1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trọn đời bên nhau - Mặc Bảo Phi Bảo (Chương 7)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 4:
      Chuyện xưa cũ (1)

      “Thầy Cố, thực ra...” Đồng Ngôn bị mấy bạn cùng phòng theo dõi từ phía xa nên khó bề chống đỡ.

      Cố Bình Sinh nghe được những lời Đồng Ngôn , vẫn chăm chú với các nét vẽ của mình. Thấy vậy, Triệu Nhân chạm vào cánh tay , khi ngẩng đầu nhìn , Triệu Nhân cười, : “Cậu thiên vị học trò quá nhỉ?”

      Cố Bình Sinh có vẻ hơi khó chịu, trả lời: “Tôi vẫn vậy mà.”

      Đến giờ tan trường, dòng người đổ xô ra từ các phòng học. Đồng Ngôn lơ đãng nhìn về phía mấy nam sinh ngang qua chỗ mình, mãi đến khi liếc sang chỗ mấy người đứng dưới cột cờ, mới sực nhớ ra, thôi chết, quên mất chàng lớp trưởng lớp Phác họa rồi.

      Kết quả là Triệu Nhân vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy sinh viên của mình, còn lớp trưởng Thẩm vừa nhìn thấy “nữ thần” của học viện này lập tức câm như hến. Đồng Ngôn nhận lại bản phác họa từ tay Cố Bình Sinh, chuyển ngay cho chàng họ Thẩm. “Gửi cậu.”

      Khi Triệu Nhân biết tại sao học trò của mình lại đến đây bèn với vẻ sâu xa: “Thẩm, em vẫn chọn học Phác họa à? nhớ kỳ tới em sang Luân Đôn học trao đổi hai năm mà, đâu cần học môn tự chọn nữa chứ?”

      Triệu tiết lộ bí mật khiến chàng họ Thẩm càng lúng túng hơn. Đồng Ngôn lại lén liếc Cố Bình Sinh cái.

      “Thầy Cố, em có chuyện muốn hỏi riêng thầy ạ.” quyết định phải nhanh chóng chuồn trước .

      Cố Bình Sinh thoải mái gật đầu rồi quay lại với Triệu: “Tôi trước đây, có việc gì cứ liên hệ qua email nhé.”

      Thực ra Đồng Ngôn chỉ muốn tránh tình huống khó xử với chàng lớp trưởng đó nên mới vậy thôi, nhưng khi và Cố Bình Sinh cùng nhau, lại chẳng biết phải gì. d đô lqqqqqq đleeeqqqqqq đôn Cố Bình Sinh cũng sốt ruột, cùng dọc theo hàng cây bên hồ.

      Bên hồ có ba khu giảng đường: khu , khu giữa và khu dưới.

      Khu đa phần đều là những phòng học rộng rãi, tuy nhiên, cứ tối đến, nơi này lại được mặc nhận thành chốn hẹn hò của các cặp tình nhân, chẳng có sinh viên nào đến đây ôn bài cả. Thế mà Cố Bình Sinh lại cứ tiến thẳng đến hội trường chính của khu giảng đường này mới chết. Đồng Ngôn rất muốn kéo lại nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào.

      Khi cố gắng nghĩ ra lý do hợp tình hợp lý Cố Bình Sinh tới chỗ máy bán nước tự động, mua hai lon ca lạnh. quay lại, đưa cho lon, cười lớn: “Có gì muốn hỏi riêng tôi vậy?”

      “Dạ... về việc phân tích vụ án... phân tích vụ án trong bài kiểm tra hôm nay ạ.” Đồng Ngôn cố gượng cười, .

      “Tôi xem qua rồi, bài làm của em rất tốt.” Cố Bình Sinh nháy mắt, tinh nghịch .

      Đồng Ngôn nhác thấy có bóng người thấp thoáng trong phòng học bên tay phải, vội : “Thầy Cố, chúng ta chỗ khác chuyện được ?”

      Cố Bình Sinh bật cười nhìn : “Sao thế? Ở đây có vấn đề gì à?”

      Đương nhiên là có vấn đề rồi, nhất là hôm nay, Cố Bình Sinh mặc quần sooc thể thao kết hợp với áo sơ mi ngắn tay và tông, trông chẳng khác gì sinh viên. những thế, Đồng Ngôn cũng vô thức cúi xuống nhìn mình, hôm nay mặc bộ váy liền màu trắng, lại còn siêu ngắn nữa chứ. Thế này, trông có khác gì hai người hẹn hò đâu.

      im lặng suy nghĩ trong giây lát, rồi bỗng tìm ra lý do. “Thầy có biết giảng đường này có ma ạ? Chuyện này lan truyền từ rất lâu rồi.” Thấy Cố Bình Sinh có vẻ hứng thú, tiếp: “ biết thầy nghe chưa, chỗ này từng có người chết đấy ạ.”

      Mỗi khi nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy rợn người, tự động viên chính mình rồi chậm rãi kể tiếp: “Trước kia, có nam sinh cầm nến đến giảng đường này ngồi giải Toán mình. Trong bóng tối, ánh sáng từ cây nến của ta càng trở nên sáng , đúng lúc ta chuyên học mặc bộ váy áo màu trắng tới...”

      Đồng Ngôn chợt dừng lại để cảm nhận nỗi sợ lớn dần. “Nữ sinh đó nhàng hỏi: “Cậu ơi, có thể giải giúp mình đề Toán này ?”.”

      Cố Bình Sinh khẽ cười, : “Sau đó thế nào?”

      Trời ạ, sao người kể chuyện sợ mà người nghe vẫn điềm nhiên thế? Đồng Ngôn ai oán nhìn : “Ngày hôm sau, khi mọi người đến lớp học phát ra nam sinh chết rồi, cây nến vẫn cháy dở, người ta có tờ nháp giải đề thi cuối kỳ của trường mười năm về trước. Nghe trong kỳ thi lần đó nữ sinh nhảy xuống hồ tự sát do đạt điểm Toán.”

      kể câu chuyện của mình với tốc độ nhanh nhất, vậy mà Cố Bình Sinh vẫn điềm nhiên như , nhịn được liền : “Khi em nghe xong sợ chết khiếp, tại sao thầy lại có chút phản ứng gì vậy chứ?”

      Cố Bình Sinh uống ngụm ca la, bằng giọng thản nhiên: “Trường Y vốn là tâm điểm của các câu chuyện về ma quỷ mà. Từ giảng đường, phòng giặt, nhà tắm, phòng vệ sinh, nhà ăn, thậm chí cả từng chiếc giường trong ký túc xá, chỗ nào chẳng dính dáng đến mấy câu chuyện về ma quỷ chứ. Nhưng mà, có người nhảy xuống hồ tự tử vì đạt điểm Toán à? Nếu vậy, xem ra tố chất tâm lý của em khá tốt đấy nhỉ!”

      Ừ nhỉ, chẳng phải bị treo điểm Vật lý đến bốn lần sao?

      Cuối cùng, mới nhớ ra mục đích kể chuyện ma của mình. “Nhưng em rất sợ, hay chúng ta đổi địa điểm khác chuyện nhé?”

      Cố Bình Sinh cười gật đầu, cùng dọc hành lang ra ngoài. Nhưng khi vừa mới thở phào cái đột nhiên lại dừng bước, rồi hỏi rất khẽ: “Em có nhìn thấy bóng người ?”

      Đồng Ngôn lập tức dựng tóc gáy nhưng cũng phản ứng lại ngay, chắc lại là đôi tình nhân nào đó hẹn hò rồi. : “Chúng ta mau thôi ạ!”

      Có điều ở đây đèn đóm tối om, lại đứng phía trước nên nghe được lời đề nghị ấy của . Khi còn chưa kịp ngăn lại bước vào phòng học đó. Chứng kiến cảnh tượng trong phòng học khiến Đồng Ngôn ngượng chín mặt, vội kéo lấy cánh tay Cố Bình Sinh.

      quay đầu lại nhìn . chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt , hy vọng hiểu được ý mình: Thầy Cố, thôi!

      chỉ khẽ mỉm cười, nắm lấy tay , xoay người kéo ra ngoài. Lúc họ sắp rời khỏi phòng học, đột nhiên từ phía sau lại vang lên tiếng hét kinh hoàng. quay lại, rối rít xin lỗi và giải thích với người ta: “Đừng sợ đừng sợ, chúng tôi là người, phải ma.”

      Chưa dứt lời, kéo ra khỏi phòng học.

      ***

      Khi về đến ký túc xá, ba bạn cùng phòng đều nhìn Đồng Ngôn với ánh mắt rất kỳ lạ.

      “Chuyện gì thế?” chột dạ hỏi.

      Thẩm Dao cười: “Cậu và Cố mỹ nam đến giảng đường khu làm gì đấy?”

      Đến giảng đường khu đương nhiên bị hiểu lần là “hẹn hò” rồi. cười ngượng, chối: “Làm gì có, mình lên đó làm gì chứ...”

      Thẩm Dao nhích người khỏi màn hình máy tính, chỉ cho xem bài đăng diễn đàn mạng của trường được mở sẵn.

      “Tối nay, tớ và bạn trai hẹn hò ở khu , đột nhiên, tớ trông thấy nữ sinh mặc váy liền màu trắng, ấy khiến tớ sợ chết khiếp. Sau đó, ấy còn : “Đừng sợ, tôi là người, phải ma.” Này, bạn nữ sinh kia ơi, bạn có biết chuyện ma ở giảng đường đấy, biết xin hãy tìm hiểu lịch sử của trường trước nhé. Lee^eequy^ddđôn Lần sau thấy có bóng người trong phòng học đừng vào có được ? Nếu vào rồi cũng đừng có mặc váy liền màu trắng chứ!”

      Cuối cùng, bài đăng này còn bổ sung thêm: “Bạn trai của ấy rất đẹp. Tuy thấy mặt nhưng chỉ cần nhìn dáng người thôi đủ khiến hồn vía người ta điên đảo rồi, hơn nữa còn cực kỳ bình tĩnh, dù tớ có hét lên chói tai thế nào ta vẫn điềm nhiên dắt tay bạn ra ngoài, hề ngoái đầu lại nhìn.”

      Đồng Ngôn cứng họng, ngồi im tại chỗ, mặc cho bọn họ muốn cười thế nào cười. Lúc đó, sau khi bị kéo rồi, lại chẳng biết phải hỏi gì, đành : “Là thế này ạ, em nghĩ kỹ rồi, có lẽ phải nhờ thầy phụ đạo cho em môn Vật lý.”

      Bởi vậy, giờ mới phải lôi sách Vật lý ra bắt đầu ôn lại những bài học cũ thế này đây.

      Dù sao việc này cũng thể kể cho đám bạn cùng phòng biết được.

      Ngược lại với , Cố Bình Sinh thấy rất vui khi chủ động chấp nhận việc học bổ túc môn Vật lý, thậm chí còn cho số di động. cũng cẩn thận dặn dò rằng chỉ dùng điện thoại để gửi tin nhắn và thư thôi chứ gọi được, mỗi tuần học hai buổi, thời gian địa điểm do quyết định. Khi những lời này, giáo án của vẫn còn để phong thư. Phong thư có màu hồng nhạt, chữ phong thư được viết bằng tay, đề tên , nhìn qua cũng biết là thư tình.

      Đồng Ngôn gật đầu, lén liếc về phía phong thư ấy. Loại thư này trước đây cũng từng viết rồi, hơn nữa còn mỗi ngày bức, liên tiếp ba năm liền chưa từng gián đoạn.

      Chỉ tiếc là, người nhận thư khi đó... bây giờ kết hôn rồi.
      Last edited: 20/10/16

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 5:
      Chuyện xưa cũ (2)

      Đương nhiên, con người thể cứ đắm chìm trong quá khứ mãi được, đặc biệt là với .

      Vào dịp đầu năm học mới, việc tuyển chọn thành viên cho câu lạc bộ kịch Dương Quang mà nhóm Đồng Ngôn phụ trách được coi là hoạt động thường niên nổi bật nhất trong trường. Từ khi tham gia vào việc chuẩn bị cho buổi liên hoan chào đón năm học mới, hàng tuần, ngoài việc lên lớp và làm thêm, Đồng Ngôn còn phải sửa kịch bản, rồi đến hội kịch. Vậy mà giờ còn phải đến phòng làm việc của Cố Bình Sinh mỗi tuần hai lần để học thêm môn Vật lý nữa chứ.

      “Đồng Ngôn, cậu nghĩ gì vậy?”

      mải suy nghĩ về mấy đề kiểm tra Vật lý mới được giao, Đồng Ngôn buột miệng : “Tớ nghĩ về động lực học, chất và bước sóng.”

      Ngải Mễ há hốc mồm, chế giễu : “ là nghệ sĩ sao lại học môn Vật lý chứ? giết chết cảm xúc đấy!”

      Đồng Ngôn liếc nàng cái. “Cảm ơn, tớ là sinh viên khoa Luật hẳn hoi, dính dáng gì đến nghệ thuật hết. Tớ chỉ tham gia vào câu lạc bộ lịch cho vui thôi.”

      “Nhưng cậu là nhân vật cốt cán trong đoàn kịch Dương Quan của chúng mình cơ mà.” Ngải Mễ vẫn tiếp tục trêu chọc .

      Đồng Ngôn cầm lấy di động rồi đứng lên, tỏ ý mình phải gọi điện thoại. Vốn chỉ định dùng cách này để ngắt lời nàng kia thôi, ai ngờ vừa mới bước điện thoại rung lên , mở máy xem.

      Cố Bình Sinh: Tuần này nhà tôi có chút chuyện nên buổi học tiếp theo của môn Luật trọng tài thương mai quốc tế được dời đến sau ngày lễ Quốc khánh. Nếu ngại, em có thể tới nhà tôi để học thêm Vật lý. TK

      Đồng Ngôn ngây người, dán mắt vào màn hình điện thoại đọc đọc lại đến ba lần. Phải mất lúc sau mới chầm chậm soạn tin trả lời, nhưng vẫn chưa dám gửi. cứ viết rồi xóa, lại viết, lại xóa, lại viết, cuối cùng mới chọn gửi: Thầy có việc bận môn Vật lý cũng lùi lại sau ngày Quốc khánh ạ.

      Chỉ lát sau, điện thoại của rung lên.

      Cố Bình Sinh: Vật lý khác với Luật, em bị mất gốc tốt nhất nên nghỉ giữa chừng. TK

      Biết là thế, nhưng mà đến nhà thầy học liệu có ổn ? Hơn nữa, thầy lại phải là giáo viên dạy Vật lý.

      Đồng Ngôn vẫn còn e ngại, lại tiếp tục nhắn tin từ chối: sao đâu ạ. Tuần này em ôn lại những bài học ở tuần trước, em lười biếng đâu.

      Cố Bình Sinh: Nhà tôi ở ngay khu Từ Huy bên cạnh trường, bắt xe của trường đến đây rất tiện, chiều thứ Tư tới em có tiết ? TK

      bối rối trả lời: có ạ.

      Nhất định là cố ý rồi, chiều thứ Tư hàng tuần cả trường đều được nghỉ.

      Cố Bình Sinh: Bắt xe của trường lúc ba rưỡi nhé, bốn mươi phút sau tôi đợi ở thư viện lớn. TK

      Giọng điệu chắc nịch như thế, ràng là quyết định rồi còn đâu. Sau bốn tuần tiếp xúc với Cố Bình Sinh, phần nào hiểu được tính cách của . Bình thường con người khiêm tốn và nhã nhặn, có vẻ cao ngạo của thầy giáo, nhưng khi nhắc đến việc học tập, lập tức trở lại với thân phận thầy giáo, vô cùng nghiêm khắc. thầm thở dài: Thôi đành vậy.

      Chiều thứ Tư, khi ngồi xe của trường, bỗng nhiên thấy hơi căng thẳng. đường có vài đoạn bị tắc nên xe hơi chậm, mơ màng ngủ quên mất, lúc đến bến cuối, khi người bên cạnh gọi dậy bị muộn đúng năm mươi phút rồi.

      Thôi xong! mở điện thoại, phát điện thoại tắt máy, chẳng trách tại sao nhận được tin nhắn của Cố Bình Sinh.

      may là bến cuối rất gần thư viện, vừa xuống xe thấy ngay chiếc Range Rover màu trắng của Cố Bình Sinh đỗ ở đó. bước tới đó, thấy chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại của mình, hình như trả lời thư.

      gõ vào cửa xe, vẫn có phản ứng gì.

      Trông có vẻ rất tập trung. Đồng Ngôn đứng bên ngoài cửa xe, áp mặt nhìn vào trong. Đúng lúc này, đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt hai người bất chợt chạm nhau.

      Tim đập nhanh hơn, lúng túng nhìn , mỉm cười : “Thầy Cố, em xin lỗi vì đến muộn.”

      khẽ mỉm cười, ra hiệu cho lên xe.

      Thắt dây an toàn xong, mới tò mò hỏi : “Hôm nay nóng lắm, sao thầy hạ kính xe xuống cho thoáng ạ?”

      đưa cho chai nước. “Tôi có thói quen hạ kính xe, khí ở thành thị được trong lành lắm.”

      Ồ, hóa ra là tín đồ sạch .

      đường , cả đều im lặng. Khi thưởng thức khúc nhạc du dương, êm ái chiếc xe nhanh chóng rẽ vào con đường rất yên tĩnh và sạch , hai bên đường trải dài những tán ngô đồng giúp che khuất ánh mặt trời chói chang. Khi xe rẽ vào khu phố , nhìn qua tấm biển báo mới biết con đường này tên là Hồ Nam. Nếu lần sau có cơ hội, rất muốn xuống xe dạo lần.

      Khi vào đến nhà, khom lưng lấy đôi dép lê đưa cho . Từ trong bếp, cầm chiếc khăn màu trắng chạy ra, cười với : “Chào em. Đơi chút nhé, để chị dọn xong phòng khách rồi hãy vào.”

      Đồng Ngôn ngạc nhiên nhìn phòng khách hạt bụi, rồi lại nhìn sang xinh đẹp cầm chiếc khăn lau tỉ mỉ từng góc kia, kết luận: Cả nhà đều là tín đồ sạch .

      giới thiệu cách ngắn gọn: “Đây là chị họ tôi, Cố Bình Phàm, còn đây là sinh viên của em, Đồng Ngôn.” Cố Bình Sinh thay dép lê rồi tiếp: “Chị họ tôi là bác sĩ khoa ngoại, tính ưa sạch của tôi cũng do chị ấy truyền cho đấy.”

      vừa xong, Cố Bình Phàm liền cười, : “Xem kìa, trước kia em mới là sinh viên khoa Y, còn chị học khoa Luật, sao lại là chị truyền cho em được chứ!”

      Đồng Ngôn ngạc nhiên. “Trước đây chị học khoa Luật ư?”

      Cố Bình Sinh cười, giải thích: “Chị ấy học xong tiến sĩ rồi nhưng đột nhiên cảm thấy ngành mình học chẳng có tác dụng gì nên mới bắt đầu học lại khoa này. Bây giờ chị ấy vừa học xong thạc sĩ, thực tập ở bệnh viện Thụy Kim.”

      “Chẳng có tác dụng gì”, Đồng Ngôn nghe mà cảm thấy ngượng ngùng.

      “Đúng thế!” Cuối cùng Cố Bình Phàm cũng lau dọn xong, . “Hồi đó, khi cầm tấm bằng chứng nhận của Đại học New York và California tay, chị mới chợt nghĩ hiểu tại sao mình lại chọn học luật. Sau này mới hiểu , việc trị bệnh cứu người mới là thiết thực nhất.”

      Chị họ đúng là rất thích , mãi đến lúc dẫn vào phòng làm việc rồi, chị ấy mới chịu dứt ra.

      Phòng làm việc nhà rất trang nhã và thư thái nhưng trong suốt buổi học, vẫn tài nào tập trung nghe giảng được. Trong đầu cứ quanh quẩn hàng loạt các câu hỏi: Tại sao lại chuyển sang học luật? Nếu muốn làm giảng viên có thể làm giảng viên ngay tại trường cũ của mình mà. Liệu có liên quan tới mẹ của ?

      Trong phòng lúc này hơi tối, từ vị trí ngồi có thể thấy bên khuôn mặt , đặc biệt là cái lúm đồng tiền nhàn nhạt má. gương mặt thon gầy tinh tế, cái lúm đồng tiền đó càng tỏa ra hấp dẫn… rất khó cưỡng.

      còn cố nghĩ ra từ thích hợp hơn để mô tả chính xác sức hút ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn , bất lực : “Đồng Ngôn, khuôn mặt tôi liệu có thể giúp em vượt qua kì thi vậy?”

      giật nảy mình, đáp: “Em nghĩ xem đề bài này phải làm như thế nào.” Rồi chợt nghĩ ra chuyện gì đó, cười : “Thầy Cố, có khi khuôn mặt thầy lại thực giúp em qua được kì đấy.”

      Cố Bình Sinh ngẫm nghĩ lát rồi bật cười, giải thích: “ ấy là bạn cũ của người bạn thân của tôi, liên quan gì tới tôi cả.”

      Rồi kịp để gì, Cố Bình Sinh lấy bút, nhanh chóng viết bài tập ra giấy. Đồng Ngôn nhìn đề bài, hơi lo lắng : “Thầy Cố, bài này thầy vẫn chưa dạy mà?”

      đút tay vào túi, hơi cúi xuống, mỉm cười nhìn . Khuôn mặt gần quá, có thể nhìn thấy đôi hàng lông mày hơi nhếch lên của , nó khiến chẳng thể nào tập trung được nữa. lúc đầu óc còn mơ màng, bỗng nghe thấy tiếng nhàng vang lên: “Tôi muốn xem kiến thức cơ bản của em trong phần này thế nào . Tôi có chút việc phải ra ngoài, lát nữa quay lại.”

      Đến tận lúc cửa phòng đóng lại, mới chán nản quay đầu lại, nhìn đề bài đó, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
      Last edited: 20/10/16
      Haruka.Me0 thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 6 : Chuyện xưa cũ (3)

      Buổi học hôm đó kết thúc rất muộn nên chị họ của Cố Bình Sinh giữ Đồng Ngôn lại ăn cơm tối.

      thực lòng, tay nghề nấu nướng của vị luật sư New York, California này đúng là thể khen nổi. Sau khi ăn món rau cải xào nấm trông có vẻ ngon nhất, cả Đồng Ngôn và Cố Bình Sinh đều phải với tay lấy cốc nước uống cho đỡ mặn. Cố Bình Phàm ngược lại, ăn rất ngon lành, còn vừa ăn vừa hỏi : “Chị nghe TK các em biết nhau từ trước rồi, là lúc Bình Sinh thực tập bác sĩ phải ?”

      Đồng Ngôn gật đầu, lại tiếp tục uống nước. “Chỉ mới gặp nhau lần thôi ạ.”

      biết với Cố Bình Sinh thế nào nhưng với , đó là lần duy nhất phô bày tất cả những bí mật của mình trước mặt người khác.

      “Bố mẹ em làm nghề gì?” Cố Bình Phàm đột nhiên hỏi.

      Nụ cười của chị rất dịu dàng, hai lúm đồng tiền má cũng rất giống Cố Bình Sinh, nhưng khi Đồng Ngôn nhìn vào ánh đèn phản chiếu trong mắt chị, đột nhiên chẳng lên lời. May mà Cố Bình Sinh chủ động gỡ rối cho , tuần này chỉ học thêm buổi thôi, còn lại để đến tuần sau tính tiếp.

      Khi lái xe đưa về, đột nhiên nhớ ra, : “Tuần sau đúng vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh nên em phải về nhà, chắc có thời gian để học thêm rồi ạ.”

      Cố Bình Sinh vẫn nhìn . “Tuần tới tôi cũng phải Bắc Kinh, nếu cần gì em có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

      Đồng Ngôn cười ngượng. “Chắc cần đâu ạ. Em làm phiền thầy trong dịp nghỉ lễ đâu.”


      ***


      Khó khăn lắm mới kiếm được chiếc vé tàu trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, thế, khi chen chân lên được tàu cả đoàn tàu chật kín người rồi. Trời tối, phải lách mãi mới kiếm được chỗ trống trước cửa khu vệ sinh, đành mặt dày đứng ở đó, đến nước cũng dám uống. lequydon May mà chỉ phải đứng có mười bốn tiếng đồng hồ, sáng mai là tới được Bắc Kinh rồi.

      Lúc chân sắp còn cảm giác gì nữa, nhận được tin nhắn của Thẩm Dao: Sao rồi, đứng vậy thỏa mãn chưa?

      dở khóc dở cười, nhắn lại: Mình phải đứng bên ngoài phòng vệ sinh, đến uống nước còn chẳng dám uống.

      Thẩm Dao nhắn tin lại rất nhanh: Sướng chưa? Ai bảo lúc nào cậu cũng kêu nhớ nhà. Bao nhiêu tiền làm thêm và nhuận bút đều biếu cho cục Đường sắt hết!

      Tiếng xe lửa chạy đường ray nghe rất nhịp nhàng.

      cầm điện thoại, im lặng lúc rồi mới nhắn tin lại: Chẳng có cách nào khác cả, tớ nhớ nhà.

      Sau khi xuống tàu còn mất đúng hai tiếng ngồi xe điện nữa mới về đến nhà bà nội. Vừa mở cửa, nhìn thấy bóng người mà thương nhớ nhất ở trong bếp. Bà nấu bữa sáng cho , thấy về, bà liền : “Ngôn Ngôn về rồi à? Bà nấu cháo ngũ cốc.”

      Cả đêm phải đứng đến đói meo cả bụng, lại còn phải chen lấn mệt mỏi nên vừa về đến nhà, liền đổ nhào xuống giường.

      “Sao mệt thế cháu?” Bà nội vừa hỏi vừa bưng cháo và dưa muối lên cho , còn có cả bánh quẩy nữa.

      Thấy bà vào, cố làm ra vẻ rất hạnh phúc, khoe: “Lần này cháu may mắn, mua được vé ưu đãi, hết có hơn ba trăm tệ. Nhưng do chuyến bay khởi hành sớm quá, làm cháu buồn ngủ díp cả mắt.” Đôi mắt nặng trĩu nhưng vẫn cố bò dậy, ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng dưới giám sát của bà nội. Sau đó, còn uống hết cả cốc nước lọc to, tiếp: “Đợi khi nào cháu tốt nghiệp, cháu đưa bà bằng máy bay, chỉ sợ bà bị say thôi. Đúng rồi, tai cũng bị đau nữa.” kể cứ y như vậy. “Lúc máy bay sắp hạ cánh sáng nay, tai cháu cũng hơi đau.”

      Bà mỉm cười lắng nghe , niềm hạnh phúc cũng ánh lên qua từng nếp nhăn gương mặt bà. Khi kể rất hào hứng, bà đột nhiên nắm lấy tay , thầm: “Năm nay tiền dưỡng lão lại tăng rồi, bà cũng để dành cho cháu được vạn tệ, đủ trả khoản vay học chưa?”

      Đồng Ngôn giật nảy mình, : “Cháu với bà rồi mà, sau khi tốt nghiệp, cháu chỉ cần làm năm năm là có thể trả xong nợ, bà đừng để dành tiền cho cháu. Bây giờ cháu làm thêm, còn viết báo nữa, thiếu tiền tiêu đâu ạ.”

      “Bà rút tiền rồi.” đến đây, bà đột nhiên nhớ ra mình vẫn hầm thịt dưới bếp nên vội vàng đứng dậy, chỉ để lại cho câu: “Bà để ở dưới đệm ghế sô pha, cháu mau lấy rồi cất kĩ .”

      Chẳng còn cách nào khác, đành : “Hay là thế này vậy, cháu gửi cả vào thẻ của hai bà cháu mình, đợi lúc nào cần tới dùng.” mở tài khoản này trước khi rời Bắc Kinh Thượng Hải học, giữ thẻ còn sổ tiết kiệm giao lại cho bà, để khi cần dùng tiền gấp, bà có thể rút ngay.

      Có tiếng “ừ” của bà truyền từ trong bếp ra, bước đến trước ghế sô pha, đưa tay vào khe giấu tiền ở tận dưới đáy. Nhưng lúc cầm phong bì lên, bỗng nhiên có cảm giác là lạ, phong bì rất , lại quá mỏng. suy nghĩ lóe lên trong đầu, tim bỗng nhiên như bị người ta bóp nghẹt.

      dám ra thực, chỉ giả vờ hỏi câu bâng quơ: “Mấy hôm nay bố cháu có đến đây bà?”

      “Có đấy, còn thay ga cho bà nữa.” Giọng bà giấu nổi niềm vui.

      Quả nhiên là ông ta.

      Đồng Ngôn ngẩn người, đây phải lần đầu nhưng lần này nhiều tiền như vậy, biết lấy gì bù vào đây? Những suy nghĩ hỗn loạn cứ lặp lặp lại trong đầu khiến cảm thấy bất lực. Lúc này, chỉ muốn bật khóc, sao ngăn được sống mũi cay cay.

      Đúng lúc đó, bà nội từ trong bếp ra. Đồng Ngôn vội nhét phong bì vào túi, rút khăn tay lau vội nước mắt, bâng quơ: “Hình như bị cảm mất rồi…” Rồi đứng lên, rất nhanh: “Để nhiều tiền ở nhà an toàn, cháu gửi tiết kiệm luôn đây.”

      cần vội đâu.” Bà vừa xong, cánh cửa nhà nhanh chóng khép lại sau lưng .

      Đến tận khi đứng ở trạm xe buýt cách nhà khá xa rồi mới dám mở phong bì đó ra, cẩn thận đếm số tiền còn sót lại.

      Chỉ có hai nghìn tệ.

      Bình thường, tổng thu nhập của sau khi trừ tiền học phí và tiền sinh hoạt rồi cũng chỉ còn dư ra hai nghìn tệ. Điều đó có nghĩa là, còn phải bù tới sáu nghìn tệ nữa.

      Sáu nghìn tệ…

      Thời gian chậm chạp trôi qua, Đồng Ngôn vẫn thẫn thờ ngồi ở bến xe buýt nhìn những bậc phụ huynh dắt tay, ôm, bế những đứa con bé bỏng của mình, cùng nhau đón xe tận hưởng kỳ nghỉ lễ. Khi xe vào bến, đoàn người tấp nập nối đuôi nhau lướt qua trước mặt , vội vã lên xe. chẳng thể đếm được có bao nhiêu chuyến xe cứ đến rồi , chỉ biết mình ngồi ở đó rất lâu, rất rất lâu.

      Từ trước tới giờ, chỉ muốn sống cuộc sống bình lặng, ngay cả Thẩm Dao, người bạn tốt nhất của cũng biết chuyện về gia đình . Vậy mà lúc này, chẳng còn cách nào khác, đành phải cầm điện thoại lên, xem hết lượt danh sách hai mươi cái tên, cuối cùng do dự dừng trước tên của hai người: Lục Bắc và Cố Bình Sinh.

      người chẳng cần hỏi bất cứ nguyên do gì, đáp ứng tất cả các cầu của ; người còn lại chỉ mới tình cờ gặp trong vài tình huống.

      Nhưng kể từ khi Lục Bắc kết hôn, thề bao giờ gặp lại ta nữa. có lòng tự trọng rất cao, cho phép mình làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến cuộc sống gia đình của người khác. Cho nên… chỉ có thể nhờ Cố Bình Sinh thôi.

      Dù chưa hết do dự nhưng vẫn gửi cho tin ngắn: Thầy Cố, thầy có bận ? Em muốn nhờ thầy việc.

      Rất nhanh, nhắn tin lại: . TK

      Chỉ có hai chữ ngắn gọn và ký tên, biết thái độ của thế nào. Thực ra, cứ nhìn vào chiếc xe cũng đủ biết số tiền muốn mượn chẳng là gì đối với , nhưng mà cũng đâu có quen thân với , nếu mượn tiền như vậy…

      nhắn lại: Em muốn mượn tiền, chỉ cần sáu nghìn là được rồi, rất gấp.

      Qua lúc lâu, vẫn chưa thấy nhắn tin lại.

      Đồng Ngôn đột nhiên thấy rất hối hận, tại sao mình lại mượn tiền thầy giáo chứ? Nhưng tin nhắn gửi rồi, có hối hận cũng kịp nữa. thấp thỏm dán mắt nhìn vào di động, ngừng cầu khẩn: Thầy Cố, thầy đừng để ý đấy nhé, quả em hết cách rồi.

      Bỗng nhiên điện thoại rung lên, là Cố Bình Sinh gọi đến.

      Đồng Ngôn ngây người, sau đó vội vàng bấm nút nhận cuộc gọi. định “a lô” chợt nhớ ra là Cố Bình Sinh nghe được. Lee^quynn^donen^Áp tai vào điện thoại, nghe thấy tiếng chuyện bằng tiếng với ai đó ở đầu máy bên kia.

      Rất nhanh sau đó, quay lại qua điện thoại với : “Đồng Ngôn, phải, vừa rồi tôi chuyện với bạn, em nhắn địa chỉ nhà em cho tôi, tôi lái xe qua bây giờ.”

      Giọng của nghe có vẻ hơi gấp nhưng vẫn dịu dàng và ấm áp đến nỗi khiến người ta muốn khóc.
      Last edited: 20/10/16

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 7
      LÀ EM? (1)
      Type-er: Dung Phuong



      Lúc Cố Bình Sinh đến, Đồng Ngôn vẫn ngồi thẫn thờ nhìn ra đường. sớm qua cái tuổi tự than thân trách phận hay oán trách người khác rồi. Có lẽ chính lời của năm đó tác động đến . thế gian này, bạn có quyền lựa chọn bất cứ thứ gì, chỉ có cha mẹ là bạn thể chọn lựa, cũng thể vứt bỏ.

      Còn ngơ ngẩn khuôn mặt đột nhiên xuất trước mắt . ngẩng lên nhìn , còn đưa cho chai nước mát. “Hôm nay rất nóng.” đón lấy, thấy lòng bàn tay bị ướt nước, chắc đứng đó lúc lâu rồi.

      đưa cho túi giấy ăn, : “Tôi xe của bạn, thuận tay lắm nên chạy hơi chậm.” Khi chuyện, nụ cười luôn nở môi.

      Lúc định thêm gì đó, Đồng Ngôn mỉm cười, trước: “Sao thầy hỏi tại sao em lại muốn mượn tiền?”

      Cố Bình Sinh tỏ vẻ bất ngờ. “Sinh viên Đồng Ngôn, em nhận thấy là tôi cố tránh chủ đề đó sao?”

      “Em hiểu. Em chỉ lo thầy cứ phải nghĩ cách chuyển đề tài như vậy vất vả quá thôi.”

      cứ nghĩ mình nhận tiền mặt từ tay Cố Bình Sinh rồi tới thẳng ngân hàng gửi tiền, ai ngờ lại đưa cho cái thẻ rồi thẳng mật khẩu với . “Trong này có vạn tệ, em cầm lấy mà dùng.”

      Đồng Ngôn kinh ngạc nhìn . “Em chỉ cần sáu nghìn thôi.”

      mỉm cười, : “Tuy em chỉ mượn sáu nghìn nhưng tôi nghĩ chắc em dùng hết tiền sinh hoạt của mình để bù vào đó rồi. Tôi thực hy vọng ba ngày sau em lại tìm tôi mượn tiền mua vé tàu, rồi đến Thượng Hải gặm bánh bao qua ngày đâu.”

      chỉ đùa với nhưng lại đúng là như vậy. Đồng Ngôn đành nhận lấy. “Đợi em dành dụm đủ tiền rồi gửi lại thầy ngay.”

      vừa xong, bất ngờ cầm lại thẻ. “Hôm nay tôi cũng rảnh, để tôi đưa em đến ngân hàng gửi tiền.”

      Sau đó, chỉ đưa tới ngân hàng, còn lấy lý do “thăm nhà” để đưa về nữa. Từ đến giờ có giáo viên nào đến thăm nhà đâu, cho nên, khi ra hai từ ấy, đứng ngây ra lúc rồi mới cắn răng chấp nhận. Thôi kệ, có có lại mới toại lòng nhau mà.

      sống trong khu nhà năm tầng cũ kỹ nằm sát đường cái, ra khỏi cửa là bến xe buýt và đường lớn. Mỗi lần ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ qua lại bên ngoài, lại tự thấy khâm phục chính mình vì biết nhìn xa trông rộng, nhanh tay giấu kĩ giấy tờ nhà ngay trong thời điểm giá đất tăng nhanh, cho bố có cơ hội bán trộm mất. Nếu , và bà nội chẳng có chỗ mà ở nữa rồi.

      Trước đây bà nội là giáo viên nhạc của trường tiểu học, do đến tuổi về hưu mà bà vẫn chưa đủ thâm niên nghề giáo nên lương hưu rất ít, nhưng điều đó hề ảnh hưởng tới bản chất nhà giáo nhân dân của bà.

      liếc mắt nhìn Cố Bình Sinh bưng chén nước trà, lắng nghe bà chuyện về “giáo dục tính cách”. Nhìn cảnh đó, có cảm giác Cố Bình Sinh như cậu học trò ngoan ngoãn nghe bà “dạy dỗ” vậy. quay đầu lại, vô thức vén tóc ra sau tai, ngón tay vô tình chọc vào khóe mắt, nước mắt cứ thế lã chã rơi, cách nào ngăn được.

      “Có cần tôi giúp gì ?” đến bên cạnh .

      Trong giây phút đó, Đồng Ngôn ngồi chiếc ghế dài, ngẩng lên nhìn qua đôi mắt ngập nước, giống với hình ảnh lần đầu tiên gặp trong bệnh viện, chỉ khác là hồi đó để tóc ngắn ngang vai, trong đôi mắt to tròn, trong sáng ấy lại chứa nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Cố Bình Sinh biết tuyệt vọng ấy nếu liên quan đến chia li sống chết cũng là do phải đối diện với thực tàn nhẫn mới tạo thành.

      “Là do hành.” Đồng Ngôn thấy đột nhiên im lặng, vội vàng giải thích. “Chỉ vì em bóc vỏ hành nên bị cay mắt thôi.”

      sững người. Bà nội vội vàng chạy xuống bếp, lấy chiếc khăn ướt định đưa cho Đồng Ngôn nhưng đón lấy. Lúc bà trở lại bếp tiếp tục làm cơm, ngồi xuống lau mắt cho . Chiếc khăn mềm mại nhàng chạm vào hai bên mắt, kịp phản ứng, chỉ vội nhắm mắt lại để lau.

      “Xong rồi.” .

      Đồng Ngôn mở mắt ra, thoáng có chút ngại ngùng. “Em cảm ơn.”

      Mọi người thường con trai trường Y quá quen với các bộ phận cơ thể người rồi nên rất ít khi để ý đến giới hạn nam nữ, dễ dàng lệch khỏi quỹ đạo. lequydon Nhưng tiếp xúc với Cố Bình Sinh năm tuần rồi, ngoài việc khá thoải mái trong việc đụng chạm tay chân giữa nam và nữ ra thấy tùy tiện chút nào.

      Đây là lần thứ hai Đồng Ngôn cùng ăn cơm với Cố Bình Sinh, lần trước ở nhà , lần này là ở chính nhà . Lúc ăn, phát thấy Cố Bình Sinh chỉ cắm cúi ăn cơm trắng, bỗng nhiên nhịn được cười. Nhân lúc bà vào bếp múc canh, liền : “Thầy Cố, người miền Bắc thường ăn khá mặn, ngại quá.”

      mỉm cười, : “ sao, có thể rót giúp tôi cốc nước lạnh ?”

      “Lạnh có.” cười. “Nhà em dùng, chỉ có nước đun sôi để nguội thôi, có được ạ?”

      Kết quả là khi vừa rót xong cốc nước bà nội bưng canh ra. Thấy Đồng Ngôn để cốc nước bàn, bà liền nhắc nhở: “Bà dạy cháu từ bé rồi mà, được vừa ăn cơm vừa uống nước!”

      Đồng Ngôn lập tức chỉ vào Cố Bình Sinh, giải thích: “ ấy từ nước ngoài về, đây là thói quen ở bên đó.”

      dám là vì đồ ăn hơi mặn, nếu bà nội dọn sạch rồi nấu lại cho mà xem. Cố Bình Sinh cũng rất biết phối hợp, cười xin lỗi bà rồi bưng cốc nước lên uống.

      Sau bữa cơm, bà nội đến công viên cho lũ mèo hoang ăn, trong nhà chỉ còn lại hai người họ. Lúc này, Đồng Ngôn chẳng biết phải làm gì với thầy Cố của mình nữa. Cả phòng khách chỉ có cái ghế sô pha , chẳng lẽ lại ngồi đó xem phim với ? Hay là cùng đọc sách?

      Hình như Cố Bình Sinh vẫn xem mấy bức ảnh cũ dưới tấm kính bàn. ngồi đó, dáng người cao ráo nhưng trông chẳng khác gì đứa trẻ ngồi chơi sô pha cả. “Tôi chỉ sống ở Bắc Kinh có nửa tháng.” bỗng . “Có rất nhiều nơi chưa từng đến, ví dụ như Trường Thành.”

      Đồng Ngôn liếc nhìn bức ảnh mà xem, là bức ảnh đen trắng chụp khi Trường Thành, hai bím tóc buộc cao, hai tay chống nạnh.

      “Thầy có thể nhân đợt nghỉ lễ này để thăm quan nhiều hơn.” rất muốn lấy quyển sách che mấy bức ảnh dưới tấm kính bàn . “Trường Thành ở Bắc Kinh có ba điểm thăm quan, điểm ở Bát Đạt Lĩnh, thầy nên vào ngày mùng tháng Mười, vì đông chẳng kém chùa ngày lễ. điểm khác ở Mộ Điền Dụ, phong cảnh đẹp hơn cả Bát Đạt Lĩnh, ngày lễ tết cũng đông người lắm.”

      Cố Bình Sinh gật đầu, hỏi: “Còn điểm nữa sao?”

      “Nơi khác sao?” Đồng Ngôn thận trọng cảnh cáo : “Cư Dung Quan tốt nhất là đừng có , dốc đến độ phải vừa vừa bò, mệt chết người. Hai chỗ còn được gọi là Trường Thành “”, còn Cư Dung Quan chính xác phải là Trường Thành “bò” mới đúng.”

      ngờ chỉ vì câu của mà buổi chiều Cố Bình Sinh lái xe thẳng tới Cư Dung Quan. Còn , theo lệnh bà nội, cũng bị đẩy ra khỏi cửa để hộ tống Cố Bình Sinh “leo” Trường Thành.

      Lúc leo đến lưng chừng, đứng nổi nữa. Trường Thành rất dốc, lại chẳng có chỗ nào để bấu víu, vậy mà từ phía sau , hai ông bà lão lưng đeo ba lô vẫn có thể đủng đỉnh lên. Lúc này, cụ ông có mái tóc bạc trắng quay lại, cười với Cố Bình Sinh: “Chàng trai, sao dắt tay bạn cháu , ông thấy ấy leo tiếp được đâu.”

      Đồng Ngôn chỉ cảm thấy ù tai, chưa kịp nghe ông ấy Cố Bình Sinh nắm lấy tay rồi. Mọi chuyện diễn ra quá đường đột khiến tim đập dồn dập, chưa thể bình tĩnh lại ngay. bất giác ngẩng đầu, thấy đôi mắt hơi nheo lại nhưng vẫn lấp lánh ý cười. “Nếu biết trước thế này nghe lời em đến Mộ Điền Dụ rồi.”

      thở dốc, bên tai vẫn vang lên tiếng tim đập thình thịch của chính mình, đứt quãng: “Đúng thế, em… em trước là bậc thang ở đây… rất dốc mà. Em… em tự… leo được…”

      Hôm nay trời rất nắng, làm gì có khí mùa thu chứ, ánh mặt trời còn gay gắt hơn cả lúc giữa hè nữa.

      dừng lại, hỏi: “Lần trước em đến đây là từ khi nào vậy?”

      thở dài hơi. Ban nãy, vì muốn leo mạch lên đỉnh Trường Thành nên cố nín thở, cắm đầu mà , bây giờ thở mạnh ra như vậy khiến cơ thể như bị rút toàn bộ sức lực. “Rất lâu rồi, hồi còn là học sinh phổ thông, em vốn rất sợ đến nơi này.” dựa vào vách đá bên cạnh, kể tiếp: “Chủ nhiệm lớp của em hồi đó là người thể thao, con trai thầy ấy lại là người của sở Du lịch nên cần mua vé vào. Vì vậy, cứ cách vài tuần thầy lại thuê xe đưa bọn em leo Cư Dung Quan, là vừa để rèn luyện sức khỏe vừa gắn kết tình cảm giữa các bạn cùng lớp.” Sức khỏe chẳng thấy đâu nhưng đúng là gắn kết tình cảm rất thành công, chẳng trách năm đó lớp được mệnh danh là lớp có lắm cặp đôi nhất trường. Đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cách này ổn chút nào.

      xong tràng dài lại thở hổn hển.

      Cố Bình Sinh ra hiệu cho nghỉ lúc. Đồng Ngôn ngay lập tức dựa người vào vách đá bên phải, ngước nhìn đài Phong Hỏa* ở lưng chừng núi mà thấy nản lòng, biết lúc nào mới leo được tới đó.

      (*) Đài Phong Hỏa: Đài đốt lửa/khói để thông báo tình hình quân địch, là trong những bộ phận quan trọng nhất cấu thành hệ thống phòng thủ của Vạn Lý Trường Thành.

      cũng dựa vào vách đá nghỉ ngơi nhưng vẫn buông tay ra. Ban nãy mải chuyện nên cảm thấy gì, nhưng bây giờ thấy im lặng dựa vào vách đá để tận hưởng gió núi mát lành, lại cảm thấy ngại ngùng.

      Lòng bàn tay hai người đều ướt mồ hôi, mặc dù gió núi rất mát mẻ nhưng vẫn ngăn được đôi bàn tay càng lúc càng nóng ran.

      Đồng Ngôn càng thêm bứt rứt, các ngón tay lại chẳng dám mảy may cử động. Cứ đứng như thế lúc lâu, mới quay đầu nhìn sang , vừa định lên tiếng trước: “Ổn rồi chứ? Vậy thôi, chúng ta lên lưng chừng núi thôi nhé.”

      Sau đó rất tự nhiên, lại dắt leo tiếp.

      Đồng Ngôn có cơ hội để tranh luận, đành cố sức leo theo . nắm tay rất chặt, thỉnh thoảng còn đổi tay sang tay khác. ^lequydon^ Xung quanh cũng có những cặp đôi dừng lại nghỉ ngơi, nghe tiếng ở cách ba bậc với bạn trai: “ xem chàng trai kia khỏe chưa kìa, còn đúng là vô tích , leo còn kém hơn cả em…”

      Suốt chặng đường còn lại, Đồng Ngôn thể tập trung được. Lúc vừa đến đích, vội rút tay ra. “Thầy Cố, thầy có uống nước ?”

      lấy hai chai nước từ trong ba lô ra, vừa đưa cho xong điện thoại báo có tin nhắn, là số của lớp trưởng hồi cấp hai: Tớ gọi điện cho cậu sao nghe máy?

      Đồng Ngôn bất lực, nhắn lại: Mình ở Cư Dung Quan, ở đây sóng rất yếu, có việc gì cứ nhắn tin thôi.

      Tin nhắn trả lời lại rất nhanh: Cư Dung Quan? Trước đây cậu chưa leo chán à? Hôm nay mình gặp Lục Bắc, , sao lại có bên cạnh cậu ấy? Cậu chưa với mình là bọn cậu chia tay mà?​
      Last edited: 20/10/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :