1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      là cái đồ điên, toàn tự mình hại mình, suy nghĩ tự cho là đúng, đánh mất tâm của chị cũng chỉ do chính mình mà thôi

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      mọi người lại hiểu lầm :063:đây ràng là í dùng liều thuốc vừa đắng vừa mạnh đánh vào tâm tư chị í, kiếm này góp phần giải tỏa hiềm khích 2 kiếp của 2 người. Sau chương này cả hai hết dày vò nhau, còn chuyển sang tiết mục gì :013:xem :013:
      Guang Bing, Minh Hồng, Halong-ngoc11 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 57: phải đau chỉ hối hận

      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Đêm đen như mực, Trầm Ngạn Khanh mình bóng đứng lặng nơi nóc nhà, gió đêm lay động góc áo màu nhạt, nếu sợi tóc tung bay y phục, thực dễ khiến người ta tưởng lầm là cảnh tĩnh trong tranh. Lạnh lẽo cứ từng đợt len lỏi khắp thân thể tụ lại mãnh mẽ và đau đớn lấp đầy trái tim. Chỗ bị thương ở ngực vẫn chưa xử lý, lúc này còn đọng vết máu chưa khô. đứng đây cả ngày, uống giọt nước, trong đầu trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.

      Phong Thiển Ảnh khoác áo choàng màu đỏ đạp gió mà đến, hai chân dừng ở ngói phát ra tiếng động, đứng phía sau nhưng lên tiếng, lâu sau, đến khi vầng trăng treo cao giữa trời, gương mặt nghiệt kia mới thoáng chút sầu đau, cúi mắt, giọng hỏi: “Ngạn Khanh, đau ?”

      đau.” Trầm Ngạn Khanh nén toàn bộ cảm xúc lại, vẫn bày ra khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại quá mức đau thương, chỉ còn lại vẻ trắng xanh mệt mỏi, “Kỳ Kỳ...... Nàng sao chứ?”

      “Giờ mới biết lo lắng, sao sớm buông tay.” Phong Thiển Ảnh thầm câu, sau đó liền tức giận: “Tạm thời đệ đừng xuất trước mặt nàng, cả hai đều nên bình tĩnh lại.”

      “Đúng vậy.” Thoáng chút mất mát mơ hồ.

      Phong Thiển Ảnh thở dài hơi, có chút tán thành hỏi: “Đệ ra xem, yên lành, sao lại làm như vậy? phải chỉ là đứa bé thôi sao, lại là con của đệ. Ép nàng như vậy, đệ mới thoải mái sao?”

      “Thân thể nàng có thể chịu đựng được sao?” Những lời này rốt cục cũng được hỏi ra, mang theo ngập tràn lo lắng.

      Trầm Ngạn Khanh thế này, Phong Thiển Ảnh chưa từng nhìn thấy, theo lời , cũng khó đoán, cho nên ta cũng đặc biệt thẳng vào vấn đề, “Ngạn Khanh, đệ lo quá rồi đó, có ta ở đây, để nàng gặp chuyện may, đệ an tâm , được ? Có chuyện thoải mái với nhau, đệ ép nàng đến thế, cuối cùng còn đâm đệ kiếm, đệ mới vui sướng sao?”

      “Huynh đúng, đau mà vui sướng, xem ra huynh vẫn là người hiểu đệ nhất.” Vì sao ư? Bởi vì muốn lần nữa bắt đầu lại mọi việc, như vậy ít nhất khiến nàng giải tỏa hết uất nghẹn trong lòng, thậm chí sinh ra vài phần áy náy tự trách.

      Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, vì có được nàng, Trầm Ngạn Khanh đều tốn nhiều tâm tư, cực chẳng mà chiếm đoạt thân thể nàng, khiến giữa hai người xuất khúc mắc mơ hồ, đây là dây dưa mà muốn, chỉ là nương này lại giỏi chịu đựng giỏi che giấu, là vẫn nhẫn nhục chịu đựng, kì thực trong lòng lại phòng thủ rất cao, “Thiển Ảnh, huynh phải biết là đệ nghĩ đến đứa .” nhíu mày, nuốt tiếng ho khan.

      Phong Thiển Ảnh bật ra tiếng cười nhạo, “Đệ cần, nàng muốn, đệ phải làm sao đây?”

      “Còn có thể làm gì, cứ giữ thôi.” Trong lời cam chịu lại giấu ý cười, Phong Thiển Ảnh lắc đầu liên tục, “Được lợi còn khoe mẽ, vết thương của đệ đáng lo?”

      Trầm Ngạn Khanh lắc đầu, từng nàng đâm là đúng. Lúc này người trong lòng kia ở ngay dưới chân mình, nhưng lại dám gặp, cuối cùng hạ quyết tâm, giọng : “Thiển Ảnh, chúng ta thôi.” Vạt áo phất phơ, người đạp gió mà .

      Phong Thiển Ảnh còn suy nghĩ, thấy phóng xa, tức giận hô lên: “Này, dù sao cũng phải thay quần áo chứ.” Nhưng chỉ còn tiếng vang, bất đắc dĩ đành chạy theo sau.

      Phòng trong cực kỳ yên tĩnh, chỉ có ánh nến bập bùng.

      Lý Minh Kỳ cuộn mình ở giường, hô hấp vô cùng nhàng, lông mi dài vẫn đọng nước mắt trong suốt. Bên tai nàng thỉnh thoảng vang lên lời Phong Thiển Ảnh , điều này khiến cho lòng nàng thoáng đau, thân thể nhịn được mà run rẩy, lại cố gắng kiềm nén phát ra tiếng.

      Hai mắt Phượng Nhã và Phượng Ngọc sưng đỏ, liếc mắt nhìn nhau, “Chủ tử, nếu ngài khó chịu cứ khóc , nô tỳ thấy ngài thế này, trong lòng rất buồn khổ.” Phượng Ngọc bằng giọng mũi, khi thốt ra, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.

      Hai nha đầu đều quỳ gối bên giường, Phượng Nhã run run với tay chà lau lệ mí mắt nàng, “Chủ tử, người nhìn bọn nô tỳ được ?”

      Lý Minh Kỳ hít hơi sâu, bộ dạng dùng sức giống như muốn tự giết chết mình, khóe môi nàng nhếch thành nụ cười, Lý Minh Kỳ ơi Lý Minh Kỳ, ngươi tỏ vẻ yếu đuối cho ai xem vậy? Nhân quả tuần hoàn, ai vô tội hơn ai chứ.

      Phượng Nhã có chút khó hiểu, sao chủ tử còn có thể cười? “Chủ tử, ngài đừng dọa nô tỳ.”

      “Các ngươi đừng lo lắng, ta rất khỏe.” Giọng khàn khàn, cười mà cả người trống rỗng, toàn thân như mất hết sức lực.

      “Chủ tử, cung chủ và Phong nhị gia ra ngoài làm việc rồi.” Phượng Nhã rũ mắt xuống, mất rất nhiều sức lực mới được những lời này.

      “À.” thể trong lòng thầm thở phào nhõm.

      “Đại gia đợi tâm tình ngài khôi phục tốt, mấy ngày sau liền khởi hành quay về Vô Trần cung.”

      “Ừm.” Hai mắt chậm rãi khép lại, như là ngủ.

      ......

      Thành Nam Dương.

      Vẫn là tòa thành đó, chỉ bởi vì gần đại thọ của cung chủ Cửu Hoa cung, cả tòa thành cũng trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều là người giang hồ đến đây chúc thọ, quán rượu khách điếm đều kín người hết chỗ.

      Lúc này gần vào đêm, người lại đường dần thưa thớt, khách ở quán trà Thanh Bình cũng vơi rất nhiều. Trầm Ngạn Khanh và Phong Thiển Ảnh trước sau vào cửa lên lầu hai, vẫn ngồi ở cái bàn trước kia.

      Tiểu nhị của quán có ấn tượng rất sâu với hai vị công tử này, hơn nữa trông thấy mãnh hổ kia, dũng khí cũng tăng thêm ít, “Hai vị khách quan, muốn uống trà gì?”

      Phong Thiển Ảnh lôi từ trong người ném ra thỏi bạc, mỉm cười : “ cần trà, chỉ cần rượu, thuận tiện mang thêm hai cân thịt bò, đĩa đậu phộng.”

      “Hả? Hai vị à, nhưng... nhưng quán của chúng ta là trà lâu.” Sau ót tiểu nhị bắt đầu đổ mồ hôi, hai vị đây định đến gây sao, phải muốn ăn thịt uống rượu đến quán rượu sao?

      Phong Thiển Ảnh mở trừng hai mắt, “Tiểu nhị ca, chúng ta cũng coi như là người quen, làm người phải biết uyển chuyển, chỗ của ngươi là quán trà, phải đối diện chính là quán rượu sao, mau mau cầm tiền mua, còn lại coi như là trả công.”

      “A, ha, tiểu nhân hiểu rồi, hai vị chờ lát, tiểu nhân lập tức về ngay.” Tiểu nhị ca cũng biết hai vị này phải kẻ dễ bắt nạt, quán trà nho của bọn họ thể trêu chọc, vẫn nên nhanh về nhanh, sớm tiễn người là tuyệt nhất, cúi đầu khom lưng nghĩ thông suốt, liền chạy xuống lầu.

      Trầm Ngạn Khanh vẫn luôn mực lên tiếng, ngồi đó nhìn ra cửa sổ, trong mắt đầy cảm xúc, biết suy nghĩ gì.

      “Ngạn Khanh, đệ đừng nghĩ nữa, Quân Nho chăm sóc nàng tốt.” Phong Thiển Ảnh thấy bộ dạng này của , trong lòng cũng thoải mái, “Ngạn Khanh, phải ta muốn trách đệ, chẳng phải chỉ là nữ nhân thôi sao, đệ cũng ăn sạch , còn sợ nàng chạy khỏi lòng bàn tay tay đệ sao?”

      Trầm Ngạn Khanh quét mắt liếc cái, , “Chẳng phải huynh là dưa xanh mà hái ngọt sao, đệ nghĩ làm sao để nàng ngọt.”

      Phong Thiển Ảnh chấn động, trợn tròn hai mắt nhìn , “Trời ơi, ông trời của ta ơi, Ngạn Khanh, đệ sao chứ?”

      bệnh hết thuốc chữa, giờ huynh mới biết sao.” Tay áo thêu hoa văn vung lên, luồng khí mạnh mẽ vô hình bay khỏi cửa sổ rộng mở, lay động mấy ngọn đèn lồng treo cao.

      Tiểu nhị ôm vò rượu mới vừa bước khỏi quán rượu ở đối diện, chợt cảm thấy sức hút truyền đến, vò rượu liền bay mất. nhấc chân đuổi theo, vò rượu bay thẳng lên cao, bay vào cửa sổ ở lầu hai của quán trà. Tiểu nhị ca ôm túi giấy dầu đựng thịt bò và mấy món nhắm, lau mồ hôi sau ót: “Ui mẹ ơi, đây...” ‘Đây’ cả nửa ngày cũng thêm được gì, nuốt ực ngụm nước bọt, đây là người sao? Đây là “Lấy vật từ xa” mà người kể chuyện thường sao? vẫn tưởng là bừa kể bậy, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt,

      “Ngạn Khanh, hôm nay đệ trúng tà à?” Phong Thiển Ảnh bình tĩnh nổi, từ khi nào mà lại thể đến vậy, còn nhiều như vậy.

      Vò rượu xoay hai vòng trong tay rồi dừng lại, cũng quan tâm ánh mắt sợ hãi và khâm phục xung quanh, chưởng mở niêm phong, đổ đầy chén cho Phong Thiển Ảnh, mặt vẫn lạnh tanh, nâng chén lên, : “Hôm nay say về.” Miệng vết thương tự chậm rãi khép lại, nhưng trong lòng lại như vạn kim đâm vào tim, phải đau chỉ oán trách hối hận, là nàng gây ra, dù là kiếm nung bỏng cháy, cũng cam tâm tình nguyện nuốt vào.

      “Ngạn Khanh, người đệ có vết thương, thể uống rượu, hơn nữa phải ngày mai đệ còn phải chúc thọ sao?” Phong Thiển Ảnh muốn đoạt chén rượu trong tay , đáng tiếc bị Trầm Ngạn Khanh chặn lại, ta chưa bao giờ là đối thủ của người kia.

      thể uống? Đệ thể uống huynh còn mua rượu, định chọc đệ sao?” Mày Trầm Ngạn Khanh nhếch thẳng, vẻ mặt lập tức lạnh .

      Đầu tiểu nhị ca đầy mồ hôi lạnh, đặt túi giấy dầu lên bàn, mùi thịt xông vào mũi, Trầm Ngạn Khanh với tay xé miếng thịt gà, ăn chậm rãi.

      “Hai vị khách gia, mọi thứ có đủ, hai người từ từ thưởng thức, có chuyện gì cứ gọi tiểu nhân.” Ngay cả ngân lượng còn thừa cũng dám lấy, đặt toàn bộ xuống trước mặt Phong Thiển Ảnh.

      , nếu nóng mặc ít chút, trán ngươi đầy mồ hôi kìa.” Phong Thiển Ảnh phất phất tay đuổi người .

      Tiểu nhị nghĩ thầm, gia à, ta nóng mà là sợ đó, vừa rồi ngài ấy lấy vật từ xa, nếu ngài ấy lấy mạng từ xa, tiểu nhân còn sống được sao?
      amandatruc, tart_trung, AliceNguyen34 others thích bài này.

    4. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Haizz, đây gọi là trúng tà , trúng tavf đó
      fujjko thích bài này.

    5. Linh Nguyễn

      Linh Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      35
      a TNK này bệnh càng lúc càng nặng rùi ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :