1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn đời có duyên - Viên Nghệ (Quân Nhân) (Full 67 Chương+ 1 NT) - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33:

      Ngày hôm sau, mắt thấy sắp đến thời gian hẹn với dì Lý, Diệp Dĩ Mạt rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định mặc cái váy màu xanh dương nhạt này, cũng quá trắng trong thuần khiết cũng trở thành quá diễm lệ, gặp mặt trưởng bối cũng thất lễ.

      Tám giờ 50, Diệp Dĩ Mạt đến Hoa Ngân trước thời gian, khiến trưởng bối chờ là rất vô lễ, thà bị mình chờ còn hơn.

      "Dì Lý, dì khỏe chứ ạ." Đúng chín giờ thấy Lý Mân bước xuống từ chiếc Audi màu đen, chính là chiếc xe Tất Tử Thần khi ngày đầu tiên xem mắt với . Diệp Dĩ Mạt mỉm cười tiến lên, hôm nay dì Lý mặc thân sườn xám màu trắng, phong cách thanh nhã, nhìn cái là có thể nhìn ra phong thái tài hoa lúc tuổi còn trẻ như thế nào. Nghĩ đến ấy và con trai rất giống nhau, nụ cười khóe miệng Diệp Dĩ Mạt sâu hơn.

      "Tiểu Mạt, đợi lâu chưa?" Lý Mân vừa thấy mặt, liền cười lôi kéo tay Diệp Dĩ Mạt, vẻ thân thiết cũng cần ra. Khó được con trai chọn trúng, tìm được người con dâu mà cả bà và ông già cũng rất ưa thích, dĩ nhiên thể để chạy được ~

      dạo phố cùng trưởng bối, luôn mệt mỏi hơn so với cùng bạn bè , gần mười hai giờ, Diệp Dĩ Mạt lại cảm thấy có chút chịu nổi, chân đau xót tính, còn phải thời khắc tỉnh táo quyết định thay cho dì ấy. Nhìn dì Lý hăng hái bừng bừng chọn lựa quần áo cho người nhà, Diệp Dĩ Mạt khẽ cắn răng, vẫn nên tiếp tục dạo thôi.

      buổi sáng, dì Lý mua cho Tử Nghiêu hai bộ váy, bộ đồ thể thao, mua cho bác trai Tất hai đôi giày da, thu hoạch cũng coi như phong phú.

      vào của hàng bán đồ nam cao cấp, Diệp Dĩ Mạt phóng tầm mắt nhìn tới, tất cả đều là kiểu mới nhất, cho là dì Lý mua quần áo cho bác trai Tất, liền ngoan ngoãn xem những bộ đồ thích hợp cho người lớn tuổi chút, mới vừa rồi cũng vậy, cho dù là mua váy cho Tử Nghiêu hay mua giày da cho Tất bá bá, dì Lý cũng nhất định phải hỏi ý kiến của .

      "Tiểu Mạt, con xem xem cái này như thế nào?" Lý Mân giơ cái áo sơ mi kẻ ô vuông trong tay, cười nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi.

      Diệp Dĩ Mạt mấp máy môi, ánh mắt nghi ngờ, màu này có quá trẻ tuổi hay ? Bác trai Tất sành điệu như vậy sao? nhìn ra nha, gặp mặt mấy lần, bác trai Tất đều mặc quân trang.

      Còn chưa nghĩ xong, lại nghe dì Lý : "Sau này đồ của Tử Thần nhà dì đều phải nhờ con mua rồi, nó nha, luôn luôn quá quan tâm mấy thứ này, cho nó thân quân trang toàn thân là có thể ứng phó, nhưng mà dì , người trẻ tuổi nha, đều phải có hai bộ quần áo ra ngoài chứ."

      Diệp Dĩ Mạt nghẹn lời, mặt cũng nhuộm vầng màu đỏ, ra dì Lý cũng biết chuyện của bọn , chỉ mà thôi.

      "Dì Lý, con thấy màu này cũng tệ." Nếu như cho Tất Tử Thần mặc, ngược lại màu này rất hợp với . Lại , ấn tượng sâu sắc nhất của với , trừ quân trang chính là áo sơ mi trắng rồi, có lẽ đổi lại phong cách tồi, ai bảo ngày thường tốt nhỉ?

      "Vậy tốt, hai mẹ con mình chuyện chút, Tử Thần này. . . . . . nó thích. . . . . ."Vừa chuyện, thế mà hơn giờ. Chờ dì Lý đến mình cũng cảm thấy bụng kêu rột rột, Diệp Dĩ Mạt mới xem như phải ăn được cơm.

      Làm con dâu tiết kiệm dễ dàng! Đây là giáo Diệp bị đói đến nỗi ngực dán vào lưng nhìn bàn ăn đầy món ngon, có ý tưởng duy nhất.

      Cha mẹ hai nhà đối với chuyện bọn họ sớm biết lòng dạ, tự Tất gia cần phải , Lý Mân đều như vậy rồi, nhất định là chờ cưới dâu mới rồi, mà Diệp gia, có kèn đồng Lý Thụy, có động thái gì mới nhất cũng có thể truyền lại, từ lúc Diệp Dĩ Mạt từ Nam Kinh trở về, Diệp Kiến Quốc và Trần hạnh cố giữ thể diện của con , cũng làm bộ như biết chuyện, nhưng mà Diệp Dĩ Mạt vẫn có thể cảm thấy được, sau khi về nhà lại có thêm nhiều ánh mắt thần bí lén nhìn ở đằng sau.

      Ai, Diệp Dĩ Mạt vỗ trán, phải là muốn , chỉ sợ vừa xong, ba kềm được lại ra bên ngoài đốt pháo mất, đây là nhiễu loạn dân chúng, tốt sao?

      Tháng 11 quý báu cứ trôi qua như vậy, Diệp Dĩ Mạt trừ bồi dì Trần và dì Lý dạo hai lần phố, thời gian còn lại chính là ở lỳ trong nhà. Lý Thụy toàn chạy tới tìm thêm học sinh cho , thỉnh thoảng cam tâm tình nguyện bị chị ngược mấy cái.

      Ngày cứ trôi qua như nước chảy như vậy, Diệp Dĩ Mạt mỗi ngày vội vàng dạy, cũng bắt đầu học làm món ăn mới, chỉ muốn làm cho mình rảnh rỗi, khi rảnh rỗi lại thể ức chế suy nghĩ mà nhớ , còn sao, có ăn cơm đúng giờ hay , huấn luyện khổ cực hay , lúc nào bọn họ có thể gặp mặt lần nữa. . . . . .

      Diệp Dĩ Mạt cười khổ, ràng mình phải là mười bảy mười tám tuổi nữa, cũng chơi tiết mục khó khăn chia cách như vậy. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy , toàn bộ cuộc sống của đều rối loạn, nhìn như quỹ tích cuộc sống có thay đổi, nhưng bởi vì xuất của , khắp nơi làm cho cảm thấy thiếu chút gì đó.

      Ít cái gì?

      Ít à.

      có nụ cười ôn hòa của nhìn lúc ăn cơm, có khuôn mặt tươi cười hả hê của sau khi hôn trộm , ôn tình ấm áp ôm khi tỉnh lại, giống như tất cả đều mông lung mờ mịt, ép người hít thở thông.

      ra, nỗi khổ tương tư theo lời người xưa, chính là như vậy sao? Ngu ngốc, nghĩ tới cảm giác gì cũng có, nhưng khi tay ngừng đầu làm việc, lòng tràn đầy ảo não, giống như loại dây leo, chui ra bóng dáng của .

      Đảo mắt cuối mùa thu, lúc rời Nam Kinh, bầu trời nắng gắt ràng còn mãnh liệt, vậy mà hôm nay, ánh nắng ấm áp làm cho mỗi người đều mơ tưởng mang về nhà cất giữ.

      Ngày hôm đó, Diệp Dĩ Mạt giống như bình thường mình trở lại phòng , vo gạo nấu cơm. Trước kia lười biếng, cảm thấy người nấu cơm nấu ăn quá phiền toái, luôn ăn bánh bao bánh bích quy hoặc mua đồ ăn ngoài đối phó cho qua, nhưng nay giống, mỗi lần nhìn đến bản thân vẫn vóc người mảnh khảnh như cũ liền có chút mất hồn, , vóc người quá gầy.

      Diệp Dĩ Mạt vẫn quá thích cảm giác ở phòng bếp, dù là mở máy hút khói, vẫn cảm giác còn dầu nhầy nhầy, nhưng mà bây giờ nghĩ ra được làm cái gì khác nữa, ngày mai là Chủ nhật, cần soạn bài, TV lại cái gì hay để xem, để cho rảnh rỗi, hay là thôi , ra muốn làm oán phụ chút nào.

      Động tác nhanh nhẫu dọn dẹp ra hai món canh. Diệp Dĩ Mạt lau tay sạch , vừa chuẩn bị ăn, lại nghe được tiếng chuông cửa. Lúc này ai tới? Diệp Dĩ Mạt giương mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường, hơn bảy giờ, là ai chứ?

      Nghi ngờ đứng lên, Diệp Dĩ Mạt xuyên qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài.

      Vừa nhìn, sững sờ tại chỗ.

      Ngoài phòng, người đàn ông thân quân trang màu xanh lá đứng nghiêm ở nơi đó, mặt là nụ cười nhàng mà ngày nhớ đêm mong.

      Tất Tử Thần! tại sao ở nơi này? Diệp Dĩ Mạt ngây ngẩn.

      Tiếng chuông ngoài cửa vẫn nhất quyết tha như cũ, kiên trì ngừng nhắc nhở nữ chủ nhân bên trong nhà, ngoài cửa có khách muốn vào. Mà người khách, chính là người xuất nhiều lần trong mộng của , mang theo nụ cười ấm áp như cũ, cùng bóng người trong mộng dần dần trùng điệp.

      "Tiểu Mạt, là , mở cửa ." Đè chuông cửa xuống lúc, thấy có người tới mở cửa, Tất Tử Thần khỏi kêu lên, lúc này chính là giờ cơm, có lẽ Tiểu Mạt ở phòng bếp?

      "Tới đây." Diệp Dĩ Mạt hít sâu hơi, vỗ vỗ gò má của mình, để cho mình mỉm cười lần nữa, lúc này mới giơ tay lên mở cửa.

      Trong nhà ngoài nhà, cách hai bước đường như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đều nở nụ cười nhàn nhạt, giống như chia ra lâu như vậy, chỉ là trong nháy mắt.

      " đến rồi à?" Diệp Dĩ Mạt giơ tay tiếp nhận bao đồ trong tay , cười yếu ớt để cho qua, cho vào nhà, động tác quen thuộc giống như mỗi ngày đều làm vậy.

      "Uh, vừa đúng mở ra đaị hội." Tất Tử Thần tháo cái mũ xuống, tay dắt lấy cái tay trống kia của , tất cả đều tự nhiên như vậy, cũng chỉ như vợ ở nhà hoan nghênh chồng tan việc trở về mà thôi, đơn giản như vậy.

      biết nghe ai qua, con người khi còn sống, đều gặp phải hai người, là năm tháng kinh diễm, thời gian ấm áp. Diệp Dĩ Mạt cảm thấy, cũng may mắn, bởi vì năm tháng kinh diễm và thời gian ấm áp của đều cùng người.

      "Nghĩ như thế nào lại đến nơi này của em vậy?" Tay mở cửa lúc trước còn run rẩy, bây giờ bình phục, nhịp tim nhảy lên kịch liệt cũng dần dần thong thả, mặt mỉm cười ấm áp như nắng ấm thẳng tắp chiếu vào trong lòng của , giống như mỗi đêm ngủ xuất nụ cười lúm đồng tiền trong mộng.

      "Ghé thăm em chút, ngày mai phải rồi."

      Rót chén nước cho , Diệp Dĩ Mạt ngồi vào bên cạnh : "Sao về xem nhà chút ?" Có lẽ lâu về nhà, mỗi lần dì Lý niệm lên, luôn oán trách mình sinh con trai trở về nhà, mà bác trai Tất mặc dù gì, nhưng mà ông bố nhà nào đối với con trai nhớ thương chứ?

      " gọi điện thoại cho mẹ rồi, ba già ở bộ đội, Tử Nghiêu ở trường, mẹ nông thôn nhìn bà bác rồi, với trong điện thoại, để cho tới tìm cái người này." Tất Tử Thần lôi kéo tay của , cười đến hòa thuận vui vẻ. Rất lâu có thấy rồi, ra lâu cũng lâu, khẳng định là có đến nửa năm, thế nhưng mà lại cảm giác giống như là cách nửa thế kỷ vậy. Khó trách có người ngày gặp như cách ba thu, từng ngọt ngọt ngào ngào ở chung chỗ qua, chợt tách ra, có tiếng cười thanh thúy, có nụ cười điềm tĩnh, có ánh mắt giảo hoạt linh động của , trong lòng giống như mất cái gì vậy, vắng vẻ đến khó chịu.

      đôi tay cũng bị lôi kéo, Diệp Dĩ Mạt thế nào cũng cảm thấy người này có chút cầm lông gà làm lệnh tiễn. Trong nhà có ai, chẳng lẽ lớn thế này còn phải có người phục vụ? Lý do này căn bản thành lập chứ sao.

      Chỉ là, thấy đến tìm trước tiên, còn chưa so đo với -―― đợi chút, làm sao biết địa chỉ bên ngoài của ? phải chỉ qua trong nhà thôi sao?

      "Làm sao biết em ở nơi này?" Diệp Dĩ Mạt nghi ngờ hỏi.

      Tất Tử Thần nhíu mày, hai đem em vợ bán để duy trì trong sạch: " gọi điện thoại cho Lý Thụy, nó ."

      Diệp Dĩ Mạt lau mồ hôi, có em trai này sao, đúng là sợ cá nhân riêng tư của mình bị bại lộ a a a.

      "Được rồi, họp suốt cả ngày , mau cho ít đồ ăn, chết đói rồi." Tất Tử Thần cầm lấy tay ngửi cái, mới mặt giản ra cười .

      Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt rút tay ra từ trong bàn tay của , giả vờ sẳng giọng: "Cơm làm xong rồi, còn mau rửa tay ?" Người này, sao lại doan chính rồi, táy máy tay chân.
      Chris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34: Tương tư như mộng [VIP] cầu hôn rồi.
      " ngờ tay nghề của vợ tốt như vậy." Tất Tử Thần ăn cơm, chợt ngẩng đầu lên câu như vậy.

      Diệp Dĩ Mạt giật mình, buột miệng ra: "Thế nào, suy nghĩ sau này bóc lột em thế nào đây?" Lời này hoàn toàn là buột miệng ra, hoàn toàn có trải qua suy nghĩ, chờ Diệp Dĩ Mạt ý thức được thâm ý trong lời của mình, hai gò má đỏ ửng, ăn cơm của , nhiều lời như thế làm gì? Đôi mắt to ngập nước càng thêm xấu hổ trừng về phía , người này, ăn cơm lại chuyện, làm bêu xấu !

      Tất Tử Thần vui vẻ gật đầu, ăn cơm càng vui mừng: " Làm gì có, sao có thể bóc lột em được? Việc nhà chúng ta sau này, có thể làm tất cả, theo doanh trưởng học tập ít, rất chu đáo , vợ đại nhân?" Trong tròng mắt đen đầy tràn nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, trong người thân quân trang tuấn, nên nghiêm chỉnh hay nên đứng đắn?

      Chỉ là, nghe được trong miệng của ra ‘về sau’, rất vui mừng, tương lai của bọn , có trong phạm vi suy xét của .

      Diệp Dĩ Mạt dở khóc dở cười liếc cái, đứng dậy dọn dẹp bát đũa, người này, xem mình là khách, vừa tiến đến liền cầm quà tặng ném vào gian phòng của , ngược lại cũng hướng ghế sofa kia nhìn cái, ra là người ta thích vải sô pha của đấy.

      Ngồi nhìn tin tức hồi, lại giương mắt nhìn bóng dáng mảnh mai bận rộn trong phòng bếp, Tất Tử Thần thể ngồi yên, rất lâu rồi thấy , cũng phải đến nhìn làm việc nhà. Nhóc con này, cố ý đây mà? ở trong phòng bếp bận rộn hơn nửa giờ rồi, rửa cái bát mà lâu như vậy sao?

      "Tiểu Mạt, có nhớ ?" Tất Tử Thần vào phòng bếp, nhìn đeo tạp dề, mặt khỏi nở nụ cười ấm áp.

      Hôm nay Tiểu Mạt của mặc chiếc váy màu nghệ, lộ ra bắp chân thon dài thẳng tắp, đôi dép màu hồng chân và bộ váy người có gì là phù hợp, nhưng mặc người , lại có vẻ cực kỳ phù hợp, tràn đầy cảm giác gia đình phả vào mặt, làm cho trong lòng của người ta, giống như cũng đầy tràn nhu tình.

      tới, từ sau ôm lấy hông của , mùi hương thơm ngát quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, đó là hương bưởi đơn giản như vậy lại làm cho người cảm thấy thoải mái."Tiểu Mạt, em có trách lâu như vậy cũng liên lạc ?" Tất Tử Thần buộc chặt vòng tay quanh eo của , làm bộ như để ý mà hỏi.

      Ngẩng đầu, nhìn người vẫn chút hoang mang vội vàng công việc trong tay như cũ, Tất Tử Thần nhíu mày, nhóc này, thế nhưng chút phản ứng cũng có?

      " ra ngoài , em còn làm việc mà." Diệp Dĩ Mạt lấy cùi chỏ đẩy cái, lại chỉ đụng vào lồng ngực cứng rắn, người phía sau cũng vẫn nhúc nhích. chỉ bất động, ngược lại còn ôm chặt hơn chút nữa. Mùi vị quen thuộc người bao trùm lấy , hơi thở ấm áp quanh quẩn ở bên tai, ngứa chút, nóng chút.

      "Tiểu Mạt, em để ý đến . . . . . ." Người đàn ông ở phía sau cực kỳ uất ức, cũng phải cố ý liên lạc với , gần hai tháng đều bận rộn diễn tập quân sư trong đất hoang, làm sao ra bên ngoài gọi điện thoại được? tháng sau đó, nằm bệnh viện nửa tháng, mãi cho đến khi gần khỏe hẳn mới dám đến gặp .

      "Ai để ý đến chứ?" Diệp Dĩ Mạt lau tay trong khăn lau, xoay người nhìn thẳng vào : "Cơm nước xong phải rửa bát chứ? lại làm, phải em làm à?" Người này, cho rằng rất rảnh rỗi sao, ngoài rửa bát, còn phải dọn dẹp bồn rửa, xem trong tủ lạnh có thức ăn quá hạn nên vứt bỏ hay , nhìn trong ngăn kéo có thiếu gì đó ngày mai phải mua hay . . . . . .

      Được rồi, Diệp Dĩ Mạt thừa nhận, những chuyện này cũng vội, chỉ là biết ra ngoài làm sao đối mặt mà thôi. Trực giác cho biết, qua hôm nay, có số việc trở nên khác .

      Tất Tử Thần năng mặt của , ngôi sao sáng chói trong con ngươi thoáng qua nụ cười vui vẻ, nhóc này, lúc dối dám nhìn ánh mắt của người khác, dù mặt đối diện, ánh mắt cũng tự chủ được nghiêng mắt nhìn hướng khác, lúc này, rốt cuộc trong lòng nghĩ những cái gì?

      "Tiểu Mạt, khuya lắm rồi, ngày mai dọn dẹp tiếp nhé?" Tất Tử Thần cúi đầu, giọng càng thêm ôn hòa: "Hôm nay rất mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm chút thôi." ngày họp đại hội, lại ngồi xe hai giờ mới chạy được đến nơi này của , cộng thêm vết thương người vừa khỏi lâu, lúc này dù muốn làm chút gì chỉ sợ là đủ sức thôi. Cho nên nhóc này, cần lo lắng.

      Diệp Dĩ Mạt giương mắt trừng , nhưng chỉ hơi muốn động, môi đụng phải gò má trơn bóng của . người đến gần, người vừa lui về phía sau, cuối cùng thể lui được nữa. Diệp Dĩ Mạt khẽ cắn răng, định lùi nữa. Chịu khó tiến lên , từ ba dạy như vậy!

      Nhón chân lên, ôm cổ của , Diệp Dĩ Mạt hung hăng đụng phải hàm răng của , người này, coi như bởi vì nhiệm vụ thể gọi điện thoại cho , vậy hôm nay trước khi đến có thể cho biết tiếng chứ? Làm hại tâm thần có chút tập trung nhiều ngày như vậy, người này lại còn cười đến thản nhiên như vậy chứ?

      Chẳng lẽ biết lo lắng cho sao? Chẳng lẽ biết nhớ sao? Chẳng lẽ biết nhớ đau tới tận tâm can sao? Người này, tại sao có thể như vậy, tiếng nào chạy tới đây?

      chẳng bao giờ chịu chủ động hôn , vào lúc này lại giống như lấy hết tất cả dũng khí, cái lưỡi mềm mại xông vào khoang miệng của , dẫn dụ cùng nhau triền miên, sức lực to lớn, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của .

      Tất Tử Thần nhiều nhất chỉ tim đập mạnh và loạn nhịp hai giây, hai giây sau, chính là mưa to gió lớn phản công. nhóc của , hôm nay giống như có chút đúng lắm. Nhưng là bây giờ phải là lúc nghĩ cái này, là đàn ông tại sao có thể để cho của mình chủ động?

      Hai người giống như dùng hết hơi sức toàn thân mà hôn, ôm chặt eo ếch, cạy mở hàm răng, triền miên trong lúc hoạn nạn. Mãi cho đến khi thấy dòng nước ấm rơi vào tay mới đột nhiên thức tỉnh.

      Mở mắt, thấy người lệ rơi đầy mặt, mắt to giống lúc bình thường tươi cười cong lên, con ngươi sáng ngời lại như phủ tầng sương mù, nơi khóe mắt, còn đọng lại nước mắt trong suốt. Có thể thấy uất ức và khổ sở trong đáy mắt.

      Khóc? Tất Tử Thần bối rối, trong mắt , Diệp Dĩ Mạt là mặc dù thỉnh thoảng có tính trẻ con cũng tuyệt đối kiểu cách, vào lúc này chợt nước mắt như mưa, làm cho ứng phó kịp.

      Tất Tử Thần chau mày lại, đáy mắt nửa đau lòng nửa tự trách, liên tiếp dùng đầu ngón tay thay lau nước mắt, ai ngờ càng lau càng nhiều, cuối cùng từ lúc mới đầu là dòng nước độc biến thành dòng sông mênh mông rồi."Tiểu Mạt, em làm sao vậy? Có cái gì uất ức với , đừng làm lo lắng!" Tất Tử Thần trừ giương mắt nhìn, đúng là biết làm sao bây giờ, dỗ con , biết làm thế nào đây?

      Người ta con làm ngược lại. Cũng có người con gì cũng phải làm theo. Bây giờ là loại tình huống gì chứ? Muốn mặc cho khóc sảng khoái hay vẫn nên tranh thủ thời gian ôm lấy mà dỗ dành? Ai tới chỉ dạy cho đây?

      biết lâu như vậy cú điện thoại cũng gọi cho , quả uất ức cho , nhưng mà chỉ muốn cho bất ngờ thôi mà, vừa mới kết thúc hội nghị liền chạy đến đây.

      "Tiểu Mạt Tiểu Mạt, đừng khóc nữa ~ nếu em khó chịu, cắn hai cái có được ?" Tất Tử Thần cúi người, đem tầm mắt cao bằng , nâng khuôn mặt khóc của dụ dỗ.

      Chớ nhìn bình thường chuyện ngay thẳng mà , cho dù là lịch sử địa lý hay quân tất cả đều có thể thao thao bất tuyệt lâu, nhưng là vừa đụng đến việc dỗ con , đúng là người mới học nghề. Trừ Tử Nghiêu để cho nhịn xuống được tâm tới dụ dỗ đôi lời, nữ sinh còn lại, làm sao có giác ngộ? khóc lóc rối rít luôn phải loại mà thích.

      Nhưng mà gặp phải , thấy khóc đến như vậy, chẳng những cảm thấy chán ghét, ngược lại mặt tràn đầy đau lòng, nhất định làm cho uất ức, nếu , tính tình của hoạt bát, sao lại biết thành ‘nước mắt chảy ngừng’ thế này chứ?

      Càng dụ dỗ, nước mắt càng chảy nhanh, lông mày Tất Tử Thần càng thêm chau lại, nhìn lời dùng toàn bộ sức lực rơi nước mắt, trái tim giống như là bị thứ gì túm chặt, vô cùng đau đớn. Ngón cái Tất Tử Thần nhàng vuốt ve ở mặt , muốn lau nước mắt rơi hết của .

      Chỉ chốc lát sau, cong người xuống, khẽ hôn ở giữa lông mày. Tiếp theo hôn lên cặp mắt sưng húp của , từng cái từng cái, đem tất cả nước mắt của đều hôn khắp. ra là nước mắt lại mặn chát như vậy, giống như lòng lúc này.
      Chẳng lẽ, nước mắt này, chính là cảm thụ trong lòng của hay sao? Như vậy Tiểu Mạt của , có phải giờ phút này trong lòng khó chịu được giống như dòng nước muối này hay ? Vừa đắng vừa mặn?

      Đem lấy tay giữ tại trước ngực, tay Tất Tử Thần giữ lại đầu buông xuống, đưa ra lưỡi, từng điểm từng điểm, liếm gò má ướt át của , ấm áp, mặn mặn, giống như tim của , bởi vì nhìn thấy mừng rỡ, cũng để cho uất ức mà khó chịu, xen lẫn lên men, giống như là nước biển mênh mông, muốn đem mọi điểm đề phòng tất cả đều xói lở.

      Nắm cả hông của , dựa lưng vào tủ lạnh, Diệp Dĩ Mạt giống như là muốn đem nước mắt cả đời cũng trút hết, nước mắt ấm áp thấm ướt quân trang của , giống như muốn đem lòng của hòa tan.

      "Tiểu Mạt, là tốt, làm em uất ức." Cảm thấy người trong ngực dần dần bình tĩnh, Tất Tử Thần mới dám mởmiệng. Vuốt mái tóc dài của , Tất Tử Thần cẩn thận từng li từng tí đem cằm tựa ở vai của , giọng mang vẻ thương tiếc nồng đậm: "Tiểu Mạt, có lời gì, có thể cho ?" xuất thân quân nhân thế gia, ông nội lớn lên trong thời kỳ nổi dậy, đàn ông trong nhà đầu quân vô số, đến đời ba , trừ chú ba là văn nhân, các bác các chú còn lại, cho dù sau lại lên chính trị hoặc xuống biển buôn bán, lúc còn trẻ tuổi, cũng ai trải qua bộ đội lịch lãm.

      Đời ba khiêm tốn, cũng giáo dục nguyên tắc làm người cơ bản nhất. học trừ mấy em thân cận nhất, có ai biết là con trai của quân trưởng, mà lúc học trường quân đội, cũng tự hỏi chưa từng ỷ lại vinh quang của ba.

      Khi còn bé, nhìn thấy nhiều nhất, chính là bóng dáng mẹ ở nhà bận rộn mình, ba, cái từ này đối với , xa lạ và trang nghiêm.

      Làm vợ quân nhân, phải bỏ ra bao nhiêu, so với ai ràng. Tiểu Mạt của , đáng nhận được thương và sủng ái nhiều nhất, nhưng bởi vì lựa chọn , gặp phải ở chung ít mà xa cách nhiều.

      Nghĩ tới đây, tự chủ được đem người trong ngực ôm càng chặt hơn chút, đợi ba mươi mấy năm, mới gặp được , buông tha, cũng muốn từ bỏ, cho dù biết gặp phải rất nhiều vấn đề, nhưng mà tin tưởng, có thể giải quyết tốt tất cả, cho Tiểu Mạt của trong sáng tương lai.

      "Tiểu Mạt, chờ lần này trở về, chúng ta làm báo cáo kết hôn nhé." Tất Tử Thần ôm , vỗ lưng của từng cái từng cái, nhàng thong thả, giống như mẹ dụ dỗ ngủ khi còn bé.

      Chui vào trong lòng , Diệp Dĩ Mạt buồn bực : " cũng cầu hôn sao?" lãng mạn như vậy, dầu gì cũng phải để kỷ niệm tốt đẹp cho nhớ lại chứ, để cho năm mươi năm sau nhớ lại cuộc sống quân tẩu của , tối thiểu còn có kỷ niệm, về sau cho cháu chắt cũng cho tốt nha.

      Tất Tử Thần khẽ cười, hôn tóc của cái, nghe như vậy, biết bình tĩnh lại. Đây là điểm tốt của Tiểu Mạt, cho dù trước phút trước khóc đến trời đen kịt, chờ đến đúng lúc giống như tự động trở lại như cũ, chấn chỉnh lại tâm tình xong, như ánh sáng cầu vồng sau mưa, càng thêm sáng rỡ động lòng người.

      " Tiểu Mạt này, em còn nhớ chiếc kia xe đạp cũ kia ?" Tất Tử Thần nâng mặt của lên, để cho nhìn thẳng mắt của .

      "Có." Diệp Dĩ Mạt gật đầu cái, bày tỏ có ấn tượng.

      Tất Tử Thần cưng chiều điểm chóp mũi của cái, mỉm cười : "Còn nhớ ngày đó lúc bắt đầu đạp xe câu gì ?" Hôm đó nắng ấm dần về phía tây, mặc quần trắng, ôm hông của , cười dịu dàng đến màng danh lợi, nụ cười kia, giống như sắc thái sáng lạng nhất trong tấm ảnh cũ kỹ, thẳng tắp in vào trong lòng của , cũng lấy ra được.

      Diệp Dĩ Mạt cắn môi dưới suy nghĩ kỹ hồi, mới do dự : "‘giá ’?"

      mặc áo trắng quần đen, trong sáng như thế, nụ cười dịu dàng thoả đáng, tâm cũng giống đứa bé bướng bỉnh. ngày kia, lúc bắt đầu đạp xe, giọng hô tiếng ‘giá’ chứ? Khi đó, còn che miệng cười giống đứa bé đấy.

      Tất Tử Thần hài lòng lôi kéo tay của , cái trán chống đỡ , ngửi người mùi thơm nhè , nụ cười nơi khóe miệng tỏa nắng chói lọi: "Ừm, đồng ý. Chiếc nhẫn bổ sung sau."

      Diệp Dĩ Mạt ngạc nhiên, đây là ý gì? Chỉ là, giáo Diệp từ trước đến giờ lấychơi chữ mà sống, nhanh chóng trong nháy mắt cũng hiểu ý tứ của . ‘giá’, ‘gả’? Người này, trêu chọc ?

      chưa mở miệng, Tất Tử Thần giống như phát ra cái gì, híp mắt cười đến đắc chí: "Xem ra chiếc nhẫn cũng tiết kiệm được rồi, phải sớm có sao?" xong, nắm tay phải của lên, hôn lên cái nhẫn bạch kim đơn giản ngón áp út. Đó là keo cho khi ở Nam Kinh, bên trong có khắc tên tuổi viết tắt của , tốn thời gian đêm mới làm xong .

      Hôm nay, thấy hề chán ghét mà đeo chiếc nhẫn tặng, Tất Tử Thần vốn tâm tình trong sáng càng thêm vui vẻ, dùng sức cái, đem cả người cũng bế lên, trong phòng bếp chật hẹp này sao có thể xoay chuyển đây?

      Sợ đụng phải , Tất Tử Thần ba chân bốn cẳng vác vai, đường vào phòng khách, nơi này gian lớn hơn chút, chút kiêng kỵ ôm xoay vòng hai vòng, cười vui vẻ giống như đứa bé: " Sau này trở về đánh báo cáo gửi Chính ủy Triệu , phê duyệt xong chúng ta lấy giấy đăng ký nhé~"

      Diệp Dĩ Mạt nhìn con ngươi của cong lên, luôn giữ vui mừng tràn ngập mặt, trong lòng cũng giống như có mật đường, ngọt ngào, chút chút, đầy tràn cả buồng tim.
      Last edited: 27/9/14
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35:
      Hai người ngồi ở ghế sô pha xem TV lâu, ra TV có gì hay cả nhưng hai người đều muốn như vậy.

      Vùi ở trong ngực của , ăn trái cây và đồ ăn vặt đút cho, Diệp Dĩ Mạt lười đến đầu ngón chân cũng muốn động cái, khó trách người ta thích bạn trai ở bên người, có bạn trai hầu hạ, đó chính là làm Thái Hậu! Đáng tiếc, ngày có thể làm Thái hậu nhiều lắm.

      "Tiểu Mạt, buổi tối thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt, có muốn uống chút nước hay ?" Tất Tử Thần liếc nhìn các loại đồ ăn vặt ghế sa lon, trong lòng lại , về sau thể để cho nhóc này mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, toàn ăn đồ ăn vặt ăn cơm, khó trách lại gầy như vậy.

      Diệp Dĩ Mạt nghiêng người trong ngực , gối lên cánh tay của , chỉ nhàng lắc đầu cái: " cần uống nước, uống nước trước lúc ngủ bị phù mặt."

      Tất Tử Thần cười khẽ, nhóc này, lo lắng mình mập, lại lo lắng mình bị phù mặt. Vuốt cánh tay mảnh khảnh của , Tất Tử Thần cố làm ra vẻ ghét bỏ : "Cái người này cánh tay giống như cây củi đốt, cũng sợ hơi dùng lực tí gãy à?"

      Lời còn chưa dứt, vừa liền đến điểm yếu của người khác, người khác đều hâm mộ gầy, mặc cái gì đều dễ nhìn, sao đến lượt liền ba phen mấy bận ghét bỏ vậy? ngờ những cảm thấy mình chiếm được tiện nghi lớn, ngược lại cảm giác mình bị thua thiệt đúng ?

      "Tất Tử Thần, có phải ghét bỏ em hay ?" Bóp cánh tay cứng rắn của , giáo Diệp nhe răng trợn mắt, cái gì mà ‘ cần em bên ngoài còn có bao nhiêu đàn ông khác muốn em’ lời như vậy, phải dám , chẳng qua cảm thấy hai người dù ầm ĩ thế nào, cũng nên liên lụy đến người khác, làm ầm ĩ như vậy, cho dù cười giỡn, cũng là tôn trọng đối với đối phương. Nhưng nếu bên ngoài có bao nhiêu thiếu nữ muốn gả cho , coi như mặt cười hi hi ha ha cho qua, nhất định trong lòng cũng lưu lại vướng mắc, bên ngoài có phụ nữ muốn ? Có bản lãnh tìm , còn phải tìm làm gì?

      học lịch sử, am hiểu nhất là tổng kết kinh nghiệm từ quá khứ, có bao nhiêu cặp vợ chồng lúc cãi nhau biết điểm dừng, sau này có cơ hội liền bộc phát. Mười năm đè nén, nếu khi bộc phát, thường ngày ngọt ngào cười cũng biến thành rắn độc đả thương người, như thuốc độc vỡ tan tràn đầy trong lòng, từ từ xóa tình cảm còn dư lại nhiều lắm.

      "Làm sao dám ghét bỏ em?" Tất Tử Thần nhàng nâng lên, đặt chân mình. , dùng tay cũng có thể nhấc lên ."Nhiều người hâm mộ tìm được vợ xinh xắn như vậy đấy ~" xong, giống như cố ý, dùng sức chút lại đem khiêng lên, đường khiêng về phòng ngủ, đặt lên giường, mới cười với : "Vợ đại nhân, bây giờ chồng em phải tắm rồi ngủ, biết vợ đại nhân có nguyện ý bồi cùng hay đây?"

      Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt vùi đầu vào gối, người này, lại đứng đắn rồi." tắm , khăn lông và bàn chải đánh răng trong ngăn kéo, tự lấy ." Cũng may có thói quen dự trữ đồ dùng hàng ngày, nếu hôm nay phải dùng đồ của rồi.

      ra , người nào đó ước được như thế ?

      Trải qua mấy ngày sống chung ở Nam Kinh, cũng phải lần đầu tiên ở chung phòng, Diệp Dĩ Mạt cũng suy nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng dọn giường đệm ra.

      Giường của cũng , nhưng hai người mà ngủ chung hơi chật chội. Hình như phần lớn Giang Nam đều sợ lạnh, vừa vào thu liền ngừng bảo vệ mình, cũng ngoại lệ. Cái chăn dày chiếm gần cả giường. Nhăn lông mày suy nghĩ lát, cuối cùng Diệp Dĩ Mạt vẫn đem cái chăn dày giường đặt lên ghế sô pha, lại lấy từ trong tủ treo quần áo hai cái chăn tương đối mỏng ra ngoài ――― bây giờ phải mùa hè mà tìm tạm cái chăn mỏng mà được, cuối mùa thu ở Giang Nam có thể khiến người ta cảm nhận được lạnh thấu xương rồi.

      Nhìn hai cái chăn màu hồng, Diệp Dĩ Mạt mím môi cười, giống phòng tân hôn.

      Trải chăn xong, lại mở máy điều hòa khí, chỉ hơn 10' sau, vừa lau tóc vừa ra. Còn mặc bộ đồ đùi của bộ đội, lộ ra cánh tay và bắp chân giống như mùa hè.

      Diệp Dĩ Mạt trừng mắt nhìn , tóc ướt vẫn còn nước, người này cũng biết lau khô tóc rồi hãy ra à?"Máy sấy ở đằng kia, tự sấy ." Diệp Dĩ Mạt chỉ xuống mép tủ đầu giường, cũng thèm nhìn cái thẳng vào phòng tắm. Tự biết chăm sóc mình cho tốt, trông nom nhiều như vậy làm gì? Hừ, người đàn ông này, ỷ vào thân thể khỏe mạnh, để ý chuyện biết để tóc ướt ngủ nhức đầu sao? Sau này về già lại kêu nhức đầu, hừ, đáng đời!

      Tắm rửa gần nửa giờ lúc Diệp Dĩ Mạt ra khỏi phòng tắm, trong phòng ấm áp lên, chỉ có tiếng đông cơ của máy điều hòa khí, người giường nhắm mắt ngủ từ lâu.

      Diệp Dĩ Mạt đến gần, râu xanh mọc dưới cằm, mí mắt đặc biệt mệt mỏi, trong lòng nhàng thở dài, trong khoảng thời gian này nhất định bận chết được. Dịu dàng nho nhã như cũng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như vậy.

      Động tác nhàng linh hoạt nằm xuống bên cạnh , Diệp Dĩ Mạt cố gắng làm ảnh hưởng đến . Nằm nghiêng người lại có thể thấy gò má tuấn của , lỗ mũi thẳng tắp ngạo nghễ khẽ lên khẽ xuống theo hô hấp, mí mắt nhắm nghiền có thể thấy quầng thâm đen, làm cho rất đau lòng. Người đàn ông này, bề ngoài dịu dàng, giống như dịu dàng vô tận, nhưng có ai biết bá đạo và quật cường ở bên trong của chứ?

      Bởi vì đời cha hiển hách, càng nóng lòng muốn chứng minh mình, bây giờ suy nghĩ chút, mấy giấy chứng nhận và cúp mà đạt được từ đến lớn có bao nhiêu cái là vì chứng minh mình là Tất Tử Thần, mà phải là dựa vào cái thân phận con cháu Tất gia đây? Cho dù người quen biết được tính tình của , nhưng người biết có bao nhiêu người đem thành tựu của là do gia tộc?

      chính là người như vậy, càng như thế, càng muốn chứng minh mình. Cho dù chuyện gì, luôn muốn mình là người làm được tốt nhất. Bây giờ suy nghĩ lại, hôm đó Chính ủy Triệu rất đúng, ‘Tử Thần cần phải tìm để đương, người này ấy mà, chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng. ’

      Chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng, giống như lần này, hề có chút tin tức nào liền biến mất lâu như vậy, lúc trở lại tiều tụy thành ra như vậy, câu giải thích cũng có. Cho dù có chút chuyện thể , nhưng trở về rồi, dù sao cũng nên cho biết tiếng, mấy ngày này gặp rất nhiều khó khăn phải ?

      Diệp Dĩ Mạt khẽ thở dài cái, dịch góc chăn cho , người đàn ông này có lúc kiên cường đến khiến người ta đau lòng. Sáng sớm ngày mai phải dậy sớm nấu ăn tẩm bổ cho thôi.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, sau cả đêm nghỉ ngơi tinh thần Tất Tử Thần sáng láng trở lại. Nghiêng đầu nhìn nằm bên cạnh, tiếng hít thở nhàng nhàn nhạt, lông mi hơi cong khẽ rung rung dưới mí mắt, đôi môi đào nhắn mềm mại ướt át, cả người có vẻ cực kỳ an tĩnh màng danh lợi.

      tay Tất Tử Thần chống đầu, hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào , .giống như muốn bù đắp lại mấy tháng xa cách. phải là cực kỳ xinh đẹp, do nghề nghiệp nên cũng phấn son nhiều, thỉnh thoảng có trang điểm cũng chỉ nhàng nhìn ra dấu vết. Nhưng càng nhìn, lại càng thích, con ngươi trong suốt luôn tràn đầy nụ cười, khóe miệng cười làm cho người ta có cảm giác ôn hòa điềm tĩnh, lúc đeo mắt kính lại xinh đẹp sâu sắc, lấy mắt kính xuống lại làm cho người ta cảm thấy tinh nghịch bướng bỉnh.

      Chợt, giống như muốn thức dậy, chép miệng, nhàng lật người, càng gần hơn. Chờ giây lát, thấy cũng có hành động gì nữa, Tất Tử Thần mới thở dài hơi, ra là còn ngủ.

      Trong nhà tuy mở máy điều hòa khí, nhưng rốt cuộc thể so với lò sưởi, chăn lại mỏng. Diệp Dĩ Mạt cảm giác có chút lạnh, trong lúc ngủ mơ cũng tìm chăn, tìm lâu, rốt cuộc thấy được cái chăn mềm mại vui mừng ôm lấy, ah, sao lại cứng như thế?

      Tất Tử Thần bị ôm cái như vậy cũng hoảng hốt hồi lâu, thân thể mềm nhũn dính lấy , nhất là, còn có thói quen trói buộc khi ngủ, mặc dù có áo ngủ, nhưng mà chỉ lớp mỏng manh, làm sao che hết được thứ gì? Bộ ngực mềm mại cứ dán lên cánh tay của như vậy, bắp đùi thon dài ở bên trong quần ngủ màu hồng, lộ ra ngón chân trong suốt đáng , từng cái từng cái cọ vào bắp đùi .

      Người gây ra họa vẫn vô tội nhắm chặt hai mắt như cũ, mặt cau mày vui, hai gò má trắng nõn lên má lúm đồng tiền nhàn nhạt, dáng vẻ rất ngon miệng.

      Tất Tử Thần nuốt ngụm nước miếng, khỏi miệng đắng lưỡi khô, thời điểm buổi sáng vốn dễ dàng kích động, cố tình này chút phòng bị cũng có, thỉnh thoảng lộ ra tư thái mê người như vậy. Có lúc, phải cố ý quyến rũ, ngược lại càng thêm mê người.

      suy nghĩ, này lại cử động, ôm cánh tay của vẫn cảm thấy hài lòng thế nhưng cả người lại gần sát hơn chút nữa, cả người giống như con thỏ , chui chui vào trong ngực , hai chân cũng mở rộng vững vàng vòng chắc chân của .

      biết đây là thói quen của , lúc ở Nam Kinh, ngủ cùng cái giường lớn, vĩnh viễn đều có chăn, rất thích ôm chăn, hoặc là dung hai chân ôm chăn ngủ.

      Chỉ là giờ phút này, nhóc này đến gần trong vô thức, đối với cũng vô cỳng hấp dẫn. Đáy lòng càng nóng ran nhìn vào mắt của , cũng giống như bắt lửa, nóng bỏng như mặt trời.

      Đáy mắt mảnh nóng rực. Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Dĩ Mạt giữa lúc mơ mơ màng màng giật mình mở mắt ra.

      Mặc dù tới bước cuối cùng, nhưng Diệp Dĩ Mạt rất ràng đáy mắt nóng bỏng của biểu đạt cái gì. Trong hơn mười ngày đó, nhìn ánh mắt của dần dần sáng tỏ.

      Cúi đầu nhìn bản thân mình, khuôn mặt Diệp Dĩ Mạt bỗng nhiên “vọt “ cái liền nóng ran, cũng biết tư thế ngủ của trước sau như , cương quyết bướng bỉnh.

      “Tiểu Mạt……” Tất Tử Thần cúi đầu, dần dần tiến tới gần , chót mũi cọ vào mặt , hô hấp ấm áp phả lên mặt của , mềm mập mờ.

      Tất Tử Thần hôn lên khóe miệng của cái, bàn tay cẩn thận từng li từng tí thăm dò vào trong áo , chỉ hơi run rẩy, lại ra tay ngăn cản. Giống như là khích lệ lớn nhất đối với hành động của Tất Tử Thần, nhàng gặm cắn cổ , tay từ từ cởi cúc áo. Tay bình thường quen cầm súng bây giờ cởi cúc áo, thế nhưng cũng linh hoạt như thế

      Năm ba nút áo được mở, nơi mềm mại no đủ của còn trói buộc của cúc áo ra đầy đủ trước mắt . Diệp Dĩ Mạt mặt đỏ, nghiêng mặt dám nhìn , tay lại nhàng vòng chắc eo ếch của , làm nhu muốn mời.
      Last edited: 29/9/14
      garan2602Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Truyện hay lắm, thanks nàng @wjuliet43 , cố gắng post tiếp nha nàng :hoan ho::hoan ho::hoan ho::hoan ho::hoan ho:
      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :