1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 400: Giải thích

      [​IMG]

      Lần này đợi hơn hai tiếng, đến chín giờ rưỡi Lý Thiên Vũ mới khoan thai trở về.

      chân tay mở cửa, phát đèn trong phòng khách còn sáng. Chu Tiểu Vân ngồi trước máy vi tính lên mạng!

      Lý Thiên Vũ qua ôm Chu Tiểu Vân, bị đánh vào tay bộp cái.

      Ai u, đau quá! Chu Tiểu Vân đánh , phải mồm mép bịp người.

      Lý Thiên Vũ ranh ma kêu đau, nhìn Chu Tiểu Vân căn bản quay đầu lại biết giận , vội vàng ngoái đầu sang bồi khuôn mặt tươi cười: “Tiểu Vân, em ăn tối chưa?”

      Chu Tiểu Vân để ý tới , chỉ chỉ bàn ăn.

      Lý Thiên Vũ nhìn theo ngón tay , lập tức thấy mấy món để đằng kia. Thấy có món thịt kho tàu mình thích ăn nhất, biết nhất định đặc biệt làm cho mình ăn.

      Mà mình bởi vì tăng ca thể về ăn tối, nghĩ tới đây, Lý Thiên Vũ lòng tràn đầy áy náy: “Tiểu Vân, xin lỗi, bị bắt tăng ca tạm thời. cũng biết rước. Lúc đến giờ tan tầm, chuẩn bị . nghĩ tới quản lý giữ mấy người bọn lại họp sau đó làm việc. thực có thời gian gọi điện thoại báo cho em tiếng.”

      Chu Tiểu Vân vẫn lên tiếng, nghĩ thầm căn bản biết tại sao em giận.

      Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân mặt cau mày có, chăm chú, hề cười, trong lòng có chút hốt hoảng: “Tiểu Vân, có phải em giận vì nghe điện thoại của em ! với em rồi, cố ý. Áo khoác để bàn, cách xa nên nghe thấy. Nếu như nghe thấy sao có thể nghe điện thoại của em chứ!”

      Kỳ quái, thế nào phản ứng a!

      Chu Tiểu Vân từ trước đến nay rất ít khi tức giận, tính tình rất dịu dàng, Lý Thiên Vũ luôn luôn kiêu ngạo bạn thùy mị săn sóc, ngờ đâu cơn giận lên cũng lợi hại.

      Nhưng vì sao, để đoán đến đoán sao đoan được!

      Lý Thiên Vũ gãi gãi đầu: “Tiểu Vân, em , cuối cùng em tức giận cái gì em cho biết có được .” nghĩ mãi ra mất hứng vì cái gì.

      Chu Tiểu Vân lòng tràn đầy tức giận nhìn thấy vẻ mặt vô tội Lý Thiên Vũ càng giận hơn, nhịn được chất vấn: “Hôm nay ai nghe điện thoại hộ ?”

      nũng nịu kia thân thiết gọi “Thiên Vũ” “Thiên Vũ”, nghe làm cả người bốc hỏa.

      Lý Thiên Vũ vỡ lẽ, “Là đồng nghiệp của , tên Mẫn Dung. Bình thường quan hệ tệ, ấy thấy điện thoại vang mà nghe thấy nên nghe thay. Em phải vì việc ấy tức giận chứ.”

      Trong lòng Lý Thiên Vũ lén cười thầm, Tiểu Vân ghen! Ha ha ha!

      Chu Tiểu Vân sưng mặt : “Cái này gọi là chút chuyện à? Ở trong điện thoại ta hỏi em là ai, tìm Thiên Vũ làm gì. ta cho rằng ta là ai. Em thấy, ta mới giống bạn .”

      Vốn cười, Lý Thiên Vũ nghe khẩn trương hẳn lên: “Đừng đừng đừng, em tức giận tức giận, đừng đẩy cho người khác. Bạn của từ đầu tới cuối chỉ có mình em. Những khác sao lọt nổi vào mắt .”

      Lời này cuối cùng cũng làm cho sắc mặt Chu Tiểu Vân hơi dịu xuống.

      Lý Thiên Vũ lựa thời cơ cầm cái ghế ngồi bên cạnh , thân thiết ỷ ôi với : “Đừng nóng giận, sau này nếu biết có tăng ca nhất định trước đó gọi điện thoại cho em biết. Hơn nữa, kiên quyết mang điện thoại theo người, kiên quyết cho bất kỳ nào có cơ hội lại gần di động của .”

      Lý Thiên Vũ đàng hoàng giơ tay thề.

      Chu Tiểu Vân hết giận ít, nhưng vẫn dặn dò: “ ở công ty đừng có trêu chọc mấy nữ đồng nghiệp khác, nếu bị em biết, em đùa giỡn đàn ông khác…”

      Lời còn chưa hết, bị Lý Thiên Vũ chặn miệng. Đầu lưỡi bị lưỡi gắt gao cuốn lấy, hôn đến độ hít thở thông.

      Chu Tiểu Vân thở hồng hộc, Lý Thiên Vũ ngẩng đầu tựa vào trán : “Sau này được lời như thế.”

      Vừa nghe vậy, hoảng sợ.

      được, Chu Tiểu Vân là của . Những người đàn ông khác muốn cũng đừng mơ.

      Mấy tên mấp mé Chu Tiểu Vân vẫn có, Phương Nam kia phải là ví dụ à? Vẫn chết tâm lắc lư xung quanh , nếu phải trông chặt sợ theo đuổi mãnh liệt —— Lý Thiên Vũ đến nay còn biết Phương Nam từng lái xe tới trường tặng hoa cho . Nếu biết, sợ rằng tức đến nổ phổi mất.

      Chu Tiểu Vân cuối cùng tức giận tiêu hơn phân nửa: “ ăn tối chưa?”

      Lý Thiên Vũ thấy sắc mặt tốt hơn nhiều rốt cuộc yên lòng: “Ăn chút, quản lý gọi cơm, ăn mấy miếng. Giờ lại đói!”

      Chu Tiểu Vân : “ bàn còn thức ăn, em hâm nóng cho .” xong, bê đồ ăn vào bếp.

      Lý Thiên Vũ lòng tràn đầy ấm áp, nhìn bóng lưng Chu Tiểu Vân bận rộn, trong lòng hạnh phúc nên lời.

      đứng ở cửa phòng bếp cười : “Thơm quá a!”

      Chu Tiểu Vân tự lấy đũa lấy bát, nhìn ăn ngon lành, chút giận cuối cùng cũng tiêu mất.

      Khi Lý Thiên Vũ xin bát thứ ba, Chu Tiểu Vân nhịn được hỏi: “ phải ăn ít ở công ty à?” Sao mà giống quỷ đói vậy?

      Lý Thiên Vũ cười hì hì : “Đồ ăn bên ngoài đâu ngon bằng cơm em nấu.” xong lại gắp miếng thịt kho tàu nhét vào miệng.

      Ăn hết thịt kho, Chu Tiểu Vân nhìn đĩa bị vét sạch trong lòng có vài phần tự đắc. Mặc kệ thế nào, mình nấu cơm Lý Thiên Vũ cổ vũ như vậy vẫn khiến có vài phần cao hứng.

      Lý Thiên Vũ chủ động thu dọn bát đũa, rửa bát.

      Chu Tiểu Vân thấy áo sơ mi bẩn, bảo cởi áo ra để giặt.

      Lý Thiên Vũ đau lòng buổi tối còn làm việc: “ cần em giặt, để làm.”

      Chu Tiểu Vân liếc mắt Lý Thiên Vũ cái: “Sáng sớm làm, buổi trưa về. Buổi tối có lúc còn tăng ca, sao có thời gian giặt quần áo a! Mau cởi nhanh!”

      Vừa nghe “mau cởi nhanh”, toàn thân Lý Thiên Vũ nóng lên, tự động hiểu sai.

      Cởi hết…

      Chu Tiểu Vân vừa nhìn nụ cười dại kia của là biết lại nghĩ lung tung, cười mắng câu sau đó rồi cầm áo vào nhà vệ sinh.

      Lý Thiên Vũ theo Chu Tiểu Vân vào nhà vệ sinh.

      Chỗ vốn rộng, vào lập tức càng thêm chen chúc.

      Chu Tiểu Vân lần thứ năm gạt tay ra: “ qua bên, thấy em bận à?” Còn ở bên cạnh quấy rối.

      Lý Thiên Vũ đơn giản ôm eo : “, mấy ngày nhìn thấy em. tại rất đói khát, nếu em cho ôm cái, đêm nay ‘ngay tại chỗ tử hình’ em!”

      Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ chọc cười. Còn ngay tại chỗ tử hình? Cả ngày trong đầu chỉ nghĩ cái này. nghĩ thầm, cho thực được.

      , tình cảm của hai người tại rất tốt, xảy ra chuyện này cũng sao. Xã hội bây giờ, người ở chung là chuyện nhìn quen mắt, bác sĩ bảo cưới càng có gì ngạc nhiên.

      Thế nhưng Chu Tiểu Vân chính là muốn nhìn bộ dáng Lý Thiên Vũ bị xoay vòng vòng.

      Ha ha, bạn trai à, kiên nhẫn chờ !


      Chương 401: Dương Phàm kết hôn

      [​IMG]

      Cuối năm, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan kết hôn.

      Tất nhiên Chu Tiểu Vân làm phù dâu của Tưởng Tiêu Đan, còn Lý Thiên Vũ làm phù rể, theo Dương Phàm.

      Quê gốc của Tưởng Tiêu Đan ở cùng tỉnh nhưng cách thị trấn rất xa.

      tại Chu Tiểu Vân đành phải đến nhà Tưởng Tiêu Đan ngủ đêm, rạng sáng hôm sau cùng với ấy trang điểm, mặc áo cưới. Chú rể Dương Phàm đến giờ lành mới tới.

      Ba giờ chiều từ nhà Tưởng Tiêu Đan xuất phát, đến nhà Dương Phàm trời gần tối.

      Chu Tiểu Vân vẫn ở bên cạnh Tưởng Tiêu Đan, thấy gương mặt ấy tràn đầy hạnh phúc, lòng vui mừng cho ấy.

      Lý Thiên Vũ rút được ít thời gian đến phòng tân hôn: “Tiểu Vân, hôm nay em ngồi xe lâu như vậy, cảm giác thế nào?” nhớ kĩ chuyện say xe, sợ ngồi xe thời gian dài thoải mái.

      Chu Tiểu Vân cười : “Hôm nay tàm tạm, có thể vì tâm trạng tốt. Em mải chuyện với Tiêu Đan, có cảm giác thoải mái.”

      Lý Thiên Vũ lúc này mới yên tâm. Bị dâu Tưởng Tiêu Đan cười trêu : “Trông hai ngươi kìa, phút rời nhau.”

      Vừa dứt lời, Dương Phàm tới: “Tiêu Đan, em đói ?”

      Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đều nở nụ cười, phút rời mới là đôi này!

      Dương Phàm vốn có ngoại hình nổi bật, hôm nay mặc cả bộ âu phục, cực kì đẹp trai. dâu Tưởng Tiêu Đan mặc áo cưới đẹp đẽ, cũng xinh đẹp vô cùng. đôi trai tài sắc.

      Lý Thiên Vũ nhìn mà phát sốt, liên tưởng tới cảnh mình và Chu Tiểu Vân kết hôn như thế nào… Thực là vô cùng chờ mong a…

      Đến buổi tối, nháo động phòng là chuyện ai nấy đều thích thúc. Mấy bạn học cùng cấp ba cũng đến góp vui, Lý Thiên Vũ và mọi người ở phòng tân hôn đem Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan lăn qua lăn lại bảy, tám lần.

      Dương Phàm nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, đợi đến lúc thằng nhóc Lý Thiên Vũ này kết hôn, nhất định phải báo “Thù” này!

      Tiễn mọi người về hết, gần mười hai giờ.

      Chu Tiểu Vân chuẩn bị về nhà, Lý Thiên Vũ nhíu mày: “Trễ như thế em đừng về! Chúng ta đến nhà Lưu Lộ nghỉ ngủ đêm!”

      Lưu Lộ gia cách đây nhi tối đa mười phút lộ trình, bộ hành quá khứ đều được.

      Chu Tiểu Vân nghĩ lúc, giờ về nhà đúng là quá xa, đến nhà Lưu Lộ là ý kiến hay.

      cũng có chút lo lắng: “Muộn quá rồi khéo cậu ấy ngủ, lúc này chúng ta đến chẳng phải đánh thức cậu ấy?”

      Lý Thiên Vũ cười kéo Chu Tiểu Vân bước về phía trước: “ sao, có chìa khóa, trực tiếp mở cửa là được.”

      Chu Tiểu Vân đành phải theo Lý Thiên Vũ đến nhà Lưu Lộ.

      Lý Thiên Vũ chân tay mở cửa ra, rất sợ đánh thức cậu mợ. Nhưng chắc chắn phải gọi Lưu Lộ, nếu , để Chu Tiểu Vân ngủ ở đâu?

      Lưu Lộ mặc quần áo kín đáo mở cửa phòng.

      Chu Tiểu Vân thấy Lưu Lộ ngừng ngáp cảm thấy rất bất tiện: “Trễ thế này mà quấy rầy cậu, ngại quá.”

      Lưu Lộ oán trách lườm : “ gì khách sáo quá vậy!”

      Chu Tiểu Vân ngẫm lại cũng đúng: “Bây giờ chị là chị dâu của em, đích xác cần khách khí với chị như thế.”

      Lưu Lộ bị trêu mặt đỏ bừng, véo cái. Chu Tiểu Vân dám cười ra tiếng, nhanh chóng chui lên giường, ngủ cùng Lưu Lộ.

      Sáng hôm sau, Chu Tiểu Vân dậy sớm.

      Giờ ba mẹ Lưu Lộ đều xem như là trưởng bối của Chu Tiểu Vân, rất lễ phép chào “Chú, dì”. Lý Thiên Vũ ở bên cạnh gào to bảo gọi “Cậu, mợ”.

      Chu Tiểu Vân trắng mắt lườm cái.

      Lý Thiên Vũ cười hì hì: “Hai ta sau này kết hôn, cậu của tất nhiên là cậu của em, gọi trước đâu có sao.”

      Lưu Chính Thanh vỡ lẽ, hóa ra Chu Tiểu Vân là bạn cháu trai bên ngoại của ông!

      Lưu Chính Thanh nhịn được quan sát Chu Tiểu Vân mấy lần, chỉ thấy này trắng trẻo, xinh xắn, văn tĩnh, dịu dàng, lập tức có ấn tượng rất tốt với .

      Sau khi ăn điểm tâm ở nhà Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân định về nhà.

      Lý Thiên Vũ lưu luyến rời : “Em thể ở chơi thêm mấy ngày à? Mỗi lần em về nhà, rất nhiều ngày lại nhìn thấy em.” Bởi vì Chu Tiểu Vân kiên quyết cho Lý Thiên Vũ ở trước mặt người nhà mình để lộ thân phận, đành ủy khuất tiếp tục làm dưới “mật vụ ngầm”.

      Chu Tiểu Vân cười : “Mấy ngày thôi mà! cố gắng tí là qua.” Sau đó với Lưu Lộ: “Lưu Lộ, tớ ngày mai về, chi bằng cậu cùng tớ về nhà.”

      Lưu Lộ báo cho cha mẹ tiếng, sau đó cùng Chu Tiểu Vân.

      Lý Thiên Vũ rầu rĩ quay về phòng.

      Cậu Lưu Chính Thanh gọi : “Tiểu Vũ, cháu và Chu Tiểu Vân là người hả?”

      Lý Thiên Vũ gật gật đầu: “Đúng vậy cậu, từ năm hai đại học chúng cháu bắt đầu nhau, đến giờ hơn ba năm.”

      Lưu Chính Thanh cau mày: “Cậu thấy bé này rất tốt, cháu phải tranh thủ Tết nhất mua ít đồ đến chào nhà con bé, tỏ vẻ chút chứ. Sao ngay cả phép tắc tối thiểu ấy cũng biết hả?”

      Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: “Cậu, năm trước cháu muốn làm như vậy. Nhưng ấy được để người trong nhà biết ấy có bạn trại, cho cháu .” rất muốn có được .

      Lưu Chính Thanh nghĩ kế : “Con mà, da mặt đều tương đối mỏng. Nếu như cháu còn đợi con bé gật đầu còn lâu, theo cậu, cháu cứ mua ít đồ, trực tiếp đến nhà . Con bé đâu thể đuổi cháu về đúng !”

      Lý Thiên Vũ lập tức động lòng. Mắt thấy bạn tốt Dương Phàm kết hôn với bạn Tưởng Tiêu Đan, nếu bảo hâm mộ, đó là chuyện thể.

      Nghe xong lời khuyên của cậu, thầm quyết định hành động.

      Chu Tiểu Vân biết gì hết, lúc này đường về nhà với Lưu Lộ!

      Đến nhà, Triệu Ngọc Trân giữ chặt lấy Lưu Lộ, thân thiết hỏi han. Lưu Lộ nhận được đãi ngộ như thế, trong lòng cực kì ấm áp.

      Chu Tiểu Vân cố ý ở bên cạnh chua lè: “Mẹ, mẹ có con dâu liền thích con nữa. Con về nửa ngày cũng thấy mẹ liếc nhìn con cái!”

      Triệu Ngọc Trân cười : “Đúng, mẹ có con dâu liền thích con nữa, còn ước gì Tết con đừng về đây!”

      Chu Tiểu Vân thu dọn phòng trai để Lưu Lộ vào ở.

      Tập tục xưa nay ở nông thôn tập tục là vậy, chỉ cần đính hôn coi như là người trong nhà. Vì thế Lưu Lộ ở phòng Đại Bảo cũng là chuyện đương nhiên.

      Khi ấy ở nhà, Lưu Lộ cũng thường tới ở hai hôm, đều ở trong phòng ấy, sớm quen rồi.

      Chu Tiểu Vân quá quen thân với chị dâu tương lai Lưu Lộ, hề buồn chán, hai người cười cười rất náo nhiệt.

      Nhị Nha ngọt, nhìn thấy Lưu Lộ là gọi “Chị dâu ” “Chị dâu “, khiến Lưu Lộ ngượng ngùng: “Còn chưa chính thức kết hôn mà, em cứ gọi chị là chị Lưu Lộ tỷ thôi!”

      Nhị Nha cười hì hì : “Kết hôn dù sao là chuyện sớm hay muộn, coi như em tập gọi trước cho quen.”

      Được cái Tiểu Bảo vẫn gọi “chị Lưu Lộ”, làm đỡ xấu hổ hơn.

      Lưu Lộ thầm đếm thời gian trong đầu, Chu Chí Lương, sao chưa về?


      Chương 402: Ngạc nhiên

      [​IMG]

      Đại Bảo trưa hai tám tháng chạp mới về đến nhà.

      liếc mắt nhìn qua thấy Lưu Lộ mỉm cười đứng trong sân, lập tức kích động ôm vào lòng.

      Thời gian hai người gặp nhau ít đến đáng thương, chủ yếu vì thời gian rảnh của Đại Bảo quá ít, gần như có thời gian trở về.

      Cũng may Lưu Lộ làm giáo viên, ngày nghỉ rất nhiều. ngồi xe khách đến thành phố N tìm Đại Bảo, khiến thời gian ở bên nhau của hai người nhiều hơn.

      Bấm đốt tay tính, cách lần trước gặp mặt gần hai, ba tháng. Thảo nào Đại Bảo kích động như vậy.

      Chu Tiểu Vân hé miệng cười, muốn mở miệng nhắc trai ba mẹ bà nội vẫn đứng đây này!

      Nhị Nha sớm lên tiếng: “ cả, và chị dâu muốn thân thân cũng nên vào phòng chứ! sợ thiếu nữ vị thành niên như em nhìn đỏ mặt à.”

      Lưu Lộ xin lỗi thoát khỏi vòng tay Đại Bảo, lườm cái, mặt đỏ rần.

      Đại Bảo trợn trắng liếc Nhị Nha: “Em mà là thiếu nữ vị thành niên à! Sang năm em mười chín tuổi rồi!”

      Nhị Nha cười hì hì: “Chưa qua sinh nhật mười tám tuổi, em vẫn được tính là thiếu nữ vị thành niên. Được rồi, đến sinh nhật em, các chị đều phải gửi quà qua bưu điện về cho em đấy, cho nợ cũng được.”

      Tiểu Bảo vỗ vai con bé: “Con nhóc ranh mãnh này, em nhiều quá đấy.”

      Khoảnh khắc người nhà sum vầy luôn tốt đẹp.

      Chu Quốc Cường nhìn bàn ăn đông đủ, trong lòng đặc biệt thỏa mãn. Lúc này tự nhiên thể thiếu rượu, Đại Bảo và Tiểu Bảo còn có Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ đều rót rượu, người nhà qua bữa trưa ngờ uống hết hai bình rượu đế.

      Chu Quốc Cường đập vỡ vỏ chai : “Ngọc Trân, em lấy thêm bình lên đây.”

      Triệu Ngọc Trân thấy cả nhà đều vui vẻ nên cầm hẳn hai bình rượu lên.

      Chu Tiểu Vân cười : “Mẹ còn lấy rượu ạ! Mẹ sợ bọn con uống say hết à.”

      Tiểu Bảo cầm chén rót rượu cho Chu Tiểu Vân: “Chị, hiếm có dịp cả nhà quây quần, vui vẻ như vậy, năm có mấy ngày. Uống say cũng sao, dù sao buổi chiều có việc gì làm. Ngủ giấc dậy lại uống tiếp.”

      Đại Bảo rượu vào hưng phấn tăng vọt, bắt Tiểu Bảo cũng rót cho chén nữa. Thực ra, trong bốn chị em, tửu lượng Đại Bảo thấp nhất. Ngược lại, tửu lượng Tiểu Bảo tương đối khá.

      Nhị Nha nháo đòi uống rượu, bị Chu Quốc Cường cản: “Con chưa có thành niên được uống, đợi con qua mười tám tuổi .”

      Nhị Nha năn nỉ : “Con mười tám, hai ngày nữa con mười chín rồi mà!”

      Chu Quốc Cường trợn mắt: “Nãy trong sân phải con chưa qua sinh nhật mười tám con vẫn là thiếu nữ vị thành niên sao?”

      Chu Tiểu Vân, Đại Bảo, Tiểu Bảo cười như điên, cái này gọi là tự cầm đá đập chân mình!

      Nhị Nha mếu máo, đành phải đôi mắt trông mong nhìn các trai, chị uống rượu trái chén phải chén.

      Lưu Lộ thấy Đại Bảo uống ngừng kéo kéo áo : “Tửu lượng được, uống ít thôi.” Lưu Lộ được lĩnh giáo tửu lượng của Đại Bảo. Lần trước ăn cơm ở nhà , uống mấy chén say khướt. Cứ uống như bây giờ, say mới lạ.

      Đại Bảo để ý cười : “, sao, , say.” chuyện còn lưu loát.

      Chu Tiểu Vân ngừng cười ha ha, trông thế này còn mình say kìa!

      Quả nhiên, lúc Đại Bảo rời bàn thể đứng thẳng. Lưu Lộ đành phải đỡ lên lầu, bên cởi giày cho , bên quở trách: “Bảo uống ít thôi nghe, tại thế nào, say quắc cần câu rồi…”

      Bị Đại Bảo ôm chầm lấy , đè dưới người. cười : “ say, tin chứng minh cho em thấy…”

      Đại Bảo dùng hành động thực tế “Chứng minh” với Lưu Lộ chính mình chưa uống say, còn có sức lực.

      Chu Tiểu Vân thức thời lên lầu quấy rầy, mà ở dưới lầu thu dọn bàn, rửa bát với mẹ.

      Bà nội ngồi trong sân phơi nắng, Nhị Nha ngồi bên cạnh bà trò chuyện. Tiểu Bảo giúp đỡ Chu Quốc Cường quét dọn trong ngày, cả gia đình hòa thuận êm ấm.

      Chờ tất cả thu dọn xong, thấy Lưu Lộ chưa xuống lầu, trong lòng Chu Tiểu Vân hơi hiểu.

      Chu Tiểu Vân cười trộm ngớt, xem ra, Đại Bảo chưa uống nhiều lắm! Hì hì!

      Chu Tiểu Hà ôm bé con sang chơi, tám chín tháng, béo lùn chắc nịch rất được mọi thích. cùng còn có Phan Phong và Chu Chí Hải.

      Chu Tiểu Vân cực thích trẻ con, ôm bé con mặc áo bông dày đến nghiện mãi buông.

      Chu Tiểu Hà vui mừng vì có người thay ôm bé con, ngồi xuống trò chuyện với bà nội.

      Chu Chí Hải định lên lầu tìm Đại Bảo, bị Tiểu Bảo kéo lại: “Đừng , em ngủ gác!”

      Chu Chí Hải ngố tàu nghe ra có hàm ý khác, : “Lâu rồi gặp cả, lên gác đánh thức ấy.”

      Tiểu Bảo liếc mắt, “Chị dâu em cũng ở đó!” Chưa thấy ai chậm hiểu thế.

      Chu Chí Hải ngẩn người, cười ha ha: “Thế nữa.” Hai người cười rất ái muội.

      Bà nội quan tâm hỏi tới chuyện chung thân đại của Chu Chí Hải: “Hải, cháu sắp hai mươi bốn tuổi, có đối tượng chưa? Nếu có dẫn về cho bà nội nhìn a!”

      Chu Chí Hải sờ sờ cái ót: “Bà nội, thời gian trước cháu từng có bạn nhưng chia tay. Đợi sang năm cháu tìm người khác dẫn về cho bà.” Giọng điệu dễ dàng như mua cải trắng.

      Tiểu Bảo cười : “ Hải, giờ làm ở xưởng thế nào?”

      Chu Chí Hải vẫn làm việc ở xưởng sửa chữa, nghe tại thợ chính, vì thế Thẩm Hoa Phượng ít cằn nhằn hơn, bắt đầu cảm thấy con trai theo công việc này cũng được.

      Chu Chí Hải cười ha ha : “Tàm tạm, có lẽ sang năm được hướng dẫn đệ tử.”

      Ở xưởng sửa chữa có thể lên làm thầy dạy đệ tự là tiến bộ lớn, Chu Chí Hải rất hài lòng với công việc của mình.

      Chỉ chốc lát sau, đề tài chuyển tới người Chu Tiểu Vân.

      Việc Chu Tiểu Vân là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng mạng chỉ có vài người trong nhà biết. Khi Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải nghe xong, mắt đều trừng lớn, ánh mắt nhìn về phía Chu Tiểu Vân làm cho cả người đều dựng tóc gáy.

      “Hai người nhìn em như thế làm gì?” Quá dọa người.

      Chu Tiểu Hà mở to đôi mắt vốn to: “Tiểu Vân, em làm tác giả, có phải ra ngoài đều bị người ta đuổi theo xin ký tên !”

      Chu Tiểu Vân bật cười: “Nào có khoa trương như vậy, hơn nữa em lấy bút danh viết tiểu thuyết. Căn bản ai biết tác giả rốt cuộc trông như thế nào. Cho tới bây giờ em chưa bao giờ gặp ai xin ký tên, bởi vì căn bản ai nhận ra em.” Sức tưởng tượng của chị Tiểu Hà quá phong phú.

      Cuối cùng, sau bao năm Chu Tiểu Hà thực khâm phục Chu Tiểu Vân.

      Nghĩ đến hồi bé thường so sánh với , luôn cảm thấy chẳng qua thành tích tốt chút, biết làm ít việc nhà, tính cách tốt tý, xét về diện mạo, vóc người, khí chất đương nhiên mình mạnh hơn. tại mới biết, bản thân bằng em họ hơn mình ba tuổi này…

      Hai năm qua, làm vợ làm mẹ người ta, tính cách nóng nẩy dần thu liễm, Chu Tiểu Hà chín chắn hơn, hề kiêu căng tùy hứng như trước kia, chuyện làm việc cũng làm mọi người quý mến hơn. Hôn nhân có thể khiến phụ nữ nhanh chóng trưởng thành, những lời này sai chút nào.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 403: Lý Thiên Vũ đến

      [​IMG]

      Chu Tiểu Hà đột nhiên hỏi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, cuối năm bạn trai em đến nhà rồi à?”

      Chu Tiểu Vân muốn che cái miệng lắm mồm của chị họ, để lời chị ấy nuốt trở lại.

      Triệu Ngọc Trân ngồi bên cạnh cười nghe mấy người chuyện, vừa nghe lời này lập tức đưa tầm mắt chuyển sang hướng Chu Tiểu Vân.

      Biết nội tình Tiểu Bảo cười , nghĩ thầm xem hôm nay chị trả lời vấn đề này thế nào.

      Chu Tiểu Vân rầm rì : “Chị Tiểu Hà, chị gì thế, em có bạn trai lúc nào.”

      Lời này ám chỉ đủ ràng, mà Chu Tiểu Hà lại lĩnh hội được, to: “ phải hè năm nay em và Ngô Mai trước mặt chị à? Còn bảo chàng đó từ hồi tiểu học cùng lớp với em, đến khi lên đại học bắt đầu nhau…”

      Chu Tiểu Vân lấy tay đỡ trán, nghĩ thầm xong rồi, chị họ có chuyện gì chẳng bao giờ giữ được trong lòng, đem hết mấy chuyện giấu giếm bao năm qua ra .

      dám nhìn mẹ ngồi bên cạnh có sắc mặt như thế nào.

      Triệu Ngọc Trân nhìn con có dáng vẻ tai họa sắp ụp xuống mà buồn cười: “Con lớn ngần này rồi, có bạn trai cũng sao. Con nghĩ mẹ và ba là ông bà già cổ hủ, cũ kỹ à?” Quá coi thường độ giác ngộ của bà.

      Chu Tiểu Vân vui mừng ngẩng đầu: “Mẹ, mẹ sao? Cha mẹ để ý tại con à?” rất cẩn thận giấu cha mẹ, sợ bị cha mẹ phê bình học với đương.

      Triệu Ngọc Trân thương nhìn Chu Tiểu Vân : “Con cũng sắp hai mươi ba, nếu phải vì đọc sách ở độ tuổi này người ta lập gia đình hết. Tôn Mẫn thôn chúng ta con nhớ chứ, con cái sắp biết rồi.”

      Chu Tiểu Vân hài lòng ôm cổ mẹ, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất.

      Bỗng nhiên có cảm giác xúc động mãnh liệt, muốn lập tức gọi điện thoại cho Lý Thiên Vũ, báo cho biết cha mẹ biết chuyện hai người…

      Chắc Lý Thiên Vũ vui mừng lắm? luôn trông ngóng được quang minh chính đại tới nhà mình.

      Triệu Ngọc Trân nhìn dáng vẻ Chu Tiểu Vân thỏa mãn, trong lòng cũng rất vui mừng, nghĩ thầm con thông minh, lanh lợi như vậy, chàng trai nó coi trọng chắc đến nỗi nào!

      Lúc này Chu Tiểu Hà mới phát mình ra bí mật của Chu Tiểu Vân, thè lưỡi. Phan Phong bên cạnh vẫn lên tiếng, liếc vợ bé đầy trìu mến.

      Phan Phong rất thích tính cách hoạt bát, thẳng thắn của Chu Tiểu Hà, nghĩ sao vậy, hề có tâm kế. Xem ra cái này gọi là mỗi người sở thích!

      Cửa chính khép hờ bị gõ mấy cái, Chu Tiểu Vân tâm tình rất tốt cao giọng : “Cửa mở, khóa!” biết lúc này ai đến gõ cửa…

      Đến khi thấy người đến là ai, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

      Này… Quá trùng hợp!

      Cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới”! Sao Lý Thiên Vũ lại đến? Rất rất rất bất ngờ!

      Lý Thiên Vũ nhìn trong nhà toàn người cũng sững sờ, chợt cười với Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, nhà em nổi tiếng, đến thôn tùy tiện hỏi ai cũng biết nhà em.”

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm đó là đương nhiên, nhưng đây đâu phải là lúc chuyện này.

      nhanh chóng lên phía trước, cúi đầu hỏi: “Sao hôm nay đến? phải em bảo đừng đến nhà em mà!”

      Lý Thiên Vũ nhanh: “Cậu bắt tới.” quang minh chính đại đổ trách nhiệm lên đầu cậu mình.

      Người tới rồi, Chu Tiểu Vân còn có thể làm sao, đành phải dẫn Lý Thiên Vũ đến trước mặt mẹ giới thiệu: “Mẹ, đây chính là bạn trai con, ấy tên là Lý Thiên Vũ, là họ của Lưu Lộ!”

      Thấy mẹ vợ tương lai, Lý Thiên Vũ mực lễ phép gọi: “Bác , cháu chào bác.”

      Triệu Ngọc Trân bên mỉm cười hỏi thăm Lý Thiên Vũ, bên quan sát chàng trai này.

      Đầu tiên, cậu ta rất cao, điểm ấy khiến bà có ấn tượng tốt, sau đó, nhìn khuôn mặt, ừm, đẹp trai, có phần thanh tú hơn Đại Bảo, lại hơn Tiểu Bảo nhã nhặn vài phần khích phách đàn ông. Nhìn cách ăn mặc, rất quy củ, giống mấy người trẻ tuổi thích mặc mấy đồ kỳ dị.

      Triệu Ngọc Trân càng xem càng hài lòng, chả trách có câu “Mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng ưng”!

      Lý Thiên Vũ thấy khuôn mặt Triệu Ngọc Trân tương đối tươi cười, trong lòng vui vẻ, xem ra ấn tượng đầu tiên khá tốt a!

      vội đưa quà mình mang đến: “Bác , lần đầu tiên đến nhà, cháu biết bác thích gì nên mua ít đồ, hi vọng bác thích.”

      Triệu Ngọc Trân nhìn, hộp to vừa thấy biết đắt tiền. Bà cười : “Khách sáo như vậy làm gì” rồi đưa đồ cho Tiểu Bảo cầm.

      Chu Tiểu Hà rất có hứng thú quan sát bạn trai Chu Tiểu Vân, lén lút với bà nội: “Bà nội, bạn trai Tiểu Vân đẹp trai.”

      Bà nội hiểu cái gì có đẹp trai hay , chỉ cảm thấy chàng trai này rất lễ phép. Gặp mình còn biết kêu “Bà nội”, chàng này tồi.

      Chu Chí Hải nhìn hồi lâu mới nhận ra Lý Thiên Vũ chính là bạn cùng lớp Lý Thiên Vũ hồi tiểu học. bị chấn động , hào hứng chuyện với Lý Thiên Vũ.

      Chu Quốc Cường ra ngoài bận rộn vòng trở về mới biết bạn trai Chu Tiểu Vân tới cửa.

      Tin tức này với ông mà chấn động lớn .

      Với người làm cha, con đều là bảo bối trong lòng bàn tay. Đoán được con có bạn trai là chuyện, thế nhưng nhìn thấy bạn trai đến nhà, cũng phải là việc thoải mái. Họ luôn cảm thấy tựa như con chính mình cực cực khổ khổ nuôi lớn bị chàng trai khác đoạt mất…

      Vì thế khi so sánh với Triệu Ngọc Trân, biểu Chu Quốc Cường lạnh nhạt hơn.

      Lý Thiên Vũ thấy sắc mặt Chu Quốc Cường ôn hòa trong lòng có chút thấp thỏm, biết mình biểu tốt ở điểm nào.

      Chu Tiểu Vân nhìn Lý Thiên Vũ hay cợt nhả ở trước mặt cha lại thành thành , cả cũng dám nhiều hơn câu, trong lòng cười trộm, cảnh này rất hiếm thấy!

      Nhị Nha ở bên ngoài chơi nửa ngày, sau khi trở về thấy trong nhà có thêm chàng trai, hỏi: “Chị, ai vậy?”

      Chu Tiểu Vân khụ khụ: “Là bạn của chị.”

      Nhị Nha bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là bạn trai của chị a!

      Nhị Nha từ xuống dưới trái ngắm phải ngó đánh giá Lý Thiên Vũ mấy lần, len lén dựng thẳng ngón tay cái với Chu Tiểu Vân, ngụ ý đương nhiên là khen Lý Thiên Vũ lớn lên đẹp trai. Trong lòng ngọt ngào, bạn trai của mình được người nhà thích, là chuyện khiến người ta rất vui.

      Về phần cha, phỏng chừng cần khoảng thời gian thích ứng mới chấp nhận này!

      Đại Bảo “ngủ trưa” cuối cùng dậy, kéo Lưu Lộ xuống lầu.

      Lưu Lộ nhìn thấy bóng người quen thuộc, vui vẻ gọi: “ Tiểu Vũ, đến đây lúc nào?”

      Chu Quốc Cường nghe Lý Thiên Vũ là họ Lưu Lộ, sắc mặt dễ coi hơn chút, nghĩ thầm là họ của con dâu mình, vậy cũng coi là quan hệ thông gia, thể nào cũng phải giữ lại ăn cơm chiều. Thuận tiện “tra khảo” nhân phẩm rượu phẩm của chàng này thế nào.

      Chớ xem thường uống rượu, từ bàn rượu dễ nhìn ra phẩm hạnh người nhất.

      Sau khi hạ quyết tâm, Chu Quốc Cường mở miệng giữ Lý Thiên Vũ ở lại ăn tối.

      Trong lòng vui mừng, mặt ngoài vẫn từ chối dăm câu cho phải phép.


      Chương 404: Cảm động

      [​IMG]

      Triệu Ngọc Trân cùng bà nội bận nấu cơm, Chu Tiểu Vân muốn vào giúp, bị mẹ khuyên: “Con ra ngồi chơi với bạn , ở đây cần con bận tâm.”

      Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đến phòng khách, ngồi vào bàn uống nước, bên cạnh còn có Đại Bảo, Lưu Lộ, Tiểu Bảo và Nhị Nha.

      Lý Thiên Vũ đều rất quen thuộc với ba em nhà họ Chu, duy chỉ có Nhị Nha nhất là chưa gặp, thấy bé hiếu kỳ quan sát mình, vội vã nở nụ cười với em vợ tương lai.

      Lưu Lộ hỏi: “ Tiểu Vũ, sao hôm nay đến đột nhiên thế. bàn với Tiểu Vân trước chưa?”

      Lưu Lộ tự nhiên biết Chu Tiểu Vân vẫn gạt trong nhà chuyện có bạn trai, chịu để Lý Thiên Vũ tới cửa.

      Lý Thiên Vũ cười : “Sáng hôm qua cậu gặp Tiểu Vân, phi thường thích ấy. Sau khi hai ngươi , cậu gọi và bảo, bảo chủ động đăng môn bái phỏng biểu lộ thành ý. Cậu đương nhiên phải nghe, từ đến lớn, đều nghe lời cậu.” Cảm giác có trưởng bối làm chỗ dựa tốt, kỳ thực trong lòng vẫn sợ tức giận vì mình tự chủ trương đến.

      Thế nhưng, tại xem ra sắc mặt Chu Tiểu Vân yên lặng như thường, phản ứng tức giận —- đương nhiên, cũng có thể là chuẩn bị để lại tính sổ sau.

      Mặc kệ thôi, tới đến rồi, cũng gặp phụ huynh. Chỉ còn bước cuối cùng là bước ra lịch sử.

      Trong lòng rất hưng phấn, kích động!

      Chu Tiểu Vân vừa nghe là biết ngay Lý Thiên Vũ sợ tức giận nên cường điệu rằng đây là ý của cậu cũng chính là cha của Lưu Lộ. lén lút véo dưới gầm bàn.

      Lý Thiên Vũ đau lắm, lại dám kêu thành tiếng, tiện tay nắm luôn bàn tay chịu buông.

      Chu Tiểu Vân rút mấy lần rút ra được, đành phải thầm Lý Thiên Vũ: “Đừng để ba mẹ em nhìn thấy, nhất là ba em, chắc chắn ông rất tức giận!”

      Lý Thiên Vũ nghe vậy, vội vã thả tay. Hình như cha vợ tương lai có ấn tượng tốt lắm về mình, vẫn nên thành chút!

      Buổi tối nhà họ Chu ngồi vào bàn tròn, tất cả lớn tổng cộng tám, chín miệng ăn, ngồi bàn vuông chen chúc quá.

      Triệu Ngọc Trân cười : “Khoảng hai năm nữa, Tiểu Bảo nhà chúng ta cũng mang bạn về, đến lúc đó càng náo nhiệt!”

      Tiểu Bảo khoát tay : “Con còn , chưa đến hai tám tuổi con chưa định có bạn .” Trước lập nghiệp sau thành gia.

      Triệu Ngọc Trân đồng ý : “Cần gì muộn thế, hai bốn hai mươi tuổi như con này là vừa đúng thời điểm. Hai tám mới có bạn bao giờ kết hôn, quá muộn!”

      Tiểu Bảo giải thích: “Mẹ, giờ ở thành phố lớn, người độc thân tầm ba mươi tuổi rất nhiều! Dù sao chắc chắn con thuộc phái kết hôn trễ.”

      Triệu Ngọc Trân lại có thêm mối phiền não. Bà nghĩ thầm Tiểu Bảo nên tìm bạn sớm hơn, người khác bốn mươi kết hôn chẳng liên quan đến mình, nhưng đó là con trai bà, bà muốn thằng bé lập gia đình quá muộn.

      Buổi trưa Đại Bảo uống ít. Buổi tối còn định tiếp tục uống, bị Lưu Lộ kéo vạt áo. ngoan ngoãn rót ly rượu, bảo chỉ uống chén .

      Lý Thiên Vũ đương nhiên phải biểu tốt. Đầu tiên mời rượu Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân.

      Chu Quốc Cường thấy Lý Thiên Vũ chuyện, đối đáp đúng mực, trong lòng cho cao điểm thêm ít, nghĩ thầm coi như chàng đủ điểm qua.

      Chu Tiểu Vân lén quan sát, phát gương mặt mẹ vẫn tươi cười, nhìn ra ấn tượng rất tốt về . Còn ba Chu Quốc Cường ban đầu mặt lạnh tanh, lúc sau cũng mỉm cười.

      Trong lòng yên tâm, chút xíu tức giận vì Lý Thiên Vũ tự ý làm chủ, hành động mình cánh mà bay.

      Cuối cùng Lý Thiên Vũ chính thức ra… Ách, à , là xuất trước mặt gia đình .

      Hai người Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân kỳ thực đoán được việc Chu Tiểu Vân có bạn trai. Ở tuổi con đương, có bạn trai là chuyện rất bình thường.

      Đương nhiên, lúc chàng trai này đến nhà, ra mắt cha mẹ vẫn tạo nên chấn động.

      Triệu Ngọc Trân quanh co lòng vòng hỏi thăm tình hình Lý Thiên Vũ: “Tiểu Lý, cháu và Đại Nha nhà bác quen nhau lúc nào?”

      Lý Thiên Vũ ngạc nhiên lúc, đợi khi nhận Đại Nha chính là tên thân mật của Chu Tiểu Vân rất muốn cười. Cái tên này đúng là… rất đáng

      Vấn đề này tự nhiên dễ trả lời: “Bác , cháu và Tiểu Vân từ tiểu học học cùng bốn năm, về sau cấp hai cấp ba cũng là bạn cùng lớp, đến học kỳ hai lớp mười mới chung lớp. Sau này, năm bọn cháu thi đại học, đều chọn học ở thành phố N, vì thế thường xuyên tiếp xúc.”

      Chu Quốc Cường hơi nhíu mày: “ phải từ cấp hai, hai đứa nhau chứ!” Vừa nghe chuỗi dài học cùng khiến ông có liên tưởng tốt.

      Chu Tiểu Vân thể lên tiếng bảo vệ “Danh dự” của bạn thân: “Ba, ba đừng đoán mò. Bọn con hồi đại học mới bắt đầu, con cũng muốn đương từ hồi học.” biết ngay khẳng định Chu Quốc Cường lại nghĩ đến mặt này.

      Chu Quốc Cường liếc con , coi như tin tưởng.

      Sau đó Triệu Ngọc Trân lại hỏi tới công việc tại của .

      Lý Thiên Vũ thấy đến vấn đề quan trọng, lập tức tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó: “Sau khi tốt nghiệp, cháu làm ở công ty có liên doanh nước ngoài tại thành phố N, tại công tác chủ yếu là phát triển các loại phần mềm. Ở công ty biểu của cháu coi như tệ, quản lý rất thưởng thức cháu, đề bạt cháu lên làm tổ trưởng tổ. Phỏng chừng sang năm nếu có gì bất ngờ xảy ra, cất nhắc cháu lên chức quản lý bộ phận.”

      Lúc này đương nhiên phải biểu mặt tốt, dù bị bảo mèo khen mèo dài đuôi cũng phải như vậy.

      Lý Thiên Vũ thấy Triệu Ngọc Trân càng ngày cười càng dễ gần, trong lòng thoải mái hẳn.

      Mắt thấy mẹ sắp hỏi đến vấn đề riêng tư mỗi tháng thu nhập bao nhiêu, Chu Tiểu Vân cố ý chuyển đề tài: “Mẹ, thức ăn hơi nguội rồi. Hay là lấy thêm ít cồn, làm nồi lầu.”

      Triệu Ngọc Trân bị chuyển hướng, Lý Thiên Vũ thở phào nhõm.

      Đại Bảo nhìn bộ dáng Lý Thiên Vũ co quắp khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu đến nhà Lưu Lộ, liếc nhìn Lưu Lộ cười xinh đẹp, hiển nhiên cũng nghĩ giống . Hai người nhìn nhau cười, hai bàn tay đan vào nhau chặt dưới gầm bàn.

      Tiến tới cùng nhau là chuyện hề dễ dàng, nên quý trọng mới đúng. Hi vọng Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân cũng nhận được cho phép của gia đình, làm cho tình đơm hoa kết quả. Lưu Lộ chân thành mong mỏi như thế.

      Chu Quốc Cường nhìn như thuận miệng hỏi câu: “Tiểu Lý, sau này cháu tính ổn định cuộc sống ở đâu! Chuẩn bị ở thành phố N hay về đây!”

      Lý Thiên Vũ chút do dự, cần nghĩ ngợi trả lời: “Cháu xem ý của Tiểu Vân, sau khi tốt nghiệp ấy định đâu, cháu theo đó.”

      Những lời này triệt để chinh phục hai người, cảm tình với Lý Thiên Vũ lập tức tăng lên cột lớn.

      Trong lòng Chu Tiểu Vân tràn đầy ấm áp cùng ngọt ngào, mặc dù những lời này trước đây từng , nhưng, ra trong buổi tối hôm nay mang ý nghĩa khác hẳn. Cái này tương đương tỏ thái độ với gia đình : Cháu rất Tiểu Vân, tất cả cháu đều nghe ấy, nhất định cháu làm cho ấy hạnh phúc!

      Điều này sao cảm động?

      Có người đàn ông đối xử với bạn như vậy, còn cầu gì nữa?

      Công nhận bạn Vũ khéo ghê, thế nào ông bố bà mẹ nào chả ưng.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 405: So sánh

      [​IMG]

      Tiểu Bảo luôn ít có hảo cảm với Lý Thiên Vũ, thuần túy bởi nhìn chị thích mới miễn cưỡng tiếp nhận ta tồn tại, tại khỏi nhìn kỹ Lý Thiên Vũ lần nữa.

      Nếu như, có người đàn ông chị như thế ở bên cạnh chị, hình như cũng là việc có thể chấp nhận…

      Đêm đó, Lý Thiên Vũ uống rượu say.

      uống với mỗi người Chu Quốc Cường, Triệu Ngọc Trân, Đại Bảo, Tiểu Bảo chén, tửu lượng vốn cao, tự nhiên uống say. Buổi tối đành phải ngủ ở nhà Chu Tiểu Vân. Đương nhiên, có chuyện ngủ chung với . ngủ ở phòng còn ngủ chung với Nhị Nha.

      Buổi tối, Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường khi về phòng thổn thức hồi lâu.

      “Quốc Cường, con cái chúng ta đứa đều lớn, Đại Bảo và Lưu Lộ chỉ thiếu bước kết hôn, Đại Nha cũng có bạn trai.” Triệu Ngọc Trân thất vọng vô cớ, những đứa con bà dứt ruột đẻ ra đều tìm được nửa của mình. Con trai thôi, dù sao cũng là dẫn thêm người về nhà. Nhưng con lại khác, nghĩ đến con mình cực khổ nuôi lớn sau này phải gả vào nhà người khác, trong lòng bà chua xót.

      Thảo nào ngày Chu Tiểu Hà kết hôn, Thẩm Hoa Phượng ở trong phòng khóc mãi. Đổi lại là mình, chỉ sợ cũng như thế!

      Chu Quốc Cường than thở: “Đâu còn cách khác, các con luôn có ngày trưởng thành. Chúng ta thuận theo tự nhiên , Lý Thiên Vũ là chàng trai tốt, có mấy ưu điểm. Sinh viên, ưu điểm số ! Có việc làm, đối xử với con bé cũng tốt. thấy, ánh mắt con mình tệ lắm. Hơn nữa, Lý Thiên Vũ lại là họ Lưu Lộ, biết gốc biết rễ, chắc nhân phẩm cậu ta xấu.”

      Ngày thứ hai, Lý Thiên Vũ và Lưu Lộ đều trở về. Dù sao Lưu Lộ chưa chính thức gả qua đây, vì thế năm mới phải về nhà.

      Đại Bảo mua vài thứ mang đến nhà Lưu Lộ, thuận tiện ở lại chơi ngày.

      Đối với chàng rể Đại Bảo, Lưu Chính Thanh thực càng xem càng hài lòng, nghĩ thầm ở trước mặt người khác kể chuyện con rể ông là vận động viên chạy nước rút của đội điền kinh tỉnh hãnh diện lắm.

      Hơn nữa, tại hai đứa đính hôn, coi như định chuyện hôn nhân. Vừa giải quyết chung thân đại của Lưu Lộ, còn có thể để con bé ở nhà thêm mấy năm, nghĩ mặt nào đều rất vừa ý.

      Lưu Chính Thanh quan tâm hỏi Lý Thiên Vũ: “Tiểu Vũ, hôm qua cháu đến nhà Chí Lương.”

      Lý Thiên Vũ cười : “Cậu, cháu nghe cậu , mua đồ đến. Cháu còn ăn tối ở đó, tối hôm qua uống nhiều nên ngủ ở nhà Tiểu Vân đêm.”

      Ý Lưu Chính Thanh muốn hỏi tự nhiên phải cái này: “Ba mẹ Chí Lương có ?” Lần đầu tiên đến nhà, để lại ấn tượng cho cha mẹ nhà rất quan trọng.

      Lưu Lộ chen miệng vào: “Cha, cha đừng bận tâm. Con thấy, ấn tượng ba mẹ Chí Lương với Tiểu Vũ rất tốt. Bằng , sao có thể giữ Tiểu Vũ ở đó đêm!” Từ hành động này đủ nhìn ra cha mẹ Chu Tiểu Vân chấp thuận Lý Thiên Vũ.

      Lưu Chính Thanh yên lòng, trong lòng nghĩ bao giờ bàn với cha mẹ Lý Thiên Vũ việc này.

      Mặc dù Lý Thiên Vũ là cháu trai bên ngoại của ông, nhưng nhiều năm qua ông vẫn đối xử với Lý Thiên Vũ như con trai, kỳ vọng rất cao ở , nào có đạo lý chuyện lớn cả đời quan tâm.

      Suy nghĩ và hành động của bậc trưởng bối nằm trong phạm vi suy nghĩ của Lý Thiên Vũ, trong lòng tràn đầy vui mừng, ảo tưởng về tương lai tốt đẹp…

      ***

      Sang năm mới, Lý Thiên Vũ quang minh chính đại đến nhà Chu Tiểu Vân. Ừm, cảm giác này tuyệt vời.

      Chờ mấy đứa hết, trong nhà bỗng nhiên quạnh quẽ hẳn, Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường lại bắt đầu bận rộn buôn bán.

      Bà nội ở nhà thầm: “Mấy đứa sao thoáng cái biến đâu mất!” Cả Nhị Nha cũng học ở thị trấn, trong nhà chỉ còn người lớn. Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân mỗi ngày đều bận rộn việc buôn bán, bà nội mình rất đơn. Cũng may Thẩm Hoa Phượng thường ôm con Chu Tiểu Hà sang chơi với bà nội giải buồn.

      Bà nội nhìn cháu bi ba bi bô thích lắm, ôm đùi nựng .

      Thẩm Hoa Phượng bây giờ hài lòng đối với con rể Phan Phong hơn ít, nghĩ thầm tuy trong nhà nghèo chút thế nhưng đối xử với Tiểu Hà rất tốt. Con có cuộc hôn nhân hạnh phúc, người làm mẹ trong lòng tự nhiên cũng thả lỏng.

      Chu Tiểu Hà và Phan Phong đều phải làm, con vẫn sống bên bà ngoại. Cuộc sống Thẩm Hoa Phượng tại trôi qua cực kỳ phong phú, có thời gian lải nhải Chu Chí Hải nữa.

      Chu Chí Hải giờ làm việc ở xưởng sửa chữa rất tốt, mỗi tội chưa có bạn làm cho Thẩm Hoa Phượng sốt ruột, ở trước mặt bà nội lải nhải: “Hải nhà con tuấn tú lịch , biết vì sao chưa có bạn .”

      Thẩm Hoa Phượng tự chủ lại đặt Chu Chí Hải và Đại Bảo lên bàn cân so sánh.

      Nhìn vợ Đại Bảo nhà người ta đẹp, nghe còn biết khiêu vũ, lại là sinh viên trường đại học nổi tiếng, bây giờ làm giáo viên ở trường chuyên cấp ba, mọi mặt đều xuất sắc. Thẩm Hoa Phượng hâm mộ lắm.

      Bà nội cười : “Giờ chuyện bọn kết hôn đều là chúng tự mình làm chủ, cần người lớn bận tâm! Hải từng , năm nay dẫn xinh đẹp về mà!”

      Thẩm Hoa Phượng nở nụ cười, đề tài này luôn khiến người ta thoải mái.

      Triệu Ngọc Trân ngó qua, nhìn bé phấn nộn nhịn được ôm hôn hai cái: “Ai, biết đến bao giờ con có thể ngồi như mẹ, về cháu trai cháu .”

      Nếu như Đại Bảo và Lưu Lộ cũng sinh bà đứa cháu ẵm bồng tốt quá!

      Thẩm Hoa Phượng nở nụ cười: “Em cần gì lo lắng về cái này! Chị thấy, đến hai năm Đại Bảo cho em thằng cháu trai!”

      Triệu Ngọc Trân hạnh phúc: “Đến lúc đó em chợ bán thực phẩm nữa, buôn bán nhiều năm, mắt thấy con cái đều trưởng thành có tiền đồ. Chờ có cháu, mỗi ngày em ở nhà trông cháu, đâu.”

      cười cười , Thẩm Hoa Phượng nhắc đến bạn trai Chu Tiểu Vân: “Chị nghe Tiểu Hà , Đại Nha bạn trai đúng ! Nghe cậu ta đến nhà em hai lần!”

      Triệu Ngọc Trân gật gật đầu.

      Ở trước mặt Thẩm Hoa Phượng, bà nội hết lời khen bạn trai Chu Tiểu Vân tốt thế nào.

      Triệu Ngọc Trân ở bên cạnh cười híp mắt. Nhắc tới bạn trai con mình, bà cũng cảm thấy rất có mặt mũi. Dù sao từng là sinh viên, làm ở xí nghiệp liên doanh nước ngoài, nghe Lưu Lộ , tiền lương rất cao. Thằng bé vừa cao vừa đẹp trai, tìm ra điểm nào để chê trách.

      Bệnh cũ Thẩm Hoa Phượng lại tái phát, tự nhiên lại so sánh con rể nhà mình và người ta.

      Về diện mạo, phỏng chừng sàn sàn nhau, Phan Phong cũng là chàng trai ưa nhìn.

      Về công ăn việc làm, công việc con rể nhà mình hình như kém hơn. Lý Thiên Vũ người ta là nhân viên cao cấp trong xí nghiệp lớn, xem ra tiền lương nhất định cao hơn Phan Phong.

      Về điều kiện gia đình, gia cảnh nhà Phan Phong rất bình thường. biết nhà Lý Thiên Vũ này như thế nào…

      Thẩm Hoa Phượng hỏi ra miệng: “Gia đình chàng này thế nào?”

      Triệu Ngọc Trân cũng : “Em cũng biết, hình như cũng xuất thân là dân quê, có lẽ đến nỗi nào. Dù sao chỉ cần thằng bé tốt là được, đâu phải sống cùng gia đình bên đấy.”

      Thẩm Hoa Phượng đồng ý : “ phải chị suông đâu, điều kiện kinh tế gia đình tốt vẫn hơn. Em xem Tiểu Hà nhà chị, gả đến nhà Phan Phong phải sống cực khổ hơn hẳn. Sau này còn phải tự mình tiết kiệm tiền mua nhà trong thị trấn, cuộc sống mệt mỏi a! Nếu là có sẵn tốt hơn.”

      Lời này cũng có đạo lý, trong lòng Triệu Ngọc Trân bắt đầu suy nghĩ.


      Chương 406: Làm mối

      [​IMG]

      Mấy ngày sau, cha Lưu Lộ Lưu Chính Thanh đến.

      Thấy ông thông gia từ xa đến, tất nhiên Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân nhiệt tình chiêu đãi.

      Lưu Chính Thanh uống với Chu Quốc Cường mấy ly rượu rồi ra mục đích đến lần này.

      Hóa ra vì chuyện của Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ.

      Lưu Chính Thanh quét đường phố: “Tôi ngại với chị, Lý Thiên Vũ là cháu trai ruột bên ngoại của tôi, từ thân thiết với tôi. Cấp hai cấp ba thằng bé ở nhà tôi sáu năm, với Lưu Lộ như em ruột. Hôm nay tôi tới chính là muốn trao đổi với chị, để phụ huynh hai gia đình gặp mặt. Chuyện lớn cả đời của hai đứa vẫn cần đến các trưởng bối bàn bạc.”

      Nhắc tới đề tài này, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân đều có chút trở tay kịp.

      ai ngờ tới, hôm nay Lưu Chính Thanh đến làm “Thuyết khách”.

      Ở nông thôn vẫn giữ phong tục này. Con trai con lập gia đình tìm thuyết khách tương đương với bà mối, qua lại vun vào giữa hai bên, làm trung gian truyền lời. Thuyết khách ra những lời hai bên tiện mặt đối mặt trực tiếp. Ví dụ như, nếu đính hôn, lễ ăn hỏi, nhà có đề xuất điều kiện gì vân vân.

      Chu Quốc Cường suy nghĩ lúc rồi : “Việc này để chúng tôi suy nghĩ kĩ hãy bàn, dù sao Tiểu Vân nhà tôi còn học, năm nữa mới tốt nghiệp. Lúc này bàn tới hình như quá sớm. Có chuyện cũng phải đợi sau tốt nghiệp hãy tính!”

      Xem như uyển chuyển từ chối. Có gả con cũng thể nhanh như vậy! Chu Tiểu Vân vẫn tính là sinh viên!

      Lưu Chính Thanh cười : “Bây giờ Tiểu Vân nhà chị phải học nghiên cứu sinh à? Kết hôn trong thời gian học vẫn được phép. Nếu chị cảm thấy hơi sớm, vậy tạm để việc này xuống. Tôi có ý gì khác, tôi cũng coi như trưởng bối của Lý Thiên Vũ, tôi đại diện cho cha mẹ thằng bé đến thể thành ý với chị. Tiểu Vân là tốt, có đốt đèn lồng cũng khó tìm, tôi và ba mẹ Thiên Vũ đều rất thích con bé. Chỉ là muốn chọn thời gian gặp mặt chị, làm quen chút, đừng để sau này đối diện đụng phải cũng biết đối phương là ai. thấy đúng !”

      Lưu Chính Thanh hổ là làm cán bộ bao nhiêu năm, từ đầu đến cuối rất lôgic. Sao Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân có thể lại ông. Hai người nghĩ thầm mọi người đều chỉ gặp mặt, vậy gặp !

      Chọn ngày tốt, Lưu Chính Thanh lái xe đến đón Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân. Lưu Lộ theo sau, luôn miệng gọi “Ba” “Mẹ”, khiến hai ông bà mừng rỡ, cười toe toét.

      Đến nhà Lưu Lộ, cha mẹ Lý Thiên Vũ chờ sẵn. Mấy người tụ tập ăn bữa cơm. Do có Lưu Chính Thanh chu toàn, bầu khí coi như hòa hợp.

      Sau khi Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường trở về nhà, hai người ngồi xuống mặt đối mặt bàn chuyện Chu Tiểu Vân – Lý Thiên Vũ.

      Chu Quốc Cường uống nhiều rượu, mặt đỏ rực: “Ngọc Trân, thấy cha mẹ Lý Thiên Vũ đều là dân quê rất thà, nhân hậu. Chắc sau này Tiểu Vân nhà ta gả qua đó phải chịu khổ.”

      Bị Triệu Ngọc Trân lườm: “ hay nhỉ, con mình là sinh viên đại học, còn là nghiên cứu sinh. Lý Thiên Vũ cũng là thành phần tri thức! Chẳng lẽ hai đứa nó còn về cái huyện nông thôn nghèo này để sống chắc? Theo em nghĩ, sau này hãy để hai đứa sinh sống ở thành phố N, dù trở về cũng phải mua nhà trong thị trấn!”

      Lời Thẩm Hoa Phượng hôm trước cũng vang lên trong đầu bà. Triệu Ngọc Trân thể thừa nhận, mặc dù Thẩm Hoa Phượng hơi quá chút, nhưng đúng là lời .

      Với điều kiện con mình tìm người trong sạch thế nào chẳng được? Đương nhiên Lý Thiên Vũ rất tốt, chỉ chưa điều kiện gia đình…

      Chu Quốc Cường bật cười : “Đó là chuyện của bọn , bảo này, cứ kệ túi nó. Em đừng can dự mù quáng, đừng như chị dâu sát vách. Tiểu Hà đương, chị ấy làm ầm ĩ đến, làm ầm ĩ , cuối cùng chẳng phải vẫn thuận theo ý Tiểu Hà. Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta làm cha mẹ chỉ đưa ra ý kiến tham khảo thôi.”

      Từ điểm này, có thể nhận ra khác biệt giữa Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân, đây cũng là điểm khác nhau giữa phần lớn đàn ông và phụ nữ.

      Đàn ông ấy à, lòng dạ rộng lớn, nếu suy nghĩ cân nhắc tổng thể. Phụ nữ, luôn thích truy cứu việc đáng kể, để ý này để ý kia. ra, đương kết hôn vốn là chuyện của con cái, chỉ cần con thích là được rồi.

      Tuy ngay từ đầu Chu Quốc Cường có chút phê bình kín đáo với Lý Thiên Vũ, nhưng đó chỉ là phản ứng đầu tiên của bất cứ người làm cha nào. E rằng dù chàng trai đó tốt đến mấy, ông cũng nhìn vừa mắt. Ông cảm thấy ta cướp mất con của mình.

      Nhưng Chu Quốc Cường ngầm quan sát Lý Thiên Vũ hai lần, bắt đầu có cảm tình với chàng này.

      Triệu Ngọc Trân nghe Chu Quốc Cường mà ngượng ngùng: “Em cũng suy nghĩ cho con thôi! Nếu ra khỏi nông thôn, hà tất phải trở về đây sống.”

      Làm cha mẹ ai muốn con có cuộc sống tốt đẹp về sau? nghìn, vạn, cũng là suy nghĩ vì đứa a!

      Chu Quốc Cường đánh nhịp : “Dù sao Lý Thiên Vũ coi như tệ, chuyện hai đứa nó cứ từ từ rồi tính! Muốn kết hôn bây giờ được!” Ít nhất phải chờ Chu Tiểu Vân tốt nghiệp.

      Triệu Ngọc Trân cười, gì nữa.

      Lý Thiên Vũ nhận được điện thoại cậu gọi tới. Nghe tin cậu làm mai cho mình, ngạc nhiên, há hốc miệng.

      Này… Quá bất ngờ a!

      Có điều là bất ngờ kiểu này thích! Ha ha ha!

      Lý Thiên Vũ vui mừng hớn hở đợi xe bus, có xe là chen lên ngay.

      Chu Tiểu Vân nấu cơm xong, bê thức ăn để bàn, thấy Lý Thiên Vũ trở về cười : “Hôm nay về đúng lúc, cơm em làm xong rồi!”

      Lý Thiên Vũ cười hì hì : “ việc muốn với em!”

      Thấy bộ dáng Lý Thiên Vũ thần thần bí bí, Chu Tiểu Vân hứng thú: “Chuyện gì? lại được tăng lương à?” Hiếm khi thấy vui vẻ như vậy.

      Lý Thiên Vũ kể chuyện cậu làm mối cho nghe.

      Chu Tiểu Vân nghe cha mẹ gặp mặt và ăn bữa cơm với cha mẹ Lý Thiên Vũ, hai mắt mở to. lẩm bẩm: “Chuyện lớn như vậy sao bàn với em trước?”

      Lý Thiên Vũ vô tội : “Chuyện này cũng biết trước, là cậu bàn với bố mẹ đến nhà em. Sau này, ba mẹ em đến nhà cậu ăn cơm, hai bên gặp nhau ở đấy.”

      Tiến triển rất thần tốc.

      Chu Tiểu Vân ngẩn ngơ nửa ngày: “Lý Thiên Vũ, cậu đối với quá tốt.” Cậu chạy trước chạy sau bận tâm lao lực, phải vì suy nghĩ cho Lý Thiên Vũ à?

      Trong lòng Lý Thiên Vũ vẫn rất cảm động: “Đúng vậy, về sau nhất định phải hiếu thuận với cậu!”

      Hơn nữa, đối với hai người, đó cũng là tin tức tốt. Phụ huynh hai nhà gặp nhau có ý nghĩa gì? Đương nhiên đều ngầm đồng ý cho hai người lui tới. cách khác, hai người có thể quang minh chính đại gặp nhau, lấy kết hôn làm tiền đề!

      Lý Thiên Vũ vui mừng được, dịch dịch lại gần Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, em xem, cha mẹ đều đồng ý chuyện hai đứa mình, chúng mình…”

      Câu tiếp theo chưa hết, hóa thành hành động.

      Lý Thiên Vũ biến cực nhanh, là sắc quỷ, nhào vào người bị Chu Tiểu Vân cười đẩy ra: “Đừng làm bậy, ăn cơm !”

      Lý Thiên Vũ cười ha ha, kéo ghế ngồi xuống ăn cơm.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 407: Nhị Nha tới

      [​IMG]

      Năm nay Nhị Nha thi đại học, Chu Tiểu Vân gọi điện thoại về nhà hỏi chuyện thi cử của .

      Nhị Nha nhận điện thoại cười : “Chị, em vừa mới thi xong làm gì biết thi được mấy điểm. Đợi mấy ngày nữa là tra được điểm! Em ở nhà cũng có việc gì, hay là, em đến thành phố N chơi với chị và Hai nhé!”

      Chu Tiểu Vân nghĩ lúc rồi đồng ý.

      Năm nay Tiểu Bảo tốt nghiệp đại học, tìm được việc ở bệnh viện trong thành phố N, phải bệnh viện có quy mô lớn nhất, thế nhưng về trình độ chữa bệnh tương đối có danh tiếng. Tiểu Bảo có thể tìm công việc này cũng coi như rất tốt.

      Bây giờ Tiểu Bảo nhàn rỗi, chỉ đợi lấy bằng tốt nghiệp là có thể làm.

      Nghe Nhị Nha muốn qua chơi, phản ứng đầu tiên của Tiểu Bảo chính là sờ sờ ví tiền: aizz, lại chảy máu nhiều!

      Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cùng nhau đến nhà ga đón Nhị Nha. Lá gan con bé khá lớn, chưa bao giờ rời xa nhà, dám người ngồi xe đến.

      Nhị Nha nhìn thấy hai chị, hài lòng khua khua tay: “Chị, Hai, em ở đây!”

      Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cười nghênh đón. Tinh thần Nhị Nha rất tốt, ngồi ô tô đường dài mấy giờ liền mà sắc mặt hề lộ vẻ mệt mỏi, ầm ĩ đòi ăn đại tiệc.

      Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo nhìn nhau cười, dẫn Nhị Nha tới nhà hàng buffee nổi tiếng.

      Nhị Nha sôi nổi lúc gắp cái này, hồi gắp ít cái kia.

      Chu Tiểu Vân ngồi nhìn, cảm khái : “Nhìn Nhị Nha, chị cảm thấy chị sắp già rồi.” Trông Nhị Nha tuổi thiếu nữ tràn đầy sức sống, xinh đẹp, so sánh với nhau, bản thân có vẻ quá bình tĩnh, có nửa điểm tinh thần phấn chấn.

      Tiểu Bảo nghe Chu Tiểu Vân xong, cười ha ha: “Chị, chị giữa tuổi thanh xuân, cái gì già với chả già. Chị chú ý à? Rất nhiều chàng trai nhìn về phía chúng ta!” Mục tiêu đương nhiên là Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân cười.

      Xung quanh quả ít chàng trai trẻ tuổi thường nhìn xung quanh, bất kể như thế nào, phụ nữ đều chán ghét kiểu ánh mắt này.

      Nhị Nha bê bàn hoa quả về chỗ: “Chị, cùng em !”

      Chu Tiểu Vân cười, cùng em .

      Hai chị em cùng nhau, cực kì làm người khác chú ý.

      Bây giờ Nhị Nha cũng là thiếu nữ đẹp như hoa, thanh xuân hoạt bát, hơn nữa Chu Tiểu Vân càng lúc càng xinh đẹp tao nhã, thảo nào đàn ông liên tục ngoái nhìn.

      Ba người ngồi ăn hơn tiếng mới kết thúc.

      Nhị Nha tựa lưng vào ghế, hạnh phúc thở dài: “Oa, rốt cuộc no rồi.”

      Chu Tiểu Vân buồn cười, từ đến lớn Nhị Nha đều là con mèo tham ăn, thích ăn đồ ngon! tại xem ra thay đổi chút nào.

      Tiểu Bảo trêu đùa : “Tiểu Nguyệt, em cứ tham ăn như thế, sao mà gầy được nhỉ? Theo lý mà nên trở thành nhóc béo ú mới đúng.”

      Sáu năm tiểu học, Nhị Nha béo nhất, là nhóc tròn vo, về sau biết thế nào, lên cấp hai dần dần gầy chút, tại là thiếu nữ yểu điệu tiêu chuẩn.

      Nhị Nha cười hì hì : “ Hai, lại vạch áo cho người xem lưng. là chuyện cũ từ hồi tám hoánh, còn nhắc tới làm gì.” Lên cấp hai, vì học hành bận rộn hơn nữa sống ở bên ngoài, được ăn ngon giống như ở nhà nên béo lên.

      Chu Tiểu Vân nhớ tới chuyện cũ Nhị Nha từng lập lời thề muốn giảm béo, nhịn được bật cười .

      “Trước đây Tiểu Nguyệt mũm mĩm cũng rất đáng a!” Chu Tiểu Vân lời từ nội tâm.

      Nhị Nha liên tục lắc đầu: “Em chẳng cần, mập mạp bị người ta trêu là con nhóc béo, em chẳng thích.” Gầy, dong dỏnng cao như chị là tốt.

      Chỉ sợ Chu Tiểu Vân cũng nghĩ tới địa vị của trong cảm nhận Nhị Nha cao đến thế! Quả thực ảnh hưởng đến quan điểm thẩm mỹ của Nhị Nha.

      Mấy chị em ngồi tâm , quả thực muốn .

      Nhị Nha đột nhiên hỏi: “Chị, Hai, cả phải cũng ở thành phố N sao? Em rất muốn gặp cả, hàng năm chỉ tết mới ở bên nhau mấy ngày, bình thường muốn thấy ấy quá khó khăn.”

      Chu Tiểu Vân : “Đừng em, ngay cả chị ở đây, số lần gặp cả cũng ít ỏi. Ngẫm lại cả vất vả.”

      Cuộc sống vận động viên có bao nhiêu khô khan, bình thường sợ ảnh hưởng huấn luyện, di động bị bắt tắt máy, chỉ có đến buổi tối mới được mở máy. Hoạt động tiêu khiển cũng vô cùng vô cùng ít, bình thường hiếm khi được nghỉ.

      Cuộc sống của Đại Bảo sung sướng như người ngoài thường nghĩ. Khoảnh khắc vinh quanh lúc thi đấu phải đổi bằng vô số ngày đêm vất vả huấn luyện.

      Tiểu Bảo than thở: “Chỉ khổ cho chị Lưu Lộ, nếu cả bận, hai người sớm kết hôn sinh con.”

      Đáng tiếc, tại hai người đành chờ đợi. Năm tháng thanh xuân đẹp đợi nhất lại bị hao mòn trong chờ mong. Mau mà, Lưu Lộ và Đại Bảo rất nhau, trái tim họ luôn bên nhau, cho dù chung đụng ít mà xa cách nhiều, tình cảm của hai người vẫn nồng cháy như cũ.

      Chu Tiểu Vân hết sức bội phục Lưu Lộ, phải nào cũng có thể làm được điều này vì người mình .

      Nghĩ đến Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân chợt nhớ ra việc: “Lần trước Lưu Lộ gọi điện thoại cho chị, là nghỉ hè đến đây, biết đến lúc nào.”

      May là số ngày nghỉ của Lưu Lộ nhiều hơn, có thể đến đoàn tụ với Đại Bảo.

      Nhị Nha rất thích chị dâu Lưu Lộ này, giục Chu Tiểu Vân: “Chị, chị gọi điện cho chị Lưu Lộ ! Chưa biết chừng mấy ngày nữa, chị ấy đến.”

      Chu Tiểu Vân gật gật đầu : “Được, tối nay chị gọi cho ấy, bây giờ em có muốn đâu chơi ? Hay về nhà?”

      Nhị Nha cười ha ha : “Tất nhiên là , em muốn dạo hết vòng thành phố. Chị, Hai, hai chị phải tháp tùng em đấy!”

      Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo nghe vậy cười. Quả nhiên, con bé vẫn là em thích dính người yếu đuối a, tính cách vẫn vậy.

      Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo cùng Nhị Nha dạo tròn buổi chiều.

      có mục tiêu cụ thể, cứ dạo trong nội thành.

      Nhị Nha hô to nghiền, cảm thấy thành phố N địa phương tốt: “Chị, em rất hối hận nguyện vọng điền đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, nguyện vọng hai là trường đại học của thành phố N. Chẳng may em cẩn thận đỗ nguyện vọng , chẳng phải là có cơ hội đọc sách cùng chỗ với chị à?”

      Chu Tiểu Vân chọc chọc trán Nhị Nha: “Em định học hay chơi? Còn chọn trường tốt như đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, nếu em đỗ, cả nhà chúng ta đều phải đốt pháo, chúc mừng.”

      Tiểu Bảo vốn định , “Chiếu theo tính cách của em, có lẽ nguyện vọng đỗ nổi đâu.” Về sau nghĩ kĩ, đừng nên làm giảm sĩ khí của em út, đợi có điểm thi rồi hãy !

      Nhị Nha lơ đễnh : “Chị, bạn học của em lúc điền nguyện vọng đều điền như thế, xem chỗ nào tốt điền trường ở đó. Lúc ấy, em chính là nhìn trúng Bắc Kinh là thủ đô của nước ta, nên em mới điền trường đó.”

      Chu Tiểu Vân bật cười. Hóa ra, Nhị Nha muốn chạy đến chỗ xa hơn, chơi mấy năm.

      Từ con bé hướng tới cuộc sống ở bên ngoài, hi vọng con bé được như ý.


      Chương 408: Nhị Nha buồn bã

      [​IMG]

      Đến buổi tối, Chu Tiểu Vân gọi cho Lý Thiên Vũ: “Thiên Vũ, em em đến đây chơi mấy ngày. Buổi trưa hôm nay vừa đến nơi, em và em trai đưa nó dạo buổi chiều. Tối nay có rảnh ăn cơm với mấy chị em em ?”

      Ở bên kia Lý Thiên Vũ hơi chần chừ: “Chắc tối phải tăng ca, thế này , xin phép quản lý, cho nghỉ sớm chút. Nhưng mà, giờ chưa có thời gian.”

      Chu Tiểu Vân “vâng” tiếng rồi cúp điện thoại.

      Nhị Nha thò đầu sang: “Chị, Lý Thiên Vũ có đến !”

      Chu Tiểu Vân cười : “ ấy bận tăng ca, đến chút. Chúng ta cần đợi, ăn cơm trước !”

      Đây là nhà hàng có nét đặc sắc riêng, là nơi nổi tiếng nhất giữ độc quyền về miến, tiết vịt. Chu Tiểu Vân sống ở đây mấy năm, cũng thường đến ăn.

      Nhị Nha cười hì hì: “ Lý Thiên Vũ trễ thế này mà phải tăng ca a, hình như ấy rất bận!” tại gần bảy giờ, bình thường người làm tan tầm.

      Nghĩ đến Lý Thiên Vũ làm việc vất vả như vậy, Chu Tiểu Vân khỏi thở dài: “Công ty của ấy cái gì cũng tốt, mỗi tội cường độ làm việc quá lớn. Tăng ca là chuyện thường, hơn nữa thường xuyên cuối tuần được nghỉ. Bởi vì thường có vụ sửa chữa phần mềm giao cho bọn họ, vì thế lắm lúc mấy ngày liên tục tăng ca. Cực kì vất vả.”

      Đương nhiên, tăng ca gấp đôi bù lại tiền lương kếch xù, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến các nhân viên oán thán.

      Chẳng qua, Chu Tiểu Vân thường xuyên cảm thấy đau lòng cho Lý Thiên Vũ. luôn cảm thấy công việc của quá mệt mỏi, quá cực khổ. Cũng may tuổi còn trẻ, nếu lớn tuổi chắc chắn thể thích ứng với guồng công việc này.

      Thảo nào thành phần tri thức ở các thành phố lớn luôn cầu sức khỏe tốt, bởi công việc của bọn họ cần thời gian và cường độ làm việc khổng lồ.

      Nhị Nha thè lưỡi: “Em vẫn nghĩ làm việc ở xí nghiệp nước ngoài rất trâu bò, hóa ra vất vả như vậy. Sau này em nên thành an phận chọn công việc nhàn hạ.”

      Tay Tiểu Bảo cầm đũa gõ vào đầu Nhị Nha cái: “Em chỉ lười biếng, còn chưa bắt đầu học đại học nghĩ tìm việc nhàn hạ. Bây giờ, đâu dễ tìm việc thanh nhàn, an phận hả? Thanh niên phải nếm trải gian khổ, tranh thủ tuổi trẻ cố gắng hết mình, đến khi lớn tuổi hối hận cũng kịp.”

      Chu Tiểu Vân có nhận thức mới về Tiểu Bảo, thái độ sống của rất tích cực, hướng về phía trước! Ừm, hổ là em trai của Chu Tiểu Vân ! Xuất sắc, tiến tới… Mà khoan, khoe khoang là hành vi tốt, đình chỉ!

      Nhị Nha ngừng hâm mộ các chị: “Chị, bây giờ chị là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng internet, sau này nhất định tiền đồ vô lượng. Còn Hai, sắp trở thành bác sĩ, trị bệnh cứu người, có thể nhận phong bì kiếm thêm khoản thu nhập… Ai u, Hai, đừng dùng đũa đập đầu em nữa! Đau a!”

      Tiểu Bảo khách khí dùng đũa gõ mạnh vào đầu Nhị Nha : “Ai cho em bậy, ai làm bác sĩ nhất định phải nhận phong bì kiếm thêm khoản thu nhập, đó là hành vi có đạo đức. Sau này quyết như vậy.”

      Nhị Nha gió chiều nào che chiều ấy : “Đúng vậy đúng vậy, Hai em đâu giống họ, tất nhiên làm chuyện như vậy. Ý của em là tương lai của chị đều sáng sủa. Chỉ có tương lai của em chưa biết ở phương nào đây!”

      Tay Nhị Nha chống má, thở dài : “ cả là niềm tự hào của cả nhà, thường nhận giải thưởng ở cuộc thi đấu toàn quóc, sau này chưa biết chừng còn có cơ hội đại diện cho quốc gia tham gia á vận hội gì đó. Chỉ có em…”

      Làm em út trong bốn chị em, Nhị Nha vẫn cảm thấy có chút tự ti vào bản thâ. biết có phải bởi vì các trai chị đều quá ưu tú , luôn cảm giác dưới quầng sáng chói lòa của chị, ảm đạm có ánh sáng.

      cả là vận động viên ưu tú, Hai trở thành bác sĩ. Chị càng thông minh, thành tác giả tiểu thuyết nổi tiếng internet. Tương lai của mình ở đâu?

      Chu Tiểu Vân rất quen nhìn Nhị Nha bỗng nhiên toát ra tia buồn bã, , quen với Nhị Nha vô tâm vô phế, cười vui vẻ. chưa từng nghĩ tới Nhị Nha cũng có nhiều trăn trở.

      Chu Tiểu Vân an ủi: “Tiểu Nguyệt, em sắp lên đại học. Em còn bé, tương lai chị định hình, chỉ có tiềm lực của em chưa phát huy toàn bộ. Biết đâu, tương lai em lại là người có tiền đồ nhất trong bốn em chúng ta!”

      Nhị Nha cảm thấy thoải mái hơn khi nghe chị : “Vâng, chị, chị đúng! Sau này em nhất định phải cố gắng hết mình, em nghĩ, tương lai chắc chắn em tìm được hướng cuộc đời mình.”

      Nhìn thấy Nhị Nha thông suốt, tâm trạng Chu Tiểu Vân cũng thăng hoa theo.

      Tiếng chuông di động vang lên tích tích, Chu Tiểu Vân ra xem, bật cười: “Chị định gọi cho Lưu Lộ ấy gửi tin nhắn đến, bảo là hai ngày nữa ấy được nghỉ hè, đến đây. Bảo chị chuẩn bị hộ chỗ ở.”

      Nhị Nha hưng phấn : “Vậy em chưa về vội, em muốn cùng chị Lưu Lộ chơi hết các địa điểm ở thành phố N.”

      Tiểu Bảo cười : “ phải em định làm bóng đèn huỳnh quang chứ, em cho rằng chị Lưu Lộ đến đây tìm ai? Đương nhiên là cả quý của chúng ta. Chúng ta nên tránh , để hai chị ấy đoàn tụ mấy ngày.”

      Chu Tiểu Vân gật đầu phụ họa, trong lòng suy tính nên thuê riêng phòng cho Lưu Lộ . Nếu , nhà có hai phòng, Lý Thiên Vũ ngủ phòng, phòng của mình và Nhị Nha, đâu còn chỗ cho ấy ở?

      Tiểu Bảo vừa nghe Chu Tiểu Vân có lại phòng cho thuê tính toán lên đường: “Chị, em thấy chị cứ thuê phòng gần chỗ chị . Sau này, chị Lưu Lộ về, căn phòng đó để lại cho em. Mấy ngày nữa em cũng phải chuyển ra khỏi ký túc xá, em lo biết chuyển đâu!”

      ra bệnh viện cũng cung cấp chỗ nghỉ, chẳng qua Tiểu Bảo thích ở lại ký túc xá lắm. Sống tập thể trong ký túc xá bốn năm, vất vả đến khi tốt nghiệp, thuê mình phòng thoải mái hơn. Ở điểm này, và Chu Tiểu Vân cực kì giống nhau, thích tĩnh.

      Chu Tiểu Vân đồng ý, hẹn Tiểu Bảo ngày mai tìm phòng ở, phải chuẩn bị xong xuôi trước khi Lưu Lộ đến.

      Trong lúc cười cười , ba người ăn no bụng. chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, Lý Thiên Vũ đầu đầy mồ hôi chạy đến.

      Lý Thiên Vũ liên tục xin lỗi: “Ngại quá, vừa xong việc là đến ngay.”

      Chu Tiểu Vân thấy trán toàn mồ hôi, thuận tay cầm khăn giấy bàn, giúp lau sạch mồ hôi.

      Lý Thiên Vũ liếc mắt đưa tình vinh dự : “Cám ơn em, Tiểu Vân!”

      Nhị Nha ở bên cạnh chà chà da gà nổi toàn thân: “Oa, quá buồn nôn, em chịu nổi.”

      Chu Tiểu Vân lườm em .

      Lý Thiên Vũ cười ha ha: “Tiểu Nguyệt, muốn ăn gì, dẫn em ăn.”

      Chu Tiểu Vân sẵng giọng: “Bọn em ăn no cả rồi, còn bụng nhét nữa. gọi món ăn mình !”

      Lý Thiên Vũ rất nhanh gọi bát miến nổi tiếng nhất ở đây, giải quyết nhanh gọn trong hai, ba phút, sau đó bốn người cùng nhau.

      Chu Tiểu Vân : “Chí Kiệt, đêm nay em về cùng chị , ngủ chung với Lý Thiên Vũ. Sáng mai dậy tìm phòng với chị luôn.”

      Tiểu Bảo gật gật đầu.

      Lý Thiên Vũ hiếu kỳ hỏi: “Sao phải thuê thêm phòng? Để Tiểu Nguyệt ngủ với em được à?”

      Chu Tiểu Vân giải thích qua về việc Lưu Lộ sắp đến.

      Lý Thiên Vũ tán thành, gật gật đầu.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 409: Hào phóng

      [​IMG]

      Sáng hôm sau, Chu Tiểu Vân dậy sớm, thuận tiện gọi cả Nhị Nha dậy.

      Nhị Nha tình nguyện : “Chị, hồi trước sáng nào em cũng dậy sớm học, giờ nghỉ hè. Chị để em ngủ thêm !”

      Chu Tiểu Vân suy nghĩ lúc rồi : “Được rồi, chị và Hai tìm phòng, em ở nhà đừng đâu, buổi trưa chị về dẫn em ăn cơm. Em dậy mà có việc gì làm lên mạng nhé.”

      Nhị Nha hoan hô tiếng, lại nằm xuống ngủ tiếp.

      Tiểu Bảo và Lý Thiên Vũ đều rời giường.

      Tiểu Bảo làm bữa sáng đơn giản, làm than thở. Vẫn là Tiểu Bảo tốt, biết làm bữa sáng, biết sau này nào có phúc có bạn trai như thằng bé!

      Sau khi nghe , Lý Thiên Vũ lập tức tỏ thái độ: “Đợi rảnh nhất định học khóa dạy nấu ăn.”

      Chu Tiểu Vân liếc cái, dễ nghe hơn hát, câu này nghe dưới mười lần, mà chưa thấy có hành động cụ thể. suông thôi, biết có ngày nào đó .

      Ăn sáng xong, Lý Thiên Vũ làm.

      Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo xuất phát tìm quanh đó.

      Vùng này cách nội thành hơi xa, được cái có xe buýt, giao thông tương đối dễ dàng. Tiền thuê phòng rẻ hơn trong nội thành.

      Tìm kiếm mù quáng manh mối, biết nên tìm từ đâu. Hai người đến văn phòng môi giới, xem xét hồi lâu, chọn được hai nơi đều phù hợp với cầu cơ bản.

      Chưa kịp xem phòng, gần đến buổi trưa. Hai người về dẫn Nhị Nha ra ngoài, ăn cơm xong, ba người cùng xem hai nơi đó.

      Trong đó chỗ là phòng phòng khách, tiền thuê rẻ hơn chút.

      chỗ khác là hai phòng phòng khách, tiền thuê tất nhiên đắt hơn, thế nhưng rất gần chỗ Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ, bộ mất khoảng năm phút. Chu Tiểu Vân ưng chỗ này.

      Tiểu Bảo gật gật đầu : “Chọn chỗ này , chưa đến gần chỗ chị, lại có hai phòng, về sau có thể để phòng cho cả lúc nghỉ đến ở.” Đắt chút cũng được!

      Chu Tiểu Vân cười : “Coi như em và cả cùng thuê, dù sao ấy bây giờ là phú ông, quan tâm chút tiền trinh đó. Em đừng khách sáo với ấy.”

      Đại Bảo chỉ có tiền lương cao tiền thưởng cao, mấu chốt là có chỗ để tiêu tiền, cả ngày ở đội điền kinh đãi này, đội bao ăn bao ở, nhận bao nhiêu tiền, tiết kiệm bằng đó.

      Hai năm qua, ngoài gửi tiền về nhà, số tiền trong tay khá lớn, có lẽ đủ mua nhà. Biết nội tình, Chu Tiểu Vân mới đùa như vậy.

      Tiểu Bảo nghĩ cũng đúng. mới ra xã hội, tiền lương lúc đầu nhất định cao. Dứt khoát coi như thuê chung phòng với cả, chị Lưu Lộ đến mình ở đó. Bình thường, xem như mình trông phòng hộ ấy.

      Tiểu Bảo cười hì hì. Chu Tiểu Vân giơ ngón tay cái, Tiểu Bảo còn lợi hại hơn .

      Giao tiền đặt cọc xong, Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo và Nhị Nha ba người quét dọn qua.

      Chu Tiểu Vân nhìn tổng thể căn phòng, yên lặng tính toán cần mua thêm những đồ gì.

      Nhìn thời gian đại khái gần tới giờ ăn tối, Chu Tiểu Vân gọi cho Đại Bảo.

      Đại Bảo nghe được Chu Tiểu Vân thuê phòng cho mình và Lưu Lộ ở cực kì hài lòng, căn bản chú ý tiền thuê nhà trả: “Tiểu Vân, em và Tiểu Kiệt vất vả chút, xem trong phòng thiếu cái gì em mua hộ . Tiền này chi hết, phòng của Tiểu Kiệt cũng do bao, cả đương nhiên do lo.”

      Oa, rộng rãi! Tiểu Bảo ở bên cạnh mặt mày rạng rỡ. Có trai như vậy quá tốt.

      Nhị Nha đoạt lấy điện thoại: “ cả, em ở cùng chị và Hai! Chừng nào có thời gian chơi với em!”

      Đại Bảo nghe là giọng Nhị Nha, cười : “Được, ngày mai bớt thời gian đến gặp em, thuận tiện dẫn em mua di động. phải em sắp học đại học à? Coi như cả tặng quà chúc mừng em!”

      Nhị Nha mừng kể xiết: “Cám ơn cả, cả vạn tuế!”

      thu hoạch bất giờ a! cần xin, chủ động muốn mua quà, còn là di động đắt đỏ, cả quá tốt! Ở trong cảm nhận Nhị Nha, địa vị của Đại Bảo nhanh chóng bay cao vạn trượng!

      Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo ở bên cạnh nghe hai người chuyện đều cười.

      Đảm bảo ngày mai Đại Bảo đến khẳng định chỉ mua di động cho Nhị Nha! Với tính cách khôn lỏi, ranh mãnh của Nhị Nha, biết bắt ví tiền Đại Bảo chảy máu bao nhiêu.

      Đại Bảo giữ lời, trưa hôm sau quả đúng giờ xuất trước mặt ba em. Bốn người lần đầu tiên đoàn tụ ở thành phố N.

      Nhị Nha kéo tay Đại Bảo lắc lắc, liên tục gọi “ cả”!

      Đại Bảo cười : “Được được được, em đừng lắc nữa, cánh tay sắp bị em lắc văng ra rồi. Chúng ta xuất phát, ăn cơm trước, sau đó và em mua đồ.”

      Chu Tiểu Vân lo lắng Đại Bảo được lâu, Đại Bảo giải thích: “ sao, chiều nay rảnh. Bọn vừa tham gia cuộc thi quan trọng, theo lý khoảng thời gian này tương đối nhàng. Hai ngày nữa, Lưu Lộ đến ở đây, xin huấn luyện viên nghỉ mấy ngày ở bên ấy.”

      Bốn em cười cười tới trung tâm thành phố N, thẳng tới quầy di động trong bách hóa.

      lúc sau, Nhị Nha hoa cả mắt, nhìn cái này cũng tốt, nhìn cái kia cũng thích.

      Chu Tiểu Vân chọn thay Nhị Nha cái: “Tiểu Nguyệt, chị thấy em mua cái này . Nó của thương hiệu lớn, dùng bền, hơn nữa kiểu dáng rất đẹp.”

      Trong lòng Nhị Nha thích, nét mặt lại do dự : “Nhưng mà, giá hình như đắt quá!” Còn nhìn về phía Đại Bảo.

      Đại Bảo cười mắng: “Sao phải nhìn , em thích bỏ tiền mua cho em, chẳng lẽ tiếc chút tiền ấy à?”

      Điều này cũng đúng, từ đến lớn, tính tình Đại Bảo hề keo kiệt, nhất là đối với các em đều rất hào phóng. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, đây là trong những đức tính tốt của ấy.

      Mua điện thoại xong, vòng vo qua quầy bán quần áo.

      Nhị Nha “lẩm bẩm” : “Em chỉ mang theo hai bộ, sợ thiếu đồ.”

      Đại Bảo coi tiền như rác, lập tức tiếp: “Vậy lại mua thêm hai bộ.”

      Nhị Nha vui vẻ, thử quần áo.

      Chu Tiểu Vân cười : “ cả, đừng chiều Nhị Nha quá.”

      Đại Bảo sao cả: “Con bé thích mua, được rồi, Tiểu Vân, em có nhìn trúng bộ nào , mua cho.”

      Chu Tiểu Vân cười, đúng là có thích cái T-shirt.

      Đại Bảo hùng hồn xuất chi, làm cho Nhị Nha thắng lợi trở về. Ngay cả Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cũng có “thu hoạch”!

      Đại Bảo chợt thấy chiếc váy liền áo, màu trắng, chất vải rất đặc biệt, bóng loáng còn hơi co giãn. tưởng tượng xa xôi, nếu Lưu Lộ mặc cái này đẹp cỡ nào…


      Chương 410: Có người hài lòng, có người phiền não
      [​IMG]

      Chu Tiểu Vân nhìn theo ánh mắt Đại Bảo, nhất thời hiểu ra: “, váy này rất đẹp, Lưu Lộ mặc rất xinh.”

      Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân thế, bảo mặc thử thay Lưu Lộ. Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ cao xấp xỉ nhau, vóc người cũng tương đương, thử hộ ấy thành vấn đề.

      Chu Tiểu Vân mặc xong soi gương, cảm thấy váy này cực kì tốt, làm nổi bật khí chất người mặc.

      Đại Bảo hài lòng : “Mua! Đến lúc đó, nếu Lưu Lộ thích tặng cho em.”

      Chu Tiểu Vân nghe vậy cười : “, chỉ cần là đồ tặng, làm gì có chuyện Lưu Lộ thích.” Người mình tặng quà, chẳng ai thích cả.

      Đại Bảo vui vẻ bọc lại, chuẩn bị chờ Lưu Lộ tới cho bất ngờ.

      Chu Tiểu Vân dẫn đến xem phòng, Đại Bảo rất hài lòng. Còn thiếu ga giường, chăn đệm, định mua ở siêu thị gần đó. Đại Bảo theo phụ trách trả tiền và xách đồ. Tối hôm đó, gần như Chu Tiểu Vân sắp xếp thỏa đáng, Tiểu Bảo chuyển đến ngay lập tức.

      Chu Tiểu Vân đùa: “Đợi Lưu Lộ đến, em ở tạm nhà chị, ngủ chung với Lý Thiên Vũ.” Đừng ở bên cạnh làm bóng đèn, số lần Đại Bảo và Lưu Lộ gặp nhau ít ỏi, sao nỡ nhẫn tâm quấy rầy hai người? Tiểu Bảo gật đầu.

      Sau khi Nhị Nha shopping về vẫn vui vẻ hát nho , cực kì hài lòng. lấy di động ra nghịch, bấm loạn xạ.

      “Chị, sau này em có thể gọi điện và gửi tin nhắn cho chị rồi!” Nhị Nha hưng phấn .

      Thấy em hớn hở, Chu Tiểu Vân bị lây tâm trạng của , chuyện với Nhị Nha lúc.

      Sau khi Lý Thiên Vũ về, nhìn thấy cảnh chị em hòa thuận.

      Nhị Nha thấy Lý Thiên Vũ chào “ rể”, khiến Lý Thiên Vũ cười toe toét. nghĩ thầm em vợ này đáng !

      Chu Tiểu Vân cười thầm, xem ra Nhị Nha lại sắp “móc túi” Lý Thiên Vũ khoản kha khá! Quên , đừng nhắc ấy, dù sao Nhị Nha mà có ý định bắt ai đó chảy máu, từ xưa đến nay chưa từng thất bại.

      Nhị Nha cười : “ rể, nghe làm ở công ty lớn, tiền lương tháng cao lắm ạ!”

      Lý Thiên Vũ ngẫm nghĩ chút: “Còn xem so sánh với ai, nếu so với quản lý cùng cấp bậc tạm thời lương thấp hơn ít. Có điều, lương của cao hơn nhiều nhân viên bình thường ở công ty.” Nếu , vất vả sớm tối vì cái gì, chẳng phải vì tiền lương cao sao.

      Nhị Nha nghe thế trong lòng thả lỏng. cũng có lương tâm — tự cho là vậy, tối thiểu phải xem điều kiện kinh tế của người ta như thế nào mới dám mở miệng xin! Ha ha!

      Nhị Nha vòng tới vòng lui rốt cuộc nhắc tới đề tài chính: “ rể, năm nay em lên đại học. cả hôm nay mua di động cho em đấy!”

      Ám chỉ ràng như thế, nếu Lý Thiên Vũ nghe hiểu mới là lạ.

      Lý Thiên Vũ cười : “Hôm nay là thứ tư, đợi cuối tuần nghỉ dẫn em . Nhìn trúng cái gì, rể mua cho em, coi như tặng quà chúc mừng em.” Đúng là khách sáo, cư nhiên tự xưng là “ rể”.

      Nhị Nha ngờ dễ dàng như vậy đạt được mục đích, cười híp mắt như trăng rằm.

      Có ngọn đèn Nhị Nha ở đây, Lý Thiên Vũ có cơ hội thân thiết với Chu Tiểu Vân. Vì để Nhị Nha học theo thói xấu, kiên quyết cấm Lý Thiên Vũ nhích lại gần trong phạm vi nửa thước (11.5 cm).

      Lý Thiên Vũ thầm than số mình khổ! Đại Bảo và Lưu Lộ đính hôn, ngoài thiếu tờ giấy hôn thú, khác gì kết hôn. Đôi vợ chồng son Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan càng ngọt ngào như mật.

      Tại sao sớm nhất lại có tiến triển chậm nhất hả? Aizz!

      Lưu Lộ vừa được nghỉ là ngồi xe đến ngay, thấy Chu Tiểu Vân chuẩn bị xong xuôi chỗ ở cho mình, luôn miệng “Cám ơn”.

      Hai mắt Chu Tiểu Vân mở to, lém lỉnh : “Cậu sắp thành chị dâu tớ rồi, còn khách sáo làm gì?”

      Mặt Lưu Lộ đỏ lên, phản bác.

      Chu Tiểu Vân giao chìa khóa cho Lưu Lộ, với : “Phòng này tớ thuê hộ cả, sau này nếu như cậu đến ngủ ở đây. Tổng cộng có hai phòng, phòng của Chí Kiệt.”

      Tiểu Bảo quy quy củ củ gọi: “Chị dậu”, Lưu Lộ càng xấu hổ hơn.

      Đại Bảo nghe tin Lưu Lộ đến, tim sắp bay lên. xin phép huấn luyện viên cho nghỉ dài hạn tuần. Khi Lưu Lộ và Đại Bảo gặp nhau, mấy chị em nhà họ Chu đều thức thời lảng tránh.

      Đại Bảo ôm Lưu Lộ thân thiết hồi, vội vàng lấy chiếc váy mình mua cho ra như hiến vật quý: “Lưu Lộ, lần trước dạo phố với em , có mua chiếc váy tặng em, em mặc thử xem!”

      Lưu Lộ có chút kinh ngạc, nhiều hơn là cảm động.

      ra Đại Bảo là người đàn ông rất thẳng thắn, có tâm kế. Cách trực tiếp mãnh liệt, toàn tâm toàn ý. Lưu Lộ nhất thời cảm động, nên lời.

      Đợi thay bộ đồ mới ra, mắt Đại Bảo tỏa sáng. Lưu Lộ tập múa nhiều năm, cả khí chất lẫn dáng người đều tốt. Chiếc váy này mặc vào rất xinh đẹp. Đại Bảo trái cọ phải xát chịu để Lưu Lộ ra ngoài, mình mệt mỏi cần “nghỉ ngơi”…

      Mãi đến ngày hôm sau, Chu Tiểu Vân mới gặp hai người.

      Trong lòng Chu Tiểu Vân tựa như gương sáng, tất nhiên trêu Lưu Lộ. ngắm nghía Lưu Lộ từ xuống dưới mấy lần, hết lời khen: “Lưu Lộ, ánh mắt tớ quá đỉnh. Cậu mặc chiếc váy này rất đẹp!”

      Lưu Lộ cười hạnh phúc.

      Lưu Lộ ở đây tuần, mãi cho đến khi ngày nghỉ của Đại Bảo kết thúc mới lưu luyến rời trở về thị trấn. Còn Nhị Nha chịu , ở đây được ăn được chơi. Lại có cả chị, rể, trai, chị dâu luân phiên mua quà cho , cuộc sống hạnh phúc này muốn kết thúc!

      Chu Tiểu Vân khéo léo khuyên nhủ cả buổi: “ mình em về chị yên tâm, em nên cùng với Lưu Lộ! Khi nào có phiếu điểm biết đỗ trường nào, em nhất định phải gọi điện thoại báo cho chị biết. Trước khi khai giảng, em có thể đến đây ở mấy hôm!”

      Rốt cuộc Nhị Nha tình nguyện lắm theo Lưu Lộ trở về.

      Tiểu Bảo cũng bắt đầu làm, chính thức chuyển đến căn phòng kia. cực kì thoải mái, mình ở trong căn phòng rộng lớn. Tiền thuê nhà hằng tháng do Đại Bảo trả, còn có việc gì hạnh phúc hơn việc này ?

      Ưu điểm lớn nhất là cách chỗ chị cực kỳ gần. Sau khi tan tầm, bộ mấy phút đến phòng chị. Hễ rảnh là lại sang ăn cơm chùa. Mấy năm rồi được ăn cơm chị nấu, đúng là hoài niệm a!

      Đối với Tiểu Bảo đến, Chu Tiểu Vân tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh. Bình thường tuần bảy ngày, đại khái ba đến bốn ngày trời Lý Thiên Vũ đều tăng ca. Chu Tiểu Vân cứ mình lẻ loi ăn tối, giờ có thêm Tiểu Bảo ăn cùng .

      Chu Tiểu Vân hài lòng, nhưng có người mất hứng.

      Lý Thiên Vũ ai oán than: Vì sao trường kỳ mọc ra bóng đèn hả? lại thể ôm ôm ấp ấp Chu Tiểu Vân trước mặt Tiểu Bảo!

      Số khổ a!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :