1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn Đời Bên Nhau - Mặc bảo Phi Bảo (65 chương+ PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 24 : Học nấu ăn (3)

      Mùi hương từ trong phòng bếp cũng dần lan tỏa dần đến thư phòng.

      nghiêng đầu, nhìn ngọn đèn trong phòng bếp, thấp giọng thào,” ràng làm chuyện xấu còn giả bộ vô tội như vậy nữa.”

      đem cằm để lên vai , còn khoa trương mà , “Em cái gì cơ?” lắc đầu, cũng giả bộ rất vô tôi, Cố Bình Sinh bỗng nhiên lại ngửi ngửi lần nữa, “ giống như ngửi thấy mùi khét?”

      Đồng Ngôn kinh hô tiếng, khi chạy vào bếp phát nồi thịt bò thực bị cháy khét.

      Lần đầu tiên hầm thịt bò mà lại trôi tuột vào cái bụng của thùng rác như vậy.

      vốn muốn đem mấy thứ cháy khét đó vứt , miễn cưỡng còn có thể thừa được ít chỗ chưa bị cháy khét đến nơi nhưng Cố Bình SInh rất kiên quyết thuyết giáo cho biết, đồ cháy khét này ăn vào rất dễ gây ung thư, thành công đánh nát ý niệm về công việc quản gia có trong đầu của .

      Cũng may còn có mấy đồ ăn khác.

      Nhưng điều duy nhất có thể xác định đó là rất thích ăn nhất món ăn.

      Tào phớ trơn mềm, bỏ chút rau thơm, cho thêm ít nước.

      Đồng Ngôn để ở trước mặt .

      Hương vị tuyệt đối tồi, vụng trộm nếm thử qua.

      Cố Bình Sinh cười cười, lấy thìa xúc ăn thử hai muỗng, sau đó lại ăn tiếp, thủy chung có ngẩng đầu lên. Vì thế cũng thể hỏi, chỉ kéo chiếc ghế dựa qua ngồi xuống, nhìn cách chờ mong.

      Xét theo góc độ này mà nhìn lại ràng là cười, má lúm đồng tiền khuôn mặt. nâng cằm nhìn , thẳng đến khi ăn xong bát tào phớ, mới ngẩng đầu nhìn lại vội hỏi, “Ăn ngon ?”

      “Ăn ngon…” rút tờ giấy ăn, lau miệng,” ăn rất ngon.”

      câu ăn ngon làm cho vui vẻ lâu, thẳng đến khi ăn cơm xong, đứng nhìn rửa chén bát nhưng vẫn nhịn được mà vụng trộm ca bài.

      Nhà Cố Bình Sinh cách cửa hàng mà làm thêm xa lắm cho nên tuần này đề nghị Đồng Ngôn ở lại nhà mình vào buổi tối thứ bảy nên ở lại nhà của , như vậy chủ nhật còn có thể ngủ thêm chút rồi mới dậy làm.

      Bam đầu còn có chút ngượng ngùng, sau nghĩ lại cũng thấy có gì.

      Nhưng đến khi đứng trong toilet trong phòng ngủ của , khi ôm quần áo chuẩn bị tắm rửa, mới phát có cái gì đó ổn. rất khẩn trương… rất rất khẩn trương… cũng may nước cũng đủ ấm, cần những cái gì cũng đều chuẩn bị hết cho .

      Quá trình tắm rửa cơ bản thuận lợi, cố gì phát sinh.

      Đến khi mặc xong quần áo mới đứng trước gương thở ra hơi,

      Hơi nước mông lung đọng lại tấm kinh thủy tinh, bởi vì nhiệt độ ở trong phòng rất cao, căn bản có tiêu tán được. đưa tay định viết mấy chữ tấm kinh thủy tinh phủ hơi nước kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại viets chữ “Cố”.

      đợi cho thưởng thức hết chữ vừa viết trong nháy mắt trước mặt bỗng nhiên tối sầm xuống.

      Chỉ trong nháy mắt tối như thế này khiến nhảy dựng lên.

      Mất điện sao?

      Lúc này còn có thể mất điện được sao?

      theo bản năng gọi “Thầy Cố”, lập tức hiểu được làm như vậy là vô dụng, vài giây sau ánh mắt thích ứng được trong bóng tôi, mới mở cửa. Khi tay của đụng đến khóa cửa, bỗng nhiên cửa bị gõ mấy tiếng, “Đồng Ngôn?”

      Giọng có chút lớn, giống như có chút sốt ruột.

      mở cửa ra, sau đó liền nhìn trong bóng đêm thấy nhìn chính mình.

      “Có lẽ là mất điện rồi.” .

      thấy được em chuyện ?” hỏi.

      Nơi này rất tối, lại có thứ ánh sáng gì phát ra từ bất cứ vật gì khác, như vậy rất khó khăn.

      Qủa nhiên khi phát chuyện với mình lập tức , “Chờ tìm chút nguồn sáng gì đó, tại em chuyện nhưng nhìn được.” gian phía đầu rất lớn, quay trở lại bồn rửa tay lấy khăn bao, quấn lấy mái tóc ướt sũng.

      Cũng giống như lúc này cũng có chuyện mất điện này vậy, người trong nhà này cũng có chuẩn bị tới ngọn nến nào.

      tìm lâu, cũng tìm thấy cái gì có thể thắp sáng, cuối cùng liền đem di động lấy di động ra, mở đèn đặt ở bàn trà.

      “Có cần lấy cho em thêm cái khăn nữa hay ?” nhìn mái tóc còn ướt của .

      vốn là có mang theo máy sấy nhưng có điện nên cũng chỉ có thể ỷ lại vào phương pháp nguyên thủy này mà thôi, “Vâng, lấy giúp em hoặc hai cái nữa là được.”

      Cuối cùng Cố Bình Sinh lấy đến chiếc khăn tắm màu trắng rất lớn.

      nhận lấy, cẩn thận lau tóc, gắng làm cho nước rơi xuống sàn nhà.

      Bởi vì bầu trời đầy mây, ngoài cửa sổ u tối cũng có ánh trăng, trong phòng chỉ có ngọn đèn chiếu sáng từ di động của .

      cứ ngồi lau tóc như vậy, còn cũng ngồi như vậy…. ngồi cùng .

      Cả phòng chìm trong im lặng.

      sợ cảm thấy buồn chán, liền chuyện cùng , “Em nhớ khi em còn bé trong nhà đều luôn có ngọn nến thắp sáng, mỗi lần mất điện bà nội mới có thể thắp nến. Em lúc đó rất thích nghịch lửa, cho nên vẫn luôn mong đến khi mất điện, sau đó liền thừa dịp người lớn chú ý, bắt đầu đốt các thứ từ ngọn lửa đó.”

      Ngoài ý muốn, gì mà chỉ cười cười.

      Đồng Ngôn phát giác từ lúc đưa khắn cho đến giờ vẫn ngồi như vậy, lại có chút trầm mặc, “ suy nghĩ gì vậy?”

      “Lại đây, để ôm em chút.” bỗng nhiên .

      Đồng Ngôn sau khi hết sửng sốt, cũng rất nghe lời buông mấy chiếc khăn ra, đến bên cạnh người , vươn cánh tay ôm lấy thắt lưng của .

      Trong bóng đêm, Bình Sinh ôm lấy . Đồng Ngôn nghe thấy nhịp tim của có chút loạn, mà nhịp tim của chính mình có lẽ càng loạn hơn, từ từ nhịp tim ở bên tai bắt đầu có xu hướng bình thường, trầm ổn đầy sức sống.

      Cách chiếc áo sơ mơ, nhiệt độ cơ thể của làm cho rất thoải mái, cơ hồ còn có chút mùi vị vấn vương trong khí, cũng làm cho lòng của bất ổn kia dần dần bình ổn xuống. “ nghĩ tới mẹ .” Ngữ khí của có chút bình thản nhưng trong giọng vẫn có thể nghe ra được chút bi thương, “Ngày đó khi bà gặp chuyện may, có thể phát ra sớm hơn, nếu như cẩn thận hơn chút, có thể nghe được động tĩnh trong phòng của bà, có lẽ bà ra sớm như vậy.”

      rất chung chung, bỏ qua rất nhiều chi tiết.

      Bỗng nhiên có người gõ cửa, phía ngoài vang lên tiếng người hỏi, “ Cố có ở nhà vậy?”

      Đồng Ngôn theo bản năng cử động, cũng phát ra vội vàng hỏi , “Làm sao vậy?”

      do dự nửa giây, ngửa đầu nhìn , “ có gì.”

      xong liền cúi đầu, cọ cọ ở trước ngực , ôm chặt thắt lưng của .

      Nếu như có thêm người, rất khó có thể xúc động mà ra những việc thương tâm còn giấu kín ở trong lòng. Đồng Ngôn chỉ cảm thấy, cùng bản thân mình rất giống nhau, đều là người như vậy. Cho nên nghĩ đánh gãy lời cũng như mạch cảm xúc của .

      “Sau này khi em ở trong phòng nên mở đèn sáng, nếu có cái gì thoải mái, hoặc là có tình huống gì khẩn cấp phải mở cửa, nhìn thấy đèn sáng tới đây với em.” chuyển sang đề tài khác, “Được ?”

      Trong lòng như có cái gì đó yên lặng hòa tan, dùng ngón trỏ, viết ở sau lưng của , “Ok.”

      “Có phải em mệt hay ?” vẫn như cũ nở nụ cười, thấp giọng hỏi, “Làm sao mà đến cả đầu cũng lười ngẩng lên thế này rồi?”

      Đồng Ngôn dùng mặt cọ cọ ở áo sơ mi của , chuyện.

      sờ đầu của , tóc vẫn còn ướt, “ lau tóc cho em, em để tóc ẩm như vậy mà ngủ rất dễ bị đau nửa đầu.”
      chuyện, sau đó liền cảm giác được bàn tay của buông ra, cầm lấy chiếc khăn tắm ở bàn, bắt đầu lau tóc cho . ràng là được che chở, nhưng trong đầu Đồng Ngôn vẫn ngừng lặp lại câu của , câu ngắn gọn về mẹ của .

      nhịn được mà cảm thấy đau lòng, rút cuộc cũng chậm rãi ngồi xuống trong lòng .

      cũng vừa mới tắm xong, bởi vì tóc ngắn cho nên khô rất nhiều cũng làm ướt nhiều bộ quần áo mặc người. Vì cúi đầu nhìn , những sợi tóc mềm mại đều rũ xuống, che khuất ánh mắt của . nhớ rất nhiều năm trước kia ngồi ngoài cửa ICU, cũng là như thế này, có lẽ khi đó còn , vẫn còn để kiểu tóc dài, hoàn toàn có thể cho hơn nửa khuôn mặt, nhìn ra vẻ mặt của .

      tại của bây giờ rất giống của lúc đó khiến đau lòng.

      bỗng nhiên vươn tay, chủ động ôm lấy khuôn mặt của Cố Bình Sinh, nhắm mặt hôn lên môi .

      Sau đó lại nhớ được, ràng chính mình là người chủ động hôn , cuối cùng vẫn bị ôm ngang thắt lưng, hơi thở của bản thân cũng bị đứt quãng rồi, còn dán ngực mà thở hổn hển nữa. Trong miệng của vẫn còn hương vị bạc hà, sau chút ngắn ngủi tách ra, thậm chí có thể cảm giác được môi của chính mình còn lạnh hơn cả người nữa.

      “Em muốn làm cái gì?” hôn lên môi chút, dừng lại rồi lại hôn, giống như ăn dần viên kẹo đường ngọt ngào vậy.

      chỉ cười, vươn đầu lưỡi cùng dây dưa chút, mới tựa người ghế sofa , thở dài hơi, “ cần suy nghĩ lung tung.”

      Trả lại cho câu của buổi chiều nào đó.

      “Được, nghĩ lung tung.” Cố Bình Sinh cười, sau đó ôm lấy , khiến cho chóp mũi của chạm vào nhau, nghiêng đầu, ngừng xâm nhập. Lưng Đồng Ngôn tì thành ghế sofa, nhịp tim đập của hai người hòa vào cùng nhau, phỏng chừng còn gì có thể át được nữa, nhưng nó cũng có thể bình ổn được những thanh hỗn loạn ngoài kia..

      Ngày hôm sau khi Miêu Miêu thấy câu đầu tiên chính là, “Trời ạ, Đồng Ngôn, cậu cả đêm ngủ đấy à? Sao có đôi mắt gấu trúc lớn như vậy cơ chứ.”

      Đồng Ngôn mở ngăn tiền nơi quầy thu ngâm, lấy mấy đồng tiền lẻ, “Đúng vậy, mệt chết tớ rồi.”

      Cố Bình Sinh có chút lo lắng cho , liền để cùng trực tiếp ngủ ở ghế sofa ở phòng khách.

      Cứ như thế mà ngủ cùng nhau, dám tùy tiện xoay người, lại ngủ được, cứ nằm như vậy đến 6h sáng ngày, mói mơ mơ ngủ được nửa giờ, còn thấy được bóng dáng của lão chu công đâu, bị gọi dậy…

      tại dẫn tới bi kịch trực tiếp của ngày hôm nay, làm cái gì cũng lơ tơ mơ chậm chạp hơn so với những hôm khác.

      Thời điểm ngồi trong phòng nghỉ chuẩn bị ăn cơm trưa, Miêu Miêu cười hì hì mà truy vấn , “Tối qua cậu đâu chơi thế?”

      đem cặp lồng cơm đặt ở trong lò vi sóng, đóng cửa lại sau đó ấn nút số 2, “Cậu làm gì sao, tối hôm qua tớ ở… nhà của người bạn. Nhà của ấy mất điện, hai người có gì làm nên nhàm chán ồn ào đêm.”

      “À.. bạn sao.” Miêu Miêu cười cách rất có thành ý, “Ồn ào cả đêm.”

      Đồng Ngôn bất đắc dĩ, “Con kết hôn rồi nên tự trọng chút nhé.”

      “Cái đó và chuyện kết hôn chẳng có quan hệ gì cả…” Miêu Miêu búng lên trán , “Chuyện tình cảm cứ để nó đến cách tự nhiên, cái gì đến nó đến thôi.” Đồng Ngôn cũng gì nữa.

      Cũng may quan lý đến tìm Miêu Miêu chuyện, để lại mình thanh tịnh.

      Đồng Ngôn ngồi ở góc sáng sủa của nhà ăn, ăn đồ ăn tối hôm qua, nhớ tới .

      Thời gian bọn họ ở cùng nhau rất ngắn, bất kể việc gì cũng xảy ra cách tự nhiên như vậy.

      Lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu tiên ôm hôn.

      Tối hôm qua thậm chí nghĩ làm chuyện đó.

      Thế nhưng cuối cùng cũng buông ra, uống ly nước rồi ngủ, sau đó khi thời điểm chuẩn bị ngủ mới cho biết, tuy rằng phải là Christ hay là giáo đồ của thiên chúa nhưng cũng rất thờ phụng câu của bọn họ.

      Khi cảm thấy tò mò mà hỏi , ngồi ở bên giường, trong đêm tối cho biết.

      “Thượng đế đem giới tính phân chia cho con người như lễ vật ban cho nhân loại, nhưng chỉ trong hôn nhân, nó mới là biểu đạt chân nhất, ngoại trừ hôn nhân cái gì cũng đều được cho là sai lầm…” lại cho cái hôn sâu, mới thấp giọng , “Trừ phi, em muốn tưởng tượng ra… còn ít nhất phải phải chờ tới khi em còn là sinh viên của nữa.”

      Đồng Ngôn tại nhớ tới khi đó mà mặt còn có chút nóng, dùng chiếc đũa gẩy gẩy mấy hạt cơm.

      Em có biểu muộn tưởng tưởng tới cảnh đó sao…
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 25 : có thể nghe thấy em khóc (1)

      Cuối cùng kì thi cũng kết thúc trong vòng tuần, mọi người bắt đầu lục đục sửa soạn hành lý trở về nhà.

      Hằng năm vào kì nghỉ đông và nghỉ hè, đều là người trong hội đồng hương Bắc Kinh phụ trách đặt vé, sau đó hơn nửa toa tàu đều ngồi đầy những gương mặt quen thuộc, vui đùa với nhau cho tới sáng ngày hôm sau khi về đến quê. Năm nay cũng sớm có được vé rồi, Cố Bình Sinh hỏi có muốn cùng trở về hay , bỗng nhiên phát ra cũng giống với mình, đều phải trở về thành phố ấy..

      cầm bút, gạch tới ngày cuối cùng của học kỳ.

      19 tuần, 113 ngày.

      Thời điểm Cố Bình Sinh đên là ngày đầu tiên của học kỳ mới, tiết đầu tiên vào buổi sáng.

      Côi vẫn còn nhớ thời tiết ngày hôm đó rất đẹp, ánh nắng buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu thẳng vào trong lớp, cả người đều rất sáng sủa trong ánh nắng sớm, tùy tay cầm viên phấn viết tên của chính mình lên bảng, Cố Bình Sinh.

      Ngòi bút lướt qua số ngày của cả năm này, dừng lại ở ô vương .

      24/12, vẽ vòng tròn có chấm , cuối cùng lại dùng bút tô hết vòng tròn.

      “Đồng Ngôn,cậu có ở trong đó ?” Bỗng nhiên có người gõ cửa, là giọng của Tĩnh Tĩnh.

      Chuyện đổi ký túc xá, ban đầu Trầm Diêu còn oán giận, cuối cùng cũng phai nhạt dần.

      Đại học giống như khi còn học cấp 3, mỗi ngày từ sáng sớm nhau học, ôn bài, Trầm Diêu cùng Tiểu Như đều là những người ít học, ít ở chung cùng với , cũng dần dần làm cho quan hệ giữa bọn bất hòa lên. Ngược lại vì đêm đó hết, nên ấy mới có thể vẫn còn chơi với các ấy như vậy cho đến giờ.

      Đồng Ngôn bỏ bút xuống, mở cửa cười nhìn bạn, “Cậu làm sao biết tớ ở đây.”

      Tĩnh Tĩnh cười cách thần bí, “Cậu năm nào cũng như thế này mà, chẳng phải sao? Đều so với người khác chậm bước rồi đây.”

      “Tớ cùng với người của hội đồng hương cùng nhau, nên nhất định phải chờ tới khi tất cả mọi người sửa soạn xong chứ.” Đồng Ngôn xoay người vào trong nhà, lấy đồ ăn vặt bàn, xoay người đưa cho bạn, liền nhìn thấy Cố Bình Sinh, còn có chủ nhiệm lớp cùng nhau vào…

      “Chủ nhiệm lớp muốn hỏi thăm mấy bạn học chưa về, vừa vặn gặp được thầy Cố nên cùng nhau vào.”

      là chủ nhiệm lớp nhưng ra chính là nghiên cứu sinh tốt nghiệp rồi ở lại học viện làm thầy giáo phụ trách bên hành chính văn phòng của nhà trường.

      người thầy cười rất e lệ lại nghiêm trang vào, hỏi han ân cần khiến cho Đồng Ngôn cầm chiếc kẹo que cũng có cơ hội mà buông xuống, lại ngượng ngùng ở trước mặt Cố Bình Sinh mà đưa cho Tĩnh Tĩnh.

      Cố Binh Sinh cũng rất nghiêm trang, tháo xuống bao tay da màu đen, tùy tay đặt ở trong túi áo.

      Đồng Ngôn như nhớ tới cái gì, đem kẹo que đưa cho Tĩnh Tĩnh, ý bảo ấy ăn chút cho đỡ thèm thôi, sau đó còn tự nhiên tựa vào bàn, đưa tay dò dẫm đụng đến cái bao tay màu lam liền cần lấy bỏ vào ngăn kéo.

      Bao tay của hai người là đôi, là quà tặng lễ mừng năm mới của .

      “Ký túc xá của các em… vẫn lộn xộn như vậy sao?” Giọng của chủ nhiệm lớp có chút mịt mờ.

      Đồng Ngôn nhìn quanh ký túc xá, hai người kia trước khi rời khỏi phòng thu dọn xong xuôi, để lại khung cảnh hỗn loạn, dép lê nơi chiếc, quần áo mặc lên vắt lên thành ghế, còn có phích nước nóng mở nắp, nắp bình nằm bàn còn cái bình đựng nước cũng biết nằm ở đâu..”Các bạn ấy gấp nên chưa kịp dọn phòng.”

      xong, vội vàng đem vài món quần áo của Trầm Diêu bỏ vào trong tủ quần áo.

      Đây hoàn toàn là cảnh tượng nguyên sinh thái luôn có trước các kỳ nghỉ định kỳ, cũng thành thói quen, nhưng khi bị hai vị giảng viên nam nhìn như vậy vẫn ổn chút nào. Hơn nữa trong đó có người là .

      Chủ nhiệm lớp phỏng chừng cho tới bây giờ đều chưa đến ký túc xá của sinh viên nữ bao giờ cho nên mới được 3 phút đứng lên, muốn nhanh chân đến thăm các ký túc xá khác. Khi Tĩnh Tĩnh cùng chủ nhiệm lớp ra khỏi cửa, Cố Bình Sinh rất bình thản với bọn họ cứ trước, chính mình còn muốn ghé học viện luật làm chút việc. Đồng Ngôn mặt đổi sắc nhìn cái, lễ phép , “Thầy Cố, hẹn gặp lại.”, sau đó khép cửa lại.

      Bất quá mười giây sau cửa lại bị đây ra, đứng ngay tại chỗ, cười hì hì nhìn Cố Binh Sinh đưa tay đóng cửa lại.

      mỉm cười, vươn tay sờ sờ khuôn mặt của , tay rất lạnh.

      Đồng Ngôn bị lạnh đến mức nhếch môi, nhưng cũng né tránh, “Bên ngoài lạnh như vậy sao?”

      “Em tắt điện thoại? “ đột nhiên hỏi.

      thể nào?”Đồng Ngôn xoay người lấy điện thoại, lại bị nắm kéo lại, ôm vào trong lòng. Đồng Ngôn sợ bị ngã xuống, ôm lấy cổ của , hai chân ôm lấy thắt lưng của , giống như cái túi hình con gấu mà mang người vậy.

      cần phải xem nữa, điện thoại của em khẳng định là lại hết pin rồi.” tiếp tục , “ đứng ở ngoài kia cả giờ đồng hồ, bị sinh viên các lớp thay phiên nhau hỏi dồn thành tích của cuộc thi vừa rồi, em cảm thấy tò mò sao?”

      chút, đây là tầng đó.” sợ có người ngoài cửa nghe thấy, thấp giọng , “ Hỏi cũng cần hỏi, khẳng định cho em cửa sau rồi.”

      cười rộ lên, má lúm đồng tiên ràng.

      “Nhưng em có tâm học rất kỹ bài môn của rồi.” Ánh mắt tràn đầy tin tưởng mà nhìn , “ Khẳng định được 90 điểm.”

      “94” quả nhiên đề thấp tiếng của mình.

      ?”

      .” xong, muốn bước vào bên trong, để ngồi bàn học, “ cố ý lần nữa quên con điểm của em, là 94.”

      “Cố ý lần nữa quên con điểm của em?”

      “Em đừng quên, khi vừa khai giảng ở trong tiết của , ngay cả lý thuyết của môn học này em cũng có học qua…”

      Bởi vì sợ có người ngoài cửa nghe thấy, giọng của đều rất thấp, vừa xong, vừa nhìn những trang trí vụn vặt bàn của , hưng phấn cầm lấy khung ảnh màu hồng nhạt. Đây là khung ảnh mà Đồng Ngôn tự tay làm, có mấy tấm dán giữ lấy tấm ảnh …Cố Bình Sinh thấy để mái tóc ngắn chỉ đến lỗ tai hỏi , “Đây là khi em mấy tuổi vậy?”

      “Mười ba tuổi, chính là năm ấy gặp .”

      tùy tuy lấy bức ảnh ra, lấy ví tiền ra.

      Bên trong có ảnh chụp Cố Bình Sinh, đem tấm gương ghép chồng lên đó. Đồng Ngôn có chút tò mồ, nhìn trong ảnh chụp kỹ rồi mới ngẩng đầu hỏi , “Đây là khi học đại học ở Luân Đôn sao?”

      “Học luật, chính là năm ấy gặp em.”

      gật gật đầu, lại cúi đầu cẩn thận ngắm nhìn khi đó, quần Jean màu nhạt cùng chiếc áo mỏng màu xanh đậm, cánh tay còn có hình xăm… hẳn là trước khi mẹ qua đời.ư

      Đồng Ngôn đem giấy dán bóc , đưa tấm ảnh cho , còn ảnh chụp của lại nằm trong tay mình, “ tặng cho em được ?”

      cười cười, từ chối cho ý kiến.

      Sau đó hai người lại vào nội thành ăn vài thứ, rồi đưa đến nhà ga.

      Sắp qua năm mới nên nhà ga rất đông người, sợ những người bạn học cùng với mình nhìn thấy nên chỉ có thể tạm biệt ở cửa chớp của nhà ga.

      xe có người hỏi , “Đồng Ngôn, vừa rồi hình nhớ tớ có thấy cậu, bạn trai đưa cậu tới đây sao?”

      Đồng Ngôn hàm hồ gật đầu, ngồi xuống.

      Trong xe người đứng người ngồi, nhưng đều là những người nhìn quen mặt. Biểu phấn khởi nhất vẫn là những sinh viên năm nhất năm hai, còn những sinh viên năm ba tương đối im lặng rất nhiều. Bên cạnh người ngồi vài sinh viên năm tư, đều chuyện tìm việc, thường xuyên nhắc tới “Tứ Đại.”

      “Bốn năm trước tôi vừa mới vào học năm nhất, vẫn còn là Ngũ Đại, vụ sở kế toán viên cao cấp, “ Người trước mặt đây là người của học viện quản lý, cười nhớ lại, “ Cũng ngay năm ấy có nhà xảy ra chuyện liền biến thành Tứ Đại. Khi đó cảm thấy nơi này xa xôi, nhưng khi tìm việc mới phát nó cách mình gần biết bao nhiêu.”

      “Đúng vậy, năm tuyên truyền giảng giải đều quá quen thuộc rồi.”

      “Đồng Ngôn, em cũng sắp thực tập rồi phải ?” Bỗng nhiên có người hỏi .

      Đồng Ngôn gật đầu, “Còn học kỳ nữa thực tập, em còn biết thực tập ở đâu nữa.”

      Khi trung học chỉ muốn được thi vào đại học, khi hoàn thành được tâm nguyện rồi nhàng lại vội vội vàng vàng cũng qua được ba năm, mới phát thời sinh viên nhanh chóng kết thúc như vậy, ngày kế tiếp còn có phương hướng.

      Đến sau nửa đem rất nhiều người đều ngủ. Có sinh viên năm nhất dáng người thấp bé, lưng vác theo cây đàn ghita rất nghệ thuật, khiến cho vài sinh viên nữ tò mò vây quanh, cầu cậu ấy đàn bản.

      Xe lửa vẫn duy trì bầu khí, cảnh tượng như vậy làm cho người ta cảm thấy có chút lãng mạn hơn.

      nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, nhớ tới Lục Bắc của nhiều năm trước cũng như thế này. Tiệc tất niên năm ấy, từng lớp đều rất náo nhiệt, mình cứ cõng cây đàn ghita như vậy tiến vào, là đàn chúc tết cho nhà mẹ đẻ của bà xã mình, chọc mọi người trong lớp ồn ào lên, dường như muốn ném toàn bộ bàn ghế ở trong lớp vậy…

      Sau này lại cảm thấy thú vị, theo Lục Bắc học đàn lâu, lại chỉ biết đàn vài bản nhạc mà mình thích.

      Trời cho mỗi người tài năng nhất định, tuyệt đối có cưỡng cầu cũng được.

      Cậu sinh viên kia dường như thay đổi sang ca khúc khác.

      Đồng Ngôn đưa mắt nhìn điện thoại, hơn ba giờ sáng rồi. hẳn bây giờ là ngủ rồi chứ?

      Khi nghĩ đến bỗng nhiên nhận được tin nhắn.

      Em ngủ sao?TK

      là khéo.

      Đồng Ngôn nhịn được mỉm cười, rất nhanh nhắn tin trả lời.

      có, bên cạnh em có cậu sinh viên khóa dưới đàn ghita, so với em còn tốt hơn rất nhiều.

      Em cũng biết đánh đàn ghita sao?TK

      Đúng vậy, cũng tính là hay nhưng có thể đàn được vài bản nhạc thích đơn giản.

      người bạn đánh đàn ghita rất hay sao? Nghe qua mê người.TK

      lại nhịn được mà nở nụ cười, chị khóa ngủ bên cạnh mơ hồ mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy , nhịn được cũng vui vẻ, hàm hồ , “Cười như gió xuân thế này, người con tình cuồng nhiệt như thế là hạnh phúc.”

      Đồng Ngôn hé răng, tấm thủy tinh lạnh lẽo ở đầu, bỗng nhiên trong đầu ra ý niệm, do dự lúc rồi mới gõ tin nhắn gửi : trước kia từng có bạn sao?

      Tín nhắn vừa gửi , liền hối hận. Câu hỏi này…. là rất rất… có đầu óc.

      Qua lâu sau mới có tin nhắn trả lời.

      Từng có. Cần kể lại cho em nghe ?TK

      Còn có kể lại cho em nghe sao?

      Đồng Ngôn nhất thời vừa tức vừa cười, nhưng vẫn chấn áp được lòng hiếu kỳ của bản thân :Cần.

      Muốn kể tỉ mỉ từng chi tiết hay kể sơ qua đây?TK

      Tùy

      cầm điện thoại đợi lâu cũng thấy nhắn tin lại.

      Đồng Ngôn có chút ghen, đúng, thực ghen.

      Qua lát vẫn có tin nhắn nào. Rút cuộc là có bao nhiêu người bạn mới có thể làm cho nhớ lại lâu như vậy? Đến cuối cùng là vẫn chịu được, lại hỏi câu :Phải hồi tưởng lại lâu như vậy sao?

      Lần này rất nhanh liền có tin nhắn gửi lại.

      Vừa rồi pha cà phê.TK

      phải uống cà phê sao?

      Ngẫu nhiên cũng có uống, ví dụ như đêm nay, cần tinh lực chuyện cùngem.TK

      Rất đơn giản cũng rất bình thản, Đồng Ngôn ngồi nhìn tin nhắn vài lần.

      “Chị Đồng Ngôn.. “ Vài bạn sinh viên nữ bỗng nhiên nhìn tới chỗ , “Chị có muốn hạt bài ?”

      “Chị?” Đồng Ngôn lắc đầu.

      “Chị Đồng Ngôn, trong bữa tiệc tối chào đón tân sinh viên chị hát bài Without you đó, em rất rất thích.” bỗng nhiên với , “Chị có muốn hát lại bài hát dó lần nữa ?”

      Đồng Ngôn vẫn lắc đầu, “Vẫn là nên, đánh thức mọi người họ nhất định bỏ qua cho chị đâu.”

      Lời còn chưa dứt, đàn chị khóa học năm tư ở bên người mở to mắt, mơ hồ, “Ngồi mãi xương sống rồi thắt lưng đều đau, ai có thể ngủ được nữa chứ? Nhanh, đén hát bài hát ru ngủ nào, without you vẫn nên hát, nhân viên tàu khẳng định bắt giam em lại đấy.”

      Người nọ xong, những người tưởng chừng như ngủ say ở vùng lân cận cũng đều mở miệng chuyện.

      Đồng Ngôn đâm lao đành phải theo lao, đành phải đặt tay bàn rồi , “Đưa ghita đây chị thử chút xem.”

      Cậu sinh viên kia nghe vậy rất kinh ngạc, nhưng vẫn đem đàn ghita qua. Đồng Ngôn làm quen với cây đàn trong chốc lát mới ngượng ngùng , “Tôi đàn mấy bài hát với bản nhạc rất đơn giản, nhiều năm rồi có đánh đàn.”

      chọn bài quen thuộc nhất My All, giọng ngâm nga, may mắn tại đây bài hát này do Ricky hát chắc chắn ai cũng biết được, bị trách cứ. Tiếng va chạm của xe lửa chạy đường ray giống như nhạc đệm, cho dù có ngẫu nhiên sai lầm vài từ nhưng cũng có người so đo. Đến cuối cùng Đồng Ngôn đem đàn ghita trả lại cho cậu sinh viên kia, cậu ta liền hỏi liên tục mấy vấn đề.

      Đồng Ngôn bèn giải thích, “Tôi chỉ biết vài bài, solo cái gì đó được, trăm ngàn lần đừng hỏi.”

      “Em tuyệt đối nên học luật.” Đàn chị nở nụ cười , chỉ chỉ vào điện thoại bàn, “Giống như có tin nhắn đến.”

      Đàn chị xong, cầm lấy cái ly lấy nước của hai người, rót hai ly nước ấm.

      Đồng Ngôn cầm lấy nhìn qua, quả nhiên có tin nhắn chưa đọc.

      Em tức giận sao?TK

      có. Em vừa rồi bị mọi người bức biểu diễn tiết mục…

      Cái gì?TK

      Tự đàn tự hát, My All.

      Đàn chị đem ly nước ấm cho , Đồng Ngôn nhận rồi cảm ơn, uống lên vài hớp nước.

      Mở điện thoại ra, có tin nhắn tới.

      My All? I am thinking of you in my sleepless solitudetonight.TK

      Đây là ca từ trong câu đầu tiên của My All, nghĩ đến có phải là xác nhận lại lời bài hát hay , rất tự nhiên nhắn trả lời :“vâng.”

      Đợi cho đến khi gửi xong tin nhắn mới phát giác ra ca từ của câu này thực khiến cho con người ta suy nghĩ sâu xa…

      My All của Mariah Carey :

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 26 : có thể nghe thấy em khóc (2)

      Em cũng nhớ .

      lấy hết sức viết ra mấy từ này, do dự lâu mới nhấn tay gửi tin nhắn . Mặt dán cửa sổ thủy tinh, vẫn nhịn được nghĩ tới tin nhắn vừa rồi, là buồn nôn, đến cả chính mình còn chịu được…

      Có lẽ là ngủ, có trả lời tin nhắn.

      Đồng Ngôn dựa vào cửa kính của tàu cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Đến khi tỉnh lại cũng hơn bảy giờ, đưa mắt nhìn điện thoại, vẫn có tin nhắn nào. có chút kỳ quái, theo lý thuyết Cố Bình Sinh nghỉ ngơi như vậy cũng nhiều lắm rồi, bình thường là 6h30 rời giường rồi…. nắm chiếc điện thoại đến thất thần đàn chị khóa pha ly mỳ ăn liền đưa đến, “Muốn phân biệt người có phải ở trong giai đoạn tình cuồng nhiệt hay rất dễ dàng, lúc trước khi chị cùng với bạn trai mới bắt đầu đương, mỗi ngày có hơn trăm tin nhắn, các đốt ngón tay đều sưng đỏ lên.”

      Đồng Ngôn chỉ cười, chỉ vào mặt mà , “Chị dậy sớm như vậy, ăn mỳ nổi mụn đó.”

      “Chị đói rồi.” Đàn chị tủm tỉm cười , “Em có ăn , chị chia cho em nửa.”

      cũng là bụng đói biểu tình, lúc này mới nhớ tới đồ ăn mà Cố Bình Sinh chuẩn bị cho mình, bởi vì lười cầm theo bên người nên bỏ chúng trong vali rồi. Có cái thùng nhựa nằm vali của , lôi xuống được để lấy đồ ăn cũng rất phiền toái.

      Ở giữa đói khát cùng với lười biếng, khuất phục bản thân mình, chỉ uống chén nước ấm.

      tàu sáng sớm thỉnh thoảng có người cầm khăn mặt cùng bàn chải đánh răng rửa mặt, đêm qua mấy chàng nàng sinh viên trẻ kia lăn lăn lại gần sáng mới ngủ cũng rất mệt nhọc, cuộn tròn người vùi đầu vào để ngủ. vừa cùng đàn chị chuyện phiếm, vừa yên lòng nhìn về chiếc điện thoại, khi tàu đến được B ắc Kinh nhận được tin nhắn của .

      Em đến nơi chưa?TK

      Tâm tình của Đồng Ngôn lúc này cũng tốt lên rất nhiều, vội vàng nhắn tin lại .

      Vâng, em tới nơi rồi. ngủ mới dậy à.

      Phải đến bây giờ vẫn ngủ.TK

      ngủ? Đồng Ngôn liếc nhìn tin nhắn vừa suy nghĩ, ngủ vậy đêm rồi làm cái gì?

      đợi nhắn tin hỏi, gửi tới tin nhắn nữa.

      Trạm ở Bắc Kinh chỉ có lối ra vào thôi phải ? ở cửa chính chờ em. TK

      Đồng Ngôn có chút ngẩn ngơ, lập tức hiểu được ý tứ của . Nhân viên toa tàu bắt đầu radio, hoan nghênh hành khách tới Bắc Kinh, đàn chị vội vàng đem mì ăn liền ném vào thùng rác bên cạnh nhân viên tàu, “Em có người tới đón chưa? Có cần chị và bạn trai chị đưa em về luôn ?” Nhà của đàn chị này rất gần nhà , có đôi khi tiện đường liền chở về nhà.

      Đồng Ngôn lắc đầu, “ cần, em có người bạn tới đón rồi.”

      “Bạn?” Đàn chị lập tức nở nụ cười, “ thể nào, Đồng Ngôn bé của chị, em ở Bắc Kinh còn có bồ nhí đấy à?”

      Đồng Ngôn dở khóc dở cười, lại thể giải thích rằng người này và người bạn trai mà chị ấy biết là ở Thượng Hải kia là cùng người được.

      Đợi cho đến khi cố ý thoát khỏi đám người, lôi kéo hành lý chạy ra cửa ga tàu Bắc Kinh, rất dễ dàng nhìn thấy trong đám người rộn ràng nhốn nháo kia. Tất cả mọi người đều mặc áo lông rất dày, chỉ có theo thói quen mặc áo khoác ở Thượng Hải, Đồng Ngôn vội vàng bước qua, nhịp tim cũng tăng lên rất nhanh chóng, thấy ở đây khiến rất ngỡ ngàng.

      Cố Bình Sinh rất nhanh cũng nhìn thấy , vươn cánh tay vẫy vẫy, ý bảo qua.

      Cho đến khi tựa vào trong ngực , mới thở dài hơi, “Lạnh quá.”

      dùng mặt cọ cọ vào trong áo khoác của , cái mũi có chút đỏ, qua lát mới ngẩng đầu nhìn , “ phải muốn vài ngày sau mới trở về sao? Còn mặc ít như vậy, khẳng định sinh bệnh.”

      cố ý dùng hai tay chạm vào mặt của , lạnh đến dọa người, “Em nhớ , liền đến đây với em.”

      Đồng Ngôn tháo bao tay xuống, dùng hay tay nắm lấy mu bàn tay của , “Thầy Cố, có cần phải làm cho em cảm động như thế này ?”

      Khi những lời này,hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên.

      “Được rồi, là….” Cố Bình Sinh cười cười, “Là bỗng nhiên nhớ em.”

      Đồng Ngôn từ trong túi áo của tìm ra được đôi bao tay, nhét vào trong tay của , lại cởi khăn quàng cổ của mình xuống, nhún chân, muốn đem khăn quàng cổ quàng lên cổ cho , “Nhưng em ở cùng nhiều được, em phải về nhà trước , buổi chiều…” tính thời gian, “Ăn cơm trưa xong em tới tìm , được ?”

      cần phải gấp gáp..” ngăn cản động tác của , lần nữa đem chiếc khăn quàng cổ quàng lại cho , “Toàn bộ thời gian kỳ nghỉ đông đều ở Bắc Kinh.”

      gật gật đầu, bỗng nhiên liền có cảm giác yên tĩnh lại.

      Từ khi chạy ra khỏi ga cho đến khi nhìn thấy , cho tới tận bây giờ, mới hốt hoảng cảm thấy đây là .

      nghi hoặc nhìn , chỉ mím môi cười, lại nhún chân chút, hôn lên đôi môi lạnh như băng của . Nếu có thể làm ra chuyện tình cảm động lòng người như vậy, ở đây hôn có làm sao cơ chứ?

      Cố Bình Sinh nhướng mày, ý cười lan tràn nơi đáy mắt, lại gì.

      Nơi này có bạn học cùng các thầy giáo.

      Nơi này là thành phố mà hai người quen biết nhau lần đầu tiên, Cố Bình Sinh mà phải là Thầy Cố.

      Sau khi về nhà, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo sạch . Khi đứng ở cửa phòng bếp nhìn bà nội nấu ăn, đều nhịn được mà muốn cười, cười đến mức khiến bà nội có chút hiểu, hỏi có phải năm nay thi rất tốt hay , về nhà vui vẻ như vậy rồi. Đồng Ngôn dựa người ở cửa, cắn môi dưới nở nụ cười cả nửa ngày mới , “Đúng vậy, môn trọng tài thương mại quốc tế cháu thi được 94 điểm.”

      Toàn bộ kỳ nghỉ đông có 29 ngày, đều ở Bắc Kinh.

      Đồng Ngôn tính toán xem có bao ngày cần phải ở nhà, có bao nhiêu ngày có thể ở cùng , bỗng nhiễn có tiếng gõ cửa. thuận miệng hỏi câu ai đó, chợt nghe thấy giọng nữ, Ngôn Ngôn, là mẹ.

      Toàn bộ căn phòng đều chìm vào im lặng, sửng sốt lâu, vẫn là bà nội rửa tay rồi lau khô tay ra mở cửa.

      Cho đến khi mẹ ngồi xuống, cười nhìn , Đồng Ngôn còn có chút thể tin được, im lặng ngồi ở chiếc ghế phía trước ghế sofa. Rất nhiều người đều từng khen rất xinh đẹp, ra chỉ kế thừa hơn phân nửa dung mạo của bà ấy mà thôi, nhìn người mẹ ngoài 45 tuổi, thậm chí tìm ra khác biệt gì với khi bà ấy 30 tuổi.

      Bà nội dường như sớm biết được mẹ đến, cũng chuyện rất thân thiện, vẫn im lặng lắng nghe như cũ, biết cái gì. Nửa năm qua, mẹ ngẫu nhiên cũng gọi điện thoại cho , nhưng chung quy cũng nhiều năm như vậy quan tâm tới , có đề tài gì để mà nhiều với nhau.

      “Ngôn Ngôn, tại con có bạn trai rồi sao?” mẹ đột nhiên hỏi .

      Đồng Ngôn gật gật đầu, “Có.”

      “Là bạn học cùng trường sao?” Mẹ cười rất ấm áp.

      suy nghĩ chút rồi lại gật đầu, chuyện.

      Toàn bộ buổi chiều đây chính là đối thoại duy nhất giữa hai mẹ con.

      Cho đến chiều tối khi mẹ rời rồi, bỗng nhiên mới nhớ tới đồng ý với Cố Bình Sinh, buổi chiều tìm , nhìn lại điện thoại nhưng có tin nhắn gì, thế mà cũng tìm .

      Đồng Ngôn ngây người ngồi ghế sofa, hay tay nắm chặt để ở đầu gối, bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy .

      ra cũng biết nên cái gì, chỉ là rất muốn nhìn thấy mà thôi.

      “Mẹ của cháu mấy tháng nay rồi vẫn đến đây…” Bà nội lấy qua trái hồng chín, đưa cho cái thìa bằng sắt , để cho tự lấy ăn, “Sau khi con bé và ba của con ly hôn, vì chuyện gian nhà vẫn làm ầm ĩ rất nhiều lần, năm nay biết như thế nào lại suy nghĩ thoáng ra chút, là ai cũng đều cần đến gian nhà đó, đem quyền sở hữu gian nhà để lại cho cháu.”

      Đồng Ngôn tiếp nhận quả hồng, hé răng.

      dùng thìa bỏ lớp vỏ, lấy lớp ruột bên trong ăn miếng.

      Hương vị nồng đậm, đậm hương vị của gia đình.

      Bà nội như muốn gì lại thôi, muốn tiếp tục nữa.

      Đồng Ngôn cũng rất tự nhiên mà có hỏi. Năm đó khi đậu đại học, là thởi gian cha mẹ tranh giành căn nhà quyết liệt nhất, mẹ cầm tờ đơn ly hôn bốn năm trước lúc trước đâu có như thế, căn nhà thuộc về bà, bố chỉ cầm lấy 10 vạn, nhưng trong thời gian ngắn bốn năm, căn nhà từ 20 vạn tăng vọt lên hơn 80 vạn, bố làm sao có thể để mình chịu thiệt như vậy chứ?

      Đúng lúc căng thẳng đến nghiêng trời lật đất kia, sợ căn nhà bị bố cầm bán mua cổ phiếu cuối cùng ngay cả tiền dưỡng lão của cha mẹ cũng còn, vì thế giúp đỡ mẹ mấy câu rằng những điều khoản ghi trong đơn ly hôn được pháp luật công nhận… cứ thế hai năm nay, bố cứ gặp người liền mắng là kẻ như thế nào…

      Những điều khó nghe cũng rất nhiều, cũng chỉ vì gian nhà đó. Sớm còn là ngôi nhà trước kia nữa rồi.

      ăn xong quả hồng, đem thìa vào phòng bếp. Khi rửa thìa, chợt nghe tiếng bà nội chuyện điện thoại, bà thấp giọng gì đó với người đầu kia, ban đầu tính tình vẫn rất tốt, sau càng ngày càng nặng nề gay gắt, “Ngôn Ngôn là con của , làm sao mà lại con bé như thế.”

      Đồng Ngôn có thể đoán được là bố , sợ bà nội khó xử, định ra khỏi bếp vào lúc này.

      Đơn giản cầm khăn lau, bắt đầu quét tước phòng bếp cách tỉ mỉ.

      Cho đến khi bà nội ngắt điện thoại, mới giả bộ làm như cái gì cũng chưa nghe thấy, cười thăm dò, “Cháu hẹn bạn học, tầm hơn hai tiếng gì đó cháu về.” Bà nội câu về sớm chút, trộm lau khóe mắt rồi trở về phòng.

      Thẳng đến khi con đường lớn, Đồng Ngôn mới phát là lạnh.

      Gió rất lớn, quất vào mặt rất đâu, khăng quàng cổ cũng kéo đến tận mắt, vẫn cảm thấy lạnh, cuối cùng đành phải vào bách hóa tổng hợp ở gần đó, ở lầu là quầy chuyên kinh doanh các loại đồ trang điểm, thời điểm mới vào nhìn thấy ánh sáng nhạt từ những tủ kính bày hàng kia.

      Có lẽ vì rất nhanh qua năm mới, trong bách hóa này cũng kín người.

      bước về phía trước mục đích, liền ngừng lại.

      Lầu giữa là nơi chuyên kinh doanh đủ các loại giày, các quầy đều có rất nhiều người thử giày. Nhưng nhìn ba người kia lại bắt mắt như vậy, trong nháy mắt muốn né tránh, cũng bị Lục Bắc nhìn thấy trước. Lục Bắc chút nghĩ ngợi liền tới trước mặt , Phương Vân Vân ngồi ở chỗ quầy giày kia thử giày cũng rất nhanh ngẩng đầu, liếc nhìn sang nơi này cái, hoặc làm như thấy gì.

      Nhưng ra mẹ Lục Bắc lại kinh ngạc khi nhìn thấy Đồng Ngôn.

      “Đồng Đồng…” Lục Bắc đưa tay muốn giữ chặt , “Là mẹ để cho tới đây đón họ.”

      Đồng Ngôn thay đổi nét mặt tránh tay , “Em có hẹn với bạn, hãy đưa họ về .”

      “Em nghỉ đông rồi à? Ngày mai tới gặp em được ?” Giọng của Lục Bắc có chút gấp gáp, giống như sợ hiểu lầm.

      Ở đây ràng có bốn người nhưng chỉ có là người ngoài.

      Đồng Ngôn mím môi, nở nụ cười, “ được rồi, bạn trai của em rất hay ghen, vợ của cũng ghen mất.”

      Ánh sáng đủ màu từ các loại trang sức, nụ cười tươi sáng của , ở giữa hai người trong lúc này chính là khoảng cách thể nào thay đổi được.

      “Lục Bắc.” mẹ của Lục Bắc ở phía sau rút cuộc cũng mở miệng gọi .

      Lục Bắc vẫn nhúc nhích, chỉ đứng nhìn .

      Người ở phía sau lại kêu tiếng Lục Bắc.

      “Em phải rồi, cũng qua giúp hai người họ .”

      Đồng Ngôn nhìn vẫn đứng im đó, trực tiếp xoay người bước .

      Sợ Lục Bắc lại đuổi theo, rất nhanh đẩy cửa rời khỏi cửa hàng bách hóa tổng hợp, vào trong đám người. Cho đến khi đến gần bến xe bus, ngồi lên can của hàng rào, mới lấy điện thoại ra, trực tiếp điện thoại cho Cố Bình Sinh.

      Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, giọng của Cố Bình Sinh có phần kinh ngạc, “Em làm sao vậy? Gửi tin nhắn cho biết.”

      Cơn gió đem giọng của thổi rất xa, Đồng Ngôn cắn môi, rút cuộc nhịn được mà khóc ra tiếng. lại hỏi câu em làm sao vậy, cũng gì thêm. cứ ngồi ở bến xe bus, khóc lâu, khóc đến mức cả chiếc khăn quàng cổ cũng đều ẩm ướt, vẫn ngắt điện thoại.

      Đến cuối cùng vẫn là ấn nút ngắt cuộc gọi trước.

      rất nhanh gửi tin nhắn tới :Xảy ra chuyện gì?TK

      Đồng Ngôn dùng ngón tay đông cực, cố gắng ấn từng từ : có gì, điện thoại để ở sofa, cẩn thận ngồi lên nút gọi, thế mà lại gọi cho lâu như vậy… làm sao mà ngắt điện thoại , tiền điện thoại đường dài rất đắt.
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 27 : có thể nghe thấy em khóc (3)


      cũng có tiếp tục hỏi nữa, chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu.

      Hai ngày này còn có số việc phải làm, ngày kia tới đón em được ?TK

      Vâng.

      Đồng Ngôn nhìn cảnh đêm với đèn đuốc sáng trưng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, có lẽ là vì nghe được giọng của .

      Ngày hôm sau ngủ thẳng đến khi tỉnh dậy cổ họng thể được nữa, có lẽ là do ở trong phòng ngủ thời gian dài mà có máy sưởi, thể nào thích ứng được. Khi ăn điểm tâm sáng cũng chỉ có thể cười là tốt nhất, làm máu lưu thông… đem kiện bi tráng khi bị thay đổi khí hậu như thế này cho Cố Bình Sinh biết, ngạc nhiên hơn là có nhắn tin lại.

      nghĩ đến mấy ngày nay còn có số việc, cũng vốn muốn quấy rầy thêm nữa.

      Buổi chiều có dì bác sĩ khoảng 35-36 tuổi, là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Hiệp Hòa, từng là học sinh của bà nội. ra lúc đó bà nội dạy nhạc, chỉ làm chủ nhiệm lớp có hai ba năm gì đó, lại có rất nhiều người đến bây giờ vẫn còn nhớ và tới thăm hỏi bà nhân dịp năm mới.

      “Đây là thẻ kiểm tra của trung tâm sức khỏe.” Dì bác sĩ lấy thẻ nữa, đặt ở bàn trà, cười , “ năm nay cũng nhiều tuổi rồi, hẳn là nên làm kiểm tra thân thể.”

      Bà nội cầm con dao gọt vỏ táo, “ cần, cần đâu, vẫn kiên trì tập luyện, trong người rất khỏe.”

      “Em biết rất nhiều người lớn tuổi đều kiêng kị việc kiểm tra sức khỏe, sợ kiểm tra ra vấn đề gì, nhưng người già khi khám như vậy, ít cũng nhiều có chỗ thoải mái, cho nên hằng năm vẫn nên làm kiểm tra để yên tâm hơn mà .”

      Bà nội cười cười, đem quả táo đưa cho dì bác sĩ kia, “Được , được, nhất định .”

      Khi bà nội vào phòng bếp xem nồi thịt kho, Đồng Ngôn mới đột nhiên hỏi dì bác sĩ, “Dì ơi, trước kia khoa tim của bệnh viện dì có bác sĩ thực tập họ Cố phải ạ?”

      ra chỉ rất ngạc nhiên và tò mò với những gì trải qua khi còn là bác sĩ khoa tim mạch, nhưng hỏi ra những lời này cũng có ôm hi vọng gì, dù sao cũng chỉ là bác sĩ thực tập, hơn nữa bệnh viện lớn như Hiệp Hòa làm sao có thể có người luôn nhớ tới tình huống của người khác khoa được chứ?

      “Cháu là tới Tiểu Cố à?” Dì ấy đối với hình ảnh vị thực tập sinh này rất có ấn tượng, “Chính là người thanh niên có bà mẹ cũng làm bác sĩ đúng ?”

      “Dì biết sao? ấy giống như chỉ ở đó đến mấy tháng.”

      “Nếu cháu là chàng trai đó dì khẳng định là có biết.” Dì bác sĩ nghĩ nghĩ chút rồi , “Mẹ của cậu ta là bác sĩ khoa tim mạch rất nổi tiếng, dì từng chứng kiến bà ấy mổ chính cho bé, quả tim như quả trứng gà bị hàng bị kim châm vào, là bác sĩ khoa tim mạch có tài.”

      Dì bác sĩ cười cười, lắc lắc đầu, câu đáng tiếc nhưng cũng có tiếp tục hỏi vấn đề về mẹ của nữa.

      “Cháu làm sao mà quen biết được với Tiểu Cố?”

      Đồng Ngôn do dự lát mới , “ ấy là giảng viên đại học của cháu, thầy giáo dạy môn luật trọng tài thương mại quốc tế.”

      Dì bác sĩ kia rất kinh ngạc nhìn , “Sau này cậu ta lại chuyển sang trường luật sao? Cậu ta phải là nghe thấy sao?”

      Đồng Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, dì có biết vì sao mà ấy lại nghe thấy được ?”

      “Đây cũng phải là chuyện gì bí mật, cơ bản sau này mọi người cũng chỉ biết được chút ít mà thôi.” Dì bác sĩ cầm lấy chén trà, uống lên hớp rồi mới tiếp tục , “Cháu còn nhớ khi cháu học cấp hai có bệnh dịch SARS lan tràn ?”

      “Cháu nhớ.”

      còn nhớ khi đó tin tức mỗi ngày cũng chỉ đưa tin những nơi bị bệnh dịch lan tràn tới, phát nơi nào có ca bệnh tái phát, còn đưa tin làm thế nào phòng bệnh, còn có tin tức từ những vùng bị dịch tràn qua và tàn phá, như sợ chỉ trong đêm thành phố cũng trở thành nơi nguy hiểm lây lan bệnh tật, ngay cả thở cũng đều sợ bị lây bệnh, sao lại có ai sợ được cơ chứ?

      “Khi đó dì vừa vặn mang thai ở nhà, sau khi mẹ của Tiểu Cố qua đời, cậu ta chuẩn bị để kết thúc đợt thực tập đó. Vừa vặn gặp phải dịch SARS, bệnh viên Hiệp Hòa nhận vào hơn 200 bệnh nhân nhiễm bệnh, cậu ta chủ động xin đến khu bệnh SARS. Phàm là những nhân viên y tế ở khu đó chữa bệnh và chăm sóc cho bệnh nhân đều là những bác sĩ giỏi, sau đó rất nhiều người đều bị lây bệnh SARS, cậu ta sau khi bị lây bị ngộ độc thuốc mà trở thành nghe được nữa.”

      Dì bác sĩ xong, lại nghĩ nghĩ chút rồi bổ sung câu, “Lúc ấy thuốc dùng trị liệu bệnh SARS có liều lượng rất nặng, cơ bản có thể phục hồi lại sức khỏe của con người cũng đều bởi vì sử dụng lượng lớn chất kích thíc, để lại rất nhiều di chứng. Bệnh này rất đáng sợ, ra những người được điều trị đó cũng là làm vật hi sinh rất lớn tránh lây bệnh cho người khác, thuốc liều lượng nặng như vậy, đại số mọi người đều chịu nổi.”

      Đồng Ngôn nghe xong có chút sững sờ, đến cuối cùng mới hỏi câu mà khiến vô cùng lo sợ, “Ý của dì là ấy còn có di chứng khác sao?”

      “Khó mà được.” Dì bác sĩ đó trả lời rất cẩn thận, “Thời điểm dì quay lại bệnh viện cậu ta cũng xuất viện, dì chỉ nghe những bác sĩ lúc đó trong khoa kể lại, cậu ấy hẳn là còn có di chứng khác.”

      Dì bác sĩ đó cũng rất nhanh ra về, Đồng Ngôn vẫn còn cảm thấy rất kinh ngạc mà ngồi cầm điện thoại thần người ra như vậy, rất muốn trực tiếp hỏi . Nhưng lại sợ làm như vậy lại khiến cho có những suy nghĩ khác, TV trước mặt chiếu bộ phim truyền hình về kỳ nghỉ hỉ, buổi chiều là chiếu Hoàn Châu Cách Cách tập 98, kịch tình trong phim hihi ha ha như vậy nhưng công chiếu nhiều năm rồi mà vẫn được mọi người thích.

      ở nhà ngồi coi phim cả buổi chiều.

      Đợi sau khi ăn cơm tối xong, bỗng nhiễn mới cầm áo lồng mặc vào người, đưa mắt nhìn điện thoại, thế mà lại hết pin, vội vàng nạp điện chút rồi lại chạy sang phòng bếp bên cạnh , “Cháu vừa mới nhớ ra, đêm nay có cuộc tụ họp của đám bạn học.” Bà nội ở trong bếp, cũng chỉ lắc đầu tỏ ý biết, “Được rồi, mau , mấy miếng sườn này bà để ngày mai cho cháu ăn.”

      Đồng Ngôn thở dài xin lỗi bà nội, “Có lẽ khuya cháu mới về, bà cần đợi cháu đâu.”

      xong liền mở cửa chạy ra ngoài.

      Ngày đó đưa về nhà từng qua ở gần đại học sư phạm Bắc Kinh.

      Khi ra khỏi cửa tàu điện ngầm gió rất lớn, đại khái biết nên phướng nào, vừa vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho : Đêm nay em rất muốn gặp .

      Qua lát, mới nhắn tin lại : Được, khoảng 10h hơn tìmem.TK

      Được, khi nào bắt đầu nhớ cho em biết, em cẩn chuẩn bị chút, mới có thể vụng trộm chuồn ra ngoài.

      Được.TK

      cho biết chính mình ở gần nhà , chỉ là trực giác của rằng ở nhà.

      tại mới hơn 6h tối, cách 10h còn rất lâu. Vì phải sạc pin cho điện thoại nên tìm rất nhiều tiệm fastfood, đều có nhìn thấy ổ điện nào, cuối cùng rút cuộc tìm được nơi ở cách trường đại học Bắc Kinh xa, tìm được quán bánh ngọt có ổ cắm điện, thuận tiện mua ly thức uống nóng, ngồi ngẩn người ngay bên cạnh cửa sổ, thuận tiện nhìn thời gian điện thoại.

      Cứ như vậy cho đến khi 10h đóng cửa.

      có chỗ nào nữa, đành phải đứng ở cửa đại học Bắc Kinh, tìm nơi tránh gió chờ tin tức của . Hơn 10h20 phút mới thấy gửi tin nhắn cho : bắt đầu tới chỗ em rồi.TK

      Đồng Ngôn nhắn lại cho rất nhanh chóng: Em đứng trước cửa trường đại học Bắc Kinh, cửa phía Đông.

      Được, nhanh chóng qua đó.TK

      Tay nắm chặt chiếc điện thoại, rút cuộc yên tâm nở nụ cười, quả nhiên là ở nhà.

      Rất nhanh, liền nhìn thấy bóng người rất quen thuộc, từ phía xa chạy tới, là Cố Bình Sinh. Lúc này chỉ có mình đứng ở chỗ này, rất nhanh dừng lại bên người , “Em đợi lâu chưa?”

      Khi chuyện, trong giọng còn lẫn chút thở dốc.

      vươn tay, thò vào trong túi áo của để sưởi ấm, “ lâu… rất lâu rồi., em rất đói, cơm tối còn chưa có ăn nữa.”

      bắt lấy bàn tay đút vào trong túi áo của mình, cầm lấy bàn tay đông cứng của , “Có chuyện gì mà em gấp như vậy, ngay cả cơm tối cũng ăn mà tới tìm ?” Tay rất ấm, trong lòng bàn tay còn có chút ẩm ướt.

      Đồng Ngôn cười cười dựa sát vào người , cả người chui trong lòng , gì.

      nên cái gì? ra cũng khuôn muốn đuổi theo mà hỏi ràng là có chuyện gì, chỉ là cảm xúc mãnh liệt, rất rất muốn gặp lần. ràng là rất đau lòng vì , cũng gặp được , ngược lại cảm thấy trời sinh chính là người làm cho người khác ỷ lại.

      Bất luận là nhìn khuôn mặt tươi cười của hay là giọng của , tất cả đều ấm áp như vậy.

      “Em đói bụng sao” Cố Bình Sinh ôm lấy , giọng mang theo chút ý cười, “ vẫn ở đây mà, khi nào nhớ muốn ôm đều có thể, trước tiên tìm chỗ nào lấp đầy bụng .”

      Đồng Ngôn ngẩng đầu nhìn , “Được, nhưng hơn 11h rồi, ở gần đây cũng có quán ăn nào.”
      “Nơi này cách nhà cũng rất gần.” cầm tay , “ đến nhà của ăn cơm tối vậy.”

      “Nhà của ?” nghĩ đến về thành phố này, hẳn là ở …

      Hẳn là phải ở khách sạn chứ? còn nghĩ tới vấn đề này.

      “Là nhà ông ngoại của .” vừa vừa cầm tay ở trong túi áo, cứ nắm như vậy mà về nhà.

      Nhà ông ngoại của ?

      Đồng Ngôn bỗng nhiên dừng bước, Cố Bình Sinh nghiêng đầu nhìn , có chút do dự mà , “Chúng ta vẫn nên xung quanh xem chút, xem gần đây có cái gì có thể ăn hay ?”

      Nhà ông ngoại của ? Chẳng phải phải gặp mặt người lớn trong nhà hay sao?

      Cố Bình Sinh nhìn ra vẻ mặt xấu hổ của , cười nắm chặt tay , “ phải sợ, Bình Phàm cũng ở đó rồi.”

      phải sợ…”Đồng Ngôn đến nửa câu, mặt cũng dần nóng lên, “Nhưng em sợ…”

      Kết quả cuối cùng vẫn là biết xấu hổ rồi vẫn theo ai đó về nhà…

      Đồng Ngôn cùng vào phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Cố Bình Phàm vừa ra khỏi phòng. ấy vừa nhìn thấy Cố Bình Sinh muốn cái gì, vừa hay nhìn thấy Đồng Ngôn ngừng lại, bỗng nhiên liền cười rộ lên, “Hai cậu làm sao mà mới hai ngày gặp nhau mà lại thành thế này rồi hả, cũng nửa đêm rồi mà.”

      Đồng Ngôn vốn khẩn trương, lại bị như vậy, càng xấu hổ hơn.

      Đến nhà người ta vào lúc này ổn.

      “Đừng khẩn trương…”Bình Phàm lập tức cười trấn an,” Ông nội của chị sớm ngủ rồi, hơn nữa là ở lầu, xa thế cũng nghe được nơi này chuyện.” Thời điểm ấy vừa chuyện dì giúp việc trong nhà cũng từ lầu xuống, nhìn thấy Cố Bình Sinh , “Cố tiên sinh buổi tối còn chưa ăn cơm, tại có muốn nấu vài món ?”

      Đồng Ngôn cảm thấy rất sửng sốt, nghĩ tới cũng có ăn cơm tối, chỉ cười để tự mình tùy tiện làm ít là được rồi, sau đó mang theo Đồng Ngôn vào phòng bếp. Khi mở tủ lạnh ra xem, Đồng Ngôn muốn chủ động qua phụ giúp, nhìn thấy trong tủ lạnh có ít bánh sủi cảo được làm sẵn, lại thuận tay cầm lấy hai quả trứng cùng mấy quả cà chung, chuẩn bị làm canh cà chua trứng.

      Cố Bình Sinh nhận lấy đồ trong tay , nhìn ra ngoài cửa phòng bếp khép hờ, mới hạ giọng nhìn , “ làm gì mà cơm tối cũng chưa có ăn thế?” vặn vòi nước, rửa cà chua, “Vừa rồi bận việc, còn chưa kịp ăn cơm.”

      hiểu sao lại đau long, bước tới, từ phía sau ôm lấy , dùng mặt cọ cọ chút, lầm bầm lầu bầu câu, “Là do có nhiều việc nên ngay cả cơm cũng ăn à…”Hai tay của còn ướt sũng, cầm quả cà chua chín, xoay người cúi đầu nhìn , “Vì sao bỗng nhiên lại muốn gặp ? Ngay cả cơm tối cũng ăn mà chạy tới đây rồi?”

      “Em nhớ .” Đồng Ngôn da mặt dày, ngẩng đầu .

      chỉ ừ, cười rất tươi nhìn , “Có gì nữa?”

      có gì..” Đồng Ngôn nhìn ánh mắt của , từng tiếng , “Em nhớ , cho nên cảm thấy đêm nay nhất định… lập tức phải đến gặp cho bằng được.”

      chuyện, chỉ dùng hai cánh tay ở sát người mà thuận tiện đem ôm vào trong lòng, tay vẫn cầm quả cà chua còn chảy nước, rất im lặng cúi đầu hôn , tiếng động cũng dùng sức.

      Nước từ quả cà chua chảy từng giọt sàn nhà, rất nhanh liền tạo thành vũng nước .

      Qua lúc sau, mới buông ra, “Tối hôm qua có phải là em khóc hay ?”

      có đâu.” Đồng Ngôn theo bản năng phủ nhận.

      đem trái cà chua đặt ở bàn đá cẩm thạch, lấy ở cái giá bên cạnh chiếc khăn mặt sạch , lau khô tay, “Rất nhiều sinh vật đều có hệ thống phân thanh , tựa như cá heo, nếu như em mô phỏng thanh khi con cá rơi xuống nước, nó thờ ơ, nhưng nếu em ném xuống con cá thực , nó lại có thể vồ tới cách chính xác, bởi vì chúng nó dựa vào sóng siêu do chính chúng phát ra, có thể nghe thấy được biến hóa của hoàn cảnh. Các heo cùng cá heo trong lúc này cũng là dựa vào sống mà trao đổi và liên lạc với nhau.”

      Đồng Ngôn dựa vào người , nghe rất thú vị, nhưng vì sao bỗng nhiên lại đến cá heo.

      “Cho dù ở trong vùng tối đen như mực, chúng nó cũng có thể tìm được lẫn nhau, bởi vì ngôn ngữ của chúng chịu hạn chế của khoảng cách, thậm chí có thể vượt ra ngoài khoảng mấy trăm cây số.” tạm dừng vài giây, giọng rất trầm thấp, “Trao đổi cũng nhất thiết phải cần đến tai nghe, cho nên… có thể nghe thấy em khóc.”
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 28: Muốn được ở bên (1)

      xong, lấy con dao từ cái giá lớn xuống, đem cà chua cắt thành bông hoa sáu cánh, cũng ngẩng đầu lên mà hỏi, “Có phải cắt cà chua xong là được nghỉ rồi phải ?”

      Đồng Ngôn trả lời tiếng, dường như có nghe gì.

      Rất nhiều cảm xúc, chưa bao giờ ở trước mặt ai mà để lộ ra ngoài, cho dù là ở nhà, vẫn luôn duy trì bộ dạng thèm quan tâm bất cứ thứ gì, biểu tình vô tâm vô phế. Khóc lóc hay gì đó, chỉ là ở thời điểm thể chịu đựng được nữa mà thôi.

      Cố Bình Sinh quay đầu nhìn , “Làm sao vậy?”

      biết.” Đồng Ngôn thở dài hơi, “Em cảm thấy em dễ dàng bị người khác làm cho khóc như vậy sao?”

      nghe được mà cảm thấy buồn cười, tùy tay cầm lấy cánh hoa cà chua vừa mới cắt xong, đưa đến bên miệng , “Đừng khóc nữa, dỗ được em đâu.”

      “vậy mà còn chuyện tình cảm như thế nữa sao…” nháy mắt mấy cái, cảm thấy kiên trì của mình sắp sụp đổ rồi, khi nước mắt tràn hốc mắt, lập tức đem mặt vùi trong lòng , Cố Bình Sinh chỉ có thể buông dao, ôm dỗ cả nửa ngày.

      Sau này ngẫm lại, những gì, Đồng Ngôn cũng nhớ .
      Chỉ ấn tượng sâu sắc với lời khẳng định của , biết dỗ người khác.

      Cửa bỗng nhiên bị mở ra, Cố Bình Phàm vừa định gì, thấy Đồng Ngôn vội thoát khỏi vòng tay của Cố Bình Sinh, mắt vẫn còn hồng hồng, khỏi nở nụ cười, “Chị vào có sao ?”

      Cố Bình Sinh mặc kệ chị ấy, tùy tay cầm lấy bông hoa cà chua, đưa lên miệng ăn.

      Cố Bình Phàm đóng cửa lại, thuận tay nắm lấy bả vai của Đồng Ngôn, ghé vào bên tay , “Chị cho em bí mật này, cậu ấy chưa bao giờ biết dỗ bạn đâu. Trước kia khi chị thăm cậu ấy, tận mặt thấy bé tóc vàng ở trong phòng của nó, khóc rất khổ tâm, nhưng mà cậu ấy lại ngồi ở ghế sofa mặc kệ bạn khóc ra sao khóc, cậu ấy ngồi đọc sách.” Cố Bình Phàm xong, mím môi cười rộ lên,”Nếu là chị chị cũng tuyệt đối chịu được, cậu ấy trong chuyện đương cần phải có người thúc đẩy chút, tâm lý thêm chút nữa, có cần phải nhàm chán như vậy chứ?”

      “Đúng vậy…”Đồng Ngôn cố gắng nhớ lại, làm ra dáng vẻ của Cố Bình Sinh thường ngày, “Thầy Cố thực rất tốt.”

      “Tốt? Tốt như thế nào, hử?” Cố Bình Phàm tò mò nhìn .

      …………

      Đồng Ngôn có chút quẫn bách, loại vấn đề này như thế nào.

      bị Cố Bình Phàm nhìn như vậy có chút đỏ mặt, bị chị 30 tuổi hỏi vấn đề như vậy, đối phương lại là chị họ của Cố Bình Sinh… đúng là quái dị… cũng may Cố Bình Phàm phải là người nhiều chuyện, đối mặt với Cố Bình Sinh cười tốt lành gì thế kia liền chuyển vào vấn đề chính, ý chính là để bố trí tốt việc kiểm tra lại gì đó…

      Hai người ra ít, tỉ mỉ.

      Đồng Ngôn đém mấy cái sủi cảo bỏ vào trong nồi nước sôi, làm bộ như nghe hiểu gì.

      Bởi vì mở bếp nấu cho nên phòng bếp rất nhanh ấm áp lên.

      Khi Cố Bình Phàm rời , vừa vặn nồi nước bếp sôi thêm lần nữa.

      rót chén nước lạnh, đổ vào trong nồi nước sôi, nồi sủi cảo lại an tĩnh lại. Cố Bình Sinh đứng bên thường lấy cà chua đút cho ăn, đến cuối cùng mấy quả cà chua để nấu canh đều bị hai người bọn họ ăn hết. quay đầu lại nhìn phần nước màu đỏ còn sót lại thớt, oán giận nhìn , “Nếu sớm biết ăn sống như thế này ban đầu thêm chút đường vào rau trộn rồi.”

      cười cười, rất tự nhiên mà đứng sát vào người , khi muốn hôn điện thoại của Đồng Ngôn đổ chuông.

      “Em có tin nhắn.” Đồng Ngôn nghiêng đầu tránh , lôi điện thoại ra.

      dãy số xa lạ, nhưng ngữ khí lại xa lạ chút nào, là Phương Vân Vân : Mấy ngày nay có thời gian ? Ngày mai tôi muốn mời cậu ăn cơm.

      Ngữ khí bình thản giống như những người bạn học cũ bình thường, nếu phải vì quan hệ với Lục Bắc, có lẽ chỉ là người bạn học cũ, vẫn là quan hệ bằng hữu được thân thiện mà thôi.

      Đồng Ngôn ấn nút tắt máy, đưa tay bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục nấu sủi cảo. Khi nước sôi lần thứ ba, sôi trào rất lâu, lại nhìn chằm chằm mặt nước có phản ứng gì.

      Cố Bình Sinh đứng ở phía sau, đưa cằm tựa lên vai , thấp giọng , “Đồng Ngôn vô kỵ, sủi cảo sắp cạn nước rồi.”

      Đồng Ngồn thoáng như tỉnh mộng, tắt bếp, múc sủi cảo ra cho .

      Sau đó lại bắt đầu luống cuống tay chân tìm dấm chua, đến cuối cùng khi chuẩn bị xong xuôi mới đem đôi đũa đưa cho Cố Bình Sinh. nhận lấy đôi đũa, ăn cái sủi cảo, ở trong màn hơi nước trắng nóng hôi hổi, đưa tay kéo qua ngồi đùi của mình, “ ăn rau hẹ, bị dị ứng.” à tiếng, chỉ vào đĩa sủi cải, “Tất cả đều có rau hẹ sao?”

      phải….” nhớ lại, “ nhớ là còn có thịt lợn, cải trắng, vừa rồi quên cho em biết.”

      ra mấy loại nguyên liệu này đại khái có thể xuyên thấu qua lớp bột của sủi cảo ra bên ngoài, nên có thể nhận biệt được thông qua màu sắc khác nhau của sủi cảo.

      Nhưng Đồng Ngôn nghe như vậy cũng yên tâm, liền giúp cắn nửa cái bánh, “Đây là thịt lợn và cải trắng.”

      Vừa xong mới cảm thấy đúng, chính mình cắn qua rồi lại để cho ăn…

      Cố Bình Sinh khẽ cười, cắn nửa cái bánh đôi đũa của , ăn ngon lành, “Dùng cách này cũng rất được.”

      phải… định để cho em ăn thử nửa trước rồi mới ăn đấy chứ?” Đồng Ngôn cảm thấy hơn nửa đêm rồi, lại ở phòng bếp trong nhà ông ngoại của mà làm như vây, có điểm ái muội lẫn bất lương.

      “Còn có cách nữa…”Cố Bình Sinh dùng chiếc đũa đâm thủng lỗ chiếc bánh, “Làm theo cách này chừng càng đơn giản hơn được chút.”

      Đồng Ngôn cắn đầu đũa, dở khóc dở cười nhìn .

      Cũng sớm…

      còn cúi đầu sủi cảo.

      Đồng Ngôn rất thích ngồi nhìn ăn, nhìn ăn ngon lành như vậy, cũng có bộ dạng nghiêm túc quá hay có quy định gì trong lúc ăn.

      Mỗi lần nhìn ăn, đều cảm thấy chính mình ăn cái gì cũng ngon hơn.

      Cả hai người đều rất đói bụng, rất nhanh liền ăn xong, tiếp tục bận rộn với công việc rửa chén. Loại công việc này chủ yếu là do Cố Bình Sinh đảm nhận, Đồng Ngôn nhiều nhất chỉ lấy giẻ sạch lau khô chén mà thôi, lau khô loạt chén bát, đũa rồi để lên kệ bát.

      Bận việc cả nửa ngày, ra là cùng nhau ăn cơm tối rồi đưa về nhà.

      Bởi vì thời gian quá muộn, Cố Bình Sinh sợ gọi được xe taxi, liền tự mình lái xe đưa về nhà. Khi xe dừng dưới lầu, bỗng nhiên cảm thấy luyến tiếc, ngồi chuyện cùng , muốn xuống xe.

      Điều hòa trong xe thực ấm, chỉ mắc chiếc áo sơ mi, hai cúc ở cổ áo cũng có cài lại, từ góc độ này của có thể nhìn thấy hình xăm dưới cổ áo. chưa từng nhìn tỉ mỉ những hình xăm người của , rất ngạc nhiên chỉ chỉ lên bờ vai của , “Hình xăm của , là từ bả vai đến cánh tay, hoa văn hoàn chỉnh là cái gì vậy?”

      nhìn theo phía tay chỉ, cúi đầu nhìn bả vai mình, “Muốn xem để cởi áo ra mới có thể thấy toàn bộ được.”

      Đồng Ngôn nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, đỏ mặt.

      cũng có ý tứ đó, tuyệt đối có mượn cơ hội mà có ý tứ sỗ sàng như vậy…

      Cố Bình Sinh nhìn ra được ý nghĩ trong đầu , đưa tay búng lên trán quả, “Trong đầu em suy nghĩ cái gì thế hả?”

      xoa cái trán, bỗng nhiên liền nghĩ tới lời của Cố Bình Phàm, “Em nghĩ… còn chưa có trả lời vấn đề của em.”

      “vấn đề gì?”

      “Bạn cũ của ….” Tâm tư của là tò mò, tuyệt đối phải áp xuống dục vọng ghen tuông trong lòng, “Chị … bạn trước kia của tóc vàng? Mỹ nữ?”

      phỏng chừng dự đoán được lại chuyển đề tài nhanh như vậy, giống như nhớ lại chút rồi mới , “Hình như là vậy, nhưng mà cũng rất lâu về trước rồi.”

      Cho tới tận hôm nay trừ bỏ giao lưu cùng với lưu học sinh hoặc giảng viên nước ngoài, cũng chưa từng tiếp xúc với người ngoại quốc nào khác, nhất là mỹ nữ tóc vàng, thực là chưa từng thấy qua. nghĩ lại cảnh tưởng trong phim truyền hình Âu Mĩ, lại nhìn lại người Cố Bình Sinh, nghĩ như nào cũng được tự nhiên…”Vì sao lại là lâu về trước chứ?”

      Chẳng lẽ từng phải trải qua tổn thương gì sao?

      “Bạn cũ của …chắc là thời trung học.” còn bắt đầu kể lại cho nghe, “Khi đó tuổi còn trẻ, có vài năm thích những cùng độ tuổi, sau này bỗng nhiên cảm thấy loại tình thực rất phiền toái, bắt đầu chậm rãi đem hứng thú chuyển dời sang việc khác.”

      “Trung học sao?” Đồng Ngôn yên lặng tính toán, “ là rất lâu rồi.”

      Khó trách lần đầu tiên hẹn hò, sau khi cơm nước xong về, còn cảm thán bản thân mình có kinh nghiệm gì. Cuối cùng lại quyết định đưa tham gia Lễ Vọng… cảm thấy buồn cười, đưa tay đến chỗ máy điều hòa, làn gió ấm áp thổi vào trong lòng bàn tay, rất thoải mái.

      “Còn mối tình đầu của sao?” còn chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục hỏi , “ còn nhớ ?”

      “Là người hoa…” cho đáp án ngắn gọn, cười rất ấm áp, cúi người giúp mở dây an toàn,. “Vừa lòng chưa em?”

      Làm sao có thể vừa lòng cơ chứ…

      nheo mắt lại, cảm thấy chính mình đúng là tự tìm khổ, lại cảm thấy rất ghen tị.

      Vẫn là tự mình chuốc lấy phiền não.

      Đồng Ngôn nhìn thời gian chiếc đồng hồ nơi cổ tay của , 11h15 rồi.

      “Mấy ngày nghĩ này em cũng rất rảnh rỗi…” vẫn ngồi tựa người vào ghế phụ, nhìn , “ sao?” Nhớ lại toàn bộ buổi tối, dường như có làm được chuyện gì cho đứng đắn cả, đói bụng chạy đến gần nhà , đứng trong phòng nấu bánh nhận được tin nhắn ngẩn người, đến cuối cùng là tới giờ mà ăn hết mâm sủi cảo…

      Chỉ có vậy mà để đến nửa đêm rồi, lại giảm bớt được lo lắng lúc ban ngày.

      nhìn , cảm thấy điều gì cũng quan trọng, chỉ cần ở bên là tốt rồi.

      “Mấy ngày tiếp theo cũng có việc gì cần làm….” lấy áo lông từ sau chỗ ngồi, đưa cho , “Cho nên em cần đâu, có thể biết.”

      vâng tiếng, nhận áo lông mặc vào, vừa muốn gì, chợt có người ở phía sau gõ lên cửa kính xe.

      Đồng Ngôn quay đầu lại, tim đập loạn nhịp.

      Bà nội biết khi nào xuống dưới, lúc này bước đến bên cạnh cửa xe chỗ người, nếu gõ cửa kính xe, ngay cả Cố Binh Sinh cũng để ý đến. thấp giọng xuống xe, Đồng Ngôn mới giật mình mở cửa xe, “Bà làm sao lại xuống dưới này thế ạ? Bên ngoài lạnh như thế…”

      Sắc mặt của bà nội có chút nghiêm túc.

      Bà nội thay sửa lại mũ lông ở phía sau, nhìn về Cố Bình Sinh bước xuống xe, “Thầy Cố, có thời gian chuyện chút ?”

      Cố Bình Sinh theo sau Đồng Ngôn xuống xe, căn bản chưa kịp mặc áo khoác. Gió bắc rất lớn, vạt áo sơ mi của bị gió thổi bay lên, lại cũng có ý tứ quầy lại xe lấy quần áo, chỉ gật đầu , “vâng ạ, bà nội muốn chuyện ở đây hay là lên lầu ạ?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :