1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn Đời Bên Nhau - Mặc bảo Phi Bảo (65 chương+ PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 19 : Người trong lòng (1)
      Đây là lễ Noel đầu tiên của ở Thượng Hải.

      Tuy rằng từ học ở trường học của những người theo đạo, cũng chỉ bởi vì họ dạy học rất nghiêm túc, cũng phân biệt người theo đạo thiên chúa hay gì. Nhưng ra Cố Bình Phàm từ đầu tới cuối là tín đồ thành kính, đêm nay nhất định giáo đường làm lễ đến nửa đêm.

      Cho nên rất sớm hẹn với Cố Bình Phàm, dạo cửa hàng tổng hợp.

      Chính là dự đoán được, có nhiều người như vậy.

      Cố Bình Phàm nhìn vào những trang phục con trước mặt, có chút mờ mịt, “TK, em muốn mua cái gì thế?”

      trầm ngâm lát, “Trang phục con .”

      Cố Bình Phàm đưa mắt quét cao thấp của vòng, vừa định hỏi hai câu nhưng bỗng nhiên lại hiểu được, “Là cho sinh viên của cậu, Đồng Ngôn kia sao?” ấy vừa xong, vừa nhường đường cho vài sinh viên định qua.

      “Dáng người của chị cùng ấy tương tự nhau, thưởng thức cũng có thể…” cũng có phủ nhận gì, chỉ cảm thấy chính mình đứng ở giữa mấy này cảm thấy rất chật chội, có chút ngột ngạt, “Thay em mua chút quần áo phù hợp với ấy, em muốn làm quà Noel cho ấy.”

      nâng tay nhìn thời gian, “Em ở dưới lầu Coffee Bean chờ chị, khoảng 20 phút nữa nhé?”

      Nhìn là cầu người, ngữ khí nho nhã lễ độ, nhưng lại hoàn toàn cho người ta cơ hội cự tuyệt.

      Cố Bình Phàm quen với tác phong của từ , ngay cả cũng đều lười , trực tiếp nhận chức trách này mà chen vào đám người.

      đến dưới lầu Coffee Bean, nhưng cũng kín người, có chỗ người, tùy tiện gọi tách trà rồi đứng đợi.

      Vận khí tốt, đợi cho đến khi người phục vụ mang trà tới, vừa vặn ở góc sáng nơi cửa sổ có người rời . Có đôi tình lữ mặc áo đôi qua bên người, hihi ha ha cười, người nam sinh bỗng nhiên đưa ra cái hộp, biết trong đó có cái gì, mở ra nháy mắt che miệng thét chói tai, làm đủ biểu tình khoa trương.

      “10 phút.” Bỗng nhiễn có cái túi lớn che khuất tầm mắt của , “Áo lông, khăn quàng cổ, đều là chọn theo sở thích của chị. Xét thấy cậu tán tụng thưởng thức của chị, chị liền chiếu theo sở thích của chính mình mà mua.”

      mở túi giấy ra nhìn, thế nhưng vẫn là màu xanh ngọc, “Chị làm sao mà luôn giẫm chân tại chỗ thế này? Thích màu này cũng đến bảy tám năm rồi còn gì?”

      Cố Bình Phàm lấy ví tiền ra, chuẩn bị mua nước, “Tối hôm đó em có với chị, Đồng Ngôn mặc màu này lên người nhìn rất đẹp.”

      xong liền đứng lên, mua ly café trở về.

      Vị trí hai người ngồi là ở góc khuất nhất, thời điểm Cố Bình Phàm bưng tách café trở về suýt nữa bị xô đẩy mà làm đổ tách café lên người ta, gian nan chen qua lấn lại giữa đám người mới tới được chỗ ngồi, nhìn Cố Bình Sinh tựa vào ghế sofa, bỗng nhiên mím chặt môi đánh giá cậu em họ này.

      “Em cùng với sinh viên của mình…” nghĩ nghĩ để tìm từ, cuối cùng quyết định dứt khoát gọn gàng, “Có phải đương hay ?”

      Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, , “Vừa mới bắt đầu.”

      Cố Bình Phàm nhướng mày, nhấp hớp café, bỗng nhiên đến chuyện mà trước giờ thủy chung có đề cập qua, có thể vấn đề kiêng dè.

      “Mấy ngày trước chị cùng số bác sĩ khoa tim mạch của Thụy Kim chuyện phiếm, có nhắc tới tên của mẹ em, nghĩ tới bọn họ còn nhớ rất bác sĩ nổi danh của khoa tim như vậy,…” uống hớp café, tiếp tục , “Nhiều năm như vậy qua, ngay cả thể nhưng mọi người vẫn còn nhớ dì như vậy, TK, có phải em chưa quên được chút nào hay ?”

      vẫn chuyện, cầm lấy tách trà.

      Trà có chút lạnh rồi.

      “Tuy rằng cậu chưa bao giờ , chị biết cậu vẫn cảm thấy cậu rất mẹ của cậu, “Bình Phàm , “Dì là người học luật, cậu liền nhất định phải học luật, chị thấy rất , cậu lúc trước có thể có lựa chọn tốt hơn. Dì là bác sĩ khoa tim mạch, cậu cuối cùng liền thi vào làm bác sĩ khoa tim mạch… bao gồm cả tên của cậu, TK, Đồng Kha, Cố Đồng Kha. người của cậu đều là bóng dáng của dì.”

      vẫn chuyện.

      Đến cuối cùng Bình Phàm cũng cảm thấy đề tài này làm cho người ta thoải mái chút nào.

      thở dài, “Kỳ chị muốn rằng, cậu cần phải ràng, tình thầy trò có phải hay cũng bởi vì mẹ cậu? Đây phải là nước ngoài, cậu rất ràng tình thầy trò được hoan ngênh như vậy. Hoặc bởi vì kia có tên là Đồng Ngôn?” đoán, hỏi ra nghi vấn cuối cùng, “Hoặc là ấy cũng trải qua những chuyện giống như cậu?”

      Màu trắng gốm sứ nơi tách trà, đưa lên bên miệng, hiểu liền dừng chút.

      Cố Bình Phàm nhìn tiếp tục uống trà, hoàn toàn hiểu được, mình đơn phương độc thoại, khi muốn dừng hỏi nữa lại bất ngờ trả lời, “Nơi này phát mở bài hát gì vậy? Nếu đúng chủ đề là gì thế?”

      Cố Bình Phàm giật mình, nghe lát rồi lắc đầu , “Nghe ra, hẳn là nhạc trẻ, tại đều là đám trẻ thích nghe, đa số là chị chưa từng nghe qua lần nào.”

      “Chưa từng nghe qua sao?”

      “Ừ, chưa từng nghe qua.”

      “Mỗi khi em quen biết người bạn mới đều có loại cảm giác này, xa lạ, chưa từng nghe qua, phỏng chừng cũng có cơ hội nghe lại, “ , nhìn vào ánh mắt của Bình Phàm, “Chị lớn lên cùng em từ , cho nên khi chị cùng em chuyện, em còn có thể nhớ thần thái ngữ khí của chị khi đó. tại ngẫm lại, từ khi sinh bệnh cho tới hôm nay ràng quá mấy năm, ngay cả giọng của Tử Hạo, em đều quên thể nhận ra được.”

      Lần này đổi lại là Cố Bình Phàm trầm mặc.

      “Đối với giọng của phụ nữ, em nhớ nhiều lắm, nhưng ngày đó gặp lại Đồng Ngôn, giọng của ấy em lại nhớ rất ràng.”

      Xác thực mà là giọng của ấy lúc mười ba mười bốn tuổi.

      “Là cảm giác quen thuộc.” xong, vài ngón tay cũng miết những đừng nét tinh xảo nơi hoa văn tách trà.

      Có lẽ ngay từ đâu, là vì khó có được cảm giác quen thuộc này.

      bỗng nhiên thay đổi ngữ khí, “Sau đó sao? Ai còn phải ràng…” Tóc chặn ánh mắt của , ánh mặt trời mềm mại bên cửa sổ, cười đến ấm áp vô hại như thế, “Loại cảm giác này nếu có thể ràng, thượng đế liền biết dùng câu chuyện chiếc xương sườn để qua loa mà tắc trách người đời, mà hình dung tình .”

      Cố Bình Phàm lại cười ngừng, “ cần khinh nhờn tín ngưỡng của chị.”

      “Hoàn toàn có khinh nhờn, “ , “Chị tin cái gì đó như vậy, em cũng có nhận thức giống như vậy thôi.”

      “Ví dụ như?” buồn cười nhìn .

      “Ví dụ như, hôn nhân là lễ vật của thượng đế, là thần thánh. Lại ví dụ như thương đế đem hôn nhân tính như là lễ vật ban cho loài người, nhưng chỉ có những người trong hôn nhân nó mới biểu đạt loại thân mật đương nhất định, ở ngoài hôn nhân tính là sai lầm.” hổ là học ở trường giáo hội mà ra, quả thực nghĩ cũng muốn nghĩ thêm nữa, “Cái đó… là niềm tin nơi đáy lòng của em.”

      chuyện lúc qua 6h chỉ còn lại mình .

      nhớ Đồng Ngôn qua thời gian thi xong, vốn nghĩ ở chỗ này chờ đến 5h30. Đáng tiếc kế hoạch bị cắt ngang, La Tử Hạo ở Tân Thiên Địa gửi tin nhắn cho , nhất định tối nay phải gặp được . đối với phong cách tụ tập theo kiểu nước ngoài tính là quen thuộc, vốn muốn dẫn Đồng Ngôn ăn cơm nên chuẩn bị Tân Thiên Địa, nhưng chịu nổi tin nhắn tra tấn của La Tử Hạo nên chỉ có thể tới đó trước bước.

      Ví trí tốt nhất của nơi đây, ta sớm an bài rất tốt.

      “Những thứ kia…” La Tử Hạo vừa ngồi xuống, liền nhìn thoáng qua túi giấy bên cạnh bàn, còn nhìn thấy ràng nữ trang bên trong…”TK, cậu hẹn với Triệu Nhân sao?”

      “Chuyện của cậu và bạn cũ có thể cần nhắc đến tôi ?” vẫy tay, muốn gọi rượu.

      La Tử Hạo cười rộ lên, “Đừng với tớ là cậu hẹn với bạn chứ? Tớ từng gặp ấy rồi sao?”

      Nhân viên phục vụ bưng bình đựng rượu tới, vẫy tay ý rót cho La Tử Hạo trước.

      “Cậu chưa có gặp qua ấy bao giờ, nhưng lát nữa ấy đến đây.”

      La Tử Hạo suýt nữa bị tàn thuốc làm bỏng tay, chỉ cảm thấy chính mình giống như là qua đời rồi chưa gặp người bạn này, như thế nào mà lại có biến hóa lớn như vậy?

      Từ khi nhận được tin nhắn, giống như là làm sai chuyện gì đó.

      Nhưng Trầm Diêu đường đều giọng thầm, nhờ nhất định phải cùng ấy ăn cơm với hai người kia, căn bản có cơ hội cự tuyệt. Cuối cùng đành chột dạ nhắn tin cho Cố Bình Sinh, chính mình có lẽ đến muộn chút. Rất nhanh gửi tin nhắn trả lời

      sao, chờ em. TK
      Đầu óc giống như cái đồng hồ, bắt đầu im lặng tính toán thời gian.

      6h tối là có thể đến được nội thành, ăn nhanh chút, hoặc ăn nửa bữa ăn rời .

      Bảy giờ hơn là có thể đến chỗ rồi.

      Trầm Diêu nghĩ tới hẹn hò lại thuận lợi như vậy, trước nơi đến, chỉ muốn chiếu cố hai vị khách đến từ phương bắc mà thôi, muốn họ đến thử đồ ăn Thượng Hải, liền đến nơi ăn uống ở tầng cao nhất của Tân Thiên Địa.

      Kết quả vừa đến cửa mới phát có hơn trăm người còn chờ để có được chỗ ngồi. nhìn thấy nhiều người như vậy mà có chút đau đầu.

      Vừa định , Trầm Diêu bất ngờ dừng lại, “Đồng Ngôn, nhìn kìa, là thầy Cố.”

      Tâm tư vì lừa dối mà có chút hoảng hốt.

      quay đầu lại, xuyên qua cửa thủy tình nhìn thấy Cố Bình Sinh ngồi ở vị trí bắt mắt đó.

      Đồng thời cũng nhìn thấy bọn họ.

      Trầm Diêu cách tấm cửa kính vẫy tay chào hỏi, cũng chỉ có thể làm theo động tác của Trầm Diêu, mang ý chào hỏi.

      Sau đó thấy thu hồi tầm mắt, tiếp tục cùng người ngồi đối diện chuyện.

      “Giảng viên của trường các cậu thực nhã nhặn đến biến chất quá thôi…”Thành Vũ cười cười, “Nhìn giống như giảng viên luật gì cả.”

      Trầm Diêu níu lấy cánh tay Đồng Ngôn, “ ấy lần đầu tiên đến đây, tớ cũng cảm thấy rất hoảng sợ, làm thay đổi hoàn toàn ấn tượng của tớ đối với người học Luật. Thôi bỏ , người ở đây nhiều quá, tớ đưa các cậu đến gần nhà tớ ăn vậy. Tớ quên mất hôm nay là đêm giáng sinh, có người quen ở những nơi như thế này đảm bảo có chỗ ngồi.”

      Thành Vũ nhún vai, “Tớ sao cũng được, đây là địa bàn của hai cậu, bọn tớ chỉ có thể để hai người an bài thôi.”

      Đông Ngôn suy nghĩ cách hỗn loạn, suy nghĩ vô số lý do, lại tìm thấy lí do gì để rời .

      Kết quả chỉ có thể yên lòng mà theo Trầm Diêu xuống lầu, bởi vì là dịp lễ, căn bản rất khó đón được xe taxi, bọn họ phải bộ cũng khoảng 30 phút, cố gắng yên lặng nhớ đường, miễn cho trong chốc lát tìm được đường trở về.

      nghĩ cái gì vậy?” Trầm Diêu gọi xong món, thấp giọng hỏi , “Tớ thấy từ lúc cậu nhìn thấy bạn trai tới giờ, cậu cứ thất thần như vậy là sao. Tớ nhìn thấy ta cũng rất được, chỉ là cãi nhau thôi mà, là thú vui khi đương, cãi cọ ầm ĩ đủ rồi tìm thời điểm thích hợp làm hòa thôi.”

      Đồng Ngôn uống trà hoa cúc, thấp giọng , “ ấy là bạn trai cũ, tại có quan hệ gì với tớ cả.”

      “Bạn trai cũ?” Trầm Diêu mở to hai mắt, lập tức nắm lấy tay , “ phải chứ, tớ biết tình huống trước kia thế nào nhưng bây giờ ấy cũng vượt qua 1400km, đuổi tới Thượng Hải. Tớ ủng hộ cậu.”

      Lục Bắc phỏng chừng chưa thấy người khác có thể vì chuyện của mình mà nháo thành như vậy, cùng Thành Vũ liếc nhau, muốn cười mà được.

      “Đúng rồi, The longer you have to wait for something, the more you will appreciate it when it finally arrives. Câu này rất hay.”

      Lục Bắc sợ run chút, nghi hoặc nhìn ĐồngNgôn.

      Đồng Ngôn đưa tay ở dưới bàn nắm lấy cánh tay của Trầm Diêu, kịp nhắc nhở Trầm Diêu bật thốt nên lời, “ phải là gửi tin nhắn đó sao? muốn chờ Đồng Ngôn?”

      “Đồng Đồng?” Sắc mặt Lục Bắc có chút khác thường, nhìn .

      Đồng Ngôn nhếch môi, do dự vài giây mới , “Ừ, là người trong lòng mình bây giờ.”

      Toàn bộ căn phòng đều an tĩnh lại, Trầm Diêu dần dần hiểu được chính mình làm cái gì. Thành Vũ bỗng nhiên ho tiếng, “Trầm Diêu, theo ra ngoài mua gói thuốc ?” Trầm Diêu khó được thức thời, lập tức ra ngoài, để lại hai người bọn họ.

      Đồng Ngôn thủy chung nhìn Lục Bắc, cũng gì.

      Tay của nắm chặt cái chén trong tay, siết chặt giống như dùng hết sức vậy.

      tiếp tục uống trà, “ Có lẽ nên thử chút mới phát ra ấy… cũng xấu xa cho lắm. mang nhẫn cưỡi, ở cùng nhau, đêm giáng sinh tới tìm em, điều này có thể thay đổi được cái gì, kết hôn rồi. Sinh viên luật làm sao có thể hiểu được luật hôn nhân như thế chứ?”

      miễn cưỡng câu như vậy, sau đó cũng gì nữa. Lúc trước là Phương Vân Vân tách hai người bọn họ ra, có thể cố gắng quên Lục Bắc, lại thể cười chúc phúc cho ta. Nếu có vụ tai nạn xe ấy, đêm giáng sinh này là thế nào đây?

      Hai người lại gì nữa, rất nhanh đứng dậy rời , với Trầm Diêu chính mình có việc phải .

      Trầm Diêu có chút ngớ ngẩn, nghĩ tới chính mình muốn hợp tác cho bạn lại có kết quả như vậy. Thời điểm trở về, Đồng Ngôn nhanh hơn chút, hai 20 phút đến cửa Đỉnh Thái Phong.

      Dọc theo đường , muốn gửi cho tin nhắn nhưng lại biết nên cái gì.

      Có khả năng bây giờ rồi? Nếu rồi nên làm cái gì bây giờ?

      8h rồi, trong nhà ăn vẫn ồn ào tiếng người như cũ.

      vẫn còn ngồi tại vị trí bắt mắt kia. Người bạn của rời rồi.

      Áo khoác vắt ghế dựa bên người, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xám tro, nhìn từ góc độ này có thể nhìn thấy được ngọn đèn của Tân Thiên Địa phản chiếu lên chiếc áo, mà liền đưa lưng về phía ngọn đèn, tay phải cầm cuốn tạp chí, để hờ bàn lật từng tờ từng tờ xem chăm chú.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 20 : Người trong lòng (2)

      Những xung quanh đều là ăn mặc xinh đẹp mà đến, ngày hôm nay gặp mặt có thể xem là ngày hẹn hò của các đôi tình nhân.

      Đồng Ngôn bỗng nhiên có chút do dự.

      Quần áo mùa đông của nhiều lắm, cũng thể giống như Trầm Diêu có rất nhiều quần áo để phối hợp như vậy. Đôi giày cao gót dưới chân vẫn là đôi giày chuẩn bị cho bữa dạ tiệc tối hôm nọ… bởi vì còn thi nên cũng có trang điểm.

      “Tiểu thư, đặt chỗ chưa?” Nhân viên phục vụ nhìn này cứ đứng ở cửa, biết là có vào hay , lễ phép hỏi câu.

      gật gật đầu, rút cuộc cũng vào.

      Cho đến khi ngồi xuống, mới khép lại cuốn tạp chí trong tay.

      có thói quen dùng tay trái, bỗng nhiên phát ra cũng giống , hai tay đều có thể dùng nhưng luôn có thói quen dùng tay trái.

      “Em xin lỗi.” Đồng Ngôn quyết định thẳng thắn thừa nhận sai lầm trước mặt , thái độ cực kỳ thành khẩn, “Nhớ tối hôm đó, em có với về việc Trầm Diêu thích người khi mới chỉ nghe qua giọng , người kia chính là bạn học trung học của em.”

      Nhân viên phục vụ tới, tay là cuốn menu.

      đưa mắt nhìn lượt, đều rất đắt.

      “Phiền lấy thêm cho tôi tách trà là được.” bỗng nhiên , “Có thể đưa đồ ăn lên được rồi.”

      Đợi cho nhân viên phục vụ rời , lại đưa mắt về phía , cười , “Em tiếp tục , nghe rất thú vị.”

      Thú vị…

      Đồng Ngôn nghe ngữ khí của ,cũng giống như là tức giận, rút cuộc cũng thở phào.

      “Hôm nay là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, cho nên Trầm Diêu em nhất định phải cùng với ấy lúc, miễn cho ấy xấu hổ.” ngượng ngùng cười, “Em cũng biết tính em, chưa bao giờ cự tuyệt nhờ vả của bạn bè mà. Vừa rồi… là chỉ vì cùng Trâm Diêu mà thôi.”

      Có lẽ là từ đến lớn, những người có thể để cho chính mình có cảm tình mà ỷ lại cũng rất ít.

      Cho nên đối với bạn bè, nhất là những người bạn thân, luôn có loại cảm tình muốn ỷ lại rất mạnh. Chỉ cần bạn bè đưa ra câu, mặc kệ có nhiều chăng nữa, co đều theo bản năng muốn giúp đỡ cho bạn của mình cách chu toàn. Có khi bản thân chịu được còn phải đọc qua sách tâm lý học để tìm hiểu xem vì sao lại như thế.

      sao.” cầm lấy ấm trà khay mà nhân viên phục vụ mới đưa tới, đặt ở trước mặt , thay rót tách trà nóng, “Ít nhất với ,điều đó rất bình thường. cũng chưa bao giờ cự tuyệt nhờ vả của bạn bè.”

      kinh ngạc nhìn .

      nhớ trong sách qua, loại trạng thái này được gọi là khiếm khuyết thời thơ ấu, phần lớn là thời thơ ấu thiếu người thương và tin tưởng, mới có thể suy nghĩ phương thức để đạt được càng nhiều thương, bù lại tổn thất lúc của bản thân mình. Nhưng vì sao lại thiếu tình thương chứ? Hoàn cảnh giáo dục tốt như vậy, tuổi thơ hẳn được rất nhiều vây quanh thương chiều chuộng chứ.

      biết rằng như vậy tốt sao?” cầm chén trà, thử hỏi ,

      “Mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều có chút thiếu hụt tính cách ở tuổi thơ. Ví dú như trước kia khi gặp qua nữ bệnh nhân, hiểu vì sao lại thích màu đỏ cho nên mỗi lần nhìn đến tâm tình đều được tốt, nóng nảy hấp tấp hơn lúc thường. Sau lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống, thậm chí kết hôn nhưng vẫn kháng cực màu đỏ. Sau đó người bạn của giúp ấy thôi miên, mới tìm hiểu được nguyên nhân.”

      “Là vì cái gì?” ra rất hiếu kỳ.

      ấy có đứa em trai, đại khái là thời điểm mấy tuổi gì đó, mẹ ấy tặng chiếc khăn quàng cổ mà hồng đậm cho đứa em trai đó mà cho ấy. thực tế mẹ của ấy cũng có bất công gì, cũng có ngược đãi ấy, nhưng lúc đó ấy còn quá , hiểu chuyện liền để lại bóng ma tâm lý.”

      “Chỉ có như vậy?”

      Cũng quá yếu ớt rồi…

      “Cũng chỉ có như vậy.”

      trầm mặc cười, nhìn thẳng vào đôi mắt , đôi mắt sáng kia nhìn chằm chằm vào bản thân mình, chỉ cảm thấy rất vui vẻ, “Nếu như em cảm thấy hứng thú, sắp xếp giúp em vào học khóa tâm lý học. tại…” đưa mắt nhìn đến đồ ăn mà phục vụ vừa đưa tới, “Chúng ta cần phải ăn cơm trước.”

      có gọi nhiều đồ ăn, vừa vặn đủ cho hai người ăn no.

      Vừa rồi dọc theo đường , còn suy nghĩ gặp mặt nhất định phải xin lỗi trước. Nếu rồi làm thế nào?Nhất định phải tìm , giáp mặt giải thích. Nếu như nghiêm mặt làm thế nào, liền…. giả bộ đáng thương, dù sao so với chính mình cũng lớn tuổi hơn mà, cũng mọn như vậy, hơn nữa còn làm giảng viên, chắc chắn phải có chút độ lượng hơn chứ.

      Nhưng nghĩ tới lại dễ dàng chấp nhận lời giải thích vừa rồi như vậy, hơn nữa căn bản là có dấu hiệu tức giận.

      Đồng Ngôn khẽ cắn đầu đũa, nhìn kể những câu chuyện thú vị cho nghe, nhớ tính chính mình vừa rồi .

      Người trong lòng. Người trong lòng , ngồi ngay trước mặt, ăn cơm chuyện cùng .

      Trong lòng bỗng nhiên có chút mềm mại ấm áp, tự giác được mà ngay cả giọng cũng dịu dàng theo. Tuy rằng nghe được biến hóa đó.

      Di động bỗng nhiên rung lên.

      dãy số xa lạ nhưng ngữ khí quen thuộc : Sáng mai bay về, Đồng Đồng, đêm nay ở trước cổng học viện chờ em có được ?

      cái tin nhóng, nhanh chóng xóa tan ấm áp nhoi mới xuất kia. ấn phím nhắn trả lời nhưng căn bản biết trả lời thế nào.

      Cuối cùng ấn mạnh cái, tắt điện thoại.

      “Muốn nơi nào? Chúng ta cùng chút. Nhưng hôm nay làm sao lại có thể đông người như thế chứ?”

      Hai người ra khỏi quán ăn, đứng dưới ánh đèn rực rỡ con đường dành riêng cho người bộ, mới đột nhiên hỏi .

      có gì ràng, lắc đầu.

      Trong đêm khuya gió lớn, Cố Bình Sinh cũng có chủ ý gì, hai tay đút trong túi quần, thở dài hơi, “Kinh nghiệm đủ, thế nên có dự tính trước nên làm cái gì.” nhìn nơi xa hoa trụy lạc trước mắt, “Muốn quán bar ?”

      Thời điểm , vừa vặn nhìn đến áp phích lớn được treo nơi tầng hai ở tòa nhà bên cạnh.

      Là áp phích tuyên truyền cho những bộ thời trang mới ra, người mẫu cũng là chàng trẻ tuổi, cũng là hai tay đút trong túi quần. Đồng Ngôn thực phúc hậu mà phát ra ngày càng đẹp mắt.

      Chẳng qua cánh tay của còn túi giấy trắng khiến có cảm giác được hòa nhã như tấm áp phích kia.

      nhìn về phía , bỗng nhiên tránh tầm mắt của .

      Nhưng lại phát rằng đối với Cố Bình Sinh, căn bản thể làm động tác này… mặt có chút nóng lên quay đầu lại, làm bộ như trấn định mà nhìn , “ cần quán bar, vào dịp lễ như thế này, vào đó khẳng định đông lắm.”

      Hơn nữa quán bar luôn có số tiết mục thích hợp với .

      cười, “Em rất hiểu mấy quán bar ở đây nhỉ?”

      Đồng Ngôn cũng thở dài hơi, “ ra, lần đầu tiên thấy em em còn là…. nữ sinh tuổi mà.” Nếu đem nhân sinh của chia làm hai đoạn, vừa vặn đều có liên quan đến .

      Trước khi gặp và sau khi gặp .

      Bỗng nhiên đầu cảm thấy nặng, vươn tay vỗ lên đầu , “ trước kia cũng phải là người an phận, những việc làm khẳng định so với em làm càng khiến người khác đau đầu hơn.” thay kéo khăn quàng cổ, chặn hơn phân nửa khuôn mặt, “Mang em giáo đường xem họ làm lễ Vọng có được ? Được tổ chức ở giáo đường của hội thánh công giáo Từ Gia Hối, 11h30 mới bắt đầu, nếu đón được xe, chúng ta cũng có thể chờ thêm chút.”

      “Lễ Vọng?” nghe mà hiểu gì?

      Nhưng giáo đường là cái gì, hẳn là nơi tổ chức hoạt động của đêm noel , có chút xấu hổ kéo khăn quàng cổ xuống, hở miệng ra, “Em là người theo tôn giáo mà.”

      cũng vậy.” cứ như thường, “Tin hay là lựa chọn của mỗi người, chỉ cần tôn trọng bọn họ là tốt rồi.”

      Có lẽ là có thượng đế chiếu cố con người, hai người lại muốn đến nơi náo nhiệt đó, liền vẫy tay gọi taxi.

      Khi hai người đến phía ngoài hội thánh công giáo Từ Gia Hối, Bình Phàm xoa hai bàn tay vào nhau, còn hà hơi vào đó cho ấm tay, khi nhìn thấy bọn họ bước tới phía họ rất nhanh, cười ôm Đồng Ngôn, “ vui vì hai người cũng đến.” ấy cười, ghé vào bên tai Đồng Ngôn , “TK từ học ở trường học trong giáo hội, nhưng đến bây giờ vẫn là người theo đạo nào, chị vừa rồi nghe cậu ấy còn tưởng rằng là nhìn lầm nữa.”

      ấy xong, vừa kéo tay Đồng Ngôn vừa xếp hàng theo đám người, vừa thấp giọng giải thích cho về lễ Vọng vào nửa đêm.

      Mà Cố Bình Sinh cứ tự nhiên mà phía sau hai người.

      Trong giáo đường đứng chật ních người, có cảm giác như con kiến chui cũng lọt, có thể nhìn thấy được những tín đồ ngoan đạo, còn có rất nhiều người giơ mấy chụp ảnh cùng DV. Bởi vì nhiều người, chỉ có thể cố gắng để đứng bên người Cố Bình Sinh, gần đến mức có thể người được hương thơm nhàng người .

      Rất , ước chừng chỉ có loại khoảng cách này mới có thể ngửi được.

      Trong lúc chen chúc còn ngừng vang lên tiếng xin lỗi và excuse me, có người chen qua, có người lại thuận thế chen lên. Cứ bị chen lấn trong môi trường chật chội như thế này làm cho đứng thẳng được. nghĩ tới khí nào có thể thoát khỏi thảm cảnh này cảm giác được bàn tay to lớn nắm lấy tay , được đưa đến vị trí an toàn nhất, “ nghĩ tới, nơi này lại nhiều người như vậy.”

      ngửa đầu, thấy cúi đầu cười hối lỗi, ngăn cách những thanh ồn ào xung quanh.

      “Lễ Noel ở Từ Gia Hối nhiều người như vậy là chuyện bình thường.”

      Bình Phàm nghĩ rằng chuyện cùng mình, quay đầu đáp lại, lập tức phát tự mình đa tình, mặt đổi sắc quay đầu tiếp tục chen lấn lên phía trước.

      Bởi vì rất nhiều người chen chúc chật chội, lại mặc áo lồng mang khăng quàng cổ, rất nhanh liền cảm thấy nóng nhưng cũng dám gì cũng dám động đậy.Cho đến khi tiếng ca vang lên mới buông ra.

      Toàn bộ lễ Vọng kéo dài khoảng hơn hai tiếng, Cố Bình Phàm muốn ở lại tiếp tục làm lễ cho đến sáng, cho nên chỉ có hai người bọn họ sóng vai ra khỏi giáo đường.

      Đứng ở ngã tư đường nơi nội thành vào nửa đêm như thế này vẫn cảm giác được tập nập của ngày lễ, đám đông vẫn kéo nhau dự lễ.

      Bên cạnh giáo đường chính là hai cao ốc mới xây xong. Đêm khuya, các cửa hàng đều tắt đèn, khi qua cửa sổ có thể nhìn thấy hình ảnh của mình đó.

      “Giáng sinh vui vẻ.”

      dừng lại, đưa túi giấy màu trắng cho .

      cũng đoán được trong đó là gì, thậm chí cầu nguyện trăm ngàn lần phải là quà noel, bởi vì chưa có chuẩn bị cái gì… Từ lúc cùng Trầm Diêu cũng nghĩ tới nhưng khi đó rất vội, cũng chỉ nghĩ thoáng qua.

      Lúc sau lại vội vã trở về, sợ rời .

      Do dự chút, vẫn đưa tay nhận lấy túi giấy, “Cảm ơn , giáng sinh vui vẻ.”

      đưa tay xoa đỉnh đầu của , rất dịu dàng, “Muộn rồi, đưa em về trường.” xong bắt đầu ngó qua mọi nơi, tìm chỗ có thể đón xe được dễ dàng.

      Đồng Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới tin nhắn của Lục Bắc, lập tức kéo lấy cánh tay của , thấy quay đầu mới , “qua 12h đêm là ký túc xá đóng cửa rồi, đêm nay em có thể… về trường được ?”

      ra chỉ cần gõ cửa là có thể vào. Nhưng dựa theo tính cách của Lục Bắc nhất định ở trước cổng trường mà chờ cả đêm.

      Nếu nghĩ tới chuyện lại liên lụy ràng chỉ có thể quyết tâm như vậy, hoàn toàn nhẫn tâm như thế để làm cho ấy cũng đợi nữa.

      Trong tiếng ồn ào của dòng xe qua lại, rất nhanh quyết định, “Chúng ta dạo quanh đây xem có rạp chiếu phim nào mở qua đêm , nếu có vào xem đến sáng rồi về. Ngày mai em có thể đến nhà nghỉ ngơi, buổi tối lại trở về trường.”

      xong, rất tự nhiên mà làm hai động tác.

      Lấy túi giấy xách ở bên tay.

      Và tay kia cầm lấy tay của .
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 21 : Người trong lòng (3)

      Kết quả bọn họ tìm đến Shang Hai Film Art Center vẫn còn sáng đèn. Phim chiếu trong đêm Noel cũng bắt đầu từ lâu, từ lúc 11h là bắt đầu, bọn họ dựa theo ánh sáng mờ mờ trong rạp mà tìm chỗ ngồi, Đồng Ngôn liền nghe được đoạn nhạc chuyển cảnh.

      Ngồi xuống, mới thở ra hơi, nhìn màn hình phát sáng, dùng khẩu hình với Cố Bình Sinh, “Hoàn hảo, tập phim này hay, chúng ta cần xem.”

      Đêm noel được xem như đêm hẹn hò cho các đôi tình nhân nên rạp chiếu phim đều công chiếu các bộ phim tình của HongKong.

      tại kết thúc bộ phim, chuyển giao sang bộ phim khác, Cố Bình Sinh mua vé, thậm chí còn biết tiếp theo chiếu cái gì.

      “Bộ phim gì vậy?” đè thấp giọng hỏi .

      lượng rất thấp, nhìn vào ánh mắt , bỗng nhiên nghĩ đến sau khi nghe được, khẳng định là cố gắng luyện tập rất nhiều cách dùng lượng như vậy. Quá trình như vậy, khẳng định phải có người giúp đỡ… nhất định là rất xấu hổ.

      “Mong được ở mãi bên .”

      Cố Bình Sinh muốn cười mà như cười, nhìn , “ ?”

      “Đương nhiên là rồi.” Đồng Ngôn hơi hếch mũi, “ rất là dở, mạng chấm điểm cho bộ phim này chỉ đạt 6/10 thôi…”

      bỗng nhiên dừng lại, mím môi.

      Thầy Cố, có thể già mà kính như vậy được sao?

      “Em là…” nhấn mạnh từng tiếng, “Bộ phim vừa rồi có tên là Mong được ở mãi bên .”

      gật đầu, “ biết.”

      Ngọn đèn bỗng nhiên sáng lên, sau đó lại tắt ngay lập tức, vừa sáng lên chút lại tối sầm lại, mở đầu cho bộ phim khác.

      Trong khí đèn sáng rồi tắt, quay đầu lại, còn xem phần dạo đầu của phim.

      Phim chiếu được nửa, lại có vài người rời khỏi hàng ghế, chỉ còn lại vài ba đôi nam nữ, đều làm như nơi người mà làm những động tác thân mật, dường như vào thời gian này, ở trong gian này, cần làm gì cứ làm thôi… Mà hai người bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, muốn xem cũng được.

      Đồng Ngôn nhìn chớp mắt vào dòng phụ đề, nhớ tới lần trước ở bệnh viện, cùng Cố Bình Sinh nhìn đến hình ảnh mặt trời dần dần biến mất nơi giáp đất kia.

      vụng trộm nhìn vào đôi mắt của , người kia vẫn xem phim.

      Những hình ảnh của bộ phim cứ lượn tới lượn lui trước mắt, vẫn thể nào chống cự được, đem mũ lông làm đệm ở sau đầu, muốn ngủ trong chớp mắt, nghĩ tới chỉ nhắm mắt có chút mà ngủ tới mấy tiếng…

      Cảm giác giấc ngủ này thực trầm, cũng thực an nhàn thoải mái.

      Cho đến khi có người vỗ hai cái mặt , từ trong mông lung nghe được tiếng của nhân vật phim. Vẫn là cảm giác buồn ngủ muốn dậy, theo bản năng dùng mặt cọ vào mũ lông, qua lát mới mở to đôi mắt, bốn phía vẫn u như cũ.

      Phim vẫn còn chiếu.

      “Em có muốn về ngủ chút ?” Giọng của rất .

      “Mấy giờ rồi ?” cố gắng chuyện, buồn ngủ kéo tới nên vẫn muỗn nhắm mắt.

      “Gần 5h sáng rồi.” đưa mắt nhìn đồng hồ, “ xem mấy tình tiết trong phim này, xem chừng cũng sắp hết phim rồi.”

      vẫn luôn ngồi xem à?” Bộ phim tình của HongKong, còn ngồi xem như vậy sao?

      “Dù sao cũng có làm việc gì.”

      thực áy náy nở nụ cười, đồng thời cũng nhìn đến mấy đôi tình nhân phía dưới, khụ khụ, vẫn còn chưa có tách ra.

      Bởi vì phản ứng chậm chút, tầm mắt cũng chậm rời , thế cho nên cũng nhìn theo ánh mắt của , nhìn qua thấy…

      Sau đó hai người đồng thời đều chuyển dời ánh mắt.

      “5h trời mùa đông vẫn còn rất tối.” quay đầu lại, tiếp tục , “Phim này chắc khoảng 5h là hết phim.”

      vâng, nhất thời biết gì.

      cũng tự nhiên nghe được tiếng vâng có chút làm nũng này, lại tự nhiên quay đầu lại, tiếp tục xem phim.

      dùng ngón trỏ, chọc chọc vào cánh tay của .

      quay đầu lại, “làm sao vậy?”

      “Tối hôm qua, tức giận sao?” vẫn là muốn hỏi điều này.

      “Ban đầu có chút…” nghĩ tới lại thẳng ra như vậy, “Nhưng có vẻ như có thể điều tiết được tâm tình của mình, đọc sách chút tốt rồi.”

      Chỉ đọc sách chút…

      “Học y, tâm lý đều tốt như vậy sao?”

      theo bản năng điều chỉnh lại tư thế, cuộn tròn chân lên, cả người đều dựa vào lưng ghế, tò mò nhìn .

      hiểu sao lại trầm mặc lát mới , “ phải, là vì mẹ của . Khi được hai hay ba tuổi gì đó, bà ấy thường xuyên với <Tâm tình của mẹ tốt, để mẹ đọc sách trong chốc lát > …”

      nhìn .

      tiếp tục , “Sau này lớn lên, bà ấy mới cho biết cảm xúc là loại trạng thái lưu động, u tối hay là sáng sủa đều là luân phiên, giống như ban ngày và ban đêm vậy, là quy luật tự nhiên. Nếu mỗi người đều như thế, học được điều tiết, trước thời điểm tức giận phải học được cách khiến bản thân mình bình tĩnh, bảo trì bình tĩnh là phương pháp điều tiết tốt nhất.”

      Màn ảnh đối diện hai người vẫn còn phát sóng bộ phim, chậm rãi giảng giải những điều mà chưa từng nghe qua.

      Ánh sáng hắt lền từ màn chiếu, chiếu vào sườn mặt của … Đồng Ngôn bắt đầu cảm thấy thực hâm mộ, có người mẹ lý trí như vậy, nhưng sau đó lại hiểu sao mà cảm thấy khẳng định rất đáng thương.

      Từ bắt chính bản thân mình học cách điều tiết cảm xúc, là người có tuổi thơ như thế nào?

      tự chủ được mà lại đưa mắt quét những đôi nam nữ dưới kia, vẫn nùng tình mật ý như trước, bỗng nhiên liền phát tư thế của chính mình rồi tư thế chuyện của , đều làm cho người ta suy nghĩ miên man bất định.

      Trong phim chiếu tới cảnh vào ban đêm, trong rạp chiếu phim tự nhiên lại tối hơn rất nhiều.

      “Phải về sao?”

      Là vì tối còn nhìn hấy, còn bởi vì.. tiến đến gần chút.

      Mắt nhìn màn hình lớn, trong đầu nhớ lại lời kịch trữ tình của Lưu Đức Hoa, quay đầu , “Xem xong …” Kỳ biết chiếu cái gì, nhưng nhìn lâu như vậy, lẽ cứ nhìn đến hết phim sao?

      “vậy xem xong phim .” xong, gương mặt bỗng nhiên để sát vào, cúi đầu trực tiếp chặn lấy môi của .

      Bên tai vẫn còn nghe thấy Lưu Đức Hoa , “Mặc kệ em có tin hay , vẫn luôn tin rằng…”

      Cố Bình Sinh hay vẫn là Thầy Cố? Lúc nay ở nơi đây ai biết được?

      Sau vài giây yên lặng, mới hơi hơi nghiêng đầu qua, hoàn toàn ngậm lấy môi của . Cảnh tượng rất làm cho người ta mê hoặc, tư duy của bị thiêu đốt. vươn tay, ôm lấy cổ , đầu lưỡi của có chút ngọt cũng có chút chat, giống như hương vị của hồng trà. Khi hai người vừa mới vào cửa mua đồ uống, con người khỏe mạnh vĩnh viễn đều sửa được thói quen này..

      nghĩ tới vài chuyện cỏn con, hình ảnh màn ảnh rộng kia ngừng biến ảo, ngừng ngừng mà đáp lại . Sau đó bị bàn tay của đặt ở thắt lưng, thân mình bị kéo quá nửa dán lên trước người của .

      …………

      Bối cảnh thanh an tĩnh lại, bắt đầu đoạn đối thoại của Thư Kỳ.

      “Khi còn bé tôi có nghe đài, họ rằng hạnh phúc giống như qua cầu thủy tinh, khi rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh … bất kể cố gắng như thế nào, đều nhặt được, nhưng chỉ muốn cố gắng, cố gắng nhặt lấy ít mà thôi…”

      Đồng Ngôn nghe xong mà nhịn cười được, thực tục, cũng động lòng người.

      Cố Bình Sinh nhận thấy được, rút cuộc cũng rời khỏi môi , nhìn , “làm sao vậy em?”

      cũng muốn để lặp lại đoạn đối thoại như vậy…

      Ngay khi vừa muốn cúi đầu bỗng nhiên đèn sáng…

      Phim chiếu xong.

      Đồng Ngôn ngồi thẳng người, quần áo mới do đưa rớt dưới đất, nhặt lên nhét vào túi giấy.

      Khi đèn sáng lên, mới phát chỉ còn đôi nam nữ ở nơi nay, đôi tình lữ triền miên cả đêm rút cuộc tách ra, nữ sinh ý vị thâm trường liếc mắt nhìn bọn họ cái. Đồng Ngôn cũng ngây ngốc quay đầu lại, trong đầu chỉ ra cụm từ : khí tiết tuổi già khó giữ được…

      Hai người họ rời khỏi rạp chiếu phim khi hơn 5h, lạnh đến dọa người.

      Trời vẫn tối, có mấy người, khi ngồi taxi, lái xe phỏng chừng là chạy suốt đêm, đôi mắt đen liếc hai người mà trêu chọc, “ lãng mạn quá, coi phim cả đêm sao?” Đồng Ngôn dạ tiếng, bỗng nhiên phát như vậy cũng tốt.

      nghe thấy cho nên … cảm thấy ngượng ngùng.

      Sáng sớm gọi điện thoại cho Miêu Miêu, xin nghỉ làm ngày hôm nay.

      Khó có được ngày chủ nhật phải làm, nhưng lại làm khách trong nhà Cố Bình Sinh, vẫn ngủ thẳng đến xế chiều. Buổi tối đưa về trường, để cho bác lái xe dừng xe ở gần Ký Túc xá, để cho xuống xe, chính mình trở về ký túc xá là được.

      Khi vào cửa, Trầm Diêu vẫn nghĩ rằng vừa làm thêm về, do dự nửa ngày mới , “Tớ sai rồi.” Đồng Ngôn cười, đá ấy cước, “ , tớ với cậu cần phải những lời này.” Trầm Diêu thở dài hơi, “Tớ biết rồi.”

      ấy xong, lập tức cầm lấy di động, bắt đầu cười hi hi nhắn tin.

      cần hỏi, cũng biết là nhắn tin cùng ai.

      Đồng Ngôn bắt đầu thu dọn sách vở học kỳ này.

      Trầm Diêu nhìn qua, bỗng nhiên kêu rên tiếng, “Toán cao cấp của tớ.”

      Vừa vừa ném điện thoại, tìm ra loại đề kiểm tra, bắt đầu nhồi nhét ôn tập.

      Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn, soi sườn mặt của Trầm Diêu cúi đầu làm đề, làm cho loại cảm giác muốn cười. Đợi cho đến khi sửa sang xong đống sách vở, theo bản năng đưa điện thoại lên nhìn, lúc đó mới phát ra điện thoại vẫn tắt máy như cũ.

      “Cậu ngày hôm qua, cơm nước xong đâu vậy? “ Đồng Ngôn đột nhiên hỏi Trầm Diêu.

      đâu à?” Trầm Diêu cũng ngẩng đầu lên,” Dẫn bọn đến quán bar của tớ, nhưng hơn 12h người đó phải rời . Sáng nay sau khi tớ và Thành Vũ ăn sáng xong đưa cậu ta ra nhà ga.”

      Trầm Diêu cố ý tới Lục Bắc, Đồng Ngôn lại biết sau 12h ấy đâu.

      Mở điện thoại lên, rất nhanh nhận được tin nhắn của Lục Bắc.

      Là hơn 6h sáng : mang cho em ít đồ ăn em thích ăn nhất, gửi ở chỗ dì dưới ký túc xá. Lần sau lại đến thăm em.

      Ngữ khí của Lục Bắc cũng giống như tính tình của .

      Hoặc là đối với , tính tình của rất tốt.

      Cũng giống như năm đó mới quen, khi đó Đồng Ngôn vẫn là người có tính tình cổ quái, mà học sau lớp. Ngày đó đến phiên trực nhật, vừa vặn là người phụ trách duy trì kỷ luật của khối lớp 10, phù hiệu màu đỏ tay áo, tới lui giữa mấy tầng trệt.

      nhớ buổi sáng hôm đó, tới muộn, khoác túi sách chạy vào lớp.

      Sau đó bị ngăn lại, chỉ chỉ cửa cầu thang mà , “ học muộn, theo kỷ luật của trường học là phạt đứng.” cơ hồ cao hơn 20cm, cúi đầu cười hì hì nhìn , “Chị ơi, tha mạng , em bị thầy chủ nhiệm nhìn thấy bị lưu ban đó.”

      Ánh mắt của cũng nâng, “Phạt đứng, hoặc là trừ lớp cậu 5 điểm thi đua, chính cậu chọn .”

      Lời còn chưa dứt, cửa sau phòng học bọn họ bị đẩy ra, loạt học sinh lưu ban ngồi ở bàn cuối cùng đều cười ha hả.

      …………

      Đồng Ngôn trầm mặc ngồi nơi đó, sau đó quyết định xóa tin nhắn.

      Tiếp theo là tin nhắn của Cố Bình Sinh.

      Em ngủ sớm , ngủ ngon. TK

      Kế tiếp là năm tuần dài cho cuộc thi cuối kỳ, Vương Tiểu Như cuối cùng cũng trở về, chuẩn bị ứng phó cho mùa thi dài đằng đẵng này. Tuần sau là cuộc thi cộng đồng, trong ký túc xá chỉ có Trầm Diêu cần tham gia.

      Vì thế sáng sớm thứ hai, Trầm Diêu vì ôn tập toán cao cấp mà mới hơn 6h bắt đầu thức dậy làm làm lại các dạng đề toán.

      Khi Đồng Ngôn tỉnh lại, trong phòng chỉ có duy nhất ngọn đèn sáng.

      Bên ngoài trời cũng sáng dần, nhưng Trầm Diêu sợ đánh thức các , có kéo rèm cửa sổ.

      mở đèn bàn lên, muốn cuộn trong chăn ấm đọc sách chút.Bỗng nhiên có tin nhắn của Cố Bình Sinh

      Em dậy chưa? TK

      nhịn được mà nhếch khóe miệng hé ra nụ cười vui vẻ,

      Vâng, em dậy rồi.

      Thử xốc rèm cửa sổ lên .TK

      Phòng ký túc xá của ở lầu 1, vị trí ngủ vừa vặn ở bên cửa sổ, từng qua cho biết.

      Hơn nữa thời điểm khi ngủ, đầu của quay ra phía cửa sổ…

      vươn tay, đưa rèm cửa sổ xốc lên, nhìn ra ngoài.

      Trong nắng sớm, cùng viện trưởng học viện luật sóng vai con đường qua ký túc xa, viện trưởng rất chậm, vừa vừa vừa phất tay chỉ gì đó. Tầm mắt của lướt qua đỉnh đầu ông ấy, nhìn về phía này.

      Dường như thấy được rèm cửa sổ bị nhấc lên góc, rất nhanh khép lại ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải, nhàng đưa lên trán.

      Thế nhưng… lại rất vui, dùng mỹ thức quân lễ, lặng yên đón nhận.
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 22 : Học nấu ăn (1).

      Bởi vì chuẩn bị đến kỳ thi cuối kỳ nên đa số các môn học đều hết tiết.

      Những tuần rồi Đồng Ngôn vẫn luôn ở thư viện học bài thi, cùng Cố Bình Sinh đều có ăn ý, cố gắng ở trong trường học cùng nhau xuất nơi. Lời của con người trong xã hội này rất đáng sợ, chưa từng có trải qua nhưng có thể tưởng tượng ra hậu quả.

      Chỉnh văn bản luật tố tụng dân , vật lộn hơn phân nửa thời gian, suốt 6 tiếng sau đó mới chép lại những khái niệm, xoa ngón tay cùng các đốt ngón tay cho đỡ mỏi, đưa mắt nhìn di động, 6h tối.

      dùng ngòi bút viết bậy bạ lên cuốn tốc ký, rất chậm rất chậm chờ đợi.

      Phía sau có rất nhiều người qua, có người muốn nhanh chóng đến căn tin ăn cơm chiều, có người vừa mới tan học đến đây mượn sách, còn có người thừa dịp mọi người ăn cơm mà tìm chỗ ngồi tốt cho bản thân mình..

      Di động bỗng nhiên sáng lên, lặng yên tiếng động, có tin nhắn được gửi tới.

      Em ôn tập xong rồi à?TK

      Khoảng 6h10 là khoảng thời gian của hai người.

      Mỗi buổi sáng mỗi ngày từ 8h sáng đến 11h trưa, từ 12h đến 6h tối, muốn tập trung ôn tập nên tắt máy chặn hết tin nhắn.

      cầm lấy di động, bởi vì chép mấy khái niệm cho kỳ nên ngón tay có cảm giác mỏi, muốn cử động nữa rồi.

      Sau đó cứ như vậy, rất chậm mà ấn bàn phím, xem xong tin nhắn sau đó nhắn lại cho .

      làm gì vậy?

      vẫn đợi em xem xong mấy cuốn sách đây.TK

      ở đâu thế?

      Ở phía sauem.TK

      Đồng Ngôn sửng sốt, theo bản năng quay đầu, quả nhiên thấy ngồi phía sau , cách bàn cuối ba bàn, chẳng qua tại có nhìn mà thôi. Mà là đưa tay đỡ đầu, nhìn lớp trưởng trước mặt đưa sách qua hỏi ý kiến của

      đồng thời quay đầu, nhưng lớp trưởng thấy được , với Cố Bình Sinh mấy câu.

      Sau đó quay đầu cười cười nhìn , gật đầu với lớp trưởng cũng coi như chào hỏi.

      Thẳng đến khi hai người đến ngồi xuống bên cạnh , Đồng Ngôn mới hiểu được lớp trưởng đại nhân tiến hành việc làm rất to lớn và có ý nghĩa : làm bộ đề. Lớp trưởng từ khi ngồi xuống bên cạnh bắt đầu nháy mắt liên tục, ý tứ ràng, muốn Đồng Ngôn cùng phối hợp, hỏi Cố Bình Sinh tất cả những đề thi có khả năng được ra trong kỳ thi sắp tới…

      “Đồng Ngôn” Lớp trưởng đưa tay giữ lấy cuốn luật tố tụng dân của , giọng , “Đồng Ngôn Vô Kỵ, đừng có đọc mãi luật tố tụng như thế, cuộc thi tư pháp cũng còn xa mà, khó có khi lại gặp được thầy Cố ở đây, hỏi mấy vấn đề liên quan đến luật trọng tài thương mại quốc tế của học kỳ này chứ…”

      Khó có khi gặp được sao? Xác thực là năm ngày rồi chưa có gặp được , nhưng tin nhắn chưa có ngày nào gián đoạn.

      Đồng Ngôn đổi sắc mặt nhìn Cố Bình Sinh, khuỷu tay phải của tỳ tại mép bàn, cả người dựa vào bàn, cũng nhìn .

      “Thầy Cố, cá nhân em cảm thấy khái niệm trong môn học của chúng ta rất quan trọng.” Lớp trưởng cười hì hì, buông tài liệu học tập của Đồng Ngôn xuống, tiếp tục tới chuyện đề thi vừa rồi.

      “Rất quan trọng.” Cố Bình Sinh cũng đưa tay lấy cuốn tài liệu luật tố tụng dân xem qua, xem bút ký của Đồng Ngôn đó, ngay khi lớp trưởng trông mong đáp án trọn vẹn của lại bồi thêm câu, “Kỳ , nếu em cẩn thận ôn tập lần phát ra những thứ tôi giảng qua đều rất quan trọng.”

      Đồng Ngôn cười thầm, nhìn lớp trưởng méo miệng, cảm thấy bản thân mình cũng rất bất đắc dĩ.

      chỉ có thể giả vờ như người thuần lương vô hại, ngại ngùng cười cười với Cố Bình SInh, “Xin lỗi, em còn chưa có ôn tập đến luật trọng tài thương mại…” Lớp trưởng hoàn toàn ảm đạm, cảm thấy bi thương, gặp được Cố Bình Sinh, còn chuyện lâu như vậy mà cũng có tin tức hữu dụng nào, rất hậm hực lấy cớ ăn cơm mà mất, chỉ để lại hai người bọn họ.

      buông tài liệu tay xuống, lại tùy tay cầm lấy cuốn vở ghi chép của .

      “Em chuẩn bị cho cuộc thi tư pháp sao?”

      đầu tiên là dạ, rất nhanh liền gật đầu, “Năm nay có báo danh, chuẩn bị mở cuộc thi lớn cho các sinh viên năm cuối. Kỳ thi diễn ra vào bốn ngày ôn tập cuối cùng của học kỳ này, hôm nay em muốn thay đổi cách suy nghĩ chút nên mới đem luật tố tụng theo để xem chút.”

      tiếp tục nhìn các loại chú thích của ghi lại.

      phải ôn tập hết cả cuốn sách trong buổi chiều, đầu óc đó có chút mơ hồ, bây giờ nằm úp sấp ở bàn, nằm nghiêng đầu gối lên cánh tay, nhìn .

      “Những điều luật phổ biến như thế này, em cần phải xem mấy lần nữa vậy?” đưa bút gạch dưới những điều luật phổ biến.

      dựng thẳng ngón tay lên, tự hào , “ lần, trí nhớ của em tốt lắm.Phức tạp vừa xem vừa chép lần, cơ bản bốn năm năm đều thể quên được. Nếu gặp được điều gì đó quan trọng, em còn có thể lập tức ra nó nằm ở cuốn sách nào, trang bao nhiêu.”

      Trong mắt kinh ngạc, lại cười rất đắc ý.

      kiêu ngạo này giống với cạnh tranh của các bạn học, càng giống với đứa trẻ khi học thuộc được bảng cửu chương, ở lớp tiểu học học thuộc lòng những con số mà thầy giáo dạy, sau đó nhìn ý cười trong mắt bà nội.

      Muốn trở thành người ưu tú… thầm nghĩ phải thể được kiêu ngạo của chính mình trong các mặt để những người xung quanh có thể thấy được.

      “Đúng là em có khiếu ăn bẩm sinh của sinh viên ban xã hội rồi.” chút nào che giấu khen ngợi của chính mình.

      Đồng Ngôn nhoẻn miệng cười, hạ tay xuống, vụng trộm huých vào cánh tay để cạnh mép bàn của , có chút lanh, chắc hẳn vừa rồi là từ bên ngoài vào, còn chưa có làm ấm người. Tuy vừa nãy chỉ đụng trúng mu bàn tay của , nhưng bàn tay của nhanh chóng lật ngửa trở lại nắm lấy bàn tay của ở trong lòng bàn tay, rất nhanh.. rất nhanh.

      Phía sau hai người còn có mấy sinh viên nam đọc sách.

      Nhìn từ góc độ này hầu như bị cái bàn che khuất, tuy rằng nhìn thấy nhưng cũng làm cho lo lắng …Cố Bình Sinh ngược lại, làm như chuyện gì cũng chưa có diễn ra, tay còn lại bàn tiếp tục lật cuốn sách luật của .

      “Trong năm tới tới tháng mấy mới có cuộc thi?”

      “Tháng chin…” Nhịp tim của Đồng Ngôn đập có chút loạn, muốn rút tay khỏi bàn tay của nhưng vô ích., “ có thi lần nào sao? Thời gian diễn ra cuộc thi hằng năm đều giống nhau, hẳn là… có năm nào thay đổi chứ nhỉ?”

      lắc đầu, “ có tham gia cuộc thi này lần nào, mà hình như cũng cần phải thi.”

      Cũng đúng nhỉ.

      Đồng Ngôn nhớ tới chính là giảng viên đại học, giống như cầu cứng nhắc là bắt buộc phải tham gia các cuộc tìm hiểu pháp luật này nọ.

      “Lúc trước ở nước Mĩ có tham gia lấy chứng chỉ của ba kỳ thi, nhưng khi về nước cũng có tác dụng gì lớn….” giống như nhớ lại chuyện gì thú vị, cười với Đồng Ngôn, “Bình thường cũng tham gia mấy kì thi ở Mĩ để lấy chứng chỉ nhưng kì thi tư pháp ở Trung Quốc cũng phải lần thông qua, hình như là tham dự kì đó hai lần.” Đồng Ngôn cố gắng làm cho chính mình cười, nhưng thể nhịn xuống được, “ muốn làm cho em cần lo lắng nữa đấy à…”

      cứ ngồi như vậy mà tán gẫu với , im lặng nghịch mấy ngón tay của , nhìn giống như cười rộ lên nhưng cũng có ý tứ buông tay.

      Bình thường trong thư viện có rất ít người chuyện phiếm, có lẽ vì đến thời gian ăn cơm trưa, xa xa gần gần đều có người thấp giọng trò chuyện cười đùa, tinh thần của cũng tập trung, rút cuộc xin bỏ cuộc, “ phải ăn cơm sao? Em đói bụng lắm rồi.”

      buồn cười nhìn , “ được làm ồn?”

      làm ồn…”

      giương cơ trắng đầu hàng , bất luận là tâm tư ương ngạnh cứng rắn hay da mặt dày chăng nữa đều hoàn toàn thất bại.
      Hai người tách ra riêng tới nơi cách khá xa trường học, chờ cho đến khi ăn xong mới ra nguyện vọng được mong mỏi trong tuần qua của bản thân , “Tuần này em đều phải ở trường ôn tập rồi, ngày mai chắc hẳn có việc gì làm nữa đâu.”

      Suốt tuần gặp, vừa vặn ngày thứ bảy có thể được nghỉ ngơi, có thể ở bên cạnh .

      Cụ thể là làm cái gì? cũng chưa nghĩ ra.

      Cuối cùng ngàn tính vạn tính cũng tính đến chuyện thay đổi nơi đọc sách mà thôi.

      Cố Bình Sinh tuyệt đối là cố ý, ngồi ở trong thư phòng của , khó có được cơ hội nghỉ ngơi khi hỏi vài vấn đề, hoặc là tùy ý tán gẫu vài câu, chưa bao giờ tiếng Trung..

      Trong nhà rất ấm áp, trong thư phòng cũng vậy, ấm áp này khiến cho muốn ngủ.

      Đồng Ngôn có khái niệm, chép tới tận ba lần, chữ cũng bỏ sót, thế nhưng cuối cùng đều có nhớ kỹ được. theo bản năng đưa bút xoay đầu ngón tay, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn , qua lát, dường như phát ra biểu của , cũng chỉ buông sách xuống rồi quay sang nhìn .

      “Trước tiên là về vấn đề tốt nhất nên làm bây giờ…” vươn tay, làm động tác cho gì, “Để cho em nghỉ ngơi chút , hơn nữa sau này cần bằng tiếng nữa… học kỳ này em thi qua tiếng cấp 6 rồi.”
      “Em xem xong rồi sao?” rút cuộc cũng khôi phục lại bình thường.

      gật gật đầu. Nguyên ngày hôm nay đều đọc về khái niệm án lệ, án lệ khái niệm… muốn phát ngốc rồi.

      Cũng mayu cũng nhận thấy được bị tra tấn, rút cuộc cũng buông tha cho ý định tiếp tục giám sát ở trong đầu.

      đứng lên, ra ngoài ban công nhìn ra khung cảnh thiên nhiên ở bên ngoài.

      Là trời sắp mưa? Hay là sắp có tuyết rơi?

      bỗng nhiên nhớ tới khi vừa tới Thượng Hải, thường xuyên bị ba người trong ký túc xá cười nhạo, “ Mùa đông đó, khi em bắt đầu lên lớp liền cảm thấy rất bi thảm, bọn họ đều cười nhạo em là người phương bắc như vậy mà còn sợ lạnh..” quay đầu lại cười với , “Em quả thực có cách nào khác để lại các ấy, em lần đầu tiên mặc áo lông, nhưng cây ô cầm khi học lúc đó lại bị đánh cho hư mất… từ em chỉ biết mùa đông có tuyết rơi, lại biết rằng mùa đông còn có những cơn mưa tầm tã như thế.”

      tùy tay bóc viên kẹo sữa, bỏ lớp vỏ, đem phần trắng ngà kia đút cho , “Nếu tập được quen bắt buộc lúc đó phải trở về nhà…” cắn viên kẹo, ngậm trong miệng, “Nhất định phải về, nếu có người chăm sóc cho bà nội.”

      hai năm nay rất hối hận, bởi vì nghĩ rằng phải rời khoản hoàn cảnh tồi tệ đó, lại quên còn người già cả cần chăm sóc, người già cũng cần phải được chăm nom cũng như có người bầu bạn.

      Hai người ngồi chuyện lát nhưng thực có tuyết rơi.

      Đồng Ngôn còn hưng phấn được 10 phút, trời liền có mưa lớn. Chung quy là phía nam, chỉ mấy hạt tuyết cũng thể hết được giá lạnh nơi đây.

      “Buổi tối cơm nước xong, đưa em về trường.” dường như nhìn thấy Đồng Ngôn ăn rất vui vẻ, chính mình cũng bóc viên kẹo, ăn vào trong miệng, qua lúc sau mới , “Quả thực là ăn rất ngon.”

      nhìn gói kẹo trong tay , “Cái kẹo vừa ăn là hương vị gì vậy?”

      “Hình như là đậu đỏ.” đem vỏ viên kẹo đưa ra cho xem, nhìn tên đó, “Bình thường từ em thích ăn những viên kẹo hình con thỏ này, em nhớ đều là màu trắng, nghĩ tới tại cũng có màu đỏ.”

      Cũng là ăn loại kẹo này từ .

      Cũng chưa từng có ăn qua hương vị đậu đỏ,… xoay người tìm trong hộc bàn thủy tinh kia cả nửa ngày cũng có gì, mới ai oán nhìn , “Cái kẹo vừa ăn là cái cuối cùng rồi còn đâu, trong này chỉ còn sữa chua với mùi vị tương tự thôi, làm gì có đậu đỏ chứ.”

      cười, tựa người vào bàn học, “ sao, còn có .”

      xong liền kéo tới bên người, ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn.. như muốn truyền hương vị đầu đỏ nơi khoang miệng và nơi đầu lưỡi sang cho vậy.

      Hai người đều vừa ăn xong kẹo ngọt, gắn bó đến mức quá ngọt ngào, làm sao có thể ăn ra là hương vị gì nữa chứ. Nơi này giống rạp chiếu phim, có ngọn đèn cũng như những hình ảnh khiến con người ta mê hoặc, cũng có những nhịp tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực… hai người cứ như vậy, hôn rồi lại hôn, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, trong mắt cũng chỉ có mỗi mình .

      Trời dần dần tối, căn phòng cũng dần dần chìm vào bóng tối.

      mím môi cười, nhìn ra ngoài trời, “Em phải về rồi.”

      “Đêm qua mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chúng ta ở nhà ăn xong bữa tối, đưa em về trường.”

      Đồng Ngôn kinh ngạc, “Ai nấu?”

      cười hỏi lại, “Em biết nấu sao?”

      “Nấu được… nhưng cũng phải là rất ngon thôi.” Còn có việc đột nhiên tập kích người ta như vậy sao?

      sao, chắc hẳn so với bình thường vẫn có thể ăn được.” xong, lại bồi thêm câu, “Kỹ thuật thái rau của tốt lắm.”

      Thái rau ai làm được cơ chứ?

      thấy nhặt mấy củ khoai tây để lên chiếc thớt gỗ bằng phằng, cắt thành từng sợi có chiều dài và độ dày độ rộng hoàn toàn bằng nhau, rất giống với thịt băm, rút cuộc cũng hiểu được ý tứ cái gì gọi là kỹ thuật tốt là gì rồi..

      có thói quen dùng tay trái, trước kia vì luyện tập độ nhạy cho tay phải, phải dùng những thứ này để luyện tập”. vừa vừa cầm con dao , bắt đầu gọt vỏ mướp rất nhanh, “Mỗi ngày 20 củ khoai tây như vậy, cắt thành từng sợi , như vậy khi làm phụ tá trong các cuộc giải phẩu cũng nhanh nhẹn và chính xác tỉ mỉ hơn rất nhiều.”

      Tay cực nhanh, Đồng Ngôn cứ nhìn mà lại nhớ tới chính mình gọt vỏ mướp như thế nào, từ trước đến nay đều là gồ ghề, quả mướp màu xanh nhạt trong tay cũng là đều đặn mất lớp vỏ bọc bên ngoài, hề có tỳ vết nào.

      chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, cuối cùng hai người chỉ xào số ít trong những thứ đó.

      Đồng Ngôn vụng trộm hỏi mấy vấn đề liên quan đến nấu ăn, quả nhiên phát ra chỉ biết thái rau, còn lại có khả năng trong việc nấu nướng cũng như xàorau.Chiếutheo lời trước kia khi muốn ăn cơm trung, mua ít tương ướt, nấu kèm với các loại rau coi như là cơm tôi.. Nhưng đến khi chạm phải những người mexico, nơi sản sinh ra trăm nghìn loại ớt cay các nhà hàng ở đây so với nơi khác đều cay hơn rất nhiều,”khi đó hương vị như thế nào cũng thể biết, chỉ có cay, còn có rất nhiều tương ướt thay hạt tiêu trong các món ăn, làm tăng cảm giác cay nóng..”

      nghe vào lại biết phải làm sao, nhưng lại cảm thấy cần được chăm sóc.

      Nhưng ràng có nhiều ưu điểm như vậy.

      phải là người lãng phí, cuối cùng đem tất cả đồ ăn đều ăn hết mới buông đũa. Đồng Ngôn làm bộ như vừa vô tình thu dọn bát đũa, vừa nhìn , “Về sau mỗi thứ bảy em đến nấu cơm cho .”

      chuẩn bị rót cho ly nước nóng, nghe như vậy bỗng nhiên cũng dừng động tác lại.

      “Nhưng em muốn tự mình mua nguyên liệu nấu ăn thôi..”Tuy rằng nghe được nhưng giọng của Đồng Ngôn vẫn tự giác được mà thấp xuống, “ mua đều là những thứ em biết phải nấu thế nào.”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 23 : Học nấu ăn (2).

      Sau khi kết thúc kì thi các môn công cộng, học viện luật nghỉ ngơi trong vòng tuần.

      (môn công cộng bao gồm những môn mà tất cả các khoa đều học giống như ví dụ như Triết, Mác rồi tin học căn bản….)

      Trầm Diêu thừa dịp nghỉ ngơi tuần này, trực tiếp bay Trường Sa cùng Thành Vũ trải qua tình cuồng nhiệt trong vòng tuần, để Đồng Ngôn ở lại mình trong ký túc xá. mỗi ngày ngoại trừ đọc sách chính là lên mạng xem thực đơn, thêm thêm bớt bớt, cuối cùng đến thứ sáu cũng được bảy tám món.Cũng tính quá khó khăn, so với thời kỳ học trước kia… cũng có thể ăn được chút.

      nghĩ tới buổi sáng thứ bảy, khi chuẩn bị ra ngoài cửa ký túc xá liền mở.

      Cái người bôn ba với người ở Trường Sa kia .. thế nhưng bây giờ lại đứng trước mặt .

      “Cậu sao lại về rồi? phải tới thứ hai sao?”

      “Cãi nhau.” Trầm Diêu bĩu môi , “Cậu đâu vậy? Hôm nay phải thứ bảy sao?”

      Đồng Ngôn hàm hồ chính mình phải thư viện, cầm lấy túi định chạy nhanh ra ngoài, vừa bước được mấy bước bị Trầm Diêu kéo trở về, cười tủm tỉm nhìn , “Đừng nóng vội, tớ hỏi dồn cậu nữa.” ấy xong lấy từ trong túi ra chiếc băng dán làm ấm người, xé lớp giấy bên ngoài, kéo áo lông của Đồng Ngôn lên, đem miếng dán đó dán lên bụng cách lớp áo sơ mi.”Bên ngoài lạnh muốn chết, mảnh này giúp cậu ấm được cả ngày.”

      Trầm Diêu vào mua đông vẫn thích mặc váy ngắn, phải giữa vào cái này giữ ấm chống lạnh.

      thường nhìn thấy Trầm Diêu vẫn dùng cái này, ở chợ cũng có hay bán, chỉ cảm thấy có ý tứ, chưa từng nghĩ tới chính mình cũng phải dùng mấy thứ này.

      Cũng phát miếng dấn dần dần ấm lên, làm cho cảm thấy thoải mái ít.

      Trận mưa này, đứt quãng suốt tuần, là lạnh đến cực hạn.

      Siêu thị cũng rất náo nhiệt.
      Cố Bình Sinh phụ giúp đẩy xe chở đồ, ở bên cạnh người . nhìn ra dưa và trái cây mà mình ưng ý, rồi đưa qua hỏi ý kiến , tất cả đều thấy gật đầu, đến khi mua xong nguyên liệu nấu ăn, rất nhanh đưa vòng đến khu vực bán đồ ăn vặt.

      Những chiếc túi lớn với đủ màu sắc xanh cam đỏ tím vàng…

      Toàn bộ siêu thị ở khu vực này rất cuốn hút, khiến con người ta như muốn rơi chân vào đó.

      Mứt hoa quả cùng kẹo được bán riêng quầy.

      người bán hàng tiếng Thượng Hải đừng ở trong quầy thủy tinh quay mặt ra bốn phía rất nhiệt tình lôi kéo, nhân tiện lấy mấy miếng mứt ô mai, đưa cho Cố Bình Sinh cùng Đồng Ngôn, “Dì ăn rất ngon, hai đứa cũng nếm thử miếng .”

      Đồng Ngôn nhìn người ta đều lấy miệng lên, ngượng ngùng lấy nhưng cũng phải đành lấy miếng , đưa đến bên miệng.

      “Cháu , ăn ngon ?” Người dì bán hàng kia hỏi .

      trưng cầu ý kiến, nhìn Cố Bình Sinh, nhìn thấy cũng ăn miếng rồi thuận miệng , “Ăn rất ngon ạ.”

      rất bình thường nhưng trong ánh mắt tất cả đều lên ý cười, Đồng Ngôn liền nghĩ đến chuyện chiếc kẹo hình con thỏ kia mà có chút đỏ mặt, đợi người khác cái gì dì bán hàng đó lại lấy ra miếng mứt xoài, cắt từng miếng cho ăn.

      Phải ngâm nước rồi làm như thế nào mới được món ăn ngon như vậy.. cứ đừng nhìn dì bán hàng lạt, sau đó lấy bảy tám túi mứt hoa quả…

      Đồng Ngôn về nhà , cơ bản chưa bao giờ nhìn thấy đồ ăn vặt gì, nghĩ tới còn thấy ăn mấy thứ này, lôi cánh tay của ,”Em cảm thấy rất nhiều rồi… đủ ăn mấy tháng rồi đấy.”

      mua đưa cho em mà.” mỉm cười, “ bình thường ăn mấy loại kẹo hay mứt hoa quả đó. Em trong mấy ngày này phải ôn tập, phải tinh thần tập trung nên đọc sách được sao? Ăn những loại mứt hoa quả có khẩu vị như thế có thể kích thích vị giác, tốt cho tinh thần của em rất nhiều.”

      kinh ngạc nhìn bảy tám túi mứt hoa quả ở trong xe đẩy.

      từ cũng chưa từng có thói quen ăn đồ ăn vặt, mà lại nhiều như vậy, đến khi tốt nghiệp đại học chắc ăn cũng hết.

      “Này cháu trai…”Dì bán hàng lại giống như hiến dâng vật quý hiếm, chỉ vào hộp kẹo que bằng thủy tinh mà , “Loại kẹo đó gần đây di bán rất chạy, đều dành cho các ăn, được làm từ đường đỏ, các bạn ăn vào bổ máu, khí sắc cũng rất tốt, bên trong còn có xen lẫn ô mai có vị chua, vừa vặn thích hợp cho bạn cháu nâng cao tinh thần ôn tập cho kì .”

      “Được, em lấy hợp.”

      Cố Bình Sinh trực tiếp nhận lấy, bỏ vào xe đẩy.

      Đồng Ngôn dở khóc dở cười nhìn hộp đầy kẹo que kia, phát ra dễ dàng đẩy mạnh tiêu thụ như thế.

      Kết quả hai người ràng là tới mua đồ ăn, cuối cùng đều bị xe đẩy đầy đồ ăn vặt thay thế, nhịn được, liền thừa dịp Cố Bình Sinh chú ý lấy ra vài thứ bỏ lại quầy hàng. nghĩ bên người cũng có đôi giống như bọn họ mua đồ, cậu thanh niên kia cũng làm việc giống như Đồng Ngôn, lặng lẽ đem hộp khoai tây chiên nhét vào xe đẩy hàng của nhân viên siêu thị, mà kia ngừng nhìn vào mấy túi đồ ăn mới lấy đó, để ý trong xe đẩy phía sau..

      Đồng Ngôn cùng cậu thanh niên trẻ tuổi kia, đối diện nhau cười cười, lại quay đầu nhìn đồng hàng hóa của mình ở bên, rũ mắt nhìn rồi cho Cố Binh Sinh.

      Cố chấp còn cuồng đến vậy, cái gì mà đều thích nhìn phương pháp tỉ mỉ, có người như vậy ở bên người, đoán chừng trong thời gian lâu năng lực suy xét của bản thân cũng đều giảm xuống..

      Quán tính ỷ lại sao?

      Trong lòng bỗng nhiên có chút mềm mại, đến bên người , bỗng nhiên phát quầy hàng đó còn hộp lạ, ràng là có chút phồng lên, vì thế thuận tay cầm lấy ném tới trong xe đẩy.

      Cố Bình Sinh nhìn .

      “Có thể là bị hỏng rồi, lấy đến quầy thu ngân để cho bọn họ biết còn thu về.” bỗng nhiên có chút nhớ nhung muốn hiến vật quý, “Phồng lên như vậy chứng tỏ đồ ăn bị ô xy hóa biến chất, có thể ăn, đúng hay ?”

      Trước kia đọc báo, cũng có viết vài điểm cần chú ý trong sinh hoạt hằng ngày, ngẫu nhiên cũng nhớ kỹ vài câu kia.

      như dự đoán, chỉ cười rộ lên, “Em muốn đúng hay vẫn là đúng đây?”

      sửng sốt chút, “ Lẽ nào lại sai sao? Em còn xem báo mà..”

      “Thực là thực phẩm an toàn.” đem gói bánh quy lên nhìn lượt rồi bỏ vào xe đẩy, tự nhiên vươn hai tay đẩy xe, vừa vừa chuyện, “Nhưng .. là do vi sinh vật trong khí làm cho bánh bị phồng lên, theo góc độ nào đó khi vi sinh vật xâm nhập vào trong bánh như thế an toàn cho con người nữa, nhưng cũng phải là đồ ăn bị oxy hóa biến chất.”

      ……….

      “Thầy Cố, là vạn năng sao?”

      vỗ đỉnh đầu , lời ít mà ý nhiều, “ biết nấu ăn.”

      Thời điểm bọn họ xếp hàng tính tiền, đôi bạn trẻ kia cũng vừa đúng lúc có mặt ở quầy tính tiền, xe đẩy đầy đồ ăn vặt cũng đồ ăn nhanh đông lạh, còn có đồ uống, hai người ngừng chọn kiểm lại, có vài tranh chấp , ngừng đem vài chai nước bỏ vào chỗ trống còn xe đẩy.

      Đến cuối cùng người thanh niên trẻ tuổi kia mới đưa mắt nhìn sang bên này, , “Em xem người ta kìa, đều là mua đồ về nấu ăn, chúng ta lại toàn mua sủi cảo làm sẵn đông lạnh rồi…” kia cũng đưa mắt nhìn về chiếc xe đẩy trước mặt Cố Bình Sinh, cười hì hì , “ nha, khi theo đuổi em phải làm món cay Tứ Xuyên cho em ăn sao?”

      Hai người tiếp tục chuyện rì rầm như vậy nhưng Đồng Ngôn vẫn nghe vào được, Cố Bình Sinh năm tay của , dùng khẩu hình hỏi : Bọn họ cái gì vậy?

      Đồng Ngôn ngẩng đầu lên, cũng cười hì hì dùng khẩu hình : kia bắt người của mình phải học nấu cơm.

      Cố Bình Sinh nhếch khóe miệng, rất bất đắc dĩ : nên ép .

      Đồng Ngôn nhìn ánh mắt của , bỗng nhiên cảm giác được rất có thành tựu, khoác lấy cánh tay của , học vẻ mặt của : yên tâm, có em ở đây, phải tự mình nấu cơm ăn mỗi ngày nữa đâu.

      Khi còn học cấp hai, thân thể bà nội được tốt, đều phải nằm trong bệnh viện, trước đó mua nhiều nguyên liệu nấu ăn chất đầy trong tủ lạnh cho .Có điều là những món đơn giản nhưng mà tài nào làm cách đơn giản được, khi đó bà nội của rất muốn phải học nấu ăn, về sau lập gia đình mới bị người ta chê cười. Cũng khi đó Lục Bắc chiều sinh hư rồi, vừa nhắc tới nấu ăn, Lục Bắc đều nấu, toàn bộ việc nhà cũng làm.

      Khi đó đương cũng rất tự do thoải mái, có người nào lại thích được người cưng chiều cơ chứ.

      tại mới phát ra, có thể quan tâm cưng chiều người cũng rất tốt.

      cầm lấy hộp sữa bột, vừa định cùng là bản thân thích uống sữa, khuôn mặt của cũng rất nhanh để sát vào, chậm, hôn lên khóe miệng của .

      Tuy rằng chỉ lướt qua chút… nhưng ở bàn thu ngân tập trung hàng dài người đợi tính tiền, bọn họ lập tức trở thành tiêu điểm.

      nhìn , nhìn , chưa bao giờ dám hôn em trước mặt mọi người như vậy…” kia lắc lắc cánh tay người mình phen. Chàng trai kia nhe răng trợn mắt, dữ lấy cánh tay người , “Về nhà sau…”

      Bị hai người kế bên nhốn nháo cách dở hơi như vậy, tất cả mọi người đều cười cười nhìn bọn họ cũng với ánh mắt : biết rồi nhé. Đồng Ngôn chỉ còn nước coi như biết cũng như thấy mọi người nhìn mình, ngừng đem mọi thứ chuyển lên dây băng chuyền của quầy thu ngân.

      Trước khi về, còn để riêng cái máy làm sữa đậu nành, cho Cố Bình Sinh da mặt dày kia thanh toán tiền.

      Kết quả hai người về nhà là 1h chiều, kịp nấu cơm, liền bóc cái túi mỳ mới mua ở siêu thị, nấu mỳ ăn thay nhanh vậy. bàn có hai bát mỳ lớn, trong mỳ còn có bỏ thêm rau xanh, trứng gà và thịt, là giờ cơm trưa của ngày hôm nay. Đồng Ngôn nhìn ăn rất ngôn lành, mượn cớ chính mình ăn vô, dùng chiếc đũa san nữa số đồ ăn trong bát sang cho .

      Kết quả cuối cùng là chính mình cũng ăn chưa no, đọc sách chưa tới bốn giờ, chính xác là hơn ba giờ chút đem bịch đậu tương đổ vào trong chiếc máy làm sữa đậu nành, bên còn tìm mấy cái kẹo que bổ máu dưỡng nhan gì đó, miệng hàm hồ là ăn cho đỡ thèm.

      Đợi cho đến khi chuẩn bị xong gia vị nấu ăn, khi bắt đầu hầm thịt bò, mới chạy về thư phòng nhìn Cố Bình Sinh.

      ngồi trước máy tính, xem tư liệu lịch sử.

      Đồng Ngôn lặng lẽ qua, đứng ở phía sau lưng dần cúi người xuống, nhìn xem làm cái gì. Bởi vì ngậm kẹo que trong miệng, chiếc gậy nhựa màu trắng cẩn thận cọ vào lỗ tai của , sau đó… bị phát .

      “Em nấu cái gì? Thơm thế?” tùy ý kéo qua, ôm ngồi đùi của mình.

      “Thịt bò hầm khoai tây, phải thích ăn cay sao? Em nấu theo phong cách món cay Tứ Xuyên..” cầm chiếc kẹo que, nhịn được lại liếm mọt chút, “ biết là ăn có ngon hay nhưng khi em nấu nghe mùi rất thơm.”

      dường như cảm thấy rất hứng thú, Đồng Ngôn đúng là chuẩn bị bàn cơm, hưng phấn ngừng, đơn giản cho biết thực đơn đêm nay có những món ăn gì, nghe rất mê người, nhưng cuối cùng còn chốt cho câu, “Nhưng là lần đầu tiên làm, biết là có ăn ngon hay nữa…” cực kỳ tự tin, bộ dáng của giống như chú thỏ khi nhìn đồ ăn ngon nhưng dám tự tin mà tiến đến, ôm chặt chút, cánh tay vừa vặn đặt lên bụng của .

      còn muốn cái gì đó, bỗng nhiên nhíu mày, đánh gãy lời , “Em ở chỗ này có cái gì vậy, sao cứ nóng dần lên.”

      còn chưa có phản ứng kịp, nghi hoặc nhìn , cho đến khi vỗ vào phần bụng của , Đồng Ngôn mới giật mình phản ứng lại, “Là miếng dán làm ấm người… bọn con tụi em hay dùng, mùa đông dùng để chống lại cái lanh.”

      Nếu , cũng quên mất việc nguyên cả ngày hôm nay có thứ gì đó giúp sưởi ấm.

      nghe thấy rất thú vị, “ có thể nhìn được ?”

      Có thể nhìn… nhưng ra có thể nhìn… nhưng miếng dán màu trắng dán ở nơi đó, dán chiếc áo sơ mi… cũng có gì hay để nhìn. Đồng Ngôn ngượng ngùng kéo áo lông lên, lộ ra miếng dán làm ấm chiếc áo sơ mi.

      Chính là dải màu trắng ấm lên… miếng dán rất .

      Bàn tay của dừng nơi miếng dán màu trắng ấy, nhưng lại dọa cho nhảy dựng lên.

      Trong phòng im lặng, bỗng nhiên có động tác như vậy… Đông Ngôn mím môi, nếu như muốn…

      “Em dán bao lâu rồi?” bỗng nhiên thay đổi ngữ khí, nhìn .

      “Khoảng ngày.” còn suy nghĩ lại, chính xác , “Đại khái là khoảng mười mấy tiếng rồi.”

      “Lần sau nếu rất lạnh em hãy dán ở đây.” Cố Bình Sinh rất nhanh đem miếng dán bóc ở dưới phần bụng của , dán lên bả vai trái, đem ý nghĩa của việc này ra cách ràng, “Máu đều qua vị trí này, chảy từ trái tim lan ra toàn thân, cho nên em làm ấm nơi này, toàn thân cũng chầm chậm mà ấm dần lên.”

      cũng xem hướng dẫn trong mấy túi dán lớn mà Trầm Diêu mua về, họ hướng dẫn phải dán ở bụng, chính là dán dưới lòng bàn chân, cho tới bây giờ đều có đề nghị nào rằng dán ở đây tốt hơn.

      Đồng Ngôn sùng bái nhìn , vạn năng bảo điển lại bắt đầu hát huy mị lực cá nhân..

      Sùng bái còn có xu hướng tăng lên, tay bỗng nhiên đưa ra rất tự nhiên, vén vạt áo sơ mi của lên… cái bụng nháy mặt lạnh lẽo, chri cảm thấy máu toàn thân đều chạy thẳng lên hai má rồi, suýt nữa từ người nhảy xuống.

      “Có chút đỏ lên rồi…”Giọng của rất ôn hòa, cũng thể nào lẩn tránh được. “Lần sau nên dán lâu như vậy, độ ấm nơi này dễ dàng làm cho người có nhiệt độ cơ thể thấp bị phỏng… “

      chỉ vài câu lại khiến cho cảm thấy mọi việc rối tinh rối mù.

      Đồng Ngôn quẫn bách ngồi đùi , thẳng đến khi buông vạt áo sơ mi của mình xuống, cả thân mình vẫn còn cứng đơ, ngồi ngay ngắn. Cố Bình Sinh vốn có nghĩ gì, nhìn thấy ánh mắt ngừng chuyển động của , liền cảm thấy trêu chọc rất vui, “Khi em bệnh viện kiểm tra, phải cũng thường xuyên phải cởi quần áo sao?”

      …….

      Có kiểu này nữa sao?

      Đồng Ngôn bị như vậy lại càng ra lời, đơn giản nhất là ngậm kẹo que, nhanh chóng thoát khỏi trường, “Thời gian còn sớm nữa, em xem nồi thịt bò xem thế nào.” nghĩ tới, mới vừa bước được mấy bước bị kéo trở lại.

      Giọng trầm thấp ngay bên tai , cúi đầu có chút dụ dỗ lẫn an ủi, “Em cần nghĩ lung tung.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :