1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trọn Kiếp Yêu - Huyền Mặc (Full 20 Chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.1

      và Tưởng Duy Thành chỉ là tình cờ gặp gỡ. bỏ nhà ra , lịch giơ tay giúp đỡ, chỉ có vậy mà thôi.

      Sau đó, việc Tam tiểu thư bỏ trốn khiến Hoa tiên sinh tức giận, Lan Phường trở thành địa ngục trần gian. Cuối cùng, Bùi Hoan vẫn thoát khỏi người của Kính Lan Hội, nhanh chóng bị đưa về nhà.

      ai biết sau khi quay về, Bùi Hoan trải qua những chuyện gì. Còn Bùi Hoan cũng nhớ đến lời hứa mà Tưởng Duy Thành buột miệng ra.

      Trong cuộc đời này, Tưởng Duy Thành từng thốt ra nhiều câu giả dối nhưng phụ nữ đều tưởng . Chỉ duy nhất lần lời lòng, người nghe lại cho là đùa cợt.

      ra, hồi ức dài như Bùi Hoan tưởng, khi nghĩ đến cảm thấy chỉ là thoáng chốc. Cuốn sách từng lật giở, bây giờ xem lại, tự nhiên thấy đau khổ, cũng rơi lệ vì những con người đó, chỉ còn lại hụt hẫng.

      Bùi Hoan lau khô mặt, nhìn người phụ nữ trong gương rồi tô son lên môi mình.

      Bao nhiêu năm sống chung, vậy mà có cơ hội hỏi Tưởng Duy Thành, liệu có hối hận ?

      Buổi tối, di động của Bùi Hoan liên tục đổ chuông, đều là cuộc gọi từ chị Kính. Chắc chị nghe phong thanh thông tin bị rút vốn đầu tư nên mới gọi điện.

      Ban đầu Bùi Hoan nghe máy, sau đó bị quấy nhiễu đến mức thể chợp mắt, cuối cùng đành ngồi dậy tiếp nhận la lối của nữ hoàng.

      Chị Kính quả nhiên khuyên nhượng bộ Tưởng Duy Thành: "Đừng bướng bỉnh quá, dẫu sao cũng là chồng . Nếu coi ra gì, cậu ta ly hôn từ lâu. Bùi Hoan, hãy nghe tôi lần này, tôi là người từng trải hơn nhiều".

      Bùi Hoan chịu, chỉ : "Thứ năm mới ngừng quay, còn hai ngày nữa. Em thích bộ phim này, dù thành cũng chẳng sao cả".

      "Bà ơi, dỗ ngọt cậu ta chút được sao? Đàn ông đều như vậy cả, chỉ cần thuận theo ý của bọn họ, họ lập tức mềm lòng. Điều này tốt nhất cho tất cả mọi người, bỏ nhiều tâm tư vào bộ phim, tôi cảm thấy đáng tiếc thay . Alice hay chó mèo gì đó đều quan trọng."

      Bùi Hoan im lặng lúc mới lên tiếng: "Nếu ấy thích Alice, em cũng muốn cản trở".

      Chị Kính tức đến mức muốn mắng nhưng thể thốt ra lời. Cuối cùng chị ném bộp điện thoại.

      Nhưng việc đến thứ Năm lại có chuyển biến tốt lành.

      Sau khi nhà đầu tư tuyên bố rút vốn, công ty của Phong lập tức nhúng tay vào.
      Nhà đầu tư mới tiến hành đàm phấn với đoàn phim nên bộ phim tạm thời bị ngừng quay.

      Chị Kính nhìn Bùi Hoan bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa.

      Bùi Hoan giải thích, nhà đầu tư mới liên quan đến mình, cũng chẳng tìm ai cả. Tuy nhiên chị Kính tin lời .

      Đoàn phim cũng tim, ngay cả đạo diễn cũng bắt đầu đặc biệt chăm sóc Bùi Hoan, chuyện với ngày càng khách sáo, còn bảo người thuê phòng nghỉ cho mình sử dụng.

      Bùi Hoan hết cách, đành phải chấp nhận. Lúc ở phòng nghỉ đợi chị Kính lấy trang phục, Bùi Hoan chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. mở cửa, nhưng người xuất phải là chị Kính.

      Đó là trẻ. ta mặc bộ đồ công sở màu đen, nhìn rất đứng đắn, giống con ở độ tuổi đó.

      Bùi Hoan ngẫm nghĩ tên ta, mấy chắc chắn: "Cố Lâm?".

      Cố Lâm cười nhạt tiếng, hề tỏ ra khách khí mà ra hiệu Bùi Hoan theo mình: "Hoa tiên sinh ở quán trà Minh Hạc phía đối diện. Tiên sinh bảo tôi đón Tam tiểu thư qua bên đó".

      Bùi Hoan nhìn đồng hồ, đoàn phim vẫn điều chỉnh ánh sáng, còn tiếng nữa mới bắt đầu. với Cố Lâm: " hãy giúp tôi với ấy, hôm nay tôi bận, bảo ấy về ".

      Khóe mắt Cố Lâm vụt qua tia chế nhạo: "Từ trước đến nay người nào dám để tiên sinh chờ đợi". Ngoài cửa đột nhiên xuất mấy người, đều cúi đàu : "Tam tiểu thư đừng gây khó dễ cho chúng tôi".

      Bùi Hoan bất động. Khi nhìn Cố Lâm, trong lòng có chút cảm khái.

      Lúc bằng tuổi Cố Lâm, cũng lòng dạ thích Hoa Thiệu Đình như vậy.

      Bùi Hoan mỉm cười, ngồi xuống ghế ngay trước mặt Cố Lâm, vừa vẽ lông mày vừa lên tiếng: " xem, tôi có thể bắt ấy đợi đấy".

      Cố Lâm cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm, đứng ở cửa chờ Bùi Hoan trang điểm. Tưởng rằng Bùi Hoan theo mình, ai ngờ đưa mắt ra bên ngoài rồi : "Đợi tôi quay xong , bây giờ tôi thể rời khỏi nơi này.”

      Đều là phụ nữ, Bùi Hoan có thể nhìn ra Cố Lâm ghét mình. Cố Lâm vô cùng tức giận, nhưng chỉ nghiến răng nhẫn nhịn.

      Bùi Hoan thay áo khoác ngoài. Lúc ngang qua Cố Lâm, đột nhiên mở miệng hỏi: “ thích ấy đúng ?”

      Cố Lâm lạnh mặt gật đầu.

      Bùi Hoan cười. Vừa rồi chỉ trang điểm , nhưng đôi môi tô màu son rực rỡ, khiến rất nổi bật.

      hạ giọng cho Cố Lâm biết kinh nghiệm mà mình dùng nửa cuộc đời trước để đánh đổi: “Vậy đừng sợ ấy.”

      Đến khi Bùi Hoan quay phim xong gần tám giờ, bên ngoài trời tối đen.

      Chị Kính vốn đợi Bùi Hoan để lái xe đưa về nhà. Chị nhanh chóng phát có mấy người theo Bùi Hoan. Dẫn đầu là trẻ mặt mũi lạnh lùng.

      Bùi Hoan cần chị Kính đưa về, chị tò mò hỏi: “Đó là ai vậy? Trông cứ như thù hận sâu sắc với vậy?”

      Bùi Hoan biết giới thiệu như thế nào, chỉ mơ hồ lắc đầu. Cố Lâm và đám thuộc hạ đứng ở bờ tường phía đối diện đợi thay quần áo

      Chị Kính vội vã ra về, châm điếu thuốc bắt đầu bình phẩm đối phương: “Con bé trông cũng xinh đấy, tìm ở đâu ra vậy? Tính cách nó có vẻ chững chạc, đứng đợi cả ngày mà chẳng năng gì… Bộ dạng giống hệt năm xưa. Bảo nó theo tôi, tôi đảm bảo nó nổi tiếng.”

      Bùi Hoan nhíu mày: “Chị cứ thử xem ta có rút súng chĩa vào đầu chị ?”

      “Đừng đừng, bà , lại dây vào xã hội đen rồi?” Chị Kính hạ giọng, quay đầu hỏi Bùi Hoan: “Ánh mắt con bé đó nhìn rất bình thường, kiểu như chỉ hận thể bóp chết .”

      Bùi Hoan cười, liếc qua Cố Lâm: “Ai cũng con bé đó giống em, nhưng nó thông minh hơn em nhiều, tương lai chắc chắn bị thiệt thòi”.

      Chị Kính tấm tắc gật đầu, thở dài vỗ vai Bùi Hoan, dặn dò: “Tôi tiễn nữa, hãy cẩn thận, có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi, nghe chưa?”

      Quán trà Minh Hạc nằm ở phía đối diện bên đường.

      Khi Bùi Hoan đẩy cửa vào, Hoa Thiệu Đình ngồi ở chiếc ghế nằm giả cổ. Hình như xử lý công việc, nhưng màn hình trước mắt tối đen.

      nhắm nghiền hai mắt, bộ dạng có vẻ mệt mỏi, Bùi Hoan xuất hay biết.

      Bùi Hoan tới gọi , Hoa Thiệu Đình có phản ứng.

      Bùi Hoan nhìn chằm chằm người đàn ông ấy, xung quanh đặc biệt yên tĩnh. Lòng chũng xuống, vội vàng lay người : “ cả?”

      Cuối cùng Hoa Thiệu Đình cũng mở mắt. Bắt gặp thần sắc căng thẳng của , giơ tay sờ mặt : “Mắt tôi hơi khó chịu, định nhắm mắt lại nghỉ ngơi lúc, tự nhiên ngủ mất… Sao thế?”

      Bùi Hoan ngồi xuống cạnh , cảm thấy hơi bất thường. Hoa Thiệu Đình bao giờ thiếu cảm giác như vậy, biết giấc ngủ của sâu, chỉ tiếng động cũng tỉnh. Nhưng dám hỏi thẳng.

      Bầu khí dịu trong giây lát. Bùi Hoan nắm tay , miễn cưỡng nở nụ cười: “Hôm nay em hơi bận, giờ mới xong công việc. Sao còn chưa ?”

      Hoa Thiệu Đình đứng dậy vận động xương cốt, sau đó lại biếng nhác nằm xuống ghế, thuận tay kéo Bùi Hoan vào lòng. vừa tỉnh dậy, ánh mắt hơi mệt mỏi nhưng vẫn đầy vẻ nguy hiểm, như thể là con mồi của .

      Bùi Hoan nằm sấp người Hoa Thiệu Đình, bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng. hiểu tại sao, cái nhìn của khiến vành tai nóng ran.

      Bùi Hoan bắt đầu giãy giụa. ràng vừa rồi còn lo lắng cho , bây giờ lại tình nguyện, bộ dạng của y hệt năm xưa, khiến Hoa Thiệu Đình rung động trong lòng. cắn tai , cất giọng trầm trầm: “Em đến, tôi đâu dám bỏ ”. xong nâng cằm Bùi Hoan, cố ý nghiêm giọng: “Hôm nay, em đáng bị phạt”.

      Ngoài áo khoác, người Bùi Hoan chỉ mặc váy thun dài. Bàn tay lạnh lẽo của từ tay áo của thò vào sâu bên trong. Cảm giác mờ ám vi diệu đó khiến Bùi Hoan đờ người, thể thốt ra lời. Cuối cùng, chỉ : “Bên ngoài có nhiều người”. xong, kéo tay ngồi dậy.

      Động tác của Hoa Thiệu Đình còn nhanh hơn. ôm eo , kéo nằm xuống ghế. Bùi Hoan “hừm” tiếng, chặn tay lại: “Đừng, tìm em là vì…”

      Áo váy của nhanh chóng bị cởi ra. Hoàn cảnh xung quanh khiến Bùi Hoan đặc biệt nhạy cảm nhưng dám kêu lớn tiếng, chỉ có thể cong người né tránh , Bộ dáng yếu thế của khiến Hoa Thiệu Đình hài lòng, càng chịu bỏ qua. Khi tiến vào Bùi Hoan mềm nhũn người, đến hô hấp cũng khó khăn.

      Trong lúc ý loạn tình mê, Bùi Hoan vẫn nhớ họ ở bên ngoài. ngượng ngùng cắn vai Hoa Thiệu Đình, thủ thỉ dỗ dành . dám giãy giụa quá mạnh, sợ người ở bên ngoài nghe thấy tiếng động. Cuối cùng, sốt ruột, mím môi nhìn bằng ánh mắt tội nghiệp.

      Hoa Thiệu Đình cười khẽ tiếng, hài lòng hôn : “Phạt em được kêu thành tiếng”.

      Hoa Thiệu Đình chịu tha cho Bùi Hoan, hỏi hỏi lại, và Tướng Duy Thành đến bước nào.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.2

      Bùi Hoan trả lời. hơi tức giận, giày vò chết sống lại. Cuối cùng, lại xót xa, mặc áo váy cho Bùi Hoan rồi ôm vào lòng vỗ về.

      Bùi Hoan nhìn , cố ý chọc tức người đàn ông này: "Em và ấy kết hôn sáu năm... Chuyện này còn phải hỏi sao?".

      Hoa Thiệu Đình nhếch miệng, nhưng thái độ của khiến Bùi Hoan rùng mình. Năm xưa khi cho giữ đứa bé, cũng có nụ cười tàn nhẫn như vậy.

      "Cậu ta dám động vào người của tôi, kết cục chỉ có mà thôi." Hoa Thiệu Đình lên tiếng.

      Bùi Hoan bình tĩnh nhắc nhở: "Tưởng Duy Thành là chồng em. ấy mà xảy ra chuyện, em cũng sống nổi".

      Hoa Thiệu Đình bị câu này chọc giận.

      Dường như cuộc ân ái vừa rồi chỉ là giấc mơ. Sau khi tỉnh mộng, trưởng thành, còn thể giữ bên mình.

      Hoa Thiệu Đình thả lỏng đôi tay, Bùi Hoan mệt mỏi ngồi sang bên. thở dài: "Bùi Bùi, em muốn làm tôi tức chết đúng ?".

      Trong lòng Bùi Hoan như bị thủng lỗ, khiến ngày càng đau đớn. cố ý dùng chuyện này chọc tức : "Bây giờ còn trách em? Năm đó để có thể sống tiếp nên chuyện gì em cũng nhận lời. ấy muốn em, em đồng ý gả cho ấy, đổi lại sáu năm yên ổn". Tâm trạng của trở nên kích động: " có tư cách gì trách em? Buổi tối hôm đó, em suýt nữa chết ở bệnh viện... Lúc bấy giờ em còn chưa đến hai mươi tuổi. Hoa Thiệu Đình, đối xử với em như vậy, gả cho Tưởng Duy Thành, liệu em còn con đường khác ?".

      Hoa Thiệu Đình giơ tay vuốt những sợi tóc lòa xòa ra sau tai Bùi Hoan, nhàng với : "Tôi trách em, em hãy ly hôn với cậu ta. Tôi cho em hai tuần. Hai tuần sau, tôi đến đoán em về nhà".

      Bùi Hoan hất tay : " bao giờ".

      Hoa Thiệu Đình im lặng nhìn . lúc sau, đột nhiên đứng dậy lấy thứ đưa cho Bùi Hoan.

      Vừa nhìn thấy tấm ảnh, Bùi Hoan liền sững sờ, bởi người trong ảnh là chị Bùi Hi mất tích sáu năm nay.

      Ánh sáng trong bức ảnh tồi, Bùi Hi ngồi đọc sách. Thời gian hiển thị là tháng trước.

      "Chị ấy vẫn còn sống." Bùi Hoan túm tay , xúc động hỏi: "Chị ấy ở đâu?".

      Hoa Thiệu Đình vỗ vai Bùi Hoan, ánh mắt hết sức dịu dàng: "Em về ly hôn với Tưởng Duy Thành, tôi trả chị cho em".

      Bùi Hoan ngẩn người nhìn , mở miệng cách khó nhọc: " muốn chúng ta biến thành như vậy sao? dùng chị để uy hiếp em, ra điều kiện với em. làm vậy... khác nào Tưởng Duy Thành?''.

      Hoa Thiệu Đình lắc đầu: "Là em ép tôi, Bùi Bùi". gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, rành rọt từng từ : "Hãy ly hôn với cậu ta".

      Nghe ám hiệu của Hoa tiên sinh, người bên ngoài liền đẩy cửa vào.

      Cố Lâm liếc Bùi Hoan, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. ta đặt đồ xuống bàn rồi lui ra ngoài.

      Nhìn thấy viên thuốc và cốc nước mặt bàn, lòng Bùi Hoan nguội lạnh. đến nước này, tất cả cũng còn ý nghĩa.

      hất tay ra, loạng choạng lấy thuốc, uống theo ý . siết chặt tấm ảnh, nở nụ cười thê lương: "Hoa Thiệu Đình, rồi bị báo ứng".

      vẫn coi là phụ nữ như thường lệ. Hoặc giả... đối với , phụ nữ vĩnh viễn chỉ là món đồ chơi.

      coi là vật sỡ hữu của mình, vì vậy mới đối xử tốt với . Còn mãi mãi chỉ có thể chờ "lâm hạnh"(vua đến với các phi tần) vầ quyết định số phận.

      Bùi Hoan nhìn ảnh chị , tinh thần gần như suy sụp, chân đứng vững đầu óc choáng váng.

      Hoa Thiệu Đình giơ tay về phía : "Tôi bị báo ứng từ lâu rồi". muốn đỡ Bùi Hoan nhưng cho. Ở giây tiếp theo, cầm cốc nước ném vào người .

      Chiếc cốc trúng Hoa Thiệu Đình nhưng nửa cốc nước hắt vào mặt .

      Bùi Hoan tuyệt vọng nhìn : "Tôi ly hôn với Tưởng Duy Thành. muốn động đến ấy... cùng lắm tôi chết theo ấy".

      Nghe thấy tiếng động, người ở bên ngoài phòng lên tiếng: "Hoa tiên sinh?".

      Bùi Hoan mở cửa chạy ra ngoài. Cố Lâm lạnh lùng dõi theo bòng dáng thất thểu của . Vừa quay người, ta sững sờ trong giây lát.

      Hoa tiên sinh bị người đàn bà đó hắt nước vào mặt, cốc thủy tinh vỡ vụn ở dưới đất.

      Cố Lâm lập tức rút súng định chạy đuổi theo, Hoa Thiệu Đình đập bàn, nghiêm giọng: " dám!".

      Người ở bên ngoài cuối đầu, dám ho he.

      Cố Lâm theo Hoa Thiệu Đình sáu năm, lần đầu tiên chứng kiến tức giận đến vậy.

      Hoa tiên sinh im lặng, đám thuộc hạ dám nhúc nhích, thậm chí nín thở.

      Cố Lâm lấy tờ giấy ăn đưa cho . Hoa Thiệu ĐÌnh hít hơi sâu, giơ tay nhưng cầm nổi, giấy rơi hết xuống đất.

      Sắc mặt tái nhợt. Cố Lâm phát ra điều bất thường, vội lao tới đỡ : "Hoa tiên sinh".

      Sau đó, quay đầu hét lớn: "Bảo Tùy Viễn tới Hải Đường Các ngay!". xong giơ tay đóng cửa.

      Hô hấp của Hoa Thiệu Đình đứt quãng, miệng thể thốt ra lời. Cố Lâm đỡ ngồi xuống ghế. luôn mang theo thuốc của bên mình, bình tĩnh cho uống, tạm thời ổn định bệnh tình. Sau đó, đưa Hoa Thiệu Đình lên xe, quay về Lan Phường.

      Buổi đêm, mấy vị bác sĩ túc trực ở Hải Đường Các, đề phòng căn bệnh của Hoa tiên sinh tái phát.

      Tùy Viễn chau mày đứng ở bên giường. Tình trạng của Hoa Thiệu Đình ổn định nhưng chịu chợp mắt. Chỉ nhìn , Tùy Viễn cũng cảm thấy mệt mỏi. ràng mới từ cõi chết trở về, vậy mà chịu buông tha cho bản thân, thần sắc tái nhợt như trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

      Tùy Viễn "hừ" tiếng: "Cũng chỉ có Tam tiểu thư mới có thể khiến tức giận như vậy. ấy gì mà giận đến mức bệnh cũ tái phát?".

      Hoa Thiệu Đình nở nụ cười nhàn nhạt: " ấy , nếu tôi dám động đến Tưởng Duy Thành, ấy chết theo cậu ta". xong, bắt đầu ho mấy tiếng. Tùy Viễn xua tay, ra hiệu Hoa Thiệu Đình bình tĩnh: "Được rồi, ấy bực tức nên mới vậy, sinh mạng quan trọng hơn. phải sống mới có thể đưa ấy về bên mình, nghe chưa? Bây giờ nằm ngủ giấc ".

      Hoa Thiệu Đình gượng cười, với Tùy Viễn: "Cậu cũng đừng quan trọng hóa vấn đề. Tôi nghĩ thông suốt rồi, còn tức giận nữa".

      xong, quay người về phía cửa sổ. Bên ngoài vẫn cây hải đường năm đó, vẫn con người ấy nhưng bọn họ thể quay lại như xưa.

      Tùy Viễn khoác áo ngồi ở chiếc ghế trong phòng Hoa Thiệu Đình rồi chợp mắt lúc nào hay.

      biết bao lâu sau, Tùy Viễn đè người vào cánh tay nên tỉnh giấc. Vừa định đổi tư thế, ta mơ hồ nhìn thấy Hoa Thiệu Đình đứng bên cửa sổ.

      Tùy Viễn giật mình, ngồi thẳng người. Bên ngoài trời tối đen, biết Hoa Thiệu Đình định làm gì?

      Người đàn ông đó đứng bất động bên cửa sổ, chỉ lên đường nét lờ mờ. Ánh trăng chiếu vào, khiến hình bóng như trong mộng ảo.

      Tùy Viễn có tế bào nghệ thuật, nên phản ứng đầu tiên của là: Trông giống hồn dã quỷ.

      Nhưng con quỷ này là chủ nhân của Kính Lan Hội, là vị thần của Lan Phường, trải qua hai mươi năm sát phạt, đưa bọn họ lên đỉnh cao.

      Tuy nhiên, quy luật ở đời là sau khi lên hết đỉnh phải xuống dốc, bất kể là Lan Phường hay Hoa tiên sinh.

      Mặc kệ là người hay quỷ, thế nào cũng bị lộ nguyên hình.

      Phát giác ra động tĩnh, Hoa Thiệu Đình liền quay người. Tùy Viễn giật mình, bắt đầu hoài nghi khoa học, do dự vài giây mới đứng dậy hỏi: "... còn sống sao?".

      Hoa Thiệu Đình bị ta chọc cười: " ngờ cậu cũng sợ ma. Tôi ngủ được nên mới dậy".

      Tùy Viễn mò mẫm định bật đèn nhưng bị Hoa Thiệu Đình ngăn lại. Tùy Viễn thấy hơi kỳ lạ, chợt hiểu ra vấn đề, đến kiểm tra mắt đối phương nhưng Hoa Thiệu Đình né tránh.

      "Nhìn thấy ánh sáng là khó chịu".

      "Tổn thương bên ngoài khiến đông tử giãn ra, chắc chắn nhạy cảm với ánh sáng." Tùy Viễn biết khuyên bảo cũng vô ích nên quyết định cùng Hoa Thiệu Đình đứng bên cửa sổ. ta đối phương định nhìn gì. Bên ngoài là sân sau, chỉ có mấy thân cây trơ trụi cành lá.

      Hoa Thiệu Đình nhàng lau hơi nước cửa sổ kính rồi đẩy cánh cửa, bất chấp thời tiết giá lạnh: "Trước đây cánh cửa này mở suốt, có khóa. Lúc Bùi Bùi mười tuổi, bày trò với tôi, trốn ở sân sau, định từ cửa sổ này trèo vào phòng để dọa tôi". mỉm cười: " ngờ con bé bị va trúng đầu. Lúc tôi bế vào phòng, nha đầu ngốc đó vô cùng sợ hãi, tưởng mình bị vỡ đầu, ôm tôi khóc cả buổi tôi. Ngày hôm sau tôi sai người lắp khóa an toàn.

      Tùy Viễn im lặng lắng nghe.

      tiếp: "Sau đó Bùi Bùi lớn lên, giấu tôi cùng bạn học tham gia cuộc tuyển chọn người mẫu quảng cáo. Tôi cho, con bé liền giận dỗi, đứng ở bên ngoài ô cửa này chịu vào nhà. Nhìn thấy con bé đứng dưới trời nắng, tôi liền mềm lòng. Bùi Bùi muốn làm gì tôi cũng đồng ý".

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.3

      Tùy Viễn nghe ra nỗi đau từ giọng điệu của Hoa Thiệu Đình. ta muốn an ủi đối phương nhưng tìm được từ ngữ thích hợp.

      Hoa Thiệu Đình yên lặng lúc, quay sang Tùy Viễn: "Tôi tưởng... tôi nuôi Bùi Bùi lớn khôn, nha đầu đó bao giờ rời xa tôi. Vì vậy, tôi mới kéo dài hơi tàn, chịu làm phẫu thuật. Ngộ nhỡ tôi bị thua trong phòng mổ, đán lang sói ở Lan Phường xâu xé nha đầu đó. Cuộc đời này tôi sống đủ, nợ nần bao nhiêu, báo ứng bao nhiêu đếm xuể, chết sớm mới được giải thoát. Sở dĩ tôi muốn sống thêm vài năm, là vì sợ bỏ mặc Bùi Bùi mình. Tôi có thể bảo vệ nha đầu đó ngày nào hay ngày ấy".

      Tùy Viễn vỗ vai Hoa Thiệu Đình: "Bùi Hoan chắc hiểu tình cảm của dành cho ấy".

      Hoa Thiệu Đình đóng cửa kính, thở dài: "Bùi Bùi còn cách nào khác mới kết hôn với Tưởng Duy Thành. Tôi hai tuần sau đón nha đầu đó về. Vậy mà con bé với tôi, chết theo cậu ta".

      Tùy Viễn biết tại sao tức giận. ra đây hẳn là tức giận, mà là thất vọng mới đúng.

      Bởi vì hai tuần sau là sinh nhật của Hoa Thiệu Đình. Trước kia còn ở Lan Phường, Bùi Hoan năm nào cũng cùng đón sinh nhật. Với tình trạng sức khỏe của , trải qua mỗi năm cũng phải chuyện dễ dàng.

      Khoảng thời gian đẹp đẽ bao giờ trở lại, chốn vui vẻ năm xưa vắng lặng liêu.

      Hoa Thiệu Đình nhắm mắt, lúc lâu sau cũng lên tiếng.

      Tùy Viễn đột nhiên cảm thấy Hoa Thiệu Đình hơi đáng thương. Rất nhiều người hận ta, sợ ta, nhưng ai coi ta là người bình thường. ai có thể nhìn mọi điều thấu đáo hơn Hoa tieenh sinh, cũng người nào có thể an ủi ta. Vì vậy ta có cách nào làm người bình thường. Người bình thường lúc buồn thi uống rượu giải khuây, tìm người tâm , dù sao cũng tốt hơn nhiều. Hoa tiên sinh mà buồn cũng chỉ có thể cất giấu trong tim, bởi vì đây là chuyện cười, ai tin điều đó.

      Tùy Viễn phải là người tâm tư sâu xa. Cảm khái lúc, nhanh chóng lấy lại tâm trạng thoải mái. Bệnh tình của Hoa Thiệu Đình ổn định, cần ở lại Hải Đường Các nữa.

      Tùy Viễn vừa ra cửa vừa có lòng tốt nhắc nhở: " mau ngủ . Trời sắp sáng rồi, muốn dụ dỗ ma nữ cũng muộn".

      Lúc đẩy cửa ra, Hoa Thiệu Đình đột nhiên lên tiếng: "Tùy Viễn, cậu hãy trân trọng người trước mặt".

      Bởi vì đời người cũng chỉ có từng ấy năm.

      Tùy Viễn đưa mắt về phía hành lang dài tối mờ mờ. Nơi đó có người chưa ngủ, cố chấp ngồi ngoài gió lạnh suốt đêm.

      Lúc Tùy Viễn tiến lại gần, Cố Lâm đông cứng người. bám cây cột đứng lên: "Sao lại ra đây, Hoa tiên sinh thế nào rồi?".

      "Chưa chết được, loại quái già như ta nếu đắc đạo thành tiên, chẳng phải trời đất thay đổi hay sao?"

      "Tùy Viễn." Cố Lâm có tâm trạng đùa với .

      Tùy Viễn xòe hai tay, nhùn vai: "Được rồi, đừng căng thẳng nữa. Chứng kiến tình hình bệnh của ta trong nhiều năm liền, tôi cũng quen rồi...". Tùy Viễn là bác sĩ nên thản nhiên trước sống chết, Cố Lâm ngược lại thể bình tĩnh như .

      Trong lòng vô cùng hoảng hốt. ràng trước mặt Hoa tiên sinh, luôn là người thông minh và giỏi giang, khi phát bệnh cũng bình tĩnh xử lý. Nhưng lúc chỉ còn lại mình, cứ thấp thỏm yên.

      Tùy Viễn thu lại nụ cười, nhìn Cố Lam chăm chú. Sau khi đưa Hoa tiên sinh về Hải Đường Các, ở bên ngoài từ tối đến giờ, thậm chí còn quay về phòng thay quần áo dày hơn chút.

      Thấy Cố Lâm ôm vai vì lạnh, Tùy Viễn đột nhiên nhớ tới câu của Hoa Thiệu Đình.

      liền cầm tay . Cố Lâm ngây ra, bị Tùy Viễn kéo về phía trước: "...".

      Nhân lúc đối phương còn chưa định thần, Tùy Viễn lôi khỏi Hải Đường Các. Trời vẫn chưa sáng, Cố Lâm tiện gây ầm ĩ nên động thủ với . Cố chỉ hất tay Tùy Viễn: " làm gì vậy?".

      Tùy Viễn chỉ về gian phòng của Cố Lâm: " về tắm nước nóng rồi ngủ giấc . Bên ngoài phòng Hoa tiên sinh có bao nhiêu người túc trực, trời có sập ta cũng chết được".

      Cố Lâm để ý đến Tùy Viễn, lạnh nhạt bổ sung thêm câu: "Tay bị nứt nẻ rồi kia kìa, về phòng nhớ dùng Vitamin E, đừng dử dụng mấy đồ dưỡng da linh tinh, có thể ngâm nước nóng rồi bôi sau...".

      Cố Lâm cúi đầu nhìn tay mình. Từ lang bạt nơi đầu đường xó chợ, ai quan tâm hay thương xót, tay bị đông cứng nên để lại mầm bệnh. Trời vừa trở lạnh là tay bị nứt toác.

      Từ trước đến nay chưa từng có người nào chú ý đến bàn tay của Đại đường chủ, ngay cả bản thân cũng để ý.

      Cố Lâm ngước mắt nhìn Tùy Viễn. tưởng điều gì đó nhưng đột nhiên quay người bỏ mất.

      Tùy Viễn đứng yên dõi theo bóng Cố Lâm. Cho đến khi tới chỗ quẹo, nhịn được goi: "Cố Lâm!".

      dừng bước. Xung quanh bóng người, bọn họ đứng cách nhau đoạn, trời vẫn còn tối nên họ nhìn vẻ mặt của đối phương.

      Tùy Viễn còn ngập ngừng, Cố Lâm chợt lên tiếng trước: "Sắp đến sinh nhật của Hoa tiên sinh, tôi định bày tỏ với tiên sinh".

      "Bày tỏ... gì cơ?"

      "Tôi chỉ muốn làm Đại đường chủ của tiên sinh." Ngữ khí của Cố Lâm có vẻ nhõm: "Vì vậy nếu tiên sinh vui, nhiều khả năng còn nhìn thấy tôi nữa".

      Tùy Viễn im lặng.

      Cố Lâm tiếp: "Tôi có họ hàng người thân. Coi như tôi nhờ , đừng để tôi bị ném xuống biển. nhất định đị tìm xác tôi, tùy tiện tìm chỗ chôn là được... Tôi muốn khi sống chẳng ai quan tâm, chết ai nhặt xác".

      xong câu này, thẳng, đầu cũng ngoảnh lại.

      Cuối cùng Tùy Viễn cũng hiểu, tại sao Hoa Thiệu Đình lại đứng bên ô cửa sổ đó cả đêm.

      Năm nay thời tiết biến đổi thất thường, cuối tháng Mười mà thành phố Mộc vẫn còn mưa rào.

      Cả tuần liền bầu trời u ám. Đến hôm sinh nhật Hoa tiên sinh, cuối cùng cũng có ánh nắng.

      Mấy năm nay Hoa Thiệu Đình thích tổ chức sinh nhật. Năm nào cũng đợi người trong nhà hỏi hỏi lại, mới miễn cưỡng sắp xếp.

      Năm nay cũng vậy, lần chần đến cuối cùng nhưng vẫn muốn bày vẽ, chỉ làm bữa con gia đình.

      Trần Phong xuất viện nên cũng dự tiệc sinh nhật. Từ đầu đến cuối đều là Trần Dữ dìu ta lại, tựa hồ phát đạn đó bao giờ khỏi.

      Hoa tiên sinh chỉ mời mấy đường đường chủ ở thành phố Mộc, công thêm đám thân tín sống ở Lan Phường, tất cả chưa tới hai mươi người. Đàn ông tụ tập thường uống rượu, nhưng bởi vì Hoa tiên sinh uống rượu nên mọi người mang quà mừng đến, trò chuyện vài câu với . Tuy nhiên, đến cuối cùng, mọi người vui vẻ ở dưới, khí rất náo nhiệt, Hoa tiên sinh mình ngồi ở vị trí chủ nhân. Chiếc ghê chạm khắc hình long phượng, làm từ loại gỗ có độ tuổi mấy trăm năm, màu sắc tối thẫm, bên phủ tấm lông chồn màu trắng. Hoa tiên sinh ngồi ở đó, lặng lẽ uống trà, dáng vẻ lạnh lẽo quạnh.

      Nhìn đám đàn ông vô tư, Cố Lâm càng nghĩ càng bực. ra hôm nay ai cũng biết Tam tiểu thư tham dự tiệc sinh nhật, trong lòng Hoa tiên sinh vui, người nào dám sai bước, kết cục như A Thất hôm Trung thu. Do đó, ai nấy đều giả bộ ngốc nghếch.

      Cả đại sảnh chỉ có Tùy Viễn thoải mái nhất. đùa với Trần Dữ, cá cược lúc nào Hắc Tử mới ngủ đông. Sau đó, đám huynh đệ bị khơi gợi hứng thú. Trần Dữ rút viên đá mang theo bên mình, mọi người xúm lại, Hoa tiên sinh dường như cảm thấy cũng tồi, đến xem bọn họ đanh cược.

      Trần Dữ bảo Hoa tiên sinh đặt cược. đảo mắt qua đám đông, miệng mỉm cười nhưng lên tiếng. Mọi người bắt đầu hô ầm lên.

      Trong lúc ồn ào náo nhiệt, Cố Lâm đột nhiên cầm ly rượu, đứng bên cạnh chiếc ghế chủ nhân. Thấy Đại đường chủ chuẩn bị phát biểu, mọi người đều im lặng như tờ.

      Cố Lâm chỉ hướng ánh mắt về phía người: "Hoa tiên sinh...".

      Hoa Thiệu Đình cướp lời : "Hôm nay còn chưa tặng quà cho tôi, tôi đợi đây".

      Mọi người phụ họa: "Đại đường chủ chu đáo nhất, chắc chắn tặng món quà tiên sinh thích".

      Tùy Viễn chợt biến sắc, về phía Cố Lâm nhưng ngẩng đầu uống cạn ly rượu, dốc chiếc ly trống , cười : "Món quà tôi tặng, chắc tiên sinh để vào mắt".

      "Cố Lâm còn nhớ tôi từng với ?" Hoa Thiệu Đình chăm chú quan sát viên đá, đột nhiên hỏi câu. Mọi người dám thở mạnh.

      Tùy Viễn kéo tay Cố Lâm.

      Đám đông đều đổ dồn ánh mắt về phía Cố Lâm, mặt nóng ran. biết có phải do chất cồn kích thích hay vì nguyên nhân khác, trong đầu toàn là câu của người đàn bà đó.

      Bùi Hoan từng nhắc , đừng sợ Hoa Thiệu Đình. Kể từ hôm đó, Cố Lâm luôn muốn đánh cược lần. muốn biết, rốt cuộc Bùi Hoan dựa vào cái gì mà sợ Hoa tiên sinh.

      cũng có thể làm được điều đó.

      Cố Lâm thấy Hoa Thiệu Đình đối xử với Bùi Hoan chẳng khác gì những phụ nữ khác, cũng cho chị ta mang thai. Vì vậy, Cố Lâm nhận định... có lẽ do người đàn bà đó ở bên Hoa tiên sinh quá lâu, lâu đến mức trở thành thói quen, giống như tiên sinh thích trầm hương vậy.

      Con người bị mất món đồ vốn luôn ở bên mình canh cánh trong lòng thời gian.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.4

      Đối với Hoa tiên sinh, Bùi Hoan chưa chắc quan trọng như mọi người tưởng.

      Ngọn lửa từ đáy lòng Cố Lâm theo chất cồn bốc cháy ngùn ngụt. yên lặng nhìn Hoa Thiệu Đình, từ tốn mở miệng: "Hoa tiên sinh, món quà của Cố Lâm là lời lòng. Từ nay về sau... Cố Lâm nguyện ở bên tiên sinh suốt đời".

      Đám đông sững sờ, ai ngờ Cố Lâm dám bày tỏ tình cảm trước mặt bao nhiêu người như vậy.

      Chương 6: Gặp dịp chơi

      Hoa Thiệu Đình vẫn dán mắt vào viên đá tay. Nghịch lúc, quay sang người bên cạnh: "Chú đánh bóng viên này xem có bao nhiêu phần trăm là nước... Theo tôi, đừng mở viên này hơn".

      Vừa , vừa đưa viên đá cho Trần Dữ. Trần Dữ bị chấn động bởi câu vừa rồi của Cố Lâm, ngẩn ra lúc mói có phản ứng, Hoa tiên sinh với ta về viên đá. vội cầm lấy.

      Cố Lâm vẫn nhìn chằm chằm Hoa Thiệu Đình, chút e ngại.

      Hoa Thiệu Đình để ý đến , cười cười với những người khác: "Các chú cứ uống ".

      "Hoa tiên sinh!".

      Tùy Viễn thể ngăn cản Cố Lâm. liếc qua gương mặt của Hoa Thiệu Đình, bắt gặp ánh mắt đối phương tối sầm.

      Viền mắt Cố Lâm đỏ hoe. và Hoa tiên sinh cách nhau chiếc bàn dài, muốn về phía nhưng tay bị Tùy Viễn túm chặt. Cố sốt ruột lên tiếng: " bỏ tôi ra!".

      Tùy Viễn nhất quyết buông Cố Lâm. Hoa Thiệu Đình nhếch miệng, nhưng vẻ mặt khiến người đối diện lạnh toát sống lưng. Tùy Viễn kéo ra đằng sau mình: " muốn phạt ấy thế nào, tôi chịu thay ấy".

      Hoa Thiệu Đình tới, đứng tựa vào thành ghế, ngón tay vuốt hoa văn của tấm da lưng ghế. Cố Lâm lùi lại phía sau, bị ánh mắt của Hoa tiên sinh ép đến mức có chỗ dung thân.

      Sau khi uống cốc trà nóng, sắc mặt Hoa Thiệu Đình hồng hào hơn chút. Dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của khiến người khác giật mình thon thót.

      từ tốn mở miệng: "Cố Lâm, tôi từng , thứ con người muốn có nghĩa ta có thể giành được".

      "... Tôi khiến bản thân hối hận."

      "Nhưng phá hỏng quy tắc."

      Tùy Viễn đứng chắn trước mặt Cố Lâm, xen ngang: "Hôm nay Đại đường chủ uống hơi nhiều nên mới năng bừa bãi".

      Hoa Thiệu Đình chau mày nhìn ta. Tùy Viễn tỏ ra kiên định: "Tôi biết Kính Lan Hội rất coi trọng quy tắc. muốn phạt thế nào, tôi chịu thay Đại đường chủ".

      Mọi người thở phào nhõm. Tốt xấu gì Tùy Viễn cũng là bác sĩ tư của Hoa tiên sinh. Bao nhiêu năm qua, Tùy Viễn có công rất lớn, chắc chắn Hoa tiên sinh nể mặt ta.

      "Được thôi." Hoa Thiệu Đình lại cúi xuống, Hắc Tử từ trong tay áo thò đầu ra ngoài, sau đó trườn ra, quấn vào cổ tay .

      "Trần Dữ, chú lại đây." Hoa Thiệu Đình cất giọng trầm trầm.

      "Hoa tiên sinh..."

      "Tùy Viễn muốn chịu phạt thay Đại đường chủ, vậy hãy làm theo luật ".

      Cố Lâm vốn hoàn toàn tuyệt vọng, nghe Hoa tiên sinh vậy, càng ý thức được tức giận. vội đẩy Tùy Viễn: " ta chỉ là bác sĩ, làm sao chịu đựng nỗi... Là tôi làm sai, là tôi mộng tưởng hão huyền... Tiên sinh hãy trừng phạt tôi, chuyện này liên quan đến Tùy Viễn".

      Hoa Thiệu Đình nhìn :"Trần Dữ, đánh".

      Bên cạnh có người tới, kéo Tùy Viễn đến bên bờ tường, giữ chặt hai tay ta.

      Trần Dữ sợ đến mức lắp bắp: "Hoa tiên sinh! Tùy Viễn giống chúng ta... chịu nổi trần đòn... Hơn nữa, ta còn cứu mạng tiên sinh...".

      Con rắn độc tay Hoa Thiệu Đình đột nhiên thè lưỡi, phát ra thanh ghê rợn. Trần Dữ hoảng sợ lùi lại phía sau bước, lập tức ngậm miệng. ta nhìn trai bằng ánh mắt khẩn cầu, nhưng Trần Phong cúi đầu lặng thinh.

      Những người có mặt hít hơi sâu, nhìn chằm chằm con rắn độc đó.

      Đây chính là Hoa tiên sinh.

      Dù Tùy Viễn chỉ là bác sĩ, lại từng cứu mạng , nhưng vẫn nghiêm phạt đối phương, chút nể tình.

      "Đánh."

      Trần Dữ nghiến răng, lên đấm Tùy Viễn thùm thụp. Cố Lâm muốn lao tới ngăn cản nhưng bị kéo lại. phủ phục trước mặt Hoa Thiệu Đình: "Tôi biết lỗi rồi, xin tiên sinh hãy tha cho Tùy Viễn. Tiên sinh phạt tôi thế nào cũng được, chỉ cần tha cho ta... ta từng cứu tiên sinh...".

      Cuối cùng, nghẹn ngào rơi lệ.

      Hoa Thiệu Đình vuốt ve Hắc Tử, im lặng từ đầu đến cuối. Dù thay Hoa tiên sinh dạy dỗ người khác nhưng Trần Dữ sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, ta dừng tay hỏi : "Tiên sinh... phải đánh tới mức nào?".

      "Đánh đến lúc Đại đường chủ biết sợ mới thôi."

      Cố Lâm sắp phát điên. dám nhìn Tùy Viễn, quỳ trước mặt Hoa Thiệu Đình : "Tiên sinh, tôi sợ rồi, tôi sợ rồi".

      Hoa Thiệu Đình đứng, còn quỳ dưới đất, giống như quỳ trước Thượng Đế của mình. Giọt nước mắt hèn mọn chảy giàn giụa gương mặt Cố Lâm.

      Hoa Thiệu Đình chạm tay vào mặt Cố Lâm. nhìn vào mắt rồi rành rọt từng từ : "Cố Lâm, người sợ tôi đều là kẻ thông minh".

      ra sức gật đầu. Cuối cùng cũng mỉm cười, cất giọng dịu dàng: "Được rồi, đừng khóc nữa".

      Toàn thân Cố Lâm run lẩy bẩy. đột nhiên túm tay áo Hoa Thiệu Đình, cất giọng khản đặc: "Tiên sinh, tôi cầu xin tiên sinh...".

      Hoa Thiệu Đình nhíu mày, chợt nhớ tới năm xưa cũng từng có người khóc cầu xin như vậy.

      thở dài, quay người ra đại sảnh.

      Trần Dữ như trút được tản đá nặng ngàn cân, vội vàng dừng tay. Cố Lâm lảo đảo đứng dậy, cùng Trần Dữ dìu Tùy Viễn ra phía sau rồi gọi người đến xem xét vết thương của ta.

      Hoa Thiệu Đình qua cánh cửa phía sau đại sảnh, dọc theo hành lang. Về đến Hải Đường Các, giơ tay bóp trán rồi đẩy cánh cổng. Trong sân xuất bóng hình quen thuộc.

      Ánh đèn chiếu sáng, tất cả vẫn như sáu năm trước.

      Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Hoa Thiệu Đình mỉm cười: "Bùi Bùi, em vẫn còn nhớ ngày hôm nay".

      Bùi Hoan đưa chiếc hộp cho : "Hôm nay là sinh nhật nên tôi mới đến đây".

      Hoa Thiệu Đình nhận quà. Chiếc hộp nặng, mở ra xem mà đợi tiếp.

      "Chị tôi ở đâu?" Bùi Hoan hỏi.

      "Tôi rồi, em hãy ly hôn với Tưởng Duy Thành."

      "Bùi Hi mất tích sáu năm, bây giờ tôi có manh mối tìm ra chị ấy. Nếu cảnh sát tham dự, có lợi cho Kính Lan Hội."

      Hoa Thiệu Đình tỏ ra bất ngờ: "Là Tưởng Duy Thành với em phải ? Thế bảo cậu ta cứ thử . Tôi có thể khiến chị em sống sót, cũng có thể khiến ta... biến mất".

      Bùi Hoan nhìn vào đôi mắt thể xuyên thấu của . đến nước này, nhiều cũng vô ích, từ từ lùi lại phía sau: " cả, bảo trọng".

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.1

      Bùi Hoan vài bước, Hoa Thiệu Đình giữ lại. Khi quay đầu, vẫn đứng ở nơi tối mờ. Cảm giác chua xót dội lên, khiến viền mắt cay cay.

      Niềm vui ở chốn nhân gian chẳng bao giờ dài lâu. Tình cảm từng xâu đậm, giờ giá lạnh như băng tuyết.

      Lúc còn , Bùi Hoan vô tình lật giở cuốn sổ chép tay mà Hoa Thiệu Đình sưu tầm ở trong thư phòng. đọc được câu: " Xuân vị lục, mẫn tiên ti,nhân gian biệt cửu bất thành bi. Thùy giáo tuế tuế hồng liên dạ, lưỡng xứ trầm ngâm các tử chi. **

      (** Hai câu thơ nằm trong bài từ Giá thiên - Nguyên tịch hữu sở mộng của tác giả Khương Quỳ thời Nam Tống. Dịch nghĩa: Ngọn cỏ đầu mùa xuân vẫn chưa mọc, hai bên tóc mai của tôi bạc dần, già nua đến nhanh. Chúng ta biệt ly quá lâu, mọi nỗi đau dần bị thời gian quên lãng. Nhưng biết là ai, khiến tôi ngày đêm mong ước tới đêm đoàn viên. Cảm giác này, chỉ có và tôi thấu hiểu.)

      Bùi Hoan hiểu nghĩa câu này, Hoa Thiệu Đình vừa thu cuốn sổ vừa với , có những thứ hiểu mới tốt.

      luôn cho rằng, Hoa Thiệu Đình giúp gánh vác mọi nỗi đau khổ của cuộc đời. Nhưng đến cuối cùng, mới phát , chính là nỗi khổ của .

      lúc lâu sau khi Bùi Hoan ra về, Hoa Thiệu Đình mới mở hộp quà.

      Trong hộp là sợi dây phỉ thúy bị đứt. Đây chính là sợi dây đeo ở thắt lưng có hạt bạch kỳ nam trong truyền thuyết mà Hoa Thiệu Đình tặng Bùi Hoan. Sợi dây do lực bên ngoài làm đứt, khóa trái tim ở đầu biến mất, hạt tròn tung tóe trong hộp.

      Hoa Thiệu Đình chậm rãi bước . Con rắn cổ tay lặng lẽ bò lên vai. Hoa Thiệu Đình để ý đến nó. Đêm nay chỉ còn lại chuỗi hại bị đứt, đơn mình quay về Hải Đường Các.

      Xung quanh nơi Tùy Viễn ở tụ tập rất đông người. Tâm trạng của Cố Lâm dường như vẫn còn xúc động. Trần Phong và những người khác đều lặng thinh, dám bày tỏ thái độ.

      Lúc gặp Hoa tiên sinh, Cố Lâm lau sạch nước mắt, khôi phục trạng thái bình thường. vào phòng, Hoa Thiệu Đình đích thân ra mở cửa, mỉm cười hỏi : " giận dỗi sao? Người bị đánh đâu phải là ".

      thay áo khác, áo màu xám mềm mại, cả người toát ra vẻ ôn hòa. Tuy nhiên, Cố Lâm vẫn rất sợ .

      "Tùy Viễn thế nào rồi?"

      "Chỉ là vết thương ngoài da thôi ạ."

      Hoa Thiệu Đình thở dài, giống như lo lắng cho Tùy Viễn. Tính cách hai mặt như vậy chỉ mới làm được, Cố Lâm nhìn thấu, ngập ngừng vài giây rồi cất giọng khàn khàn: "Tôi thông suốt rồi, hôm nay cũng hiểu ý của tiên sinh, sau này tôi ăn bừa bãi... Mong tiên sinh đừng gây khó dễ cho Tùy Viễn. ta là bác sĩ, bệnh của tiên sinh cần dựa vào ta".

      Hoa Thiệu Đình coi như có chuyện gì xảy ra. Ngẫm nghĩ lúc, đột nhiên cầm áo khoác, với Cố Lâm: ", cùng tôi thăm người".

      Tròn lòng Cố Lâm vẫn chỉ nghĩ đến Tùy Viễn, lại nghe tiếp: " thăm A Hi".

      "Bùi Hi?'' Cố Lâm vô cùng kinh ngạc. Qua Trần Phong, biết được, Bùi Hi là chị của Bùi Hoan. Nhưng đối phương mất tích sáu năm nay, ai còn trông thấy chị ta.

      thực tế, người ai tìm ra nàu bị nhốt ở Tây Uyển của Lan Phường.

      Tây Uyển nằm ở phía tây Lan Phường. Người của con phố này chuyện gì cũng làm, ban ngày đáng sợ đến mức nào. buổi tối càng khó ngủ ngon giấc. Hội trưởng quá mê tín, mời đại sư xem bói. Đại sư , ông ta được đến khu nhà phía tây, bằng gặp tai họa đổ máy. Vì vậy, Hội trưởng quá sai người đóng cửa khu nhà này. Bây giờ nơi đó bỏ hoang, người của Kính Lan Hội chẳng ai qua lại.

      Thậm chí, mọi người còn nhớ đến khu nhà đó, con đường bị cây cối bao phủ. Cố Lâm bộ theo Hoa Thiệu Đình nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi. Ngoài cửa có người canh gác, Hoa Thiệu Đình gọi điện thoại bảo người ra mở cửa đón bọn họ.

      đường , Cố Lâm nghĩ tới vô số khả năng. Trần Phong với , Bùi Hi chết từ lâu. Sáu năm thấy người, mất tích chỉ là muốn an ủi Tam tiểu thư, chẳng ai tin vào điều đó.

      Nhưng khi đến Tây Uyển mới phát , Bùi Hi quả nhiên còn sống.

      Cố Lâm đứng bên ngoài bức tường kính, phát kiến trúc ở đây giống như những nơi khác của Lan Phường. ràng sáu năm qua luôn có người sống và quản lý nơi này, trong sân còn trồng mấy chậu hoa.

      Dưới ngọn đèn ấm áo, Bùi Hi ngồi tựa vào cửa sổ, tao áo dài buộc lên người, cho chị ta giãy giụa. Dường như chị ta lẩm nhẩm câu gì đó, ngừng chuyện, nhưng trong phòng lại chỉ có mình chị ta.

      Sau đó, Bùi Hi đứng dậy quanh giường. Đầu tóc chị ta lòa xòa, Cố Lâm nhìn mặt, chỉ thấy chị ta ngậm và nhai đuôi tóc của mình.

      Đây chính là Nhị tiểu thư của Lan Phường, chị của Bùi Hoan.

      Cố Lâm chợt bừng tỉnh, lập tức quay sang Hoa tiên sinh, đồng thời lùi lại phía sau theo phản xạ.

      "Chị ta... chị ta bị điên rồi?'

      Hoa Thiệu Đình gật đầu, vẻ mặt vô cảm.

      “Tại sao lại như vậy?”

      Hoa Thiệu Đình tựa vào cửa sổ, hồi tưởng lúc mới trả lời: “Bị tôi bức đến phát điên”.

      Lúc câu này, sắc mặt hề xao động, bình tĩnh tới mức khiến người đối diện nổi da gà.

      Trong cuộc đời, Cố Lâm từng gặp nhiều chuyện đáng sợ hơn, nhưng dáng vẻ của Bùi Hoan hôm nay khiến dám hỏi nguyên nhân, Trong lòng rất khó chịu, nhưng biết tại sao. Người phụ nữ điên loạn ở trong phòng kia khiến cảm thấy… có lẽ đây mới chính là điều Hoa tiên sinh muốn truyền tải ngày hôm nay.

      Người theo kết cục cũng chỉ có vậy mà thôi.

      Người phụ nữ trong phòng đột nhiên dừng lại bên tường, dùng móng tay cậy tấm nệm bảo vệ, Cố Lâm rùng mình, quay sang hỏi Hoa Thiệu Đình: “Tam tiểu thư có biết chuyện này ?”

      ấy biết.”

      Tối nay xảy ra nhiều chuyện, tinh thần Cố Lâm mệt mỏi. dám nhìn vào trong phòng, lui ra ngoài sân

      Hoa Thiệu Đình gọi người giúp việc đến chuyện. Nhưng chỉ yên tĩnh lúc, trong phòng lại vang lên tiếng động. Bùi Hi dường như nổi cơn điên, đập người vào tường. Mọi người lập tức giữ lấy chị ta, đồng thời gọi bác sĩ. Dạ dày Cố Lâm tuôn trào, cảm giác kinh ngạc và hoảng hốt pha trộn khiến buồn nôn. vội với Hoa tiên sinh, mình đợi ở bên ngoài.

      lúc lâu sau, Hoa Thiệu Đình mới ra. hỏi Cố Lâm: “ sợ rồi à?”

      ạ.” Cố Lâm cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, “Tôi chỉ hơi bất ngờ. Mọi người đều Nhị tiểu thư chết rồi”.

      “Ừ, rất nhiều người đoán ấy còn sống.” Hoa Thiệu Đình rất chậm, “Cố Lâm, luôn hiếu kỳ về chuyện năm xưa nên hôm nay tôi dẫn xem”.

      Cố Lâm im lặng.

      “Chỉ cần chị của ấy còn ở trong tay tôi, ấy nhất định quay về.”

      Cố Lâm kéo vạt áo khoác, dám nhìn .

      Hoa Thiệu Đình nhàng cầm tay , khóe mắt thấp thoáng ý cười. kéo Cố Lâm qua rừng cây tối om, tới nơi có ánh sáng: “Tôi là người như vậy nên Bùi Bùi mới bỏ trốn, còn lại muốn nhảy vào hố lửa”.

      Cuối cùng, Cố Lâm cũng nhận ra bản thân nực cười biết bao.

      Hoa Thiệu Đình vỗ lưng Cố Lâm, giống như muốn an ủi : “Cố Lâm, nghe lời”.

      Cố Lâm nhắm mắt gật đầu.

      Động tác của hết sức dịu dàng, nhưng cảm nhận cách ràng, chỉ vỗ về… con chó trong tay mà thôi.

      Ba ngày sau, Tùy Viễn ra khỏi phòng. Ngoài miếng băng trắng trán, toàn thân dường như bị thương.

      Chẳng ai dám chuyện với Tùy Viễn, bởi bọn họ biết còn có thể ở lại Lan Phường hay . Nhưng nếu bỏ , nơi đây chắc chắn lại xuất cơn phong ba bão táp.

      Tùy Viễn trực tiếp tìm Hoa tiên sinh.

      thoải mái ngồi xuống chiếc ghế nằm giá trị cả triệu nhân dân tệ của Hoa Thiệu Đình, xị mặt lên tiếng.

      Hoa Thiệu Đình cười: “Cậu định tìm tôi tính sổ đấy à?”.

      “Tôi sớm biết là con sói mắt trắng nhận họ hàng.” Tùy Viễn lạnh lùng “hừ” tiếng, “ tức giận là giả dối. cứ đợi đấy, khi nào điều chế thuốc, tôi thêm vài thứ, đầu độc chết cho hả giận”.

      “Trần Dữ là người nhát gan, tàn nhẫn độc ác như trai cậu ta. Cậu ta đâu dám nặng tay với cậu. Tôi tính toán cả rồi.”

      Tùy Viễn bỏ chân lên ghế: “ lấy tôi để ra oai, còn phải cảm ơn nữa sao? Con người chắc là thích sống lâu nên cứ đắc tội hết thiên hạ?”

      Hoa Thiệu Đình im lặng, đẩy cốc trà về phía Tùy Viễn. Tùy Viễn mặc kệ , nhưng cuối cùng vẫn thở dài, uống hết cốc trà: “Được rồi, lão hồ ly, nếu tôi mà so đo với , sống đến bây giờ.”

      Trong phòng vẫn đốt trầm hương, khí thoang thoảng hương thơm dễ chịu.

      Tùy Viễn nhịn nổi, : “Cố Lâm sợ chết khiếp, nên yên tâm rồi. ấy dù ghê gớm đến mức nào cũng chỉ là người phụ nữ. thông cảm cảm cho ấy chút, bỏ qua chuyện này .”

      “Đại đường chủ là người của bác sĩ Tùy nhìn trúng, vì mạng sống của mình nên dù muốn tôi cũng dám động đến con bé. Đúng rồi, nghe mấy hôm nay con bé ngày nào cũng đến thăm cậu”. Hoa Thiệu Đình thản nhiên đùa với Tùy Viễn, khiến đối phương mất tự nhiên.

      Tùy Viễn ho khan tiếng, đánh trống lảng: “Lần sau còn dùng trò “khổ nhục kế” này, phiền báo trước tôi tiếng. Bây giờ đầu tôi bị thương, coi như tai nạn lao động đấy nhé”.

      Hai người đàn ông nhìn nhau cười.

      Mấy ngày nay Cố Lâm hết sức buồn bực. Người ở Lam Phường biết ý của Hoa tiên sinh thế nào. Từ trước đến nay, Hoa tiên sinh luôn coi trọng Đại đường chủ, sau khi xảy ra chuyện đó, hiểu Hoa tiên sinh có thay đổi thái độ với Cố Lâm hay . Vì vậy dưới chẳng ai dám tìm .

      Mãi tới khi Hoa tiên sinh cho gọi Cố Lâm, mọi người mới thở phào nhõm.

      Hoa Thiệu Đình đưa tập giấy tờ cho : “Vụ khu rừng ở Nam Á, có biết hai khoản tiền này đâu ?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :