1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      [​IMG]

      ÁC PHU CƯỜNG SỦNG THÊ
      Tác giả: Văn hội


      Thể Loại: Cổ Đại, Nam nữ trọng sinh, thâm tình, giang hồ

      Edit: Lam Phượng Hoàng, Quảng Hằng, Dinh Dinh, Ann, Hằng Nguyễn, Lucia Nanami, Sa Mj, Misakute, Quynh Trang
      Beta: Lam Phượng Hoàng, Quảng Hằng, Ly Ly, Isis Nguyễn

      Nội dung giới thiệu:​

      Truyện này vs , nam nữ thể xác và tinh thần sạch , nam sủng nữ.
      Kiếp trước, Lý Minh Kỳ gả cho người thuộc về mình, trái tim si tình chỉ đổi lấy được tờ giấy hưu thư.
      Tờ giấy mỏng manh đó lại giống như thanh đao sắc bén, lăng trì trái tim nàng thành từng mảnh vụn
      Biểu ca khoét vào tim nàng vết thương sâu hun hút, gã lại xát muối lên bề mặt vết thương đó của nàng
      Biểu ca ung dung tao nhã, với nàng vô cùng nhân nhượng, khi tình thâm: Kỳ Kỳ, ta nguyện lòng, đầu bạc răng long cũng hề chia cách.
      Khi tình nồng bỗng dưng trở nên lạnh nhạt, sau hai năm cưới nhau, người nọ xuất khiến cuộc hôn nhân tràn ngập nguy cơ hoàn toàn tan vỡ.
      Người nọ mặt lạnh tim lạnh, tính tình khó dò, ánh mắt khi nhìn người ta cũng lạnh lùng như ngọn gió đến từ phương Bắc.
      Nàng sợ , e ngại , oán , người này lại vừa cười vừa với nàng: Kỳ Kỳ, mặc cho thế gian đẹp như tranh vẽ, trong mắt trong lòng ta cũng chỉ có mình nàng. Gã kia lại bỏ mặc nàng thèm để ý.
      Vào buổi chiều cuối mùa thu, nàng đứng sững ở đầu đường, ràng người đông như trẩy hội, lại cảm nhận được chút ấm áp nào, đưa mắt nhìn xa mười dặm Hồng trang*, tiếng chiêng trống rộn ràng nhộn nhịp bên tai. (*thảm đỏ)
      Cửa nát nhà tan là nàng, bị vứt bỏ nhà để về là nàng, bị buộc đường thối lui cũng là nàng, máu lạnh dần rồi trái tim cũng lạnh, nếu còn có kiếp sau, nàng tuyệt đối tin vào tình .
      Trọng sinh trở về, vốn tưởng có thể tránh được mọi chuyện ở kiếp trước, nhưng ngờ, người nọ cũng quay về...
      Kỳ đây là câu chuyện kể về chú thỏ trắng đơn thuần ngây thơ, dưới ức hiếp của sư tử, dần trở thành cọp mẹ....

      Mục lục

      C 1C 2C 3C 4 & C 5C 6 & C 7C 8C 9C 10

      C 11C 12C 13C 14 & C 15C 16 & C 17C 18 & C 19C 20 &
      C 21

      C 22 & C 23C 24 & C 25C 26 & C 27C 28 & C 29C 30 & C 31

      C 32C 33C 34 & C 35C 36C 37C 38C 39 C 40


      C 41C 42C 43C 44C 45.1C 45.2C 46C 47C 48C 49C 50

      C 1C52C53C 54C55C56C57C58C58C60
      C 61C 62C 63C 64C 65C 66C 67C 68C 68C 70
      C 71C 72C 73C 74C 75C 76C 77C 78 C 79C 80
      C 81C 82C 83C 84C 85C 86C 87C 88C 89C 90
      C91C 92C 93C 94C 95C 96C 97C 98C 99C 100


      Từ C101, chương có thể chia làm 2 3 post liền nhau.
      C 101C 102C 103C 104C 105C106C107C108C109C110
      C 111C 112C 113C 114C 115C116C117C118C119C120
      C 121C 122C 123C 124C 125C126C127C128C129C130
      C 131C 132C 133C 134C 135C136C137C138
      Ngoại truyện nhỏ




      Last edited by a moderator: 4/5/16
      amandatruc, saoxoay, black_rose102942 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 1: Chết mà sống lại

      Hoàng triều Đại Hạ, năm thứ hai mươi lăm dưới thời Vũ Đế, kinh đô Thượng Kinh.

      phố chiêng trống ngập trời, vô cùng náo nhiệt, hôm nay là ngày đại hôn của cung chủ Vô Trần cung, cưới tiểu thư của tể tướng đương triều, dân chúng khắp thành bàn tán say sưa, đầu đường cuối ngõ ai cũng đều biết .

      Cũng chính hôm nay, Lý Minh Kỳ lại rơi xuống thân phận người vợ bị vứt bỏ, thân nghèo túng bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa, trong đêm, chỉ còn hai bàn tay trắng.

      Lý Minh Kỳ còn đường để , đứng sau đám người, xa xa nhìn người nọ toàn thân mặc hỉ phục chú rể, cưỡi con ngựa tốt, hào hoa phong nhã. ràng chính là vị công tử tươi sáng nhuộm bẩn thế tục, sao lại cất chứa tâm hồn độc ác tới vậy? Lý Minh Kỳ nghĩ thế nào cũng hiểu được, nàng nay vỡ vụn thể khôi phục, chẳng lẽ nàng còn phải sống nhục ao ước bố thí thương hại của sao? So với sống mà phải chịu giày vò, chẳng bằng dứt khoát cho xong mọi chuyện.

      Nàng tự hỏi chỉ lần, rằng nàng vô tội ư? Nàng làm sai điều gì ư? Sao số phận lại trêu chọc nàng đến vậy? Vì sao đến bước đường này, lại chỉ mình nàng hoang vu vô tận? Nàng nghĩ, có lẽ, nàng thực có tội, tội đầu thai lộn chỗ, tội gây ở kiếp trước, chịu ở kiếp này.

      Trầm cung chủ như có linh cảm, liếc mắt quét về phía Lý Minh Kỳ, lộ ra nụ cười đầy ý, nếu như hỏi lại, đến mức này, nàng vừa lòng chưa?

      Vừa lòng? Là vừa lòng ai đây?

      Lý Minh Kỳ thèm nhìn , nay nàng muốn cười cũng muốn khóc, tại ngay cả chút sức lực để chuyện nàng cũng có, tim nàng nguội lạnh, còn cảm nhận được hạnh phúc hay khổ đau.

      Nàng nghĩ, biết trước cả đời đau khổ, bị khống chế, cuộc đời này còn gì để nàng lưu luyến. Chính nàng cũng thấy kì lạ, chuyện tới nước này, nàng lại chẳng có chút oán hận nào.

      Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của , mà nàng chỉ muốn chôn chặt tâm riêng mình, bước vào vực sâu.

      Nàng vô thức bước từng bước lên đỉnh núi cao nhất, quần áo tả tơi, vệt máu dài miệng bị gió hong khô, ánh mắt thê lương như nhìn lại những nơi mình từng qua, cảnh vật lướt qua rồi vỡ vụn.

      Đúng lúc nàng muốn nhảy xuống, có người gọi tên nàng, “Lý Minh Kỳ, sao nàng dám, nàng đừng làm chuyện điên rồ, đến đây, có việc gì chúng ta từ từ mà .”

      Lý Minh Kỳ chậm chạp xoay người, toàn thân người nọ mặc trường bào màu đỏ, đầu cài ngọc quan, nét mặt có chút tức giận, lại mơ hồ lộ ra vẻ bất an.

      “Ngươi còn muốn nghe điều gì nữa đây?” Giọng nàng khàn, nàng khát, nàng nghĩ chết cũng thể trở thành quỷ chết khát, cho nên cắn nát môi, dùng máu xoa dịu yết hầu. Chất lỏng tanh ngọt chảy qua cổ họng, ngược lại cổ họng càng thêm khô khốc.

      “Chết thể giải quyết được vấn đề, Minh Kỳ, lại đây.” Nay tất cả dường như đều rời bỏ , muốn nàng chết, đời này ai thân thiết đủ để dựa vào, duy chỉ cố chấp với mình nàng. Trước nay luôn muốn nàng chết, chẳng qua hy vọng nàng chỉ còn hai bàn tay trắng, chỉ có thể xin thương hại. Sau đó nhốt nàng bên mình, chỉ thuộc về riêng . Mọi việc làm chỉ vì muốn lấy lại những thứ thuộc về mình thôi. Chỉ tiếc nàng phải là đồ vật, nàng đau lòng, tuyệt vọng, vượt khỏi dự kiến của .

      “Ngươi vứt bỏ ta, đối xử tốt với ta, ta tin tưởng ngươi, kết quả lại chỉ còn hai bàn tay trắng, ngươi ta nợ ngươi cả đời, nhưng cả đời lại quá dài, dày vò này ta chịu nổi, hôm nay ta dùng cách của ta, trả lại ngươi món nợ cả đời kia.” Ánh mắt Lý Minh Kỳ chết lặng, nếu nàng làm sai, liền dùng tính mạng này để đền bù, vậy đủ chưa?

      “Nàng phải kẻ yếu đuối, nàng còn rất nhiều việc phải làm, thù của cha mẹ, nàng muốn báo sao, cũng tìm huynh trưởng sao? Nàng phí hoài bản thân mình như thế, đáng thất vọng sao? Minh Kỳ, ta ép nàng nữa, nàng trở về với ta được ?” Bởi vì lo lắng, phẫn nộ, bắt đầu khống chế được cảm xúc của chính mình. Đôi mắt chợt lóe màu vàng nhạt, hai tay nắm chặt đến mức nổi gân xanh. bước từng bước tới gần nàng, nàng là trái tim của , chỉ mình mới có thể ức hiếp, sao có thể trơ mắt nhìn nàng tự sát.

      Nàng cười lạnh, muốn dây dưa thêm với , có lẽ chỉ trong khắc xoay người, ngay cả cơ hội chết nàng cũng còn. Cho nên nàng chút do dự nghiêng người nhảy xuống, gió gào thét bên người, xua tan kêu gào đau đớn tận xương của ......

      Lý Minh Kỳ nghĩ, sao ngươi lại đớn đau đến thế......

      Nếu có kiếp sau, mong đừng gặp lại, cả hai đều mãn nguyện......

      Cha, mẹ, con mệt mỏi lắm rồi, xin hai người hãy rộng lòng tha thứ cho nữ nhi bất hiếu......

      Lý Minh Kỳ cảm giác cả người đều rơi xuống, dưới chân trở nên bẫng, tựa như có ai kéo nàng. cơn hoa mắt chóng mặt truyền đến, đột nhiên bừng tỉnh. Nàng lập tức bật dậy, lúc này mới có cảm giác như ở mặt đất. Với tay xoa trán, ướt đẫm mảnh. Nàng trở nên mờ mịt, lâu mới định thần trở lại. Bố trí xung quanh rất quen thuộc, chính là khuê phòng của nàng vào năm mười bảy tuổi.

      “Tiểu thư, người mau nằm xuống”

      Tiếng nha đầu ngọt ngào gọi to truyền đến, giống như trong gian xa xôi bồi hồi vọng lại. Đầu óc Lý Minh Kỳ còn chút trì trệ, giọng này quen thuộc, là giọng của Tiểu Mễ. sai, chính là giọng của Tiểu Mễ, nhưng vì sao nàng lại có thể nghe thấy giọng của Tiểu Mễ? Còn khuê phòng trước mắt này là sao? Nàng ngây ngốc nhìn Tiểu Mễ đứng trước giường chuẩn bị quần áo cho nàng, có chút đây là mơ hay thực?

      “Tiểu...... Tiểu Mễ?” Lý Minh Kỳ ổn định tinh thần, chần chờ hỏi, hai mắt có chút sững sờ nhìn tiểu nha đầu đứng chống nạnh trước mặt.

      “Tiểu thư, phải em còn có thể là ai, sao tiểu thư lại nhìn em như vậy, hôm nay Tiểu Mễ có gì đúng sao?” Tiểu Mễ sờ sờ mặt mình, lại tự nhìn nhìn quần áo, cũng có gì đúng mà. “Tiểu thư, người có gì khó chịu ư? Có cần mời đại phu tới khám ?” xong liền với tay sờ cái trán ướt mồ hôi của Lý Minh Kỳ. “Hả? Sao tiểu thư đổ nhiều mồ hôi vậy? Ngài khó chịu ở đâu?”

      “Tiểu Mễ, đúng là Tiểu Mễ rồi, ông trời ơi, hu hu………….” Lý Minh Kỳ nghẹn ngào đỏ mắt, giống như con thú mất mẹ, nức nở rơi lệ, lại dám phát ra tiếng, sợ bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Nàng vừa khóc vừa cười, vẻ mặt có chút vặn vẹo khó coi.

      Đời người tràn ngập buồn vui, vốn lòng muốn chết, ngờ tất cả lại trở về vị trí cũ. Loại cảm giác khó chịu này, lại rất ý nghĩa.

      Tiểu Mễ bị dọa, luống cuống đỏ hoe hai mắt. “Tiểu thư, tiểu thư, Tiểu Mễ sai rồi, ngài làm sao vậy? Rốt cuộc là sao? Hu hu, chủ tử, ngài khó chịu ở đâu? Ngài đừng dọa em. Phu nhân, em tìm phu nhân.” Tiểu Mễ hoảng loạn, nàng ta biết nên an ủi thế nào, cặp mắt đỏ hồng định chạy ra ngoài.

      Lý Minh Kỳ lập tức giữ chặt cánh tay Tiểu Mễ, biết lấy đâu ra sức lực tay kéo nàng ta đến bên giường, ôm lấy, hai tay vội vã, nước mắt tràn mi, sao dừng được, nàng muốn khóc cho hết những uất ức của kiếp trước. “Đừng , đừng , để ta ôm chút, ôm chút là được rồi.” Nàng khao khát ấm áp của người thân, để giảm bớt đau thương trước đó, như vậy mới có động lực bước tiếp.

      “Dạ… Tiểu Mễ nữa.” Tiểu Mễ bị ôm rất đau nhưng cũng đành chịu đựng, theo bản năng với tay ôm lấy tiểu thư ở trạng thái chỉ có thể dùng từ khốn khổ để hình dung.

      Bờ vai gầy yếu của Tiểu Mễ rất nhanh bị nước mắt làm cho ướt nhẹp. “Tiểu thư, tiểu thư, đừng khóc, đừng khóc nữa, có gì uất ức với Tiểu Mễ, được ? Ngài thế này, khiến em sợ hãi.”

      Lý Minh Kỳ trút hết buồn vui, mắt đỏ hồng buông Tiểu Mễ ra, cẩn thận đánh giá, “Tiểu Mễ, đúng là Tiểu Mễ tốt của ta.”

      Tiểu Mễ dùng sức gật đầu, đỏ hồng mắt nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, rất đau lòng, cũng rất lo lắng: “Tiểu thư, người gặp ác mộng sao?”

      Lý Minh Kỳ cũng biết đó có phải là mộng hay , nếu , vậy cứ xem như đây là khát vọng nơi đáy lòng, cứ coi đó là cơn ác mộng , nàng nghĩ cả cuộc đời này nàng là kẻ hồ đồ, lại tự cho là mình thông minh “Ừ, cha mẹ ta đâu?”

      “Lão gia và phu nhân chờ ngài dùng bữa, chủ tử tốt của em, ngài nín khóc chưa? Bộ dạng này sao có thể ra ngoài, có cần bưng điểm tâm đến đây ạ?”

      Lý Minh Kỳ cũng biết là mình quay về năm nào, đại khái là lúc nàng chưa quá mười sáu tuổi, hít sâu hơi, buông Tiểu Mễ ra, dùng sức nhéo mũi Tiểu Mễ cái, bấy giờ mới có chút yên tâm. “Bảo cha mẹ ta dùng bữa trước , ta hơi mệt, muốn ngủ thêm chút nữa. Mẹ ta có hỏi, em cứ là tối qua ta gặp ác mộng, ngủ ngon giấc, sáng nay phải ngủ bù.”

      “Tiểu thư, ăn chút gì , ăn xong lại ngủ được ?” Tiểu Mễ đỡ tiểu thư nằm xuống, đắp chăn, có chút lo lắng nhìn nàng.

      Lý Minh Kỳ nhìn Tiểu Mễ cười cười, hơi yếu ớt, cả người nàng đều bay bổng, thấy đói, chỉ vô cùng mệt mỏi, lắc lắc đầu: “Tỉnh rồi ăn, lát nữa em rửa mặt, thay quần áo, đừng để mẹ ta thấy bộ dạng lôi thôi này, bằng lo lắng.”

      “Ngài cũng biết phu nhân lo lắng sao? Bộ dạng này của ngài sao có thể sao chứ?” Tiểu Mễ còn muốn thêm, nhưng thấy tiểu thư nhà mình nhắm mắt ngủ mất. Sắc mặt tai tái, còn dính nước mắt chưa khô. Tiểu Mễ vô cùng đau lòng, cũng biết tiểu thư nhà mình cực giỏi giả vờ, muốn dù đánh chết cũng . Rốt cuộc là sao vậy? Rốt cuộc mơ thấy cái gì? Lại khiến tiểu thư nhà mình khống chế được cảm xúc? Cứ thế kiêng kị gì mà gào khóc?

      Tiểu Mễ thấm ướt khăn lông cẩn thận lau mặt cho tiểu thư, tự chỉnh trang lại mình rồi mới bẩm báo.

      Chương 2: Ác mộng.

      Lý phu nhân đã hơn bốn mươi, lại vẫn thùy mị thướt tha, tính tình dịu dàng hiền hậu, rất có khí phách nữ chủ nhân của gia tộc lớn. Nghe Tiểu Mễ bẩm xong, nét mặt vẫn lạnh nhạt, con của mình, làm mẹ sao lại hiểu? Lúc dùng điểm tâm với chồng chỉ nói là con có hơi khó ở.

      Lý Tấn Dương rất chiều dung túng con này, nghe phu nhân nói xong, cũng hỏi han cặn kẽ, chỉ nói nếu khỏe thì mời đại phu đến khám.

      Lý phu nhân trấn an trượng phu, khuyên ông đừng lo lắng.

      Lý Tấn Dương gật gật đầu, dùng xong bữa sáng liền rời khỏi nhà.

      Lý phu nhân tiễn trượng phu , mang theo nha hoàn đến Thanh Phong Các. Tiểu Mễ trông coi chăm sóc bên cạnh, thấy phu nhân đến liền vội chạy ra đón: "Phu nhân".

      "Tiểu thư sao rồi? Vẫn còn ngủ ư?"

      "Bẩm phu nhân, tiểu thư vẫn chưa tỉnh, ngủ cũng yên."

      Lý Minh Kỳ quả là ngủ yên ổn, người hầu chú ý một chút, chăn liền bị nàng đá rơi, toàn thân lại đổ mồ hôi lạnh, may mà phát sốt.

      "Tiểu Mễ, buổi sáng tiểu thư tỉnh lại có nói gì ?" Lý phu nhân đè thấp giọng, cầm lấy khăn bên cạnh lau mồ hôi mặt cho con , lại bảo người hầu pha một chậu nước ấm, tỉ mỉ lau khắp người con , rồi thay cho nàng một bộ quần áo khô mát.

      Tiểu Mễ có chút chần chờ, tiểu thư cố ý dặn dò, là sợ phu nhân lo lắng, nhưng lúc này trong mộng tiểu thư lại vô cùng bất an khốn khổ vùng vẫy, sao có thể giấu giếm phu nhân luôn khôn khéo. "Bẩm phu nhân, buổi sáng tiểu thư tỉnh lại ôm Tiểu Mễ khóc trận, Tiểu Mễ hỏi thế nào, tiểu thư cũng nói, chỉ nói là gặp ác mộng, sợ ngài lo lắng, cho nói với ngài."

      Lý phu nhân gật đầu:"Chuyện này trách ngươi, lát nữa bảo phòng bếp chỉnh lửa nhò hầm ít cháo, đợi tiểu thư tỉnh lại sẽ ăn."

      "Tiểu Mễ rồi ạ."

      "Mẹ, mẹ, đừng........ Cha, đừng chết, cha mẹ, hai người đừng , đừng mà...." Lý Minh Kỳ khua tay lung tung, muốn túm lấy gì đó, tiếng hô hốt hoảng, luống cuống lại đầy đau thương.

      "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, đừng sợ, mẹ đây, mẹ đâu cả, ngoan." Lý phu nhân cởi giày, lên giường ôm con vào lòng, vuốt ve từng chút từng chút, hiệu quả rất tốt, Lý Minh Kỳ chui vào lòng bà, ngửi được mùi hương quen thuộc, hoàn toàn yên tâm.

      "Kỳ Kỳ, đừng sợ, mẹ luôn ở đây." Lý phu nhân nhìn nước mắt mặt con , trái tim thắt chặt đau buốt.

      Tiểu Mễ đứng bên cạnh, lòng cũng xót xa, đã nhiều năm tiểu thư có biểu hiện ỷ lại, lộ vẻ yếu ớt như vậy, nàng ta thấy mà khổ sở, cúi đầu gọi khẽ, "Tiểu thư".

      "Hôm qua, tiểu thư cùng biểu thiếu gia ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì?" Thấy con yên tĩnh lại, Lý phu nhân mới có lòng nghĩ đến nguyên nhân, nếu như Tử Tuấn ức hiếp Minh Kỳ, nhất ̣nh phải đòi lại công bằng cho con .

      Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, lắc đầu," Hôm qua, tiểu thư chơi đùa với biểu thiếu gia rất vui vẻ, có gì khác thường, buổi tối tiểu thư nói người mệt mỏi, liền ngủ sớm."

      " chút khác thường nào?"

      "Tiểu Mễ khẳng ̣nh, có."

      Lý phu nhân vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại của con , có chút đăm chiêu, gật đầu. Minh Kỳ luôn rất kiên cường, từ chưa từng rơi nước mắt lần nào. Lần này lại khác thường như vậy, nhất ̣nh là có nguyên do, vấn đề lại do Tử Tuấn, vậy do đâu?

      Lý Minh Kỳ ngủ mơ mơ màng màng, trong mộng ngươi đến ta , ngươi tổn thương ta, ta hận ngươi, đau thương lo lắng, khiến nàng phân rõ trắng đen.

      Ngủ cả ngày tỉnh, Lý phu nhân liền phát việc này tốt, đến xế chiều liền nóng ruột, vội bảo người hầu mời đại phu, đại phu nói Lý tiểu thư u uất trong lòng, tính hỏa trong người thể tiêu tán, chỉ kê ít thuốc giải nhiệt, lại nói thuốc này trị ngọn thể trị gốc, đều phải do bản thân tiểu thư tự nghĩ thông.

      Lý phu nhân bảo người hầu đưa đại phu lấy phí xem bệnh, còn bà ngồi trước giường thẫn thờ nhìn con .

      Sau khi Lý Tấn Dương về phủ mới biết con thật sự bị bệnh, đến khuê phòng, lại thấy vẻ mặt yếu ớt ưu sầu của phu nhân, lập tức đau lòng: "Phu nhân, nếu nàng mệt về phòng nghỉ ngơi , bảo người hầu trông chừng là được."

      Lý phu nhân tựa vào lòng trượng phu, lắc đầu: "Tấn Dương, con bé Kỳ Kỳ nặng tâm , là do người làm mẹ như thiếp quá sơ sót, nhìn bộ dáng này của nó, lòng thiếp đau buốt."

      "Có biết tại sao ?" Lý Tấn Dương bước đến sờ cái trán phát sốt của con , nóng hầm hập, người sốt đến mơ màng, ông cau mày: "Hôm qua còn khỏe mạnh, sao hôm nay lại bệnh? Bọn người hầu chăm sóc thế nào hả?" Giọng điệu gay gắt.

      Dưới gối vợ chồng Lý gia có một trai một gái, con trai lớn Lý Minh Chiên theo thầy học tập từ khi còn bé, sau khi lớn lên lại suốt năm chưa về nhà một lần, con này chính là bảo bối của vợ chồng bọn họ, chiều từ nhỏ đến lớn, lại càng để ý đến sức khỏe của con.

      "Tấn Dương, chàng đừng lo lắng, Kỳ Kỳ vừa uống thuốc, tạm thời sẽ tỉnh lại, chàng cũng mệt mỏi cả ngày rồi, tắm rửa rồi dùng cơm thôi." Lý phu nhân kéo tay chồng, ́ gắng xoa dịu cơn tức giận của ông, xoay người nhìn nha đầu đỏ hồng đôi mắt, nói: "Tiểu Mễ, chăm sóc tiểu thư cho tốt, việc này trách ngươi."

      "Hừ." Lý Tấn Dương hừ lạnh một tiếng, ôm phu nhân trở về phòng ngủ chính.

      Lý phu nhân vừa lau tóc giúp trượng phu vừa thở dài: "Tấn Dương, từ bé thân thể Kỳ Kỳ tốt, bị bệnh luôn lâu khỏi, thấy con khó chịu bất lực như thế, thiếp làm mẹ lại chẳng biết làm thế nào."

      "Nam nhi*, nàng đừng lo lắng, chỉ sốt chút thôi, có thể là do ra ngoài nhiễm lạnh, mấy hôm nay con bé rất chăm chạy ra ngoài chơi đùa cùng Tử Tuấn, đúng là con lớn rồi thể giữ trong nhà mà." Lý Tấn Dương vỗ vỗ tay phu nhân, nói thì nói vậy, vẻ mặt lại nghiêm túc. "Nam nhi, nàng thấy thằng bé Tử Tuấn này thế nào?" (*tên của mẹ Kỳ Kỳ)

      "Thằng bé Tử Tuấn này, vóc dáng nhân phẩm đều rất tốt, cũng quan tâm chăm sóc Kỳ Kỳ của chúng ta, hiếm thấy chính là, Kỳ Kỳ cũng thích nó."

      "Vài ngày trước, Trương ̀nh cũng thăm dò ý ta, hy vọng Tử Tuấn cưới Minh Kỳ, lúc đó ta chưa trả lời, muốn hỏi ý của Minh Kỳ, chờ khi Minh Kỳ khá hơn, nàng thăm dò ý con bé một chút, nếu con bé muốn, bảo Tử Tuấn đến cầu hôn là được."

      "Lão gia tốt của thiếp à, sao ngài lại khiến người ta quí đến thế chứ." Lý phu nhân hiếm khi trẻ con như thế, cười ngắt mũi trượng phu một cái.

      Cái mặt già nua của Lý Tấn Dương đỏ ửng: "Con của ta, ta thương ai thương đây."

      "Lão gia chưa từng xấu hổ như vậy đâu."

      Lý Tấn Dương hùng hổ nghiêm mặt, một tay kéo phu nhân vào lòng, dùng râu mới nhú cọ vào cái ̉ mềm mại của thê tử. Lý phu nhân bị trượng phu trêu đùa ngứa ngáy thôi, cười đùa ầm ĩ, quên mất phiền lo.
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      amandatruc, tart_trung, LyLy Mai47 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 3: Mẹ con

      Lần này, Lý Minh Kỳ vừa bệnh liền mười ngày ra khỏi cửa, sau khi khỏi bệnh cả người lười biếng muốn nhúc nhích, trước mặt người khác vẫn cười cười, khi ở mình lại yên lặng ngẩn người. Trương Tử Tuấn đến thăm vài lần đều bị ngăn ngoài cửa, mặc kệ gì, Lý Minh Kỳ gặp nhất quyết gặp.

      ngày đẹp trời, Lý Minh Kỳ hiếm khi mới ra khỏi viện, đứng trong đình ở hoa viên giữa hồ ngắm cá, ban đầu còn cho cá ăn, lúc sau lại ngẩn người.

      Bên tai nàng vẫn lẫn quẫn tiếng rống tuyệt vọng và tan vỡ của người nọ, trong cái liếc mắt cuối cùng hình như người nọ cũng nhảy xuống, đôi mắt màu đỏ hung tợn kia nhìn nàng chằm chằm, còn vươn tay muốn bắt lấy hai tay của nàng, khiến da đầu nàng run lên, đáy lòng khủng hoảng, hít thở cũng dồn dập thông.

      Buổi tối vừa chợp mắt lại thấy cảnh tượng ngươi đuổi ta trốn, nàng liều mạng, liều mạng chạy, nhưng dù có chạy tới chân trời hay góc bể, hơi thở của vẫn như hình với bóng. Nàng trốn thoát, cuối cùng sụp đổ ngã sấp xuống. Cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của thít lấy cổ nàng, nàng thể nhìn thấy vẻ mặt , chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét xé ruột xé gan của : đừng trốn, xin nàng, đừng trốn.

      Ngươi đáng sợ như vậy, sao ta có thể trốn chứ.

      Ngươi buông tha cho ta , ta van xin ngươi, buông tha cho ta .

      Ta buông tha nàng ai buông tha cho ta đây, Lý Minh Kỳ, nàng là của ta, là của ta...

      Tuy Lý Minh Kỳ rất hiểu chuyện, cũng yếu ớt, nhưng dù sao cũng được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay chiều cho đến lớn, nàng hiểu việc đời, thực đơn thuần, nàng luôn thích biểu ca lớn lên cùng nàng, biểu ca đối xử với nàng rất tốt, cưng chiều nàng, thương nàng, chọc nàng cười, giúp nàng giải buồn, có cái gì đẹp, cái gì tốt đều cho nàng trước tiên.

      Năm mười bảy tuổi, biểu ca đến cầu hôn, nàng vui vẻ đồng ý. Năm đó, nàng đội mũ phượng đeo khăn quàng vai, ngồi chiếc kiệu đỏ thẫm, cười ngơ ngốc, trong lòng tràn đầy chờ mong, tràn đầy mến, ngọt ngào như uống mật. Nàng nghĩ nàng và biểu ca cũng có thể giống như cha mẹ mình, có người thứ ba, thương đằm thắm đến già. Nhưng nàng ngờ, tình cảm cũng có thể vỡ tan, thành hôn hai năm nàng vẫn có tin vui, ngoài miệng tuy dì* , nhưng dịu dàng mặt lại bắt đầu rạn nứt, xa gần muốn nàng nạp thiếp cho biểu ca. Nàng uất ức, nàng tiều tụy, cũng may biểu ca vẫn thương nàng, cho nên dù cam lòng bọn họ vẫn phải nhẫn nhịn. (*mẹ của tử Tuấn là dì của Minh Kỳ)

      năm sau, cha mẹ bị sát hại, ca ca mất tích, biểu ca thích nàng cứ sầu khổ cả ngày, bắt đầu cả đêm về phòng, những ngày này nàng như con thú hoang bị nhốt. Nàng muốn phá vỡ lồng giam, lại tìm thấy đường ra.

      Gặp Trầm Ngạn Khanh là việc ngẫu nhiên, hôm đó nàng đường, người nọ tựa nghiêng vào cửa sổ, cánh tay đan trước ngực, ánh mắt vô cùng nóng bỏng dừng người nàng. Cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy, muốn bỏ qua cũng khó.

      Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh tay phải của nâng chén uống hơi cạn sạch, sau đó chén rớt xuống, vẻ mặt của tối tăm mờ mịt, cần gì Lý Minh Kỳ liền có loại cảm giác chạy trời khỏi nắng. Nàng xoay người, gần như chạy trối chết.

      Lúc ấy Lý Minh Kỳ chỉ cảm thấy người này rất nguy hiểm, cũng hề nghĩ có liên quan gì đến bản thân, cũng chưa từng nghĩ lần gặp nhau đó chính là bắt đầu, đến đòi nợ, bằng cách của riêng .

      Nàng dùng cái chết để trốn tránh, nào biết khi nhảy xuống, lại khiến mọi thứ quay lại thời điểm bắt đầu. Năm nàng mười sáu tuổi, khi sắp trưởng thành.

      Từ đằng xa Lý phu nhân thấy con ngẩn người, bà chậm rãi bước vào trong đình , đuổi hết nha hoàn bên người, kéo tay con , dịu dàng hỏi: “Kỳ Kỳ, muốn chuyện với mẹ sao? Mấy ngày nay tinh thần con hoảng hốt, cha và mẹ đều rất lo lắng cho con.” đôi mắt đẹp chứa tình cảm thân thiết thương.

      Lòng Lý Minh Kỳ nặng trĩu, nàng biết nên thế nào với mẫu thân, tựa đầu vùi vào lòng mẫu thân, than, “Mẹ.” Con đau.

      “Kỳ Kỳ, sao con cứ yên lặng như vậy, mẹ biết con khó chịu, lại biết vì sao, con vẫn luôn là đứa con hiếu thảo, sao lại nhẫn tâm làm cho cha mẹ lo lắng chứ, có việc gì lại thể với mẹ chứ? Hửm?” Lý phu nhân hôn lên đỉnh đầu con , lại vuốt mái tóc dài của con, “Từ con có chủ kiến, nhiều năm qua cũng hề làm sai việc gì, rốt cuộc là ai khi dễ bảo bối của mẹ? Nếu con muốn ra, mẹ cũng ép hỏi, nhưng con phải hứa với mẹ, con phải mau chóng nghĩ thông mà vui vẻ lên, để ảnh hưởng gì tới sức khỏe của con, được ?” Hai câu này vừa dịu dàng vừa mềm mại, làm cho Lý Minh Kỳ có cảm giác yên ổn, cúi đầu giọng “Dạ.”

      “Vậy giờ có thể trò chuyện với mẹ được chưa? Mấy ngày nay mẹ mình buồn bực, rất nhớ Kỳ Kỳ.” Lý phu nhân nở nụ cười, ép hỏi, dời đề tài nhanh.

      Lý Minh Kỳ hiếm khi thấy mẫu thân lên tiếng làm nũng bèn nở nụ cười, “Mẹ, con đâu phải trẻ con.”

      “Đúng vậy, tiểu Kỳ Kỳ thành nương rồi, có thể lập gia đình rồi.” Lý phu nhân đến đây liền liếc mắt đánh giá biểu cảm của con , thấy con có biến hóa gì, hai tay ôm thắt lưng con nàng, giọng hỏi: “Kỳ Kỳ, cho mẹ nghe xem, con thích Tử Tuấn chứ?”

      Lý Minh Kỳ sửng sốt, thân mình liền cứng lại, buông mi mắt lời nào.

      Lý phu nhân ôm con lắc lắc, tiếp: “Với mẹ có gì là thể , nếu con thích, cha con cho người mai mối, con xem?”

      “Mẹ, con...... Với biểu ca con chỉ có tình cảm huynh muội thôi.” Lý Minh Kỳ chưa bao giờ biết chỉ câu cũng có thể gian nan như vậy. Nàng Trương Tử Tuấn nồng nàn nhất, cũng hận Trương Tử Tuấn sâu đậm nhất. Đối với người kia cảm tình lại rất phức tạp, giảm , hận như cũng còn, đời này muốn có bất kỳ liên quan gì đến nữa.

      Về phần , nàng nghĩ, nàng sợ dám trêu chọc, nhưng có số việc phải cứ tránh né là có thể trôi qua, ít nhất phải gặp lần, cho câu trả lời, giữa hai người mới có thể chấm dứt.

      “Kỳ Kỳ, con suy nghĩ gì thế? Đừng lời trái lòng, phải biết rằng biểu ca con đến tuổi thành gia lập thất, nó vẫn chưa cưới vợ chính vì đợi con cập kê. Tình cảm thân thiết của các con mấy năm nay mẹ đều thấy , sao có thể giấu được mẹ, giờ con vậy là muốn lừa gạt ai đây?” Con rối rắm như vậy, Lý phu nhân thầm thở dài, biết đôi tình nhân này lại có mâu thuẫn gì đây?

      “Con, con muốn gả cho biểu ca.” Lý Minh Kỳ ngẩng đầu khỏi ngực mẫu thân, ánh mắt yếu ớt lại kiên quyết, “Mẹ, con thực muốn gả.”

      “Tại sao? Sao đột nhiên lại muốn? Biểu ca biết con bị bệnh, mỗi ngày đều tới thăm, con lại chịu gặp, hay là nó ức hiếp con?” Thấy con nghiêm túc, Lý phu nhân kinh ngạc.

      “Biểu ca, huynh ấy...... đối xử với con rất tốt, là con thích, con đột nhiên phát ra.”

      “Con có người mình thích rồi?” Lý phu nhân chợt cất cao giọng, nâng đầu con , nhìn kỹ.

      có.” Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu.

      ràng Lý phu nhân thở phào nhõm, “Được, được rồi, mẹ hỏi nữa, mấy ngày con bước ra khỏi cửa, hai ngày nữa dâng hương với mẹ, coi như rũ bỏ vận xui.”

      Lý Minh Kỳ chỉ có thể gật đầu đồng ý, chần chờ lúc lâu, Lý Minh Kỳ giữ chặt tay mẫu thân, thấp giọng hỏi, “Mẹ, ngọc bội con đeo, từ đâu mà có?”
      Last edited by a moderator: 12/3/16
      amandatruc, tart_trung, LyLy Mai43 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 4: Chuyện cũ

      Đề tài chuyển quá nhanh, Lý phu nhân bất ngờ, lâu sau mới hỏi, “ đeo nhiều năm như thế, sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?”

      “Con vẫn luôn muốn hỏi, từ khi con có hiểu biết đeo, bởi vì đeo càng lâu, nên mới càng tò mò, ngay cả ca ca cũng có mà.” Lý Minh Kỳ che giấu cảm xúc trong ánh mắt, khối ngọc này theo nàng mười bảy năm, lúc thành thân đột nhiên biến mất tăm, nàng tìm lâu, tìm khắp nơi đều thấy, tưởng đánh mất.

      Vài năm sau, người nọ hề báo trước đột nhiên xông vào, ngọc này là ngọc Long Phượng, vốn là đôi, là tín vật kết thân, có thể cần ngọc, nhưng nhất định phải lấy người. Lúc ấy nàng mờ mịt, cha mẹ qua đời, nàng có cách nào xác minh lời , chỉ nghĩ tên lường gạt. Sau đó biểu ca là người của Vô Trần cung, là kẻ ác, cái chết của cha mẹ có thể có liên quan đến .

      “Chuyện này.......” Lý phu nhân có chút chần chờ, chuyện xưa năm đó, bà chưa từng nghĩ cho con biết.

      Thấy mẫu thân muốn lại thôi, ràng là muốn cho mình biết, nàng đành phải hạ liều thuốc mạnh, “Mẹ, trước đó vài ngày con đến tiệm tạp hóa, gặp nam tử, bên hông đeo khối ngọc bội giống của con. Con tò mò liền hỏi ông chủ Vương, ông chủ Vương ngọc bội con đeo là ngọc Long Phượng, long phượng chẳng chia lìa, là đôi. Con nghe xong liền cảm thấy kỳ lạ, vốn định ngăn người nọ để xem cho kỹ, lúc con bước ra, người nọ biến mất. Sau hôm đó, con thường xuyên nhớ tới lời của ông chủ Vương, dối gạt mẫu thân, cứ thế mà con cứ nghĩ mãi.” Chuyện đầu tiên mà Lý Minh Kỳ học được sau khi trọng sinh dối, hơn nữa còn dối chút chột dạ.

      “Con gì kia?” Ánh mắt Lý phu nhân kinh ngạc thể tin nhìn con , chỉ trong nháy mắt liền lộ cảm xúc, đủ khiến Lý Minh Kỳ hiểu ra, hôn ước là có , “Mẹ, hãy cho con biết , con muốn biết.”

      “Chẳng lẽ nó còn sống? Nhưng tại sao quay về, lại đến cầu hôn.”

      Gió lướt qua, thổi lay động mặt hồ yên ả, Lý Minh Kỳ hơi cúi đầu, mặc cho dãi tóc đen phơ phất che khuất ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mẫu thân.

      Lý phu nhân cúi đầu thở dài, nếp nhăn nơi khóe mắt nhíu lại, như nhớ đến việc gì, lại như suy nghĩ điều gì. Lý Minh Kỳ lẳng lặng chờ đợi, hề thúc giục, nàng muốn mẫu thân nhìn ra lòng nàng rất lo lắng và gấp gáp. Sau đó nàng nghe thấy mẫu thân hỏi: “Kỳ Kỳ, có số việc, nếu biết trở thành gánh nặng, con xác định là con muốn biết?”

      “Mẹ, con muốn biết.”

      Lý phu nhân hiền hòa vuốt vuốt tóc mai con , cuối cùng quyết định mọi việc, “Đây là chuyện từ mười mấy năm trước, ta và phụ thân con vốn muốn cho con biết, muốn con thanh thản, có áy náy gì mà lập gia đình.”

      “Mẹ, con trưởng thành, đây lại là chuyện của con, con có quyền biết, mẹ hãy cho con biết .” Lý Minh Kỳ xuất chiêu làm nũng, cả người dựa sát ngã vào lòng mẫu thân, “Mẹ, con tò mò, mẹ hãy cho con biết .”

      “Con muốn biết, vậy mẹ cho con biết.” Nương theo mái tóc dài, Lý phu nhân nhìn dung nhan xinh đẹp của con , lộ ra chút ý cười, “Lúc cha con còn trẻ kết giao bằng hữu khắp nơi, lần vì nhờ vả của bằng hữu mà đưa món hàng đến Nam Dương, ngờ món hàng này lại ‘ sạch ’, bị cuốn vào chuyện rắc rối của giang hồ, rước lấy họa sát thân, trong lúc nguy cấp, được Trầm Thanh Nhai của Bắc Minh sơn trang cứu, tính tình hai người tương đồng, trò chuyện hợp ý, liền kết bái huynh đệ.”

      Từ đó về sau hai nhà thường xuyên qua lại, thân thiết như . Năm đó, Lý phu nhân mang thai mười tháng, sắp lâm bồn, Trầm Thanh Nhai cùng vợ con đến chúc mừng. khi vui vẻ, có lão đạo đến gõ cửa, lão đạo này tiên phong đạo cốt, rất giống cao nhân, cất giọng sang sảng, đứa con thứ ba của Trầm gia thông minh quá mức, gặp họa sát thân, sợ là khó có thể lớn lên.

      Đứa bé thứ ba này của Trầm gia thông minh vượt trội, thân thể lại yếu ớt, chính là cái ấm sắc thuốc, Trầm Thanh Nhai tìm biết bao nhiêu thầy thuốc, từng nhờ đến cả ngự y trong kinh thành xem bệnh bốc thuốc, họ đều đứa bé sinh non nên yếu ớt, cẩn thận chăm sóc có thể sống đến năm mười tuổi.

      Điều trị bốc thuốc mấy năm mà cũng thấy hiệu quả, Trầm Thanh Nhai gần như hết hy vọng. Nay nhìn thấy dáng vẻ của lão đạo, thầm biết gặp được cao nhân, hy vọng mong manh lại trào dâng mãnh liệt, liền cúi người vái chào, tha thiết hỏi, bệnh của con trai nên chữa thế nào?

      Đạo sĩ , muốn giữ thằng bé ở lại nhân gian, khó, hy vọng đặt ngay người bé chưa chào đời này, hai đứa bé có duyên hai kiếp, để chúng kết thân là được. Nhưng lão đạo con thứ ba của Trầm gia phải theo ông, là để điều dưỡng thân thể cho thằng bé, hai là giúp thằng bé tránh khỏi kiếp nạn, từ đó về sau, nhân duyên của hai đứa bé thế nào phải xem sắp xếp của số mệnh.

      Mặc kệ đạo nhân hay giả, Trầm phụ cũng thà tin là , liền ước hẹn cùng lý phụ, mười lăm năm sau, nếu con trai thân thể khỏe mạnh, liền bảo nó đến cưới tiểu thư, thất hứa hôn ước bị hủy. Tuy Lý Tấn Dương cảm thấy có lỗi với con , nhưng vì huynh trưởng, cũng đành gật đầu đồng ý, định ra ước hẹn mười lăm năm.

      “Bé đó chính là con, Minh Kỳ.” Lý phu nhân có chút buồn thương, sợ con thể đối mặt.

      “Mẹ, ý của mẹ là con có hôn ước?”

      “Trầm gia nay người mất nhà tan, mười lăm năm ước hẹn cũng trôi qua, aiz, tính ra, đứa bé Ngạn Khanh kia cũng hai mươi mốt tuổi rồi. Mấy năm nay cha con cũng hỏi thăm khắp nơi, đáng tiếc vẫn có tin tức.”

      “Mẹ, vì sao Trầm gia lại bị diệt môn?”

      “Kỳ Kỳ, đây đều là chuyện xưa năm cũ, con biết nhiều cũng tốt.” Lý phu nhân muốn nhiều thêm nữa, chỉ hỏi: “Con à, con khẳng định nam tử ngày đó con gặp cũng đeo ngọc bội giống hệt con sao?” Biển người mờ mịt, sao lại dễ gặp nhau như vậy, nếu quay lại, dù thể quang minh chính đại mà tới cũng phải thầm gặp mặt. Tuy chuyện của Trầm gia cách mười lăm năm, nhưng vẫn chưa giải quyết xong, dù thằng bé Ngạn Khanh kia còn sống, nhưng trong lòng bà vẫn muốn gả con cho con trai nhà họ Trầm, quá nguy hiểm.

      “Mẹ, con chỉ vô tình liếc qua, chưa nhìn , chỉ cảm thấy hình dáng ngọc bội có vài phần tương tự.” Sao Lý Minh Kỳ có thể là mình dối, thấy mẫu thân muốn đuôi đầu, nàng cũng tiếp tục hỏi nữa.

      “Việc này, con đừng bận tâm, để ta và phụ thân con xử lý là được.” Lý phu nhân tạm dừng chút, lại nghĩ tới việc gì đó, hỏi: “Minh Kỳ, con hãy , con thích biểu ca của con sao?”

      “Mẹ, sao mẹ lại hỏi thế, con thích, đối với biểu ca con chỉ ngưỡng mộ mà thôi, phải cảm tình nam nữ, mẹ hãy tin con.” Nếu có thể, nàng chẳng muốn nhìn thấy gã chút nào.

      Thấy vẻ vội vàng của con , Lý phu nhân liền tin bảy phần, bà suy tư, nếu con nhà mình thích Tử Tuấn, thằng bé Tử Tuấn phải làm sao đây? Việc này vẫn nên sớm giải quyết, ngay cả vóc dáng nhân phẩm của Tử Tuấn mà cũng chướng mắt, vậy Kỳ Kỳ thích loại nam nhân thế nào đây? Con đến tuổi thành gia lập thất, nên lo nghĩ rồi.

      Chương 5: Biểu ca

      Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa chiếu vào phòng, rọi ánh nắng lên cái người lười biếng, Lý Minh Kỳ nằm giường mềm nhìn Tiểu Mễ chăm sóc hoa cỏ. Mắt nhìn nhưng trong lòng lại miên man suy nghĩ, nghĩ đến phiền liền dứt khoát đứng dậy, bắt đầu vào vào ra ra theo Tiểu Mễ.

      Hai chủ tớ lớn lên cùng nhau, sao Tiểu Mễ thể nhìn ra tiểu thư có điều khác thường? Chỉ là với tính tình của tiểu thư nhà mình, trừ phi là nàng muốn , bằng ngươi có hỏi thế nào nàng cũng nhất quyết trả lời. Lý Minh Kỳ quanh nàng ta hai vòng, xoay khiến nàng ta chóng mặt, Tiểu Mễ thỏa hiệp: “Tiểu thư, hay ngài làm thử xem?”

      Lý Minh Kỳ nghe thấy liền gật đầu, đón lấy bình, tưới nước cho hoa, lại nâng tay đúng, làm nước lẫn bùn văng khắp người mình, giầy thêu cũng ướt nhẹp. Lý Minh Kỳ dậm chân, tạo ra hai vệt giày sũng nước sàn nhà bằng gỗ, khẽ thở dài: “Đúng là càng ngày càng vô dụng rồi.”

      Tiểu Mễ bất đắc dĩ, “Tiểu thư, buổi sáng chuyện gì với phu nhân thế? Vừa về đến tinh thần liền hoảng hốt.”

      “Ừm, cũng chẳng gì, chỉ ít chuyện riêng tư thôi, được rồi, ta làm phiền em thêm nữa, ta vẫn nên đọc sách thôi.” Lý Minh Kỳ nữa, lướt qua nha đầu, quay về với cái giường kia. Ra dáng ra vẻ như đọc sách, xem chưa được hai hàng lật sang trang, chỉ lát sau liền lật xong quyển sách, trang sách bị nàng lật loạt soạt, nhưng chữ cũng chẳng nhớ nổi.

      Tiểu Mễ nhìn nổi nữa, “Tiểu thư, ngài đừng giày vò quyển sách nữa.” Với tay đoạt lấy đặt lên bàn trà bên cạnh, nhịn nổi nữa, hỏi thử: “Tiểu thư, ngài nhớ biểu thiếu gia sao?”

      Vẻ mặt Lý Minh Kỳ lập tức thay đổi, như nuốt phải ruồi bọ: “ bậy bạ gì vậy, được rồi được rồi, em mau làm việc của em , để ta mình yên tĩnh lát.”

      Tiểu Mễ thở dài, tâm tư của chủ nhân nhà mình càng ngày càng khó đoán: “Tiểu thư, ngài kìm nén như vậy, Tiểu Mễ thấy mà khó chịu.” mệt chết đó.

      Lý Minh Kỳ lần nữa cầm lấy quyển sách tùy tiện lật tới trang ở giữa, đưa đến trước mặt mình, rầu rĩ : “Tiểu thư nhà em rất kiên cường, ngủ giấc là tốt thôi.” Tay phải vẫy vẫy xua xua với Tiểu Mễ.

      “Aizzz” Tiểu Mễ thở dài, tự nhiên lại bị tiểu thư nhà mình ghét bỏ.

      Sở dĩ tinh thần Lý Minh Kỳ hoảng hốt, là do nhớ tới chuyện phiền lòng trong quá khứ, vì muốn giẫm lên vết xe đổ, nàng liền quyết định bước bước gian nan.

      Suy nghĩ của Lý Minh Kỳ xoay chuyển, sinh thần của nàng là vào mùng bảy tháng sau, qua ngày mùng bảy, dì tới cửa cầu thân, đến lúc đó tộc trưởng hai nhà đều đồng ý, biểu ca cũng đồng ý, nguyện vọng của nàng còn quan trọng nữa sao? Ngẫm lại cuộc hôn nhân kiếp trước, tim quặn thắt từng cơn, ràng thực nhau, chẳng phải phản bội liền phản bội, lợi dụng liền lợi dụng ư? Tình như thế quá mỏng manh, nàng chấp nhận được.

      Kiếp trước cha mẹ bị hại, ca ca mất tích, nàng lập tức mất ba người quan trọng, từ thiên đường ngã xuống địa ngục. Biểu ca hung thủ là Vô Trần cung, nàng liền tin, muốn trả thù người nọ, từ đó lộ vẻ khó chịu, hận thể ăn sống nuốt tươi, gì nàng cũng tin. Sau đó biểu ca có niềm vui mới, nàng bị chồng bỏ, lòng của nàng vẫn luôn rối ren, thấy dịu dàng sau vẻ tàn nhẫn của người nọ. Sau khi tuyệt vọng, điều duy nhất nàng nghĩ đến là cái chết, nàng cảm thấy mình chỉ còn hai bàn tay trắng, nàng chịu nổi ánh mắt của người khác, ánh mắt ấy như xem truyện cười, mà nàng chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó.

      Đêm hôm đó, trăng rất, rất tròn.

      , Kỳ Kỳ, ta ép nàng, chúng ta chuyện......

      Đừng bỏ ta lại, thiên đàng địa ngục, nàng thể trốn thoát đâu,......

      Lý Minh Kỳ lại lần nữa bừng tỉnh mộng, ngực đau dữ dội: “Tiểu Mễ, Tiểu Mễ.”

      “Tiểu thư, ngài tỉnh rồi? Lại gặp ác mộng sao?” Tiểu Mễ vội chạy tới: “Ngực đau sao? Tiểu thư, ngài đừng tự làm khổ mình, nếu cứ tiếp tục, tim thành bệnh.” Vừa vừa đau lòng vuốt ngực giúp nàng.

      “Ừ, đừng lảm nhảm nữa, phải mẫu thân hôm nay dâng hương sao?” Lý Minh Kỳ ổn định lại cảm xúc, bắt đầu chuẩn bị, mặc quần áo.

      “Tiểu thư, biểu thiếu gia đến, đại sảnh chuyện với lão gia.” Tiểu Mễ biết mấy ngày nay tiểu thư tránh biểu thiếu gia như tránh tà, những lời này cũng là để thử ý tứ của tiểu thư.

      “Huynh ấy tới làm gì?” Lý Minh Kỳ nhíu mày, tại nàng chẳng muốn gặp gã chút nào.

      “Sáng sớm ngài ấy đến, nghe phu nhân và tiểu thư muốn dâng hương, liền muốn cùng, lão gia giữ ngài ấy lại ăn điểm tâm.” Giọng Tiểu Mễ dần.

      Lý Minh Kỳ bắt đầu đau đầu, vốn muốn đứng dậy lại nằm trở xuống, giận dỗi : “Ta đói bụng, muốn ăn điểm tâm.”

      Tiểu Mễ thực , sao biểu thiếu gia lại chọc tới tiểu thư nhà mình rồi? Sao đột nhiên tiểu thư lại đổi tính? “Tiểu thư, chủ nhân tốt của em, ngài đừng khó chịu gây rối nữa.” Tiểu Mễ cam chịu kéo kéo chăn, ngặt nỗi sức lực bằng tiểu thư, đổ mồ hôi đầm đìa, “Tiểu thư, rốt cuộc ngài nghĩ gì thế, cứ trốn tránh như vậy cũng phải cách.”

      Lời này của Tiểu Mễ chạm tới đáy lòng Lý Minh Kỳ, những chuyện phiền toái này sớm muộn gì cũng nên giải quyết, chi bằng thừa dịp này giáp mặt với huynh ấy, suy nghĩ cặn kẽ mọi lợi hại trong đó xong, nàng nhú đầu ra khỏi chăn: “Tiểu Mễ, em đúng là càng ngày càng thông minh.”

      “Tiểu thư, vậy dậy nhé?” Tiểu Mễ vuốt vuốt mồ hôi trán, mặt đầy cam chịu.

      “Dậy chứ, phải cha mẹ còn chờ ta dùng bữa sao.”

      Lúc Tiểu Mễ hầu hạ nàng mặc quần áo, lại nhịn được mà thăm dò, “Tiểu thư, ngài thích biểu thiếu gia ư?”

      Lý Minh Kỳ gõ đầu nàng ta, cười mắng: “Càng ngày càng biết lớn , quan tâm quá nhiều, mau chỉnh trang , đừng để cha mẹ ta chờ lâu.”

      “Ôi, tiểu thư, bây giờ ngài mới sốt ruột ư.” Tiểu Mễ xoa xoa cái trán đau, sẳng giọng: “Tiểu thư, ngài lại gõ đầu em, gõ riết thành ngốc luôn đó.”

      bừa, ràng càng gõ càng thông minh, biết cả làm nũng luôn rồi.” Lý Minh Kỳ vượt qua cảm giác tồi tệ, càng thêm hoạt bát.

      Hai chủ tớ cười cười tới đại sảnh, Trương Tử Tuấn chuyện phiếm với Lý Tấn Dương, thấy Lý Minh Kỳ đến, liền buông chén trà, đứng dậy ra đón, giọng điệu vội vàng, sắc mặt cũng có chút tiều tụy, “Minh Kỳ, khỏe hơn chút nào chưa?” Nhìn hai người thực rất thân thiết.

      Tổn thương trong lòng Lý Minh Kỳ còn chưa tan, thấy gã đến gần liền nhanh chóng lui về sau mấy bước, “Đa tạ biểu ca quan tâm, chỉ bị nhiễm phong hàn mà thôi, còn gì đáng ngại.” xong còn nhún người.

      “Biểu muội học được những nghi lễ rườm rà này từ khi nào vậy?” Trương Tử Tuấn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như nước.

      Lý Minh Kỳ né tránh tầm mắt của gã, khí giữa hai người có phần xấu hổ. Lý Minh Kỳ lại biết nên cái gì, nhiều ngày Trương Tử Tuấn gặp nàng nên rất nhớ, muốn dùng ánh mắt thâm tình biểu nhớ nhung. Những ngày gần đây, gã cảm nhận được ràng biểu muội có vẻ xa lánh, điều này khiến gã vô cùng buồn rầu, “Biểu muội, mấy ngày nay, ta rất nhớ muội, mỗi lần đến thăm, đều bị muội chối từ gặp.”

      “Biểu ca, huynh nghĩ nhiều rồi, phải vì muội sợ lây bệnh cho huynh sao.” Lý Minh Kỳ gượng ép nhếch nhếch khóe môi, lướt qua gã, trực tiếp nhào tới bên người Lý phu nhân, “Cha, mẹ, còn chưa dùng bữa sao? Con đói bụng lắm rồi.”

      Lý Tấn Dương và phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được kinh ngạc cùng nghi ngờ trong mắt đối phương.

      Lý Tấn Dương ho khan tiếng, “Tử Tuấn này, chúng ta ăn cơm trước, có lời gì, sau khi ăn xong bọn trẻ các con cứ từ từ mà .” Cũng chính là tạo đường lui cho Trương Tử Tuấn. “Minh Kỳ, hôm nay ngoan ngoãn với mẹ con, mấy ngày nay tâm trạng con tốt khiến mẹ con thực lo lắng, nếu có chuyện gì lớn, cũng nên ra ngoài chút cho khuây khỏa.”
      Last edited by a moderator: 12/3/16
      amandatruc, LyLy Mai, B.Cat46 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6: Suy xét mọi bề

      Lý Minh Kỳ lớn lên trong nuông chiều, điều ấy là thể nghi ngờ. Theo nàng nhớ, phụ thân chưa từng nổi giận với nàng, mẫu thân cũng như thế, cha mẹ nàng như núi cao sông rộng, nể mặt cha mẹ, nàng nhất định thể làm khó Trương Tử Tuấn. Lúc này nghe phụ thân xong, nàng lập tức tiếp lời, “Phụ thân đúng, con quá bất hiếu, về sau nhất định hiếu kính cha mẹ gấp bội. Aiz, con luôn biết phụ thân muốn thấy mẫu thân đau lòng nhất, con có khổ sở cũng để phụ thân lo lắng đâu.” Lý Minh Kỳ cười tinh quái khẽ làm mặt quỷ, chọc cha mẹ bật cười.

      Mặt Lý phu nhân ửng hồng, gắp thức ăn cho nữ nhi, cười mắng câu, “Lắm lời, ăn cơm mà còn bịt được miệng con.”

      Lý Minh Kỳ cười : “Mẹ à, ở đây có người ngoài, mẹ xấu hổ cái gì chứ.” Lý Minh Kỳ những lời này thực trôi chảy, bởi vì nàng từng như vậy vô số lần, chỉ là vô số lần kia, đều là chuyện của năm đó. Lúc này dứt lời, nàng liền hối hận, Trương Tử Tuấn ngồi đối diện là người mình lòng muốn trốn muốn tránh, nếu gã phải người ngoài ai mới là người ngoài?

      Lý Minh Kỳ rũ mí mắt, tránh ánh mắt nóng rực của Trương Tử Tuấn. Vì sao chứ? Vì sao buồn hận lại chỉ vô cùng muốn gặp? Đối với người này, nàng từng nồng nàn hận thăm thẵm, sao nay ngay cả căm ghét cũng chẳng còn?

      “Dì, biểu muội có lý, dượng thương ngài nhất đó.” Trương Tử Tuấn cười tiếp lời, nụ cười như nắng ấm ngoài kia, dịu dàng vô hạn, chỉ đôi mắt ân cần là chứa chút nhẫn nhịn, “Biểu muội, đừng chỉ ăn cơm, nên ăn nhiều thức ăn chút, bị bệnh mấy ngày nay, gầy ít, nên bồi bổ nhiều.” Sau đó gắp đũa măng thịt vào trong bát Lý Minh Kỳ, nhẫn nhịn biến thành nụ cười cưng chiều.

      Lý Minh Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã, ấp úng tiếng cám ơn, đột nhiên ngực nhói đau, ngay cả thức ăn mình thích nhất cũng trở nên nhạt nhẽo.

      “Ha ha, đều lớn hết rồi, vẫn nghịch ngợm như vậy. Tử Tuấn này, con lớn tuổi hơn, về sau hãy chăm sóc Minh Kỳ. Minh Kỳ bị ta và mẹ nó nuông chiều hỏng rồi, con hãy châm chước cho những thiếu sót của nó.” Lý Tấn Dương cười sang sảng, càng nhìn hai đứa trẻ này càng cảm thấy xứng đôi.

      “Phụ thân, ngài lung tung gì vậy?” Lý Minh Kỳ mặc kệ, hàng mi thanh tú nhíu chặt, theo lời này của phụ thân chắc chắn là gả nàng cho Trương Tử Tuấn.

      Trương Tử Tuấn cũng vui mừng gật đầu liên tục, “Sao dượng lại vậy, con thương muội ấy còn kịp, sao nỡ nhẫn tâm khiến muội ấy đau lòng.” Khi những lời dịu dàng ấy, ánh mắt vẫn dừng người Lý Minh Kỳ chẳng hề rời .

      “Tốt lắm. Minh Kỳ, náo loạn mấy ngày nay, tính khí của con cũng nên dịu lại chút.” Lý Tấn Dương thu hồi vẻ ‘cha hiền’, nghiêm túc liếc mắt nhìn nữ nhi, ép Lý Minh Kỳ cúi đầu.

      Lý Minh Kỳ thầm phỉ báng, còn phải do cha dạy dỗ quá tốt nên nàng mới dám làm mấy chuyện quá giới hạn như vậy sao, “Phụ thân, con biết rồi.” xong cũng ừ hử gì thêm, chỉ từng ngụm nuốt cơm. Bọn họ gì, nàng cũng chỉ gật đầu cười cười.

      Bữa ăn này chẳng ngon lành gì, về sau hẳn còn cơ hội thế này nữa đâu, nghĩ như vậy, nàng thoải mái hơn ít.

      Ăn cơm xong, Lý Tấn Dương dặn Trương Tử Tuấn, “Tử Tuấn này, chăm sóc tốt cho dì và biểu muội của con nhé, sau này nhớ thường xuyên đến chơi.” Lý Tấn Dương vỗ vỗ bả vai Trương Tử Tuấn, ra những lời này liền thể thái độ của ông, là cho Trương Tử Tuấn lời khẳng định.

      Lý Minh Kỳ nghe thấy lời của phụ thân, trong lòng đau đớn thế nào cũng biểu ra ngoài. Hôn nhân là chuyện lớn, phải nghe lệnh cha me, theo lời mai mối. Tuy cha mẹ nuông chiều nàng, nhưng ở số việc lại nhượng bộ, nếu nàng muốn thoát khỏi Trương Tử Tuấn, đành tự nghĩ cách thôi.

      “Dượng yên tâm, Tử Tuấn hiểu ạ.” Khóe miệng Trương Tử Tuấn thể ức chế cứ cong lên, “Biểu muội, nếu huynh làm gì chọc giận muội, muội đánh huynh mắng huynh thế nào cũng được, mấy ngày nay muội hờ hững, trong lòng biểu ca rất khổ sở.”

      Sao Lý Minh Kỳ lại hiểu được ý trong mắt gã, dù sao cũng từng là vợ chồng, ai hiểu cái vẻ đắc ý đó của gã hơn nàng. Lý Minh Kỳ bỏ qua ánh mắt gã, vốn định để ý tới, ngờ phụ thân trừng mắt nhìn qua, Lý Minh Kỳ lập tức hụt hơi. Nàng rất muốn , Trương Tử Tuấn, khinh thường của ta đối với huynh còn giới hạn, huynh đừng được tấc lại muốn tiến thước. Chỉ là lời này sao có thể thốt ra? Trong lúc tất cả bi kịch đều chưa xảy ra, và tình cảm của gã nay vẫn rất chân , nàng xa lánh như thế chẳng phải làm gã tổn thương sao?

      Đau thương là của kiếp trước, lòng nàng vẫn có chút yếu mềm, “ thôi, đừng giả vờ đáng thương nữa.”

      Trương Tử Tuấn bị Lý Minh Kỳ kéo tay áo lôi ra khỏi nhà ăn, đến sân, Lý Minh Kỳ lập tức giữ khoảng cách với gã.

      Lý Tấn Dương cười nhìn hai người họ, vẫn cứ như trẻ con ấy, thanh mai trúc mã, tình cảm vẫn rất tốt, ông rất vui khi chúng thân thiết như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng lại có chút nặng nề, cảm thấy có lỗi với Trầm đại ca. Bất quá ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua, ông kéo tay phu nhân : “Phu nhân này, trời giữa trưa nóng bức, sớm về sớm. đường cứ để bọn trẻ có gian riêng, cho dù Tử Tuấn chọc ghẹo gì Minh Kỳ, mấy ngày nay cũng nên hết giận rồi. đến tuổi gả chồng, tức giận cũng phải có giới hạn.”

      Lý phu nhân chỉ dò xét nữ nhi lần, cũng có chút hiểu biết đối với suy nghĩ của con , “Lão gia, thiếp lạc quan được như chàng đâu.”

      “Thế là sao?” Lý Tấn Dương khó hiểu, đồng thời mặt cũng xụ xuống, “Nàng hỏi ý của Minh Kỳ rồi? Nó đồng ý?”

      “Chàng xem đó, trước kia có từng lạnh nhạt như vậy đâu? Con lớn rồi, có chủ kiến của mình, hôn này thiếp nghĩ vẫn nên chậm lại thôi.” Hôn nhân là chuyện cả đời của con , cha mẹ chỉ có thể giúp con suy xét, cuối cùng vẫn do con mình đồng ý mới tốt. Tương lai là hạnh phúc hay đau khổ cũng oán giận.

      “Phu nhân, chuyện này thể dung túng nó, hôn nhân đâu phải trò đùa? Lúc này tán thành có thể khiến nó thầm oán chúng ta, nhưng về sau nó chịu khổ chịu tội. Chúng ta quan sát Tử Tuấn từ khi còn , hai đứa thành hôn thân càng thêm thân. Tử Tuấn đối xử tử tế với Minh Kỳ.”

      Vợ chồng ai cũng có cái lý của riêng mình, Lý phu nhân đứng về phía nữ nhi, nghe trượng phu như vậy, lòng bà có chút nặng nề. Định thêm, cuối cùng vẫn mở miệng, bà mím môi, nén lời muốn vào lòng, “Cũng còn sớm, thiếp lễ Phật trước, có gì chờ buổi tối rồi cụ thể hơn.”

      Vợ chồng gần nhau hơn mười năm, còn ai hiểu nhau hơn chính họ, Lý Tấn Dương thở dài, “Nam nhi, nàng....”

      Lý phu nhân đặt ngón trỏ che miệng Lý Tấn Dương, , “Suỵt, bọn chờ sốt ruột rồi.”

      Lý Tấn Dương hết cách, đành tạm thỏa hiệp, ông chắp hai tay sau lưng, đứng ở trong sảnh nhìn bọn họ rời .

      Chương 7: cái liếc mắt

      Ngoại ô phía tây của thành Thượng Kinh có ngọn núi lớn tên là Phật Sơn, núi này cực cao, đỉnh cao nhất của ngọn núi vươn tới trời xanh, biến mất trong mây. Núi này chiếm diện tích cực kỳ lớn, hơn mười dãy núi chạy dài mấy vạn dặm. Liếc nhìn lại chỉ thấy cây cỏ um tùm xanh mướt, cực kỳ hùng vĩ.

      Cái tên Phật Sơn này là do người đời gọi, dọc theo bậc thang bằng đá lên núi, thấy suối trôi thác đổ, được ngắm nhìn vách đá lởm chởm kỳ lạ, bên tai lại truyền tới tiếng tụng kinh mơ hồ, cứ lên nhìn thấy ngôi chùa cổ, đề tên Phổ Tế Tự. Ngôi chùa này trải qua mấy lần thách thức thay triều đổi đại mà vẫn đứng sừng sững đổ. Phát triển đến ngày nay, bên trong có gần nghìn tăng lữ, hương khói cực kỳ hưng thịnh.

      Hôm nay là mùng , người đến lễ phật, cầu may giải hạn ít. Lý Minh Kỳ khoác tay mẫu thân theo dòng người về phía trước, nàng nhìn ngọn núi cao nhất kia, rất muốn với bản thân, Minh Kỳ, đó chỉ là giấc mộng thôi, giật mình cái, mộng liền tỉnh.

      “Kỳ Kỳ, con nghĩ gì vậy?” Lý phu nhân vỗ vỗ tay con , cả quãng đường đều ngây người, tiểu thư khuê các như nàng, sao lại có nhiều chuyện phải nghĩ đến vậy?

      Lý Minh Kỳ lập tức hoàn hồn, “Mẹ, con nghĩ gì cả, chỉ hơi nhớ ca ca.”

      Lý phu nhân cười cười, cả đoạn đường ràng Minh Kỳ cứ trốn tránh Tử Tuấn, nếu con muốn ra, bà cũng gượng ép, “Phải rồi, hơn nửa năm ca ca của con vẫn chưa về nhà, lần trước trở về cũng chỉ ở lại được có hai ngày, cha con viết thư thúc giục, bảo nó về mừng sinh nhật con.”

      “Con chẳng trông chờ gì vào ca ấy đâu.” Lý Minh Kỳ nghĩ đằng nẻo.

      “Minh Kỳ à, có chuyện gì cũng nên với biểu ca của con, ít nhất cũng phải làm mọi chuyện.” Lý phu nhân nháy mắt với Trương Tử Tuấn, sau đó dẫn nha đầu của mình dâng hương.

      Lý Minh Kỳ nhìn mẫu thân thành khẩn quỳ lạy trước Phật, trái tim nàng dần dần yên ổn. Nàng nghĩ, nếu như có thể hiểu thấu đời người, quãng đời còn lại làm bạn với thanh đăng cổ phật cũng chưa chắc phải là việc may mắn.

      “Biểu muội, sao mấy ngày gần đây muội lại trốn tránh ta? Biểu ca làm gì tốt, chọc giận muội ư?” Dọc đường Trương Tử Tuấn gợi chuyện ít lần, nhưng mặc kệ gã gì, nàng đều đáp lại, việc này khiến gã rất buồn khổ, dù sao gã cũng là công tử của gia đình lớn, có bao giờ phải lấy lòng người khác như thế chứ? Đều là người khác chạy đến lấy lòng gã. Huống hồ lúc này người được gã lấy lòng lại còn tỏ ra xa cách khó gần, tính tình có tốt đến đâu cũng muốn nổi giận. Tuy giọng điệu của gã vẫn giữ vẻ hiền hòa, nhưng lại khó để nghe ra cảm xúc bên trong.

      “Biểu ca, huynh nghĩ nhiều rồi, muội chỉ được thoải mái thôi.” Lý Minh Kỳ quay lưng lại, nhìn núi rừng bát ngát xanh bên đó, thản nhiên: “Biểu ca, chúng ta chấm dứt ở đây thôi.”

      Trương Tử Tuấn biết có vài thứ gã nhìn thấy lặng lẽ thay đổi rồi, chỉ là gã biết nên ngăn cản thế nào, gã có chút lo lắng, giọng cũng trở lên gấp gáp, “Biểu muội, muội nghe ta , mấy năm nay biểu ca đối xử với muội thế nào, sao có nguyên do gì muội lại xa lánh ta, tại sao phải chấm dứt, muội cho ta lý do ”.

      Trái tim Lý Minh Kỳ nhói đau từng trận như bị kim đâm, mấy năm này sớm chiều chung sống, gắn bó thương, tổn thương ray rứt khắc sâu vào trong xương tủy, đến bản thân muội còn phân biệt huynh nhiều hay hận huynh nhiều hơn, biểu ca, muội biết lúc này huynh vô tội, nhưng huynh bảo muội phải đối mặt với huynh thế nào đây? “ có lý do nào cả, chỉ là còn thích nữa mà thôi.”

      “Kỳ Kỳ, muội tự lừa dối bản thân hay là muốn lừa ta?” Trương Tử Tuấn giữ chặt cánh tay của Lý Minh Kỳ, để nàng rời .

      Lúc này hai người ở trong cái đình, bốn phía hành lang đều là người, Lý Minh Kỳ muốn lôi lôi kéo kéo ở nơi đông người, cũng muốn ầm ĩ với gã, nhưng cái người kéo tay nàng lại sống chết buông, “Biểu ca, huynh làm muội đau đấy, mau thả muội ra.”

      Trương Tử Tuấn chợt dùng sức, chỉ buông mà ngược lại còn kéo nàng ôm vào lòng, hai tay siết chặt lấy eo Lý Minh Kỳ, “Kỳ Kỳ, muội đừng như vậy, ta có gì tốt, muội cho ta biết, ta sửa, muội đánh ta mắng ta đều được, đừng lời kết thúc. Mấy ngày nay muội hờ hững lạnh nhạt với ta, khiến cho lòng ta đơn trống trải, muội muốn làm ta đau chết phải ?”

      Lý Minh Kỳ giận đến đau đầu, giãy dụa, mắt chợt thoáng thấy có người đứng bên hồ sen đối diện. Người nọ mặc trường bào sẫm màu viền vàng, dáng người cao thẳng, mặt như quan ngọc, tóc đen xõa sau vai, búi tóc cắm nghiêng cây trâm chạm trổ bằng gỗ Trầm hương.

      Lý Minh Kỳ nhìn lại, tim liền loạn nhịp, quên luôn giãy dụa, nàng nhìn mặt người kia, nhưng nàng vẫn biết là ai, dù sao nỗi sợ hãi đối với người kia khắc sâu vào xương tủy rồi.

      “Biểu muội, muội đừng tức giận với ta nữa được ?” Trương Tử Tuấn cảm thấy người trong lòng trở nên yên lặng, trái tim bị treo lơ lững cũng hạ xuống, gã nghĩ quả nhiên biểu muội vẫn thích gã.

      Sao Lý Minh Kỳ còn nghe được gã những gì, ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng chính là chạy trốn, trốn xa, kỳ lạ là mắt người nọ sáng như đuốc, xuyên qua khoảng rơi lên người nàng. Chỉ cái liếc mắt hời hợt như vậy, nàng liền mất hết hăng hái nhũn cả tay chân, mặc kệ cảm xúc thế nào, nàng cũng phải thừa nhận người này hoàn toàn chiếm giữ tinh thần nàng, chỉ ánh mắt lạnh như băng khiến nàng hoảng loạn kiềm chế được.

      Trương Tử Tuấn cảm thấy nàng nhũn ra, mặt lộ ra nụ cười, đặt nụ hôn dịu dàng xuống khóe môi nàng, “Kỳ Kỳ, về nhà ta cầu thân với dượng, ta nhất định chăm sóc muội tốt.”

      Trương Tử Tuấn gì, chữ nàng cũng nghe lọt, nàng chỉ nhìn thấy người đó , rồi.

      “Kỳ Kỳ, muội nhìn gì vậy?” Trương Tử Tuấn tưởng nàng vì quá đỗi vui mừng mà trả lời, cúi đầu nhìn mới phát nàng ngây người nhìn xa xăm.

      Lý Minh Kỳ như vừa tỉnh mộng, nàng nghĩ, sao lại mất rồi, tuy rằng rất sợ gặp mặt, nhưng cứ vậy mà xa nhau, trong lòng lại thấy vắng vẻ.

      có gì, chúng ta về thôi.” Lý Minh Kỳ so đo với quá đáng của Trương Tử Tuấn nữa, nàng nghĩ nhất định phải tìm được người kia, bất kể cuộc sống sau này của nàng có thay đổi thế nào, nàng nhất định phải khiến cha mẹ, huynh trưởng sống khỏe mạnh yên vui.

      “Biểu muội, muội vẫn trách ta sao?”

      “Biểu ca, muội trách huynh, đây phải lỗi của huynh, vấn đề là ở muội.”

      “Minh Kỳ, rốt cuộc muội nghĩ gì vậy? Trước đây muội chưa hề giấu ta chuyện gì cả.” Trương Tử Tuấn rất buồn rầu, nhịp tim lúc lên lúc xuống, loại cảm giác này dễ chịu.

      “Biểu ca, muội biết nên thế nào, huynh đừng hỏi nữa.” Lý Minh Kỳ nhìn ván gỗ dưới chân chứ nhìn nam nhân trước mặt.

      “Có phải trong lòng muội có người khác rồi ?”

      Nghe những lời này, phản ứng đầu tiên của Lý Minh Kỳ là bác bỏ, phản ứng thứ hai là thừa nhận, sau đó nàng : “Đúng vậy, đột nhiên hiểu ra tình cảm thích với biểu ca là loại tình thân, huynh tốt với muội, quan tâm muội, khoan dung cho tùy hứng của muội, muội ỷ lại vào huynh, thích huynh, nhưng đây phải là tình giữa nam và nữ, biểu ca, chúng ta đều trưởng thành rồi.” xong nàng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt gã.

      Trương Tử Tuấn nghe xong chợt ngẩn ra, đây phải là đáp án mà gã muốn, gã muốn nổi cáu, nhưng nhịn được, gã : “Ừm, những lời muội ta đều hiểu, ta suy nghĩ kỹ, giờ chúng ta về nhà trước , dì đợi đấy.” Sắc mặt Trương Tử Tuấn có chút tối tăm, nhưng rất nhanh che giấu được. Trước mặt nàng gã luôn dịu dàng, lúc này gã chỉ muốn nàng bình tĩnh, về nhà rồi bảo mẫu thân sang cầu thân, trong ấn tượng của gã, tính cách của biểu muội vẫn luôn mềm mỏng, thể nhìn người khác chịu tổn thương, dễ nghe khuyên nhủ, rất lương thiện, rất khôn khéo, cũng rất hiếu thảo, biểu muội như vậy luôn là hình mẫu thê tử lý tưởng của gã, khôn khéo, nghe lời, dễ thương lượng.

      Lý Minh Kỳ biết tính tình người này được giấu rất sâu, cảm xúc vẫn luôn lộ ra ngoài, những lời với nàng lúc nào là chân thành, lúc nào là giả dối, nàng phân biệt nổi, nhưng thế sao chứ, từ nay về sau thể nữa rồi.

      Trước Phật, nàng thành khẩn dập đầu, bên tai từng đợt Phật , nhang khói lượn lờ, trong gian đó, nàng cảm thấy thế gian này đều là hư ảo.

      Nàng hỏi Phật, vì sao nàng lại đến thế gian này, nàng mờ mịt như vậy, băn khoăn như thế, đối mặt với những lựa chọn chưa biết, nàng có chút dũng khí nào, sao có thể trốn tránh đây?

      Tượng Phật như thương xót như hiền từ nhìn nàng cười, tượng Phật là vật chết, nàng là người sống, chẳng qua ngày nào đó cũng chết , vậy từ nay đến ngày đó, hãy để nàng cười mà lựa chọn thôi.
      Last edited by a moderator: 12/3/16
      amandatruc, LyLy Mai, xukem43 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :