1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 355: Hiểu lầm

      [​IMG]

      Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt Lý Thiên Vũ cười đắc ý trong lòng rất khó chịu.

      lạnh lùng : “U, mỹ nhân tìm tới cửa, rất đắc ý a rất vui vẻ a! Có muốn tại đuổi theo liền ?”

      Lý Thiên Vũ nghĩ thầm vừa hai phải thôi, chọc Chu Tiểu Vân mất hứng hoa chẳng hái được: “Tiểu Vân, bao năm qua toàn tâm toàn ý với em, bao giờ liếc nhìn khác đâu? Hơn nữa, nếu muốn ở cùng chỗ với Thiệu Sắc Vi sợ rằng cấp ba hạ thủ, sao kéo dài đến giờ, em phải tin !”

      Sắc mặt Chu Tiểu Vân hơi dịu xuống.

      Cũng đúng, Thiệu Sắc Vi từ cấp ba có ý với Lý Thiên Vũ, khi đó hờ hững với cũng thấy dời mục tiêu. Tạm thời tin Lý Thiên Vũ toàn tâm toàn ý với mình!

      Nghĩ thông suốt điều này Chu Tiểu Vân lại có tâm trạng đùa: “Xem ra Thiệu Sắc Vi rất có tình cảm với nha. Con theo đuổi con trai cần rất nhiều dũng khí.”

      Lý Thiên Vũ cười hắc hắc: “Đó là chuyện của ấy, chúng ta có thể nhắc đến ấy . Lâu lắm mới gặp lần, nhớ em chết được. Khung cảnh lãng mạn này mà thảo luận về người ngoài chẳng phải rất lãng phí? Đến, qua đây, cho hôn cái!”

      Chu Tiểu Vân cười né tránh, hai người vui đùa ầm ĩ.

      Sau này trong cuộc sống, lúc Chu Tiểu Vân yên tĩnh chung quy tự chủ nghĩ đến Thiệu Sắc Vi.

      ngờ có ngày và Thiệu Sắc Vi trở thành tình địch.

      ưu tú như thế luôn nhìn chằm chặp Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân có chút khẩn trương lại có chút kiêu ngạo.

      Bạn trai của mình được khác thích đối với chính là cảnh báo lớn !

      Lý Thiên Vũ ở trong điện thoại nghe Chu Tiểu Vân đùa “Giờ em phải trông chừng chặt, phòng ngừa bị khác cướp ” cười khép miệng được.

      Theo cấp hai lên cấp ba rồi đến đại học, từ trước đến nay đều là nơm nớp lo sợ lo lắng có nam sinh thích Chu Tiểu Vân theo đuổi . Rốt cuộc có ngày, để ý đến như vậy.

      Trong câu nhàng ấy là mảnh tâm ý của ấy. Lý Thiên Vũ cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, sắp tràn ra khỏi lồng ngực mất.

      Sau khi Tiểu Bảo khai giảng phải tập quân , chờ tập quân kết thúc đến tìm chị.

      Chu Tiểu Vân quan sát Tiểu Bảo đen hẳn cười : “Mấy ngày tập quân em đen nhiều đó!”

      Tiểu Bảo từ trước đến nay trắng nõn thanh tú thua con , Chu Tiểu Vân cứ lo lắng Tiểu Bảo rất gầy quá yếu ớt. tại xem ra, bị phơi đen Tiểu Bảo vẫn là chàng rất đẹp trai. Khác với kiểu tuấn lãng man lỳ của trai Đại Bảo, Tiểu Bảo thuộc kiểu tuấn tú.

      Tiểu Bảo nghe xong cười : “Em muốn phơi đen ấy chứ, đỡ bị trêu là bạch diện thư sinh.”

      Bạch diện thư sinh? Thực chuẩn xác a! Chu Tiểu Vân mỉm cười.

      Tiểu Bảo ngắm nhìn chị dung quang tỏa sáng, phát hình như chị ấy hoạt bát và sáng sủa hơn hẳn trước đây.

      Trước đây Chu Tiểu Vân đương nhiên cũng đẹp, nhưng chỉ như đầm nước tĩnh lặng. tại quanh người chị ấy có quyến rũ khó tả, giống như đóa hoa hé nở.

      Trong lòng Tiểu Bảo thầm đoán, chắc chị ! Thư từ suốt mùa hè, đương nhiên Tiểu Bảo trong lòng đều biết, xem ra là bạn trai chị ấy viết.

      Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo tới căng tin trường học ăn cơm: “Tiểu Bảo, căng tin trường học bọn chị có mấy món rau xào ăn cực kì ngon. Hai chúng ta hôm nay ra bên ngoài ăn cơm, ở đó chọn mấy món.”

      Tiểu Bảo cười : “Ăn cái gì cũng được, dù sao em kén ăn.”

      kén ăn á? Chu Tiểu Vân cười. Hồi bé Tiểu Bảo cực kì kén ăn, về sau được từng bước hướng dẫn mới thành kiêng ăn gì. Điểm này có công lao rất lớn của !

      Hai chị em thân thân thiết thiết vừa vừa .

      Người biết chưa biết chừng cho rằng đây là đôi! Tưởng Tiêu Đan hiểu lầm.

      vừa chơi bóng rổ vọt vào ký túc xá tắm qua rồi đến căng tin dùng cơm, vừa vặn gặp lúc Chu Tiểu Vân giới thiệu cho em trai bảo bối của mình.

      Tưởng Tiêu Đan liếc mắt cái thấy hai chị em Chu Tiểu Vân cười cười . nhíu mày gọi Chu Tiểu Vân tiếng.

      Chu Tiểu Vân vừa nhìn là Tưởng Tiêu Đan: “Tiêu Đan, qua đây ăn cùng bọn tớ !”

      Tưởng Tiêu Đan đáp tiếng, bê cơm ngồi xuống.

      Tiểu Bảo với chị tiếng: “Em qua bên kia bê bát canh.” Sau đó liền .

      Tưởng Tiêu Đan tranh thủ lúc này nhanh nhảu khuyên Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, cậu thể lưỡng lự. Lý Thiên Vũ là nam sinh rất tốt, có bạn trai như vậy cậu nên thấy đủ. Ngàn vạn lần đừng làm chuyện bắt cá hai tay!”

      Sau Chu Tiểu Vân khi nghe xong ngạc nhiên, chờ kịp phản ứng cười ngặt nghẽo.

      Tưởng Tiêu Đan bị cười mạc danh kỳ diệu: “Làm sao vậy? Tớ sai gì à?”

      Chu Tiểu Vân nhịn cười : “Cậu đến ai vậy, nam sinh kia là em ruột tớ, tên Chu Chí Lương. Năm nay vừa thi đậu Đại học y khoa N, kết thúc tập quân đến chơi.”

      Tưởng Tiêu Đan líu lưỡi.

      Sau khi Tiểu Bảo về, Chu Tiểu Vân trịnh trọng giới thiệu hai người.

      Tưởng Tiêu Đan vừa chào hỏi Tiểu Bảo vừa quan sát Tiểu Bảo, nãy nhìn kỹ, tại mới phát hai chị em có năm phần tương tự. Đứng chung chỗ liếc mắt có thể nhìn ra là chị em.

      Tưởng Tiêu Đan lần thứ hai vì mình có ánh mắt xấu hổ phen.

      Chờ Tiểu Bảo , Tưởng Tiêu Đan với : “Tiểu Vân, em trai cậu tuấn tú. Tớ rất ít nhìn thấy chàng trai nào xinh trai như vậy! Hơn nữa còn cậu và cậu nữa, mấy em nhà cậu đều là nhân trung long phượng.”

      Chu Tiểu Vân nghe Tưởng Tiêu Đan tâng bốc từ chối bất kính, nhưng nghe được có người tán dương Tiểu Bảo đặc biệt vui vẻ và kiêu ngạo. Tâm trạng này giống hệt như lúc nghe được có người tán thưởng trai .

      Tiền Đóa Đóa cũng cảm thán với Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, em trai em xinh zai ghê. Làm sao bây giờ? Hình như chị muốn di tình biệt luyến thích em trai em rồi.”

      Chu Tiểu Vân cười đến mức dậy nổi.

      Tiền Đóa Đóa vẫn nhớ mãi quên đối với Đại Bảo, rất nhiều lần than thở với “Sao em tới tìm em a”.

      Đại Bảo vừa có thời gian tìm Lưu Lộ, đâu rảnh đến tìm em này chứ! Con trai lúc đặc biệt trọng sắc khinh muội là chuyện rất bình thường.

      Chu Tiểu Vân nhắc khéo Tiền Đóa Đóa: “ em luôn thích nữ sinh, có thời gian ấy chạy đến chỗ người ấy, làm gì có thời gian đến thăm em.”

      Tiền Đóa Đóa rất mất mát. Đương nhiên nghe ra ý trong lời Chu Tiểu Vân, xem ra Đại Bảo có tình cảm gì với mình, đều là đơn phương…

      lúc sau, Tiền Đóa Đóa tiếp nhận thể tiếp nhận này. Thực ra, nam sinh theo đuổi có cả đống, biết tại sao, Tiền Đóa Đóa nhìn trúng.

      Bởi vì trong lòng có chàng trai ưu tú, cho nên nhìn thuận mắt các nam sinh khác…
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 356: Cãi nhau

      [​IMG]

      Có vị khách làm Chu Tiểu Vân rất bất ngờ đến tìm .

      Chu Tiểu Vân nghe bạn học chuyển lời: “Chu Tiểu Vân, có người tự xưng là bạn học cũ của cậu đến tìm.”

      Chu Tiểu Vân để sách trong tay xuống ra khỏi phòng học, vừa nhìn liền ngẩn người.

      Bóng lưng quen thuộc kia là Thiệu Sắc Vi!

      Chu Tiểu Vân tới, khách khí : “ ngờ hôm nay cậu đến tìm tôi.” Thiệu Sắc Vi và rất ít gặp gỡ, từ lúc lên đại học, tuy ở cùng thành phố nửa năm gặp lần.

      Vì thế, nhìn thấy Thiệu Sắc Vi đến tìm, trong lòng Chu Tiểu Vân ngạc nhiên. khỏi suy đoán lý do ấy đến. Chẳng lẽ là…..

      Thiệu Sắc Vi ý vị khó dò cười cười: “Tôi suy nghĩ lâu, vẫn quyết định tới tìm cậu. thôi. Chúng ta ra bên ngoài tìm chỗ yên tĩnh chuyện.”

      Chu Tiểu Vân yên lặng cùng Thiệu Sắc Vi tới núi giả trong Đại học N, gần đó vừa vặn có ghế đá bàn đá. Hai người sau khi ngồi xuống nhất thời im lặng.

      Chu Tiểu Vân thấy Thiệu Sắc Vi tâm nặng nề rốt cuộc nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu đặc biệt tới tìm tôi nhất định có việc. Có gì cậu cứ .”

      Thiệu Sắc Vi nhìn thẳng vào mắt Chu Tiểu Vân: “Tôi đến đây chính là muốn hỏi cậu, cậu có thích Lý Thiên Vũ ?”

      Chu Tiểu Vân sửng sốt, hỏi ngược lại: “Vấn đề này hình như liên quan đến cậu!”

      Chu Tiểu Vân phát giác Thiệu Sắc Vi hình như có ý đồ bất thiện thái độ cũng lạnh nhạt rất nhiều. Có thích Lý Thiên Vũ Vấn đề? này Thiệu Sắc Vi hỏi có phần buồn cười, có tư cách gì đến hỏi thay ?

      Thiệu Sắc Vi đơn giản lần hết lòng mình: “Bởi vì tôi rất thích Lý Thiên Vũ, vì thế tôi thái độ của cậu. Nếu cậu thích cậu ấy, xin cậu nên cho cậu ấy hi vọng. Nếu cậu cũng thích cậu ấy, như vậy, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu.”

      Chu Tiểu Vân bị Thiệu Sắc Vi làm dở khóc dở cười: “Cậu lời này có phần quá buồn cười, Lý Thiên Vũ tự nhiên có ý nghĩ của riêng mình, hai chúng ta có tư cách gì bàn luận cạnh tranh công bằng.” Mấu chốt phải nhìn Lý Thiên Vũ thích ai có được . là cư nhiên ở người trình diễn tiết mục tranh giành tình nhân.

      Chu Tiểu Vân xác định mình thích cảm giác này, rất thích. khác thích bạn trai mình còn quang minh chính đại tìm tới cửa khiêu chiến với mình? Trong lòng khó chịu cực kỳ.

      Thiệu Sắc Vi cố chấp : “Tôi biết cậu ấy thích cậu, thế nhưng tôi định buông tha. Cho dù hai người các cậu tại thành đôi. Tôi cũng muốn buông tay, tôi có quyền lợi theo đuổi người trong lòng.”

      Chu Tiểu Vân trả lời lại cách mỉa mai: “Cái cậu gọi là quyền lợi theo đuổi người trong lòng hình như thèm để ý đến người khác tình nguyện , Lý Thiên Vũ tình nguyện à?”

      Thiệu Sắc Vi cắn môi : “Tôi khiến cậu ấy tình nguyện.”

      Chậc, quả thực là trần trụi khiêu khích a!

      Chu Tiểu Vân cho dù tốt tính cũng kháng cự được : “Như vậy tùy của cậu ! Hà tất còn đặc biệt đến báo cho tôi biết tiếng! Xin lỗi, tôi có việc trước, cậu cứ tự tiện. Tôi nghĩ, cậu cũng muốn muốn tôi làm bạn!”

      Chu Tiểu Vân phẩy tay áo bỏ . Lửa giận chưa từng có trào dâng trong lòng .

      Thiệu Sắc Vi quá tự quyết định. Quả thực đặt người khác trong mắt.

      Hừ, đừng tại đôi với Lý Thiên Vũ, dù cho đôi. Vì buổi chuyện này của Thiệu Sắc Vi, Chu Tiểu Vân cũng quyết định bảo vệ tình của mình.

      nào muốn nhòm ngó Lý Thiên Vũ cút sang bên, Chu Tiểu Vân buồn bực cả buổi trưa, thực nhịn được chủ động gọi điện thoại cho Lý Thiên Vũ. Nghe điện thoại chính là bạn nam cùng phòng Lý Thiên Vũ. Lý Thiên Vũ ở.

      Chu Tiểu Vân suy nghĩ miên man: ở? ở ký túc mà đâu vậy? Hôm nay hẳn là rảnh a! Dựa theo thói quen của lúc này sớm nên gọi điện thoại tới.

      Chẳng lẽ, Thiệu Sắc Vi tìm mình xong lại tìm ? Càng nghĩ càng có khả năng này.

      Chu Tiểu Vân thấp thỏm bất an. Trong đầu tự động nhảy ra cảnh tượng:

      Thiệu Sắc Vi liếc mắt đưa tình nhìn Lý Thiên Vũ : “Lý Thiên Vũ. Em thích từ rất lâu rồi.”

      Lý Thiên Vũ đầu tiên chân tay luống cuống, sau đó ỡm ờ tiếp nhận Thiệu Sắc Vi nhào tới ôm ấp. Hai người thân thiết rúc vào với nhau. Dựa vào càng gần….

      Dừng dừng dừng! Đừng loạn tưởng, Chu Tiểu Vân ra lệnh cho chính mình.

      Phải tin tưởng Lý Thiên Vũ. ấy phải loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ. Đúng như lời . Nếu thích Thiệu Sắc Vi từ lúc cao cấp ba ở chung với ta. Đâu cần chờ tới bây giờ?

      Trong lòng Chu Tiểu Vân ngừng an ủi chính mình như vậy.

      Thế nhưng, thời gian trôi Lý Thiên Vũ vẫn điện thoại cho . Chu Tiểu Vân càng ngày càng bất an.

      Các suy nghĩ lung tung chạy loạn trong đầu. Quả thực cách nào khống chế được.

      Chu Tiểu Vân oán hận liếc nhìn đồng hồ đeo tay. tám giờ rưỡi.

      Lý Thiên Vũ, em cho nửa tiếng, nếu trước chín giờ điện thoại cho em, nhất định chết chắc.

      Thời gian chờ đợi dường như trôi qua đặc biệt chậm, kim đồng hồ nhanh chậm về phía trước.

      Tưởng Tiêu Đan tắm trở về, thấy sắc mặt Chu Tiểu Vân vui ngồi cạnh điện thoại đùa: “A, đợi điện thoại của Lý Thiên Vũ hả! Ngày xưa sớm chủ động gọi tới. Hôm nay sao vậy, làm cho Chu đại tiểu thư của chúng ta chờ điện thoại?”

      phen trúng chỗ đau của , Chu Tiểu Vân gì, có lệ đáp hai câu.

      Tưởng Tiêu Đan nhìn ra tâm trạng tốt, quan tâm hỏi nguyên nhân: “Tiểu Vân, sao thế. Cãi nhau với Lý Thiên Vũ à?”

      Chu Tiểu Vân khẽ hừ tiếng: “ có.” Nhưng sắp rồi.

      Chu Tiểu Vân thực nhịn được liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Chín giờ mười phút. Trong lòng bốc lửa giận.

      Vừa vặn lúc này, chuông điện thoại vang lên, Chu Tiểu Vân chút nghĩ ngợi nhận điện thoại: “Tìm ai?”

      Đầu kia Lý Thiên Vũ biết chuyện cười : “Tìm Chu Tiểu Vân đáng xinh đẹp nhất.”

      Chu Tiểu Vân tức có chỗ trút: “ còn biết đường gọi điện à? Cả tối đâu? Đừng với tôi tối nay dạy.”

      Hôm nay phải ngày làm gia sư.

      Lý Thiên Vũ lập tức biết Chu Tiểu Vân tức giận vì cái gì, vội vã giải thích: “Tiểu Vân. em hãy nghe . Hôm nay Thiệu Sắc Vi tới tìm , ….”

      Cái gì? Cư nhiên ở cùng Thiệu Sắc Vi? Chu Tiểu Vân lập tức cúp điện thoại.

      đến mười giây sau, điện thoại reo đinh đinh đinh. Chu Tiểu Vân chịu nghe điện thoại.

      Tưởng Tiêu Đan bất đắc dĩ cầm micro: “Này. Tìm Tiểu Vân à, cậu chờ chút. Tiểu Vân, điện thoại Lý Thiên Vũ.”

      Chu Tiểu Vân nổi nóng: “ tớ ở đây.”

      Tưởng Tiêu Đan “à” tiếng vào tai nghe: “Tiểu Vân ấy ở đây.”

      Nếu phải Chu Tiểu Vân tức giận, cười ngay.

      Lý Thiên Vũ lời hay nửa ngày, nhưng Chu Tiểu Vân nghe điện thoại. Tưởng Tiêu Đan ở giữa truyền lời mệt chết được: “Tớ bảo Tiểu Vân này, mặc kệ thế nào, cậu nên cho Lý Thiên Vũ cơ hội giải thích chứ!”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 357: Bảo vệ tình

      [​IMG]

      Chu Tiểu Vân nghĩ thể để cho Tưởng Tiêu Đan ở giữa làm khó ấy, miễn cưỡng nhận điện: “Muốn nhanh.”

      Lý Thiên Vũ đại hỉ: “Tiểu Vân, rốt cuộc e, chịu chuyện với ! Em nghe giải thích, hôm nay Thiệu Sắc Vi đích xác tới tìm , vốn muốn để ý, nhưng nghe ấy buổi sáng đến tìm em giận, sợ ấy cái gì đó chọc giận em bực mình, vì thế, cố thuyết phục ấy cả buổi. Em yên tâm, tâm ý của đối với ngươi tuyệt đối thay đổi. Dù tiên nữ tới tìm cũng liếc nhìn.”

      Chu Tiểu Vân bớt giận ít: “ nghe hay lắm, ai biết ở cùng ta gì đó.”

      Lý Thiên Vũ thấy giọng điệu Chu Tiểu Vân có phần hòa hoãn rất vui vẻ: “ dối em, hôm nay ấy tới xác thực thổ lộ tình cảm với . Em đừng giận, hãy nghe tiếp, ban đầu tiện trực tiếp từ chối ấy, có bạn . ấy nên quan tâm có bạn hay , đàn với ấy kiếp này chỉ mình Chu Tiểu Vân, dây dưa mãi, cuối cùng đuổi được.”

      Chu Tiểu Vân gì.

      Lý Thiên Vũ ở đâu bên kia được tiếp đáp lời vội vàng : “Tiểu Vân, đều là . Em phải tin .”

      Chu Tiểu Vân thở dài: “Em biết rồi, cứ như vậy , sau này gặp mặt lại .”

      Lý Thiên Vũ đành phải cúp điện thoại.

      Buổi tối nằm giường trắng đêm khó ngủ.

      Kỳ thực trong lòng tin Lý Thiên Vũ. Bởi vì, dù kiếp trước hay kiếp này, Lý Thiên Vũ phải là người thích dối. cũng tin Lý Thiên Vũ mình, dễ dàng bị lay động.

      Thế nhưng, vừa nghĩ tới Thiệu Sắc Vi theo đuổi , trong lòng ngập tràn tư vị rất khó diễn tả. Giống như vật sở hữu của mình bị người khác mơ ước vậy….. Cảm giác cực kỳ khó chịu.

      Chu Tiểu Vân mấy ngày liền mây mù ù, tâm tình luôn luôn hạ thấp.

      Lý Thiên Vũ cuối tuần tìm đến , nhìn buồn bã ỉu xìu hoảng sợ: “Tiểu Vân, em sao vậy? thoải mái à?”

      Chu Tiểu Vân trừng mắt lườm : “ phải tại ngươi. Ai khắp nơi chọc ghẹo con , bây giờ người ta tới cửa đòi khiêu chiến với em kìa.”

      Lý Thiên Vũ vừa đắc ý vừa cười: “Em cứ yên tâm, vĩnh viễn thuộc về em.” Còn khoa trương làm biểu tượng trái tim.

      Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ chọc cười. Mây đen trong lòng thoáng cái tan phân nửa.

      và Lý Thiên Vũ ăn cơm, sau bữa cơm tâm trạng dần dần khôi phục như thường.

      Lý Thiên Vũ nhìn tâm tình Chu Tiểu Vân chuyển biến tốt đẹp to gan đùa: “Tiểu Vân, em đừng chọc ghẹo người ta. Đám con trai vây xung quanh em chưa bao giờ dừng đâu. Cấp hai Lâm Ba, cấp ba là Mạnh Phàm còn có Uông Tử Kỳ kia, đại học là Giang Học Lỗi và hội trưởng của bọn em Tần Hàn…..” Luôn làm lo lắng hãi hùng sợ Chu Tiểu Vân bị người khác theo đuổi mất.

      Chu Tiểu Vân Lý liếc mắt trừng Thiên Vũ: “Đừng mò, Tần Hãn có bạn .” Nhưng có mang điểm dị tâm với , Chu Tiểu Vân từ trước đến nay có thể tránh tránh xa ta.

      Lý Thiên Vũ cười hắc hắc : “Dù sao, kiên quyết để cho bất cứ tên nào đến gần em, tới , giải quyết , đến hai, giải quyết đôi.”

      Chu Tiểu Vân nghe Lý Thiên Vũ cũng nẩy lên ý chí chiến đấu.

      Đúng vậy, Lý Thiên Vũ tại là của … Ách, có nhanh quá, là bạn trai của . Bất luận nào chính diện nghênh chiến.

      Tình cần được bảo vệ.

      Nghĩ thông suốt, Chu Tiểu Vân triệt để dứt bỏ hài lòng mấy ngày trước.

      Sau này Lý Thiên Vũ kinh hỉ phát số lần Chu Tiểu Vân chủ động gọi điện thoại cho mình càng ngày càng nhiều.

      Lý Thiên Vũ hưởng thụ nghe hỏi han ân cần dịu dàng quan tâm, cảm thấy thỉnh thoảng có nữ sinh như vậy xuất gõ gõ Chu Tiểu Vân phải chuyện xấu.

      Lý Thiên Vũ là chàng trai rất tốt, giữ chặt hối hận! Ha ha!

      Khiến Lý Thiên Vũ thụ sủng nhược kinh chính là, trời lạnh dần, Chu Tiểu Vân còn đan khăn quàng cổ màu bạc hơi mỏng cho .

      Lúc này rất lưu hành nữ sinh dệt khăn quàng cổ đưa cho bạn trai hoặc nam sinh mình ngưỡng mộ, dù sao sinh viên đại học có nhiều thời gian. Nhưng Lý Thiên Vũ chưa từng hi vọng xa vời Chu Tiểu Vân làm chuyện như vậy.

      Khi quàng khăn cho , Lý Thiên Vũ quả thực sắp chết đuối trong hạnh phúc và vui sướng, ôm chặt buông tay.

      Chu Tiểu Vân đấm vào hông : “Buông tay, ở trong sân trường, có rất nhiều người đấy!”

      Lý Thiên Vũ buông: “ mặc kệ, buông đấy. Ai thích xem xem.” Ước gì tất cả mọi người đều thấy!

      Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ vui vẻ ngọt ngào cười. Xem ra, Vu Giai truyền thụ chiêu này thực rất đúng. Thỉnh thoảng quan tâm bạn trai cho biết mình tốt với , có chàng trai nào chạy thoát? Dịu dàng mới là vũ khí tối thượng của con !

      Đúng vào lúc này, đôi nam nữ vừa vừa cãi nhau làm cho Chu Tiểu Vân đau đầu. Là Tần Hãn cùng Nhạc Tuyền. Sao khéo vậy, vườn trường rộng lớn mà lại gặp hai người ở con đường này.

      Chu Tiểu Vân đánh mắt ám chỉ Lý Thiên Vũ cùng vào rừng cây bên cạnh, tránh xấu hổ cục diện này.

      Xui xẻo hơn, hai người họ đứng cách đó xa , cãi nhau càng lúc càng lớn làm cho Chu Tiểu Vân muốn nghe được.

      “Em nghe giải thích…” Giọng Tần Hãn chán nản.

      Nhạc Tuyền hừ lạnh : “Có cái gì mà giải thích, trong lòng còn có tôi sao? Nếu thích Chu Tiểu Vân đường hoàng theo đuổi . Đừng mỗi ngày phóng dưới đáy lòng. Đừng cho là tôi nhìn ra tâm tư của , tôi vẫn chịu đựng ra mà thôi, hôm nay nếu phải trong lúc vô tình thấy viết nhật ký, tôi ngờ đến mức chân giẫm hai thuyền.”

      Tần Hàn khẩn trương nhìn chung quanh: “Chớ lung tung, cái gì chân đạp hai thuyền. làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em.”

      Nhạc Tuyền giận dữ: “ phải muốn làm, mà là Chu Tiểu Vân chịu để ý đến ! Hừ, vừa đến thời gian hoạt động hội lại dán lên người ta, nghĩ rằng mắt tôi mù sao?”

      Nhạc Tuyền càng càng tức giận, bỏ chạy.

      Tần Hàn quýnh lên, đuổi theo.

      Chờ đến lúc bên ngoài có động tĩnh, Chu Tiểu Vân mới cùng Lý Thiên Vũ từ trong rừng cây ra.

      May mắn trong rừng cây cây to ít ánh sáng, bị Tần Hàn và Nhạc Tuyền thấy trốn ở bên trong. Nếu như chính diện bắt gặp, là xấu hổ!

      Lý Thiên Vũ xị mặt: “Tên Tần Hàn này có phải thường đến quấy rầy em ? Vì sao em với ?”

      Chu Tiểu Vân xem như hoạt ngôn giờ tư vị: “ phải thường xuyên, chỉ là khi hội văn học có việc tìm em thảo luận vấn đề các bài viết.” Luôn giơ chiêu bài việc , làm thể nào từ chối.

      Lý Thiên Vũ hừ lạnh tiếng: “Nếu còn dám như vậy, tìm .” Bị đánh trận Tần Hàn kia thông suốt, dám mơ tưởng Chu Tiểu Vân của . Hừ!

      Chu Tiểu Vân vừa vui lại buồn cười: “Đừng như thổ phỉ vậy.” Thế nhưng, trong lòng bởi vì lời của Lý Thiên Vũ nổi lên ngọt ngào nhàng.

      Chương 358: Nhạc Tuyền đau lòng


      [​IMG]

      biết Tần Hàn và Nhạc Tuyền về sau gì đó, dù sao, sau này hoạt động của hội thấy bóng Nhạc Tuyền xuất .

      Chu Tiểu Vân thầm suy đoán, chẳng lẽ hai người ầm ĩ chia tay à?

      Tần Hàn tuyên bố: “Nhạc Tuyền rút khỏi hội văn học của chúng ta, tôi tuyên bố, bây giờ Chu Tiểu Vân là hội phó Hội văn học Trăng Lưỡi Liềm.”

      Mọi người bàn luận xôn xao. Ai cũng nhìn ra đôi tình nhân Tần Hàn và Nhạc Tuyền xảy ra vấn đề.

      Chu Tiểu Vân trường kỳ phụ trách xét duyệt các loại bài viết, cơ bản mỗi kỳ đều có bài viết được đăng. làm hội phó tự nhiên ai dị nghị.

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, nếu Tần Hazn có tâm tư khác thường với mình, chức vụ này vui vẻ nhận?

      Thế nhưng nếu phải rút khỏi hội, đúng là luyến tiếc.

      Dù sao là chuyện mình thích, còn muốn rèn luyện chính mình, sau này tốt nghiệp làm tác giả tự do làm biên tập cũng ổn!

      Như vậy, với Tần Hàn ân cần nên làm gì bây giờ?

      Khi Tần Hàn lại lần lấy vớ “việc công” để tìm Chu Tiểu Vân nhăng cuội cuối cùng đưa ra đề nghị vừa ăn cơm vừa , rốt cuộc nhịn được : “Học trưởng, và học tỷ tại thế nào?”

      Nhắc tới Nhạc Tuyền, hi vọng Tần Hàn có thể thu liễm.

      Tần Hàn sửng sốt, mất tự nhiên giải thích: “Mấy ngày nay ấy cãi nhau.”

      Trong lòng thầm thở dài: “Học trưởng, hay là mời học tỷ ăn cơm ! Em ăn cơm với nếu bị chị ấy hiểu lầm hay. có đúng ?”

      Chu Tiểu Vân ám chỉ Tần Hàn vừa nghe hiểu.

      Tần Hàn có chút ngượng ngùng rời .

      Chu Tiểu Vân đúng lúc “Báo cáo” với Lý Thiên Vũ chuyện này.

      Lý Thiên Vũ rất hài lòng khi nghe Chu Tiểu Vân quyết đoán từ chối lời mời ăn cơm của Tần Hàn: “Lần sau nếu lại quấy rầy em, em cứ gọi điện thoại cho , đến ‘thăm hỏi’ .”

      Ngón tay Lý Thiên Vũ bẻ răng rắc, làm tư thế đánh người. Chu Tiểu Vân cười mắng câu.

      Mấy ngày sau, Nhạc Tuyền chủ động tới tìm Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân hoảng sợ khi thấy hệ hoa ngày xưa cao ngạo xinh đẹp, cũng thấy buồn thay vì ấy tiều tụy hẳn .

      Chu Tiểu Vân hơi hiểu ý đồ Nhạc Tuyền hôm nay đến, có lẽ vì chuyện của Tần Hàn. cùng Nhạc Tuyền ra ngoài trường tìm cửa hàng trà sữa ngồi xuống chuyện.

      Sau khi hai người gọi đồ uống của tình đều có tâm trạng uống gì.

      Nhạc Tuyền quen tay quấy đều trà sữa, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Sau khi chị , Tần Hàn để em tiếp nhận vị trí của chị phải ?”

      Chu Tiểu Vân gật gật đầu: “Học tỷ, chị trở về , vị trí hội phó chỉ có chị mới thích hợp.”

      Nhạc Tuyền cười tự giễu: “Em biết ? Chị chính thức chia tay với Tần Hàn.”

      Cái gì? Chu Tiểu Vân ngạc nhiên. vẫn cho là hai người họ giận dỗi rất nhanh làm hòa, ngờ kết quả chia tay.

      tiện mở miệng khuyên gì, chuyện của người ta mình nên chõ miệng vào, thế nhưng Nhạc Tuyền gọi mình ra đây hẳn là còn có chuyện gì muốn .

      “Học tỷ, vậy chị hôm nay gọi em để…..”

      Nhạc Tuyền nhìn mắt vào Chu Tiểu Vân : “Em biết vì lẽ gì chị và Tần Hàn chia tay ?”

      Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu, nghĩ thầm tốt nhất việc này đừng nên liên quan gì đến mình.

      Đáng tiếc, câu kế tiếp của Nhạc Tuyền phá vỡ ảo tưởng của : “Bởi vì em. Đúng hơn là bởi vì Tần Hàn vẫn chần chừ, ở cùng với chị mà luôn nhớ thương em. Chị có chút cảm giác, nhưng dưới tình huống có chứng cứ chính xác chị tiện chất vấn ta. Lần trước chị đến phòng ta, phát nhật ký của ta. Chị rất hối hận chính mình lật xem, trong nhật ký ta viết tình cảm dành cho em.”

      Chu Tiểu Vân thể lên tiếng: “Học tỷ, xin chị nên hiểu lầm. Em chưa bao giờ có gì mờ ám với học trưởng, em có bạn trai. Hơn nữa, tình cảm của bọn em rất tốt.”

      Nhạc Tuyền cười khổ: “Em đừng kích động, phải chị muốn chỉ trích em. Về sau Tần Hàn tìm chị mấy lần, cả với giáo viên bọn chị làm rùm beng. Chị muốn ở cùng với người đặt tâm tư người mình.”

      Chu Tiểu Vân vì Nhạc Tuyền thổn thức ngớt.

      từng, Nhạc Tuyền và Tần Hàn là đôi khiến biết bao người cực kỳ hâm mộ a! ngờ có kết cục như vậy.

      Cho dù biết mình vô tội nhưng trước mặt Nhạc Tuyền cũng thấy được tự nhiên.

      Ngay cả mở miệng an ủi cũng khó , đây chẳng phải xát muối lên vết thương của chị ấy sao?

      Chu Tiểu Vân lúng ta lúng túng : “Học tỷ, em có gì với Tần Hàn. Chị nghĩ đến chuyện làm hòa với ấy à?”

      Nhạc Tuyền chậm rãi nhưng kiên định lắc lắc đầu: “Chu Tiểu Vân, bọn chị sắp quen nhau hai năm. Tính cách của chị em biết hay sao? Chị có khả năng dễ dàng tha thứ tình như vậy. Nếu trong lòng ấy có mình chị, còn suy nghĩ đến khác, chị thà rằng có. Hôm nay chị tìm em, chỉ muốn tâm với em thôi, có ý gì khác.”

      Chu Tiểu Vân lòng : “Học tỷ, chị là tốt, tại Tần Hàn học trưởng nhất thời hồ đồ. Sau này ấy nhất định hối hận vì bỏ qua người con tốt như chị.”

      Nhạc Tuyền cười cười, trong nụ cười xen lẫn cay đắng nhàn nhạt. nhìn Chu Tiểu Vân trước mắt, trong lòng có vị gì.

      Chu Tiểu Vân… Tính là tình địch của mình sao? ràng em ấy làm gì. Thế nhưng, mình và Tần Hàn lại chia tay vì em ấy.

      Nghĩ tới đây, tâm trạng Nhạc Tuyền càng thêm phức tạp.

      Nhìn Chu Tiểu Vân dưới ánh mặt trời càng lộ tươi trẻ, Nhạc Tuyền có chút thất thần.

      Vì cái gì từ bắt đầu, bé này trút bỏ ngây ngô người, bắt đầu tỏa ra tia sáng chói mắt?

      Mỗi nụ cười cái nhíu mày cũng có sức quyến rũ khó nên lời?

      Là sức quyến rũ của tình ! Là người bạn trai của của ấy khiến ấy trở nên càng ngày càng đẹp hơn!

      Trái lại chính mình, vì cãi nhau chia tay với Tần Hàn tiều tụy rất nhiều, giống như đóa hoa mất nước.

      Hóa ra con cũng cần tình tưới tắm.

      Chu Tiểu Vân và Nhạc Tuyền câu được câu hàn huyên lúc rồi chia tay.

      Trước khi , quay lại liếc nhìn Nhạc Tuyền ngồi phát ngốc ở đó, trong lòng tràn đầy đồng cảm.

      Liên tưởng đến mình cũng xem như là “đầu sỏ gây chuyện”, bắt đầu thấy bực.

      Hoa đào kiểu này tuyệt muốn!

      Hóa ra phải chỉ được thích khiến con hài lòng. Chàng trai kia là người bạn thích, bạn mới mừng thầm vì được ấy theo đuổi. Còn người kia phải người bạn thích, việc ta thích với bạn chỉ là gánh nặng.

      Chu Tiểu Vân tại cảm thấy Tần Hàn là tồn tại như vậy.

      Sau này, nếu có thể cách Tần Hàn rất xa. Nếu thực vì chuyện phê duyệt báo trường cần tiếp xúc, nhất định kéo thêm những người khác ở đây.

      chung, kiên quyết để Tần Hàn có bất cứ cơ hội nào. Cũng may hoạt động của hội tháng tại mới họp , hai lần.

      Lý Thiên Vũ khuyên Chu Tiểu Vân rời khỏi hội, thích.

      Tại sao phải vì người như thế buông tha chuyện mình thích?

      đáng a! Nếu làm như vậy, chưa biết chừng Tần Hàn còn mừng thầm tồn tại của mình quan trọng cỡ nào đâu!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 359: Tốt đẹp là cuộc sống đại học

      [​IMG]
      Tần Hàn vì chuyện chia tay với Nhạc Tuyền tinh thần cũng sa sút thời gian.

      Sang năm sau, Tần Hàn năm tư từ chức hội trưởng, vì phải thực tập.

      Chu Tiểu Vân thuận lý thành chương làm hội trưởng Hội văn học Trăng Lưỡi Liềm, bắt đầu bận rộn vai gánh vác mọi chuyện.

      Lý Thiên Vũ gần đây cũng bề bộn nhiều việc, bởi vì làm chủ tịch hội học sinh của khoa, hơn nữa còn làm thêm, mình xoay như chong chóng.

      Lý Thiên Vũ ở trong điện thoại oán giận: “Gần đây chẳng có thời gian đến tìm em, rất muốn bỏ công việc.”

      ra Chu Tiểu Vân cũng rất nhớ Lý Thiên Vũ, nhưng qua điện thoại tiện vì trong ký túc xá còn có người khác.

      Chu Tiểu Vân cười : “Chúc mừng , cuối cùng bò đến vị trí chủ tịch hội học sinh của khoa a! nhìn ra, có cả tướng làm quan trời cho đấy.”

      Lý Thiên Vũ được khen cười ha ha: “Em đừng trêu . Nếu phải hi vọng sau này ở hồ sơ có thêm dòng để sau này kiếm được việc ngon, uổng phí nhiều thời gian đến vậy! Có thời gian dành hết ở bên cạnh em.”

      Chu Tiểu Vân nghĩ Lý Thiên Vũ cả ngày bận rộn có chút thương: “Thiên Vũ, em thấy, đừng làm việc trong trường nữa! Tiền vừa ít, lại nhiều việc. Gia sư sao, tiếp tục làm cũng được.”

      Lý Thiên Vũ cũng suy nghĩ chuyện này, ừ tiếng. Qua hai ngày, có thời gian lại với chuyện này.

      Chu Tiểu Vân nghe Lý Thiên Vũ bỏ công việc làm thêm ngoài giờ ở trường, trong lòng hơi yên lòng chút.

      Sinh viên như Lý Thiên Vũ làm công kiên trì kiếm sinh hoạt phí thực nhiều.

      Chu Tiểu Vân đùa: “Nếu , em cũng tìm việc làm thêm! Tăng thêm kinh nghiệm xã hội cho bản thân.” Dù sao, cũng năm ba.

      Lý Thiên Vũ liên tục xua tay: “Đừng đừng, em làm hội trưởng hội văn học đủ bận rộn, mỗi tháng phải viết bài phải xét duyệt bài phải liên lạc với bên sắp chữ in ấn, đủ mệt rồi. Nếu em lại làm đau lòng muốn chết.”

      Lý Thiên Vũ luyến tiếc để Chu Tiểu Vân mệt nhọc như thế.

      Con mà, cứ hưởng thụ cuộc sống đại học tốt đẹp nhàn nhã tốt. Sau này ra xã hội thể nhàn hạ thoải mái nữa, vội làm việc vội sống lại vội vàng đương kết hôn lập gia đình. Năm tháng hoàng kim của phụ nữ chỉ có mấy năm, nên tranh thủ tuổi còn trẻ hưởng thụ nhiều ! Chuyện vất vả để làm là được rồi!

      Chu Tiểu Vân nghe luận điệu của trong lòng ngọt như bôi mật.

      phải muốn làm gia sư. Chỉ với danh hiệu đệ nhất tài nữ hệ tiếng Trung luôn được học bổng loại khẳng định lo tìm được công việc nhưng ra mấy lần đều bị Lý Thiên Vũ ngăn lại.

      Lý do là sợ bôn ba lao lực quá cực khổ. Thứ bảy chủ nhật còn đỡ, buổi tối quay về sao có thể yên tâm?

      Riêng tư câu, tại học sinh trung học cấp hai đều trưởng thành sớm, người như Chu Tiểu Vân nếu làm gia sư học sinh cấp ba, chừng liền bị thằng nhóc choai choai mười mấy tuổi xem trọng. Lý Thiên Vũ muốn đến lúc đó nhảy ra người theo đuổi như vậy.

      Lần trước tên Tần Hàn kia vất vả out vì vụ thực tập, Lý Thiên Vũ thấy may mắn. Ngàn vạn lần đừng rối lên nữa.

      Chu Tiểu Vân định ghi tên lớp luyện thi cao học.

      Hỏi Lý Thiên Vũ có muốn thi cao học , Lý Thiên Vũ rất thực đáp: “Muốn chắc chắn là muốn. Nhưng thi cao học tốn rất nhiều công sức và tiền bạc, giờ có điều kiện này. Lên năm tư rồi hãy ! Em cứ chuẩn bị cho tốt, nghĩ nhất định em là nghiên cứu sinh chi phí chung*.”

      (Chi phí chung: phí tổn do nhà nước hay đoàn thể đài thọ. Ở đây theo raw dùng từ nghiên cứu sinh. Nhưng ở VN mình từ nghiên cứu sinh để chỉ những người học tiến sĩ, còn người học thạc sĩ chỉ gọi là học viên. Mình vẫn để nguyên theo raw nhưng mng hiểu là CTV định học thạc sĩ nhé.)

      Lý Thiên Vũ cổ vũ làm cho Chu Tiểu Vân có lòng tin lớn hơn.

      Dù sao mới hai mươi tuổi thôi, ở trường thêm mấy năm cũng có gì tốt.

      Tính thử xem, nếu năm tư có thể thi đậu nghiên cứu sinh lại học thêm ba năm lúc tốt nghiệp chỉ hai mươi bốn tuổi.

      Chu Tiểu Vân quyết định cố gắng.

      Mục tiêu: Thi đỗ nghiên cứu sinh chi phí chung của đại học N

      Đầu năm nay, tự trả tiền vàg chi phí chung có khác nhau rất lớn. Chỉ học phí khoản rất lớn, nếu thi đỗ nghiên cứu sinh chi phí chung, hắc hắc, giảm rất nhiều đó!

      đống sách mua về, Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống chăm chỉ khổ luyện.

      Trong ký túc xá Hoa Nhược Vũ và Tưởng Tiểu Đan đều ghi tên lớp luyện thi cao học, ba người thường xuyên cùng tiến cùng về. Đáng tiếc, ký túc xá phải nơi học tập tốt.

      Hoa Nhược Vũ đề nghị ba người đến thư viện ôn bài, Tưởng Tiêu Đan và Chu Tiểu Vân đều nhất trí tán thành.

      Thư viện của đại học N rất tốt, ba người chọn chỗ rồi ngồi xuống đọc sách.

      Cách đó xa, có mấy nam sinh giả vờ đọc sách, giọng hơi lớn, đưa tới mấy tiếng xuỵt xuỵt. Sau khi nhân viên quản lý can thiệp, cuối cùng cũng thu liễm chút.

      Mấy nam sinh liếc mắt liền chú ý tới ba người Chu Tiểu Vân bên này.

      “Này, các cậu nhìn thấy nữ sinh tóc dài kia ? Chính là Chu Tiểu Vân đệ nhất tài nữ hệ tiếng Trung đấy.”

      “Chỗ nào chỗ nào, mau chỉ cho tớ nhìn.”

      “Nếu , chúng ta qua bắt chuyện ?”

      …..

      Thương lượng xong, trong mấy nam sinh cố dũng cảm tới.

      “Xin hỏi, bạn là Chu Tiểu Vân à?”

      Nam sinh kia tiếp tục : “Tôi chỉ muốn làm quen với bạn, tôi tên…..”

      Lời chưa hết, Tưởng Tiêu Đan kiên nhẫn há mồm: “Ai muốn biết bạn tên gì, xin bạn mau tránh ra. thấy chúng tôi đọc sách à? Muốn tán tỉnh em đừng đến thư viện.”

      Nam sinh mặt đỏ lên xám xịt trở về.

      Chu Tiểu Vân và Hoa Nhược Vũ nở nụ cười.

      Chu Tiểu Vân bái phục: “Tiêu Đan, cậu đúng là hộ hoa sứ giả của tớ. Có cậu ở đây, tớ rất an tâm.”

      Tưởng Tiêu Đan chỉ biết chơi bóng rổ, còn có đai đen, là nữ trung hào kiệt.

      Hoa Nhược Vũ thào thở dài: “Tiểu Vân tốt, đâu cũng có nam sinh đến bắt chuyện.”

      Tưởng Tiêu Đan tiếp: “Vị kia nhà cậu cực kì thích ăn giấm chua, cậu ấy, vẫn nên cách xa nam sinh chút!”

      Ba người giỡn lúc, lại vùi đầu vào sách vở.

      lát sau, lại có người đến bắt chuyện: “Mỹ nữ, mình có thể mời bạn cơm trưa ?”

      vùi đâu trong sách vở Chu Tiểu Vân có chút hài lòng : “Xin lỗi, tôi đia ăn với người quen biết.”

      xong mới cảm thấy đúng, thanh này rất quen, mình vùi đầu sách vở cư nhiên có phát .

      Chu Tiểu Vân ngẩng đầu, liếc mắt thấy Lý Thiên Vũ.

      Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ cười dậy nổi.

      Chu Tiểu Vân nhìn Lý Thiên Vũ cười hì hì vừa bực mình vừa buồn cười: “Sao tìm được em ở đây?”

      Lý Thiên Vũ nhún nhún vai: “ gọi điện thoại đến ký túc xá của em, Tiền Đóa Đóa cho biết em ở đây nên đến tìm. Xem ra, em có tính cảnh giác rất mạnh với nam sinh xa lạ, ừ, rất hài lòng.”

      Chu Tiểu Vân nghiến răng ngứa đấm cái.

      Cứ nháo như thế, đọc sách được.

      Chương 360: Ánh rạng đông mới ló
      [​IMG]

      Buổi trưa, mọi người cùng ra ngoài ăn cơm.

      Vốn Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ tiện theo, nghĩ thầm vợ chồng son người ta hẹn hò mình theo làm bóng đèn hay.

      Lý Thiên Vũ cười : “Đừng khách sáo, còn cái bóng đèn lớn hơn sáng hơn lát nữa tới.” Dù sao bữa trưa này đừng mong ăn riêng với Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân vừa nghe liền biết đến Dương Phàm.

      Chu Tiểu Vân cười liếc Tưởng Tiêu Đan cái, như có điều ám chỉ.

      Tưởng Tiêu Đan thường bị kéo ăn cơm cùng Dương Phàm, sớm thành thói quen.

      Năm người náo nhiệt ăn bữa trưa, lúc trả tiền Dương Phàm giành lấy.

      Lý Thiên Vũ tiếp nhận ý tốt của Dương Phàm, nghĩ thầm kiểu quan tâm để lộ dấu vết này làm lòng người ấm áp. Dương Phàm là người em tốt của mình. Biết mình kinh tế dư dả, cùng nhau luôn giành việc trả tiền.

      Giữa con trai có những lời quá ủy mị, dù sao trong lòng Lý Thiên Vũ rất cảm động là được.

      Thực ra, lúc với con trai là khoản chi . Ăn cơm, chơi, mua quà, cái nào cần tiền? Tiền điện thoại trả khá nhiều đó! Vì thế rất nhiều chàng trai sau khi tiền sinh hoạt phí tăng gấp đôi.

      Chu Tiểu Vân từ rất lâu muốn để trả tiền Lý Thiên Vũ chịu, thẳng trả tiền là nghĩa vụ và thiên chức của con trai, chơi sao lại dùng tiền bạn .

      Sâu trong đáy lòng, rất thưởng thức luận điệu này của nhưng cũng lo lắng cho tình huống kinh tế của Lý Thiên Vũ. chịu xin tiền của gia đình, tự gánh sinh hoạt phí, bản thân đủ vất vả, lại vì đương mà chi nhiều hơn nên càng vất vả.

      Chu Tiểu Vân lặng lẽ dấu vết tiết kiệm tiền cho .

      Ví dụ như, ăn cơm chọn chỗ đắt tiền, tùy tiện tìm quán ăn là được.

      Ví dụ như, cho phép Lý Thiên Vũ mua quà đắt tiền cho , có tấm lòng là được.

      Ví dụ như, thường xuyên chủ động gọi điện thoại để Lý Thiên Vũ tốn ít tiền điện thoại hơn chút.

      Chu Tiểu Vân săn sóc đương nhiên trong lòng Lý Thiên Vũ hiểu. rất cảm động, thầm hạ quyết tâm sau này ra trường tìm công việc tốt, nhất định phải kiếm tiền nhiều hơn để người nhà để bản thân mình và để cho Chu Tiểu Vân sống sung sướng.

      Chu Tiểu Vân len lén quan sát Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan.

      Dương Phàm tuấn dật và Tưởng Tiêu Đan đẹp kiểu trung tính rất hợp ghép thành đôi. Nhìn thế nào cũng là đôi trời đất tạo nên, biết Tưởng Tiêu Đan có thể chống đến khi nào bị bắt.

      Coi như Dương Phàm khổ công theo đuổi Tưởng Tiêu Đan hơn năm.

      Từ ban đầu ấy từ từ xa lánh càng về sau thành ỡm ờ, từng tí biến hóa Chu Tiểu Vân đều nhìn trong mắt. hy vọng hai người có thể nhanh chóng chọc thủng tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng ngăn cách kia.

      Hoa Nhược Vũ rất nhanh cảm giác được ở trong bốn người mình dư thừa cỡ nào. Lý Thiên Vũ vàc Chu Tiểu Vân cố nhiên là tình chàng ý thiếp, Dương Phàm ràng có ý với Tưởng Tiêu Đan. kẹp ở giữa thực khó xử.

      Bao mùa xuân của mới đến đây? Haizz!

      Sau khi cơm nước xong, Hoa Nhược Vũ thức thời tìm lý do rời .

      Lý Thiên Vũ kéo Chu Tiểu Vân trừng mắt nhìn về phía Dương Phàm: “Tớ và Tiểu Vân muốn hẹn hò, hai người bóng đèn các cậu thích đâu , đừng cùng bọn tớ!”

      xong cũng quản Tưởng Tiêu Đan thổi râu trừng mắt kéo Chu Tiểu Vân .

      Tưởng Tiêu Đan thấy Chu Tiểu Vân “Nghĩa khí” như vậy, theo Lý Thiên Vũ bỏ mình ở với Dương Phàm, nghĩ thầm đợi lát nữa tìm ấy tính sổ.

      Ý tứ ghép cặp quá lộ liễu! Thực là…

      Lúc Tưởng Tiêu Đan ở oán thầm, Dương Phàm sớm cười : “Tiêu Đan, nghe hôm nay rạp chiếu phim có bộ phim mới rất hay, tớ mời cậu xem phim nhé!”

      Con trai theo đuổi con thích nhất dùng chiêu này, mời xem phim> Trong rạp tối thui lãng mạn a. Tiểu thuyết ngôn tình viết về tình phải chọn thời gian lén cầm tay ấy. Tốt nhất là phim kinh dị, khiến ấy sợ hãi chui vào lòng. Hắc hắc!

      Dương Phàm thầm tính toán, Tưởng Tiêu Đan lại chần chừ.

      Dĩ vãng cùng Dương Phàm thường tiếp xúc, nhưng phần lớn là bốn người . Tức là theo Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân, ngẫm lại hai người như hai bóng đèn lớn siêu cấp.

      Hôm nay mời như vậy là lần đầu tiên!

      ? Hay ? Tưởng Tiêu Đan do dự.

      Dương Phàm thấy Tưởng Tiêu Đan từ chối ngay, trong lòng đại hỉ, lại thêm sức lực: “Tiêu Đan, cầu thương xót, tớ lần đầu tiên mời con xem phim đấy, coi như đáng thương đáng thương đồng ý mà!”

      Tưởng Tiêu Đan bị dáng vẻ trang đáng thương của Dương Phàm chọc cười: “ thôi, đừng giả vờ đáng thương nữa.”

      Chàng trai ưu tú này như lời Chu Tiểu Vân chưa từng có bạn sao?

      Tưởng Tiêu Đan nhớ tới lời Chu Tiểu Vân từng có chút thất thần: “Tiêu Đan, trước đây Dương Phàm là bạn nam giữ mình rất sạch , có nữ sinh chủ động viết thư tình cho cậu ấy, cậu ấy cũng để ý. Quen cậu ấy bao nhiêu năm, tớ chưa từng thấy cậu ấy để ý người đến như thế. Cậu suy nghĩ kĩ , con người Dương Phàm tồi.”

      Gương mặt Dương Phàm nhìn nghiêng dưới ánh mặt trời rất tuấn lãng, Tưởng Tiêu Đan liếc mắt nhìn trong lòng có cảm xúc khác thường trào dâng.

      Dương Phàm vẫn luôn có tình cảm, thầm theo đuổi mình, Tưởng Tiêu Đan tất nhiên hiểu . Muốn độc thân, định đương thời sinh viên nên mực lảng tránh vấn đề này, muốn chính diện đồng ý hoặc từ chối Dương Phàm.

      Đến cùng tình cảm dành cho Dương Phàm như thế nào?

      Vấn đề này bản thân cũng ràng.

      Tâm tình phức tạp buổi trưa Tưởng Tiêu Đan xem phim điện ảnh cùng Dương Phàm.

      Buổi tối trở lại ký túc xá, bị Chu Tiểu Vân kéo qua bên “Thẩm vấn”: “Tiêu Đan, hôm nay bồi dưỡng tình cảm với Dương Phàm thế nào a?” Trong lời Chu Tiểu Vân mang theo ý cười hỏi.

      Tưởng Tiêu Đan bất mãn vỗ vai Chu Tiểu Vân cái: “Cậu còn biết xấu hổ , ném tớ xuống hẹn hò với bạn trai, cậu có lương tâm !”

      Chu Tiểu Vân nghịch ngợm nháy mắt: “Sao tớ còn lương tâm, Dương Phàm chàng trai tốt như vậy nếu như cậu bỏ lỡ sau này hối hận còn kịp rồi. Người ta ôm mối tình thắm thiết muốn tận dụng mọi phương pháp, chế tạo cơ hội ở gần cậu. Cậu đừng với tớ cậu có chút cảm giác nào nhé.”

      Tưởng Tiêu Đan đúng là nên lời.

      Chu Tiểu Vân nhìn Tưởng Tiêu Đan á khẩu nghĩ thầm hai người này nhất định có tiến triển: “ , Dương Phàm thổ lộ với cậu chưa?”

      Thổ lộ chưa?

      Vừa nghe Chu Tiểu Vân hỏi đề tài mẫn cảm này, từ trước đến nay cẩu thả Tưởng Tiêu Đan cũng đỏ mặt.

      Trong đầu khỏi hồi tưởng lại ở rạp chiếu phim Dương Phàm cầm tay của mình : “Tiêu Đan, tôi thực rất thích em, em nguyện ý làm bạn của tôi chứ? Đừng vội trả lời, suy nghĩ kỹ rồi cho tôi câu trả lời.”

      Tưởng Tiêu Đan quả thực muốn nhớ lại lúc đó mình đỏ mặt, chạy trối chết.

      Chu Tiểu Vân vừa nhìn Tưởng Tiêu Đan mặt đỏ liền biết Dương Phàm nhất định gì đó. Đáng tiếc truy hỏi thế nào ấy chịu .

      Chu Tiểu Vân đành nhún nhún vai, hỏi nữa.

      Thế nhưng chiếu theo tình huống này, con đường theo đuổi của Dương Phàm chắc là sắp nhìn thấy ánh rạng đông rồi!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 361: Sinh nhật hai mươi tuổi

      [​IMG]

      Sáng sớm rời giường, Chu Tiểu Vân nhận được điện thoại từ nhà gọi tới.

      Chu Tiểu Vân cầm lấy tai nghe cảm thấy lạ, nghĩ thầm sáng sớm ra có ai gọi điện thoại đến ký túc xá nhỉ? Đúng là hiếm thấy.

      Chờ nghe được đầu kia điện thoại lại là giọng Triệu Ngọc Trân rất bất ngờ: “Mẹ, sao sáng sớm mẹ gọi cho con?”

      Triệu Ngọc Trân ngay tức khắc cười : “Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của con, phải con quên chứ!”

      Chu Tiểu Vân vỗ trán, thiếu chút nữa quên rồi!

      Triệu Ngọc Trân : “Lần sinh nhật hai mươi tuổi của con rất quan trọng, đáng tiếc mẹ và cha con có biện pháp tổ chức sinh nhật cho con, đành phải sáng sớm ở nhà ăn mì xem như mừng sinh nhật con. Hôm nay con nhớ phải ăn mình nhé!”

      Chu Tiểu Vân vâng dạ.

      Nhớ hồi bé sinh nhật đều là mẹ tự tay cán mỳ, bên lại bỏ thêm mấy quả trứng chần. bát mỳ trường thọ đầy thương.

      Chu Tiểu Vân hồi tưởng lại chi tiết này đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp. ngờ nơi phương xa ba mẹ vẫn nhớ sinh nhật của !

      Chu Tiểu Vân nghe lời Triệu Ngọc Trân sáng đến căng tin gọi bát mỳ.

      Hai mươi tuổi, ở nông thôn con hai mươi tuổi là ngày rất quan trọng, bởi vì, hai mươi tuổi ý nghĩa chính thức trưởng thành thậm chí có thể bàn luận chuyện hôn nhân.

      Đừng nên lấy lạ, ở nông thôn con hai mươi tuổi lập gia đình ít đâu!

      Kiếp trước Chu Tiểu Vân cũng hai mươi mốt tuổi kết hôn… Đình chỉ đình chỉ, đừng nghĩ đến việc này nữa.

      Điện thoại của Đại Bảo buổi trưa đúng giờ gọi tới: “Tiểu Vân, sinh nhật vui vẻ!”

      Chu Tiểu Vân cười tiếng cám ơn.

      Đại Bảo ở điện thoại đầu kia : “Tiểu Vân, lâu rồi đến thăm em, vốn định hôm nay sinh nhật em , mà huấn luyện lại cho tụi xin nghỉ.

      Bảo là muốn toàn lực dốc sức chiến đấu cao nhất nên từ giờ mọi người giống nhau đều được xin nghỉ. chỉ có thể bớt thời giờ gọi điện thoại cho em. Nhưng, quà nhất định phải mua. mua di động cho em, tối hôm qua Tiểu Bảo đến đưa cho nó để hôm nay chuyển cho em. Chắc là nó sắp đến chỗ em rồi.”

      Chu Tiểu Vân hơi trách : “, tốn kém thế làm gì, em mới là sinh viên, có di động sao cả.”

      Đại Bảo cười ha ha: “Dù sao mua, cũng trả lạ được. Em chấp dùng tạm !”

      Sau khi Chu Tiểu Vân buông tai nghe, Tiểu Bảo đến ký túc tìm .

      Nhiều ngày gặp Tiểu Bảo, Chu Tiểu Vân phát giác thoạt nhìn Tiểu Bảo lại cao thêm chút.

      Tiểu Bảo thân thiết hàn huyên với Chu Tiểu Vân rồi đem đồ Đại Bảo dặn mang đến ra: “Chị, di động này là cả đặc biệt xin nghỉ ra ngoài mua cho chị. Hôm qua ấy gọi điện thoại cho em bảo sợ rằng tiện ra ngoài nên em đến chỗ ấy lấy di động, hôm nay đưa cho chị. cả sợ chị chịu dùng, chọn cả sim cho chị, còn nạp tiền, phỏng chừng đủ cho chị dùng ba tháng.”

      Chu Tiểu Vân cầm chiếc xinh xắn kia, trong lòng cảm động nên lời.

      Tiểu Bảo cười hì hì đưa quà tự mình chuẩn bị: “Chị, em có tiền như cả. Quà của em đơn giản hơn.”

      Chu Tiểu Vân mở, là bộ “loạn thế giai nhân” bản bìa cứng.

      cảm thấy rất vui, rất thích đọc sách nước ngoài. Sách hay có thể đặt ở đầu giường chậm rãi thưởng thức, món quà này rất thích.

      “Chí Kiệt, cám ơn em!”

      Bởi vì ký túc xá có mấy người rảnh rỗi hóng, Chu Tiểu Vân thực tiện gọi tên thân mật Tiểu Bảo. chàng trai khí vũ hiên ngang bị gọi bằng nhũ danh buồn cười như thế chẳng phải làm cho Tiểu Bảo xấu hổ?

      Tưởng Tiêu Đan qua góp vui: “Tiểu Vân, hôm nay sinh nhật cậu a! Ký túc xá chúng ta hẳn là tổ chức bữa chúc mừng cho cậu. Chi bằng đêm nay chúng ta góp tiền cùng ra ngoài ăn cơm hát KTV !”

      Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, ầm ĩ buổi tối cùng ra ngoài đàn đúm hồi.

      Tiểu Bảo nhìn thấy Chu Tiểu Vân và mấy người bạn cùng phòng hỉ hả hưng trí bừng bừng lên kế hoạch buổi tối đến chỗ nào ăn cơm, : “Chị, đến tối bọn chị ra ngoài náo nhiệt náo nhiệt, em dự được.”

      Chu Tiểu Vân thấy Tiểu Bảo phải vội vã ra tiễn em trai.

      Chu Tiểu Vân đánh giá Tiểu Bảo, nhìn mặt nào đều cảm giác em trai mình ưu tú nhất: “Tiểu Bảo, bây giờ em có bạn chưa?”

      Tiểu Bảo lắc đầu: “ tại em có suy nghĩ này. Trong đại học nhiều nữ sinh chính vì muốn vui đùa, ăn uống có người mời khách, mua đồ có người thanh toán nên có bạn trai, có ý nghĩa. Chị, phải em chị. Chị và Lý Thiên Vũ tất nhiên nằm trong phạm vi này.”

      Chu Tiểu Vân bị Tiểu Bảo mặt hơi đỏ.

      Đại Bảo và Tiểu Bảo đều biết chuyện của và Lý Thiên Vũ nhưng chưa hề trực tiếp vấn đề này.

      tại nghe được Tiểu Bảo nhắc tới và Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân tự chủ được xấu hổ.

      thế nào nhỉ, đàm luận với em trai mình về chuyện của Lý Thiên Vũ hình như rất lạ. Giống như chính mình làm sai chuyện vậy…

      Tiểu Bảo thông minh phát Chu Tiểu Vân mất tự nhiên, lập tức chuyển đề tài. Nhưng có lời trong lòng.

      Ấn tượng của Tiểu Bảo đối với Lý Thiên Vũ bình thường, hoặc hẳn là, Tiểu Bảo cảm thấy kiểu con trai nào cũng có điểm xứng với chị bảo bối của mình. chàng Lý Thiên Vũ kia theo đuổi chị nhiều năm, nể tình ta đối chị đích xác tồi chị cũng thích ta, Tiểu Bảo cố gắng tiếp nhận tồn tại của ta.

      Thế nhưng, tốt nhất Lý Thiên Vũ đừng làm chuyện gì xin lỗi chị, nếu , khẳng định tha cho Lý Thiên Vũ.

      Những ý nghĩ này nhanh chóng xẹt qua trong lòng Tiểu Bảo, ra miệng.

      Chu Tiểu Vân cười nhắc đến chuyện của Đại Bảo và Lưu Lộ.

      Tiểu Bảo sớm nghe chút về việc Đại Bảo theo đuổi Lưu Lộ, cảm thấy hứng thú nghe Chu Tiểu Vân nhắc tới tiến triển mới nhất của hai người: “ cả tuần gửi phong thư tớ chỗ Lưu Lộ, hai người phát triển tệ lắm. Phỏng chừng, sớm muộn có thể bắt Lưu Lộ về nhà. Đến lúc đó, mẹ mình cần cả ngày lo lắng chung thân đại của cả.”

      Tiểu Bảo nhớ tới mẹ già nhà mình có việc gì lại nhắc chuyện này đầu lưỡi: “Chị Tiểu Hà có bạn trai sắp kết hôn biết Đại Bảo nhà mình biết lúc nào mới rước người đẹp về.” Nghĩ tới đây, Tiểu Bảo nở nụ cười.

      Tiểu Bảo cười : “Chị Lưu Lộ vừa thông minh lại đẹp, biết vì sao lại coi trọng cả ngốc hồ hồ.”

      Chu Tiểu Vân bị lời Tiểu Bảo chọc cười: “ cả sao lại ngốc hồ hồ? Chị cho em biết, cả sau khi nhận định mục tiêu rất chăm chỉ theo đuổi.”

      chàng trai ngốc đến mấy gặp được chuyện tình cảm cũng trở nên thông minh.

      Tiểu Bảo lòng hi vọng Đại Bảo sớm ngày quang minh chính đại rước Lưu Lộ về nhà.

      Lưu Lộ là rất tốt, rất thích hợp làm chị dâu của mình!

      Chu Tiểu Vân tiễn Tiểu Bảo tới cổng trường học, nhìn Tiểu Bảo lên xe buýt. Hai chị em lưu luyến rời vẫy tay chia tay.

      Tâm trạng rất tốt trở về ký túc xá.

      Chương 362: Niềm vui bất ngờ


      [​IMG]

      Chu Tiểu Vân nhận được đến người trong nhà chúc phúc và quà của Đại Bảo, Tiểu Bảo cảm thấy sinh nhật này trôi qua rất vui vẻ.

      Thế nhưng, vì sao trong lòng có cảm giác tiếc nuối?

      Giống như có người rất quan trọng chưa tới…

      Lý Thiên Vũ đâu rồi? Sao đến bây giờ gọi cuộc điện thoại?

      Chu Tiểu Vân rốt cuộc hiểu cảm xúc thất lạc như có như trong lòng kia từ đâu mà đến.

      Mãi cho đến chạng vạng. Các thu thập thỏa đáng chuẩn bị cùng ra ngoài ăn cơm happy. Vẫn có điện thoại của Lý Thiên Vũ.

      Chu Tiểu Vân cực lực xóa tia thất lạc trong lòng. Nghĩ thầm hôm nay đúng lúc đến ngày dậy, phỏng chừng bận nhớ ra hôm nay là sinh nhật !

      Tiền Đóa Đóa bị kích động : “Tiểu Vân, đêm nay chúng ta hát suốt đêm nhé, ngày mai tập thể học.”

      Chu Tiểu Vân liên tục lắc đầu: “Đừng điên cuồng như vậy, đến khoảng mười giờ về thôi!” Mệt cho Tiền Đóa Đóa nghĩ ra được, suốt đêm? Quá khoa trương.

      Vu Giai hiển nhiên rất tán thành đề nghị của Tiền Đóa Đóa, biết làm sao đương Chu Tiểu Vân muốn mọi người cũng bó tay.

      Tưởng Tiêu Đan hô to tiếng: “Xuất phát!”

      Mấy người cùng hoan hô!

      Đúng lúc này, cửa phòng ký túc 301 bị gõ thùng thùng. Chu Tiểu Vân bỗng nhiên có cảm giác, nhất định là Lý Thiên Vũ tới. Đừng hỏi vì sao có loại cảm giác này, dù sao chính là Chu Tiểu Vân biết.

      Chẳng lẽ giữa người thực có cái gọi là cảm ứng tâm linh?

      Chu Tiểu Vân rất nhanh ra mở cửa.

      bó hoa hồng to quả thực suýt che mất Chu Tiểu Vân.

      “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Vân quý!” Phía sau bó hoa là tiếng cười sang sảng của Lý Thiên Vũ.

      Chu Tiểu Vân bị bao phủ bởi hạnh phúc trong nháy mắt, cảm giác mình sắp bay lên trời. cười nhận lấy bó hoa đưa tới, ngọt ngào cách nào hình dung.

      theo sau Lý Thiên Vũ tất nhiên là Dương Phàm, trong tay mang theo hộp bánh ngọt.

      Dương Phàm cười : “Tớ trước nhé, bánh ngọt này cũng là Thiên Vũ mua. Tớ cầm hộ cậu ta thôi.”

      Oa!

      Các nữ sinh thấy Chu Tiểu Vân cầm bó hoa cực to đỏ mắt. Bảy miệng tám lưỡi : “ lãng mạn a!”

      làm cho người hâm mộ a!”

      “Tiểu Vân hạnh phúc, tớ sắp đỏ mắt chết mất!”

      Chu Tiểu Vân chỉ cười, nên lời.

      Hóa ra vẫn nhớ sinh nhật của mình. Hóa ra cố ý gọi điện thoại để cho mình nghĩ đến cho mình kinh hỉ.

      Thế nhưng, sao biết tối nay các bạn cùng phòng muốn ra ngoài chúc mừng cho mình?

      Mắt Chu Tiểu Vân mắt vừa liếc đến người Tưởng Tiêu Đan, Tưởng Tiêu Đan thành nhận tội, “Là Lý Thiên Vũ bảo Dương Phàm tới hỏi tớ, tớ cho Dương Phàm.”

      Lý Thiên Vũ trừng mắt nhìn: “Thế nào? Với kinh hỉ này của em có hài lòng ?”

      Chu Tiểu Vân nhịn được cười.

      Đương nhiên hài lòng!

      Nể tình muốn tạo bất ngờ cho , tính sổ với Tưởng Tiêu Đan.

      đoàn người nhún nha nhún nhảy đến tiệm cơm, dọc đường biết rước lấy bao nhiêu ánh mắt tò mò.

      Chu Tiểu Vân như chúng tinh phủng nguyệt ôm bó hoa lớn.

      Tiền Đóa Đóa cười vui : “Tiểu Vân, em ôm bó hoa lớn như vậy có mệt ! Nếu , chị làm chút chuyện tốt, cầm hoa hộ em nhé!”

      Chu Tiểu Vân cười : “Cám ơn ý tốt của chị, nhưng em vẫn ôm được, chờ em ôm nổi gọi chị, chị khỏe lắm mà!”

      Tiền Đóa Đóa cố ý khoa trương thở dài.

      Bị Vu Giai lấy ra chọc cười: “Đóa Đóa, cậu thích hoa như thế bảo bạn trai cũng mua cho cậu , đừng nhìn hoa của Tiểu Vân mà thèm!”

      Tiền Đóa Đóa gần đây cũng có bạn trai, mặn nồng. Nghe Vu Giai trêu , Tiền Đóa Đóa cười hì hì : “Đương nhiên, tớ lập tức tiến hành giáo dục ấy. Lấy hành động của Lý Thiên Vũ là minh họa thực tiễn.” Chọc cười đám người.

      Tới tiệm cơm, đầu tiên gọi bàn thức ăn, sau đó Lý Thiên Vũ đặt bánh ngọt ở giữa, thắp hai mươi ngọn nến.

      Mọi người la hét bảo Chu Tiểu Vân ước.

      Chu Tiểu Vân suy nghĩ chút : “Nguyện vọng thứ nhất, hi vọng người nhà và bạn bè của con đều khỏe mạnh. Nguyện vọng thứ hai, hi vọng sang năm con thi nghiên cứu sinh thành công. Nguyện vọng thứ ba…”

      Nguyện vọng thứ ba thể ra được, yên lặng ước dưới đáy lòng, nếu mất linh.

      Chu Tiểu Vân yên lặng ước trong lòng, cùng mọi người thổi tắt nến.

      Sau đó là cắt bánh ngọt, ăn bánh ngọt, dùng bữa, uống rượu.

      Đầu tiên két bia chuyển lên, uống uống Tiền Đóa Đóa ầm ĩ gọi nhân viên phục vụ lấy rượu đế lên.

      cao hứng Lý Thiên Vũ hai lời theo các bạn của Chu Tiểu Vân uống rượu đế. Dương Phàm cũng thành đối tượng bị chúng nữ sinh mời rượu.

      Theo lời Tiền Đóa Đóa , ai bảo theo đuổi Tưởng Tiêu Đan, tửu lượng quá quan đừng hòng có được bạn .

      Vốn còn muốn rút lui có trật tự Dương Phàm vừa nghe lời này tinh thần tỉnh táo, trái chén phải chén ai đến cũng cự tuyệt.

      Tưởng Tiêu Đan nhìn Dương Phàm hình như uống rất nhiều có chút bận tâm, lén lút hỏi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, tửu lượng Dương Phàm thế nào?”

      Ái chà, quan tâm nha! Chu Tiểu Vân cười liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan cái, trêu tức : ‘Nếu cậu sợ cậu ấy uống rượu say nhắc cậu ấy tiếng, tớ cho cậu biết, hai người Tiền Đóa Đóa và Vu Giai tửu lượng đều . Nam sinh bình thường phải đối thủ của hai ấy.”

      Lý Thiên Vũ sớm được Chu Tiểu Vân nhắc nhở, dám uống nhiều lắm. Mặc dù Tiền Đóa Đóa các nàng cực lực mời rượu, Lý Thiên Vũ như Dương Phàm đến chén uống chén.

      Tưởng Tiêu Đan đầu tiên thấy tiện, về sau thấy Dương Phàm bắt đầu chuyện linh tinh mới nóng nảy: “Nè, tớ Tiền Đóa Đóa, cậu đừng rót rượu cho Dương Phàm nữa cậu ta sắp say rồi.”

      Tiền Đóa Đóa cười ha ha : “Tiêu Đan lên tiếng, tớ dám rót rượu cho Dương Phàm nữa. Tớ bảo này Tưởng Tiêu Đan, cậu mau ngồi cạnh Dương Phàm , nếu cậu ta say ngã ai đỡ đâu.”

      Tưởng Tiêu Đan cắn răng dằn lòng cái đổi vị trí với Lý Thiên Vũ bên cạnh Dương Phàm.

      Trong lòng Dương Phàm rất thỏa mãn, nghĩ thầm uống nhiều rượu hơn nữa cũng đáng.

      Lý Thiên Vũ ngồi cạnh Chu Tiểu Vân, thầm với .

      Chu Tiểu Vân hỏi: “ uống bao nhiêu rượu a?”

      Lý Thiên Vũ cười : “Yên tâm, say. có bao nhiêu tửu lượng trong lòng đều biết, uống nhiều quá.” người liền nhích lại gần Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân nhanh chóng liếc nhìn bốn phía: “Đừng, có nhiều người ở đây?”

      Lý Thiên Vũ bật cười : “Em cho là còn ai có tâm tư chú ý đến hai chúng ta sao?”

      Mọi người đều say khướt, đâu còn chú ý hai người bọn họ!

      Chu Tiểu Vân nghĩ cũng đúng, để Lý Thiên Vũ ôm eo . Cách y phục hơi mỏng có thể cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến nhiệt khí.

      Chu Tiểu Vân thấy bó hoa hồng to kia khỏi hỏi: “Sao hôm nay mua bó hoa to như thế, nhất định rất đắt!” Bắt đầu hơi tiếc cho túi tiền của Lý Thiên Vũ.

      Lý Thiên Vũ cười ha ha, thấp giọng : “Em đừng vội nghe mấy bạn của em , hoa này nhờ bạn học làm thêm ở cửa hàng hoa mua giùm, giá rất tiện nghi. Em đừng nhìn số lượng nhiều mà bị dọa, đáng bao nhiêu tiền.”

      Chu Tiểu Vân thoáng an lòng.

      Con mà, ai hoa hồng? Nhất là người trong lòng tặng?

      Nhận được hoa tươi khiến các càng xinh đẹp hơn.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :