1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn Đời Bên Nhau - Mặc bảo Phi Bảo (65 chương+ PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 59 : Hạnh phúc đơn giản (2)

      Toàn bộ cuộc du lịch của tuần trăng mật, trừ bỏ mấy ngày đầu được nghỉ ngơi thì đám người luật sự bọn họ thật sự là bắt đầu cho hành trình tang ca.

      ́ Bình Sinh thật sự là một con người rất tùy tiện, bởi vì đây hành trình du lịch cho tuần trăng mật của bọn họ, cho nên phòng của hai người so với những người khác trong đoàn cũng lớn hơn rất nhiều. Vì để thuận lợi cho nhiều người như vậy bàn việc, cuối cùng cũng gián tiếp biến căn phòng của bọn họ thành nơi làm việc.

      Ban đầu đồng nghiệp của còn ngượng ngùng, đợi đến hai ba ngày sau thì có thể làm loạn được, bởi vì phát hiện Đồng Ngôn là một người rất dễ tính. chỉ đem phòng làm nơi làm việc, còn lôi kéo thành trở lý miễn phí.

      Chẳng qua lúc đó hai người chỉ trao đổi rất nhỏ nhưng cũng thật sự là một loại đố kỵ chọc người.

      Cuối cùng ngay cả thư ký vừa tốt nghiệp bao lâu cũng đã bắt đầu ghen tỵ đỏ cả mắt, ngay cả nói cũng chịu nổi, nhất ̣nh nói trong năm nay phải kiếm chồng thôi.

      đôi khi cần hỗ trợ, Đồng Ngôn liền chủ động tránh nơi khác, bản thân chạy đến bờ cát tư nhân của khách sạn phơi nắng.

      Thánh ̣a cho tuần trăng mật của các đôi tình nhânh, xung quanh đều là những đôi tình lữ.

      ngồi ở dưới ô, dùng chân khươ khươ những hát cát tinh tế bên dưới.

      Bỗng nhiên nghĩ tới ngày bắt đầu chuyến du lịch đó chính mình đã hưng phấn tới mức chạy ra bãi biển, còn tưởng rằng chỉ giống với như bể bơi tự nhiên ở chỗ mình ở thôi, nghĩ tới một cơn sóng lớn ập đến, khiến bị sặc nước biển. Thật sự là hương vị tốt, vừa chát vừa mặn.

      May mắn có ́ Bình Sinh ở phía sau người đã đưa lên, nếu còn biết phải uống bao nhiêu nước nữa mới đủ. Đáng tiếc người tốt được báo đáp tốt, chuyện đầu tiên làm khi đứng dậy được là xoay người, đem nước mặn chát trong miệng đẩy qua bên miệng của

      Đồng Ngôn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nằm ngửa ở ghế.

      Thật sự là nóng, biết ở trong phòng có phải là rất thoải mái hay .

      Dù thế nào nữa cũng thể yên tâm được, lặng lẽ nhắn tin cho : Nhịp đập trái tim của là bao nhiêu vậy?

      Rất nhanh đã trả lời lại tin nhắn của : 97, ở phạm vi bình thường.TK

      cũng thả lỏng được tâm tình : cứ làm việc ngừng từ ngày này qua ngày khác, từ đêm này qua đêm khác,em thật sự rất đau lòng.

      Nếu hôm nay lựa chọn cuộc sống an nhà, tương lai sau này ́ phu nhân sẽ gặp phải tình trạng phải làm việc liên tục, khi đó, chỉ sợ sẽ chỉ đau lòng thôi đâu. TK

      nghĩ biết nên nhắn tin lại cho như thế nào, đã nhắn tin tới dặn : Nếu người cứu hộ ở gần chỗ em thì được xuống nước đâu.

      nằm ngửa ở ghế, thong thả ấn phím : Vâng, em nằm đọc sách, xuống nước đâu.

      cứ ngồi ở bờ cát như vậy cho tới hoàng hôn, ôm mấy quyển sách từ trong phòng ra, bây giờ chậm rãi ôm trở về phòng. bờ cát hôm nay có một quán rượu nhỏ mở cửa, cả trai lẫn gái đều từ đại sảnh ra ngoài, chỉ rải rác vài người theo hướng ngược lại.

      đến cửa thang máy, giơ tay nhấn nút lên tầng.

      Cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, vẫn có rất nhiều người ra, nghĩ tới ́ Bình Sinh cũng mặt trong đám người. Hai người cùng lúc nhìn về phía đối phương, lui về phía sau hai bước, tựa vào tường chờ .

      “Một giây trước em còn suy nghĩ đã xong việc chưa, sau một giây liền thấy được , chúng ta có tính là thần giao cách cảm ?”

      rất khó có khi có nói giỡn cùng thế này, đem sách cùng tạp chị trong tay của , “ đã đăng ký lại vé máy bay rồi, đêm nay chúng ta ngồi chuyến bay đêm trở về Bắc Kinh.”

      phải còn hai ngày nữa sao? Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?”

      theo trực giác hỏi .

      “Là chuyện của ông ngoại . đã nói qua với em hai năm trước ông ngoại có làm phẫu thuật ghép an, sau giãi phẫu nồng độ mỡ trong gan vẫn rất cao, phải thẩm tách liên tục, bọn vẫn luôn chú ý vấn đề này của ông. nghĩ tới tối hôm qua bỗng nhiên bắt đầu nôn ra máu, hôm nay qua kiểm tra chẩn đoán chính xác là loét tá tràng, hiện tại đã phải đưa vào phòng ICU rồi.”

      nói rõ ràng cho hiểu.

      “Được, bây giờ em về phòng thu dọn đồ đạc.”

      dám trì hoãn, lập tức cùng trở về phòng.

      Đã đổi lại vé máy bay, tự nhiên có cơ hội lựa chọn thời gian . Hai người giành giật từng giây từng phút ra sân bay, sút nữa liền bỏ lỡ chuyến bay. Vị trí của hai người là ở hàng ghế cuối cùng, chỗ ngồi khó có thể được thoải mái, trước khi máy bay còn cảm thấy thoải mái, hai mấy giờ sau cũng đã muốn đâu từ thắt lưng đến ̉.

      nói chuyện rất ít, ăn cũng rất ít.

      Đồng Ngôn chưa từng thấy như vậy bao giờ, hơn nửa đêm mọi người máy bay đều đã bắt đầu ngủ say, lại bắt đầu đưa tay lật cuốn tạp chí trong tay, dùng tốc độ rất nhanh lướt qua các trang, như là nhìn, như là thuần túy làm một việc gì đó mà thôi.

      bắt lấy đôi tay để tạp chí của , đợi cho đến khi quay lại nhìn chính mình, mới nhíu mày nhẹ giọng nói, “Nơi này ngồi rất thoải mái, cũng đã hai người rồi thức khuya, ngủ chỉ được mấy tiếng đồng hồ, có thể là do ăn tiêu hay ? “ tự chủ cởi dây an toàn người , “Thừa dịp tiếp viên hàng chưa có phát hiện, kê đầu lên đùi em ngủ một chút .”

      Cuối cùng cả một máy bay lớn chỉ còn có hai người bọn họ vẫn còn thứcm, đẩy tay vịn lên cao, người nằm ngang hai ghế cũng có vấn đề gì.

      biết làm như vậy là rất nguy hiểm, nhưng chỉ có chỉ thể nghĩ ra được phương thức như vậy để an ủi .

      ́ Bình Sinh giống như nhận ra được dụng ý của , cuộn tạp chí trong tay lại, gõ vào trán của , “Nếu như gặp phải máy bay bông nhiên nghiêng, có dây an toàn, rất dễ dàng bị hất khỏi chỗ ngồi, đụng phải thành báy may đó.”

      Nhưng vừa nói xong, lại nghiêng người, đem tay vịn ở giữa hai người nâng lên.

      Sau đó công khai nằm xuống, nằm ngửa mặt lên ở đùi của , “Mười phút sau gọi dậy.”

      gật gật đầu, tay đặt ở người của , ôm lấy .

      nói gì nữa, nhắm mặt lại.

      Trán của Đồng Ngôn nghiêng về chạm vào ghế ngồi phía trước, chỉnh lại chỗ ngồi ở phía sau, im lặng nhìn khuôn mặt ngủ của . Bởi vì khi chưa hoàn thành được hạng mục, mấy nước khác lại có ngày tết lịch nên có ngày nghỉ, mấy ngày nay thật sự vất vả ít.

      Nhưng chỉ hai phút sau, hơi thở của đã đều đều.

      nhớ tới vừa mới nói, lén lút tránh khuôn mặt của , cởi bỏ dây an toàn lưng, giống như chỉ làm như vậy mới cảm thấy kiên ̣nh hơn. Nếu như gặp phải máy bay nghiêng, cũng thể làm cho một mình ́ Bình Sinh bị đẩy đập vào thành máy bay được nữa rồi, phải sao?

      Máy bay hạ cánh là rạng sáng 5h hơn.

      Bọn họ kéo vali hành lý ra taxi,. Đồng Ngôn lập tức đọc tên bệnh viện cần tới. ́ Bình Sinh ngăn lại, ngược lại quyết ̣nh về nhà trước, “Mặc dù đã quen thuộc với bệnh viện nhưng lúc này cũng thích hợp thăm hỏi đâu.” nhắc nhở .

      Đồng Ngôn giật mình, ngược lại cảm thấy chính mình so với thì càng khẩn trương nhiều hơn.

      Thực sự khi hai người đến bệnh viện cũng đã hơn 2h chiều, hai người xuyên qua hành lang thật dai, đến ngoài phòng ICU, đã có rất nhiều người ở đó. Bình Phàm vừa khươ hai tay, vừa nói chuyện với bác sĩ ở cửa, đưa lưng về phía nơi này nên nhìn thấy được bọn họ, ngược lại hai vị bác sĩ lại dừng lại, trong đó có một người đã ngoắc tay với , đưa tay liền ấn lên chương mở cửa.

      Chỗ này rất quen thuộc với , lúc trước khi hai người mới gặp nhau, mẹ của cũng mất ở nơi này, mà chính mẹ của cũng cấp cứu ở đây.

      Đồng Ngôn tự giác đứng ở bên ngoài cửa thủy tinh, có chỗ ngồi nên đứng ở góc sáng sủa gần thang máy.

      Qua một lát, Bình Phàm ra trước, chị ấy nói chị ấy đã trực ở đây cả đêm rồi, mệt đến mức đứng nổi nữa rồi, níu lấy cánh tay của , để đỡ chị ấy xuống dưới lầu tìm nơi nghỉ ngơi.

      Chị ấy nói là đói, cuối cùng ngồi xuống cũng mới chỉ uống được hai chén trà nóng.

      Chị ấy cầm lấy hai tay của Đồng Ngôn, ngữ khí chậm rãi nhưng đầy đau thương, “Em có biết vì sao chị học y ? Chính là bởi vì cảm thấy con người chúng ta thật sự rất dễ dàng phát sinh bệnh tật. Nhưng trước khi chưa học y, chị cảm thấy bệnh viện có thể chữa hết được các bệnh, ngược lại sau khi học xong lại cảm thấy sinh mệnh của con người thật yếu ớt, đưa mắt nhìn lại, đại đa số đều là người tốt mắc những căn bệnh khó trị.”

      có cảm thụ gì bởi vì có học y, nên chỉ có thể gật đầu.

      Nhưng đối với chuyện sinh lão bệnh tử của con người, căn bản tìm ra lời nói như thế nào để an ủi người khác.

      Bình Phàm cảm thán một câu như vậy, cũng thèm nhắc lại, cũng nói gì nữa, chỉ uống hết chén trà. Qua một lát mới miễn cưỡng nở nụ cười, “Em xem chị so với em lớn hơn 12 tuổi, lại có chút đối nghịch với em. Lúc trước chị ở Mỹ cùng TK, nghe bạn học của cậu ấy nói bà nội của em mắc bệnh như vậy, đều thể tin được, mà em cái gì cũng chịu nói, tự mình lo liệu xoay sở trong cả mấy tháng.”

      lắc đầu, “Em rất yếu ớt, nhưng mà ấy lúc đó cũng sinh bệng nặng như vậy, khiến em muốn tự mình gánh vác trách nhiệm.”

      “Đúng vậy, em vẫn còn là một gái trẻ tuổi, yếu ớt thì hẳn rồi…” Bình Phàm mệt mỏi chống đầu, giám bớt khốn đốn của một đêm ngủ, “ Chị hỏi qua TK tình trạng thân thể của cậu ấy là thể thay đổi được rồi, khẳng ̣nh sẽ càng ngày càng yếu , nếu có một ngày em chống đỡ được, hai người chia tay thì làm sao bây giờ?”

      Bình Phàm nói xong, rất nhanh đã cảm thấy chính mình nói chuyện thật sự rất tàn nhẫn, rất nhanh kiểm điểm chính mình, “ cần để ý tới lời nói vừa rồi của chị, bác sĩ đều là nói nghĩ trước gì, thói quen đánh giá kết quả theo chiều hướng tệ nhất.”

      “Em nagij đâu, em cũng có thói quen hướng về những trường hợp tệ nhất có thể xảy ra, sau đó cái gì cũng suy nghĩ thoáng ra một chút.”

      Bình Phàm cười rộ lên, tiếp tục chủ đề vừa rồi chưa nói xong, “Sau đó, cậu ấy đã từng nói ra lời vừa rồi chị nói, phải nói đúng hơn chính là chị nghe trộm cậu ấy nói. Cậu ấy nói em vẫn còn nhỏ tuổi, yếu ớt là tất nhiên.” Chị ấy ́ ý nói với ngữ khí thoải mái, “Cho nên Ngôn Ngôn, nếu một ngày nào đó em cảm thấy mình ngã quỵ, chống đỡ được nữa, có ai trách em đâu. Chị cũng mà TK lại càng .”

      đại khái đoán được Bình Phàm nói những lời này là ám chỉ bọn họ có khả năng chia tay.

      trả lời Bình Phàm về giả thiết này.

      Sau đó đề tài được chuyển về bệnh tình của ông ngoại, còn có khi bọn họ rồi chị ấy đã ́ gắng làm những gì, “Người già thì càng ngày càng ́ chấp, giống như một đứa trẻ vậy, nếu em chậm rãi khen ngợi dụ dỗ thì sẽ vui vẻ ra mặt mà tiếp nhận…”Thoạt nhìn thì chị ấy rất có niềm tin, “Lần này nằm viện, ông nội của chị nói câu đầu tiên chính là gọi TK trở về, cho nên chị tin tưởng lập tức xuân ấm hoa nở thôi, cũng sẽ còn vấn đề gì nữa.”

      cũng gật đầu phụ họa.

      Lần ốm đau này , người nhà bài xích, nhưng căn bản đối với mà nói thì có vấn đề gì lớn cả.

      Có một bí mật, khi nói chuyện điện thoại cùng Bình Phàm, vẫn còn lưu lại trong lòng .

      Ngày đó là sinh nhật của , mẹ vì muốn cùng chúc mừng sinh nhật, từ sáng sớm bảy giờ đã đứng ở trường học, nhưng mãi đến giờ nghỉ ngơi buổi trưa rút cuộc mới thấy được . Nhưng lại dùng những từ ngữ tốt, ác độc mà cự tuyệt lời thỉnh cầu của mẹ. Cho nên sau khi chuyện đó xảy ra, mẹ một mình ở trong phòng uống hết bình rượu trắng, sau khi được phát hiện thì liền đưa bệnh viện cấp cứu.

      Sinh nhật của , hai người mẹ đồng thời phải cấp cứu ở nơi này.

      Cuối cùng, cũng thành ngày giỗ của mẹ .

      Ngày đó khi bị bắt ký tên thì liền rời khỏi bệnh viện, sau khi biết được việc vì sao mẹ phải cấp cứu, trong chớp mắt tay chân cứng ngắc rồi bắt đầu run lên, từ tận đáy lòng có một nỗi sợ hãi dâng trào lên, có tự mình trải qua thì thể hiểu được.

      Cho nên hiểu được cảm giác của .

      Mà giống như đã nói, đến cuối cùng ́ Bình Sinh sẽ xảy ra tình huống như thế nào nữa, chỉ sợ ngay cả chính bản thân cũng thể tưởng tượng nổi.
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 60 : Hạnh Phúc Đơn Giản (3)


      Chuyện đêm tình đêm hôm đó, cũng hề nhắc lại. Giống như chưa từng xảy ra.

      Nhưng lại dung rất nhiều thời gian rảnh rỗi khi thực tập để sưu tập đủ các loại giáo trình hoặc những thong tin về các loại thuốc, cố gắng học thêm chút. Cố Bình Sinh chưa bao giờ giấu diếm tình trạng than thể của bản than, hang tháng đều làm kiểm tra định kỳ, cũng đều đưa cùng. Cho nên cũng lo lắng giấu diếm tình trạng cơ thể , nhưng dù sao tương lai cũng ở phía trước, cần phải chuẩn bị.

      tìm tài liệu bị chị thư ký nhìn thấy, còn cảm thấy kỳ lạ mà hỏi, “Trong nhà em có người bị bệnh nặng sao?”

      có ạ.” thu trang web lại, thuận miệng cho có lệ, “Em chỉ xem chút thôi, sau này chắc cũng có lúc dung đến.”

      “Em đúng là lo xa rồi, là cẩn thận quá.”

      Chị thư ký vỗ vỗ lên cái gáy của , cười rồi ra ngoài.

      Trước kia ngoại trừ về nhà Cố Bình Sinh chỉ chạy chạy lại hai đầu công ty và trường học.

      tại bởi vì chuyện của ông ngoại, mỗi ngày còn phải giành khoảng thời gian cố định tới bệnh viện. Đồng Ngôn biết chính mình thích hợp để tới đó nên mỗi lần tới bệnh viện, đều làm chút đồ ăn dinh dưỡng để cho đưa tới,.

      Có khi thời gian bệnh viện cũng kéo khá dài, có khi cũng bớt chút thời gian giảng giải những chuyện thực tập cần làm ở Bắc Kinh này.

      nhắc tới lần cứu giúp bệnh nhanah, kịp kiểm tra tổng quát cho bệnh nhân liền đẩy vào phòng phẫu thuật, ngày hôm sau mới biết được bệnh nhân này mắc bệnh aids.

      Khi kể chuyện, bóc vỏ trứng gà luộc cho , lập tức trừng to mắt, “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Lỡ như trong quá trình phẫu thuật các bị dính phải làm thế nào bây giờ.” đem trứng gà luộc lột vỏ đưa tới bên miệng của .

      chỉ ăn lòng trắng trứng có ăn lòng đỏ. Đồng Ngôn nhếch miệng, đem lòng đỏ ăn bỏ vào miệng.

      Sau đó còn ít lớp lòng trắng trứng bỏ vào trong bát cháo của .

      “Loại chuyện này cũng hiếm thấy, hàng tháng Bình Phàm cũng đều gặp phải những ca như vậy.” Cố Bình Sinh cười cười với , khóe miệng nhếch lên cũng lớn, “Mỗi loại ngành nghề đều có tính phiêu lưu của nó, thể tránh mãi được.”

      Đồng Ngôn gật đầu, rồi sau đó lại gật đầu.

      có chút suy nghĩ mà nhìn , Cố Bình Sinh nắm chiếc thìa trắng đưa lên miệng, ăn được hai miếng cũng nhận thấy ánh mắt của đàng nhìn mình, ngẩng đầu cười nhìn , “Em nghĩ cái gì thế? Hay là vẫn còn chưa có tỉnh ngủ.”

      “Em nghĩ, khi còn bé khẳng định là rất kén ăn.” Đồng Ngôn cười cách thần bí, “Thế nhưng ngay cả lòng đỏ trứng gà cũng ăn.”

      Cố Bình Sinh cũng cười cười nhìn , “Thực là khi còn bé rất kén ăn.”

      “Cũng giống như bây giờ thôi mà.”

      Đồng Ngôn bổ sung thêm câu, rồi lại tiếp tục bóc vỏ trứng cho .

      Khuôn mặt của vẫn luôn gầy như vậy, đôi khi vẫn thấy được nét tươi sáng khuôn mặt . Nhưng tại lại quá gầy, tầm mắt của Đồng Ngôn di chuyển từ tay đến cánh tay của , dùng ngón út chọc chọc chút. ngẩng đầu nhìn .

      gầy rồi…” Đồng Ngôn tiếc nuối, “Đối với người nuôi mà đây là tượng làm con người ta tan nát cõi lòng…”

      gầy như vậy sao?” Cố Bình Sinh nhếch khóa môi, làm ra cái biểu tình rất ngây thơ, “ muốn ăn gà hầm hạt dẻ.”

      Đồng Ngôn vui vẻ gật đầu, “ Buổi tối về nhà ăn cơm chứ? Em từ tòa án về trực tiếp siêu thị mua đồ nấu ăn.”

      “Đêm mai ở nhà.” nhìn thời gian, cũng tới giờ rồi, nhanh chóng ăn xong bát cháo, “Buổi chiều ở lại bệnh viện, ông ngoại có cuộc hổi chận với các chuyên gia rất quan trọng, có lẽ sau giờ cơm tối mới về nhà.”

      Mỗi ngày đều có tiết học lúc 8h sáng, so với còn sớm hơn rất nhiều.

      Nhưng thời gian về nhà lại trễ hơn so với rất nhiều, loại tình này thể nghĩ nhiều, cũng nghĩ nghĩ lung tung quá, ngày nào trông mình tốt nghiệp, trông mình nhanh chóng làm, chia sẻ áp lực với , nhưng lại chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

      sợ trong siêu thị có hạt dẻ, nên đành chịu khó chợ rau cách nhà khá xa để mua nguyên liệu nấu ăn.

      Bởi vì sợ phải giết gà nên chọn con gà trông có vẻ rất đẹp đẽ, rồi chạy đến nơi rất xa nhìn lại, cho đến khi bà chủ quán đem con gà xử lý sạch mới tới trả tiền, nhận lấy chiếc túi nilong vẫn còn có chút ít máu lộ ra ngoài.

      trẻ này sợ máu sau?” bà chủ quán tốt bụng nhìn cười.

      “Đổ máu bình thường phải là sợ.” Đồng Ngôn da mặt dày thẳng thắn với bà chủ, “Chính là đặc biệt sợ nhìn phải cảnh giết sống gì đó, cho nên nhiều khi cháu đều mua thịt gà đông lạnh ở siêu thị…”

      “Đồ ăn ở siêu thị tốt, bằng tới đây mua bác làm sạch cho cháu…” Bà chủ quán với tay lấy ít hành trong quầy rau dưa của mình, đưa cho , “Đây, bác cho thêm cháu ít hành nữa này.”

      Đồng Ngôn nhìn thấy nắm hành mà nở nụ cười, lời cảm ơn rồi nhận lấy.

      Vị trí chợ rau rất đặc biệt, thể ngồi xe bus để tới, bộ mất khoảng hai mươi mấy phút. Ngay cả mùa đông, vẫn bộ như vậy trở về tiểu khu, khiến cho cả người bắt đầu đổ mồ hôi.

      Bây giờ cũng hơn 6h, trời cũng tối hẳn. Đèn chiếu sáng trong tiểu khu cũng đều mở lên hết, xung quanh là có nhiều người vội vàng chạy về nhà. Bởi vì còn chưa tới thời gian ăn cơm tối, cũng có nhanh, chầm chậm về phía dãy nhà của mình. Đến khi gần tới đại sảnh dưới lầu mới nhìn thấy hai người đứng đó xa.

      Là Lục Bắc và Phương Vân Vân.

      Hai nguời đứng cách nhau xa, đứng ở trước cửa nhà mà cãi vã. Khi Đồng Ngôn nhìn thấy bọn họ bọn họ còn chưa nhìn thấy . người luôn vươn tay muốn gõ cửa, muốn vào, người khác lại muốn ngăn lại, cũng vừa lòng với bộ dáng cãi vã tại của người kia. Cửa phòng trộm vì thời gian dài có đóng lại, ở cửa vang lên tiếng còi báo chói tai.

      Nơi này là cửa nhà của .

      đại khái đoán được phát sinh chuyện gì, muốn né tránh nhưng lại sợ Phương Vân Vân xông lên lầu.

      Ngay khi còn do dự Phương Vân Vân rút cuộc cũng nhìn thấy đứng dưới ngọn đèn đường, lập tức gạt tay Lục Bắc ra, về phía . Bước chân vừa vội lại vừa nhanh, giống như sợ bỏ trốn vyaj.

      Trái phải đều chạy được, chi bằng thản nhiên đối mặt.

      Đồng Ngôn thấy ấy đến trước mặt mình, còn chưa nghĩ ra nên mở miệng tiếp đón như thế nào, Phương Vân Vân bỗng nhiên giơ tay lên, ném cho cái tát, “Cái này là nợ tôi. Tôi nợ , đều trả lại cho …” Khi chuyện nước mắt cũng rớt xuống.

      Thanh lớn đến mức dọa người.

      ở trong tiểu khu im lặng mà trống trải này, nó có vẻ cực kỳ chói tai.

      đứng ở nơi đó, đầu óc trống rỗng trong vài giây, hai má cảm nhận sâu sắc được đau rát lan tràn má, căn bản là nghe Phương Vân Vân cái gì.

      Lục Bắc xông lên, nắm lấy cổ tay Phương Vân Vân, “ điên rồi sao? Làm loạn mấy từ mấy ngày trước đến bây giờ còn chưa có đủ sao?”

      “Tôi điên rồi, Lục Bắc, rút cuộc có cái gì hài lòng, tôi toàn tâm toàn ý đối với như vậy, rút cuộc còn muốn thế nào?” Phương Vân Vân liều mạng giãy ra khỏi tay của , bộ dạng khóc như muốn sống nữa, “Cũng bốn năm rồi, rút cuộc còn muốn làm cái gì, muốn ly hôn sao? Muốn ở bên cạnh ấy sao? Tôi thành toàn cho , tất cả đều thành toàn cho …”

      Hai người to tiếng cãi vã nơi này, rất nhiều người ngang qua đều đứng lại nhìn, bắt đầu đoán tình hình nơi này.

      thanh khắc khẩu, những lời ra, đều lọt cả vào trong tai bọn họ.

      Đồng Ngôn nhanh chóng nhắm mắt rồi lại mở ra, trong lồng ngực bây giờ lại có rất nhiều cảm xúc, cũng muốn phòng bị gì nữa mà dũng cảm tiến lên.

      “Để em chuyện cùng với ấy.” bỗng nhiên mở miệng đến gần bọn họ, ánh mắt Lục Bắc đỏ lên nhìn , thời điểm buông Phương Vân Vân ra cũng có chút do dự, chuyển ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt đầy nước mặt của Phương Vân Vân.

      nghĩ tới chính mình bị đánh còn có thể bình tĩnh lạnh lùng như vậy.

      Phương Vân Vân vừa thở phì phì,vừa khóc vừa cười nhìn Đông Ngôn cách châm biếm., “ … tôi biết muốn rất nhiều…”

      Ba tiếng.

      Đồng Ngôn dùng phương thức tương tự, ném trả cho ta cái tát, “Cái này là nợ tôi. Tôi thiếu qua các người cái gì, trước kia có, về sau cũng có. Bất kể là các người có muốn ly hôn hay cũng đừng tới tìm tôi, có người nào có vận mệnh tốt như , chỉ biết đương đến chết sống lại, biết cuộc sống có bao nhiêu khó khăn và khổ cực như thế nào.”

      Khi rụt tay về , thế nhưng khống chế được mà cảm thấy bàn tay của mình phát run.

      Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời dùng tay đánh người, thời khắc buông tay đó bỗng nhiên nhớ tới Cố Bình Sinh. lúc đó dùng tay đánh , có phải cũng khó có thể khắc chế được cảm giác phát run như thế này hay , so với người bị đánh còn khổ sở hơn nhiều.

      Khi bước qua cánh cửa chống trộm lên lầu, còn có thể nghe thấy tiếng khóc của Phương Vân vân.

      mờ mịt lên cầu thang, đến ba bốn tầng lầu, mới dựa vào bức tường trắng trước mặt, cứ đứng đờ đẫn lâu, nước mắt rút cuộc cũng rớt xuống.

      Đến cuối cùng cả người cũng như có chút khí lực nào, đơn giản là ngồi xuống ở bậc cầu thang, ôm đầu gối khóc rống lên.

      Thế giới này chính là công bằng như vậy, có người cả đời chỉ biết đến chết sống lại, chưa bao giờ phải lo lắng tới những vấn đề khó khăn trong cuộc sống. Nhưng có những người lại quá nghiêm khắc với cuộc sống yên bình như vậy, nhưng lại phải đối mặt với những khó khăn mà ông trời làm khó dễ. Trước khi chưa gặp được Cố Bình Sinh, cảm thấy chính mình rất đáng thương, cha mẹ là cái nợ nần, cả đời thể thoát khỏi.

      Nhưng sau khi gặp được Cố Bình Sinh, lại chỉ đau lòng vì .

      người muốn nhận được tình thương của mẹ như vậy, lại gián tiếp hại chết mẹ của mình. người bác sĩ tốt như vậy, lại thể buông tha trước số phận. đời này người có quan hệ huyết thông với càng ngày càng ít, liều mạng muốn giữ họ bên mình, chung quy lại phí công.

      Đồng Ngôn vươn ngón tay ra, mặt trường trắng ở phía trước, tỉ mỉ viết tên của .

      Từng nét từng từ, viết xuống tên của .

      Tên của viết rất đẹp, cứ nhìn như vậy, có thể làm cho người ta cảm giác ấm áp.

      Đồng Ngôn kê đầu lên cánh tay của chính mình, cứ ngồi như vậy bậc thang, nghiêng đầu nhìn ba chữ kia mà nghĩ đến . Khuôn mặt vẫn còn cảm thấy đau, Phương Vân Van vừa rồi là rất hận mới dùng toàn lực như vậy, nhưng đánh trả lại cho Phương Vân Vân tát kia cũng có dùng sức, có lẽ vì có hận nên thể nặng tay được.

      Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, ở cầu thang vắng vẻ người này lại càng ràng.

      ngồi thẳng người, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ở trong hành lang ú này nhìn qua tin nhắn màn hình

      quên , Cố tiên sinh thích ăn hạt dẻ.TK

      là….

      cười rộ lên, khiến đôi mắt khóc sưng cũng nheo lại : Em biết rồi, làm cho món hạt dẻ chân gà khó quên nhất, nồi hạt dẻ và hai cái chân gà có được ?

      Nghe có vẻ cũng được đâý.

      nhìn thời gian điện thoại, hơn bảy giờ rồi, nếu lên nhà khẳng định làm bà nội lo lắng, nhưng nếu cứ như vậy mà lên chừng làm cho bà nội lo lắng hơn. Khi do dự mà vươn cánh tay ra lại nhìn lại tên của bức tường.

      Nếu cứ lưu lại như vậy, chung quy vẫn tốt.

      Sauk hi dùng móng tay xóa chứ Cố, lại nhìm chằm chằm vào hai chữ còn lại, suy nghĩ xuất thần, qua lúc mới lau lớp bụi bám đầu ngón tau, sau cái tên của , còn có thể biết tới câu thơ nguyên vẹn.

      Bình Sinh Nhất Cố, trọn đời bên nhau.
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 61 : Cố phu nhân của (1)

      Máy theo dõi, máy truyền dịch, máy hô hấp, kim tiêm khử trùng…. Những ánh sáng từ những dụng cụ này khé lóe lên, có người mặc quần áo cách ly phụ giúp bác sĩ cùng y tá, thấp giọng trao đổi, xem xét số liệu các dụng cụ.

      Những thứ đó từng rất quen thuộc.

      Đây là bệnh viện mà cùng mẹ từng làm việc qua, cho nên đối với thời gian xuất ở phòng ICU này chưa bao giờ là hạn chế cả.

      Sau khi đợi cho ông ngoại ngủ say, mới ra ngoài phòng ICU thay quần áo cách ly, mặc vào quần áo của chính mình.

      “Cố lão bị bệnh, các chủ nhiệm khoa cũng đều rất quan tậm, thậm chí ngay cả phó chủ nhiệm khoa nội có tiếng Đổng Trường Chinh cũng đều được mời để tới xem bênh giúp ông ấy, ông ta được xem như người giáo sư có quyền thế được nhiều người biết đến.” Bên cạnh lúc này đây có vị bác sĩ Liêu có quan hệ với rất tốt, thấp giọng với , “Tình huống tuy rằng k được tốt lắm, nhưng cậu cũng từng là bác sĩ rồi hẳn là có thể nhìn ra được chút.”

      Hôm nay Đổng Trường Chinh có tới, trước đó hẹn ông ta vào giờ cơm tối.

      Ông ta lỡ hẹn.

      Đối với người này, từ khi hơn 10 tuổi còn ghi hận ông ta nữa rồi. Khi còn cùng mẹ trở về Trung Quốc, còn có thể có chút chờ đợi, sau nhiều lần thất hứa gặp mặt, thậm chí có chút ghi hận.

      Mà việc ghi hận này luôn giấu ở sau lưng, ràng là rất tự tin.

      Đối với đứa trẻ hơn 10 tuổi, từ chính bản thân của người cha này có thể áp chế được những đắn đo suy tính trong lòng , hơn nữa cũng đủ vĩ đại, vĩ đại đến mức vẫn có thể đến trường học của giáo hội làm học sinh bình thường, nhưng lại sinh ra cảm giác chán ghét vì bị vứt bỏ mà trở nên tự ti hơn.

      Cứ thế qua đoạn thời gian hỗn loạn đó, lo lắng cho tương lai sau này của mình.

      Những lo lắng đó cũng tự nhiên biến mất.

      tiếp, đưa quần áo cách ly cho y tá bên cạnh, người có chút ẩm ướt do mồ hôi.

      “Vợ của cậu sao lại có đến?” Bác sĩ Liêu cũng đem quần áo cho y tá đó rồi ra ngoài.

      “Còn chưa chính thức kết hôn, thích hợp để đến đây.”

      “Lúc trước tôi và cậu cũng nhau thực tập ở đây, cậu cũng được coi như là người của bệnh viện này, cũng có nghĩ tới lại bị nhóc kia mê hoặc như thế này…” Bác sĩ Liêu nở nụ cười trêu chọc, “Nhưng mà nhóc kia rất được, cậu xem sau bao nhiêu người biết người bị SARS đều đòi chia tay đấy thôi? Loại tình này phải chỉ muốn ngoài miệng mà trong đầu cũng nghĩ rồi. Tôi cậu vẫn muốn kết hôn còn chần chờ cái gì?”
      ấy còn chưa có tốt nghiệp đại học.” giọng trả lời, rất bình tĩnh, “Đợi đến khi ấy thuận lợi tốt nghiệp xong kết hôn.”

      Bác sĩ Liêu àh tiếng, nắm khóa mở cửa.

      Cửa từ từ được mở ra, bác sĩ Liêu rút cuộc cũng suy nghĩ xong cái gì đó, cười như nhìn , “90 năm sau nữa nhỉ?”

      Câu hỏi như vậy làm cho bất ngờ.

      Đợi cho đến khi ra khỏi cộng bệnh viện, ngồi vào trong xe taxi, lại nghĩ tới câu hỏi vừa rồi.

      Từ khi bắt đầu vào dạy lớp của Đồng Ngôn, liền phát được đa số các sinh viên ở đây đều rất đặc biệt. phải lớn lên ở trong nước, nhìn thái độ sống của Bình Phàm với những sinh viên khác cùng với những sinh viên này là hoàn toàn kém khác xa nhau.

      nhớ rất lần, nhìn thấy nhuộm tóc màu hồng sắc, có dây cột nơ con bước màu xanh chạy vào văn phòng, năn nỉ giáo sư dạy pháp luật thủ hạ lưu tình, bỗng nhiên có có loại cảm xúc muốn cười.

      Còn khi dạy ở trường Đồng Ngôn học cũng nhận được ít thư tình thổ lộ.

      Cố Bình Phàm thấy được cũng từng cảm khái, trước kia nếu như có chuyện thế này nhiều nhất là nặc danh hết tâm ý, nhưng những đứa thời nay đúng là e sợ người khác biết được bản thân mình thích thầy giáo của mình….

      lại vẫn nhớ tới vẫn đề con cái.

      nghiêng người tựa vào ghế xe, nghĩ đến câu kia của , có đứa cùng em nhớ tới .

      nhóc lớn mang theo nhóc nữa sao?

      Dương như chỉ cần thôi cũng chưa đủ, nghe người ngoại tịch sinh sống tại Trung Quốc có hạn chế sinh đẻ, nhưng Bình Phàm cũng qua, hai bên đều là con hẳn là có thể sinh hai đứa con.

      Như vậy thêm cả ấy nữa chính là ba người. Ăn mặc của ba đứa trẻ đều phải chính gánh vác rồi.

      Dường như… cũng tệ lắm.

      Đồng Ngôn để lại câu kia…

      Bởi vì sợ mắt mình sưng lên, vẫn gọi điện thoại cho bà nội, chính mình về nhà trễ chút. May mắn là mùa đông, thịt cũng cần lập tức bỏ vào trong tủ lạnh ngay, cứ mang theo túi thịt gà còn dính máu như vậy, thong thả về phía quán KFC ở gần nhà ăn cơm chiều. Khi gọi cơm, biết bởi vì túi thịt gà còn dính máu hay vì khuôn mặt bị đánh cho sưng lên mà đám người phục vụ cứ đưa mắt nhìn liên tục.

      rửa tay bên cạnh bên rửa mặt, dùng nước lạnh tẩm ướt khăn tay.

      Sau đó chọn chiếc bàn dài ở trong góc, ngồi xuống vừa dùng khăn ướt chườm lên vết thương vừa cắn cánh gà.

      ngồi đối diện ngay đường lớn, cũng là đối diện với cửa tiểu khu nơi ở.

      vừa ăn xong hai cánh gà, vừa vặn nhìn thấy chiếc taxi dừng ở trước cửa hàng hoa quả tươi, trực giác rằng trở về. Quả nhiên từ trong xe bước ra người đàn ông cúi người bước ra, rất nhanh đứng thẳng lên trả tiền xe, đó là Cố Bình Sinh.

      ngậm cánh gà, lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở máy ảnh chụp lấy khuôn mặt của mình lúc này.

      Hoàn toàn tốt lắm, quả nhiên là thế chống đỡ được với thể trạng như thế này.

      Người ở xa kia vẫn còn cúi đầu chọn hoa quả, bà chủ cửa hàng hoa quả tươi giơ cái gì đó, cùng với tán gẫu. Bởi vì người cao cho nên lễ phép gật đầu, nhìn bà chủ kia chuyện.

      Đồng Ngôn gửi cho tin nhắn: Em tan làm muộn, là đáng thương, phải vào quán KFC ăn mấy thức đồ ăn tốt cho sức khỏe đây này.

      Nhắn xong lại nhìn sang bên kia đường, thấy lấy điện thoại từ trong túi ra, cúi đầu nhìn.

      tiếp tục cắn cánh gà, ánh mắt vẫn cứ dõi theo .

      Lớp kính mặc dù có chút bẩn cũng gây trở ngại ngắm mỹ nhân.

      Cố Bình Sinh nhận lấy chút tiền lẻ của bà chủ cửa hàng hoa quả xong, đem vì tiền cùng điện thoại bỏ vào trong túi quần, đem số hoa quả vừa mua tạm thời gửi lại sạp hoa quả.

      Sau đó cứ như vậy xoay người, xuyên qua đám người bộ đường cái. Khi đến nửa đường trùng hợp gặp phải đèn đỏ, đứng ở trong đám người, kiên nhẫn chờ đèn chuyển từ đỏ sang xanh.

      Có lẽ vừa mới trải qua chút chuyện tới, lúc này nhìn tới như vậy, là người tốt đẹp như vậy, cấu thành hình ảnh hoàn mỹ như vậy. Chỉ nhìn như vậy thôi cũng khiến nhịp tim của nhảy bang bang lên.

      Sau khi nhìn thấy , cũng có tiến vào, ngược lại đứng ở bên ngoài tấm kính nhìn , lông mày hơi nhăn lại.

      Đồng Ngôn dùng khăn giấy lau khô miệng, dùng khẩu hình với : Em sai rồi, về sau bao giờ ăn loại đồ ăn tốt cho sức khỏe này nữa.

      biết suy nghĩ cái gì, tóm lại là chuyện.

      Đồng Ngôn lại đem túi thịt gà giờ lên, hiến vật quý mà cười : Gà hầm hạt dẻ.

      Cố Bình Sinh nhướng mày, ý cười lan tràn nơi đáy mắt, vẫn như cũ gì.

      Phía sau lưng vừa vặn có chiếc xe qua, đèn xe rất nhanh chiếu thoảng qua bên người . còn muốn cái gì đó, bỗng nhiên liền mở miệng, ngắn gọn hai chữ : Về nhà.

      gật đầu, nhanh chóng thu dọn mọi thứ, chạy ra khỏi quan KFC.

      Loại cảm giác hưng phấn này giống như đứa trẻ quên mang theo chìa khóa nhà, rút cuộc cũng đợi được cho người lớn trở về….

      Buổi tối đứng dưới vòi tắm hoa sen trong nhà tắm, còn suy nghĩ chính mình khi nào rộng rãi như vậy, ràng mấy giờ trước mới trải qua chuyện kia, thế nhưng lại giống như cách cả đời. Dường như cùng Cố Bình Sinh có quan hệ gì, cũng nghĩ quan tâm như nghĩ.

      Khi quấn khăn tắm ra, Cố Bình Sinh ngồi ở cạnh cửa sổ xem tư liệu.

      Lúc trước khia nh mang theo đến xem phòng ở, hai người thích nhất là cánh cửa sổ rộng này, bên dưới bày thảm lông dê dày, đặt cái bàn cùng cái đệm dựa, tạo nên gian đọc sách uống trà rất tuyệt vời.

      Cố Bình Sinh mặc chiếc quần sooc ngắn màu xám, khoanh chân ngồi ở đó, dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh. Bên chân cùng với àn phân tán đủ loại kiểu dáng văn kiện, bởi vì làm hạng mục ở Argentina, những tư liệu cùng ảnh chụp đều là tiếng Tây Ban Nha.

      Đây là thói quen thường ngày của , bởi vì những dự án hạng mục này đều là buôn bán cơ mật, tự nhiên để ra như vậy chủ yếu là vì người khác đọc cũng hiểu được. trong khoảng thời gian này cũng nhìn thấy nhiều, mặc dù biết ý tứ là gì nhưng có thể nhận ra được đó là văn bản dạng gì.

      đến gần rồi, mới ngẩng đầu lên từ trong mớ văn kiện kia.

      “Tiếng mẹ đẻ là tiếng thực rất có lợi, còn có dư lực mà học thêm ngoại ngữ khác nữa…” học theo bộ dạng của , chân lên thảm, cười tủm tỉm, cọ cọ vào chân của , “Tiên sinh, có cần mát xa ?”
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 62 : Cố Phu Nhân của (2)

      Ngày lấy được giấy chứng nhận với dấu đỏ cũng là thời điểm thực tập ở tòa án của kết thúc. Nhìn con dấu màu mực đỏ thẩm tờ giấy chứng nhận thực tập, cầm trong tay mà nên lời.

      Giữa trưa ánh nắng mặt trời ở công viên rất tốt, thậm chí còn có thể phơi nắng được, cùng bà nội đến đây cho mấy con mèo lạc ăn, đến cuối cùng vì buổi chiều có việc gì nên để bà nội về nhà nghỉ ngơi trước, còn chính mình ở lại thêm nửa giờ nữa.

      cầm bình nước lớn, đổ vào máng nước .

      Hơn mười con mèo sớm ăn no cũng khát nước, nhưng ra cũng rất trật tự, vài con chờ nước uống. bên cạnh Đồng Ngôn còn có bảy tám người bạn , đều theo mẹ hoặc ông bà nội đến đây, người lớn ngồi ở xa xa nhìn lại, trừ bỏ vài người lo lắng về vấn đề vệ sinh ra cũng có ai ngăn cản, cả đám con nít vây xung quanh Đồng Ngôn nhìn đám mèo uống nước.

      Trước người là đám mèo, sau lưng là đám bạn .

      biết có phải là trải nghiệm việc giáo dục trẻ em hay , mang bọn trẻ thể nghiệm cuộc sống thực tế.

      Tin nhắn của Cố Bình Sinh đến làm đứt quãng suy nghĩ của , bởi vì hạng mục đầu tư ở thị trường Châu Âu nên phải công tác thời gian, hơn nữa là đêm nay phải .

      Tin tức này đến có chút đột ngột, cầm điện thoại có chút yên lòng, nắm chặt cái chai ở trong tay, cũng quên đổ nước cho đám mèo kia uống nước.

      Đám bạn nhìn đám mèo uống hết nước, Đồng Ngôn lại có làm gì, sốt ruột thúc giục , “Chị ơi, đổ nước.”

      “Chị để bọn em chăm sóc mấy con mèo này nhé?”

      Vài đứa vừa nhìn cảm thấy ngứa ngáy, muốn tự mình làm, nghe vậy ngừng gật gật đầu.

      đêm bình nước giao cho bé lớn tuổi nhất, bốn năm bước bước đến ghế ngồi, bắt đầu hỏi lại , thương lượng với xem cần mang những gì. Cố Bình Sinh phải vào phải ICU nên vội vàng vài câu rồi tạm biệt tắt máy. Chiếu theo ước tính của hẳn là phải ít nhất nửa tháng, yên lặng tính toán xem phải mang theo bao nhiêu hành lý, vừa gấp gáp lại vừa có kinh nghiệm, làm thế nào cũng cảm thấy chính mình quên cái gì đó.

      Cân nhắc chính mình lần nữa, bên người có người ngồi xuống. Là người cách hai tuần lại đến thăm bà nội, cha của .

      “Cha có mua chút hoa quả để ở trong nhà, bà nội con ở đây cho đám mèo hoang ăn.” Cha cố gắng cách thân mật, có thể nhìn ra được đây là lời dạo đầu được chuẩn bị sẵn lâu.

      do dự vài giây, sau đó cười cười

      Có lẽ vì ảnh hưởng của Cố Bình Sinh, đối với bất hòa bấy lâu nay với cha của mình, cũng bắt đầu mềm lòng.

      Cha và con sóng vai ngồi cùng nhau, có đề tài chung nào, phần lớn là cha hỏi vài câu, tiếng, hoặc là trả lời ngắn ngủi vài ba chữ. khí mặc dù có chút xấu hổ, cũng phải là thể chịu đựng được. Qua lát, đám mèo hoang kia cũng uống đủ nước, lần lượt kéo nhau chạy vào bụi cỏ, bé lúc nãy cũng rất cẩn thận ôm cái bình trống , chạy tới trả lại cho Đồng Ngôn

      đưa hai tay nhận lấy chiếc bình, gật đầu cảm ơn bé kia.

      “Đây là ba ngàn.” Khi bé kia vừa xoay người rời , cha của bỗng nhiên đưa phong bì cho .

      Đồng Ngôn giật mình, “ cần, chúng con cũng phải thiếu tiền.”

      “Lần trước cha đến, con ở nhà, Tiểu Cố giúp cha.” Cha hàm hồ xong mấy câu này, “Ba mươi vạn lần đầu tiên này cũng phải đợi hai năm, chờ thị trường chứng khoán hoàn toàn chuyển mình, liền thu tiền về trả cho các con, đây là phần còn lại lần trước, tuy rằng nhiều lắm, nhưng từ từ kiếm về, có thể vẫn kiếm được lời. Thời gian này những người chơi cổ phiếu nhanh chóng giàu lên.”

      Nghe cha đến tình hình phát triển tốt của thị trường chứng khoán, trong ánh mắt khó có được chút gợn sóng của hưng phấn.

      lại nghe ra điều gì đó được giấu diếm, ngẩng đầu đánh gãy lời ông ta, “Con ở nhà, ấy đưa tiền cho cha?”

      “Có hai người tới đòi tiền của cha, cha mượn của Tiểu Cố ít tiền, chỉ là mượn tạm thời, phải muốn lấy của các con.” Cha đưa phong thư rám nắng cho , “Lần này có ít cổ phiếu có lãi.”

      “Cha còn mượn tiền người khác chơi cổ phiếu? ấy lại giúp cha vay tiền?”

      Đồng Ngôn dám tin nhìn cha của mình.

      Khuôn mặt như vậy, nhưng chính là người đàn ông tới năm muôi tuổi, tóc bạc hơn phân nửa. Người đàn ông này rất cẩn thận tươi cười, vĩnh viễn đều cảm thấy chính mình có thể giàu có lên nhò phương thức đánh bài để kiếm tiền như thế này, cố gắng tìm về được hết những thân tình mất.

      phải có thử qua, còn chuyện với ông ấy, thậm chí còn lấy việc đoạn tuyệt quan hệ cha con để áp chế ông ấy.

      Nhưng đến cuối cùng, người cha này của lại cho rằng gia đình này tan vỡ, con nhận mình chỉ vì chính mình nghèo, chính mình có tiền. Suy nghĩ càng ngày càng cực đoan. Suy nghĩ hơn mười năm suy sụp qua tạo nên ý nghĩ cực đoan trong lòng ông ấy, thể chỉ qua mà thông suốt được, mọi lời khuyên nhủ ông ấy giống như là coi thường ông ấy vậy.

      thậm chí thể nghĩ được có khả năng nào thay đổi hay .

      Thẳng cho đến khi chuyện xảy ra mấy tháng trước, mới khiến chô nghĩ rằng mình có hy vọng, còn nợ nần gì nữa, lại cần phải bàng hoàng bất an cho tương lại nữa.

      Người cha này lại bắt đầu vào thế giới của , rất nhiệt tình mà rằng mình lại bắt đầu kiếm tiền từ mấy cái cổ phiếu đó, chỉ cảm thấy khổ sở. rất khổ sở, tâm tình cũng dần lạnh .

      biết vì sao, có hai con mèo vùa rồi được cho ăn lại chạy đến, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh chân của .

      sờ sờ đầu chú mèo con, vô ý thức lại gãi cằm cho nó.

      Thành phố này là nơi sinh ra và lớn lên, từ đến trường học có rất nhiều bạn học có bối cảnh thể lường được, giống như Phương Vân Vân vậy, là rất giàu có và đầy quyền lực. Thời điểm hơn mười tuổi, vẫn chưa có thể hiểu được chênh lệch này như thế nào, chỉ cảm thấy khổ sở khi cha mẹ ly hôn, vì mẫu thân với chính mình hợp lý lẽ đạo đức mà cảm thấy rất tự tin.

      Sau đó lại là chuyện của Lục Bắc, rút cuộc cũng lý giải được khác biệt ràng của gia đình mình và gia đình người ta.

      phải là người quá kiên cường, cho nên chịu nổi gánh nặng.

      Thượng Hải học đại học là phương thức thoát khỏi nơi này duy nhất.

      Đáng tiếc vẫn tin tưởng rằng cuộc sống luôn có những điều tốt đẹp, lại quên mất tàn khốc.

      thế giới này có nhiều thứ để em lựa chọn, chỉ có cha mẹ là duy nhất, em thể chọn, cũng thể từ bỏ.” Lúc trước khi Cố Bình Sinh ra những lời này, có bao nhiêu là vì trách nhiệm, mà còn có bao nhiêu là thể nề hà trong đó.

      Chú mèo con rất thích được vuốt ve, nhàng kêu meo meo.

      Cha đem mọi chuyện xong, quả nhiên, lại dùng giọng dễ nghe mà , “Ngôn Ngôn, con có còn tiền hay , cha cần phải đem số nợ và tiền lãi còn lại trả cho người ta.”
      xong lại rất nhanh bổ sung thêm, “Cha và mẹ con luôn ầm ĩ về chuyện phòng ở, sau này cha già , tất cả cũng đều để lại cho con.”

      Đồng Ngôn vỗ lên đầu chú mèo con, hé răng nửa lời, đứng dậy liền rời .

      “Hoặc là Tiểu Cố.”

      lập tức dừng lại.

      “Tôi cùng ấy chia tay.” nghe thấy giọng của chính mình, “Mấy ngày nay còn cần phải xử lý vài chuyện, ông cần tới tìm ấy. Số tiền ông mượn trước đó, tôi từ từ trả cho ấy, những cái khác tôi giúp được ông.”

      Sau khi về nhà, nhốt chính mình trong phòng ngủ, thu dọn quần áo để đêm nay còn công tác.

      Thời gian ước tính cũng khoảng nửa tháng, từ ban công lôi ra vali lớn, bắt đầu đem từng bộ quần áo tây trang cùng áo sơ mi, caravat lấy từ trong tủ ra, ném lên giường. Thực theo quy định là rất tốt, đều công khai thống nhất với nhau những trường hợp như thế này, mặc tây trang màu đen, áo sơ mi cùng caravat cũng được sáng quá, phối hợp với nhau cũng phải là vấn đề gì lớn lắm.

      Cố Bình Sinh từng qua, nếu như ở lại khách sạn nhiều nhất mang theo bốn bộ quần áo là đủ rồi.

      im lặng tính toán số lượng, đầu óc chút chút chậm chạp nên phải sổ chiếc áo ra ba bốn lần, gấp lại cho cẩn thận, lấy tay miết theo từng nếp gấp, khi đem áo tới bỏ trong vali tiếng chuông điện thoại vang lên, cũng chú ý tới, thẳng cho đến khi gấp xong bốn chiếc áo sơ mi tốt, cẩn thận bỏ vào trong rương, bỗng nhiên rơi nước mắt.

      Từng giọt từng giọt rơi quần áo.

      dùng hết tâm tư đối tốt với , sợ ăn thứ gì đó tốt, mỗi đêm đều phải ủi quần áo để ngày hôm sau ấy mặc, còn nhận thức được mình thực cần phải học mát xa, vì có thể giúp cho thân thể của ngày càng khỏe mạnh. Thậm chí học lại xe, đều là sợ bỗng nhiên ngã bệnh, có thể đúng lúc đưa bệnh viện.

      Nhưng chính là vì dụng tâm như vậy nên mới cảm thấy rất đau lòng.

      Cũng bởi vì chính chịu nhiều áp lực hơn so với người thường. Ngay cả lương cao như thế nào, lại cần phải có nhiều tiền để ứng phó với ốm đau về sau, nhưng nếu từ trước đến nay từ khi bắt đầu ở bên , lại càng ngừng kiếm tiền rồi lại ngừng bị vét sạch hết số tiền đó, thậm chí còn có thân thể của bà nội cũng cần phải lo lắng và ứng phó nữa.

      Cứ nghĩ tới như vậy nước mắt lại rớt xuống càng nhiều.

      Tiếp tục thu dọn những thứ cần thiết, vọt vào toilet tắm nước ấm. Đợi cho đến khi ra, thấy Cố Bình Sinh bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, đứng lặng người ngây ngốc nhìn tới gần.

      “Vì sao tắt đèn tắm rửa? nếu phải bà nội em ở nhà, cũng biết em ở trong này.” Giọng Cố Bình Sinh dán ngay bên tai , tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của .

      Đồng Ngôn giơ tay ôm lấy thắt lưng của , dùng mái tóc ướt sũng cọ cọ trước ngực của , “Em luyến tiếc ?”

      “Em bậy bạ cái gì thế hả?” Giọng của mang theo ý cười, thuận tay tháo xuống chiếc khăn tắm phía sau cửa, lau tóc cho .

      Phòng tắm rát ẩm ướt, cũng quên bật đèn, cũng quên mở quạt. Nhưng vẫn là xấu hổ chịu ra ngoài, cứ như vậy áp mặt tựa vào trong ngực , dùng thân mình dán chặt lên người . khó có khi mặc áo sơ mi màu đèn thuần như vậy, có thể là vừa về nhà, còn chưa kịp tháo caravat ra , lại có chút dụ hoặc khiến con người ta muốn phạm tội.

      rất nhấn mạnh với đối phương rằng trong thời gian hưởng tuần trăng mật, thích hợp ở bên ngoài lâu.” Cố Bình Sinh cười dỗ , “Cho nên hẳn là lâu đến mười lăm ngày , đại khái là mười ngày là về rồi.”

      gật đầu.

      Chuyến bay của là 7h30 cất cánh, kịp ăn cơm chiều mà lập tức phải liền.

      Đồng Ngôn tìm lấy cái cớ có đưa sân bay, chỉ giúp đem hành lý đến trước cửa thang máy, biết vì sao, đợi lâu cũng thấy thang máy đến. Cố Bình Sinh nhìn thời gian, “ cầu thang bộ thôi.” vừa xong, có người đẩy cửa ra, nhìn hai người mà , “Đừng đợi nữa, thang máy bị hỏng rồi, cũng may chỉ có năm tầng thôi, hai người cầu thang bộ .”

      Đèn nơi cầu thang bộ là sáng theo từng bước chân của người .

      Mỗi khi xuống tầng, liền dậm mạnh chân cía, làm cho đèn ở phía dưới bắt đầu sáng lên.

      Con đường phía trước sáng ánh đèn, phía sau ngọn đèn lại tắt hẳn. Khi đến đến mấy bậc thang từng ngồi khóc kia, Đồng Ngôn đưa mắt nhìn móng tay của mình viết xuống từng từ. Dấu vết nhợt nhạt, trừ phi phải cố gắng nhìn lại , còn cũng thể thấy được.

      Khi hai người xuống dưới lầu, tay Đồng Ngôn nắm chặt thành quyền, thân thể từ từ tiến vào trong lòng .

      “Em nhớ lần đầu tiên đến trường học là lúc mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng cái quần màu nâu đơn giản, tay áo sơ mi được vén lên, có thể nhìn thấy hình xăm…” cười , “Nhìn rất đẹp, em khẳng định từ lúc đó bắt đầu rồi.”

      Cố Bình Sinh buồn cười nhìn , đem đôi tay nắm thành quyền kia của mà cầm lấy, “ cần làm nũng, nhanh chóng trở về với em.”
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 63 : Cố phu nhân của (3)


      Hạng mục lần này bất ngờ khó giải quyết.

      Cố Bình Sinh chỉ nhất thời phân bổ lại tiết dạy của mình, sau đó chỉ kịp về nhà lấy hành lý, liền vội vàng ra sân bay,

      Đương nhiên trong lúc vội vàng như thế này, vẫn tới bệnh viện thăm ông ngoại. Ông ngoại bị bệnh tật đau ốm tra tấn nhiều năm như vậy, cần phải làm đủ mọi hóa trị để kéo dài sống, luôn mang theo áp lực về thân thể cũng như tâm lý.

      Lần này đến, lại khó có khi ông ngoại có được khuôn mặt tươi cười, nhìn cháu mình kìm nén đau đớn mà cười, “Hai ông cháu chúng ta xem ra là người có thân thể yếu kém trong gia đình này rồi.” ông ngoại nhìn thấy mặc áo vét giày da, lại cầm hành lý, ra cũng đoán được hành trình kế tiếp của , “Cháu công tác sao?”
      Cố Bình Sinh đem hành lý đặt ở bên giường, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “ tại phải Luân Đôn, đại khái là khoảng 10 ngày sau cháu mới trở về.”

      Hai ông cháu dường như đều muốn cái gì đó, nhưng đổi lại cả hai đều chỉ cười cười, cũng ai mở miệng trước.

      có thời gian để ở lại lâu, khi đứng dậy chuẩn bị , bỗng nhiên , “Lần trước có cơ hội để ông gặp ấy, lần này sau khi trở về từ Luân Đôn, cháu mang ấy đến ra mắt chính thức với ông.”

      Có lẽ vì hôm nay thân thể khỏe lên khá nhiều, ông ngoại cũng có bài xích quá lớn gì.

      “Cái sinh viên kia của cháu năm nay tốt nghiệp sao? Có lo lắng về việc tìm nơi làm việc thích hợp hay chưa?”

      ấy vừa chấm dứt thực tập.” Cố Bình Sinh xong, lại rất nhanh thêm câu vui đùa, “Nhưng mà thành tích của ấy chỉ ở mức bình thường, so với cháu của ông còn kém nhiều lắm, nếu muốn tìm được nơi làm việc tót còn cần phải dụng tâm chút.”

      Ông ngoại bị câu của làm cho nở nụ cười, “Cháu vẫn rất tự phụ, vẫn tự phụ như trước kia nhỉ, cho tới bây giờ cũng khiêm tốn được là bao.”

      Hạng mục lần này ở Luân Đôn bất ngờ gặp phải bạn học cũ. Phía hỗ trợ của hai người đối lập nhau, ban ngày ở trong phòng hội nghị tranh đoạt từng li từng tý, ngay cả là bạn bè lâu năm, bởi vì có quan hệ với hạng mục nên cũng có xã giao quá nhiều. Cho đến khi chấm dứt đàm phán, mới phát hai người ở cùng khách sạn.

      Gặp gỡ bất ngờ là ở trong thang máy của khách sạn.

      “TK.” Bạn học mỹ nữ tóc vàng bên ngoài cho cái ôm rất nhiệt tình, dùng tiếng trung trúc trắc vui vẻ hỏi , “Cậu dạo này thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”

      “Tớ rất ổn.” Cố Bình Sinh cũng dùng tiếng Trung trả lời, tỏ ý vỗ sau lưng của .

      Hai người ân cần thăm hỏi, bạn học cũ kia nghe hiểu, chỉ khi hai người chuyện, cười đùa vui vẻ giống như những đôi tình nhân gặp mặt nhau, chính hai người cũng biết rằng ai hề có tâm trạng của đôi tình nhân. lúc hai người cười đùa vui vẻ, có người vào thang máy, lại có người bước nhanh mà ra. Cho đến khi nghe được hai người kia đến chuyện trẻ con, mới vui vẻ hỏi, “Là chuyện khi nào thế?”

      “Năm trước, gần cuối năm trước…” Mỹ nữ làm biểu tình rất tuyệt vời, “Trẻ con rất đáng , tớ thậm chí cũng muốn kết hôn, nên khi có đứa con chúng tớ liền kết hôn thôi.”

      Cố Bình Sinh lại ôm ấy lần nữa, chân thành chúc phúc cho ấy.

      Nếu có khả năng, rất muốn lập tức rời khỏi Luân Đôn.

      Về nhà, nhìn xem tiểu nương kia của mình.

      Liên tiếp vài ngày rồi ấy đều có liên lạc với , dường như là có chuyện rồi.

      Mười ngày, tuần ba ngày.

      Đợi cho đến ngày thứ bảy, Đồng Ngôn bỗng nhiên gọi điện thoại cho Trầm Diêu, “Cậu còn ở Bắc Kinh chứ? Tớ hôm nay muốn chơi trò chơi, tớ mời cậu chơi trò chơi ở Bắc Kinh được ?” Bên kia điện thoại vang lên thanh ồn ào, hiển nhiên là rất nhiều người, Trầm Diêu dùng giọng lớn mắng , “Tớ vừa tới sân bay Bắc Kinh rồi, 1h sau phải rồi, cậu cố ý có phải ?”

      “Trễ ngày nữa lại có được ?” ngồi ở ghế sofa, giọng cũng xuống.

      Trầm Diêu trầm mặc vài giây, sau đó lại mắng tục câu rồi , “Đưa địa chỉ cho tớ, giờ sau gặp mặt, cậu ở nhà chờ tớ , tớ muốn đem hành lý bỏ ở nhà cậu.”

      Trầm Diêu đứng ở trước máy trò chơi, bắt đầu bỏ tiền xu nhập vai vào nhân vật của mình, còn nghiên cứu làm thể nào trong thời gian nhanh nhất có thể vận dụng hợp lý mọi thao tác, đem thứ muốn có lấy về cho bằng được. Thậm chí còn dùng bút đánh dấu bản đồ, đem những thứ muốn có viết lên.

      có chút yên lòng.

      cho cậu biết Đồng Ngôn, nếu phải tớ muốn ra nước ngoài học tiếp, trong thời gian ngắn trở về, để ý đến loại cầu vô lý này của cậu đâu. Cậu đem tớ trở thành bạn trai của cậu đấy à? Tớ cũng đến sân bay rồi, thế mà còn bị cậu kêu trở lại như thế này. “ cắn đầu bút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn có chút suy tư, “Xảy ra chuyện lớn gì rồi phải ?”

      Đồng Ngôn đè lại chiếc mũ đầu, chiếc mũ vành rộng che hơn nửa khuôn mặt của .

      “Thất tình sao?” Trầm Diêu thở dài, “Phụ nữ là loại sinh vật kiên cường chút nào, nhưng khi thất tình hoàn toàn làm khổ bản thân, thịt nát xương tan thôi.”
      “Cậu như kiểu tớ giống người thất tình ấy.” chầm chậm ở phía trước.

      Trầm Diêu nghĩ nghĩ rồi , “Tớ với cậu điều này, cậu đừng tức giận. Trước khi gặp Cố Bình Sinh, tớ chưa thấy qua cậu có bạn trai trong trường học bao giờ, cho nên trước khi đến đây tớ cùng chàng nhà tớ gọi điện cho nhau, chính là muốn biết bộ dạng thất tình của cậu rút cuộc là thế nào, để chuẩn bị đối sách.” ấy vươn cánh tay, nắm lấy vai của Đồng Ngôn,. “ , chàng nhà tớ cho tới bây giờ chưa được câu nào gọi là lời hay ý khen cho cậu, quan điểm của ấy về cậu rất cực đoan, nhưng những chuyện tình đơn giản như thế này, ấy cậu so với đàn ông con trai còn mạnh mẽ hơn nhiều.”

      Đồng Ngôn vẫn im lặng như trước, gì.

      giọt nước mắt cũng rơi, nhưng ra cậu so với người bạn trai trước từng khóc lóc với cậu cậu mới là Đồng Ngôn vô kỵ, cậu tuyết đối đủ nhẫn tâm.”

      Trầm Diêu thoải mái ra trang, đến khi nhìn thấy Đồng Ngôn nghiêng đầu nhìn chính mình hoàn toàn ngây dại.

      Tại sao phải nhẫn tâm?

      mắt của dần dần tan rã nhìn bạn, đôi mắt ràng là đỏ lên, nhưng có chứa giọt nước mắt nào.

      Trầm Diêu chưa từng thấy bộ dạng này của , đứa ngốc như dường như cũng chỉ biết ôm lấy ấy, “Rút cuộc là có chuyện gì thế? Thầy Cố muốn mà được à? Cũng phải chứ, lần trước tớ thấy thầy ấy còn cực kỳ bi thảm, vẻ mặt đen ngòm ra.”

      Trầm Diêu vừa xong, còn lo lắng nhìn vào mắt của .

      Sao lại thế chứ, khóc.

      Nhưng có thể thấy so với việc khóc bộ dạng bây giờ còn dọa người hơn.

      Đồng Ngôn bỏ tay ra, “Cậu cút, cho cậu rủa ấy..”

      ………

      “Thực là chia tay sao?” Trầm Diêu đẩy đẩy , “Cậu muốn khóc cứ khóc , đừng để nghẹn đến uất ức như thế. Cũng chỉ khổ sở vài ngày mà thôi, là có khi khổ sở đến mấy tháng cũng nên, nhiều nhất là vài năm. Để quên rồi có thể tìm người còn tốt hơn so với thầy ấy cũng khó, bằng ánh mắt nhìn người hơn 20 năm qua của tớ, tớ thực chưa thấy ai có thể tốt hơn được Cố Bình Sinh.”

      bị mấy câu của Trầm Diêu làm cho bật cười, chưa từng thấy qua Trâm Diêu lại khuyên người như vậy, “Tớ cũng nghĩ tìm người nào tốt nữa.”

      Chia tay.. có thể tìm người khác…

      Từ nay về sau tạm biệt với đoạn tình cảm này, cùng người mà mình từng sâu đậm kia có thể cả đời liên lạc với nhau nữa.

      ở thành phố này, từng con dường góc phố, môi giây mỗi phút đều xảy ra những việc tương tự như thế này. Nhưng cùng Cố Bình Sinh giống như vậy, nghĩ rằng nguyên nhân phải rời khỏi chính là vì gia đình của mình thích hợp, mà phải là nguyên nhân do cãi vã ầm ĩ gì.

      Nhưng ra là vì .

      Đến cuối cùng Trầm Diêu lại hoàn toàn quên ý định ban đâu, im lặng điên cuồng chơi trò chơi.

      Đồng Ngôn dám ngồi tàu lượn siêu tốc, Trầm Diêu vài vòng nhưng vẫn cảm thấy nghiện, lại xếp hàng trong đội ngũ chờ đợi dài dằng dặc, chuẩn bị lại lần nữa đến với con đường ma quỷ.

      liền mua chai nước khoáng, ngồi ở khu nghỉ ngơi nhìn ấy.

      Còn chưa tới nghỉ hè, nơi ngồi nghỉ ngơi chủ yếu là những bậc phụ huynh trẻ tuổi, mang theo còn hoặc chính là những đôi tình lữ sinh viên. Đồng Ngôn ngồi ở nơi đó, phía sau lưng là đôi vợ chồng trẻ, thảo luận chuyện của con mình ở lớp, tranh chấp cùng bạn học, người đàn ông chủ trương là để cho con cái tự do phát triển, còn người phụ nữ lại muốn dạy bảo con cái từ .

      Đồng Ngôn đưa mắt nhìn điện thoại, là hơn hai giờ chiều. Hẳn là tỉnh dậy rồi?

      có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho : dậy chưa?

      vừa tỉnh. TK

      Nhận được tin nhắn trả lời lại, biết nên bắt đầu như thế nào.

      Chính lúc xuất thần, bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn của : đêm nay bay chuyến bay trở về BắcKinh.TK

      Tâm tình của bây giờ giống như bị ai đó bóp chặt.

      Hành trình ngắn lại, là muốn làm cho vui mừng cảm động.

      Nhưng Đồng Ngôn lại có dũng khí để đối mặt với che chở của lời chia tay. Tay phải của nắm chặt chiếc điện thoại, suy nghĩ lâu, rút cuộc hỏi :hành trình hôm nay của rất vội sao?

      Đàm phán chấm dứt thuận lợi, nghiêm khắc mà hôm nay được tính là nghỉ ngơi. TK

      Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi là tốt rồi.

      Đồng Ngôn nhanh chóng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, viết rất chậm tin nhắn kế tiếp : việc em suy nghĩ lâu, em dám đối mặt mà với , có thể dùng tin nhắn được ?

      cầm điện thoại đợi lâu, cũng có nhắn tin trả lời lại.

      Đồng Ngôn có chút hoảng hốt, tay cầm điện thoại cũng run lên. Qua lúc sau, vẫn có thấy tin nhắn trả lời, biết là thấy được, hay là đoán ra được đến cuối cùng là muốn điều gì, lại hỏi câu :Có được ?

      Lần này, rất nhanh liền nhắn tin lại : .TK

      Hai chữ ngắn ngủ cùng chữ ký tên, nhìn ra hỉ giận gì.

      Đồng Ngôn cảm thấy ngực mình có chút phình ra, sau đó chậm rãi hạ xuống vài lần, nhưng khó có thể liền mạch giống như ngày thường. ngẩng đầu hít hơi sau, nhìn Trầm Diêu ở phía xa hưng phấn mà nhảy vào trong chiếc ghế ngồi nơi tàu lượn, chờ đợi dây an toàn buộc chặt người, vui vẻ cách vô tâm vô phế.

      Lần đầu tiên từ trước cho tới nay, có chút hâm mộ, thậm chí là có chun ghen tị với ấy.

      Nhớ từng nghe qua câu chuyện xưa.

      Voi trắng ở Thái Lan được coi là quốc bảo, chỉ có người hoàng thất mới có thể có được. Từng có quốc vương bạn cho đại thần con voi trắng, vị đại thần kia lúc đầu còn được sủng mà sợ hãi, đem con voi trắng kia về nhà nuôi dưỡng tỉ mỉ, lại dần phát ra nuôi dưỡng bảo vật như vậy mỗi ngày hao tổn lượng của cải rất lớn, nhưng mười mấy năm liền bởi vì vậy mà của cải tan hết, gia đình sa sút.

      Lúc người giảng câu chuyện xưa này từng , mỗi người đều khát vọng đến được thứ hoàn mỹ gì đó, nhưng lại quên, hoàn mỹ như vậy phải mỗi người đều có thể gánh vác được. Giống như câu chuyện của vị đại thần xưa, chiếm được con bảo vật voi trắng tượng trưng cho hoàng thất vinh quanh, nhưng chung quy lại cũng khó có thể gánh vác được.

      Tình của cùng Cố Bình Sinh chính là như thế.

      cũng cố chấp tin tưởng qua, chính mình đáng giá được hạnh phúc. Lại quên tự hỏi rằng, có năng lực gánh vác cảm tình có sức nặng như vậy.

      “Cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, từ nay về sau mãi ở bên em.” Lúc trước khi Cố Bình Sinh những lời này, tràn đầy tự tin, nghĩ đến chính mình có thể cố gắng dánh vác cuộc sống kế tiếp của .

      Nhưng nếu chính là nguyên nhân để ngày càng thêm bênh, nhanh chóng dẫn tới nghèo đói thế nào.

      Đồng Ngôn tiếp tục cúi đầu, viết xong những gì mình nghĩ :

      Em nghĩ mình nên ra . Cảm thấy rất vất vả, vĩnh viễn biết cuộc sống sau này phát sinh cái gì, chỉ biết so với hôm nay ngày càng tệ hơn. Thực xin lỗi, em kiên trì đến cuối cùng.

      Bình dị như thế, có dư từ nào vô nghĩa.

      thậm chí thể nào tưởng tượng được, chính mình vừa rồi làm thế nào mà có thể viết được câu kia, còn có thể gửi cho .

      Chờ đợi trong thời gian dài…

      vẫn có trả lời .

      Vợ chồng trẻ tuổi ở phía sau càng ngày càng tranh chấp kịch liệt hơn, lại bởi vì dám để cho con trẻ nghe thấy giọng cãi vã của bố mẹ, nên cố ý giọng xuống. Đồng Ngôn nghe vào được lại thất thần, nhưng lại nhớ được chính mình nghe được những gì.

      Hơn 10 phút sau, Trầm Diêu rút cuộc cũng từ tàu lượn xuống, lắc lư đến bên người , hô to cách thoải mái, “ Có ai giống như cậu đâu, đến đây mà chơi trò này là đáng tiếc.”

      đem chai nước khoáng đưa cho Trầm Diêu.

      Lại cúi đầu, mới nhìn thấy biết từ khi nào tin nhắn gửi tới mà chưa đọc.

      mở tin nhắn ra xem, rất ngắn gọn :Cho ít thời gian, để suy nghĩ. TK
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :