1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TRỌNG SINH PHẾ HẬU: YÊU PHI HỌA THỦY - Thủy Du Hàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chiêu nghi (昭儀), vị ngang với Thừa tướng (丞相), tước ngang với chư hầu Vương (诸侯王).
      Tiệp dư (婕妤), vị ngang với Thượng khanh (上卿), tước ngang với Liệt hầu (列侯).
      Khinh nga (娙娥).
      Dung hoa (傛華).
      Mỹ nhân (美人).
      Bát tử (八子).
      Sung y (充依).
      Thất tử (七子).
      Lương nhân (良人).
      Trưởng sử (長使).
      Thiếu sử (少使).
      Ngũ quan (五官).
      Thuận thường (順常).
      Vô quyên (無涓), Cộng hòa (共和), Ngu linh (娛靈), Bảo lâm (保林), Lương sử (良使), Dạ giả (夜者), gọi chung là Cung nhân (宮人).
      Dưới bậc Cung nhân là các hạng thị nữ Thượng gia nhân tử (上家人子), Trung gia nhân tử (中家人子).


      CHƯƠNG 6: PHONG TIỆP DƯ

      Lúc Ngạc Lâm tỉnh dậy Hán Vũ Đế thượng triều rồi, tuy vị phu quân tồi nhưng lại là vị vua tốt. Nàng nhìn thấu tâm tư nhưng cũng phải hiểu muốn làm vị vua tốt lưu danh thiên cổ, chung quy vẫn chưa từng rung động trước nữ nhân nào kể cả Vệ Tử Phu “hiền hậu” của .

      Ngạc Lâm sống kiếp vẫn thoát ly hai chữ ái tình dù đau nhưng vẫn là chấp niệm của riêng nàng buông bỏ được. Kiếp trước tranh tranh đấu đấu cuối cùng vẫn là cái kết cuộc bi thảm, sai lầm nối tiếp sai lầm chung quy vẫn thể trách vô tình chỉ là trách nàng sai người đặt sai tình cảm mà thôi.

      Dù biết thể thích ai đó nhưng trong thâm tâm nàng vẫn muốn có được tình của , trở thành chấp niệm khó có thể bỏ xuống của nàng. Tuy rất khó làm rung động nhưng nàng vẫn muốn thử lần dù sao nàng cũng còn gì để mất.

      Từ đây con đường quyến rũ hoàng đế đại nhân của Ngạc Lâm chính thức bắt đầu, sắp tới hoàng cung chắc chắn phen phong ba đây.

      Sau khi suy nghĩ hồi đầu óc nàng thanh tỉnh lên ít, giọng khàn khàn cất tiếng gọi Kiều vào giúp nàng rữa mặt. lát sau liền nghe thấy tiếng ken két của cánh cửa, Kiều bước vào cùng cung nữ lạ mặt. Ngạc Lâm cũng hỏi ngay mà để các nàng hầu hạ nàng rửa mặt xong rồi mới đưa mắt nhìn Kiều chờ nàng Thu giải thích, Kiều thông minh thấy chủ tử đưa mắt nhìn nàng liền lên tiếng giải đáp thắc mắc:

      “ lúc hoàng thượng rời liền bảo Lâm công công phân phó thêm vài cung nhân cho chúng ta người còn chủ nhân cung sao có thể chỉ có nô tỳ hầu hạ được. chủ tử nô tỳ thấy hoàng thượng rất sủng ái người đó”. Nghe Kiều xong Ngạc Lâm cũng để ý là mấy chỉ lạnh nhạt hỏi lại như có như .

      vậy sao?”. Thấy chủ tử thế Kiều liền hiểu Ngạc Lâm cần câu trả lời liền ngoan ngoãn giúp chủ tử chải đầu búi tóc.

      Thấy Kiều định búi tóc cho nàng Ngạc Lâm liền :

      “ búi đơn giản thôi” nghe chủ tử thế Kiều liền dạ tiếng rồi tiếp tục công việc. Chừng canh giờ sau Ngạc Lâm chỉnh tề yên vị ngồi chính điện nghe cung nhân mới thỉnh an.
      “ nô tỳ Thu thỉnh an chủ tử, chử tử cát tường” cung nữ quỳ bên trái Ngạc Lâm .

      “ nô tỳ Thu Ngân thỉnh an chủ tử, chử tử cát tường” cung nữ kế Thu .

      “ nô tỳ Thu Nguyệt thỉnh an chủ tử, chử tử cát tường”.

      “ nô tài Tiểu Lý Tử thỉnh an chủ tử, chủ tử cát tường”.

      “ nô tài Tiểu Lộc Tử thỉnh an chủ tử, chủ tử cát tường”.

      Tầm mắt Ngạc Lâm lướt vòng qua những cung nhân quỳ trước mặt nàng rồi cất tiếng :

      “ các ngươi vào Minh Nhạc Cung Thu chính là chủ tử của các ngươi. Bổn cung bạc đãi các ngươi, nhưng nếu để bổn cung phát kẻ nào có tà tâm kết quả tự gánh lấy.”.

      “ nô tỳ/ nô tài cẩn tuân lời dạy của nương nương.” Chúng cung nhân đồng thanh đáp.

      “ tốt, lui ra ”.

      Kiều lúc này lòng vô cùng hứng khởi chạy phân công những cung nhân mới, thầm nghĩ tốt chủ tử nàng cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.

      Bận rộn nửa ngày Kiều liền bảo Thu chuẩn bị cho ngọ thiện cho chủ tử. Rất nhanh Thu liền bưng các món để bàn thỉnh Ngạc Lâm dùng bữa. Nhìn những món ăn bàn Ngạc Lâm liền cười nhạt, đúng là khi được thánh sủng hơn hẳn lúc thất sủng.

      Dùng ngọ thiện xong bỗng nghe Kiều chạy vào có thánh chỉ đến. Ngạc Lâm liền chỉnh trang lát liền ra ngoài tiếp chỉ.

      “ phụng thiên thừa nhận hoàng đế chiếu viết Triệu sung y Triệu thị dịu dàng đoan trang tài hoa nổi bật rất được lòng trẫm phong làm tiệp dư phong hào Mai, ban thưởng hai mươi cây vải nhất đẳng,vạn lượng hoàng kim, năm hộp trang sức cùng cây cầm cổ khâm thử”.


      “ tạ ơn hoàng thượng” tiếp nhận thánh chỉ xong Ngạc Lâm phân phó Kiều ban thưởng cho công công ban chỉ rồi cho tất cả lui ra chỉ lưu Kiều ở lại.

      Kiều đứng bên cạnh Ngạc Lâm cười tủm tỉm :

      “ nô tỳ thấy hoàng thượng sủng ái người đó chủ tử, ban thưởng vô số vật tốt a phải ai cũng được như vậy đâu.”

      “ càng ngày ngươi càng lắm miệng đó.” Thấy chủ tử mắng Kiều liền im lặng.

      Lúc này đây ở Hiên Vũ Cung Hán Vũ Đế cũng rất vui vẻ a, vừa sắc phong Ngạc Lâm từ sung y lên tiệp dư xem như phần quà tặng nàng. Quả đêm qua rất cao hứng khi tìm gặp được tri kỷ như nàng, Ngạc Lâm làm cho có cảm giác rất quen thuộc nhưng cũng mới lạ thể hình dung được. Ngược lại với hoàng đế đại nhân Lâm công công rất hoảng hốt a, cả buổi sáng đều thấy khóe môi hoàng thượng hơi cong cong liền biết tâm tình tốt nhưng mà cả buổi đều như vậy đó, trách làm sao mà Lâm An sốt ruột.

      Bên ngoài hậu cung cũng phen dậy sóng, người ghen ghét kẻ đố kị Ngạc Lâm lật ngược thế cờ chiếm được thánh sủng. Nhưng cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến Triệu sung y à phải là Mai tiệp dư mới đúng, lúc này nàng vẫn rất vô tâm vuốt ve cây đàn Lưu Triệt ban thưởng cho nàng. Có vẻ tồi Ngạc Lâm nghĩ thầm, haizz nếu ai đó biết được nàng nghĩ như thế liền tức chết cây đàn đó là cống phẩm a là cống phẩm Nam Hạ dâng cho Đại Hán cây đàn rất quý giá có hai.

      Rảnh rỗi Ngạc Lâm liền viết nhạc phổ để giết thời gian, trầm tư suy nghĩ đột nhiên cánh tay hữu lực kéo nàng vào lòng. Ngạc Lâm hơi bất ngờ ngước mắt nhìn người ôm lấy nàng và đương nhiên người đó chính là Hán Vũ Đế ai khác.

      “ nàng làm gì đó? Viết nhạc phổ sao? Đưa trẫm xem nào.” Đưa mắt nhìn cuộn tre viết dở của Ngạc Lâm liền hiểu.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :