1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn Đời Bên Nhau - Mặc bảo Phi Bảo (65 chương+ PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 34 : Nhớ (1)

      Như Trầm Diêu hay , đó là tất cả mọi người còn lại chính là bối cảnh, hoàn toàn biết được mà cũng nhìn được chân tướng đằng sau … Cho nên ấy cũng rất sùng bái Cố Bình Sinh, vì có thể lừa gạt được lớp trưởng tấm ảnh liếc mắt đưa tình nào đó.

      Sau khi ai đó đưa cho Đồng Ngôn ấy còn cố ý chỉ đạo cho Đồng Ngôn dùng photoshop như thế nào để cắt ảnh.

      Đồng Ngôn ngồi ở bàn làm việc của , cực kỳ kiên nhẫn cắt hình hai người ở tấm ảnh được khoa trương là liếc mắt đưa tình kia của , trình độ còn thua kém gì cuộc thi C ++ năm đó. Thậm chí cũng chú ý đến việc đên bên cạnh mình từ bao giờ, “Em làm cái gì vậy? Em ngồi máy tính liên tục mấy tiếng đồng hồ rồi.”

      Đồng Ngôn tự đắc nhìn chằm chằm hình ảnh chụp chung màn hình vi tính, “Đem hình ảnh của hai chúng ta cắt riêng ra, lưu làm kỉ niệm.” chỉ chỉ vào ngày ở góc ảnh, “Hôm nay là ngày 14/02… nhất định phải vào ngày mai sao?”

      vừa vừa quay đầu lại nhìn .

      sớm ngày, có thể về sớm ngày.”

      Đạo lý này biết, nhưng quyết định quá mức đột nhiên như vậy, làm cho bắt đầu hoài nghi kết quả kiểm tra của là xấu đến mức thế nào? Hơn nữa đột nhiên về Bắc Kinh lại chuyển thành sang Mĩ, tuy rằng hiệu quả trị liệu ở nước ngoài có khả năng tốt hơn nhưng cũng cho càng khó mà an tâm được.

      hỏi cả buổi chiều nhưng đều nhàng trả lời bang quơ cho qua, chỉ cam đoan nửa năm thôi hoàn toàn khỏe mạnh trở lại bên người . Nửa năm… cũng phải là quãng thời gian rất ngắn.

      Có lẽ với tính cách của , đến khi khôi phục hoàn toàn giống như người bình thường, mới bằng lòng quay về bên cạnh /

      Cố Bình Sinh chống cánh tay lên cạnh mặt bàn, tay để sau lưng ghế dựa, thò ra qua xem chụp, ít khi thấy được mặc chiếc áo sơ mi kẻ ô màu hồng nhạt như thế này…. Vẻ đẹp này, mặc thế nhưng có điểm nào ăn lỗ mãng, ngược lại như vậy có chút… có chút gì nhỉ? Mỹ nhân Như Ngọc, lan chi ngọc diệp?

      Đồng Ngôn cười kéo góc áo của , “Cố tiên sinh, hôm nay là cố ý mặc áo màu hồng à?”

      nhìn cười chế nhạo như vậy, ngược lại có chút hoang mang nào mà cúi đầu khẽ hôn lên môi của , “Khó coi lắm sao em?”

      “…rất đẹp.”

      thầm, mơ hồ .

      có nhìn thấy cái gì, trực tiếp giang tay ra ôm lấy chân cùng thân thể của , đem toàn bộ người chiếc ghế ôm lấy, “Cố phu nhân, em ngồi máy tính cả buổi tối rồi, đôi mắt người thường mà ngồi như thế này được tốt đâu, cũng rất bất lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.”

      ra nghĩ việc cắt hình chụp chung của hai người, thừa dịp đêm nay in ra ký tên lên, để vào trong ví tiền của .

      vừa về phòng ngủ vừa hôn , có thấy cả hàm răng cũng có chút nhũn ra rồi, ôm lấy cổ của , hôn đáp trả cách đứt quãng. Đợi cho đến khi nhanh chóng tới cửa, khi muốn đưa tay ra sờ nguồn điện để bật bóng điện, bỗng nhiên liền cảm thấy cả thân mình nghiêng sang bên, theo bản năng ôm lấy cổ của , rất nhanh được đặt ngồi mặt đất.

      Vì động tác quá nhanh nên chân bị đụng có chút đau.

      Nhưng giây tiếp theo, liền hiểu được chuyện gì xảy ra.

      làm sao vậy?” Biết thấy nên thể nghe được, nhưng vẫn hỏi theo quán tính.

      Cố Bình Sinh dựa vào cạnh cửa, như biết rằng sợ hãi.

      Bởi vì biết cái gì, chỉ vỗ trán rồi , “ sao đâu.”

      Tay của có chút run rẩy, sờ soạng lúc lâu mới đụng đến chốt mở phòng ngủ.

      Ngọn đèn ấm áp sáng lên, đem bốn phía xung quanh đều chiếu sáng ràng.

      ngoại trừ đứng dựa ở cửa nhìn ra có cái gì khác thường, nhưng từ lúc đó đến bây giờ cũng có thêm động tác nào, khẳng định là vấn đề rất nghiêm trọng.

      Đồng Ngôn muốn dìu , cũng biết nên dìu như thế nào, cứ đứng cách mịt mờ vô thố ở bên canh người , đau lòng đến mức sắp khóc, “Rút cuộc là làm sao vậy? có thể cho em biết được hay ?”

      thậm chí khống chế được lượng giọng của mình, cũng có chút run rẩy.

      May mắn nghe được.

      Cố Bình Sinh cười cười, muốn gì đó với ngờ khóc, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà. nửa là bị dọa, mặt khác là cách nào khống chế những sợ hãi trong người, sợ mắc phải di chứng nghiêm trọng nào đó, cho biết, lại sợ lần này trị liệu có kết quả tốt….

      Chưa bao giờ có cảm giác bất an mãnh liệt như thế, giống như chỉ trong nháy mắt xâm chiến ngoài vào trong toàn bộ ý thức của .

      nghĩ tới lại có phản ứng lớn như vậy, vươn cánh tay ôm lấy , “Ở đây bỗng nhiên có chút đau.” chỉ chỉ vào đùi cùng thắt lưng, “ tại tốt hơn nhiều rồi.”

      rất đau đúng ?” đưa tay, có chút xác định mà chạm vào thắt lưng của , lại dọc theo nơi vừa chỉ là bị đau, ngửa đầu hỏi , “Xoa có được ?”

      vừa xong vừa thử xoa xoa hai ba cái.

      “Rất hữu dụng.”

      Trong ánh mắt của dường như có ý cười, lại giống như có ngọn lửa nóng lan dần.

      dùng được?” vẫn lo lắng như cũ, tin tưởng mà nhìn .

      rất hữu dụng.” Giọng của có chút mềm mại, trong mắt phản chiếu lên hình ảnh đèn tường phòng ngủ, trong nét cười lại có chút gợi cảm, “Nhưng mà Cố phu nhân, em cứ xoa như vậy xuống thêm chút nữa Cố tiên sinh chịu đựng nổi nữa đâu.”

      ràng như vậy, kẻ ngốc cũng hiểu.

      Hơn nữa cũng phải kẻ ngốc…

      Đồng Ngôn nhất thời cảm thấy tức giận, lại vừa cảm thấy buồn cười.

      rút tay về, lau sạch nước mắt mặt, bất an trong lòng càng lớn, cách nào bỏ qua được.

      Nhưng mà giờ tối, ngay mai sang Mĩ, thể chuyện bé mà xé ra to như vậy, ngược lại làm cho lo lắng cho bản thân mình.

      rất mệt, chúng ta ngủ được ?” Cố Bình Sinh còn muốn ôm vào phòng ngủ.

      “Được.” Đồng Ngôn né tránh động tác của , bước hai ba bước nhảy lên giường, “Em có thể đến bên giường ngủ được mà, cũng cần phải ôm đến rồi ôm nữa.”

      Tuy rằng sàn nhà ấm nhưng dù sao cũng là mùa đông.

      chui vào trong chăn, dùng tay ôm lấy bàn chân có chút lạnh kia, nhìn tới.

      Dường như có vấn đề gì lớn, sắc mặt cũng thay đổi, tư thế đứng cũng bình thường… quan sát hết sức chăm chú, sợ có phải vì lo lắng cho mà cố gắng giả vờ như có việc gì hay . Cố Bình Sinh cởi quần bò, vẫn nhịn được mà nhìn vào thắt lưng và đùi của , quan sát cách cẩn thận.

      Sau đó ngạc nhiên phát ra… chính mình nhìn chằm chằm lâu như vậy.

      “Xem xong rồi?” ngồi vào bên giường, muốn xốc chăn lên.

      bỗng nhiên ngăn lại động tác của , “Nếu đêm nay ngủ ở phòng khách được ? Thân thể của … rất thích hợp để ngủ cùng với em…” cố gắng tìm từ cho đúng với trường hợp, cuối cùng là kết quả hoàn toàn ngược lại, khiến cho Cố Bình Sinh cười rộ lên.

      “Em yên tâm.” trức tiếp xốc chăn lên, tay liền ôm tới trước ngực, dán lên người mình, thấp giọng , “Chuyện đơn giản như vậy, vẫn có thể ứng phó được.”

      Có liên quan đến chuyện người đàn ông có thể ứng phó hay vấn đề ở giường, nên trực tiếp ra nghi ngờ của mình như vậy. Đồng Ngôn dùng vài giây để kiểm điểm bản thân lát, rút cuộc nâng tay ôm lấy thắt lưng của , mặt dán ở vai rầu rĩ lúc, mới giãy dụa ngẩng đầu, nhìn : Nếu , em chủ động nhé?

      rút cuộc phát nghe được điều xấu vừa .

      Nhưng thẹn thùng vô cùng, thầm, hằng ngày phải nhìn vào mắt rồi.

      Biểu tình khuôn mặt ra sao, hoạt động tâm lý thế nào, ánh mắt sáng lên, hoàn toàn thể nào trốn tránh được..

      Cho nên hiệu quả trực tiếp chính là Cố Bình Sinh hoàn toàn dùng hành động chứng minh bản thân mình có năng lực. Cả đêm, hai người đều trằn trọc ở giường, chiếc chăn bị làm rớt xuống dưới giường, người đổ tầng mồ hôi hề tiêu tán được, chiếc điều hòa cũng giống như phối hợp diễn tấu cùng với hai người, có chút ẩm ướt lành lạnh cũng rất mềm mại.

      Cánh tay của cuối cùng cũng mềm nhĩn thể ôm được nữa, khoác hờ bờ vai của .

      Đến khi hoàn toàn lâm vào giấc ngủ say, cũng biệt ngoài cửa sổ trời sáng hay chưa.

      Ngày hôm sau chỉ có hai tiết học, là môn vật lý.

      nghĩ tới vì đưa Cố Bình Sinh , lần đầu tiên từ khi học đại học trốn học, trốn luôn hai tiết học của Triệu Nhân.

      giáo Triệu lần đầu tiên điểm danh ở đầu học kỳ thế này lại phát em học, có thể trực tiếp kéo em vào sổ đen hay ? Nhưng mà cũng có gì, có thêm cả ở đây nữa, phỏng chừng em sớm bị ấy kéo vào sổ đen rồi….” ở cửa hải quan vừa đùa với , nhằm che giấu cảm xúc dâng trào trong người.

      Cố Bình Sinh gì, lấy ví từ trong túi quần, rút ra tấm hình, đưa cho .

      Khi đưa tấm hình qua, lùi lại vì kinh ngạc.

      nhanh chóng bước qua nhìn tấm hình kia, dĩ nhiên là tấm hình chụp ở Trường Thành khi dẫn tham quan, trong tấm hình khuôn mặt đỏ bừng, có có thể nhìn ra những giọt mồ hôi trán, ánh nắng chiếu người , chiếu rọi nụ cười tươi của , nhìn rất đẹp.

      Khi đó hai người còn có quan hệ thân, nên khi chụp hình động tác cũng câu nệ chút ít.

      Tuy rằng thân thể dựa vào nhau, nhưng biểu tình mỗi người đều cố ý làm đứng đắn, tại xem ra lại có tâm lý thú vị hơn chút. Quá trình là thế nào để cho hai người ở bên nhau? cẩn thận nghĩ lại, cũng thể nghĩ ra được có chuyện gì đặc biệt phát sinh, cứ thầm tiến tới như vậy, giống như đó lại là điều đương nhiên vậy.

      đem tấm ảnh bỏ vào trong ba lô, cố ý cầm tay làm nũng, nháy mắt ngón tay hai người đan chặt vào nhau, bỗng nhiên liền dâng lên cảm xúc mãnh liệt muốn bỏ tay ra chút nào.

      Căn bản là nới lỏng được… đôi bàn tay kia.

      trở về Mĩ rồi có thể gặp lại mối tình đầu thế? Hay là bạn cũ tóc vàng của ấy?” mở miệng trêu đùa , bắt buộc bản thân mình rút tay về, nghĩ tới bỗng nhiên dùng sức, để cho rút tay lại.

      Khí lực tay rất lớn, nụ cười khuôn mặt lại rất nhàng, “Chắc là đâu, hành trình của đều kín rồi, kín đến mức chỉ có thể ở bệnh viện hoặc trong nhà mà thôi.”

      “Được rồi, tạm thời tin vậy..” tránh được, đơn giản là dùng lực chút, cũng nắm chặt lấy tay , “ đồng ý với em là nửa năm về, nhất định nửa năm phải về nước, nếu … quá hạn em chờ nữa đâu.”

      ra câu muốn chính là…

      cần phải trở thành con người hoàn mỹ, cần phải giống như mới người khỏe mạnh mới trở về.

      Tập luyện hồi phục sức khỏe của cơ thể từ từ cũng đến…

      Nhưng do dự lâu, vẫn ra được.

      Tay hai người cứ nắm chặt như vậy, bốn phía đều là người đến đưa tiễn, còn có rất nhiều câu chia tay, tràn ngập trong khí, trong mắt cũng như lọt vào trong tai của mỗi người. Sau đó cũng gì nữa, cũng làm chút chuyện hợp nơi hợp cảnh nào đó nữa, nhưng biết nên cái gì, chỉ cười, đem lo lắng của bản thân cố gắng đè nén xuống dưới đáy lòng.

      Cho đến khi qua cửa hải quan, tầm mắt của cũng mờ dần, muốn quay đầu rời , Cố Bình Sinh lại bỗng nhiên đứng ở cửa, nhìn về phía nơi này.

      nghĩ rằng muốn gì đó.

      chỉ cười cười, đem tay trái nắm thành quyền, đưa lên bên môi, hôn lên chiếc nhẫn nơi ngón áp út, sau đó hạ tay xuống mới vào cửa hải quan.
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 35 : Nhớ (2)

      Học kỳ mới bắt được ba tuần, Vương Tiểu Như mới chính thức trở về trường.

      Ngay cả việc chuyển lời trước đó cũng là nhờ Chu Thanh Thần thay ấy xử lý.

      Khi ấy trở về, Đồng Ngôn suýt nữa nhận ra ấy. Rất ràng là người vẫn như thế, nhưng lại hoàn toàn thay da đổi thịt, Tiểu Như cũng chỉ đón chào qua loa lấy, cầm lấy chút đặc sản biết làm sao, cuối cùng đưa cho và Trầm Diêu, sau đó rất nhanh mở máy tính tìm thời khóa biểu của học kỳ này, rồi rời khỏi phòng ngủ.

      “Cậu ấy hình như là phẫu thuật thẩm mỹ?” Trầm Diêu cầm lấy đồ ăn vặt, cẩn thận quan sát, “ phải là Hàn Quốc về đấy chứ?”

      nhìn sắc mặt giống như nhìn thấy kẻ địch của Trầm Diêu, có chút buồn cười, “Cậu phải vẫn muốn gọt cái má phúng phính của cậu đó sao? Nếu phải sợ đau, chắc chắn làm rồi, cần kẻ năm bươi bước lại cười kẻ trăm bước chứ.”

      “Tớ là có phúc mới thế, thể bỏ được…” Trầm Diêu thần bí kéo qua, kéo đến trước máy tính của mình, “Cậu giúp tớ xem ngữ khí của bức thư này thế nào? Là ông thầy giáo lần trước trong hội nghiên cứu và thảo luận của liên hợp quốc viết, muốn ông ấy viết thư đề cử cho tớ.”

      Đồng Ngôn kéo cái dựa lại đây, còn ngồi xuống xem bức thư kia.

      Nhìn lát mới nhíu mày , “Tớ cảm thấy , nội dung cũng khá thuyết phục, rất tốt, ngữ pháp cũng ổn… Nhưng cậu nhìn , văn của tớ còn kém hơn với cậu rất nhiều mà.”

      Trầm Diêu lại cho nghe kế hoạch của bản thân chút.

      Nghe qua giống như suy nghĩ từ rất lâu rồi, thậm chí bắt đầu tính toán học kỳ này bắt buộc phải học đạt bao nhiêu điểm, mới có thể thuận lợi xien vào trường như thế nào. Giống như chuyên ngành luật của bọn họ vậy, rất khó có trường đặc biệt tốt có loại học bổng cho ngành này, dù sao thái độ của từng học viện ở nước ngoài cùng với trong nước hoàn toàn giống nhau.

      Giống như học viện Y ở Mỹ, học viện luật ở Mỹ cũng đều có cầu tốt nghiệp chính quy trước mới có đủ tư chất để xin học luật ở bên đó.

      Nhưng ở Trung Quốc, chính là : Bạn biết học cái gì, vậy hãy học luật.

      “Bạn học hồi cùng nhận giải thưởng cấp tiểu học với tớ ấy, đều tốt nghiệp ở học viện nhạc Đức rồi…” Trầm Diêu phiền muộn , “Giấc mơ lúc trước của tớ là trở thành nghệ sĩ dương cầm, nhưng có thích có giấc mơ sớm thế nào chứ, người ta về sau là nghệ sĩ violon rồi, tớ vẫn còn là sinh viên bình thường chưa tốt nghiệp… cho nên Đồng Ngôn à, tớ nhất định phải làm luật sư kiêu ngạo.”

      Đồng Ngôn nhìn ấy khó có khi nào có tâm trạng như thế này, còn rất phối hợp cùng ấy mặc sức tưởng tương ra tương lại.

      Đợi cho đến khi nhìn lại thời gian màn hình máy tính, mới đứng bật dậy, “Xong rồi, buổi chiều tớ có tiết vật lý.”

      cầm lấy sách cùng chìa khóa xe đạp, nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Bởi vì buổi chiều thứ hai, nơi nơi trong trường học đều có người.

      Còn có 5 phút nữa là bắt đầu vào học, tất cả mọi người đều vội vội vàng vàng vào lớp, đạp xe đạp nhanh… hành lang xuyên qua mấy dãy phòng ký túc xá, ngay tại khúc cua đụng phải mấy đầu khác tới.

      loạt tiếng la hét chói tai, người ngã ngựa đổ.

      Đồng Ngôn nhe răng trợn mắt gắng đứng lên, sách vật lý trong tay sớm bay xa.

      là khởi đầu bất lợi.

      vừa xin lỗi vừa cùng mấy kia dựng mấy chiếc xe dậy. Cũng may đều là sinh viên, ngoài trừ xin lỗi cũng có thêm tranh chấp gì. Sau khi mấy người kia bỏ , mới phát áo lông của mình có dính những mảng màu lạ, màu xanh ràng chiếc áo lông trắng… tuy rằng những mảng màu này lớn, nhưng vẫn làm hư chiếc áo của rồi.

      Đây là quà Noel của Cố Bình Sinh tặng cho .

      “Đồng Ngôn.” Có người đưa sách cho , “Cậu sao chứ?”

      ngẩng đầu, nhìn đến người kia chính là lớp trưởng Thẩm của môn vẽ tự chọn, từ khi hết học kỳ trước học xong môn tự chọn, cho nên cũng có gặp qua người bạn cùng lớp này.

      “Cảm ơn.” nhận lấy sách, “Tôi thể chuyện lâu cùng với cậu được, tôi bị muộn học rồi.”

      xong muốn đạp xe , vị bạn học họ Thẩm kia lại bỗng nhiên đưa tay chặn lại, giữ chặt lấy xe của , “Có thể hỏi cậu vấn đề được ?”

      nghi hoặc quay đầu, trong ánh mắt của bạn học họ Thẩm kia có chút gì đó xác định, nhưng vẫn do dự mà hỏi ra, “Tôi nghe người khác , cậu cùng với thầy Cố nhau, có phải vì nguyên nhân này mà thầy Cố xin từ chức ?”

      Có rất nhiều người qua quay lại nhìn hai người, bởi vì mới bị té dậy nên có chút chật vật, áo lông có nhuốm chút màu mè, rất khiến cho người ta chú ý, người biết còn tưởng rằng đây là đôi tình nhân cãi vã …

      đưa mắt nhìn thời gian, “Tôi bị muộn học rồi.”

      Cậu sinh viên kia trước sau như , là người có tính hướng nội, có dũng khí hỏi lần thứ hai.

      cố ngoài ý muộn này, khi đến trước cửa lớp học cũng muộn mất 10 phút.

      học ba kỳ với giáo Triệu Nhân này, biết được giáo này có thói quen khi bước vào phòng học điểm danh, điểm danh cũng có thêm được điểm, nhưng nếu những người nào điểm danh mà vắng mặt tuyệt đối lấy được điểm tốt từ môn học này. Khi đến dãy phòng học của học viện luật, đem áo lông cởi ra, ôm ở trong cánh tay, phòng học cầu thang có năm trăm người, khi vừa vào cửa cư nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.

      Triệu Nhân cầm chặt viên phấn, viết lên bảng, dường như có thấy .

      có chút xấu hổ, phần là do đến muộn, còn phần là vì Cố Bình Sinh.

      Ba bốn trăm người, 90% đều là tân sinh viên, tò mò đánh giá người đứng ở cửa.

      giáo Triệu.” nhìn thấy Triệu Nhân buông cây phấn xuống mới dám lên tiếng.

      “Đến muộn à?” Triệu Nhân nhìn , sau đó bước đến lên bục giảng, đánh dấu vào sổ điểm danh, “Tiết trước em học. Đồng Ngôn, nếu học kỳ này em còn thi qua được, năm tư mà còn phải học cải thiện lại ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình thực tập tốt nghiệp của em. Thực tập tốt nghiệp của viện em là cần phải làm trong năm, có đơn vị thực tập nào tuần cho em hai buổi nghỉ để trở về trường học đâu.”

      “Em xin lỗi, Triệu.Tuần trước trong nhà em có số việc, em hứa lần sau nghỉ học nữa.”

      Triệu Nhân mở sách ra, nhìn nữa, “Tìm chỗ trống ngồi xuống .”

      đoạn nhạc dạo rất đơn giản.

      Triệu Nhân cũng có cố ý làm khó , nhưng lại khiến cho cảm thấy yên lòng, nhất là nhớ tới câu hỏi của bạn học họ Thẩm kia.

      suy nghĩ đêm, rút cuộc sáng sớm ngày hôm sau chuyện này cho Trầm Diêu nghe.

      Trầm Diêu uống nước đậu nành, mơ hồ ràng, “Đồng Ngôn, cậu sợ cái gì? Để cho người khác cứ , cậu cũng mất miếng thịt nào còn gì? Tớ muốn cậu hẳn là nên học hỏi ngôi sao Vương Tiểu Như kìa, cậu quản làm sao được dư luận chứ, vẫn cứ làm theo những gì mình cho là đúng, trái với lương tâm, như vậy mới sống tốt được.”

      Khắp nơi trong phòng đều có hương vị của bánh bao chiên.

      Đồng Ngôn mở máy tính laptop mà để lại cho ra, đại khái còn mới 98%, khi đến Thượng Hải dạy ở trường này mới mua, khi để lại cho dọn sạch ở cứng.Ổ đĩa D có gì ngoài trừ mấy tệp tin văn kiện này nọ, có cái liên quan đến y học, xóa còn lại cái liên quan đến pháp luật để lại cho .

      Sau khi login MSN thấy nick của vẫn màu xám.

      khoanh chân ngồi ở ghế, kê laptop và để sách thảm, bắt đầu vừa làm bài tập vừa chờ .

      Cũng may MSN của chỉ có mỗi nick của , rất nhanh, có tiếng báo ngắn, khung đối thoại lên.

      “Hình như online muộn rồi.”

      đem sách để lên đùi, rất nhanh gõ bàn phím để trả lời.

      “Vừa đúng lúc, em cũng vừa vặn học được chút.”

      “Ngày hôm qua thế nào?”

      hay ho gì, vừa bị té xe vừa học muộn, giờ ăn cơm trưa đợi đến lượt em gọi món lại còn món thịt gà mà em thích ăn nhất nữa.”

      Quá trình tổng thế chính xác là như thế, chỉ tỉnh lược mấy chi tiết . Giống như té xe nên quần áo bị hư rồi, nghe được số lời đồn đại, còn có… đến muộn tiết học môn vật lý của Triệu Nhân.

      “Nghe qua rất thảm thiết nhỉ. Món thịt gà * gì đó ăn ngon lắm sao?”

      “Ăn đồ ăn ở cantin cả mấy năm nay ròi, ăn nhiều nên ăn cái gì cũng đều có hương vị, chỉ có ăn đồ ăn cay như thế mới có thể miễn cưỡng có chút thèm ăn.”

      Đoạn đối thoại của hai người đều có nội dung gì cụ thể.

      Nhưng Đồng Ngôn vẫn nhịn được mà cười, cùng Cố Bình SInh chuyện phiếm, cảm xúc phập phồng lên xuống hai ngày nay cũng theo đó mà biến mất.

      hôm nay online muộn, mới được bao lâu cũng đến gần chín giờ, biết giờ giấc sinh hoạt nghỉ ngơi hằng ngày của Cố Bình Sinh, bình thường khoảng 10h là ngủ, tuy rằng rất luyến tiếc nhưng vẫn chuẩn bị để cho ngủ.

      Vốn muốn chúc ngủ ngon với .

      Nhưng lại bị ma xui quỷ khiến thế nào mà hỏi câu.

      Nếu suy nghĩ lại về quá trình phục hồi sức khỏe , về nước rồi chậm rãi tiến hành tĩnh dưỡng phục hồi được sao?

      Bên kia im lặng lâu, mới trả lời lại.

      Cái này… cần xem tình huống .

      Đồng Ngôn chỉ biết dễ dàng đáp ứng như vậy.

      “Nhưng em nhớ , nhớ em à?”

      Lại là im lặng cách kỳ lạ.

      nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, có chút yên.

      “Cậu làm gì vậy?” Trầm Diêu nhìn sắc mặt của , buồn cười , “Mỹ Nhân Sát gặp nào ở bên kia sao? Làm sao mà có biểu tình nghiêm túc như vậy chứ?”

      nhìn Trầm Diêu, “Tớ cùng ấy chuyện rất nghiêm túc.”

      “Cậu có rồi?”

      Đồng Ngôn trừng mắt liếc nhìn ấy cái, hề để ý tới trêu chọc của Trầm Diêu.

      Nick MSN của vẫn sáng nhưng vẫn có trả lời.

      Chẳng lẽ là tắm rửa? Nhưng… trong đầu của Đồng Ngôn ra tình cảnh của đêm đó, bỗng nhiên có chút sợ hãi, ở nước Mĩ hẳn là sống mình rồi, nếu bỗng nhiên bị té, ngã sấp xuống… rất nhanh lướt bàn phím, ngay cả tiếng vang to hay cũng làm cho lòng người bất an theo, “ còn ở đó ?”

      “Còn. tự hỏi nên trả lời vấn đề của em như thế nào.”

      “Vấn đề gì?”

      “Em hỏi , có nhớ em hay ?”

      là giảo hoạt.

      bắt đắc dĩ với cách né tránh đúng của . Nhưng trả lời như vậy cũng rất ràng rồi, có chủ ý của mình.

      Rất nhanh, gửi cho tệp tin.

      Đáng tiếc sau khi ấn nhận xong, bởi vì tốc độ mạng có vận đề, tốc độ truyền quá chậm, phỏng chừng đến sáng mai cũng chưa nhận xong. Cố Bình Sinh giống như cũng phát ra điều này, đóng cửa sổ cầu gửi file, “Khoảng mười phút sau là có thể nhận được mail rồi.”

      Đồng Ngôn có chút tò mò, hỏi là cái gì.

      “Đáp án.”

      Bỏ lại câu như vậy, nick MSN của nhanh chóng xám xịt.

      Đồng Ngôn có chút bất ngờ hề nghĩ tới điều gì nữa, chỉ có thể mở mail ra, chờ tệp tin được gửi qua mail. Khoảng 10 phút sau, quả nhiên liền có mail gửi tới, hơn nữa chỉ có mà là 10 mail cùng gửi tới lúc.

      Khó trách như vậy, từng mail từng mail được gửi , xác thực cần thời gian lâu như vậy.

      đúng thời gian mở mail thứ nhất ra.

      Ngôn Ngôn :

      Trước kia sau khi làm phẫu thuật cũng có thói quen vẽ ra ý nghĩ cuối cùng của chính mình,từ lúc phẫu thuật bắt đầu cho đến khi chấm dứt, hoặc là giảng giải cho ai đó hiểu về vấn đề nào đó, thói quen vừa vẽ vừa giảng, từng bước làm cho người ta nhìn ra được quá trình tiến hành phẫu thuật.

      giống như khi chụp tấm hình, trước khi hạ bút cần phải nhớ lại. Vừa rồi khi Scan tấm hình, còn nhìn lại tấm hình trong tay mình, chứng minh rằng Cố tiên sinh rất rất rất nhớ Cố Phu nhân.

      TK.

      file đính kèm theo bức mail này, là bản phác họa tính là tinh xảo cho lắm, ở trong phòng học, hình dáng mọi người làm nền chỉ được vẽ qua loa, chỉ có hai người đứng đó được vẽ cẩn thận hơn rất nhiều.

      Nhìn ngày được chú thích tấm hình mới biết được là ngày đó … .
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 36 : Nhớ (3).

      Khuôn mặt mơ hồ, nhưng lại có thể phân biệt ràng được người kia chính là mình.

      đoán được ngày học này là ngày nào, giống như là lần đầu tiên có xác minh thân phận của , vẫn là bị gọi lên trả lời khái niệm về luật trọng tài thương mại quốc tế. Giống như , đây là lúc máy bay, dựa vào những trí nhớ vụn vặt mà vẽ ra.

      Chín mail kế tiếp đó, có nội dung gì. Chỉ có vỏn vẹn bức hình mỗi mail.

      nhìn mà có chút xuất thần, đoán xem đây là những ngày nào, thời khắc nào.. Giống như chơi trò chơi cùng , khi nhớ lại rồi vẽ ra, đoán thời gian, cũng đồng dạng với việc ngừng nhớ lại những việc qua, nhớ từng thời khắc qua.

      Trầm Diêu biết từ khi nào vụng trộm đứng sau lưng , lập tức kêu tiếng, “Học Y quả là giỏi, chỉ cần hai nét bút vẽ ra được bức tranh rồi, cậu xem tớ làm sao tìm được người học luật giống như vậy đây chứ?”

      chỉ cười, “Cậu có thể để cho ta chọn môn học tự chọn là vẽ mà, giống như khi học ở trường chúng ta vậy.”

      “Trời ạ, cậu còn cười như vậy làm gì chứ, phải có người đàn ông vẽ 10 bức tranh cho cậu sao?” Trầm Diêu vừa tức vừa cười, cẩn thận qua nhìn lát, “Đây là siêu thị sao?”

      “Ừ.” nghiêng đầu, thậm chí có thể nhớ lại, lúc đó ở siêu thị dưới những lời ngon tiếng ngọt của dì bán hàng kia, mua rất nhiều thứ.

      Cố Bình Sinh riêng với , sau khi trở lại Mĩ, khi nào diễn ra kiểm tra, bố trí thời gian phẫu thuật như thế nào. phải sinh viên ngành y, hiểu biết cơ bản cũng chỉ có vậy, cũng có gì khác biệt với người thường, bởi vì biết cho nên tự chủ được mà nghĩ theo hướng nghiêm trọng hơn.

      Nhưng lại sợ biết mình lo lắng nên dám hỏi.

      Có có chút, nếu biết được, cũng sợ là dám trì hoãn.

      Nghe lời giảng cứng nhắc của giảng viên môn luật thương mại, lại cả ngày phải nhìn bộ mặt đưa đám đáng ghét kia. Bạn học trong lớp cũng oán thán ngừng, khi chuyện phiếm giữa giờ, có chút bất bình mà nếu như Cố Bình Sinh tốt rồi. Đồng Ngôn biết lời này là cho nghe, chỉ cúi đầu đọc sách, làm như có nghe thấy.

      Cũng may học kỳ này chỉ có môn chuyên ngành, còn lại đều là môn học tự chọn hoặc học cải thiện, có nhiều cơ hội gặp mặt bạn học trong lớp. Nhưng đợi cho đến khi sau khi kết thúc mấy tiết học của môn luật thương mại ngay cả những người ngày thường có quan hệ tốt với , cũng bắt đầu theo dư luận mà chĩa mũi nhọn về phía /

      từng rất sợ đối mặt với cục diện như vậy, từ khi bắt đầu ở bên , cũng nghĩ ra vô số loại giả thiết như vậy. Nhưng khi đến lại phát ra lại có chuyện gì lớn, so với việc bị cha mẹ bỏ rơi, áp lực cuộc sống, còn có bệnh tình của , những việc phải đối mặt tại so với những điều đó cũng tính là chuyện gì lớn .

      Chỉ cần ảnh hưởng cho đến khi tốt nghiệp là được rồi.

      Nhưng ra có lần, Trầm Diêu nhịn được, ném sách cái rầm, cuối cùng bi giảng viên nhắc nhở.

      “Thầy Cố nếu , còn đến mức thành như vậy…” Sau khi tan học, Trầm Diêu đem sách nhét vào trong ba lô, còn căm giận bất bình, “Ngôn Ngôn, xem, ta bỗng nhiên làm sao mà lại từ bỏ việc làm giảng viên như thế?”

      “Trong nhà ấy có số việc, tạm thời chỉ nghỉ học kỳ mà thôi.” Đồng Ngôn cười cho có lệ.

      học kỳ? Chúng ta chỉ còn học được học kỳ này nữa thôi, Đồng Ngôn vô kỵ.” Trầm Diêu thở dài hơi, “Xét thấy ta là người của cậu, khuôn mặt xinh đẹp tớ nhìn đến như thầy Cố giảng bài rất hay.”

      Đồng Ngon cố ý nhíu mày, làm bộ như rất kiêu ngạo mà cho qua đoạn đối thoại này.

      Cứ như vậy mà trôi qua nửa học kỳ, kỳ thi giữa kỳ cũng sắp diễn ra. có môn Vật Lý, Trầm Diêu là toán cao cấp, đều là những môn thi có thể làm cho sinh viên khoa văn điêu đứng. Hai người đều biết kỳ thi của kỳ này là kỳ hạn cuối cùng, bắt đầu học điên cuồng để chuẩn bị cho kỳ thi,

      Vì tìm phòng tự học, hai người qua từng dãy phòng học, cho đến khi đến lầu 4 của mới phát phòng học có người học.

      Vừa mới vào nhìn thấy Chu Thanh Thần cùng Văn Tĩnh Tĩnh ngồi ở cuối bàn tự học.

      Trầm Diêu muốn tránh , nhưng Đồng Ngôn lại cảm thấy hản là nên qua chào hỏi mới phải.

      Dù sao học kỳ này ngoài trừ môn luật thương mại, các cùng Tĩnh Tĩnh có học chung môn học nào nữa, cũng rất lâu rồi chuyện với nhau.

      Khi vào phòng học, Tĩnh Tĩnh thấp giọng hỏi Chu Thanh Thần có muốn uống nước ? Chu Thanh Thần bèn lấy ra vài đồng tiền xu, đưa cho ấy, “Xuống dưới quầy bán nước tự động ở dưới mà mua, mua hai chai coca .”

      Tĩnh Tĩnh đứng lên, thấy Đồng Ngôn có chút bất ngờ, “Ngôn Ngôn?”

      “Chúng tớ tìm ra chỗ ngồi, ngồi ở đây với các cậu, có vấn đề gì chứ?” Đồng Ngôn thấp giọng hỏi.

      thành vấn đề.”

      Đợi cho ấy rồi, Đồng Ngôn mới ngồi xuống trước mặt Chu Thanh Thần, quay đầu lại mà , “Tĩnh Tĩnh là tốt.”

      “Thẩm Hành cũng rất tốt.” Ý tứ của Chu Thanh Thần rất hàm xúc, “Cậu biết, cậu ta vì muốn giúp cậu học bổ túc môn vật lý mà cố ý tới tham dự vài tiết học, còn soạn thành từng bài giảng đơn giản nhưng đến cuối cùng cũng dám chuyện với cậu.”

      Đồng Ngôn nghe xong mà sửng sốt.

      “Đương nhiên, thầy Cố cũng rất tốt.” Chu Thanh Thần thấp giọng bổ sung thêm câu.

      rất nhanh hiểu được.

      Trầm Diêu lôi sách ra, có chút thoải mà mà thầm, “Cậu nhìn , cậu còn Văn Tĩnh Tĩnh là tốt, mầm tai họa hình rồi đó.”

      ấy cũng phải cố ý.” Chu Thanh Thần cũng cảm thấy rất có lỗi, “Tôi vốn muốn cùng các cậu chuyện thầy Cố, hỏi thầy ấy các tài liệu của các môn chuyên ngành, ấy có mối quan hệ của Đồng Ngôn và thấy Cố rất tốt. nghĩ tới, khi an ủi Thẩm hành tôi tùy tiện ra vài ba câu, tiểu tử kia phỏng chừng nghĩ là . Nhưng Đồng Ngôn này, tuy rằng tại sinh viên chưa tốt nghiệp đều có thể kết hôn, trường học đối với chuyện tình thầy trò cũng rất bài xích.. may mà thầy Cố biết cách tránh nghi ngờ.”

      hé răng gì.

      Có chút lời đồn đại chuyện của , người cũng vô tâm, chỉ cần qua hết học kỳ này, học kỳ sau tiến vào thời kỳ thực tập tự nhiên cũng qua thôi.

      Tĩnh Tĩnh cuối cùng cũng cầm 4 chai coca trở về, đặt hai chai bàn các . Mỗi người ai gì, ấy cũng có chút yên đem chai còn lại đưa cho Chu Thanh Thần, do dự lát, cũng dám gì, ngồi xuống tiếp tục học bài.

      “Cậu có biết gì về SARS ?” Đồng Ngôn nhìn sách, lại tựa lưng vào ghế ngồi, giọng hỏi Chu Thanh Thần.

      “Biết…” Chu Thanh Thần đế phạm trù ngành học của chính mình tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều, “Tôi còn có những bài báo cáo chuyên ngành của giáo sư về vấn đề này, trước đó ông ấy ở viện y học còn đưa ra phương pháp kích thích hoocmon trong cơ thể con người, cho nên khi học đặc biệt thích ông ấy giảng dạy về đoạn lịch sử này.”

      “Cậu tớ nghe xem nào?” Đồng Ngôn cảm thấy nhịp tim của mình đập liên hồi.

      “Cậu muốn nghe cái gì?” hạ giọng, “ tới chuyên ngành này cậu nghe cũng hiểu. đơn giản chính là viêm phổi, sốt cao ngừng, nghiêm trọng nhất là mất nước, hơn nữa bệnh này lây qua đường hô hấp. Cậu phải người ở Bắc Kinh sao? Khi đó nơi đó là nơi phát bệnh nhiều nhất, cậu hẳn là phải biết chứ.”

      “Tớ biết , mà phải… thực ra cũng ràng lắm.” dùng sách che mặt, “Tớ nhớ có xem qua mấy tài liệu về bệnh này, đều SARS có để lại di chứng, có thể chết nhưng thể sống thoái mái như người bị ung thư.”

      “Cũng giống như vậy, khi đó người bệnh bình thường có hiểu biết gì, chỉ có vài bác sĩ là bị cuốn hút, đều cự tuyệt loại phương pháp điều trị này, cuối cùng vẫn chết. Có chút hôn mê, người bắt đầu nhận loại phương pháp trị liệu này mỗi ngày đều phải truyền hơn mười bình dịch kích thích đó vào người, tính mạng được bảo vệ nhưng mà di chứng để lại cũng ít.” Chu Thanh Thần nghĩ nghĩ, “Các di chứng thường thấy như xơ hóa phổi, loãng xương, xương đùi hoại tử, đây là những bệnh chung, miễn dịch của các cơ quan nội tạng đều bị phá hư hoàn toàn, người có sức, tim yếu, đủ loại… Tóm lại câu, trị hết được bệnh có di chứng nhưng còn sống, trị hết bệnh chết, hơn nữa bệnh này mới qua có tám năm, ai cũng biết về sau còn có di chứng gì hay .”

      Những điều đó, cũng có thể được.

      Nhưng nghe người ngoài cố gắng ra như vậy, lại vẫn có cảm giác khác.

      Trầm Diêu nghe mà nổi cả da gà, buông bút, “Sức miễn dịch có, phải giống người bị AIDS rồi sao.”

      So sánh này là dọa người, Đồng Ngôn nhất thời biết cái gì.

      “AIDS cũng vậy, ra cũng giống nhau nhưng SARS là dịch bệnh được điều trị có hệ thống.” Chu Thanh Thần sụt sùi thôi, “bệnh kia lây qua đường hô hấp, khi đó có biết bao nhiêu y tá bác sĩ cũng bị bênh. Trong xã hội thời nay nếu chữa bệnh có tổ chức như thế nào cũng làm cho người ta thất vọng, căn bản là quên việc năm đó, tuyệt đối ai chịu phòng từ đâu. Cơ bản là khi bị bệnh cả đám rồi lại ra sức bổ sung thêm nhóm khác, đều là y tá, là toàn y tá mà thôi.”

      Khi những lời này, quên khống chế lượng của mình. Rất nhiều người ngồi học ở bàn cũng đều quay đầu nhìn bọn họ vài cái, Đồng Ngôn thấp giọng xin lỗi, chúng tôi cố ý.

      Chu Thanh Thần gì nữa, tách tiếng, mở chai coca ra, như là cố ý muốn áp chế cảm xúc của bản thân.

      Buổi tối khi trở về ký túc xá, hiểu sao tâm trạng có chút bất an.

      Bắt đầu từ tuần trước, bắt đầu nằm viện, thể hẹn được thời gian cố định online MSN để chuyện cùng , hai người đều rất ăn ý bắt đầu dùng mail để chuyện.

      mở mail của mình ra, bất ngờ khi nhìn thấy có mail nào mới.

      Ngồi ngẩn người nhìn mail của mình lúc lâu, mới mở ra email ra viết cái mail mới cho .

      TK:

      Mấy ngày nay giống như rất nhà hạ nhỉ.

      Em ở bên này bắt đầu vào giai đoạn thi giữa kỳ rồi, thành tích lần này có vẻ như tốt cho lắm. Thành tích của như thế nào? Khi nào có thể nộp bài thi?

      Hôm nay em gặp chủ tịch Chu, chính là cậu sinh viên từng bắt ép và em làm người dẫn chương trình ấy, còn nhớ ? ta là sinh viên ngành y, cho nên khi chuyện phiếm có đến bệnh SARS. , em có phần bị cậu ta làm cho sợ. em vẫn cho biết, trước khi cho em biết em cũng tìm hiểu qua, vì bệnh SARS mà nghe thấy. Ai cho em biết tạm thời giữ bí mật .

      Cho nên em cho biết bí mật này, cũng nên thẳng thắn cho em biết những chuyện liên quan trong ba năm nhiễm bệnh và điều trị bệnh đó.”

      Lúc ấy cảm thấy rất sợ sao? Rất đau đớn sao?

      Em nghe bà nội kể lại rằng lúc em hai ba tuổi gì đó cũng từng bị viêm phổi, phải nằm trong phòng theo dõi cả mấy ngày, nhưng khi đó em con có ấn tượng gì. Như vậy xem ra chúng ta có duyên, thôi xong rồi, vì sao em mỗi khi nhắc về bệnh tình lại tỏ vẻ nghiêm túc như vậy chứ, là đáng sợ…

      Cho nên em nghĩ, cần trở về sớm chút.

      Ngôn Ngôn.


      gửi xong mail cho tới phòng nước lấy hai phích nước sôi, đem tới phòng tách ở giữa dãy tắm rửa qua loa chút. Đợi cho đến khi sấy khô tóc, chuẩn bị lên giường ngủ lại khống chế được mà mở mail ra, bất ngờ là nhận được hồi của .

      Nhanh chóng mở mail ra, lại chỉ có ba dòng ngắn ngủi.

      Ngôn Ngôn :

      Cơn dịch bệnh kia làm tổn thất rất nhiều mạng người.

      Cảm giác ngay lúc đó của rất đơn giản, lúc đó cũng tỉnh lại được mấy lần cho nên có thấy đau đớn bao nhiêu.

      Mặt khác, xin Cố phu nhân an phận chút, Cố tiên sinh nhanh chóng trở về.

      TK
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 37 : Chờ (1).

      dòng cuối cùng đó đọc đọc lại vài lần, có chút thể tin được.

      Từ khi rời đến bây giờ cũng hơn tám tuần.

      Tháng 4 ở Thượng Hải bắt đầu nóng lên. Thời tiết Thượng Hải chính là như thế, xuân thu ngắn ngủi được mấy tháng, thời tiết ấm áp giống như cũng rất ngắn chỉ xuất ở giữa hè khi mùa đông rét mướt thực hết. Khi , vẫn mặc chiếc áo lông dày, đến khi về chắc hẳn có thể mặc áo sơ mi được rồi…

      Đồng Ngôn nằm ở giường, nhìn chằm chằm nhà bắt đầu tính toán, có nên đến phòng trọ của hay , đem áo sơ mi cùng áo khoác gió của đem giặt sạch hay , miễn cho đến khi trở về quần áo có nhiều để thay đổi giặt lại kịp.

      Chìa khóa căn phòng trọ của vẫn ở trong tay .

      Nhưng rất sợ đến nơi đó lại nhớ tới , cho nên vẫn có dám tới đó.

      tại nếu như vậy, cuối tuần có thể đến đó rồi.

      trở mình, mặt dán đầu gối, làm thế nào cũng đều ngủ được, đưa tay với mở chiếc đèn bàn ở đầu giường lên, bắt đầu ghé vào giường làm bài kiểm tra vật lý. Trầm Diêu vốn muốn ngủ, nhìn thấy bỗng nhiên có tinh thần tỉnh táo như vậy, còn nghĩ rằng bị môn vật lý tra tấn đến điên rồi, “Cậu đừng làm tớ sợ, Ngôn Ngôn, mới có thi giữa kỳ mà cậu căng thẳng thế này rồi à?”

      Đồng Ngôn dùng bút gõ tiếng, nghiêm mặt , “Tớ cảm thấy đêm nay ngủ được.”

      Người dưới giường biết có nghe được hay , nhìn bài kiểm tra cười cười.

      Tiết kiểm tra giữa kỳ môn vật lý được sắp xếp sau ba tiết đầu tự học.

      Bởi vì là thi giữa kỳ nên giám thị phải nghiêm ngặt quá, Triệu Nhân ôm sếp bài kiểm tra, phát cho mọi người theo thứ tự từ xuống. Đồng Ngôn ngồi ở dãy cuối cùng, vừa nghe tiếng thở dài thở ngắn phía trước, vừa nhận lấy tờ đề thi cuối cùng từ giáo viên.

      Có lẽ vì học lại bốn lần, có lẽ vì học kỳ trước được Triệu Nhân cùng Cố Bình Sinh phụ đạo cho, nhìn lướt qua đề thi lần này cảm thấy rất đơn giản. tính mở sách, vừa muốn đánh dấu vào bài thi chuông điện thoại chợt vang lên.

      Chỉ nghĩ tới đề , thế mà lại quên tắt điện thoại.

      số điện thoại xa lạ, do dự trong chớp mắt. Mọi người đều ồn ào, nhìn xung quanh, tò mò là ai mà có lá gan lớn như vậy, dám ở trong phòng thi mà mở điện thoại.

      “Trước cuộc thi mọi người đều phải tắt điện thoai.” Triệu Nhân từ bục giảng xuống, “Đây là quy định trong kỳ thi.”

      Đồng Ngôn dám chậm trễ nữa, hoàn toàn tắt máy.

      Triệu, xin lỗi…” rất nhanh giải thích, “Em tắt điện thoại rồi.”

      Triệu Nhân cầm lấy điện thoại của nhìn chút, xác nhận là điện thoại tắt hẳn mới , “Lần sau được vi phạm kỷ luật trường thi nữa..” xong, cầm điện thoại quay lại bục giảng, “Tôi để ở này, hết giờ thi lên lấy lại.”

      hé răng, cúi đầu tiếp tục làm bài thi.

      Hết bài này đến bài khác, Đồng Ngôn cố gắng chuyên tâm làm bài thi, còn nhịn được mà nghĩ tới số điện thoại lạkia.Nhữngsố điện thoại xa lạ như thế này cũng chẳng biết lý do gì mà hay gọi tới cho , nhưng mà lần này làm cho có dự cảm được tốt lắm…. Theo bản năng cầm chiếc bút xoay xoay, tâm tình có chút bất an.

      Cũng may bài thi này khó.

      Gần hết thời gian cũng buông bút xuống.

      Triệu Nhân cúi đầu nhìn mấy bài thi nạp trước trong tay, cầm bút bắt đầu muốn chấm bài thi, khi Đồng Ngôn đem bài kiểm tra đưa lên cho ấy cố ý chậm chút, thấp giọng giáo Triệu, em nộp bài thi… Điện thoại em có thể lấy được chưa?”

      Triệu Nhân nhìn vài giây, rút cuộc lại cúi đầu vừa chấm bài vừa với , “Lấy .”

      Ngoài phòng thi có mấy sinh viên vừa nộp xong bài thi đứng đó, tụ tập cùng nhau đối chiếu đáp án, nhìn thấy Đồng Ngôn ra, cũng hỏi làm thế nào, có muốn đối chiếu kết quả hay ? Đồng Ngôn cầm lấy điện thoại, quơ quơ, ý bảo chính mình còn phải gọi điện thoại.

      Trong sân trường lúc này cũng có rất nhiều người tan học.

      theo đám người, dọc theo cầu thang lầu xuống dưới, cho đến khi đứng bên cạnh máy bán nước tự động, đầu kia điện thoại rút cuộc cũng có người nhận, “Ngôn Ngôn?” Giọng quá quên , hẳn là người mà quen biết.

      thể nghĩ ra được là ai?

      “Là dì, Dì Lưu đây, kỳ nghỉ đông này dì có đến nhà cháu, chúng ta gặp mặt.”

      “Dì Lưu?” rút cuộc nhớ lại giọng này, chính là vị bác sĩ ở bệnh viện Hiệp Hòa kia, cho biết về SARS cũng như những gì mà Cố Bình Sinh từng trải qua, “Xin lỗi dì, cháu vừa rồi thi.”

      sao, dì nhất thời thể liên lạc được với cha mẹ của cháu nên mới tìm cháu…” Đầu kia điện thoại thực im lặng, giọng của dì Lưu cũng có vẻ ràng bình tĩnh, “Cháu có cách nào tìm được cha mẹ cháu ?”

      “Cha mẹ cháu…” Đồng Ngôn có cảm giác ổn, hàm hồ , “Bọn họ đều mấy khi liên lạc với cháu và bà nội, dì nếu có việc gì gấp có thể cho cháu biết.”

      “Cháu ở Thượng Hải, xa như vậy, có số việc vốn nên với cháu nhưng mà Ngôn Ngôn, cháu cũng 20 tuổi rồi, chuyện trong nhà vẫn là nên biết ràng tốt hơn.” Giọng của dì lưu có chút ôn hòa hơn, “Tháng trước bà nội cháu làm kiểm tra thân thể, bây giờ dì lấy được báo cáo chẩn đoán kết quả chính xác nhất, là ung thư vú. Dì còn chưa có cho bà nội cháu biết kết quả chấn đoán chính xác này, cháu cũng cần phải lo lắng quá, tìm được cha mẹ cháu, về chăm sóc bà nội cháu, chúng ta từng bước điều trị cho bà, ung thư phải là căn bệnh đáng sợ như vậy.”

      Chỉ trong chớp mắt Đồng Ngôn cảm thấy mình thể được gì.

      Dì Lưu vẫn tiếp tục chuyện, lời rất dễ hiểu, nửa là trấn an, nửa tiếp theo là sắp xếp cho bà nội nằm viện.

      Khi vừa ngắt điện thoại, vừa vặn gặp phải lớp học tan học muộn.

      biết là đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông hay là chủ nghĩa Mac – Lenin đây nữa, hơn hai trăm người ra ngoài vừa vừa hi ha cười , có mấy sinh viên đên bên cạnh máy bán nước tự động, cách lớp thủy tinh, người này câu người kia câu suy nghĩ xem nên chọn cái gì uống. đứng bên cạnh, vô ý thức nhìn các ấy bỏ tiền xu vào máy, đồ uống cứ thế mà được xuất ra.

      Sau tiếng vang rất lớn, mấy sinh viên nữ kia mới nhìn , “Chung tôi xong rồi, tới lượt bạn đó.”

      Đồng Ngôn nhúc nhích, cũng hé răng.

      Dòng người càng ngày càng ít dần, cuối cùng cũng chỉ còn có mấy người.

      tựa người vào bên cạnh máy bán nước tự động, gọi điện thoại đường dài về nhà, ầm thầm chờ đợi tiếng tút tít dài đằng đẵng qua, giọng quen thuộc từ đầu kia điện thoại truyền tới, “Xin chào, xin hỏi là ai đấy?” nắm chặt điện thoại, gọi tiếng bà nội.

      Toàn bộ cuộc gọi chỉ kéo dài khoảng ba bốn phút, chỉ thuận miệng kỳ thi giữa kỳ của mình vừa chấm dứt, vừa vặn có thể thừa dịp ngày 1/5 sắp tới mà về nhà thăm bà. Bà nội khó nén được vui vẻ, nhưng vẫn khuyên cần phải lãng phí tiền xe cộ, Đồng Ngôn nghe ra ý tức khác thường trong lời của bà nội, chỉ đơn giản thở dài hơi, hàm hồ chính mình nhận được tiền học bổng, vừa vặn có thể bỏ vào tiền xe về nhà.

      Có lẽ tin tức này rất đột nhiên, đến khi trở về phòng ngủ cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Trước kia mẹ Lục Bắc cũng bị ung thứ vú, ở bên cạnh lâu như vậy, cũng có hiểu được chút ít.

      Đầu tiên là tiền, mặc kệ là thuốc đông y hay trị liệu bằng hóa chất, trước tiên cũng cần phải có tiền.

      Toàn bộ quá trình như cái túi đáy, mấy chục vạn tiền thuốc, đó chỉ mới dùng được ở vài tuần đầu tiên.

      Sau đó phải có người chăm sóc cho người bệnh trong suốt quá trình tiến hành điều trị và hồi phục.

      ngồi ở ghế, nhìn tất cả mọi thứ, ánh mắt hề có tiêu cự mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính.

      Vô số tab được mở ra, đủ loại tin tức, có bệnh viện nào chuyên chữa bệnh này ở Bắc Kinh, có các loại tin tức cần biết về căn bệnh ung thứ vú này, thậm chí còn có rất nhiều nhật ký của những con người chống lại căn bệnh này như thế nào.

      Trầm Diêu gọi xong cuộc điện thoại đường dài đầy ngọt ngào với bạn trai, khi vừa thấy bộ dạng của có chút hiểu, “Đồng Ngôn vô kỵ, cậu làm sao vậy?” nhìn Trầm Diêu, “Tớ muốn tạm thời nghỉ học, hoặc là bỏ qua thành tích giữa chừng của học kỳ này.”

      Trong nháy mắt biểu tình của Trầm Diêu cứng lại, “Ngôn Ngôn, cậu …?”

      bối cảnh của tình huống phức tạp này, chỉ có thể hàm hồ ừ tiếng.

      Nhưng là sau đó biết vì sao mà tâm lý chuẩn bị sẵn sàng ban đầu lại dùng được, muốn giải thích ràng cho bản thân, cảm thấy sợ hãi hơn là chẳng may lúc nào đó ra ý nghĩ sắp xếp mọi thứ trong đầu mình… cùi đầu, cái trán tựa bàn học, “Nhà của tớ xảy ra chuyện nghiệm trọng rồi, tớ phải trở về, học kỳ này chỉ có luật thương mại và vật lý… Cậu cảm thấy tớ nên trực tiếp xin nghỉ học tạm thời hay là nên làm thế nào?”

      “Cậu đừng làm tớ sợ.” Trầm Diêu kéo ghế dựa qua, ngồi xuống bên cạnh , “Có cần tớ giúp gì ? Nghiêm trọng như vậy sao? Chỉ còn nửa học kỳ nữa là xong năm học này rồi, có chuyện gì mà cần cậu phải trở về Bắc Kinh trong thời gian dài như vậy? Cha mẹ cậu thể giải quyết được sao?”

      tiếng.

      Từ khi bắt đầu học trung học cho đến nay chỉ biết mình phải đối mặt càng ngày càng nhiều vấn đề.

      Nhưng… giống như những việc này đến rất thường xuyên.

      có dự đoán trước được gì, tầm mắt của cũng trở nên mờ nhạt, nước mắt bắt đầu ngừng rơi xuống. Ban đầu Trầm Diêu còn có phát ra, đợi cho đến khi hỏi câu hỏi thứ hai mới phát ra đùi Đồng Ngôn đều ẩm ướt rồi. Đợi cho đến khi ấy kéo được Đồng Ngôn tới trước mặt mình nhìn chút khuôn mặt của Đồng Ngôn đầy nước, nước mắt cũng rớt xuống ngừng được, nhưng có chút tiếng khóc nức nở nào.

      Nhìn thấy như vậy, Trầm Diêu mới sợ hãi.

      Lắp bắp khuyên cả nửa ngày cũng ngừng được, chỉ có thể liên tục đưa khăn tay cho , “Ngôn Ngôn, cậu đủ rồi cho tớ biết rút cuộc là làm sao vậy? Chúng ta cùng nhau bàn bạc…”

      liên tục lấy giấy ăn lau nước mắt, đôi mắt cũng bắt đầu sưng lên, cảm xúc cũng bình tĩnh trở lại, “Cậu cảm thấy tớ tạm thời nghỉ học có được ?” Trầm Diêu lần này dám giỡn nữa, thực còn nghĩ nghĩ, “Tạm thời nghỉ học phải là được, nhưng mà tớ cảm thấy đáng giá. Cậu giống tớ, học kỳ này tớ có sáu môn, cậu chỉ có hai môn. trắng ra môn học của tớ có rất nhiều người nhất thiết phải học, nhưng cuộc cuối cùng bắt buộc… tạm thời nghỉ học là rất nghiêm trọng. Nếu cậu thực phải về nhà nửa học kỳ còn bằng cậu cùng bàn bạc thương lượng với hai giảng viên kia xem thế nào, có thể lới lỏng trong quá trình học này, đến cuối kỳ cậu nhớ về trường dự kỳ thi là được rồi.”

      Ý kiến của Trầm Diêu rất đúng với trọng tâm.

      cúi đầu nghĩ chút, có lẽ đây biện pháp.

      gì nữa, Trầm Diêu cũng giọng an ủi lát, lần mò ra được điều muốn biết nên cũng dám nhiều lời.

      Cho đến khi Đồng Ngôn mở mail của mình lên, khôn ngoan chuyển dời tầm mắt, đứng lên rồi , “Có chuyện gì tớ có thể giúp nhất định phải cho tớt biết. Nếu cậu sợ chuyện cùng hai giáo viên tớ cùng vơi cậu.”

      tiếng, đưa tay ôm lấy thắt lưng Trầm Diêu, dùng mặt cọ vào quần áo của ấy, “Yên tâm, tớ nhất định khách khí với cậu đâu.”

      “Cậu cũng yên tâm, chờ thầy Cố trở về, tớ mang cả vốn lẫn lãi ra đòi nợ.”

      Trầm Diêu cố ý nhắc tới Cố Bình Sinh là muốn làm cho vui vẻ chút.

      Đồng Ngôn biết ý tứ của ấy, nhưng mà lúc này nghe được tên của , trong lòng lại càng nặng trĩu.

      Đợi cho đến khi Trầm Diêu múc nước tắm rửa, mới mở mail của mình lên, nhìn thấy có mail mới mà ngẩn người.

      Qua hơn 10h tối, mở mail lên lần nữa, xác định có mail mới mới cầm điện thoại tìm số của Cố Bình Phàm, gọi qua.

      Điện thoại rất nhanh có người nghe máy, giọng của Cố Bình Phàm đè nén xuống rất thấp, “Ngôn Ngôn?”

      “Vâng.” Đồng Ngôn ra ngoài ban công, nhìn người qua đường ở bên ngoài rồi , “Trễ như vậy còn gọi điện thoại cho chị… cũng có gì… hai ngày nay em có nhận được mail của ấy nữa nên có chút lo lắng.”

      Dưới đèn đường vừa vặn có hai đôi tình lữ.

      Cách nhau xa, lại ảnh hưởng tới nhau, đôi bàn tay bé nắm lấy nhau, thấp giọng thầm, còn dựa sát vào nhau.

      Ban đêm trong lành và an nhàn làm cho người ta cảm thấy hâm mộ tình nơi trường học.

      “Em chờ chút.” Bình Phàm xong, sau đó lúc lâu cũng có nghe được gì, giống như nghe thấy tiếng mở cửa, “Cậu ấy ở bên cạnh chị đây rồi, cậu ấy vẫn ổn. Em có địa chỉ mail đó , chị lén gửi cho em mấy tấm hình của cậu ấy.”

      Đồng Ngôn nghe thấy ấy vậy vội đọc địa chỉ mail của mình.

      Cố Bình Phàm giống như tiện để chuyện lâu, chỉ tình huống tại cách vắt tắt, giọng nhàng làm cho tâm tình của cũng tốt lên. Đợi cho đến khi kéo cửa, từ ban công vào trong phòng, nhận được mail mới.

      Bất ngờ nhất dĩ nhiên là đoạn clip.

      Phải đúng hơn là video này được ghép từ những hình ảnh rất yên tĩnh.

      Ánh sáng trong phòng bệnh được sáng lắm, nằm ngủ giường. Từ góc quay này nhìn qua có thể nhìn thấy màu trắng nơi cửa chớp đó, có ánh sáng tiến vào từ khe hở đó, làm cho người khác cảm thấy những hình ảnh này là rất yên bình.

      Khi xem đều có loại ảo giác, giống như chính mình đứng ở nơi đó, nhịn được mà khống chế hô hấp của bản thân, sợ đánh thức tới .
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 38 : Chờ (2)


      Khung cảnh bốn phía khiến rất dễ dàng nhận ra, ở trong bệnh viện. làm xong phẫu thuật rồi sao? Hay là vừa mới nhập viện, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật?

      càng đoán tâm càng loạn, cuối cùng chỉ có thể để cho Cố Bình Phàm an ủi chính mình.

      Nghĩ thoáng ra chút, chỉ có nghĩ thoáng ra mới có thể giải quyết chuyện tình trước mắt ở bên này.

      Ngày hôm sau Trầm Diêu cố ý cùng tới khoa Vật Lý.

      Trong văn phòng của Triệu Nhân có rất nhiều sinh viên khoa vật lý ở đó, hai người phải đợi ở bên ngoài rất lâu, rút cuộc cũng đợi được cho đến khi trong phòng có người, “Có muốn tớ vào cùng cậu ?” Trầm Diêu giọng hỏi .

      Đồng Ngôn lắc đầu, “Loại chuyện này tuyệt đối phải là chuyện tốt gì, cậu ở bên ngoài chờ tớ .”

      gõ cửa rồi vào, cho đến khi ra khỏi phòng, tổng cộng cũng chỉ có mười phút.

      Trầm Diêu ở bên ngoài đứng chờ, vừa lại lại vừa nhìn xung quanh, nhìn thấy Đồng Ngôn ra, nắm lấy cánh tay của mà hỏi thế nào. Đồng Ngôn vẫn còn có chút thất thần, “Đồng ý, ấy tớ cũng học với ấy ba kỳ rồi, điểm thi giữa kỳ cũng hơn 80 điểm, nên chỉ cần cuối kỳ tham dự kỳ thi hẳn có vấn đề gì.”

      “Cứ như vậy mà đồng ý sao?”

      “Cứ như vậy mà đồng ý thôi.”

      Trầm Diêu dám tin nhìn .

      Đồng Ngôn gật đầu khẳng định, xác nhận chuyện này là .

      Mới khi bước vào cửa, cũng dám ôm hi vọng gì quá lớn.

      Triệu Nhân nghĩ rằng đến là hỏi điểm thi, rất nhanh đem bài thi đưa cho , 81 điểm, tuyệt đối là con điểm cao nhất đáng ghi lại. Đáng tiếc Đồng Ngôn căn bản có cảm xúc hưng phấn gì, trong khi Triệu Nhân cố giảng giải cho những vấn đề mà làm được trong bài thi lại cẩn thận ra ý đồ mà mình đến đây. Triệu Nhân nghĩ tới bỗng nhiên đưa ra cầu này.

      Hơn nữa cầu này đối với giáo viên mà là rất vô lý.

      Đồng Ngôn do dự hồi lâu, vẫn đem nguyên nhân ra.

      Vì lý do bản thân chịu rất nhiều thương tổn, bà nội bệnh nặng , vì sao muốn trở về? Hơn nữa phải chỉ thăm hỏi mà còn muốn chăm nom lâu dài? Người bình thường chắc chắn hỏi liên tiếp mấy vấn đề này, nhưng bất ngờ hơn là Triệu Nhân có hỏi gì.

      “Tôi là bạn của TK rất nhiều năm, nếu em cần giúp đỡ gì, có thể cho tôi biết.” Triệu Nhân đem số điện thoại đưa cho , “Trước khi cậu ấy từng có qua cho tôi biết, tuy rằng tôi thích tình thầy trò nhưng với tư cách là người bạn tôi vẫn hi vọng hai người có thể hạnh phúc.”

      Tay của Đồng Ngôn vẫn bỏ ở trong túi áo, Trầm Diêu vẫn còn cảm thán thôi, hai người ra khỏi toàn nhà khoa vật lý.

      Trước cổng học viện đều có rất nhiều quán bán đồ ăn vặt, Trầm Diêu cố ý kéo qua, mua hai cái bánh tráng trứng, coi như là ăn điểm tâm. Bởi vì trời mưa nên người mua điểm tâm cũng rất ít, Đồng Ngôn cùng Trầm Diêu đứng ở bên cạnh cửa quán, vừa ăn vừa trú mưa.

      “Ngôn Ngôn, ở Bắc Kinh có bánh tráng trứng sao?” Trầm Diêu bỗng nhiên cảm thấy thương cảm.

      biết, hẳn là có …” nghĩ nghĩ chút rồi , “Tớ học xa nhà ba năm, mỗi lần có dịp trở về cũng ở lâu được, cũng có chú ý đến mấy thứ này.”

      Học kỳ này kết thúc đến năm thực tập.

      khẳng định ở lại Thượng Hải thực tập, vừa như vậy ngoại trừ cuối kỳ còn trở về trường… còn lại cũng có thời gian mà ở bên nhau nữa. “Tớ cảm thấy nên phải cảm ơn cậu.”

      Trầm Diêu cắn bánh, hàm hồ , “Tớ quyết định thay cậu học môn vật lý, ghi chép đầy đủ. Cậu có biết tớ phải hạ quyết tâm thế nào ? Lúc trước tớ cũng chỉ có hơn 60 điểm thôi, tuyệt đối là ác mộng.”

      Đồng Ngôn bị câu của ấy làm cho bật cười.

      Thầy giáo trong học viện cũng chiếu cố rất nhiều, hơn nữa được giúp đỡ của bọn họ, môn luật thương mại cơ bản cũng được xem như trường hợp đặc biệt, để cho cơ hội tham dự kì thi cuối kì. Buổi chiều trở lại ký túc xá bắt đầu thu dọn đồ đạc, đợi cho đến khi thu dọn xong chỉ còn lại cái máy tính của . Bởi vì sợ va đập, để vào trong balo đem bên người.

      ngồi ghế, theo thói quen mở mail của mình ra, thế nhưng lại nhận được mail của .

      Chỉ cách mail trước của Bình Phàm lúc, hẳn là vào đêm khuya hôm đó gửi…

      Ngôn Ngôn,

      Ngày hôm qua trở về học viện luật, nhìn trường học cũ, luôn có loại cảm giác rất đặc biệt.

      Đợi cho sau khi em tốt nghiệp, dẫn em đến đây xem. Học viện luật nằm ở trung tâm thành phố Philadelphia, phương tiện lại cũng rất thuận tiện, cách NewYork và Washington cũng rất gần. Hãy đem nơi này làm trạm dừng đầu tiên trong tuần trăng mật của chúng ta, em thấy như thế nào?

      vẫn ổn, tất cả vẫn rất tốt.

      TK

      bất ngờ là bên trong mail cũng có đoạn video.

      Đồng Ngôn mở ra xem, biết là quảng trường gì nhưng đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, đứng dưới đàn phùn nước nhìn về toàn kiến trúc Gothic cách đó xa. Ống kính rung rất mạnh, khẳng định là Bình Phàm vì chuyện cùng mà chạy tới trước mặt .

      nhìn thẳng vào ống kinh, mới hiểu được là Bình Phàm muốn chụp ảnh của mình, có chút kinh ngạc.

      Sau đó chậm rãi cười rộ lên.

      “TK, nhanh, nhanh với bà xã của em mấy câu .” Lời xen lẫn vào trong đoạn video.

      Bởi vì đứng gần vòi phun nước nên trong video cũng có pha lẫn tiếng nước chảy.

      Trong video thấy mái tóc của dài thêm chút, gương mặt mang theo ý cười, đứng dưới cột nước, ánh nắng phản chiếu vào hết sức chói mắt, tất cả đều say lòng người đến như vậy. Bởi vì Bình Phàm cầu, còn suy nghĩ trong chốc lát.

      Sau đó rất nhanh đưa hay tay lên cao, ở đầu vẽ ra hình.

      Hình được vẽ ra, Bình Phàm ngừng hô oh my good, nghĩ rằng Cố Bình Sinh làm ra loại chuyện này, hâm mộ đến mức phát điên lên rồi…

      Nhìn trong đoạn video này rất vui vẻ, rất khỏe mạnh và cũng rất điển trai.

      Có lẽ đây là vào khoảng tháng trước, có lẽ là 10 ngày trước, thể đoán được nhưng khẳng định chắc chắn phải ngày hôm qua. xem xem lại biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng quyết định tắt máy, cất vào trong ba lô.

      Ngày trở lại Bắc Kinh, giống như đánh giặc vậy, nhanh chóng hoàn tất mọi việc.

      Đầu tiên là phải lý để hoàn toàn thuyết phục bà nội nhận phẫu thuật rồi trị liệu. Sau đó lại rao bán ngừng căn phòng để lấy tiền, giống như năng lực sinh tồn của dùng hết trong tháng này rồi vậy, ở trong trường học khó có thể học được nhiều thứ như vậy. May mắn hơn là có học trò của bà giúp đỡ, đối với việc trị liệu ở bệnh viện cũng khiến phải luống cuống chân tay.

      Bởi vì chuyển nhà rất phiền toái nên liền thuê căn phòng ở ngay gần đó, những thứ đồ vụn vặn gì đó đều tự mình chuyển sang, còn những đồ lớn mới thuê tới công ty chuyển nhà, tìm đến hai người bạn thời trung học cùng giúp đỡ mình. Đợi cho đến buổi chiều sau khi chuyển xong, phòng ở còn có dọn dẹp xong, mà phải bỏ đó chạy tới bệnh viện.

      Thời điểm đến dãy phòng bệnh, thấy rất nhiều người nhà bệnh nhân đều ở đó.

      Mọi người đều chụm ba chụm bảy tám chuyện.

      Nơi này đều là những bệnh nhân mắc bệnh ung thư, đủ loại ung thư, đủ loại triệu chứng, mọi người đều trao đổi kinh nghiệm với nhau. ngoại trừ về nhà tắm rửa thay quần áo, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, cho nên cùng những người này cũng coi như rất quen thuộc, có đôi khi người ta cũng hỏi cha mẹ đâu sao thấy tới, cũng chỉ có thể cho qua loa chuyện.

      Sau này dần dần cũng có người nào hỏi nữa.

      Từ sau khi dọn đến căn nhà thuê, vẫn tranh thủ khi ra ngoài mua cơm, lên mạng ở quán nét gần đó.

      Trầm Diêu mỗi lần đều gửi bài ghi chép qua mail cho , rồi nhân tiện trêu chọc hai ba câu, cái gì mà mình học cho chính mình còn thực có chăm chỉ như vậy. Cố Bình Sinh vẫn như trước, hai ba ngày lại gửi cho cái mail nhưng chưa bao giờ nhắc đến bệnh tình của chính mình.

      Mà mỗi lần hồi cũng đều chỉ viết về thời tiết nóng bức thế nào, việc học thoái mái hay thoái mái cái gì. thế nhưng đem những chuyện xảy ra trong ngày này đem viết thành nhật kí, nghĩ đến khi chờ về, có thể đưa cho rồi : xem này, Cố phu nhân của kiên cường và lạc quan như thế nào.

      Thời điểm giữa tháng sáu, Trầm Diêu bắt đầu nhắc nhở , tháng bảy có kỳ thi cuối kì môn vật lý.

      Khi ngắt điện thoại, nồi áp suất ở phòng bếp bắt đầu phát ra tiếng kêu. vội vàng chạy vào trong tắt bếp, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra những cây bạch dương xum xuê cành lá ở bên ngoài, có cảm giác như thời gian trôi qua quá nhanh.

      Làm sao mà lại nhanh như vậy chứ? Đảo mắt cái là tháng bảy rồi.

      “Ngôn Ngôn?” Bà nội tập tễnh vào, “Cháu có muốn ngủ chút ?”

      cần đâu ạ.” quay đầu lại, đem nồi áp suất mở ra, chuẩn bị đem móng giò hầm kỹ múc ra bát, “Để cháu đem móng giò này múc ra bát cho bà ăn , rồi ôn bài.”

      Triệu Nhân mắt nhắm mắt mở, cho cơ hội tham dự kì thi cuối kỳ, cho dù là vì cảm ơn ấy cũng phải nên thi cho đạt kết quả cao.

      vật vả khuyên bà nội ngủ trưa, lại tới phòng bếp, mở vung nồi áp suất ra.

      Móng giò được lấy ra, chưng mềm rồi.

      rửa tay, bắt đầu tách rời móng giò, đem gân cùng da lột xuống, bỏ vào trong chén.

      Vừa rồi lột xong cái, chuẩn bị tiếp tục cố gắng thu phục những cái còn lại, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, độ mạnh nặng. sợ đánh thức bà nội, hai tau lau sơ qua ở khăn rồi chạy ra.

      Khi cửa mở ra, còn suy nghĩ là dì Lưu, nên hỏi xem kết quả kiểm tra mới nhất thế nào… mà khi nhìn đến người dựa vào cạnh cửa, nhìn đến người có chút gầy yếu kia, khuôn mặt khẽ cười khiến cho thể nghĩ được gì nữa.

      Sau đó chợt nghe thấy , “ tiện sao? Có thể để vào được ?”

      Đôi mắt của nháy cũng thèm nháy, cứ nhìn chằm chằn vào ánh mắt của .

      Cố Bình Sinh cười đánh giá , có chút suy nghĩ mà , “Cố phu nhân mặc váy quả là rất đẹp, nhất là váy ngắn.”

      Giọng mang theo trêu chọc của khiến rút cuộc tin đây là .

      Khi muốn đưa tay ôm lấy , lại thấy được tay phải của chống gậy, vừa rồi còn ấm nơi đáy lòng, nơi trái tim nhưng bây giờ lại cảm thấy lạnh tận xương, “Kết quả phẫu thuật tốt sao?”

      cười cười, lấy cái gậy đưa cho ,”nơi này có thang máy, lên đến đây phải cố hết sức mới lên được. Khoảng chừng tháng sau chắc chắn cần đến cái này đâu.” Đồng Ngôn nhận lấy cái gậy từ tay đặt sang bên.

      Bởi vì lối cũng rất chật hẹp, tiện để dìu , chỉ có thể nhìn vào.

      Chỉ cần như như vậy, giống như khôi phục rất tốt rồi vậy.

      “bà nội đâu?” vào phòng khách, hỏi .

      “Bà ngủ trưa.” Ý của Đồng Ngôn là bảo giọng chuyện chút, đưa vào phòng bếp.

      Sau khi đưa tay đóng cửa lại, lập tức liền xoay người ôm lấy thắt lưng của , sau đó cảm giác cũng đưa tay ôm lấy mình. Cứ im lặng lúc lâu như vậy, đem mặt vùi trong lòng của , nghe , “ buổi sáng về Bắc Kinh, giữa trưa xem rồi mua căn phòng, đại khái là thu dọn vài ngày có thể vào ở được.” nhúc nhích, cũng ngẩng đầu chuyện.

      Chỉ là cảm thấy loại cảm giác này tốt, có người đến sắp xếp hết tất cả mọi thứ cho mình là tốt.

      còn hai câu nữa, sau đó lại im lặng thêm gì.

      Cho đến khi ngẩng đầu nhìn , cũng cúi đầu nhìn xuống , ôn nhụ cọ cọ lên chóp mũi của , mỗi đường xuống dưới, nhưng có xâm nhập, chỉ là nhàng vuốt ve đôi môi của như vậy. lâu rồi chưa tiếp xúc với hơi thở của , phút này làm tan rã nôn nóng bất an cùng sợ hãi trong mấy tháng qua…
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :