1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 8: Đêm khuya yên tĩnh từ biệt gia đình

      Trương Tử Tuấn lộ vẻ khó hiểu, lẳng lặng nhìn biểu muội yên lặng quỳ trước Phật, những lời vừa rồi của biểu muội ngừng lọt vào tai gã. Gã cảm thấy dường như giữa bọn họ có cây cầu, cầu đầy chướng ngại vật, nhất thời kéo khoảng cách của bọn họ ra xa, từ đó về sau, còn cảm thấy ấm áp từ biểu muội nữa. Trái tim gã bỏng rát từng cơn, ràng mấy ngày trước biểu muội vẫn còn dịu dàng nương tựa vào gã, sao bệnh trận liền thay đổi? Trong mấy ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Gã sống cùng biểu muội nhiều năm như vậy, thích biểu muội bao nhiêu e là chỉ có mình gã nhất, vốn cho rằng nàng thành người của mình, lúc này đột nhiên với gã chuyện trai lớn dựng vợ lớn gả chồng thể làm cùng nhau, bảo gã sao có thể cam lòng? Tuyệt buông tay, “Dì ơi, dạo này biểu muội làm sao vậy ạ?”

      Lý phu nhân thở dài hơi, con bị làm sao người làm mẹ như bà cũng mờ mịt , khẳng định duy nhất là trái tim con thay đổi, có chủ kiến hơn trước kia, “Tử Tuấn, con rất thích Minh Kỳ phải ?”

      Trương Tử Tuấn do dự gật đầu, “Dì, tấm lòng của con với biểu muội, trước giờ chưa từng giấu giếm mọi người, con lòng muốn cưới muội ấy làm vợ, chỉ là biết tại sao biểu muội lại đột nhiên muốn gặp con nữa, lần trước con gặp muội ấy, muội ấy đâu như vậy.” Bọn họ dắt tay nhau dưới hàng liễu xanh, bọn họ ngọt ngào gắn bó, nồng nàn nhìn nhau, ràng tất cả đều tốt đẹp như thế, sao lại đổi thay? Sau đêm, biểu muội như biến thành người khác.

      “Làm khó cho con rồi, ta thay Minh Kỳ xin lỗi con, tính tình Minh Kỳ phải con biết, con hãy để nó yên tĩnh suy nghĩ, dồn ép quá trái lại tốt, còn chuyện hôn của hai đứa, ta và Tấn Dương đều vui nếu việc thành.” Chỉ là vẫn cần con gật đầu mới được.

      “Có câu này của dì, con yên tâm rồi, con nhất định giúp biểu muội tháo gỡ khúc mắc.” Trương Tử Tuấn thầm vui vẻ, mặt cũng lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.

      Lúc Lý Minh Kỳ bước đến, Trương Tử Tuấn đùa chọc Lý phu nhân vui. khéo miệng, rất biết cách dỗ người, quanh năm lại ra ngoài học tập, kiến thức cũng uyên bác. Ở điểm này, Lý Minh Kỳ thừa nhận, có chút bản lĩnh khiến người ta thích.

      “Mẹ, chúng ta về phủ thôi, cha lại lo lắng.” Lý Minh Kỳ cũng muốn làm mẹ mình mất vui, chỉ là nàng càng muốn làm khó bản thân, phải ở cùng với người mà nàng thích.

      “Ừm, được, Minh Kỳ, tâm tình đỡ hơn chưa?” Lý phu nhân nắm lấy tay con , quan sát lượt, nhìn ra là vui hay buồn.

      “Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ cần cha mẹ khỏe mạnh bình an, mỗi ngày của con đều là những ngày tươi đẹp.” Lý Minh Kỳ rất ít khi nổi cáu với người khác, đối với người mà nàng thích cũng chưa từng lời khích bác, nên ngươi đối xử với ta thế nào ta vẫn vậy. Chỉ có người rất thân thiết với nàng mới biết, đây là loại coi thường rất lễ độ, cũng là loại tự lập mình. Loại tính cách này tạo thành từ từ, nhất là sau khi song thân nàng qua đời. Cho nên Lý phu nhân thấy nàng cười cười , lời với Trương Tử Tuấn cũng lạnh nhạt nữa, tưởng rằng hai người lại tốt đẹp rồi, cười mắng, “Miệng lưỡi trơn tru.”

      đường về Trương Tử Tuấn đè nén tâm tình, với ai cũng đều dùng vẻ mặt dịu dàng nho nhã lễ độ, sau khi tiễn người về phủ, liền lễ phép cáo từ, từ chối lời mời ở lại ăn tối của Lý phu nhân, Lý Minh Kỳ nhìn bóng lưng gã sải bước rời , trong lòng có nỗi đau tên, biết là đau vì ai.

      Buổi tối, Lý Minh Kỳ đích thân xuống bếp nấu bàn thức ăn, lúc ăn cơm, lại tự mình bới cơm, gắp thức ăn cho cha mẹ.

      “Minh Kỳ, hôm nay con làm sao vậy?” Hiểu con ai bằng mẹ, Lý phu nhân lộ vẻ nghi ngờ, cảm thấy con có chút bình thường.

      “Mẹ, hôm nay con lên chùa dâng hương, cảm khái rất nhiều, lại thấy tóc mai của cha thêm sợi bạc, trong lòng con càng chua xót. Mấy năm nay con khiến hai người hao tổn ít tâm tư, lại luôn cảm thấy là chuyện đương nhiên. Giờ ngẫm lại, con xứng đáng.” Lý Minh Kỳ vốn muốn mấy lời vui vẻ, nhưng những lời này mới chính là nỗi lòng của nàng, lại nghĩ mình sắp phải rời khỏi nhà, khiến cha mẹ lo lắng sợ hãi, lòng nàng liền áy náy yên.

      “Phu nhân, con chúng ta thực trưởng thành rồi, ừm, ngon, tay nghề của con ta đúng là tốt.” Lý Tấn Dương thấy đôi mắt phu nhân ửng đỏ, vội vàng gắp đũa thức ăn, “Phu nhân, phu nhân, mau ăn cơm , Minh Kỳ à, cha mẹ tự hào về con.” Lý Tấn Dương nâng tay vỗ vỗ tay phu nhân, ý an ủi cũng .

      “Cha, người yên tâm, sau này con nhất định hiếu kính hai người gấp bội.” Lý Minh Kỳ có chút nghẹn ngào, cúi đầu gắng gượng nhịn xuống.

      “Con có lòng là tốt rồi, hơn trai con nhiều, cả nửa năm cũng viết thư về nhà, đến sinh thần của muội muội cũng quên luôn, còn phải để ta viết thư mời nó về.” Lý phu nhân ăn thức ăn con làm, trong lòng ngọt ngào vô hạn, duy nhất vui chính là con trai lớn có mặt, đến lúc nào cả nhà mới có thể cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên đây.

      “Ca ca bận mà cha, chừng năm nay ca về còn dắt theo cả chị dâu về ấy chứ”. Lý Minh Kỳ hơn nửa năm gặp trai, cũng biết trai giờ ra sao. Biết rằng mình cũng rời , cha mẹ càng đơn trống vắng.

      “Hừ, nó sao.” Lý lão gia cười nhạo tiếng, cũng gì thêm.

      Bữa ăn này xem như hòa thuận, chỉ là Lý Minh Kỳ có tâm , ăn cái gì cũng nhớ nữa, chỉ cảm thấy nhạt hơn nước ốc.

      Người hầu dọn bàn, Lý lão gia cùng Lý phu nhân dắt nhau ra hoa viên dạo tiêu cơm. Lý Minh Kỳ đứng ở hành lang lặng lẽ nhìn hồi lâu, nhìn cha mẹ dắt tay nhau, nhìn cánh tay cha ôm mẹ. Khóe mắt nàng ươn ướt, đó là nguyện vọng kiếp trước của nàng, đầu bạc chia lìa, đáng tiếc mình phải là mẹ, Trương Tử Tuấn cũng phải là cha.

      Lý Minh Kỳ khắc sâu bóng dáng cha mẹ vào trong trí nhớ, tạc vào trong tim, rồi mới quay người trở về phòng mình.

      Đêm khuya tĩnh lặng, Lý Minh Kỳ đứng dậy khỏi giường, nương theo ánh trăng mờ nhạt, mặc quần áo nam tử, búi kiểu tóc nam tử. Mặc xong quần áo, bắt đầu tô phẩm màu lên mặt. Ánh sáng lờ mờ, chỉ bôi trát đại khái lúc. Ngay sau đó lấy cái bình trong hộp trang sức giấu trong tường kép, trong bình có ba viên thuốc sáp, nàng lấy viên, mở ra, bên trong là cái mặt nạ da người rất mỏng. Nàng mở mặt nạ da người ra, phủ lên mặt, tỉ mỉ vuốt .

      Mặt nạ da người này làm rất , đến cả lớp da cổ cũng bị che , còn lộ ra yết hầu của nam tử. lâu sau nữ tử trong gương liền biến thành nam tử có diện mạo bình thường, mặt có nét nào đặc biệt, là loại người nhìn qua lập tức quên ngay.

      Lý Minh Kỳ rất hài lòng, cuối cùng lại bôi phẩm màu lên bàn tay và cánh tay, soi gương lần nữa, thấy còn gì bất ổn nữa mới nhìn gương gật đầu. Thuật dịch dung này là do sư phụ Bách Biến lão nhân của ca ca dạy cho nàng, nàng chỉ học được sơ sơ, cuối cùng cứng rắn dọa chết cầu xin ca ca làm cho ba cái mặt nạ tốt này, vốn muốn giữ lại để chơi, ngờ giờ lại phát huy công dụng.

      Mọi thứ chỉnh đốn xong xuôi, nàng khoác bọc hành lý thu xếp trước đó, nhìn ngọc bội theo nàng mười mấy năm nằm ở bàn, do dự mãi, rốt cuộc vẫn đeo lên người, cuối cùng lưu luyến nhìn lượt ngôi nhà mình sống hơn mười năm, để lại phong thư, trèo tường mà .
      Last edited by a moderator: 12/3/16
      amandatruc, xukem, B.Cat35 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 9: Nghiêng người ngước mắt ra là ta

      Hồi còn bé, thân thể Lý Minh Kỳ được tốt, Lý Tấn Dương thấy nữ nhi có hứng thú với võ học, liền bảo nàng cùng học võ với ca ca, về sau ca ca càng học càng giỏi, hàng năm đều xông xáo giang hồ, quanh năm suốt tháng về nhà được vài lần, mà nàng lại ở nhà làm bạn với cha mẹ.

      tới công phu sâu hay cạn, theo như lời ca ca, công phu của nàng chính là công phu mèo quào, khoa chân múa tay nhìn đẹp nhưng dùng được, ra cũng là cố mà luyện thành, có thể dùng để hù dọa người khác. Nàng muốn đến Vô Trần cung, gặp người nọ, trước mặt sư phụ mà trả ngọc Phượng này lại. Nếu kiếp này muốn sống thoải mái, chuyện giữa bọn họ cần phải kết thúc, chuyện kiếp trước thể tái diễn.

      Sáng sớm hôm sau, cửa thành vừa xuất mấy tiểu thương đưa trái cây rau dưa mới hái vào thành. Lý Minh Kỳ liền xoẹt qua dòng người, ra khỏi cửa thành lại nhịn được mà liếc mắt nhìn lại, cái nhìn này mang theo nhiều lưu luyến và vướng bận, giọng câu xin lỗi rồi mới rời .

      Sáng hôm nay, Tiểu Mễ gọi tiểu thư dậy, ai lên tiếng trả lời, lúc đầu nàng ta còn tưởng tiểu thư vẫn nằm nướng giường. Lúc đẩy cửa bước vào mới phát chăn đệm giường được sắp xếp gọn gàng, trong phòng cũng thấy bóng dáng tiểu thư nhà mình. Người đâu? Tiểu Mễ hơi hoảng, tìm khắp trong ngoài lần nữa, cuối cùng mới chú ý thấy bàn trang điểm có tờ giấy Tuyên Thành. giấy nét mực khô, nhìn thấy câu đầu tiên, Tiểu Mễ liền hô lớn, dưới lý phủ liền rối loạn.

      “Cha, mẹ, tha thứ cho nữ nhi từ mà biệt, gần đây tinh thần nữ nhi vẫn yên, con biết biểu ca rất quí con, với biểu ca con cũng hoàn toàn vô tình. Chẳng qua nữ nhi có hôn ước, nên chưa hủy hôn ước lập gia đình, như thế là công bằng với công tử Trầm gia. Việc này ngày chưa dứt nữ nhi cũng ngày gả. Cha mẹ, mọi người đừng lo lắng cho con, suốt đường nữ nhi thường xuyên viết thư báo bình an. Nữ nhi bất hiếu, Minh Kỳ.”

      Sau khi vợ chồng Lý gia đọc thư xong, liền hai mặt nhìn nhau. Lý phu nhân nghĩ đến nguy hiểm bên ngoài, liền đỏ hốc mắt, “Tấn Dương, chàng xem nên làm thế nào mới tốt? Từ con bé lớn lên ở kinh thành, đâu biết ngoài kia lòng người khó đoán, thói đời gian nguy? Nếu con nó xảy ra chuyện hay, người làm mẹ như thiếp biết phải sống thế nào.”

      Lý Tấn Dương cũng nhịn được mà thở dài, “Nha đầu Minh Kỳ này, từ có chủ ý, nếu con bé muốn , chúng ta rất khó ngăn cản. Phu nhân, dù con bé chưa từng xa nhà, nhưng cũng phải là loại tiểu thư nhu nhược chịu nổi khó khăn, hẳn là có nguy hiểm. Ta lập tức phái người tìm, nhất định đưa con bé trở về.”

      “Con bé này, sao đột nhiên lại khiến chúng ta lo lắng ngừng vậy chứ, con bé là máu là thịt của thiếp. Tấn Dương, chàng nhanh tìm đưa con bé trở về .” Lý phu nhân vừa tức vừa vội, lại nghĩ tới khác thường tối qua của nữ nhi, thầm biết tối qua con muốn trốn , “Tấn Dương, chàng xem có phải Minh Kỳ tìm Ngạn Khanh ?”

      “Biển người mênh mông, con bé muốn đâu tìm? Quả là càn quấy.” Lý Tấn Dương tức giận , ôm phu nhân vào lòng an ủi, “Phu nhân, nàng đừng lo lắng, có ta đây.”

      Với phản ứng của cha mẹ, Lý Minh Kỳ thầm đoán được, nàng rời nhà càng xa, lòng càng nặng nề.

      Lý Minh Kỳ thẳng về phía tây, suốt tuyến đường vừa vừa nghỉ. Tính ra, nàng hơn nửa tháng, đường phơi nắng phơi gió, tinh thần lại luôn khẩn trương, nàng gầy rất nhiều. Hôm vừa đặt chân đến Lâm Nghi, trời mây đen vần vũ, Lý Minh Kỳ biết là trời sắp mưa. Tiểu thương đường bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhất thời chen chút, lúc Lý Minh Kỳ tìm được quán trọ, người ướt sũng.

      Tiểu nhị trong quán trọ mắt tinh miệng mồm lanh lẹ, thấy khách ướt sũng toàn thân bước vào, vội chạy ra đón, “Vị khách quan này, xem ngài như vậy, chắc trúng mưa, quần áo đều ướt hết, có cần lên phòng tắm rửa chút ?”

      Lý Minh Kỳ vừa mới đến quán, cũng nhìn trước ngó sau, chỉ vuốt nước người, mặt, mặt nạ mặt rất thoải mái, liền , “Ừm, phiền sắp cho ta phòng hảo hạng.” Nàng tận lực đè thấp giọng, nhưng tiếng phát ra vẫn có chút mềm mại.

      Chưởng quầy là nam nhân gầy gò hơn năm mươi tuổi, người mặc trường sam màu tro, tay gảy bàn tính, nghe canh cách. Lý Minh Kỳ hỏi giá phòng, lại đưa tiền thế chấp ngày.

      Trong nhã gian* ở lầu hai Tùng Hạc Lâu có ba người ngồi, lơ đãng thoáng nhìn xuống, nam tử áo đỏ tóc trắng trong nhóm nhịn được ồ lên, thở dài: “Kỹ thuật dịch dung tuyệt .” Hai người kia nhàng liếc mắt cái, cũng nhiều lời. (*căn phòng lịch , tao nhã)

      “Cơm chiều tiểu ca muốn ăn trong quán? Có cần đưa lên phòng ?” Tiểu nhị đưa Lý Minh Kỳ lên phòng trọ ở lầu ba, mở cửa phòng ra, trước khi cười hỏi.

      “Cũng được, phiền tiểu nhị ca rồi.” xong liền lấy ra khối bạc vụn, đưa tới tay tiểu nhị.

      Nụ cười mặt tiểu nhị ca càng tươi hơn, khối bạc vụn này nặng, trả hết tiền cơm vẫn còn thừa, “ phiền, phiền đâu, là việc tiểu nhân nên làm, ngài có cần gì cứ gọi tiểu nhân.”

      Lý Minh Kỳ tiễn tiểu nhị, đóng cửa lại, cài then. suốt mấy ngày mà chưa tắm lần, mỗi ngày chỉ lau mình chút, gội đầu khỏi cần phải .

      Quần áo ướt sũng mặc người rất thoải mái, may mà gói hành lý được nàng ôm vào lòng, bị mưa làm ướt. Nàng thuận tay lấy bộ quần áo để tắm rửa, lau khô thân thể, thay bộ quần áo khô ráo, lại kéo cái khăn vắt thành bồn, bắt đầu lau tóc.

      Nàng vừa thu dọn xong, tiểu nhị liền gõ cửa, “Khách quan, quấy rầy rồi, thức ăn của ngài bưng lên, ngài mở cửa cho.”

      Lý Minh Kỳ vội lên tiếng, tóc rối cũng chải, nhận cái khay trong tay tiểu nhị rồi cảm ơn.

      Trước khi tiểu nhị , “Chút nữa tiểu nhân lên dọn dẹp, chúc ngài dùng cơm ngon miệng.”

      Lý Minh Kỳ quay vào phòng nghiêng người đóng cửa, chính vào lúc xoay người, đứng đối diện nam tử áo đỏ tóc bạc, nam tử này còn lộ ra nụ cười hứng thú nhìn nàng.

      Lý Minh Kỳ giật mình, vội cúi đầu, đóng cửa cài then, động tác liền mạch lưu loát, sau khi để khay xuống nàng mới phát tay mình run rẩy.

      Lý Minh Kỳ đương nhiên biết nam tử áo đỏ kia, nhưng thân thuộc. Gã tên Phong Thiển Ảnh, thể là kẻ ghét ác như thù, nhưng tuyệt đối là kẻ thủ đoạn tàn độc, bị gã nhìn trúng phải là chuyện tốt.

      Ăn vài miếng cho qua bữa, cũng chờ tiểu nhị tới dọn khay nàng liền tắt đèn, mặc nguyên quần áo nằm lên giường. Nàng rong ruổi mình, tinh thần vốn căng thẳng, khó có thể ngủ được nhưng vẫn ép mình, đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp .

      Nếu Lý Minh Kỳ biết nam tử áo đỏ ngủ ở phòng sát vách, chắc nàng mất ngủ cả đêm.

      “Thiển Ảnh, đệ thế mà lại coi trọng gã thư sinh giả kia ư?” Người chuyện là nam tử áo xanh, mặt mũi phong lưu nho nhã, dựa nghiêng giường mềm, tay chống đầu.

      “Hừ, đừng lung tung, giới tính của gia rất bình thường.” Nam tử áo đỏ nghiêm túc nhìn ngắm vật trong tay, nghe thấy lời này liền quăng ánh mắt sắc như dao qua.

      “Hừ, cái da mặt người chết có gì đẹp, huynh sợ tối gặp ác mộng à.”

      Phong Thiển Ảnh làm như nghe thấy, chăm chú nhìn tấm da mỏng trong tay, chậm nửa nhịp mới : “Tô Diễn, đệ có thể đừng gây được , lúc giết người sao nghe đệ đệ gặp ác mộng.”

      “Người gia giết đều là kẻ đáng chết, thẹn với lương tâm.” Tô Diễn cười lạnh, y có khuôn mặt trẻ con rất lừa người, khóe miệng còn có đôi lúm đồng tiền, lúc cười tuấn tú đáng , người thân thuộc với y đều biết y là kẻ cay nghiệt tàn nhẫn nhất.

      “Hai người các đệ đấu qua đấu lại như thế, thú vị lắm sao? Ngạn Khanh rời gần tháng, mấy ngày nữa là đêm trăng tròn, trước ngày đó mà còn tìm thấy đệ ấy, ba người chúng ta cũng cần về gặp sư phụ nữa.”

      “Hừ, mạng đệ ấy cứng lắm, chả sao đâu.” Tô Diễn cười nhạo, nhưng rất nhanh liền im lặng, mày cũng nhíu lại.

      “Quân Nho, huynh xem phải làm sao đây?” Phong Thiển Ảnh cũng thu hồi vẻ đùa dai. Trong ba người Quân Nho lớn nhất, Phong Thiển Ảnh thứ hai, Tô Diễn đứng thứ ba, Trầm Ngạn Khanh là nhất, bốn người lớn lên cùng nhau, như em ruột.

      “Có lẽ đệ ấy đến Thượng Kinh.” Quân Nho suy nghĩ hồi, đột nhiên nhớ ra nhà của đệ ấy ở kinh thành, sau khi Bắc Minh sơn trang bị diệt môn, đệ ấy chưa trở về lần nào, lần này hẳn là đến bái tế cha mẹ và người thân.

      Ba người sáu mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy rất có khả năng, “ thế, ngày mai ba chúng ta liền lên đường đến Thượng Kinh.”
      Last edited by a moderator: 12/3/16
      amandatruc, LyLy Mai, xukem38 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 10: Gặp trộm

      Hôm sau Lý Minh Kỳ dậy khá trễ, đầu mơ hồ có dấu hiệu nóng lên. Mấy ngày nay đường xa mệt nhọc, ban ngày ướt mưa nhiễm lạnh, buổi tối lại nghỉ ngơi tốt, bệnh mới là chuyện lạ. Nàng biết ba người hôm qua là huynh đệ đồng môn của Trầm Ngạn Khanh, kiếp trước nàng chưa từng tiếp xúc gần, mỗi lần gặp mặt ba người đó cũng chưa từng hòa nhã, luôn hỏi vì sao nàng rời xa tiểu sư đệ chút, hỏi vì sao nàng chưa chết, sao lại khiến mọi người đều khốn khổ.

      “Khách quan đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?” Tiểu nhị thấy Lý Minh Kỳ xuống lầu, cười ha ha đon đả tiếp đón.

      mặt Lý Minh Kỳ mang mặt nạ, chút nhìn ra là kỳ nàng sốt đỏ cả mặt, nàng cười lễ phép với tiểu nhị, “Cũng tệ lắm, phiền tiểu nhị ca, chuẩn bị giúp ta ít lương khô mang theo đường, ta muốn .” Nàng tự hỏi ba người đó ở đây, có phải Trầm Ngạn Khanh cũng ở nơi này ? Nếu phải liệu nàng có nên tìm chuyện? Cách đời, có nghĩ nàng là kẻ lừa đảo ? Dù sao nữ nhân chủ động luôn khiến người ta coi thường, bất quá chuyện này chẳng sao hết, chỉ cần bọn họ kết thúc là được.

      “Được rồi, khách quan yên tâm, đảm bảo ngài vừa lòng.”

      Lý Minh Kỳ muốn ở lâu, dùng điểm tâm chỉ đơn giản là húp ít cháo và ăn quả trứng luộc, khi rời khỏi còn cố ý hỏi câu: “Tiểu nhị ca, ta hỏi ngươi chuyện, vị nam tử áo đỏ hôm qua là ai thế?”

      “Chuyện này tiểu nhân cũng , bọn họ ở đây ba ngày, hôm nay trời còn chưa sáng rời .” Tiểu nhị gãi gãi đầu, với ba vị khách kia, y có ấn tượng rất sâu.

      Lý Minh Kỳ nghe xong nhíu mày, sao lại vội vã rời như vậy, “Ta thấy bộ dạng vị công tử kia trong trẻo, có chút tò mò, cũng có ác ý, ngươi có biết bọn họ theo hướng nào ?”

      “Ừm, xem phương hướng hẳn là đến Thượng Kinh, khách quan cần giải thích, ba người kia đều là người luyện võ, ai mà gây chuyện với họ chắc chẳng còn đường sống.”

      “Cám ơn ngươi, cái này xin hãy nhận lấy.” Lý Minh Kỳ bị lời của tiểu nhị làm đỏ mặt, giải thích của nàng có chút dư thừa, bất quá mặt nàng chẳng lộ ra chút ngượng ngùng nào.

      cần, khách quan giữ lại để dùng đường , lần sau ngang qua đây, ghé vào ủng hộ khách điếm chúng tôi là được rồi.” Tiểu nhị đột nhiên thêm: “Khách quan hẳn là người xứ khác, nơi đây có nhiều kẻ cắp, ngài nên để ý tránh bị trộm.” Vị khách này có vẻ rất thành .

      Từ khi Lý Minh Kỳ rời nhà, lần đầu gặp được người lương thiện như vậy, nhìn gương mặt hiền lành chất phát của tiểu nhị, khỏi cảm kích vạn phần, càng cảm thấy tiểu nhị hiền hậu dễ gần, “Ta biết rồi.”

      Bên ngoài trời vẫn còn tối, mặt trời lúc lúc , gió lạnh từng cơn, Lý Minh Kỳ khỏi siết chặt quần áo người, cảm giác giày vò khi lang bạt chẳng người thân, nàng hiểu.

      Lúc ngang qua chợ, nàng bị người kéo tay giữ lại, Lý Minh Kỳ hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là tấm bảng lớn, đó viết Đoán đâu trúng đó.

      “Ái chà chà, công tử, số mạng của ngươi rất kỳ lạ, lão phu xem tướng nhiều năm, lần đầu gặp được người như ngài.”

      Lý Minh Kỳ biết thầy tướng số ven đường, hơn phân nửa là lừa gạt, nhưng vẫn nhịn được mà thầm căng thẳng, “Vị cư sĩ này, người ta có tiền.”

      “Gì chứ, ai cần tiền của ngươi, chàng trai trẻ đừng tức giận, ta thấy giữa ấn đường ngươi tối đen, phải là điềm tốt, phải biết rằng đời người dễ sống được lần, ta khuyên ngươi ở đâu nên về chỗ đó, bằng vui buồn lẫn lộn, vô cùng bất ổn.”

      Lý Minh Kỳ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ người này là cao nhân, “Cư sĩ có biện pháp phá giải ư?”

      Nghe thấy lời của Lý Minh Kỳ, ánh mắt vị cư sĩ này sáng lên, nghĩ là được lợi, “Biện pháp là có, chỉ cần công tử tỏ chút lòng thành, lão phu liền chỉ cho ngươi con đường sáng, thế nào?”

      Lý Minh Kỳ nghe xong liền giận mình ‘có bệnh liền tìm thầy khắp nơi’, cũng quan tâm lão những gì, “ có lỗi, tiểu sinh có tiền.”

      xong nhanh chóng lui về phía sau, ngờ lại bị gã lưu manh ở phía sau xô tới. Lý Minh Kỳ đề phòng, túi hành lý người bị rơi xuống đất, gã lưu manh nhanh tay lẹ mắt tóm lấy rồi bỏ chạy.

      Lý Minh Kỳ vừa vội vừa giận, thứ duy nhất đáng giá trong túi chính là miếng ngọc Phượng, nếu mất, rất phiền. Nàng cố sức đuổi theo, nào biết gã lưu manh kia vừa rẽ vào cái ngõ liền biến mất tăm. Lý Minh Kỳ ủ rũ muốn cào tường, giờ phải làm sao đây? Nàng quen biết ai, chạy đâu tìm tên trộm kia? có ngọc bội làm tín vật, nàng nên thế nào với đây? tin sao?

      “Hẳn đây là lần đầu vị huynh đài này rời nhà?” chợ có tú tài làm nghề kể chuyện, thấy mắt nàng dại ra, cũng có chút đồng tình.

      “Vị đại ca này, ngươi có biết tên trộm kia là ai ? ở nơi nào?”

      “Ta khuyên ngươi vẫn nên chịu thiệt để yên thân, tên trộm đó tên là Thuận Tử, gia cảnh rất phức tạp, đừng chọc tới gã, lần vấp ngã lần khôn, ra ngoài mình, tiền tài đừng chỉ gom vào nơi, chợ này trộm cắp ít, phải để ý chút.”

      Đêm qua Thuận Tử thua ít tiền, sáng nay về nhà liền bị mẹ già ở nhà tát cho cái, tâm trạng vô cùng khó chịu. Gã vui, liền muốn người khác vui, người khác khó chịu, tâm trạng gã liền tốt hơn rất nhiều, có phải là phép dịch chuyển ? Thuận Tử bước ra khỏi Câu Lan* viện, thẳng vào chợ, liếc mắt cái liền thấy thư sinh áo trắng, dáng vẻ thực gầy yếu, rất dễ để bắt nạt, lại mới rời khỏi Tùng Hạc lâu, người nhất định có ít bạc, tiền đánh bạc của ông đây có thể thu hồi rồi. (*nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên)

      Thuận Tử vô cùng quen tay quen việc tóm lấy túi đồ, vùng thoát khỏi người mất của, đến chỗ người, mở túi ra, bên trong chỉ có hai bộ quần áo, xu cũng có, Thuận Tử bắt đầu chửi rủa.

      Vừa muốn ném quần áo xuống dẫm đạp, đột nhiên cảm thấy quần áo hơi cộm, xé rách, lộ ra miếng ngọc Phượng vô cùng sống động. Ánh mắt Thuận Tử lập tức mở to, ngọc này đúng là bảo vật, vô giá. Gã nâng miếng ngọc lên, nương theo ánh nắng mỏng manh, nhìn kỹ, con Phượng ngọc bội như còn sống, rất sống động, Thuận Tử nuốt nước miếng ừng ực, “Mẹ ơi, giàu to rồi.”

      Thuận Tử nhìn trái ngó phải, thấy có ai bèn giấu kỹ miếng ngọc vào người, chạy thẳng về Hoan Hỉ lâu, lão nương nhà gã huấn luyện các nương trong lâu, Thuận Tử gấp gáp thôi, kéo mẹ gã lên lầu.

      “Ngóc con, chán sống rồi sao?” Sáng sớm Thúy nương vui, bị nha đầu làm vỡ chiếc bình hoa thích, thằng con trai hư hỏng nhà mình lại ba ngày hai bữa chọc giận bà, khiến bà ca thán về nghiệp chướng đời trước, biết phải sống sao đây.

      “Mẹ già ơi, mẹ xem con mang thứ tốt gì về nè.” Thuận Tử bị đánh dày da, sợ đau, lấy ngọc bội ra quơ trước mắt mẹ mình, cười cực kỳ ghê tởm.

      Thúy nương cũng là người biết nhìn hàng, vừa thấy hai mắt liền tỏa sáng, thứ tốt như vậy, bán liền đủ cho mẹ con họ sống sung sướng nửa đời sau. Nhưng nghĩ kỹ lại, người có được miếng ngọc này chắc cũng tầm thường, chẳng nhẽ con mình trộm của người nên trộm, “, thằng nhóc này lại lừa gạt ai sao? Ngọc này từ đâu mà có?”

      “Mẹ à, mẹ nghe con , miếng ngọc này con trộm được từ tên thư sinh áo trắng, nhìn dáng vẻ của y sao có thể là người có thân phận địa vị. Còn nữa, ở cái đất Lâm Nghi này, y có thể làm khó dễ được mình sao, chỉ cần ngọc bội này rời tay, y tìm được chẳng phải cũng chỉ là người khác thôi sao?”

      “Thằng nhóc này cũng khôn lanh đó.” Thúy nương đảo tròng mắt, thầm nghĩ có tiền chẳng sợ gì nữa, chỉ là sang tay miếng ngọc này cũng dễ dàng, xem ra phải tìm gã nhân tình ở huyện nha kể lể hơi mới được.
      Last edited by a moderator: 12/3/16
      amandatruc, LyLy Mai, B.Cat35 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 11: Bị ép đưa

      Lý Minh Kỳ đánh mất ngọc bội, lòng đầy ủ rũ, hết cách rồi, tín vật còn, thể đến Vô Trần cung nữa rồi. Xem ra nàng nhất định phải đến Phượng Lĩnh chuyến, chỉ là đến với bộ dạng như vậy, đại ca nhất định áp giải nàng về nhà, đến lúc đó có muốn ra khỏi cửa cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

      Lý Minh Kỳ chạy cả ngày đường, sốt càng nghiêm trọng, đến hiệu thuốc cắt vài thang thuốc, chọn khách điếm, đưa thuốc cho tiểu nhị, lại cho chút ngân lượng, bảo y sắc giúp.

      Buổi tối, người sốt đến mơ hồ, uống thuốc vào, ngủ sớm.

      Hôm sau tỉnh dậy, cả người mệt mỏi, e là hôm nay chẳng thể lên đường.

      Tiểu nhị biết vị công tử trong phòng này bị ốm, lại thấy buổi sáng vẫn chưa xuống lầu, bèn lên lầu xem xét tình hình, “Công tử, bệnh của ngài đỡ hơn chút nào chưa? Có cần tiểu nhân gọi đại phu đến bắt mạch cho ngài ?”

      cần mời đại phu đâu, ta có đơn thuốc, phiền ngươi giúp ta chạy đến tiệm thuốc chuyến, tiền thừa xem như phí chăm sóc.” Lý Minh Kỳ đầu váng mắt hoa, tai mũi ngứa ngáy. Từ thân thể nàng yếu ớt, bệnh này bệnh nọ cũng quen rồi, có thể tự kê đơn thuốc với mấy bệnh đau đầu nhức óc đơn giản.

      Lý Minh Kỳ ở lại khách điếm năm ngày, đến ngày thứ năm nàng cảm thấy thân thể khỏe hơn kha khá, bèn lên đường đến Phượng Lĩnh.

      Vừa ra tới cửa thành bắc bị hai nữ tử chặn đường, Lý Minh Kỳ thầm muốn mắng người, sao năm nay nàng lại trăm điều thuận, gặp hạn xui xẻo thế chứ? phải chỉ rời khỏi nhà thôi sao, đáng để ma quỷ Diêm vương kéo đến ám nàng xúi quẩy sao.

      “Hai vị nương, xin hãy nhường đường.” Lý Minh Kỳ biết mấy người này có ý gì, trước tiên cứ vái chào cái, quay người về hướng khác, mà tốt lắm thay, vỏ kiếm liền chắn tới. Lý Minh Kỳ tim gan loạn nhịp, ý là muốn lấy mạng của nàng sao? Lúc này mới hiểu được ý nghĩa của câu “Người đến thiện, kẻ thiện đến”, nếu thể lý, đánh hai chiếm được bao nhiêu phần thắng đây? Trợn to mắt, lòng bàn chân nàng như bôi mỡ, chạy trước rồi hãy tính. Chỉ là chưa chạy được bao xa, liền bị trước sau chặn lại, “Hừ, tên trộm to gan, vốn tưởng ngươi chỉ là gã thư sinh vô dụng, ngờ người còn có võ nghệ, thế đánh trận .”

      “Hai vị nương, ban ngày ban mặt, ta và hai vị quen biết, sao vừa mở miệng ta là kẻ trộm.” Trong lòng Lý Minh Kỳ vô cùng bất đắc dĩ, phải là cũng chẳng sợ hãi bao nhiêu, theo cách ăn mặc, hai nữ tử này rất giống cung nữ của Vô Trần cung.

      “Bây giờ có nhiều cũng vô ích, có giữ lại cái mạng của ngươi hay phải chờ Các chủ xử lý.” Hai nữ tử thêm, điểm nhuyễn huyệt của Lý Minh Kỳ, đồng thời nhấc nàng lên bay vút về hướng thành bắc.

      Lần đầu tiên Lý Minh Kỳ cảm thấy hóa ra bản thân lại vô dụng như vậy, nàng nhìn trời tuôn lệ hai hàng, ai có thể cho nàng biết rốt cuộc sao lại náo loạn thế này?

      Hai nữ tử đưa Lý Minh Kỳ lên núi bắc, dọc đường phong cảnh đẹp đẽ, cảnh vật vô cùng hấp dẫn. Đáng tiếc Lý Minh Kỳ có tâm trạng ngắm phong cảnh, lòng nàng có chút rối bời, cảm thấy có vài chuyện bắt đầu mất kiểm soát.

      sườn núi có trang viên, canh giữ ngoài cổng là hai nữ tử xinh đẹp đeo kiếm, vừa gặp liền : “Mẫn tỷ, Dĩnh tỷ, các tỷ về rồi, Gia đợi bên trong có chút kiên nhẫn rồi.” Ánh mắt dời lên khuôn mặt của Lý Minh Kỳ quan sát lượt. “Đây là kẻ trộm ngọc bội sao?”

      “Minh Ngọc, muội đừng xem thường tên trộm vặt này, láu cá lắm đấy, nếu là muội bắt, chưa chắc đưa được về đâu.” Minh Mẫn cười tiếp câu.

      “Mẫn nhi, muội dẫn người vào , ta ra sau núi xem thử.” Sau khi trở về Minh Dĩnh như hồn xác hai nơi, mặt lộ vẻ lo âu.

      “Ừm, cách xa cửa động chút.”

      Lý Minh Kỳ bị kéo thẳng tới sảnh chính, Minh Mẫn vừa buông tay, Lý Minh Kỳ liền ngã sấp xuống đất, nàng ngẩng đầu nhìn người ngồi trong sảnh chính, nàng quá đỗi quen thuộc, đầu óc chưa kịp nghĩ, lời thốt ra, “Sao lại là ngươi?”

      “Hừ, ngươi biết ta sao?” Tô Diễn đợi mất hết kiên nhẫn, bị nàng hỏi câu đầu đuôi, tâm trạng càng hỏng bét.

      biết.” Lý Minh Kỳ nhanh nhẹn lắc đầu, nếu có thể lựa chọn, dù thế nào nàng cũng chọn quen biết những người này.

      “Hừ, tâm trạng của Gia được tốt, hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái ấy, Gia muốn nghe lời dối, cũng thích mấy lời nhảm nhí.”

      Đương nhiên Lý Minh Kỳ biết, cũng hiểu rất tính tình người này, vì thế nàng định dối, nàng cũng muốn thuận nước đẩy thuyền, vậy có thể như mong muốn mà gặp người đó, “Gia cứ hỏi.”

      “Miếng ngọc này từ đâu mà ngươi có?”

      “Dám hỏi gia, miếng ngọc này từ đâu mà ngài có?”

      “Ha, là ta hỏi ngươi hay là ngươi hỏi ta hả?” Tô Diễn nheo mắt lại, mỗi khi y có vẻ mặt này chứng tỏ là y có chút tức giận rồi.

      “Miếng ngọc này là của ta, vài ngày trước bị kẻ trộm ở chợ tên là Thuận Tử lấy mất.” Lý Minh Kỳ muốn đứng lên, ngặt nỗi tay chân mềm nhũn, toàn thân suy yếu, chỉ có thể bị người ta nhìn xuống.

      “Ha?” Tô Diễn híp chặt mắt, mắt y rất to rất tròn, híp mắt như vậy có chút đáng , chọc người ta bật cười. Nhưng Lý Minh Kỳ cười nổi, vẻ ngoài người này trong sáng bao nhiêu, trong lòng hung ác bấy nhiêu.

      Tim Lý Minh Kỳ đập thình thịch, nàng còn chưa sắp xếp xong câu chữ, nam tử áo đỏ bước vào, phải Phong Thiển Ảnh có thể là ai, “Ơ, sao lại là ngươi?”

      Lý Minh Kỳ trở nên nóng nảy, hận thể chưởng đập chết gã, nàng vốn thích gã, cần lý do.

      Diện mạo của nam tử này hết sức xinh đẹp, phải, đúng là xinh đẹp, đôi mắt Phượng to câu hồn đoạt phách, còn nghiệt hơn cả nữ nhân.

      Lý Minh Kỳ nhìn thoáng qua, vội vàng thu hồi tầm mắt, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, quyết định yên lặng chống đỡ.

      “Ta nghĩ phải đâu để tìm ngươi, ngươi đưa mặt nạ mặt ngươi cho ta, ta bảo Tô Diễn tha cho ngươi mạng, được ?” Nam tử bước đến tao nhã ngồi xuống ghế, tự rót chén nước, thỏa mãn than câu, “ khát chết ta mà.”

      “Mặt nạ có thể cho ngươi.” Lý Minh Kỳ lập tức ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Phong Thiển Ảnh, “Nhưng ta muốn biết tên trộm đó ở đâu? Miếng ngọc ràng là của ta, sao ta lại biến thành kẻ trộm ngọc.”

      “Gì, gì, ngươi đồng ý cho ta sao?”

      Lý Minh Kỳ định trả lời gã, nhìn về phía Tô Diễn, “Các ngươi đường đường là đại nhân vật nổi danh, lý nào lại làm khó nữ tử bé như ta, miếng ngọc này là của ta, phải thế nào các ngươi mới chịu tin?”

      Tô Diễn nhướng nhướng lông mày, lộ vẻ được tự nhiên.

      “Này, này, dáng vẻ ta vô hại bằng sao, tại sao ngươi cầu xin ta.” Phong Thiển Ảnh lượn quanh Lý Minh Kỳ hai vòng, mắt luôn đảo quanh gương mặt nàng.

      “Con người ngươi mọc ra gương mặt thể khiến người khác tin tưởng, ngươi giải nhuyễn huyệt cho ta trước .”

      cầu cũng nhiều.” Phong Thiển Ảnh trêu đùa thành tính, vung tay lên cái giải được huyệt đạo, “Ngươi xem, ta vẫn tốt hơn đó.”

      “Gỡ mặt nạ xuống, ta phải xem xem những lời ngươi hay giả”, Tô Diễn kéo Phong Thiển Ảnh lại, hung hăng trợn mắt nhìn gã cái, Phong Thiển Ảnh liền im bặt.

      “Xin cho ta chậu nước ấm có pha muỗng muối.” Nha hoàn nghe xong đợi chủ nhân sai bảo, trực tiếp lấy mang đến. Lý Minh Kỳ do dự nhìn Phong Thiển Ảnh rồi lại nhìn Tô Diễn, “Các ngươi giết ta?”

      Tô Diễn cau mày, “Ta giết nữ nhân.” Tô Diễn cảm thấy phẩm hạnh của mình bị sỉ nhục, cho nên lời ra rất mạnh mẽ dứt khoát.

      Lý Minh Kỳ lại nhìn về phía Phong ThiểnẢnh, Phong Thiển Ảnh bĩu môi bất cần, “Ta chỉ cần mặt nạ.”

      Lý Minh Kỳ lại nhìn thiếu nữ dũng mãnh cầm kiếm ở phía sau, người ở đây nàng đều thắng nổi. Phong Thiển Ảnh hơi bực tức, hỏi: “Sao ngươi cứ dài dòng sợ chết như vậy?”

      “Sợ chết cũng sai sao?” Lý Minh Kỳ lại liếc Phong Thiển Ảnh trắng mắt, nàng đáp lại cách nghiêm trang. Phong Thiển Ảnh bị nghẹn , chọc cho Tô Diễn cười tiếng.

      Lý Minh Kỳ có được lời hứa mà mình mong muốn, cũng phí lời nữa, dính ướt hai tay, chầm chậm xoa bóp phần da đầu, kéo gỡ từng chút mặt nạ mặt, lộ ra gương mặt có hơi sẫm vàng, nhìn ra màu da vốn có.

      “Người đâu, hầu hạ nương tắm rửa chải đầu phen.”

      đợi Lý Minh Kỳ kịp phản ứng, ngoài cửa có hai nữ tử bước vào, trái phải kéo nàng .

      Lý Minh Kỳ tức giận , loại cảm giác bị bắt ép này rất tệ, nhưng nàng thể phản đối, chỉ có thể chấp nhận.

      “Các ngươi buông ra, ta tự được.” Lý Minh Kỳ giãy giụa thoát, cũng xuôi, tuổi của hai nữ tử cũng lớn, dưới mười bảy mười tám, xụ mặt gì, sức lực tay lại rất đúng mực, bất kể nàng vùng vẫy thế nào cũng làm nàng đau.

      Lý Minh Kỳ cũng rất thức thời, biết phản kháng vô dụng, đành mặc các nàng ấy.
      Last edited by a moderator: 12/3/16
      amandatruc, LyLy Mai, xukem37 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 12: Cặp song sinh.

      Hai cung nữ đưa Lý Minh Kỳ vào một biệt viện tao nhã yên tĩnh, vừa vào đến sân viện liền thả tay nàng ra, rối rít cúi người hành lễ: "Chúng nô tỳ có nhiều đắc tội, kính xin nương đừng trách."

      Lý Minh Kỳ xoa cánh tay nhức mỏi, cũng biết mình đấu lại cường quyền, đành cam chịu: "Mau đứng lên , ta chỉ là một tù binh, dám nhận lễ lớn như vậy."

      Lời này nghe thế nào cũng mang theo chút ưu buồn, hai cung nữ chẳng những đứng dậy mà còn quỳ xuống: " nương tha thứ cho bọn nô tỳ, bọn nô tỳ sẽ đứng dậy.'"

      Vẻ mặt Lý Minh Kỳ cứng đờ, ai bảo mình tốt bụng làm chi: "Mau đứng lên, náo loạn gì vậy hả?"

      " nương tức giận?"

      Giận cũng giận đến các ngươi, là ta tự giận mình, giận cái đám cường quyền đạo lý kia kìa. Mỗi tay Lý Minh Kỳ đỡ một người, mạnh mẽ kéo người lên, mềm giọng: " giận, giận nữa, các ngươi mau đứng lên . Ta còn chưa biết mình bị đưa tới đâu đây nè. Các ngươi thể nói với ta sao?"

      "Bẩm nương, đây là trang viên Bắc Sơn, Sở Trúc Uyển này là chỗ ở tạm thời của nương. Sinh hoạt hàng ngày của nương sau này sẽ do hai nô tỳ chăm nom, nô tỳ tên Phượng Nhã, muội ấy là Phượng Ngọc."

      Lo lắng trong lòng Lý Minh Kỳ tăng cao hơn, lại sợ cẩn thận mà buộc miệng, cùng hai nha đầu qua khoảng sân thật dài, cũng có tâm tư ngắm nhìn phong cảnh trong viện, cất cao giọng hỏi: "Là ý gì? Các ngươi muốn giam lỏng ta ở đây?"

      Phượng Nhã cung kính cúi đầu: "Chúng nô tỳ chỉ chịu trách nhiệm trông nom sinh hoạt của người, những cái khác đều biết. nương, nước nóng đã chuẩn bị xong, nô tỳ đưa người tắm rửa thay quần áo."

      Lý Minh Kỳ phản đối, như nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: "Chủ tử các ngươi là ai? Cái này hẳn là có thể nói chứ?"

      Hai tỳ nữ liếc nhìn nhau, Phượng Nhã đáp: "Cung chủ nói, từ khoảnh khắc này người chính là chủ nhân của chúng nô tỳ."

      Lý Minh Kỳ rất muốn cười, nhưng nàng cười nổi, cái gì mà người chính là chủ nhân của chúng nô tỳ? Nàng chỉ là một người xa lạ: " đúng, ta là chủ nhân của các ngươi lúc nào, cung chủ các ngươi tính giam lỏng ta đến khi nào?" Việc này nói rõ, có phải nàng sẽ thể thoát thân?

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc là tỷ muội song sinh, hai người cũng nói nhiều, điều gì nên nói thì một chữ cũng nói: "Chủ nhân, chúng nô tỳ thật sự biết gì cả, người đừng làm khó chúng nô tỳ." Hai tỷ muội bắt đầu giúp Lý Minh Kỳ cởi áo tháo thắt lưng.

      Xem như Lý Minh Kỳ , nàng có lãng phí nhiều nước bọt hơn nữa cũng hỏi được gì. Việc đã đến nước này, có suy nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi, thuận theo tự nhiên . Vừa nghĩ như thế, tâm trạng thấp thỏm rốt cục cũng được thả lỏng.

      Bất kể nhìn thế nào, Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều như từ một khuôn khắc ra, Lý Minh Kỳ càng nhìn càng thích, cười hỏi: "Hai người các ngươi đúng là song bào thai sao?" Tâm trạng vừa thả lỏng, lập tức phát hiện vài việc hứng thú.

      "Bẩm chủ nhân, đúng vậy." Phượng Nhã thấy nàng mặt mày cong cong, ánh mắt chăm chú nhìn mình, khỏi có chút ngượng ngùng.

      "Đừng nhiều quy tắc như vậy, ta chỉ là một tù nhân, phải chủ nhân của các ngươi." Lý Minh Kỳ phất phất tay, lúc này cả người nàng mềm nhũn chỉ muốn nằm xuống giường nghỉ ngơi.

      "Cung chủ có dặn, từ nay người chính là chủ nhân của chúng nô tỳ. Chủ nhân, người đừng nhắc đến mấy từ tù nhân giam lỏng gì đó nữa. Vừa rồi ở sảnh chính, là nhóm Các chủ nói đùa với người thôi, người đừng sợ, cũng đừng để trong lòng. Sở dĩ chúng nô tỳ cứng rắn kéo người rời , chính vì sợ bọn họ trêu đùa người, người trăm ngàn lần đừng trách chúng nô tỳ."

      "Ôi trời? Đừng quỳ, đừng quỳ, thân thể xinh đẹp mảnh mai như vậy, hai người các ngươi đúng là báu vật, ta càng nhìn càng thích, các ngươi có thể cùng ta là tốt rồi."

      Hai người bị nàng chọc cười, xấu hổ đỏ mặt: "Chủ nhân đâu chúng nô tỳ liền theo đó."

      "Thật ?" Mắt Lý Minh Kỳ lập tức sáng lên.

      "Thật." Hai người biết tâm tư quanh co của Lý Minh Kỳ.

      "Vậy các ngươi xem, các ngươi nghe lời ta hay nghe lời vị Cung chủ kia?" Đôi mắt to của Lý Minh Kỳ đảo quanh, gian xảo hỏi.

      "Quy tắc của Vô Trần cung, ai là chủ nhân thì nghe lời người đó, từ nay về sau chúng nô tỳ nghe theo người."

      "Vậy chủ nhân hỏi các ngươi, cung chủ kia của các ngươi tên gọi là gì?"

      "Tục danh của Cung chủ phải là thứ chúng nô tỳ có thể gọi, chủ nhân, người đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì ?" Phượng Nhã lại nói sang chuyện khác.

      Lý Minh Kỳ lắc đầu, hỏi tiếp: "Ngươi là Phượng Nhã đúng ? Ngươi là tỷ tỷ?"

      "Đúng vậy, ánh mắt chủ nhân thật nhạy, mới đó đã gọi đúng tên rồi." Ban đầu Phượng Nhã có chút cẩn trọng, thấy Lý Minh Kỳ hiền hòa, nàng ta cũng thả lỏng.

      "Tại sao Cung chủ các ngươi lại bắt ta lên núi? Tại sao phải chuẩn bị phòng ở cho ta, còn cho các ngươi đến chăm sóc ta?" Tiếp tục hỏi vòng vèo.

      "Chuyện này...." Phượng Nhã ngập ngừng, Phượng Ngọc lại nở nụ cười, tiểu chủ nhân này thật ́ chấp, "Chủ nhân, người chờ một chút." Phượng Ngọc nói xong chạy vô phòng trong, thoáng cái liền cầm bức tranh cuốn ra, mở ra cho Lý Minh Kỳ xem, "Người xem này, cung chủ nói, người trong tranh là cung chủ phu nhân tương lai, có Phượng Ngọc làm chứng."

      Thiếu nữ trong tranh chẳng phải chính là Lý Minh Kỳ sao, cảnh trong tranh là ở Phật sơn, xem ra bức tranh này cũng được vẽ vào hôm đó, phần đề tên là ba chữ to rồng bay phượng múa, Lý Minh Kỳ nhìn thấy mà hốt hoảng.

      Lý Minh Kỳ đè nén bối rối trong lòng, chẳng lẽ người mình nhìn thấy hôm đó ́ch thực là Trầm Ngạn Khanh? Sao lại xuống núi sớm thế? Nếu biết nàng là ai thì sao lại làm như biết? Nếu lúc đó nhìn nhận thì tình huống hôm nay là thế nào? Tim Lý Minh Kỳ dần đập nhanh hơn, có một dự cảm tốt.

      "Cung chủ các ngươi đâu rồi?" Lý Minh Kỳ cuốn bức tranh lại, đứng dậy muốn ra ngoài, nàng nhất định phải gặp hắn, từ lúc trọng sinh đến giờ, hàng đêm nàng luôn giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng, nàng thật sự chịu đựng đủ rồi, lần này nàng muốn trả lại ngọc Phượng, chặt đứt ràng buộc giữa hai người.

      "Chủ nhân, người dùng bữa tối trước , ăn xong chúng nô tỳ sẽ đưa người dạo xung quanh một chút, cung chủ hiện bế quan, thể gặp người."

      Lý Minh Kỳ dừng bước, gật đầu, nàng thật có chút đói bụng. Dùng bữa xong, thân thể mệt mỏi liền nằm lên giường ngủ thiếp .

      Lúc tỉnh lại trăng đã treo giữa trời, bên ngoài rất loạn, ban đầu Lý Minh Kỳ để ý lắm, sau đó càng nghe càng cảm thấy đúng, có người gào thét sau núi, còn có cả tiếng đánh nhau.

      Ban đêm, sơn trang tĩnh lặng u, tựa như con thú lớn dữ tợn nằm giữa nhân gian. Lý Minh Kỳ vừa muốn ra cửa viện, Phượng Nhã cùng Phượng Ngọc liền chạy như bay tới. "Chủ nhân, đêm khuya đường tối, sao người lại ra đây?"

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Sắc mặt hai người được tốt, vành mắt đều đỏ, Phượng Nhã còn nhịn được, mắt Phượng Ngọc đã rưng rưng, nhìn thấy mà Lý Minh Kỳ càng tò mò: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là ai đánh nhau ở bên kia?"

      "Chủ nhân, là cung chủ."

      "Hắn bị sao vậy?"

      "Chủ nhân người về phòng nghỉ ngơi , bên đó an toàn."

      Lý Minh Kỳ thấy hai người chỉ lắc đầu nói lời nào, bên kia lại đánh nhau tối trời xám đất, sao nàng có thể xem như có chuyện gì, lướt qua hai nha đầu: "Chúng ta qua xem thử, nếu xem ta là chủ nhân thì các ngươi đừng cản ta." Hai người còn cách nào, chỉ có thể đỏ mắt đuổi theo.

      Từ trang viên chạy dọc ra sau núi là một đường mòn trải đá xanh, bọn họ thẳng theo đường mòn tiến về phía trước. "Là ai?" thân cây bên cạnh truyền đến một tiếng quát nhẹ, bốn phía có tiếng xé gió truyền đến.

      "Minh Mẫn tỷ, là bọn muội."

      Minh Mẫn nương theo ánh trăng nhìn ba người, mày càng nhíu càng sâu: "Hai người các ngươi làm việc thế nào vậy hả? Tình huống nơi này các ngươi còn biết sao, mau đưa nương về ."
      Last edited by a moderator: 12/3/16
      amandatruc, LyLy Mai, xukem40 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :