1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn đời có duyên - Viên Nghệ (Quân Nhân) (Full 67 Chương+ 1 NT) - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: kết cục hoàn mỹ


      Ngày hôm sau, Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Thần cùng ra sân bay đón người, bạn học của Lý Thụy, ra là bạn bè đúng hơn, tiểu tử nước Pháp. Năm trước Lý Thụy nước Pháp làm sinh viên trao đổi hơn nửa năm, tiểu hỏa nước Pháp này chính là bạn cùng phòng của , nghe vóc người tuấn, chỉ là lúc nhìn thấy người , Diệp Dĩ Mạt thiếu chút nữa phun cười, chàng trai cực kỳ khôi ngô tuấn tú nước Pháp mặc thân trang phục truyền thống Trung quốc, vừa thấy Diệp Dĩ Mạt liền nước dán mặt hôn kiểu Pháp, Tất Tử Thần ở bên nhìn cũng đen mặt, liền kéo vợ mình qua, dùng tiếng Pháp lưu loát chào hỏi cùng cậu ta, lời dạo đầu như chủ tịch Trung Quốc tiếp kiến Tổng Thống nước Pháp vậy, trực tiếp đem cậu thanh niên nước Pháp đứng hình, mặt ngốc trệ.

      Diệp Dĩ Mạt lôi kéo chồng mình, dùng ngữ trao đổi: "Xin chào, tôi là chị của Lý Thụy Diệp Dĩ Mạt, mấy ngày nay công ty của nó tương đối bận rộn, để cho tôi chiêu đãi giúp chút, mong cậu đừng chê trách."

      Tiểu hỏa nước Pháp cũng là dùng Trung văn được tự nhiên đáp: "Xin chào, tên tiếng Trung của em là Lý Tưởng, tên nước Pháp là Phonnix, chị có thể tiếng Trung với em, em theo Thụy học lâu rồi. . . . . ."

      Diệp Dix Mạt nở nụ cười, thế nhưng cũng họ Lý ai, phải là Tiểu Thụy lấy tên cho cậu ta chứ?"Xin chào, Lý Tưởng, đây là chồng tôi Tất Tử Thần, cậu có thể gọi ấy. . . . . ."

      Lời còn chưa hết, người nước ngoài ầm ầm ĩ ĩ: " Thần Thần! Ngưỡng mộ đại danh lâu ngưỡng mộ đại danh lâu! !"

      Diệp Dĩ Mạt ngạc nhiên, danh hiệu của đại doanh trưởng Tất vang dội a, vì sao truyền tới tận nước Pháp chứ? Chỉ là, chàng trai người nước ngoài giải thích nguyên nhân.

      "Thụy với em cậu ấy rất bội phục Thần của cậu ấy, Thụy nhất định là lời !" gương mặt Lý Tưởng nghiêm chỉnh.

      Tất Tử Thần giựt giựt khóe miệng, bình tĩnh rút tay về, "Cái này đồng chí Lý Tưởng, chúng ta ăn cơm trưa trước ." Mặc dù biết người Pháp thiên tính lãng mạn kềm chế được, nhưng mà doanh trưởng Tất vẫn vui lòng người ta vừa thấy mặt thân mật với vợ mình. Đây phải là tìm đánh sao.

      Dọc theo đường , Tất Tử Thần lái xe, Diệp Dĩ Mạt ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lý Tưởng mình ngồi ở ghế sau, ríu ra ríu rít dùng tiếng Trung vẫn còn chưa sõi chuyện, khi biết được Diệp Dĩ Mạt trước kia là giáo viên dạy lịch sử, bạn Lý Tưởng vẫn sùng bái văn hóa Trung Quốc nhất thời mắt sáng lên, còn kém nhào tới ôm lấy thần tượng trong truyền thuyết : "Chị. . . . . . , Diệp sư phụ, ngài nhất định phải thu em làm đồ đệ! Dạy em Hàng Long Thập Bát Chưởng và Lục Mạch Thần Kiếm trong truyền thuyết,!"

      Diệp Dĩ Mạt đổ mồ hôi, Tiểu Thụy à, rốt cuộc em dạy cái gì cho bạn của em vậy chứ? Cái gì mà Hàng Long Thập Bát Chưởng và Lục Mạch Thần Kiếm, chứ, còn Cửu Chân Kinh và Cửu Dương Thần Công、 đây nè. Còn nữa, ai giáo viên lịch sử là biết võ công à? Trong truyền thuyết kungfu Trung Quốc, dễ học như vậy sao?

      Kế tiếp hai ngày, bởi vì Tất Tử Thần có chuyện, cho nên Diệp Dĩ Mạt và Lý Thụy liền làm chủ nhà, Lý Thụy mang theo em nước Pháp ăn vặt ở Hàng Châu, lại dẫn cậu ta Tây Hồ Linh lượn vòng, ở bên Đoạn Kiều câu chuyện tình Bạch nương tử cùng Hứa Tiên, đem chàng trai lãng mạn nước Pháp cảm động đến rơi nước mắt, ý vị mù à mù à, tại sao có thể có người như vậy chứ.

      cần hoài nghi, đây tuyệt đối là Lý Thụy dạy. Tác dụng đồng hoá của người Trung Quốc tương đối vĩ đại. phải có câu đùa ư, Trung Quốc nếu là muốn xưng bá thế giới, chỉ cần dùng sức di dân qua các quốc gia khác thế giới là được rồi.

      Diệp Dĩ Mạt bởi vì bình thường phải chăm sóc con trai, cộng thêm còn có ông chồng hẹp hòi, cho nên cậu ta chỉ ở đến ngày thứ ba rồi đến bên nhà bố mẹ làm bữa cơm, muốn mời tiểu hỏa nước Pháp nếm món ăn.

      Lúc cơm nước xong Tất Tử Thần liền lái xe tới đón người, buổi tối Lý Thụy muốn dẫn em thể nghiệm buổi tối vui vẻ ở Trung quốc, tự nhiên thể để chị mệt mỏi, nếu rể tiêu diệt mất.

      Hôm nay Tất Tử Thần mặc cái áo khoác ngoài dài màu xám tro, bên trong là áo len màu đen, cả người cũng có vẻ văn nhã tuấn lãng. Lý Tưởng ước chừng bị cao lương mỹ vị và rượu ngon Trung Quốc hun đúc cho, lưu luyến ôm lấy thần tượng hiệp nữ trong cảm nhận của , nhất kích động, trong miệng liền nhảy ra chuỗi tiếng Pháp, Diệp Dĩ Mạt nghe mà lời cũng hiểu, lại làm Tất Tử Thần cho quen thuộc tiếng Pháp nghe được gương mặt tuấn tú càng ngày càng đen.

      Cái gì gọi là vượt qua quốc giới, cậu rốt cuộc tìm được tình chân thực? Cái gì gọi là ngay cả tiền trình nhấp nhô bất bình, cạu ta cũng buông tha?

      Đây là trần trụi giành vợ đấy! Xới đất! Khích lệ hồng hạnh xuất tường đấy! ! ! Doanh trưởng Tất nổi giận! Đây phải là đem người sống sờ sờ như làm cái cái rắm sao? đúng, cái rắm còn có thể có tiếng vang!

      May mà vợ
      nghe hiểu tiếng Pháp! Ánh mắt nhàng rơi vào người cậu em vợ định phiên dịch cho chị , doanh trưởng Tất cứ thế đem người em vợ làm cho câu cũng dám .

      có gì, chính là cảm ơn tối nay em chiêu đãi.” Tất Tử Thần kéo vợ qua phía mình, trợn mắt nhìn em vợ cái, người nước ngoài cái gì, sau này tới tự mình chiêu đãi ! Làm mất cậu, cùng lắm giới thiệu người khác cho Tử Nghiêu thôi, nhưng mà vứt bỏ vợ , cùng người liều mạng!

      “A a ˜” Diệp Dĩ Mạt ngẩng mặt lên, hướng về phía Lý Tưởng khẽ cười: “ có gì, chơi vui vẻ là tốt rồi ˜” chính là dùng ngữ.

      Rất dễ nhận thấy, ông gà bà vịt. Cậu bé Lý Tưởng có chút mê mang, mắt to con ngươi màu xanh lam nháy mắt lại nháy mắt, cuối cùng bị Lý Thụy kéo vào taxi: “ rể, chị, chúng em trước ˜” ngu ngốc, , sợ rể tôi xơi cậu nữa à?

      Tất Tử Thần rất giận, vừa có người nước Pháp biết nhô ra từ chỗ nào, vừa có Mạc Tiếu Mẫn giống như em , đây rốt cuộc là thế nào? Ông trời xem bọn họ những ngày sau này quá thuận lợi nên quyết định kích thích sao? Vậy cũng nên như vậy ! Thà phá mười ngọn miếu, làm hư việc cưới! Là chân lý mãi mãi!

      Cuộc sống sau này có cách nào tiếp tục như vậy, ai biết lúc có ở đây, có nhiều con ruồi chạy lên cửa như vậy chứ? Liếc mắt nhìn Tiểu Mạt an tĩnh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tất Tử Thần nắm chặt tay lái. trước mắt này quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn được rồi, tóc dài thả tùy ý, mấy lọn rơi sau tai, lười biếng mà phong tình, áo khoác màu nâu nhạt thêm giày thấp màu đen, đơn giản mát mẻ, nếu ai thèm thuồng vợ , mới tin đấy!

      được được, lần này trở về, nhất định phải mang theo vợ con cùng !

      Về đến nhà, Diệp Dĩ Mạt trở về phòng chơi cùng con trai, Tất Tử Thần mình tìm mẹ mình.

      Tất nhiên thể ‘mẹ à có người ở thèm thuồng vợ của con trai mẹ’ như vậy được, nhưng mà hậu quả mấy lần đấu tranh mang vợ con cùng kia vẫn còn thấy .

      “Mẹ, con và Tiểu Mạt cũng kết hôn lâu như vậy, đến bây giờ cũng chưa làm tiệc rượu trong bộ đội, thể cứ để như vậy được? Trước kia Tả Tả Hữu Hữu còn , con cũng bỏ được bọn họ ra ngoài lắc lư, tại này hai đứa da căng đầy lắm, dẫn cho các chiến hữu xem chút, cũng phải là vừa đúng sao?”

      Lý Mân bị có chút động lòng, năm đó lúc Tả Tả Hữu Hữu ra đời được nửa năm bọn họ tính toán bộ đội làm cuộc tiệc rượu, ai biết Hữu Hữu chợt phát sốt, Tiểu Mạt bị sợ đến nửa bước cũng dám rời , từ đó tiệc rượu này bị hoãn lại, cho tới bây giờ lãnh đạo trong bộ đội và chiến hữu của Tử Thần cũng chỉ có ăn mấy bao bánh kẹo cưới thôi, quả được.

      “Hơn nữa mẹ à, bộ đội phải mỗi năm đều có tổ chức quân huấn con cái của quân nhân sao, con ý để hai tiểu tử này cũng luyện chút.” Tất Tử Thần nghiêm trang, giống như con trai năm nay mười ba tuổi, mà phải ba tuổi.

      Khóe miệng Lý Mân giật giật, đây là phải quá sớm sao? Cháu trai bảo bối của bà có thể theo được kịp sao? Bộ đội tổ chức quân huấn rất nghiêm khắc đấy.

      Tất Tử Thần thờ ơ liếc nhìn con trai chơi đùa ở trong phòng khách, gật đầu : “Muốn từ con nít nắm lên, đây là ông cụ thường mà.” xong, hướng hai tiểu tử chơi xe lửa gọi: “Tả Tả Hữu Hữu, có muốn cùng ba đến bộ đội bắn súng nhìn xe tăng ?” Tối hôm qua dỗ này hai Tiểu Tổ Tông phen.

      Tả Tả thả đầu xe lửa trong tay xuống, đầu tiên là mê mang nâng lên mắt, suy nghĩ kỹ hồi, đại khái mới suy nghĩ ra cái gì là bộ đội, bắn súng, xe tăng, lúc chờ tỉnh lại, kịp chờ đợi chạy tới: “Tả Tả muốn kéo! Tả Tả muốn bắn súng súng! Lái xe tăng!”

      Hữu Hữu cũng liền vội đuổi theo: “Còn có Hữu Hữu cùng nữa!” Tuyệt đối thể vứt bỏ Hữu Hữu!

      “Chuyện này bà con phải thương lượng với ba các con chút.” Lý Mân do dự , “Dù sao Tả Tả Hữu Hữu cũng còn phải chuẩn bị đến vườn trẻ nữa.”

      Tất Tử Thần gật đầu cái: “Ngày nghỉ Tả Tả Hữu Hữu có thể trở về bồi ông bà nội.” Cái cách này toàn vẹn ? Cách xa nhà, chỉ sợ ông cụ và mẹ còn có cha mẹ vợ đem hai tiểu tử này làm hư rồi, về sau vô pháp vô thiên, như vậy hối tiếc kịp.

      Tác giả có lời muốn : đoán chút đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Dù sao Viên Nghệ thích chơi cái gì hai nam hai nữ, các vị cần ghét Tiểu Mẫn và Lý Tưởng.
      Last edited by a moderator: 13/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 62: kết cục hoàn mỹ

      chuyện, em Mạc Tiếu Diệu và Mạc Tiếu Mẫn đến. Lý Mân để cho chị Vương pha trà.

      " Ba mẹ các con thân thể có khỏe ?" Lý Mân thân thiết hỏi, em Mạc gia coi như là bà nhìn lớn lên, lúc Mạc Tiếu Diệu và Tử Thần luôn chơi với nhau, sau này lại học trung học cơ sở còn chung lớp, nhưng mà cậu ấy có đầu quân, lại học ở nước Mĩ, mãi cho đến mấy năm trước mới trở về, Mạc Tiếu Mẫn cũng thế, nha đầu này khi còn bé và Tử Nghiêu đánh nhau, ai biết trưởng thành cũng thành bạn tốt, lễ mừng năm mới trước vẫn tìm đển Tử Nghiêu nghỉ đông theo dạo phố .

      Cha mẹ Mạc gia đều ở nhà, sư trưởng Mạc thân thể được khỏe, viện dưỡng lão Cổ Lãng nghỉ ngơi điều trị, mẹ Mạc dĩ nhiên cũng cùng, lần này việc chuẩn bị cho năm mới tất cả đều là hai em này lo liệu cả. Lại , bọn trẻ này bà nhìn chúng lớn lên từ , đến tận bây giờ bất tri bất giác có thể mình đảm đương phía rồi, ai, bọn họ già rồi.


      Bây giờ Tất Tử Thần vừa nhìn thấy Mạc Tiếu Mẫn liền nhức đầu, tiếp theo nhìn Mạc Tiếu Diệu cũng thoải mái. Mạc Tiếu Mẫn cũng ổn, nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt của , làm sao lại u oán như vậy chứ? cũng nhớ tự mình có hủy bỏ ước định cưới hỏi gì cả cùng em kém mình nhiều tuổi như vậy mà.

      " Tử Thần, chị dâu đâu?" Mạc Tiếu Mẫn vừa mở miệng chuyện, Tất Tử Thần cảm thấy toàn thân nổi da gà, thanh thuần dịu dàng, bôi son môi đỏ như vậy, như Tử Nghiêu nhà vậy rất nhàng thoải mái ~

      "Chị dâu của em ở trong phòng chăm sóc đứa trẻ rồi, Tả Tả Hữu Hữu chơi mệt rồi ngủ." Lúc Tất Tử Thần lời này, đường cong khóe miệng có lý do mà sâu hơn. Tả Tả Hữu Hữu rất dính mẹ, mỗi ngày đều cần phải mẹ dụ dỗ mới có thể ngủ, dù là ngủ cùng ông bà nội cũng vậy, nhất định là phải mẹ kể xong câu chuyện xưa con thỏ mới bằng lòng an tĩnh chui vào chăn, điểm này tuyệt đối là câu chuyện chiến đấu ngày xưa của ông nội cách nào so sánh được.

      Mạc Tiếu Diệu nhìn bạn tốt của mình ở nhà rất có phong thái đàn ông tốt, muốn đấm , chẳng lẽ biết mình vẫn còn độc thân luôn bị khổ ép xem mắt sao? nghe Tử Thần xem mắt mới quen vợ ta, bọn họ thường ngày tránh xem mắt để sống độc thân cho thoải mái, bây giờ ai cũng đều cầu ông nội bà nội trưởng bối trong nhà an bài mai mối cho bọn họ, hơn nữa đều chọn con chiến hữu cũ của ông cụ trong nhà, liền muốn cũng có thể có cái phúc khí nhanh chóng tìm được nàng dâu giống nàng dâu ở nhà này.

      Tất Tử Thần sao có thể nhìn ra ý tứ của đám bạn chứ, đám người kia chính là ghen tỵ với , hừ. em cùng nhau lớn lên trong đại viện, mặc dù thể ly kinh bạn đạo (có lẽ là tình bạn thể tách rời), nhưng mà đại khái là muốn để gia tộc an bài tất cả của mình, nhất là hôn nhân. Nhìn mấy người chấp nhận được an bài kết thân, nhìn lại Tất Tử Thần tình cảm với vợ chút, bọn họ giống như đều điên lên, thể tự do , nhưng là xem mắt cũng có thể ! Ông cụ cũng rất coi trọng tình cảm, nhất là đối với chiến hữu cũ, vừa nghe tiểu tử trong nhà muốn xem mắt với con chiến hữu cũ của mình, gia thế cái gì trước để bên, tối thiểu yên tâm chiến hữu cũ dạy dỗ con , mỗi người đều mừng rỡ nhanh tìm số điện thoại gọi điện thoại , xem mắt có được hay , chiến hữu cũ tụ hội ngược lại làm vài tràng.


      "Tốt lắm cả, chừng nào cũng tìm cho em chị dâu giống như chị dâu của Tử Nghiêu chứ, ba mẹ khẳng định vui chết." Mạc Tiếu Mẫn che miệng cười, có gì đúng, nhưng là nghe vào trong lỗ tai Tất Tử Thần cũng quá thoải mái, cái gì gọi là chị dâu giống như chị dâu của Tử Nghiêu chứ? Tiểu Mạt của toàn thế giới chỉ có , dĩ nhiên là người khác giống nhau như đúc.

      Tất Tử Thần tùy ý hơi cong môi cái, giọng nhàn nhạt sang chuyện khác: "Diệu tử, chừng nào cậu Bắc Kinh? Giúp tôi chào hỏi với lão Tứ, qua ít ngày tôi Bắc Kinh chuyến, đến lúc đó mọi người cùng tụ họp."

      Mạc Tiếu Diệu : "Sao cậu tự mình gọi điện thoại cho cậu ta? mình cậu điện thoại đến, cậu ta thể vui mừng mà chuẩn bị à?"

      Tất Tử Thần nhấp ngụm trà: "Tôi làm việc công, có phương tiện."

      Mạc Tiếu Diệu cũng biết tự do giống bọn họ, dù sao ở trại lính, rất nhiều việc cũng nên chú ý. Mấy tiểu tử kia phương Bắc phát triển sau này liền ít trở về, lần trước lúc Tử Thần kết hôn mấy em cùng nhau về giúp làm tài xế, thời gian còn lại, muốn gặp bọn họ, so với lên trời còn khó hơn.

      "Được, đến lúc đó tôi chào hỏi với mấy người lão Tứ lão Ngũ, chừng nào cậu đến để tôi bảo bọn họ rành thời gian ." Mạc Tiếu Diệu vỗ đùi: " nhiều lời với cậu nữa, thay tôi chào hỏi chú Tất và dì Lý, tôi phải nhanh chóng gặp con lão trung đội trưởng của ba tôi~" phải nhanh chóng xem mắt ~


      Tất Tử Thần chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhìn dạng đắc chí này, biết còn tưởng rằng bây giờ cậu ta muốn động phòng hoa chúc rồi đấy, phải xem mắt sao! Có được hay còn là vấn đề đấy!

      ", chúng ta ngồi tí nữa ~ Tử Thần khó được trở về lần ~" Mạc Tiếu Mẫn lôi kéo cánh tay của trai làm nũng .

      Mạc Tiếu Diệu cười ngắt lỗ mũi: "Tiểu nha đầu phải có mắt nhìn chứ? Tử Thần của em khó được về nhà lần, vào lúc này muốn bồi vợ con nữa chứ ~"

      Mạc Tiếu Mẫn vẫn còn phục lầm bầm: "Vậy em cũng khó được mới trở lại, Tử Thần sao bồi em chứ?"

      Trái tim Tất Tử Thần liền ‘đăng’ phát trầm xuống. chuyện, cũng phải là tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi, mà là 23-24 tuổi đấy.

      Trở về phòng, Tả Tả Hữu Hữu ngủ say, đeo tai nghe mạng.

      Tất Tử Thần bưng ly sữa bò vào, thuận tay đặt ở bên tay phải của . cúi □, ôm vào trong ngực, từ phía sau nhìn viết chữ. Tay của coi là , nhưng mà mảnh khảnh thon dài, nhất là đầu ngón tay, thoải mái vót nhọn, rất là đẹp mắt. Quá khứ là bởi vì thói quen nghề nghiệp, bây giờ là sợ thương tổn được đứa bé, luôn luôn thích để móng tay dài, cắt chỉ còn lại chút màu trắng, sạch sáng ngời.

      Lúc viết văn, mười ngón tay bay múa nhanh ở bàn phím, linh động khác thường.

      biết, thích viết chút chuyện xưa đơn giản, cho dù quá trình gian khổ cỡ nào, cuối cùng rất thích cho bọn họ kết cục tốt đẹp, mặc dù rất nhiều lần đều ở trước mặt giương nanh múa vuốt, là bị người khác ngược nhiều nước mắt như vậy, lần sau mình cũng nhất định viết chuyện ngược người khác, nhưng đến cuối cùng, luôn mềm lòng, là sợ bị độc giả mắng.

      Hít hà gáy , vài sợi tóc rơi cong cong làm cho chóp mũi ngứa ngáy. nhiều năm như vậy, vẫn luôn dùng sữa tắm hương bưởi, hương vị thanh thanh nhè , thành thục quyến rũ, vẫn như năm đó.

      còn nhớ , lúc hỏi cái vấn đề này, híp mắt cười đến giống như chó Sdamoye vô tội, , bởi vì em có gặp phải tình huống gì làm cho em thay đổi trạng.

      hiểu. Theo như tính tình của , bình thản chịu đựng gian khổ, nếu phải biến cố, hết sức thích thay đổi trạng. cũng muốn thay đổi. Tiểu Mạt của , trong vài năm nay tính tình càng thêm thản nhiên, an tâm ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ, mặc dù tránh được có chút xã giao, nhưng là bây giờ có mẹ ứng phó giúp tay, chỉ cần an tâm chăm sóc trong nhà tốt là được.

      " viết gì vậy?" Tất Tử Thần vô cùng thích ôm từ phía sau, đôi tay che ở bụng mềm nhũn, nghĩ đến nơi đây từng mang thai hai đứa bé cho , liền nhịn được nhịp tim đập nhanh hơn, đứa bé của bọn họ, tại an tĩnh ngủ say ở bên người, hô hấp chợt chợt cạn, để cho an lòng.

      " chuyện phiếm." Diệp Dĩ Mạt hơi hơi nghiêng mặt, cong lên khóe miệng đáp: "Lý Tưởng hỏi em mấy vấn đề về lịch sử Trung Quốc."

      Vừa nghe đáp, ánh mắt Tất Tử Thần lập tức rơi vào màn hình, mới vừa rồi có chú ý nhìn, hôm nay nhìn lên, quả nhiên, bên cạnh văn bản đánh, mở ra hộp thoại.

      Nhìn chú chim cánh cụt này, lòng Tất Tử Thần tràn đầy khó chịu vạch đen đầy đầu, người Pháp cũng học người Trung Quốc chơi QQ rồi hả ? Có vấn đề biết tìm người khác , làm sao lại tìm vợ chứ? Vừa nghĩ tới Lý Tưởng, Tất Tử Thần liền nghĩ đến lúc mặt tiếc rẻ đối với vợ của mình gì tìm được tình lại gín nan vất vả, hớp máu giấu ở trái tim.

      " Vợ, để ý tới , chúng ta ra ngoài dạo có được ?" Tất Tử Thần dùng cằm vuốt ve cổ của , biết sợ nhột, nhất định là đồng ý .

      "Được được!” Diệp Dĩ Mạt vừa tránh vừa trả lời: "Để em với cậu ta tiếng."

      câu ‘see you next time’ gửi , khiến trong lòng doanh trưởng có hai tầng lửa băng, còn có lần sau? Thứ người như thế, ràng là muốn bị ăn đánh mà.

      "Tiểu Mạt, cái người nước Pháp đó thường tìm em sao?" Tất Tử Thần dắt tay vợ mình, làm bộ vô tình hỏi.

      "Cũng may, chỉ hỏi em mấy lần về vấn đề lịch sử." Diệp Dĩ Mạt giương mắt nhìn , giương khóe miệng: " phải ghen chứ?" xong, giống như là phản bác mình: "Làm sao có thể á..., cậu ta cùng tuổi với Lý Thụy mà 诶." Ước chừng hơn bảy tám tuổi, Tử Thần muốn ăn dấm cũng thể ăn người cậu ta được, nhưng mà, vậy tại sao mỗi lần Tử Thần nhắc tới Lý Tưởng cũng giống như khổ đại cừu thâm vậy?

      Tất Tử Thần dừng bước, ánh mắt lành lạnh chăm chú mà nhìn , gằn từng chữ: "Dạ, ghen." Lúc ở nhà vốn là nhiều, cố tình bởi vì bạn học của Lý Thụy này, muốn đón máy bay, còn phải làm chủ nhà, quá đáng hơn, Lý Tưởng dù là có xuất , cũng hồn bất tán! Bây giờ đến chim cánh cụt cũng xuất cậu ta! phải là hơn bảy tám tuổi sao? Nhìn Tiểu Mạt, sao có thể nhìn ra so với bọn lớn hơn nhiều tuổi như vậy chứ? Còn nữa, người ngoại quốc chú trọng những thứ này sao? Vừa nghĩ tới Lý Tưởng từng dùng tiếng Pháp đối với Tiểu Mạt là tình chân chính của cuộc đời này, có kích động muốn đem tiểu tử này bóp chết.

      "Cậu ta là bạn học của Lý Thụy, để cho cậu ta tự mình tiếp đãi , sao lại làm phiền vợ chứ?" Tất Tử Thần khoác vai của , ôn hòa cười yếu ớt.

      Diệp Dĩ Mạt liếc mắt: "Em mệt, Lý Thụy bận rộn việc công ty như vậy, giúp chiêu đãi tay chiêu đãi thôi, dù sao cũng chỉ ăn bữa cơm." Tất Tử Thần thêm gì nữa, dắt tay của trong hoa viên, thỉnh thoảng ngang qua mấy ông lão, nhìn thấy vợ chồng bọn họ tản bộ cũng nhịn được cười.

      Tất gia đối với cặp cháu trai sinh đôi ở trong đại viện có tiếng, nhà ai cũng đều hâm mộ, đều Tử Thần có phúc khí, chẳng những cưới được vợ tốt, lại sinh được hai đứa con trai ngoan. Bây giờ mấy người trưởng thành cũng bị kích thích nữa, cầu trong nhà giới thiệu nàng dâu, mấy ông bà già của họ mừng rỡ gật đầu liên tục, chỉ cần chịu kết hôn, con có cả bó lớn!

      "Tử Thần, cùng vợ tản bộ à?"

      Tất Tử Thần trả lời: "Đúng vậy, cùng vợ tản bộ ạ." Đuôi lông mày thượng mang theo vài phần cười, thấy thế nào cũng đều là hình tượng người đàn ông tốt trong gia đình.

      "Ai Tử Thần à, vậy ba mẹ cậu rất có phúc khí đó, con cháu đầy cả sảnh đường." Người tới cười ha ha, tóc bạc trắng tinh thần sáng láng.
      xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63: Kết cục hoàn mỹ
      Sau khi tạm biệt ông cụ, Tất Tử Thần tiếp tục dắt , nhiều lắm, liền nhịn được cau mày. Mới vừa rồi tay còn ấm, bây giờ lạnh thấu xương, năm nay mấy ngày lễ mừng năm mới thời tiết so năm trước đều tốt hơn, mấy ngày nay đều là ánh nắng mặt trời rực rỡ, chính giữa trưa ngồi ở bên dưới mặt trời còn có thể đổ mồ hôi. Sau khi sinh Tả Tả Hữu Hữu về sau tật xấu thể hàn hình như cũng khá hơn chút, giống như trước hôn nhân nữa, vừa đến mùa đông giống như tảng băng vậy, còn thích mặc nhiều quần áo. Chỉ là rốt cuộc thể so với , mới ở bên ngoài hồi, thấy còn khí ấm rồi.

      Đưa tay đem lấy hau cánh tay ôm cánh tay bỏ vào túi áo bành tô của , mới tiếp tục : " với mẹ rồi, lần này em cùng , chúng ta cùng bổ sung tiệc rượu kết hôn."

      "Còn Tả Tả Hữu Hữu sao?" Diệp Dĩ Mạt khẩn trương hỏi.

      "Theo chúng ta cùng ." Tất Tử Thần cười nhìn cái: "Chờ sau này Tả Tả Hữu Hữu học, đến ngày nghỉ cho bọn nó về chơi với ông bà nội ông bà ngoại, em thấy như vậy có được ?"

      "Được." Diệp Dĩ Mạt suy nghĩ lát, cuối cùng vẫn gật đầu, như vậy là phương án giải quyết tốt nhất . , mấy ngày nay trong lòng ra vẫn có chút vướng mắc, Mạc Tiếu Mẫn kia, có việc gì cũng tới tìm Tử Nghiêu chơi, sau đó có thể ở trong nhà cả ngày, thấy Tử Thần liền vây quanh , mở miệng tiếng Tử Thần, điển hình là con nhìn thấy thần tượng.

      Lần trước Tử Thần uống đến say khướt về nhà, là do Mạc Tiếu Mẫn và trai cảu ấy Mạc Tiếu Diệu dìu về, mặc dù biết Tử Thần cùng em trong hội uống rượu, nhưng mà trong lòng vẫn có chút thoải mái. Nhưng người ta mở miệng tiếng kêu chị dâu, cũng thể đồng ý được chứ? Nơi này ngại mặt mũi, tất cả đều phải toàn vẹn.

      Bên này hai vợ chồng tản bộ, bên kia hai mẹ con cũng xem ti vi chuyện phiếm."Ai mẹ, con với mẹ rồi, qua năm Tiểu Mẫn có thể Nam Kinh rồi, ấy còn bảo con nối với trai về sau nhờ chiếu cố ấy đấy."

      Lý Mân nhíu nhíu mày, Tử Thần ở trong bộ đội, sao chiếu cố con bé đó được? Nha đầu này, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ngược lại học được người ta." Sao con bé đó lại muốn Nam Kinh chứ? trai của nó phải ở Bắc Kinh sao?"

      "Con làm sao biết được?" Tất Tử Nghiêu ôm cánh tay mẹ: " ấy muốn dựa vào trai của ấy, cho nên muốn Bắc Kinh, nhưng mà con ở lại Hàng Châu cũng được, làm gì cần phải Nam Kinh." Tử Nghiêu cười khanh khách hai tiếng, nhìn như vô ý đùa: " phải là ấy muốn đến cùng chỗ với con chứ? 诶? Lần trước Tiểu Mẫn hối hận mình có sinh ra sớm mấy năm. . . . . ."

      Lý Mân sớm có tâm tình xem ti vi, ý đồ của Tiểu Mẫn bà khó nhìn ra, trẻ mà tóm lại là có chút mọn, nhưng nếu mà con bé này ý tấn công con trai bà bà cũng vui lòng rồi.

      Tử Nghiêu vẫn còn : "诶, lại con và chị dâu cũng kết hôn nhiều năm ? Nhớ năm đó, lúc chị dâu kết hôn, giáo viên địa lý lớp con và giáo viên số học lớp bên cạnh uống đến say mèm, cuối cùng cũng dạy được. . . . . ."

      Trong lòng Lý Mân thầm gia đình bình an, ngoài miệng cũng giáo huấn con : "Chuyện như vậy có thể lung tung à? Nhanh xem chút, trai với chị dâu con đâu rồi, nên trở về ăn cơm thôi." Ai u, bà đây là lớn tuổi ý tưởng cũng chậm à? Vợ chồng tiểu tử này ở riêng, cũng dễ dàng gặp chuyện may? Tả Tả Hữu Hữu nhà bọn họ đúng như vậy mà đáng thương, sao có thể có ba mẹ chứ? Vừa nghĩ tới ngày hôm qua TV có tiết mục thăm hỏi, bởi vì cha mẹ ly dị mà đứa bé kia bị vứt bỏ, tâm can Lý Mân rối cả lên, trong đầu thoáng cái, vậy mà đứa bé đáng tự nhiên biến thành cháu nội ngoan của bà!

      "Lão già, tôi với ông rồi, tôi nghĩ lần này để cho Tiểu Mạt và Tử Thần cùng , tiệc rượu còn chưa có làm, đứa bé cũng lớn như vậy, được." Đến tối Lý Mân với lão già như vậy.

      Tất Trọng Tường từ phía sau tờ báo nhô đầu ra, kỳ quái liếc mắt nhìn bà vợ mình, sao hôm nay lại đổi ý rồi?"Tiểu Mạt muốn chứ, cháu trai phải ở lại."

      Trong lòng Lý Mân ai tiếng, chưa nghe qua đứa bé là chất xúc tác cho tình cảm của cha mẹ à? Tử Thần cả ngày sống ở trong bộ đội, Tiểu Mạt mình ở nhà, có cái gì níu giữ chứ? Có được đứa bé ở chính giữa làm ràng buộc!

      "Tử Thần rồi, đứa bé nghỉ liền về nhà, lúc học lại đưa trở về, ông xem như vậy được ?"

      "Tôi bà già này con trai cho bà ăn thuốc gì à? Sao hôm nay tận lực giúp đỡ bọn họ chuyện vậy?" Tất Trọng Tường thấy kỳ quái.

      "Còn phải là vì đứa bé sao?" Lý Mân tức giận trừng mắt nhìn ông, biết mát, sao suy nghĩ chút nhiều năm như vậy vợ chồng bọn nó ở chung ít mà xa cách nhiều trong lòng có chua xót chứ? Năm đó bà nếm cả nỗi khổ tương tư, tư vị kia, dễ chịu, cũng chỉ có mấy người đàn ông các ông có tim có phổi, có lúc bà nhìn Tiểu Mạt mình nhìn hình tử thần ngẩn người, trong lòng cũng chua đây nè.

      "Được được được, dù sao nghỉ về phà, ba ngày cũng phải trở lại!" Tất Trọng Tườg nhất nhượng bộ làm lớn, ông vừa nhìn thấy vợ mình muốn rơi lệ cũng biết bà lại nghĩ tới năm đó rồi, năm đó là ông có lỗi với bà, để cho bà mười năm sống như quả phụ, những năm tháng cực khổ nhất trong cuộc sống, phải dựa vào mình bà vừa chăm sóc đứa bé còn phải chăm sóc cha mẹ già bệnh nặng, khó cho bà.

      "Vậy tốt, lần này Tử Thần muốn dẫn Tiểu Mạt và con trai , ông cũng thể lời gì tức giận đấy." Quan hệ cha con bọn họ, từ lúc Tả Tả Hữu Hữu sinh ra được trong mấy năm này hòa hoãn chút, có vừa thấy mặt mặt lạnh, bà cũng muốn lúc này lại vì cháu trai mà hai cha con đánh nhau.

      "Là Tử Thần bảo bà vậy à?" Tất Trọng Tường gấp tờ báo lại, lấy mắt kiếng xuống hỏi.

      " có, tự tôi nghĩ, Tả Tả Hữu Hữu cũng lớn như vậy rồi, vợ chồng bọn chúng ở chung ít mà xa cách nhiều như vậy cũng phải là chuyện tốt." Lý Mân xếp quần áo, nghiêng mặt sang bên để cho ông nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt của mình, mới vừa xong, bà vẫn rất khó chịu, Tử Thần vừa mới sinh được mấy năm, chính là thời điểm quốc gia ổn địn , Tất gia bị điều xuống cơ sở, mất chức, khi đó Trọng Tường vừa lúc ở biên cương, mấy năm cũng về tới lần, mình bà chăm sóc Tử Thần, còn phải chăm sóc cha chồng bệnh nặng, bây giờ nghĩ lại, cũng nhịn được muốn rơi lệ.

      "Được rồi, toàn bộ nghe lời bà~" Tất Trọng Tường vội vàng tới nắm vai vợ mình, mặc dù ông cả đời chinh chiến, lại nhìn được nhất khi thấy bà vợ mình rơi nước mắt.Lúc bà theo ông, mới đầu hai mươi, xinh đẹp như hoa, nổi danh dịu dàng, vừa là con của thị trưởng, người theo đuổi nhiều kể xiết, nhưng cố

      tình bà lại xác định ở bên ông, quyết lòng theo sát ông nhiều năm như vậy, phải người mà Tất Trọng Tường ông đời này cảm thấy có lỗi nhất, vậy nhất định là vợ mình rồi.

      cho mắng Tử Thần, cũng được cho nó mang Tả Tả Hữu Hữu .” Lý Mẫn xoa xoa khoé mắt: “Ông cho phép Tả Tả Hữu Hữu cùng, khẳng định Tiểu Mạt cũng yên tâm con trai mà mình, đến lúc đó vợ chồng bọn nó vẫn xa cách hai nơi, tôi với ông gấp.” Tính tình Tiểu Mạt rất tốt, ôn hòa nhưng mềm yếu, nó lòng thương, đương nhiên là nó mong muốn vợ chồng hòa thuận. Mới vừa rồi Tử Nghêu như vậy, trong lòng bà vẫn rất sợ sệt, con trai mình đẹp trai chẳng lẽ bà biết? Thói hư tật xấu của đàn ông, thể !

      Cho nên, vì gia đình hòa thuận, biện pháp tốt nhất chính là để cho vợ chồng bọn nó em em, hòa hòa thuận thuận, như vậy cũng sợ cái gì mà Ngưu Quỷ Xà Thần ( ma quỷ quái ) rồi. Đúng rồi, còn phải với Tử Nghêu tiếng, về sau để cho ở trước mặt Tiểu Mạn nhiều chút chuyện tình cảm của trai và chị dâu của nó. Cái này gọi là biết - khó khăn - mà lui.

      Ngày hôm sau, Tất Tử Thần còn chưa kịp cùng ba mẹ thương lượng, cái ông cụ này liền lên tiếng: “Lần này con trở về, mang theo Tiểu Mạt và Tả Tả Hữu Hữu cùng, dì giúp việc mẹ giúp con tìm kĩ, trong bộ đội nơi nên chú ý cũng chú ý, đừng có vợ con liền quên chính .”

      Tất Tử Thần gật đầu cái, đàng hoàng có điểm giống như bình thường của . Chỉ là ở chỗ ông cụ thấy, thế nhưng lại cảm kích hướng mẹ nháy mắt, biết, ông cụ có thể nhả ra, nhất định là công lao của mẹ .

      Con trai, con dâu, cả cháu nội vừa hết năm cũng phải , bên ngoài Tất Trọng Tường mặc dù quan tâm, nhưng mà trong nội tâm lại là thôi, nhất là nhìn cháu nội chạy tới chạy lui ở trong phòng, cái tâm ý bên trong càng có cảm giác rồi. Aizz, chỉ có an ủi mình, cháu trai này lập tức liền nhà trẻ, vừa lên vườn trẻ, hàng năm có nghỉ đông nghỉ hè, nghỉ đông nghỉ hè, cháu nội về mình.

      Mà đầu kia hai em Tất Tử Thần, Tất Tử Nghêu cũng tiến hành trao đổi trước khi ly biệt.

      Gương mặt Tất Tử Nghêu lấy lòng, lôi cánh tay trai, liều mạng hoảng hốt: “, , đừng tức giận… em cũng phải là chỉ vì và chị dâu sao…” cũng biết chuyện xấu, mới vừa rồi lúc báo tin cho Lý Thụy nên chú ý, tại sao có thể để nghe được điện thoại của bọn đây?

      “Vì với chị dâu em?” Tất Tử Thần hừ lạnh, giả bộ tức giận cốc cái trán em cái: “Được vì với chị dâu em, em tìm bạn diễn trò tới quấn à?” mà, Mạc Tiếu Mẫn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sao vừa trở lại lại thành oán phụ chứ? Trước kia cũng thấy con bé như vậy! ra tất cả đều là nha đầu này giở trò quỷ!

      …” Tất Tử Nghêu tự biết đuối lý, thể làm gì khác hơn là ăn vạ: “ là em có ý tốt! Em thề em chính là muốn giúp và chị dâu” nhưng ra là lúc và Lý Thụy chuyện trời đất lại , đời này muốn cùng chị dâu đoàn tụ tối thiểu phải chờ mấy năm nữa. Lý Thụy đau lòng, chị đau lòng trai, hai người liền hợp tác, tiếp theo chính là điểm quan trọng tầng tầng lớp lớp rồi.

      Tiểu Mẫn là cứu binh mời tới, ra Tiểu Mẫn có bạn trai Nam Phi, chỉ là trong nhà đồng ý, náo loạn, vừa nghe cầu ấy giúp tay, Tiểu Mẫn hai lời liền đồng ý. Trước lúc , Tiểu Mẫn có bạn trai Nhật Bản, bị phần tử cách mạng trong nhà kiên quyết đập chết, sau lại tìm người nước Mĩ, còn đế quốc Mĩ đáng tin, lại bị đập chết. Lần này dưới cơn nóng giận tìm người Nam Phi, lòng , các người phải muốn trợ giúp Châu Phi ư, cũng trợ giúp Châu Phi ! Lúc này đánh chết cũng chịu nhượng bộ với người trong nhà rồi, cũng may bạn trai Tiểu Mẫn khai thác kim cương cũng có chút phương pháp giống như ngày hôm qua hai người chạy đến Hạ Môn tìm ông cụ nhà ấy thuyết tình . Mạc Tiếu Mẫn lúc này mới gọi điện thoại cho giúp được nữa.

      Về phần Lý Tưởng, vậy chính là trời xui đất khiến, người ta ngày đó tìm được tình chân thành, chỉ là văn hóa Trung Quốc, về phần câu tiền đồ nhấp nhô kia, nhưng mà cũng chỉ là học tập văn hóa Trung Quốc khó khăn thôi, nhưng cố tình lại bị xem là tình địch mà đối đãi, trai đẹp nước Pháp này cũng đủ bi kịch.
      Last edited: 19/12/14
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64: Kết cục hoàn mỹ
      Tất Tử Thần sờ sờ đầu em , tiểu nha đầu tốt bụng cũng có làm chuyện xấu, chỉ là sau này cũng làm như vậy nữa, nếu trái tim cảu đủ kiên đĩnh chịu đựng được, nếu có Tiểu Mẫn Tiểu Hoa nào đó, phải ngủ sàn nhà đấy?"Về sau thể chơi như vậy nữa ~ trong lòng chị dâu em thoải mái mấy ngày rồi đấy." Tất Tử Thần lần nữa chăm sóc . Tiểu Mạt ngoài miệng mặc dù ra, nhưng có thể nhìn ra, mỗi lần Tiểu Mẫn và trai ấy đến nhà, tâm tình Tiểu Mạt đều phải là rất tốt, đều là chủ ý cùi bắp của nha đầu này gây ra.

      Tất Tử Nghiêu chột dạ ôm đầu kêu rên: "Em cũng dám nữa!" vì muốn mẹ yên lòng mới dám Tiểu Mẫn chạy Nam Kinh chỗ trai nha.
      "Cái người này có khiếu phá hư đoàn kết gia đình, biết ?" Tất Tử Thần lão thần khắp nơi, trong lòng lại cười ngất, tiểu nha đầu coi như là làm được chuyện tốt, nếu mẹ sao có thể nhanh như vậy nhả ra? Bà già nha, lớn tuổi như vậy rồi, liền muốn trong gia đình hòa thuận, cộng thêm bình thường xem phim truyền hình cẩu huyết thấy nhiều, cái gì Tiểu Tam cái gì ly hôn , vừa nghe Tử Nghiêu lập lờ nước đôi, bà già liền nóng nảy, lúc này mới thúc giục mang theo vợ con cùng.

      " ~~" Tất Tử Thần liếm mặt cười: "Em đây cũng coi như bản chất vì nội bộ chúng ta hài hòa sao ~~" hơn nữa, chị dâu cũng có náo loạn với mà? Ngài liền đại nhân chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho tiểu nhân ~

      Tất Tử Thần ngừng cười, vỗ vỗ đầu em : "Về sau cho chơi như vậy nữa, nếu mà ngày nào đó chị dâu em tức giận , liền đánh Lý Thụy."

      Tất Tử Nghiêu nhẹn lời, mạnh miệng mà nghĩ câu, chuyện đánh Lý Thụy liên quan gì tới em chứ? Nhưng vừa nhìn thấy mặt của trai, liền mềm nhũn: "Được rồi được rồi~ em biết rồi ~" đánh đánh, câu cuối cùng Tử Nghiêu chỉ dám thầm.

      Nghỉ đông xong, rốt cuộc Tất Tử Thần cũng hoàn thành được hước nguyện, mang theo vợ con cùng nhau trở về Nam Kinh.

      Dì giúp chăm sóc đứa bé Lý Mân sớm tìm kĩ , họ Lục, là vợ của vị quân nhân giải ngũ, từ nông thôn tới, có nghề nghiệp, phải dựa vào tiền làm bảo mẫu phụ cấp gia đình, là người đàng hoàng thoả đáng, đây mới là điều khiến Lý Mân yên tâm.

      Diệp Dĩ Mạt vừa đến Nam Kinh liền dứt khoát mua sắm hẳn hoi ít thứ, phòng ốc mặc dù là sớm sửa chữa xong, nhưng mà hàng năm Tử Thần ở trong ký túc xá, trong nhà này vẫn thiếu hơi người, rất nhiều thứ cũng còn thiếu. Nhất là phòng bếp, củi gạo dầu muối tương dấm trà, loại nào cũng phải mua cả?

      Phòng của Tả Tả Hữu Hữu sát vách phòng bọn họ, ban đầu định dùng để làm thư phòng bây giờ bị mở rộng ra thành phòng trò chơi của bọn trẻ, thím Lục mỗi đêm đều về nhà, cũng cần thay bà ấy chuẩn bị gian phòng.


      "Tử Thần, nước tắm xong rồi, mau tới đây tắm ~" Diệp Dĩ Mạt từ trong phòng tắm ra, nước tay còn chưa hết giọt: "Nhanh , nếu nước lạnh mất." Diệp Dĩ Mạt tới, đẩy cái máy vi tính đối diện chồng mình.

      Tất Tử Thần trở tay ôm lấy hông của , ngẩng mặt lên cười đến rất đáng đánh đòn: "Vợ à, nếu chúng ta cùng nhau tắm ? Hai người tách ra tắm lãng phí nước à?"

      Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt lên, đưa tay chụp : " nhăng gì đấy? Nhanh ." Ngoài miệng là hung, mặt đỏ ửng cũng càng ngày càng ràng, Tất Tử Thần nhìn thấy tâm thần nhộn nhạo.

      Tối hôm qua, cũng như vậy, mặt dày mày dạn muốn cùng nhau tắm, kết quả? Bình thường tắm chỉ cần mười phút, phải là hơn giờ mới ra ngoài, mà khi đó sớm mệt lả, bị dùng khăn tắm bọc, trực tiếp ôm ra khỏi phòng tắm. Nghĩ đến những vết đỏ người mấy ngày hết Diệp Dĩ Mạt có kích động muốn bấm , người đàn ông này, làm sao lại biết tiết chế như vậy? Có vợ ở bên người, cũng thể ngày ngày dính vào như vậy!

      "Vợ à, bảo đảm hôm nay xằng bậy, có được hay ?" Cánh tay dài của Tất Tử Thần duỗi cái, đem cả người vợ ôm lên đùi, hôn khóe miệng của cái, mới lại : " thề với ông trời, hôm nay nhất định tắm nghiêm chỉnh."

      Diệp Dĩ Mạt trợn trắng mắt lên, nghĩ đến câu thoại, lời của đàn ông nếu mà có thể tin tưởng được, heo mẹ là có thể lên cây rồi.

      "Tắm ~" Diệp Dĩ Mạt lấy tay khẽ chống, chân thành đứng lên, tới cửa vẫn quên ngoái đầu nhìn lại cười yếu ớt: "Giặt xong nhớ đem phòng tắm thu thập ~ Em kể chuyện xưa cho con trai đây ~" ban đầu Tả Tả Hữu Hữu ngủ cùng mẹ, kết quả sau khi đến Nam Kinh, cha bọn họ là muốn rèn luyện bọn họ, chết sống để cho bọn họ ngủ cùng ba mẹ, còn đặc biệt mua chiếc giường tầng, là trong bộ đội đều là giường tầng, trước hết để cho bọn họ quen thuộc.

      Lúc Diệp Dĩ Mạt nghe như vậy, khóe miệng giật giật. Giống như hàng năm lúc nghỉ hè, bộ đội có tổ chức hoạt động quân huấn cho con cái quân nhân, nhưng nếu mà tính toán để cho hai đứa bé bốn tuổi mụ, có thể làm cho lãnh đạo thêm phiền hay ?

      Tất Tử Thần lúc lời này lý do rất đầy đủ, nửa năm sau này hai cũng nên nhà trẻ rồi, lúc này rèn luyện cho bọn nó năng lực tự lập, chẳng lẽ đến vườn trẻ còn muốn giáo giúp chùi đít sao?

      Điểm này ngược lại sai, Tất Trọng Tường và Diệp Kiến Quốc mặc dù thương cháu trai, nhưng luôn luôn coi trọng bồi dưỡng năng lực đứa bé, Tả Tả Hữu Hữu mới vừa biết liền bắt đầu để cho bọn nó học tuej mình ăn cơm mặc quần áo, đến bây giờ cũng có khuôn khổ rồi.

      Doanh trưởng Tất tắm xong, vợ còn chưa có trở về phòng, trong lòng doanh trưởng đại nhân khó chịu rồi, hai tiểu tử thúi này vừa sinh ra giành vợ với rồi!

      Rón rén vào phòng của con trai, quả nhiên.

      Mặc dù là giường tầng, nhưng là hai Tiểu Bất Điểm vẫn ưa thích cùng nhau chen chúc ở giường dưới, vào lúc này đầu đụng tới đầu ngủ say sưa, mà Tiểu Mạt lệch ra tựa vào giường nơi thang giường, cũng ngủ gật. Mẹ con ba người vẻ mặt giống nhau như đúc, tất cả đều mím môi sưng mặt lên, đáng bao nhiêu có bấy nhiêu đáng .

      nhàng ôm ngang vợ mình lên, mặt mày Tất Tử Thần đều là ôn hòa. tại, mỗi ngày thân mệt mỏi trở lại, chờ đợi bàn thức ăn ngon, còn có cười nhàng, hai Tiểu Bất Điểm, mỗi lần vây quanh muốn chơi nâng cao, coi như mệt mỏi nữa cũng nguyện ý.

      Tất cả hình như cũng đạt tới trình độ hoàn mỹ nhất. Về đến nhà, có thể ăn thức ăn, nước tắm có ấm áp, còn có tiếng cười vui mừng hoạt bát của con trai, có lúc Tất Tử Thần nghĩ, ra là con người khi còn sống, theo đuổi đồ nhiều lắm, trong lòng sở niệm, đơn giản đúng là như vậy.
      ra vừa vào phòng, liền tỉnh, chỉ là lười phải mở mắt, mặc ôm trở về phòng. Ở Nam Kinh cũng hơn tháng, Tả Tả Hữu Hữu có ông bà nội che chở, bị ba nó chỉnh thảm, lập quy củ ít, lập trừng phạt cũng ít. Ví như, có ba mẹ phân phó thể vào phòng của ba mẹ..., buổi tối phải ngủ trong phòng của chính mình tắt đèn cần thiết ..., ăn cơm cho phép để thừa nếu ăn nữa..., dù sao chính là loại chuyện lớn này, Tất Tử Thần viết hết trang giấy.

      Lại cũng thương cảm, hai đứa trẻ có núi dựa, bị uất ức muốn gào thét, cha bọn họ liền cười híp mắt nhìn bọn họ, cũng hung, cũng mắng, đôi tay chống eo, cằm chỉ chỉ hoa viên của chung cư: "Mỗi người chạy 20 vòng, nhanh ~" hoàn mỹ kỳ danh viết rèn luyện thân thể. Hai đứa trẻ gọi điện thoại cho ông nội đâm thọc, nhưng ngờ ông nội lại vẫn ba làm đúng! Đứa bé nên rèn luyện thân thể từ ! ! !๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Người đàn ông này quá đáng sợ! ! ! Tả Tả Hữu Hữu chạy trối chết.

      "Mẹ mẹ, chúng con muốn trốn nhà !"

      Nhìn vẻ mặt con trai oán giận, khóe mắt Diệp Dĩ Mạt cũng giật giật, hai người các con con thỏ đáng chết kia, đem áo gối tới túi máy bay xe tăng của các con rồi ! ! ! ! Còn có, đó là cây chổi phải đinh ba, thể làm làm vũ khí! Tây Du kí có thêm hai người các con ! Đứa trẻ nhà người ta cũng sùng bái Tôn Ngộ , chính là hai hoa tuyệt thế các con sùng bái Nhị sư Hhuynh !( trư bát giới đó ạ)

      " , đừng đến phiền mẹ.”Diệp Dĩ Mạt bình tĩnh liếc mắt nhìn, sau đó yên lặng xoay người vào phòng bếp. cũng biết như vậy, mỗi tuần đều lần, muốn bình tĩnh cũng được rồi. Con đường căn bản là như vậy, phòng từ chính bọn nó tới phòng khách, sau đó quẹo phải, vào phòng trò chơi, chui vào‘trụ sở bí mật ’ của bọn họ, đó chính là tuyến đường bọn nó rời nhà ra . =

      "Tả Tả Hữu Hữu đâu?" Tất Tử Thần về đến nhà, nghe thấy thanh của con trai, khỏi có chút kỳ quái.

      Diệp Dĩ Mạt tức giận : "Bị bức rời nhà ra ngoài rồi."

      ". . . . . ." Tất Tử Thần đánh trúng tay áo, lập tức tĩnh tâm đến phòng trò chơi. Ở đó có mua lều về, dựng lên để cho bọn chơi trốn tìm, chỉ là ngờ, tại biến thành căn cứ ‘rời nhà trốn ’ của bọn .

      "Tả Tả Hữu Hữu, ăn cơm thôi." Tất Tử Thần đứng ở cửa miệng ôn tồn mà với hai tên nhóc ‘ tránh ’ trong nhà.

      " nghe nghe! Chúng con rời nhà ra ngoài! Muốn đánh săn mình đốt!" Từ trong lều trại phát ra thanh chống cự hơi yếu.

      " ăn à? Mẹ hôm nay chuẩn bị thịt giò dầm tương, còn có thịt bò ngũ vị hương, ưmh, còn giống như mai có món ăn thịt hấp ~~" Tất Tử Thần cười đến nghẹn.

      " . . . . . . Nếu chúng ta ăn xong hãy rời nhà trốn chứ?" Hữu Hữu rất do dự thương lượng với trai. Dáng vẻ Tả Tả rất có cốt khí: " được, ông nội rồi, duy trì cách mạng phải có chí khí! Chúng ta bây giờ là muốn phản kháng Bạo Quân!"


      Bạo Quân? thành Bạo Quân rồi à? Tất Tử Thần tiến lên hai bước, kéo khóa lều kéo, ngồi chồm hổm □, hướng về phía bên trong : "Nếu ra là có ăn đâu ~ mẹ con chỉ chuẩn bị thức ăn cho người các con thôi ~"

      Còn thành công sao? ! Vừa dứt lời, liền nhìn đến trong lều phía sau tiếp trước leo ra hai nhãi con, chân ngắn nhắn bước nhanh, ngươi tranh ta đập chạy đến chỗ bàn ăn, chỉ sợ trễ có đồ ăn.

      Tất Tử Thần ở phía sau đắc chí mà cười, cùng đấu? Đời này bọn họ cũng thắng được! Xoay người nhìn lều này chút, doanh trưởng Tất suy nghĩ, có muốn đổi cái lớn hơn chút hay ? Tránh cho bọn họ lần sau rời nhà trốn có nơi để ~~
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: Kết cục hoàn mỹ

      “Tiểu Mạt, ngày mai mang Tả Tả Hữu Hữu tập hai lốc hình hồ sơ ." Tất Tử Thần vừa nhìn con trai giành ăn, vừa với vợ mình. Rất tốt, còn biết cá lớn nuốt cá bé, còn chưa có sa đọa về đến nhà." Quân huấn cần ghi danh, cần có hình."

      Diệp Dĩ Mạt nhíu mày, mặt lộ vẻ cười yếu ớt: " tính toán để cho bọn họ à?" Tuổi quá hay ? Đứa bé như vậy quân huấn, có thể làm cho bộ đội thêm phiền toái hay ?

      Tất Tử Thần làm như biết sầu lo, mở miệng an ủi: "Lần này phụ trách quân huấn của bọn trẻ chính là trung đội trưởng ban đầu là cấp dưới của , đến lúc đó với cậu ta tiếng là được, nếu tiếp tục kiên trì được nữa để cho bọn trở về." như vậy, nhưng mà Tất Tử Thần cũng chỉ là an ủi vợ mình thôi, chờ đến lúc vào trong sân huấn luyện, nhất định là làm việc vì tình riêng, nhất là hai tiểu tử này hôm nay rất thích ăn đòn, ước gì mượn lò luyện của bộ đội mà dạy bảo hai thằng nhãi con biết lớn này cho tốt đấy. là bạo quân? Vậy bạo quân cho bọn nó nhìn!

      "Được, vậy sáng sớm ngày mai em dẫn bọn chụp hình." Diệp Dĩ Mạt gắp khối sườn chua ngọt vào trong chén của chồng , nhàng cười tiếng: "Ăn nhiều chút, còn có rất nhiều đấy." Bình thường huấn luyện khổ cực như vậy, dinh dưỡng dĩ nhiên là phải đầy đủ.

      Tất Tử Thần híp mắt cười, có vợ thương chính là giống nhau, doanh trưởng Tất , bây giờ có thể yên tâm làm việc ở bên ngoài tất cả đều là công lao của vợ đại nhân ~

      "Tả Tả Hữu Hữu, cơm nước xong muốn làm gì vậy?" Tất Tử Thần thu thập xong bàn ăn, ngồi ở ghế sa lon hướng về phía hai đứa con trai đứng thẳng tắp trước mặt .

      Tả Tả quật cường xoay mặt, mặc dù mới vừa rồi cậu thua là do thức ăn ngon của mẹ công chiếm, nhưng mà có nghĩa là cậu đầu hàng người xấu đâu! Ông nội rồi, thể bỏ qua bất kỳ người xấu nào! Cái cái người xấu này cùng cậu giành mẹ!diễnđàn✪lê✪quýđôn

      "Ba. . . . . ." Hữu Hữu cúi thấp đầu, len lén liếc mắt nhìn trai, lại len lén liếc mắt nhìn ba, tình thế khó xử, khuôn mặt nhắn nhăn ba thành đoàn, muốn làm thế nào đây? Ba nâng cao, ca ca cùng chơi bắn súng súng. . . . . . muốn làm thế nào à?

      "Hữu Hữu, có phải có lời muốn cùng ba hay ?" Tất Tử Thần tuy vinh dự trở ba này hơn ba năm, nhưng mà chân chính thực trách nhiệm của người cha lại ít hơn ba tháng, cho nên , bây giờ trong giai đoạn học hỏi, rốt cuộc làm sao để sống chung cùn hai đứa này, ra cũng cảm thấy phiền não.

      "Ba. . . . . ." Hữu Hữu do dự mở miệng: "Cơm nước xong nên ăn trái cây rồi. . . . . ." Ánh mắt rơi vào người mẹ cắt trái cây, Hữu Hữu lấy dũng khí ra đáp án của mình.

      Doanh trưởng Tất thiếu chút nữa sặc ngụm nước miếng của mình, ngờ lại sinh ra đứa ham ăn như thế? Nhìn lại nhìn lại! Lại nhìn quả cam trong tay mẹ cậu liền muốn ăn!

      "Hữu Hữu. . . . ." Tất Tử Thần kéo con trai qua, ôm cậu ngồi vào đầu gối mình: "Cơm nước xong, có phải nên giúp mẹ làm chút chuyện hay ?" Doanh trưởng Tất ân cần dụ dỗ: " thí dụ như, giúp mẹ rửa chén, giúp mẹ lau bàn . . . . . . Phải ?" Chờ các con dọn dẹp bàn ăn rồi, người làm cha nhuwanh có thể về hưu. . . . . . mỗi ngày luân lạc rửa chén lau bàn doanh trưởng Tất nghĩ như vậy.

      Diệp Dĩ Mạt ở bên nghe cha con bọn họ đối thoại, càng nghe càng đối đầu, cuối cùng nhịn được khóe miệng co giật, Tả Tả Hữu Hữu có cao bằng bàn ăn sao? Có cao bằng bồn rửa sao? để bọn họ rửa chén lau bàn à? phải là ngược đãi trẻ sao ~

      "Đến đây, Tả Tả Hữu Hữu tới đây ăn trái cây ~" Diệp Dĩ Mạt giận liếc chồng cái, sử dụng ánh mắt ám hiệu câm miệng, chuyện giáo dục đứa bé này, vẫn nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp là đây, doanh trưởng đại nhân ngài còn là trở về huấn luyện Binh của ngài ~

      "Tả Tả Hữu Hữu, người cực khổ nhất trong nhà là ai à?" Diệp Dĩ Mạt bưng đĩa trái cây, cười với con trai : "Là ai làm ra tiền cho Tả Tả Hữu Hữu mua súng đồ chơi mua quân trang và lều đó?"

      Hữu Hữu giơ tay vui vẻ giành đáp: "Ba!" Tả Tả nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng tình nguyện : "Ba. . . . . ."

      "Vậy ăn trái cây có phải cho ba ăn trước hay ? Ba cực khổ nhất mà ~" Diệp Dĩ Mạt ngồi chồm hổm □ , ánh mắt nhìn thẳng các con, khóe mắt khom thành độ cong nhu hòa: "Tả Tả Hữu Hữu đều là đứa bé ngoan hiểu chuyện, biết phải làm sao sao?"

      Hai tiểu tử nhìn nhau cái, cuối cùng do dự chút, người từ trong đĩa trái cây cầm miếng cam, chân ngắn rất có lực chạy mấy bước, chạy đến trước mặt ba, ngẩng đầu lên : "Ba, ăn trái cây ~"

      Tất Tử Thần nhíu mày, tán thưởng nhìn vợ mình cái, từ trong tay con trai nhận lấy quả cam, tưởng thưởng mỗi người cái mõm sói: "Ngoan a ~ trong nhà là ai nấu cơm giặt giũ cho Tả Tả Hữu Hữu?"

      Hai bảo bối vào lúc này cần người dạy rồi, động tác lưu loát chạy trở lại trước mặt mẹ, từ trong đĩa trái cây chọn hai miếng cam lớn nhất, giơ lên trước mặt mẹ, trăm miệng lời : "Mẹ, ăn!" Hai đứa trẻ thanh thế to lớn, mặt lại nghiêm túc, cũng để người ta từ chối, Diệp Dĩ Mạt dở khóc dở cười.

      Ăn trái cây xong, Tất Tử Thần lại ôm con trai tắm, cha con ba người ở trong phòng tắm chơi hơn nửa giờ mới xem như tắm cho thỏa thích, đem hai này Tiểu Tổ Tông trở về phòng của chúng, doanh trưởng Tất cuối cùng là có thể an tĩnh.

      "Tiểu Mạt, sau này chừng con trai mình có thể làm ca sĩ." thanh này vang lên, sau này tham gia đoàn văn công là lãng phí nhân tài.

      Diệp Dĩ Mạt xem ti vi trong phòng lớn đấu trí Tiểu Tam, nghĩ mà : "Vậy chứ sao." Bọn họ thích làm gì làm, dù sao có ý định tham dự, chỉ cần làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, mặc kệ.

      "Vậy được, con sau này tại sao có thể có tiền đồ ca hát đây?" Tất Tử Thần lập tức lại đổi ý rồi, đều hổ phụ vô khuyển tử, với ông cụ mặc dù hợp, nhưng là tối thiểu cũng ném mặt mũi của lão gia tử, hai đứa này, cũng thể ném mặt mũi của người làm cha là đây được, coi như làm lính, cũng thể dựa vào mặt dựa vào giộng hát mà ăn cơm được.

      " trông nom nhiều như vậy làm gì, tối thiểu còn có thời gian hai mươi năm cho suy tính chuyện này." Diệp Dĩ Mạt có áp lực gì, từ gốc rễ mà , Tả Tả Hữu Hữu coi như là hoàn toàn có huyết thống cách mạng, ông nội ông ngoại đều là lão binh, trước mắt ba chúng nó, căn bản có cơ hội chuyển nghề, đại khái cũng phải cần cả đời ăn cơm bộ đội rồi. Ông cụ trong nhà mặc dù thương đứa bé cũng phải có nguyên tắc thương, nên dạy cũng có người cai quản, cũng có tham dự việc người làm mẹ như quản giáo con trai, trong gia đình giáo dục cứ đứa bé như vậy, mười phần □ lệch ra, coi như sai lệch, ước chừng cũng có người dùng báng súng chỉa vào nó bắt trở về chính đạo .

      "Ba tuổi nhìn tướng, bay giờ bọn trẻ có cái dạng gì, về sau trưởng thành cũng cơ bản cũng là dạng đó." Tất Tử Thần nằm xuống, vừa dùng lực liền đem vợ mình kéo vào trong lòng, bàn tay an phận ở bụng vợ vẽ vòng, giọng mang vẻ tiếc nuối: "Em ban đầu Đường Đường và Quả Quả làm sao lại có tiền đồ như vậy đây? Làm sao lại dài hơn ít đồ đây?"

      Diệp Dĩ Mạt dở khóc dở cười, tức giận vuốt ve tay của : "An cho rằng sinh con là tùy tiện sinh à? Em thấy con trai rất tốt, sau này cũng cần lo lắng bị nhà người ta bắt cóc."Sinh con , vậy mới tốn tâm tư. Muốn nuôi con phải giàu có, đây là nguyên tắc tuần hoàn năm đó của ba Diệp, chỉ có như vậy, đem tầm mắt con nuôi cao, sau này con mới bởi vì chỗ tốt chút cùng người ta chạy, đây là ba Diệp giải thích.

      Diệp Dĩ Mạt luôn chấp nhận, nếu phải tầm mắt của cao, vẫn thà thiếu vẫn ẩu, cuối cùng mới có thể gặp được cái người giở trò lưu manh với đây sao? giáo Diệp đỏ mặt rụt về, người này, tay thể thấp hơn à! Ai này!

      Tất Tử Thần ôm eo vợ mình, thõa mãn than . Hông của Tiểu Mạt của phải loại đầy nắm tay kia..., ngược lại có chút thịt, mềm mại, cảm xúc cực tốt, lay hai cái, liền đem người trong ngực cởi hết trơn, đầu mùa hè Nam Kinh sớm mát mẻ, người trong ngực vẫn da thịt thấm lạnh như tuyết như cũ, lúc ôm nhịn được làm cho người ta càng thêm gần sát chút, hận được có thể cùng hòa làm thể.

      "Tiểu Mạt, rất muốn có con . . . . . ." Tất Tử Thần dịu dàng lẩm bẩm, hơi thở ấm áp phun bên tai của , làm cho từng hồi tê dại .

      Hậu quả cả đêm túng dục chính là ngày hôm sau hoàn toàn là bị tiếng các con đập cửa đánh thức. Người bên cạnh sớm có ở đây, tủ đầu giường dán giấy ghi chú tiện lợi màu hồng: "Điểm tâm mua xong rồi, nhớ ăn. Hôm nay hãy dẫn các con chụp hình, nên quên. Còn nữa, nhớ nghĩ tới ."

      Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt lên, vợ chồng, sáng sớm còn buồn nôn ~

      Rửa mặt xong, tới phòng khách, quả nhiên thấy được cháo trứng muối thịt nạc thích nhất cùng dưa muối Trương thị, có thêm dấm gạo, chua chua, vừa nghe cũng làm người ta rất có khẩu vị.

      "Tả Tả Hữu Hữu ăn điểm tâm chưa?"

      "Ăn rồi ạ~ ăn cùng ba ~ chỉ có mẹ mới có thể ngủ nướng 诶~" hai em đồng thời thẹn thùng, bày tỏ mình dậy sớm rất đắc chí. Vừa dùng lực, hai người đồng thời leo lên cái ghế, nâng má nhìn mẹ ăn điểm tâm.

      Diệp Dĩ Mạt thầm cắn răng, đầu sỏ gây chuyện thế nhưng mình thu thập, để mình bị con trai cười nhạo!"Vậy chờ mẹ ăn xong điểm tâm mang Tả Tả Hữu Hữu chụp hình nhé~" may mà ra khỏi chung cư con đường tiệm chụp hình, lần trước lúc tiệm sách có thấy.

      "Dạ dạ ~" ngoan ngoãn gật đầu, hai em đồng loạt cười híp mắt đem túi dưa muối đẩy tới trước mặt mẹ: "Mẹ, ba muốn nhìn mẹ t ăn hết oàn bộ ~" nếu trở về ba cho bọn họ chạy vong vòng! Mười vòng! Ô ô ô ô. . . . . .

      Diệp Dĩ Mạt sờ sờ đầu con trai, gương mặt vui mừng, ba tuổi nhìn tướng, tối thiểu con trai của sau này cũng rất hiếu thuận ~ đáng khen ngợi ~

      Mang đứa trẻ chụp hình vốn là tình phiền phức nhất rồi. Đứa trẻ vốn có lòng hiếu kì rất lớn, vấn đề nhiều còn chưa tính, cố tình còn thích lộn xộn, chỉ là Diệp Dĩ Mạt có cái phiền não này, từ lúc vào tiệm chụp hình đến lúc chụp ảnh xong rửa xong hình, trước sau quá nửa giờ.

      Buổi tối Tất Tử Thần trở về, nhìn hai tấm giống nhau như đúc, làm khó: "Vợ à, cái này làm sao đoán được người nào là Tả Tả người nào là Hữu Hữu, phải làm khó sao?" Hai em này vốn là khác nhau nhiều, hôm nay chụp hình còn mặc trang phục giống nhau. . . . . .

      Ai? đúng, buổi sáng ràng nhìn bọn trẻ mặc xanh lá mặc lam mà, thế nào trong hình tất cả đều mặc áo lam?

      "Nhìn ra đúng chỗ nào?" Diệp Dĩ Mạt bất đắc dĩ lấy tấm hình từ trong tay chồng mình, buông buông tay : " Ngày hôm qua còn bọn trẻ thích hợp làm nghệ thuật, em thấy con cả nhất định sau này ràng là người làm ăn, tinh khôn vô cùng." Tả Tả vừa vào tiệm chụp hình thế nhưng với thợ chụp ảnh, chỉ chụp mình nó là được, em trai cần chụp.

      Diệp Dĩ Mạt tự nhiên muốn hỏi tại sao, ai biết tiểu tử này nghiêm trang với , "Mẹ, dù sao con và em trai đều giống nhau, chụp người phải có thể tiết kiệm tiền à?" Diệp Dĩ Mạt và thợ chụp ảnh tất cả đều hóa đá, chơi như vậy tiết kiệm tiền cho ba mẹ đó lật bàn!

      Hữu Hữu cũng ở đây vừa tán đồng gật đầu: "Ba làm ra tiền mệt chết rất mệt mỏi, mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều trái cây mới có thể bù lại đấy! Con và trai muốn tiết kiệm tiền!"

      Diệp Dĩ Mạt đầu tựa vào vai chồng mình, sưng mặt lên phát điên: "Em có keo kiệt có ngược đãi bọn trẻ, bọn trẻ sao biết được điều này!"

      Tất Tử Thần vỗ vỗ đầu vợ mình, tỏ ra hiểu ."Vợ à, cảm thấy em nên tìm em trai em hỏi chút. . . . . ." Cậu em vợ trong thời kỳ đầu gây dựng nghiệp, gần đây phải luôn gọi điện thoại cháu ngoại sao? Gọi cậu ta mới có thể cho bọn đáp án chứ?
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :