Chương 53: trước sau hôn nhân
Tất Tử Thần về đơn vị hơn hai tuần rồi, Diệp Dĩ Mạt nhìn lịch ngày bàn chút, nơi khóe mắt là nụ cười nhè
Bảo bảo hơn ba tháng rồi, ngày mai khám thai, mỗi lần đều là mẹ chồng hoặc là dì Trần cùng với , có lúc Lý Thụy cũng cùng.
Mẹ chồng và dì Trần đều say mê công việc chụp ảnh, dĩ nhiên là bỏ qua việc ghi chép sinh mệnh từ phôi thai phát triển đến ra đời rồi quá trình lớn lên, hơn nữa đây cháu nội cháu ngoại của họ, càng thêm có giá trị kỷ niệm. Vì vậy, mỗi lần khám thai, cũng làm như là chụp hình phim phóng .
"Lão Mã, bây giờ có phải là có thể thấy hình dạng bảo bảo ?" Lý Mân giống như học sinh giỏi, vội vã cuống cuồng hỏi ông bạn lâu năm.
Bác sĩ Mã nhìn bạn học cũ là quân trưởng phu nhân của mình, ít ban trong đám bạn học, năm đó thấy bà rất quật cường, nhiều người theo đuổi như vậy, cố tình coi trọng cái người tiểu trung đội trưởng tính khí kia vừa thối vừa cứng còn biết vài câu mật ngọt kia chứ, nhưng ai có thể biết thời gian thấm thoát thoi đưa, vợ chồng bọn họ chẳng những tình cảm chắc chắn, hơn nữa nhiều năm như vậy, năm đó tiểu trung đội trưởng hôm nay sớm thành quân trưởng.
"Đợi lát nữa có thể thấy bảo bảo rồi." Bác sĩ Mã cười gật đầu cái, đứa Tử Thần này lúc kết hôn ông cũng tham dự, chẳng qua là lúc đó quá nhiều người, bọn họ người trẻ tuổi lại làm ầm ĩ, ông liền đứng xa xa liếc nhìn, dâu rất thanh tú, lúc cười lên má trái có lúm đồng tiền nhàn nhạt, cùng chú rễ cao lớn đứng chung chỗ, rất xứng đôi. biết Lý Mân đối với hôn này rất là hài lòng, bà vốn cũng phải là người coi trọng môn đăng hộ đối, nhớ năm đó, bà là con thị trưởng, lúc đó cũng biết thân phận Tất Trọng Tường có gia cảnh gì, mà lúc đó, ở trong mắt tất cả mọi người, Tất Trọng Tường cũng chỉ là tiểu trung đội trưởng có tiền đồ gì mà thôi.
" Tiểu Mạt nhà chúng ta gần đây rất tham ăn, bảo bảo trong bụng chắc cũng rất khỏe mạnh chứ?" Lý Mân cười lôi kéo tay con dâu, cười đến gương mặt ôn hòa. Mấy ngày nay, Tiểu Mạt cũng nghe thấy được mùi vị gì liền ói nữa rồi, chỉ là khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều, thường thường nửa đêm cũng muốn ăn cái gì, bà bảo chị Vương chuẩn bị trước các loại thức ăn, để trong bình giữ nhiệt, đặt ở đầu giường của , muốn ăn cái gì cũng dễ dàng.
Bụng Tiểu Mạt bắt đầu dần dần ra, có lẽ là bởi vì ăn được nhiều, gần đây ngược lại nhìn mập hơn vòng, sắc mặt cũng hồng nhuận rất nhiều. Cũng bởi vì cái này, bà đồng ý Tiểu Mạt mỗi ngày còn khổ cực soạn bài như vậy, dạy, chỉ là Tiểu Mạt muốn nữa đường xin nghỉ dài hạn, đợt này lớp mười hai còn tới 3 tháng nữa là kết thúc học, muốn bỏ dở nửa chừng.
Lý Mân đại khái có thể hiểu được loại tâm tình này của , dạy học sinh cần có loại cảm giác đó, muốn là người nuốt lời... Kiên trì, năm đó bà từng từng có.
"Lão Mã, ông có thể cho tôi hình bảo bối nhà chúng tôi được ?"
"Được." Bác sĩ Mã cười lên tiếng.
Kết quả kiểm tra rất nhanh có. Lý Mân mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm màn ảnh, tay run run chỉ chỉ hai điểm : "Hai, hai?"
Bác sĩ Mã khẳng định gật đầu cái: "Đúng, hai." Sinh đôi cũng hiếm thấy, đối với gia đình mà , lập tức nghênh đón hai sinh mệnh , trong đó vui mừng, có thể nghĩ.
"Tiểu Mạt, con lợi hại!" Lý Mân vui mừng giống như đứa bé, gương mặt thường ngày dịu dàng đoan trang mang đầy nụ cười dám tin: "Phải nhanh báo cho Tử Thần, nhất định nó mừng như điên!" Nhà bọn họ bao lâu rồi có sinh mạng mới ra đời? Lúc này vừa có là hai! Đợi lát nữa về nhà cho lão già, muốn xem vẻ mặt già của ông nứt ra như thế nào! Ha ha ha, vừa nghĩ liền nhịn được buồn cười đấy.
"Mẹ." Diệp Dĩ Mạt vội vàng kéo mẹ chồng, nhịp tim kích động dần dần có xu thế chậm lại, nghĩ tới lần này khám thai thế nhưng mang nhiều bất ngờ như vậy, hai bảo bảo giống nhau như đúc? Diệp Dĩ Mạt vuốt ngực, trong đầu thậm chí có cái chớp mắt trống ."Mẹ, con muốn tự mình cho Tử Thần." Diệp Dĩ Mạt có chút ngượng ngùng kéo kéo ống tay áo, mặt ửng đỏ có chút ngượng ngùng, bảo bảo nhà , đúng, là các bảo bảo nhà , bây giờ lớn lên ở trong thân thể của , từng ngày từng ngày lớn lên, rất nhanh, rất nhanh cùng bọn họ gặp mặt.
"Được, được, mẹ , con tự mình cho Tử Thần ~" Lý Mân bày tỏ nháy mắt mấy cái, vợ chồng mới cưới nha, tóm lại là muốn có chút tình thú nho mà, huống chi con trai bà còn chiếm thiên thời địa lợi, nếu lại có nhân hòa, nó là chồng, khỏi cũng quá thất bại . Cho nên, bà làm mẹ, nên ủng hộ con trai và con dâu bồi dưỡng tình cảm vô điều kiện.
Từ bệnh viện ra ngoài, Lý Mân vẫn luôn trong trạng thái như mây, nhiều năm rồi bà chưa có vui vẻ như vậy nữa, nhìn chút, mấy ngày nay, con trai kết hôn, Tiểu Mạt mang thai, hôm nay còn biết, Tiểu Mạt lại sinh đôi. phải bà nên tự hào sao? Con trai bà quá tiền đồ!
Sao trước kia bà lại còn lo lắng Tử Thần tìm được vợ chứ? Chỉ bằng ngoại hình và trí tuệ của Tử Thần nhà bọn họ, tìm nàng dâu hoàn toàn khó mà! phải vậy sao, chưa tới nửa năm, nàng dâu có, đứa bé cũng có, hơn nữa còn là song sinh, chậc chậc, rốt cuộc con trai bà còn mạnh hơn ba nó, năm đó cha dùng năm rưỡi mới theo đuổi được bà.
Diệp Dĩ Mạt ngồi ở phía sau chỗ tài xế ngồi, đôi tay vẫn nhàng xoa ở bụng, nơi đó, có thể cảm thấy nhịp tim của bảo bảo, từng nhịp từng nhịp, yếu ớt đến cơ hồ cách nào cảm thụ. Có lẽ là mẹ con thiên tính, huyết mạch tương liên để cho cách nào bỏ qua biến hóa hơi yếu này, từng điểm từng điểm, bọn nó ở lớn lên, ở trong bụng mẹ lớn lên.
Về đến nhà, trở lại tân phòng của và , đây từng là gian phong ở hơn hai mươi năm, khắp nơi đều là bóng dáng và mùi của . Bọn còn có chụp hình đám cưới, treo tường chính là hình bọn chụp chung lúc ở Nam Kinh, chàng trai mặc áo trắng sắc mặt ôn hòa, khóe miệng mang nụ cười thản nhiên, bên cạnh khẽ tựa vào người , ánh mắt trong sáng, sau lưng trời chiều đem bóng dáng của hai người kéo dài rất dài.
"Alo, Tử Thần." Diệp Dĩ Mạt miễn cưỡng tựa vào giường, dùng điện thoại bàn ở tủ đầu giường gọi điện thoại cho . Bởi vì mang thai, máy vi tính và điện thoại trong phòng cũng sớm bị tịch thu, ngay cả bình thường soạn bài, tất cả đều là tự viết tay cả, do mẹ chồng giúp tay đánh máy vi tính, cho nên , có mệ chồng biết
dùng máy vi tính rất quan trọng.
" Tiểu Mạt, hôm nay thân thể còn tốt đó chứ? Có khó chịu hay ?" thanh trong trẻo của Tất Tử Thần trong điện thoại truyền đến, nghe giọng của hôm nay chắc là vội vàng.
" Cũng may hôm nay mẹ theo em khám thai rồi." Diệp Dĩ Mạt đem điện thoại đổi sang lỗ tai khác:" Tử Thần, chừng nào về nhà? " Kể từ sau hôn lễ, mỗi ngày chỉ liên lạc bằng điện thoại, dây điện thoại tinh tế, kết nối hai đầu tương tư.
" Bác sĩ thế nào?" Tất Tử Thần ngồi thẳng lên, trong ánh mắt có ít khẩn trương. Đề tài mỗi ngày của bọn họ, càng ngày vây quanh đứa bé càng nhiều, hình như người làm cha mẹ đều như vậy, đứa bé từ từ chíêm cứ trọng tâm sinh hoạt, giống như bọn họ ở trong bụng mẹ mỗi ngày đều trưởng thành, bọn họ chiếm phân lượng ở trong lòng cha mẹ, cũng càng ngày càng nặng.
Diệp Dĩ Mạt mím môi cười, ngón tay từng cái từng cái xoa vải tơ mềm, vải lụa mát lạnh như thấm vào tận trong lòng, làm người ta cảm thấy thoải mái mát mẻ. " Bác sĩ rồi, các bảo bảo rất khỏe mạnh."
Tất Tử Thần cười thầm, nụ cười cứng nhắc sau hai giây, làm như thể tin được, trong tiếng thậm chí mang theo chút run rẩy:" Em các bảo bảo?" Tất Tử Thần cẩn thận từng li từng tí hỏi.
" Đúng vậy, các bảo bảo. " Diệp Di Mạt nhàng cười, tâm tình vui vẻ: " Bác sĩ rồi, là sinh đôi, đại khái phải làm ba trước hai tháng."
" Tiểu Mạt...." Tất Tử Thần chợt. thốt nên lời. Tiểu Mạt của , ngừơi mang thai hai đứa bé của bọn họ, kết tinh tình cu r bọn họ, lại thể ở bên cạnh, trừ mỗi ngày gọi cú điện thoại, thậm chí ngay cả giống như người chồng bình thường làm chân chạy mua đồ ăn cho cũng làm được.
Bọn họ bíêt được, mấy người bạn tốt của Tiểu Mạt,. trừ gặp qua Trần Tư Tư, cũn chính là ở hôn lễ gặp qua mâdy vị đồng nghiệp của , mà giống như việv đưa đón làm cái gì càng thêm chưa từng có. Có lúc, Tiểu Mạt thỉnh thoảng cũng bực tức, ang Chu.nhà Tiểu Hàm mỗi ngày đều đưa đón đúng gìơ, chủ nhật còn bỏ tiểu sữa hai người cùng nhau trải qua thế giới hai người, còn muốn gặp cũng khó khăn như vậy.
lúc lời này giống như làm nũng, vừa giống như ở phát giận, giọng thấp mà nhu nhược, được dễ nghe. Cách điện thoại nhìn thấy nét mặt của , lại có thể tưởng tượng ra bĩu môi liếc mắt nhìn , nửa hé con ngươi ở chỗ sâu nhất định cất giấu nụ cười giảo hoạt.
Triệu Chấn Kỳ từ cùng cởi truồng lớn lên từng hỏi đến tột cùng thích phụ nữ như thế nào. cũng tự hỏi mình, đến tột cùng là thích kiểu phụ nữ gì. Từ lúc biết nam nữ khác biệt tới nay, trừ lúc vào trại lính mấy năm này, bên cạnh cũng có ít mỹ nữ. Vô luận là trong đại viện hay ngoài đại viện cứ như bọn bạn bên cạnh cũng có khả năng chút động tình.
cũng thử lui tới qua với mấy người phụ nữ, hoa khôi của trường hoa của hệ cũng phải là có, xinh đẹp hơn so với Tiểu Mạt cũn có, chỉ cần tên Tất Tử Thần, cũng biết có bao nhiêu thíêu nữ nguyện ý dính sát. Nhưng mà, cho dù là mối tình đầu mà mọi người cảm thấy khó quên nhất, biến mất từ lâu ở trong trí nhớ hành lang gấp khúc của , thậm chí nhớ nổi những kia trông như thế nào, chỉ bíêt là hình như có tóc dài.
Nếu mà sớm mấy năm, lúc Tất Tử Thần amh thực muốn chứng minh mình, người thanh tú có thừa vẻ thùy mị giống như Tiểu Mạt vậy, sợ đúng là thể làm dừng chân. Đàn ông tóm lại là ưa thích xinh đẹp, nhất là như vậy, cái gì cũng mơ tưởng là người đứng đầu.
Lại cứ, khi muốn dẹp yên, gặp được . Con ngươi cong cong, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, tướng mạo thanh tú, ăn mặt đơn giản hào phóng, còn có người nhàn nhạt hương bưởi, đều giống như bàn tay vô hình, từng chút từng chút bắt được lòng của . Giống như ánh mặt trời rực rỡ, cái nhăn mày, nụ cười của , đều làm động tới tâm tình của .
còn nhớ lúc trạm xe đón lần kia, lúc nâng lên con ngươi cười với , nháy mắt đôi mắt sạch trong suốt như hướng tới , nhanh chóng lứơt qua nụ cừơi ngượng ngùng, ràng phải nữ sinh rồi, thế nhưng nụ cười tinh khíêt mà đơn giản xuất tại gương mặt lại tuyệt làm cho người ta cảm thấy đột ngột, ngược lại có loại thanh lệ khiến người động lòng.
nghĩ, chắc là vào thời điểm đó, để ý tới nhóc này? Tại cái đó ánh mặt trời rực rỡ sau giữa trưa.
Last edited by a moderator: 30/11/14