1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 68: Ngũ nương phiền phức
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ tự nhận mình là người giỏi nhịn, nhưng vị Ngũ nương ở trước mặt, lại khiến người ta có xúc động muốn bước qua cho cái tát, "Ngũ nương, ngươi tội gì phải để ý người ngoài?" Hơi nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua Triệu Hân Linh cuối cùng rơi xuống đất, khóe môi lộ ra chút cười châm biếm, "Quân đại ca, ngài có đúng ?"

      Quân Nho túm lấy tiểu sư muội định kéo ra chỗ dạy dỗ, giải quyết bất cứ chuyện gì cũng có đạo lý ràng, vừa đụng đến đến nữ nhân cãi nhau, liền hoàn toàn hết cách, khẽ giọng nhún nhường, "Minh Kỳ, muội cũng ít hai câu , muội vừa đồng ý với ta mà."

      "Sư huynh, huynh đừng lôi kéo muội, hôm nay nhất định muội phải dạy dỗ nàng ta chút." Mặt ngọc của Triệu Hân Linh rét lạnh, trợn mắt nhìn, nàng ta xem Lý Minh Kỳ là hạt cát trong mắt, cho dù khóc cũng phải xả trôi hạt cát này ra.

      Sao Quân Nho có thể buông tay, trong bụng vị chủ nhân kia còn chứa vị nữa, nếu xảy ra chuyện gì, chưa Ngạn Khanh phản ứng thế nào, bản thân cũng thể tha thứ cho mình, nhìn sắc mặt muốn ăn thịt người của tiểu sư muội, bỗng dưng sinh ra phiền chán, giọng điệu cũng cứng rắn hơn, "Hân Linh, đừng náo loạn."

      Noãn nhi vừa thấy tình thế tốt, vội vàng bước ra hoà giải, "Noãn nhi bái kiến đại gia, bái kiến Lý nương." Ban đầu đúng là nàng ta muốn xem thử Lý nương trước mắt phản ứng thế nào, nhìn kỹ ra, người theo hầu bên cạnh phải cũng là nha đầu bên người Tứ gia nhà mình sao.

      Hai ngày nay, vài vị tỷ muội trong các đều hoặc nhiều hoặc ít nghe đến đại danh của Lý Minh Kỳ, vốn tưởng rằng cũng chỉ là chủ nhân leo được đến nơi thanh nhã, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, chỉ khí thế bất phàm rồi. Dù sao, có thể lọt vào mắt Tứ gia cũng phải là chuyện dễ dàng.

      "Noãn nhi nương khách sáo rồi." mặt Lý Minh Kỳ mang theo nụ cười xa cách, ý cười đọng đáy mắt, đuôi mắt đuôi lông mày còn mang theo chút lạnh lùng lơ đễnh.

      Triệu Hân Linh cắn cắn môi, oán hận : "Noãn nhi, ngươi phải khách sáo với nàng ta. tự nhìn xem mình có đức hạnh, lại vì được cưng chìu mà kiêu ngạo. Làm tiểu sư huynh ta bị thương còn có mặt mũi theo tới Vô Trần cung, hừ, ta xem ngươi có thể đắc ý được mấy ngày." Vừa vừa uất ức trừng mắt nhìn Quân Nho, trong đôi mắt long lanh như có ngàn câu vạn chữ muốn .

      "Hân Linh." Tính tình nhã nhặn của Quân Nho bị đánh phá, nhịn được quát khẽ tiếng, ngay sau đó : "Minh Kỳ, muội đừng để trong lòng, tiểu sư muội nhanh mồm nhanh miệng, khiến muội thoải mái, ta xin lỗi muội."

      Lý Minh Kỳ thầm nghĩ, lòng ngươi thiên vị đến thế, còn muốn nàng gì đây? "Quân đại ca, huynh khách sáo rồi, Minh Kỳ lấy làm xấu hổ." Nàng quyết định bỏ qua ánh nhìn khiêu khích, khẽ cười : "Quân đại ca, suốt ngày đường, muội hơi mệt, biết có phòng để muội về nghỉ ?" Lý Minh Kỳ nặng bỏ câu, muốn nổi giận như trước kia nữa, thấy người này nhất định phải xoay người bỏ , lúc này giống ngày xưa, thân là tù nhân phải có tự giác của tù nhân, chỉ là ngươi nghiêm mặt với ta cũng đừng vội trách ta khiến ngươi sượng mặt.

      Quân Nho đương nhiên biết tính tình người này, ngay cả đối mặt với gương mặt lạnh của Ngạn Khanh cũng dám nhuộm máu dao găm, những người khác nàng để vào mắt sao? Noãn nhi cũng là người có tầm mắt, "Có có có chứ, sớm sắp xếp cho nương xong, lát nữa đưa nương đến đó."

      "Hừ, Lý Minh Kỳ, ngày lành của ngươi sắp chấm dứt rồi, ta chờ đến ngày ngươi bị đuổi ra khỏi đây. Ta cho ngươi biết, ít ngày nữa tiểu sư huynh của ta thành hôn, tân nương phải là ngươi, biết ngươi có cảm tưởng gì nhỉ?" Triệu Hân Linh cười tiếng, có chút ác độc nhìn nàng, khoái trá nghĩ, ngươi được Tứ sư huynh xem trọng, leo lên giường sư huynh, kết quả thế nào? Tiền mất tật mang! Lý Minh Kỳ, ngươi cho là ngươi thông minh lắm sao? A, kết quả ngươi cũng chỉ là trò cười, nhất định ta biến ngươi thành trò cười, dẫm nát cả đời ngươi dưới chân, vĩnh viễn thể ngóc đầu lên được.

      "Chủ nhân, ngài đừng nghe lời Ngũ nương, trong lòng cung chủ chỉ có ngài." Phượng Nhã nghe nổi nữa, "Đại gia, nô tỳ đưa chủ nhân nghỉ ngơi."

      "Thứ ăn cây táo, rào cây sung, hồi cung xem ta trừng trị ngươi thế nào." Roi mềm bên hông như con rắn linh hoạt le lưỡi đánh úp về phía Phượng Nhã, bị Quân Nho bắt được, thầm nén lửa giận, hận thể tát đánh qua, hai nắm tay nắm chặc, đoạt lấy roi mềm, vứt lên mặt đất, có chút áy náy hành lễ với Lý Minh Kỳ, "Minh Kỳ, muội đừng nghĩ nhiều, trở về Ngạn Khanh giải thích với muội."

      Triệu Hân Linh bị kéo cái, lảo đảo, nàng ta đỏ hai mắt, oán hận dậm chân, "Lý Minh Kỳ, chúng ta chờ xem." Dứt lời, cúi đầu tránh mắt dưới ánh nhìn của đại sư huynh.

      Tim Lý Minh Kỳ suýt ngừng đập, có chút đau đớn hít thở thông, giải thích? Giải thích cái gì? Con ngươi đen chớp chớp, "Quân đại ca, đây cũng phải là điều ta muốn. Noãn nhi nương, làm phiền rồi." Trước khi lại liếc mắt nhìn Triệu Hân Linh cái, biết trong hai ta ai là trò cười, thử xem ai mới có thể là người cười cuối cùng.

      Noãn nhi hơi cúi đầu, "Lý nương, mời bên này." Bước sen nhàng, có mùi hương ngọt ngào tinh tế xông vào mũi.

      Quân Nho nhìn các nàng xa, vung tay bắt được cánh tay Triệu Hân Linh, cất giọng lạnh lùng: "Sư muội, trách phạt lần trước còn chưa đủ? Muội muốn tìm đường chết sao."

      "Sư huynh, muội chỉ là ăn ngay thôi mà, sao huynh lại tức giận, cũng biết nàng ta có gì tốt, mà các huynh đều bị mê hoặc mất hồn." Triệu Hân Linh nhớ tới việc lần trước lòng vẫn còn sợ hãi, nghe quát lớn sư huynh, lại uất ức, "Sư huynh, nàng ta có gì tốt? Muội kém nàng ta chỗ nào chứ?"

      "Tốt xấu đều liên quan gì đến muội, tốt nhất muội nên nhớ bổn phận của mình, nếu lại đúng mực, ta thấy muội cũng đừng tiếp tục ở lại đây nữa." Quân Nho vung tay áo, xoay người liền bước vào lầu các.

      Triệu Hân Linh nắm chặt hai tay, móng tay bấu sâu vào da thịt, trong lòng cũng hiểu dọa mình, nghĩ đến lúc trẻ nàng bị phụ thân đưa đến nơi này học tập, phải cũng chính vì người nọ sao, cố gắng nhiều năm như vậy chẳng lẽ đều để làm áo cưới cho người khác? Tuyệt đối thể. Trong lòng nàng cực kỳ cáu giận, "Hứ, tức chết ta rồi." Thở ra hơi mạnh, tạm thời nuốt cơn giận này xuống trước, có số việc nàng nên làm, chỉ cần có tiền có quyền có người thay làm nàng.
      P/S: rảnh ko việc gì làm nên post, xem như khuyến mãi :yoyo31:

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 69: Nửa đêm
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ nâng tay xoa thái dương đau nhức, chuông ngọc phỉ thúy cổ tay lóe từng vòng sáng dưới ánh mặt trời, nàng nhịn được nhìn thêm vài lần, chuông ngọc này hẳn là bình thường, cụ thể dùng để làm gì? Trong lòng nàng nghi hoặc, vẫn chưa kịp hỏi người nọ. . . Hẳn phải là dùng để trói vật cưng chứ. . . Tinh thần chợt hoảng hốt, chuông ngọc này. . . nhìn lâu có thể hút hồn người vào .

      Phượng Nhã thấy tinh thần chủ nhân hơi mất tập trung, khá lo lắng, "Chủ nhân, lòng dạ của cung chủ đối với ngài, ngài còn sao?"

      Noãn Nhi quay người lại cười cười, cũng khuyên nhủ: "Lý nương, Ngũ nương chỉ hơi độc miệng, tâm địa xấu, ngài đừng giận nàng ấy." Lời từ miệng nàng ta ra thực mềm mại, khiến người ta nghe xong thể nổi giận được.

      "Khiến Noãn Nhi nương lo lắng rồi, ngươi yên tâm, ta tức giận." Nếu tính tình nóng nảy đến vậy, nàng sớm bị tức chết tươi, nàng tức giận là chuyện, các ngươi đều thiên vị trợn mắt dối nàng lại là chuyện khác, nương nàng lui bước lại lui nữa, lúc này thể nhịn nổi, đừng xem nàng như quả hồng mềm dễ ức hiếp.

      Noãn Nhi nghe vậy nở nụ cười, tựa như xuân về hoa nở, "Vậy tốt quá, về sau là người nhà, người nhà vẫn nên hòa thuận mới tốt." Vừa chuyện vừa dẫn đường, đây là Tiểu Lâu hai tầng độc lập, bảng hiệu trước cửa lâu viết hai chữ to, Quỳnh Lâu, nét bút cứng cáp, hùng hồn, "Đây là tiểu lâu mà Tứ gia thường ở nhất, bảng tên cũng do Tứ gia đặt bút viết. Lý nương, tối nay ngài liền nghỉ ngơi ở đây . Có gì cần, có thể trực tiếp dặn dò thị nữ trong lâu."

      Lý Minh Kỳ thấp giọng cảm ơn, Noãn Nhi vẫy vẫy tay với Phượng Nhã, "Nơi này ngươi cũng thường đến, nơi nào đẹp ngươi cũng đều biết, buổi chiều rảnh rỗi đưa Lý nương dạo xung quanh, ta còn khách khứa bên ngoài nên thể theo hầu được."

      "Cám ơn Noãn Nhi tỷ tỷ, Phượng Nhã rồi." Tiễn Noãn Nhi , Phượng Nhã thở dài lý do, "Chủ nhân, chúng ta vào thôi."

      "Vị nương đó là quản (quản lý) của nơi này à?" Lý Minh Kỳ sinh ra chút tò mò với Noãn Nhi.

      "Mỗi tầng lầu trong Liêm Tâm các đều có vị quản , trong số đó, Noãn Nhi là , Nhiễm Thu nương bên người đại gia, hai vị khác là Hạ Nhi và Đông Lam, vóc dáng đều trưởng thành."

      Bên trong có năm nha đầu, chủ nhân Tiểu Lâu lâu vẫn chưa đến, hiếm khi hôm nay lại có người vào ở, bọn thị nữ đều ra đón, "Nô tỳ thỉnh an nương, bái kiến Phượng Nhã tỷ tỷ."

      "Đều đứng lên , đun chút nước ấm, chủ nhân cả ngày đường, muốn tắm rửa thay quần áo." Phượng Nhã vung tay lên đuổi mọi người , đỡ chủ nhân nhà mình bước lên lầu.

      "Chúng ta ở lại lầu ." Lý Minh Kỳ đứng bất động ở đầu cầu thang, hơi cau mày, muốn tiếp xúc với những thứ có liên quan đến người nọ.

      Phượng Nhã khó xử, thở dài: "Chủ nhân, gạt ngài, trong lâu chỉ có phòng. Trái phải đều trống rỗng, ngài chịu uất ức chút có được ?"

      Lý Minh Kỳ lộ vẻ tin, chờ khi nàng dạo hết lần khắp lầu lầu dưới, xác định Phượng Nhã ngoa, cũng chỉ đành chấp nhận.

      Trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, mang theo hơi thở lạnh lùng, rất giống người nào đó. đất trải thảm lông, giẫm lên mềm mại, vô cùng thoải mái. vách tường sau bàn đọc sách treo mấy bức tranh Sơn Thủy vẽ theo kiểu truyền thần, xem lạc khoản (phần đề chữ ghi tên tranh) đây đều do Trầm Ngạn Khanh tự vẽ.

      Lý Minh Kỳ chỉ xem qua quýt hai lượt, dừng bên giá sách lật lật lại vài cuốn sách cũng cảm thấy hứng thú, cuối cùng từ bỏ.

      Phượng Nhã trải nệm giường giúp nàng, chờ khi dọn dẹp xong, nàng ta phát chủ nhân ngẩn người trước bàn, biết lại nghĩ tới điều gì. Nàng ta khom người đẩy cửa sổ Triêu Dương khắc hoa, "Chủ nhân, ngài lại nghĩ gì vậy?"

      trận gió lạnh thổi vào, Lý Minh Kỳ xoay người nhìn lại, cảnh sắc ngoài cửa sổ vô cùng hợp lòng người, núi giả song song, hoa cỏ sum suê, nơi rộng lớn như vậy lại bóng người, chỉ có vài con chim tước từ trong bụi hoa bay ra, ca hót véo von, cực kỳ yên tĩnh trong lành.

      "Phượng Nhã, đâu?"

      ? Phượng Nhã đương nhiên biết nàng hỏi ai, kể từ sau ngày đó, đây là lần đầu chủ nhân chủ động đề cập đến, nàng ta hiểu suy nghĩ của chủ nhân, nhưng nhất định nàng ta phải cẩn thận suy nghĩ nên trả lời thế nào, "Chủ nhân, cung chủ đến Cửu Hoa cung."

      " sao? Thành hôn là sao?" Lý Minh Kỳ vẫn đặt ở trong lòng, vốn cho là mình quan tâm, nhưng lúc này hỏi ra miệng nàng mới phát trong lòng ít.

      "Chủ nhân, đều là tin vịt mà thôi, nô tỳ với ngài, chỉ khiến ngài càng thêm sầu lo, vẫn nên chờ cung chủ trở về tự với ngài thôi, được ?" Phượng Nhã nghĩ nghĩ, vẫn biết nên mở miệng thế nào.

      ‘Lý Minh Kỳ sao ngươi lại có cảm giác như bị phản bội vậy? ràng là tự ngươi ra ngoài, ràng là chính ngươi muốn, giờ trở thành , tốt sao? Mười ngón tay mềm mại dịu dàng lướt qua bụng, con à, lúc này chỉ còn lại mẹ con chúng ta thôi’. Nàng cũng hỏi nữa.

      Phượng Nhã hầu hạ nàng tắm rửa, cùng nàng ăn vài thứ, luôn cẩn thận đánh giá vẻ mặt của nàng, lại phát bất cứ dị thường nào, điều này khiến trong lòng nàng ta vô cùng bấp bênh, "Chủ nhân, nô tỳ đưa ngài ra ngoài dạo nhé?"

      Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, "Hơi mệt chút, ta ngủ trước lát, buổi tối sau." Nàng đến trước giường lại đứng yên, nhớ tới những ngày ngày đêm đêm đó, có những thứ xâm nhập vào xương tủy, có thể vui thương nhưng lại thể mong nhớ.

      Phượng Nhã thấy sắc mặt nàng tốt, cũng dám nhiều lời, giúp nàng xốc chăn gấm lên, đỡ nàng nằm xuống, "Chủ nhân, nô tỳ ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì ngài hãy gọi nô tỳ."

      " , ta ngủ giấc sao nữa."

      Lý Minh Kỳ ôm chặt chăn gấm người, nhắm mắt lại liền có thể ngửi được mùi Trầm Hương phảng phất như có như , giọt lệ theo khóe mắt rơi vào bên gối.

      Đêm khuya tỉnh mộng, Lý Minh Kỳ là bị giật mình tỉnh giấc, có người ngồi bên giường, hơi thở cũng xa lạ, đương nhiên cũng chưa quá quen thuộc. Người đến có đôi mắt hoa đào lóng lánh đưa tình, lúc mỉm cười vô cùng phong lưu. Nếu có thể lựa chọn, người đời này nàng muốn gặp chính là , cắn môi đề phòng nhìn , "Phong Nhã Tụng, ngươi tới đây làm gì? Cách xa ta chút, bằng ta gọi người đến."

      Nam tử vội vàng từ bên giường đứng dậy, cười lấy lòng: "Suỵt, ta có ác ý, hôm nay cố ý đến để xin lỗi nàng."

      Lý Minh Kỳ ôm lấy chăn ngồi dậy khỏi giường, "Lời xin lỗi ta nhận, ngươi có thể rồi."

      "Minh Kỳ, ta muốn làm bè bạn với nàng, hôm nay được nàng tha thứ, ta nhất định rời ." cởi bội kiếm mang bên người xuống bỏ vào tay nàng, "Hay là nàng chém ta hai đao, mạng ta lớn thể chết được, xong nàng tha thứ cho ta được ?" vô cùng chân thành, Lý Minh Kỳ cũng biết làm sao, chỉ mở miệng gọi người, ngược lại có chút mong muốn tâm với .

      "Ngươi lấy kiếm lại , ta cần mạng của ngươi."

      "A, vậy nàng muốn làm gì?" Giọng điệu nghe đáng thương, làm cho Lý Minh Kỳ nhớ tới Bạch Trản, "Ngươi ra ngoài chờ ta."

      Mặt mày Phong Nhã Tụng cong cong, giai nhân mời đón, vừa quay đầu vừa bước khỏi phòng.

      Lý Minh Kỳ lần mò mặc quần áo, chờ lúc nàng bước ra, Tụng gia đứng trước cửa sổ hình trăng tròn lo lắng suy nghĩ, nghe thấy động tĩnh liền nhìn lại, nghiêm trang hỏi: "Minh Kỳ, nàng vừa khóc sao, nàng mơ thấy gì à?" Phong Nhã Tụng nâng tay, ngón tay thon dài quệt lên giọt nước mắt còn đọng lại trong suốt, lộ vẻ đau lòng, "Minh Kỳ, có phải người nọ khiến nàng đau lòng hay ? Nàng đừng sợ, ta nhất định giúp nàng xả cơn giận này."

      Lý Minh Kỳ kỳ quái liếc mắt nhìn , châm chọc : "Sao vậy? Ngươi chuẩn bị tốt tư tưởng chết chỗ chôn rồi hả?"
      amandatruc, AliceNguyen, Halong-ngoc32 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 70: Canh ba
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Biểu cảm mặt Phong Nhã Tụng vô cùng phong phú, lúc thù sâu khổ lớn, lúc thâm tình vô hạn, lúc lại mang vẻ mặt bị sét đánh, lúc này lại là bộ dạng tiểu nhân nham hiểm ghét ác như thù, "Minh Kỳ, nàng có thể đừng tổn thương lòng tự trọng của ta như vậy ? Đúng là bây giờ ta đánh lại , nhưng quân tử báo thù mười năm muộn, sớm muộn gì cũng có ngày ta giết được . Quang minh chính đại đánh thắng, đánh dần dần cũng phải đánh cho kêu cha gọi mẹ."

      Lý Minh Kỳ tự rót cho mình ly trà lạnh, vừa muốn uống lại bị người cướp lấy, nàng nhíu mày khó hiểu: "Sao vậy?"

      "Nàng mang thai, vẫn nên quý bản thân chút." Bàn tay Phong Nhã Tụng kéo chén trà, dùng nội lực hâm nóng, Phong gia làm nghề y nhiều thế hệ, mặc dù là gã gà mờ, nhưng hỉ mạch vẫn làm khó được .

      Lý Minh Kỳ nhìn động tác của , khóe môi nhếch , trong lòng có chút ấm áp, "Phong Nhã Tụng, ngươi nhảy như cóc , ta muốn ngươi vừa nhảy vừa kêu. Bắt chước giống nương ta liền tha thứ cho ngươi."

      Phong Nhã Tụng suýt nữa làm rơi cái chén trong tay, đầy vẻ tội nghiệp nhìn nàng: "Khụ khụ, Minh Kỳ, nàng nghiêm túc sao?"

      "Còn à, phải ngươi muốn ta xả giận sao, chỉ là lúc này ta muốn vung đao chém người. Muốn xem người bắt chước cóc, ngươi có làm ?" Lông mi dài của Lý Minh Kỳ che cảm xúc trong mắt.

      "Bắt chước, chỉ cần nàng vui, bảo ta làm gì cũng được, chỉ là bắt chước dễ, có thể chờ ta học bộ dạng con cóc xong được , ta muốn chuyện với nàng thêm chút." Khuôn mặt tuấn tú của Phong Nhã Tụng ửng hồng, có chút ngượng ngùng.

      Tay Lý Minh Kỳ cầm trà nóng, con ngươi đen lấp lánh sáng trong nhìn bầu trời đầy sao, xem như chấp nhận cầu của , "Phong Nhã Tụng, ngươi và Phong Thiển Ảnh là huynh đệ sao?"

      Phong Nhã Tụng lộ vẻ cam chịu, tức giận : "Đừng nhắc, xui xẻo tám đời mới có thể trở thành huynh đệ với . cho nàng nghe, là kẻ bạc bẽo nhất, về sau nhìn thấy trốn xa chút." Mắt hoa đào lấp lánh ánh lửa, nhìn kỹ có vài phần giống gã nghiệt kia.

      Lý Minh Kỳ bị giọng điệu của chọc cười, lắc lắc tay, " cũng tệ đến vậy đâu, chỉ có chút ghét ác như thù, cũng là kẻ vô cùng sợ phiền phức, chỉ e làm loạn chưa đủ, chứ bản tính cũng khá trong sáng lương thiện." biết bề của Phong gia giáo dục con cháu thế nào, hai đứa con trai đều. . . ừm, giống người thường.

      Phong Nhã Tụng tay nâng cằm, nhìn môi nàng khẽ nhếch nụ cười nhạt, đáy lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, sao dáng vẻ nàng cứ thế mà lại hợp ý mình đến vậy, "Minh Kỳ, nàng thích Trầm Ngạn Khanh ?"

      Lý Minh Kỳ thu lại ý cười, nhàng uống hớp trà, bên môi nhiễm chút bóng nước, nàng tránh né, hỏi ngược lại: "Nghe hôm nay có chuyện thú vị, biết là hay giả, ngươi có thể cho ta biết , Trầm Ngạn Khanh đâu vậy? . . . với ai?"

      Phong Nhã Tụng uống ngụm lạnh trà, phải lần này tới cũng vì việc này sao? Lời ít mà ý nhiều đáp: " cứu vị nương, vị nương này là nữ nhi của Minh Chủ Võ Lâm tiền nhiệm, luôn theo , vì báo đáp ơn cứu mạng mà nhất định phải gả cho ."

      Lý Minh Kỳ đờ đẫn gật gật đầu, ra là như vậy, vị nương kia rất đẹp sao? Lời có chút chua sót, " đồng ý rồi sao?"

      "Nàng biết?" Phong Nhã Tụng nhìn bộ dáng đáng thương lại giả vờ kiên cường của nàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng nỡ.

      "Biết cái gì?" Ánh mắt run rẩy, tiết lộ dạo động sâu trong đáy lòng.

      "Vô Trần cung phát thiệp cưới rộng rãi, mùng tám tháng sau Thẩm cung chủ tổ chức đại hôn, tại nhân sĩ võ lâm khắp nơi đều tràn đến thành Kỳ Sơn, chờ phong thái tuyệt thế của Thẩm cung chủ." Phong Nhã Tụng thương tiếc liếc nhìn nàng, "Minh Kỳ, ta tới là muốn đưa nàng , nếu phụ nàng, nàng cùng ta được ? Ta thích nàng." lòng dạ thích nàng, mấy ngày nay dưỡng thương, trong đầu đều chỉ nghĩ đến nàng.

      "Được, chờ đại hôn xong, ngươi tới cứu ta thoát khỏi lồng giam này." Lý Minh Kỳ nhấp ngụm trà, hốc mắt có chút ướt át.

      "Minh Kỳ, nàng đừng gạt ta." Vươn tay muốn chạm vào nàng, nhưng lại sợ nàng rụt lại, chỉ đành cầm lấy chén trà của nàng, rót thêm cho nàng chén, lại dùng nội lực làm ấm giúp nàng.

      "Được rồi, ngươi có thể rồi." Lý Minh Kỳ chỉ vào cửa sổ bắt đầu đuổi người.

      Phong Nhã Tụng cào cào tóc, còn chưa ở đủ, trong lòng cũng biết thể ở lâu, "Minh Kỳ, thực xin lỗi." Xin lỗi cần thành ý, ngồi chồm hổm, bốn chân đè thấp, mắt hoa đào đưa tình, khóe môi nở nụ cười, đầu tiên là nhảy bước, sau đó hô lên: "Ta là con cóc, oạp oạp. Ta là con cóc đáng , oạp oạp, oạp oạp. Thiên nga xinh đẹp, oạp oạp, trăm ngàn lần đừng ghét bỏ ta, tuy bộ dạng ta khó coi, nhưng lòng ta thực thiện lương. . . oạp oạp. . . oạp oạp. . ."

      Ban đầu Lý Minh Kỳ có chút sững sờ, nhìn vừa nhảy kỳ quái vừa kêu, rốt cục nhịn được, cười giòn. Nàng chỉ đùa câu mà thôi, ngờ người này lại tưởng .

      Hai tay Lý Minh Kỳ bắt đầu gõ nhịp cho , nhìn theo nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ. Nhìn bóng lưng biến mất vào ánh trăng, khóe mắt nàng rớt xuống hai hàng lệ ướt, giọng : "Cám ơn ngươi, Phong Nhã Tụng."

      "Chủ nhân, vừa xảy ra chuyện gì sao? Người cười hay là khóc?" Phượng Nhã gõ cửa nửa ngày, chủ nhân cũng thèm để ý, sốt ruột tự mình đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền thấy chủ nhân ngồi trước cửa sổ vừa cười vừa lau nước mắt. Nàng ta tinh mắt phát bàn có đặt pho tượng gỗ điêu khắc, "Đây là cái gì?"

      Lý Minh Kỳ phát ra, tiếp đó cầm lấy nhìn xem, là bức tượng gỗ điêu khắc hai mặt to bằng bàn tay, mặt là nam, mặt kia là nữ, nữ tử tươi cười xinh đẹp, mày liễu nhếch cao. Nam tử ủ rũ, nhẫn nhịn cho người khi dễ. Lý Minh Kỳ lại nghĩ tới vừa rồi nhảy cóc, phì tiếng bậc cười, người này cũng hư hỏng như trong tưởng tượng, nể mặt đêm nay chọc cho mình cười nhiều đến vậy, liền tha thứ cho thôi, "Phượng Nhã, đóng cửa sổ lại, ta muốn ngủ."

      Phượng Nhã chau mày, quên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, người vừa đến là ai? Sao có thể lặng yên tiếng động lẩn vào đây?

      Sâu trong sân của Tiểu Lâu, đứng năm người, dẫn đầu là Quân Nho, bốn người khác toàn thân đều mặc quần áo bó sát màu đen, người trong đó hỏi: "Đại gia, vì sao ngăn cản?"

      Quân Nho liếc mắt về phía cánh cửa sổ đóng lại kia, nghe tiếng cười của nàng, trong lòng thoải mái ít, "Ám Long vệ, chuyện tối hôm nay tốt nhất đừng lại với chủ nhân của các ngươi."

      Bốn gã Ám Long vệ hai mặt nhìn nhau, "Đại gia, ngài gây khó cho thuộc hạ rồi."

      Quân Nho phất phất tay, "Lời nên ta , cụ thể nên làm thế nào các ngươi tự mình suy xét. Được rồi, ta thăm vị Phong nhị gia kia đây." Tay áo dài rộng vung lên, cả người lập tức biến mất.

      Ám Long vệ lại biến mất vào trong bóng đêm, chia ra bốn góc bảo vệ Tiểu Lâu.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 71: Tin tức hôn lễ
      Edit: Nhược Dung
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ ngủ giấc đến khi trời sáng hẳn, nằm duỗi cái lưng mệt mỏi, kết quả tay đụng tới thứ cứng rắn, ban đầu còn kịp phản ứng, chờ khi nàng cầm lên xem, giật mình nhớ lại đêm qua người nào đó từng đến đây.

      Phượng Nhã bưng nước rửa mặt tiến vào, thấy nàng tỉnh, cười hỏi: "Chủ nhân, ngài tỉnh rồi? Giờ liền rời giường sao?"

      "Ừm, rời giường thôi, phải hôm nay còn phải gấp rút lên đường sao?" Lý Minh Kỳ ném tượng gỗ điêu khắc trong tay lên gối, tự động tự giác ngồi dậy khỏi giường.

      "Chủ nhân, tối hôm qua ngài nghỉ ngơi tốt sao? Sao vành mắt tối đen thế kia?"

      "Có sao? ràng ta ngủ giấc đến khi trời sáng hẳn, ngươi đừng lung tung." Lý Minh Kỳ sờ sờ mặt mình, gần đây cảm thấy gương mặt hơi gầy, "Phượng Nhã, có phải gần đây ta ăn ít ?"

      "Đâu có, nhưng đúng là rất gầy, chủ nhân, ngài là người có mang, nên thả lỏng tâm tình, ăn cơm ngon ngủ say." Phượng Nhã vừa giúp nàng mặc quần áo, vừa lảm nhảm.

      "Ngươi càng ngày càng giống Tiểu Mễ nhà ta rồi." Lý Minh Kỳ có chút hoài niệm, việc nha đầu nhà mình thích làm nhất chính là lảm nhảm.

      "Chủ nhân, Tiểu Mễ là nha đầu chăm sóc ngài trước đây sao?" Lần đầu Phượng Nhã nghe nàng nhắc tới chuyện trong nhà.

      "Đúng vậy, biết bây giờ ra sao. Lát nữa ta viết phong thư, ngươi giúp ta đưa cho Quân Nho, huynh ấy cho người gửi về nhà giúp ta." Lý Minh Kỳ với vẻ chắc lắm, nhưng nàng còn cách nào, chỉ đành tin tưởng .

      Phượng Nhã gật đầu, "Chủ nhân, chúng ta dùng cơm trước, sau khi ăn xong hãy viết được ?"

      Lý Minh Kỳ muốn làm sao lại dễ dàng bỏ qua, mặc kệ tóc tai bù xù, nhanh như chớp chạy tới sau bàn, Phượng Nhã nhìn mà lắc đầu, hết cách, đành mài mực giúp nàng, "Chủ nhân, ngài nghe nô tỳ chút được sao."

      Lý Minh Kỳ cười cười, ngón trỏ kéo tóc đen, cười : "Chỉ mấy câu thôi, viết xong ngay ấy mà." Nàng nhíu mày trầm tư lát, trước khi đề bút có trăm ngàn lời muốn , lúc viết lại phát muôn vàn khó khăn, phải viết thế nào đây?

      "Chủ nhân, sao vậy ạ?"

      Lý Minh Kỳ nhíu mày suy nghĩ, "Ừm, đột nhiên ta biết phải viết thế nào." Trái lo phải nghĩ chậm chạp đề bút, cuối cùng đành chỉ báo bình an, bảo rằng thời tiết trở lạnh, nhắc cha mẹ nhớ mặc thêm áo ấm, ăn ngon mặc ấm vân vân...Chữ nàng cũng giống như người, xinh đẹp lại mang theo chút tinh nghịch.

      Phượng Nhã xem lướt qua rồi hai mắt liền dời , giọng an ủi: "Chủ nhân, chờ khi ngài sinh Lân nhi, cung chủ đưa ngài trở về ."

      Lý Minh Kỳ sấy khô nét mực, nhàng gấp lại đặt vào phong thư, cũng dán kín, "Nhã Nhi, lát nữa ngươi giúp ta giao phong thư này cho Quân Nho." Hai tay sờ lên bụng hơi nổi của mình, lộ ra chút ý cười chua xót, nàng còn mặt mũi gì mà về nhà gặp lại mẹ cha? Bộ dạng này trở về chỉ khiến bọn họ rét lạnh, gặp mặt bằng mong nhớ.

      Phượng Nhã biết nàng có điều khó xử, "Chủ nhân, nếu cung chủ thành hôn, ngài phải làm sao?"

      Ánh mắt Lý Minh Kỳ lóe lên, "Rất tốt mà, như vậy phải ta tự do sao? Được rồi, nha đầu, đừng quan tâm nhiều như vậy, cẩn thận kẻo mau già đó." Nàng ngồi trước gương đồng nhìn Phượng Nhã chải tóc cho mình, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt, chợt nghĩ tới tình cảnh lúc người nọ vẽ chân mày cho nàng.

      Ăn điểm tâm xong, nha đầu dẫn hai chủ tớ đến phòng khách Liêm Tâm các, còn chưa vào cửa liền thấy Quân Nho đứng ở cửa phòng, "Quân đại ca, chúc buổi sáng tốt lành." Ánh mắt dời dừng người Tô Diễn, "Tô Diễn, chúc buổi sáng tốt lành."

      Tô Diễn nhìn nhìn nàng lại nhìn nhìn Quân Nho, nhíu mày : "Nặng bên này bên kia là tốt, gọi huynh ấy là đại ca, phải cũng nên gọi ta tiếng Tam ca sao?" Phản ứng này như Lý Minh Kỳ dự đoán, chần chờ lâu, lập tức vái cái, "Tiểu muội bái kiến Tam ca."

      Tô Diễn vừa lòng gật gật đầu, " đường vất vả rồi." Chuyện đó cũng nghe , trong lòng có khúc mắc là giả, nhưng nhiều ngày qua cũng thấy , cho tới nay đều do lão Tứ nhà mình dùng sức mạnh ép buộc, chịu chút tổn thương cũng đáng, nghĩ như vậy, nên với Lý Minh Kỳ cũng có gì phản cảm, "Được rồi, chúng ta lên đường thôi, trong cung còn có đống việc chờ xử lý kìa."

      Lý Minh Kỳ thể gì hơn, hết thảy đều nghe theo sắp xếp của người ta, sau đó nàng nghe Quân Nho : "Lão Tam, sau khi trở về cũng đừng dung túng tiểu sư muội như vậy nữa."

      "Hừ, liên quan gì đến đệ, muội ấy trông nom bản thân cho tốt đệ càng dễ chịu." Tô Diễn có chút được tự nhiên, "Được rồi được rồi, về sau muội ấy thích sao cứ mặc muội ấy, liên quan gì đến ta, bọn đệ xem mà tự xử lý."

      Lý Minh Kỳ thấy hai sư huynh đệ họ như ra suy nghĩ của mình, vội lôi kéo Phượng Nhã ra cửa, còn biết điều khép cửa lại.

      Đối diện có hai vị nương ung dung thướt tha bước đến, là Noãn Nhi, là Nhiễm Thu, hai người thấy nàng liền chào hỏi.

      Nhiễm Thu mang theo ý cười nhìn nàng, điều này khiến Lý Minh Kỳ có chút biết nên đối mặt thế nào, kiếp trước chính nàng ta đoạt lấy quan tâm của Trương Tử Tuấn, nếu trong lòng nàng có suy nghĩ gì nhất định là gạt người.

      Phượng Nhã chỉ chỉ cánh cửa đóng chặt, : "Đại gia và Tam gia chuyện phiếm ở bên trong, hai vị tỷ tỷ có chuyện gì cần ?"

      Hôm nay Noãn Nhi mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, cả người rực rỡ lên ít, nàng ta cười dịu dàng, " phải vì biết mọi người sắp sao, đặc biệt đến đưa tiễn. Lý nương, đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?"

      Lý Minh Kỳ gật gật đầu, "Khiến Noãn Nhi nương lo lắng rồi, đêm qua yên giấc đến hừng đông. Sao hôm nay thấy Ngũ nương?"

      Nhiễm Thu thở dài hơi, "Lý nương, người cũng đừng quá bận tâm."

      "Có liên quan gì đến ta ?" Mình cũng đâu chủ động trêu chọc gì nàng ta đúng ? Tại sao lại liên quan đến mình chứ.

      Nhiễm Thu tiến lên giữ bàn tay mềm của nàng lại, đôi mắt hồ thu dập dền gợn sóng, nhuộm chút u sầu, "Mấy ngày nữa là ngày vui đại hôn của cung chủ, trong cung sắp xếp. Ngũ nương biết được tin tức sớm cưỡi ngựa chạy trở về, sợ là gây náo loạn."

      Đêm qua Lý Minh Kỳ chuẩn bị tâm lý tốt, hôm nay đương nhiên lộ ra chút khác thường nào, "Thành hôn phải là chuyện tốt sao? Ngũ nương tức giận gì chứ?" Lại nhìn nàng ta kỹ, cười hỏi: "Ngũ nương muốn gây ồn ào, vì sao Nhiễm Thu nương lại lo âu? Có chuyện gì khiến nàng vui sao?"

      Noãn Nhi nhìn thoáng qua tỷ muội tốt của mình, giải thích thay nàng ta, " nương có điều biết, thiệp mời đại hôn là do Thu Nhi muội muội gởi ."

      " ra là vậy, Nhiễm Thu nương tội gì phải để ý đến việc này, đều do chủ nhân sai bảo, liên quan gì đến nàng, nàng ta muốn gây ồn ào cứ để nàng ta tự xử lý, nàng đáng phải chịu cơn tức đó." như vậy xem ra cũng có chút khác thường nào.

      Nhiễm Thu trừng mắt nhìn, tò mò hỏi: " nương, thứ cho nô tỳ lắm miệng hỏi câu, ngài chút đau lòng khổ sở gì sao?"

      Phượng Nhã xem như , hai người này đến chính là muốn hộ chủ nhân, e là bên trong cũng có chút quan tâm lo lắng, "Nhị vị tỷ tỷ cũng đừng quá quan tâm, chủ nhân của bọn muội mỗi ngày đều ăn ngon ngủ yên, sao lại đau lòng khổ sở chứ."

      Lý Minh Kỳ dấu vết buông tay Nhiễm Thu ra, xoay người kéo nha đầu tri kỷ nhà mình, sẳng giọng: "Nhã Nhi, sao lại thế." Nàng chỉ chỉ gương mặt có chút hao gầy của mình, "Nha đầu nhà ta là mát đó, nhìn mặt ta này, phải là gầy sao?"

      "Lý nương, ngài đừng lo lắng, tỷ muội nô tỳ có ác ý gì." Nhiễm Thu chớp chớp mắt, dáng vẻ có vài phần nhu nhược đáng thương, kỳ nàng ta cũng hồ đồ, lúc ấy ràng Tứ gia muốn kết hôn với vị Lý nương này, vì sao giờ lại tân nương tử đổi thành người khác? Vốn định đến tìm cách khuyên lơn, nào biết vẻ mặt vị Lý nương này vẫn như thường, vô cùng lạnh nhạt với hôn của Tứ gia.

      "Yên tâm, ta để ý." Lý Minh Kỳ tràn ngập phản cảm với nơi mình sắp đến, thai nhi trong bụng đột nhiên nhúc nhích, điều này khiến mặt nàng lộ ra ý cười dịu dàng, bé cưng, mẫu thân đau lòng đâu, con đừng lo lắng.
      amandatruc, AliceNguyen, vanlactamviem31 others thích bài này.

    5. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Thấy đợt này nàng năng suất mà happy quá mất. Hơi tham lam chút, vẫn mong chương mới của nàng
      lamphuonghoang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :