1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn Đời Bên Nhau - Mặc bảo Phi Bảo (65 chương+ PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 44 : ấm áp của tình (2)

      Đại khái biết được thời gian diễn ra kỳ thi cuối kỳ của , Cố Bình Sinh rất nhanh đặt vé máy bay.

      Trước khi , muốn cùng kiểm tra lần.

      Khi bọn họ đến đúng vào giờ cơm trưa, bác sĩ Liêu vừa làm phẫu thuật xong, mới tắm rửa ra, mái tóc còn ẩm ướt nhưng vẫn tới chào hỏi, “Rút cuộc cũng thấy được bà xã của cậu.”

      Đồng Ngôn ngại ngùng cười cười, còn có thói quen giáp mặt với loại xưng hô này.

      cầm mấy báo cáo hôm trước đưa cho bác sĩ.


      Hai người ở trong văn phòng của bác sĩ Liêu, trao đổi rất nhanh cũng rất chuyên nghiệp.

      nghe hiểu lắm, nhưng cảm thấy thái độ của bác sĩ Liêu từ đầu đến cuối rất thận trọng. Đến cuối cùng cũng khẩn trương nắm lấy tay của , mới cười cười, với bác sĩ như cảnh cáo, “Vợ tôi rất nhát gan, bác sĩ cần nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, ấy nhất định suy nghĩ lung tung.”

      phải sợ.” Bác sĩ Liêu rót chén nước, đưa cho Đồng Ngôn, “Cậu ta trải qua nhiều năm như vậy rồi, chính cậu ấy cũng sớm có phương pháp chống đỡ những di chứng này, huống hồ lần phẫu thuật này rất thành công, ít nhất trong 10 năm tới có trở ngại gì. Cậu ta cũng tính toán rất tốt, ở chỗ tôi có vài bệnh nhân SARS, tại giữa thời tiết tháng bảy này có người bắt đầu khó thở, phổi có vấn đề lớn, xem nếu sống suốt cả đời với tình trạng như vậy phải rất khổ sao…”
      Đồng Ngôn nhận chén nước,cảm thấy vị bác sĩ này là người biết cách an ủi người khác.

      Cố Bình Sinh cũng tức giận mà cười rộ lên, “Những thứ này bác sĩ giữ lại, có vấn đề gì trực tiếp nhắn tin cho tôi biết.”

      , buổi chiều tôi còn ca phẫu thuật, có thời gian xem hết bây giờ đâu, hơn nữa vấn đề của cậu phải chỉ có mình khoa chỉnh hình là có thể giải quyết được…” Cố Bình Sinh nhíu mày nhìn vị bác sĩ kia, lập tức ngậm miệng, vội giải thích với Đồng Ngôn, “ cần để ý, làm bác sĩ là dài dòng như thế đó, cái gì cũng theo chiều hướng xấu thôi.”

      “Tôi biết, cảm ơn.”

      Đồng Ngôn tuy rằng có vẻ hiểu được nhưng đường trở về vẫn cảm thấy thoải mái. Rất nhanh khi đến giờ ngủ, rút cuộc nhịn được ghé vào trong lòng , còn nhìn ánh mắt của mà hỏi, “Nếu cảm thấy thân thể mình có chỗ nào khác lạ, nhất định thể gạt em.” Cố Bình Sinh đưa tay lên lưng , vỗ , giọng mang theo ý cười, “Suy nghĩ cả ngày cũng chỉ vì lời này thôi sao?”

      “Em .” Đồng Ngôn nhấn mạnh, “Nếu có gì khỏe đều phải cho em.”

      “Được.” .

      Đồng Ngôn cúi đầu, biết rằng nhất định làm theo hoàn toàn lời .

      Giống như khi ở Mĩ vậy, trong tấm ảnh mà Bình Phàm gửi cho , nằm ở trong bệnh viện rồi, cách ngày hôm sau thấy ảnh của gửi lại thấy rất khỏe mạnh, cảm thấy mình dã bắt đầu nghe nhìn lẫn lộn rồi…Xem ra như vậy giống như là ‘chỉ nguyện đồng cam, nguyện cộng khổ’.

      Ngày hôm sau đưa ra sân bay.

      Bây giờ là tháng bảy, cũng đến giữa hè rồi.

      Khi hai người xuống khỏi xe taxi, từng cơn nóng theo gió quét tới, khiến cho người đường đều phải chạy tránh nắng, vội vàng tiến vào trong đại sảnh sân bay. lấy hành lý từ tay của , Đồng Ngôn rất nhanh liền cầm tay kia của , cười cười với , “ cảm thấy nóng bức ?”

      “Rất nóng…” ngửa tay cầm lấy tay của , “Em nóng sao?”

      “nóng chứ…” Đứng ở đây mới chỉ trong chốc lát như vậy mà cả người cũng bắt đầu đổ mồ hôi, tay còn muốn buông ra, “ miễn cưỡng nhịn chút, chờ cho đến khi em lên máy bay, muốn có người nắm tay cũng có khả năng nữa đâu.”

      Cố Bình Sinh còn tiếng, “ nhẫn nại của tốt lắm, miễn cưỡng có thể kiên trì đến khi em lên máy bay.”

      có ý định chọc ngờ bị chọc cho thẹn quá hóa giận, đành phải nắm tay chặt, dùng sức đánh trả.

      Đáng tiếc hơi dùng lực chút, liền ăn tiêu, nhe răng trợn mắt cầu xin tha thứ.

      máy bay hoàn toàn thể nắm chặt tay được, bắt đầu an ủi chính mình. ra cũng chỉ có mười ngày thôi mà, xong kỳ thi rồi dọn dẹp phòng ngũ, xem thời gian thực tập rồi xin giấy giới thiệu, đợi sau 10 ngày là khoảng ngày 10 tháng 7 là có thể trở về nhà.

      Sau khi đến trường học, phải lấy giấy chứng nhận bệnh tình chứng minh bà nội bị bệnh, gửi tới nhà trường cùng giảng viên dạy hai môn là vật lý và luật thương mại.

      Sau khi xem lịch thực tập cùng với việc lấy được giấy giới thiệu, giảng viên trong viện cũng rất quan tâm hỏi thăm mấy câu, có muốn học viện giúp đỡ giới thiệu nơi thực tập hay ? Trước khi trở về, Cố Bình Sinh cũng an bài rất thỏa đáng, thẳng ra, chỉ trong nhà còn có người cần được chăm sóc, nhất định phải ở lại Bắc Kinh hoàn thành năm thực tập.

      Ngày thi môn vật lý cùng môn luật thương mại cách nhau ngày, thi xong môn luật thương mại bị Trầm Diêu kéo lên thư viện, giống như lúc trước vẫn hay với nhau rằng, “Môn cuối cùng ôn tập ở thư viện.”

      Trầm Diêu còn thêm gì mà nhớ chuyện xưa, nhớ bạn cũ nữa, sáng sớm thường đến ngồi chiếm chỗ.

      Vị trí là nơi dựa vào cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào người, bởi vì ở thư viện điều hòa luôn để ở nhiệt độ thấp nên cũng thể cảm nhận được cái khô nóng của ngày hè ở nơi đây.

      nằm bàn, xem xem lại những bài giảng mà Cố Bình Sinh giúp mình giải kỹ. Có điều cũng xem qua rất nhiều lần, đối với những chữ viết tờ giấy A4 này rất quen thuộc, rất nhanh bắt đầu thất thần. Cùng lúc đó, người bên cạnh khẽ vài câu khiến bừng tỉnh.

      nhưng chẳng qua là giáp mặt chỉ trích mà thôi/

      Đại khái là tình thầy trò thế này thế nọ, lại bởi vì sảy thai thân thể yếu kém mà tạm thời xin nghỉ học, học viện vẫn tỏ thái độ bao che nữa chứ. rút cuộc cũng hiểu được những lời đồn đãi mà Trầm Diêu muốn , ra là sảy thai mà phải nghỉ học.

      Trầm Diêu cũng nghe được, đặt bút làm cái sầm, nhìn chằm chằm mấy sinh viên kia, nhưng lại với , “Sớm biết như thế này bắt cậu lên đây học cùng với tớ, cậu biết đâu, bối cảnh thầy Cố được cho là vô cùng tốt đấy, những người này đều ghen tị với cậu.”

      Đồng Ngôn ừ, tự giễu , “Ghen tị cái gì? Ghen tị tớ học lại môn vật lý 4 lần sao?”

      Trầm Diêu cười phúc hậu chút nào, “Đồng Ngôn vô kỵ, cậu đúng là…”

      le lưỡi, cảm thầy buồn hé răng cười gì nữa.

      ngại là có khả năng, nhưng lại thể cầm giấy tờ về bệnh tình của mà bà photo ra cả trăm ngìn bản phát cho từng người được?

      Hai người châm chọc nhau, người này câu người kia câu, ta chèn ép người câu, lúc hai người nô đùa Vương Tiểu Như ăn mặc rất bắt mát với bộ dáng khoan thai về phía họ, đem ba lô ném bàn rồi ngồi xuống, “Tớ sinh viên tốt, thi xong Luật thương mại căn bản có môn thi nào, nhưng còn muốn lên đây cùng hai cậu tự học… là bạn bè tâm giao của các cậu mà.”

      Trầm Diêu cắn bút, cười , “Nữ thần của chúng ta tới, Đồng Ngôn vô kỵ, cậu cần sợ.”

      Vương Tiểu Như khó hiểu, “Làm sao vậy, Đồng Ngôn Vô Kỵ sợ cái gì?”

      “Mấy lời đồn nhảm ấy mà..” Trầm Diêu liếc mắt vòng, “Về mỹ nhân sát.”

      Vương Tiểu Như cũng à tiếng : “Cậu cũng nghe được rồi sao? Đến năm tư rồi ai cũng là nhiều việc, nào là học hành thi cử, ra nước ngoài du học, tìm việc, cậu biết trong lúc này trong phòng ngủ còn lục đục với nhau chuyện lúc trước đâu, so với chuyện của cậu còn phấn khích hơn nhiều. Phòng ngủ của tớ nằm sát bên cạnh, khi tớ thu dọn đồ đạc còn nghe được mấy ta ầm ĩ cái gì, ai hủy bức thư gửi ra nước ngoài của…” ấy nhanh chóng mở ba lô ra, đưa ra cuốn sách, “Hơn nữa có thầy Cố rồi, cậu cản bản như đứa con nít chịu ít thiệt thòi thoi mà.”

      Trầm Diêu đối với cách này cũng rất tán đồng, “Đúng vậy, Balance, hiểu ? Được đến đó rất tốt nhưng cũng phải trả giá ít, nếu ông trời cũng muốn ghen tị với cậu rồi.”

      Đồng Ngôn nhìn hai người bạn tìm cách an ủi mình, trong lòng rất cảm động: “Tớ cũng có so đo gì, đó đều là chuyện , mà là chuyện coi như có gì.” ĐỐi với khiêu chiến trong cuộc sống nhiều năm trôi qua như vậy của , những lời đồn đãi nhảm nhí này có chút ảnh hưởng nào.

      “Coi như xong.” Trầm Diêu quệt miệng, “ở trong mắt tớ cậu chính là chồi non mọc trong phòng ấm, từ trong căn nhà ấm áp của nhà họ Đồng chuyển sang căn nhà thương của thầy Cố, còn giả bộ cứng rắn vượt qua tang thương nữa…”

      nhíu mày cười cười, theo bản năng lấy tay cầm bút viết lung tung vài chữ, rồi cúi đầu tiếp tục xong đề.

      Ôn tập đến tối muộn, cùng Trầm Diêu đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

      Lại bất ngờ vì phát ra bên ngoài thư viện có dựng lên sân khấu lớn, cùng Trầm Diêu đứng ở dưới ngọn đèn đường xem náo nhiệt thấy có vài sinh viên là thành viên của đội kịch Dương Quang từng bị Đồng Ngôn huấn luyện qua chạy rất nhanh tới, mời hai người ở lại xem bữa tiệc mừng lễ tốt nghiệp của những sinh viên năm cuối.

      “Đàn chị, mỗi lần diễn ra các buổi lễ như thế này chị đều là MC, lần này chị có tham gia nhưng cũng phải xem chứ.” bé năm hai vẫn nắm lấy cánh tay của , rất nhiệt tình mời mọc, “Lần này đội kịch của bọn em cũng có tiết mục, đều là do những chị năm cuối diễn, khẳng định rằng chị đều biết họ.”

      “Ngãi Mễ có ở trong ?” nhìn bốn phía xung quanh lễ đài, thực là có rất nhiều gương mặt quen thuộc.

      “Chị Ngãi Mễ có ở trong đó.” bé kia tiếc nuối lắc đầu, “Đài truyền hình của chị ấy có tiết mục, vừa vặn trực tiếp vào ngày hôm nay nên chị ấy đến đây được.”

      Trầm Diêu vốn thích náo nhiệt, nghe được là bữa tiệc của sinh viên năm cuối lập tức lấy lại tinh thần.

      Vì thế hai người liền đứng ở trong đám người cách xa lễ đài, vừa chào hỏi những người quen biết, vừa chờ buổi liên hoan bắt đầu lúc tám giờ tối.

      nhìn ngọn đèn lễ đài, nhớ tới rất lâu trước kia, khi cùng Cố Bình Sinh làm MC cho bữa dạ hội nhân ngày kỷ niệm thành lập trường, rất nhớ mà lấy di động ra nhắn tin cho :Em tham dự bữa dạ hội của các sinh viên năm cuối, lần đầu tiên đóng vai trò là MC mà là đứng ở phía dưới chờ xem bọn họ diễn, vẫn là ở ngoài trời.

      Lúc này, hẳn là còn đọc sách?

      nghĩ tới nhất cử nhất động của ở Bắc Kinh, càng lúc càng phát ra trái tim của mình giống như mũi tên được lên dây.

      Rất nhanh đến 10h, những hạt mưa phùn bắt đầu rớt xuống. Rất nhiều sinh viên năm hai, năm ba cũng có mang theo ô, đều đứng ở trước cửa thư viện, đều dựa vào mái hiên mà che mưa, ngược lại những sinh viên năm cuối lại thèm để ý gì, cởi quần áo che lên đỉnh đầu, chỉ che mưa đơn giản như vậy mà về.

      cùng Trầm Diêu cũng chen chúc trong đám người, lập tức bị cảnh tượng này cảm hóa, hiểu sao chính mình lại có thương cảm này.

      Mưa càng lúc càng lớn, mọi người chen chúc ở phía ngoài ngừng lui về phía sau, các bị đụng đến bức tường, còn đường lui nữa, hai người dựa sát lưng vào bức tường thủy tỉnh sau lưng của thư viện, cười khổ nhìn cảnh tượng trước mặt. Với vị trí như tại, ngoài trừ tiếng ồn ào cái gì cũng nhìn được.

      nhìn qua điện thoại chút, vừa rồi trong lúc hỗn loạn Cố Bình Sinh cũng trả lời tin nhắn của rồi.

      Đêm nay Thượng Hải mưa rất lớn, em cần vui chơi quá mà quên tránh mưa. TK

      “Ái chà, thầy Cố còn quan tâm đến cả việc đảm nhiệm luôn dự báo thời tiết nữa à?” Trầm Diêu nhìn lướt qua điện thoại của , chậc chậc ngợi khen, “Tớ tính toán như thế này cho cậu là rất tốt rồi này, năm thực tập vừa vặn đủ cho cậu sinh nhóc rồi, chê vào đâu được…Huy chương vàng cho nữ MC xinh đẹp của chúng ta cùng với thầy giáo điển trai nhất, vô địch rồi.”

      Đồng Ngôn lấy tay huých mạnh lên tay của ấy.

      Bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn đến, mở ra đọc, hóa ra là tin nhắn của .

      Đồ ăn khuya cũng nấu rồi nhưng mà thể ăn được. Kiếm tiền nuôi vợ con, lại khó có thể đảm bảo được ấm no của bản thân, Cố tiên sinh mấy ngày nay rất đáng thương. TK
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 45 : ấm áp của tình (3)

      Đây là lần đầu tiên chuyện với như vậy.

      Đồng Ngôn có cảm giác thể hiểu được, làm sao mà có thể để mình chịu khổ trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng này được chứ.

      có tính thời gian, ra cũng chuẩn bị đến 10 ngày là có thể rời khỏi trường học, nếu sắp xếp chặt chẽ chút, có lẽ bảy tám ngày là có thể về nhà rồi. Buổi tối khi trở về ký túc xá bắt đầu xếp đồ đạc liền tay. Những đồ đạc xếp trong thùng giấy sáng sớm soạn rồi, chủ yếu là sách cùng quần áo, còn có những thứ vụn vặt tích góp trong ba năm qua, có ba cái thùng xếp ở trong phòng.


      Trầm Diêu mới vừa lấy hai thùng nước tắm, sau khi tắm rửa xong ra thấy Đồng Ngôn dán hộp giấy, dùng hai chân kẹp lấy hai bên, cố gắng đem hai bên hộp giấy ép lại, dùng băng dán dính lên.

      Băng dán trong suốt, dưới ánh sáng vàng mỏng của ngọn đèn trong phòng ánh lên những vệt trắng mỏng manh.

      ràng là đóng gói đồ đạc để về nhà luôn vậy mà có làm công khai trực tiếp như vậy… làm cho người ta cảm thấy đố kị.

      “..nhanh đưa hộ tớ cái kéo .” Đồng Ngôn lên tiếng kêu Trầm Diêu giúp đỡ.

      “Cậu phải ngày kia mới dọn dẹp sao?” Trầm Diêu than thở câu, “Trọng sắc khinh bạn, cậu lại muốn nhanh chóng trở về Bắc Kinh, đến khi cậu trở lại đây tớ cũng ra nước ngoài du học rồi.. Cố phu nhân, Cố tiên sinh của cậu cũng chạy được, nhưng người bạn thân nhất của cậu chạy đó.”

      Roẹt tiếng, Đồng Ngôn kéo dài băng dán dính lên thùng giấy, “ ấy biết nấu ăn, thể để ấy ở nhà mình quá lấu. Cậu ngoan ngoãn chút , đợi đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông có thể tới Bắc Kinh tìm tớ chơi, tớ chịu trách nhiệm về khoản ăn ở cho cậu.”

      “Cố Bình Sinh ít nhất cũng 29 tuổi rồi mà? Để cho tớ tính chút…” Trầm Diêu đưa kéo cho , “Các cậu ám độ trần thương từ học kỳ , ở bên nhau cũng là học kỳ , cũng đúng, học kỳ này cậu mới với tớ là ở cùng nhau, kỳ đại đa số thời gian của ta đều ở bên cạnh người cậu. Đồng Ngôn vô kỵ, cậu cảm thấy 28 năm trước của ta làm sao mà sống sót qua được hả?”

      Đồng Ngôn gì, đem băng dán dán lên thùng giấy, lấy tay chà qua chà lại, làm cho miếng băng dán đó càng thêm chắc.

      Đợi cho đến khi đứng thẳng người lên, mới bỗng nhiên , “28 năm trước của ấy rất đáng thương.”

      “Đáng thương?” Trầm Diêu biết là nên học nên cười, “Sinh viên học viện y Pennsylvania, sinh viên luật học viện hoàng gia Luân Don, tớ cảm thấy dù thế nào chăng nữa cũng là người có chỉ số thông mình cao, dưới cách nhìn là người sinh viên trong nửa năm của ta ta là người rất quan tâm và biết chăm sóc người khác nhưng sau đó còn gì nữa, à đúng hời hợt cũng tốt. Người đàn ông của cậu nếu như đáng thương những người như chúng ta cũng chỉ có thể ngày ngày ôm bồn cầu mà khóc thôi…”

      Đồng Ngôn cười gượng hai tiếng, “28 năm trước, ấy có tớ đương nhiên là đáng thương rồi.”

      Thuận lợi thi xong môn vật lý cuối cùng.

      Trước đó hai ngày gửi những chiếc hộp giấy kia, việc chuyển phát cũng rất thuận lợi, có người nhắn lại cho , Cố Bình Sinh ở nhà nhận được mấy thùng giấy kia rồi.

      hỏi có cảm thấy ngại khi mang nhiều đồ về nhà như vậy ?

      rất nhanh nhắn tin lại : Đồ đạc của phụ nữ bọn em bao giờ cũng nhiều gấp 7 đến 10 lần so với đàn ông bọn , năm trước giúp Bình Phàm thu dọn hành lý, có khoảng chừng 20 cái thùng, đó chính là đồ dùng mà ấy dùng suốt bốn năm ở nước . nghĩ tới Cố phu nhân tư tàng ba năm mà chỉ có ba cái thùng giấy này thôi.TK

      Đồng Ngôn cười tắt điện thoại, biết khẳng định là sắp ra ngoài, hoặc là đường tới sân bay. Rất nhanh có thể gặp được rồi, sau đó còn có năm thực tập, tốt nghiệp rồi làm

      Tính toán tương lại như vậy, hẳn là có cơ hội gì mà lại rời khỏi thành phố đó nữa.

      Lúc trước khi dứt khoát thu dọn hành lý, cầm giấy trúng tuyển trong tay cũng chưa từng nghĩ tới, có ngày bản thân mình cam tâm tình nguyện trở lại thành phố sinh ra mình như thế này. thậm chí nghĩ tới, đợi cho chính mình ở thành phố Thượng Hải này có việc làm cùng chỗ ở ổn định về đem bà nội đưa tới đây, rời xa Bắc Kinh cùng những con người những việc ở nơi đó.

      Nhưng ngắn ngủi năm, tâm tình hoàn toàn thay đổi.

      So với Cố Bình Sinh những gì mình trải qua có lẽ còn tốt hơn nhiều so với . Nếu là , nhìn thấy được người mẹ của mình tự sát ngay trước mặt mình, sau đó gặp dịch SARS, tổn thương trong thân thể đến trong lòng đều lớn như vậy, khả năng biết sống tiếp như thế nào. Còn có rất nhiều chuyện trong năm tháng qua vẫn được giấu kỹ, rồi về người cha của .

      Mơ mơ màng màng liền ngủ như vậy, cho đến khi tỉnh ngủ tiếp viên hàng bắt đầu thông báo cho biết máy bay sắp tới thủ đô Bắc Kinh, độ ấm dưới đất bây giờ là như thế nào… Máy bay thuận lợi tiếp đấn, mở điện thoại ra, có tin nhắn đến của .

      Cho biết vị trí cụ thể nơi đứng chờ.

      Dãy nhà ở cửa ra vào số 3 này quá lớn, cũng may năng lực miêu tả của Cố Bình Sinh vô cùng tốt, theo lời rất nhanh có thể nhìn thấy . mặc chiếc áo phông Polo đen ngắn tay, cùng với chiếc quần Short đen ngắn tới đầu gấu, rất tràn đầy khí thế tuổi trẻ đến nỗi cả hoa mắt rồi.

      vụng trộm bước hai ba bước tới, vốn định khiến vui mừng, nghĩ tới lập tức bị Cố Bình Sinh phát .

      Cách đơn giản nhất là làm người da mặt dày, chạy tới, bổ nhào vào trong lòng , “Nơi đông người mà thân mật như thế này, cảm giác như thế nào?” Cho nên ở nơi đông người có người nào đó khoe ra thói hư tật xấu của mình, mà Cố Bình Sinh tất nhiên là rất đáng giá được khoe ra rồi.

      “Rất tốt.” xong, gương mặt bỗng nhiên kề sát lại, cúi đầu trực tiếp chặn lấy môi của .

      Sau vài giây im lặng, nghiêng đầu, lần nữa ngậm chặt lấy môi . Khi đưa tay lên ôm lấy cổ , Cố Bình Sinh lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn , cố ý hạ giọng, “Về nhà rồi sau.”

      Đồng Ngôn cảm thấy như đàn quạ đen bay đầu, ý tứ rất ràng, là cố ý đùa giỡn mà.

      Phản ứng của còn chưa kịp phát tác liền bị ôm vào trong lòng, ra phía ngoài hành lang.

      “Em tới toà án thực tập được ?” Cố Bình Sinh vừa vừa hỏi , “ an bài vị trí thực tập ở tòa án cho em rồi, như vậy khi em tốt nghiệp xong có lẽ có thể trực tiếp ở lại đó, loại công việc này có vẻ rất thoải mái.”

      làm sao mà biết em muốn công việc thoải mái chứ?” Đồng Ngôn cố gắng biện bạch, “Lỡ may em muốn làm công việc hành chính làm thế nào?”

      “Trước hết hãy làm quen với công – kiểm – pháp , sau này đối với em mới có lợi được.”

      (Công – kiểm – pháp : Công an, kiểm sát, tư pháp)

      Đồng Ngôn nghe như vậy lại có ý kiến gì nữa.

      Hai người vừa vừa xong chuyện thực tập, bước cũng chậm rãi thong dong.

      giống với cảnh tượng của những người vội vàng ở xung quanh, hai người bọn họ đều khó có được cơ hội như ngày hôm nay, có gì chờ ở phía trước, cứ tiến bước về phía trước, chuyện gì rồi cũng cách giải quyết của nó. khoác lấy cánh tay phải của , tựa vào người , tùy ý nhìn về phía chiếc máy bay bay lên cao ở phía bên kia tấm cửa kính.

      Có lẽ có công việc thoải mái cũng tốt.

      Bỗng nhiên phía sau có người gọi , phát TK rất ràng. quay đầu nhìn lại, người đàn ông kéo theo hành lý của mình, điều dưỡng rất tốt nên đại khái chỉ có thể đoán ra người này vào khoảng tầm 50 đến 60 tuổi mà thôi. Ánh mắt kia cùng với ánh mắt của Cố Bình Sinh rất giống nhau.

      Trong lòng lộp bộp tiếng, dám tiếp. Cố Bình Sinh theo động tác của nhìn lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia.

      Rất nhanh , “Xin chào.”

      Xa lạ nhưng cũng rất lẽ phép giống như chào hỏi người lớn tuổi quen biết vậy.

      “Khi nào về nước? Chuẩn bị dạy ở Bắc Kinh luôn sao?” người đàn ông kia .

      Đáng tiếng có bất luận người nào trả lời câu hỏi đó của ông ta, sau chút im lặng ngắn ngủi, vẻ mặt người đàn ông kia cũng dịu dàng xuống nhìn về phía Đồng Ngôn, “Đây là bạn của con?”

      “Là vợ của tôi.” rất bình thản mở miệng giải thích.

      “Chào con.” Người đàn ông kia vươn tay ra nhìn Đồng Ngôn, “Ta là cha của Cố Bình Sinh, Đổng Trường Đình.”

      Đồng Ngôn nghĩ tới gặp mặt như vậy, lại có đoạn đối thoại như vậy, cầm lấy tay Đổng Trường Đình, “Con là Đồng Ngôn, Đồng Ngôn vô kỵ, Đồng Ngôn ạ.”

      Vừa rồi theo như cách kêu tên từ phía sau như vậy, thoạt nhìn người cha này biết chuyện Cố Bình Sinh thể nghe được. Nhưng từ ba năm tự mình chống chọi với bệnh SARS kia đến nay cũng bảy năm rồi, cũng tính là đoạn thời gian ngắn, hai người cho tới bây giờ vốn có gặp qua nhau sao? có rất nhiều nghi hoặc, nhưng ở nơi này thể hỏi, chỉ có thể làm như biết chuyện gì.

      Giới thiệu cách đơn giản, giống như gặp mặt gia đình của người vậy.

      Đổng Trường Đình giống như rất cảm kích tươi cười lúc này của Đồng Ngôn, bắt đầu tới số chuyện mà chẳng liên quan gì tới bọn họ. Nào là ông ấy vừa từ Hồ Bắc trở về, làm phẫu thuật gan gì đó, nghĩ tới máy bay hạ cánh lại nhìn thấy bọn họ. Khi ông ta chuyện cũng ngẫu nhiên hỏi Đồng Ngôn chút vấn đề, đều là những vấn đề rất đơn giản bình thường, giống như bao nhiêu tuổi, làm gì.

      Đồng Ngôn chưa bao giờ nghĩ mình là người mặt lạnh khi đứng trước mặt những vị trưởng bối của như vậy, rất sợ Cố Bình Sinh vui, nhìn trưng cầu ý kiến.

      khẽ cười cười, sờ đầu của . Động tác đơn giản , xem như là ngầm đồng ý.

      Đồng Ngôn thả lỏng tâm tình, cẩn thận trả lời vấn đề này.

      May mắn về đề này trả lời cũng rất nhanh, may mắn thay cũng có người đại diện vội vàng tới đón người chữa cháy cho ai đó, “Chủ nhiệm Đồng, xin lỗi, rất xin lỗi, biết vị lãnh đạo nào tới sân bay, đường cao tốc bị chắn trong vài giờ.” Người đại diện kia vừa xong, vừa thân thiện tiếp nhận mấy vali hành lý, rất nhanh cùng Cố Bình Sinh bắt tay chào hỏi.

      Sauk hi hàn huyên vài câu, hai người trước mặt này giống như người xa lạ chứ phải là cha con, rút cuộc cũng mỗi người ngả.

      Giao thông trong nội thành bị kiểm soát, đến khi về đến nhà cũng buổi chiều rồi. Đồng ngôn ở máy bay có ăn qua giờ cơm trưa nhưng vẫn còn đói bụng, cho nên việc làm đầu tiên khi bước vào nhà chính là vọt vào phòng bếp, đem rau xanh trừng già cùng chân giò hun khói trong tủ lạnh lấy ra, cắm nồi cơm mới, lại đổ cơm vào trong nồi làm cơm rang cho . Trong tiếng đảo chảo rồi tiếng dầu xôi, đem rau xào cùng với cơm đưa cho , lại dùng khăn lông lau khổ tay vừa rửa, muốn vào phòng bà nội.

      “Bà nội ra ngoài rồi.” Cố Bình Sinh kéo trở về, “Bà đến nhà của mấy dì là học sinh cũ của bà chơi, sau giờ cơm tối mới về.”

      Đồng Ngôn cảm thấy rất kỳ lạ, “Bà làm sao mà biết hôm nay em về mà ra ngoài rồi?”

      Cố Bình Sinh vẫn như cũ vừa ăn cơm vừa chậm rãi đoán, “Người già có vẻ có kinh nghiệm hơn, biết cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.” quay lại bếp lấy cái chén, ngồi đối diện với , lấy cơm rang ăn cùng .

      Nhìn ăn, Đồng Ngôn rút cuộc cũng nghĩ ra việc, đem ba thùng giấy ở trong góc phòng khách kéo ra nơi sang sủa rồi mở ra, bắt đầu kế hoạch đem quần áo giặt sạch lần, rồi bỏ vào trong tủ quần áo. Trong ba cái thùng giấy thùng chuyên bỏ những đồ vụn vặt, Cố Bình Sinh bưng chén cơm ra phòng khách, vừa ăn vừa đánh giá những đồ đó, “Con thú bông này đẹp, giống như là nhìn thấy ở đâu rồi? Là em mua lúc học đại học à.”

      phải, con thú này quý như vậy. Đây là con thú bông của Trầm Diêu, ấy thích bộ truyện tranh của em, bắt em phải đổi cho ấy…” Đồng Ngôn đem mấy con thú bông ra hết, tự hỏi xem có nên giặt sạch hết .

      “Truyện Tranh?”

      “Cậu bé bút chì, em có đủ bộ.”

      trả lời vấn đề cách đơn giản như vậy, chuyển nơi ở vất vả như thế nào mọi người cũng biết, mang cái gì cũng có thể mang sách, nhưng lúc trước khi thi đến Thượng Hải, trong hành lý chỉ có đủ bộ truyện tranh cậu bé bút chì. Ngày nhập học đầu tiên mọi người đều giống nhau, mang sách giáo khoa cùng từ điển bỏ lên kệ sách còn chỉ có tập truyện tranh đó.

      Cũng bởi vì hành vi khác lạ đó mà Trầm Diêu đối với nhất kiến chung tình, thế sống chết cùng muốn chết chung với .

      Sau này Trầm Diêu thầm mến nam sinh, bỗng nhiên muốn tập truyện này. Trầm Diêu liền cưỡng ép lấy con thú bông đẹp nhất đắt nhất của ấy để đổi, hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt nhưng sau mười phút nghĩ lại đem tất cả ném cho Trầm Diêu.
      tại ngẫm lại, giống như chuyện đó xảy ra khi học năm hai đại học nhưng sao lại cảm thấy lâu như vậy chứ?

      nghĩ đến lai lịch của những quyển truyện đó, nhịn được cảm thán câu, “Khi đó rất đơn thuần, lấy trọn bộ cậu bé bút chì, giống như là tài sản lớn nhất mà bản thân mình có vậy.” Ở dưới ánh mặt trời, ánh mắt của giống như ngọn sóng đay lay động, nỗi nhớ buồn bã.

      Hạnh phúc tại khiến rất thỏa mãn rồi. Cũng quản sau hạnh phúc này là vực sâu bao nhiêu, có thể vượt qua được hay .

      Đây là Đồng Ngôn.

      Theo như lời của Cố Bình Sinh ốm đau sở dĩ đáng sợ là vì nó chỉ tra tấn chính mình mà còn tra tấn chính những người nhà, những người luôn thương mình. phải là chưa từng trải qua, cũng phải chưa bao giờ chứng kiến như bao người, vì vậy tốt nhất là cần để ý. Thậm chí sớm hạ quyết định, kết hôn, thậm chí cho bản thân mình cơ hội để tìm người bạn , bởi vì vì mình mà chịu khổ.

      Đáng tiếc, thế giới này là có người con mang tên Đồng Ngôn.

      vẫn còn ngồi xổm trước thùng giấy, đem mấy thứ lặt vặt lấy ra, vừa cân nhắc xem nên để ở đâu.

      cúi đầu nhìn , cũng lâu lắm rồi có ăn cơm làm, tay nghề của cũng tăng lên rất nhiều, ràng chri là món ăn đơn giản, nhưng rất thơm, cả sắc cả hương vị đều rất cầu toàn. ấm áp này khiến cho đôi tay của cũng dần dần ấm áp lên.

      “Em tại cũng rất đơn thuần.”

      cười, tựa vào cánh cửa thủy tinh bên người , tiếp tục ăn nốt phần cơm rang còn trong chén.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 46 : Cố tiên sinh của (1)

      Kỳ nghỉ hè dài ngày của qua, bắt đầu cuộc sống của thực tập sinh.

      Đều phải là cái kiểu thực tập cho có, cũng phải có rất nhiều việc phải làm nhưng có thể nhìn thấy hai loại hình mà thường xuyên bắt gặp đó là đương hoặc là người đại diện.

      Học sinh mới của Cố Bình Sinh rất đáng .


      Lần đầu tiên tới trường học chờ tan lớp, bị bọn họ trêu chọc cho đến mặt đỏ tai hồng. Vào buổi chiều đó, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, rất nhanh đám sinh viên chạy ùa ra, vây xung quanh .

      dựa vào làn can, đứng cách đó xa nhìn , cho đến khi nhìn thấy chính mình mới lập tức làm mặt quỷ.

      “Thầy Cố, đó là sư mẫu của chúng em sao?” Có sinh viên nữ hỏi .

      Sau khi trực tiếp thừa nhận, đám sinh viên hơn ba bốn tuổi này bắt đầu ồn ào. Vì nghe được, mà nhìn cũng thấy khẩu hình, thế mà bọn họ còn vô cùng hào hứng nào là sư mẫu tốt như thế nào, sư mẫu đẹp như thế nào… nhớ tới lúc trước ở trường học của mình, các bạn học cùng lớp cũng như thế này, đứng ở dưới bục giảng giễu cợt mình vì biết rằng thể nghe được.

      Bây giờ cách lúc đó cũng hơn năm, địa điểm lại cách xa nhau hơn 1400km rồi.

      vẫn là thầy Cố trước đây, luôn mặc áo sơ mi trở thành thầy Cố khiến cho người ta mê muội.

      “Em có nhớ có người từng với em, giảng viên đại học và bác sĩ là hai việc làm dễ dàng bị dụ hoặc nhất. xem, hơn 30 năm tương lai của sau này vẫn vĩnh viễn gõ đầu học sinh, về nhà ngày nào cũng nhìn phải người vợ có nhan sắc phai dần theo số tuổi tăng kia, có cảm thấy dao động hay ?” ngồi ở sofa, đem chân gác lên đùi , “Hơn nữa đàn ông dễ dàng già như vậy…”

      Cố Bình Sinh nghe xong lời dài của , nhướng mày cười cười, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

      Thế nhưng để ý nỗi buồn lo vô cớ của .

      vốn là hay giỡn, nhìn thuận theo thời thế như vậy, rất hài lòng mà tiếp tục dùng chân cọ cọ chân của . Đợi cho đến khi rút cuộc nhìn lại chính mình, mới buông bài kiểm tra trong cuộc thi tư pháp xuống, chống tay hai bên eo, nhích sang cạnh , “Nếu có sinh viên nữ nào giống như em cũng thích như vậy phải làm sao?”

      Vẻ mặt của giống như trở nên nghiêm túc hơn, suy nghĩ lát, bỗng nhiên cảm thán , “Có lẽ là rất có khả năng.”

      “Rất có khả năng?” Đồng Ngôn im lặng nhìn .

      “Khoa luật của trường học này khá lớn, tại nhìn lại học kỳ cũng phải tiếp xúc với sinh viên của chín lớp, nếu như theo lời của Cố phu nhân mà tính xác suất xem ra rất nguy hiểm.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, chỉ dạy lớp cũng vài sinh viên nữ thích rồi…”

      “Nhưng mà trước khi bắt đầu khóa học ở mỗi lớp đều cho bọn họ …not available.”

      Not Available.

      Đâu là câu lý giải. cười rất thỏa mãn, “Cố tiên sinh, ngày mai muốn ăn cái gì? Thỉnh thoảng cứ cầu, cần khách khí.”

      gật đầu, “Để suy nghĩ cẩn thận , giữa trưa mai cho em.”

      Đáng tiếc người định bằng trời định, Đồng Ngôn từ tòa án về nhà, chuẩn bị cơm tối gần 7h30, vẫn còn chưa có về nhà. Bà nội luôn nghỉ ngơi sớm, bình thường đều là khoảng năm sáu giờ là ăn cơm, đến chín giờ là nghỉ. nhắn ba bốn tin nhắn cho Cố Bình Sinh, có người trả lời lại, đành phải với bà nội là trong trường của có việc chưa thể về được.

      Nhưng biết vì sao luôn có chút bất an trong lòng.

      Đến khoảng tám giờ, chung quy vẫn là được yên, qua loa với bà nội rồi lấy cớ ra ngoài. Từ khi bắt đầu ngồi lên xe ngừng gọi điện thoại cho , ngồi lên xe taxi được 10 phút điện thoại của bỗng nhiên có người nghe, “Alo, là… vâng, là sư mẫu sao?” Là giọng của giọng nam, nghe vào tai cũng biết là người trẻ tuổi.

      “Uh, là tôi.” Đồng Ngôn trả lời, thở sâu hỏi, “Có phải là thầy Cố xảy ra chuyện gì rồi ?”

      hỏi xong, đợi bên kia trả lời, rất nhanh hỏi lại, “Có phải là bị té xỉu ? Bây giờ ở trường học ? Hay là ở trong bệnh viện.”

      “Ở bệnh viện.” Nam sinh kia cũng sợ sốt ruột, rất nhanh , “Vài sinh viên nam bọn em đưa thầy tới bệnh viện, thầy Cố cũng vừa mới tỉnh…” Trong đầu vang lên tiếng on gong, giọng trong điện thoại trong nháy mắt như xa ngàn dặm nghe được gì, trong chốc lát lại như sát bên người khiến cho người ta muốn tránh.

      Đại khái là biết được ở đâu, rất nhanh tài xế taxi chuyển hưởng, thẳng tiến đến bệnh viện kia.

      Khi Đồng Ngôn tới nơi, có mấy cậu sinh viên vây quanh giường ngủ của , lo lắng nhìn . vị bác sĩ tính là lớn tuổi lắm, cầm phim chụp X-quang, vẻ mặt có chút kỳ quái, “Trước kia có bị bệnh gì ? Phim X- quang này….”

      Toàn bộ lực chú ý của đều nằm người , căn bản thèm để ý bác sĩ xem phim X-quang gì.

      Nếu có tình huống gì, khẳng định đều là di chứng của căn bệnh kia để lại.

      “Severe Acute Respiratory Syndromes.” Cố Bình Sinh xong, nhìn thấy đứng ở bên giường, khóe miệng nhếch lên, cười cười. SARS, bác sĩ theo bản năng đơn giản hóa từ này, giật mình nhìn tấm phim X-quang trong tay.

      cậu sinh viên theo bản năng lui ra phía sau từng bước,rất nhanh lại ý thức được hành động của chính mình, cúi đầu.

      Cậu sinh viên đứng ở cuối giường, Đồng Ngôn nhìn ràng hành động của cậu ta.

      “vậy là được rồi, cơ tim thiếu dưỡng khí nên khiến tim đau thắt. Tuần rồi mưa có vẻ nhiều, lại oi bức, vài năm trở lại đây cậu hẳn đều bị như thế này đúng ? Thời tiết oi bức ẩm ướt như thế này phải rất cảnh giác, mùa hè mưa nhiều, độ ẩm lại lớn, cần phải tận lực giảm bớt hoạt động…” Bác sĩ biết bệnh sử của bệnh nhanh, rất nhanh liền hiểu được nguyên nhân của bệnh.

      Rất nhanh hoàn thành xong những việc cần làm, lại hỏi câu, “Lúc trước chữa bệnh ở bệnh viện nào? Lúc bị SARS ấy.”

      “Là bệnh viện Hiệp Hòa.”

      “Hiệp Hòa?” Bác sĩ nhớ lại mới , “Lúc trước, bệnh viện Hiệp Hòa được xem là bệnh viện có hiệu quả trị liệu thành công tốt nhất, cậu được đưa tới đó cũng rất may mắn, cậu ở gần đó sao?” Cố Bình Sinh giống như còn chưa có khôi phục hoàn toàn, chế được hô hấp của chính mình rồi mới , “Tôi lúc đó là bác sĩ ở đó.” Biểu tình trước sau như , vẫn rất bình tĩnh.

      Ánh mắt cậu nam sinh vừa né tránh kia lại vút sáng nhìn lại phía .


      Cậu nam sinh kia chỉ hơn Đồng Ngôn khoảng bốn năm tuổi, cũng còn tuổi hiểu được căn bệnh kia như thế nào.. Chính là khi nghe được Cố Bình Sinh từng là bác sĩ có chút kinh ngạc, dáng vẻ ngưỡng mộ giống hệt Trầm Diêu năm đó.

      Dù sao vừa học vừa học y, nghe qua cũng người đáng ngưỡng mộ.

      Chỉ có cậu sinh viên kia, tuy vẫn còn nghe nhưng hành động rất quá đáng.

      Cuối cùng cũng bởi vì quá muộn, Cố Bình Sinh cầu mấy sinh viên kia về nhà, Đồng Ngôn vừa ngồi ở bên cạnh giường bệnh, vừa nghe hai người chuyện. Lúc còn rất , luôn cho rằng bác sĩ là vạn năng, chỉ cần cho bọn họ biết mình khỏe như thế nào đó, họ cho thuốc uống khỏe lại, thậm chí chỉ cần ông nghe nhịp tim đặt ở người ho khan, lập tức hạ sốt.

      Sau đó từ trung học đến đại học, càng ngày càng muốn bệnh viện.

      Giống như lời khuyên nào cũng đưa ra rồi nhưng đều phản đối. Sau đó lại gặp được , nhất là sau khi trải qua mấy tháng tiến hành cuộc phẫu thuật kia, liền tìm tòi thêm tin tức ở mạng, hiểu được nhiều lại có chút cảm khái. Đại khái là khi gặp những cơn dịch bệnh lớn bác sĩ giống như thiên sứ cứu người, đợi cho bệnh dịch qua lại thành kẻ đồ tể áo trắng rồi…

      Thiên sứ có thể chữa bệnh cứu người, nhưng vẫn phải ốm đau vẫn phải chết, cứu được chính bản thân mình.

      Đêm đó Cố Bình Sinh cũng có chịu ở lại bệnh viện, bác sĩ tự mình đưa đến dưới sảnh bệnh viện.

      tại thanh danh của bác sĩ còn bằng những lít dầu mở được khai thác.” Vị bác sĩ kia cười khổ lắc đầu, “Cậu nhìn cậu xem, lại nhìn người bạn học kia của tôi, thực cảm thấy đáng giá.”

      đứng ở đại sảnh vắng bóng người hơn so với ban ngày rất nhiều, biết là nên cười hay nên khóc, chỉ trả lời câu, “Nếu phải vì tình trạng sức khỏe được tốt, tôi nhất định lựa chọn trở lại bệnh viện, bạn học kia của hẳn cũng trả lời giống như vậy thôi.”

      Hai người vừa ra cửa, Đồng Ngôn rút cuộc cũng lộ ra vẻ mặt rất lo lắng nhìn , “ sao chứ? Có cần phải nằm viện quan sát ?” Mặc kệ là phổi có vấn đề hay là tim thiếu dưỡng khí, còn cái gì nữa… bị đau tim mà té xỉu. Trái tim có vấn đề, cũng có thể xem như là lớn nhưng cũng có thể xem là cản bản có biện pháp để tự mình giải quyết vấn đề này.

      Cố Bình Sinh còn có trả lời, liền nhìn về phía sau .

      theo tầm mắt của quay đầu nhìn lại, nghĩ tới cậu sinh viên kia vẫn còn ở đây.

      “Thầy Cố…” Cậu sinh viên kia tiếng phổ thông phải là tốt lắm, “Em từ nghe mọi người qua về bệnh SARS, Quảng Đông cũng là nơi dịch bệnh lan tràn tới cho nên…” Cố Bình Sinh qua vỗ vỗ lên cái gáy của cậu nhóc rồi , “Nhanh trở về trường học , thầy Cố là người có vợ, nếu ký túc xá đóng cửa có trách nhiệm thu nhận em đêm nay đâu.”

      Cậu sinh viên kia giống như muốn gì rồi lại thôi, lúc rời vẫn mang vẻ mặt áy náy như cũ.

      Khi về đến nhà hơn 12h đêm, Đồng Ngôn lo lắng cho , chịu phân phòng ngủ nữa, vội vàng tắm qua loa rồi vào thẳng vào phòng của .

      thích mặc áo ngủ, mỗi lần khi ôm ngủ, đều có thể cảm giá nhiệt độ của cơ thể so với bản thân còn thấp hơn nhiều. Đồng Ngôn nằm lát, phát căn bản là có ngủ, ngồi dậy xoay người mở đèn bàn, “ Mấy ngày nay trởi mưa lớn cả ngày, lại nóng nữa, em chỉ cần ở trong phòng điều hòa cảm thấy khó thở rồi, có muốn lên trường xin nghỉ phép vài ngày ?”

      Cố Bình Sinh nheo mắt lại, nhìn ngồi trước ngọn đèn bàn, “Được.”

      nghĩ nghĩ chút rồi hỏi , “Trước kia có đôi khi phải lên trường, lại trong nhà có chuyện, có phải là cảm thấy trong người được khỏe ?” Khi chuyện, đưa tay đặt ở ngực của , muốn thử cảm giác nghe nhịp tim đập của , lại tìm tìm được cách. chậm rãi thử, nhưng lại hiểu được sao mà ngực mình cũng thoải mái, giống như là bi cảm động lây vậy.

      Cố Bình Sinh đặt tay trái ở sau đầu, cứ cười như vậy nhìn .

      dạy em bắt mạch như thế nào ?” bỗng nhiên .

      “Chờ ngày mai em từ tòa án về dạy em.” tùy tay cầm lấy chiếc đồng hồ đầu giường, nhìn thời gian, “ gần hai giờ rồi, em buồn ngủ chưa?” xong, với tay tắt đèn.

      giữ chặt tay , rút cuộc ra việc khiến áy náy cả đêm , “Em phải là người vợ tốt, cái gì cũng biết hiểu, cũng dám hỏi. Trừ bỏ mỗi ngày nấu cho hai bữa cơm, cái gì cũng đều phải để cho làm.”

      Ngay cả khi bỗng nhiên té xíu, nhập viện làm kiểm tra, cũng là người đến cuối cùng.

      có kinh nghiệm trong xã hội, chưa từng có gia đình hoàn thiện, thậm chí biết làm sao để làm người vợ tốt, biết rằng mỗi ngày sau cánh cửa kia từng việc của gia đình bình thường đến tốt cùng là như thế nào.

      “Trừ bỏ kiếm tiền, cũng biết làm như thế nào để làm người chồng tốt, hơn nữa, kiếm tiền cũng được tính là nhiều…” Cố Bình Sinh nắm lấy tay , đặt ở ngực của mình, còn với , “Em tại phủ định những gì mà em có, mọi thứ lien quan đến em, căn bản đều là vì . Ngôn Ngôn, rất ích kỷ, biết thân thể mình rất yếu kém nhưng vẫn kiên trì muốn ở bên cạnh em.”
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 47 : Cố tiên sinh của (2)

      Lời của vẫn luôn ghi dấu trong lòng .

      Chỉ cần rảnh rỗi, nghĩ đến những lời này của Cố Bình Sinh.

      Lời của ăn khớp như vậy, cũng biết gia đình mình có rất nhiều vấn đề, nhưng vẫn muốn ở bên , giống như kéo xuống nước cùng vậy. Nếu thân thể của khỏe mạnh có lẽ còn có khí lực cùng gánh vác mọi chuyện, nhưng bây giờ thân thể như vậy lại để cho ở bên cạnh đối diện với mọi chuyện, phải rất ích kỷ hay ?


      “Buổi sáng tới nhà tù, cảm giác như thế nào?” thực tập sinh ngành luật đứng ở kia mở lò vi sóng, để cặp lồng đựng cơm vào trong, “Em là lần đầu tiên tới nơi đó, ban đầu còn cảm thấy nơi đó nhất định rất khủng bố, nhưng tới lúc rồi mới biết, cũng rất tốt, giống như suy nghĩ của em.”

      giống với những gì em nghĩ.” Đồng Ngôn cầm thìa đem đồ ăn được hâm nóng múc ra chén bát rồi để bàn cơm, rồi , “Em phòng giam của nữ, gặp mấy phạm nhân, rất nhiều người đều gọi em là người của chính phủ, chính phủ…”

      nghĩ rằng cảnh tượng trong ngục giam chắc cũng giống như cảnh tượng mà những bộ phim truyền hình hay chiếu, có đường hầm rất yên tĩnh, còn có khí trầm. Trong đó phạm nhân cũng có rất nhiều dạng người, nhưng ánh mắt của mỗi người đó đều chứa rất nhiều câu chuyện xưa.

      Có thể sau lưng mỗi người đó có rất nhiều chuyện xưa, nhưng đến khi nhìn thấy bọn họ, biểu của họ giống như những học sinh tiểu học, liều mạng tranh công, tranh thủ để được giảm án. Đây là điều mà trước kia có nghe mọi người qua, các vị đàn đàn chị tốt nghiệp trong trường đều làm luật sư cố vấn cho những công ty đầu tư lớn, mỗi ngày giải chuyện công việc cũng đều qua điện thoại hoặc những cuộc họp của công ty, giấy tờ cùng báo cáo cố vấn.

      Cho nên chủ yếu chỉ về công việc nơi văn phòng kia, nào là tăng ca, nào là ngày ngày trải qua những gì.

      Ăn qua loa bữa cơm trưa, xuống lầu lấy tư liệu cần thiết từ vị luật sư nơi thực tập, trong đại sảnh có hai người đàn ông mặt ngăm đen theo phía sau vị luật sư kia, trong đó có người chỉ vào người còn lại ngừng rằng là lỗi của ta, làm loạn đến mức cả hai nhà phải lên tòa… Đồng Ngôn qua, muốn lấy tư liệu, vô luận là thái độ hung hăng thế nào cũng nghẹn khuất dám chửi đương , cũng quay lại cười thân mật với .

      Giống như chỉ cần những người từ lầu đó xuống, đều có thể vì bọn họ mà làm chủ.

      có thể thích ứng được việc bị người khác hiểu lầm thân phận như vậy, muốn xoay người ròi , bỗng nhiên liền nhìn đến người giống như từng gặp qua, nhìn rất quen mặt. Trong khi nhớ lại xem từng gặp người này ở đâu ông ta bước tới gần , cười , “Đồng tiểu thư, còn nhớ tôi chứ? Lần trước ở sân bay tôi đón Đổng chủ nhiệm có gặp qua , Đại Lý Thương.”

      rất nhanh a tiếng, “Tôi nhớ ra rồi, ông tới đây có việc gì sao?”

      “Tôi là đến thay người bạn tặng quà thôi.” Đại Lý Thương tươi cười thân thiện, “ làm việc ở đây sao? Vừa tốt nghiệp?”

      từng làm việc qua hay chưa rất dễ dàng đều có thể nhận ra được manh mối, nhanh chóng giải thích, “Tôi chưa có tốt nghiệp, chỉ ở đây thực tập thôi.”

      “Công việc này rất tốt, nơi này cũng rất thích hợp cho con , phiền lụy cũng cần phải cầu người. “ Người đàn ông trung niên trước mặt rất tự nhiên đem đề tài chuyển đến người Đổng Trường Đình, “Lần trước vội tới đón Đổng chủ nhiệm tới hội thảo nghiên cứ, chưa kịp chào hỏi bạn trai của , cậu trai trẻ đó rất giống với Đổng chủ nhiệm, là bác sĩ à?”

      Đồng Ngôn lắc đầu, “ ấy là giảng viên đại học.”

      “A, rất tốt. Cậu ta là thân thích của Đổng chủ nhiệm sao? Theo tuổi của cậu ta có lẽ là quan hệ chú cháu?”

      Đồng Ngôn nghĩ ra quan hệ của bọn họ, nhưng theo bản năng cũng phủ nhận quan hệ của bọn họ.

      Có đôi khi chính là công bằng như vậy, ràng họ chính là đôi cha con đúng nghĩa nhưng cũng có thể thừa nhận. Cố Bình Sinh muốn tiếp xúc, là lựa chọn của , nhưng người đàn ông đó dù sao vẫn là cha của , nên gánh vác nghĩa vụ như thế.

      Có lẽ vì là bác sĩ nên Đại Lý Thương cũng rất muốn chuyện thêm với , cố thể tránh nên chỉ có thể cùng người đó chuyện thêm thời gian lâu nữa. Đứng chuyện phiếm rất lâu khiến dần dần phác thảo ra hình tượng người cha của Cố Bình Sinh, là phó chủ nhiệm khoa thận ở bệnh viên nào đó, đối với những cùng chuyên khoa có chút danh tiếng, có người vợ cũng làm bác sĩ, là chủ nhiệm khoa tìm cùng bệnh viện. Trừ bỏ con cái gì mọi phương diện đều làm cho người ta rất hâm mộ.

      Giờ tan làm buổi chiều bỗng nhiên giao thông bị tắc nghẽn, từ trạm xe bus về đến cửa tiểu khu thấy Cố Bình Sinh vừa chờ vừa đứng ở trước cửa hàng bán hoa quả mà chọn ít trái cây.

      Ông chủ của cửa hàng này rất thích , mỗi lần đều chọn những loại quả ngon nhất tươi nhất cho , nhưng điều này hù rất nhiều người. Khi tới phía sau lưng , thấy bà chủ của cửa hàng vừa vừa làm hành động, dạy làm sao chọn quả thanh long và măng cụt cho ngon.

      Đồng Ngôn giữ chặt tay trái rảnh của , Cố Bình Sinh biết là , quay đầu lại, tiếp tục nhìn bà chủ kia chuyện.

      Cuối cùng bà chủ cũng cân xong, mới nhìn lại .

      “Em ăn thanh long đâu, mỗi lần ăn đều cảm giác được hương vị gì cả….” Đồng Ngôn lập tức ra ý nghĩ chính của mình, “Mua xoài được ?”

      “Xoài rất nóng…” bà chủ cười , “ Vừa rồi dì cũng có với chồng cháu là cháu thích ăn xoài nhưng chồng cháu muốn mua.”

      “Vậy mua ít thôi cũng được…”

      “Tuần trước em mua rất nhiều xoài rồi…” Cố Bình Sinh trả lời gọn gàng dứt khoát, “Tuần sau mới cho em mua lại.”

      còn muốn vài câu, Cố Bình Sinh đưa tiền cho bà chủ cửa hàng, lôi kéo vào trong tiểu khu, hoàn toàn chặt đứt ý định của .

      Sau lại, ngày đó nghe được chuyện về cha của , Đồng Ngôn cảm thấy rất lo lắng nhưng cũng cùng chuyện. Nhưng ra mãi nửa tháng sau, Cố Bình Sinh bỗng nhiên với về chuyện công việc.

      cùng Bình Phàm đều xuất thân từ những người học luật, tự nhiên có rất nhiều bạn bè trong lĩnh vực này.

      Theo như lúc ấy về nước, cơ hội việc làm tốt nhất chính là làm cố vấn cho công ty. Nhưng bởi vì lựa chọn làm giảng viên đại học nên rất tự nhiên mà cự tuyệt lời mời đó, mà vị kia đối với có chút hứng thú, lại là bạn học tốt nghiệp cùng trường, sau này chọn được người nào thích hợp hơn nên chức vị đó luôn để trống cho tới tận bây giờ.

      muốn giảng dạy ở đại học nữa sao?” Đồng Ngôn cầm bàn ủi, biết vì sao bỗng nhiên có ý tưởng này.

      “Hản là còn có thể tiếp tục dạy tại đại học mà…” Cố Bình Sinh giống như suy nghĩ rất chu đáo rồi, “Chương trình đại học cũng có tính là nặng nề gì, cho nên nếu có cơ hội khác vẫn có thể đủ thời gian để làm.”

      Đồng Ngôn cúi đầu, đem áo sơ mi giăng rộng ra, đèm bàn ủi nóng làm mất những nếp gấp áo sơ mi.

      Sau khi ủi phẳng hai ông tay áo, ngẩng đầu tiếp tục với , “Nhưng em cảm thấy thân thể của khẳng định chịu được.”

      biết rất tình trạng sức khỏe của mình, lượng sức của mình mà .”

      Phía sau lưng là cửa sổ thủy tinh nhìn xuống dưới, ở tầng 20 này nhìn ra ngoài đều thấy nhà nhà sáng đèn, nối thành dải sáng dài.

      Đồng Ngôn tiếp tục cúi đầu, ủi nóng áo sơ mi của .

      Ước chừng đoán được chút ý nghĩ của .

      Sauk hi làm ở đây bao lâu số áo sơ mi trong phòng cũng dần nhiều lên, đều từng chiếc áo mà mẹ của giữ lại cho .

      Nếu thân thể của khỏe mạnh lại xuất thân từ học viện y nổi tiếng, quyết định rất dễ dàng. Mặc dù nay thể trở lại con đường làm bác sĩ nếu có chính mình cùng với cuộc sống tương lai như thế nào,muốn thoải mái cũng tính là khó khăn gì.

      Nhưng những điều đó đều là giả thiết.

      Bình thường khi hai người ở bên nhau, đều phải rất để ý, những gì mình có cũng cảm thấy rất phập phồng được thoải mái. Mà thân thể bọn họ còn có nhiều phiền toái cần được giải quyết. Đối với bệnh hoài tử vô khuẩn đầu xương đùi của nhất định còn phải phẫu thuật, mà di chứng của bệnh này cũng liên tục xuất , còn có bà nội tuổi càng lớn, đều cần có người chăm sóc, nhưng cũng biết ra lúc nào nên phải chuẩn bị mọi thứ cho tốt.

      Sau tình đột nhiên phát sinh lần trước, tự hỏi kỹ vấn đề này.

      Ánh mắt Đồng Ngôn nhìn vẫn đứng đó hề nhúc nhích gì, ngẩng đầu hơi hơi khịt mũi, “Được rồi, trước tiên em để cho ra ngoài kiếm tiền. Chờ em khoảng mười năm nữa, mười năm sau em phụ trách kiếm tiền nuôi cả nhà, phụ trách trồng rau và trông hoa .”

      Cố Bình Sinh kinh ngạc mà cười, nhếch khóe môi nhìn .

      Đồng Ngôn giờ bàn ủi trong tay lên, “Cẩn thận bị phỏng bây giờ.”

      lại để ý, khuôn mặt của rất nhanh áp sát vào, chậm rì rì tới trước mặt , lại hù cho sợ tới mức giơ cao tay phải lên, làm cho vật nguy hiểm trong tay mình tránh đụng chạm vào người , lại tạo ra tư thế rất quỷ dị, cùng hôn môi nhưng mà hưởng thụ hết được.

      Sau đó vội vàng đem bảy tám chiếc áo sơ mi treo lên, sau khi treo vào trong tủ quần áo rồi mới mơ hồ nhớ tới trước kia.

      Lục Bắc phải là người ham học, ở lại lớp, đánh nhau, phản nghịch làm cho người ta thể nề hà. có đôi khi cảm thấy khó thở mà chỉ thẳng vào cái mũi của Lục Bắc mà mắng, tại chịu học hành sớm hay muộn cũng có ngày gây chuyện.

      Mỗi khi những lời này Lục Bắc luôn cười hì hì cúi đầu nhìn , nếu em mà như vậy sau này em học luật , về sau em gặp chuyện may em có thể làm luật sư đại diện của lên tòa. nghe vậy biết nên khóc hay nên cười, nhưng đến khi ngẫm lại bất luận Lục Bắc như thế nào, chỉ sợ thể ở bên cạnh

      Khi đó chính mình như vậy, tại như thế này, giống như có biến hóa gì quá lớn.

      Quả khi như vậy, chỉ có bản thân tiếp nhận nó như thế nào thôi.

      Cố Bình Sinh tuyệt đối là người thuộc phái hành động.

      Sáng sớm sau khi dậy, đứng ở trong toilet đánh răng, nhìn qua cánh cửa phòng ngủ được mở nửa có thể nhìn thấy cúi đầu, cực kỳ nhẫn nại cài cúc áo ống tay áo sơ mi, nhìn tới khuôn mặt của , lại chỉ có thể nhìn thấy tay của , động tác đơn giản của như vậy nhìn vào rất thuận.

      Áo sơ mi mặc xong, tây trang cũng khoác lên.

      Cuối cùng là túi xách và khăn. từ trong ngăn kéo dưới tủ quần áo, lấy chiếc caravat cùng với màu khăn, thắt nút lại rồi để vào trong túi xách.

      Sau khi sửa soạn xong, hoàn mỹ chê vào đâu được.

      Làm xong mọi thứ, thậm chí còn có chút nhận ra .

      “Cố tiên sinh, làm cho nghĩ đến bộ phim…” Đông Ngôn đưa cốc nước lên, đem lớp bọt bên môi rửa sạch, tiếp tục , “Roman Holiday, làm cho em nghỉ tới những ngày nghỉ ở La Mã, chẳng qua nơi đó Audrey Hepburn là công chúa lẫn vào nhân gian, mà là đàn ông. ra sau khi tốt nghiệp ở hoàng gia có dáng vẻ như thế này sao?”

      “Nếu lúc đó ở lại bên đó, hoặc là sau khi về nước đến trường học xác thực chắc chắn là dáng vẻ này.”

      Khi chuyện, tựa người vào cánh cửa toilet, đưa tay lau lớp bọt trắng miệng .

      Cố Bình Sinh, Cố Tiên Sinh, chưa bao giờ thấy điển trai như vậy?

      nghiêng đầu, giễu cợt , “Em có phải lập tức trở thành người vợ nhàn rỗi hay , tốt nhất là mua vài con chó, mỗi ngày dắt chó dạo là được rồi?”

      “Loại cầu này rất dễ dàng thỏa mãn…” suy nghĩ chút, khóe miệng mang đậm ý cười, “Tất nhiên là được rồi, việc này cũng làm cho cuộc sống thêm phong phú mà. ví dụ đơn giản, người bạn học vào năm khủng hoảng kinh tế 2008 đó, bởi vì có hạng mục mà công ty bị cưỡng chế phá sản phải nghỉ dài hạn, trong lúc nghỉ ngơi, trước đó công tỷ trả năm tiền lương là 500000 dolla Mỹ.”

      Đồng Ngôn nghe được mà sững sờ, “ làm mà năm còn được chừng đó tiền, nếu như làm việc bình thường…” nghĩ đến chính mình mỗi tháng làm ở tòa án được khoảng ngàn sáu đồng tiền lương, cảm thấy so sánh với người làm cố vấn pháp luật cho các công ty ở bên ngoài chính mình đúng là cái nghề giá rẻ quá.

      Chờ đến khi rời khỏi nhà, Đồng Ngôn cũng chuẩn bị xong đồ ăn trưa, cũng ra cửa.

      Bên ngoài trời mưa lâm thâm, từ xa nhìn thấy nơi bến xe bus có rất nhiều người. vất vả tìm được chỗ trống, thu hồi ô, xe bus cũng đến. Đoàn người xếp hàng lên xe bus rát dài, rất nhiều người nhìn đến tình cảnh này đều nghĩ cần lên chuyến này cũng được, Đồng Ngôn cũng dám trì hoãn, sợ kẹt xe đến muốn nên muốn lên phía trước để lên xe.

      Nhưng khi vừa chen người lên bị người nào đó kéo mạnh cổ tay, từ trong đám người lôi ra ngoài.

      sợ hãi kêu lên tiếng, sợ tới mức quay đầu nhìn lên, Lục Bắc vươn tay, dùng áo khoác che mưa cho , “ có lời muốn hỏi em.”
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 48 : Cố tiên sinh của (3)

      bị Lục Bắc kéo ra ngoài, trở tay kịp.

      Ở nơi rất nhiều người như tiến lên phía trước để lên xe thế này chỉ có hai bọn họ là theo hướng ngược lại. “Em còn phải làm.” Đồng Ngôn nghe được mấy người ở bên cạnh giọng oán giận, muốn giãy ra nhưng được, “Có chuyện gì buổi tối ?”

      xe tới, đưa em làm rồi đường luôn.”

      vươn cánh tay ra, ngăn hai người đàn ông muốn lên xe ở bên cạnh…

      “Gì thế? Mới sáng ra gặp phải tên thần kinh, lên xe còn làm cái gì…” Trong đó có người bị chặn lại rất tức giận, quay mặt lại mắng mấy câu, nhưng bị ánh mắt của làm cho kinh sợ. Đồng Ngôn sợ gây chuyện, rất nhaanh đưa tay kéo lấy tay của , “Người ta cũng đều làm, là chúng ta đúng.” Lục Bắc hé răng gì, tùy tay lau những giọt nước mưa mặt.

      Xe của đậu ở ven đường cách trạm xe bus xa, ra khỏi dòng người, rất nhanh nhìn đến quần áo của ướt từ xuống bật dù lên. Lục Bắc mở cửa xe, ý bảo lên xe, Đồng Ngôn lắc đầu, “Có chuyện gì ở đây , có chuyện gì quan trọng mà nhất định bây giờ phải tìm em?”

      Lục Bắc cũng dự đoán được kiên trì như vậy, cũng miễn cưỡng .

      Xác thực mà chưa có bao giờ miễn cưỡng .

      “Ngày đó ở cửa hàng hoa quả tươi nghe người ta gọi em là Cố phu nhân. Em cùng người kia kết hôn rồi.”

      Đồng Ngôn ừ.

      ta là thầy giáo đại học của em.” Lục Bắc cũng phải hỏi mà chính là trần thuật, “ nhớ lễ Noel năm trước, ở Thượng Hải gặp qua ta.”

      vẫn ừ như cũ.

      “Em ở bên cạnh thầy giáo của mình như vậy có ảnh hưởng tới việc tốt nghiệp hay ?”

      “Còn có năm, thực tập xong là có thể tốt nghiệp rồi.”

      “Em cùng tra ở trong tiểu khu này sao? Bà nội em cũng ở đây sao?”

      “Ừ, là phòng ở mà ấy mua.”

      Lục Bắc hỏi mấy vấn đề, đều hỏi loạn cả lên, hề có kết cấu gì.

      mặc kệ hỏi cái gì, đều thành trả lời, có ý gì là trả lời cho qua loa.

      Cuối cùng Lục Bắc muốn hỏi nổi nữa, lại chịu lên xe, đứng ở bên xe trầm mặc, liền miễn cưỡng đứng trước mặt . Rất nhiều năm trước, khi hai người ngẫu nhiên cãi nhau, Lục Bắc cũng được tự nhiên mà đứng trong tuyết lớn, chịu về nhà cũng chịu nhận sai, cũng đứng trước mặt như vậy, đội chiếc mũ len dày đầu và tay còn đeo đôi tất tay dày, trầm mặc đứng đó dỗi cùng .

      Người trước mắt này là người chiếm phần lớn tâm tư thời niên thiếu của , là người đối xử tốt nhất với xuất phát từ chính nội tâm của .

      Mặc kệ là ở bên cạnh nhau hay là tách ra, chưa bao giờ làm ra chuyện gì tốt đối với .

      Cho nên sớm có quyết tam, nếu có ngày Lục Bắc hỏi về chuyện của , tuyệt đối giấu diếm, đem mọi thứ mà mình biết đều cho nghe. Chẳng qua nghĩ tới lại là vào buổi sáng sớm như thế này, có người mặc chiếc áo tơi đạp xe đạp qua bên người, có người lái xe ô tô qua, lại có người chạy đường để kiếm chỗ trú mưa, mà hai người tẻ tuổi bọn họ lúc này lại đứng im lặng đối mặt với nhau dưới mưa, cùng với những gì xảy ra xung quanh có chút bất đồng.

      “Gần đến giờ làm rồi…” Cố mím môi cười cười, “Em bị muộn làm rồi.”

      ta nghe được sao?” Lục Bắc bỗng nhiên lại mở miệng , “Có phải ta nghe được người khác gì hay ? Thanh gì cũng nghe thấy?”

      Vấn đề này ra rất bất ngờ.

      Đồng Ngôn có lập tức trả lời.

      Sau đó chợt nghe thấy , “Có buổi tối đến đây ký hợp đồng mua nhà, thấy ta ở trong cửa hàng hoa quả tươi chọn trái cây, vốn muốn chào hỏi cùng ta lại phát ta căn bản nghe được chuyện. Sau đó em làm về.”

      buổi tối.

      Kỳ mùa hè này, nóng nhất là hai tháng kia , vừa mới bắt đầu thời gian nghỉ hè. Hơn phân nửa thời gian của Cố Bình Sinh đều ở trong nhà nghỉ ngơi, mỗi lần đường kẹt xe, hoặc là tan làm muộn, đều bộ xuống cửa hàng hoa quả tươi ở dưới lầu chờ . Cho nên theo như lời Lục Bắc là có buổi tối, chính là hình ảnh thường gặp nhất trong hai tháng qua, “ ấy trước đây bị bệnh, sau này ảnh hưởng đến thính lực.”

      “Cho nên em biết ta nghe được nhưng còn muốn ở bên cạnh ta?”

      “Em đương nhiên biết được ấy nghe được, ngày đầu tiên ấy dạy qua.” Ngữ khí của Đồng Ngôn rất thoải mái, “Trừ bỏ khuyết điểm này ra, mọi lĩnh vực ấy đều rất giỏi, đối với em cũng rất tốt, rất rất tốt.”

      Lục Bắc hé răng, chẳng bao lâu trước kia ở trong mắt Đồng Ngôn cũng là cái dạng này, Khuyết điểm gì cũng đều quan trọng, chỉ biết Lục Bắc rất tốt, đối với ấy rất tốt mà thôi…

      muốn ở trong tiểu khu này?” Đồng Ngôn lại hỏi , “ cảm thấy như vậy có được ?”

      trầm mặc lát rồi mới với , “Đây là phòng ở mà Phương Vân Vân mua, ở đây, em yên tâm .”

      Hôm nay vận khí của tốt lắm, muốn chạy nhanh khỏi nơi này, vừa vặn có chiếc xe taxi dừng lại bên người. Bác tài xế taxi muốn giúp khách của mình mở cửa ngồi lên xe, nhanh chóng mở cửa xe phía sau, ngồi vào. Sau khi chạy xa, ngay cả bác lái xe cũng đều nhìn ra được ít manh mối, cười hỏi này có phải cùng bạn trai cãi nhau hay , sao lại nhẫn tâm như vậy, tự mình bắt xe rồi?

      Đồng Ngôn cười phải, chính là bạn học cũ.

      Khi đến tòa án, chị thư ký vẫn hay mang thực tập sinh như tìm hiểu mọi thứ vừa mới chấm dứt thẩm vấn hai phạm nhân, nhìn bộ dạng chật vật thể chịu nổi của , người quần áo dính nước mưa dính sát cả vào người cảm thấy rất kỳ quái, hỏi làm sao mà mưa lại lớn như thế chứ, quần áo đều ướt hết rồi? Đồng Ngôn lại khó có thể được rằng chính mình đứng ở dưới mưa rất lâu, cơ bản là bị gió thổi tạt nước mưa lên hết người làm quần áo ướt nhẹp, chỉ hàm hồ , “Mưa rất lớn ạ.”

      “Trời mưa mùa này rất dễ bị ốm, trong ngăn tủ của chị có quần áo thể dục, em cầm thay …” Chị thư ký cười cười chụp lấy bả vai của , “Dù sao cũng đến muộn tận dụng da mặt dày chút, cần phải xin phép đâu.”

      được đâu.” Đồng Ngôn dùng mấy xấp giấy ăn lau quần áo, “Quần áo thể dục thể mặc được đâu, ở trong văn phòng nhìn qua rất bắt mắt, xin phép cũng được, em còn muốn có thành tích thực tập tốt, có đầy đủ phương tiện về sau còn kiếm tiền nuôi gia đình chứ.”

      Người bình thường có thể vào tòa án thực tập có người nhờ vả cũng là họ hàng thân thích, chị thư ký nghĩ là giỡn, lấy máy sấy ở trong ngăn kéo ra đưa cho , toilet sấy tóc, đem sổ sách tư liệu cần đưa cho sửa sang để ở bàn.

      Từ khi bắt đầu ra ngoài làm việc, thời gian Cố Bình Sinh ở nhà càng ít.

      có đôi khi tan làm sớm ở tòa án, khi xe bus tới trường học hoặc là ghé qua văn phòng của đợi về. Dần dần những người ở tòa án cũng biết việc này, đều nhịn được mà cười người vợ thời đại mới, như những nhà khác khi còn trẻ đều là bạn trai lái xe tới đón, khi lớn tuổi chút rồi kết hôn tan tầm đều vội vàng đón con tan học.

      Duy chỉ có , trở thành người phụ nữ tuyệt vời còn tồn tại như thế.

      Bắt đầu bước vào tháng 11, các thực tập sinh đều có cuộc thi thảo luận thư pháp để kiểm tra thành tích.

      tùy rằng ngoài miệng nhưng trong lòng lại thể nào yên lặng được. Coi như là có tư chất nhưng căn bản cũng có khả năng có cơ hội ra làm ở bên ngoài, cuộc thi tư pháp kia chính là khó khăn mà phải vượt qua.

      Nhanh đến ngày thứ bảy diễn ra cuộc thi kia, Cố Bình Sinh vừa mới được mời tham gia hội thảo nghiên cứu vào thảo luận, là ở thôn Độ Giả ít người ở ngoài thành thủ đô Bắc Kinh.

      Đồng Ngôn lên xác nhận lần nữa thời gian trở về, thời gian diễn ra hội thảo nghiên cứu và thảo luận được an bài, đại khái khi nào lên tiếng, khi nào nghỉ ngơi giữa giờ. Ngày thứ bảy đó sớm tới, vừa nghiên cứu làm thế nào để làm bánh kem và bánh pút đing ngon, vừa tính toán thời gian, phỏng đoán xem lúc này làm cái gì, thân thể của có thể cảm thấy được khỏe hay ?

      Buổi sáng thí nghiệm vài lần đều thành công, thành công đều bị cùng bà nội tiêu diệt.

      Đợi cho khi ăn xong cơm chiều, tính toán thời gian, rất tốt khoảng giờ nữa là ấy về đến nhà. Đồng Ngôn bắt đầu lần nữa làm bánh kem và bánh Pút đing, hoàn thành mọi bước chuẩn bị các nguyên liệu, trộn lẫn vào nhau, cuối cùng cũng đổ chúng vào khuôn đúc, để vào lò nướng.

      sắp về đến nhà chưa?

      nhắn tin qua cho , qua lát cũng nhận được tin nhắn của .

      Là địa chỉ của thôn làng kia, thậm chí còn để lại số phòng, nếu là số điện thoại của sao lại giống như tin nhắn rác vậy.

      dùng mấy giây kinh ngạc, đọc tin nhắn hai lần, hiểu được ý tứ của . May mắn rằng tin nhắn thứ hai của cũng được gửi tới : Vừa rồi là địa chỉ thôn ở, Cố phu nhân có 30 phút trang điểm cho mình, mang theo ít quần áo dùng cho đêm nay cùng nhu yếu phẩm, đến nghỉ ngơi cùng Cố tiên sinh. TK
      Ngữ khi là rất thoải mái.

      hỏi : Như vậy bà nội ở trong nhà làm sao bây giờ.

      Bình thường cũng cần chú ý tới những nơi yên tĩnh như thế này, hai ngày này chúng ta ở lại đây tận hưởng thế giới của hai người. Cố phu nhân, em còn có 29 phút.TK

      Thoạt nhìn sớm an bài tốt rồi.

      Còn tính toàn như vậy, từ khi trở về sau cuộc thi, hai người vốn có cùng nhau rời nhà lâu ngày, hơn nữa có qua đêm ở bên ngoài, tuyệt đối được gọi là đôi vợ chồng mẫu mực điển hình đứng đầu ở nơi tiểu khu này… Nay đột nhiên Cố Bình Sinh an bài cái như vậy khiến cho có chút trở tay kịp, cũng may chỉ là ngày đem, lấy hai cái túi thu dọn này nọ, dặn bà nội có người đến chăm nom cho bà, sau đó vội vàng ra ngoài.

      Trước khi , vẫn quên đem bánh kem và bánh Pút ding mới làm đưa cho .

      Thôn Độ Giả này cũng phải là thôn quá quen thuộc, đường hơn phân nửa người đều dùng tiếng phổ thông chuyện.

      Bởi vì là dãy biệt thư đơn độc so với bên ngoài, nhân viên làm việc thấy địa chỉ di động của lập tức an bài lái xe đưa qua. Phần lớn những người được bác tài đón qua đều là những người tới nghỉ phép, lên xe cùng với chính là đôi tình lữ còn rất trẻ tuổi, vẫn thầm , cậu trai trẻ còn cầm đủ các loại sách tuyên truyền để tìm nơi có thể câu cá, lại ngừng nào là để cho em thời khóa biểu học Yoga. Cuối cùng hai người suýt nữa bởi vì mấy quyển sách này mà trở mặt, cậu trai trẻ kia bèn thở dài, đem tiếng của các loại của động vật đều mô phỏng lại rất giống, ước chừng năm sáu phút sau, kia rút cuộc cũng hừ tiếng rồi cười rộ lên.

      Dịu dàng đến mức thản nhiên như vậy, xe toàn bộ đều là hương vị như vậy.

      Đợi cho đến khi xe dừng ở nơi Cố Bình Sinh ở, nhảy xuống, nhìn đèn đuốc sáng trưng trong khắp dãy biệt thư, hít vào hơi sâu.

      Vừa rồi nghe nhân viên công tác giới thiệu, khu biệt thự này có bốn dãy phòng để cho khách thuê nghỉ ngơi.

      Với bốn mươi căn phòng nhóm nhân viên chuyên phục vục, túc trực 24h, có thể gọi điện thoại cầu bất cứ lúc nào.

      Phòng của Cố Bình Sinh là ở tầng , dọc theo con đường đá vụn uốn lượn, đứng trước cửa phòng, nhìn số phòng trong điện thoại chút, xác nhận là đúng phòng, sau đó mới gửi tin nhắn cho : ánh trăng tối nay rất đẹp, rất thích hợp bỏ trốn.

      Tin nhắn gửi nhưng căn phòng vẫn yên tĩnh như cũ.

      Đồng Ngôn bước lên vài bước, dán lỗ tai lên cửa phòng, nghe tiếng vang bên trong. có thanh gì, cũng có tiếng nước, như trong qua khe hở nơi cửa có thể nhìn thấy ngọn đèn sáng, hẳn là phải có người mới đúng chứ. Chỉ nghĩ như vậy thôi, hưng phấn cùng chờ mong của bắt đầu giảm dần xuống, bất an ngày càng mạnh, lại ức chế thể làm gì được.

      Đầu óc của trống rỗng vài giây, sau đó lập tức bỏ hai túi xách xuống, lấy ra mấy cuốn tuyên truyền cùng danh bạ gì đó, mở ra tìm điện thoại trung tâm phục vụ khách hàng.

      Ánh sáng quá mờ, chỉ có thể ấn mở khóa điuện thoại, dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại tìm dãy số điện thoại của trung tâm kia.

      Trang thứ nhất có, trang thứ hai rồi trang thứ ba, trang thứ tư…cả mấy chục trang cũng có, sổ tay tuyên truyền cũng có…

      Tất cả đều giới thiệu đủ loại hoạt động, đa phần đều làm cho người ta phát điên, càng muốn xem cẩn thận càng hoảng, căn bản biết chính mình sợ cái gì. Nhịp tim đập cũng gấp gáp hơn, ở ngực cảm thấy đau nhói, đến cuối cùng chân cũng nhuyễn xuống, đứng vững, bây giờ người còn sức sống tựa vào cửa, cố làm cho chính mình bình tĩnh, sau đó ngón tay lại run lên, lật lại sổ tay giới thiệu lần nữa…

      cắn môi, ngừng với chính mình rằng phải trấn định, Đồng Ngôn trấn định nào.

      Bỗng nhiên chút ánh sáng duy nhất của còn.

      Ánh mắt của bị bàn tay che lấy.

      “Là , vừa rồi muốn ra ngoài đón em, nhầm vào con đường khác…” Giọng của Cố Bình Sinh dán ở bên tai của , hơi thở có chút khó khăn, sau đó đưa tay ôm lấy rồi , “ sao, có việc gì đâu, cần phải dọa chính mình thành như thế này.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :