Chương 28.1:
giáo Diệp mím môi hướng về nữ sinh phía đối diện dịu dàng cười tiếng, cười đến nữ sinh đối diện đều nhìn kém mắt.
Oa oa bất ngờ, các có bạn là mĩ nữ đấy! Nhưng mà, vì sao cảm thấy nữ sinh này cười lên lại trầm như vậy chứ?( câu đầu ta chém đấy, dịch hiểu gì cả).
"Cái đó. . . . . . Bạn học. . . . . . Huấn luyện viên của chúng ta đắc tội với bạn sao?" Nữ sinh mặt tròn lắp bắp hỏi. Chính là tùy tiện vừa hỏi thôi, sao lại giống như hỏi ra kẻ thù như vậy? Chẳng lẽ vị bạn học này cùng huấn luyện viên có thù đội trời chung sao? Ô oa oa, muốn xen vào! Mẹ, phải về nhà ~ đại học là đáng sợ ~~
Diệp Dĩ Mạt có gì hình tượng lau mồ hôi, bây giờ là sinh viên chịu huấn luyện, phải giáo viên, cho nên cần hình tượng ―― giáo Diệp tự cam chịu như thế rồi.
" có gì, chính là xuyên thấu qua tượng nhìn bản chất mà thôi, bạn học sao này các bạn cũng học được." giáo Diệp nháy mắt, tâm tình rất tốt nhìn đoàn nữ sinh đối diện ngây ngốc. Ưmh, đùa giỡn các nữ sinh trẻ cái gì, quả nhiên chơi rất khá.
"A, a nha. . . . . ." đám nữ sinh ở đối diện cũng gật đầu tựa như lĩnh giáo được, vì biết nha, họ chính là cảm thấy vị bạn học này rất thâm trầm, ưmh, đúng, thâm trầm.
nhảm, so với các sống lâu hơn chừng mười năm, chẳng lẽ là sống vô ích? Bốn năm đại học hai năm nghiên cứu sinh lại thêm ba năm công việc, những năm này ăn cơm cũng có thể nuôi sống hai trăm đầu heo rồi.
là muốn uống nước. . . . . . Đùa giỡn các nữ sinh trẻ xong, giáo Diệp bắt đầu buồn bã rồi. quên mang nước.
Nhìn các bạn ‘đồng học’ sớm có chuẩn bị lương khô uống nước, giáo Diệp tạm thời được xếp vào lớp liền cực kỳ muốn cho Chính ủy Triệu tại phía trại lính xa kia râu ria mọc thêm hai đường (cái này lắm), có phong cách trưởng bối ~ muốn chết khát !
Còn là huấn luyện viên, có nước miễn phí uống ~ giáo Diệp ‘đói khát’ mà nhìn các huấn luyện viên ngồi vây chung chỗ, bên chân Tất Tử Thần còn để chai nước suối mới vừa mở ra .
Lấy điện thoại di động ra ――― giáo Diệp cực kỳ may mắn Chính ủy Triệu chưa cho người ta đem điện thoại di động của tịch thu lại. Ngón tay nhanh nhấn bàn gõ, Diệp Dĩ Mạt gửi tin nhắn cho doanh trưởng Tất: em chết khát rồi TAT. Còn phụ thêm vẻ mặt khổ sở.
Diệp Dĩ Mạt hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào , xa xa xác định lấy điện thoại di động ra, sau đó đứng lên, hướng những chiến hữu khác bên cạnh cười cười xin lỗi, nhìn chung quanh, cuối cùng đưa ánh mắt khóa đến nơi này của .
Nhìn nha đầu này hai mắt sáng lên nhìn , đúng, là nhìn chai nước trong tay , Tất Tử Thần bất đắc dĩ. Trước huấn luyện là muốn cùng , khiến cho hiểu lầm cái gì, nhất định mình vào đội trước thời gian, muốn mang nước cũng kịp ra khỏi miệng. Lúc này hay lắm, gieo gió gặt bão .
"Ừ, cầm." Đem nước đưa cho , Tất Tử Thần thuận thế ngồi vào bên cạnh .
Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt nhận lấy, muốn người chung quanh nhìn thấy lại có ánh mắt hiếu kỳ. sai lầm rồi, vốn là muốn che giấu chút gì, vào lúc này giống như có tác dụng ngược lại rồi.
Vừa thấy huấn luyện viên trai đẹp ngồi tới đây, nam sinh nữ sinh xung quanh tất cả đều phần phật cái xông tới, huấn luyện viên già huấn luyện viên trẻ, ánh mắt vẫn quên tò mò rơi vào người nữ sinh bên cạnh huấn luyện viên, người kia là ai đây? Huấn luyện viên tự mình lấy nước cho , chẳng lẽ là em ? Nghĩ như vậy, nam sinh có lá gan lớn liền hỏi ra lời : "Huấn luyện viên, vị bạn học này là em thầy sao?"
‘phốc’, giáo Diệp ngụm nước thiếu chút nữa phun ra ngoài. Chẳng lẽ ngụy trang được thành công đến thế này? Bọn họ cảm thấy so với bọn hộ lớn hơn nhiều? Giả bộ nai tơ có thể đến tình trạng này, doanh trưởng Tất, chiếm tiện nghi rồi !
Nhất là nhóm nữ sinh kia nghe qua Diệp Dĩ Mạt ‘hào phóng như vậy ’, càng thêm tò mò đến được, vốn cho là kẻ thù, ra là em, khó trách, em đối với trai nha, tóm lại là trong lời có điểm thân mật. Ưmh, hoá ra là như vậy , họ hiểu ~
Tất Tử Thần vốn cũng tính toán che dấu cái gì, làm lính cũng có thể có bạn chứ? Làm lính cũng có thể có vị hôn thê chứ? Làm lính cũng có thể huấn luyện vợ của mình chứ?
"Các em đoán sai rồi." Tất Tử Thần cười liếc mắt nhìn học sinh chung quanh, mắt đẹp nhếch miệng lên nụ cười dịu dàng, kéo vừa tay của người, ánh mắt rơi vào người , êm ái như Bạch Vân. Mười ngón tay đan xen, giọng điệu dịu dàng thay đổi: "Đây là vị hôn thê của tôi."
‘ phốc. . . . . . ’ đây là tất cả đồng học uống nước cùng chung phản ứng. Huấn luyện viên thầy xác định thầy có lừa gạt thiếu nữ vị thành niên chứ?
Gương mặt mặt tròn càng thêm đả kích, chỉ là chợt hiểu ra, lẩm bẩm : "Khó trách thầy giảng dạy mặt người dạ thú rồi. . . . . ."
Diệp Dĩ Mạt che mặt, sinh viên thời nay năng lực lý giải cũng tốt như vậy?
Nhìn mọi người sáng tỏ mà cười mập mờ, nụ cười giáo Diệp bình tĩnh nén được giận, doanh trưởng Tất càng thêm cười đến rực rỡ: "À? Chúng ta mặt người dại thú?" Nha đầu này, đợi lát nữa cố ý tìm giáo huấn đây?
giáo Diệp vội vàng đứng lên, giả bộ nhìn thấy ánh mắt người khác chứa đầy ý, hướng về phía các bạn học khẽ mỉm cười: "Chào mọi người, tôi là đàn chị khóa của các em, Diệp Dĩ Mạt, mọi người có thể gọi tôi là Diệp sư tỷ, hoặc là giáo Diệp cũng có thể. Ưmh, tôi tốt nghiệp tám năm rồi, ngờ còn có thể cùng mọi người cùng nhau xem cuộc sống đại học, đúng là duyên phận, sau này vẫn còn xin mọi người chăm sóc nhiều hơn ~"
Nghe Diệp Dĩ Mạt tự giới thiệu mình, mấy nữ sinh hoạt bát sáng sủa sớm cười lên rồi, mỗi người đều gật đầu phải, cũng phải ở nơi xa thiếu nam sinh hối tiếc thở dài: "Lại là sư tỷ! Còn là bạn huấn luyện viên ai!" Nhưng vì sao so với bọn họ nhìn khác nhiều lắm? vốn mong đợi tới đoạn tình xinh đẹp trong thời đại học đây này? Đây là tiếng lòng của vị thiếu niên, chỉ là, chống lại nụ cười của huấn luyện viên nhìn như vui vẻ kì thực giấu giếm ánh mắt sát khí, tất cả các thiếu niên đều thông minh lựa chọn hành quân lặng lẽ, cùng huấn luyện viên giành vợ cái gì, kẻ đần mới làm!
Tất Tử Thần khóe miệng giật giật, được, lúc này mới ngày thôi, tại sao lại có ít ‘tình địch’ rồi?
"Tốt lắm, mau dậy, huấn luyện bắt đầu!" Mười phút dài cũng dài lắm, bảo ngắn cũng ngắn lắm.
Mọi người vội vàng tập họp, tiếp tục huấn luyện vừa rồi. Vừa đứng đến trong thao trường, Tất Tử Thần lại khôi phục khuôn mặt nghiêm túc, Diệp Dĩ Mạt ràng đều nhìn thấy đứng bên cạnh thỉnh thoảng hướng tới ánh mắt hâm mộ vừa đáng thương rồi.
Đáng thương cái gì? giáo Diệp 囧 rồi. Chẳng lẽ đồng tình có bạn trai công và tư ràng này sao? Khụ khụ, đây phải chứ.
Còn có hơn tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc. Huấn luyện tiếp theo, Diệp Dĩ Mạt lại có chút theo kịp, người ngồi lâu dài thiếu hụt vận động, vận động lớn nhất cũng chính là đánh cầu long chút, tản bộ, nếu phải là cùng Tiểu Thụy nhi cùng nhau luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, lần này thả vào bên dưới ánh nắng mặt trời gay gắt này, váng đầu hoa mắt chắc là cần phải , mất nước vô lực mới là khổ sở.
tiếng còi vang lên, rốt cuộc cứu vãn giáo Diệp thiếu chút nữa mệt mỏi rời chân."Cuối cùng kết thúc . . . . . ." Chung quanh vang lên mảnh thanh than thở.
"Tạm được?" Tất Tử Thần cởi xuống cái mũ, tới vịn cũng sắp ngã xuống, Diệp Dĩ Mạt cũng có khách khí, trực tiếp đem toàn bộ trọng tâm đều dựa người . Về phần những thứ ước ao ghen tị còn là đồng tình than thở tiếc kia, có cái đó tinh lực quản, chỉ có cảm giác mình chân cũng sắp đứt ra rồi!
Tất Tử Thần cau mày nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng, mặt hồng như vậy, đôi môi lại có chút bình thường, vừa sờ cái trán, quả nhiên có chút nóng, phải là trúng gió rồi chứ? sớm với , tiếp tục kiên trì được ra khỏi nhóm là được rồi, có nhiều cái nữ sinh xin nghỉ ngơi, lại cứ sĩ diện.
"Có chút bị cảm nắng, trước tiên đưa em trở về ." Bên chỗ có thuốc cảm nắng.
"Ừm." Do đỡ, Diệp Dĩ Mạt từng bước qua.
Dì quản lý ở ký túc ánh mắt kinh ngạc nhìn, Tất Tử Thần bình tĩnh nửa ôm nửa đỡ lên lầu.
Editor: shmilysmile.
Last edited by a moderator: 6/12/14