1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 81: Tuân theo quy tắc của ta
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Gần đến đại hôn của Cung chủ Vô Trần Cung - Trầm Ngạn Khanh, các phái khắp nơi đều phái người đến dự, lúc này thành Kỳ Sơn kín người hết chỗ, quán trà tiệm rượu đều đầy ngập khách, khu vực luôn luôn thái bình yên ổn trở nên huyên náo ồn ào, lúc này có ít kẻ thù gặp nhau rút đao đối mặt.

      Trầm Ngạn Khanh đưa Lý Minh Kỳ vào thành, trong thành quả nhiên vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt nhất vẫn là lôi đài của nhà thành chủ Chung công tử, ba vòng trong ba vòng ngoài, ngay cả lối cũng bị bịt kín. Tiệm rượu hai bên đều mở rộng cửa sổ, ít thực khách vừa uống rượu vừa xem náo nhiệt.

      Lý Minh Kỳ đứng sau đám người, chớp mắt, đứng bất động, thầm nghĩ Chung Phượng Như này cũng yên, chịu nhìn xem lúc này tình hình trong thành thế nào, đúng là sợ việc còn chưa đủ lớn.

      Trầm Ngạn Khanh biết nàng muốn xem náo nhiệt, ôm nàng chen lách ra phía trước, kề sát bên tai nàng, hỏi: "Kỳ Kỳ, người này từng chiếm lợi từ nàng?"

      "Ta đánh tát." Tinh thần Lý Minh Kỳ vốn thả lỏng, bị hỏi liền căng thẳng, "Trầm Ngạn Khanh, chàng đừng gây phiền phức cho người ta."

      "Ta và ai thân thiết với nàng hơn? Nàng lại còn bênh vực , ta càng thể tha cho ." Trước mặt người bên ngoài, lúc nào Trầm Ngạn Khanh cũng trương ra cái mặt lạnh băng, đáng sợ ở chỗ tỏ thái độ gì, mà lạnh lẽo lại khiến người khiếp vía, với người trong lòng lại có biểu cảm khác hẳn.

      "Được rồi được rồi, chàng muốn gây chuyện với ai cứ gây, đánh chết người bớt người, giờ đừng quấy rầy ta xem náo nhiệt." Lý Minh Kỳ đẩy người nào đó kề sát mặt ra, tầm mắt dời lên lôi đài.

      Trầm Ngạn Khanh vừa lòng đáp án này lắm, bất quá tự nhận mình là người rất rộng lượng, hôm nay vốn chỉ muốn đưa nàng giải sầu, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm của hai người chút, chỉ cần nàng vui vẻ thế nào cũng được.

      Hôm nay Chung Phượng Như thay đổi hình tượng, mặc nho sam*, khăn vấn đầu bay bay, trời rất lạnh lại phe phẩy cái quạt lông chim, lười biếng nằm nghiêng ghế, chợt có khí thế oai hùng khiến đám người vây xem luận bàn sôi nổi. (*nho sam: quần áo của thư sinh)

      Có nam nhân da mặt vị công tử này dày, rảnh rỗi ra ngoài khoe khoang. Có nương bộ dạng vị công tử này tuấn tú, nếu có thể hoạt bát hơn tốt.

      Liên tục có ba người bị thị vệ của đánh rớt xuống lôi đài, Chung công tử nhếch mắt nghiêng mi, hết sức vênh váo, hùng hào kiệt trong thiên hạ đều tề tụ đến đây, vốn định tìm bạn kết giao, ngờ chẳng có ai đáng kết giao. cảm thán, dưới đài có vị nương nhàng bước lên. Chung công tử dùng quạt che mặt, vị nương này dễ nhìn, lên đài là vì mình sao? "Giáp Chính, ngươi lên , người ta là nương, ngươi nên nhàng."

      "Dạ, công tử." Giáp Chính vừa nghe liền , vị nương này lọt vào mắt gia nhà mình, bảo nương tay.

      nghĩ thế, nương kia lại nghĩ khác, ở dưới đài sớm thấy ta vừa mắt, loan đao trong tay vô cùng thô kệch, bị nàng múa kín kẽ hở, mười mấy chiêu liền ép Giáp Chính còn sức đánh trả, dòng máu vọt ra, khiến mọi người đều thay đổi sắc mặt.

      Trước ngực Giáp Chính bị khoét đường, vừa ra tay liền biết tài nghệ của mình bằng người, lui ra phía sau vài bước, cao giọng : " nương võ công cao cường, tại hạ phải là đối thủ." Vốn nhận thua, ai ngờ vị nương này lại cố ý muốn tha người, "Hừ, phải vừa rồi rất lợi hại sao, lúc này lại nhận thua, tiếp tục ." Thân mình lướt đến, nâng đao chém tới, tư thế như muốn lấy mạng người.

      Chung công tử vừa nhìn liền , đây là đến đá quán, vung tay lên, vài thị vệ khác tiến lên, cản lại chiêu thức giết người của nữ tử.

      "Ta dựng võ đài là vì kết thân, nương muốn giết người mời nơi khác." Chung Phượng Như giữ vững bình tĩnh, thua tỷ võ sao, nhưng vị nương này làm theo lẽ thường, chỉ muốn đánh mất mặt , sao có thể nhịn.

      Nữ tử áo đỏ cười lạnh tiếng, "Bớt nhảm , xem đao." Đao pháp của nàng cực nhanh, chỉ có thể nhìn thấy ánh đao, căn bản nhìn dáng đao di chuyển.

      "Hử? Đao cũng nhanh đó." Chung Phượng Như thấy hôm nay đúng là vấp phải gậy sắt, tự mình ra tay cũng thắng nổi, rất nhanh cánh tay phải bị cắt đường, "Ta với ngươi thù oán, vì sao ngươi cố tình gây ."

      "Hừ, ta định giết ngươi, ta chỉ muốn ngươi còn chút danh tiếng nào thôi." Nữ tử áo đỏ phân phải trái, chỉ cần nương ta thích, quan tâm gì đến oán thù chứ.

      " cạnh bờ sông, sao hài ướt. Trầm Ngạn Khanh, nàng ta giương oai ở địa bàn của chàng, chàng mặc kệ sao?" Lý Minh Kỳ nheo mắt, biết chợt nhớ ra điều gì đó, lại nở nụ cười.

      Chỉ cần chạm đến kiêng kị của , sống chết của người khác liên quan gì đến chứ? Ý nghĩ chợt thoáng, máu tươi rơi loạn, cái tay cụt rơi xuống trước mặt hai người, nếu Trầm Ngạn Khanh ôm nàng lui về sau mấy bước, nàng nhất định bị máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả người như những người khác.

      Trong bụng nôn nao, sắc mặt Lý Minh Kỳ liền trắng bệch, ngây người trong lòng Trầm Ngạn Khanh nửa ngày, nước chua dâng lên, đẩy Trầm Ngạn Khanh ra, nôn khan, đây là phản ứng thuần túy tự nhiên, nàng thể ngửi thấy mùi máu tanh.

      Sắc mặt Trầm Ngạn Khanh lập tức trầm xuống, người bên cạnh mình bị dọa sợ, sao nhịn được? Ôm lấy Lý Minh Kỳ bay khỏi đám người, con ngươi lạnh lùng liếc mắt nhìn vào phương hướng nào đấy, vung tay lên, bên người lập tức xuất hai người mặc áo đen, "Cung chủ, xin ra chỉ thị."

      "Ta sao, chàng dạy dỗ chút là được, đừng gây sát nghiệt." Lý Minh Kỳ vội kéo tay , giọng .

      "Được, nghe theo lời nàng, các ngươi ."

      "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."

      Chung Phượng Như tức giận, tin tưởng mình chưa từng gặp nàng ta, vừa đến liền muốn chém giết, cánh tay trái của thị vệ Giáp bị chặt đứt, máu chảy ngừng, mà nữ tử này còn định dừng tay, người dưới đài lui về phía sau, cũng ai định can thiệp. Lúc định phái người về nhà gọi viện binh, lại có người bay lên lôi đài, vung tay kiềm chế nữ tử áo đỏ, "Nơi này là địa bàn của Vô Trần cung, muốn giương oai cũng phải xem nơi chốn, nương, khuyên nương nên biết khoan dung, nhanh chóng dừng tay thôi." Gương mặt của nam tử hết sức bình thường, người là áo choàng màu đen, mặt đeo mặt nạ bằng bạc nửa bên, chỉ che mắt trái.

      "Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà xen vào việc của người khác. nãi nãi ta thấy vừa mắt, liên quan gì đến ngươi." Nữ tử áo đỏ chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, diện mạo cũng quá xuất sắc, sắc mặt lại có chút khát máu, loan đao nắm trong tay lắc lắc.

      "Ngươi khiến chủ mẫu ta giật mình, ngươi xem có liên quan ." Nam tử đứng nơi đó giống như thanh vũ khí giết người cực tốt, "Mặc kệ ngươi có thân phận gì, mời ngươi lập tức rời khỏi thành Kỳ Sơn, nơi này chào đón ngươi."

      "Nếu ta rời ." Nữ tử đối chọi gay gắt.

      Khóe môi nam tử mím thành đường, lạnh lùng : "Rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách Vô Trần cung ta đạo lý." Nắm đấm như bóng ảnh, thấp thoáng hai cái liền kiềm cổ nữ tử, tay đánh bay loan đao của nàng ta. Trong ánh mắt tức giận cam lòng của nữ tử, nam tử kéo nàng ta phóng người lên, bay thẳng ra khỏi thành Kỳ Sơn, có vẻ là ném người ra khỏi địa phận Kỳ Sơn.

      màn này như hài kịch, mọi người vây xem đều cảm thán, Vô Trần cung quá ngang ngược, lại có chút nghi ngờ , chủ mẫu? Ở đâu? Ánh mắt càn quét chung quanh cũng nhìn thấy bóng hình nào.

      bao lâu sao nam tử áo đen lại quay về lôi đài, cất giọng lạnh lùng: "Mặc kệ các ngươi là thế lực phương nào, ở địa phận của Vô Trần cung ta phải tuân theo quy tắc của chúng ta, muốn giết người, có thể đánh nhau, chỉ mong đừng làm dơ bẩn Vô Trần cung."

      Mọi người kinh hãi, hộ vệ nho lại ngang ngược kiêu ngạo như thế, Vô Trần cung đúng là lợi hại.

      Chung Phượng Như có chút giật mình, vị Tứ gia kia đến lúc nào? Chủ mẫu là vị hôn thê chưa vào cửa sao? Về sau mình có thể tiếp tục dựng lôi đài , rất dọa người rồi.
      amandatruc, AliceNguyen, vanlactamviem36 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      NK càng ngày càng biết nghe lời vợ
      ở địa bàn của ta phải tuân theo quy tắc của ta, rất bá đạo, nhưng ta thích, haha
      lamphuonghoang thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 82: Gặp lại
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Trầm Ngạn Khanh mặc kệ người giang hồ đoán thế nào, trong lòng chỉ có ý tưởng, hết thảy mọi thứ liên quan đến , đưa Lý Minh Kỳ vào tửu lâu, bao gian phòng yên tĩnh, gọi bàn đồ ăn, mặn chay phối hợp, chỉ nhìn màu sắc là phát thèm.

      "Kỳ Kỳ, vừa rồi nàng cười, là cười cái gì?" Gương mặt Trầm Ngạn Khanh vốn vô cùng tuấn tú, bình thường luôn lạnh băng khiến người ta dám nhìn thẳng, nay vẻ mặt dịu dàng, vô cùng động lòng người, nhất là đôi mắt sâu ngập tràn tình cảm, có thể hút hồn người.

      Lý Minh Kỳ sợ mình chống đỡ được, suốt dọc đường hề nhìn , nay trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai người, ánh mắt lại vô cùng lo lắng dừng người nàng, khiến nàng có chút khẩn trương, nghe hỏi, cẩn thận sặc cái, ngờ còn nhớ việc này, đôi mắt đảo quanh có chút né tránh, " có gì, chàng suy nghĩ nhiều rồi."

      "Phải ." phải câu hỏi cũng phải lời phủ định, lại mang theo vẻ ‘nàng thử dối xem’. Ngón trỏ thon dài khẽ gõ mặt bàn, rất nhịp nhàng, ánh mắt dịu dàng như nước dừng người nàng.

      Da đầu Lý Minh Kỳ khẽ run lên, ăn bữa cơm cũng để nàng yên tĩnh. Nàng vuốt vuốt mi tâm, nhìn , "Trầm Ngạn Khanh, chàng muốn biết?" Giọng điệu này chính là muốn cho biết.

      "Ừm, sao, nàng ta cũng biết. Kỳ Kỳ, nàng yên tâm, chẳng sợ nàng thực biến thành ma đầu giết người, ta thu phục giữ bên mình." Trầm Ngạn Khanh nghiêm trang, nhấc đũa gắp cho nàng, khóe môi chứa nụ cười.

      Lý Minh Kỳ giả ngu, "Gan xào này ngon." Cúi đầu bắt đầu mãnh liệt và cơm vào miệng, chén cơm nhanh chóng trôi .

      Trầm Ngạn Khanh đưa chén của mình tới, đồng thời vuốt vuốt đầu nàng, vô cùng chìu, "Ăn từ từ, đủ gọi thêm."

      Mặt Lý Minh Kỳ thoáng ửng hồng, vỗ lên móng vuốt vuốt ve của , nương ta bao lớn, ngươi còn sờ đầu người ta, tức giận, "Trầm Ngạn Khanh, chàng đàng hoàng chút." Bưng cơm lên thèm lời cảm tạ, mở miệng nuốt cơm.

      Trầm Ngạn Khanh lộ vẻ uất ức, vuốt vuốt dấu đỏ tay, "Phu quân muốn thân thiết với nương tử, phải là chuyện chính đáng sao."

      Lý Minh Kỳ có chút kinh ngạc, thầm nghĩ người này bệnh chứ? Sao lại đổi sắc mặt nhanh như vậy? ràng lộ vẻ tình thâm đột nhiên lại biến thành đứa trẻ uất ức, khiến người ta kịp thích ứng mà, "Trầm Ngạn Khanh, chàng sao chứ?"

      Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt mi tâm, xem ra quả nhiên mình có khiếu tỏ vẻ đáng thương, bản thân mệt mỏi còn chưa , người khác cũng tin, dứt khoát đứng dậy khỏi ghế, để ý né tránh của nàng, vung hai tay ôm người vào lòng mình. Người ở trước mắt, chỉ nhìn quả nhiên thể thỏa mãn dục vọng nơi đáy lòng, vừa muốn hôn, muốn ôm, trong lòng liền như bị con mèo cào ngứa ngáy.

      "Trầm Ngạn Khanh, chàng làm gì vậy?" Lý Minh Kỳ đẩy tay , ngặt nỗi sức lực bằng người ta, chỉ có thể tức giận trừng mắt, đôi môi sáng bóng mím thành độ cong xinh đẹp, khiến người ta mơ màng. Đôi con ngươi đen kia dạo quanh mặt nàng cuối cùng dừng đôi môi đỏ mọng, cúi đầu liền hôn xuống, ừm, ngọt, ăn ngon .

      Lý Minh Kỳ ở trong lòng , né tránh thoát, hai tay chống đẩy xong, tim dần dần đập nhanh hơn, mắt nhìn cánh cửa, e sợ có người tiến vào, mượn lúc tạm ngừng, kéo vạt áo , cất giọng mềm nhũn, "Trầm Ngạn Khanh, động dục cũng phải nhìn nơi, chàng tỉnh táo chút được ?"

      Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh sáng lên, đôi tay mát lạnh cố định đầu nàng, hôn lên trán nàng, "Là do nàng nhé, lúc về ta tiếp tục."

      Nàng gì chứ? Sao ngươi lại vui vẻ đến như vậy, còn tiếp tục? Nhìn ngọn lửa thiêu đốt trong đáy mắt , Lý Minh Kỳ đen mặt, "Cút ngay, lưu manh." Cả ngày trong đầu chỉ nghĩ gì đâu hà.

      Hiếm khi dịu dàng, sao Trầm Ngạn Khanh cút được, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều thư giãn, còn chưa luồng sức mạnh này thư thái đến mức nào, "Đến đây, chúng ta tiếp tục ăn cơm thôi."

      Lý Minh Kỳ ăn gần no, lại chỉ ăn vài hớp, động đũa đều là gắp cho nàng.

      Bên ngoài có chút ồn ào, sau đó tiếng bàn ghế vỡ vụn truyền đến, Trầm Ngạn Khanh làm như nghe thấy, Lý Minh Kỳ tiện thể uống ngụm canh trong tay , nghi ngờ nhìn , "Đánh lên đến rồi sao?" Sao đến đâu cũng gặp chuyện may?

      Trầm Ngạn Khanh đáp, hỏi ngược lại, "Ăn no chưa?"

      Lý Minh Kỳ sững sờ gật đầu, sau đó bên tai truyền đến tiếng rầm, cửa phòng theo đó bị người phá hư, cửa đong đưa ba cái cuối cùng rớt độp lên mặt đất, bị phủ lớp bụi mù. Lý Minh Kỳ vội vàng từ trong lòng Trầm Ngạn Khanh đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lại, lông mi nhướng lên, ban đầu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, là hai vị nương, cầm roi cầm kiếm.

      "Hâm nhi?" Lý Minh Kỳ càng nhìn càng cảm thấy trong đó có bóng lưng mình quen thuộc, bước nhanh vài bước, chần chờ hô tiếng.

      nương cầm kiếm nghe vậy quay đầu, tức giận mặt lập tức hóa thành hư ảo, quan tâm đến kẻ khiêu khích nữa, "Minh Kỳ, sao ngươi lại ở đây?" Tiếp theo liền nhìn thấy Trầm Ngạn Khanh, càng thêm nghi ngờ, "Thẩm cung chủ, sao ngươi lại cùng Minh Kỳ?"

      Trầm Ngạn Khanh thực nể tình, "Nàng chính là vị hôn thê của ta." cùng nhau có vấn đề gì?

      Kiếm Hâm ngẩn ngơ, vội kéo Lý Minh Kỳ qua, có chút oán giận lại có chút lo lắng "Minh Kỳ, sao ta chưa hề nghe ngươi ? Người này chịu đầu hàng khuất phục?"

      Khuất phục? Nàng bị ép tới mức ngẩng đầu nổi tệ rồi, Lý Minh Kỳ ho khan tiếng, "Hâm nhi, việc này kể ra rất dài dòng, từ từ ta giải thích với ngươi, ngươi đánh nhau với ai? Náo loạn lớn."

      "Là nàng ta cố tình khiêu khích, ta nào biết là ai." Sáng nay nàng ra ngoài tìm Phong Thiển Ảnh, thị vệ ra ngoài, nàng nghĩ sống trong cung quen, vẫn nên vào thành dạo thôi, ngờ vừa bước vào khách điếm liền bị người gây chuyện.

      Trong Nhã Các có bốn người, hai người vốn đánh loạn lên giờ đều rảnh tay, Kiếm Hâm kéo tay Lý Minh Kỳ , roi trong tay người còn lại cũng rơi xuống, ánh mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh có chút bi thương, "Tiểu sư huynh." Giọng phát run, bao lâu nhìn thấy rồi? bao lâu vui vẻ trò chuyện cùng rồi? Trong lòng có chút nhớ nhung có chút hoài niệm.

      Kiếm Hâm u oán nhìn nàng ta, tức giận muốn đánh tới, cao giọng : "Minh Kỳ, nàng ta say mê nam nhân của ngươi, ngươi chỉ nhìn thôi sao?"

      Trong lòng Lý Minh Kỳ đúng là thoải mái, nghẹn khiến nàng hít thở có chút khó khăn, mặt trầm xuống, cười lạnh : "Vậy cũng phải tình chàng ý thiếp mới được."

      Triệu Hân Linh vốn muốn xuống núi giải sầu, đến khách điếm lại gặp Kiếm Hâm, mặc kệ tin vịt là hay giả, trong lòng nàng ta có cơn giận chờ xả ra, sao phải quan tâm nhiều, dạy dỗ gì đó cứ để sau . Nàng ta ngờ là, võ công của Kiếm Hâm yếu hơn nàng ta, khó phân thắng bại, càng ngờ là tiểu sư huynh ở đây, bên người còn dẫn theo Lý Minh Kỳ khiến nàng ta chướng mắt.

      Lời Lý Minh Kỳ khiến cổ họng nàng ta tanh ngọt, hận thể tiến lên giết chết, Kiều Nhi theo hầu bên cạnh thấy tình huống đúng, vội vàng vọt vào, giữ chặt chủ nhân nhà mình, quỳ xuống cầu xin: "Cung chủ, ngài đừng nóng giận, nô tỳ đưa chủ nhân ."

      Lý Minh Kỳ nắm tay Kiếm Hâm về phía cửa mở rộng, quay đầu liếc mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh, "Trầm Ngạn Khanh, còn chưa sao?"

      Trầm Ngạn Khanh có cảm xúc phập phồng gì, vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, đến khi nàng mở miệng gọi, khóe mắt đuôi lông mày mang ý cười, "Kỳ Kỳ bảo , sao ta dám ở." Đến gần còn săn sóc sửa sang vạt áo giúp nàng, trước vẻ mặt kinh ngạc của Kiếm Hâm, đưa Lý Minh Kỳ xuống lầu, Kiếm Hâm vẫn nghĩ người này biết cười, ra phải muốn mà là chỉ cười với riêng người nọ.

      Rốt cục trong lòng Lý Minh Kỳ cũng thoải mái, thế nên bị nắm tay cũng bỏ ra.

      Hai chủ tớ nhìn theo ba người rời , đám người vừa biến mất trong tầm mắt, Triệu Hân Linh liền suy sụp ngồi xuống ghế, nhìn cơm nguội canh lạnh trước mắt, đáy lòng lạnh buốt, đỏ hồng mắt hỏi: "Kiều Nhi, có phải Huyết Sát chết hay ?"

      Huyết Kiều Nhi thấy nàng ta như thế đành lòng, thở dài, "Chủ nhân, ngài tội gì phải hỏi."

      Đúng là chết rồi. Triệu Hân Linh gì thêm, nàng ta tựa vào bàn, vừa khóc vừa cười, lâu sau mới ngẩng đầu lên, mặt rưng rưng dữ tợn, "Kiều Nhi, chúng ta ." Giọng điệu kiên quyết chứa niềm tin thể dao động nào đó.
      :yoyo42: ít comt, ít like thế này mang vào vip chắc ko sao đâu nhỉ.
      có ai đọc đâu nà :yoyo33:
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      amandatruc, AliceNguyen, Guang Bing44 others thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      ặc lam lam đừng mà :yoyo30::yoyo30: làm vậy dân chúng nổi dậy sang bằng cửa nhà đóa:062::062:
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      dọa tui kìa :v :v :v
      susu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :