1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 36 : Năm mới vui vẻ

      Trời tờ mờ sáng, Chu Tiểu Vân bị tiếng pháo ầm ĩ đánh thức. Cạnh gối là miếng bánh , phải ăn lúc chưa gì, vì vậy được gọi là “Bánh khai khẩu” . (Chưa đánh răng ăn >.<)

      Cắn hai miếng bánh mềm xốp, thơm ngọt, vị ngọt quanh quẩn mãi rất lâu chưa tan. Đây là món Chu Tiểu Vân thích ăn nhất, chỉ đến Tết mới bán, bình thường muốn mua cũng mua được. Hơn nữa, lúc này mùi vị bánh mới chính tông, người bán gian dối. Sau này, bánh bị bớt xén quá nhiều nguyên liệu.

      Chu Tiểu Vân mặc quần áo mới lên người. Khi may, Triệu Ngọc Trân làm hơi rộng hơn, để năm sau vẫn mặc vừa. Tổng thế mà khá vừa người.

      Chu Tiểu Vân cố ý soi gương, trong gương mình lớn thêm tuổi. So với nửa năm trước, cao hơn tí, người cũng mập hơn, gầy như trước. thuần thục dùng dây nịt các màu buộc tóc thành hai xoáy tròn hai bên, cùng với áo bông màu đỏ và làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, ngắm ngắm lại đúng là bé đáng , lúc này mới hài lòng ra .

      “Ba, năm mới tốt lành. Mẹ, năm mới tốt lành.”

      Chu ba ba và Triệu Ngọc Trân cười đáp, để Chu Tiểu Vân ăn sáng.

      Bữa sáng có sủi cảo nhân thịt gọi là “loan loan thuận” (mọi việc thuận lợi), còn có món bánh trôi “Nguyên bảo”, khi ăn được gọi sai tên. sai bị mắng. Chu Tiểu Vân làm hiểu mấy cách gọi này từ đâu ra, dù sao gọi theo cũng sai.

      Khi ăn “Nguyên bảo” còn cắn được đồng tiền xu, điều này cũng mang ý vui mừng. Theo phong tục, đồng tiền xu này phải dán tường, đến hết mười lăm tháng giêng mới được gỡ xuống, tất cả cho Chu Tiểu Vân. Ăn trúng tiền xu được cho là điềm lành đầu năm, năm mới có vận may. Sáng sớm, Triệu Ngọc Trân nhét bốn đồng tiền xu vào nhân bánh trôi.

      Chu ba ba là người đầu tiên ăn trúng, mặt mày rạng rỡ, mong rằng năm nay có tài vận. Triệu Ngọc Trân cũng ăn trúng cái, cộng thêm Chu Tiểu Vân chỉ còn lại viên bánh trôi có tiền xu.

      Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân lấy hồ dính đồng xu lên tường, mắt đỏ lên, la hét muốn ăn bánh trôi có tiền xu. Thực ra, cậu hề thích ăn ngọt, vì đồng tiền và vận may, cậu hi sinh rất lớn. Ăn bốn viên mà chưa thấy bóng dáng đồng tiền đâu, Đại Bảo bắt đầu bực mình. Dùng đũa xé đôi tất cả viên bánh, cuối cùng cũng được như nguyện gắp được tiền xu, cậu mới vui vẻ mang nó dán.

      Chờ Tiểu Bảo và Nhị Nha ăn cơm xong, bốn em bắt đầu đến nhà họ hàng chúc tết .

      Đầu tiên là đến nhà bác Cả. Bác cầm nắm hạt dưa lớn, đầy đường và hoa quả đưa cho bọn . Chu Tiểu Vân khách khí nhận hai thứ, Đại Bảo nhét đầy cả túi.

      Bất ngờ hơn cả là bác Cả mừng cho mỗi đứa nguyên tiền mừng tuổi. Tiểu Bảo tuy nhưng cũng biết tiền là thứ tốt vội vã nhận lấy, nhét vào trong túi.

      Chu Tiểu Vân dạy Tiểu Bảo: “Còn mau cảm ơn bác.”

      Tiểu Bảo nghe lời . Bác Cả liên thanh khen bọn trẻ hiểu chuyện.

      Nhị Nha học theo, non nớt : “Cháu cảm ơn bác.” Khiến cho bác Cả, bác đều nở nụ cười.

      Đại Bảo thấy có tiền mừng tuổi mắt sớm sáng như sao, thầm với Chu Chí Hải mua diêm tiên .

      Chu Tiểu Vân kịp ngăn cản chỉ thấy Đại Bảo nhanh như chớp thấy bóng dáng, đành phải thay Đại Bảo cám ơn.

      Từ nhà bác Cả ra, đội ngũ chúc tết có thêm Chu Tiểu Hà. hết các nhà, đội ngũ càng ngày càng đông. vòng từ đầu thôn đến cuối thôn, gặp người “Năm mới tốt lành, chúc phát tài”, Chu Tiểu Vân cười rạng rỡ . Qua năm mới, gặp người phải cười tươi, cười cũng phải cố mà cười!

      Chúc tết xong là hơn giờ sau, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Chu Tiểu Vân nghĩ thầm.

      đợi quay đầu, Vương Tinh Tinh, Bé Mập và Tiểu Bất Điểm chạy tới tìm, bắt cùng đá cầu. Chu Tiểu Vân cười khổ hỏi: “Tớ được ?”

      “Tất nhiên là !” Mấy người trăm miệng lời.

      Chu Tiểu Vân đành xốc lại tinh thần, bất đắc dĩ nhận mệnh.

      Chúc tết và chơi đùa qua mùng tết. Sau ngày, hai chân Chu Tiểu Vân như nhũn ra. đợi kịp nghỉ ngơi, ngày thứ hai bắt đầu thăm họ hàng.

      Nét đặc sắc trong phong tục đón tết của người Trung Quốc chính là ăn uống. Ăn ở nhà, ăn ở nhà thân thích, thân thích lại đến nhà mình ăn, lấy chồng ăn lại mặt, dẫn người nhà ngoại đến ăn, các chị em trong nhà tụ tập ăn uống…

      chung, ngoài ăn ra chỉ có ăn. Nếu như ăn hết nhà thân thích đến hết tháng giêng mới ăn xong.

      Mùng hai là ngày về nhà ngoại. Triệu Ngọc Trân vốn rất ít khi về nhà mẹ đẻ cũng cùng chồng và các con.

      Nhà ngoại Triệu Ngọc Trân có ba chị em, chỉ có cậu là con út, chưa kết hôn. Triệu Ngọc Trân đứng thứ ba, hai chị đều lấy chồng. Lúc về, đông người vui nhà vui cửa. Nhiều trẻ con líu ríu rất náo nhiệt.

      Lúc ăn cơm, người lớn ngồi bàn uống rượu, dọn bàn cho trẻ con ăn. Nhị Nha được mẹ ôm ngồi cùng mâm người lớn. Ba em Chu Tiểu Vân và hai đứa bé nhà dì Cả, đôi song bào thai nhà dì Hai ngồi quanh bàn .

      Tiểu Bảo thấp bé nhiều món với tới, Chu Tiểu Vân cầm bát gắp thức ăn cho Tiểu Bảo.

      Triệu Ngọc Trân thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, thấy Chu Tiểu Vân chăm sóc Tiểu Bảo rất tốt cũng yên lòng, quay đầu tiếp tục hàn huyên với chị em.
      Phong Vũ Yên, thuyt, mylien19612 others thích bài này.

    2. roi_se_yeu_ai

      roi_se_yeu_ai Well-Known Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      343
      m rất thích thể loại trọng sinh như v, cảm ơn bạn nhé!
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 37 : ai lại thích tiền mừng tuổi
      Ở nhà ngoại ngày, đến lúc về nhà, túi mấy em nhà họ Chu căng phồng.

      Bà ngoại, dì Cả, dì Hai, mỗi người mừng tuổi nguyên. Cậu chưa kết hôn, vừa làm năm, có tiền lương nên mừng hai nguyên. Đếm tiền mừng tuổi cất trong túi quần, Đại Bảo hài lòng, mắt híp thành đường thẳng, miệng ngoác ra có thể nhét vừa quả trứng gà.

      Chu Tiểu Vân giống Đại Bảo, vui mừng lộ gương mặt. biết số tiền mừng tuổi này phần lớn phải “nộp vào ngân sách”, cùng lắm được giữ lại số lẻ tiêu xài.

      Mừng tuổi cho trẻ con chỉ là cho đẹp thôi. Đối với người dân quê mà , đó là khoản thể chi trong ngày Tết. Mấy em nhận được bao nhiêu tiền lì xì, mẹ Triệu Ngọc Trân cũng phải bỏ số tiền tương ứng mừng tuổi lại. Vì thế, tiền mừng tuổi của trẻ con đương nhiên bị “sung công”, đoán chừng được giữ đến mùng năm tháng giêng là tốt lắm rồi.

      Dù thế chăng nữa, trẻ con ít khi nhìn thấy nhiều tiền thư thế, đứa nào đứa nấy mặt mày hớn hở, cất tiền vào túi. Trong túi có tiền, đến bước cũng khí thế hơn nhiều.

      Đại Bảo là cậu bé lanh lợi, sớm dùng tiền lì xì của mình, mua diêm tiên chơi với đám bạn. Tiếng pháo “đùng đoàng” vang cả ngày dứt.

      Tiểu Bảo rất siêng chạy đến tiệm tạp hoá. Đồ ăn ngon trong nhà ăn, chăm chăm mua ít đồ ăn vặt bình thường thèm mà có tiền mua.

      Chỉ có Nhị Nha tuổi nhất chưa biết dùng tiền, nhưng hàng ngày con bé cất tiền mừng tuổi trong túi áo, cho ai động vào, mới tí tuổi có dáng vẻ của “Thần giữ của”.

      Chu Tiểu Vân sớm thầm tính toán trong lòng, muốn tiêu khoản trước khi nộp lại, về phần mua cái gì, suy nghĩ kỹ.

      Sáng mùng ba, đến nhà Út, từ xa nghe thấy tiếng động cơ xe ba bánh của chú Ngô Hữu Đức. Ngô Lỗi ngồi , nhảy xuống xe, chạy thẳng về phía nhà Chu Tiểu Vân, rủ Đại Bảo chơi, cộng thêm Chu Chí Hải, ba người biết chạy loạn đâu nữa.

      Ngô Mai thấy Chu Tiểu Vân vui lắm, dính chặt lấy . đến đâu, bé theo đến đó như hình với bóng. Chu Tiểu Vân nhớ sau khi nghỉ đông đây là lần đầu tiên gặp lại bạn, cha mẹ vội chuẩn bị đồ Tết, có thời gian dắt đến nhà Út.

      Tình huống của Ngô Mai khác lắm, khoảng mười ngày hai đứa chưa gặp nhau nên mãi hết chuyện – tất nhiên người mãi hết chuyện là Ngô Mai.

      Mười giờ sáng, nhà chú Ba ở trong huyện về đến quê.

      Chú Ba Chu Quốc Dân mặc áo màu đậm, đeo kính, đẹp trai hơn các trai nhiều.

      Thím Ba Tống Minh Lệ là giáo viên dạy ngữ văn ở trường trung học trọng điểm của tỉnh. Năm nay, thím hai mươi chín tuổi, vóc người thon thả, mặc áo khoác nỉ bên ngoài, có khí chất ưu nhã của phần tử trí thức.

      Loại khí chất này người Tống Minh Lệ khiến Chu Tiểu Vân vô cùng hâm mộ. cảm thấy người phụ nữ có thể xinh đẹp, diễm lệ nhưng nhất định phải có khí chất. Khí chất rất mờ ảo, nhìn thấy, nên lời, sờ , người khác lại dễ dàng nhận thấy.

      Lại tiếp, ba chị em dâu mỗi người có nét riêng.

      Bác Thẩm Hoa Phượng lớn tuổi hơn, năm nay hơn ba mươi tuổi, có chút đầy đặn, nét hiền từ của phụ nữ trung niên.

      Mẹ Triệu Ngọc Trân hơn, khuôn mặt đẹp nhất, dù để mặt mộc cũng che được nét đẹp trời sinh.

      Thím Ba Tống Minh Lệ có nét đầy đặn của bác hay vẻ đẹp của mẹ , nhưng có nét nữ tính đặc biệt, được. Cách ăn mặc của thím ấy chạy theo mốt, nhưng tuyệt đối lạc hậu. Thím có phong cách riêng của mình, cách năng học thức hơn xa phụ nữ nông thôn chưa lần đặt chân lên thành phố. Thím đứng đó, lập tức khiến nét đẹp của các chị dâu giảm nhiều.

      Xem , đây là khí chất của người phụ nữ trí thức đó!

      Chu Tiểu Vân vẫn thích thím Ba. Giọng của thím ôn nhu, lễ phép đúng mực, xử chu toàn. Chu Tiểu Vân luôn mong mình có thể trở thành người giống như thím.

      Nhà chú Ba chỉ có con trai, tên là Chu Chí Viễn, bằng tuổi Tiểu Bảo, năm nay sáu tuổi, lại biết cách ăn hơn Tiểu Bảo nhiều. Mặc dù thường xuyên về quê, nhưng nhanh chóng hoà động, ra chơi cùng các .

      Ông nội Chu Tiểu Vân sau khi Đại Bảo sinh ra bao lâu qua đời, chỉ còn mình bà nội ở cùng chú Ba. Chú Ba và thím Ba cả ngày làm, có thời gian chăm lo việc nhà, bà nội sáu mươi còn khoẻ mạnh, ở nhà bác trông cháu, nấu cơm, giặt giũ lo hết mọi việc. Tống Minh Lệ biết thời biết thế, thường xuyên đưa tiền tiêu vặt cho bà nội. Mỗi quý mua thêm quần áo mới, bà nội cảm thấy con dâu thứ ba hiếu thuận nên càng chịu về.

      Triệu Ngọc Trân thường ở sau lưng oán giận mẹ chồng bất công. Nhà chú Ba chỉ có đứa, từ lúc Chu Chí Viễn đẻ ra trông đến tận giờ. Nhà mình đông con, thấy bà về giúp chăm đứa .

      Chu Quốc Cường nghe những lời này vui : “Chú Ba và vợ đều làm, có thời gian trông con. Mẹ ở đó còn có thể nấu cơm cho hai người. Chúng ta ở quê hằng ngày ở nhà, cần gì có người thay chúng ta chăm con. Chính mình có nhiều thời gian mà. Còn nữa, trong nhà có thêm miệng ăn cũng là do chú ấy nuôi. Nhiều năm qua, mẹ là do chú Ba phụng dưỡng, để chúng ta phải bỏ ra phân tiền. Nếu để mẹ ở nhà chúng ta, hai vợ chồng mình nuôi con còn tốn sức, huống chi là nuôi mẹ.”

      Nhắc tới chuyện nuôi mẹ, Triệu Ngọc Trân thức thời ngậm miệng nữa.

      Bà nội trở về, thấy đám cháu trai cháu vui mừng vô cùng, đem tiền riêng bình thường tích cóp ra mừng tuổi. Lớn học rồi được hai nguyên, được nguyên. Bọn thấy tiền lì xì cười toe toét, bà nội vừa phát tiền lì xì cũng thấy vui.

      Út mừng mỗi đứa nguyên. Nhưng thím Ba hào phóng hơn nhiều. Tờ ngũ nguyên mới tinh vô cùng chói mắt, Triệu Ngọc Trân và Thẩm Hoa Phượng vội vàng mừng lại cho Chu Chí Viễn ngũ nguyên. Nhà chú Ba chỉ có con, Chu Tiểu Vân nghĩ thầm tính ra nhà mình có lời nhất.

      yên lặng nhẩm tính trong lòng, chợt phát ra người mình có mười mấy nguyên. Vào lúc này, trẻ con có nhiều tiền như vậy đúng là khoản cực lớn.
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 38 : Đón Tết chính là ăn no nê
      Theo thông lệ, ngày đầu tiên đương nhiên là ăn bữa trưa ở nhà bác Cả

      Chu Quốc Phú. Đêm đó, nhà chú Ba ngủ ở nhà bác Cả. Sáng mùng bốn, mọi người tụ tập ở nhà Chu Tiểu Vân, từ sáng sớm Triệu Ngọc Trân thức dậy để chuẩn bị mọi việc.

      Chu ba ba đến nhà bác Cả mượn bàn ăn lớn, đủ chỗ cho mười người, nếu có thêm trẻ con kê sát ghế vào vẫn ngồi vừa.

      Triệu Ngọc Trân từ trước tết chuẩn bị sẵn gà, vịt, thịt, cá, bày từng đĩa từng đĩa bàn ăn.

      Lúc người thân đến nhà ăn cơm ngày Tết phải dùng tiêu chuẩn cao nhất để đãi khách. Nếu mỗi người được ăn no mặt mũi chủ nhà cũng mất hết. Vì thế, mọi khi nấu ăn còn tiết kiệm mỡ như Triệu Ngọc Trân cũng hào phóng, dùng mỡ nấu.

      Tuy trong bốn em nhà họ Chu, nhà mình nghèo nhất nhưng từ trước đến nay Triệu Ngọc Chân luôn chi rất hào phóng, năm mới có ngày dù sao cũng phải tỏ vẻ chút. thể để mọi người coi thường được. Nghĩ bụng thế, bà lại thả thêm thịt viên bỏ vào nồi.

      Chu Tiểu Vân thích ngồi góc bàn. Già trẻ lớn bé đều quây xung quanh bàn, trẻ con bị kẹp chặt, phải đứng dậy mới gặp được thức ăn. lấy cớ xuống phòng bếp phụ giúp, Chu ba ba bận nên tuỳ ý .

      Củi dưới đáy nồi nổ lách tách, Triệu Ngọc Trân luôn chân luôn tay xào nấu, Chu Tiểu Vân đảm nhiệm việc bê thức ăn.

      Bát canh nóng hổi người lớn bưng còn thấy nóng, Triệu Ngọc Trân sợ con bị phỏng cho cầm trực tiếp. Chu Tiểu Vân cầm khăn lau bát áp quanh miệng bát, độ nóng vừa phải lại lo bị trượt tay, được mẹ khen thông minh.

      Chu Tiểu Vân thấy có món mình thích, bảo mẹ phần ít trong chén cho mình. người ăn thoải mái phải tranh cướp, thích hơn ngồi bàn lớn nhiều!

      Ăn xong bữa trưa sắp đến hai rưỡi chiều. Triệu Ngọc Chân thu dọn đồ thừa, bác Thẩm Hoa Phượng và thím ba Tống Minh Lệ cũng qua đây giúp. Trẻ con đều chạy ra ngoài chơi, chỉ có Chu Tiểu Vâ ở lại, quét nhà, xếp gọn ghế.

      Thẩm Hoa Phượng khen ngợi: “Chị bảo thím hai này, Đại Nha nhà thím đúng là đứa trẻ ngoan hiếm thấy. Mới tí tuổi, mà cái gì cũng biết, y như bà cụ non. Mấy hôm trước, cháu nó và Đại Bảo mang nồi sang trả, chị thấy bên trong có bánh bao hơn nên hỏi dăm ba câu, thế mới biết là bánh bao Đại Nha nặn đấy. Em xem, con bé mới mấy tuổi mà tay lại khéo như thế, ui chao, còn làm được cầu lông gà. Tiểu Hà nhà chị ở nhà hay đá quả cầu nghe cũng là Đại Nha làm.”

      Bên ngoài Triệu Ngọc Trân cười, khiêm nhường mấy câu, thực ra trong lòng hoa nở tưng bừng. có người mẹ nào thích nghe người khác khen con mình.

      Tống Minh Lệ hơn nửa năm về quê, lần đầu tiên nghe , khỏi nhìn kĩ Chu Tiểu Vân. Chỉ thấy bé nghe thấy được khen cũng tỏ vẻ đắc ý, lễ phép cười với Thẩm Hoa Phượng, xếp gọn ghế dài úp lên nhau thành từng hàng.

      Thấy Chu Tiểu Vân kiêu ngạo, Tống Minh Lệ tán dương, mỉm cười gật đầu: “Lâu rồi em chưa về, trẻ con thay đổi nhanh. So với trước đây,Đại Nha trưởng thành hơn ít, có thể học được rồi.”

      “Thím Ba ơi, Đại Nha nhà chị năm ngoái vào lớp rồi.” Triệu Ngọc Trân vinh hạnh . Tống Minh Lệ tốt nghiệp đại học, lại làm giáo viên, những lời khen của ấy còn giá trị hơn chị dâu cả nhiều.

      Tống Minh Lệ rất ngạc nhiên: “ sao? Em nhớ sang năm nay Đại Nha mới bảy tuổi. Năm ngoái, sáu tuổi con bé học ư? Đọc sách thế sợ quá sớm. Đại Nha, ở trường, con nghe có hiểu bài ?”


      Chu Tiểu Vân thích khoe khoang, gật đầu trả lời ngắn gọn: “Con có thể nghe hiểu ạ.”

      “Đứa bé này khiêm tốn quá. Cuối kỳ thi hai bài được điểm tuyệt đối. Nghe Hải kể là đứng đầu khối lớp đấy nhé.” Thẩm Hoa Phượng sớm nghe con mình Chu Chí Hải chuyện Chu Tiểu Vân đứng đầu kì thi, lúc đó ở nhà còn than ngắn thở dài. Cùng là trẻ con lại khác nhau nhiều như vậy?

      Thấy kinh ngạc lộ trong ánh mắt Tống Minh Lệ, lòng hư vinh của Triệu Ngọc Trân vô cùng thỏa mãn. Có thể được lần ngẩng cao đầu trước em dâu luôn hơn mình mọi mặt, là chuyện nên ghi vào sử sách: “Đại Nha xin được học. Chị và em đầu tiên đồng ý, thấy con bé đến trường quá sớm, nhưng nó cứ kiên quyết theo ý mình, chị cũng có cách nào khác, phải đồng ý. ngờ, thành tích cao như vậy.”

      Tống Minh Lệ lập tức nhìn Chu Tiểu Vân bằng con mắt khác xưa. Là giáo, luôn luôn có ấn tượng tốt với học sinh ngoan, chăm chỉ học hành. Sau đó, Triệu Ngọc Trân kể hết các ưu điểm của con mình, dù chưa từng có nửa điểm quá lời cũng đủ khiến Tống Minh Lệ ngạc nhiên hơn nữa.

      Chu Tiểu Vân rất vui vì thím ba đánh giá tốt về mình nhưng nghe mẹ mình thao thao bất tuyệt, dù da mặt dày cũng chịu nổi nữa, dứt khoát chạy trối chết.

      Hôm sau, đoàn người di chuyển đến nhà Út.

      Hôm nay là mùng năm, gọi là xông năm cũ. Nhà Chu Phương rất rộng, trẻ con chạy qua chạy lại ầm ĩ khắp nhà. Con do Chu Tiểu Hà dẫn đầu, cộng thêm Chu Tiểu Vân và Ngô Mai, tính cả Nhị Nha bé nhất tổng cộng có bốn người tụ tập nhảy dây, đá cầu, coi như văn nhã. Đám con trai Đại Bảo lớn nhất, nhì là Chu Chí Hải, Ngô lỗi, cộng thêm Chu Chí Viễn và Tiểu Bảo, năm bé trai dưới lãnh đạo của Đại Bảo quậy tung trời.

      Hai ngày nay, người vui nhất là Chu Chí Viễn nhà chú Ba. Cậu là con trong nhà, có rất ít bạn bè. Lần này được chơi cùng các chị em họ khiến cậu cực kỳ vui vẻ. Đến tối, dỗ thế nào cũng chịu về.

      Chu Chí Dân nửa ngày được, Tống Minh Lệ nghiêm mặt, hai lời, Chu Chí Viễn ngoan ngoãn xoay người. Người trong nhà đứng xem cười ngớt.

      Bà nội đành lòng thấy cháu trai mình thương nhất ủ rũ, ghé vào tai thầm: “Viễn Viễn, cháu đừng buồn. Ngày mai, nhà bác Cả, bác hai và nhà đều đến nhà chúng ta ăn cơm. Mai con lại chơi với Đại Bảo nhé?”

      Chu Chí Viễn nghe xong, lập tức vui vẻ ra mặt.
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 40: Nhà chú Ba ở thị trấn (2)
      Chu Tiểu Vân cầm trong tay túi lớn, trong lòng vô cùng vui vẻ.

      Từ lúc cầm tiền mừng tuổi nghĩ muốn mua bút lông, mực nước và giấy Tuyên để luyện thư pháp. Số tiền người bị tiêu bảy tám phần, còn bao nhiêu nhưng tâm trạng của lại dâng cao.

      Quay về chỗ cũ, Tiểu Hà chọn được dây buộc tóc có hoa màu đỏ, Ngô Mai chọn đống dây chun đủ màu, trả tiền. Chu Tiểu Hà thấy , liền vẫy vẫy tay, ý bảo đến chọn cho mình cái.

      Chu Tiểu Vân xem qua, màu đỏ có chút rực rỡ nhưng bé buộc lên cũng xinh hơn nên khen mấy câu. Chu Tiểu Hà vui lắm, buộc ngay lên tóc rồi tự cầm gương trước quầy soi soi, ngắm nghía.

      Ngô Mai tinh mắt thấy ngay túi đồ trong tay Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, trong tay cậu là túi gì thế?”

      Chu Tiểu Vân muốn giải thích kỹ, chỉ là đồ cần dùng.

      Ngô Mai quen với cách chuyện của Chu Tiểu Vân chỉ nửa nên hỏi kỹ, giục vào chọn dây.

      Chu Tiểu Vân ngồi xổm xuống, nhìn đống dây chun đủ màu trước mắt. chọn được cái màu xanh nhạt, hỏi giá là năm phân lập tức rút tiền ra trả.

      Quan điểm thẩm mỹ của Chu Tiểu Hà khác hẳn : “Đại Nha, em mua cái dây buộc tóc này chẳng đẹp gì cả, chị thấy vẫn là cái màu hồng phấn có nơ bướm kia đẹp hơn, em đổi cái kia .”

      Ngô Mai gật đầu, cũng cảm thấy màu hồng phấn rất đáng .

      Chu Tiểu Vân dám gật bừa. Dù bây giờ mới bảy tuổi nhưng tâm trí gần ba mười, xem như là phụ nữ trưởng thành, chịu được chính mình buộc dây màu hồng, ra vẻ đáng .

      mượn gương của chủ quầy, buộc kiểu tóc đuôi ngựa rồi mới soi gương, chỉ thấy trong gương có bé mặt mày xinh xắn, dây buộc tóc màu xanh lộ vẻ thanh nhã, đối với ánh mắt của mình rất vừa lòng.

      Lúc này, Chu Tiểu Hà cũng cảm thấy Chu Tiểu Vân buộc dây màu xanh rất đẹp, quay sang nhìn dây màu hồng kia, có vẻ hơi chói.

      Ngô Mai “Oa” tiếng thán phục: “Đại Nha, cậu buộc cái này xinh! Cái màu hồng kia khẳng định đẹp bằng cái này, cậu tinh mắt. Mau qua đây, cậu phải chọn giúp mình cái.”

      Chu Tiểu Vân thấy hai người đồng ý cũng rất vui vẻ. Diện mạo của chỉ xem như thanh tú, thích hợp với màu sắc quá rực rỡ, bắt mắt, muốn sau khi lớn lên, cứ thanh nhã, giản dị như thế này là được.

      Thể theo cầu của Tiểu Mai, lại làm quân sư quạt mo, thay bạn chọn cái kẹp tóc màu vàng nhạt, kẹp gần bên tai Tiểu Mai khiến bé đáng hơn nhiều.

      Ba người vui vẻ ra về, đến gần nhà chú Ba thấy bọn Chu Chí Viễn, Đại Bảo vẫn ở ngoài chơi, đổi sang trò cảnh sát bắt kẻ trộm.

      Đại Bảo chạy rất nhanh, cố ý làm kẻ trộm. Tiểu Lỗi là cái đuôi của Đại Bảo cũng làm kẻ trộm. Chu Chí Viễn, Chu Chí Hải cộng thêm Tiểu Bảo đuổi mãi mà chưa bắt được. Đại Bảo cười kiêu ngạo, xem ra từ bé có tiềm chất là người xấu. (từ cái này mà cũng suy được hả chị???)

      Nhìn thấy mấy , Đại Bảo vẫy tay: “Đại Nha, bọn em cũng qua đây chơi , cho bọn em làm cảnh sát đến bắt với Tiểu Lỗi.”

      Trông bộ dạng của Đại Bảo quá nghịch ngợm!

      Chu Tiểu Vân cầm trong tay túi lớn nên chơi tiện. Hơn nữa dù trong tay có đồ cũng thể chơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm với Đại Bảo, ai mà đuổi kịp ấy. Vì thế, để ý đến trai, cùng Chu Tiểu Hà, Ngô Mai vào trong nhà.

      Triệu Ngọc Trân thấy lạ, quay quay lại thấy Đại Nha, Tiểu Hà và Tiểu Mai, bây giờ mới về, bà mới yên lòng: “Đại Nha, mấy đứa đâu thế?”

      đợi Chu Tiểu Vân trả lời, Ngô Mai liền cướp lời: “Bác ơi, bọn cháu mua đồ. Ở ngay bên kia đường, mấy phút đến.” xong, lấy cặp tóc đầu và dây chun đủ màu chìa ra khoe trước mặt mẹ Chu Phương.

      Năm mới, trẻ con được phép dùng ít tiền mừng tuổi. Chu Phương khoan dung cười, còn khen con mua đồ đẹp.

      Chu Tiểu Hà cam lòng tỏ ra yếu hơn, cũng đến cạnh Thẩm Hoa Phượng. Con mình thích chưng diện làm đẹp phải chuyện ngày ngày hai, trong lòng Thẩm Hoa Phượng hiểu , thấy Chu Tiểu Hà buộc màu đỏ tươi giống diễn viên hí kịch, trong lòng có chút tự hào: trong ba đứa con mình đẹp nhất.

      Làm mẹ, ngoài miệng , trong lòng có ai thầm so sánh! Con cái xuất sắc, người làm mẹ cũng được nở mày nở mặt!

      Trong lòng Triệu Ngọc Trân nghĩ khác lắm, Đại Nha nhà mình thành tích rất tốt, ở trước mặt em dâu cho mình mặt mũi lớn. Giọng của bà với con càng lúc càng dịu dàng: “Đại Nha, thế con mua gì?”

      Chu Tiểu Vân biết mẹ mình ưu sĩ diện, thừa dịp này thành khai báo chuyện mua bút lông, mực nước và giấy Tuyên, thẳng thắn báo tiền trong người mình sắp hết. Lúc này, hai người kia mới biết túi đồ Tiểu Vân tự mình mua có đồ gì.

      Trong lòng bà máu, hơn mười nguyên đó, phải số tiền . Nhưng trước mặt chị em dâu, bà dám lời trách mắng quá nặng.

      Tống Minh Lệ muốn nhìn đồ Chu Tiểu Vân mua. tất nhiên là người biết hàng, phát ra bé mua là đồ chuyên dụng luyện thư pháp, bút là bút trung lông sói và tiểu lông sói (Bút có nhiều loại: tiểu, trung, đại. Lông bút có loại cứng (như lông sói) có loại mềm (như lông thỏ) và có loại pha trộn các loại lông theo tỉ lệ để thích hợp cho cả vẽ tranh lẫn viết chữ.), mực nước hơi sánh (viết chữ giấy hút nước mực phải đặc, giấy hút nước như giấy tuyên mực hơi sánh), chất lượng giấy Tuyên tệ. nghĩ thầm đúng là thể xem thường Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, sao cháu muốn mua những thứ này.”

      Ở trước mặt thím Ba, Chu Tiểu Vân khỏi có chút khẩn trương: “Thím Ba, cháu thấy câu đối treo cửa ngày tết rất đẹp, cháu muốn tập viết bút lông, sau này tự viết câu đối cho nhà cháu.”

      Là giáo viên, Tống Minh Lệ đánh giá rất cao việc làm của cháu mình, Triệu Ngọc Trân vốn hài lòng vì con tiêu tiền “hoang phí” sớm ném lên chín tầng mây, nghe Tống Minh Lệ liên tiếp khen ngợi, bà cười tươi roi rói, mở cờ trong bụng.

      Chu Tiểu Vân thở phào, may quá chọn đúng thời cơ, xem ra mẹ lại chuyện mình tiêu gần hết tiền mừng tuổi.

      Sau khi rời khỏi nhà chú Ba, thím Ba còn đặc biệt lấy túi giấy báo cũ trong nhà để Chu Tiểu Vân bình thường tập viết chữ cần dùng, điều này khiến rất vui. Nếu hàng ngày dùng giấy Tuyên luyện chữ, có nhiều tiền như vậy, chưa kịp buồn bã lo nghĩ, hành động của thím đúng là kịp thời! Thím còn hứa hẹn trong nhà có báo cũ đều giữ lại cho , trong lòng rất cảm kích thím. Người có học có khác.
      Phong Vũ Yên, thuytmylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :