1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 77: Bình minh và đêm đen

      Mấy ngày nay Lý Minh Kỳ tựa như con thuyền giấy trôi giạt biển rộng, lúc nào cũng có thể lật thuyền vì va phải đá ngầm, đương nhiên nàng sợ, giả vờ kiên cường cũng thể lừa gạt chính mình, lúc này bị ôm vào lồng ngực rộng lớn rắn chắc, liền sinh ra khát vọng, khát vọng có được .

      Trầm Ngạn Khanh ôm hông của nàng, cằm gối lên vai nàng, thở dài : "Vẫn còn giận ta sao?" cố nén nỗi khổ tương tư khi lìa xa, liền tháng, vốn tưởng người trong lòng có chút thương nhớ mình, ngờ vẫn kiên cường như vậy, Kỳ Kỳ, nàng bảo ta phải thế nào mới tốt đây.

      Ánh mắt Lý Minh Kỳ mờ mịt, trợn lên, lóe sáng, lại vẫn kiên cường trừng trừng đáp, tức giận, sao lại tức giận, tức giận đến mức tim gan phèo phổi đều đau.

      Giọng của Trầm Ngạn Khanh trầm thêm vài phần, mang theo chút thử lòng, "Kỳ Kỳ, ta phải thành thân rồi." Nâng người nàng lên, nghe thấy hơi thở của nhau.

      Lý Minh Kỳ lại rớt nước mắt, trong lòng dời sông lấp biển, yên lặng trong chốc lát, rồi chăm chú hỏi: "Trầm Ngạn Khanh, ngươi muốn ta chúc mừng ngươi sao?"

      Câu trả lời này phải là điều Trầm Ngạn Khanh muốn nghe, sắc mặt càng trầm hơn, "Kỳ Kỳ, ngay cả nguyên nhân nàng cũng hỏi lại muốn chúc mừng ta sao?"

      "Trầm Ngạn Khanh, ngươi nên biết ta muốn điều gì, ta mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ thế nào. Ta dễ tha thứ việc ngươi dùng cái tay động vào nữ nhân khác để chạm vào ta, khiến ta ghê tởm đến chết." luôn miệng , luôn mồm nàng cưới, đáy lòng nàng xem là nam nhân của riêng mình, kiếp trước nàng nhịn được việc Trương Tử Tuấn cưới vợ bé, kiếp này đương nhiên cũng thể nhịn việc có nữ nhân khác.

      Lý Minh Kỳ nhịn nửa tháng, lúc này sao có thể dễ chuyện, tay đẩy người ra, giày vào, lấy bảo kiếm Tường Vân treo vách ra, kiếm ngân vang tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, lòng có tức giận cũng có oán hận, họ Trầm kia, đừng cho là ta sợ ngươi, đừng nghĩ có thể muốn làm gì ta làm, con thỏ bị ép nổi điên còn cắn người mà, hôm nay ngươi phải cho ta đáp án.

      Trầm Ngạn Khanh mỉm cười hiền hậu, tâm trạng lập tức thoải mái lên ít, tay tựa trán, cười : "Kỳ Kỳ, có chuyện từ từ mà , vũ lực phải là biện pháp để giải quyết vấn đề."

      Lời này mà ngươi cũng dám , nàng cắn cắn môi, gương mặt xinh đẹp lạnh băng, tức giận : "Có việc gì mà ngươi giải quyết bằng vũ lực. Trầm Ngạn Khanh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

      Cơn giận của Lý Minh Kỳ tăng nhanh, tóc tai bù xù đứng dưới giường, trợn trừng mắt nhìn nam nhân vững vàng ung dung như núi kia.

      Trầm Ngạn Khanh nằm nghiêng giường, mặt là tươi cười khiến người say mê, "Ừm, ta chỉ muốn nàng thôi. Kỳ Kỳ, vì sao nàng thể tin tưởng ta chút?"

      "Tin tưởng ngươi? Người mà ngay cả con ruột của mình cũng cần, ta có thể tin là người có nghĩa có tình sao?" Đây là thứ mắc kẹt ở yết hầu, nuốt trôi, phun ra, mỗi ngày đều giày vò tra tấn.

      "Kỳ Kỳ, nếu nàng có mang trước khi cưới, nàng cần cha mẹ nữa sao? sợ cha mẹ bị người ta ra vào sao? Nàng bỏ được nhưng ta nỡ." Trầm Ngạn Khanh chỉ chỉ hộp gỗ Đàn Hương bàn trang điểm, "Kỳ Kỳ, nàng buông kiếm xuống trước , nhìn xem cái gì kia?"

      Lý Minh Kỳ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt, chạy nhanh vài bước, ôm hộp vào trong lòng mình, hai tay tỉ mỉ vuốt ve, "Ngươi gặp cha mẹ ta rồi sao?" Giọng run run, "Trầm Ngạn Khanh, ngươi làm gì?" Trong hộp này đều là đồ cưới của mẫu thân, bình thường đều luyến tiếc đeo, là muốn giữ lại, tương lai khi nàng xuất giá dùng đến, sao lúc này lại lọt vào tay ? Cha mẹ thế nào rồi? Nếu biết hoàn cảnh của nàng có còn cần đứa con như nàng nữa ?

      "Kỳ Kỳ, vì sao nàng nghĩ theo chiều hướng tốt?"

      Nhìn tươi cười mặt , trái tim Lý Minh Kỳ ngừng đập loạn, chẳng lẽ cha mẹ đồng ý hôn này rồi sao? thế nào? Đe dọa dụ dỗ? thể nào, tính tình phụ thân trời sanh ngay thẳng, phải là người có thể cúi đầu trước người khác, hơn nữa người phải hy sinh còn là con của mình, nàng nuốt vài ngụm nước bọt, bước bước đến bên giường, nàng muốn hỏi , nếu người này dám tổn thương cha mẹ, "Trầm Ngạn Khanh, cha mẹ ta sao rồi?"

      Trầm Ngạn Khanh sợ nàng quá kích động tổn thương bản thân, lấy từ trong lồng ngực ra phong thư, vẫy vẫy, "Đến đây, liền cho nàng xem."

      Sao Lý Minh Kỳ còn quan tâm nhiều đến vậy, lập tức xông đến, vừa đoạt lấy thư bị ôm vào lòng, "Kỳ Kỳ, ta muốn cùng nàng cả đời đôi, chúng ta thành thân , nàng có thể thương ta, có thể hận ta, ta chỉ mong trong lòng nàng có người khác, được ?"

      Lý Minh Kỳ đọc thư của mẫu thân, nước mắt rơi như mưa, lo lắng hãi hùng mấy ngày nay như lập tức được giải thoát. Nam nhân này. . . mình đến vậy sao? đến mức cần gì, chỉ cần mình? Trầm Ngạn Khanh, chỉ sợ cuối cùng tổn thương ngươi sâu nhất là ta, ngươi muốn ta dùng thứ gì để đền đáp đây? Nàng chăm chú nhìn , "Trầm Ngạn Khanh, nếu ta người khác sao?"

      "Kỳ Kỳ, nàng có cơ hội đó đâu, đời này còn có ai đối xử tốt với nàng hơn ta sao? Lá gan của nàng như vậy, thiếu cảm giác an toàn đến vậy, nàng đó, nhìn như con thỏ chứ đụng tớt là xù lông như chim ưng chúa." Trầm Ngạn Khanh ôm nàng nằm xuống giường, dùng ánh mắt miêu tả gương mặt nàng, "Mấy hôm nay gầy quá, biết chăm sóc bản thân." Nụ hôn lướt , như dòng chảy trong suối nước nóng, vô cùng dễ chịu.

      Dù là kiếp trước hay kiếp này, Lý Minh Kỳ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào cHân Tinh của , người này mạnh mẽ ngang ngược như thế, mang theo cuồng nhiệt hoàn toàn đoạt lấy nàng, khiến nàng chút sức lực chống đỡ, càng thể thoát . Người này mình, đến tận xương tủy, hi vọng trong mắt trong lòng mình chỉ có mình , đằng sau ép buộc chính là dịu dàng lấy lòng, "Trầm Ngạn Khanh, ngươi thương ta, cưng chiều ta cả đời?"

      "Đương nhiên, nàng chính là mạng của ta, vì theo đuổi mà ta và nàng chết lần, Kỳ Kỳ, chúng ta thành thân ."

      Lý Minh Kỳ chủ động quấn tay lên cổ , kề cận chặt chẽ bên nhau. Trầm Ngạn Khanh, ta trốn thoát, ngươi đồng ý giao mạng cho ta, vậy ta ngại gì mà giao cuộc đời lại cho ngươi? Nguyện cùng ngươi sống đến già xa rời, chỉ cần ngươi rời ta liền bỏ, Trầm Ngạn Khanh, ta thử đối xử với ngươi tốt hơn chút, được ?

      Hai người ôm siết lấy nhau, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm đối phương, dây tơ hồng dắt họ đến giờ khắc này, nàng thuộc về , dù là kẻ nào cũng thể mơ ước, khát vọng hai đời, rốt cục nay đạt thành tâm nguyện, ánh mắt có chút chua xót, tim có chút đau, Kỳ Kỳ, rốt cục ta cũng đợi đến ngày này, nhưng vì sao ta lại cười nổi?

      Trầm Ngạn Khanh cúi đầu hôn xuống, Kỳ Kỳ, nàng là bình minh của ta, ta lại là đêm đen của nàng, xin tha thứ cho ích kỷ của ta, thế giới này lạnh lẽo như vậy, ta chỉ cần mình nàng, được ? Giọt lệ nơi khóe mắt tiếng động ứ đọng rồi lan dần ra, giải tỏa nổi đau nào đó, nổi vui sướng nào đó.

      pi sì ét: thâm tình ghê chưa? chương sau càng thâm tình, đón xem đón xem nhoa:yoyo53:
      Last edited: 21/12/16
      amandatruc, AliceNguyen, vanlactamviem38 others thích bài này.

    2. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Dạo này cuồng bộ này lắm ấy nàng. Càng ngày càng hay
      lamphuonghoang thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 78: Người vui vẻ kẻ âu sầu

      Đêm dần mênh mang, trong màn ấm, hai người ôm nhau triền miên, trán kề nhau, mười ngón đan nhau nắm chặt rời. Lý Minh Kỳ ôm cổ , nâng thắt lưng hùa theo giữ lấy , tình cảm mãnh liệt khiến nước mắt làm ướt tóc nàng. Lần này đúng là gặp hạn, rốt cuộc từ lúc nào lại dây dưa đến mức này?

      Bắt đầu của bọn họ vốn tốt đẹp, mình bị bắt cóc, bị cầm tù, bị chiếm đoạt. Hết thảy đều do e ngại, do cáu giận, e ngại, sợ hãi, buồn phiền, uất hận, biết từ lúc nào lại trúng độc của . Nam nhân này tựa như bình rượu trong suốt ngon ngọt, lúc mới uống cay xé, khiến lệ nàng rơi đầy mặt, khiến nàng phun liền khó chịu, chờ sau khi hoàn toàn nuốt xuống lại muốn ngừng uống mà được, Trầm Ngạn Khanh, ta trúng độc của ngươi, ta gặp ngươi rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh? Thôi, thôi, nếu thế cứ tiếp tục dây dưa, đến chết rời.

      Đôi môi hơi lạnh lướt qua cổ nàng, lưu luyến cánh môi trơn bóng của nàng, răng cắn lúc lúc mạnh, trong khoang miệng tràn ngập hơi thở của , lưỡi nóng bỏng liếm lệ mi mắt nàng, "Kỳ Kỳ, ta nàng."

      "Trầm Ngạn Khanh, Trầm Ngạn Khanh." Mỗi tiếng thào như mèo kêu đều như vang lên từ tận đáy lòng, mang theo chút nóng bỏng, khiến nàng trầm luân. Từ nay về sau nam nhân này là của mình, ai cũng thể cướp , Trầm Ngạn Khanh, nếu ngươi phụ ta, ta liền giết ngươi, há mồm cắn vào bờ vai , răng nanh hung hăng khép lại, khắc lên người dấu vết của nàng, vết máu lan tràn theo dấu răng, chảy vào cổ họng tràn vào ngũ tạng thấm đẫm tim mình, từ nay về sau, từ trong ra ngoài, tất cả đều là hơi thở của . (mô tả cứ như ma cà rồng uống mấy lýt máu á, ghê quá :v )

      Trầm Ngạn Khanh trầm giọng cười, nàng là ngọn đèn sáng của lòng ta, là chấp nhất của cả đời, "Kỳ Kỳ, ta chỉ muốn nàng." Tiếng lục lạc thánh thót vang lên, như lời hát vang vọng trong đầu.

      Hai mắt Lý Minh Kỳ càng mê mang, thân thể nóng bỏng, trong lòng cũng dấy lên ngọn lửa, ngọn lửa bừng lên, bốc cao, tim như đánh trống reo hò, sao lại thế? Là tình hay là. . . ? Đôi môi khẽ run lên, thân thể mảnh mai mềm mại như vũng nước dưới thân . Hai tay mạnh mẽ của nắm chặt lấy vòng eo bủn rủn của nàng, liều chết triền miên, từng luồng nhiệt từ thân thể tập trung ở nơi giao hợp đến khi sức lực nàng khô cạn. Cảm xúc ấm áp khi nước sữa giao hòa khiến nàng mất khống chế ngâm nga thành tiếng, hai chân thon dài quấn quanh eo , như chiếc thuyền lá, trôi nổi lắc lư trong tay .

      Bầu trời đêm sâu thẳm, vầng trăng như dây cung treo cao, Phượng Ngọc đứng trong sân, hai tay chắp lại, lặng yên cầu nguyện, "Ngọc nhi, mọi việc rồi tốt đẹp." Phượng Nhã từ bên ngoài tiến vào, con ngươi lóng lánh đảo qua ánh đèn còn chưa tắt bên trong, tiếp theo liền ôm bả vai muội muội, giọng an ủi.

      "Cung chủ thực khổ, Tiểu Chủ nhân cũng dễ chịu, muội hi vọng bọn họ có thể buông hết mọi khúc mắc, đừng tiếp tục tổn thương nhau." Phượng Ngọc ngượng ngùng lau lau nước mắt mặt, "Tỷ tỷ, mọi việc xong hết rồi sao?"

      Phượng Nhã gật gật đầu, "Mọi thứ đều chuẩn bị xong, chỉ chờ hôn lễ. Cũng còn sớm, chúng ta vẫn nên sớm nghỉ ngơi thôi." Phượng Ngọc gật đầu mạnh, cẩn thận từng bước rời khỏi chủ viện.

      Chu Tước các phương Bắc, trong viện ngập bóng cây xanh, bàn đá vuông, bốn ghế đá dài, ghế có bốn người ngồi, mặc cho mùi rượu tỏa hương, ai nhấc chén. Đèn cung đình tám cạnh cháy tí tách, trận gió thổi qua, ánh nến tỏa khói , vụt tắt.

      Triệu Hân Tinh đỏ hồng đôi mắt, khuôn mặt u sầu là vừa thấy thương, lúc này tiếng trong trẻo dễ nghe trước kia lại trầm khàn, "Sư huynh, lần này mọi người giúp muội sao? Mọi người nhẫn tâm nhìn muội tiều tụy đến vậy sao?"

      Tô Diễn dời tầm mắt đầu tiên, trầm ngâm trong chốc lát, rốt cục nhẫn nại nữa, "Tiểu sư muội, sao nhất định phải là Ngạn Khanh, là ta được sao?" Đúng vậy, vì sao muội nhìn thấy si mê say đắm của ta? Nếu muội thương ta, bảo ta làm gì, ta đều nguyện ý.

      "Tam Sư Huynh. . . Muội. . . Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Từng tiếng nghẹn ngào, khiến người mềm lòng, Quân Nho cầm lấy bầu rượu, tự uống ngụm, giọt rượu mát lạnh chảy qua cổ họng, lại nóng bỏng cay xé đáy lòng, "Hân Tinh, muội nên có chừng có mực, Ngạn Khanh thích muội, giống như muội thích Tô Diễn, tình cảm này vốn thể ép buộc, nhiều năm, muội nên nhìn thấu rồi chứ." Ánh mắt của ta đảo qua mặt Tô Diễn, có ý gì cũng hiểu.

      "Muội muốn biết vì sao, rốt cuộc muội kém ở điểm nào?" Gió lạnh thổi qua mặt, dung nhan mềm mại ửng hồng, đôi mắt kia đầy vẻ cam lòng.

      Mấy ngày nay Phong Thiển Ảnh vẫn theo bên cạnh Trầm Ngạn Khanh, có biết chút ít khúc mắc giữa tiểu sư đệ và Lý Minh Kỳ, "Hân Tinh, muội chậm hơn nàng cả đời. Ngạn Khanh và nàng có hôn ước từ , hôn ước do sư phụ tác thành, dùng máu hai người họ làm kết nối, số mệnh gắng liền, đời này nhất định phải quấn quýt si mê, với tính tình của Ngạn Khanh, muội có cơ hội, so với đau khổ tra tấn chính mình, chẳng bằng quý trọng người trước mắt." câu, sắc mặt Triệu Hân Tinh liền trắng phần, chờ dứt lời, ánh mắt của ả đau thương tuyệt vọng, bộ dạng đau xót khiến người ta đành lòng nhìn thẳng, Phong Thiển Ảnh lại nghĩ nhiều mà nhàng thẳng, "Hân Tinh, muội đừng nên nghĩ điều nên nghĩ, bằng ngày nào đó, chút thông minh của muội khiến muội mất mạng. Lần trước, Ngạn Khanh nể tình, thêm lần nữa bọn ta thể cầu xin cho muội được nữa."

      Sắc mặt Quân Nho lộ chút mệt mỏi, ta vuốt vuốt mi tâm đau nhức, giọng điệu lại vô cùng kiên định, "Hân Tinh, hay là muội quay về kinh ."

      ", muội muốn về." Như bị người giẫm phải đuôi, ả lập tức bật dậy từ ghế đá, cảm xúc có chút chịu khống chế, ả cắn răng cố nén tức giận mãnh liệt trong lồng ngực, mắt đỏ hồng, bắt đầu đuổi người, "Mọi người đúng là sư huynh tốt của muội, muội cầu xin mọi người nữa, phải là được rồi sao, được rồi, chuyện của muội muội tự giải quyết." Lập tức lắc lư trở về phòng mình.

      "Quân Nho, huynh thấy thế nào?" Phong Thiển Ảnh nhíu mày, có chút bực mình.

      "E là tiểu sư muội lại sai đường, Tô Diễn, mấy ngày này đệ vất vả chút, trông chừng muội ấy kỹ, nếu muội ấy vẫn ngu ngốc cố chấp, ta tự mình đưa muội ấy về kinh." Trong lòng Quân Nho luôn có cân nhắc, biết phân nặng .

      Tô Diễn buồn bực trút rượu, đôi mắt đen u như mây đen ập xuống, nghe Quân Nho xong, ta cười nhạo tiếng, "Mấy năm cuồng dại của đệ, muội ấy thấy được mấy phần? Đệ mệt rồi, từ nay về sau, chuyện của muội ấy đệ can dự." Cầm lấy bầu rượu, trực tiếp rót thẳng vào miệng, rượu hết bình vỡ, lòng tiểu sư muội đặt người Ngạn Khanh, được đáp lại, lòng ta đặt người tiểu sư muội, cũng được đáp lại, sao khổ mấy năm mà vẫn dứt được? Azzz, "Sư huynh, đệ xuống núi hai ngày, ngày hôn lễ Ngạn Khanh đệ trở về." chờ lời đáp, bóng áo đen của ta biến mất trong đêm tối.

      Phong Thiển Ảnh chậc chậc hai tiếng, "Xem ra, Sư đệ nghĩ thông rồi."

      "Đệ biết đệ ấy đâu ?" Quân Nho nheo mắt mím môi, phát sầu.

      "Đệ đánh cược với huynh, chắc chắn Tô Diễn đến Liêm Tâm Các, từ nay về sau, đời lại có thêm lãng tử phong lưu vô tình, ha ha, tiểu Diễn Diễn đợi ca ca với." Phong Thiển Ảnh cười tùy ý, áo choàng tung bay, chạy đuổi theo Tô Diễn.

      Trong viện trống rỗng chỉ còn lại mình Quân Nho, trong gió lạnh như có chút chua xót vờn quanh. ta đứng yên lâu, thân phong trần lưu lạc, rốt cuộc tình nhân thế chứa cảm xúc gì? Sao lại khiến người ta đau lòng? Sao lại khiến người ta điên cuồng đến thế? Cúi đầu thở dài hơi, bước rời dưới ánh trăng.
      Last edited: 21/12/16
      amandatruc, AliceNguyen, vanlactamviem29 others thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 79: Lòng ai phấn chấn
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Khi Lý Minh Kỳ tỉnh lại mặt trời lên cao, nhắm mắt duỗi cái lưng mệt mỏi, cả người ấm áp, thoải mái, vươn tay đụng phải quái vật lớn lông xù. cần nhìn nàng cũng biết là gì, hai tay dùng sức vuốt vuốt cái đầu to. Bạch Trản chỉ xoay xoay đầu, chứ né tránh.

      "Này, người hầu." Hiếm khi được ngủ yên ổn, tâm tình của nàng tốt hơn nhiều.

      Ban đầu Bạch Trản còn im lặng ngủ gật bên người nàng, thấy nàng tỉnh, còn có tinh thần chà đạp mình, nó cũng bổ nhào lên náo loạn trận như bình thường. Nó lười biếng đứng dậy, nhảy từ giường xuống, lắc người rũ lông, oai phong lẫm liệt bước theo hình chữ bát (八) chạy ra ngoài.

      Tay Lý Minh Kỳ còn duỗi ra, tươi cười khóe miệng cũng cứng lại, thế là sao? Mình đâu đắc tội gì với nó chứ? Đúng là chủ nào thú đó, còn dám ra oai với nàng, hừ hừ, ngươi dám lên mặt, ngày mai liền dùng xích trói ngươi. Ngay sau đó lại thầm chửi bới mình câu, chả ra sao, ai đời lại đấu sức với động vật.

      Bạch Trản ra ngoài bao lâu, Phượng Nhã và Phượng Ngọc liền bưng khay vào, "Chủ nhân, ngài tỉnh rồi? Đêm qua nghỉ ngơi tốt ?"

      Mặt Lý Minh Kỳ thoáng ửng hồng, cũng coi như nghỉ ngơi tốt nhỉ? Ít nhất toàn thân sảng khoái, thân thể cũng ngập tràn sức lực, "Nhã Nhi về rồi." Ánh mắt vừa dời liền dừng cái khay trong tay nàng ta, bên là áo cưới đỏ tươi, biết là dành cho mình, ngượng ngùng hỏi ra miệng.

      Phượng Nhã lộ vẻ hớn hở, cười : "Chủ nhân, ngài mau thử quần áo, xem có vừa người , nếu vừa nô tỳ bảo người sửa lại."

      "Nhã Nhi, ngươi học thói xấu ở đâu, mấy ngày gặp ngươi đâu?" Lý Minh Kỳ nương theo Phượng Ngọc, từ giường đứng dậy, tay phải có chút run rẩy, hàm chứa chút khát vọng, cuối cùng đặt tay lên áo cưới đỏ tươi kia.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc liếc nhau, trong mắt đều dứt ý cười, "Chủ nhân, để nô tỳ hầu hạ ngài mặc thử, được ? Cung chủ , nếu ngài muốn ra ngoài giải sầu, chốc nữa dùng cơm xong, ngài ấy đưa ngài xuống núi lúc."

      Ánh mắt Lý Minh Kỳ sáng lên, "Lời ấy là sao?" Mấy ngày nay nàng vẫn buồn bực ở mãi núi, sớm nằm mốc đến phiền chán rồi.

      " đó, bọn nô tỳ đâu dám lừa ngài." Phượng Nhã và Phượng Ngọc trái phải giúp nàng mặc áo cưới.

      Lý Minh Kỳ bị các nàng lôi kéo xoay vòng, vạt váy tung bay, ngọc bội kêu đinh , cảm thấy lòng như bay lên theo, bên tai truyền đến tiếng của nha đầu Phượng Ngọc, "Chủ nhân nhà chúng ta nhất định là tân nương tử xinh đẹp nhất trong thiên hạ, tỷ tỷ, tỷ xem có phải ? Chậc chậc, xinh đẹp, hơn nữa áo cưới còn vừa vặn phù hợp."

      "Chứ sao, ánh mắt cung chủ nhà chúng ta sao kém được." Phượng Nhã vậy, ánh mắt vụng trộm đánh giá vẻ mặt của chủ nhân, thấy hết thảy đều bình thường, nàng ta vừa yên lòng, lại có chút chờ đợi, hy vọng hôn nhân của hai người có thể hạnh phúc mỹ mãn, hai ngày nay sở dĩ nàng ta ở đây chính vì phải gấp gáp may cho xong áo cưới.

      Lý Minh Kỳ đứng trước gương đồng, nhìn khăn quàng vai màu vàng thêu hoa văn choàng từ vai kéo đến trước ngực, mười ngón tay chậm rãi lướt qua mặt vải, hai tay chạm vào đóa hoa vàng ngọc giắt trước ngực. Nhịn được mà cười cười với gương, cảnh này giống như từng trải qua, rốt cuộc là chuyện của đời nào? phải kiếp trước, dường như mọi việc thay đổi rất nhiều.

      Vào lúc này, Trầm Ngạn Khanh từ ngoài cửa bước vào, như gió thổi qua cánh cửa, nàng xoay người nhìn lại, tươi cười bên miệng còn chưa kịp ngừng, bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này thời gian như dừng lại.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc lặng yên tiếng động lui xuống, trong mắt Trầm Ngạn Khanh có ngỡ ngàng vui sướng có tình cảm dạt dào, bước đến trước mặt nàng, ôm ngang người lên, hôn trán nàng cái, "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ." Câu chữ dồn dập, hàm chứa thương bất tận, mang theo vui sướng toát ra từ linh hồn.

      Trầm Ngạn Khanh ôm nàng xoay tại chỗ vài vòng, trong lúc xoay tròn bốn mắt nhìn nhau, khóe môi khẽ nhếch, chỉ vạt áo vạt váy hai người bay lên, mà hai trái tim cũng dồn dập bay theo.

      Hai tay Lý Minh Kỳ quấn lên cổ , khuôn mặt đẹp như ngọc của người này còn chút lạnh thấu xương nào, mắt của nàng dừng mắt , liền khó dời , "Kỳ Kỳ, tân nương tử của ta." Cặp mắt kia hơi ửng đỏ, lại có chút trong suốt, điều này khiến lòng Lý Minh Kỳ hơi đau, tay mềm sờ lên mặt , ngón cái tinh tế xẹt qua làn da , giọng hỏi: "Trầm Ngạn Khanh, tâm nguyện thành, phải nên vui mừng sao?"

      Trầm Ngạn Khanh thả nàng xuống đất, hai tay ôm chặt hông nàng, cằm gối lên đỉnh đầu nàng, hôn lên mái tóc nàng, giọt nước trong suốt làm ướt tóc nàng, e rằng đời này trái tim chỉ mềm vì nàng.

      Lòng Lý Minh Kỳ run lên, cảm xúc chua xót tận đáy lòng lan tràn, khiến cổ họng nàng nghẹn ngào đến khi rơi lệ, hai tay nắm chặt vạt áo , "Trầm Ngạn Khanh, ta trốn nữa, cả đời này dù thế nào cũng rời , được ?"

      Giọng của khẽ run lên khống chế, "Được." cuối dài, bùi ngùi vô hạn, Kỳ Kỳ, bất kể nàng muốn đâu, chỉ cần với ta, ta cùng nàng.

      " phải chàng muốn dẫn ta ra ngoài giải sầu sao? Giờ chúng ta xuất phát được chưa?" Lý Minh Kỳ nghe tiếng tim đập hỗn loạn, mũi càng lúc càng cay.

      "Được, chúng ta đến tửu lâu dùng cơm." Trầm Ngạn Khanh khống chế được cảm xúc bốc cao trong lòng, khuôn mặt tràn ngập thương dịu dàng, "Ta bảo Phượng Nhã giúp nàng trang điểm."

      Lý Minh Kỳ kéo đầu của xuống, hôn lên má phải cái, "Trầm Ngạn Khanh, cám ơn chàng."

      Trầm Ngạn Khanh liền ngây ngẩn cả người, trái tim mềm yếu nở rộ, giờ khắc này ngọt ngào đến mức thể dùng ngôn ngữ mà diễn tả, nhìn môi nàng, mắt đầy khát vọng. Nào ngờ Lý Minh Kỳ quan tâm đến , tự nhiên ngồi xuống trước gương trang điểm, hai tay Trầm Ngạn Khanh nắm lại, nín nhịn kiềm chế, nghĩ rằng có chuyển biến tốt thu tay lại thôi.

      Lúc Phượng Nhã và Phượng Ngọc tiến vào đều cảm thấy khí giữa hai người đúng, tay cung chủ nhà mình cầm quyển sách, có tiếng cũng có miếng ngồi trước bàn đọc sách, đáng tiếc sách rớt xuống cũng phát . Mà Tiểu Chủ nhân sao? Vẫn ngồi ở đó nhúc nhích, đôi mắt thỉnh thoảng đảo quanh, đây là trò gì của đôi tình nhân vậy? Gia, ánh mắt ngài có cần khát khao đến thế ? Còn nữa, Tiểu Chủ nhân à, cung chủ nhìn ngài đến mức đó, ngài có cần bình tĩnh đến vậy ?

      Lòng Lý Minh Kỳ sớm hoảng loạn rồi, nhưng mặt thể , nàng muốn giữ vững, muốn gần cũng xa.

      Phượng Nhã xoay người bước đến tủ tìm quần áo, "Chủ nhân, muốn mặc trang phục nữ hay nam?"

      Trầm Ngạn Khanh lên tiếng trước, "Trang phục nam."

      Lý Minh Kỳ nhìn tóc búi xong trong gương, tuyệt khó chịu, "Ngọc nhi, phiền ngươi búi lại thành kiểu tóc nam nhé."

      Phượng Ngọc cười kiên nhẫn, "Dạ, nô tỳ biết rồi."

      Trầm Ngạn Khanh vừa lòng, sau đó cúi đầu đọc sách, đọc được hai chữ, lại nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng, khi tầm mắt chạm nhau, Lý Minh Kỳ liền hí mắt cười với , cười khiến tim ngứa ngáy, hận thể bộc phát thú tính tử hình người nào đó ngay tại chỗ. Lỗ tai khẽ động, giống như nghe thấy bụng người kêu rột roạt, mày giương lên, đứng dậy bưng điểm tâm bàn qua, "Đói bụng sao? Ăn chút điểm tâm lót dạ trước, đây là cố ý chuẩn bị cho nàng."

      Lý Minh Kỳ nhìn miếng bánh thơm mềm đưa đến bên miệng, mím môi, nước miếng lập tức ứa ra, rất đói, há mồm định cắn, người nọ lại có ý làm chuyện xấu, điểm tâm vừa dính môi liền kéo ra xa, nàng trông mong nhìn điểm tâm rơi vào miệng của , vẻ mặt đáng thương khiến Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều buồn cười, bụng vừa căng vừa đau, xem ra, cung chủ và tiểu Chủ nhân mưa tạnh trời quang, trêu chọc nhau thương ấm áp nha.
      amandatruc, AliceNguyen, vanlactamviem34 others thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 80: Nắm tay nhau
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Trong mắt Trầm Ngạn Khanh tràn đầy ý cười, giờ người thể chịu đói, trêu nàng nữa, xếp lại đĩa điểm tâm đặt trước mặt nàng, nghiêm trang : "Kỳ Kỳ, nàng từ từ mà ăn, ta rót cho nàng chén nước ấm."

      Lý Minh Kỳ dùng khóe mắt trừng , thấy xa, mới tay cầm lấy đĩa, tay bốc điểm tâm, như hổ như sói nhét vào miệng, Thẩm vô lại, Thẩm lưu manh, đồ lật mặt như lật sách, vì sao nương ta lại vẫn thích kẻ lúc nào cũng lạnh mặt như chàng vậy chứ.

      Phượng Nhã nhìn nổi nữa, khóe mắt giật giật, nhanh chóng cản lại, "Chủ nhân tốt của nô tỳ, ngài ăn từ từ thôi, ai cướp của ngài đâu."

      Phượng Ngọc ghim lên tóc nàng cây trâm bằng Ngọc đen, cuối cùng mái tóc đen búi xong, hại nàng ta mướt cả mồ hôi, "Chủ nhân, búi xong rồi, người xem có vừa lòng ?"

      Lý Minh Kỳ đứng dậy khỏi ghế, chết sống buông đĩa điểm tâm trong tay, chỉ mắt là chưa lóe ánh sáng xanh thôi, "Tay Ngọc nhi khéo, ta thực vừa lòng. Nhã Nhi ngoan, ngươi đừng cản ta, ta đói." Ăn liên tục bốn năm miếng, mặt dính đầy vụn điểm tâm.

      Trầm Ngạn Khanh bưng ly nước ấm đến cho nàng, chọc nàng nữa, ngược lại thương tiếc : "Đến đây, uống nước."

      Lý Minh Kỳ cũng lời cảm tạ, cầm lấy liền uống ừng ực, mạnh mẽ khí phách ngút trời đến mức hai nha đầu nhìn mà líu lưỡi, "Chủ nhân, để bọn nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo."

      Nàng gật cũng lắc đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trầm Ngạn Khanh, ý gì cũng hiểu, Trầm Ngạn Khanh biết có vài thứ thay đổi, ví như thái độ của Kỳ Kỳ với , cảm thấy vô cùng thú vị, khiến muốn ngừng mà được, luôn nghĩ muốn gần gũi nàng ít, thân mật thêm chút. Sau đó lại nghĩ nếu nàng chủ động gẫn gũi mình chút tốt biết bao nhiêu, thầm bật cười, mặt biểu , lần nữa quay về ghế thái sư sau bàn đọc sách, tay cầm sách, tay chống cằm, hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng. Kỳ Kỳ, ta nhất định khiến nàng trao tặng toàn bộ trái tim và tình cảm cho mình ta, có ngày đó, chúng ta còn cả đời mà.

      Lý Minh Kỳ nghiến răng ken két, thể tránh, tại người này cũng xem như phối hợp, nàng quay lưng, nhìn tới . Chờ khi nàng chuẩn bị xong, trời còn sớm, điều này khiến nàng có chút ai oán.

      "Tối nay chúng ta về cung." Trầm Ngạn Khanh thình lình câu, sau đó liền nhìn phản ứng của nàng.

      " đâu?" Lý Minh Kỳ hốt hoảng, người này lại muốn chơi trò gì? Thân thể bé của nàng chịu nổi giày vò liên tục đâu.

      "Tô Diễn và Thiển Ảnh đến Liêm Tâm các uống rượu, ta đưa nàng đến thăm bọn họ." Dù sao Vô Trần cung cũng là địa bàn của , mỗi ngày mỗi đêm mỗi thời mỗi khắc, dù chuyện gì xảy ra, chỉ có việc muốn quan tâm, chứ có việc biết.

      "Bọn họ bị sao vậy?" Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, có chút tò mò, tính ra lâu nàng nhìn thấy bọn họ rồi.

      Trầm Ngạn Khanh tiến lên dắt tay nàng, lau miệng giúp nàng, cười : "Chờ khi đến nơi, nàng hãy tự mình hỏi bọn họ, sắc trời còn sớm, chúng ta thôi."

      Lý Minh Kỳ quay lại nhìn nhìn Phượng Nhã và Phượng Ngọc, "Nhã Nhi và Ngọc nhi sao?" Tối nay quay về, có phải ý là ở cùng rồi ?

      "Hôm nay hai người họ phải theo hầu, ở lại giữ nhà thôi." Cánh tay dài của Trầm Ngạn Khanh chụp tới, ôm sát giai nhân rồi tung người bay khỏi Ngô Đồng hiên.

      Đây là lần đầu Lý Minh Kỳ rời khỏi Ngô Đồng hiên, khỏi sinh ra vài phần hiếu kỳ, đưa mắt nhìn bốn phía, nàng kìm lòng được mà há miệng thở dốc, núi tràn ngập việc vui. Khắp các cung điện lầu các đều treo lụa hồng dán giấy đỏ, ngay cả cánh rừng núi cũng phất phới đầy dây lụa, thảm màu đỏ thẫm trải dài từ đại điện Vô Trần Cung thẳng đến cửa núi, những cung nữ ngẫu nhiên qua, toàn thân đều là váy dài màu hồng nhạt, mặt mày sáng sủa, thân thể thướt tha, các thị vệ mặc áo choàng dài màu đỏ sậm, lộng lẫy mà trầm tĩnh.

      "Trầm Ngạn Khanh, sao chàng lại xa xỉ như vậy?" Tim Lý Minh Kỳ đập như nổi trống, hai má hơi nóng lên, mặc dù nàng phải là nương ngu ngốc, nhưng lúc này nhìn thấy mạnh tay như thế, nàng vẫn nhịn được mà động lòng.

      "Cả đời ta chỉ cưới vợ lần, đương nhiên phải tiêu tốn ngàn vàng. Kỳ Kỳ, chỉ cần nàng chịu cười với ta cái, bảo ta làm gì ta cũng đồng ý." Quả tâm tình Trầm Ngạn Khanh rất tốt, đám mây đen đè nặng trong lòng , rốt cuộc lúc này có thể đẩy xa, thay bằng mặt trời chiếu sáng.

      Lý Minh Kỳ liếc trắng mắt, tránh thoát khỏi ngực , "Giữa ban ngày ban mặt, hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, chàng cách xa ta chút."

      Trầm Ngạn Khanh ngoan ngoãn buông tay, ánh mắt lại lạc người nàng hề dời , hai tay chắp sau lưng, bước theo phía sau nàng, nhắm mắt theo đuôi.

      Vài đám mây trắng bay qua bầu trời xanh biếc, lá vàng trong rừng phủ lớp dày, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng lá vàng vỡ vụn, bốn phía vắng vẻ mênh mông, điều này khiến nàng có chút nhớ nhà, Lý Minh Kỳ quay lại nhìn người phía sau, chăm chú hỏi: "Trầm Ngạn Khanh, sau khi thành hôn chàng đưa ta về Thượng Kinh?"

      " muốn biết?" Trầm Ngạn Khanh nhanh vài bước, mượn cơ hội dắt tay ngọc của nàng.

      " , lại có cầu gì?" Trò này nàng quá quen thuộc, dù sao cũng cùng nhau ở sơn trang phía bắc lâu như vậy, với tính tình người này, vẫn có chút hiểu biết.

      "Kỳ Kỳ đúng là hiểu ta, nàng có thể gọi Quân Nho tiếng Đại ca, gọi Thiển Ảnh tiếng Nhị ca, gọi Tô Diễn tiếng Tam ca, vì sao thể gọi ta tiếng Tứ ca?" Trong lòng Trầm Ngạn Khanh tương đối khó chịu, thấy sắp thành hôn, mà suốt ngày cứ lôi cả họ tên ra gọi, đúng là nghe vào trong tai buồn buồn trong ngực mà.

      Nàng biết mà, người này giỏi nhất là được tấc lại muốn thước, ngươi lui bước liền sáp đến gần ba bước, "Ta gọi bọn họ là ca ca, vì bọn họ đối đãi với ta như muội muội, chàng đối đãi với ta thế nào?"

      Trầm Ngạn Khanh liền thèm nghĩ, "Ta đối đãi với nàng hết lòng hết dạ, Kỳ Kỳ, nếu nàng chịu gọi ta, ta càng vui vẻ hơn."

      "Trầm Ngạn Khanh?" Lý Minh Kỳ cố ý xuyên tạc ý của , gọi cũng sao, phải nàng ngượng miệng, chỉ là, cái gì tốt đều phải tặng từ từ, thể để cho toại nguyện quá sớm.

      "Đừng gọi cả tên cả họ như thế." Trầm Ngạn Khanh có chút u sầu, chặn đường nàng, kéo bàn tay của nàng, viết lên lòng bàn tay nàng hai chữ, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, ngập tràn mong đợi.

      Lý Minh Kỳ có chút 囧, đây là trình tự tán tỉnh sao? Lòng bàn tay hơi ngứa ngáy, ngặt nỗi người nọ nắm chặt, nàng giãy ra được, sau khi dời ánh mắt, vẫn nghe theo , "Trầm Ngạn Khanh, chàng thôi, ta hỏi người khác." Sao nghe thế nào cũng cảm thấy được tự nhiên.

      Trầm Ngạn Khanh hết cách, sao tính tình người trong lòng mình lại bướng bỉnh đến vậy, giận dữ : "Kỳ Kỳ, ta cho người bắt tay vào tu sửa Bắc Minh Sơn Trang lần nữa, chờ sau khi con được sinh ra, ta liền đưa nàng trở về. Ta biết nàng thương nhớ cha mẹ, nhưng lúc này bụng nàng lớn, gặp rồi phải giải thích thế nào? Chờ sau khi sinh xong, tìm cái cớ giải thích lấy lệ là được." Nắm tay nàng siết chặt.

      Lý Minh Kỳ cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, có mang bốn tháng, còn chưa lộ ra, thôi thôi, tạm tin lần vậy.
      amandatruc, AliceNguyen, vanlactamviem34 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :