1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 47: Giết hay giết là vấn đề quan trọng
      Lam Phượng Hoàng
      Suýt chút nữa Phong Thiển Ảnh phun sạch nước trà, xảy ra chuyện gì đây? Tứ gia nhà mình gặp tình địch sao? Thế này có chút ổn, với tính tình của Tứ gia, theo lý thuyết, lúc này hẳn tát giết chết gã ta mới đúng, vì sao vẫn chưa thấy lửa giận bùng lên? Chẳng lẽ giận đến cực hạn? ta kề sát vào, cẩn thận hỏi: “Lão Tứ, đệ sao chứ?”

      “Tử Tuấn, xin ngươi bớt nóng, đừng vội tức giận.” Người ngồi đối diện cả hai cũng khá khéo léo, sợ xảy ra đánh nhau cũng được lợi lộc gì, gã kéo cánh tay Trương Tử Tuấn, “Có gì từ từ , chắc rằng giữa các người có hiểu lầm.”

      Rốt cuộc Trầm Ngạn Khanh cũng buông chén trà xuống, qua loa hời hợt nhìn gã cái, ánh mắt tựa như nhìn người chết, “ lầm đâu.” Trong lòng thầm vẽ loạt chữ to, kiểu dáng hình dạng khác nhau, đều là chữ “chết”. Hủ dấm của hoàn toàn ngã đổ, Kỳ Kỳ biết kiếp trước ghét ai nhất, thế mà còn dám ngồi cùng bàn trò chuyện với gã ta, chỉ với điểm này gã ta đáng chết! Huống chi gã ta còn dám vô liêm sỉ Kỳ Kỳ là hôn thê của gã ta, đúng là muốn chết mà! Thích người nên thích, lại còn dám lắc lư trước mặt ông đây, đáng chết!

      Trương Tử Tuấn cũng nhìn , ánh mắt lộ vẻ hiếu kì, mang vẻ nhẫn nhịn, hai người xem như ai nhường ai, “Tại hạ Trương Tử Tuấn, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?” Gã ta muốn xem thử người đến là ai, lại dám ngông cuồng như vậy.

      Phong Thiển Ảnh vỗ ót, rốt cuộc ta cũng hiểu được tình địch này chính là người đó, “Ha, ra là Trương công tử, hân hạnh hân hạnh. Tứ gia nhà chúng ta gặp ai cũng trương cái mặt nước đá ấy, ngươi đừng để ý.” Cười ha ha cái, xoay người bắt đầu nhàng khuyên nhủ, “Tứ gia, chưa bắt được người kia đệ muốn giết người, chúng ta làm chính trước, khi bắt được người liền mặc đệ xử lý, chứ thế này sao có thể xưng là mạnh mẽ, chúng ta lui trước được ?”

      Trầm Ngạn Khanh cảm thấy ta có lý, đành tạm hoãn lại, cũng cân nhắc xem nên giết thế nào mới tốt, hay nên đánh mà thắng lần nữa? Vậy cũng có cảm giác mới mẻ gì, quan trọng nhất vẫn là bắt người về trước, ngọn lửa càng cháy càng to trong lòng , chỉ nàng mới có thể dập tắt, “Chúng ta thôi.”

      Phong Thiển Ảnh thở phào hơi, ta cũng hy vọng ngày nào đó, giang hồ đồn đãi rùm beng rằng đường đường là Trầm đại cung chủ của Vô Trần cung lại vì tranh giành hồng nhan mà ra tay quá nặng ở tiệm rượu quán trà, dù nghe rất xui tai, nhưng bôi nhọ thân phận, “Bạch Trản, thôi.”

      Trương Tử Tuấn đen mặt, còn chưa xong liền dám nhìn ta, vừa định bước đến tranh luận lại bị Bác Dục kéo nhanh lại, “Trương đại công tử của ta, dằn cơn giận trước , được ?”

      Bạch Trản đảo quanh Trương Tử Tuấn hai vòng, há cái mồm to như chậu máu, ràng tỏ ý ra oai.

      Phong Thiển Ảnh đẩy tứ gia nhà mình, lại còn phải kêu réo Bạch Trản đại nhân sợ việc chưa đủ lớn phía sau, thẳng ra khỏi quán trà.

      Hai người hổ vừa rời , quán trà liền sôi sục, người thạo tin hiếm, đáng tiếc ai biết lai lịch của bọn họ.

      Trương Tử Tuấn chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống, hít sâu lúc mới bình ổn lại, nhận lấy chén trà bạn tốt đưa qua, hơi uống cạn, dằn mạnh chén trà lên bàn, phát ra tiếng vang lớn, “Bác Dục, hai kẻ đó là ai? quá ngông nghênh.”

      “Gần đây giang hồ xuất ít thanh niên tuấn kiệt, Vô Trần cung đứng đầu.” Bác Dục vuốt vuốt mồ hôi trán, khí thế của người nọ còn có thể chịu được, chẳng qua con hổ trắng kia quá dọa người.

      “Theo ý của huynh có thể hai người này là người của Vô Trần cung? Sao biểu muội lại chọc đến những người này.” Gương mặt tuấn tú hào hoa phong nhã vô cùng u tức tối, “Mặc kệ là ai, đều được động tới người của ta.”

      “Lấy trứng chọi đá cũng phải là lựa chọn sáng suốt, hơi thở hai người kia sâu xa, vừa nhìn liền biết là cao thủ trong cao thủ. Tử Tuấn, chẳng phải huynh từng biểu muội huynh là tiểu thư khuê các sao? Người huynh vừa gặp có điệu bộ, thân thủ cực kỳ sắc bén, hơn nữa cách ăn mặc kia chẳng phải chính là hiệp nữ giang hồ sao?” Trong lòng Bác Dục tò mò muốn chết, dùng ánh mắt sáng trong nhìn gã ta, tỏ vẻ huynh mau , ta rất rất muốn nghe.

      Trương Tử Tuấn vuốt vuốt ấn đường, nhớ tới cái người khiến người ta lo lắng kia, thở dài hơi, “Bác Dục, gạt huynh, trong lòng ta cũng rất loạn, có rất nhiều việc ngoài dự kiến của ta.” Hết thảy đành phải đợi khi tìm được người rồi trò chuyện tỉ mỉ, chỉ là theo tình huống vừa rồi, gã ta ở trước mắt, biểu muội lại muốn nhận quen, xem ra đúng là trốn gã.

      Trầm Ngạn Khanh và Phong Thiển Ảnh trước sau rời khỏi quán trà Thanh Bình, đường người đến người , tướng mạo hai người cộng thêm con hổ trắng lập tức hấp dẫn chú ý của cả phố, Phong Thiển Ảnh cũng vội bước , hễ nhìn thấy nương xinh đẹp liền đùa giỡn chút, cho đến khi họ động lòng, tình ý bay bay, rơi vỡ loảng xoảng.

      “Lão Tứ, vừa rồi ta kéo đệ, đệ giết người đó chứ?” Phong Thiển Ảnh ném ra cái liếc mắt nồng nàn, cất bước đuổi theo người xa phía trước.

      “Nếu đệ muốn giết người, nào ai cản được?” Trầm Ngạn Khanh phủ nhận, tiếp đó nghĩ đến chuyện vừa nghe được, có chút lo lắng: “Gần đây lão Tam quá mức nổi bật, bảo huynh ấy về cung nghỉ ngơi thời gian .”

      “Đệ sợ có người muốn lấy mạng đệ ấy?” Phong Thiển Ảnh huýt sáo, “ phải đệ hiểu đệ ấy, tính tình đệ ấy tàn nhẫn cứng đầu. Được được được, ta tuân lệnh, lát nữa truyền tin.” ta chịu nổi nhất chính là cái nhìn chằm chằm của người này, lạnh lùng đến mức có thể nướng chín linh hồn người khác.

      Phong Thiển Ảnh im lặng lát, hỏi tiếp: “Đệ bảo Tô Diễn thu tay, vậy Cửu Hoa cung phải thế nào?”

      biết từ lúc nào hai người sắp rời khỏi cửa thành, trước mắt là hai con đường lớn thẳng tắp và ít đường mòn uốn lượn. Trầm Ngạn Khanh khẽ nhíu mày, vừa nghĩ xem người nọ trốn theo hướng nào, vừa trả lời: “Đệ tự làm, thù này đệ muốn tự tay mình báo.”

      Cảm nhận được quyết tâm của , Phong Thiển Ảnh biết khuyên bảo cũng vô dụng, “Đệ nghĩ nàng ta đường nào? Lão Tứ, đệ xem, thiệp mời đều phát, nếu lúc đó thấy tân nương tử phải làm sao?”

      Trầm Ngạn Khanh lạnh lùng quét mắt nhìn ta, “Miệng quạ đen. Nếu tìm thấy nàng, đến lúc đó huynh thế thân.”

      Khuôn mặt tươi cười của Phong Thiển Ảnh cứng đờ, “Ngay cả sư huynh đệ cũng lợi dụng, quay về ta méc sư phu cho đệ coi.” Ho khan tiếng, nghiêm trang hỏi: “Thế nào? Nhìn ra chưa? Chúng ta hướng nào?”

      Trầm Ngạn Khanh lắc lắc đầu, mày nhọn nhíu sâu, “ cảm nhận được.” Đây là tình huống lần đầu xuất trong tháng qua, tình huống này xuất thường chứa nguy hiểm, “Thiển Ảnh, phái người điều tra suốt dọc đường, hôm nay đệ phải nhìn thấy người.”
      Last edited: 10/4/16

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      truyện này thích nhất Bạch trản tg tg đến cảnh 1 ng 1 thú ăn giấm ra oai mà ta cười chết mất
      thank nàng:yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng
      Đúng a quá bá đạo, có nàng Huynh thế vào, ôi...ôi

    4. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Bạch Trản đáng . Nương tưt? Chẳng lẽ là định mở hôn ?

    5. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      Bạch Trản <3 <3 <3
      mayphieulang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :