng thẳng, "Thẩm cung chủ tội gì phải khiêm tốn, tài nghệ của Trương mỗ bằng người, thua tâm phục khẩu phục, hôm nay ta phải là đối thủ của ngươi, có nghĩa là vĩnh viễn đánh lại ngươi, họ Trầm kia, nếu ngày sau ngươi phụ biểu muội, dù có chết ta nhất định cũng phải kéo ngươi cùng xuống Địa ngục."

      "Ngươi yên tâm, cả đời này ngươi cũng có cơ hội đâu." Trầm Ngạn Khanh nhường bước, vẻ mặt lạnh lùng như băng như tuyết.

      "Hừ, tốt nhất là như thế, Trương mỗ xin cáo từ." Lục phủ ngũ tạng của Trương Tử Tuấn đều bị thương, lúc này chỉ dựa vào luồng chân khí cố gắng chống đỡ, cuối cùng liếc mắt nhìn Lý Minh Kỳ sâu, tựa như có trăm ngàn lời muốn , sau khi liếc mắt cái liền lập tức xoay người rời . Mới rời khỏi Liêm Tâm các, cả người khống chế được mà nhũn ra, bên cạnh chợt ra người, đỡ biến mất khỏi đám người.
      Iluvkiwi, AliceNguyen, Halong-ngoc27 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 86: Nghi ngờ
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Phong Nhã Tụng thấy Trương Tử Tuấn xoay người rời , đạp nước ngoi lên định mở miệng giữ lại. Phong Thiển Ảnh mắt lanh chân lẹ, đạp này của nương tình, Tụng gia lại ọc ọc uống thêm bụng nước, sặc khiến suýt nữa ta ngoi lên được.

      Phong Thiển Ảnh thấy đủ rồi, nắm áo ta kéo lên bờ, đặt người lên mặt đất, đồng thời cước đạp vào lồng ngực ta, "Đệ yên lặng chút cho lão tử, sao mỗi khi có chuyện đều có mặt đệ, cha mẹ sinh đệ ra là để đệ chăm sóc bọn họ dưỡng già, phải để đệ gây chuyện thị phi." quá tức giận, chỉ vào mũi người nằm đất quát câu, " phân biệt được ai là người ngoài đúng , đệ là thứ trứng thối hồ đồ."

      Lý Minh Kỳ đè nén nghi ngờ trong lòng, lực chú ý cũng dời qua, thấy bộ dạng nhếch nhác của Phong Nhã Tụng, nàng vô lương tâm nở nụ cười, "Ái chà, Tụng gia, sao ngươi lại tự làm khổ mình vậy?" Có ý muốn hỏi xem sao ta lại cùng đến với Trương Tử Tuấn.

      Phong Nhã Tụng bị chặn mất nội lực, cả người lại ướt đẫm, gương mặt tuấn tú tái nhợt, yếu ớt cười : "Minh Kỳ, nàng vô lương tâm." Mang theo chút chìu.

      Lý Minh Kỳ vuốt vuốt cánh tay, "Trầm Ngạn Khanh, trêu chọc ta, chàng xem, nổi cả da gà rồi."

      "Ta rồi, tốt nhất ngươi đừng xuất trước mặt ta." Trầm Ngạn Khanh chậm rãi xắn tay áo, bộ dạng vô cùng ý vị sâu xa, "Hay là ngươi lại muốn nhảy như cóc?"

      ai vậy? Dù sao người kinh hãi chỉ có mình Tụng gia.

      Tim Lý Minh Kỳ cũng thịch cái, trong lòng khẽ thầm, ai lén báo cáo vậy? Kỳ lạ . Nơi đây thể ở lâu, phải nhanh chuyển đề tài, bằng tội chụp xuống tới mình, "Trầm Ngạn Khanh, mọi người bàn chuyện xong rồi sao?"

      "Ừ, bàn xong." Trầm Ngạn Khanh nghĩ đến tháng nhín nhịn vừa qua thay bằng ngày hôm nay, nếu Kỳ Kỳ có thái độ tốt, cũng đề cập tới việc này nữa, mọi việc đều có thể bàn bạc.

      "Huynh đệ bọn họ hiếm khi được gặp lại, để bọn họ chuyện tâm tình . Chúng ta quay về Quỳnh lâu được chứ?" Lý Minh Kỳ quay đầu nhìn về phía Kiếm Hâm, trừng lớn mắt, "Hâm nhi, ngươi cũng cùng nhé."

      " đâu, cảnh vật nơi này vô cùng hợp lòng người, ta còn muốn dạo ngắm xung quanh chút." Nực cười, khí thế của Thẩm đại cung chủ quá mạnh mẽ, nàng ta muốn chịu trận, tiểu Kỳ Kỳ à, ngươi vẫn nên thẳng thắn tỏ bày, tranh thủ cầu xin khoan dung thôi.

      "Vậy sao." Lý Minh Kỳ thực thất vọng, giọng điệu có chút đáng thương.

      Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt đầu nàng, "Kỳ Kỳ, chúng ta thôi, nàng cũng mệt mỏi rồi." chút e ngại mà ôm eo nàng bước lên lầu, mặc kệ nàng cứ mỗi bước lại ngoảnh đầu nhìn nhóm người ở lại.

      Kiếm Hâm buồn cười phất phất tay với Lý Minh Kỳ, thấy hai người xa nàng mới thu hồi tầm mắt, quỳ gối cúi người, chọt chọt cái trán ướt sũng, "Này, ngươi giả chết đó à?"

      Phong Nhã Tụng dùng năm ngón tay như cái lược chải chải đầu, từ mặt đất ngồi dậy, vẻ mặt lại biến đổi, đáng thương : "Ca, hôm nay đệ có ý định đó."

      Phong Thiển Ảnh thèm nhìn ta, tựa nghiêng lan can, " , việc này là sao?"

      Bốn phía im lìm, bóng người, mà Kiếm Hâm cũng phải là người ngoài, cũng xem như có chung mối thù, Phong Nhã Tụng hiếm khi nghiêm túc, "Trương Tử Tuấn kia phải người bình thường, trong Lâu có tên hiệu là Xuy Tuyết, giỏi dùng roi, vũ khí cây quạt sắt. Còn nữa, ca, người đó cũng đến đây." Hoan Hỉ cung nhiều người đẹp, thường ngày tiếp xúc ít người, đương nhiên rất nhanh nhạy tin tức.

      "Bày đặt dây dưa dài dòng, ai tới, ." Mày của Phong Thiển Ảnh nhíu lại, ngay sau đó chợt giật mình, "Đệ đừng nữa, nhanh thay quần áo , lát nữa liền đến phòng ta."

      Phong Nhã Tụng cười nhạo tiếng, "Về điểm này ca nhanh nhạy đó." Vừa mới xong bị Phong Thiển Ảnh cước đá bay, nhìn thấy mà Kiếm Hâm líu lưỡi, họ là người nhà sao? đánh là đánh, đánh xong lại chẳng tổn thương tình cảm? ta muốn việc gì vậy? Lại làm cho Phong Thiển Ảnh thẹn đến mức nổi cáu, lát nữa nhất định phải mặt dày qua đó nghe cho ràng.

      . . . . . .

      Trầm Ngạn Khanh nắm tay Lý Minh Kỳ trở về Quỳnh Lâu, suốt dọc đường , hai người đều suy nghĩ, ai nguyện ý phá vỡ im lặng.

      Năm nha đầu trong Quỳnh Lâu biết tin từ sớm, ở ngoài cửa chờ lâu, từ rất xa liền thấy cung chủ nhà mình nắm tay Lý nương tới, trong lòng đều có chút lung lay, nhưng do được dạy dỗ tốt nên các nàng biểu ra ngoài, "Nhóm nô tỳ bái kiến cung chủ, thỉnh an nương."

      Trầm Ngạn Khanh khoát tay áo, thản nhiên dặn dò: "Các ngươi đều lui xuống , nơi này cần hầu hạ."

      "Dạ, nô tỳ cáo lui." Năm thị nữ quỳ gối hành lễ, cung kính tiễn chủ nhân vào cửa. Khí thế của cung chủ nhà mình càng ngày càng mạnh, dồn ép khiến các nàng thể ngẩng đầu.

      Hai người bước trước sau, thấy bên cạnh còn ai, Lý Minh Kỳ rút tay mình ra, níu tay vịn bước lên cầu thang mười bậc, theo thói quen vào phòng, trực tiếp nhét mình lên giường, đầu gối lên cánh tay, hai mắt mở to.

      Trầm Ngạn Khanh thầm thở dài, nhéo nhéo mi tâm, thả lỏng tâm tình đến bên giường, "Kỳ Kỳ, lại thoải mái sao? Hay ta bảo Thiển Ảnh đến khám cho nhé?" Căn bản đề cập tới chuyện lúc trước.

      "Ta sao, chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi chút tốt thôi." Hôm nay nên ra cửa, đầu tiên là gặp Triệu Hân Linh, sau đó lại gặp Trương Tử Tuấn, người, ai làm cho nàng vui mừng, điều duy nhất đáng vui mừng chính là tình cờ gặp lại Hâm nhi. Nàng thầm rầu rĩ, hình như từ lúc nàng rời nhà trốn mọi việc liền thuận lợi, từng việc từng việc đều thế, haizzzz!

      Trầm Ngạn Khanh dứt khoát cởi giày lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng, nâng tay vuốt sợi tóc lòa xòa của nàng, an ủi: "Sao lại mệt?"

      Lông mi dài run lẩy bẩy, người này đúng là con giun trong bụng mình, xoay người trở mình, đưa lưng về phía , "Thân thể mệt mỏi, tinh thần cũng mệt mỏi."

      "Vậy dựa vào đây." Trầm Ngạn Khanh với tay ôm giai nhân vào ngực mình, nhìn dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, "Kỳ Kỳ, đời này còn có ai gần gũi với nàng hơn ta sao?"

      Lý Minh Kỳ gối lên cánh tay của , ngửi mùi Trầm Hương chỉ của riêng , nghe xong lời , lắc lắc đầu, vẫn lời nào. Trong lòng lại nín cười, người này mà cũng biết khuyên răn kẻ khác, tốt quá.

      "Nàng đó, đúng là cái hũ nút." Trầm Ngạn Khanh hôn hôn lên mí mắt nàng, "Kỳ Kỳ, nếu nàng lời nào, ta liền khách sáo nữa." Tay trái lui tới tuần tra hông nàng, làm bộ như muốn chui vào vạt áo nàng.

      Rốt cục Lý Minh Kỳ cũng mở mắt, vung tay hất tay ra, "Chàng bị tinh trùng xông lên não đúng , cả ngày nghĩ được điều gì khác hay sao."

      "Nương tử nhà ta nghĩ gì suốt thế, mau cho vi phu nghe xem, nàng buồn rầu việc gì vậy? Có lời gì lại thể với phu quân nhà mình chứ?" Những lời dịu dàng ấm áp liên tục tuông ra, phải là tác phong thường ngày của . Trầm Ngạn Khanh thuận thế ôm hông của nàng, kéo người nàng càng thêm gần mình hơn, trong mắt đều là ý cười dịu dàng.

      Hai tay Lý Minh Kỳ đẩy gương mặt càng lúc càng gần của , "Trầm Ngạn Khanh, chàng đứng đắn chút , ta hỏi chàng, vì sao biểu ca của ta biết võ công?" Kiếp trước nàng sống cùng ta đoạn thời gian dài như vậy, lại biết chút gì, vì sao biểu ca lại gạt nàng? Cha mẹ bị hại có liên quan gì đến hay ? Kiếp trước kết hôn ba năm mà nàng vẫn có con, vì sao kiếp này lại có? Nghi vấn càng lúc càng nhiều, khiến nàng vô cùng hoang mang.

      "Kỳ Kỳ, nàng muốn nghe lời phải làm chuyện tốt?" Trầm Ngạn Khanh chỉ chỉ môi mình, đồng thời màu mắc cũng sâu hơn.

      "Háo sắc." Lý Minh Kỳ tức giận mắng câu, nhưng vẫn hôn lên khóe môi .

      Pi sì ét: Đăng 2 chương, tiếp theo có vào cuối tuần sau, mình chơi đây. Chúc cả nhà nghỉ lễ vui vẻ!!!!!:yoyo56::yoyo56:
      Iluvkiwi, AliceNguyen, Halong-ngoc30 others thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      tò mò muốn chết, rốt cuộc tên Trương Tử Tuấn kia có thân phận gì chứ

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 87: Kể đuôi đầu
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Hiếm khi Trầm Ngạn Khanh được tấc lại muốn thêm thước’, đáy lòng cũng tự cân nhắc, về sau nếu có ngày đối địch với Trương Tử Tuấn, nể mặt Kỳ Kỳ, có thể giết ta nhưng cũng thể phế ta, "Kỳ Kỳ, nếu có ngày ta và Trương Tử Tuấn đối địch, nàng giúp đỡ ai?"

      Lý Minh Kỳ nghe thấy lời, sao còn hiểu, chưa đến khúc mắc kiếp trước, chỉ chuyện hôm nay, ràng Trương Tử Tuấn phải là đối thủ của , cố tình khiến biểu ca dốc toàn lực, vì điều gì? Bất quá chính là muốn cho nàng xem, "Trầm Ngạn Khanh. . . . . . ."

      "Xuỵt, gọi ta là Tứ ca hoặc Ngạn Khanh." Trầm Ngạn Khanh dùng ngón tay chặn lên môi, "Kỳ Kỳ, van nàng đó."

      Hạ mình như thế, mê hoặc như vậy, Lý Minh Kỳ nghĩ, người này trước nay vẫn luôn đoạt lấy, chỉ là so với mạnh bạo ép buộc trước kia, nàng càng ưa thích như lúc này, nếu thích để toại nguyện chút , "Ngạn Khanh. . . ." Môi đỏ mọng khẽ mở, phun ra vẻn vẹn hai chữ, khiến đáy lòng trào ra nỗi vui sướng, cúi đầu hôn lên đôi môi trơn bóng của nàng, tay nâng cổ nàng, lưỡi như lửa nóng tiến quân thần tốc, nhấm nháp ngọt lành của nàng.

      Nam nhân này quả nhiên chính là gã lưu manh tinh trùng xông lên não, về sau lúc chuyện kiên quyết thể giường, nàng bị hôn phải hít thở dồn dập, mềm mại trước ngực cũng rơi vào bàn tay to chai sần, "Thẩm. . . ." Lời chưa hết liền trực tiếp bị nuốt trôi.

      Từ sau khi mang thai, thân thể của nàng liền trở nên rất nhạy cảm, hơn nữa giữa hai người còn có chút hấp dẫn khó hiểu, dưới khiêu khích cố ý của , thân thể nàng kiềm được run rẩy, cứ tiếp tục như vậy bị ăn sạch sành sanh, ánh mắt khẽ run lên, hai tay bắt lấy cái tay tác quái của , thừa lúc thở dốc, Lý Minh Kỳ ngừng: "Ban ngày trời sáng lại động dục gây loạn, Trầm Ngạn Khanh, chàng tác quái gì thế, cẩn thận kẻo ta đá chàng xuống đó."

      Trầm Ngạn Khanh hôn cái lên gương mặt đỏ rực của nàng, "Được rồi, nghe lời nương tử vậy, buổi tối mới làm xằng làm bậy. Kỳ Kỳ, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

      Ta cứ nghĩ là chàng quên rồi, Lý Minh Kỳ oán thầm, cố tình đáp, quyết định giả ngu.

      Trầm Ngạn Khanh ngắm nghía ngón tay nàng, kéo ngón trỏ của nàng đặt lên bờ môi của mình, con ngươi đen chớp mắt nhìn nàng, thấy nàng lời nào, mở miệng ngậm lấy.

      Lý Minh Kỳ muốn rút tay ra, đương nhiên là rút được, thấy mút ngón tay mình, thỉnh thoảng còn cắn cắn hai cái, nàng đỏ mặt quyết thay đổi khí, "Trầm Ngạn Khanh, hôm nay ta còn chưa rửa tay."

      " sao cả, Kỳ Kỳ, nàng chưa rửa cũng sao, ta ghét bỏ nàng." xong lại liếm hôn thêm, ràng là làm chuyện háo sắc, nhưng sắc mặt lại cố tình tỏ vẻ bình thường.

      biết xấu hổ biết xấu hổ, da mặt dày đúng là da mặt dày mà, Lý Minh Kỳ thừa nhận mình phải đối thủ của người ta, oán hận trừng mắt liếc , thỏa hiệp, "Trầm Ngạn Khanh, chàng thấy vấn đề chàng hỏi rất ngốc sao." bên là phu quân của mình, bên là biểu ca bị mình ruồng bỏ, lựa chọn thế nào phải vừa nhìn liền hiểu ngay sao.

      Rốt cục Trầm Ngạn Khanh cũng buông tay nàng ra, thực vừa lòng với đáp án này, "Kỳ Kỳ, có thể đổi cách ?"

      "Có thể chứ, chàng cút ngay xuống cho ta, ta cho chàng nghe."

      Trầm Ngạn Khanh lập tức xông tới, chẳng khác gì Bạch Trản, "Kỳ Kỳ, thỏa thuận này có lời."

      Ai thèm quan tâm chàng có lời hay , nương ta vui vẻ mới là quan trọng, biết hôm nay người này cùng Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn gì trong phòng. Gần đây tin vịt trong chốn võ lâm được tung ra khá nhiều, bọn họ chuẩn bị làm gì? Nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực , chăm chú hỏi: "Trầm Ngạn Khanh, chàng có việc giấu ta sao."

      " dối gạt nàng, giấu nàng chuyện gì hết. Nàng muốn biết, ta tuyệt đối ‘biết liền thưa thốt’." Vẻ mặt này của mà để cho đám thủ hạ kia nhìn thấy, nhất định nghĩ là trời sắp sập, cung chủ nhà mình thích cười từ khi nào? Biết ăn từ lúc nào? Lại dỗ ngọt chọc cười con nhà người ta vậy?

      "Trầm Ngạn Khanh, nếu chàng làm hoàng đế, chàng nhất định hôn quân." Háo sắc đến hồ đồ, vừa nhìn liền biết.

      "Ừm, Kỳ Kỳ, vậy nàng là gì?" Trầm Ngạn Khanh chỉ chỉ lên trán nàng, làm hoàng đế? chẳng thèm, đời này chỉ cần mỹ nhân cần giang sơn, "Ta mà là hôn quân cũng chỉ bởi vì nàng, Kỳ Kỳ, nàng muốn làm ‘hoàng hậu tinh gây họa nước nhà’ của ta sao?" Nếu nàng muốn, ta dốc lòng, giọng điệu mang theo dịu dàng khiến người ta quyến luyến.

      loạn lung tung gì thế, sao nàng lại biến thành tinh rồi? Bậy bậy, sao đề tài lại chạy xa đến thế, Lý Minh Kỳ đỏ mặt vờ tức giận : "Trầm Ngạn Khanh, chuyện nghiêm túc với chàng đó, chàng đừng kiếm chuyện đổi đề tài."

      Trầm Ngạn Khanh nâng mặt nàng lên, hôn cái, "Ngoan, nàng hỏi ."

      "Ta hề biết biểu ca có công phu cao sâu như vậy, phải chàng biết điều gì chứ? Hàng năm ta bôn ba bên ngoài, có phải còn có thân phận khác ?" Lý Minh Kỳ túm cổ áo , chằm chằm theo dõi con ngươi đen của .

      "Kỳ Kỳ, ta có thể cho nàng biết, bất quá nàng phải đồng ý với ta, từ nay về sau tuyệt đối nghĩ tới ta nữa, ngay cả hận cũng được."

      "Trầm Ngạn Khanh, lòng chàng còn hơn cả lỗ kim Tú Hoa châm, ta với chàng, từ sau khi trọng sinh ta chưa từng nghĩ đến ta, cũng hận, chàng vừa lòng chưa?"

      Trầm Ngạn Khanh gật đầu, ý cười nơi khóe môi lại sâu thêm vài phần, nương trước mắt này còn sợ mình nữa, cứ nghĩ đến việc đường đường là nam nhi bảy thước, còn đứng đầu cung, lại bị nương tử nhà mình chê cười là lòng dạ hẹp hòi, lời này dễ nghe, nếu truyền ra ngoài, thế nào cũng chấn động phương, ngẩng đầu lên nổi, với cánh tay ôm giai nhân làm hòa, cười hỏi: "Kỳ Kỳ, nàng mắng ta lòng dạ hẹp hòi sao?"

      "Ai lòng dạ hẹp hòi tự biết, chàng đừng sang chuyện khác, nhanh trả lời ta ." Lý Minh Kỳ lặng lẽ sờ sờ trái tim đập nhanh hơn, lá gan của mình đúng là càng lúc càng lớn, dám bứt râu hổ luôn rồi. Bất quá sao phải sợ chứ? Mình từng bị bắt nạt thê thảm, củng cố chút địa vị, chờ sau khi thành thân mình còn có thể sống tốt được sao, nghĩ vậy bèn còn lo lắng nữa.

      "Kỳ Kỳ, có số việc, nàng có biết cũng có gì tốt, nay nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng chính là dưỡng thai tốt."

      " đến cuối cùng, chàng vẫn muốn cho ta biết." Lý Minh Kỳ đẩy ngực ra, định xuống giường rời , "Hôm nay ta ngủ cùng Hâm nhi."

      Điều này có thể sao, xa nhau tháng, vừa gặp lại, càng hiếm có là người trong lòng lại đối diện mình với khuôn mặt tươi cười, trong lòng Trầm Ngạn Khanh có thể nghĩ được gì? Theo như lời Lý Minh Kỳ , hừ, sao, lòng đầy ý nghĩ xấu, 9 cong 18 quẹo đều là lòng vòng, tàn nhẫn với kẻ địch, với nàng cũng chưa từng nhân từ nương tay, toàn bộ tư tưởng hư hỏng đều dùng người nàng, Đại Ác Nhân.

      Trầm Ngạn Khanh nén cười, đôi mắt đen như nhựa Sơn dừng người nàng, cứ nhìn như vậy chớp mắt, Lý Minh Kỳ biết hôm nay nếu mình dám , có thể khiến nàng ba ngày xuống giường được, "Trầm Ngạn Khanh, rốt cuộc chàng nghĩ gì vậy, chàng vừa chỉ cần ta muốn biết, chàng giấu giếm ta." Giọng điệu như vỡ mộng thốt nổi thành lời, "Việc cha mẹ ta bị hại có liên quan gì đến biểu ca ?" Đây mới là chuyện mà nàng quan tâm.

      "Kỳ Kỳ, nàng đừng nghĩ ngợi lung tung, kiếp này giống như kiếp trước, ta cũng để bi kịch có cơ hội phát sinh lần nữa, tin ta được ?" Giang hồ hiểm ác, lòng người cũng khó lường, bảo bối của càng cần nhiều thời gian để trưởng thành.

      "Trầm Ngạn Khanh, ta muốn đứng cùng cấp bậc với chàng." Như vậy mới cảm thấy có khoảng cách, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, ví như cha mẹ, ví như đứa bé trong bụng.

      Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh tối sầm u, thoáng nghiêng người chạm lên môi mềm của nàng, khàn giọng nỉ non, "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ." Ta muốn ôm lấy nàng, từ từ trải qua cuộc sống trong trẻo giữa cõi đời cát bụi, tận mắt nhìn thấu tình người ấm lạnh, tận hưởng hết phồn hoa của thế gian.

      Lý Minh Kỳ dĩ nhiên biết suy nghĩ trong lòng , tâm tư của nàng vẫn còn đặt ở vấn đề kia, thấy vẫn luôn tránh né, chợt nghĩ biết Hâm nhi có biết chút gì .

      "Trương Tử Tuấn có tên hiệu là Xuy Tuyết, là người trong Tiểu Lâu U cốc, Kỳ Kỳ, nàng chỉ cần biết thế là được, hứa với ta về sau cách xa ta chút." Trầm Ngạn Khanh thu hết vẻ mặt nàng vào đáy mắt, với hiểu biết của với nàng, sao lại biết ý định của nàng, thay vì để nàng đến hỏi người khác, tình nguyện tự mình với nàng.

      Nàng vốn tưởng nhận được đáp án, ngờ vào lúc mình buông xuôi lại ra, người này đúng là nhìn thấu mình, vậy cũng tốt. Lý Minh Kỳ tựa đầu chôn vào cổ , cười khanh khách, hơi thở phun lên làn da , khá nóng.

      "Kỳ Kỳ, nàng cười gì vậy?" Hai tay nâng vai nàng, mày kiếm khẽ nhếch, khó hiểu.

      "Chàng thử xem?" Lý Minh Kỳ ngẩng dậy từ trong lòng , "Ban ngày trời sáng lại nằm giường chẳng hay ho, Trầm Ngạn Khanh, chàng đánh với ta ván cờ ."

      "Nàng buồn phiền ư?" Ánh mắt dời xuống bụng nàng, "Nàng muốn hỏi gì nữa sao?"

      "Quân Nho với chàng rồi sao?" Trừng mắt nhìn, nàng đáp hỏi lại, "Chàng xem lúc con chào đời, có phải rất lợi hại hay ?"

      Nhắc đến vấn đề này, Trầm Ngạn Khanh nghĩ cần phải với nàng câu mới tốt, theo ý nàng đứng dậy khỏi giường, thấp giọng : "Sư phụ từng với ta, tuy phương pháp song tu có thể hóa giải nguy cơ tự hủy diệt, nhưng chưa ai từng luyện qua, ai biết phát sinh chuyện gì. Kỳ Kỳ, thân thể nàng lại suy nhược trời sinh, ta muốn nàng mang đứa bé cũng vì sợ thân thể nàng chịu được."

      " phải chỉ hấp thu chút nội lực thôi sao? Dù sao nội lực của chàng cũng tràn đầy, dùng còn hết." Lý Minh Kỳ với vẻ đương nhiên, Trầm Ngạn Khanh lại thích nàng như vậy, "Nương tử có lý."

      Hai người cùng tới trước bàn cờ, ngồi đối diện nhau, triển khai thế trận, Trầm Ngạn Khanh bắt đầu đòi phần thưởng, "Kỳ Kỳ, nếu ván này ta thắng, đêm nay nàng phải nghe lời ta."

      "Ta bị thua sao còn phải nghe lời chàng? Đánh ván cờ chàng cũng quên tính kế." Lý Minh Kỳ chưa từng đánh cờ với , nếu phải thành thân với , cũng nghĩ đến chuyện sống với cả đời, tự nhiên muốn hiểu biết thêm về , người như cờ, đánh xong bàn cờ này, hẳn là có thêm chút hiểu biết nhỉ?

      Sau ba ván cờ, Lý Minh Kỳ nhìn ra được điều gì? Nàng tổng kết được câu, thế cờ như người, hay thay đổi!
      Iluvkiwi, AliceNguyen, vanlactamviem26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :