1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 345: Chịu tiếng xấu thay người khác đau khổ

      [​IMG]

      Edit: Sony Max

      Beta: Tiểu Lan

      Tới khoảng mười giờ, rốt cuộc Lộ Lệ Nhã trở về. Mấy bạn nữ nhanh chóng vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi tình huống tối nay. Chu Tiểu Vân nhìn khóe miệng mỉm cười của Lộ Lệ Nhã, nghĩ thầm xem ra tám phần có triển vọng.

      Lộ Lệ Nhã năm mười kể lại: “Lúc tớ đến chỗ hẹn cậu ấy tới rồi, khi thấy người đến là tớ, cậu ý rất kinh ngạc. Hỏi tớ chuyện này là sao, tớ nghe theo các cậu, tớ vẫn thầm mến cậu ấy nên nhờ Chu Tiểu Vân thay tớ hẹn gặp. Lúc đầu cậu ấy rất tức giận, về sau…”

      “Về sau thế nào?” đám người mở to mắt thích thú hỏi. Mặt Lộ Lệ Nhã đỏ rực, chịu tỉ mỉ.

      Chu Tiểu Vân thức thời tham gia vào, nghĩ thầm người Lộ Lệ Nhã muốn chuyện nhất là mình, tốt nhất nên làm người ta mất hứng. nên suy nghĩ kỹ ứng phó với việc Giang Học Lỗi chất vấn như thế nào hơn…

      Lộ Lệ Nhã do dự đến cạnh giường Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, tớ có chuyện muốn với cậu.“

      Chu Tiểu Vân xuống giường cùng Lộ Lệ Nhã ra ngoài ký túc xá.

      Lộ Lệ Nhã có điểm xấu hổ thừa nhận: “Xin lỗi, Tiểu Vân, tối nay trước mặt Giang Học Lỗi tớ có số điều tốt về cậu. Mong cậu thông cảm cho tớ.”

      Đầu tiên ngạc nhiên, sau đó hiểu được. Chả trách lúc đầu Lộ Lệ Nhã Giang Học Lỗi rất tức giận, khi mọi người hỏi lại chịu tình hình cụ thể. Xem ra bởi vì . Chuyện này nên cho người khác biết!

      Chu Tiểu Vân biết nên cảm thụ trong lòng bây giờ là gì, ngoài miệng còn an ủi Lộ Lệ Nhã: “Tiểu Nhã, cậu thích hãy dũng cảm đuổi theo . Tớ cũng ủng hộ cậu. Chỉ có điều, cậu có thể cho tớ biết, cậu…”

      Lộ Lệ Nhã thấp giọng : “Tớ rằng, cậu hề thích cậu ấy chút nào, còn thường xuyên ở trong ký túc xá cậu ấy phiền toái này nọ.”

      Chu Tiểu Vân vỗ vỗ vai Lộ Lệ Nhã: “Được rồi, cần nữa, tớ để bụng. Hi vọng cậu và cậu ta sớm trở thành đôi.”

      Chu Tiểu Vân và Lộ Lệ Nhã thân thiết tay trong tay quay về ký túc xá. Chờ tới lúc tắt đèn ngủ, mới thu lại khuôn mặt tươi cười. , nghe Lộ Lệ Nhã xong phản ứng đầu tiên chính là trong lòng trầm xuống. Đúng là ăn ốc mò, thế lúc nào? Trong lòng mặc dù muốn gặp Giang Học Lỗi, nhưng hề xấu cậu ta trước mặt người khác.

      Dù sao cậu ta cũng là người con trai thích và theo đuổi mình. ngờ Lộ Lệ Nhã xấu mình trước mặt Giang Học Lỗi… Trong lòng biết có vị gì, còn phải tỏ ra sao rất đau khổ.

      Việc đến nước này, có thể làm gì nữa? muốn nuốt xuống cũng phải nuốt, thể cãi nhau với Lộ Lệ Nhã. Vì yên bình của ký túc xá, vì Giang Học Lỗi sớm ngày thay lòng đổi dạ, nhịn

      ngoài dự đoán, ngày thứ hai Giang Học Lỗi đến tìm . Lần đầu tiên Chu Tiểu Vân từ chối lời hẹn của cậu ta, yên lặng cùng Giang Học Lỗi tới ra quán trà sữa ngoài trường.

      Giang Học Lỗi đưa cốc trà sữa cho , sau đó gì. uống ngụm cảm thấy vị ngọt đến phát ngấy.

      Cuối cùng cậu ta thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Chu Tiểu Vân, vì sao tối hôm qua người đến là Lộ Lệ Nhã mà phải cậu?”

      Chu Tiểu Vân buông cốc trà sữa: “Bởi vì tớ cảm thấy so với tớ Lộ Lệ Nhã thích hợp với cậu hơn.”

      Giang Học Lỗi cam lòng hỏi: “Tớ có điểm nào tốt, vì sao cậu thích tớ?”

      Chu Tiểu Vân thở dài: “Giang Học Lỗi, phải cậu tốt, mà là tớ tốt, là tớ xứng với cậu.” như vậy hi vọng trong lòng Giang Học Lỗi cảm thấy dễ chịu hơn. ra, từ chối người cũng khó khăn như vậy, thể động chạm đến lòng tự trọng của họ.

      Vẻ đau đớn mặt Giang Học Lỗi vừa nhìn biết ngay: “Vì thế cậu giúp Lộ Lệ Nhã hẹn tớ sao? Cậu hi vọng tớ ở cùng với người con khác đến thế à? Tớ nghe Lộ Lệ Nhã cậu thường ở trong túc xá hằng ngày tớ đều quấn quít lấy cậu khiến cậu thấy phiền, đó là lời cậu sao?”

      Chu Tiểu Vân đành phải gánh lấy nỗi oan ức này, khẽ cắn môi gật gật đầu. Giang Học Lỗi khổ sở nên lời. Chu Tiểu Vân nhàng : “Giang Học Lỗi, gặp lại sau.”

      Nhìn bóng hình Chu Tiểu Vân xa, Giang Học Lỗi ngồi yên chỗ nửa ngày nhúc nhích.

      về tới trường học, bỗng nhiên rất muốn yên tĩnh mình lúc, muốn quay về ký túc xá đối mặt với Lộ Lệ Nhã kia.

      Khuôn viên trường đại học N rất rộng lớn, dạo xung quanh mình, muốn gì, cứ như vậy tản mạn mục đích hơn nửa tiếng.

      Chờ đến khi tâm tình bình tĩnh trở lại, Chu Tiểu Vân mới quay về. Vừa mới quay lại nhận được điện thoại của Đại Bảo. “Tiểu Vân, hai ngày nay Lưu Lộ có gọi điện thoại cho em ?” Đại Bảo ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi.

      Chu Tiểu Vân nghe giọng của Đại Bảo tâm tình tốt hơn nhiều: “, quá sốt ruột rồi. Da mặt Lưu Lộ rất mỏng, biết xấu hổ đến mức nào, gọi điện thoại cho em biết gì. Em đoán, nếu bạn ấy gọi điện thoại chứng tỏ cũng có chút động lòng. Chờ thêm mấy ngày, rảnh đến tìm bạn ấy .”

      Đại Bảo lắp bắp : “ mình tìm em ấy, em ấy có thể để ý tới ?”

      Chu Tiểu Vân nở nụ cười: “, dáng vẻ này của mà muốn theo đuổi con hả! Mặc kệ bạn ấy có chấp nhận , cũng phải đến. Tự mình thổ lộ với cậu ấy: Lưu Lộ, thích em, em có thể làm bạn của được ?”

      Đại Bảo im lặng, ở đầu dây bên kia biết ấy nghĩ gì.

      Chu Tiểu Vân tiếp tục : “, em cho biết nhé, có nam sinh khổ sở theo đuổi Lưu Lộ hơn năm rồi. Nếu còn do dự như thế, đến lúc Lưu Lộ bị người khác cướp mất đừng có mà hối hận đấy.”

      Đại Bảo rốt cuộc hạ quyết tâm: “Bằng bất cứ giá nào, trước tiên viết thư cho ấy, chờ mấy ngày nghỉ tới, tìm ấy.”

      Chu Tiểu Vân reo lên: “Tốt, lúc này mới giống trai dũng cảm của em chứ.”

      Để điện thoại xuống, bước chân của Chu Tiểu Vân nhàng hẳn. Nhớ lại chuyện hồi bé Đại Bảo có sao vậy, ngẫm lại tại đối mặt với Lưu Lộ do dự phiền muộn, khỏi cảm thấy buồn cười.

      Xem ra, lúc nam sinh theo đuổi nữ sinh cũng lo được lo mất, sợ bị cự tuyệt! Chân thành hi vọng Đại Bảo có thể theo đuổi Lưu Lộ thành công, lúc về phòng tâm tình tốt lên rất nhiều.

      Lúc Lộ Lệ Nhã nhìn thấy Chu Tiểu Vân có chút chột dạ, lấy lòng : “Tiểu Vân, tớ định lấy nước, tớ giúp cậu lấy bình nhé!”

      Chu Tiểu Vân cự tuyệt ý tốt của Lộ Lệ Nhã, cười đưa bình nước của mình. Lộ Lệ Nhã vô cùng vui vẻ cùng Tiền Đóa Đóa.

      Tưởng Tiêu Đan chờ Lộ Lệ Nhã ra khỏi cửa mới hỏi: “Hôm nay cậu chuyện với Giang Học Lỗi thế nào rồi?” Lời này đương nhiên thể hỏi trước mặt Lộ Lệ Nhã được.

      Chu Tiểu Vân đơn giản: “Điều nên tớ cũng , chắc hẳn cậu ta hiểu ra!”

      Tưởng Tiêu Đan thay Chu Tiểu Vân bất bình: “Tiểu Vân, dựa vào cái gì cậu để chính mình chịu thiệt như thế, Lộ Lệ Nhã thích người ta tự mình theo đuổi, tại sao lợi dụng cậu tới làm người trung gian rồi còn bắt cậu làm người xấu. công bằng với cậu chút nào, sau này hai người họ thành đôi, cậu khó xử.”

      Chu Tiểu Vân sao biết vấn đề này, thở dài: “Quên , chỉ cần Giang Học Lỗi hết hy vọng với tớ, tớ làm người xấu!”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 346: Tiến triển

      [​IMG]

      Edit: Sony Max

      Beta: Tiểu Lan

      Hơn hai tuần sau, Đại Bảo thần thái phấn khởi đến tìm Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân vừa nhìn vẻ mặt Đại Bảo vui mừng liền biết có chuyện tốt: “, tìm Lưu Lộ rồi à?”

      Đại Bảo cười gật đầu: “Đầu tiên viết thư cho em ấy, về sau tranh thủ được nghỉ đến tìm. đánh bạo nghe ời em với ấy, lúc đó mặt ấy đỏ lắm, chưa đồng ý, nhưng cũng từ chối.”

      Mắt Chu Tiểu Vân sáng lên: “ tốt quá, điều này biểu cảm giác của bạn ấy với tệ lắm. Con mà, sao có thể trước mặt ra em cũng thích chứ. Theo hiểu biết của em về Lưu Lộ, ha ha, việc này thành công!”

      Lòng Đại Bảo tràn đầy vui mừng. Tiễn Đại Bảo , Chu Tiểu Vân cảm thấy mặt trời hôm nay rực rỡ. rảnh nên lên mạng xem loanh quanh, lúc sau cuối cùng cũng gặp Lưu Lộ.

      Chu Tiểu Vân thấy Lưu Lộ online, lập tức chat với ấy.

      Chu Tiểu Vân hỏi: “Lưu Lộ, tớ tới tìm cậu à?”

      Lưu Lộ đáp: Uhm, còn viết hai bức thư cho tớ.

      Cậu thành cho tớ, cậu cảm thấy tớ thế nào? Nếu có thể đương nhiên tớ hi vọng cậu cho ấy cơ hội, nếu cậu thích liền thẳng với tớ, tớ cho ấy đến làm phiền cậu. Chu Tiểu Vân gửi tin qua, đợi nửa ngày Lưu Lộ chưa trả lời. ngồi tưởng tượng, chắc chắn Lưu Lộ ở trước máy vi tính cắn móng tay. ngốc này có tâm gì đều thích cắn móng tay, thói quen bao nhiêu năm nay thay đổi.

      Chu Tiểu Vân đoán sai chút nào, Lưu Lộ thực ngẩn người cắn móng tay!

      Chu Chí Lương thế nào? vấn đề khó trả lời.

      Quen biết nhiều năm, dường như từ lúc lên cấp hai học cùng Chu Tiểu Vân biết ấy. Khi đó luôn hâm mộ Chu Tiểu Vân có người trai thương em cậu em trai hết lòng quan tâm tới chị.

      Càng về sau, dần dần tiếp xúc với Chu Chí Lương mấy lần, cảm thấy ấy thẳng thắn rất dễ ở chung. Về sau, nghe ấy đỗ Cao đẳng thể thao, cảm thấy ấy cũng tồi, còn có tương lai hơn việc đỗ vào cấp ba.

      Lại về sau nữa, nghe Chu Chí Lương vào đội điền kinh, nhất thời cảm thấy kính nể ấy, thấy ấy rất giỏi. Bao năm qua, dường như ấy luôn ở xung quanh , nhưng hai người chân chính qua lại.

      Bỗng nhiên Chu Tiểu Vân cho biết Chu Chí Lương thích mình, lập tức như ở trong mộng. Ngay sau đó nhận được thư gửi, đọc lá thư này hết lần này đến lần khác mà trong lòng vẫn rối bời.

      Chu Chí Lương và mình. Nghĩ tới có chút dám tin, giống như nằm mơ…

      Ngày đó, Chu Chí Lương đến tìm , lúc nghe thấy câu “Lưu Lộ thích em” từ miệng ấy, biết từ chối thế nào nên im lặng. Về sau, Chu Chí Lương và cùng ăn bữa cơm rồi phải . Sau đó, lại nhận được hai bức thư của .

      Đến bây giờ, Lưu Lộ cũng ràng lắm, đối với Chu Chí Lương rốt cuộc có cảm giác gì. mặt cảm thấy Chu Chí Lương là người con trai rất tốt. Về phương diện khác lại cảm thấy trở thành bạn của ấy là chuyện rất kỳ quái.

      chung, loạn thành đoàn, đến nay còn chưa ràng đâu! Bây giờ, Chu Tiểu Vân hỏi như thế, Lưu Lộ biết trả lời thế nào. Sau nửa nén hương, Lưu Lộ rốt cuộc gõ gõ mấy chữ bàn phím: Cho tớ thêm thời gian suy nghĩ ràng rồi tớ trả lời!

      Chu Tiểu Vân nhìn xong cười, nhắc lại chuyện này nữa. Tâm tư con luôn khó đoán, có điều, có chút ràng chính là đối với Đại Bảo khẳng định Lưu Lộ phải có cảm giác. Nếu là thích tí gì ấy trực tiếp từ chối, do dự nhiều như vậy nha!

      Đồng thời Chu Tiểu Vân cũng ra quyết định: sau này bao giờ hỏi chuyện giữa Đại Bảo và Lưu Lộ nữa, tránh cho Lưu Lộ khó xử. Kế tiếp phải dựa vào chính Đại Bảo.

      Chu Tiểu Vân chủ động hỏi, có điều, Đại Bảo chắc chắn chủ động báo lại với :

      “Hôm nay Lưu Lộ hồi cho !”

      lại tìm Lưu Lộ, ấy với rằng hình như chuyện với rất vui vẻ.”

      làm theo lời em, tặng ấy món quà , ấy rất thích.”



      Chu Tiểu Vân đánh giá cứ theo xu thế này, lâu sau, Đại Bảo có thể ôm được mỹ nhân về nhà. Ha ha! Nghĩ tới đây, tâm trạng rất tốt.

      Tưởng Tiêu Đan rủ tối xem phim: “Tiểu Vân, đêm nay xem phim ?”

      Chu Tiểu Vân nhàng đáp: “Được!”

      Tưởng Tiêu Đan phát giác tâm trậng Chu Tiểu Vân tốt lạ thường, rất kỳ quái: “Tiểu Vân, cậu hình như rất vui a! Có chuyện gì tốt chia sẻ chút .”

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm chuyện của Đại Bảo và Lưu Lộ còn chưa chắc chắn chớ lung tung hơn, lung tung hai câu ứng phó với Tưởng Tiêu Đan.

      Tưởng Tiêu Đan tin Chu Tiểu Vân cái gì mà “Khí trời rất tốt vì thế tâm tình rất tốt” chuyện ma quỷ đó, liền đoán: “Có phải bạn trai cậu muốn tới thăm cậu ?” Người đương nhiên là Lý Thiên Vũ.

      Chu Tiểu Vân sớm tranh luận với Tưởng Tiêu Đan việc Lý Thiên Vũ có phải bạn trai mình hay nữa: “Tuần trước cậu ta mới đến, chắc cuối tuần này tới nữa.”

      Lý Thiên Vũ rất bận, thông thường tháng mới tới lần, cơ hội gặp mặt ít ỏi. ra hai người thường thư từ qua lại. Tưởng Tiêu Đan còn đoán, bị Chu Tiểu Vân lôi : “Đừng ở chỗ này đoán mò nữa, xem phim nào.”

      Hai người mua vé trước, cuối tuần cửa sổ bán vé xem phim điện ảnh đầy ắp người, phần lớn là nam nữ cùng xem phim. Cái gọi là ý ở trong lời, biết trong rạp tối thui có mấy người chuyên tâm thưởng thức tình tiết bộ phim nữa.

      Chu Tiểu Vân vừa cầm vé tới tay, quay đầu lại đụng phải Giang Học Lỗi và Lộ Lệ Nhã cũng tới mua vé xem phim.

      Trong lòng Chu Tiểu Vân lộp bộp, tươi cười mặt giảm, chào hỏi hai người. Giang Học Lỗi cũng tươi cười, dáng vẻ tự nhiên giống như có chuyện gì xảy ra.

      Lộ Lệ Nhã giống chim nép vào người Giang Học Lỗi, nụ cười có chút cứng ngắc: “Tiểu Vân, cậu và Tưởng Tiêu Đan cũng đến xem phim à!” Tay tự chủ nắm chặt ống tay áo của Giang Học Lỗi.

      Giang Học Lỗi nhận thấy Lộ Lệ Nhã được tự nhiên, cúi đầu trấn an cười cười với .

      Dọc đường Tưởng Tiêu Đan cẩn thận quan sát sắc mặt của Chu Tiểu Vân từng li từng tí: “Tiểu Vân, có phải bây giờ cậu cảm thấy thoải mái , có muốn tớ cho cậu mượn vai để tựa vào ?”

      Nếu như vừa thấy Giang Học Lỗi cùng Lộ Lệ Nhã thoải mái có lẽ sống nổi mất. Đều là bạn học, Lộ Lệ Nhã và còn chung ký túc xá, ngẩng đầu thấy cúi đầu cũng gặp. ngày chạm mặt năm ba lần, Chu Tiểu Vân chuẩn bị xong rồi.

      Tưởng Tiêu Đan thấy sắc mặt Chu Tiểu Vân hề khác thường mới yên lòng.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 347: Hẹn hò (1)

      [​IMG]

      Trong lòng Chu Tiểu Vân thực khó chịu chút nào sao?

      Đây là vấn đề rất nhiều người quan tâm, chỉ cần ba người cùng xuất tránh được có bạn học bàn luận xôn xao cộng lặng lẽ quan sát.

      Xét về cá nhân chẳng ai có ác ý, nhưng ai cũng muốn biết khổ công theo đuổi Chu Tiểu Vân hơn năm giờ khi Giang Học Lỗi thành đôi với Lộ Lệ Nhã, Chu Tiểu Vân có phản ứng gì.

      Con mà, khó tránh khỏi bụng dạ có chút hẹp hòi, ai vui mừng khi người con trai quỳ gối dưới váy mình di tình biệt luyến? Cho dù người kia mình thích.

      Trong lòng Chu Tiểu Vân tất nhiên có cảm giác.

      Người vẫn tự xưng thích mình, hình như có mình sống nổi nhanh như vậy thành đôi với Lộ Lệ Nhã. Dù sớm chuẩn bị trong lòng, khi nhìn thấy hai người chung vẫn bị hoảng sợ.

      Tốc độ này quá nhanh phải! Hóa ra nữ truy nam thực chỉ cách tầng sa…

      Bỗng nhiên liên tưởng đến điều.

      Thiệu Sắc Vi là ưu tú và xuất sắc, hơn nữa vẫn có tình cảm với Lý Thiên Vũ. Trong lòng cậu ta chẳng lẽ có chút cảm giác nào với ấy sao?

      Chu Tiểu Vân nghĩ tới đây hiểu sao trong lòng bắt đầu bực bội muốn nghĩ đến vấn đề này nữa.

      Lộ Lệ Nhã và Giang Học Lỗi tiến triển thần tốc, trong thời gian ngắn ngủi phát triển thành đôi, làm cho tất cả mọi người ngã bể kính mắt.

      Thế nhưng, càng muốn nghĩ đến, vấn đề này càng luẩn quẩn trong đầu.

      Vì thế, khi Lý Thiên Vũ vui vẻ gọi điện thoại “Báo cáo” với Chu Tiểu Vân mình được làm phó chủ tịch hội học sinh, hỏi vấn đề làm bản thân bối rối lâu nay: “Lý Thiên Vũ, Thiệu Sắc Vi thường xuyên đến tìm cậu à?”

      Lý Thiên Vũ sửng sốt, hiển nhiên ngờ Chu Tiểu Vân hỏi vấn đề này: “Ách, sao cậu hỏi cái này?” thể trách ngạc nhiên, Chu Tiểu Vân chưa bao giờ nhắc tới Thiệu Sắc Vi trước mặt !

      Sau khi Chu Tiểu Vân hỏi xong cũng có chút hối hận, nhưng lỡ rồi, liền thẳng thắn hỏi ràng: “Tớ hỏi cậu, Thiệu Sắc Vi thường xuyên đến tìm hoặc gọi điện thoại, viết thư cho cậu à?”

      Lý Thiên Vũ câu hỏi của có hàm ý gì, thế nhưng vẫn thà trả lời: “ phải rất thường xuyên. Khoảng hai tuần gọi cho tớ lần. Chừng tháng đến mời tớ ăn cơm gì gì đó. Đều là bạn học cũ, tớ thể cự người ta ngoài ngàn dặm.”

      Chu Tiểu Vân gì. Hừ, xem ra Thiệu Sắc Vi rất tích cực nhỉ!

      Lý Thiên Vũ chậm chạp tiếp: “Tiểu Vân, có phải cậu mất hứng khi cậu ấy đến tìm tớ ? Vậy sau này tớ để ý đến cậu ấy nữa. Chủ yếu vì tớ cảm thấy con chủ động mà bơ người ta tiện lắm. Nhưng tớ chưa từng chủ động hẹn cậu ấy.”

      Chu Tiểu Vân hừ tiếng: “Nếu có bạn nào chủ động thích cậu, có phải cậu cũng cảm thấy băn khoăn khi chấp nhận người ta ?”

      Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: “Trời đất chứng giám, Tiểu Vân, tớ chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cậu hết. Tớ xin thề, tớ chưa bao giờ có ý gì với người con khác. Cậu phải tin tớ!”

      Khóe miệng Chu Tiểu Vân mỉm cười, ngoài miệng lại : “Cậu với tớ cái này làm gì? Tớ đâu phải bạn cậu, cậu thích ai kệ cậu chứ.”

      Lý Thiên Vũ ở đầu dây bên kia cười ha ha.

      Từ trước đến nay mấy lời chất vấn kiểu này đều là con hỏi bạn trai mình, được Chu Tiểu Vân hỏi như vậy Lý Thiên Vũ cảm thấy hạnh phúc!

      Chu Tiểu Vân ơi Chu Tiểu Vân à, xem ra cuối cùng em bắt đầu quan tâm tới tôi rồi! Nếu sao em lại để ý chuyện của Thiệu Sắc Vi thế? Hắc hắc ~

      Vấn đề xoay quanh dưới đáy lòng lâu nay hỏi được nên thoải mái hơn rất nhiều. tự chủ được kể cho Lý Thiên Vũ nghe chuyện của Giang Học Lỗi và Lộ Lệ Nhã.

      Trong điện thoại tiện tỉ mỉ, Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân mơ mơ hồ hồ có chút hiểu: “Thôi, mai là thứ bảy, tớ đến chỗ cậu. Gặp rồi hãy !”

      Chu Tiểu Vân vừa nghe ngày mai Lý Thiên Vũ qua, trong lòng bắt đầu chờ mong.

      Hôm sau, Chu Tiểu Vân cố ý mặc áo T-shirt mới mua cùng với quần jean, đeo túi xách rất đẹp, mái tóc dài bện sau gáy, thoạt nhìn vừa nhàng khoan khoái lại xinh đẹp.

      Tưởng Tiêu Đan thấy Chu Tiểu Vân hiếm khi soi gương kĩ thế trong lòng có sổ: “A, có phải hôm nay Lý đại soái ca đến nhỉ?”

      Chu Tiểu Vân bị trêu hơi xấu hổ, nhịn được soi gương lần nữa.

      Tưởng Tiêu Đan tự trách mình lắm miệng, biết Chu Tiểu Vân da mặt mỏng còn thế làm gì?

      Bây giờ trong phòng ký túc lắp điện thoại riêng, tuy cả phòng dùng chung cái, nhưng tiện hơn hẳn trước đây phải xuống dưới lầu nghe điện.

      Chu Tiểu Vân ở trong ký túc xá đợi lúc, nhận được điện thoại của Lý Thiên Vũ: “Tiểu Vân, lúc nữa tớ và Dương Phàm đến dưới lầu, cậu rủ Tưởng Tiêu Đan cùng nhé.”

      Chu Tiểu Vân ừ tiếng, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tưởng Tiêu Đan quen việc Chu Tiểu Vân chơi luôn dẫn mình theo, gì theo xuống lầu.

      Lý Thiên Vũ và Dương Phàm đứng chuyện thấy hai bước xuống, trước mắt sáng ngời.

      Lý Thiên Vũ cảm thấy hôm nay Chu Tiểu Vân rất xinh. nghĩ thầm lạ , vì sao mỗi lần gặp mặt mình đều cảm thấy ấy xinh hơn chút nhỉ? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, những lời này sai chút nào.

      Dương Phàm nhìn thấy Tưởng Tiêu Đan cười tới, trong lòng cũng khẽ động. lấy cớ Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ gặp nhau mà vẫn mặt dày theo, mục đích đương nhiên là muốn tiếp xúc với Tưởng Tiêu Đan nhiều hơn.

      Lý Thiên Vũ vốn tình nguyện lắm: “Vất vả mãi tớ mới hẹn được Tiểu Vân, cậu cùng làm nên trò trống gì.”

      Dương Phàm trừng mắt: “Lúc này chê tớ phiền rồi hả? Trước đây Chu Tiểu Vân để ý đến cậu, cả ngày cậu kéo theo tớ đến tìm cậu ấy, tớ than nửa lời chưa? Lúc này bắt đầu xem tớ chướng mắt đúng ! Cậu có còn chút tình nghĩa huynh đệ nào hả!”

      Lý Thiên Vũ giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi rồi, sợ cậu đấy. Cùng là được chứ gì.”

      Dương Phàm hài lòng cười: “Thế còn tạm được, được rồi, gọi điện thoại cho Chu Tiểu Vân bảo cậu ấy rủ cả Tưởng Tiêu Đan nhé.”

      Lý Thiên Vũ vừa cười vừa gọi điện thoại.

      Trước đây luôn bị Dương Phàm trêu chọc, tại phong thủy đảo ngược, cuối cùng có ngày cười nhạo Dương Phàm. Trông dáng vẻ tư xuân của cậu ta kìa, ha ha ha!

      Dương Phàm cũng mua chiếc xe đạp, bốn người vừa đủ hai xe, xuất phát!

      Chu Tiểu Vân hỏi: “Hôm nay chúng ta đâu chơi?”

      Lý Thiên Vũ cười : “Đến thành phố N gần hai năm, còn chưa vòng quanh nội thành. Hôm nay chúng ta dành cả ngày thăm quan thành phố này.”

      Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm đều tán thành.

      Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy có chút hứng thú, cười vỗ vai Lý Thiên Vũ: “Hôm nay cậu và Dương Phàm vất vả chút, làm tài xế vậy!”

      Dương Phàm cướp lời đáp: “Rất vinh hạnh!”

      Tưởng Tiêu Đan ngồi sau xe Dương Phàm cười : “ sao, nếu cậu mệt đến lượt tớ đèo cho. Dù sao tớ khỏe lắm, cậu đừng coi tớ như nữ sinh khác.”

      Chu Tiểu Vân nghe thấy thế cười ha ha.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 348: Hẹn hò (2)

      [​IMG]

      Tưởng Tiêu Đan nhìn Chu Tiểu Vân cười có điểm là lạ, hơi run chút: “Tiểu Vân, cậu đừng cười như vậy, làm lòng tớ sợ hãi đó!”

      Chu Tiểu Vân vẫn cười suốt.

      Lý Thiên Vũ và Dương Phàm thoạt nhìn bên chuyện bên đạp xe, kỳ thực tâm tư đều đặt người đằng sau!

      Nghe hai người cười đùa, tâm tình các cũng vui lây.

      Bắt đầu ngày hẹn hò tươi đẹp!

      dạo nửa ngày trong các cửa hàng kinh doanh độc quyền thuộc trung tâm thương mại lớn của thành phố, sau khi ăn trưa, lại thăm vòng các thắng cảnh nổi tiếng nhất thành phố N.

      Mọi người đều rất thích thú, thanh niên thể lực tốt, cũng cảm thấy mệt.

      Buổi tối, Dương Phàm đề nghị đến KFC ăn thử bữa, lý do là đồ ăn Tây chưa bao giờ ăn!

      Tưởng Tiêu Đan nóng lòng muốn thử, Chu Tiểu Vân tự nhiên làm bạn mất hứng.

      Bốn người cười cười đẩy cửa kính bước vào. Tìm chỗ ngồi xuống, Dương Phàm và Lý Thiên Vũ liền gọi đồ.

      Chu Tiểu Vân kêu Lý Thiên Vũ: “Lý Thiên Vũ, bữa trưa cậu và Dương Phàm mời, cơm tối để tớ chủ chi.”

      Lý Thiên Vũ xua tay: “Hai người các cậu phụ trách ngồi ở đây là được, chuyện khác đừng bận tâm. Yên tâm, người tớ mang đủ tiền.”

      Chu Tiểu Vân bắt đầu tiếc thay cho Lý Thiên Vũ: “Tiền của cậu đều là cực khổ làm thêm kiếm được, tiêu phung phí như vậy rất đáng tiếc a.”

      Lý Thiên Vũ nghe xong lời Chu Tiểu Vân nhất thời trong lòng như chảy qua dòng nước ấm: “Cái này sao gọi là xài tiền bậy bạ, nếu cậu muốn mỗi ngày tớ được mời cậu ăn cơm cũng vui vẻ.”

      Dương Phàm liếc mắt: “Tớ bảo này, hai người buồn nôn có thể đổi chỗ khác , là, Tiêu Đan, hai chúng ta gọi cơm, để hai người bọn họ ở đây tình ý miên man .”

      Tưởng Tiêu Đan đứng lên cùng Dương Phàm. Lý Thiên Vũ cũng đùn đẩy, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt toát ra từ người nên được tự nhiên, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái: Sao gần đây gặp mặt chuyện với Lý Thiên Vũ mình cứ có chút khẩn trương nhỉ?

      Lý Thiên Vũ phát Chu Tiểu Vân hơi lạ thường, cười bu lại: “Cậu xem Dương Phàm kìa, cứ dính phía sau Tưởng Tiêu Đan.”

      Chu Tiểu Vân được Lý Thiên Vũ nhắc tỉnh lại, cũng nhìn sang. Vừa vặn nhìn thấy Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan chỉ vào poster tường gì đó.

      cũng nở nụ cười: “Dương Phàm này cứ ba năm hôm lại nhờ tớ hẹn Tưởng Tiêu Đan ra ngoài, sau này hai người bọn họ thành đôi, tớ phải bắt bọn họ khao mới được!”

      Lý Thiên Vũ nhớ lại ngày hôm qua chuyện Chu Tiểu Vân nhắc tới trong điện thoại: “Tiểu Vân, hôm qua trong điện thoại cậu ràng, có phải cái tên Giang Học Lỗi kia còn làm phiền cậu ?”

      Chu Tiểu Vân thở dài, đem đầu đuôi câu chuyện lần: “ tại cậu ta thành đôi với Lộ Lệ Nhã, thường xuyên ra ra vào vào ký túc xá của bọn tớ. Tớ sao, coi như có chuyện gì chào hỏi thôi. Thế nhưng Lộ Lệ Nhã và tớ luôn được tự nhiên, aizz!”

      Lý Thiên Vũ nghe Giang Học Lỗi và nữ sinh khác hẹn hò rất vui vẻ, nghĩ thầm này “Mối họa lớn” bị loại trừ: “Cậu đừng để mình bị thiệt thòi, chuyện này từ đầu tới cuối thể trách cậu. Giang Học Lỗi tại là bạn trai của bạn cậu, cậu đừng để ý tới là được. Về phần người bạn kia, chỉ sợ lo lắng trong lòng bạn trai ấy còn nhớ tới cậu nên mới như vậy, cậu đừng để trong lòng.”

      Chu Tiểu Vân được Lý Thiên Vũ an ủi hồi, trong lòng thoải mái hơn.

      Xem ra, con người có cái gì thoải mái cần phải ra là tốt nhất. Cứ buồn bực trong lòng càng ngày càng khó thụ.

      Hai người Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan bê khay to về.

      Chu Tiểu Vân còn chìm trong kiếp trước xa xôi lần dẫn con Nữu Nữu ăn thử bữa cái gọi là đồ ăn nhanh của phương Tây.

      Kỳ thực vô luận là hương vị hay dinh dưỡng, đồ ăn nhanh của phương Tây thua xa đồ ăn Trung Quốc. Nhưng điểm mạnh của nó chính là ở cảm giá, nhất là nam nữ trẻ tuổi, tựa đầu vào nhau ăn miếng khoai tây chiên em uống coca, hehe, rất lãng mạn! Nếu như ăn lẩu, nước mắt nước mũi giàn dụa, làm gì còn khí nữa.

      Chu Tiểu Vân cầm cái hamburger cắn miếng.

      Lý Thiên Vũ cười hì hì : “Thế nào? Ăn ngon ?”

      Chu Tiểu Vân cười cười: “Bình thường, thỉnh thoảng ăn còn được, ăn thường xuyên tớ ăn nổi.”

      Lý Thiên Vũ thở phào nhõm vỗ vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi, tớ lo lắng cậu thích ăn cái này, sau này nếu thường tới đây ăn tớ phá sản mất.”

      Chu Tiểu Vân biết cậu ta đùa vẫn nhịn được đấm cái.

      Dương Phàm nhìn Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân tình tứ khỏi đỏ mắt, liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan bên cạnh lại phát ánh mắt ấy căn bản dừng người mình. Trong lòng thầm thở dài.

      Tưởng Tiêu Đan kì lại, dễ ở chung, rất dễ trở thành bạn bè với bạn, thế nhưng, khi bạn muốn tới gần hơn bước rất khó khăn.

      Dương Phàm hồi tưởng lại hơn nửa năm qua mình lao tâm khổ tứ có chút buồn bã.

      Lại nhìn Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân mắt mày lại, Dương Phàm cao giọng : “Nè nè nè, hai người để ý chút cảm nhận của tôi có được ?. Định để tôi xem đỏ mắt có phải .”

      Lý Thiên Vũ cười trêu : “Cậu có gì mà đỏ mắt, bên cạnh có tốt thế còn gì.”

      đùa nửa nửa giả làm cho Dương Phàm trong lòng sung sướng.

      Tưởng Tiêu Đan cười xua tay: “Các cậu đừng lấy tớ ra đùa, tớ thuộc bộ tộc độc thân, đến hai mươi lăm tuổi tuyệt đối kết giao với bạn nam. Hơn nữa, Dương Phàm ưu tú như vậy, khẳng định có đống lớn con theo đuổi, làm sao cậu ấy nhìn trúng loại nam nhân bà* (con mà như con trai) như tớ.”

      Dương Phàm cấp tốc tiếp: “Cũng hẳn, chưa biết chừng tớ lại thích cậu đấy!”

      Dương Phàm giả vờ như đùa lần đầu biểu lộ tâm ý của mình. Mặt ngoài tỏ vẻ thoải mái kì thực trong lòng đập bịch bịch, quan sát tỉ mỉ phản ứng của Tưởng Tiêu Đan.

      Đầu tiên ấy sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Đừng trêu tớ nữa, đến đến đến, cho cậu cái đùi gà ăn.”

      cái đùi gà lớn chặn miệng Dương Phàm, làm dở khóc dở cười.

      Ai!

      Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề… (Đường dài đằng đẵng chưa thấy điểm đích)

      Chu Tiểu Vân nhìn Dương Phàm suy sụp trở về, cười trộm, là thống khoái a… Lần thứ hai chứng minh cho câu , vui vẻ thành lập đau khổ của người khác. Ha ha!

      Sau khi cơm nước xong, Dương Phàm lại đề nghị mọi người hát —— dù sao, muốn bốn người kết thúc sớm như vậy.

      Có người mời khách, phí.

      Chu Tiểu Vân kéo Tưởng Tiêu Đan cùng.

      dễ nghe, là giúp Dương Phàm lần. Còn vì muốn nhìn dáng vẻ của Dương Phàm khi ở cùng với Tưởng Tiêu Đan!

      Tìm nhà KTV thu phí theo tiếng, mấy hàng KTV này gần như mở cho mấy học sinh và người bình thường có thể trả được, giá đắt.

      Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân đều hát rất hay, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan hát cũng tệ, mấy người tranh nhau cướp micro hát vui vẻ.

      Lý Thiên Vũ chọn bài tình ca, mời Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, song ca bài nhé!”

      vui vẻ đồng ý.

      Dương Phàm nhìn quen mắt. Cũng mời Tưởng Tiêu Đan hát bài tình ca. Tưởng Tiêu Đan từ trước đến nay tự nhiên, hai lời song ca với Dương Phàm.

      Hát hơn hai giờ, mắt thấy sắp chín giờ rưỡi, mọi người mới ra về.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 349: Lần đầu tiên thân mật

      [​IMG]

      đường trở về, Dương Phàm ý do vị tẫn (ý chưa thỏa thích) : “Hôm nay chơi cả ngày vui, lần sau rảnh rỗi cùng nữa nhé!”

      Tưởng Tiêu Đan liên tục gật đầu. Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân nhìn nhau cười.

      Đến đại học N, hai nam sinh dừng xe trước cửa ký túc xá nam, bảo Chu Tiểu Vân cùng Tưởng Tiêu Đan đứng chờ lát.

      Tranh thủ khoảng thời gian ngắn này, Chu Tiểu Vân lặng lẽ hỏi Tưởng Tiêu Đan: “Tiêu Đan, cậu cảm thấy Dương Phàm thế nào?” Tốt xấu gì cũng nên giúp Dương Phàm, nhìn cậu ta rất đáng thương.

      Tưởng Tiêu Đan cười : “Rất tốt a, vừa hài hước lại hoạt bát, lớn lên đẹp trai, thông minh, thực tìm ra khuyết điểm.”

      Chu Tiểu Vân vui mừng thay Dương Phàm chút, hảo cảm là chất xúc tác của tình , giữa nam và nữ đều do từng giọt từng giọt hảo cảm chồng chất lên.

      “Thế, cậu có từng suy nghĩ tìm người như Dương Phàm làm bạn trai ?”

      Tối nay là lần thứ hai Tưởng Tiêu Đan nghe được lời tương tự.

      có qua loa đại khái cũng cảm giác có điều đúng: “Tiểu Vân, cậu lời này kỳ lạ!”

      Chu Tiểu Vân nở nụ cười : “Cậu đừng quản tớ chuyện có kỳ quái hay , cậu trả lời câu hỏi của tớ !”

      Tưởng Tiêu Đan suy nghĩ lúc : “Tớ biết, bởi vì tớ tại có ý định ai.”

      Đây gọi là câu trả lời gì a! Trả lời và trả lời đều như nhau.

      Chu Tiểu Vân truy vấn tiếp bởi vì Lý Thiên Vũ cùng Dương Phàm tới.

      Lý Thiên Vũ khụ khụ : “Dương Phàm, cậu đưa Tưởng Tiêu Đan về trước , tớ và Tiểu Vân muốn qua bên kia dạo.”

      Dương Phàm ngầm giơ ngón tay cái với Lý Thiên Vũ, hổ là người em tốt của mình, thời điểm mấu chốt biết chế tạo cơ hội cho bạn.

      Lý Thiên Vũ đương nhiên cũng muốn mình với Chu Tiểu Vân nên mới mặt dày đề nghị. Nhìn sắc mặt Chu Tiểu Vân vẫn như thường, có tí gì kiên nhẫn, thỏa mãn nên lời.

      Tưởng Tiêu Đan vốn đa tâm, nhưng vừa nghe Chu Tiểu Vân như thế sau nhìn thấy Dương Phàm đột nhiên có chút tự nhiên. Dương Phàm làm bạn trai của ? Suy nghĩ lạ lùng, sao lại gộp hai người bọn họ thành đôi hả…

      Chu Tiểu Vân trừng mắt nhìn Dương Phàm, ám chỉ phải cố gắng lên. thầm nghĩ đối với cậu ta mình hết lòng quan tâm giúp đỡ, hôm nay cố ý nhắc khéo Tưởng Tiêu Đan, kế tiếp đành nhìn bản lĩnh cậu ta vậy.

      Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân con đường trong vườn đại học N, lúc này có năm, ba cặp nam nữ sinh đường, cần phải , đa số là người .

      Hai người vừa rồi còn cười cười , biết tại sao khi cùng chỗ trái lại biết nên cái gì.

      Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân bên cạnh, phát ấy cụp mắt nhìn xuống, lông mi dài dài rất đẹp.

      Lý Thiên Vũ cố lấy dũng khí : “Tiểu Vân “ Thanh có chút khàn khàn.

      Chu Tiểu Vân ngẩng đầu lên.

      Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong lòng giật mình.

      Chu Tiểu Vân bị Lý Thiên Vũ nhìn có chút ngượng ngùng, quay đầu .

      Lý Thiên Vũ ngắm gò má ửng đỏ của cảm giác mình sắp say. Hóa ra đây chính là ý ông bà ta muốn “Sắc mê người, người tự mê”.

      rất muốn nắm tay Chu Tiểu Vân. Đáng tiếc thực dám đường đột.

      Lý Thiên Vũ cố bơm dũng khí trong lòng: Lý Thiên Vũ, mày là con trai cơ mà, lúc này lá gan phải to lên, da mặt phải dày chút, đừng sợ!

      Cổ gắng nửa ngày, vừa định vươn tay ra Lý Thiên Vũ bị ánh mắt nhàng của Chu Tiểu Vân thoáng nhìn tới lập tức còn dũng khí.

      Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ rụt tay về, trong lòng cũng như chú nai con đụng loạn xạ.

      Thực ra cũng ràng dụng ý Lý Thiên Vũ cố ý muốn ở mình với .

      Cậu ta muốn thổ lộ với mình ư? Chu Tiểu Vân thể ràng rốt cuộc mình chờ mong hay lo sợ nghi ngờ hay khẩn trương, có thể mỗi thứ đều có chút.

      Vì sao khi cậu ta đề nghị mình từ chối! Chẳng lẽ sâu trong nội tâm cũng mong mỏi tiến thêm bước ư? đoàn rối như tơ vò.

      Mỗi người ôm tâm tư, hai người tự chủ vào rừng cây cạnh con đường .

      Chu Tiểu Vân chú ý giẫm nát hòn đá .

      “Ai nha!” hét lên tiếng kinh hãi, chân bị sái.

      Lý Thiên Vũ nhanh tay đỡ lấy .

      Chu Tiểu Vân hết hồn, ngẩng đầu lên : “Cám ơn.”

      “Cậu có sao ?” Lý Thiên Vũ cúi đầu nhìn Chu Tiểu Vân.

      Bất ngờ như vậy, đúng lúc như vậy, hai người chỉ thiếu cm nữa là dán vào nhau.

      Lý Thiên Vũ nhìn gương mặt ấy kề sát với mình, tim đập cực nhanh.

      Trong bóng tối, thứ gọi là ái muội thường chạy toán loạn khắp nơi, tạo nên phản ứng hóa học giữa các đôi tình nhân.

      phút ấy, đến tột cùng là giây đồng hồ, hay lâu hơn?

      Đôi môi nóng rực của Lý Thiên Vũ in xuống. Chu Tiểu Vân nhắm mắt lại.

      Lý Thiên Vũ ngốc nghếch chỉ biết dán môi mình lên môi ấy, hai tay kéo ôm vào trong lòng.

      Tiểu Vân? Em có biết giây phút này trong lòng vui mừng cỡ nào ?

      Em có biết đợi giây phút này bao nhiêu năm ?

      Em có biết muốn ôm em vào lòng đến mức trái tim rỉ máu ?

      Em có biết em em đến nhường nào ?

      Em có biết chờ mong em cũng thích nhiều nhiều đến thế nào ?

      Ầm!

      Máu người dường như chảy hết lên mặt. Chu Tiểu Vân chỉ cảm thấy gương mặt nóng rực, môi cũng nóng, ngay cả phần eo bị Lý Thiên Vũ ôm cũng bắt đầu nóng lên.

      Hóa ra ngoài miệng em chịu thừa nhận, nhưng trong lòng của em sớm có .

      Hóa ra em cũng mực mong chờ giây phút thổ lộ.

      Hóa ra trái tim của em thành thực hơn tâm trí em rất nhiều.

      Hóa ra, mục tiêu định trước em vẫn ở năm mười chín tuổi này thích .

      Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người thở hổn hển.

      Lý Thiên Vũ dần dần chưa cảm thấy đủ với tiếp xúc đơn thuần, dùng đầu lưỡi nhàng liếm bờ môi nàng, dụ dỗ nàng hé miệng.

      Chu Tiểu Vân thở hổn hển đẩy ra.

      Còn chuyện gì chưa trải qua? Kiếp trước có cả con rồi, theo lý thuyết sớm nên quen với thân thiết mới đúng. biết tại sao Chu Tiểu Vân cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Trước khi Lý Thiên Vũ có động tác tiến thêm bước vô cùng thân thiết, Chu Tiểu Vân muốn dừng lại.

      Lý Thiên Vũ thỏa mãn ôm thân thể mềm mại trong lòng, vui sướng trong lòng quả thực cách nào hình dung nổi. Còn Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn nằm trong lòng .

      Cái ôm lâu gặp có điểm quen thuộc lại có chút xa lạ. Được cánh tay mạnh mẽ này ôm mình, cảm giác tuyệt đến vậy.

      Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy mình trước kia khờ. Lý Thiên Vũ tốt như vậy, mình như thế, vì sao vẫn chấp nhận ?

      Giọng trầm thấp của Lý Thiên Vũ vang lên bên tai : “Tiểu Vân, thích em! thích em rất nhiều năm rồi! Em làm bạn nhé?”

      Chu Tiểu Vân cúi đầu “ừ” tiếng.

      Lý Thiên Vũ vui sướng ôm quay mấy vòng.

      Chu Tiểu Vân đập mấy cái: “ điên à, đầu em sắp bị lắc ngất xỉu rồi.” Đập mấy cái, Lý Thiên Vũ cảm thấy toàn thân sắp tan chảy.

      Lý Thiên Vũ vui mừng cười : “ sắp điên rồi! muốn thét lên to với cả thế giới rằng, Chu Tiểu Vân là bạn của Lý Thiên Vũ!”

      Chu Tiểu Vân muốn giọng chút. Nhưng lời đến bên miệng biết tại sao lại nuốt xuống.

      Bởi vì, cũng vui mừng như thế.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :