1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TRỌNG SINH LÀM THIÊN TÀI DƯỢC SƯ - Nhất Túy Hồng Nhan (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 6: CẶN BÃ ĐÂM CHỌC

      Editor: Juvia
      Beta-er: Chuột Chấy


      "Cha cứ tưởng con có lời giải thích vì sao hôm nay muộn thế mới về!". Tô Điền mặc dù ngồi ghế sofa nhưng ông lại có cảm giác như bị Tô Lê đè nén. Đúng vậy, chính xác là đè nén. Ý nghĩ đó cứ lan tràn khắp đầu ông.

      ràng là ông ngồi, ràng ông sống lâu hơn so với Tô Lê, nhưng ông lại cảm giác mình quá bé. Bản thấy cứ thấy như bị Tô Lê bao trùm cả mọi mặt.

      Từ đấy cho đến nay, Tô Lê đều đều được các trưởng lão trong tộc xem trọng, nó là đối tượng được tỉ mỉ bồi dưỡng. Dựa theo quy củ Tô gia mà , Tô Lê mới chân chân chính chính là gia chủ trong gia đình này! Cho tới bây giờ Tô Điền đều chấp nhận này, ở trước mặt người ngoài, ông chính là gia chủ Tô gia! Ông để cho tất cả tài sản rơi vào tay Tô Lê! Cho dù là được trưởng lão bồi dưỡng như thế nào, ông tin cái lão đáng ghét đó bao giờ chết!

      Cái cảm giác lo sợ này thể nào lý giải được. Tô Điền nhất quyết muốn nó xảy ra. Kéo kéo chiếc caravat có chút căng của mình, Tô Điền cởi ra áo khoác vest ngoài, điều chỉnh cảm xúc của bản thân cẩn thận. Ông dự định phải cùng Tô Lê chuyện hồi, đôi mắt của ông hệt như người cha nghiêm khắc nhìn đứa con mắc lỗi lầm. Ông cảm thấy đây mới chính là cảnh tượng mà ông và Tô Lê cần phải có.

      Cơn tức giận của Tô Điền rất cao. Tô gia ông là thế gia về dược học, sản nghiệp về y dược trải rộng khắp đất nước. Mặc dù gia quy tính là quá nghiêm khắc, nhưng đối với con cái trong gia đình cũng rất để ý dạy dỗ, thân là đứa con nhưng lại về nhà muộn, nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài danh tiếng của toàn bộ Tô gia bị hủy hết!

      Tô Lê cười lạnh, khó trách vừa trông thấy Tô Thiển Thiển đứng kế bên, miệng ta còn có nụ cươi vô cùng xán lạn. Nguyên lai đây là đến báo cáo với cấp nha.

      Bọn họ quan tâm mình như vậy, đơn giản là sợ danh tiếng gia định bị phá hủy, về sau gả cho các công tử thế gia khác, có lợi ích đối với bọn họ! Tô Lê cũng hiểu, đối với nhị vị cha mẹ đứng trước mặt này, còn trông mong gì thêm!

      Nỗi hận của Tô Lê đối với bọn họ xâm nhập vào xương tủy. lo lắng cha mẹ sợ mình bị tông rồi bị thương đâu đó người. Trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích là hết!

      Bạch Mỹ Nhan bảo dưỡng gương mặt mình tốt đến nỗi mà mặt bà chỉ có tia nếp nhăn, chính bà cũng vô cùng thận trọng trong từng động tác để tránh ảnh hưởng đến gương mặt mình. thực tế, tuổi của bà rất trẻ, so với Tô Điền bà trẻ hơn mười tuổi.

      Tô Điền năm nay bốn mươi lăm, Bạch Mỹ Nhan mới chỉ có ba mươi lăm tuổi. Chuyện của bọn họ, Tô Lê chưa từng nghe qua. Tô Lê chỉ biết Bạch Mỹ Nhan cũng xuất thân từ thế gia nhưng lại chưa từng trông thấy bà về nhà mẹ ruột lần nào. Tô Lê cũng chưa từng gặp qua ông bà ngoại!

      Nhìn Tô Lê cứ đứng như vậy, chút biến đổi cũng có. Tô Điền nhận thấy mình nhìn lầm, cũng hiểu biết được người Tô Lê.

      "Con nếu còn muốn ở lại Tô gia phải an an ổn ổn học tập cho cha, đến thời điểm cha sắp xếp cho con gả ra ngoài. Nễu con cứ ra ngoài giao lưu với những kẻ lưu manh ngoài kia chừng sinh ra cái thứ tạp chủng gì đó làm mất mặt gia đình này!". Tô Điền cảm giác bản thân như sắp chết vì tức. Ông ở Tô gia có thân phận gì, mọi người đều biết , nếu như để tất cả trông thấy tình cảnh này, chết cười mới là lạ.

      Bạch Mỹ Nhan ngồi bên cạnh cũng hiểu được, trong những năm bà ở Tô gia cũng chỉ sinh được đứa bé Tô Lê này, nếu như Tô Lê chịu tranh thủ vì bà, đời này bà còn trông cậy vào cái gì nữa chứ! Dựa vào Tô Điền ư? Bạch Mỹ Nhan ngay cả nghĩ cũng nghĩ tới. Trong lòng Bạch Mỹ Nhan có tính toán của riêng mình, vô luận là gả cho người nào, lúc phân chia tài sản nhất định phải cho bà xen vào để phân chia.

      "Tô Lê, nghe lời mẹ , con nên cách mấy người kia xa chút. Học ở Thiển Thiển, nó rất ngoan ngoãn".

      ra Bạch Mỹ Nhan cũng từng rất ghét Tô Thiển Thiển, bà cho rằng Tô Thiển Thiển là tạp chủng của Tô Điền và người đàn bà khác sinh ra, cho nên Tô Điền mới mang nó về từ nhi viện. Cho đến ngày khi Bạch Mỹ Nhan giám định ADN, xác định Tô Điền và Tô Thiển Thiển có bất kì mới liên hệ nào, Bạch Mỹ Nhan mới bỏ địch ý với Tô Thiển Thiển.

      Bởi vậy nên bà đối với Tô Thiển Thiển có chút áy náy, lần này nếu so với Tô Lê, chênh lệch lập tức xuất . Thiển Thiển rất ngoan ngoãn, gần giống với kẻ mù. So với Tô Lê rất dễ điều khiển.

      Đảo mắt nhìn về phía Tô Lê trầm mặt, bà muốn thêm bất kỳ điều gì. Vỗ vỗ vào mu bàn tay Tô Điền để ông tiêu bớt cơn tức giận, khến cho ông suy nghĩ có chừng có mực, cần phải hù đến Tô Thiển Thiển.

      Thiển Thiển đúng là đứa trẻ đáng thương.

      "Có nghe ? Con nhìn xem Thiển Thiển kia kìa, rồi nhìn chính con xem, có thấy khác biệt ? Người biết cho rằng con là con ruột cha, người biết chừng còn con là do cha từ đâu nhặt về". Tô Điền huỵch toẹt, mục đích chỉ muốn mắng Tô Lê nhưng ngờ lại đâm trúng chỗ đau của Tô Thiển Thiển. Thoáng cái sắc mặt của Tô Thiển Thiển tái nhợt rất nhiều. là do người ta nhặt về nha. Nhiều năm như vậy mình làm đứa con ngoan ngoãn, rốt cuộc cũng chỉ là đứa con do nhặt được. Người của Tô gia, hoàn toàn coi là người nhà.

      Trong lòng Tô Thiển Thiển rất tức giận nhưng mặt dù là biểu cũng có. yếu đuối cúi đầu, cũng dám liếc nhìn bộ dạng của Tô Lê. Tô Lê hạ mí mắt, ai cũng thể trông thấy tia sáng trong mắt . Mặc dù biết Quân Hàn Vũ có lai lịch như thế nào nhưng so sánh với những kẻ học vấn, những công tử hết chơi rồi nằm tốt hơn rất rất nhiều.

      Tô Lê vẫn gì, mặc kệ người của Tô gia.

      Trông thấy vậy Tô Điền cứ cho rằng Tô Lê rốt cuộc cũng biết sai, tảng đá trong lòng cũng buông xuống được. Ông muốn nghĩ đến bộ dạng con mình ở cùng với bọn lưu manh ăn chơi lêu lỏng, nếu vậy ông bị người ta chỉ trỏ rất thảm, mất mặt đến cỡ nào. May mắn là có Thiển Thiển gọi điện thoại về, báo cáo lại cho bọn họ biết.

      Tô Điền cảm kích nhìn Tô Thiển Thiển thu vào góc, càng cảm thấy rằng mình phải thương nhiều hơn. Bạch Mỹ Nhan cũng thư thái, vẻ mặt dịu rất nhiều.

      Cuối cùng cũng ứng phó xong với Tô Điền và Bạch Mỹ Nhan, Tô Lê toàn thân đều vô lực. Cứ tự nhủ rằng mình đau lòng, nên sớm nhận gương mặt của Tô Điền và Bạch Mỹ Nhan, nhưng tâm vẫn quặn lên đến nhức nhối.

      Tô Lê cuối cùng cũng thả túi xách xuống, trở về phòng của mình. mệt chết được, hôm nay tiêu hao quá nhiều năng lượng, cần phải ngủ giấc để ngày mai con sức lên lớp.

      Nhưng thời điểm muốn đóng cửa phòng, biết vì sao Tô Thiển Thiển lại chạy tới, đẩy cửa phòng Tô Lê ra, trực tiếp ngồi xuống chiếc giường mềm mại của .

      Nhìn Tô Lê chằm chằm gương mặt mình, Tô Thiển Thiển chút cũng cảm thấy xấu hổ.

      "Chị hai, hôm nay là như thế nào? Em nghe bạn học cùng lớp , chị hai suýt chút nữa là bị xe đụng". Tô Thiển Thiển trưng ra bộ dáng quan tâm Tô Lê, mắt nhìn kỹ hai cánh tay rũ xuống thân mình .

      là, nếu vướng phải tai nạn xe, vì cái gì đâm chết cái ả này . Nếu như Tô Lê chết, có thể trở thành con duy nhất của Tô gia, đến lúc đó mặc kệ trưởng lão như thế nào, tên cũng có thể nhập vào hộ tịch Tô gia! Đến lúc đó, có Tô Lê, Tô gia cuối cùng cũng rơi vào tay của . Tô Điền? Bạch Mỹ Nhan? Bất quá chỉ là hai kẻ thích hưởng thụ mà thôi, bằng vảo thủ đoạn của , chẳng lẽ đối phó được với họ sao?

      Tuy ác ý trong lòng ngừng nảy sinh nhưng mặt Tô Thiển Thiển lại ngây thơ thuần khiết, Tô Lê nhìn kỹ thuật biểu diễn của Tô Thiển Thiển, trong đáy mắt chỉ toàn mỉa mai.

      Loại kỹ thuật biểu diễn ngu xuẩn này như thế nào lại lừa được trong quá khứ chứ! Ngoài trừ chỉ biết mắng mình ngốc nghếch Tô Lê còn từ nào để hình dung bản thân nữa.

      Đưa tay cầm bài tập số học của mình, thừa dịp Tô Thiển Thiển chú ý, trong bài giải đơn giản thêm vào con số . Tô Lê đưa cho Tô Thiển Thiển. biết , thành tích của Tô Thiển Thiển luôn tốt, hôm nay vì chờ trở lại, chắc chắn bài tập chưa kịp làm. Mà dựa vào tiến độ học tập của lớp F, bài tập tháng trước của chính là bài tập gần đây của Tô Thiển Thiển.

      Quả nhiên hệt tính toán của Tô Lê, Tô Thiển Thiển trông thấy bài tập trong tay , ánh mắt sáng lên môt tia khó thăm dò.

      Tô Thiển Thiển chút khách sáo nhận xấp giải bài tập, đối với học tập chút hứng thú cũng có, nếu cũng vào lớp F. Hôm nay tại thời điểm đến phòng Tô Lê, rất muốn nhìn xấp bài giải này, tính tới tính lui lại tính được Tô Lê lại dễ dàng giao nó cho .

      Gương mặt trắng nõn của Tô Thiển Thiển trở nên vô cùng rạng rỡ. Sau khi ôm Tô Lê, vội vàng cầm xấp bài giải chạy khỏi phòng. Nhìn bóng lưng Tô Thiển Thiển biến mất khỏi hành lang, Tô Lê ngâm khẽ bài hát, tuy biết tên nhưng vô cùng quen thuộc, quay lưng khép lại cửa phòng.

      Trở về phòng mình, Tô Thiển Thiển gấp gáp sao chép bài giải của Tô Lê vào bản bài tập của chính mình...

      Hết chương 6...

      Spoil chương 7: NGƯỢC CẶN BÃ.



      Chương 7: NGƯỢC CẶN BÃ.

      Editor: Juvia
      Beta-er: Elaina


      Ngày hôm sau vẫn học như bình thường, sau khi Tô Lê nộp bài tập, lại nhanh chóng làm tiếp đề thi giáo viên mới giao. phát tốc độ làm bài tập gần đây của mình càng lúc càng nhanh. Mặc kệ là bao nhiêu bài, tốc độ của cũng chưa từng chậm lại. Chương trình học tập của cấp ba vô cùng tẻ nhạt và nhàm chán, hai năm trước phải nắm hết toàn bộ kiến thức toán học, nay lại phải đâm đầu học tiếp ngừng nghỉ.

      Học sinh lớp A làm bài tập rất nhanh nhưng tốc độ của Tô Lê vẫn làm mọi người phải kinh hãi. khí trong lớp rất khẩn trương, người người đều muốn cố gắng vượt qua Tô Lê.

      Đúng là khi Tô Lê đặt xấp đề giải xuống vẫn có ai bắt kịp tốc độ của .

      Đặt cây bút trong tay xuống bàn, Tô Lê ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp ngoài cửa sổ. Tâm tình Tô Lê hôm nay tệ, nhưng ở tòa lầu khác, tại lớp F, Tô Thiển Thiển lại có thư thái như vậy.

      ràng nộp bài tập đúng kì hạn, thế nhưng vì lý do gì giáo viên số học vẫn gọi lên phòng giáo viên chứ? Tô Thiển Thiển khó hiểu, đoán rằng xấp bài tập hôm qua có vấn đề, nhưng vẫn đúng, bài tập ràng là sao chép từ Tô Lê, làm sao có thể xảy ra vấn đề gì chứ!

      Tô Thiển Thiển mang theo nghi hoặc đến phòng giáo viên, trong lúc chưa kịp phản ứng cây thước đầu ! Tô Thiển Thiển đau đến nỗi ngay cả cũng được, ngay lập tức lấy tay xoa lấy đầu mình, nước mắt chảy ròng ròng ngớt.

      Giáo viên số học của lớp F hừ tiếng, khiến cho Tô Thiển Thiển nín khóc ngay lập tức. Nhìn xấp bài tập được giáo viên đặt bàn, trong lòng Tô Thiển Thiển dâng lên dự cảm xấu.

      "Tôi cứ ngỡ cho dù thành tích có kém chút nhưng cũng là học sinh ngoan ngoãn thành , ngờ đâu so với bọn học sinh chỉ biết ăn dọn trong lớp F cũng giống hệt nhau!". Giáo viên lắc đầu, bộ dạng giống như là rèn sắt thành thép.

      Đến lớp F dạy là cái sai lầm lớn của bà, tại nhìn đứa học trò mình xem trọng trở nên như thế này càng khiến cho bà cảm thấy thất bại. Nếu so sánh bà với giáo viên số học của lớp A, đúng chênh lệch như cả dãy ngân hà chứ chẳng chơi.

      Hơn nữa, nghe ở bên lớp A xuất thiên tài luôn đạt được điểm tối đa môn số học, trong lòng bà càng ngày càng ghen ghét nha. Tại sao bà được dạy ở lớp A ngoan ngoãn giỏi giang kia chứ, hết lần này đến lần khác đều đưa bà vào cái lớp F cặn bã này, đáng ghét!

      Giáo viên số học lớp F càng nghĩ càng tức giận, lại cầm thước gõ vào đầu Tô Thiển Thiển. Tô Thiển Thiển lấy tay che đầu nên cây thước trực tiếp đánh vào mu bàn tay trắng mịn của , trong nháy mắt bàn tay hằn lên vết đỏ!

      Trường St. Peter là trường quý tộc, có thể học ở đây, đều là các vị thiên kim công tử của những gia thế có máu mặt ở thành phố N. Tuy gia thế hiển hách vậy nhưng trước khi tiến vào trường tất cả học sinh đều phải ký bản cam kết, vô luận là chuyện gì, giáo viên đều có đặc quyền trừng phạt học sinh mắc lỗi.

      Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến khác biệt của trường St. Peter với các trường quý tộc khác!

      " giáo, em dối, bài tập là tự em làm, sao chép của ai hết!". Tô Thiển Thiển nghĩ giáo viên biết mình sao chép bài tập của Tô Lê nên vội vàng giải thích. muốn bị người khác chê cười đâu!

      Giáo viên số học của lớp F là giáo viên có dã tâm rất lớn, lúc trước chọn lớp F cũng chỉ vì bà muốn tạo thành tích kinh thiên động địa. Nhưng sau này, bà mới biết được học sinh lớp F là bọn 'bùn nhão thể trát tường', có biện pháp nào có thể cải tạo được chúng nó. Cho nên bà thực chính sách khắc nghiệt, chỉ cần có người nộp bài tập tất cả mọi người đều bị phạt theo, còn đối với việc có người làm sai tất cả cũng đều giống vậy, bị phạt rất thê thảm!

      tóm lại, chỉ cần người trong tập thể làm sai chuyện gì, cả lớp cùng nhau ghánh vác hình phạt! chịu sao? Vậy cuốn gói cút khỏi trường St. Peter ngay lập tức .

      Học sinh cũng ký cam kết với trường St. Peter, nếu phục tùng giáo viên bị đuổi khỏi trường.

      Trong lòng Tô Thiển Thiển gấp vô cùng, vất vả lắm mới vào được trường này, để cho bọn nhà giàu kia biết được vị trí và địa vị của bản thân. Nếu mọi người biết chỉ vì mà cả lớp bị phạt đảm bảo rằng, chết rất thảm!

      Giáo viên số hộc hừ hừ mấy tiếng, bà còn chưa chất vấn mà Tô Thiển Thiển tự mình cung khai. ta hình như chưa có hỏi mình tại sao lại đánh ta phải.

      Đem bài tập số học của Tô Thiển Thiển vứt vào thùng rác, giáo viên số học bắt Tô Thiển Thiển về thông báo cho cả lớp chuẩn bị chịu phạt cùng. Sắc mặt Tô Thiển Thiển thoáng cái vô cùng tái nhợt, hiểu làm sao mà giáo viên lại biết mình sao chép bài tập! Suy nghĩ lâu, Tô Thiển Thiển cũng chỉ nghỉ ra lý do! Đó chính là do bài giải mà Tô Lê làm hết sức tốt, đạt điểm tuyệt đối, nay đều đem chép từ xuống dưới, với năng lực học tập bình thường của thích hợp nên giáo viên mới nghi ngờ !

      Nhưng theo Tô Thiển Thiển biết, thành tích của ta chê vào đâu được, nhưng đối với môn số học chắc chắn thể nào đạt được điểm tối đa. Này là như thế nào? Tô Thiển Thiển thể nghĩ được. Nhưng nay phải gấp gáp bàn giao hình phạt với cả lớp, Tô Thiển Thiển cũng đành tạm gác lại vấn đề này.

      Trước đây đó có trường hợp, có học sinh sao chép bài tập bị giáo viên số học phát được, trong lúc tức giận bảo cả lớp sao chép bài đó ngàn lần, sau đó trong vòng ngày, tất cả phải nộp lên đầy đủ, học sinh sai phạm đó cuối cùng bị đình chỉ thôi học! Lúc trước trông thấy việc đó của học sinh kia, Tô Thiển Thiển còn cười hì hì châm chọc mấy lời, bây giờ nghĩ lại, chuyện này phát sinh người mình, Tô Thiển Thiển cảm thấy vô cùng kinh khủng!

      Rời khỏi phòng giáo viên, Tô Thiển Thiển trong lòng rất rối loạn, nếu để cho người lớp F biết rằng mình vì sao lại bị phạt chung, nhất định sống bằng chết, đến lúc đó, ngay cả trường St. Peter cũng khó có thể ở lại được. Trong lớp F đều là con nhà giàu, bọn họ chỉ nhìn thân phận mà nhìn người. Thân phận cao bằng bọn họ sao? Vậy chuẩn bị mà bị đùa bỡn đến chết !

      Trong đầu Tô Thiển Thiển ngừng tính toán, bước vào lớp học, vừa mới định mở miệng , nữ sinh đứng lên ngăn chặn lời , cười tủm tỉm nhìn chằm chằm ngừng!

      "Ai da, bạn Tô Thiển Thiển làm sao vậy, trán bạn tại sao giống như đóa hoa thế kia, đừng là bị giáo viên số học đánh á nha! Này, bạn muốn hại chúng tôi đấy à?". Nữ sinh trưng ra vẻ mặt khoa trương, lời Tô Thiển Thiển vốn đên khóe miệng, trong lúc này đều bị nữ sinh trước mặt chặn trở ngược về.

      "Tần Vi Vi, bạn đừng có quá đáng!". Tô Thiển Thiển sắc mặt tái nhợt, làm sao bây giờ, Tần Vi Vi nhất đinh là biết trước chuyện này, ta nhất đinh là đoán ra chính mình hại cả lớp bị phạt.

      Nữ sinh có tên gọi Tần Vi Vi xoay người lại, đối với đám bạn học tán loạn trong lớp, vỗ tay cái, ngay lập tức toàn bộ mọi người đều quay lại hướng về phía . Nữ sinh có mái tóc ngắn màu đỏ như rượu vang mỉm cười tươi tắn.

      "Các bạn thân mến, bạn Tô Thiển Thiển bây giờ làm hại chúng ta bị phạt, chúng ta nên đối với bạn ấy như thế nào bây giờ?".

      ra là Tần Vi Vi chính là mà Tô Lê gặp ngày hôm qua ở trạm xe!

      Tần Vi Vi vừa mới dứt lời, lon nước chuẩn xác trực tiếp đập vào mặt Tô Thiển Thiển! Dấu bầm đỏ bừng, gương mặt trắng nõn của Tô Thiển Thiển càng thêm ràng.

      Tô Thiển Thiển ngay cả câu cũng thể , cũng thể khóc. Bởi vì biết, nếu mình khóc càng bị chỉnh thảm hơn!

      Tần Vi Vi đánh ánh mắt khinh thường về phía gương mặt nén nước mắt của Tô Thiển Thiển, lâm vào đường cùng cũng vẫn quên giữ hình tượng nha! sớm chướng mắt con này lâu rồi, trong lớp đều câu lấy bọn nam sinh, sớm muộn gì ta cũng xưng bá ở lớp F. Nếu để cho ta thực được ý đồ này, Tần Vi Vi cuối cùng chắc chắn bị đào thải khỏi lớp. Hôm nay chỉ là mới bắt đầu, biết rằng con này ý thức được lớp F phải thứ dễ chơi!

      Có người đầu tiên ra tay, người thứ hai, thứ ba cũng có. Lon nước liên tiếp bay về hướng Tô Thiển Thiển. Trong lòng ta bây giờ chỉ có cỗ gận thể bùng nổ được.

      biết tại sao bài tập lần này của Tô Lê lại tốt đến vậy!

      Bị lon nước đập vào mặt biết bao nhiêu lần, mặt Tô Thiển Thiển sưng phồng lên. Bất quá đây chỉ là khởi đầu mà thôi, nữ sinh lớp F được mệnh danh là ác ma của trường St. Peter, chỉ cần các ta muốn đùa bỡn người nào cho dù kẻ đó có trốn đến đâu cũng chạy thoát.

      Từ trò chơi tưới trong toilet đến trò vây đánh, xoa bóp ầm dập cánh tay , khiến ngay cả thời gian cầu xin cũng có!

      Nhắm mắt lại thừa nhận hãy mọi trừng phạt, bọn nam sinh lúc trước gần gũi với Tô Thiển Thiển ai dám đến giúp đỡ ta, trong suy nghĩ của bọn họ, nếu như Tần Vi Vi lên tiếng, ai giúp Tô Thiển Thiển giải vây chính là muốn gây với .

      Cho nên khi câu kia được Tần Vi Vi ra, đến bây giờ đều ai dám giúp Tô Thiển Thiển.

      Cho nên, trước khi tan học, người Tô Thiển Thiển đều là vết thương. Bám chặt đồng phục của chính mình, để cho người bên cạnh phát ra dấu vết, Tô Thiển Thiển thiếu chút nữa ngay cả mặt cũng chôn xuống ngực.

      Cùng Tô Lê trở về Tô gia, trông thấy khuôn mặt bình thản của Tô Lê, Tô Thiển Thiển hận thể tự tay bóp chết ta. Dù sao trong chuyện này, Tô Lê cũng liên quan ít.

      Hết chương 7...
      Spoil chương 8: QUÂN HÀN VŨ XUẤT !
      thuyt thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 8: QUÂN HÀN VŨ XUẤT
      Edit & Beta: Juvia

      Cho đến sáng ngày hôm sau, dấu đỏ mặt Tô Thiển Thiển cũng chưa tiêu trừ. Phải cầu xin Tô Điền hồi, Tô Điền mới gọi điện cho giáo viên cuat xin nghỉ. Cho nên hôm nay đến trường, chỉ có mình Tô Lê.

      Trong mắt trường St. Peter càng thêm hoa lệ, Tô Lê deo túi xách, bước từng bước trầm ổn. vào trường, hình như bầu khí giống yên tĩnh như thường ngày, nếu bình thường xíu tiếng ồn cũng có.

      Lầu học của lớp A, hôm nay có chút ồn ào.

      Tựa như là tất cả mọi người đều chen chúc ngoài hành lang, nữ sinh có mà nam sinh cũng có, bất quá số lượng nữ sinh nhiều hơn chút đỉnh. Tô Lê ngước mặt nhìn lớp học của mình ở tầng trệt, bỗng dưng trước mắt lên hình ảnh, trong giây lát trừng lớn mắt.

      như thế nào đây. Từ khi Tô Lê sống lại cho tới bây giờ, thời gian qua đoạn dài. Coi như là gặp phải các bạn hồi cao trung , Tô Lê cũng có tâm tình vui vẻ mấy, cho đến khi người này xuất .

      Truyền kỳ trong giới y học kiếp trước của thành phố N, cũng tính là đồng môn của Tô Lê. Mặc dù Tô Lê tiếp xúc với nhiều, nhưng tích của , cũng biết ít.

      Thần thoại trong giới y học khiến người người phải ngưỡng mộ liếc nhìn.

      Theo đồn đãi của giới y học, chỉ cần ra tay, có cuộc giải phẫu nào thành công. Cho dù là có chút danh tiếng như Trình Xa , cũng so sánh được với đầu ngón tay .

      chính là Quân Hàn Vũ.

      Tô Lê liếc cái cũng có thể nhận ra . Mặc dù bây giờ Quân Hàn Vũ chỉ mới mười tám tuổi, nhưng khí chất người vẫn lạnh lẽo như cũ. ràng xung quanh có rất nhiều người, ràng bị ngăn trở bởi đám đông nhưng chỉ cần nhìn qua trông thấy .

      Khóe miệng Tô Lê cong lên nụ cười, chầm chậm bước lên lầu hai.

      lầu hai có rất nhiều người nhưng Tô Lê lại qua rất nhanh chóng. Bởi vì lầu hai là phòng học của lớp A, mà mọi người đều biết Tô Lê của lớp A năm ba. Cho nên khi thấy Tô Lê bước đến, nhường lối cho , để cho dễ dàng bước vào phòng học.


      Trong phòng đầy ắp người. Quân Hàn Vũ đeo túi xách màu xám tro, mặc đồng phục giống như Tô Lê, khác chỗ là đông phục nam sinh. đứng bên cạnh bục giảng, mắt chăm chú về phía trước, biết là nhìn cái gì.

      Rất nhanh, chuông vào lớp vang lên, học sinh vây xem cũng từng người trở về lớp.

      Học sinh năm ba của lớp A đều về chỗ của mình. bục giảng chỉ còn dáng vội vã nhễ nhãi mồ hôi của chủ nhiệm lớp và dáng đứng khoan thai của Quân Hàn Vũ.

      Tô Lê ngồi ở chỗ của mình, dựa vào cửa sổ, ánh nắng hăt vào trông rất sáng sủa. Bạn ngồi cùng bàn kích động ko gì, mắt chớp nhìn chằm chằm Quân Hàn Vũ đứng phía . Đây là nam sinh gây oanh động trường học hôm nay nha, quả nhiên rất đẹp trai.

      Chủ nhiệm lớp hắng giọng cái.

      "Các bạn học, hôm nay chúng ta hoan nghênh bạn học mới vào lớp, bạn Quân Hàn Vũ". Chủ nhiệm lớp là phụ nữ đứng tuổi, tuy vậy bà vẫn ngần ngại chăm chú nhìn Quân Hàn Vũ, trong lòng liên tục thở dài, tai sao con trai mình đẹp bằng, haizzz. [Cái này là do gen di truyền đó >o<]

      Quả nhiên là nha. Khóe miệng Tô Lê cười sâu hơn. là có ý tứ. Chẳng lẽ do kiếp trước được tranh tài cao thấp với Quân Hàn Vũ cho nên ông trời ban thêm cơ hội cho ? Dù là gì cũng phải quý trọng cơ hội này mới được.

      Chủ nhiệm lớp an bày chỗ ngồi cho Quân Hàn Vũ, trùng hợp là phía trước mặt Tô Lê, nam sinh vốn ngời phía trước Tô Lê nhăn mặt đau khổ bị điều chỗ khác. [Hóa ra chị Lê cũng hot lắm chứ bộ =.=]

      Tiết học buổi sáng cứ thế bắt đầu. Mắt Tô Lê liên tục nhìn lên bảng, thế nhưng bóng dáng cao lớ ấy vẫn cứ động mãi trong đầu . Quân Hàn Vũ rất nghiêm túc nghe giảng.

      "Rất thú vị đây!". Tiết ngữ văn buổi sáng vừa kết thúc, giờ nghỉ giải lao giữa giờ, Tô Lê đem sách ngữ văn bỏ vào trong túi, rút ra quyển sách cấu tạo thân thể con người ra xem lại. Bạn học cùng bàn thấy thế đánh mắt sang phía Tô Lê nhìn thử.

      cứ cho rằng bạn cùng bạn rất thích, ai dè vừa lật ra, trông thấy sơ đồ thân thể người liền sợ hãi ném trả Tô Lê.

      Tô Lê tiếc rẻ mỉm cười, cầm lấy quyển sách nghiền ngẫm lại.

      Chưa xem được vài phút, nghe tiếng kêu kinh hãi của cậu bạn cùng bạn , ngầng đầu nhìn lên, ta chỉ ngón tay với vẻ mắt hoảng sợ về phía Quân Hàn Vũ phía trước Tô Lê, Tô Lê nhòm lên, thây trong tay Quân Hàn Vũ cũng cầm quyển sách. Là quyển 'giải phẫu học' mà muốn tìm mấy hôm trước, chỉ là trong phòng đọc sách của có, dự định mấy ngày nữa phòng sách lớn của Tô gia xem sao. Bây giờ nhìn thấy Quân Hàn Vũ cầm trong tay, có lẽ giảm công sức chút.

      Nên biết, phòng sách lớn của Tô gia vô cùng rộng, bên trong có rât nhiều sách y học. Nếu dựa vào sức Tô Lê phải tìm rất lâu.

      "Tô Lê, khẳng định là cậu và cậu ấy là do thiên thần phái xuống thử thách trái tim những người phàm tục như tớ". Cậu bạn cùng bàn kinh hãi quá độ, khiến cho Tô Lê biết gì. Lời của bạn cùng bàn Tô Lê được cả lớp mãnh liệt công nhận trong giây lát.

      Nam sinh kia cũng là người nổi bật trong lớp, thành tích luôn rất tốt, vô cùng kiêu ngạo, nhưng vẫn bị Tô Lê và Quân Hàn Vũ khuất phục. Cảm giác mình quá bình thường.

      "Cần?". Quân Hàn Vũ vốn chăm chú xem sách bỗng quay mặt về phía Tô Lê, chỉ quyển sách tay mình.

      Tô Lê gật đầu, vốn suy nghĩ làm sao để mở miệng mượn sách, tại cần nữa rồi. Cầm lấy quyển sách từ tay Quân Hàn Vũ, bỏ vào túi xách.

      "Cám ơn". hỏi lí do tại sao cho mình mượn sách. Thời điểm trước khi Tô Lê muốn mượn sách, cũng hoàn toàn để ý đến vấn đề này...

      Sau khi Quân Hàn Vũ cho Tô Lê mướn ách quay lên nhìn bảng. Bàn cũng bạn giật mình bưng miệng. Trời ạ, ràng thấy Quân Hàn Vũ cười nha! nhìn lầm nha!

      Sau tiết tư của buổi sáng là thời gian ăn trưa. Tô Lê từ chối lời mời của bạn cùng bàn. Hai ngày nay biết tại sao, cứ đến tối là muốn ngủ sớm, thân thể cũng thường bị mệt. Trong cơ thể cảm giác như bị mất thứ gì đó. cũng thường ăn mặn, kể cả hứng thú ăn cũng có.

      Lấy lọ dinh dưỡng từ trong ngăn kéo ra, đây là thuốc nàng theo trí nhớ mua để bổ sung năng lượng cơ thể. cảm giác trong người thiếu hụt năng lượng, cho nên mới gây ra uể oải, mệt mỏi.

      Bạn học đều ăn cơm, trong phong học chỉ còn mỗi Tô Lê, cũng thấy bóng dáng Quân Hàn Vũ. Vừa đinh mở miệng uống thuốc trong lọ dinh dưỡng, Quân Hàn Vũ từ bên ngoài bước vào, tay còn cầm vật gì đó.

      ly cháo đặt trước mặt Tô Lê. Tô Lê nhíu mi, đây là cho sao?

      "Phải ăn hết nó!". Quân Hàn Vũ mặt biểu cảm nhìn Tô Lê, cho đến khi Tô Lê mở vỏ ly cháo ra, mới trở lại vị trí của mình.

      Là cháo trắng, có thêm món ăn kèm nào! Tô Lê im lặng nhìn Quân Hàn Vũ. như thế nào lại mua cái món này? Cứ để cho ăn như vậy sao?

      "Đồ ăn bên ngoài sạch . Trong trường chỉ còn cháo trắng". Hệt như biết trong lòng Tô Lê nghĩ gì, Quân Hàn Vũ giải thích từng chữ từng chữ ràng, khiến cho Tô Lê cầm chiếc muỗng cũng yên...

      Đúng vậy, St. Peter là trường quý tộc, có thể bán cháo trắng là chuyện kỳ lạ rồi, còn trông cậy thêm món nào nữa đây? Hơn nữ đây phải là bữa sáng... biết nên có cảm xúc như thế nào đây? ly cháo trắng, Tô Lê ăn rất chậm, vội vã. cảm thấy cảm giác biếng ăn của mình cũng giảm rất nhiều.

      Nìn Quân Hàn Vũ tại vị trí của mình chăm chú đọc sách, Tô Lê biết là có gì đó cùng với lúc trước giống nhau. Tỷ như thời gian mà Quân Hàn Vũ xuất .

      Ly cháo cuối cùng cũng được giải quyết trong giờ ăn trưa, cảm nhận được dạ dày có chút ấm áp, thân thể Tô Lê cũng cảm thấy thoải mái. Lẳng lặng học hết chương trình buổi chiều. Đến thời gian tan học, Tô Lê để cho lái xe đứng ở trước cổng đợi mình. Tô Lê bước nhàng, hướng tới căn nhà vắng lặng người lui tới, là hiệu thuốc Đông y.

      Hiệu thuốc cách trường St. Peter xa, bộ chỉ mười phút là tới, dọc đường , Tô Lê nhớ lại thành quả nghiên cứu kiếp trước của mình.

      Sống lại hơn tuần lễ, còn có thời gian viết lại thành quả nghiên cứu. Tô gia quá nguy hiểm, thích hợp bảo tồn những vật này. Mà cũng lo lắng tình trạng bây giờ của mình, lúc này hoàn toàn nhớ tất cả nghiên cứu, cho nên, viết lại tất cả là lựa chọn tốt nhất.

      Về phần lại sao hiệu thuốc, cũng vì thành quả nghiên cứu của mình, đó là cái đơn thuốc! Tô Lê thể lúc nào cũng mang theo đơn thuốc này, cho nên cần phải có nơi cất giấu chúng.

      Mà cái hiệu thuốc kìa... Tô Lê nhàng lắc đầu, giơ chân đá đá phiến đá dưới chân, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, chỉ có thể nghĩ đến nơi đó thôi.

      ...Hết chương 8...

      Spoil chương 9: ĐẾN HIỆU THUỐC, LẠI GẮP TẦN VI VI









      Chương 9: ĐẾN HIỆU THUỐC ĐÔNG Y, LẠI GẶP TẦN VI VI (1)
      Edit: Juvia
      Beta: Elaina


      Hơn mười phút sau, Tô Lê đeo theo túi xách, đứng ở đầu ngõ, từ nơi này, có thể nhìn thấy hiệu thuốc cũ nát nằm sâu trong hẻm.

      Tô Lê dọc theo hẻm tới. Trong hẻm có đây các loại rác thải sinh hoạt, khiến cho Tô Lê nhịn được lấy tay che mũi. Hai phút sau, cuoois cùng Tô Lê cũng đến trước cửa hiệu thuốc.

      Cửa của hiệu thuốc là tám ván gỗ màu đen dày cộm, khép lại, che khuất tầm mắt Tô Lê. nhàng gõ cửa, Tô Lê yên lặng đứng bên ngoài chờ.

      Ba phút sau, cửa gỗ cũ nát mới hé ra khe hở , từ trong khe xuất bóng người, tuy mờ ảo nhưng có thể thấy rằng người đó là người đàn ông. Người đàn ông giương mắt nhìn trái phải. Tựa hồ nhìn thấy Tô Lê, cho rằng có người đùa giỡn, nhanh chóng đóng cửa lại. Trong nháy mắt, Tô Lê vươn tay chặn lại cửa, ngăn lạ hành động của người đàn ông.

      "Chú đầu trọc". Tô Lê có chú ghét thanh của mình giờ. Tuy cố ý nâng cao nhưng giọng của vẫn ngọt ngào. Rất có hương vị của mật ong.

      Thanh này nếu xuất người mười mấy tuổi bảo đảm đó rất vui, nhưng đối với Tô Lê . Thời điểm mà chết ở kiếp trước, gần ba mươi rồi.

      ... ...... .......

      "Em , mình em đến đây thôi sao? Nơi này rất hỗn loạn, hay là... hay là em về nhà nhanh ". Quang Tử Nguyên vuốt cái đầu trọc của mình, khuôn mặt ngượng ngùng đỏ ửng lên.

      Trong lòng Tô Lê cảm thấy rất buồn nôn, người này quả nhiên phụ kỳ vọng, mãi cũng thay đổi. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, lúc đối với nữ sinh đều có sức chống chịu......

      Tô Lê thừa dịp Quang Tử Nguyên chú ý, dùng tay véo véo đùi mình, trong nháy mắt từ chân truyền lên cảm giác đau đớn, khóe mắt liền tràn đầy nước long lanh.

      Lau nước mắt, Tô Lê nghẹn ngào lôi kéo góc áo sơ mi của Quang Tử Nguyên:

      "Chú, cháu có thể vào ?".

      Mặt Quang Tử Nguyên như bị nấu chín lập tức đỏ bừng, chút do dự mở chiếc cửa khéo hờ, lộ ra góc phòng mà chưa bây giờ cho người nào bước vào.

      Tô Lê nhân lúc Quang Tử Nguyên xấu hổ, liếc mắt quét khắp căn phòng. Ừm, quả nhiên giống hệt kiếp trước, chỉ khác chỗ là bây giờ tìm được chứ phải là mười năm sau.

      Hiệu thuốc nếu nhìn sơ qua quả trông rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại đây chính là nơi tụ tập các dược liệu trân quý mà cho dù đào cả thành phố N lên cũng thấy!

      Cho nên cái hiệu thuốc Đông y này cũng phải là nơi tầm thường! Nhưng nếu đem nó so với chủ nhan của nó, tì vẫn còn kém xa.

      Cái tên Quang Tử Nguyên mặc dù nổi trội, bộ dáng cũng đẹp mắt gì. Tô Lê kiếp trước cũng từng hoài nghi có phải đeo mặt nạ hay . Diện mạo của lúc này nếu đem ném vào đám người, chắc chắn rằng dễ dàng tìm được. Nhưng khi nhắc đến biệt danh của , nếu là người trong giói dược học, ai là biết.

      Độc Dược Thánh Thủ, là người làm theo cảm tính, bị bó buộc vào bất cứ gông xiềng nào, là cao thủ trong cao thủ dùng độc!

      Trước hai mươi tuổi Tô Lê cũng biết đến có người này tồn tại thế giới. Loại người này, hăn bị bỏ buộc bởi cái gì, hơn nữa lại có được sức mạnh kì diệu và trí thông minh hơn người. Ít nhất trong lần gặp ở kiếp trước, thuốc mà Quang Tử Nguyên dùng là loại thuốc người biết đến. Có nhiều loại thuốc, mới lần đầu nghe thấy, cũng có loại chưa nghe hay thấy bây giờ!

      Kiếp trước lúc gặp Quang Tử Nguyên bị người khác đánh, bởi vì nhìn thấy tay cầm loại thuốc Bắc nên mới quyết định cứu người. Chỉ là sau này, khi biết được thông tin của loại thuốc Bắc đó, tốn ít thời gian và tinh lực. Cụm từ 'Quang Tử Nguyên phải là người đơn giản' khắc sâu vào trí óc của kể từ lúc đó.

      Nơi trốn của Quang Tử Nguyên rất bí mật, mãi thời gian dài sau này Tô Lê tốn công theo dõi, mới phát ra cái hiệu thuốc này.Cũng phải uy bức dụ lợi* Quang Tử Nguyên trận, mới đống ý cho mỗi tháng đến đay lấy dược liệu lần.

      [Uy bức dụ lợi = uy hiếp + bức bách + dụ dỗ + cho lợi ích]

      Chỉ là biết vì sao sau này Quang Tử Nguyên vô cớ biến mất, Tô Lê cũng tiếp tục đến đây.

      Quang Tử Nguyên ra phía phòng bếp sau sảnh tìm được ít chocolate, hơi hơi thẹn thùng rót ly nước cho Tô Lê, sau đó đưa chocolate cho .

      Tô Lê liếc nhìn ngày sản xuất và hạn sử dụng bao bì của thỏi chocolate, khóe miệng tránh khỏi trận run rẩy. Thỏi chocolate này là đồ quá đát nha... bình tĩnh đem thỏi chocolate đặt bàn trà trong sảnh, Tô Lê ngồi dựa vào sofa, đối diện với Quang Tử Nguyên. uống tách trà hoa lài.

      "Chú có thể cho cháu mượn cây bút với mấy tờ giấy được ?". Tô Lê giống mắt về phía Quang Tử Nguyên, có cảm giác như xuyên thấu tâm can . Điều này ổn.

      Quang Tử Nguyên gật đầu, cũng hỏi lý do là gì, ra phía sau quầy, cầm ít từ giấy thường ngày viết đơn thuốc và cây bút đen, đặt trước mặt Tô Lê.

      Tiếp nhận giấy và bút, Tô Lê cúi bàn trà nghiêm túc viết vẽ.

      Thân thể tuy gầy yếu, nhưng giống như tràn đầy năng lượng, nhanh nhẹn viết đầy mặt giấy.

      Hai phút sau, Tô Lê viết đến mặt bên kia của tờ giấy. Tiếp đến là tờ thứ hai.Tờ thứ hai Tô Lê viết còn nhanh hơn, thời gian chỉ phút. Sau đó là tờ thứ ba, thứ tư, cho đến khi toàn bộ giấy mà Quang Tử Nguyên đem đến đầu bị chiếm đầy chữ, Tô Lê mới ngừng lại.

      Sờ sờ bàn tay có chút đau của mình, Tô Lê lần nữa mới cảm giác mình yếu tới mức nào.

      "Em... em đây là...? có thể xem chút ?". Quang Tử Nguyên có chút chắc chắn. rất hoài nghi mục đích của nữ sinh này, cho nến mới cho nàng vào dò xét tiệm thuốc. Nhưng nghĩ tới, tình của việc lại thoát khỏi suy nghĩ của . Ít nhất là theo biết, mấy tờ giấy tràn ngập chữ kia, có thể là thứ khiến điên cuồng.

      Tô Lê chần chừ chút, từ trong xấp giấy lấy ra tờ mà bản thân xem trọng lắm đưa cho Quang Tử Nguyên.

      mặt trắng của giấy ghi đầy chi chít chữ đen, giống như từ bé viết ra, nhưng này là do chính mắt Quang Tử Nguyên trông thấy, thể lầm được.

      Cần thận nhìn kĩ, hai mắt của Quang Tử Nguyên càng trừng lớn. Nếu như nhìn lầm đây chính là đơn thuốc?! Chắc phải đâu, bé thoạt chừng là nữ sinh mười mấy tuổi, sao lại có thể viết ra nhiều đơn thuốc đến vậy, hơn nữa mấy cái đơn thuốc này...... cảm thấy là lạ sao sao ấy. Nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào đây?

      Quang Tử Nguyên nghĩ mãi cũng ra, mắt lại liếc về phía Tô Lê ngồi đối diện. Tô Lê chỉ cười cười đáp lại. Đém toàn bộ đơn thuốc trước mặt mình giao cho Quang Tử Nguyên.

      "Chú, tạm thời những cái này chú bảo quản giúp cháu nha. Để cám ơn trước nên cháu tặng cho chú đơn thuốc đó, nhưng những đơn thuốc còn lại chú được coi lén nha".

      Ừm, dùng phương thấy khiến cho Quang Tử Nguyên cất giữ những đơn thuốc của , là đúng đắn. Tô Lê xong liền đứng đậy bước , lâu sau Quang Tử Nguyên mới phục hồi bộ dáng sững sờ. Đợi đến lúc bình tĩnh lại Tô Lê đến cửa hiệu thuốc, mới bật dậy chạy bay tới trước mặt Tô Lê, chặn lại.

      Vừa vặn có ý thức được, đơn thuốc mà Tô Lê đưa cho , hoàn toàn có thể dùng để chữa trị các bệnh khó chữa! Hơn nữa lại rất có cơ hội chữa lành bệnh!

      Tô Lê nhìn vẻ mặt chăm chú gần như lóe sáng của Quang Tử Nguyên, mỉm cười, kế hoạch xem như thành công. Quang Tử Nguyên mặc dù là cao thủ dùng độc, nhưng đồng thời đối với các bệnh khó trị cũng rất si mê, cơ hồ mê đến chết sống lại. Cho nên Tô Lê mới dùng chiêu này để thu hút chú ý của , để cam tâm tình nguyện giúp mình.

      "Em , mấy cái đơn thuốc này em thế nào có được? Nếu em cứ như vậy mà rất nguy hiểm! có hôi lang đấy!". Quang Tử Nguyên nghiêm túc chắn trước mặt Tô Lê, Tô Lê vội vàng chu môi, người này biết cách tìm cớ mà...

      "Chú, cháu tên là Tô Lê nha. Còn nữa, mấy cái đơn thuốc này là cháu nghĩ ra, chú được cướp đâu đó. Nếu như chú muốn, về sau cháu thường đến đây".

      Tô Lê nhấn mạnh bốn chữ 'là cháu tự nghĩ ra' cho Quang Tử Nguyên nghe, trong đầu cảm thấy thể tin được, tiếp đó là cảm giác thích hợp. Nữ sinh trước mắt có lý do gì để gạt , nk để khiến cho tin rằng đứa trẻ mới mười mấy tuổi mà nghĩ ra nhiều đơn thuốc như thế này, hơn nữa đều là la những đơn thuốc có giá trị, Quang Tử Nguyên cảm thấy nếu như trời đất lộn ngược lại, mới có khả năng tin tưởng điều này.

      Nhìn về phía biểu cảm mấy tin tưởng của Quang Tử Nguyên,Tô Lê yên lặng vòng qua rời khỏi hiệu thuốc.

      sao, ngày nào đó tin thôi.

      Biết Tô Lê sau này đến nữa, hoài nghi của Quang Tử Nguyên tự động dập tắt, nhanh chóng đóng cửa lại. muốn nghiên cứu kĩ cái đơn thuốc này.

      Từ trong hiệu thuốc bước ra, tâm tình giờ của Tô Lê phi thường tốt.

      ...Hết chương 9...


      Spoil chương 10: ĐẾN HIỆU THUỐC ĐÔNG Y, LẠI GẶP TẦN VI VI (2)

      Chương 10: ĐẾN HIỆU THUỐC ĐÔNG Y, LẠI GẶP TÂN VI VI (2)

      Edit: Juvia
      Beta: Chuột Chấy


      Cảnh vật bên trong hẻm rất dơ bẩn, Tô Lê cau mày bước nhanh khỏi hẻm, chă đến phút, ở chỗ đầu hẻm, nữ sinh dính đầy máu bị tên côn đồ ném xuống cách nàng xa. Gò má của nữ sinh khiến cho Tô Lê cảm thấy rất quen thuộc. Nhìn chăm chú hồi, Tô Lê chú ý tới hành động này của khiến cho tên côn đồ bị chọc giận.

      "Ê, bà tám thối, dừng có xen vào chuyện của người khác!". Nhìn sắc mặt của Tô Lê trầm xuống, tên côn đồ khác lao vào trước mặt mắng. Tô Lê vốn muốn xen vào chuyện này, nhưng sau nghi nghe tên côn đồ mắng, lời này, liếc mắt nhìn về phía cây vợt cầu lông vứt ở chỗ tối, bên cạnh vợt là lon nước uống hết.

      Trong lúc tên côn đồ để ý, Tô Lê dùng tốc độ sét đánh kịp bịt tay, nhặt vợt nắm chặt trong tay mình, chân phải bước ra phía trước bước, đá lon nước lên cao, tay thuận thể nâng lên, đem lon nước 'Păng' tiếng, đánh vào mặt tên côn đồ mới mắng mình!

      "Mẹ kiếp!". Tên côn đồ bất ngờ, bụm bên mặt mới bị Tô Lê đập, ánh amwst Tô Lê tối sầm lại, nhưng lại ra tay. Tên côn đồ bị người tập kích từ phía sau, gậy trúng ngay gáy!

      Nhìn nữ sinh cố gắng đứng lên phía sau tên côn đồ, Tô Lê mới nhớ ra nữ sinh này là người mà gặp ngay hôm qua ở trạm xe.

      Giật giật khóe miệng, Tần Vi Vi vuốt mái tóc hỗn loạn của mình, bị người khác trẻ thù cũng phải lần đầu tiên. Bất quá lần này là do sơ sót, bị người khác tập kích trộm thôi , nay lại để cho ngoan này thấy được nữa chứ.

      là!

      Tần Vi Vi nhịn được muốn tục, nhưng nhìn thấy Tô Lê chăm chú nhìn mình, Tần Vi Vi mới vất vả nhịn xuống. Hành động của Tô Lê lúc đó, làm lòng có chút cảm động, chưa từng có người nào xuất lúc cần. Lại là hai lần nữa chứ!

      "Bạn về sớm chút !". Trông thấy bộ đồng phục của trường St. Peter người Tần Vi Vi, chắc chắn tuổi của ta cũng ngang ngửa , nhưng đối với Tần Vi Vi này, chút ấn tượng trong đầu Tô Lê cũng có. Cũng phải quen biết thân thích gì, Tô Lê chào hỏi xong rồi liền nhanh bước . Tài xế của Tô gia đợi thời gian rồi!

      Híp mắt nhìn gương mặt gần như hoàn mỹ của Tô Lê, Tần Vi Vi chống tay ở đầu hẻm, giọng mang theo chút lỗ mãng:

      " , tên gì, lão nương là Tần Vi Vi cấp ba lớp F, về sau nếu gây họa ở trường, cứ tên của tôi, bảo đảm có ai dám đụng vào !".

      "Tô Lê, cấp ba, lớp A". Bóng lưng của Tô Lê rất đẹp, khiến cho Tần Vi Vi rời hai mắt của mình khỏi người được, dưới ánh mặt trời lúc hoàng hôn, nàng trông thấy như Tô Lê có thêm quầng hào quang chói lọi, hệt như thượng đế hạ phạm cứu rỗi người phạm như .

      Thượng đế? Tần Vi Vi lắc đầu, nếu có thượng đế đời này, là ác ma chuyên thu thập thượng đế.

      cước giẫm lên người tên côn đồ ngất xỉu nằm đất, Tần Vi Vi hừ lạnh tiếng, rời khỏi hẻm.

      Trở lại trường học, tài xế còn chờ . Tô Lê ngồi lên xe trở về nhá. Tô Điền và Bạch Mỹ Nhan thường xuyên vắng nhà, đối với điều này Tô Lê cũng quen. Ngc lại người hôm nay vắng học Tô Thiển Thiển, tại sao hôm nay lại lúc ăn cơm lại thấy bóng dáng.

      Ăn cơm tối xong, Tô Lê trở về phòng mình. Mặc dù áp lực học tập của học sinh cấp ba rất lớn, nhưng tâm tình của Tô Lê lại rất thả lỏng, ngủ rất sớm.

      Đèn ở Tô gia lúc tối tắt hết.

      Trong màn đen có bóng người lén lén lút trèo lên tường vào Tô gia, thân hình của ta rất và gầy, bộ váy trằng muốt tràn đầy vết máu, dưới ánh trăng quả chật vật vô cùng. Xách lấy túi giấy của cửa hàng tiện lợi, Tô Thiển Thiển cười đến run người.

      hôm nay tốn hết buổi sáng, rốt cuộc cũng biết tại sao giáo viên biết chép bài của Tô Lê, nhất định là do Tô Lê giở thủ đoạn! Nhất định là Tô Lê cố ý đưa bài tập được điểm tối đa cho !

      biết sớm rằng Tô Lê có tốt đến mức giúp như vậy! Cái ả đê tiện này, ràng là quá ác động! Trong lòng Tô Thiển Thiển ngừng đem Tô Lê ra mằng, nhất định phải dạy dỗ Tô Lê lần! Cho nên loay hoay nửa ngày, mới thấy ở lề đường đằng kia, con mèo bị đụng chết nằm vất vưởng! muốn cho Tô Lê biết , hậu quả khi chọc Tô Thiển Thiển , phải dễ chịu gì!

      Tô Thiển Thiển vòng qua đại sảnh, lặng lẽ núp ngoài phòng Tô Lê, tiếng động từ dưới khe cửa phát ra có thể chắc chắn rằng Tô Lê ngủ, đôi mắt hung ác trợn trừng về phía vật cầm trong tay, Tô Thiển Thiển cảm thấy như vậy đối với Tô Lê vẫn còn . Tự với mình, đây chỉ là bước đầu tiên, sau này Tô Thiển Thiển đem mọi thứ công bằng người mình, đáp trẻ lại người Tô Lê!

      Dè dặt vặn cửa mở ra khe đủ cho chui vào, Tô Thiển Thiển cẩn thận nhìn về hướng Tô Lê nằm giường. Sau khi xác định Tô Lê yên giấc, mới nhè vào.

      Nhưng Tô Thiển Thiển lại ngờ, khi đứng trước cửa phòng Tô Lê, Tô Lê biết. Đôi mắt đen thâm thúy ánh lên giữa đêm khuya, tản ra tầng ánh sáng bình tĩnh. Tô Thiển Thiển vẫn khiến thất vọng, quả nhiên đến tối nhịn được.

      Thân thể nhanh nhẹn hành động, đem hai cái gồi nhét vào trong chăn! Còn bản thân nương vào màn đen rời khỏi giường, dặ vào gần chốt cửa!

      Tô Thiển Thiển cố ý bước chân, từng chút từng chút đến gần Tô Lê. Đợi lúc đem đồ trong túi giấy lấu ra, cẩn thận đặt cạnh giường Tô Lê, xác định mọi chuyện xong xuôi, định trở về, nhưng ngay lúc quay lại, đèn của phòng bỗng nhiên bật sáng.

      Thân thể Tô Thiển Thiển lập tức cứng lại, khuôn mặt lộ vẻ tin nổi hướng về Tô Lê!

      "Chị phải là ngủ sao?". Trong mắt Tô Thiển Thiển che giấu được tia giật mình, dùng chiêu này chỉ muốn hù dọa Tô Lê, để cho ta giật mình kinh sợ, sau này bị ám ảnh kéo dài!

      Nhưng Tô Thiển Thiển mắc phải sai lầm, sau khi Tô Lê sống lại, giác quan càng thêm nhạy bén, bất kỳ thanh dù đến đâu cũng thoát khỏi tai Tô Lê. Lúc Tô Thiển Thiển bước vào phòng, Tô Lê chuẩn bị xong màn nghênh đón.

      Cho nên khi Tô Thiển Thiển chạy đến bên giường, vén chăn lên, trông thấy hai cái gối ôm phía dưới, khóe miệng Tô Lê nhếch lên trào phúng.

      Muốn dùng chiêu này để đả bại ? Tỉnh lại . Tô Thiển Thiển nghĩ rằng chỉ như vậy mà có thể hù dọa sao? Đúng là quá ấu trĩ.

      Khóe mắt dời về phía con mèo chết giường, trong lòng Tô Lê càng thêm khinh thường. Mèo chết sao? Tô Thiển Thiển biết lượng sức, Tô Lê khi nào sợ qua những vật này? Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, thứ Tô Lê sợ quả tồn tại!

      " ra em thích căn phòng này của chị nha, vậy em cứ vào đây ngủ !". Dù sao giường cũng có mèo chết, mặc dù sợ, nhưng lại vô cùng ghét mùi máu tươi.

      Tô Lê bảo quản gia thu dọn cho mình căn phòng khác để ngủ. Về phần Tô Thiển Thiển, để cho ta ở cùng con mèo kia .

      Nhìn còn mèo giường con đẫm máu, Tô Thiển Thiển hét chói tai tiếng, dậm chân rời khỏi căn phòng của Tô Lê. Hôm nay quá nhiều chuyện phát sinh, tất cả đều ngoài dự đoán của !

      Hình tượng Tô Lê vốn rất cao ngạo và ngu ngốc trong trí nhớ của Tô Thiển Thiển, nay lại bị phá vỡ hoàn toàn. ta những phát mình gài bẫy, ngược lại còn tính kế !

      Đây là chuyện Tô Thiển Thiển thể chịu được! cho rằng mọi việc đều do Tô Lê giả bộ, kể cả cái cảnh cáo nho của ! ta hành động nhanh như vậy, chừng là chờ ở ngoài cửa, nhìn rồi chề cười!

      Tô Thiển Thiển bình tĩnh nổi, người mà mình luôn luôn xem thường, đột nhiên có ngày vượt tầm kiểm soát, điều này khiến cực kỳ khó chịu. Bây giờ nếu muốn đối phó Tô Lê, còn chưa nghĩ ra cách!

      Lúc trở về phòng mình, Tô Thiển Thiển nhảy lên giuòng, nghĩ tới nghĩ lui mình phải làm gì. hồi, trong đầu Tô Thiển Thiển lên bóng người, là người mà luôn thích.

      muốn tìm cơ hội tỏ tình! Tô Thiển Thiển ôm tâm tình như vậy, tiến vào mộng đẹp, mơ mình được gả cho người mình thích, lấy được toàn bộ tài sản Tô gia, Tô Lê bị tùy tiện gả ra ngoài, Tô Điền và Bạch Mỹ Nhan bị mình đuổi , cả Tô gia đều thuộc về .

      Đến khi, đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi, Tô Thiển Thiển mới biết đêm qua chỉ là apr tưởng, tất cả chỉ là cơn mơ!

      Nhưng Tô Thiển Thiển lại với chính mình, nhất định phải nỗ lực, đêm trọn gia tài Tô gia đều đề tên ! phải làm mình xứng với danh quý tộc!

      Nhìn lịch, Tô Thiển Thiển mới nhớ ra, hôm nay là ngày nghỉ! Đem đồng hồ quăng xuống đất, Tô Thiển Thiển ôm chăn tiếp tục mộng với người mình thích!

      Hết chương 10


      Spoil chương 11: GẶP NẠN
      thuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa.co len nha ban

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :