1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn Đời Bên Nhau - Mặc bảo Phi Bảo (65 chương+ PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 49:Để nghe lời em (1)

      Đồng Ngôn chậm rãi gật đầu, buộc chặt tiếng lòng của mình, chớp mắt cái rồi buông lỏng tay, nhưng đôi tay của vẫn cảm thấy vô lực như cũ….

      Khi chuyện, dùng thẻ phòng mở cửa phòng, bàn tay vẫn che lấy ánh mắt của như cũ, tay kia giúp xách hai túi đặt mặt đất, rồi mang vào phòng.

      Trong lòng Đồng Ngôn vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ, bật thốt lên hỏi , “ có việc gì chứ?”


      xong lại phát ra nhìn thấy chuyện.

      tối hôm qua phát nơi này có nơi rất đẹp, nghĩ rằng mang em đến xem chút, nhưng người trong phòng ngủ này cũng rất hấp dẫn …” Cố Bình Sinh đóng cửa lại, đặt hai túi ghế sofa, “ biết Cố phu nhân trước hết muốn xem thứ nào đây?”

      mím môi rồi nở nụ cười.

      Người này nãy giờ bịt hai mắt của , lại đứng ở phía sau lưng mình, lại hỏi vấn đề này, giống như cũng tính để cho trả lời.

      theo bước chân của , chậm rãi về phía trước.

      Đợi cho đến khia buông tay ra, nhìn đến toàn phong cảnh của khoảng sân rộng khép kín trước mắt, rút cuộc hiểu được cái mà là xinh đẹp là ở đâu. Khoảng sân rộng này gần giống như là treo lơ lửng giữa trung, dưới chân đều là thủy tinh trong suốt, cúi đầu có thể nhìn những chiếc ao ở xung quanh phái duwois, mà đỉnh đầu chính là khoảng trời đêm, có sao cùng trăng.

      là vì nghỉ phép mà đến đây, tình cảnh ban đầu cũng đủ làm cho bản thân sợ hãi rồi.

      Vì để cho mọi người nghỉ ngơi ở đây nên nơi đây còn có rất nhiều ghế sofa cùng với chiếc bàn con cùng màu để uống trà.

      “Vừa rồi em rất sợ.” Đồng Ngôn tuy rằng thưởng thức cảnh đẹp nhưng cũng quên tiếp tục lời vừa rồi, “Lần sau em gửi tin nhắn cho , bất kể ở đâu, làm cái gì, nhất định phải nhắn tin trả lời em trước tiên.”

      dạy học cũng vậy sao?”

      dạy học cũng vậy.”

      họp cũng vậy sao?”

      họp cũng vậy.” chút do dự, “Công việc đều quan trọng, sức khỏe và an toàn của là quan trọng nhất.”

      Có lẽ đối với người bình thường, loại cầu này rất quá đáng.

      Nhưng trước đó lần, hôm nay là lần thứ hai rồi, rất sợ. Nhất là vừa rồi, khi tìm kiếm số điện thoại kia, dường như nghĩ tới khả năng xấu nhất, sức tưởng tượng của con người vào lúc này đáng sợ nhất chính là điều đó, nhưng chính điều đó đá phá hủy lý trí cùng trấn định của bản thân mình.

      Nhưng quan trong là mọi thứ có xảy ra giống như trong tưởng tượng, nhưng mọi thứ đều có khả năng xảy ra.

      “Là sai….” cười đến gần hơn, “ hoàn toàn đồng ý với cầu của em.”

      Khuôn mặt của rất gần, có thể nghe hơi thở của , Đồng Ngôn hoảng sợ, mới ngoảnh mặt nhắc nhở , “Bốn phía nơi này đều là thủy tinh…” Cố Bình Sinh ừ tiếng, “Thủy Tinh có vẻ dặc thù, chúng ta có thể nhìn thấy người khác nhưng những người khác nhìn thấy chúng ta.”

      Đồng Ngôn hiểu, nhưng vẫn cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ lạ.

      Xuyên qua lớp thủy tinh có thể nhìn thấy bầu trời đêm, có nhìn thấy cây cối ở bốn phía xung quanh, còn có những ánh sáng từ những ngọn đèn kia, có xa xa có gần… Có lẽ vì muốn thổi phồng lên khí tại, những ngọn đèn chiếu sáng kia cũng bật nhiều, ngược lại lại giống như khảm những ngọn đèn mờ nhạt kia lên mặt đường.

      đánh giá ngọn đèn đường kia….

      Cảm giác được những ngón tay của Cố Bình Sinh nhàng vuốt ve khuôn mặt mình. Lông mi, ánh mắt, tầm mắt của bị ngăn trở trong chốc lát, có thể cảm giác được lông mi của chính mình ma sát với lòng bàn tay của . Sau đó cái tay kia rời , ngón tay lại theo đường đến mũi rồi hai má, cuối cùng dừng lại ở đôi môi của .

      Tay của tránh được mà mang đến cho cảm giác lành lạnh.

      Giống như từ sau khi phẫu thuật trở về, khó thấy được có khi nhiệt độ cơ thể của ở mức bình thường.

      Những ngón tay của người đàn ông này có cảm giác thô ráp di chuyển loạn đôi môi của , cảm giác ngứa nóng nóng, Đồng Ngôn cắn môi, cười tránh , “Em có làm bánh bút ding cho .” trốn nhanh, đem chiếc hộp lồng đựng đồ ăn lấy ra, vẫn là túi bạc cố ý mua ở siêu thị, từng thứ đều được gói kỹ càng giống như bánh trứng ở cửa hàng Macao vậy, rất tỉ mỉ.

      Cố Bình Sing ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh người mình, Đồng Ngôn lập tức có dáng vẻ nịnh nọt, cầm hộp giữ ấm tới, hai chân hỗ trợ đá rơi đôi giày chân xuống, nhảy thẳng lên ghế sofa, ngồi khoanh chân xuống, “Này, ăn .”

      Đồng Ngôn nâng giấy bạc lên, đem bánh trong đó đưa đến bên miệng của .

      môi nụ cười rất sâu, sau đó cúi đầu ăn bánh.

      “Gần đây có cảm thấy thoải mái chỗ nào ?”

      “Qua mùa hè tốt lên rất nhiều rồi, tim của cũng có vấn đề gì lớn, chủ yếu vẫn là nơi này…” Cố Bình Sinh đề sương sườn nơi ngực, “Em cũng cần nghĩ nó nghiêm trọng như vậy, SARS là loại viêm phổi, mà là viêm phổi từ phần lớn mọi người đều mắc phải căn bệnh này.”

      Vẻ mặt và ngữ khí của rất thản nhiên, Đồng Ngôn hạ khuỷu tay chống chỗ dựa của sofa, chống đầu, hết sức chăm chú nhìn ăn.

      Cố Bình Sinh có thói quen khi ăn rất là tốt, đó là lời nào, ăn hai miệng liền ăn xong cái bánh.

      ngay lập tức đưa cái bánh tiếp theo cho , ý bảo tiếp tục . Cố Bình Sinh bĩu môi, nhúc nhích, cười sâu nhìn . Được rồi, thể thừa nhận, tuy rằng nhà giáo nhân dân nhưng có đôi khi cũng rất là có tình thú.

      thức thời phối hợp, hai tay bóc vỏ giấy bạc phía ngoài, đút cho ăn.

      Khi Cố Bình Sinh tắm, lấy quần áo sạch từ trong hai túi mang theo.

      Khi còn nghe được tiếng nước chảy nữa, cầm lấy quần áo trong cùng áo sơ mi cho , đến trước cánh cửa toilet, đẩy cửa ra tạo thành cái khe hở, muốn đem quần áo đặt lên bàn đá cẩm thạch trong phòng tắm.

      nghĩ tới liền nhìn thấy trong gương, ánh sáng bao quanh lấy người , cạo râu.

      Đồng Ngôn còn nghĩ rằng phát ra nên lặng lẽ lui ra nửa bước, làm bộ như cái gì cũng nhìn thấy. Nhưng giây tiếp theo lại lén lút đẩy cửa ra, đứng tựa người cánh cửa gỗ mà nhìn .

      Cố Bình Sinh nhìn từ trong gương thấy , mặt vẫn còn chút bọt biển, lấy tay lau qua lau lại làm sao cũng có xử lý sạch được, mặc dù người được lau khô nhưng dưới ngọn đèn cũ này lại có cảm giác như có làn nước vây lấy , nhìn sáng bóng.

      xem…” Đồng Ngôn thẳng đến bên người , cố gắng đem tầm mắt hoàn toàn đặt ở khuôn mặt của , “Con người có phải rất yếu ớt hay ?”

      trả lời, cầm lấy khăn lông lau khô khuôn mặt lần nữa.

      còn trù tính dùng cái dạng gì để biểu đạt ra ý tứ mà bản thân muốn buông chiếc khăn mặt ra, đem ôm vào trong lòng, làm cho ngồi lên bệ nơi chậu rửa tay. Nơi ngồi này rất chật hẹp, chỉ có thể đưa tay ôm lấy thân mình để trần của để duy trì cân bằng.

      “Em muốn cái gì?”

      Đồng Ngôn cảm thấy cổ họng của mình cũng dần dần nóng lên, liếm liếm môi, “Em nghĩ tới , nếu về sau công việc của quá bận rộn, có phải là con cái chúng ta cũng thể sinh nhiều ? Cùng với em đều nhớ tới .”

      Trong phòng tắm rất ẩm ướt, nhiệt độ còn cao hơn so với phòng ngoài vài độ.

      Độ ẩm cùng độ ấm còn có hình tượng của lúc này, đều yên tĩnh bởi vì những lời này gợi lên ý tứ màu hồng rất hàm xúc.

      mím môi cười.

      “Nghe qua đúng là như vậy.”

      xong liền cúi đầu, nhưng có hôn lên môi , ngược lại là từ hai má rồi mới đến môi, thong thả dần xuống, dừng lại ở chiếc cổ của . Sau đó há miệng, dùng răng nanh cắn lên nơi mềm mại nơi cổ họng của .

      Giày vò cách rất thân mật.

      Trong thời gian ngắn, chưa bao giờ con tim tê dại cùng nhịp đập liên hồi xỏ xuyên qua dây thần kinh của như lúc này.

      Ấm áp ướt át, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

      nhanh chóng bị ốm lấy,căn bản là thể động đậy. Cũng rất khó để mở miệng gì đó, cổ họng ngay nơi vừa cắn qua đó, ngay cả nuốt nước miếng cũng dám, thân mình bắt đầu nhuyễn xuống ngồi được, nghiêng người trượt theo dòng nước chảy xuống.

      Cũng may có tay của , nâng ở sau lưng của mình, chung quy cũng đến mức ngã sấp mặt xuống nhà.

      Từng giây từng phút đều lặp lặp lại như thế.

      Loại thân mật giống như tra tấn thế này khiến cho thể thở nổi.

      Cuối cùng rút cuộc cũng ngẩng đầu hôn . Môi Đồng Ngôn bị ngậm lấy, dưới động tác xâm nhập của , ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi tìm được , mặc hôn ngọt ngào triền miên….

      tay đỡ lấy , tay khác bắt đầu việc cởi quần áo người .

      “Ngôn Ngôn?” gọi tên , lại ngẩng đầu nhìn khôn mặt của , giọng bị khí ẩm ướt này làm cho có chút sàn sạt, sức nóng tỏa ra vây lấy bốn phía, có vẻ ôn nhu mê hoặc.

      tiếng, có lẽ nghe được.

      Tay của theo thắt lưng của xuống dưới, nâng toàn bộ thân mình của lên, thong thả tiến vào.

      Đồng Ngôn thở sâu, cả người dần mất khí lực và tuy duy vốn có, ý loạn tình mê dùng mặt cọ vào khuôn mặt của … Sau đó với cùng nhau tắm rửa sạch lần nữa, dòng nước ấm len lỏi tóc cùng thân thể của hai người, rất thoải mái. Đến khi lên giường nhưng cả người cũng vẫn cảm thấy có sức, đầu dính sát vào gối, mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

      Chỉ đến khi bị bắt tỉnh dậy để sấy tóc cho mới cố gắng mở mắt ứng phó đôi chút.

      Đến khi tỉnh lại lần nữa hơn mười giờ, điều hòa vẫn quay vù vù tỏa nhiệt bên người, toàn bộ căn phòng ấm áp làm cho người ta quên mất bây giờ là mùa nào.

      Rèm cửa sổ được kéo xuống hoàn toàn, nếu phải nhìn đến đồng hồ căn bản ý thức được bây giờ đến giờ cơm trưa. từ giường ngồi dậy, cảm giác xương sống thắt lưng như nhũn ra, rất nhanh nghĩ tới sấy khô tóc cho chính mình, lại ôm lấy từ phía sau, lòng bàn tay liền dán lên bụng , sau đó trượt….Trừ bỏ đôi môi của vẫn còn dán lưng của tạo ra cảm xúc côc ăn bản nhớ những chi tiết khác.

      Đồng Ngôn mặc quần áo, phát ra Cố Bình Sinh có ở đây, nhưng làm bữa sáng cho .

      bàn cuốn sách tuyên truyền cũng mở ra vài trang, có nơi dùng bút khoanh lại, hẳn là nơi đến.

      Đồng Ngôn giải quyết qua loa phần ăn sáng, ngồi xe tìm .

      Tối hôm qua tới đây vì trời tối nên thể nhìn được cảnh vật ven đường, tại đúng là thời điểm mặt trời chiếu sáng nhất, xe dọc theo bên bơ hồ, khí cuối mùa thu ở nơi đây đặc biệt hơn rất nhiều sơ với trong thành phố. Khi xuống xe, nhìn về phía xa thấy được người nằm dưới tán ô rộng, dựa vào ghế nằm đọc sách.

      Cần câu trước người hoàn toàn giống như bộ dáng của cái cây cảnh vậy.

      dọc theo con đường đầy đá vụn sửa chữa kia mà qua chỗ , bởi vì cố ý cho rằng cũng có gì nhưng ra lại thu hút ít tầm mắt. Chẳng qua ánh mắt của chỉ dừng lại người nằm đọc sách ở kia, rất mê người.

      đến bên người , ngồi xổm xuống, “ chừng nào tới đây vậy?”

      “Hơn bảy giờ…” Cố Bình Sinh đem sách để sang bên, “ nghĩ rằng em cũng phải muốn ngủ tới chiều ấy chứ.”

      Đồng Ngôn nghe ra ý tứ trong lời của , quay đầu nhìn sang chỗ khác, đưa mắt nhìn chiếc phao cần câu trôi dạt giữa hồ, muốn quan tâm đến nữa.

      Thôn Độ Giả này cố ý tạo ra nơi như thế này cho mọi người câu cá thư giản, tự nhiên chuẩn bị rất đầy đủ. Bên người ngừng có người hô cá cắn câu, cơ bản là có tới vài người kêu là có cá căn câu, nhìn qua cũng phải ít tuổi. Đồng Ngôn nhìn mà rất hưng phấn, bỗng nhiên vỗ lấy bả vai của , “Cố phu nhân nếu thu cần bỏ chạy hết đấy.”

      lúc này mới giật mình quay đầu lại, nhìn Cố Bình Sinh hướng mắt chỉ cái phao nơi cần câu chìm dần xuống dưới mặt nước ở đó, vội vàng nhảy dựng lên, “Thu thế nào thế?” Cố Bình Sinh đứng lên, cười nhìn , đợi cho đến khi con cá giống như muốn bỏ chạy kéo theo cả chiếc cần câu.

      xem lười quá …” Đồng Ngôn oán giận nhìn , “Tự thu cần tốt rồi, còn trông cậy vào em người chưa từng câu bao giờ thu cần nữa…”

      “Vấn đề ở chỗ câu cá với chỉ là để giết thời gian, nhìn em câu cá mới là lạc thú.” Cố Bình Sinh đem mồi câu móc lên, tiếp tục thả cần câu xuống, ung dung ngồi xuống chỗ cũ.

      Đồng Ngôn nhìn từng động tác của , sau đó cũng chen chúc nằm lên chiếc ghế với .

      “Vì sao bỗng nhiên lại muốn có con?” đột nhiên hỏi .

      “Bởi vì thế vô thường…” nhìn ánh mắt của , cho biết, “Chúng ta giống với những người khác, khẳng định bao giờ rời xa nhau, cho nên em nghĩ đợi đến khi xảy ra thiên tai hay biến cố nào đó, mới nghĩ đến có cái gì nên làm hay nên làm.”

      Gió bên bờ hồ có chút lạnh, mặc cũng nhiều lắm, tay có chút lạnh.

      “Em làm cho ngộ ra đạo lý, nguyên tắc đứng trước cảm tình thực đáng đồng.” bỏ sách xuống đem ôm vào trong ngực tránh cái lạnh bên hồ, giọng xuyên qua làn gió, lại có chút mê hoặc người khác, “Nếu cố phu nhân cấp lệnh như vậy, Cố tiên sinh nhất định cố gắng đến sức cùng lực kiệt mới thôi.”
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 50 : Để nghe lời em (2)

      Sau lần nghỉ phép ngắn ngày đó, công việc của Cố Bình Sinh ngày càng nhiều. Tuy rằng đa phần công việc của đều được trợ lý giúp đỡ hoàn thành cho, cũng phải bắt buộc ngày nào cũng tới công ty nhưng gặp hội nghị quan trọng vẫn thể trốn thoát được.

      Nhất là lại làm việc ở bộ phận thị trường, thời gian lại càng phải nắm chắm trong lòng bàn tay.

      Đêm Giáng Sinh ở trong siêu thị gần công ty của để đợi , có việc gì nên dạo rất lâu.

      Đến cuối cùng vẫn gửi tin nhắn tới, đến công ty chờ . Đồng Ngôn tuy rằng thường xuyên đến chờ tan tầm nhưng cơ bản đều tránh vào trong công ty của , cho nên khi đọc được tin nhắn cũng có chút bất ngờ.

      Cũng may đêm này là lễ Noel, cũng có dụng tâm ăn mặc và trang điểm chút.

      Công ty của nằm ở tầng 48 của tòa nhà này, khi vào thang máy còn có người đàn ông áo mũ chỉnh tề, người còn tỏa ra mùi thuốc lá nồng nặc. có chút dị ứng với mùi thuốc lá, khịt mũi chút, muốn nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn nhịn được mà hắt xì cái.

      “Xin lỗi.” Người đàn ông kia chỉ nhe răng cười rồi được câu như vậy.

      Đồng Ngôn cố nén ngứa ngáy khó chịu, muốn để ý tới ta.

      Người đàn ông lại rất nhanh lại câu tiếng nhật, nghe hiểu nhưng đại khái có thể biết có lẽ cũng là ý tứ xin lỗi.

      xong gặp Đồng Ngôn vẫn xoa cái mũi của mình, người kia có chút kỳ quái lẩm bẩm , “Rút cuộc là người đẹp nước nào chứ?”

      “Tôi là người Trung Quốc….” Đồng Ngôn cảm giác được tâm trạng nước của mình lại phát tác rồi, rất nhanh làm sáng tỏ quốc tịch của chính mình, “ có lỗi, mũi của tôi khá mẫn cảm, chưa kịp chuyện với .”

      Người đàn ông kia mỉm cười, mơ hồ cảm thấy khuôn mặt người này rất quen.

      Khi hai người có ý gật đầu chào hỏi, thang máy cũng hợp thời mà dừng lại ở tầng 48, nghĩ tới lại khéo như vậy, thế mà lại cùng vào nơi. Đợi cho đến khi hai người đến trước quầy lễ tân, cùng ra tên của Cố Bình Sinh cả hai đều có chút kinh ngạc.

      đứng ở quầy lễ tân nhìn Đồng Ngôn, lại có chút nào che giấu tò mò và đánh giá của mình, “Cố phu nhân phải ?”

      Đồng Ngôn ừ tiếng rồi hỏi, “ ấy còn họp sao?”

      “Vẫn còn họp, vừa rồi trợ lý của ấy ấy ra cho tôi biết nếu có đến tìm khẳng định đó chính là Cố phu nhân…” nhắn đó đứng ở quầy lễ tân còn cười rất khả ái, “Tôi trước tiên mang đến văn phòng của ấy.” xong mới nhìn người đàn ông kia, “Xin hỏi họ gì?”

      Người đàn ông kia vẫn còn king ngạc, đợi cho đến khi kia hỏi mới giật mình , “La….La Tử Hạo….. tôi là bạn của TK.”

      “La tiên sinh sao?” ở quầy lễ tân bắt đầu lật ghi chép, “ có hẹn trước có phải ? Tôi đưa tới phòng nghỉ, đợi cho TK chấm dứt hội nghị…” La Tử Hạo dở khóc dở cười, ngắt lời của kia, “Tôi có thể cùng Cố phu nhân vào văn phòng đợi người được ?”

      quầy lễ tân cũng có chút do dự, ánh mắt La Tử Hạo nhìn sang Đồng Ngôn, ràng là lúc ở trong thang máy làm mất phong độ đàn ông của bản thân mình rồi nhưng vẫn mong chờ có thể mở miệng đỡ lời, để cho chính mình cần phải tới phòng nghỉ đợi người.

      Đồng Ngôn biết đến tên của ta từ rất lâu rồi, chính là chưa từng có cơ hội gặp mặt qua, nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt lại đặc biệt như vậy.

      rất nhanh thay La Tử Hạo giải vây, hai người sau khi được dẫn vào văn phòng của Cố Bình Sinh, đứng đối diện nhau nhịn được mà đều cười rộ lên. “Tôi là bạn học rất nhiều năm của TK, từ lúc cậu ấy còn học ở trường học của giáo hội.” La Tử Hạo ngắn gọn, cũng giới thiệu cách xúc tích nhất, “Sau đó tôi Yale, cậu ấy lại Penn, vốn nghĩ đến rút cuộc cũng có cơ hội học chung nữa, nghĩ tới sau khi tôi bị đuổi học ở Yale được thời gian, biết ngẫu nhiên thế nào mà lại thi vào trường cậu ấy học, cuối cùng ở lại trường.”

      cũng là giảng viên đại học sao?” Đồng Ngôn làm như đánh giá .

      thể giả được.” La Tử Hạo lấy ra điều thuốc, nghĩ gì đó cũng châm lửa, chỉ là cầm nơi đầu ngón tay để ngắm cho thỏa thích mà thôi, “Đáng tiếc, cậu ta lại học tiếp ở Penn nữa, nếu khẳng định phải gọi tôi tiếng thầy rồi.”

      Đồng Ngôn buồn cười, “việc đuổi học với các xem ra rất phổ biến nhỉ? Chị họ của ấy cũng như vậy.”

      “Cố Bình Phàm sao?” La Tử Hạo làm ra biểu tình rất kỳ quái, “ ấy mới là người có chủ nghĩa và lý tưởng rất thuần túy, học vì có chỗ dùng được. Tôi lúc ấy lại đuổi theo chủ nghĩa nước, ở Yale có sinh viên bị đuổi học, lý do dĩ nhiên là tiếng có giỏi như người hay người Mĩ ở đây, lúc ây toàn bộ du học sinh ở trong trường đều tham dự vào việc kháng nghị đó, bao gồm cả tôi.”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó trường học nhượng bộ, sinh viên kia chỉ phải thay đổi chuyên ngành của mình. Nhưng tôi có lòng nước rất cao, nghĩ tiếp tục học ở ngôi trường đó nữa nên quyết định Penn.”

      Khi La Tử Hạo chuyện, thỉnh thoảng còn xe kẽ chuyện cũ của Cố Bình Sinh vào. Rất nhiều điều chưa có nghe kể qua bao giờ, Đồng Ngôn nghe hết sức chăm chú, ngừng hỏi cái này cái nọ. Khi Cố Bình Sinh đẩy cửa vào là khi La Tử Hạo như việc Cố tiên sinh từng trải qua cuộc sống hoang dã như thế nào, nhìn được La Tử Hạo chuyện gì, chỉ nhìn thấy Đồng Ngôn nghe kể chuyện mà rất vui vẻ, bất giác cũng cười rộ lên.

      La Tử Hạo nghe được tiếng cười, quay đầu lại nhìn , “TK, tôi thể , cậu tiên hạ thủ vi cường rồi. Vừa rồi tớ ở trong thang máy thấy được vợ của cậu, phát ra ấy quả thực rất giống với những trong tưởng tượng của tôi. Cậu hẳn là biết, tôi từng tôi thích như thế nào. Đôi mắt đen trắng phải ràng, ở đây,” ta dùng tay cầm thuốc chỉ vào khóe mắt mình, “Phải kéo vào sâu, lúc cười đôi mắt cong lên, đẹp lắm.”

      Cố Bình Sinh đến bên người Đồng Ngôn rồi ngồi xuống, “Tôi biết, cậu là sinh viên của thời đại mới, cũng rất thích bắt chước thưởng thức của tôi.”

      La Tử Hạo đưa mắt lườm , rồi giỡn với Đồng Ngôn, “Đồng Ngôn, tôi lại cho bí mật. TK từng hỏi qua tôi có bao giờ thích sinh viên của mình hay . Người này nhìn qua có dáng vẻ đạo mạo như vậy nhưng ra là mặt người dạ thú, chừng ngày đó lại cùng với sinh viên của mình có quan hệ mập mờ cũng nên .”

      Đồng Ngôn cũng phối hợp với Cố Bình Sinh mà trêu chọc lại, cách rất bình tĩnh, “Tôi biết, tôi cũng từng là sinh viên của ấy.”

      Có người nào đó vui vẻ trêu đùa lại bị Cố Bình Sinh cùng Đồng Ngôn liên thủ, đá kích,á khẩu trả lời được.

      La Tử Hạo còn muốn cái gì đó, bỗng nhiên nhớ tới lễ Noel năm trước, dường như khi đó Cố Bình Sinh có với là cậu ta có bạn . giật mình nhìn Đồng Ngôn, “Cho nên lễ Noel năm trước, hai người ở bên nhau?”

      Đồng Ngôn hiểu ta cái gì nhưng Cố Bình Sinh lại hiểu được vấn đề mà bạn mình hỏi, “Người ngồi trước mặt cậu là Cố phu nhân, chính là chủ nhân của gói quà trong lễ Noel năm trước.”

      La Tử Hạo nghĩ ngợi chút rồi lại hỏi , “Cho nên cậu bỗng nhiên thần kinh thác loạn, hỏi tớ có từng thích qua sinh viên của mình hay , cũng là bởi vì Đồng Ngôn sao?”

      Cố Bình Sinh từ chối cho ý kiến.

      La Tử Hạo xem như hiểu hoàn toàn, đem điếu thuốc ngậm miệng đưa tay cầm lấy tay Đồng Ngôn, cách trịnh trọng khác lạ, “Cố phu nhân, rất vui được gặp em. Bạn trước của cũng thầm mến chồng em nhiều năm rồi nhưng có hiệu quả gì, nghĩ tới từ lúc hai người còn chưa bắt đùa cho đến khi hai người ở bên nhau ta đều là nhân chứng… Bởi vì miệng còn ngậm điếu thuốc, mồm miệng ràng, còn quên lặp lại câu, “Tuy rằng là nhân chứng chưa thấy mặt qua bao giờ.”

      Đồng Ngôn nghe thấy như vậy, rút cuộc hiểu được vì sao mình có cảm giác quen thuộc.

      Lễ Noel năm trước ở Đỉnh Tân Vượng, ta giống như ngồi cùng với Cố Bình Sinh.

      Bởi vì hội nghị chấm dứt quá muộn, đại đa số các quán ăn đều muốn đóng cửa, Đồng Ngôn đề nghị đơn giản, bằng về nhà ăn cơm. La Tử Hạo rất là vui, liền theo hai người về nhà họ ăn ké bữa cơm đêm giáng sinh.

      Người đàn ông này rất biết cách ăn , ngay cả bà nội cũng rất thích.

      Trước khi còn quên dặn Đồng Ngôn, nhất định phải giành chút thời gian để mời cơm lại hai người bọn họ.

      ta , trước kia ở trường học bọn các rất cởi mở, đứng ở bên cửa sổ mà để lộ ra cả bắp đùi nữa, hoặc là…” Đồng Ngôn ghé vào bàn làm việc của , cân nhắc tìm từ thích hợp để diễn tả, đơn giản chỉ vào bộ phận người mình, “Để cho mấy người đàn ông nhìn những bộ phận lộ ra ngoài đó mà đoán tên tuổi của bọn họ sao?”

      Cố Bình Sinh thế nhưng lại cười, biết La Tử Hạo kia còn cái gì nữa, mà có thể làm cho Đồng Ngôn tò mò như thế, ngừng chứng thực đủ loại vấn đề, “Từng nơi qua đều có những cởi mở như vậy sao, vị hôn thê của vương tử Wiliam cũng rất thích ở trong trường học làm cái loại tình này, huống chi là ở nước Mĩ có cách suy nghĩ cởi mở kia nữa chứ. Đương nhiên cũng có những người rất bảo thủ.”

      “Quan trọng là, từng nhìn qua chưa?”

      “Hình như là có.”

      “Hình như là có?”

      “Từng có.”

      “Từng có sao?”

      Cố Bình Sinh rút cuộc cười thất thanh, “Cố phu nhân, là sinh viên khoa y cho nên những điều đó đối với cũng chỉ được xem như mẫu xét nghiệm mà thôi, có gì khác nhau.”

      Đồng Ngôn ngẫm lại cũng hiểu được đúng là như vậy, nhưng còn muốn nghĩ thêm lại cảm thấy rất có vấn đề, “Cho nên khi nhìn em cũng giống như nhìn mẫu xét nghiệm thôi sao?” Loại cảm giác tự dung lại dấn đến người mình, hiểu sao lại có chút cảm giác rét mà run….

      “Em cảm thấy thế nào?”

      lắc đầu, “ biết cho nên mới hỏi .”

      Cố Bình Sinh tựa vào đầu giường, vuốt sống mũi của chính mình, giảm bớt cảm giác mệt mỏi, “Cố phu nhân, vấn đề này rất dễ dàng có thể lý giải là vì em vừa lòng đối với cuộc sống vợ chồng của chúng ta đấy.”

      bị câu của chặn lại, thể gì được.

      Kỳ còn rất nhiều vấn đề nhưng hỏi .

      Về tình trạng thân thể của , theo góc độ lời kể của La Tử Hạo giống, tự nhiên đến ít chuyện mà biết. Ví dụ như sau khi Cố Bình Sinh nghe được nữa phải làm thế nào, đành phải chấp nhận quá trình luyện tập nhìn khẩu của người khác mà biết được họ gì. Dựa theo cách của La Tử Hạo, kỳ cần phải làm như thế, bởi vì hoàn toàn có thể dùng máy trợ thính để có thể nghe được, giống như người bình thường vậy.

      Về việc có thể dùng được máy trợ thính hay , cũng từng hỏi qua.

      Lúc ấy Cố Bình Sinh chỉ tạm , tạm thời nghĩ tới.

      Mà La Tử Hạo giải thích, so với những gì từ trong miệng ra lại khác rất nhiều.

      “Cậu ta bình thường mang theo máy trợ thính, tôi cảm thấy như vậy cũng có gì, có gì. Cậu ta từng tham gia đợt luyện tập nhìn khẩu của người khác, chính cậu ấy cũng , nhất định nhìn quen rồi phát được những từ sai để mà sửa lại. Nhưng nguyên nhân của chuyện này lại đơn giản như vậy, chuyện của mẹ cậu ta hẳn là em cũng biết, tôi vẫn cảm thấy cậu ấy có vượt qua được chướng ngại tâm lý này.”

      nhớ lại từng li từng tí những gì qua, có có những lời từng nghe được ở bệnh viện.

      Mẹ của qua đời là vì tự sát, mà chính cũng qua ngày đó gặp chuyện máy, ra có thể phát sớm hơn nếu như cẩn thận thêm chút, có thể nghe được chút động tĩnh trong phòng mẹ của cũng sớm như vậy…

      tại nhớ đến, vẫn hàm hồ như cũ, bỏ qua rất nhiều chi tiết.

      nghĩ lúc mà có chút loạn lên rồi.

      Nhưng đối với loại tình này, có thể hiểu được rất ràng. Chỉ có thể rằng thời gian thích hợp mà thôi, cũng như mọi người rằng mạng sống của con người là quan trọng nhất. Giống như năm đó khi hai người gặp nhau lần đầu, bởi vì sao mà chịu ký tên để cho mẹ mình được phẫu thuật, sau đó lại bởi vì sao mà lại phải vay tiền của , bởi vì sao mà phải bán căn phòng sống qua suốt thời thơ ấu, kiên trì đem tiền thừa sau khi chữa bệnh đưa cho .

      Mọi khúc mắc đó khó có thể mà mở miệng ra được.

      lăn qua lộn lại, thể ngủ được, Cố Bình Sinh dựa vào đầu giường đọc sách cũng phát ra, cúi đầu hỏi , “Làm sao vậy em?”

      do dự nửa giây, ngửa đầu nhìn , “ có gì.”

      xong liền xán lại bên người , ôm lấy thắt lưng của .

      Vùi đầu suy nghĩ vài giây, rút cuộc tay chân cũng bắt đầu hoạt động, di chuyển lên xuống người Cố Bình SInh, đem sách trong tay ném lên tủ nơi đầu giường, “ còn nhớ , sau lễ Noel năm ngoái chúng ta làm gì ?”

      xem phim.” cũng nở nụ cười, hỏi lại , “Cho nên năm nay em muốn làm cái gì?”

      Lời vừa ra khỏi miệng cúi đầu, rất cẩn thận mà hôn lên môi , cũng vươn tay tắt đèn đầu giường.
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 51 : Để nghe lời em (1)

      Ngày nghỉ tết dương lịch, ở trường học vẫn còn tập trung rất nhiều người, mọi người cùng bàn nhau tổ chức bữa tiệc tối trong trường.

      Cho dù thế nào Cố Bình Sinh tuyệt đối vẫn là giảng viên được chào đón nhất, khi sinh viên gọi điện thoại tới cho cũng xác nhận là có thể , cũng có vài sinh viên biết Đồng Ngôn cũng gọi điện thoại tới mời .

      ngắt điện thoại, yên lặng tính toán chút, ràng vẫn là sinh viên 21 tuổi, năm 4, nhưng mà làm sao lại bị sinh viên của bên này kêu tiếng sư mẫu, bên kia kêu tiếng tiểu sư nương rồi, khiến cho bản thân cũng hoài nghi tuổi tác của mình.

      “Em ràng là còn thực tập mà….” dùng chiếc lược gỗ màu nâu, chậm rãi chải đầu, “Thầy Cố, ở bên cạnh lâu ngày em đều trở thành người lão luyện thành thục rồi…”

      Cố Bình Sinh ngã người tựa ghế sofa, nhìn thời gian, “Em nên ngủ trưa rồi.”

      Hoàn toàn coi thường kháng nghị của .

      Đồng Ngôn chân nhảy sàn nhà, cũng quan tâm lời cảnh báo bị cảm lạnh của Cố Bình Sinh, từ trong phòng ngủ lấy ra đống bình thủy tinh nhiều màu sắc cùng túi bông vải mà khi thu dọn hành lý bỏ vào, ném lên ghế sofa.

      cảm thấy màu nào đẹp?” hỏi

      Cố Bình Sinh đối với những thứ khỏe mạnh như thế này có cảm giác gì được, cũng biết con luôn thích mình xinh đẹp, có đôi khi ngẫu nhiên trang điểm chút cũng là chuyện bình thường.

      “Màu hồng này .” cố ý cho ý kiến.

      cũng sơn móng tay màu này sao?”

      .” thể tưởng tượng được mà nhìn , “Em cảm thấy, sơn màu này sao?”

      Đồng Ngôn cố nén cười, “Đương nhiên nên, Cố tiên sinh tuy rằng là mỹ nhân, nhưng cũng phải ẻo lả.” tùy tay chọn bình sơn móng tay, rất cẩn thận đem cây chổi quét sơn, đưa cho .

      Cố Bình Sinh trầm mặc, nhìn trong chốc lát,qua lúc sau cũng tiếng nào cầm lấy dụng cụ trong tay Đồng Ngôn, rồi cầm lấy tay , cúi đầu nghiên cứu xem nên vẽ từ nơi nào tốt.

      Đồng Ngôn bỗng nhiên vươn ngón trỏ, nắm lấy cằm của .

      “Cố phu nhân còn có cái gì phân phó?” Ánh mắt Cố Bình Sinh nhếch lên, mang theo chút trêu chọc như vậy.

      Đồng Ngôn vừa lòng gật đầu, , “ nếu như cầm toàn bộ tay, rất khó để sơn vì nó rối tinh rối mù lên, cần phải cầm ngón tay thôi, nhớ trước tiên sơn ở giữa chút trước, sau đó sơn sang hai bên, hơn nữa phải chú ý cần để nó tràn khỏi móng tay. Nhưng mà sơn nó tràn ra khỏi móng tay chút cũng sao, em cầm bông và nước tẩy móng tay là có thể rửa sạch rồi.”

      à tiếng, tiếp tục cúi đầu, rút cuộc cũng bắt đầu đưa tay thực thi.

      Vốn là nghĩ rằng chuẩn bị rất tốt rồi nhưng lại xem cẩn thận của Cố Bình Sinh. Cơ bản sau khi giải quyết ngón út xong, hoàn toàn cứ thế mà tiến vào quỹ đạo cho các ngón còn lại. Đồng Ngôn nổi giận nhìn , vốn muốn làm khó dễ với , nghĩ tới hoàn toàn là tính tình trẻ con.

      Nhưng nghĩ đến nhẫn nại luyện tập để có thể hiểu được khẩu của người khác trước đây, rất nhanh bình thường trở lại.

      Đúng là tính tình có chút đặc biệt, quả nhiên là trời sinh vậy rồi.

      Hai người chân trần, khoanh chân ngồi đối mặt.

      quá mức cẩn thẩn, vì thế liền cho rất nhiều thời gian để ngắm nhìn .

      Ánh nắng chính là trang sức tốt nhất, hơn nữa còn trong cảnh vật như thế này, sáng rực , nhu hòa hơn rất nhiều. cố gắng nhìn vào ngũ quan cứng rắn mạnh mẽ của , nếu thực có gì tiếc muối, cũng chỉ có chút, là mắt mí.
      “Mắt mọt mí có thể di truyền hay ?” ngừng khươ tay trái, làm cho màu móng tay mới sơn phát huy tác dụng.

      “Mắt hai mí có di truyền cũng rất dễ nhìn ra, mắt mí di truyền nhưng nó là ghen lặn nên rất khó phát , đơn giản chút người có mắt mí rất ít.” Cố Bình Sinh đưa mắt lướt nhìn qua những chiếc bình thủy tinh còn lại, bỗng nhiên đầy hưng phấn, “Đổi màu khác được ?”

      “Được.” ngoan ngoãn đem tay phải cho , “Nếu như vậy, khẳng định là thuộc loại thứ hai mà em là thuộc loại thứ nhất, hay là thứ hai nhỉ? Nếu về sau có con mà giống như mắt khẳng định đều là sai lầm của rồi…”

      “Giống có cái gì tốt sao?”

      “Giống có gì tốt… nhưng nếu như mắt mí giống , những thứ khác giống em chất lượng thấp ít đâu.” Đồng Ngôn cho tới bây giờ luôn tự nhận mình sinh ra cũng tệ, nhưng ánh mắt nhiều nhất cũng chỉ được coi là sáng như tuyết, “ tệ” mà so với “vô cùng tốt” vẫn còn kém rất nhiều.

      Hai người rất nhiều,đại đa số đều là những vấn đề có dinh dưỡng, nhưng lại thích cùng với Cố Bình Sinh những chuyện vô nghĩa đó. Trò chơi đem những người tinh trở nên giống như chính mình bao giờ cảm thấy nhàm chán, làm biết mệt.

      ngồi dựa vào tấm nệm mềm, nhìn màu sắc ở hai tay giống nhau, cảm thán , “Nếu em , khẳng định sống nổi rồi, căn bản tìm thấy người nào tốt hơn .” đem bình thủy tinh đậy nắp cẩn thận, sau đó bỏ lên bàn với những lọ còn lại, “Em , hẳn là có thể sống tốt hơn nữa.” Giọng có chút lười nhác, có chút vui đùa, lại có chút .

      “Đúng vậy, yên tâm, bất luận có xảy ra chuyện gì chăng nữa, em cũng nhất định có thể sống rất tốt. Bởi vì em còn rất nhiều người phải chăm sóc.” cắn môi dưới, còn trở về chỗ cũ, vì sao đề tài bỗng nhiên lại nghiêm túc như thế này?

      Cố Bình Sinh bấm đốt ngón tay, búng lên trán của , “Thế này mới đúng.”

      Đồng Ngôn lần nữa cầm hết những bình thủy tinh đầy màu sắc kia, chạy được hai bước lại quay đầu lại nhìn .

      “Cũng đúng, em nghe sao cũng cảm thấy mình bạc tình quá như vậy?” xoay người, nhíu mày , “ ai biết được sau này xảy ra chuyện gì đúng ? Tuy rằng lớn hơn em 10 tuổi, nhưng cũng thể chứng mình rằng em sống lâu hơn được, đúng ? Nếu có em, cũng khẳng định rằng tiếp tục cuộc sống rất tốt đẹp.”

      đợi cho trả lời câu nào, cười cười rồi về phía phòng ngủ.

      Những lời mà Chu Thanh Thần từng đều nhớ rất ràng.

      Các di chứng thường thấy như xơ hóa phổi, loãng xương, xương đùi hoại tử, đây là những bệnh chung, miễn dịch của các cơ quan nội tạng đều bị phá hư hoàn toàn, người có sức, tim yếu, đủ loại… Tóm lại câu, trị hết được bệnh có di chứng nhưng còn sống, trị hết bệnh chết, hơn nữa bệnh này mới qua có tám năm, ai cũng biết về sau còn có di chứng gì hay .”

      Được sánh ngang với căn bệnh ung thưc, tổng kết rất trực tiếp.

      Nhưng cũng sợ gặp phải bất trắc gì, phải lạc quan cách mù quàng, mà hiểu được sinh mệnh rất yếu ớt, có lẽ rằng bản thân mình có khả năng rời khỏi trước người kia, nhưng cũng có khi là người còn lại sau cùng, ai có thể trước được điều gì, phải sao?

      May mắn hai người sở dĩ thản nhiên ở bên nhau, nghĩ nhiều cũng sợ đối mặt với tương lại như vậy là bởi vì tính cách của hai người khi ở bên cạnh nhau rất giống nhau. Cảm tình phải là tất cả, nhưng bất kể như thế nào, con người phải chỉ có mình bản thân mình, mặc kệ là vì ai đều phải tiếp tục sống sót.

      Nhưng tóm lại vẫn có khác biệt, giống như loại tình cả đời khó cầu này, làm sao còn có thể gặp được lần thứ hai?

      Bữa tiệc tối hôm tết dương lịch đó, Cố Bình Sinh cũng có tiết dạy ở trường.

      dựa theo thời gian hẹn, mình ngồi xe đến trường của . Đến khi đến trước cửa trường, trời cũng bắt đầu nhuộm tối, nhắn tin cho rằng chưa có xong tiết dạy, trực tiếp vào trung tâm của khuôn viên trường, nơi diễn ra bữa tiệc.

      Đồng Ngôn tuy rằng từ tham quan trong các trường học ở đya, nhưng dù sao cũng phải là sinh viên tốt nghiệp ở đây, nên khó tránh khỏi mờ mịt ban đầu, sau đó bắt đầu vừa vừa hỏi đường về trước. Trùng hợp hỏi được là sinh viên khoa luật, hai người cùng nhau đồng hành đến dưới khán đài trung tâm của hoạt động đêm nay, kia còn tưởng rằng là người ngoài trường tới tìm bạn trai.

      “Đến đây, bạn trai của cậu là sinh viên năm ba hay là sinh viên năm tư thế?” kia rất nhiệt tình kéo tay của , “Cậu , chừng tớ biết được người đó cũng nên.”

      Đồng Ngôn xấu hổ, vẫn biết nên như nào.

      Thẳng đến khi bước lên những bậc thang đến lầu hai, có mấy sinh viên ngồi ở ghế sofa ở hành lang chuyện phiếm, nhìn thấy Đồng Ngôn đồng loạt đứng lên, hì hì cười chạy tới gọi là tiểu sư nương, làm cho kia sợ hãi mà đứng ngẩn ngơ ra đó.

      Khéo nhất là vừa hành lang lầu hai xuất ở đại sảnh lầu .

      Vì thế trong lúc hỗn loạn, từng bước dọc theo cầu thang lên, sau đó đương nhiên là hung cứu mỹ nhân, ở trước mặt đám sinh viên này đem Đồng Ngôn ôm vào trong lòng, trong tiếng ồn ào dứt bên tai kia, vào đại sảnh diễn ra bữa tiệc.

      nghe được, có nghĩa là nghe được.

      Cuối cùng bên tai Đồng Ngôn cũng đều bắt đầu đỏ lên, ngồi cùng ở hàng ghế dành cho giảng viên, giọng với , “Em có dự cảm tốt.” thể tưởng tượng được mà nhìn , “Cái gì mà dự cảm tốt?”

      “Bình thường rất nhiều người chú ý rồi, ở đây lại là bữa tiệc tối chẳng phân biệt được tôn ti trật tự gì nữa, em sợ bị người khác trêu đùa…”

      Cố Bình Sinh à tiếng, rất có vẻ hưng phấn, “ trêu chọc như thế nào đây?”

      “Em biết…”

      Đồng Ngôn yên lặng cầu nguyện.

      bắt đầu chào hỏi lần lượt những giáo sư ngồi xuống gần đó, bàn tay vẫn luôn để ở phía trước, đặt lên đùi, nắm tay buông. Đương nhiên, đúng là cơ hội phải biết nắm cho chặt, cơ hội cho mọi người biết chính mình muốn Not available….

      ban đầu còn cảm thấy ngại ngùng, sau đó lại bị cuốn hút, phải dựa lên bờ vai để xem các tiết mục biểu diễn. Bởi vì bữa tiệc diễn ra trong khuôn viên trường, màu trang trí chủ yếu vẫn là màu đỏ của các băng rôn biểu ngữ và những quả bóng bay, trang phục chủ yếu là người nào người nấy chuẩn bị, mặc dù tinh trí nhưng cũng mang đậm khí của đêm tất niên.

      bị tiết mục ở lễ đài làm cho bật cười, vui vẻ thầm cùng Cố Bình Sinh, đúng lúc đó nữ MC bỗng nhiên đem câu chuyện chuyển hướng tới người bọn họ, “Thầy Cố?”

      kéo áo sơ mi của .

      Cố Bình Sinh quay đùa, nhìn hai sinh viên MC lễ đài.

      “Chúng em nghĩ… nếu hôm nay thầy là người duy nhất mang vợ đến đây, nên cho chúng em bất ngờ hơn thế này được ạ? Hai người có phải là nên hát bài ‘Phu thê cùng về’ hay ?”

      *tên bài hát là :夫妻双双把家还

      Nghe : http://www.yeucahat.com/listen.php?s=679365

      Lời còn chưa dứt, toàn bộ hội trường sôi trào lên.

      Có thể bức bách người đàn ông hoàn mỹ như thế này cùng vợ của ta cùng nhau hát bài hát đó, tuyệt đối có thể được ghi vào sử sách của trường đại học này.

      Kỳ bọn họ đưa ra cầu như vậy cũng có chút khôi hài, nhưng phần nhiều hơn vẫn là bận tâm đến . Loại kịch vui chọc cười khán giả này bất kể như thế nào hát cũng quá tệ. Đáng tiếc người bị bắt hát là Cố Bình Sinh cũng biết cái gì là “phu thê cùng về”, chỉ quét mắt nhìn bốn phía, đại khái đoán được chuyện thú vị xảy ra là gì.

      trầm mặc vài giây, có chút suy nghĩ rồi , “Học kỳ sau khóa 010 có tiết học của tôi, tôi cùng viện trưởng thương lượng qua, thành tích mô phỏng theo toàn án hẳn chiếm 60%.”

      Mô phỏng theo tòa an? Hiển nhiên là có ý phóng thủy rồi.

      Lớp 10 ban 3 ngay tức khắc ngừng công kích, nhanh chóng dao động trước lời đề nghị đó.

      MC nam cười hì hì, “Em đại diện cho sinh viên nữ của khóa 010, chúng em thầy, thầy ơi.”

      Đồng Ngôn đưa mắt ngắm nhìn , là… Lạm dụng chức quyền.

      rất ràng, vẫn còn câu tiếp theo chưa hoàn, “Tôi cũng có làm việc ở bên ngoài, kế hoạch thực tập trong kỳ hè này, chủ yếu là sinh viên năm ba khoa luật, thành tích đòi hỏi phải là những người đứng đầu.” tới đây, cố ý chậm lại, “Nghe , nghiệp vụ do tôi phụ trách có vẻ nhiều, hẳn là có ba đến bốn người có thể phù hợp với cầu này.”

      Những sinh viên khóa 09 cũng lập tức che miệng lại, ánh mắt mở lớn.

      Ngay cả Đồng Ngôn cũng có cảm giác hâm mộ ghen tị, nếu như bị bạn học của chính mình biết, chỉ sợ ròng mất thôi…

      Hai dụ hoặc lớn như thế, tất cả mọi người đều dừng công kích rồi..

      Nhưng nữ MC chính lại cố tình như liên quan tới mình, “Thầy Cố, em là sinh viên khóa 08, cũng xác định được mục đích của bản thân mình, nhưng em phải là sinh viên của khoa này…” Ánh mắt của ấy nhìn về phía Đồng Ngôn rồi lại trở lại người Cố Bình Sinh, tiếp tục , “Nhưng nếu như thầy Cố muốn biểu thành ý, chúng em cũng làm khó dễ, tiết mục tự chọn, như thế nào?”
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 52: Dáng vẻ của tuổi trẻ (1)

      Náo nhiệt như vậy làm cho nhớ lại quãng thời gian khi mình vừa mới bước chân vào cổng trường đại học, bữa tiệc tối chào đón tân sinh viên cũng như thế này, khiến cho các thầy giáo chỉ thiếu chút nữa là cầu xin tha thứ mà thôi. Dường như lúc đó mới cảm giác được bản thân bước chân vào đại học, thầy giáo hề cao cao tại thượng, mà là người bạn, chia sẻ cho bạn những điều mà bạn mới lần đầu tiên nghe thấy, nhìn thấy.

      Những giảng viên đến trong học viện này đều là những giảng viên trẻ tuổi, nhưng ra là biết chuyện gì, ngược lại hết mừng rỡ lại giúp đỡ đám sinh viên này chèn ép người khác.

      Cố Bình Sinh cũng biết nên cự tuyệt nữa, quay đầu lại nhìn .

      “Làm sao bây giờ? có muốn em làm hùng cứu mỹ nhân ?” dùng khẩu hình hỏi .

      Đôi tay xinh đẹp, mái tóc được xõa vai, quay đầu nhìn lại rồi thấp giọng , “Được.”

      Giống như bị khí của buổi tiệc tất niên nay cuốn hút, từ vẻ mặt đến động tác đều trở nên rất thoải mái. Giống như rất lâu trước kia, từ khi bắt đầu nhận công việc mới, luôn luôn bận rộn, ngại mệt mỏi.

      Ánh mắt của giờ này khắc này giống như lâu rồi nhìn thấy.

      bỗng nhiên có chút áy náy, vốn người cũng rất vất vả rồi, lại bởi vì gia đình rồi còn bởi vì và bà nội nữa mà gánh nặng của ngày càng nhiều. đứng lên, trong khí náo nhiệt, mượn cây đàn ghi ta từ trong tay cậu sinh viên, ngồi lên chiếc ghế vừa được kê lên đó.

      “Mình có thể hét lên đây nhỉ? mỹ nữ như ấy kết hôn rồi sao?” Nữ MC cực kỳ hâm mộ mà trêu chọc , rồi nhìn về bốn phía, “Các em , có thể làm cho thầy Cố thích như vậy, điều đầu tiên là phải biết đàn ghita, các em hiểu chưa?”

      Phía dưới bỗng trở nên ồn ào, giống như là lên tiếng trả lời, tất cả đều đồng thời trả lời rằng biết.

      “Thầy Cố của các bạn ngũ được đầy đủ, cho nên biểu diễn tiết mục gì vẫn để tôi làm thay là được rồi.” Đồng Ngôn cố ý vui đùa.

      “Vâng…Cũng có thể.” MC nữ do dự vài giây, “ Nhưng cũng thể hoàn toàn thay thế… Như vậy , chị cùng thầy Cố đều tự trả lời vấn đề chúng em tha cho thầy Cố.”

      Trả lời vấn đề sao?

      dám đáp ứng, ai biết được bọn họ hỏi cái gì….

      “Chúng em tuyệt đối dám hỏi những vấn đề cấm 18 tuổi đâu…” MC nữ tươi cười đến bên cạnh người Cố Bình Sinh, đưa mic lên rồi hỏi , “Thầy Cố, có thể bắt đầu từ thầy trước được ?”

      nhàng nhún vai , “Được.”

      “Chỉ dùng hai từ, miêu tả về Cố phu nhân của thầy trước mặt toàn thể sinh viên và các giảng viên ở đây.” Vấn đề đảo lộn quy tắc lẫn khuôn phép rồi.

      gật gật đầu, nhìn Đồng Ngôn, vẻ mặt tươi cười thực kia, “Pretty, Naughty.”

      Ca ngợi, quyến luyến, thậm chí là sủng ái cưng chiều, chút nào che giấu, hoàn toàn nằm trọn trong hai từ này.

      “Woa….Woa….” hẹn mà có người hét lên.

      Là người cùng Cố Bình Sinh sớm chiều bên nhau, nhưng cũng cảm thấy tâm tình càng lúc càng rạo rực lên của mình bởi vì hai từ này… Đợi cho đến khi vị MC nữ kia trở lại bên người , vẫn duy trì thân sức vô cùng hôm mộ kia, giống như rất rối rắm nhưng lại hỏi vấn đề vô cùng đặc biệt, “Vậy xin hỏi thầy Cố của chúng ta từng qua điều gì mà rất cảm động đến chị hay chưa?”

      “Lời bài hát?”

      Đồng Ngôn câu sau đó cầm lấy míc, đem chiếc míc màu bạc tới trước mặt, nhìn , “I am thinking of you in my sleepless solitude tonight.”

      Sau mấy giây im lặng, rút cuộc cũng có có người phản ứng lại với lời hát vừa hát lên, sau đó đám sinh viên nữ kích động mà nắm lấy tay người bên cạnh mình, rằng đó là My All, là My All, là bài hát mà mình thích nhất.

      Cũng chính là bài hát mà thích nhất.

      Bởi vì Cố Bình Sinh.

      Đối lập với việc đứng sân khấu trong bữa tiệc tối nhân ngày kỷ niệm thành lập trường kia, bài hát làm cho cả trường học sôi trào, càng có cảm giác càng thích hát hơn. tàu hỏa từ Thượng Hải về Bắc Kinh, trong đêm khuya, tất cả mọi người mơ hồ ngủ, ôm đàn ghita ngâm nga bài hát này cho những đàn em khóa dưới, đó là sau khi hai người ở bên nhau, lần đầu tiên rời xa .

      I am thinking of you in my sleepless solitude tonight.

      I am thinking of you… in my sleepless solitude tonight.

      Mới nếm thử cảm giác rời xa , biết làm sao để biểu đạt nỗi nhớ của mình, lại dùng lời đầu tiên trong bài hát thẳng thắn cho .

      Khi Đồng Ngôn bắt đầu hát, trường của bữa tiệc cũng dần dần an tĩnh lại.

      Dải ánh sáng từ những ngọn đèn nê ông cũng như rất vui mừng, ngừng biển đổi góc độ,

      vì bù lại lần trước thấy được hát mà tiếc nuối, thủy chung nhìn mà hát, bởi vì lâu lắm rồi có chạm vào đàn ghita, lại phân tâm vì muốn để cho thấy từng câu từng từ hát, cho nên thể tránh được mắc sai lầm vài tiết, cũng may người có thể nghe ra cũng quá nhiều, phần lớn đều rung động bởi giọng hát của , cũng quá để ý đến những lỗi lầm này.

      Hát xong rồi, tay còn chưa có buông xuống khỏi dây đàn, liền có mấy sinh viên nam biết từ đâu cầm lấy sách vở lên, giống như theo dõi thần tượng của mình vậy.

      Qua rất nhiều năm về sau, gặp lại những sinh viên của ngày đó, ai cũng luôn nhắc tới với bài hát My All ở bữa tiệc tất niên của ngày hôm nay.

      Ngày nghỉ tết dương lịch, mới sáng sớm bà nội cố ý chuẩn bị điểm tâm cho hai người, muốn ra ngoài thăm người bạn già của mình.

      Đồng Ngôn đưa bà nội lên xe, đưa cho bà trăm đồng tiền làm phí lại, nhìn cho đến khi chiếc xe kia xa mới trở về nhà. Cố Bình Sinh khó được có hôm lười dậy khỏi giường lần, ngồi xổm bên giường nhìn khuôn mặt ngủ say của , đành lòng đánh thức dậy, người có thói quen mỗi ngày đều rời giường lúc 6h sáng, có thể ngủ thẳng tới hơn 9h sáng còn có muốn dậy, xem ra rất mệt mỏi.

      đem điểm tâm sáng của bỏ vào hộp giữ ấm, bỏ vào tủ lạnh.

      Trong chiếc chậu lớn đồ quần áo vứt lung tung, dùng chậu hứng nước ấm, lôi từng thứ ra, ngồi yên ở chiếc ghế bên chậu bắt đầu vò rồi giũ quần áo.

      Rất nhanh giặt xong quần áo, nhưng hề nghe được động tĩnh gì trong phòng ngủ, nhưng lại cảm giác rất kỳ quái.

      Chiếu theo tốc độ giặt quần áo của từ trước đến nhau, làm sao nữa cũng qua 40 phút rồi, còn chưa có dậy sao?

      ngẫm lại lại cảm thấy lo lắng, đem quần áo bỏ vào trong chậu lớn, muốn vào phòng ngủ nhìn xem, xoay người có chút gấp, quên dưới chân là mặt sàn ướt sung, bang tiếng, trượt chân ngay cả người cũng té xuống bên cạnh chậu đồ giặt dở. Tiếp theo đó là trận đau đớn truyền tới, chỉ cảm thấy cái gáy của mình đau đến tột đỉnh, mắt nhìn trắng xóa màu trong vài giây, sau đó mới khôi phục lại như bình thường.

      hay rồi, như thế này mà đụng vào bồn tắm lớn.

      lấy tay sờ sờ, ngoại trừ lớp nước ướt sủng cũng có đụng chạm phải cái gì. Đau là đâu, nhưng hẳn có gì nghiêm trọng, chống tay xuống lớp men sứ, cau mày, dùng lực chút, mới phát ra điều rằng phải đầu mà là ở lưng.

      Cái cảm giác tuyệt đối thể cử động như thế này như muốn mạng của rồi.

      thử dùng tay chạm vào đốt sống lưng chút, đau đến thấu xương, làm cho nước mắt lưng tròng, đời này còn có ai có thể hài hước hơn được hay ? Ngã trong phòng tắm của nhà mình đến nổi thể cử động được nữa…

      Trong đầu nghĩ đủ thứ, nếu như chính mình đứng dậy được, có biện pháp hữu hiệu gì rồi.

      thể động đậy, muốn đổi tư thế khác để thử đứng dậy ra ngoài cũng được, dựa người trong nhà tắm, tiếp tục xoa đầu, đưa tay với chút có thể nhặt lên hết quần áo, quăng vào trong chậu lớn.

      Sau đó liền nhịn đâu, từ từ… có lẽ thêm vài phút nữa là tốt rồi, đáng tiếc vài phút rồi lại vài phút qua, ngoài trừ việc càng ngày càng đau, vẫn chỉ có thể giữ nguyên tư thế như trước mà thôi.

      Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi, mệt mỏi, như là có người tha dép lê tới vậy.

      Vì thế sau khi Cố tiên sinh rời giường, hình ảnh đầu tiên khi vào toilet chính là ánh mắt hồng hồng của Đồng Ngôn, ngồi ở lớp gạch men sứ đầy nước, mặt trắng bệch, nhìn chính mình.

      “Em xong rồi, cẩn thận bị ngã, căn bản là đứng dậy được, Cố Bình Sinh, em có phải bị gãy xương hay ? Hay là đụng phải đầu nên bị thần kinh rồi…” vừa thấy hươu vượn rồi.

      vừa nhìn vừa nghe đến nửa câu đầu của , muốn ngổi xổm xuống, “Em ngã sao thế?” Mang theo giọng mũi ngái ngủ vừa tỉnh, có chút khàn, cũng có chút gấp gáp. Ánh mắt của cũng còn bình tĩnh nữa, nhưng lại cố gắng áp chế xuống.

      “Hình như là gãy xương sống rồi.” dám hù dọa , chỉ biết kể lại, “Em vừa rồi đưa tay chạm vào chút thôi mà rất đau, là ngã gãy xương luôn rồi sao?”

      cẩn thận cầm lấy tay , chậm rãi đem áo ngủ của cởi ra, nhìn tới nơi , rất nhanh lại ngẩng đầu, “Ôm lấy cổ , trước hết ôm em ra ngoài .” Đồng Ngôn vươn tay, nghe lời ôm lấy cổ của .

      Chớp mắt cái cách xa mặt đất, thở hắt ra, nhưng giây tiếp theo liền cảm giác giống như ánh cố hết sức vậy, ra ngoài cũng tính là nhanh.

      Từ sau khi phẫu thuật trở về, chưa từng có lần nào ôm qua như vậy, thường ngày cảm thấy được nhưng tại chỉ đoạn đường ngắn như vậy mà để lộ ra như vậy là điều khiến lo lắng nhất. Bất kể như thế nào nữa, từng làm phẫu thuật hai lần ở nơi có ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe rồi.

      suy nghĩ lung tung cận thận buông xuống, lấy tư thế rất khiếm nhã mà ghé lên giường.

      Khó có được ngày nghỉ ngơi, hai người lại phải ở bệnh viện mất mấy giờ, bác sĩ cầm phim chụp X quang lên nhìn , cười với rằng là ngã rất khéo, đúng là gãy xương sống rồi, cần phải ở nhà tĩnh dưỡng ít nhất tháng.

      Bác sĩ cười , giống như những trẻ tuổi thời nay đặc biệt dễ dàng ngã như thế, ví dụ như thích chưng diện giày cao gót, cẩn thận té ngã cầu thang gì đó, tháng cũng có bốn năm trường hợp như vậy tới nơi này.

      Đồng Ngôn ngại ngùng cười, cũng hiểu được chính mình là rất xui xẻo.

      Toàn bộ hành trình Cố Bình Sinh vẫn rất cẩn thận chiếu cố cho nhưng sắc mặt vẫn luôn trầm xuống, giống như có chuyện lớn gì xảy ra vậy. Hai người về nhà, nằm nghiêng đầu giường nhìn đừng ở bên giường, cố gắng tươi cười nhìn , nhưng đều có kết quả.

      “Em muốn uống nước.” nháy mắt, cố gắng làm nũng.

      Cố Bình Sinh làm theo lời , lấy cốc nước tới.

      Đồng Ngôn bĩu môi, vừa lòng nhìn đưa cốc nước qua, uống được hai miếng, sau đó nắm lấy ống tay áo sơ mi của , lau khô miệng, tiếp tục nằm lên giường, bắt chéo tay làm gối sau đó mới nhìn sang cánh tay của , “Em muốn ăn kẹo.”

      Trong nhà có rất nhiều loại kẹo, đủ các loại khẩu vị.

      Cố Bình Sinh ngại phiền hà gì lột vỏ kẹp cho , rút cuộc cũng làm hoảng sợ.

      Vì để tiện cho chuyện, ngồi dựa vào bên giường, ngồi ở thảm xem máy tính.

      Đồng Ngôn sau khi ăn xong viên kẹo trong miệng, đầu di chuyển tới mép giường, cọ cọ lên bờ vai của . nhìn , Đồng Ngôn cười nhàng, với , “Em muốn hôn .”

      trầm mặc trong chốt lát, nhìn trong ánh mắt của thấy bóng dáng của chính mình, rút cuộc khẽ thở dài hơi, nở nụ cười.Sau đó vươn hai ngón tay, đem cằm của thoáng nâng lên chút, từ từ ngậm lấy môi của , lạt nhạt ngọt ngào trong miệng của . Điều hòa vẫn còn chạy để làm ấm căn phòng, chỉ cảm thấy nóng, gãy xương đau mất hồn như vậy, mà hôn cũng vô cùng mất hồn …^_^
      tart_trungsarahminhhien thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 53 : Dáng vẻ của tuổi trẻ (2)

      Chuyện gãy xương này nghe qua rất là nghiêm trọng, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ la tĩnh dưỡng mà thôi.

      Hoàn toàn chỉ là tĩnh dưỡng mà thôi.

      Tin tốt duy nhất chính là thuận lợi thông qua cuộc thi tư pháp.

      Trầm Diêu tất nhiên là muốn xuất ngoại, tự nhiên có tham gia thực tập thực , để cho cha mình tìm toàn án có nhận thực tập để xin con dấu, mà bắt đầu cuộc sống dễ chịu của sinh viên năm 4, luôn ở Hồ Nam cùng với bạn trai của ấy. Đồng Ngôn nghĩ tới, chính mình cho ấy biết chuyện mình gãy xương sống, phản ứng đầu tiên của ấy chính là cười ha ha, “Tớ rút cuộc cũng có thể lấy được cái cớ để tới Bắc Kinh gặp cha mẹ chồng tương lai rồi.”

      Sau đó vừa mới bắt đầu kỳ nghĩ đông vội vàng chuẩn bị để tới Bắc Kinh.

      Qua mười ngày, rút cuộc trước khi qua năm mới cũng tới thăm .

      “Cậu có thể có chút đồng tình với mình được ?” Đồng Ngôn ghé người ghế sofa, xem tiết mục rất thê lương tivi, “Tớ ở nhà điều dưỡng gần tháng, khi ăn cơm đều ngồi ở ghế nhưng đều phải kê thêm ba bốn cái đệm mềm ở sau lưng nữa, thế mà vẫn còn cảm thấy rất đau. Cậu an ủi tớ thôi, lại còn lấy tớ ra làm cái cớ ngụy trang nữa.”

      Trầm Diêu ngồi xổm ở bên ghế sofa, bóc vỏ quýt đưa cho , “Người Bắc Kinh các cậu có pharikhi đến mùa đông, đều thích ăn quýt, lạc cùng hạt dưa hay ? Tớ bên cạnh Thành Vũ, bất kỳ là ghé nhà ai chơi cũng đều thấy mấy thứ này.”

      “Hình như là vậy…” Đồng Ngôn nghĩ nghĩ chút rồi , “Giống như cũng phải.”

      “Cậu có biết , ấy để tớ ở nhà ấy phải rửa chén này, thu dọn phòng ngủ, rằng muốn để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ của ấy…” Trầm Diêu nũng nịu giống như nhóc ở Thượng Hải, bị tra tấn rất là thất bại, “Cũng có biết là nhà của tớ đều có người giúp việc làm, ấy rằng những gia đình bình thường thuê người giúp việc, hơn nữa ở Bắc Kinh người phụ nữ luôn lo chuyện gia đình, chăm sóc già trẻ trong nhà.”

      Đồng Ngôn ừ tiếng, cầm quả quýt từ trong tay của ấy, “Đó là thói quen của người phương bắc, cậu cho rằng mọi người đều giống như mẹ cậu sao, mỗi ngày chỉ dạo phố hay là chuyện phiếm gì đó thôi sao? Cậu còn chưa có thấy người Đông Bắc đâu… cậu nhìn thấy ràng những điều này.”

      “vậy cậu cùng Cố mỹ nhân sao?” Trầm Diêu ghé sát vào bên mặt , nhìn chằm chằm vào .

      “Tớ nấu cơm, tớ giặt quần áo…” Đồng Ngôn trở về chỗ cũ, phát ra chính mình rất đủ tư cách, “Giống như phần lớn việc nhà đều là tớ làm.”

      “Vậy cậu làm hết mọi việc tốt như vậy, ta tại phải muốn rời núi đó chứ? Qua vài năm làm việc giả giả cho những ông chủ tai to mặt lớn kia, còn cần tới giúp đỡ của chút tiền lương nhoi của cậu hay sao?”

      Đồng Ngôn cũng nằm úp sấp nhìn ấy, như lúc trước khi vẫn còn ở trong trường học, hai người chen chúc nhau cái giường, mặt đối mặt lặng lẽ , “Tâm nguyện của tớ là có thể nuôi sống ấy, để cho ấy chỉ cần ở nhà đọc sách, ấy nếu vui vẻ có thể tới trường đại học tham gia mấy tiết giảng dạy là được rồi.”

      Trầm Diêu trừng mắt nhìn , “Cậu là đem ta trở thành mỹ nhân mà nuôi dưỡng đấy àh?”

      “Chỉ sợ ấy cho tớ nuôi thôi.” Đồng Ngôn thở dài, “Tớ với cậu, thân thể của ấy phải là rất tốt gì, lúc trước khi làm bác sĩ từng cứu người mà sinh bệnh qua, để lại ít di chứng. Cho nên thích hợp để làm việc quá mệt mỏi.”

      Đây là lần đầu tiên chuyện này cùng với Trầm Diêu.

      Có lẽ là lâu lắm rồi, luôn là người thụ động, sau đó mới ra cách hỗn loạn như thế này.

      Trầm Diêu a tiếng, trầm mặc lát, bỗng nhiên đứng bật dậy, nhưng có thể cảm nhận được ấy hoảng sợ.

      “Cậu lúc trước đuổi theo hỏi Chu Thanh Thần mấy cái về di chứng của SARS, phải vì thầy Cố chứ?”

      tiếng.

      Trầm Diêu đứng lên hoàn toàn, loanh quanh xung quanh phòng khách lúc lâu, lại nhớ tới gì đó bèn ngồi xuống bên ghế sofa, “Ngôn Ngôn, cậu nghĩ tới chuyện muốn chia tay sao? Đừng cho tớ tới bây giờ cậu nghĩ tới.”

      “Đương nhiên là rồi.” Đồng Ngôn cũng ngồi xuống, tựa người vào ghế sofa, tận lực tránh cho đè xuống xương sống, “Bạn học Trầm Diêu, cậu tại ở trong nhà của Cố Bình Sinh, khi chuyện cân phải căn nhắc kỹ chút, đừng ăn vô tư quá như thế.”

      hay giỡn, nhưng lúc này đối với Trầm Diêu chính là nghiêm túc.

      “Những điều Chu Thanh Thần , tớ vẫn còn nhớ được ít. Nếu như về sau Cố mỹ nhân bị suy tim, lục phủ ngũ tạng đều xảy ra vấn đề cậu làm sao bây giờ? Mỗi ngày đều hầu hạ ta sao? Cái này còn chưa có tính, cậu còn phải kiếm tiền chữa bệnh cho ta nữa, càng ngày càng nhiều thể có được, bán nhà bán xe, cuối cùng còn cái gì bán làm sao bây giờ? Bán mình sao?”

      “Cậu làm sao lại nghĩ bi quan như vậy chứ?” Đồng Ngôn cười nhìn Trầm Diêu.

      “Là muốn bi quan như vậy rồi còn đâu.” Trầm Diêu dám tin nhìn , “Mấy ngày nay tớ ở bên cạnh Thành Vũ cùng tới nhà của ấy, phát ra rất nhiều thói quen bất hòa trong cuộc sống, khi đó tớ đều có chút dao động, có thể ở được trong ngôi nhà này cả đời hay . Đây vẫn còn là khả năng… nhưng cậu rồi, chỉ là tình huống phát triển theo chiều hướng chậm mà thôi, sâu thấy đáy cậu có hiểu ? Sâu đáy mà cậu còn dám nhảy sao?”

      nhìn Trầm Diêu năng rất kích động, đơn giản hơn là đành phải chờ Trầm Diêu phát tiết xong hoàn toàn .

      Trầm Diêu thấy lời nào, lập tức tiến vào trạng thái kiểm điểm bản thân, “Đương nhiên, tớ , tớ xin lỗi thầy Cố, cứu sống rất nhiều người thế mà tớ còn ở sau lưng đâm cho ta dao…”Kiểm điểm xong, lập tức trở về trạng thái che chở, “Nhưng cậu là bạn tốt của tớ, tở phải đứng ở bên cạnh cậu.”

      xong rồi?”

      xong rồi.”

      “ĐƯợc, bây giờ đến lượt tớ .” Đồng Ngôn chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, “Mỗi ngày nơi thủ đô này của chúng ta có thể gặp đủ loại tan nạn, tai nạn xe cộ, hỏa hoạn, máy bay gặp rủi , lời kiêng kỵ gì cả, ai biết đâu được tớ ngày mai ra cửa có thể bị xe đâm chết hay ? Cho nên chuyện của ngày mai cũng ảnh hưởng tới quyết định của tớ ngày hôm nay.”

      Trầm Diêu bật thốt lên mắng mấy câu, kéo lấy cánh tay của , “Phi phi phi, Đồng Ngôn vô kỵ.”

      ra con người của tớ đặc biết thiếu tình thương, nếu có thể nắm được rồi, cậu có đánh chết tớ, tớ cũng buông tay đâu.” ghé vào người Trầm Diêu, dùng mặt cọ cọ lên bả vai của ấy, “Nếu ngày nào đó cậu cũng như ấy, tớ cũng để ý mà nuôi cả cậu nữa đâu, dù sao cậu ăn cũng nhiều, chỉ cần cần mua quần áo hàng hiệu là có thể nuôi được rồi.”

      Trầm Diêu lại bực mình chửi tục cậu, vỗ vỗ phía sau lưng của , “Cũng là cậu rất am hiểu chuyện tình cảm nhất, đến mức khiến tớ cũng muốn khóc rồi đây này.”

      Trầm Diêu vốn muốn đợi Cố Bình Sinh trở về rồi mới , nhưng nghĩ tới đợi cho đến khi ăn cơm tối xong cùng với Đồng Ngôn và bà nội, lại đợi đến 9h tối mà có nhìn thấy người đâu. Thành Vũ gọi điện thoại thúc dục ba bốn lần rồi, Trầm Diêu rút cuộc cũng đứng dậy cáo từ, khi ra đên cửa biết nghĩ cái gì lại thấp giọng hỏi Đồng Ngôn, ba mẹ cùng bà nội có biết tình huống của Cố Bình Sinh hay ?

      “Bọn họ biết, tớ cũng nghĩ cho bọn họ biết.” Đồng Ngôn làm động tác khua dao, “Đem mọi thức cản đường tớ bóp chết trong trứng nước.” “Cậu cứ cười , cứ cười , có ngày cậu phải khóc cho coi.” Trầm Diêu xong lại phi phi hai tiếng, “Tớ rủa cậu, đúng là cái miệng quạ đen mà.”

      tiễn bước Trầm Diêu xong lại tiếp tục ghé vào ghế sofa, xem tivi mà có hai ba lần ngủ gục, cuối cùng cánh cửa chính cũng có thanh mở cửa.

      Cố Bình Sinh vào cửa, mở đèn đồi giày, mái tóc cùng áo khoác của dưới ngọn đèn đều thấy ràng là có dính chút nước. Đợi cho đến khi tới, giữ chặt tay của , để cho ngồi ở bên người mình, “Bên ngoài có tuyết rơi rồi sao? Rất lớn sao?”

      “Ở dưới lầu công ty cũng có lớn, nhưng đường xe chạy Trường An tuyết bắt đầu rơi dày hơn.” Biểu tình của Cố Bình Sinh bây giờ là bộ dáng của kẻ rất biết hưởng thụ, “ có phải là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết ở Bắc Kinh hay ?” lấy tay sờ lên đầu của , “Rất ẩm ướt, nhanh tắm rửa .”

      “Đại khái là khi năm tuổi, ở Bắc Kinh từng gặp qua lần.”

      “năm tuổi? Năm tuổi mà còn nhớ ràng như vậy sao? Những gì em làm trước sáu tuổi bây giờ căn bản là chẳng còn ấn tượng gì rồi.”

      cười, “Mẹ sinh ra ở nước ngoài, năm tuổi ấy là tết dương lịch của người Trung Quốc, là lần đầu tiên về nước gặp mặt những người thân trong nhà. Năm đó bà ngoại vẫn còn, rất thích cười, ông ngoại là người rất nghiêm túc. nhớ những ngày đầu năm đó, Bắc Kinh bắt đầu có tuyết rơi, ông ngoại khó có khi rời khỏi thư phòng mang đắp người tuyết.”

      vẫn luôn đặc biệt cảm thấy sợ khi nghe đến những chuyện qua, xảy ra chuyện gì, mỗi lần nhắc đến đều làm cho người ta cảm động nhưng cũng cảm thấy đau lòng. Cho nên khi rằng sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, lòng của cũng bị co lại rồi, may mắn… may mắn là vấn đề rất ấm áp.

      Đáng tiếc còn muốn nghe nhưng thời gian lại quá muộn.

      Cố Bình Sinh tắm rửa xong, người mang theo ấm áp mà bước lên giường, vươn cánh tay phải ôm từ phía sau, “Em ngủ chưa?” Đèn cũng tắt, cũng lười mở lại, rất cẩn thận tránh chỗ bị thương, xoay người đối mặt với .

      Dùng hành động tỏ vẻ chính mình còn chưa có ngủ.

      Hai tay của dẫn dắt cho ngồi ở người của mình, Đồng Ngôn cảm giác được sau đầu mình bị lòng bàn tay của giữ lấy, tự nhiên áp chế xuống, đụng phải . vươn đầu lưỡi, liếm bờ môi của .

      Còn nghĩ rằng trước khi ngủ hôn chút, nghĩ tới cũng là cố ý làm… có ngôn ngữ trao đổi nào, chỉ cần cảm giác, thân thể của dần nóng lên. Từ những dây dưa đầu càng ngày càng dày hơn, cuối cùng lại chậm rãi rời khỏi, rồi lại nhàng vuốt ve những nơi nhạy cảm.

      Hài lòng như vậy, cũng cảm thấy chuyện này có chút phiền gì cả.

      trầm mê, nửa mê nửa tỉnh, cuối cùng thắt lưng bị hai tay của ấy nâng lên, khi còn cảm thấy mô hồ làm như thế nào trực tiếp tiến từ dưới lên . nhịn được mà kêu tiếng, lập tức liền mím môi, nếu biết còn phát ra tiếng kêu gì nữa hay

      Qua vài giây, chợt nghe Cố Bình Sinh giống như cười cũng như thở dài mà với , “Em đùng có lộn xộn… ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống .”

      …………

      Buổi sáng tỉnh dậy, còn chút sực lực mà làm điểm tâm sáng, liền nhàn hạ xuống dưới lầu mua bánh rán, bánh bao cùng sữa đậu nành lên.

      Dì bán bánh rán dưới lầu cũng biết , bên vừa chuẩn bị cho , bên vừa chuyện sắp qua năm mới với , phải bán sớm chút đều là vì phải về nhà qua năm mới, còn quên dặn mỗi ngày đều nên làm điểm tâm sáng, nếu chỉ có thể để bụng bị đói.

      vâng tiếng, “Cái này cần bỏ rau thơm đâu ạ.”

      “Được, được.” Dì bán bánh rán nở nụ cười, “Dì biết mà, chồng cháu có ăn rau thơm.”

      “Cũng phải ăn.” Đồng Ngôn thở dài, “ ấy rau thơm là loại rau dễ dàng rửa sạch nhất gì đó, cho nên bình thường cũng ăn, trừ khi là cháu tự mình rửa lấy. Trước kia vì làm bác sĩ cho nên có vẻ so đo, ấy trước kia lái xe cũng vậy, năm bốn mùa cũng chịu mở cửa sổ, cho nên cháu cũng khó có khi ra ngoài mua đồ ăn này nọ, chủ yếu đều là tự tay làm.”

      chút đến đây nhưng cuối cùng cũng là bộ dáng rất xinh đẹp đấy thôi.

      Chuyện đầu tiên khi bước vào cửa chính là dùng phấn viết ở chiếc bảng đen trong phòng khách, ghi nhớ tiêu phí bao nhiêu thời gian. Thời gian mỗi ngày năm giường là cố định, liền có chút thời gian hoạt động tự do như vậy, còn muốn nghiêm khắc nhớ kỹ để cho Cố Bình Sinh xem qua.

      Nghe qua rất phiền toái, nhưng khi ngẫm lại cảm giác có bác sĩ tư như thế này quả là tồi.

      “Ngày đầu năm mới ở Bắc Kinh.” lặng lẽ tiến tới bên cạnh , cằm để ở sau tai của , “Thời gian còn lại muốn ra ngoài nghỉ phép ?” Đồng Ngôn bị hơi thở của làm cho ngưa ngứa, tránh thoát, quay đầu cự tuyệt, “ Khó có được mười ngày nghỉ, vẫn là ở nhà ngủ , đừng ép buộc bản thân nữa.” tiếng, “ Chúng at có thể tìm khách sạn thích hợp để nghỉ ngơi, mỗi ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời mọc cao bằng con sào mới thôi, sau đó lại tiếp tục bờ cát ngắm trăng, hoạt động gì cũng cần tham dự.”

      Nghe qua cảm thấy dường như cũng tệ.

      Đồng Ngôn còn tự hỏi Cố Bình Sinh ra quyết định, “Đợi cho đến ngày thứ hai của năm mới rồi .” Đồng Ngôn gật đầu,tiếp tục cố gắng ở trong đầu tìm ra cái gì đó ổn. Thẳng đến khi nâng cằm của lên, mới phản xạ có điều kiện theo động tác ngửa đầu của .

      “Cố phu nhân, phụ nữ thắc mắc càng nhiều lại càng nhanh già đấy.”

      ra người luôn có chủ nghĩa đàn ông thôi, chưa bao giờ để cho em có cơ hội cự tuyệt cả…” cười, “Nhưng em rất thích… rất rất thích.”

      Hai người chuyện nghe được tiếng chìa khóa cắm vào ổ ở cửa chính, sau đó là tiếng mở cửa, hẳn là bà nội bộ trở về. Cửa bi đẩy ra, nhìn qua thấy hai người.

      Là bà nội cùng cha của .
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :