1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn Đời Bên Nhau - Mặc bảo Phi Bảo (65 chương+ PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 9: chân như vậy sao (3)

      Khi trở lại học viện, ký túc xá bóng người.

      vừa mở túi hành lý ra, Trầm Diêu cũng phá cửa mà vào. ấy như thế mà lại cắt phăng mái tóc dài, tư thế oai hùng hiên ngang đứng ở trước mặt Đồng Ngôn, “Mình vừa du lịch bằng xe ôtô về, diễn đàn ôtô quen ít người, thảo nguyên ngắm sao. Đồng Ngôn..,” ấy nheo mắt cười, “Nằm đỉnh xe việt dã ngắm sao thực có cảm giác rất tuyệt.”

      Đồng Ngôn vừa dọn dẹp đồ đạc, bên vừa nghe Trầm Diêu kể lại chuyện ấy cùng chàng phá gia chi tử Thanh Hải chơi thế như thế nào.

      Thời tiết Thượng Hải ẩm ướt, chỉ mới bảy ngày trở về , mà quần áo ở trong tủ giống như bị nhúng nước. Cuối cùng bất đắc dĩ đành phải nhét hết đồ vào túi bóng rồi đến phòng giặt quần áo.

      Trong khí mùi bột giặt lan tỏa dày đặc, sáu máy giặt vận hành hết công suất.

      “Đồng Ngôn!” Bên ngoài tấm cửa kính, Ngải Mễ bắt hai tay làm thành hình chiếc loa, hưng phấn gọi , “ tin tốt và hai tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”

      Tối hôm qua Đồng Ngôn lại đứng nguyên đêm tàu, khốn đốn còn gì hơn nữa, vừa nghe như vậy chỉ có xúc động, chính là đem mớ quần áo bẩn này đổ lên đầu Ngải Mễ. Quen biết hai năm, chỉ cần Ngải Mễ xuất , cho dù là ‘tin tức tốt’ hay là ‘tin tức xấu’ đối với chỉ có thể là tin tức hay ho gì.

      Quả thực, Ngải Mễ đợi trả lời, liền mạch, “Tin tức tốt là, lần này tổ chức bỏ phiếu công khai chọn người làm MC trong đêm dạ hội chào đón tân sinh viên, MC nam dẫn chương trình là người có tiếng nhất trong học viện của cậu đó…” ấy cố ý dài giọng, mấy sinh viên nữ khác trong phòng giặt đều vểnh tai lên nghe, nghe được ba chữ khiến nhiệt huyết người ta sôi trào, “Cố mỹ nhân.”

      Đồng Ngôn kinh ngạc, “Thầy ấy là giảng viên mà, có thể làm người dẫn chương trình đón sinh viên mới được sao?”

      “Sao lại được…”Ngải Mễ cười tươi như hoa, “Đừng quên hiệu trưởng mới của học viện chúng ta chính là trường hợp nổi danh đặc biệt với những việc làm giống với hiệu trưởng đó thôi, phải còn nặc danh chuyện phiếm với sinh viên BBS học viện còn gì? Là giảng viên của học viện Luật, tất nhiên có thể hy sinh rồi…”

      Hai chữ ‘hy sinh’ này, Ngải Mễ chính là trăm chuyển ngàn hồi…

      Thầy Cố đáng thương…

      “Còn tin xấu là gì?” thấy máy giặt ngừng quay, mở nắp che ra, đem quần áo của người khác bỏ vào cái giỏ còn trống ở bên, bắt đầu nhét quần áo bẩn của mình vào trong.

      “Bởi vì Cố mỹ nhân là người rất đặc biệt, Trung tâm nghệ thuật trực thuộc hội sinh viên quyết định phải lựa chọn MC có thâm niên nhưng cũng là người có thể phối hợp ăn ý với Cố mỹ nhân.”

      “Ừ.” Đồng Ngôn bắt đầu đổ bột giặt vào trong máy giặt.

      muỗng, hai muỗng, chắc là được rồi nhỉ?

      “Chính là cậu.”

      Ba muỗng, bốn muỗng…

      Đồng Ngôn vô ý thức đổ đến muỗng thứ năm mới giật mình ..

      “Từ cuối năm hai tớ rời khỏi hội sinh viên rồi…”

      “Đúng vậy, cho nên chủ tịch đại nhân bảo mình tới làm công tác tư tưởng cho cậu. Cậu từng làm MC trong đêm dạ hội chào đón tân sinh viên, là người dẫn chương trình bình tĩnh tự tin trong các giải thi đấu thể thao lớn của trường, còn từng là MC cho đêm lễ Noel, là người nhiều kinh nghiệm nhất. Hơn nữa,” Ngải Mễ ai oán nhìn , “Cậu có biết MC là người phải biết ứng đối tốt trong những trường hợp hay ho có thể xảy ra, cậu nhẫn tâm tìm người mới để mặc Cố mỹ nhân phải khó xử trong những trường hợp đó sao?”

      Máy giặt bắt đầu tự động đổ nước, tiếng nước chảy nhiễu loạn suy nghĩ của Đồng Ngôn. Tuy rằng đêm dạ hội chào tân sinh viên của học viện cũng chuyên nghiệp như vậy, nhưng làm MC cũng rất phiền phức.



      Ví như lần đầu tiên Đồng Ngôn lên sân khấu, sai từ nào đó, hoặc mic bị hư có tín hiệu, những người xem ở dưới đài cười nghiêng ngả…Hận nhất là mấy bạn có tiết mục biểu diễn còn làm đổ những cảnh nền được dựng nên phía sau.

      thể tưởng tượng được, thầy Cố nghe được mà đụng tới những tính huống đó như thế nào.

      “Cho nên, vì nghiệp MC của cậu, tin xấu cuối cùng là cậu thể tham gia luyện tập kịch được nữa”, Ngải Mễ thở dài tiếng, “Ngôn Ngôn, mình rất xin lỗi cậu, cậu thể tham gia được vở kịch do chính mình biên soạn…”

      Đồng Ngôn lắc đầu, gì, qua lát lại gật đầu.

      Trong đầu đều nghĩ đến chuyện làm MC cho chương trình chào đón tân sinh viên, căn bản chẳng còn tâm trí mà quan tâm đến vở kịch gì đó cả.

      Rốt cuộc có nên làm MC hay ? Có muốn giúp thầy Cố…

      “Mình xong,” Ngải Mễ vô cùng vừa lòng khi Đồng Ngôn từ chối, “Chiều nay năm giờ ở hội trường của học viện mở hội nghị lần thứ nhất, nghe thầy Cố của các cậu cũng mới từ Thượng Hải về, đúng là khéo.”

      Kết quả vào buổi tối khi Đồng Ngôn vừa đến hội trường của học viện, ngoài cửa có rất nhiều người. Các hội nhóm trong học viện, chung là những người chỉ cần có tiết mục trong chương trình chào đón tân sinh viên mới đều đứng tụm lại ở cửa hoặc trong hội trường chuyện phiếm.

      Ban tổ chức họp bên trong, những tiết mục biểu diễn của mọi người đứng ở đây, đều chờ diễn tập.

      Mấy người chủ chốt trong hội sinh viên năm ba vừa nhìn thấy Đồng Ngôn đều nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, “Đồng Ngôn vô kỵ, tớ , Chủ tịch hội sinh viên Chu Thanh Thần Chu đại nhân bỏ qua cho cậu rồi mà, đúng ? Bây giờ có thể quay về rồi chứ.”

      Gió đêm thổi hiu hiu, mọi người cười gian từng trận.

      trưng ra vẻ mặt như vừa ăn phải trái mướp đắng, vào hội trường.

      Hội trường của học viện chia làm hai tầng cao thấp, có thể ngoài khoảng ba ngàn năm trăm người.

      Do tổ tiết mục họp bên trong, cũng là giai đoạn diễn tập, ánh sáng bên trong phòng đều để mờ mờ. Dưới đài chỉ có hai mươi mấy sinh viên, nhưng bất ngờ nhất chính là có khá nhiều giáo viên cũng xuất . Sau khi vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Cố Bình Sinh đứng giữa vài giáo viên, vẫn mặc áo sơmi trắng rất đơn giản cùng quần màu nâu như trước. Bởi vì đứng cách xa, thấy lắm vẻ mặt của .

      Vô hình chung khiến cho người ta tự chủ được mà chú ý tới .

      Đồng Ngôn bỗng cảm thấy huyền diệu.

      Trong bảy ngày về về từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, mà thầy Cố cũng như thế. Bọn họ ở Bắc Kinh dã từng có vài cuộc gặp ngắn ngủi, sau đó trở về đây vẫn là giảng viên đứng bục giảng, mà vẫn là sinh viên sầu khổ vì chuyện thi cử môn vật lý.

      “Đồng Ngôn.” Trong hội trường rất trống trải, khi có người gọi tên tiếng vang ngừng. Đồng Ngôn dọc theo hàng ghế ngồi mà xuống phía dưới, đến dưới khán đài,“Thầy Đỗ.”

      Thầy giáo phụ trách hội sinh viên, mọi người vẫn hay gọi là Đỗ nửa nhịp, làm việc chuyện vĩnh viễn chậm nửa nhịp.

      vất vả thoát khỏi tra tấn của Đỗ nửa nhịp, nghĩ tới mới khai giảng được năm tuần lễ lại thuận lợi trở lại như thế này.

      Đồng Ngôn nhìn về phía Cố Bình Sinh, còn chưa kịp chào hỏi gì, chợt nghe Đỗ nửa nhịp với Cố Bình Sinh, “Đây chính là nữ MC mà chúng tôi bồi dưỡng trong hai năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, và cũng là nhân tài của học viện Luật…”

      Nụ cười của Đồng Ngôn có chút cứng ngắc, lớp có mười chín người, xếp hạng cuối kỳ lần nào cũng thứ mười chín, đây có thể được tính là nhân tài ?

      chỉ cười cười , “Tôi biết, đây cũng là sinh viên của tôi.”

      lập tức phối hợp, “Thầy Cố, lâu gặp, ngày nghỉ lễ của thầy thế nào ạ?”

      Cố Bình Sinh gật đầu, bình tĩnh nhìn , “Tốt lắm, cảm ơn em.”

      Đến lúc này Đỗ nửa nhịp nghe xong mới tỉnh ngộ, “À, đúng vậy, thầy Cố là giảng viên của học viện Luật, vậy học kỳ này thầy dạy Đồng Ngôn?”

      Cố Bình Sinh lại gật đầu, “Phải, khéo, học kỳ này em ấy học lớp của tôi.”

      Tất cả sinh viên cùng giáo viên đứng phía sau hai người, đều trưng ra vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng.

      Tính khí đặc thù của Cố Bình Sinh làm cho bọn họ thủy chung vẫn cảm thấy như ép buộc. Nếu hai người MC kia có mấy tuần lễ tiếp xúc với nhau, đây tuyệt đối là ông trời có lòng tốt, cố ý thành toàn.

      Sau đó lại nghe Đỗ nửa nhịp giải thích, Đồng Ngôn mới hiểu được vì sao Cố Đồng Sinh lại nhận lời. Năm này kỷ niệm 110 năm ngày thành lập học viện, học viện tổ chức đêm dạ hội, còn có lần tụ họp long trọng cho các sinh viên xuất sắc.

      Xét thấy đây là năm quan trọng như vậy, hội học sinh quyết định sát nhập đêm dạ hội chào đón chào tân sinh viên cùng với dạ hội kỷ niệm ngày thành lập học viện vào làm .

      Trường hợp như thế, khó trách có thể mời giáo viên cùng tham gia.

      “Đồng Ngôn,” Đỗ nửa nhịp tự mở nắp chai nước khoáng, đưa cho , “Vốn là loại dạ hội này ràng phải mời người chuyên nghiệp làm MC, nhưng ý của hiệu trưởng là muốn gần gũi với sinh viên hơn cho nên đêm nhạc cùng việc tụ họp của các bạn sinh viên nên giao cho người chuyên nghiệp có kinh nghiệm, dạ hội vẫn là để cho sinh viên đảm nhận, có vẻ có ý nghĩa kỷ niệm hơn.”

      Đồng Ngôn hiểu được, mình hoàn toàn lên thuyền giặc.

      Loại hoạt động rạng rỡ mặt mày này, đối với người bình thường mà quả thực là cơ hội lớn trời ban, còn có cơ hội được lọt vào danh sách những sinh viên được học lên thẳng. Nhưng đối với …đây chính là lãng phí thời gian của người nghiệp dư, ngừng diễn tập, ngừng ghép kịch bản, còn phải đối mặt với áp lực do những chuyện bất ngờ xảy ra tại trường…

      Đối với việc được trực tiếp học lên nghiên cứu sinh, cho tới bây giờ hoàn toàn có hứng thú.

      Học ở trường này… mục tiêu chính là thuận lợi tốt nghiệp, nhanh chóng tìm việc làm, sau đó là tự mình độc lập nuôi gia đình.

      Còn nếu như đứng ở chỗ này, cái gì cũng đều vô dụng.

      Kết quả, cùng Cố Bình Sinh làm MC, chỉ có thể trực tiếp ở lại bắt đầu bình luận các tiết mục của các hội nhóm cũng như tiết mục cá nhân. Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhìn lên sân khấu ở phía trước.

      Ngoại trừ hàng ghế đầu là ban giám khảo,còn có các diễn viên sân khấu, toàn bộ hội trường ba ngàn năm trăm chỗ đều có người.

      Đồng Ngôn nuốt nước miếng, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Cố Bình Sinh.

      Sau đó… kịp thu hồi ánh mắt, bắt gặp ánh mắt của .

      “Trước kia thầy cũng từng làm MC sao?” theo bản năng tìm đề tài chuyện.

      từng làm ở đại học Penn, nhưng phải là ngày kỷ niệm thành lập trường mà là party của học viện Y.” Cố Bình Sinh nhìn , “Nhưng cũng rất lâu trước rồi, lúc đó tôi vẫn học nghiên cứu sinh, nhưng cũng phải như vậy…”

      (Đại học Pennsylvania State University(Thường gọi là Penn State) là trường công nổi tiếng của Mỹ. Trường có 24 cơ sở ở khắp bang Pennsylvania, bao gồm cả World Campus ảo, với University Park là cơ sở lớn nhất.Penn State University Park(thường được gọi là “cơ sở chính”) được xếp hạng trong số 15 trường công hàng đầu của cả nước.Penn là trong những học viện đầu tiên theo khuôn mẫu đa ngành được phát triển bởi các viện đại họcchâu Âu, tập trung nhiều “trường” (faculty) dưới cùng viện đại học.)

      “Những quy định cứng ngắc cũng nhiều như thế phải thầy?” Đồng Ngôn hiểu được ý của , “Đúng vậy, rất phiền phức, dạ hội ở học viện học càng ngày làm càng lớn hơn, em càng cảm thấy giống như dạ hội mừng xuân mới đúng hơn.”

      xong, như nghĩ đến chuyện gì, lập tức lật lật tờ chương trình dạ hội trong tay.

      Muốn chết .

      buồn bã nghiêng đầu, “Quả nhiên là dạ hội mừng xuân mới. Chúng ta phải đọc thư chúc mừng của các bạn học khắp nơi thế giới…” Trong đầu thậm chí có thể ra cảnh tượng đêm đó, khi chính mình đọc thứ đó, mấy con nhóc trong ký túc xá ngồi dưới khán đài ôm nhau mà cười.

      Cố Bình Sinh cũng hiểu được mà cảm thấy buồn cười, “Nếu em muốn đọc, có thể giao cho tôi.”

      cảm kích cười cười, tiếp tục tập trung nghiên cứu chương trình dạ hội.

      Qua lát, Đồng Ngôn bỗng sực nhớ ra điều gì đó, huých vào cánh tay .

      Lúc thấy Cố Bình Sinh nghiêng đầu, im lặng nhìn mình, bắt đầu cảm thấy do dự…nhưng vẫn nhịn được hỏi, “Thầy Cố học Y ở Penn nhưng sao lại đến Bắc Kinh thực tập thế ạ?”

      “Mẹ của tôi khi đó là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Hiệp Hòa,” Khi chuyện đó lại nhìn , chỉ quay đầu lại nhìn sân khấu, “Khi đó tôi thực tập, kỳ cũng chỉ vì muốn giúp đỡ mẹ tôi.”

      sân khấu, bạn Tiểu Thiên nổi tiếng về dân ca trong học viện cũng vừa hát xong “Tổ quốc tôi.”

      Ngay cả khi ngồi ở khoảng cách xa thế này nhìn xuống, cũng có thể nhìn ra được những động tác chi tiết của ấy là dùng bao nhiêu sức để hát.

      lại nhìn , như là cách lịch , kết thúc đề tài này.

      Đồng Ngôn cúi đầu, tiếp tục lật lật tờ chương trình tối nay, nhìn lúc lâu, cũng nhớ được chữ nào.

      “Đồng Ngôn,” biết Chu Thanh Thần xuất từ khi nào, bỗng nhiên gọi , “Tôi nghe lầm chứ? Thầy Cố từng học Y ở Penn?”

      Đồng Ngôn ậm ừ đáp, “Có chuyện gì vậy?”

      Hình như tên chủ tịch hội học sinh này học Y? Hình như là thế.

      Ấn tượng của đối với Pennsylvania chỉ giới hạn trong việc mỗi ngày Trầm Diêu nhắc tới học viện Kinh tế gì đó mà thôi.

      “Học viện Y đứng thứ ba của Mỹ đó…” Mặt Chu Thanh Thần đều đỏ lên, đây chính là bộ dáng muốn bái kiến thần tượng, “Loại thất học như cậu làm sao hiểu được chuyện này. Đồng Ngôn vô kỵ, cậu có biết thi vào học viện Y Penn khó thế nào thế hả? đây là vì ‘khúc tuyến cứu quốc’ mà trước đó còn phải học Luật làm cái thẻ xanh mới có thể bước vào học viện Y…Nhanh, để cho tớ tâm với sư huynh tương lai, đây chính là bạn học tương lai của tớ đó.”

      Khúc tuyến cứu quốc: ý đường vòng, dùng cách đặc biệt hoặc khác lạ hoặc dùng cách gián tiếp khác mới có thể đạt được mục đích.

      Đồng Ngôn sửng sốt nửa giây, lập tức ngồi thẳng người lên, cố ý ngăn cách hai người, “Cảnh cáo cậu, Chu Thanh Thần, được quấy rầy thầy của tôi.”

      Bây giờ có thể khẳng định, hẳn là Cố Bình Sinh muốn nhắc đến những việc trải qua khi học Y.

      Cho nên kiên quyết thể để cho Chu Thanh Thần hỏi ra chuyện gì được, những điều đó khiến nhớ lại. Vì thế phút sau khi cảm xúc muốn bảo vệ của phát tác, rốt cuộc Chu Thanh Thần cũng bị đuổi .

      Cố Bình Sinh vừa mới quay đầu lại, nhìn thấy bạn sinh viên buồn bã rời , “Cậu sinh viên kia muốn chúng ta làm cái gì sao?”

      Đồng Ngôn cười vô tội, “ có, cậu ấy lại đây hỏi hai chúng ta có muốn đặt cơm hộp hay thôi.”
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 10 : Điều tốt đẹp nhoi(1)

      Bởi vì tầm quan trọng của lễ kỷ niệm ngày thành lập học viện, phần lớn các tiết mục qua kiểm duyệt đều bị cắt bỏ, hơn nữa có thêm phần biểu diễn của rất nhiều dàn nhạc.

      Ngay cả tổ kịch Dương Quang cũng mời đến diễn viên kịch chuyên nghiệp tốt nghiệp đến giúp đỡ…

      Tóm lại, chuyện này càng ngày càng phức tạp.

      Phía sau hội trường của học viện có bốn phòng nghỉ, khi diễn tập phân ra làm hai phòng thay quần áo nam nữ. Đồng Ngôn ngừng nghe thấy những tiếng thét chói tai bên ngoài, phần lớn là quần áo của tôi đâu? Đạo cụ của tôi đâu? … May mắn đây phải là biểu diễn chính thức, dưới váy các nữ sinh viên này còn mặc quần và giầy thể thao, phỏng chừng đến khi biểu diễn chính thức sau hội trường này căn bản rất hỗn loạn.

      và Cố Bình Sinh ở trong phòng nghỉ của ban tổ chức, ngừng có người hốt hoảng chạy vào, sau đó lập tức xin lỗi xin lỗi… rồi lại vội vàng rời khỏi. Hai người đều cảm thấy buồn cười, đưa mắt nhìn nhau.

      Cố Bình Sinh bỗng nhiên , “Tôi xem thành tích môn vật lý của lớp các em, giống như chỉ có ký túc xá của các em là được tốt lắm?”

      Vừa nhắc đến vật lý, Đồng Ngôn cười nổi…

      buồn khổ giải thích: “Lớp em mười chín bạn, chỉ có ký túc xá của chúng em là xuất thân từ khoa văn. Còn các bạn khác… ra điểm thi đầu vào của họ đều cao hơn chuyên ngành khác, đều là công nghệ sinh học được chuyển đến học viện Luật,” thấy Cố Bình Sinh có vẻ hứng thú, mới giải thích, “Thầy nhìn xem lớp trưởng của bọn em đó, tất cả các môn thi đều đạt hơn 95 điểm, các môn tính toán đều đạt điểm tối đa, đúng ? Cậu ta đến từ Thành Đô Tứ Xuyên, điểm thi vào đại học cao thứ ba toàn tỉnh, nhưng nghe vẫn thi trượt…”

      Nhắc tới đó, trong lòng bắt đầu rỉ máu.

      Cùng những người này so thành tích, đoán chừng ngay từ lúc bắt đầu học tiểu học thua.

      Cũng may có người kịp thời xuất , thông báo đến lượt 2 MC bắt đầu diễn tập

      Lúc Đồng Ngôn đứng dậy, suýt nữa đạp vào váy của mình.

      cũng giống như mấy người diễn tập kia, trong quần bò, ngoai mặc bộ lễ phục dạ hội do hội học sinh đưa đến. Bởi vì bộ lễ phục dạ hội này khá dài, bất đắc dĩ phải giày cao gót từ trước.

      Hai người đến sau sân khấu, đứng ở phía sau tấm màn khổng lồ, nhìn lãnh đạo học viện ngồi ở hai ba hàng ghế phía dưới, Đồng Ngôn bỗng nhiên thấy căng thẳng hơn. Tim đập càng lúc càng nhanh, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu nóng lên… theo bản năng nhìn sang Cố Bình Sinh, nơi tranh sáng tranh tối, ánh sáng mờ nhạt, dường như phát ra khác thường của , cúi đầu nhìn , “Căng thẳng sao?”

      Đồng Ngôn gật đầu. mất mặt quá.

      Còn là kinh nghiệm phong phú, có thể trợ giúp Cố Bình Sinh, thế nào mà lần đầu diễn tập chính thức căng thẳng rồi chứ?

      nghe thấy tiếng nhạc mở màn vang lên, thở sâu, cần khẩn trương sao đâu, phải chỉ là hai mươi mấy vị lãnh đạo học viện thôi sao? cứ tự nhủ như vậy để chấn định tâm lý của mình rằng mọi thứ đều thuận lợi, dưới hội trường chỉ là những quá bí đao lớn, những quá bí đao chỉ biết há miệng thôi…

      Bỗng nhiên, bàn tay được nắm lấy, nặng, lực vừa đủ.

      Lòng bàn tay ấm áp, cảm giác quen thuộc… dám thở, càng dám quay đầu nhìn .

      Bên tai tiếng nhạc dần , rất nhanh, lực đạo tay được nới lỏng, nghe thấy Cố Bình Sinh , “ sao đâu, còn có tôi, nếu có quên lời cứ nhìn tôi là được.”

      Mấy buổi diễn tập thông thường trước đây, cùng hình thành ăn ý với nhau.

      Mỗi lần đến lượt , nhìn trước khi hai câu cuối cùng, để có thể thuận lợi tiếp lời.

      “Đồng Ngôn,” Trong tai nghe là tiếng Chu Thanh Thần gọi , “Go.”

      cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, lần dẫn chương trình này so với những lần trước càng phải cẩn thận hơn, tất cả các tiết mục khi liên hệ với hai MC chủ yếu vẫn là thông qua . Nếu phạm lỗi, Cố Bình Sinh căn bản là có cơ hội cứu vãn…

      Bởi thế nên rất áp lực…

      Lần đầu tiên diễn tập, Đồng Ngôn hoàn toàn thất thường.

      Mỗi khi bất lực nhìn về phía Cố Bình Sinh, đều có thể nhìn thấy ràng cười rộ lên, sau đó rất nhanh giúp che giấu sai lầm. Giọng của giống như trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, theo mic truyền ra rất êm dịu, hoàn toàn khác lúc giảng bài. Rất ràng, có chút trầm thấp…

      Như nước suối mát lạnh.

      Cố mỹ nhân thể rất tốt, càng làm nổi bật yếu kém của .

      Ngay cả Chu Thanh Thần cũng , “Đồng Ngôn vô kỵ, tớ là người mời cậu đến dẫn chương trình, nhưng mà như thế nào cảm giác như cậu chẳng khác nào người mới vậy, ngay cả giọng cũng run lên…” cảm thấy bất đắc dĩ, cầm tờ kịch bản che kín mặt, dùng giọng nghẹn ngào nức nở , “Tớ cần giảm sức ép, vừa nghĩ mình phải gánh hai phần trách nhiệm lại cảm thấy căng thẳng quá mức.”

      Ngược lại Đỗ nửa nhịp rất khoan dung, “ sao, đây là lần đầu tiên chính thức diễn tập, còn hai lần nữa, chậm rãi thích ứng là vừa.” Thầy ấy xong, còn đưa mắt nhìn sau lưng Đồng Ngôn, “Chu Thanh Thần, cậu đưa Đồng Ngôn mua bộ váy mới , lần này là kỷ niệm ngày thành lập trường, thể mặc bộ lễ phục dạ hội của mấy sinh viên khóa trước để lại được.”

      Những lời này vừa xong, tất cả mọi người đều nhìn vào chiếc váy của Đồng Ngôn.

      Quả nhiên, bởi vì quá gầy, sau lưng phải cài mười mấy chiếc kim băng màu bạc, dùng để cố định thu gọn kích thước lưng áo.

      Chu Thanh Thần suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, “Thầy Đỗ, em bị bạn em đánh chết mất, ấy toàn tính sổ với em ngay cả khi em chuyện với sinh viên nữ khác …” Đồng Ngôn cũng xấu hổ muốn chết, “Thầy Đỗ, chỉ cần hội học sinh đồng ý cho em sửa chút, em cầm về cắt chỉ khâu lại lần là được rồi.”

      Trang phục dạ hội của hội học sinh đều là những bộ lễ phục được những người dẫn chương trình trước mặc mặc lại rất nhiều lần, hơn nữa chủ yếu là tài sản cá nhân của những người đó để lại, phần lớn được may theo kích thước của người chủ sở hữu. riêng gì Đồng Ngôn, bất kể ai mặc đều như vậy, sớm thành thói quen.

      Cũng may Đỗ nửa nhịp cũng kiên trì mà thêm gì nữa.

      Bởi vì trước quốc khánh môn trọng tài thương mại quốc tế tạm nghỉ, tuần này Cố Bình Sinh lại phải diễn tập, tổng cộng sáu tiết trọng tài thương mại đều phải học bù vào buổi tối, từ thứ Hai đến thứ Bảy, tám giờ tối bắt đầu, mãi đến mười giờ mới kết thúc.

      Cho nên Đồng Ngôn cùng Cố Bình Sinh, cứ ba giờ chiều mỗi ngày là chạm mặt nhau ở hội trường, diễn tập xong lại vội vàng lên lớp.

      Buổi tối gây chấn động nhất là lần đầu tiên khi hai người trước sau bước vào phòng học, ngay cả Trầm Diêu cũng há hốc miệng hình chữ O mà nhìn. Đồng Ngôn vừa ngồi xuống ấy lập tức thấp giọng kề tai , “Đồng Ngôn, cậu cảm thấy như vậy là lộ liễu quá sao, cả lớp chỉ chờ hai người thôi đấy.”

      Đồng Ngôn hung tợn trừng mắt, “Nếu cậu đổi với tớ ?”

      Sau này nhiều lần rồi cũng thành thói quen, bạn học trong lớp dần dần bắt đầu kiêng nể gì nữa hay trêu chọc, mỗi lần đều phát ra những thanh quái dị, Đồng Ngôn cũng giả bộ rất bình tĩnh trong mọi tình huống. Dù sao Cố mỹ nhân cũng nghe thấy, bọn họ càng được nước làm ầm lên.

      “Đồng Ngôn vô kỵ, để thành toàn cho cậu và Cố mỹ nhân, bọn mình ngay cả thứ bảy cũng đều học nhé.” “Ngôn Ngôn, nước phù sa chảy ruộng ngoài, là tổ huấn đấy.” “Đồng Vô Kỵ, cậu có biết ‘ghen tỵ’ viết như thế nào ? Hãy xem vẻ mặt của tớ …”

      Đồng Ngôn đều phải tham gia diễn tập mỗi ngày, mệt gần chết, lười phải quan tâm tới mấy người này, chỉ nằm bàn nghe giảng bài.

      Qua ngày mai, chỉ còn 13 tuần, 91 ngày.

      Sáng sớm Chủ nhật, còn khẩn trương gì nữa thế nhưng lại làm muộn.

      Cũng may Miêu Miêu giúp những công việc ở bàn thu ngân, thấy chạy vào, câu đầu tiên là, “Đồng Ngôn, nhanh nhanh, tớ với quản lí lúc nãy là cậu bị tiêu chảy phải WC.”

      Đồng Ngôn vô cùng cảm kích, cũng dở khóc dở cười.

      đến muộn giờ đồng hồ, đoán chừng tay quản lí người Pháp nghĩ rằng ngất trong wc rồi.

      Hôm nay bởi vì mưa lớn, cửa hàng cũng đông khách lắm.

      Đến gần mười giờ, Miêu Miêu và cũng nhàn rỗi được lúc lâu, bèn chuyện phiếm qua bàn thu ngân.

      “Tớ muốn đính hôn,” Miêu Miêu bỗng nhiên thần bí nhìn , “Cậu cần đưa hồng bao cho tớ đâu, chỉ cần cho tớ thơm cái là được.” Đồng Ngôn kinh ngạc nhìn bạn, “Cậu đủ tuổi rồi à…mình nhớ cậu mới mười chín mà?”

      “Đúng vậy, cho nên chỉ đính hôn, sang năm đủ tuổi kết hôn theo luật mới đăng ký.”

      Đồng Ngôn ngồi ngây người ra, Miêu Miêu chỉ vào người đàn ông cao 1m9 với chiếc túi mang chéo người, đứng ở cửa, “Nhìn , ấy đến đây.”

      tiếp tục mơ màng chào hỏi người kia, thể tin được mà truy vấn bạn, “Cậu thực muốn kết hôn? Mười chín tuổi?”

      Miêu Miêu buồn cười nhìn , “Tớ làm hơn ba năm, cũng nên ổn định rồi. Cậu sao? Khi nào nghĩ đến chuyện kết hôn?”

      Kết hôn?

      Đồng Ngôn cảm thấy điều này quá xa xôi, còn lo nghĩ khi nào có thể thi qua môn vật lý, mà có người hỏi khi nào kết hôn? yên lặng tính toán lâu, suy đoán, “Tớ 21 tuổi rưỡi tốt nghiệp, dù sao chăng nữa cũng phải làm năm năm để trả hết số tiền vay đóng học, sau đó đương hai ba năm gì đó nữa, tầm 29 là vừa…”

      Miêu Miêu choáng váng,“Lúc ấy con mình cũng học tiểu học rồi, chắc cũng lớp 3 hoặc lớp 4 gì đó rồi…”

      Vì thế hai người có mục tiêu sống khác hẳn nhau, mỗi người đều coi đối phương như quái vật, dừng cuộc chuyện lại.

      Lúc dọn dẹp, chuẩn bị ăn cơm trưa, chợt nghe có giọng quen thuộc gọi tên mình. Ngẩng đầu nhìn thấy người mà hoàn toàn ngờ gặp ở đây.

      Cố Bình Phàm, chị họ của thầy Cố.

      Nhưng điều khiến cảm thấy bất ngờ nhất là ấy đặt chiếc túi giấy lên bàn thu ngân, lại lấy từ trong đó ra bộ váy dạ hội màu xanh lam, “Đây là bộ chị mặc trong buổi lễ tốt nghiệp của học viện Hoàng gia, TK dáng người chúng ta tương tự nhau, chị đưa đến cho em mặc thử xem.”

      Bây giờ căn bản là Đồng Ngôn lại ngây người lần nữa, Cố Bình Phàm lại nháy mắt cười bảo, “Cũ rồi, em đừng để ý , mới mặc lần thôi.”

      Làm sao có thể để ý đây?



      Hay căn bản là thầy Cố sợ mình từ chối nên mới nhờ chị ấy đưa bộ váy cũ tới?

      “Có muốn chị vào phòng thay đồ cùng em, nhìn xem chiếc váy này mặc lên người em rộng chật thế nào ?” Cố Bình Phàm cười nhìn .

      cần đâu, cám ơn chị.” Đồng Ngôn vội vàng vài câu cảm ơn, có chút biết phải ứng đối trong trường hợp này như thế nào.

      Bởi vì bộ váy này, toàn bộ thời gian làm trong buổi chiều đều như mất hồn mất vía.

      Lúc Miêu Miêu ăn cơm về, nhìn chiếc túi giấy dưới chân , tò mò lấy ra xem, lập tức bùng phát, “Tuyệt đối đẹp hơn lễ phục đính hôn của tớ, mua ở phố đồ cưới Tô Châu sao? Hay là cậu biết chỗ nào tốt giới thiệu cho tớ ?”

      Đồng Ngôn gì nhìn , “Tớ cũng chưa kết hôn làm sao giới thiệu được cho cậu kia chứ…”

      Buổi tối chen chúc xe điện ngầm, rút cuộc cũng mới nhớ ra mình còn chưa cảm ơn. Lập tức lôi chiếc điện thoại di động từ trong túi ra cách khó khăn, gửi cho tin nhắn:Cảmơn thầy Cố .

      *Thầy Cố = cố lão sư, nên cụm từ cảm ơn thầy cố có 5 chữ là vì thế.

      Gửi xong tin nhắn với 5 chữ, cảm thấy vẫn nên thêm cái gì đó, lập tức bỏ thêm câu:Hôm nay em được nhận tiền lương tháng này, ngày mai em trả trước cho thầy năm trăm được ?

      Rất nhanh, có tin nhắn trả lời : sao. Tôi nhớ Bình Phàm từng mặc chiếc váy này, mày xanh lam ắt hẳn tôn lên vẻ đẹp màu da của em. Về chuyện tiền, vội. TK

      nhìn hàng chữ nho , suy nghĩ rất lâu mà có trả lời.

      Hoặc có thể , là biết phải trả lời thế nào.

      Thoát khỏi tình trạng đọc tin nhắn, nhìn lại trong hộp thư đến toàn dãy dài tên ‘Thầy Cố’.

      ra mua di động, chỉ vì sợ trong nhà có việc gấp tìm mình mà tìm được, thi thoảng liên lạc với bạn bè ở Bắc Kinh cơ bản cũng sử dụng nhiều. Bạn cùng lớp tìm đều đứng dưới lầu mà gọi, hoặc là gọi điện thoại ký túc xá.

      nhìn chằm chằm di động, hiểu sao cứ nhìn rất lâu, sau đó lại mở ra, đọc lại lần nữa.

      tiếng “Đinh” vang lên, tiếng xe điện ngầm báo hiệu dừng lại, bỗng nhiên lấy lại tinh thần…

      đúng, Đồng Ngôn, mày mà cứ như thế này là nguy hiểm.
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 11: Những điều tốt đẹp nhoi (2)

      Sáu giờ dạ hội kỉ niệm thành lập học viện bắt đầu, ba giờ chiều mọi người bắt đầu chuẩn bị…
      Vì người dẫn chương trình cần được yên tĩnh, phòng thay quần áo của và Cố Bình Sinh ở ngay tại trong phòng nghỉ. Ở phía sau hội trường của học viện đừng hi vọng có thể đầy đủ trang thiết bị như nhà nghỉ, ví dụ như “phòng thay quần áo” chỉ dùng tấm bình phong gấp ngăn ra, ban đầu Đồng Ngôn cảm thấy gì, lúc thực muốn thay quần áo liền cảm thấy đau đầu..,

      Bình phong gấp có ý nghĩa như thế nào đây chứ?

      Chính là có thể lộ ra ngoài gần nửa bắp chân và toàn bộ bàn chân….

      trắng ra chút chính là khi thay quần áo và giày cao gót, tất cả động tác dưới chân đều bị nhìn thấy hết xót chút gì, kèm theo đó là bóng người như như

      do dự lâu, dưới uy hiếp của nhân viên trang điểm, mới cầm bộ lễ phục đến sau tấm bình phong, bắt đầu cởi ra từng thứ . Cuối cùng khi mặc chiếc váy lên, ngoài dự đoán, nhân viên trang điểm hợp tác với hai năm bắt đầu ác ý mà trêu chọc, “Nhìn từ góc độ này quả rất chi là tình sắc … tà váy thoáng , đôi chân trần….”

      Suýt nữa xỏ hụt chân vào đôi giày cao gót, buột miệng , “Lập tức xoay người, được để cho thầy Cố nhìn thấy chị cái gì.”

      Người trang điểm cười thành tiếng,“Yên tâm, thầy Cố nhìn thấy chị gì đâu.”

      Nghe chị ta như vậy, bỗng nhien chị cảm thấy thoải mái…

      nhét tất cả quần áo vào trong túi giấy, rút cuộc cũng thay xong lễ phục. Khi ra, Cố Bình Sinh tựa vào cạnh bàn hóa trang để đọc sách, chiếc áo vest màu xám cởi ra, khoác lên chiếc ghế có người ngồi ở bên cạnh.

      Có lẽ là vị trí mà Đồng Ngôn đứng vẫn nằm trong tầm nhìn của nên ngẩng đầu nhìn , Đồng Ngôn lập tức dời ánh mắt…

      Kể từ hôm chủ nhật tuần trước ở xe điện ngầm, phát ra tâm tư của mình, càng ngày càng thất thường.

      ràng nhất là, bắt đầu để ý từng động tác rất của thầy Cố…

      phát lúc lái xe thích dùng tay trái giữ vô lăng, tay phải chỉ đặt lên như vậy, nhìn vào rất đẹp mắt; phát mỗi lần cầm mic đều giống như cứ nắm chặt lấy cái mic như vậy, chỉ có tay trái cầm hờ, rất thong dong; phát hình xăm tay đúng là cái tên bằng tiếng , hơn nữa còn là chữ viết của ….

      “Đồng Ngôn vô kỵ”, trong tai nghe chợt truyền đến trận tiếng cười, Chu Thanh Thần , “Bảo nhân viên trang điểm vào phòng nghỉ số 1 của diễn viên, hóa trang trước cho các giảng viên chuẩn bị lên sân khấu.”

      Rút cuộc Đồng Ngôn cũng hiểu, vì sao từ ba giờ Chu Thanh Thần bắt đeo tai nghe, hiển nhiên là dùng làm cái loa truyền thanh miễn phí.

      gọi người trang điểm, “Chủ tịch Chu tìm chị ở phòng nghỉ số 1.”

      Người trang điểm vội vàng cất đồ hóa trang, cuối cùng còn quên cảm thán câu, “Bộ váy dạ hội của em hôm nay quả là rất tuyệt, Đồng Ngôn, hoàn mỹ chết mất, chị dụng tâm trang điểm cho em, bảo đảm em và Cố mỹ nhân trở thành kim đồng ngọc nữ của đêm nay.”

      xong liền chạy ra khỏi phòng…

      Bởi vì người trang điểm đóng cửa, lập tức có mấy sinh viên khóa sau chạy đến cạnh cửa, cười , “Chị ơi chị, chị tốt nghiệp rồi có thể để bộ váy này lại hay ?” “Chị, chúng em có thể vào xem ?”

      Đồng Ngôn còn chưa kịp chuyện, Cố Bình Sinh nghiêng người, liền che khuất hơn nửa người của , lặng lẽ tiếng động, bù đắp sai lầm…

      Kéo khóa bên eo của bộ lễ phục dạ hội…

      Chỉ hai giây sau, bảy tám sinh viên nữ kéo vào, Đồng Ngôn ngẩn người nhìn về phía Cố Bình Sinh, dựa vào cạnh bàn, cầm cuốn sách lên, biết viết bằng ngôn ngữ nào, tiếp tục đọc tiếp…

      Nhìn vẻ mặt kia, giống như còn nghiêm túc suy nghĩ….

      Cho đến khi hai người đứng đợi sau cánh gà để chuẩn bị cho màn mở đầu, Đồng Ngôn mới nhìn , “Vừa rồi… cảm ơn thầy.” Cố Bình Sinh nhìn mặt có chút hơi đỏ, cuộn tròn tập bản thảo gõ lên đầu , cố ý rất , “Bạn học Đồng Ngôn, có số việc cần, cũng thể cảm ơn.”

      Đồng Ngôn vốn ngượng ngùng, bị động tác này của làm cho mặt càng nóng hơn.

      Cũng may, tiếng nhạc mở màn nghe mười mấy lần cũng lặng lẽ nổi lên.

      Hội trường vừa rồi còn huyên náo, trong nháy mắt cũng im ắng xuống.

      Ba ngàn năm trăm người im lặng…

      khép mắt,khiến bản thân mình từ bỏ hết thảy tạp niệm…

      “Đồng Ngôn,” Trong tai nghe, tiếng Chu Thanh Thần cũng có chút hồi hộp, “Go, tối nay cậu là người đẹp nhất.”

      Trong cái chớp mắt khi vừa mở mắt ra, sân khấu chìm trong bóng tối…

      Trong cái chớp mắt khi vừa mở mắt ra, sân khấu chìm trong bóng tối…

      tay nhấc tà váy, cuối cùng từ phía sau cánh gà ra giữa sân khấu. Trong ánh đèn chói mắt dõi theo, nhìn thấy gì cả ngoại trừ tiếng nghe thấy bước chân Cố Bình Sinh phía sau, ràng như vậy…………

      Tổng cộng mười hai bước, nhiều ít, thấy ký hiệu màu bạc dán sàn nhà…

      dừng lại, mỉm cười, đối mặt với Cố Bình Sinh, sau đó nhìn về phía trước:

      “Kính thưa các vị khách quý, các thầy giáo, các bạn sinh viên, cùng tất cả các sinh viên xem truyền hình trực tiếp internet, chúc mọi người buổi tối vui vẻ…” xong phần mở đầu rườm rà này, thở phào hơi, vào chủ đề chính, “Tôi là sinh viên học viện luật khóa 08, Đồng Ngôn. Người đứng bên cạnh tôi là giảng viên của khoa Luật, đồng thời cũng là người đồng hành cùng tôi trong buổi tối ngày hôm nay,” nghiêng đầu qua, mỉm cười nhìn Cố Bình Sinh, “Cố Bình Sinh, giảng viên Cố.”

      Chữ cuối cùng còn chưa xong, cả hội trường sôi trào…

      Cố Bình Sinh chỉ mấy chữ : Mọi người buổi tối vui vẻ…

      Giọng phát ra từ những chiếc li gắn xung quanh hội trường, thế nhưng lại có chút trầm thấp gợi cảm…

      “ôi Trời ơi,” Chu Thanh Thần cảm thán trong tai nghe, “Đây mới là giọng chân chính của thầy Cố…”

      Đồng Ngôn cũng vô cùng kinh ngạc, so với lúc diễn tập, đây mới là đẳng cấp chuyên nghiệp…

      Cũng may phần sau đều là nhiệm vụ của Cố Bình Sinh. đứng bên cạnh người của Cố Bình Sinh, nghe đạo diễn cảm thán liên tục, chút lo lắng cuối cùng cũng còn nữa, quả muốn mắng chửi người.

      “Cho tôi từ, để hình dung giọng đàn tương lai của tôi .”

      “Từ tính.”

      “Tục!”

      “Gợi cảm.”

      “Cũng tục!”

      “Êm tai.”

      “Cậu học vật lý phải ? Ngay cả từ để hình dung cũng biết.”

      Thẳng cho đến khi đèn sân khấu cũng tắt, mấy người chỉ đạo mới bắt đầu gà bay chó sủa tiến hành điều hành các tiết mục…

      Đồng Ngôn và Cố Bình Sinh thể trở về phía sau hậu trường, đành ngồi bên cạnh sân khấu nghỉ ngơi.

      Khi nhìn là lúc vừa nhận chai nước khoáng từ người trợ lý chương trình, thuận thế mở nắp chai uống lên hớp nước, “Làm sao vậy?”

      “Có phải thầy từng luyện tập qua rồi , hoặc là từng học để làm người dẫn chương trình phát thanh phải ?”

      cũng phủ nhận, “Ít nhiều cũng có học qua chút.”

      “Ít nhiều? chút?” Đồng Ngôn thở dài, “Thầy Cố, thầy cẩn thận bị bọn họ giữ lại, về sau đều phải làm người dẫn chương trình.”

      Bởi vì Cố Bình Sinh thả lỏng, chỉ mà cả đám diễn viên đội kịch chờ lên sân khấu ở phía sau cũng giảm áp lực. Ngải Mễ đứng cách đó xa, khoa trương làm động tác “ôm tim” với Đồng Ngôn và Cố Bình Sinh, Đồng Ngôn bị hành động này của bạn làm cho bật cười…

      Lần đầu tiên khi dẫn chương trình, từng vô cùng kinh ngạc, vì sao hậu trường náo nhiệt chẳng khác nào cái chợ, trừ việc thể cao giọng quát to, căn bản thanh tiếng động gì cũng có. Sau này lần đứng dưới sân khấu mới phát , thanh từ những chiếc li cũng đủ che hết mọi thứ.

      Cho nên mỗi buổi dạ hội, đều có thể hình thành hai cảnh tượng khác xa nhau…

      Những người mới lo lắng đến mức dám ra…

      Những người cũ lại nhảy lên nhảy xuống ầm ĩ…

      uống hớp nước, trong tai nghe có tiếng: “<Without you>, Triệu Giai Nam biểu diễn.”

      Without you củaMariah Carey
      Tiết mục tại là dàn nhạc giao hưởng, nên bài hát “Without you” này cần chuyển cảnh, chỉ cần đợi cho dàn nhạc chào cảm ơn xong bắt đầu đệm nhạc cho Triệu Giai Nam. Cho nên chỉ cần nghe rồi tiếp tục nghỉ ngơi.

      “Chết tiệt,” Chu Thanh Thần bỗng nhiên chửi tục, “Bỏ , Đồng Ngôn, có chuyện lớn rồi, cậu cứu sân khấu .”

      ….
      Tim đập lộp bộp chút, nhưng đây là tai nghe đơn hướng, thể hỏi ra được là chuyện gì…

      (tai nghe đơn hướng: chỉ nghe mà thể hỏi, thường dùng cho những người dẫn chương trình nghe được chỉ đạo từ xa.)

      Chiếc màn phía trước sân khấu bắt đầu chậm rãi hạ xuống, tiết mục này hoàn toàn kết thúc, đợi đến khi màn sân khấu che kín dàn nhạc giao hưởng chính là lúc tiết mục tiếp theo bắt đầu…

      “Đồng Ngôn, hai tiết mục sau chưa chuẩn bị tốt, kịp báo cho dàn nhạc, trong cuộc thi ca hát của khóa 08 cậu từng hát bài này rồi, đổi cho cậu.”

      đứng thất thần nơi đó…

      Chiếc màn sân khấu cũng hạ xuông, tiếng đàn dương cầm lặng lẽ vang lên mở đầu cho khúc nhạc dạo, từng nốt nhạc như đánh vào lòng .

      “Lên nào.”

      ….
      Ngay khi rút cuộc cũng đủ dứng khí đứng lên trễ câu thứ nhất.

      phía khác của sân khấu, Trầm Diêu dường như nhận thấy có ai hát, lập tức tăng thêm đoạn nhạc dạo. Sau đó lại lặng lẽ chuyển sang tiết tấu chậm dần mở đầu bài hát….

      “No I can’t forget this evening”

      Đồng Ngôn cầm mic lên, kịp ra sân khấu, cũng hát lên câu đầu tiên.

      Hậu trường lập tức an tĩnh lại.

      ai hiểu chuyện gì xảy ra, mọi người đều kinh ngạc…

      “Or your face as you were leaving.

      But I guess that’s just the way.

      The story goes.

      . . .”
      Trong bóng đêm, dường như Đồng Ngôn thấy được ánh mắt Cố Bình Sinh.

      Chỉ nháy mắt như thế, đưa tay vén màn sân khấu, bước lên sân khấu.

      Ánh đèn sân khấu chiếu đến người chỉ trong nháy mắt, dưới và sau sân khấu cũng bắt đầu an tĩnh lại…

      Nửa giây sau, cả hội trường vang lên những tiếng thét lớn chói tai, kinh hô và vỗ tay tràn ngập, gần như nghe thấy nhạc đệm nữa.

      Danh sách các tiết mục sớm được phát ra. ai nghĩ tới, cuối cùng là người dẫn chương trình tự mình lên sân khấu.

      dựa theo kịch bản có sẵn, vừa giọng hát vừa đến bên cây piano của Trầm Diêu…

      Sau đó… Thấy Trầm Diêu hé miệng với khuôn mặt tươi cười.

      Sau đoạn điệp khúc, cả dàn nhạc giao hưởng bắt đầu đệm nhạc.

      Đồng Ngôn cảm thấy mình bắt đầu thở gấp, nhìn thấy Trầm Diêu ngẩng đầu… tiếng động dùng khẩu hình , “Cao trào chuẩn bị, , hai…”

      “I can’t live”

      vừa hát nửa câu, giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng trong nháy mắt xuyên qua sân khấu…

      “I can ‘t live

      If living is without you

      I can ‘t live

      I can ‘t give anymore

      …”

      Đồng Ngôn dám tin quay đầu, thấy Cố Bình Sinh ra từ đầu kia của sân khấu.

      biết từ lúc nào cởi áo vest, dáng vẻ giống như lần đầu tiên lớp học, cả cravat cũng tháo xuống, tùy ý cầm mic. Chỉ khẽ cười, rất chậm, rất chậm, từ trong bóng đêm hướng về phía ánh sáng mà tới gần bên .

      Đôi mắt đen nhánh kia, nhìn chớp mắt…

      giơ tay lặng lẽ ra hiệu, lập tức hiểu ý.

      Chỉ đặt mic xuống, im lặng, đứng trong vòng sáng của ánh đèn sân khấu, nhìn ra từ nơi nửa sáng nửa tối…

      “I can’t live.
      If living is without you.
      I can’t live.
      I can’t give anymore.
      . . .”

      Cao trào qua, nhạc đệm đều dừng lại, Trầm Diêu vẫn đàn, hoàn mỹ phối hợp với tiếng hát của Cố Bình Sinh.

      “No I can’t forget this evening”

      trở thành giọng hát chính trong im lặng.

      cái ra hiệu, cầm mic lên, khẽ hát đệm theo .

      Sau mỗi câu,

      luôn hát bè theo lần nữa.

      Cái gì gọi là điên cuồng?

      Đám sinh viên sôi trào từ lâu, tiếng hét chói tai mãi dừng. Cuối cùng hiểu.

      Phối hợp hoàn mỹ.

      Từ nhạc đệm của piano, nhạc đệm của dàn nhạc cho đến .

      Từ đầu đến cuối chỉ đứng ngoài ánh sáng, nhìn , mãi đến cao trào cuối cùng mới vươn tay ra cho .

      nhớ mình duỗi tay ra như thế nào.

      Giống như bị mê hoặc, cứ như vậy, bị bàn tay nắm chặt..
      ….
      “Tôi điên rồi, tôi muốn điên rồi đây….”Sau khi Đồng Ngôn được Cố Bình Sinh dắt xuống khỏi sân khấu, Chu Thanh Thần cuối cùng kêu lên, giọng run rẩy, “Có nhìn thấy , hai người này mới chính là những người dẫn chương trình chuyên nghiệp, nhìn thấy cả chưa…”

      Trong tai nghe, trận cười ầm ĩ, tràn ngập tai

      Nhưng giọng của chính mình, lại biết mất ở nơi nào….

      “Đồng Ngôn vô kỵ,” Ngải Mễ ôm chầm lấy , “Mình làm được rồi, mình dùng khẩu hình đối tiết tấu với Cố mỹ nhân nhà cậu, chê vào đâu được! Hoàn mỹ!”

      Mấy người quản lý của đội kịch Dương quang thấy hai người dẫn chương trình xuống, lập tức lên sân khấu, vô cùng thuận lợi giới thiệu màn kịch của họ.

      Thành công chuyển tiếp đến tiết mục của mình.

      Lúc này sân khấu vang lên tiếng ca kịch.. hậu trường lại bùng nổ….

      Tất cả mọi người đều hưng phấn như chính mình là người cứu sân khấu, Cố Bình Sinh đứng cạnh , thuận tay đưa cho chai nước, “May mắn đây là bài hát cũ, bằng tôi cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.”
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 12: Những điều tốt đẹp nhoi (3)

      Ngải Mễ đưa áo khoác cho , nhân cơ hội với Cố Bình Sinh, “Thầy ơi, em rấtxanh nhạtthầy.” ( Xanh nhạt có Phiên là cōngbái)

      xong, cười hì hì rồi chạy mất.

      Cố Bình Sinh trầm mặc lát, mới hỏi Đồng Ngôn, “Em ấy gì thế?”

      “Cậu ấy rằng cậu ấy là rấtsùng báithầy.” (Ngưỡng mộ có phiên là chóngbài. Nên từ xanh nhạt và sùng bái là hai từ có phát gần như là giống nhau)

      Cuối cùng cũng tìm được giọng của chính mình, vẫn có chút khàn khàn như cũ.

      May mà nghe được.

      “Thầy làm như vậy, sợ hát sai sao ạ.” nhìn .

      “Tôi có học chút thanh nhạc cơ bản, hơn nữa đối với bài hát này cũng rất quen thuộc,” Ý của tại là muốn khoác áo vào, mấy hôm nay vào thu, nơi hậu trường này có vẻ hơi lạnh, “Nhưng dám bảo đảm hoàn toàn khớp với em, cũng may em và Trầm Diêu đều rất thông minh.”

      cách nhàng, giống như màn biểu diễn vừa rồi chỉ đơn giản như hát ở KTV, mà phải biểu diễn trước mặt mấy nghìn người.

      Quan trọng nhất là dưới tình huống như thế này mà lên sân khấu biểu diễn.

      Piano, thanh nhạc, phát thanh.

      đem tất cả những điều đó ghi chép lại, dần dần cũng hiểu ra hẳn gia đình cố ý bồi dưỡng. tới ngành học mà phải bỏ dở trước đây, chỉ bấy nhiêu điều tại thôi cũng đủ khiến người khác tiếc nuối xót xa, may mắn có những điều kiện tốt, chỉ tiếc gian để phát huy được.

      ra nếu thầy lên sân khấu, em hẳn cũng có thể ứng phó được.”

      xong liền cảm thấy hối hận, cứ như là mình ghét bỏ giúp đỡ của . Thực chất bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, lỡ may có phạm phải sai lầm gì chính là chuyện lớn.

      dường như nhìn ra được suy nghĩ của , “Tôi là giảng viên, nếu phạm lỗi cũng có hậu quả gì nghiêm trọng.”

      “Đồng Ngôn,” Trong tai nghe Chu Thanh Thần gọi , “BBS của học viện muốn nổ tung rồi, hiệu trưởng cho phép, lát nữa lúc đọc điện mừng, cậu phải phối hợp hỏi thầy Cố mấy vấn đề, tớ lập tức nhờ người đưa bản thảo cho cậu…”

      đúng là…. buổi dạ hội phiền phức nhất, sôi nổi nhất.

      Đến khi buổi dạ hội kết thúc, Đồng Ngôn mệt gần chết.

      Bởi vì phải tẩy trang và thay quần áo, trong bữa tiệc ăn mừng được tổ chức vào buổi tối và Cố Bình Sinh gần như là những người đến muộn nhất. Hội học sinh bao trọn nhà hàng Hải Kinh Các, những tiếng cười đùa huyên náo rất kích thích màng nhĩ.

      Hai người vừa vào cửa, Chu Thanh Thần lập tức vỗ tay ý bảo mọi người ổn định: “Mau mua, rót rượu , nhiệm vụ của chúng ta tối nay chính là chuốc say hai người dẫn chương trình này.”

      Đồng Ngôn còn chưa kịp chuyện, bị rót cho ly rượu đầy…

      Tửu lượng của chỉ được ba ly rượu như thế này, nhưng chưa bao giờ bị người ta chuốc rượu, nhìn khí tối nay phỏng chừng là uống đến bất tỉnh đừng hòng bước ra khỏi cửa… Cố Bình Sinh nhìn ly rượu trong tay, cũng có chút cảm khái, đâm lao phải theo lao, “Các bạn sinh viên, các bạn có thể cân nhắc đến việc thể tôn sư trọng đạo của mình được hay ?”

      “Thầy Cố,” Bất chợt mọi người đồng thanh kêu lên, “Chúng em xanh nhạt thầy.”

      Tiếng rất lớn, ngay cả người phục vụ bưng khay đến cũng giật nảy mình.

      Đồng Ngôn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, nghiêng đầu,nhìn .

      Tuy nghe được, nhưng có thể thấy được bọn họ .

      Khẩu hình đồng loạt của mọi người, biểu tình hưng phấn của mọi người, khiến đôi mắt của lặng lẽ tràn ra rất nhiều cảm xúc.

      Cuối cùng tất cả mọi người ai dự đoán được, bọn họ là bị Cố Bình Sinh hạ gục. Tất cả mọi người đều được những người bạn cùng phòng của họ giúp đỡ đưa về bằng xe… Chỉ có là kẻ thù của tất cả mọi người ở đâ, rất lí trí nhìn Cố Bình Sinh ,“Xong rồi, bọn họ đều uống say cả rồi, chỉ có chúng ta phải thanh toán.”

      Ông chủ Hải Kinh Các cười xua tay,“ cần cần, chủ tịch Chu của các cậu ngày mai đến thanh toán.”

      Đồng Ngôn thở phào hơi.

      Hôm nay Cố Bình Sinh là thần tượng của toàn dân, cũng dám uy hiếp để thanh toán.

      Mới đầu còn tính xem uống bao nhiêu rượu, sau lại hoàn toàn lẫn lộn. Thậm chí cuối cùng bắt đầu hoài nghi biết thầy Cố có phải nguyên quán Đông Bắc, từ lúc bi bô tập biết uống rượu trắng qua ngày hay

      Hai người bước con đường vắng bóng người mà trở về, cũng ai lời nào, hình như cũng có uống chút rượu phải sao?

      mặc quần áo bình thường, cũng tẩy lớp trang điểm đậm khi lên sân khấu, đầu tóc lộn xộn chỉ có thể dùng cọng dây thun buộc lại. Ngược lại Cố Bình Sinh vẫn mặc bộ quần áo như trước.

      Cho nên trực tiếp dẫn đến hậu quả thể diễn tả được.

      Đến dưới lầu kí túc xá nữ, biết ai sợ hãi than lên tiếng, từ trong phòng giặt đồ và phòng đun nước lập tức có vô số ánh mắt đổ dồn ra, sau đó là ban công… bên có hơn bốn mươi chiếc ban công, ít cũng có đến nửa có người lặng lẽ tiếng động thò đầu ra , cố gắng nhìn Cố Bình Sinh người vừa gây ra cơn sốt chấn động toàn trường.

      “Thầy Cố,” Đồng Ngôn đương nhiên là thể chống đỡ, “Em vào phòng trước.”

      Hình như cũng nhận ra, đứng dưới lầu kí túc xá nữ phải là hành động sáng suốt, “ .”

      Đồng Ngôn xoay người, vừa bước lên cầu thang, bỗng nhiên quay người lại.

      định đuổi theo , ngờ vẫn đứng ở đó nhìn theo bỗng có chút khẩn trương mím môi, do dự lát mới , “Thầy vừa uống rượu, cũng nên lái xe.”

      Bên cạnh có mấy bạn học nữ qua, cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Bình Sinh và Đồng Ngôn.

      “Tôi lái xe nữa rồi,” cũng nở nụ cười, “Tôi chuẩn bị sống lâu dài ở Thượng Hải thể vẫn dùng hộ chiếu thay giấy phép lái xe được. Bây giờ trong nước vẫn có hạn chế việc cấp phép khi người lái xe có vấn đề về khả năng nghe, cho nên gần đây tôi đều ngồi xe của học viện hoặc gọi xe.”

      Có lẽ bởi vì uống rượu, giọng chút , trầm thấp…

      nhàng bâng quơ, quá để ý…

      Cho đến khi đẩy cửa phòng, Đồng Ngôn lại nghĩ rằng chờ đợi lại là cảnh tượng khác…

      Trầm Diêu và Vương Tiểu Như ngồi mặt đối mặt, vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức có chút dọa người…

      “Làm sao vậy?” Đồng Ngôn gõ lên cửa, hai người kia cũng quay lại.

      Trầm Diêu nhún vai, “Tớ nhìn kẻ thứ ba nổi tiếng khắp học viện, thủ phạm hại buổi dạ tiệc của chúng ta suýt nữa bị phá hủy.”

      Đồng Ngôn nghe thế nhưng hiểu gì lắm, Vương Tiểu Như chỉ cười cười, “Tớ ra ngoài đây.”

      xong, thuận tay vơ lấy điện thoại và chìa khóa ra khỏi cửa.

      “Làm sao thế nhỉ?” Đồng Ngôn lại hỏi.

      “Cậu có biết vì sao tối nay bỗng nhiên Triệu Giai Nam lên sân khấu ?” Trầm Diêu thở dài, “Để tớ vắn tắt lại cho cậu, lúc tớ run sợ lo đệm nhạc cho cậu và thầy Cố, trong hậu trường xảy ra chuyện gì.”

      Đồng Ngôn đem túi đựng quần áo lúc nãy mặc trong dạ tiệc để sang bên, ý bảo ấy tiếp tục .

      “Mà lúc nãy khi các cậu tổ chức tiệc mừng khẳng định cũng ai dám chân tướng, tớ nghe được lúc ăn tối với dàn nhạc. Nghe lúc ấy Triệu Giai Nam thay xong trang phuc, phút trước khi lên sân khấu chợt cầm lấy điện thoại di động, khóc chạy . Lúc ấy tất cả mọi người ở hậu trường đều choáng váng, cuối cùng có người tiết lộ là ta phát chủ tịch Chu có người thứ ba, ta mới tức giận làm lớn chuyện, khóc là chết cũng lên sân khấu, để làm hỏng buổi dạ tiệc cho chủ tịch Chu bị phạt…”

      Đồng Ngôn nghe thế mới giật mình nhớ đến buổi tối nay, hình như mọi người cũng đề cập đến vì sao lại xảy ra lỗi lớn như thế.

      “Cho nên… là Tiểu Như?”

      Trầm Diêu lại thở dài, “Tiểu Như quá độc ác, suýt nữa hại chết chúng ta rồi.”

      Đồng Ngôn dám tin mà hỏi lại, “ phải ấy cũng có bạn trai rồi sao?”

      “Chủ tịch Chu có trong tay thư mời học của học viện Penn, cũng có thư mời đến làm việc do chính phủ Singapore cấp, theo cậu ta cần nỗ lực thi cử học bổng gì nữa.”

      Lại là chuyện tình chịu nổi thử thách.

      Đồng Ngôn muốn hỏi thêm gì nữa, Trầm Diêu cũng lười kể lại, bắt đầu cười hì hì cho xem những chủ đề hot BBS của học viện.

      có ngoại lệ, đều là chủ đề có liên quan đến tiết mục “Without you” của đêm nay.

      Chỉ cần nhìn chủ đề thấy buồn cười…

      “Ai cho mình clip <Without you> tối nay, mình mời suất gà lớn!!!”

      “Xui quá, lúc truyền hình trực tiếp máy tính lại đơ.”

      “Ông chú biến thái ở bờ hồ Tư Nguyên bắt chước mỹ nhân sát”

      “Lịch trình mới nhất của xe bus học viện <phiên bản Cố Bình Sinh>”

      ….

      “Tớ cho cậu xem hai chủ đề chấn động nhất,” Trầm Diêu mở hai cửa sổ, đọc tiêu đề, “ ‘Có bạn nào học luật ? nghe tới chuyện Cố Bình Sinh từng học ở học viện y chưa? ‘ mau xem, mau xem” sùng bái nhìn Đồng Ngôn, giống như có thể xuyên qua mà thấy được học viện Penn ở tận Bắc Mĩ… “Cố mỹ nhân thự từng học y, lại còn học y ở học viện Penn. Đồng Ngôn vô kỵ, tớ quyết định, học viện thương mại Walton là mục tiêu sang năm của tớ~”

      Đồng Ngôn ừ ờ hai tiếng, chột dạ trầm mặc.

      “Còn có, còn có cái này nữa.”

      Trầm Diêu lại mở sang tab khác.

      liếc nhìn mà sửng sốt.

      “Tôi ổn rồi, ổn rồi, đúng là chuyện kinh thiên động địa, người con mặc váy trắng suýt nữa hù chết tôi ở thượng viện chính là người dẫn chương trình hôm nay a a a a, còn cái người kia người kia người kia người kia, người có bóng dáng khiến tôi chết mê chết mệt tuyệt đối chính là Cố Bình Sinh! Tôi cá xe dưa chuột, đây tuyệt đối là tình thầy trò! Nhìn ánh mắt hai người đó, tôi xem xem lại clip19 lần, phát được ánh mắt họ tách ra quá giây~”

      Vừa post lên nửa giờ trước, thế nhưng có hai mươi mấy trang trả lời…

      Trầm Diêu giống như xem tiết mục giải trí, giải thích cho tình trạng hôm nay, cũng có vô số cách phân tích có chiều sâu của vấn đề này. Thậm chí có người liên tục dừng từng hình ảnh trong đoạn clip, phân tích từng động tác, mỗi câu hát biểu cảm của hai người như thế nào…

      “Quả là trừ khu vực thảo luận phim truyền hình Mỹ, tớ còn chưa thấy qua bọn họ lại nghiêm túc dừng từng cảnh từng hình để phân tích như thế.” Trầm Diêu cười quay đầu, thấy Đồng Ngôn gì nữa, liền an ủi, “Tố chất tâm lý đừng kém như thế, là thời đại toàn dân giải trí thôi.”

      Điện thoại của Trầm Diêu chợt vang lên, ấy lập tức ra ban công nghe điện thoại.

      Đồng Ngôn tiếp tục xem những câu bình luận kế tiếp, xem từng hàng từng hàng xuống dưới, rất nhanh dừng lại ở bình luận với lời lẽ vô cùng kỹ thuật.

      Thế nhưng lại có người làm công việc thống kê các mối tình thầy trò trong mười năm nay ở các học viện trong trường.

      Cuối cùng tổng kết ra, tuy rằng trường có quy định bằng văn bản, nhưng vẫn bí mật chia rẽ những đôi uyên ương kia. Ít nhất sinh viên trong thời gian học ở học viện khẳng định là dám, cũng thể công khai đương với giáo viên.

      Tổng cộng có bảy đôi, nhưng tu thành chính quả chỉ có đôi ở học viện xây dựng năm kia, kết hôn sau buổi lễ tốt nghiệp.

      Còn lại tuy đều rất ầm ĩ, cuối cùng phải giảng viên chuyển công tác cũng chính là sinh viên lập nghiệp nơi khác…

      xem nhập thần, bỗng nhiên bị Trầm Diêu vỗ vai, “Cậu thấy cái gì hay sao?”

      , chán chết được.” Đồng Ngôn tắt luôn cửa sổ bình luận mở.

      cầm hai bình giữ nhiệt, vừa vào phòng lấy nước sôi nghe thấy từ trong phòng kí túc đối diện phòng lấy nước truyền đến tiếng vang rất lớn, lại là bài hát ấy. Sắp đến 11h là lúc phải tắt đèn, mấy nữ sinh kia còn mở rộng cửa phòng ngừng đùa giỡn vui đùa.

      “No I can’t forget this evening, or your face as you were leaving,” nữ sinh sau ngâm nga, cảm thấy chưa nghiền, đổi thành tiếng Trung, “Tôi thể quên buổi tối nay, và gương mặt người lúc rời … Trời ạ, mình được thấy mặt tình địch rồi! Chính là người dẫn chương trình hôm nay.”

      Oành tiếng, cửa phòng kí tục lại bị gõ lên tiếng..

      Trong phòng kí túc xá trận náo loạn, trong phòng lấy nước sôi tất cả mọi người nhìn về phía Đồng Ngôn sớm cứng đờ người…

      Theo bản năng mở chốt, bị phỏng luôn ngón út.
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 13 : Mối quan hệ chân giữa (1)

      Sau buổi dạ tiệc tuần là đến tuần diễn ra kỳ thi giữa kỳ.

      Lúc này gần cuối mùa thu, trong phòng học lạnh đến dọa người, cho nên thư viện có điều hòa quanh năm tư nhiên trở nên được thích.

      Đồng Ngôn nằm bò bàn đọc cuốn sách tài liệu về pháp lý, hoàn toàn bị choáng váng đầu óc vì tiếng Latin. Giảng viên môn này học pháp luật phải học tiếng Latin, trực tiếp đưa ra cuốn sách tự biên soạn, tất cả nội dung trong đó đều được đối chiếu giữa tiếng và tiếng Latin, tuyên bố bài thi cuối kỳ 50% dùng tiếng Latin…

      Vì thế… Đồng Ngôn chỉ có thể cặm cụi gặm cuốn sách đó, gặm đến hoa mắt chóng mặt, cháng váng của đầu óc…

      “philosophy, philosophia, phiên cũng khác lắm nhỉ,” Đồng Ngôn thở dài, “Vì sao tớ bị môn tiếng cấp 6 tra tấn rồi còn phải cõng lưng thêm cái môn tiếng Latin này nữa chứ.”

      Trầm Diêu cũng nằm sấp bàn, làm bài thi toán cao cấp vào vở, “Tớ cảm thấy học viện luật xui xẻo nhất cả nước chính là của chúng ta. Cậu bao giờ thấy học luật còn phải học lại môn toán cao cấp ?”

      Văn Tĩnh Tĩnh cũng ngẩng đầu lên từ trong cuốn trọng tài thương mại quốc tế, “Bổ sung thêm câu này nữa, vì sao trong tất cả những học viện luật của cả nước chỉ có chúng ta từ năm thứ ba phải dạy học và học toàn bằng ăvn? Tiếng cấp 4 của mình còn chưa qua…”

      xong, đưa tay như muốn gạt nước mắt thể thổn thức của mình.

      Đồng Ngôn thấy Văn Tĩnh Tĩnh cầm sách trọng tài thương mại, bỗng nhiên nhớ tới Cố Bình Sinh.

      Tuần trước lại trong nhà có việc, thể dạy bổ túc vật lý cho

      Trầm Diêu cầm tờ giấy ghi đầy công thức toán học, cân nhắc nên sử dụng công thức nào, “Tớ cảm thấy học kỳ này thể lơi là được đâu, phải cậu cũng phải học lại vật lý đấy sao? Buổi chiều cùng tớ đăng ký môn học và lớp .”

      “Tớ chọn ở phòng máy tính rồi, cậu muốn chọn những môn gì?”

      Đồng Ngôn còn trong trạng thái nửa thất thần, vô tình chạm vào nỗi đau của Trầm Diêu.

      “Đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, đại cương nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mac, C++,” Trầm Diêu cố ý gằn từng tiếng khi đọc tên ba môn này lên, “ phải tớ trượt hết sao? Phải học lại tất cả, nếu kỳ này thể qua được là lần học lại thứ ba rồi.”



      Đồng Ngôn rất thức thời ngậm miệng.

      Người thành thạo ba loại ngoại ngữ chính là người thủ lĩnh chơi piano đừng đầu dàn nhạc của học viện, thế nhưng lại trượt những môn ai trượt bao giờ, lại còn là tư tưởng Mao Trạch Đông thi đề mở, nguyên lý Mac và C++… Đấy đúng là kiện đáng ghi nhớ trong năm học của học viện.

      Cùng so sánh với đó môn toán mà trượt mới đúng là hợp với tự nhiên.

      Đương nhiên lời này dám .

      Đồng Ngôn lại vô tình nhìn lướt qua cuốn sách trong tay Văn Tĩnh Tĩnh, bỗng nhiên rất muốn nhắn tin cho thầy Cố, hỏi xem tuần này có thể dạy kèm cho … Nhưng liếc mắt nhìn điện thoại lại do dự.

      Có lẽ bề bộn rất nhiều việc.

      Vị trí các ngồi chỉ cách cầu thang rào chắn bằng gỗ, bỗng nhiên có rất đông người từ cầu thang xuống thu hút ánh mắt của ba người bọn họ. Xem ra hẳn đều là giảng viên, tốp năm tốp ba vừa vừa trò chuyện.

      “A, phải là nữ thần ác mộng của Đồng Ngôn sao? ấy biết thầy Cố?” Trầm Diêu với ánh mắt sắc nhọn, nhanh chóng bắt được gian tình.

      Khi Đồng Ngôn nhìn lại, Cố Bình Sinh cùng nữ thần ác mộng Triệu Nhân sóng vai xuống. Trong đám đông có người gọi tiếng“ Triệu”, Triệu Nhân vỗ lên mu bàn tay , ý bảo có người tìm mình.

      Khi Cố Bình Sinh nhìn sang Triệu cũng đồng thời nhìn thấy ba người các .

      Nhưng cũng chỉ là cái liếc mắt mà thôi.

      Đợi cho đến khi cầu thang trở về yên tĩnh, Trầm Diêu cũng cất bài làm cùng đề thi môn toán của mình,“Chiều nay ba giờ tớ còn lớp toán cao cấp, trước đây.” Văn Tĩnh Tĩnh giật mình liếc nhìn đồng hồ chút, sợ hãi kêu thành tiếng, “Chết rồi, giờ, tớ làm giám thị coi như là đến muộn rồi.”

      Trầm Diêu nghiến răng nghiến lợi, “Tớ hận các cậu có thể được làm giám thị kiếm thêm thu nhập.”

      Văn Tĩnh Tĩnh cười hì hì, “Ai bảo cậu trượt nguyên lý Mac.”

      Các môn học chung trong học viện đều có đề thi cuối kỳ là đề mở, hoặc cho học trước những câu hỏi soạn sẵn có trong đề thi. Vì thế coi thi hay cũng quan trọng lắm, để tiết kiệm tài nguyên giảng viên, học viện đặc biệt cho sinh viên năm thứ ba ngành Luật “Công chính nghiêm minh” coi thi. Mỗi buổi coi thi được 80 tệ …

      Vì thế sau Cố Bình Sinh, học viện luật lại có thêm lý do cho người ta đuổi giết.

      Thế nhưng người cùng khóa được coi thi lại còn nhận được tiền kiếm thêm thu nhập, tuyệt đối là địch của toàn sinh viên học viện.

      Buổi thi ba giờ chiều đó chính là do Đồng Ngôn coi thi, cũng vội.

      Chỉ là hai người kia rồi, cũng có tâm tư ở lại, suy nghĩ có nên trở về phòng kí túc xa hay , trong tay bỗng nhiên có người đặt vào chiếc cốc giấy.

      cốc giấy chỉ có nước trắng, còn có khói bốc lên .

      quay đầu nhìn lại, là Cố Bình Sinh người đáng lẽ rời khỏi khu vực này từ lâu rồi.

      Giống như bất cứ lúc nào chỗ nào, cũng thích đưa nước cho mình, như là thói quen.

      học tiếng Latin?” liếc nhìn cuốn sách trước mặt .

      gật đầu, “Đề pháp lý khẳng định là bằng tiếng Latin, thể học thuộc.”

      ngồi xuống bên cạnh ,“Tôi vừa rồi cùng Triệu Nhân về tiến độ của em, ấy đồng ý giúp tôi tiếp tục phụ đạo cho em, em biết phương thức liên hệ với ấy chưa? Hòm thư hoặc số điện thoại?”

      Đồng Ngôn sửng sốt, trả lời rất nhanh, “Có, em có hòm thư của .”

      Cố Bình Sinh cười cười, “Luận trình độ chuyên môn, ấy mới là giảng viên vật lý thực thụ. Hơn nữa mỗi giảng viên đều có phương pháp giảng dạy của mình, em cũng học ấy lâu như vậy, nếu được ấy phụ đạo riêng, học kỳ sau hẳn là dễ dàng thi qua.”

      Vì muốn chuyện với nghiêng người qua.

      Cả người lọt thỏm vào trong ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những góc cạnh ngũ quan cũng rất mơ hồ.

      gật đầu, “Cảm ơn thầy Cố.”

      Sau đó, hai người lại còn gì để .

      rất nhanh liền hết mấy cuốn sách, nhanh chóng đứng lên, “Chiều em còn có giờ học, nếu thầy Cố còn chuyện gì nữa em xin phép trước.”

      Cố Bình Sinh gật đầu, bỗng nhiên lại cười rộ lên, “Nhớ , phải học tốt, riêng gì môn học của thầy.”

      Khi những lời này được ra, đúng là khó có thể thấy được ngữ khí chân thành trong đó.

      Buổi chiều phải coi nên cố gắng đến phòng thi sớm.

      Theo lẽ thường giảng viên và sinh viên học viện Luật, nhưng giảng viên gọi điện thoại trước cho , thông báo nhà mình có việc đột xuất, toàn quyền ủy thác lại cho .

      ôm chồng đề thi chưa bóc tem niêm phong, nghiêm trang vào phòng học, sau đó lập tức tiếng nghị luận nổi lên liên tục.

      Dưới bục giảng cũng có vài người cùng học thể dục và tin học với , nhìn thấy đều vui vẻ. Mà những người biết , tự nhiên cũng nhận ra người dẫn chương trình trong ngày kỷ niệm thành lập trường, khó tránh khỏi cảm xúc muốn tám chuyện.

      Khiến người ta đau đầu nhất chính là Ngải Mễ cũng thi ở phòng này.

      “Đúng là trời rủ lòng thương rồi,” Ngải Mễ nhìn ra bên ngoài,“Đồng Ngôn, chỉ có mình cậu thôi sao?”

      Đồng Ngôn hắng giọng cái, cách nghiêm túc, “Tôi là giám thị của phòng thi này. Hôm nay là bài kiểm tra giữa kỳ nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mac, nghiêm cấm trao đổi, điện thoại đều phải tắt nguồn. Mọi người biết quy định của học viện rồi, thi trượt có thể học lại, nhưng gian lận trong kỳ thi nhà trường nhân nhượng được, đều bị đuổi học.”

      xong nửa câu đầu, tất cả mọi người đều trầm mặc.

      nhìn rất nhiều gương mặt quen thuộc ở bên dưới, trầm mặc ba giây, rút cuộc cũng ra câu cuối, “Tôi nhận lương của người ta phải hoàn thành cho tốt công việc được giao, các bạn hãy kín đáo chút. Hôm nay chỉ có mình tôi coi thi, nhưng bên ngoài còn có giảng viên tuần tra, hãy nhớ nhé, các bạn học.”

      xong nửa câu sau, khuôn mặt của bốn mươi mấy người bên dưới lập tức trở nên vui vẻ.

      Ai ai cũng vui vẻ hoàn thành bài thi của mình, kỳ thi cũng thuận lợi kết thúc.

      Ngải Mễ hưng phấn, bám riết lấy hỏi han,“Hai ngày cuối tuần tớ gặp cậu, nhân vật gây nên trong những cơn bão gần đây của học viện, dạo này cậu làm gì?”

      “Học, học rất chi là vô cùng chăm chỉ.”

      “Phục cậu đấy,” Ngải Mễ thở dài, “Buổi dạ tiệc tối hôm đó , cảm giác như là bộ phim vậy, bộ phim thần tượng có nội dung tuyệt đối là cuộc sống tình tuổi thanh xuân… Bây giờ lại trở về như ngày thường, mỗi ngày ngoại trừ học cũng chính là thi, cậu có cảm thấy khó thích ứng vậy?”

      cười, “Cũng thành thói quen rồi còn gì, cũng phải lần đầu tiên tớ làm người dẫn chương trình.”

      giống nhau mà, người dẫn chương trình với cậu mỗi lần đều là người khác.” Ngải Mễ cố gắng quan sát biểu tình của , “ cho mình biết coi, có phải cậu và thầy Cố đặc biệt ăn ý, đặc biệt có duyên với nhau thế?”

      nhét bài thi vào túi da, đóng gói bài thi cẩn thận, “Hôm ấy cùng dẫn chương trình với nhau, đương nhiên là phải ăn ý rồi.”

      Ngải Mễ nhìn chuyện có vẻ thoải mái, cẩn thận quan sát lúc, bỗng nhiên cách đứng đắn, “Đồng Ngôn, đùa đùa vậy thôi, nhưng cậu cũng đừng có làm mình sợ. Tình thầy trò năm sáu năm trước vẫn còn là điều cấm kỵ, bây giờ tuy rằng cái nhìn của mọi người đều thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nếu có thể tránh được vẫn nên tránh. Cậu hãy nhìn vào cặp đôi ở học viện xây dựng , cũng là tốt nghiệp xong mới dám công khai chuyện đương đó sao? Vậy mà học viện vẫn hài lòng, còn muốn chấm dứt hợp đồng với vị giảng viên đó.”

      Tim Đồng Ngôn đập như trống bỏi, đá bạn cái, “Đừng lung tung, tớ còn muốn thuận lợi mà tốt nghiệp.”

      Còn 11 tuần, 77 ngày.

      Học kỳ này trôi qua nửa.

      Thứ bảy, học viện tổ chức hội nghị nghiên cứu và thảo luận về việc học tập pháp luật trong môi học viện quốc tế.

      Những người được mời đến đều là các giảng viên trường luật nổi tiếng thế giới và các tổ chức liên hợp quốc, danh sánh sinh viên được tham dự hội nghị này cũng rất hiếm hoi, cả lớp tranh nhau chảy máu vỡ đầu để có thể trở thành trong những sinh viên vinh hạnh được gặp mặt những vị khách quý kia.

      Trầm Diêu có thiên phú ngoại ngữ, tự nhiên được ưu tiên hơn cho công việc này.

      Hai ngày liền ấy cứ nhìn chằm chằm vào người đại diện cho tổ chức liên hợp quốc, chuẩn bị mọi thứ để tóm lấy ông ta, xin thư giới thiệu vào học.

      “Cho tớ hai chai nước.” Trầm Diêu bỗng nhiên chạy vọt ra, gấp gáp với Đồng Ngôn, “Nhanh, nhanh, thư giới thiệu liên hợp quốc của tớ khát.” Đồng Ngôn dở khóc dở cười, lấy từ trong thùng giấy bên chân hai chai nước đưa cho bạn của mình,“Biểu cho tốt vào, làm được là vào Yale, còn làm được là ở học viện nhà quê này mãi đấy.”

      Trầm Diêu sốt ruột , “Thư giới thiệu rất có thiện cảm với tớ, chắc chắn là đến tay rồi. Bây giờ học viện thương mại Walton với tớ chả là cái gì nữa rồi, pháp luật, chỉ có pháp luật mới là lý tưởng của tớ.”

      xong, vội vàng chạy về phía ông già ngoại quốc râu bạc trắng, sau đó lại tiếp tục giới thiệu về học viện luật ở đây như thế nào, giống như học viện luật của học viện này là học viện đứng đầu Trung Quốc.

      Đồng Ngôn xem trò vui, chợt thấy Cố Bình Sinh mặc bộ vest rất đơn giản, nhìn vào có cảm giác rất nhàn nhã, cùng mấy người cười sôi nổi về phía sau cánh gà, nghe được họ gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cũng biết hẳn đó là những người bạn thân quen của .

      Hình như chỉ với người bạn thân quen, mới cười rạng rỡ như thế.

      Đến khi cơm trưa, Trầm Diêu rất trượng nghĩa chạy ra, cùng Đồng Ngôn ăn hộp cơm ở bàn chiêu đãi.

      Kỳ ở đây cố hết sức lấy lòng ai, hội bốn người biết hai loại ngoại ngữ tiếp xúc với các vị khách quý, còn lại mọi người đều tự tìm lấy cớ, từ chối làm những công việc lặt vặt.

      lại bị lớp trưởng hết dỗ ngọt rồi lại bắt ép, đến làm ở bộ phận lễ tân.

      Nguyên văn câu lớp trưởng là: Trung tâm hội nghị ở chỗ sâu nhất trong vườn học viện, bàn lễ tân dĩ nhiên đặt giữa rừng trúc đầy bóng rợp, vô cùng lãng mạn.

      Ngày mưa dầm tháng 11, lãng mạn và lạnh đến chết người.

      “Tớ bảo cậu này, chiều nếu bàn lễ tân có việc hãy nhanh chóng trở về học viện , vào phòng tắm mà tắm nước nóng . Rừng trúc này lạnh như vậy, cậu còn mặc váy, lớp trưởng đúng là sợ lạnh chết người.” Trầm Diêu lạnh rụt hết cả cổ, hề khách sáo mà gắp luôn miếng miếng thịt kho tàu trong hộp cơm của Đồng Ngôn, “Kể cho cậu nghe chuyện này, phía bên đó có hai người quen biết Cố Bình Sinh, là bạn bè. Vừa rồi chuyện phiếm tớ nghe họ hình xăm tay phải của thầy Cố là do thầy tự dùng tay trái khắc lên, hơn nữa, còn dùng thuốc gây tê.”

      Đồng Ngôn ăn quả trứng còn sót lại trong hộp cơm, lòng đỏ trứng có chút khô, cầm lấy chai nước khoáng uống hớp, chút hơi ấm vừa tích góp được lại bị ngụm nước lạnh này thổi bay.

      Lúc Trầm Diêu ăn thịt kho tàu đầy hấp dẫn, e dè gì mà ăn lấy ăn để, Cố Bình Sinh vừa mới ra, có vẻ như tìm ai.

      thấy hai người đứng ở bàn lễ tân, ánh mắt mới tạm dừng lại lát, “Sao lại ăn cơm ở đây? Có tiệc đứng ở trong đại sảnh mà.”

      “Em ngồi ở đây ăn cùng với Đồng Ngôn.” Trầm Diêu lập tức nuốt nước miếng, “Bạn ấy phải trực buổi trưa ở đây, đáng thương lắm phải thầy? Thầy Cố, thầy nể mặt ba chúng ta từng cùng nhau hợp tác tiết mục, thầy cần phải khiếu nại lên ban lãnh đạo học viện, xin cho bọn em thêm mấy tín chỉ…”

      nhìn rừng trúc bị gió thổi xào xạc, lại nhìn Đồng Ngôn, còn chưa kịp bị cướp lời, “ sao đâu ạ, buổi chiều có nhiệm vụ nào nữa, em về học viện.”

      chuyện, vừa vặn có cơn gió thổi qua, hai chân lộ ra bên ngoài váy cũng tím tái…

      liếc nhìn đồng hồ, sau đó ,“Lúc này cũng cần phải ở lại làm gì nữa, tôi đưa các em ăn gì cho ấm người.”

      Trầm Diêu nghe vậy, lập tức buông nửa hộp cơm xuống.

      Cố Bình Sinh rất nhanh trở lại, hẳn là gọi taxi, Đồng Ngôn kéo tay Trầm Diêu, “Cậu muốn ăn vào tiệc đứng, làm gì còn muốn ra ngoài ăn cơm?”

      “Cậu lạnh cóng hết người rồi, đồ ăn ở tiệc đứng cũng giúp được cậu đâu, vẫn là cơm canh giúp cậu làm ấm người nhanh hơn.” Trầm Diêu đoạt lấy hộp cơm trong tay ném vào trong túi giấy, “ lòng mà , sau này ai có thể gả cho thầy Cố, xem như sống uổng cuộc đời này.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :