1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn đời có duyên - Viên Nghệ (Quân Nhân) (Full 67 Chương+ 1 NT) - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56: Trước sau hôn nhân


      Tả Tả Hữu Hữu đáng thương, đến cả cái tên đều là ba bọn họ tạm thời nghĩ ra, còn chưa động não. Mẹ bọn họ suy nghĩ nhiều tên hay từ cổ kim nội ngoại như vậy, cũng còn chưa kịp . Chỉ là cũng may giáo Diệp ở vấn đề trọng đại vẫn để doanh trưởng Tất làm chủ, cho nên khi hai người bạn Tả Tả Hữu Hữu bắt đầu hiểu được phản kháng, nghênh đón chính là hai tầng chèn ép của cha mẹ.

      "Tả Tả Hữu Hữu này tên hay, đối xứng đó." Đây là giáo Diệp trả lời.

      "Nếu , đổi thành từ xuống dưới?" Đây là doanh trưởng Tất sờ cằm dường như trầm tư.

      Đáng thương hai người bạn nghe ‘từ xuống dưới’ càng thêm đau lòng về tên, thể làm gì khác hơn là tay trong tay chấp nhận trở về phòng ngồi chồm hổm góc tường vẽ vòng vòng .

      Dĩ nhiên, đây đều là chuyện lâu về sau rồi.

      Diệp Dĩ Mạt ngủ lâu, sinh đứa bé xong, hơi sức toàn thân đều giống như bị rút , sau đó là tê liệt đau đớn kéo dài. Trong mơ, có vùng biển màu xanh dương, bình tĩnh vô mặt biển, là chiếc thuyền nho , thấy , sương mù tràn ngập che cản tầm mắt của , trong nháy mắt mở mắt lần nữa, phát mặt biển sóng lớn gào thét mà đến. . . . . .

      Cảm giác bị áp bức sắp hít thở thông, Diệp Dĩ Mạt biết mình ở trong mơ, tuy nhiên thế nào cũng cách nào tỉnh lại, vô lực đến mở mí mắt đều thể động cái, chỉ có thể mặc cho mình bị nước biển ùn ùn kéo đến bao phủ. . . . . .

      "Tiểu Mạt. . . . . . Tiểu Mạt. . . . . ." Ngập trong nước biển, nghe có người nào kêu , thanh quen thuộc như vậy, giọng điệu dịu dàng như vậy.

      "Tử Thần. . . . . ." Khó khăn mở mắt ra, Diệp Dĩ Mạt hình như bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm chói mắt, mắt tự chủ được lại muốn đóng chặt.

      "Tiểu Mạt, tỉnh rồi hả ?" Lúc Tất Tử Thần thấy mở mắt, mặt vẻ thuận tiện biến thành cười ôn hòa: "Bác sỹ em tỉnh vào lúc này." xong, cầm lên bông băng thấm hồi nước, nhàng thấm ướt môi của : "Hơi làm trơn môi, bây giờ còn tham ăn đồ."

      "Có nơi nào thoải mái hay ? kêu bác sỹ tới đây?"

      " có việc gì. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt mở miệng, thanh so với bình thường hơn niều."Con đâu rồi?" Chỉ tới kịp nhìn con cái, liền mơ màng ngủ, vào lúc này tỉnh lại, chuyện thứ nhất dĩ nhiên là xem đứa bé mới vừa ra đời chút.

      Tất Tử Thần dám để cho dậy, vội vàng đè xuống: "Bảo bảo ở phòng sơ sinh, bác sỹ tự kiểm tra." Mẹ vợ và ba vợ chông chừng ở đó, mẹ và chị Vương về nhà chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Mạt, về phần ba già, chắc còn máy bay về.

      "Xem qua đứa bé chưa?" Diệp Dĩ Mạt miễn cưỡng mở miệng, cổ họng rất đau, câu đều giống như tất cả hơi sức của .

      " xem qua, hai tiểu tử rất bền chắc." Tất Tử Thần cười cầm tay của , trai ba cân chín lượng, em trai bốn cân hai lượng, mặc dù so sánh với thai đơn chút, nhưng mà bác sỹ cũng , sinh đôi như thế tuyệt đối là khỏe mạnh. nghĩ tới, cuộc sống này mới bắt đầu, ngược lại em trai chiếm thượng phong.( ở TQ1 cân = 0,5 kg)

      Diệp Dĩ Mạt cong con ngươi cười cười, đáy mắt chói lọi dễ hiểu, so với kia phía ngoài mặt trời còn chói mắt hơn. Khó trách đều phụ nữ chỉ có làm mẹ mới hoàn chỉnh, vừa nghĩ tới bảo bối ở trong bụng lâu như vậy, trong tha thiết chờ đợi của mọi người dần dần lớn lên, học được kêu ba mẹ, biết làm nũng ăn vạ, biết khóc biết cười chơi, cứ như thế, tên nhóc lớn lên tuấn tú sánh vai với khác, loại tâm tình này, chỉ có người làm mẹ người làm cha mới có thể thể nghiệm.

      Tất Tử Thần cúi người, nhàng hôn lên trán cái, thanh đến cơ hồ nghe được. , Tiểu Mạt, em.

      em, em cười, em khờ, em giận, em lúc tâm tình xấu tùy hứng, cũng em biết đạo lý nhẫn cầu toàn, em dịu dàng mỉm cười như ánh mặt trời rực rỡ, cũng em khẽ buồn bã lúc uất ức nhu nhược.

      em, chỉ vì là em.

      Diệp Dĩ Mạt làm bộ như vô tình nghiêng mặt , khóe mắt ngấn nước lại bán đứng lòng của lúc này. từ trạng thái mồ hôi chảy ròng ròng trong mơ tỉnh lại, toàn thân cao thấp cũng đều dinh dính, đến cũng có chút chịu nổi, thế nhưng lại chút nào ghét bỏ, từ đầu đến cuối có buông tay ra, đáy mắt thỏa mãn và dịu dàng, sáng như ánh sao sáng vai .

      Chỉ chốc lát sau đứa bé liền được ôm trở lại. Diệp Dĩ Mạt có chút hơi khó nhìn hai đứa trẻ giống nhau như đúc, khỏi đem ánh mắt cầu cứu hướng tới cha đứa bé, đây rốt cuộc ai là ai là em chứ?

      Tất Tử Thần hả hê nhướng nhướng mày, nhàng lật ống tay áo của con trai lên, chỉ dây đỏ nho tinh tế cổ tay. Tất Tử Thần giải thích: " sợ lẫn lộn nên đeo dây đỏ bên tay trái của trai bên tay phải của em trai, như vậy cũng nhận sai rồi." trai Tả Tả, em trai Hữu Hữu làm sao có thể nhận sai được?

      Diệp Dĩ Mạt liếc mắt, vô lực phỉ nhổ, người cha này đủ lười biếng, ngộ nhỡ lúc đứa bé tắm lấy dây đỏ xuống sao?

      Lý Mân nhìn con trai cái, cuối cùng vẫn là mình giải thích: "Tiểu Mạt, con xem này tay trái của đứa lớn có cái nốt ruồi, thấy ?" Lật lên tay áo của cháu trai, Lý Mân chỉ cho con dâu nhìn.

      Bởi vì sinh con tự nhiên, Diệp Dĩ Mạt chỉ ở bệnh viện tuần rồi về nhà, về phần chuyện ở cữ, tất là do hai bà mẹ lo liệu, còn có thêm phiền thỉnh thoảng chạy tới thấy điều thú vị chọc cười, ngày trôi qua cũng vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng có chút nhớ nhung thôi.

      có cách nào, quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, bộ đội gọi tới cú điện thoại, Tất Tử Thần muốn cũng phải .

      Chỉ là doanh trưởng Tất nghĩ tới, lần này, cách biệt là hơn nửa năm.

      Diệp Dĩ Mạt thường xuyên nghĩ, mình rốt cuộc là nhìn trúng ở chỗ nào? Ngoại hình? Mặc dù dáng dấp coi như tuấn, nhưng cũng tính là đẹp trai cự kỳ đến nỗi phải lấy. Tính tình? Mặc dù chợt nhìn lại người này là thân sĩ, nhưng mà từ lúc bọn họ biết nhau đến lúc mang thai Tả Tả Hữu Hữu, người này chính là sói đuôi dài khoác áo da dê =, tuyệt đối.

      Tính cách của , dễ nghe là bình thản chịu đựng gian khổ, khó nghe chút nếu là có chí hướng, chỉ muốn bình bình đạm đạm trôi qua cuộc sống gia đình tạm ổn, từng nghĩ tới, gả cho người đàng hoàng, có quá nhiều tiền, nhưng mà cuộc sống gia đình tạm ổn có trở ngại, có quá nhiều lãng mạn, nhưng cũng mất vui thú sinh hoạt.

      thích nấu cơm, cũng có nghĩ qua, nhất định phải tìm người đàn ông biết làm cơm, củi gạo dầu muối tương dấm trà, tất cả đều giao cho ; thỉnh thoảng du lịch trong ngày nghỉ, cũng nghĩ tới, đại khái tìm bạn trai trong hội chơi máy ảnh, như vậy lúc chơi có thể chỉ để ý hưởng thụ thức ăn ngon lành rồi, thậm chí, có nghĩ qua, cũng cho phép tới cuối cùng kéo dài được nữa, tìm gia thế đơn giản, tính tình hoà thuận liền gả , người nào quy định hôn nhân phải có tình tạo thành đây? Tình chói lọi, cuối cùng cũng bị gia trưởng làm tiêu tan trong thời gian ngắn hầu như còn chất phác tự nhiên thân tình nữa?

      Nhìn hai khuôn mặt nhắn giống nhau như đúc trong trứng nước, Diệp Dĩ Mạt nở nụ cười nhạt nhòa, còn muốn nhiều như vậy làm gì? Cả người là của , con trai cũng sinh cho , chẳng lẽ lúc này còn muốn trả lại hàng hay sao?

      Diệp Dĩ Mạt uốn lên miệng cười, đều có thể tưởng tượng ra nếu mà biết có cái ý nghĩ này, nhất định là cười như cười nhìn , đến lúc thấy phải giơ tay đầu hàng mới thôi, đánh mà thắng, vẫn là hạng nhất đấy.

      Mặc dù có mẹ chồng và Vương giúp tay, nhưng mà Diệp Dĩ Mạt rốt cuộc vẫn yên lòng hai đứa con trai, học kỳ mới trước khi vào học, cuối cùng vẫn xin nghỉ việc. Đáng tiếc và tiếc nuối là tất nhiên, chỉ là cá và chân gấu thể kiêm được, đạo lý này vẫn hiểu , nếu mà muốn tham dự vào trong quá trình phát triển của con trai, nhất định là phải buông tay những thứ gì khác.

      Cũng may nghiệp bỏ qua, còn có phần nghề phụ làm chút. Thỉnh thoảng thừa dịp các con ngủ say sáng tác tiểu thuyết, cách 2-3 tuần lễ ra tập ngắn, những ngày sau này cũng nhàm chán.

      Bên này Diệp Dĩ Mạt trừ chăm sóc con trai nổ lực tìm cho mình việc làm, bên kia Tất Tử Thần chính là bận đến thể tách rời. Chuyện bộ đội bận rộn, chuyện phòng ốc cũng thể trì hoãn. Vì muốn nhanh chóng đoàn tụ cùng vợ con, doanh trưởng Tất là vội đến sứt đầu bể trán.

      Mỗi tháng nếu có chút thời gian về nhà chuyến, nhất định là ông trời mở mắt cộng thêm đoàn trường đại nhân có lòng từ bi.

      Tất Trọng Tường và Diệp Kiến Quốc cũng giống như thỏa thuận lúc ban đầu, ông chăm sóc cháu trai ba ngày, tôi chăm sóc cháu ngoại bốn ngày, tại ra cửa, hai chiến hữu cũ này, người vai gánh , còn cố ý cho đứa bé mặc vào quân trang và đồng phục cảnh sát nho , gánh tại vai, rất có thần khí rồi.

      Trong đại viện lão thủ trưởng về hưu ít, mỗi lần nhìn thấy hai người Tất Trọng Tường và Diệp Kiến Quốc này người là quân trưởng người là cục trưởng cục cảnh sát, vai khiêng cháu trai mặc cùng hệ đồng phục, mọi người liền nhịn được cười.

      Hai người này, nghiêm túc cả đời, già rồi lại làm ra chuyện làm cho người ta dở khóc dở cười như vậy.
      garan2602 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57: Trước sau hôn nhân


      Đây là lần thứ ba Tất Tử Thần thương lượng với vợ việc chuyển nhà rồi. Căn nhà ở Nam Kinh sớm sửa xong rồi, dùng vật liệu tất cả đều là màu xanh lá cây bảo vệ môi trường, mà cũng hơn năm rồi, cho dù có mùi cũng sớm tiêu mất. Hai lần trước thương lượng, tất cả đều bởi vì Tả Tả Hữu Hữu còn chưa có đầy tuổi bị người lớn trong nhà đuổi trở về, lần này, thế nào cũng phải mang theo vợ con đoàn tụ.

      Cũng hơn năm rồi, Tả Tả Hữu Hữu cũng biết rồi, mỗi lần ở trong điện thoại nghe được con trai mềm mại gọi ‘nằm sấp nằm sấp’, rất muốn dùng râu ria cù hai đứa này, hai ông già cố tình giành con trai với này còn đắc tội nổi, là cha , là ba vợ của .

      "Tiểu Mạt, ở Nam Kinh đều dọn xong, hoặc là qua thời gian ngắn nữa em và con dọn qua thôi." Tất Tử Thần xoay người hướng về phía vợ mình đọc sách . Tiểu Mạt xin nghĩ dạy ở trường học, bây giờ chuyên tâm ở nhà chăm sóc con trai, còn phải lo lắng vấn đề công việc, lại , mình nuôi cả nhà cũng nuôi nổi.

      Diệp Dĩ Mạt đọc tạp chí, ,《 Bích Vân Gian》, Hướng Dương mấy lần muốn mời gia nhập liên minh tạp chí." cái gì?" Diệp Dĩ Mạt có chú ý nghe, ngẩng đầu hỏi.

      Tất Tử Thần cũng biết nên tức hay nên cười, kết hôn hơn năm, con trai cũng hơn tuổi rồi, ở cùng thời gian nhiều nhất chỉ là hai tháng, tốt hơn, nháo làm khó, cũng biết nên vui mừng biết đạo lý đâu cần phải trêu tức là quan tâm. Sinh con trai, toàn tâm liền bị hai đứa này hấp dẫn, mỗi lần về nhà, mẹ cũng rất tốt bụng mà ôm hai tên nhóc vào trong phòng mình ngủ, còn tốt hơn, đêm hôm khuya khoắc ngủ được, đúng có con trai bên người ngủ ngon.

      Doanh trưởng Tất rất ấm ức, con trai chính là tình địch đời trước của cha. Con mới tốt!

      " , căn nhà ở Nam Kinh dọn xong, hoặc là tìm thời gian, với ba mẹ tiếng, em mang theo Tả Tả Hữu Hữu dọn qua đó thôi." Vợ chồng tân hôn ở riêng lâu dài sao có thể được? Trước kia bởi vì Tiểu Mạt mang thai ở cữ thể có người chăm sóc, như vậy bây giờ Tả Tả Hữu Hữu cũng đều biết biết rồi, cũng nên tới vấn đề này rồi chứ. Nếu như lo lắng Tiểu Mạt người chăm sóc nổi hai đứa con trai, cũng có thể nhờ dì giúp tay. Tất Tử Thần tính toán rất tốt, thế nào cũng phải đem vợ ở bên cạnh mình, người ta về nhà cũng có món ăn nóng canh nóng đầu giường lò sưởi, tốt rồi, vẫn còn ở trong ký túc xá bộ đội, doanh trưởng Liên cũng sắp nhìn nổi rồi.

      Diệp Dĩ Mạt gì tiếp, tiếp tục lật tạp chí trong tay, trong lòng cũng suy nghĩ, nếu như dọn Nam Kinh, như vậy chờ Tả Tả Hữu Hữu lớn hơn chút nữa, phải là có thể đến tòa soạn của Hướng Dương thử lần sao? Lúc học đại học, rất thích cảm giác vung bút tung hoành.

      "Tiểu Mạt?" Tất Tử Thần rút tạp chí trong tay , có chút vui, thương lượng chuyện đứng đắn với sao lại thể chuyên tâm chút?

      "À? Em nghe rồi." Diệp Dĩ Mạt nhún vai cái, nhích lại gần trong ngực : "Mấy ngày nay đều là mẹ và dì Trần cùng nhau giúp em chăm sóc Tả Tả Hữu Hữu, em sợ mình em chăm sóc được . . . . . ." Giọng Diệp Dĩ Mạt có chút , đầu ngón tay dài cào móng tay của cái: "Em sợ em chăm sóc Tả Tả Hữu Hữu tốt. . . . . ." Chính từ cũng ăn sung mặc sướng, sau khi sinh đứa bé, rất nhiều chuyện đều là mẹ và dì Trần cùng nhau dạy , hai đứa lại cực kỳ bướng bỉnh, lúc nháo lên có thể khiến đầu óc người ta nổ tung.

      có người vợ nào nguyện ý ở riêng xa chồng, nhất là tân hôn, cảm giác muốn gặp mà thấy được kinh khủng. Muốn con trai kêu ba, vậy mà chỉ có thể cầm hình cho bọn nó nhận thức. Mặc dù hai nơi chỉ mất ba giờ đường xe, nhưng Tả Tả Hữu Hữu như vậy, sao có thể cam lòng để cho bọn nó bôn ba đường chứ, cho nên năm chưa lần nào đến Nam Kinh, đều là tranh thủ chút thời gian về nhà thăm nhà chút, thời gian dài nhất cũng chính là lễ mừng năm mới được nghỉ 5 ngày, suy nghĩ chút lòng liền chua xót.

      Tất Tử Thần thấy mang vẻ mặt uất ức, giọng khỏi ôn hòa chút, hôn cái lên trán của , ôm hông của

      : " lo liệu tốt, ba mẹ bên kia ." Ông cụ và ba vợ rất thương hai đứa cháu trai này, toàn bộ người trong đại viện đều biết , sư trưởng Triệu lần trước còn vui vẻ theo sát , nhìn hai ông cụ nhà bây giờ ngậm kẹo đùa cháu rất vui vẻ khỏe mạnh, ông cũng gấp bảo Triệu Nhị nhà ông sinh cháu trai cho ông vui đùa chút.

      Vừa nghĩ tới lâu nữa là có thể cùng vợ con đoàn tụ, tâm lý Tất Tử Thần liền yên tâm hơn phân nửa, người ta kết hôn cũng giống như người chưa kết hôn mỗi ngày đều ở trong ký túc xá bộ đội, suy nghĩ chút cuộc sống này cũng quá uất ức.

      Kết hôn rồi, rất nhiều việc đều cần . Giống như lúc này, vợ chồng lâu gặp, dĩ nhiên là muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.

      "Tiểu Mạt..." Tất Tử Thần tay nắm nơi nào đó của vợ mình sau khi sinh con lớn hơn ít, tâm tình nhọn nhạo. Diệp Dĩ Mạt bị vừa hôn quậy như vậy phát, cả người cũng mềm nhũn , thể làm gì khác hơn là mặc người làm xằng làm bậy.

      Nhưng mà, lúc hai người đùa giỡn muốn vào, bên ngoài vang lên hồi răng rắc tiếng gõ cửa, còn có thanh súng đồ chơi "lộc cộc lộc cộc lộc cộc." Ngay sau đó là thanh Lý Mân dở khóc dở cười: "Tiểu tổ tông, sao lại chạy ra đây? Nhanh về ngủ!" Cũng khuya rồi, quấy rầy ba mẹ các con là xong đâu! phải là bà vừa mới vệ sinh thôi sao, hai đứa này làm sao lại tinh như vậy chứ, đẩy cửa phòng khép hờ ra liền tìm phòng ba mẹ!

      biết đâu là Tả Tả đâu là Hữu Hữu, nắm súng máy "lộc cộc lộc cộc lộc cộc" nhắm vào cửa phòng đóng chặt, đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm cửa phòng, trong miệng mơ hồ hô to: "Người xấu! Người xấu! Cảnh sát pí po bắt người xấu!"

      người khác người treo súng, tay bé vỗ cửa phòng "ba ba", trong miệng kêu: "Ma ma~ ma ma~ Tả Tả tới cứu ma ma~"

      Đôi tay Tất Tử Thần nắm quyền, vùi đầu trước ngực vợ, thở hổn hển hồng hộc hồng hộc, hai đứa này, là muốn tạo phản phải ? Khó được khi về nhà lần, dễ dàng lắm sao? vất vả cùng vợ thân mật mộ lần, sao lại tới quấy rối như vậy chứ?"

      À? là người xấu? có cái tên xấu xa này, có hai đứa nó sao? Tất Tử Tần sắp nội thương, lần trước nhà Tiếu Hàm và Trần Tư Tư tới nhà chơi, vừa về đến nhà, cùng bọn họ vào. Kết quả sao? Hai đứa này, nhào vào trong ngực Chu Triển Nguyên kêu Chu nằm sấp, nhào vào trong ngực Lộ Tuấn kêu Lộ nằm sấp nằm sấp, có ai để ý tới , địa vị người ba của đặt ở đâu chứ?

      Còn có lần, Mã Kiêu và cùng họp, thuận tiện trong nhà ăn bữa cơm, hai đứa này chạy ra liền gọi Mã Kiêu là ba, làm cho Mã Kiêu xấu hổ chết rồi, đến đầu cũng dám ngẩng lên. Nghe , tất cả đều di chứng do hai bà cầm hình ba mặc quân trang cho bọn nó nhìn, trong lòng Tả Tả Hữu Hữu, người mặc trang phục màu xanh lục chính là ba.

      Doanh trưởng Tất sắp hộc máu, cho nên kiên quyết thể đợi nữa rồi, phải đem hai đứa này đến bên cạnh, để cho bọn nó cảm thụ chút phong thái tuấn lãng của cha bọn nó.

      Diệp Dĩ Mạt vô lực đẩy người bên cái, oán niệm : "Còn xem chút?" Con trai đều xem là người xấu, là cha, cũng coi là bản lãnh.

      Tất Tử Thần thở hổn hển hồi, cuối cùng bình tĩnh lại, tung chăn ra, đắp kín thân thể sáng loáng của vợ, tự mình mặc áo mở cửa.

      Lý Mân và Tử Nghiêu vội vàng chạy tới người ôm lấy tiểu tổ tông, vừa muốn rút lui, hai đứa bé chỉ thấy cha bọn họ mặt đen lại đứng ở cửa, trong lòng Lý Mân biết được, vội vàng cười làm lành :"Tử Thần à, còn chưa có nghỉ ngơi sao? Mau ngủ , cũng còn sớm nữa." xong, vẫn quên nháy mắt cho con , nhanh lên , con muốn nổi đóa rồi. Nhiều năm như vậy, xem như bà cũng nhìn thấy con trai kìm chế được nỗi lòng lần rồi, cuộc sống cũng coi là hạnh phúc.

      Tất Tử Thần nhìn bước chân lảo đảo của mẹ và em , còn có hai đứa con trai nằm ở vai vẫn quên nhảy lên, hít hơi sâu, an ủi mình đây là quá trình mỗi người làm cha cũng trải qua, chưa thỏa mãn dục vọng cái gì, rất bình thường...

      Vừa muốn vào nhà, đến khúc quanh, Tử Nghiêu nặng câu bay vào trong lỗ tai: "Mẹ, con phải chính là bị người làm lỡ chuyện tốt trong truyền thuyết à? Có thể xảy ra vấn đề gì hay ? Muốn bệnh viện hay ?"
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      trangtrongnuocdunggg thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58: trước sau hôn nhân


      Như dự đoán, Tất Tử Thần vừa nhắc tới muốn dẫn ba mẹ con Nam Kinh, Lý Mân và Tất Trọng Tường liền phản đối đầu tiên, dĩ nhiên, hai vị trưởng bối cũng tuyệt tình như vậy, rất săn sóc Tiểu Mạt có thể theo Tử Thần cùng Nam Kinh, nhưng mà Tả Tả Hữu Hữu ở lại bên cạnh để ông bà chăm sóc.

      Lý do của hai người này cũng rất đầy đủ, các con bận rộn công việc như vậy, coi như Tiểu Mạt làm, cũng nhất định chăm sóc tốt được cả hai đứa, hơn nữa hai đứa bé đều lớn lên bên cạnh ông bà từ , có vấn đề gì đâu? Nhiều cặp vợ chồng đều cầu cha mẹ trông đứa bé giúp, bọn họ làm cha mẹ ,chủ động cầu giúp chăm sóc đứa bé, phải vừa đúng sao?

      Cuối cùng có vợ chồng Diệp Kiến Quốc có cháu ngoại cần con cũng gia nhập vào, bốn vị trưởng bối cùng thái độ, ảnh hưởng vợ chồng các con đoàn tụ, hôm nay Tiểu Mạt có thể thu dọn đồ đạc Nam Kinh cùng Tử Thần, nhưng Tả Tả Hữu Hữu phải ở lại, bốn người già bọn họ trách chăm sóc.

      Tất Tử Thần vuốt mũi, Tả Tả Hữu Hữu nếu mà theoông bà nội, Ông Ngoại & Bà Ngoại lớn lên, dám cam đoan, này hai đứa về sau lớn lên nhất định là sợ trời sợ đất. Bốn vị này đối với hai cưng chiều vô cùng, muốn gì có nấy??, còn tất cả đều cho tốt nhất. Tả Tả Hữu Hữu tiểu bãi cổ bọn họ, bọn họ cũng cười cháu ngoan là lợi hại. Cứ như vậy, dám yên tâm?

      Bây giờ Tả Tả miệng đầy ‘ Giải Phóng Quân ục ục mở ục ục ’, Hữu Hữu cả ngày chính là ‘cảnh sát pí po bắt kẻ xấu’, Tất Tử Thần sờ sờ bàn, cặp nghề nghiệp tương lai đại khái rất hiểu . Nội thương mất, Ba vợ từ lúc cháu ngoại chưa biết cả ngày cho nó ‘ hai chuyện đồng chí cảnh sát vì nhân dân phục vụ’, ông cụ lúc cháu ngoại mới có biết mua cho các loại súng đồ chơi và món xe tăng đồ chơi, đây là thứ yếu để bồi dưỡng được hai người cháu trai dân nước.

      "Cha, mẹ, Tả Tả Hữu Hữu con có thể tìm dì giúp việc chăm sóc, hơn nữa bọn nó biết rồi, chăm sóc bọn nó cũng mệt mỏi như trước kia nữa ?" Tất Tử Thần khuyến khích chưa đủ, vừa nhìn tên nhóc này cũng phải hạng người lương thiện, ngộ nhỡ gây nháo, cũng nhất định có biện pháp trấn át được bọn chúng. Con khỉ này, dĩ nhiên là phải Như Lai Phật Tổ tới trấn áp, nhiều lắm được xem là Địa Tàng vương, hù dọa bọ nó chút đều nhất định có thể làm được.

      Diệp Dĩ Mạt ngồi ở vừa cầm chén cơm lời nào, Lý Mân giống như có nghe được gì cả gắp thức ăn cho con trai, ưmh, bà phải ăn cho nhanh, đợi lát nữa Tả Tả Hữu Hữu tỉnh ngủ, bà còn phải cho cháu trai ăn cơm đấy.

      "Ngươi biết chút gì?" Tất Trọng Tường trợn mắt, đứa bé này biết mới có nhiều mệt mỏi, chạy loạn đầy đất, con thể để tâm đem chúng nó vứt bỏ cho người ta, "Con chưa chăm sóc đứa trẻ nên biết khổ cực, đừng đễ như vậy, nếu mình Tiểu Mạt khẳng định chăm sóc được." Tất Trọng Tượng lúc này giáo huấn con trai đặc biệt có khí phách, thấy Lý Mân mắt trợn trắng lên với ông, nhớ năm đó, ông cũng có ôm con trai mấy lần.

      "Đúng vậy, Tiểu Mạt." Lý Mân con đường dịu dàng, tươi cười mềm mại về phía con dâu: " mình con chăm sóc bọn trẻ khẳng định chăm nổi, những dì giúp việc kia con cũng thể yên tâm được, dạo này rất nhiều người ngược đãi trẻ em đấy." Lý Mân rất trôi chảy, Diệp Dĩ Mạt nghe được đổ mồ hôi .

      Tất Tử Thần còn muốn điều gì, liền nghe Tất Trọng Tường giải quyết dứt khoát: "Đứa bé để lại chúng ta chăm sóc cho các con, bảo đảm chăm sóc tốt nhất, chu toàn ?"

      Ông cụ đều như vậy rồi, nếu Tất Tử Thần lại gì chính là tin tưởng đối với cha mẹ rồi. Cái gì? Con cảm giác con trai của mình để cho cha mẹ căm sóc yên lòng? Con yên tâm cái gì? Sợ cha mẹ con ngược đãi con trai của con hay là sợ cha mẹ bán con trai của con chứ? Vào lúc này thể nào tiếp tục chuyện này được.

      Cuối cùng, Diệp Dĩ Mạt cũng theo Tất Tử Thần trở về Nam Kinh. Lúc Tất Tử Thần lên xe, đôi mắt uất ức, đứa bé mang , vợ chịu cùng , con mẹ nó uất ức!

      Diệp Dĩ Mạt ở trong phòng gấp quần áo trẻ con mới vừa phơi khô, mềm nhũn, thơm ngát, làm cho nghĩ đến khuôn mặt bé mềm mại bóng loáng của các con.

      Tần số Tất Tử Thần về nhà cao, tháng có thể trở về lần coi như tốt rồi, chỉ là cũng may tại Internet phát triển, lớn cũng coi là người sĩ quan, coi cái gì đó còn chưa bị hạn chế.

      Diệp Dĩ Mạt thường vào lúc năm sáu giờ buổi chiều dỗ con trai ngủ, sau đó đại khái đợi đến hơn mười giờ lúc bọn nó muốn uống sữa bột thuận tiện kêu bọn nó tỉnh dậy, cũng là muốn cho các con nhìn thấy ba chúng nó.

      Tất Tử Thần rất nhức đầu, chính là các con nhìn thấy mạng, tuyệt đối là vui mừng mở miệng kêu ba tiếng, nhưng mà, chờ tới khi về nhà, lúc xuất trước mặt tại hai tên nhóc kia, hai con khỉ này liền đeo súng bên người coi như kẻ địch, mấy lần liền chân ngắn ‘ba ba’ chạy vội tới cửa, ‘bùm’ cái đóng cửa lại cho vào gian, sau lưng Lý Thụy và Tử Nghiêu xem cuộc vui đều nhìn đến chán ngán rồi.

      "Mở cửa ra, ta là ba con." Tất Tử Thần bất đắc dĩ đập cửa, bị chính con trai của mình nhốt ở bên ngoài, mấy lần đầu doanh trưởng Tất nội thương sau đó liền luyện được độc nhất vô nhị ‘ Càn Khôn Đại Na Di ’, "Tả Tả Hữu Hữu, ba mang cho các con mo hình xe tăng này ~" dùng món đồ chơi dụ dỗ, đây là chiêu thứ nhất.

      Bên trong truyền đến biết là thanh của Tả Tả hay Hữu Hữu: "Đừng! Cậu mới mua cho rồi !" Tất Tử Thần lập tức quay đầu lại trừng Lý Thụy, Lý Thụy chột dạ nghiêng đầu.

      "Mở cửa có được hay ? Ba mang các con khu vui chơi ~" Tất Tử Thần lập tức đổi chiêu.

      Bên trong phát ra thanh nho bị thương rất nặng: " tin. . . . . . Ghét ba! Ba chuyện tính toán gì hết! mới giữ lời!"

      Tất Tử Thần nghẹn, trong lòng cũng có chút ê ẩm, lần trước đồng ý dẫn bọn nó khu vui chơi, nhưng mà tạm thời nhận được nhiệm vụ, thể làm gì khác hơn là chạy trở về, ai biết hai đứa này vẫn mang thù rồi. Nghe sau khi Tả Tả Hữu Hữu khóc đến trời đen kịt, dụ dỗ thế nào cũng được, cuối cùng vẫn là Tử Nghiêu và Lý Thụy ra tay, người ôm bế, đến khu vui chơi xem vòng sau đó lại khu vui chơi thiếu nhi Khẳng Đức Cơ chơi buổi chiều, mới xem như dụ dỗ được hai Tiểu Tổ Tông.

      Tất Tử Thần có chút đau lòng, thanh đập cửa cũng rất nhiều, mới vừa rồi thanh còn có chút nóng nảy lại dịu dàng xuống: "Mở cửa , lần này ba lời giữ lời, ba mang bọn con bắn súng có được hay ?"

      Lời này còn chưa hết, cửa liền mở ra. Sảng khoái mở cửa như vậy tự nhiên phải là sinh đôi, mà là mẹ của sinh đôi. Diệp Dĩ Mạt trừng mắt nhìn : "Đứa bé như vậy, liền định dạy bọn nó bắn súng à?"

      Tất Tử Thần ngượng ngùng cười, đối với vợ mình luôn luôn có gì sức chống cự: "Lúc còn cũng như vậy, trong đại viện bé trai nào phải vuốt súng lớn lên chứ?" Vừa , còn vừa nháy mắt cho em .

      Tất Tử Nghiêu lập tức hiểu ngầm trong lòng, hướng về phía chị dâu lấy lòng : "Chị dâu là đấy ạ, ngay cả bon em còn cũng bãi bắn bia bắn súng đấy." Sau lưng Lý Thụy yếu ớt xoay mặt: "Khó trách đánh lại em. . . . . ." Đây là nổi nhục lớn nhất của đấng mày râu.

      Tất Tử Nghiêu húc khuỷu tay sở trường vào người , giận háy cái, vội vàng giúp chị dâu ôm cháu , hôm nay gần sang năm mới, việc này làm gì.

      Giao thừa của Tất gia rất náo nhiệt, mặc dù ông bà nôi của Tất Tử Thần ai rồi, nhưng mà đời cha vinh ấm, các địa phương cũng có thể nhìn thấy bóng dáng người của Tất gia, bình thường mọi người bận rộn cương vị của mình, đến lễ mừng năm mới mới có thời gian tụ họp.

      Hơn hai năm ở trong nhà, Diệp Dĩ Mạt cũng trải qua mấy lần cảnh tượng như vậy, mùa xuân hàng năm là tránh khỏi, còn có năm ngoái chính là đại thọ 66 tuổi của quân trưởng Tất, lúc ấy, trừ người Tất gia, còn có nhiều người mà bình thường chỉ ở thấy TV và qua báo chí xuất tại trước mặt .

      Gia cảnh nhà Diệp Dĩ Mạt chỉ thường thường bậc trung, mặc dù ba là cục trưởng cục, nhưng mà bình thường trừ quan hệ tốt với mấy cảnh sát kia ra đúng là có đặc quyền gì khác, lúc lần đầu tiên tham gia tụ họp gia tộc như vậy, Tất Tử Thần sợ hù dọa , suốt ngày trước đó, cẩn thận với những người đó có thể thân cận những người chỉ cần mặt có trở ngại là được rồi.

      Cũng may mặc dù thích trường hợp như vậy, nhưng mà làm gì cũng là giáo viên, biểu mặt cũng có chút nào mơ hồ, cộng thêm trưởng tôn của gia trưởng Tất gia ở đây, Tất Tử Nghiêu cũng giúp đỡ, cũng có vấn đề lớn lao gì, dù sao ai cũng ngu đến nỗi làm khó , gia trưởng Tất gia cũng hài lòng con dâu.

      Vì vậy, đêm chỉ có thể bày khuôn mặt tươi cười ứng phó, chỉ là qua buổi tối da mặt ê ẩm nhịn được, ưmh, lúc tối, doanh trưởng Tất dĩ nhiên là lấy lòng nhiều hơn, ‘xoa bóp xoa bóp’ cho vợ tốt.
      Last edited: 6/12/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59: Trước sau hôn nhân


      như vậy, gia đình Tất gia tụ hội là đêm 30, dù có chuyện quan trọng hơn nữa, con cháu Tất gia cũng phải trở về, đây là quy củ hai trưởng bối cao nhất truyền xuống, nghe là bởi vì năm đó lúc ông nội của Tất Trọng Tường bị bệnh nặng, muốn gặp con trai du học bên ngoài, kết quả bởi vì nhiều năm có liên lạc, thế nào cũng tìm được đứa con trai này, lão nhân gia cuối cùng ôm hận mà chết. Lúc đó, gia trưởng Tất gia kế tiếp nhiệm liền định ra rồi quy củ này, con cháu Tất gia cho dù là đâu, lễ mừng năm mới nhất định phải về nhà chuyến, để người trong nhà biết ngươi chỗ nào.

      Tất gia và Diệp gia cùng ăn cơm tất niên . Vốn là đầu năm mồng nên là con con rể bái phỏng nhà mẹ vợ, nhưng mà hai nhà rồi, nhất định phải cùng nhau ăn bữa cơm tất niên ở cùng nhau cả đêm, có lúc là ở Diệp gia, có lúc là ở Tất gia, cũng có lúc bên ngoài ăn, đều xem tâm tình hai bà mẹ.

      Tiếp theo chính thăm bạn bè và người thân rồi, Tất gia trừ thân thích nhà mình, hàng xóm trong đại viện cũng phải cần bái phỏng, chỉ là vấn đề hàng xóm mấy chục năm, việc này rất phức tạp phải chút là có thể hiểu .

      Nhưng mà đầu năm thứ ba, người Tất gia cùng nhau đến nhà tư lệnh Hách chúc tết. tư lệnh Hách là cấp cũ của Tất Trọng Tường, là người ngay thẳng, nghỉ hưu rất nhiều năm rồi, chỉ là ở trong lòng đám người Tất Trọng Tường lão thủ trưởng vẫn lão thủ trưởng, hàng năm thăm viếng đều là thể thiếu được.

      Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Nghiêu người ôm bé, Tả Tả Hữu Hữu rất hiểu chuyện, ra cửa liền ngoan cực kì, gặp người liền nháy mắt to sáng nước lên nhìn, để cho bọn họ kêu người.

      Ngày hôm đó tới nhà tư lệnh Hách chúc tết có ít người, phần lớn là cộng và đồng chí của Tất Trọng Tường, bây giờ trải qua tuổi sáu mươi, nam nữ cũng đều già , lại về chuyện cũ cũng có chút cảm thán. Tất Trọng Tường luôn luôn là vui vẻ khoe khoang với người khác cháu trai sinh đôi của mình, cùng các chiến hữu tới mấy câu kền dắt cháu trai tới, Tả Tả Hữu Hữu cũng khéo léo, mở miệng tiếng ông, đem những người cho dù bị họng súng đầu pháo chỉa vào cũng mở miệng đến mức ngậm miệng được, từng người vỗ tay lão Tất ông mạnh khỏe có phúc khí, có hai cháu trai khéo léo hiểu chuyện.

      Tả Tả Hữu Hữu ngồi đầu gối Tất Trọng Tường vươn cổ tò mò nhìn những ông già tóc bạc, chỉ chốc lát liền bắt đầu kề tai với ông nội mình: "Ông nội ông nội, chúng con muốn ăn kẹo đường ~~" ở nhà ăn mẹ cho bọn họ kẹo đường, nhưng mà người khác cho bọn chúng ăn mẹ mặc kệ , hắc hắc.

      Tất Trọng Tường nghe lời này, cười ha ha, hướng về phía tư lệnh Hách : "Lão thủ trưởng, xem ra cháu trai nhà tôi là tới ăn kẹo đường nhà ông đó!"

      Tư lệnh Hách cũng vui vẻ cười, vốn là gần sang năm mới, chiến hữu cũ gặp mặt liền vui mừng, bây giờ nhìn bọn cũng lớn như vậy, dĩ nhiên càng vui mừng, hơn nữa hai cháu trai nhà lão Tất này là đáng , sau này tên nhóc này lớn lên nhất định so với ba chúng nó còn tuấn hơn." , với các con dì Hách, kẹo đường ở đấy." Hách Mộ Nhiên, con tư lệnh Hách, lớn hơn Tất Tử Thần sáu tuổi, bận chiêu đãi khách nữ.

      Ánh mắt Diệp Dĩ Mạt vẫn luôn vây quanh con trai, thấy hai bọn họ từ đầu gối ông nội leo xuống chạy tới nơi này, vội vàng đứng lên."Tả Tả Hữu Hữu, đến đây với mẹ."

      Tả Tả Hữu Hữu vừa nghe thấy tiếng mẹ mình, cái miệng nhắn phát, chân ngắn bước càng vui sướng: "Mẹ, ông nội Hách bảo chúng con đến lấy kẹo đường ~" xong, còn khoe khoang giống như mở trừng hai mắt, giống như được thánh chỉ, dương dương hả hê.

      Diệp Dĩ Mạt im lặng, điển hình được tiện nghi còn ra vẻ, ăn ăn , còn cố ý ra, xem ra phải đem hộp kẹo que mới mua này thu lại, vốn là còn tính coi là quà tặng đưa cho bọn nó khi năm mới.

      "Chạy chậm chút ~" Lý Mân thấy cháu trai tới đây, uốn lên lông mày cười: "Đến đây với bà nội."

      Tất Tử Nghiêu giống như cùng bạn chơi khi còn bé chuyện, tuổi gần xấp xỉ , chỉ là so với Tất Tử Nghiêu mi thanh mục tú, người ta liền ràng diễm lệ hơn rất nhiều, gợn tóc quăn to lười biếng thả đầu vai, áo khoác nỉ bên ngoài màu đỏ và giày gót nhọn phong tình vạn chủng, mặt trang điểm tinh sảo cũng làm cho người xem qua khó quên.

      Tả Tả Hữu Hữu mẹ trong ngực, lấy lòng hôn hai cái, mềm mại hỏi: "Mẹ, ai là dì Hách vậy? Chúng con muốn kẹo đường~"

      Diệp Dĩ Mạt buồn cười vuốt lỗ mũi con trai, giả vờ vui : "Mẹ gì rồi hả ? Luôn ăn kẹo sâu răng, hội trưởng sâu răng." Răng lớn chừng hạt đậu mới vừa dài đủ, liền muốn răng sâu?

      Tất Tử Thần cùng mấy vị ngang hàng hàn huyên hồi liền nhịn được tìm kiếm bóng dáng vợ mình, bị mấy người này dừng lại cười nhạo, nhân sĩ kết hôn, mới là nhân sĩ kết hôn.

      giống như bọn họ vậy, kết hôn có như , nếu phải là kết thân môn đăng hộ đối có nhiều tình cảm, căn bản là lười phải kết hôn tìm phiền toái cho mình, dù là lúc ban đầu bởi vì trúng ý mà kết hôn, như vậy sau mấy năm cũng liền tiêu tan nhiệt tình lúc tân hôn, giống như Tử Thần vậy kết hôn hơn hai năm còn tình cuồng nhiệt, vẫn hiếm thấy.

      Mọi người theo ánh mắt của nhìn, chỉ thấy người phụ nữ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi ngồi ở ghế sa lon, tóc chải chỉnh tề, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn, áo màu đen bị lộ ra bên trong áo lông màu xanh lá cây, dáng người yểu điệu tự cần phải , hấp dẫn người khác nhất ước chừng là nụ cười dịu dàng điềm tĩnh mặt , đầu gối có hai đứa bé giống nhau như đúc, mẹ con ba người biết ở những gì, đồng loạt vui mừng ra tiếng, hai đứa bé ôm cổ mẹ hôn vang dội ở mẹ hai bên má lưu lại nụ hôn ẩm ướt, trong mắt người phụ nữ toát ra hạnh phúc, khiến người nào nhìn cũng cảm thấy ấm áp.

      Triệu Nhị Bảo chua xót mà dùng cùi chỏ huých người khác, hướng về phía Tất Tử Thần

      : " Thần, chị dâu có chị em vậy?" Nếu mà có vợ như vậy, vẫn nguyện ý bị nhốt, hình ảnh mẫu từ tử hiếu này, sao chính lại ước ao ghen tị như vậy!

      Mấy người kia cũng đều mong đợi nhìn Tất Tử Thần, bọn họ cũng đều còn chưa có vợ đâu, người già trong nhà thúc giục gấp, mỗi ngày liền lấy con trai của nhà lão Tất này làm ví dụ để giáo huấn bọn họ, cái gì mà cháu trai nhà lão Tất nhà hôm nay gọi ông tiếng ông nội... cái gì mà cháu trai nhà lão Tất hôm nay len lén đưa cho ông viên kẹo á...., cái gì mà cháu trai nhà lão Tất hôm nay tới xem bọn ông đánh cờ á... tóm lại, cháu trai nhà lão Tất cũng sắp thành minh tinh trong đại viện, người nào được hai tiểu tử này gọi tiếng ông nội mặt giống như đặc biệt có ánh sáng vậy.

      , xem qua trăn khóm hoa vẫn có chút mệt mỏi. Nhìn Tất Tử Thần bây giờ rất hạnh phúc, vẫn làm cho người ta nhịn được ghen tỵ. Các vị này lại chuyển hướng nhìn đối với mẹ con nhà họ, trong lòng thở dài tiếng, tốt cũng là vợ của người khác rồi.

      Tất Tử Thần bĩu môi, mấy người này, đừng tưởng rằng biết bọn họ có chủ ý gì.

      Triệu Nhị Bảo thấy Tất Tử Thần đáp, lại hỏi lần nữa: " Thân, chị dâu có chị em ? Chị em họ cũng được."

      Tất Tử Thần sâu kín nhìn : "Tiểu Mạt có em trai, cậu có muốn nhìn thử chút ?" Cẩn thận Tử Nghiêu nhà tôi đem cậu giết chết có tin hay ?

      Triệu Nhị Bảo giống như nuốt phải con ruồi, vội vàng khoát tay: "Được rồi được rồi...." Chọc cho mọi người cười ha ha.

      Diệp Dĩ Mạt nghe được tiếng cười, giương mắt nhìn về hướng bọn họ, thấy ánh mắt từ chính diện nóng bỏng nhìn bọn hỏi cười dịu dàng tiếng, con người trong sáng dí dỏm chớp chớp, vội vàng bảo con trai trong ngực chào hỏi với ba.

      Tả Tả Hữu Hữu vừa nhấc mắt thấy nhiều 'ba' như vậy, mắt đều hoa rồi, chỉ là đứa trẻ mới cần quan tâm nhiều, mẹ bảo kêu liền vội vàng kêu người, cũng biết hướng về phía người nào liền vừa thông suốt phất tay loạn kêu: "Ba ba~~"

      "Gào khóc gào khóc ngao ~" Trong nhóm Tất Tử Thần mỗi người đều đố kị được nổi điên, đáng như vậy đứa bé gào khóc ngao! "Lão Tần cậu xa chút nhanh lên, chớ ở lại chỗ này chướng mắt!"

      Tất Tử Thần đắc chí hàm súc mà cười, mặt ngoài hàm sú nội tâm đắc chí, "Tôi sang đó đây, con tôi gọi tôi đấy ~" Cái phút chốc xoay người kia, doanh trưởng Tất quyết định, phải vội vàng đem vợ con nhận lấy, loại quan hệ cha con này, người ta muốn có còn có đâu, tại sao muốn lãng phí vô ích chứ?

      Tất Tử Thần tới, bế Tả Tả lên, nâng lên cao, cười : "Con trai, cùng ba bộ đội có được hay ?"

      Tả Tả nháy mê mang mắt to, tò mò hỏi: "Ở bộ đội có thể bắn súng ngắn sao?" Ông nội và ông ngoại luôn theo chân bọn họ bắng súng, bộ đội, huấn luyện, như vậy cậu phải có thể bắn súng máy ở bộ đội sao? Rống rống, súng máy là cậu mua cho cậu đấy.

      Doan trưởng Tất nghẹn chẹn họng, vội vàng trả lời: "Có thể, trong bộ đội có thể bắn súng còn có thể xe tăng."

      Hữu Hữu nằm ở đầu gói mẹ nghẹn, liền lăn vòng lay vạt áo ba: "Ba ba, Hữu Hữu muốn ~ Hữu Hữu muốn bộ đội!" Ba và trai thể ném con lại!

      Diệp Dĩ Mạt vội vàng ôm lấy con trai, giọng dụ dỗ : "Được rồi được rồi, Hữu Hữu cũng cùng ba." xong, vẫn quên liếc cái, lúc này cái này làm gì, lát nữa lại muốn chọc ba mẹ mất hứng sao.

      Tất Tử Thần vừa muốn chuyện, liền phát có người đến gần, vừa nhìn, khỏi cau mày, người tới mặt tươi cười, mặt trang điểm tinh sảo tràn ngập vui mừng: " Tử Thần!"

      Người tới chính là người măc áo đỏ mới vừa cùng Tử Nghiêu chuyện trời đất, con nhà chính ủy Mạc, cùng tuổi với Tử Nghiêu tên là Mạc Tiếu Mẫn. Nghe ra nước ngoài nhiều năm rồi, năm nay tại sao trở lại? Mạc Tiếu Mẫn tuổi so với bọn hơn rất nhiều lúc bọn họ rời đại viện còn là bé ghim bím tóc sừng dê, cho nên ấn tượng sâu, nhưng là bây giờ nhìn lại, nhóc này cũng lớn lên từng ngày.

      Bởi vì là em của Mạc Tiếu Diệu, mặc dù Tất Tử Thần đối với có bao nhiêu ấn tượng, nhưng là vẫn lễ phép cười cười: "Là Tiểu Mẫn à, trở về nước lúc nào vậy?"

      Mạc Tiểu Mẫn vén vén tóc ra sau tai, đôi mắt xếch đẹp nhàng khơi lên, có vẻ cực kỳ quyến rũ: "Mới vừa trở về nước, tính toán ở lại." xong, lại thích giống như trải qua tang thương: "Rốt cuộc ở trong nhà vẫn tốt hơn, bên ngoài khá hơn nữa cũng gặp được người như Tử Thần đây nè."
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      garan2602dunggg thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      được xem tiểu tam đâu mn à

      Chương 60: trước sau hôn


      Lời này liền có chút mập mờ, Diệp Dĩ Mạt khỏi nhàng cau lại lông mày. Tất Tử Thần cũng có chút lúng túng, chỉ xem như cảm xúc của ta khi về nhà, cũng để ở trong lòng, cười tiếng bảo Tả Tả ở trong ngực kêu dì tiếng.

      Tả Tả ngoan ngoãn kêu tiếng, Hữu Hữu lôi kéo tay mẹ, ngẩng đầu yếu ớt hỏi: "Mẹ, Hữu Hữu cũng phải gọi sao?"

      Diệp Dĩ Mạt cười vuốt vuốt đầu con trai, giọng : "Đương nhiên là phải gọi chứ, đây là lễ phép."

      Hữu Hữu chạy tới, lôi kéo tay của ba, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào: "Dì mạnh khỏe ~"

      Mạc Tiếu Mẫn trừng lớn cặp mắt, ngạc nhiên : "Bé con nhà ai vậy? Đáng như thế ~ chỉ là, các em phải gọi chị là chị, nên gọi là dì~"

      Tất Tử Thần ho tiếng, giải thích: "Đây là con trai của ." Suy nghĩ chút, lại tăng thêm câu: "Sinh đôi, gọi là Tả Tả, em gọi bên là Hữu Hữu."

      Mạc Tiếu Mẫn giống như là nghe được việc gì khó tin vậy, mặt khiếp sợ: " Tử Thần, kết hôn?"

      Lúc này Diệp Dĩ Mạt coi như là hoàn toàn nghe nổi nữa, tiến lên hai bước, nắm cánh tay Tất Tử Thần, nở nụ cười vừa đúng chuẩn mực, giọng dịu dàng : "Tử Thần, này là ai vậy?"

      Tất Tử Thần cũng thấy thích hợp, vội vàng ôm eo vợ mình, vẫn quên săn sóc thay sửa lại tóc trán : "Đây là vợ , Diệp Dĩ Mạt, em gọi chị dâu giống như Tử Nghiêu là được." xong, lại khẽ cúi đầu, đến gần bên tai vợ : "Đây là bạn học trước kia của Tử Nghiêu, cũng ở trong đại viện của chúng ta, là em của Mạc Tiếu Diệu vừa nãy, Mạc Tiếu mẫn, ngươi kêu tiểu Mẫn là tốt."

      Diệp Dĩ Mạt thoải mái vươn tay, "Tiểu Mẫn vừa trở về nước à?"

      Thái độ của Mạc Tiếu Mẫn tất nhiên thể dễ nhìn, miễn cưỡng cười: "Đúng vậy, vừa mới trở về, định nữa."

      Trong lòng Tất Tử Thần mắng mẹ nó tiếng, gọi cái quái gì vậy hả. Vừa nghe đến kết hôn liền thay đổi mặt, trước kia sao phát Tiểu Mẫn có tình cảm đối với chứ? Tiểu Mạt thể tính sổ được! về nhà có năm ngày, cũng phải là tới gây gổ .

      " Về là tốt rồi, về sau nếu có chuyện gì cũng có thể giúp được nhau, nên khách khí, mở miệng là được, Thần của em rãnh, gọi chị cũng được." Diệp Dĩ Mạt trêu chọc con trai trong ngực của chồng mình, cười : "Chờ Tả Tả Hữu Hữu nhà trẻ, chị được giải phóng rồi, nếu em và Tử Nghiêu có muốn dạo phố, cũng đừng quên gọi chị đấy."

      Diệp Dĩ Mạt cũng phải sợ Tất Tử Thần có cái gì khác, chỉ có lúc, chính là người sợ phiền toái, loại tiết mục tình cảm nhất là thanh mai trúc mã này, bình thường đều thèm để ý, nhưng mà đối với chồng của mình là mười vạn hỏa lực cũng phải chỉa lên.

      "Tiểu Mẫn dáng dấp xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?" Diệp Dĩ Mạt cười yếu ớt hỏi, rất giống bộ nếu là còn chưa có bạn trai tôi liền giới thiệu cho mấy người có gia thế.

      Mạc Tiếu Mẫn lắc đầu cái, có chút mất hồn : " mấy chuyện ấy, trong nhà đồng ý, thành."

      Diệp Dĩ Mạt tỏ vẻ đáng tiếc, giống như chị cả tri tâm cười: " có chuyện gì, Tiểu Mẫn còn trẻ, sợ tìm được đối tượng tốt, chị cũng mãi hai mươi bảy tuổi mới gặp được Thần của em, chuyện như vậy thể gấp được." xong, trợn mắt nhìn chồng mình cái, "Tử Thần, có phải ?"

      Tất Tử Thần vội vàng hòa cùng: "Đúng vậy đúng vậy, chuyện như vậy vội . với chị dâu em cũng là duyên phận đến mới quen."

      Mặt của Mạc Tiếu Mẫn giống như bị đả kích, còn hơi sức cười cười: "Em cũng chờ duyên phận thôi." xong, nhìn Tử Nghiêu cách đó xa, cáo biệt: " Tử Thần, chị dâu, em tìm Tử Nghiêu đây."

      "Được, , người trẻ tuổi các em luôn có lời để ." Diệp Dĩ Mạt săn sóc . Đợi đến khi Mạc Tiếu Mẫn xoay người, Diệp Dĩ Mạt lập tức liền đổi vẻ mặt, hướng về phía Tất Tử Thần cười như cười, trong lòng đại doanh trưởng Tất nổi hết gai ốc, trực giác tối nay có chút chuyện.

      Từ nhà tư lệnh Hách ra ngoài là hơn mười giờ đêm rồi, Lý Mân và Tất Trọng Tường ôm cháu trai, trực tiếp trở về gian phòng của họ, Diệp Dĩ Mạt bỏ rơi cũng chưa bỏ rơi Tất Tử Thần, trực tiếp phòng tắm tắm.

      Tất Tử Thần cảm giác mình rất oan uổng, khi còn bé cũng cùng Mạc Tiếu Mẫn có dính dấp cái gì, lúc học đại học nhóc này và Tử Nghiêu còn chỉ biết chơi bùn dính, làm sao lại gây ra chút chuyện như thế chứ.

      Nhìn cửa phòng tắm có động tĩnh gì, Tất Tử Thần sống được rồi, về nhà cũng phải là vì cùng vợ gây gổ, hơn hai năm này hai người cũng có nhiều thời gian ở chung, khó được có ngày nghỉ, đương nhiên là muốn cùng vợ thân thân mật mật, sao lại ăn dấm như thế được chứ?

      "Tiểu Mạt, tắm xong chưa?" Tất Tử Thần gõ cửa, vào cũng hơn nửa canh giờ, tại sao vẫn chưa ra? Tình huống như thế, lâu có xảy ra rồi.

      Bên trong trả lời, chỉ có tiếng nước chảy ào ào. Tất Tử Thần khỏi lại gia tăng thanh: "Tiểu Mạt, còn bao lâu nữa?"

      Vừa mới dứt lời, cửa liền mở ra. Diệp Dĩ Mạt mặc áo choàng tắm màu trắng ra, vừa vừa dùng khăn tắm lau tóc ẩm ướt. Tất Tử Thần vội vàng nhận lấy khăn tắm trong tay , lôi kéo ngồi vào giường, tỉ mỉ lau tóc cho .

      Hai người cũng chuyện, Diệp Dĩ Mạt miễn cưỡng tựa vào người , trong nhà mở ra máy điều hòa khí, chỉ là vẫn cảm thấy có chút lạnh, lại mở chăn đắp đến người, quả nhiên, trong chăn cũng sớm ấm. Chỉ cần trở lại, nhất định là trước tiên đem chăn ủ ấm mới để cho tiến vào.

      "Tiểu Mạt." Tất Tử Thần thử dò xét tính mở miệng: " xem Tiểu Mẫn như là em thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."

      "Em suy nghĩ nhiều lúc nào?" Diệp Dĩ Mạt ngẩng đầu lên, con ngươi mơ màng lười biếng nhìn , nhiều năm như vậy, người trừ nhiều phần dịu dàng người làm mẹ và phong thái quyến rũ có biến hóa khác, da thịt trắng nõn trơn mềm mềm mại giống như trước kia, vóc người sau khi sinh có chút biến dạng dưới nỗ lực năm của cũng khôi phục dáng vẻ trước kia, thậm chí càng thêm đẫy đà mê người.

      Con ngươi Tất Tử Thần rơi vào hai khối mềm mại qua cổ áo choàng tắm, như như □ cực kỳ quyến rũ ánh mắt, Tất Tử Thần mất tiếng, ném khăn tắm xuống, từ phía sau ôm lấy : "Vợ à, em phải tin tưởng, đối với em đó là nghìn vạn lòng trung thành, hướng về phía cờ đảng thề đấy!"

      Diệp Dĩ Mạt đưa ra ngón tay thon dài tạo ra khoảng cách của hai người, miễn cưỡng cười: " Em trung tâm khi nào? Em chính là từ đầu tới đuôi cũng câu."

      Trong lòng Tất Tử Thần hừ hừ, cũng là bởi vì lên tiếng mới đáng sợ, vợ của mặc dù xinh đẹp, nhưng giống như trời sinh có tiềm lực làm thầy chủ nhiệm, ràng là quyến rũ mà cười, cũng có thể để nhìn ra khoảng trời riêng.

      Câu cổ áo của , Diệp Dĩ Mạt nhàng thò người ra, hơi thở thơm như hoa lan: "Chồng à, Lý Thụy bảo em ngày mai chiêu đãi bạn học của nó, xem thế nào?"

      mặt Tất Tử Thần chút cử động, vẫn tỉnh táo như cũ: "Nam hay nữ vậy?"

      Diệp Dĩ Mạt cười khúc khích, tay bé xanh mềm mại đặt tại bộ ngực của , tức giận : "Lý Thụy cũng so với em hơn tám tuổi rồi, bạn học của nó, dù là nam thế nào?"

      Tất Tử Thần giận dỗi lầm bầm: "Nam được. . . . . . Tuổi còn cũng thể được. . . . . ." Với tướng mạo của vợ , nơi nào giống như là người ba mươi tuổi chứ? Da này, vóc người này, là 25 mới bình thường. Đừng tưởng rằng biết, hôm nay trong đám người kia còn có người nhìn vợ sau đó hô to hối hận, hận được có thể xuống tay trước , ra tay trước chiếm được lợi thế. Nghĩ như vậy, Tất Tử Thần lại có điểm hài lòng, nhìn xuống tay mau - rất - chính xác, sau khi xác định mục tiêu nửa năm liền đem người ta về nhà, còn có thêm hai con thỏ kia.

      Diệp Dĩ Mạt buồn cười nhìn tự dưng ăn dấm khô, lật người từ người ngồi dậy, cũng quay đầu lại : "Giúp em sấy tóc với..., hôm nay em mệt chết."

      Tất Tử Thần vui vẻ làm loại chuyện lặt vặt này, tóc của trơn bóng linh lợi, sờ ở trong tay đặc biệt thoải mái, nhìn khéo léo ngồi ở bên giường cúi đầu mặc làm, có bao nhiêu mê người có bấy nhiêu mê người.

      Thổi khô tới tám phần, doanh trưởng Tất cũng nhịn được, ném máy sấy cái, liền ôm vợ lên giường, hai ngày trước hai Tiểu Tổ Tông này dụ dỗ thế nào cũng chịu sang phòng ngủ của ông bà nội, hôm nay vất vả chơi mệt rồi trực tiếp ngủ bị ôm , còn có thể nắm chặt cơ hội?

      " chút chút á. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt nhìn bộ dạng gấp gáp, nhịn được chụp , sao giống như tám trăm năm chưa từng thấy phụ nữ vậy.

      Tất Tử Thần nếu mà biết trong lòng nghĩ cái gì, nhất định phải trả lời như vậy, cũng như là tám trăm năm thấy được phụ nữ sao? Vợ ở nhà, ở trong bộ đội, đây chính là phiên bản đại của cầu hỉ tước gặp gỡ khó khăn sao?

      === ========

      Cuộc đời này chỉ có em là cảnh đẹp nhất của
      dunggggaran2602 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :