1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mai Trinh

      Mai Trinh Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      919
      diễn tả cảm xúc: lúc đầu đọc thấy hơi nóng, từ từ nóng hơn, nóng dần, nóng dần dần, tới khúc cuối hết chương... hết nóng *bi phẫn* a
      Trâumidnight thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Truyện đc viết ngay lúc bên Trung " cách mạng văn hóa" cho nên chỉ có "canh toàn quốc" thôi :059:
      Minh Hồng, Trâu, quỳnhpinky2 others thích bài này.

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Sau vài ngày ngóng trông cuối cùng cũng đc đọc chương mới :063:

    4. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Thôi canh vẫn có mùi thịt là được. Hô hô

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 54: Bị bệnh

      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Buổi sáng hôm sau, Lý Minh Kỳ mở mắt, nằm ở giường nhúc nhích, người chỗ nào đau, giống như bị xe ngựa nghiến qua nhiều lần. Đầu cũng vô cùng choáng váng, nàng nâng tay day day cái trán đau, muốn mở miệng, đột nhiên lại nghe loạt tiếng lục lạc véo von. Lý Minh Kỳ nghi hoặc, giật giật tay, cũng nghĩ là phát ra từ người mình. Nhìn kỹ lại, biết từ khi nào cổ tay nàng đeo cái lục lạc ngọc bích. Trầm Ngạn Khanh, con rùa nhà ngươi, coi ta là vật cưng để nuôi sao!

      “Chủ tử, ngài tỉnh?” Bọn nha đầu chờ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền thấp giọng hỏi câu.

      “Là Phượng Nhã và Phượng Ngọc sao?” Cổ họng khản đặc, nàng khỏi tằng hắng cho thông giọng.

      “Chủ tử, là bọn nô tỳ.” Hai nha đầu bước chạy vào nhà, thoáng cái nhào đến trước giường.

      Lý Minh Kỳ thấy người quen, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều “Xin lỗi, khiến các ngươi lo lắng. làm khó các ngươi chứ?”

      Cả tháng nay Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều lo lắng cho an nguy của nàng, hao gầy ít “Chủ tử, bọn nô tỳ rất tốt, sao cả.”

      Lo lắng cuối cùng cũng buông xuống, nâng tay vuốt vuốt cổ “ sao là tốt rồi, sao là tốt rồi. Ngọc nhi, ta muốn uống nước.”

      “Ngài chờ chút, nô tỳ bưng tới cho ngài ngay.” Phượng Ngọc nghe thấy lập tức xoay người rót nước. Phượng Nhã đỡ nàng ngồi dậy “Chủ tử, sắc mặt ngài được tốt, có cần mời đại phu đến khám ?”

      Lý Minh Kỳ khoát tay áo, nhất quyết chịu mời đại phu, thuốc đắng muốn chết mà. Từ thân thể nàng vẫn luôn suy nhược, sau mười năm, chẳng những uống thuốc thành quen, ngược lại càng uống càng sợ.

      Phượng Nhã thấy người nàng đầy dấu hôn, mặt lập tức đỏ bừng. Lý Minh Kỳ uống liền ba chén nước mới cảm thấy dễ chịu “Trầm Ngạn Khanh đâu?”

      Hai nha đầu liếc nhau, Phượng Ngọc cười “Cung chủ ở thư phòng, nếu chủ tử muốn gặp, nô tỳ mời ngay.”

      “Đừng.” Lý Minh Kỳ giữ chặt tay Phượng Ngọc “Nha đầu xấu xa, ngay cả chủ tử cũng dám giễu cợt.”

      Phượng Nhã hé miệng cười “Chủ tử, ngài muốn ra ngoài sao?”

      Lý Minh Kỳ xốc chăn, hai chân vừa đặt xuống đất liền ngã sang bên cạnh, Phượng Ngọc nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy, lo lắng hỏi “Chủ tử, ngài sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”

      “Ta cũng biết, đúng là có hơi choáng váng.” Hai tay xoa trán, sắc mặt vô cùng khó coi.

      “Ngài mau nằm xuống, Ngọc nhi, ngươi chạy mời Nhị gia đến khám xem.”

      Lý Minh Kỳ vừa nghe, lập tức hét lên “Đừng , ta muốn gặp .” Tình cảnh hôm qua còn mồn trong đầu, Phong Thiển Ảnh là ca ca của kẻ đó, nghĩ đến trong lòng liền phát hoảng.

      “Thôi nào, chủ tử tốt của nô tỳ, tại phải là lúc tức giận, thân thể quan trọng hơn, ngài lại muốn chọc cung chủ tức giận sao?”

      “Cớ gì lại giận, còn xem thử mọi việc đều tại ai.” Càng giọng càng .

      “Đúng đúng, đều là lỗi của bọn họ. Chủ tử, ngài đừng tức giận với bọn họ, cuối cùng lại chọc tức bản thân, phải là tự chuốc khổ sao?” Phượng Nhã vừa vỗ về nàng, vừa bảo Phượng Ngọc mời người.

      Lúc Phượng Ngọc vào, Phong Thiển Ảnh ở trong viện của mình nhìn gương than thở “Là Phượng Ngọc sao, ngươi chăm sóc chủ tử của mình cho tốt, chạy đến đây làm gì?”

      “Nhị gia, thân thể chủ tử khoẻ, nô tỳ mời ngài qua bắt mạch.” Phượng Ngọc vừa ngẩng đầu liền thấy cái mặt nghiệt của Phong nhị gia xanh tím ứ máu, khóe môi nàng thể khống chế mà run lên, ai lại nhẫn tâm đến thế? Khuôn mặt mỹ nhân như thế mà cũng có thể đánh được.

      “Muốn cười cười , Nhị gia ta rộng lượng tức giận.” Phong Thiển Ảnh ngoài miệng rộng lượng, trong lòng lại lôi thằng nhóc con nhà mình mắng như tát nước, đánh người chỉ chuyên đánh vào mặt, là ai dạy ta vậy, khốn khiếp, chẳng phải chỉ tuấn tú hơn ngươi chút thôi sao? Ghen tị đến thế sao?

      “Nhị gia, nô tỳ muốn cười, ngài mau qua đó khám bệnh .”

      Rốt cuộc Phong Thiển Ảnh cũng đứng dậy bước khỏi gương “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, mau trước dẫn đường.” Đêm qua hẳn là bị Ngạn Khanh ép buộc quá chứ gì? “Tứ gia đâu?”

      “Cung chủ ở thư phòng xử lý công việc, lúc này hẳn ở phòng chủ tử rồi.”

      “Vậy sao?” cuối cố ý kéo dài, vẻ mặt đáng đánh đòn, Phượng Ngọc chỉ muốn lắc đầu.

      Phượng Ngọc và Phong Thiển Ảnh trước sau bước vào phòng ngủ, vừa vào liền nhìn thấy, Trầm Ngạn Khanh cũng ngồi bên giường, còn Lý Minh Kỳ dùng chăn quấn kín luôn cả đầu, xem ra là rất cáu kỉnh. Mặc kệ ngươi mặt lạnh hay mềm giọng dỗ dành, nàng đều thèm quan tâm, Trầm Ngạn Khanh cũng biết đêm qua mình có chút quá đáng, vốn dĩ sáng sớm né ra ngoài, vừa nghe nàng bệnh, trong lòng liền hoảng, ném mọi việc trong tay, lập tức chạy đến.

      Phong Thiển Ảnh trừng mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh, làm bộ ho khan hai tiếng “Khụ khụ, đệ muội à, muội thoải mái chỗ nào vậy?” bị ăn sạch rồi, có phải cũng nên sửa lại cách xưng hô luôn ? Quả nhiên, lông mi Trầm Ngạn Khanh khẽ chớp, trong mắt có ý cười vừa lòng.

      Lý Minh Kỳ cách lớp chăn buồn bực quát “Cút, ai là đệ muội của ngươi, tất cả các ngươi đều cút ra ngoài cho ta, bây giờ ta muốn nhìn thấy các ngươi.”

      “Khụ, có bệnh phải để đại phu khám, muội giấu bệnh sợ thầy tốt.” Phong Thiển Ảnh vừa nghe liền hiểu, trong lòng nổi lên chút đồng tình.

      “Ta bệnh, ngươi mới có bệnh, nhìn thấy các ngươi ta liền đau đầu.”

      Trầm Ngạn Khanh cũng tức giận, ngược lại trong mắt còn nhuộm ý cười “Kỳ Kỳ, nếu nàng chui ra, ta dùng vũ lực giải quyết.”

      “Ngươi lại muốn khi dễ người phải , Trầm Ngạn Khanh, trừ uy hiếp ta ngươi còn việc gì khác để làm sao?” Lý Minh Kỳ vô cùng tức giận, mặc kệ cổ họng khàn khàn, hét ra những lời độc ác nhưng lại chẳng khác tiếng mèo kêu là mấy.

      Phong Thiển Ảnh chậc chậc hai tiếng, với bộ dạng này hẳn đêm qua Ngạn Khanh dùng ít sức, ngay cả người luôn lạnh nhạt cũng bị ép thành nóng nảy, trước mặt nhiều người như vậy mà vẫn nổi nóng giở tính tiểu thư.

      Trầm Ngạn Khanh dùng đuôi mắt liếc ta cái, lạnh giọng “Kỳ Kỳ, ta tức giận.”

      Lý Minh Kỳ nào dám làm tức giận, bằng chịu trách nhiệm dập lửa khẳng định là nàng, nhấc chăn lên, lập tức chỉnh người ngồi dậy “Nhìn nhìn , ta vẫn có thể sống thêm mấy ngày mà.”

      “Câm mồm.” Trầm Ngạn Khanh thực vừa lòng, quát lạnh tiếng, Lý Minh Kỳ sợ hãi co rúm lại, thầm tự kiểm điểm xem là mình được sủng mà kiêu hay là đập nồi dìm thuyền.

      Trầm Ngạn Khanh cũng biết mình vừa mới nặng lời với nàng, day day trán, hai tay kéo cái người cuộn thành đống, ôm vào lòng, nâng cằm nàng, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt , từng chữ được hươu vượn, những lời đêm qua hứa, giờ liền quên sạch?”

      Tim Lý Minh Kỳ đập thình thịch, cơn buồn nôn dâng lên, sắc mặt lập tức trắng ba phần, băng giá của ngăn được mà phát tiết ra ngoài “Thế này là sao? Kỳ Kỳ, nàng khó chịu ở đâu?”

      Lý Minh Kỳ đỏ vành mắt, bướng bỉnh quan tâm đến , nhưng người nào đó đạt được mục đích liền buông tay “Kỳ Kỳ, đừng khiêu chiến với nhẫn nại của ta, rốt cuộc khó chịu ở đâu? Hả?” Trán kề trán, hơi thở giao hòa, Lý Minh Kỳ nhịn được bắt đầu rơi lệ “Ta sao, chỉ là nhìn thấy ngươi liền buồn nôn.”
      amandatruc, tart_trung, AliceNguyen34 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :