1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,533
      Chương 52: Nàng hãy lấy thân mà đền
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ co rúc trong lòng hắn, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng mắng chửi tiếng đánh nhau, nghe bao lâu liền hiểu một chút, nhịn được hỏi: "Trầm Ngạn Khanh, bọn họ là huynh đệ sao?"

      Trầm Ngạn Khanh ôm hông nàng, luôn dõi nhìn Phong Thiển Ảnh dạy dỗ đệ đệ, tự hỏi mình có muốn một cước khiến gã đoạn tử tuyệt tôn luôn , nghe nương nhắn trong lòng hỏi, lâu sau mới trả lời, "Sao vậy, nàng hận gã ư?"

      Lý Minh Kỳ lắc đầu: "Ta cũng , hình như có hận chút. Trầm Ngạn Khanh, có phải ngươi rất tức giận ?"

      "Kỳ Kỳ, ta tức giận chút nào." Chỉ muốn giết người thôi.

      Tiếng đánh nhau bên ngoài đã ngừng lại, Minh Dĩnh và Minh Ngọc toàn thân mặc quần áo đỏ sậm, tay cầm bội kiếm, vào Noãn các quỳ một gối hành lễ. Minh Dĩnh nhìn đôi nam nữ ôm nhau, trong mắt hiện lên đau đớn, ngay sau đó liền cúi đầu cung kính, "Cung chủ, bắt được tổng cộng một trăm hai mươi bảy người, kính xin Cung chủ xử lý́."

      Trầm Ngạn Khanh lên tiếng trả lời, hắn suy nghĩ nên làm thế nào để trút hết lửa giận trong lòng. Ôm vào lòng, dời bước đến đại sảnh.

      Lý Minh Kỳ ôm ̉ hắn, giương mắt nhìn, thấy người trong phòng quỳ đầy đất, mặt mũi đều bầm dập, quần áo tả tơi.

      Bạch Trản oai phong lẫm liệt lướt qua đám người đông nghịt, thỉnh thoảng cắn vai một người ném , dọa mặt mũi họ trắng bệch, cả người run cầm cập, dập đầu xin tha mạng. Y Nhân quỳ trước mặt bọn họ, nhìn trộm nàng, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

      "Kỳ Kỳ, những người này có từng chạm đến nàng ?" Trầm Ngạn Khanh ôm nàng ngồi xuống nơi cao nhất trong sảnh, áo choàng rộng thùng thình bao phủ cả người nàng, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn chưa bằng bàn tay.

      Lý Minh Kỳ nghe vậy nhìn lại, gật đầu: "Trầm Ngạn Khanh, bọn họ làm đau ta."

      "Nhưng ta lại cực lỳ mất hứng, nàng nói xem ta phải xử lý những người này thế nào?"

      Lý Minh Kỳ nghe ra sát tâm trong lời , nhưng trái tim vẫn nhịn được mà co rúm lại, nàng dè dặt dò xét sắc mặt hắn, "Có thể giết họ ?"

      "Kỳ Kỳ, nàng cho rằng những người này đều vô tội à?"

      Lý Minh Kỳ nghi ngờ nhìn hắn, Trầm Ngạn Khanh đưa tay nhận lấy thuốc trị thương Minh Dĩnh đưa tới, giúp nàng cầm máu trán, hỏi "Kỳ Kỳ, nàng nghĩ những gã hái hoa tặc là từ đâu mà có?"

      Lý Minh Kỳ rũ mắt xuống, nàng hiểu rồi, phần lớn những tiểu thư khuê các và thiếu phụ xinh đẹp quyến rũ đều bị Hoan Hỉ cung bắt cóc đưa đến đây.

      "Bình thường đụng đến ta thôi, hôm nay lại dám chạm vào cấm kỵ của ta, nàng cho rằng ta có thể tha cho bọn họ sao?"

      Phong Thiển Ảnh xách đệ đệ mình bước ra, một tay ném xuống, khóe mắt Y Nhân rưng rưng, lập tức nhào tới, "Gia, ngài sao rồi?"

      Phong Nhã Tụng gắng gượng hé mí mắt thành khe hẹp: "Y Nhân, đừng khóc."

      "Sư huynh, chúng ta đánh lại bọn hắn, phải làm sao đây?" Mấy nhân vật nòng cốt đều tập trung hết lại, lộ vẻ tức giận nhưng lại dám nói gì.

      "Chờ chết ." Phong Nhã Tụng phất phất tay, giơ ngón tay cái với đại ca của .

      Phong Thiển Ảnh đen mặt, hận thể bước lên bóp chết gã: "Ngạn Khanh, một mồi lửa thiêu rụi chỗ này?"

      Trầm Ngạn Khanh nhìn trong lòng: "Kỳ Kỳ, nàng nghĩ sao? Có muốn vứt bọn họ vào lồng cho rắn ăn ?"

      Những người kia liền bị dọa vỡ mật: "Đừng, đừng cho rắn ăn, bọn ta muốn chết, nương, chúng ta thù oán, ngươi đừng giết bọn ta."

      Trầm Ngạn Khanh ôm thắt lưng nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Lần này ta nghe theo nàng, có giết hay , tùy nàng quyết ̣nh."

      Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, thấy Phong Thiển Ảnh nháy mắt ra hiệu với mình, nàng rũ mắt, nên quyết ̣nh thế nào đây? Hơn một trăm mạng người, nói giết là giết sao? Trong lòng nàng oán cũng hận, đầu sỏ là đệ đệ của Phong Thiển Ảnh, đã bị đánh thành đầu heo, tội gì phải giận chó đánh mèo lên người khác. Trong những người này, có bao nhiêu người là bị ép buộc mà phải bước lên con đường quanh co này?

      Y Nhân lau nước mắt, khóc ròng nói: " nương, chúng ta chưa từng hại người, cũng chưa từng ép buộc ai. Sư huynh muội chúng ta cùng sống lặng lẽ nơi đây, từ trước đến nay đều chưa từng ra ngoài bắt cóc nữ tử đàng hoàng. nương, chúng nô tỳ biết ngài có lòng tốt, ngài cứu chúng ta , chúng nô tỳ đội ơn ngài, sau này nhất ̣nh hoàn toàn sửa đổi."

      Lý Minh Kỳ nhắm hai mắt lại, áp sát vào tai Trầm Ngạn Khanh, thỉnh cầu: "Trầm Ngạn Khanh, chúng ta thôi, ta muốn rời khỏi nơi này, một khắc cũng muốn nán lại."

      "Nàng khẳng ̣nh?"

      "Trầm Ngạn Khanh, ta biết lòng ngươi tràn ngập lửa giận, nhưng cũng đừng nên giết người, có được ?"

      "Những người chạm đến nàng sao? Đều thả hết?"

      Lý Minh Kỳ gật đầu: "Ngươi nói nghe theo ta."

      "Được, nghe theo nàng. Thiển Ảnh, nơi này giao lại cho huynh."

      Trầm Ngạn Khanh ôm nàng rời đại sảnh, thẳng rời xa vùng đất cực lạc này, khi bên cạnh còn ai, Trầm Ngạn Khanh khóa nàng vào thân cây, hôn mãnh liệt, "Kỳ Kỳ, nàng thả bọn họ, còn cơn giận của ta sao? Nàng hãy lấy thân mà đền ."

      Lý Minh Kỳ đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn, quần áo người vốn mỏng manh, sao chịu được bàn tay to của níu kéo, "Trầm Ngạn Khanh, chúng ta quay về được , đừng làm thế ở đây."

      Trầm Ngạn Khanh trêu chọc người nào dó từ đầu đến chân lần, tựa bên ̉ nàng cười nói: "Kỳ Kỳ, món nợ này chúng ta nên tính toán kỹ càng chút."

      Lý Minh Kỳ khỏi kinh hãi, lại hết cách, chỉ có thể cam chịu.

      Nơi này cách biệt viện của Vô Trần cung rất gần, Trầm Ngạn Khanh ôm Lý Minh Kỳ trực tiếp chạy về. Cung nhân trong biệt viện đồng loạt quỳ xuống, mọi người đều cảm nhận được khí lạnh dày đặc từ cung chủ, mặc dù tò mò nữ nhân trong lòng Cung chủ là ai, lại ai cả gan hỏi ra miệng.

      Nhiễm Thu bị công tử nhà mình phái ra ngoài xem tình hình, thấy người bình an trở về, trái tim cũng thả lỏng. Nàng ta tò mò muốn xem người trong lòng cung chủ là ai, đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài rối tung, gương mặt xinh xắn được giấu thật kĩ. Trầm Ngạn Khanh ngừng trước mặt nàng ta một chút, liếc mắt nhìn người trong lòng một cái, dặn dò, "Ngươi nấu chút nước nóng, nhân tiện lấy chút thuốc trị thương đến."

      "Dạ, nô tỳ chuẩn bị ngay." Nhiễm Thu nghĩ, người này bị thương sao? Chẳng trách khí thế lại dọa người đến vậy.

      Lý Minh Kỳ hốt hoảng lo lắng suốt, lúc được Nhiễm Thu tắm rửa thay quần áo, trong lòng vẫn còn có chút ám ảnh, nàng cẩn thận nhìn khắp người nương trước mắt, nhẹ giọng hỏi "Nhiễm Thu, nàng tên là Nhiễm Thu phải ?" Đã từng có người vô cùng si mê nàng ta, ca ngợi nét mặt nàng ta trong trẻo như sương thu, đôi mắt lóng lánh như nước hồ thu.

      "Bẩm nương, nô tỳ là Nhiễm Thu. Ngài có gì thoải mái sao?" Nhiễm Thu có chút nghi hoặc, mình làm gì sai khiến nương này vui ư? Sao vẻ mặt lại đột nhiên thay đổi?

      " có gì, nhìn nàng thật giống một người bạn cũ." Lý Minh Kỳ tự giễu mình nhen.

      "Thì ra là vậy, nương, để nô tỳ bôi thuốc cho người." Nhiễm Thu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần mình chọc giận nàng là tốt rồi.

      Lý Minh Kỳ khẽ cúi đầu để nàng ta dễ dàng băng bó vết thương đầu: " nương, là do ngài tự gây ra sao?"

      "Đúng vậy, tiếc là chết được."

      "Phi phi, nương, nên nghĩ vậy, nếu ngài gặp chuyện may, Cung chủ đau lòng đến chết."

      Lý Minh Kỳ cười nói, vết thương được bôi thuốc, lại chẳng thấy bóng dáng Trầm Ngạn Khanh đâu, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. Cơm tối chỉ ăn qua loa hai miếng, nằm giường, biết nàng ngủ từ lúc nào.
      Last edited: 10/4/16
      amandatruc, tart_trung, AliceNguyen39 others thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      tèn tèn mình lại giật tem hehehe[​IMG]
      midnightfujjko thích bài này.

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      chị cứ ngủ đến xương cốt cũng còn đấu nhá

    4. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      biết Nhiễm Thu là ai mà LMK có vẻ bận tâm thế nhỉ?

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,533
      Chương 53: Hình phạt riêng

      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Ban đêm nàng bị lạnh mà tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Trầm Ngạn Khanh ngồi ở bên giường, bản thân mình lại mảnh vải che thân, tay còn quanh quẫn ở nơi mềm mại của nàng.

      Suốt đường Trầm Ngạn Khanh chạm đến nàng, cũng với nàng lời nào, vẻ mặt nín nhịn kiềm chế. Lý Minh Kỳ lo lắng yên suốt chặng đường, lúc này lo lắng trở thành , nàng liền e ngại.

      Trầm Ngạn Khanh chỉ ngồi đó, nặng nề nhìn nàng, biết suy nghĩ điều gì. Lý Minh Kỳ nuốt ngụm nước bọt, tính sổ đó sao? Nàng nắm góc chăn bên cạnh quấn lên mình, Trầm Ngạn Khanh cũng cản, chỉ với ta sờ lên cổ nàng, nơi đó được bôi thuốc “Tự nàng cắt?”

      Lý Minh Kỳ gật gật đầu, cẩn thận nhìn sắc mặt của , Trầm Ngạn Khanh lại sờ lên trán nàng “Đây cũng là do nàng cố ý đập vào?”

      Lý Minh Kỳ hiểu muốn làm gì, đành thành gật đầu, đúng là tự nàng đập vào, lúc ấy chỉ cảm thấy nếu bị người kia chạm vào liền có cảm giác sống bằng chết, nếu sống bằng chết vậy thà chết còn hơn, chỉ đơn giản như vậy, sao lại tức giận?

      “Đau ?” Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh có chút thương tiếc.

      Lý Minh Kỳ đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu “Trầm Ngạn Khanh, ngươi sao chứ?”

      “Vì sao lại muốn tổn thương chính mình?”

      Lý Minh Kỳ cúi mắt, nàng nên sao đây? thể nín nhịn chịu đựng nam nhân xa lạ đụng chạm sao? Vậy sao lại nín nhịn chịu đựng ép buộc cợt nhả? Nàng thể giải thích tâm tình của mình, đành im lặng.

      Trầm Ngạn Khanh lẳng lặng liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng , chợt nở nụ cười khó đoán, tiếng cười lạnh lẽo “Nếu ta đến kịp, có phải nàng tự sát ?”

      Lý Minh Kỳ né tránh ánh mắt , Trầm Ngạn Khanh lại giữ chặt người nàng “Dọc đường ta luôn nghĩ, nên làm thế nào để nàng nhớ , lại sợ bản thân khống chế được mà tức giận làm nàng bị thương, Minh Kỳ, nàng bảo ta phải làm sao đây?”

      Lý Minh Kỳ vừa nghe liền cảm nhận được nguy hiểm, đợi nàng kịp lui về phía sau, Trầm Ngạn Khanh buông màn xuống, vây nàng ở góc giường, “Kỳ Kỳ, ta có thể chịu được việc nàng rời khỏi ta, xa bao nhiêu ta vẫn có thể bắt nàng về. Nhưng ta chịu được việc nàng co người yếu ớt, yếu ớt mặc người ta ức hiếp, yếu ớt đến mức phải tự sát. Minh Kỳ, cuộc đời phải lúc nào cũng tốt đẹp, nàng cũng may mắn đến mức có thể làm lại từ đầu, có gì quan trọng hơn sống sót chứ?” Giọng trầm thấp mang theo ngập tràn nguy hiểm, Lý Minh Kỳ nhịn được muốn rời xa, muốn chịu thua, nhưng lại nghĩ, mình có sai gì đâu chứ? Nhắm hai mắt, ngậm miệng, lời thừa.

      Trong phòng hơi lạnh, nhưng ai đó vì vui, lại phả hơi thở nóng rực lên cổ nàng “Kỳ Kỳ, sao nàng lại ngoan, dịu dàng phục tùng khó đến vậy sao?” Trầm Ngạn Khanh nâng cằm nàng lên, hôn lên đôi mắt nhắm chặt của nàng, sau đó khẽ cười mờ ám “Kỳ Kỳ, ta rất nhớ nàng.” Hai tay lướt dọc theo hông nàng, nâng cánh tay nàng lên, đeo cái còng tay bằng da lên tay nàng. Hơi thở nóng rực mô tả nổi nhớ nhung, đầu ngón tay lạnh lẽo xốc chăn gấm lên, di chuyển dọc theo thân người trần trụi của nàng.

      Lý Minh Kỳ cắn răng đồng thời có chút bối rối, nam nhân này lại muốn chơi đùa gì đây? “Trầm Ngạn Khanh, ngươi muốn làm gì?”

      Trầm Ngạn Khanh nâng cằm nàng lên, ngón trỏ thon dài vẽ theo viền môi nàng, cười “Cuối cùng cũng chịu chuyện? Kỳ Kỳ, đêm còn dài, chúng ta làm vài chuyện thú vị .” Chỉ là chậm mất rồi, ta bừng bừng hăng hái.

      Trầm Ngạn Khanh chậm rãi dùng sức treo người nàng lên, khiến mũi chân miễn cưỡng lắm mới có thể chạm đến chăn gấm. Lý Minh Kỳ giãy giụa phản kháng, hậu quả chính là bị lột sạch đồ lót, đường cong bóng loáng lõa lồ giữa trung, khiến nàng nhịn được co rúm lại “Trầm Ngạn Khanh, ngươi thả ta xuống, chúng ta chuyện tử tế, được ?”

      Thân hình lắc lư đung đưa mê hoặc tầm mắt , tay ôm kéo thắt lưng tay cố định đầu của nàng, môi lưỡi nóng bỏng phủ lên người nàng, hung hăng hôn mút, đầy tính chiếm hữu, hàm , răng nanh, đầu lưỡi mẫn cảm, sót chỗ nào, cuồng nhiệt đến mức khiến nàng khó thở.

      Cuối cùng Trầm Ngạn Khanh cũng buông ra, hôn cái lên đôi môi sưng đỏ, nắm lấy bàn chân nàng đá tới, bàn tay lướt qua bắp chân củ sen xinh xắn, từ bàn chân dời lên đầu gối, cuối cùng di chuyển đến vuốt ve nơi bắp đùi, tay tiến cũng lùi, ung dung hỏi “ chạm đến nàng chưa?”

      Yết hầu Lý Minh Kỳ lên xuống cao thấp, bên môi còn đọng nước mắt “ có, chưa chạm đến ta, Trầm Ngạn Khanh, ta van ngươi, thả ta xuống, tay ta đau quá.”

      “Ngoan, làm nàng bị thương đâu, Kỳ Kỳ, ràng nàng đồng ý với ta, nàng rời khỏi ta, vì sao nàng lại thất hứa?” Trầm Ngạn Khanh kéo cao dây thừng, tách hai chân nàng quấn hai bên hông “Kỳ Kỳ, ta sợ nàng trốn, ta chỉ sợ mất nàng.” Hai tay vuốt ve đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng, cúi đầu hôn môi nàng rồi lướt xuống cổ.

      “Xin lỗi, thực xin lỗi, ta sai rồi, ta sai rồi, ta bao giờ chạy trốn nữa, ngươi thả ta xuống được ?” Lý Minh Kỳ thể chịu đựng được cảm giác trêu đùa dâm loạn trần trụi bừa bãi này, tay trượt đến bắp đùi, cuối cùng chui vào cơ thể nàng, đầu ngón tay cong lên, khiến nàng khống chế được mà rên rỉ ra tiếng “A....”

      “Kỳ Kỳ, ta có nên tin nàng ?” Môi lạnh, lưỡi nóng, lạnh và nóng thay phiên lui tới tuần tra người nàng.

      “Tin ta , ta thế nữa, Trầm Ngạn Khanh, .” Hai tay Lý Minh Kỳ bị treo, lại hề đau đớn, chỉ là tư thế này khó chịu “Ngoan, ta tin nàng.” Cái lưỡi nhạy bén đầy tính xâm lược, hơi thở nóng bỏng phun lên trước ngực nàng, nụ hoa dưới môi lưỡi mà lặng yên nở rộ, khi tay lướt đến hình xăm phượng hoàng, nhàng siết chặt hình đuôi phượng hoàng nơi xương cụt.

      Lưng Lý Minh Kỳ như bị thiêu đốt, mang theo khát vọng khô nóng, sắc hồng nhanh chóng ửng khắp toàn thân “Trầm Ngạn Khanh, Trầm Ngạn Khanh, ngươi đừng ép ta như vậy, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

      “Kỳ Kỳ, nàng là của ta, mọi thứ của nàng đều chỉ có thể là của ta, nàng vẫn hiểu sao? Bất kể khi nào cũng được coi thường mạng sống của mình.”

      Lý Minh Kỳ chịu thua cũng thể làm dịu trái tim , nàng hoàn toàn hiểu được, người này chính là con sói hung ác có lòng tham đáy “Ta hề coi thường mạng sống của mình, tất cả đều là lỗi của ngươi.”

      “Hửm? xem?” Trầm Ngạn Khanh chợt hứng trí, dùng vết chai nơi tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng.

      “Nếu ngươi giam cầm ta, ép buộc ta, ta rơi vào tình thế này, ta...” Lý Minh Kỳ đột nhiên ngẩng cao cái cổ duyên dáng, nuốt khan tiếng, mặt đỏ bừng “Đồ vô lại.”

      Trầm Ngạn Khanh vô cùng quen thuộc thân thể của nàng, chậm rãi kích thích nhiệt tình mà nàng cố gắng che giấu, dùng giọng khiến người say mê dụ dỗ nàng “Kỳ Kỳ, nàng có thể mắng khó nghe hơn nữa .”

      Toàn thân Lý Minh Kỳ lấm tấm mồ hôi, đầu óc mơ hồ, bản năng vẫn kiên cường níu giữ, cầu xin, nàng thà khép hai chân, còn hơn để đến gần mình thêm.

      Hai người da thịt liền kề, người hung hăng khi dễ, người ai oán khóc than.

      Trầm Ngạn Khanh chăm chú nhìn nàng trằn trọc xoay chuyển trong tay mình, dùng chính mình ép lấy được cam đoan của nàng, đồng thời xóa mùi của nam nhân khác người nàng.

      Màn giường buông xuống, thở dốc triền miên.
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      amandatruc, tart_trung, AliceNguyen38 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :