Chương 7
CÓ LÀ EM? (1)
Type-er: Dung Phuong
Lúc Cố Bình Sinh đến, Đồng Ngôn vẫn ngồi thẫn thờ nhìn ra đường. sớm qua cái tuổi tự than thân trách phận hay oán trách người khác rồi. Có lẽ chính lời của năm đó tác động đến . thế gian này, bạn có quyền lựa chọn bất cứ thứ gì, chỉ có cha mẹ là bạn thể chọn lựa, cũng thể vứt bỏ.
Còn ngơ ngẩn khuôn mặt đột nhiên xuất trước mắt . ngẩng lên nhìn , còn đưa cho chai nước mát. “Hôm nay rất nóng.” đón lấy, thấy lòng bàn tay bị ướt nước, chắc đứng đó lúc lâu rồi.
đưa cho túi giấy ăn, : “Tôi xe của bạn, thuận tay lắm nên chạy hơi chậm.” Khi chuyện, nụ cười luôn nở môi.
Lúc định thêm gì đó, Đồng Ngôn mỉm cười, trước: “Sao thầy hỏi tại sao em lại muốn mượn tiền?”
Cố Bình Sinh tỏ vẻ bất ngờ. “Sinh viên Đồng Ngôn, em nhận thấy là tôi cố tránh chủ đề đó sao?”
“Em hiểu. Em chỉ lo thầy cứ phải nghĩ cách chuyển đề tài như vậy vất vả quá thôi.”
cứ nghĩ mình nhận tiền mặt từ tay Cố Bình Sinh rồi tới thẳng ngân hàng gửi tiền, ai ngờ lại đưa cho cái thẻ rồi thẳng mật khẩu với . “Trong này có vạn tệ, em cầm lấy mà dùng.”
Đồng Ngôn kinh ngạc nhìn . “Em chỉ cần sáu nghìn thôi.”
mỉm cười, : “Tuy em chỉ mượn sáu nghìn nhưng tôi nghĩ chắc em dùng hết tiền sinh hoạt của mình để bù vào đó rồi. Tôi thực hy vọng ba ngày sau em lại tìm tôi mượn tiền mua vé tàu, rồi đến Thượng Hải gặm bánh bao qua ngày đâu.”
Dù chỉ đùa với nhưng lại đúng là như vậy. Đồng Ngôn đành nhận lấy. “Đợi em dành dụm đủ tiền rồi gửi lại thầy ngay.”
vừa xong, bất ngờ cầm lại thẻ. “Hôm nay tôi cũng rảnh, để tôi đưa em đến ngân hàng gửi tiền.”
Sau đó, chỉ đưa tới ngân hàng, còn lấy lý do “thăm nhà” để đưa về nữa. Từ đến giờ có giáo viên nào đến thăm nhà đâu, cho nên, khi ra hai từ ấy, đứng ngây ra lúc rồi mới cắn răng chấp nhận. Thôi kệ, có có lại mới toại lòng nhau mà.
sống trong khu nhà năm tầng cũ kỹ nằm sát đường cái, ra khỏi cửa là bến xe buýt và đường lớn. Mỗi lần ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ qua lại bên ngoài, lại tự thấy khâm phục chính mình vì biết nhìn xa trông rộng, nhanh tay giấu kĩ giấy tờ nhà ngay trong thời điểm giá đất tăng nhanh, cho bố có cơ hội bán trộm mất. Nếu , và bà nội chẳng có chỗ mà ở nữa rồi.
Trước đây bà nội là giáo viên nhạc của trường tiểu học, do đến tuổi về hưu mà bà vẫn chưa đủ thâm niên nghề giáo nên lương hưu rất ít, nhưng điều đó hề ảnh hưởng tới bản chất nhà giáo nhân dân của bà.
liếc mắt nhìn Cố Bình Sinh bưng chén nước trà, lắng nghe bà chuyện về “giáo dục tính cách”. Nhìn cảnh đó, có cảm giác Cố Bình Sinh như cậu học trò ngoan ngoãn nghe bà “dạy dỗ” vậy. quay đầu lại, vô thức vén tóc ra sau tai, ngón tay vô tình chọc vào khóe mắt, nước mắt cứ thế lã chã rơi, cách nào ngăn được.
“Có cần tôi giúp gì ?” đến bên cạnh .
Trong giây phút đó, Đồng Ngôn ngồi chiếc ghế dài, ngẩng lên nhìn qua đôi mắt ngập nước, giống với hình ảnh lần đầu tiên gặp trong bệnh viện, chỉ khác là hồi đó để tóc ngắn ngang vai, trong đôi mắt to tròn, trong sáng ấy lại chứa nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Cố Bình Sinh biết tuyệt vọng ấy nếu liên quan đến chia li sống chết cũng là do phải đối diện với thực tàn nhẫn mới tạo thành.
“Là do hành.” Đồng Ngôn thấy đột nhiên im lặng, vội vàng giải thích. “Chỉ vì em bóc vỏ hành nên bị cay mắt thôi.”
sững người. Bà nội vội vàng chạy xuống bếp, lấy chiếc khăn ướt định đưa cho Đồng Ngôn nhưng đón lấy. Lúc bà trở lại bếp tiếp tục làm cơm, ngồi xuống lau mắt cho . Chiếc khăn mềm mại nhàng chạm vào hai bên mắt, kịp phản ứng, chỉ vội nhắm mắt lại để lau.
“Xong rồi.” .
Đồng Ngôn mở mắt ra, thoáng có chút ngại ngùng. “Em cảm ơn.”
Mọi người thường con trai trường Y quá quen với các bộ phận cơ thể người rồi nên rất ít khi để ý đến giới hạn nam nữ, dễ dàng lệch khỏi quỹ đạo. lequydon Nhưng tiếp xúc với Cố Bình Sinh năm tuần rồi, ngoài việc khá thoải mái trong việc đụng chạm tay chân giữa nam và nữ ra thấy tùy tiện chút nào.
Đây là lần thứ hai Đồng Ngôn cùng ăn cơm với Cố Bình Sinh, lần trước ở nhà , lần này là ở chính nhà . Lúc ăn, phát thấy Cố Bình Sinh chỉ cắm cúi ăn cơm trắng, bỗng nhiên nhịn được cười. Nhân lúc bà vào bếp múc canh, liền : “Thầy Cố, người miền Bắc thường ăn khá mặn, ngại quá.”
mỉm cười, : “ sao, có thể rót giúp tôi cốc nước lạnh ?”
“Lạnh có.” cười. “Nhà em dùng, chỉ có nước đun sôi để nguội thôi, có được ạ?”
Kết quả là khi vừa rót xong cốc nước bà nội bưng canh ra. Thấy Đồng Ngôn để cốc nước bàn, bà liền nhắc nhở: “Bà dạy cháu từ bé rồi mà, được vừa ăn cơm vừa uống nước!”
Đồng Ngôn lập tức chỉ vào Cố Bình Sinh, giải thích: “ ấy từ nước ngoài về, đây là thói quen ở bên đó.”
dám là vì đồ ăn hơi mặn, nếu bà nội dọn sạch rồi nấu lại cho mà xem. Cố Bình Sinh cũng rất biết phối hợp, cười xin lỗi bà rồi bưng cốc nước lên uống.
Sau bữa cơm, bà nội đến công viên cho lũ mèo hoang ăn, trong nhà chỉ còn lại hai người họ. Lúc này, Đồng Ngôn chẳng biết phải làm gì với thầy Cố của mình nữa. Cả phòng khách chỉ có cái ghế sô pha , chẳng lẽ lại ngồi đó xem phim với ? Hay là cùng đọc sách?
Hình như Cố Bình Sinh vẫn xem mấy bức ảnh cũ dưới tấm kính bàn. ngồi đó, dáng người cao ráo nhưng trông chẳng khác gì đứa trẻ ngồi chơi sô pha cả. “Tôi chỉ sống ở Bắc Kinh có nửa tháng.” bỗng . “Có rất nhiều nơi chưa từng đến, ví dụ như Trường Thành.”
Đồng Ngôn liếc nhìn bức ảnh mà xem, là bức ảnh đen trắng chụp khi Trường Thành, hai bím tóc buộc cao, hai tay chống nạnh.
“Thầy có thể nhân đợt nghỉ lễ này để thăm quan nhiều hơn.” rất muốn lấy quyển sách che mấy bức ảnh dưới tấm kính bàn . “Trường Thành ở Bắc Kinh có ba điểm thăm quan, điểm ở Bát Đạt Lĩnh, thầy nên vào ngày mùng tháng Mười, vì đông chẳng kém chùa ngày lễ. điểm khác ở Mộ Điền Dụ, phong cảnh đẹp hơn cả Bát Đạt Lĩnh, ngày lễ tết cũng đông người lắm.”
Cố Bình Sinh gật đầu, hỏi: “Còn điểm nữa sao?”
“Nơi khác sao?” Đồng Ngôn thận trọng cảnh cáo : “Cư Dung Quan tốt nhất là đừng có , dốc đến độ phải vừa vừa bò, mệt chết người. Hai chỗ còn được gọi là Trường Thành “”, còn Cư Dung Quan chính xác phải là Trường Thành “bò” mới đúng.”
ngờ chỉ vì câu của mà buổi chiều Cố Bình Sinh lái xe thẳng tới Cư Dung Quan. Còn , theo lệnh bà nội, cũng bị đẩy ra khỏi cửa để hộ tống Cố Bình Sinh “leo” Trường Thành.
Lúc leo đến lưng chừng, đứng nổi nữa. Trường Thành rất dốc, lại chẳng có chỗ nào để bấu víu, vậy mà từ phía sau , hai ông bà lão lưng đeo ba lô vẫn có thể đủng đỉnh lên. Lúc này, cụ ông có mái tóc bạc trắng quay lại, cười với Cố Bình Sinh: “Chàng trai, sao dắt tay bạn cháu , ông thấy ấy leo tiếp được đâu.”
Đồng Ngôn chỉ cảm thấy ù tai, chưa kịp nghe ông ấy gì Cố Bình Sinh nắm lấy tay rồi. Mọi chuyện diễn ra quá đường đột khiến tim đập dồn dập, chưa thể bình tĩnh lại ngay. bất giác ngẩng đầu, thấy đôi mắt hơi nheo lại nhưng vẫn lấp lánh ý cười. “Nếu biết trước thế này nghe lời em đến Mộ Điền Dụ rồi.”
thở dốc, bên tai vẫn vang lên tiếng tim đập thình thịch của chính mình, đứt quãng: “Đúng thế, em… em trước là bậc thang ở đây… rất dốc mà. Em… em tự… leo được…”
Hôm nay trời rất nắng, làm gì có khí mùa thu chứ, ánh mặt trời còn gay gắt hơn cả lúc giữa hè nữa.
dừng lại, hỏi: “Lần trước em đến đây là từ khi nào vậy?”
thở dài hơi. Ban nãy, vì muốn leo mạch lên đỉnh Trường Thành nên cố nín thở, cắm đầu mà , bây giờ thở mạnh ra như vậy khiến cơ thể như bị rút toàn bộ sức lực. “Rất lâu rồi, hồi còn là học sinh phổ thông, em vốn rất sợ đến nơi này.” dựa vào vách đá bên cạnh, kể tiếp: “Chủ nhiệm lớp của em hồi đó là người thể thao, con trai thầy ấy lại là người của sở Du lịch nên cần mua vé vào. Vì vậy, cứ cách vài tuần thầy lại thuê xe đưa bọn em leo Cư Dung Quan, là vừa để rèn luyện sức khỏe vừa gắn kết tình cảm giữa các bạn cùng lớp.” Sức khỏe chẳng thấy đâu nhưng đúng là gắn kết tình cảm rất thành công, chẳng trách năm đó lớp được mệnh danh là lớp có lắm cặp đôi nhất trường. Đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cách này ổn chút nào.
xong tràng dài lại thở hổn hển.
Cố Bình Sinh ra hiệu cho nghỉ lúc. Đồng Ngôn ngay lập tức dựa người vào vách đá bên phải, ngước nhìn đài Phong Hỏa* ở lưng chừng núi mà thấy nản lòng, biết lúc nào mới leo được tới đó.
(*) Đài Phong Hỏa: Đài đốt lửa/khói để thông báo tình hình quân địch, là trong những bộ phận quan trọng nhất cấu thành hệ thống phòng thủ của Vạn Lý Trường Thành.
cũng dựa vào vách đá nghỉ ngơi nhưng vẫn buông tay ra. Ban nãy mải chuyện nên cảm thấy gì, nhưng bây giờ thấy im lặng dựa vào vách đá để tận hưởng gió núi mát lành, lại cảm thấy ngại ngùng.
Lòng bàn tay hai người đều ướt mồ hôi, mặc dù gió núi rất mát mẻ nhưng vẫn ngăn được đôi bàn tay càng lúc càng nóng ran.
Đồng Ngôn càng thêm bứt rứt, các ngón tay lại chẳng dám mảy may cử động. Cứ đứng như thế lúc lâu, mới quay đầu nhìn sang , vừa định lên tiếng trước: “Ổn rồi chứ? Vậy thôi, chúng ta lên lưng chừng núi thôi nhé.”
Sau đó rất tự nhiên, lại dắt leo tiếp.
Đồng Ngôn có cơ hội để tranh luận, đành cố sức leo theo . nắm tay rất chặt, thỉnh thoảng còn đổi tay sang tay khác. ^lequydon^ Xung quanh cũng có những cặp đôi dừng lại nghỉ ngơi, nghe tiếng ở cách ba bậc với bạn trai: “ xem chàng trai kia khỏe chưa kìa, còn đúng là vô tích , leo còn kém hơn cả em…”
Suốt chặng đường còn lại, Đồng Ngôn thể tập trung được. Lúc vừa đến đích, vội rút tay ra. “Thầy Cố, thầy có uống nước ?”
lấy hai chai nước từ trong ba lô ra, vừa đưa cho xong điện thoại báo có tin nhắn, là số của lớp trưởng hồi cấp hai: Tớ gọi điện cho cậu sao nghe máy?
Đồng Ngôn bất lực, nhắn lại: Mình ở Cư Dung Quan, ở đây sóng rất yếu, có việc gì cứ nhắn tin thôi.
Tin nhắn trả lời lại rất nhanh: Cư Dung Quan? Trước đây cậu chưa leo chán à? Hôm nay mình gặp Lục Bắc, , sao lại có bên cạnh cậu ấy? Cậu chưa với mình là bọn cậu chia tay mà?