1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 327: Lời tỏ tình ràng

      [​IMG]

      Edit: Minh Châu

      Beta: Tiểu Lan

      Lý Thiên Vũ đợi nửa ngày mới gặp Chu Tiểu Vân, trong lòng vui vẻ chạy vội tới. Chưa kịp chuyện bị đám nữ sinh vậy quanh.

      đẹp zai, cậu tới tìm Tiểu Vân hử?” Liêu Thanh Thanh .

      “Cậu phải trông chừng Tiểu Vân kỹ nha, trong trường này người theo đuổi cậu ấy rất nhiều!” Lời nửa nửa giả này là từ miệng Lộ Lệ Nhã.

      Tiền Đóa Đóa càng khoa trương: “Cậu muốn theo đuổi Tiểu Vân phải qua cửa ải của bọn này trước, chúng tôi đều là bạn chí cốt với Tiểu Vân đó nha! qua được cửa này đừng hòng ôm mỹ nhân về…” Lời tiếp theo chưa kịp ra bị Chu Tiểu Vân dùng tay bịt kín miệng lại.

      Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ : “Các chị hai của tôi ơi, mấy người mau về ký túc xá ! lúc nữa tớ lên!”

      Tiền Đóa Đóa ném cho Chu Tiểu Vân ánh mắt ái muội, sau đó lên lầu. Thấy đám nữ sinh đều hết, thở phào nhõm.

      Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân bỗng cảm thấy lo lắng, giải thích: “Lời các ấy cậu đừng để trong lòng, hôm nay bọn tớ ăn cơm bên ngoài uống chút rượu, mọi người đều hơi say nên mới linh tinh, bình thường như vậy đâu!”

      Lý Thiên Vũ căn bản rảnh để ý cái gì, chỉ : “Đêm nay cậu đẹp!”

      Chu Tiểu Vân sửng sốt, lời khen ngợi đơn giản trực tiếp như vậy lần đầu tiên xuất từ miệng Lý Thiên Vũ. tự chủ trả lời: “Cám ơn!” xong mới cảm giác mình phản ứng hơi quá.

      Dưới ánh đèn, áng mây đỏ mặt Chu Tiểu Vân khiến diễm lệ hơn hẳn, khiến nhìn chớp mắt, nỡ dời tầm mắt nơi khác.

      Bị Lý Thiên Vũ nhìn chằm chằm kiêng nể, Chu Tiểu Vân cảm thấy đứng ngồi yên. Ký quái, hôm nay Lý Thiên Vũ hơi khác so với bình thường. Hình như lớn mật càn rỡ hơn rất nhiều…

      Chu Tiểu Vân im lặng cùng Lý Thiên Vũ con đường .

      Đứng dưới lầu ký túc xá rất dễ bị nhìn thấy, người đến người tò mò liếc qua khiến cả người được tự nhiên. Ghét nhất là các nữ sinh phòng 301 cũng chen chúc ở cửa sổ xem náo nhiệt, gần như là chạy trối chết trốn qua đường trong rừng cây bên cạnh ký túc xá. Lý Thiên Vũ đương nhiên vui vẻ theo.

      Chu Tiểu Vân hỏi: “Hôm nay sao cậu lại đứng chờ tớ trước ký túc xá? ở cùng Dương Phàm à?” Hai người bọn họ trước nay đều cùng đến cùng .

      Lý Thiên Vũ cười : “Tớ đến đây từ sớm, đến ký túc đăng ký muốn lên tìm cậu nhưng trong phòng có ai, lại biết cậu đâu, đành phải đứng dưới lầu ch, Dương Phàm cũng chờ cùng tớ lúc, sau đó về trước rồi.”

      Lý Thiên Vũ chưa hết, Dương Phàm giật dây để cậu đánh bạo bày tỏ với Chu Tiểu Vân: “Thiên Vũ, tớ thể lần nào cũng cùng cậu, ba người ở chung chỗ là có ý gì, tớ kẹp giữa hai người tốt lắm đâu. Tớ thấy cậu nên thẳng thắn với Chu Tiểu Vân , xem ấy phản ứng như thế nào, đỡ phải ở đây lo lắng đoán mò cả ngày.”

      Lúc đầu Lý Thiên Vũ chịu, thầm nghĩ tại còn có thể lấy cớ bạn học cũ hay đồng hương để tìm Chu Tiểu Vân, nếu bày tỏ mà bị từ chối sau này gặp mặt chẳng phải rất xấu hổ sao? Sau này làm sao có thể tìm ấy nữa? Hơn nữa, tỷ lệ bị từ chối tính ra phải tám chín phần mười…

      Dương Phàm chướng mắt cái bộ dạng lo được lo mất kia, lập tức đẩy Lý Thiên Vũ ra ngoài, lúc sắp còn ném lại câu: “Đừng dây dưa lề mề nữa, cứ bày tỏ với ấy , quyết định sớm chút. Đỡ phải ở đây ngày ngày lo lắng liệu ấy có bị người khác cướp mất hay . Nếu được tốt, còn được sớm chết tâm , tìm bạn khác cho lành.”

      Lý thiên Vũ cười mắng: “Cậu nhàng nhỉ! Nếu đổi lại là cậu thích nữ sinh biết còn có thể tự nhiên như thế này hay nha!”

      Dương Phàm đắc ý : “Tớ mới lằng nhằng như cậu, nếu thích người ta đến trước mặt ‘mình thích cậu’ luôn , cứ xấu hổ mãi sắp thành đàn bà đến nơi rồi.”

      Lý Thiên Vũ dở khóc dở cười nhìn Dương Phàm sải bước xa, nghĩ thầm bây giờ cậu ta cuồng vọng như vậy, biết đến lúc gặp nửa kia có thể tiêu sái như bây giờ đây!

      Khi thích người, luôn chú ý đến nhất cử nhất động của người ấy.

      Khi thích người, tự chủ được luôn để ý đến từng lời hành động của người đó.

      Khi thích người, luôn đặt mình thấp hơn người đó rất rất nhiều.

      Bởi vì, bạn luôn để ý đến ấy…

      Tinh thần hăng hái của Lý Thiên Vũ, qua nửa ngày chờ Chu Tiểu Vân, đánh mất hơn nửa. Câu đơn giản kia cứ tắc mãi trong cổ họng, thể ra lời.

      Lý Thiên Vũ nhìn Chu Tiểu Vân xinh đẹp lạ thường đứng đó, tim đập thình thịch. Nếu như bây giờ mình bày tỏ, ấy phản ứng như thế nào…

      Chu Tiểu Vân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Lý Thiên Vũ, ánh mắt nóng rực như vậy, khiến cảm thấy vô cùng khẩn trương.

      Cậu ta ra điều gì khiến mình khó chống đỡ đấy chứ…

      Lý Thiên Vũ mở miệng, phát cổ họng khô khốc nên lời: “Tiểu Vân…”

      Chu Tiểu Vân vội ngắt lời: “Cậu đến vì muốn chuyển lời thay Lưu Lộ sao? Rất lâu gặp, tớ rất nhớ cậu ấy!” Lại lôi bạn bè ra làm đệm lưng…

      Bị ngắt lời, biết nên thất vọng hay là thở phào nhõm, nhắc tới Lưu Lộ, bắt đầu chuyện lưu loát hẳn lên: “Em ấy gần đây bị cảm, thân thể thoải mái nên cùng tớ.”

      Nghe được Lưu Lộ sinh bệnh, Chu Tiểu Vân nhíu mày: “Bệnh rất nặng sao? Nếu để mai tớ đến thăm.”

      nặng lắm, chỉ là cảm cúm thường thôi. Nếu mai cậu muốn thăm bảo tớ cùng , tớ chỉ mới nghe qua điện thoại, cũng biết tình huống cụ thể. Được rồi, bây giờ báo cho cậu tin tức tốt.”

      Chu tiểu Vân kỳ quái: “Tin tức gì?”

      Lý Thiên Vũ hưng phấn : “Năm nay tớ nhận được học bổng loại hai, tiền thưởng chừng tám trăm đồng, tớ mua chiếc xe đạp, sau này muốn tới tìm các cậu cũng thuận tiện hơn. Nếu cậu muốn đâu cứ , tớ chở cậu . Hôm nay tớ xe đạp mới tới được, tại khóa bên ký túc xá của Dương Phàm. Ngày mai nếu cậu muốn thăm Lưu Lộ hãy để tớ chở , khỏi cần ra ngoài thuê nữa.”

      Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ nhận được học bổng cũng vui vẻ hơn.

      Xem ra, Lý Thiên Vũ rất chăm chỉ học tập nha!

      cũng cho Lý Thiên Vũ chuyện mình giành được học bổng loại .

      Lý Thiên Vũ líu lưỡi: “Học bổng trường cậu cao hơn trường tớ nhiều, học bổng loại ở trường tớ được thưởng có ngàn hai trăm đồng. cậu giỏi quá, thoáng cái giành được học bổng cao nhất.”

      Chu Tiểu Vân cười : “Đúng vậy, vì thế đêm nay bọn tớ mời các bạn trong ký tức xá ăn cơm. Bọn họ ầm ĩ đòi uống rượu, còn bắt tớ uống mấy chén, đến bây giờ đầu còn hơi choáng váng nè!”

      Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân tùy ý chuyện, thầm nghĩ chả trách đêm nay Chu Tiểu Vân hiền hòa thân thiết hơn, chuyện cũng nhiều hơn bình thường, ra do uống rượu a! rất thích cảm giác được đứng cạnh giai nhân trò chuyện trời dưới đất như vậy.

      Dũng khí vừa nổi lên lại tiêu tan sạch. Thôi, cứ duy trì trạng !

      Chờ sau này thời cơ chín muồi rồi tính tiếp, bây giờ cứ mạo muội ra chừng chỉ bị đẩy ra xa hơn.

      Nếu như chưa thể trở thành người , tạm thời cứ làm bạn bè trước…


      Chương 328: Quà sinh nhật


      [​IMG]

      Edit: Minh Châu

      Beta: Tiểu Lan

      Vì uống rượu nên tinh thần Chu Tiểu Vân rất thoải mái, số câu với Lý Thiên Vũ hôm nay còn nhiều hơn ba tháng trước cộng lại.

      Lý Thiên Vũ đương nhiên vô cùng nguyện ý tán gẫu với Chu Tiểu Vân như vậy, cả đêm cũng sao. Nhưng thời gian còn sớm nữa, quy định trong ký túc xá nữ tương đối nghiêm ngặt, sau mười rưỡi khóa cửa cho vào.

      Lý Thiên Vũ dịu dàng : “Tiểu Vân, trời còn sớm, để tớ đưa cậu về, mai tớ đến sớm chờ dưới lầu nhé!”

      Chu Tiểu Vân hơi bất ngờ, vì Lý Thiên Vũ quan tâm chăm sóc mà cảm động. Chắc sợ mình về muộn gặp phiền toái nên mới đề nghị đưa mình về! Nếu như mong ước của dù có trễ hơn nữa cũng muốn mình về đâu…

      Đưa Chu Tiểu Vân đến dưới lầu ký túc xá, Lý Thiên Vũ chợt nhớ ra, cho tay vào túi quần, lấy ra chiếc hộp nhét vào tay : “Tiểu Vân, hai ngày nữa là sinh nhật cậu, đây là món quà nho tớ mua bằng tiền thưởng học bổng, cậu đừng chê nhé!”

      Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, sao lại biết sinh nhật của mình?

      Lý Thiên Vũ tỏ vẻ hối lỗi: “Là tớ mất rất nhiều công sức mới hỏi được từ chỗ Lưu Lộ đó, cậu đừng trách em ấy. Tớ biết cậu thích thứ gì nên tới cửa hàng lưu niệm chọn đại món, cậu cứ nhận , đừng trả lại.”

      Nghe tràng như vậy, đành lòng lên tiếng, nếu bây giờ cự tuyệt nể mặt quá rồi, thôi cứ nhận lấy vậy.

      Lý Thiên Vũ nhìn Chu Tiểu Vân lên ký túc xá, lưu luyến hồi lâu mới quay người bước .

      Thấy Lý Thiên Vũ trở về, Dương Phàm hứng thú gặng hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Cậu ra chưa? Cậu ấy phản ứng thế nào?” Dương Phàm hưng phấn, bắn liên thanh như ký giả phỏng vấn.

      Lý Thiên Vũ lắc lắc đầu: “Tớ chưa , chỉ tặng ấy quà sinh nhật thôi.”

      Dương Phàm đấm ngực giậm chân: “Aiz, sao lại thế, cậu có còn là đàn ông ? Chỉ có bày tỏ mấy chữ thôi mà, khó khăn như vậy sao?”

      Lý Thiên Vũ thản nhiên thở dài: “Dương Phàm, cậu hiểu đâu. Bởi cậu chưa thực thích người. Tớ phải muốn mãnh liệt theo đuổi ấy, nhưng tớ sợ ấy vì vậy mà tránh tớ xa. Vất vả lắm mới được gần ấy chút, tớ muốn đem công sức từ trước tới giờ đổ xuống sông xuống bể, tớ muốn bày tỏ khi ấy có dấu hiệu gì tỏ ra thích tớ, tớ muốn nghe thấy lời ấy lạnh lùng từ chối. Cậu có biết ? Tớ thà rằng cứ mãi duy trì tình trạng như thế này, nếu vậy tớ có thể thường xuyên đến tìm ấy, tự nhiên trò chuyện cùng ấy.”

      Dương Phàm thấy Lý Thiên Vũ hết thuốc chữa rồi, chán nản : “Quên , coi như tớ chưa gì cả. cậu cứ ở đây mà tự kỷ. Tớ cho mà biết, người theo đuổi Chu Tiểu Vân ít đâu! Theo tin tức tớ thu thập được, người là Giang Học Lỗi cùng lớp với cậu ấy, người là Tần Hãn thành viên của Hội văn học Trăng lưỡi liềm, hai người đó luận tướng mạo luận tài năng đều hề thua kém cậu. Chớ để đến lúc Chu Tiểu Vân bị người ta cướp , cậu cứ ngồi đó mà khóc!”

      Lý Thiên Vũ rất tự tin : “ đâu, tớ rất hiểu Tiểu Vân, ấy phải loại con dễ dàng trao tâm cho người khác, muốn theo đuổi ấy phải dùng biện pháp nước chảy đá mòn mới thành công.”

      Dương Phàm trợn trắng mắt, muốn tiếp tục tranh cãi với cái tên tẩu hỏa nhập ma kia nữa. hiểu Lý Thiên Vũ còn chần chờ do dự cái quái gì, theo nghĩ chuyện này quả thực vô cùng đơn giản, gặp mặt hỏi câu, thích thành người , thích bye bye mỗi người tự tìm mùa xuân của mình. Rất đơn giản mà!

      Cái người chưa từng này bây giờ rất đơn giản, nhưng chỉ thời gian ngắn nữa thôi, ta được nếm trải cảm giác của Lý Thiên Vũ lúc này —— Việc này sau, bây giờ trước tiên về tình hình xảy ra sau khi Chu Tiểu Vân trở lại ký túc xá .

      Vừa mở cửa phòng, Chu Tiểu Vân ngửi thấy mùi gì đó là lạ tựa như mùi thức ăn ôi thiu.

      Tưởng Tiểu Đan liên tục vẫy : “Tiểu Vân, mau đến xem , Lộ Lệ Nhã cậy mạnh uống thêm mấy ly rượu, vừa mới nôn đấy!” Tiền Đóa Đóa và Doãn Dao đều nằm giường ngáy khò khò, phỏng chừng say đến bất tỉnh.

      Hoa Nhược Vũ cũng ngồi yên chỗ, nhíu mày khó chịu.

      Liêu Thanh Thanh và Vu Giai dìu Lộ Lệ Nhã tới ao tắm rửa rồi.

      Tưởng Tiêu Đan khổ mệnh ở lại thu dọn tàn cục, thấy Chu Tiểu Vân trở về vội vàng kéo lại cùng nhau dọn.

      Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan lấy cây lau nhà lau qua lần, trong phòng vẫn thoang thoảng mùi khác thường, dứt khoát mở tung cửa sổ, lúc sau mùi kia mới tiêu tán.

      Hai người Vu Giai và Liêu Thanh Thanh vất vả mới đỡ được Lộ Lệ Nhã về phòng, vác cậu ta lên giường xong thở phào nhõm. tiếng hô ‘tắt đèn’ vang lên, đèn điện trong ký túc xá tắt phụt, mọi người đành thu dọn qua loa rồi leo lên giường ngủ.

      Vu Giai thào oán giận: “Tắt đèn thế này sớm quá, bình thường mười giờ tắt đèn tuần này ít nhất cũng phải để muộn thêm hai tiếng chứ, mười rưỡi tắt sớm quá !”

      Tưởng Tiêu Đan : “Cậu phải biết đủ chứ, thêm được nửa tiếng tốt lắm rồi!”

      Chu Tiểu Vân nằm giường, để ý đến cuộc chuyện của những người khác, mạch suy nghĩ sớm bay xa.

      Chiếc hộp Lý Thiên Vũ đưa cho được gói ghém rất tinh xảo, mới vội vã liếc qua rồi đút vội vào túi.

      vẫn nghĩ, Lý Thiên Vũ tặng mình thứ gì nhỉ?

      Thôi, đoán nữa, mở ra xem phải biết à?

      Chu Tiểu Vân lặng lẽ mò dậy, móc từ túi áo ra chiếc hộp kia, lại lấy đèn pin đặt ở đầu giường, trốn vào trong chăn xem.

      Đèn pin là vật thiết yếu trong ký túc xá, ai ai cũng chuẩn bị chiếc, nếu sau khi tắt đèn còn muốn xem tiểu thuyết, nó rất hữu dụng.

      Đèn pin chiếu sáng trong chăn vô cùng. Mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc vòng tay thủy tinh màu lam nhạt.

      Trong lòng Chu Tiểu Vân khẽ động, chợt nhớ tới kiếp trước, món quà mà Lý Thiên Vũ tặng vào lễ tình nhân đầu tiên sau khi kết hôn cũng là chiếc vòng như vậy.

      Chiếc vòng thủy sinh trong sáng lại lịch tao nhã, đó là món quà mà thích nhất.

      ngờ vô tình Lý Thiên Vũ lại mua món quà mà thích nhất.

      Món quà này sao có thể là ‘chọn đại’ mà mua?

      Trước mắt Chu Tiểu Vân xuất hình ảnh: Trong cửa hàng lưu niệm người đến người , Lý Thiên Vũ đứng trước quầy vòng qua vòng lại, đổi tới đổi lui, sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng mới chọn được chiếc vòng thủy tinh lam nhạt.

      Viền mắt hơi ướt. Bàn tay nhàng mơn trớn chiếc vòng, thủy tinh lạnh lẽo tạo ra loại xúc cảm khó có thể hình dung, tay Chu Tiểu Vân có chút run rẩy, nước mắt rốt cuộc tràn khỏi khóe mi.

      Mình nên làm gì bây giờ?

      Mình nên buông tất cả mà tiếp nhận Lý Thiên Vũ sao?

      Mình nên buông bỏ mọi thành kiến mà tiếp nhận sao?

      Kiếp này ấy rất tốt, thực rất tốt.

      ấy chăm chỉ học tập, tích cách kiên quyết, làm việc kiên định, cẩn thận săn sóc hiểu ý, tôn trọng nữ sinh, hơn hết, ấy còn thích mình như vậy…

      Đương nhiên mình biết ấy thích mình, đương nhiên biết ấy tốn bao công sức để tiếp cận mình, biết ấy cố gắng lấy lòng mình cỡ nào…

      Thế nhưng…

      Mình có thể ấy thêm lần nữa sao?

      Mình có thể giẫm vào vết xe đổ kiếp trước sao?

      Mình có thể bỏ qua mọi oán hận trong tim ư?

      Mình nên làm gì bây giờ?
      Phong Vũ Yêntrangtrongnuoc thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 329: Vô cùng ghen tị

      [​IMG]

      Edit: Minh Châu

      Beta: Tiểu Lan
      Sáng sớm, Chu Tiểu Vân thức dậy.

      Đêm qua trằn trọc mãi, biết đến mấy giờ mới ngủ, tới sáu giờ tỉnh, dứt khoát rời giường nằm nữa.

      Vệ sinh cá nhân xong, trở về ký túc xá thấy mọi người vẫn ngủ, tới sát giường Tiền Đóa Đóa vẫn còn ngửi thấy hơi rượu nhàn nhạt.

      Chu Tiểu Vân nhàng ra khỏi ký túc xá, chuẩn bị tới căng tin ăn điểm tâm. Nhưng vừa mới xuống lầu, thấy Lý Thiên Vũ đứng cạnh xe đạp chờ mình.

      Chu Tiểu Vân bước nhanh tới: “Cậu tới sớm thế, Dương Phàm cùng sao?”

      Lý Thiên Vũ thản nhiên đáp: “Hôm nay cậu ấy có chút việc được, chỉ có hai chúng ta thôi!”

      Thực ra dù cậu lôi kéo thế nào Dương Phàm cũng chịu theo, còn muốn tạo cơ hội cho hai người ở riêng. nghĩ tới được ở riêng hai người với Chu Tiểu Vân nên thêm gì nữa, vui vẻ rạo rực đạp xe tới chờ từ sáng sớm.

      Trong lòng Chu Tiểu Vân biết vì sao Dương Phàm đến, lại muốn vạch trần Lý Thiên Vũ: “Ừ, vậy chúng ta cùng ăn sáng !”

      Lý Thiên Vũ nhanh chóng đuổi theo Chu Tiểu Vân, thẳng tiến tới căng tin.

      Đại học N tổng cộng có ba căng tin, căng tin số 1 có diện tích lớn nhất, lớn thứ nhì là căng tin số 2, nhưng nếu đến độ phong phú của đồ ăn vặt đâu sánh được với căng tin số 3. Từ sáng đến tối có hơn chục loại mì phở khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Bình thường Chu Tiểu Vân thích nhất là đồ ăn ở căng tin số 3, bánh rán, bánh bột mì, bánh bao đủ cả, cần cái gì cũng có. Bánh bao lại chia ra làm mấy loại nhân: nhân thịt, nhân rau, nhân đậu. Bánh rán cũng bao thành viên hình bầu dục, có các loại nhân cải trắng, nhân thịt, nhân củ cải sợi, nhân cà, nhân rau hẹ, ăn ngon vô cùng.

      Chu Tiểu Vân gọi hai phần cháo, năm chiếc bánh rán, lại thêm ba quả trứng luộc nước trà.

      Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân ngồi đối diện nhau cùng ăn sáng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên len lén nhìn , phát tay trống trơn hơi hơi thất vọng.

      Xem ra là ấy thích chiếc vòng mình mua… Hay vì chiếc vòng đó là do mình mua nên ấy mới thích…

      Lúc này, Lý Thiên Vũ khỏi thầm may mắn vì tối qua gì thêm.

      Hi vọng sau này có cơ hội ra, giờ cứ để mọi chuyện tiến triển tự nhiên vậy!

      Như bậy giờ phải rất tốt sao? bé kia ngồi đối diện, mình có thể tươi cười tán gẫu, trò chuyện vui vẻ với ấy…

      “Chu Tiểu Vân, cậu cũng ăn sáng ở đây à!” Thanh tràn ngập kinh hỉ từ miệng Giang Học Lỗi, cậu ta bưng điểm tâm chờ được mời đặt mông ngồi xuống ngay bên cạnh Chu Tiểu Vân khiến thể ngồi cách ra xa chút.

      Lý Thiên Vũ híp mắt, thầm đánh giá nam sinh mời mà tới này.

      Ngoại hình? Có thể cho tám mươi điểm.

      Ăn mặc? Hình như mặc đẹp hơn mình chút.

      Khí chất? Xì, chẳng có chút khí chất nào đáng .

      Suy nghĩ lát, Lý Thiên Vũ, quyết định xếp cái tên -có-ý-đồ-gây-rối-Chu-Tiểu-Vân này vào phe kẻ địch.

      Bên kia, Giang Học Lỗi cũng đánh giá Lý Thiên Vũ, thầm suy đoán xem nam sinh này là ai. Chu Tiểu Vân chưa từng để ý đến các nam sinh lạ mặt muốn bắt chuyện, xem ra là người quen, phải học sinh lớp mình, chẳng lẽ là lớp khác?

      Giang Học Lỗi nở nụ cười có chút giả tạo: “Chu Tiểu Vân, vị này là…”

      Chu Tiểu Vân đau đầu, ứng phó Lý Thiên Vũ mệt rồi, sao lại chui ra vị nhân huynh này nữa? Giang Học Lỗi đeo bám làm rất khó chịu, ám chỉ cả N lần vẫn thấy lui bước, ngược lại tấn công càng ngày càng mãnh liệt.

      Nhất là từ khi phát ý tứ của Lộ Lệ Nhã đối với Giang Học Lỗi. Đối với ta, càng kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng xa cách). vốn có cảm tình gì với ta, đừng vì vậy mà nháo ra mâu thuẫn gì với Lộ Lệ Nhã.

      Chu Tiểu Vân đành phải giới thiệu.

      “Đây là bạn học tại của tớ, Giang Học Lỗi.”

      “Đây là bạn học cấp ba trước đây, Lý Thiên Vũ.”

      Lời giới thiệu giản lược quá mức khiến hai vị nam sinh thể biết được phân lượng của nhau, đồng thời nghĩ: ra chỉ là bạn học, ý định của cậu ta chưa thành công.

      Giang Học Lỗi khách khí : “Xin chào, bây giờ cậu học trường nào vậy?”

      Lý Thiên Vũ ngoài cười nhưng trong cười đáp: “ xa lắm, ngay trường đại học công lập N thôi, đạp xe khoảng năm mười phút là đến.”

      Hai người minh tranh ám đấu, nhất thời nhận ra ai chiếm thượng phong.

      Chu Tiểu Vân để ý đến họ, ăn hết bữa sáng của mình.

      Nam sinh nhàm chán, ràng là hai người xa lạ mà có thể chuyện cách ‘sôi nổi’ như vậy?

      Lý Thiên Vũ nhanh chóng ăn hết phần điểm tâm của mình, oai phong đứng lên cùng với Chu Tiểu Vân: “Cậu cứ từ từ ăn tiếp, tôi và Tiểu Vân có việc phải trước.”

      Nhìn Lý Thiên Vũ nghênh ngang rời cùng Chu Tiểu Vân, Giang Học Lỗi hận nghiến răng nghiến lợi.

      Đây là ra oai trắng trợn!

      Hừ, cứ để tên mặt đen đó đắc ý lúc, dù sao thời gian mình tiếp xúc với Chu Tiểu Vân nhiều hơn, có câu ‘Gần quan được ban lộc’, chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa còn sợ Chu Tiểu Vân động tâm sao?

      Chu Tiểu Vân từ chối Lý Thiên Vũ giả vờ thân thiết, thầm nghĩ tốt nhất để Giang Học Lỗi nhìn thấy mà hiểu lầm là bạn trai , sau đó triệt để hết hy vọng.

      Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Vân gặp nam sinh mặt dày như vậy, dù có tỏ ra lạnh nhạt thế nào ta cũng chịu lùi bước. Như vậy khiến vô cùng hoài niệm Mạnh Phàm thời trung học, nam sinh như cậu ấy tốt, nam sinh bây giờ hết thuốc chữa rồi, cứ như sau khi lên đại học phải nhanh chóng tìm được người vậy. Cái kiểu gấp gáp đó làm cực kì chán ghét. Hi vọng qua hôm nay ta có thể lặng lẽ lui quân tốt…

      Lý Thiên Vũ đạp xe chở Chu Tiểu Vân chậm rì rì chạy đường, câu được câu cùng trò chuyện. Khiến vui vẻ nhất là hình như thái độ của Chu Tiểu Vân đối với mình có chút chuyển biến vi diệu. Nên thế nào nhỉ, cảm giác như trước kia ở trong mắt ấy, là người có cũng được, có cũng chẳng sao, rất dễ dàng bị lãng quên, còn bây giờ ấy dường như bắt đầu nhìn thẳng vào tồn tại của .

      Cảm nhận được thay đổi nho này, Lý Thiên Vũ tràn đầy vui sướng.

      Chu Tiểu Vân hỏi về việc làm thêm tại của Lý Thiên Vũ, trả lời: “Tớ làm trong thư viện trường, hằng ngày sau khi tan học phải đến thư viện sắp xếp sách báo và quét dọn vệ sinh, tiền nhiều cũng đủ tiền ăn trong tháng. Tớ còn làm nhiệm vụ phân phát thư tín ở phòng thông tin của trường, cơ bản cần gia đình gửi thêm sinh hoạt phí. Tớ định đến năm hai ra bên ngoài làm thêm, vừa kiếm thêm chút tiền lương, vừa tăng kinh nghiệm làm việc.”

      Chu Tiểu Vân nghe Lý Thiên Vũ mà cảm khái rất nhiều.

      Người đàn ông lười biếng thành tính kiếp trước thay đổi triệt để rồi!

      Tìm việc làm thêm? Ra ngoài trường làm công?

      dám tưởng tượng.

      Chu Tiểu Vân thất thần, mạch suy nghĩ biết bay nơi nào…

      Ố ố la la 웃❤유


      Chương 330: Có thể coi là lần đầu tiên hẹn hò ?

      [​IMG]

      Edit: Minh Châu

      Beta: Tiểu Lan

      Tới nơi Lưu Lộ ở, ngờ gặp được.

      Các nữ sinh cùng ký túc xá : “Sáng sớm nay Lưu Lộ xuống phòng y tế truyền nước rồi, hai người đến đó chắc có thể tìm được cậu ấy.”

      Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ vừa vừa hỏi tìm đến phòng y tế.

      Phòng y tế trường rộng lắm, có hai hàng ghế dài, nơi Lưu Lộ truyền nước có mấy bạn học ngồi chờ, Chu Tiểu Vân vừa liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Lưu Lộ.

      “Lưu Lộ!” Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đồng thời kêu lên.

      Lưu Lộ thấy hai người đến rất bất ngờ, nở nụ cười: “Tiểu Vân, Tiểu Vũ, sao hai người lại đến đây?”

      Chu Tiểu Vân đến cạnh giường: “Nghe Lý Thiên Vũ cậu bị bệnh nên mình tới thăm. Sao rồi, có khá hơn chút nào ?”

      Nhìn thấy hai người, tinh thần Lưu Lộ tốt hơn rất nhiều: “Uhm, rất tốt, có lẽ chỉ cần truyền nước lần nữa thôi, sau này uống thuốc là được.”

      Chu Tiểu Vân cùng Lưu Lộ hàn huyên lúc. sớm để ý tới nam sinh đứng cạnh giường, đeo kính rất nho nhã.

      Chu Tiểu Vân liếc mắt ý bảo Lưu Lộ giới thiệu.

      Lưu Lộ câu rất tùy ý: “Đây là bạn học của tớ, Quách Thụy.”

      Chu Tiểu Vân lập tức hiểu , có lẽ đây là người theo đuổi trong truyền thuyết, xem ra Quách Thụy này rất ân cần, còn đến tận phòng y tế ngồi chờ lúc Lưu Lộ truyền nước, coi như dụng tâm lương khổ.

      Lưu Lộ quay sang với Quách Thụy: “Tớ sáng nay truyền nước cậu cần đến mà, tại họ và bạn của tớ tới rồi, cậu nên về !”

      Quách Thụy tình nguyện ra ngoài.

      Chu Tiểu Vân trêu chọc: “Lưu Lộ, xem ra cậu rất có giá nha, người ta còn theo đuổi đến tận phòng y tế kia kìa!”

      Lưu Lộ bĩu môi: “Tớ thế nào cũng chịu , cũng may hai người tới, nếu tớ vẫn tiếp tục bị cậu ta quấy rầy.”

      Thấy Lưu Lộ giống dối, Chu Tiểu Vân thay Đại Bảo thở phào nhõm.

      Đại Bảo a Đại Bảo, sao vẫn chưa chịu hành động gì hết vậy? Lưu Lộ người ta xinh đẹp như hoa như ngọc thế này chắc chắn có ít người theo đuổi, chừng thời gian nữa bị cướp mất sao đây?

      Chu Tiểu Vân thầm nghĩ lần sau Đại Bảo đến tìm, nhất định phải cảnh tỉnh ấy chút, xem xem rốt cục thái độ của ấy là như thế nào.

      Hai người cùng chờ Lưu Lộ truyền nước xong, sau khi ăn cơm trưa, Chu Tiểu Vân chuẩn bị ra về.

      Lưu Lộ muốn giữ lại, Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu: “Cậu cứ nghỉ ngơi tốt, chờ thân thể khá hơn tớ lại đến, nhìn thấy cậu bộ dáng yếu ớt thế này, tớ sao nỡ làm phiền cậu nghỉ ngơi chứ!”

      Lưu Lộ dặn Chu Tiểu Vân phải thường xuyên đến thăm, sau đó leo lên giường ngủ.

      Lý Thiên Vũ lại chở Chu Tiểu Vân về.

      Tới nửa đường, qua công viên, Lý Thiên Vũ bỗng nhiên dừng xe lại, : “Tiểu Vân, giờ mới hơn hai giờ, chúng ta về giờ này hơi sớm, hay là vào công viên dạo lúc!”

      Đây là hẹn hò biến tướng sao?

      Chu Tiểu Vân nhìn khuôn mặt tràn đầy hi vọng của Lý Thiên Vũ, thể thốt ra lời từ chối. lát sau, khẽ gật đầu.

      Lý Thiên Vũ vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên.

      Hẹn hò đó nha! Buổi hẹn hò mà cậu mong chờ bao năm qua đó!!!

      Vé vào cửa công viên rất rẻ, mỗi người năm đồng. Mua vé xong, Lý Thiên Vũ còn chạy sang cửa hàng bên cạnh mua hạt dưa và đồ uống.

      Hai người chậm rãi bước vào công viên.

      Bây giờ là giữa mùa xuân, cành liễu xanh tươi phiêu lãng trong gió, thảm cỏ xanh mượt khiến người ta muốn nằm lên đó nghỉ ngơi.

      Hôm nay đúng vào cuối tuần, ít người dẫn con cái ra công viên chơi đùa, người đến người vô cùng náo nhiệt. Trung tâm công viên có hồ nước lớn, bên hồ có các ghế đá nằm rải rác.

      Lý Thiên Vũ đề nghị ngồi ghế nghỉ chút, Chu Tiểu Vân yên lặng đồng ý.

      Thấy Chu Tiểu Vân hôm nay hiền hòa lạ thường, Lý Thiên Vũ vô cùng mừng rỡ, cảm thấy cảnh xuân hôm nay tươi đẹp quang đãng vạn dặm.

      Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ cùng ngồi băng ghế —— ở giữa hai người là khoảng trống chừng nửa thước (~ 15-16cm).

      Chu Tiểu Vân thầm nghĩ coi như cậu ta thức thời, nếu lúc này mà cậu ta dám nhích lại gần chắc chắn mình trở mặt.

      Tối hôm qua mất ngủ tới nửa đêm, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra phương án nào, nghĩ đến mức đầu sắp phình to, quyết định từ bỏ thèm nghĩ nữa, cứ coi như có chuyện gì xảy ra.

      Dù sao ý Thiên Vũ chưa gì cả, mình cứ giả vờ câm điếc !

      Chu Tiểu Vân biết hành vi của mình rất giống đà điểu, thế nhưng thể nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn để đối mặt với Lý Thiên Vũ.

      Tại sao chàng này vẫn xuất trong cuộc sống của mình?

      để ý đến cậu ta? Lời này lừa người khác được, sao có thể lừa gạt được chính mình!

      Kiếp trước là người chồng mà thương nhất, kiếp này lại trở thành bạn học quen biết nhiều năm.

      Rốt cuộc nên đặt Lý Thiên Vũ ở vị trí nào trong lòng, cũng lắm!

      Từ khiếp sợ vào lần đầu tiên gặp lại Lý Thiên Vũ, tiếp theo là phiền não, rồi tận lực lạnh lùng bỏ qua, về sau này lại trở thành chậm rãi tiếp cận.

      Chính Chu Tiểu Vân cũng biết nên đặt Lý Thiên Vũ ở vị trí nào trong lòng .

      Chỉ là, tại, tuyệt đối thể tiếp nhận việc hai người trở thành người , cứ nghĩ đến điều này toàn thân lại được tự nhiên.

      Aiz, thôi thuận theo tự nhiên , cứ như tại, trở thành bạn bè cũng tồi.

      Lý Thiên Vũ biết mâu thuẫn trong lòng Chu Tiểu Vân, gương mặt cười tươi rói như trẻ được quà vậy. Tâm tình vui vẻ đó lây cả sang Chu Tiểu Vân, đột nhiên nhận ra chính mình rất ngốc, cứ mãi xoắn xuýt cái việc đâu này làm gì chứ! Suy nghĩ nhiều làm gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có nhiều chuyện khi thời gian trôi qua được giải quyết dễ dàng. Bây giờ tội gì phải lo lắng đâu!

      Cứ tự lừa gạt chính mình rằng Lý Thiên Vũ quan trọng, vì cái gì chứ?

      Cuối cùng nhìn thẳng vào này.

      Lý Thiên Vũ chưa từng rời khỏi cuộc đời , bất kể là kiếp trước hay kiếp này, vẫn luôn chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc đời

      Lý Thiên Vũ đưa đồ ăn vặt cho Chu Tiểu Vân ăn, lại đưa cả nước uống cho .

      Chu Tiểu Vân nhìn bộ dáng ân cần của cậu, khỏi nở nụ cười.

      Đổi sang góc độ khác, nhìn bộ dạng lúc này của Lý Thiên Vũ đúng là rất hả giận, cái cách lấy lòng cẩn thận từng li từng tí này, đời trước đâu có được hưởng.

      Chu Tiểu Vân bắt đầu cảm thấy cảm giác này tốt.

      Lý Thiên Vũ nhìn xa xa có người chơi diều, quay sang Chu Tiểu Vân hỏi: “Tiểu Vân, chúng ta cũng mua diều chơi !”

      Chu Tiểu Vân chút nghĩ ngợi phủ định: “Quên , mua diều chơi có lúc rất lãng phí, chúng ta ngồi đây nhìn người ta chơi diều thôi.”

      Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân ‘chúng ta’ mà cảm thấy toàn thân khoan khoái, cuối cùng tâm ý của mình cũng nhận được chút hồi báo nho , mơ màng lâng lâng, cảm thấy hôm nay nhất định là ngày may mắn của mình.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 331: Đau đầu
      [​IMG]

      Đến trường học trời dần tối.

      Lý Thiên Vũ lưu luyến rời trở về, rất muốn tiếp tục ở lại, chỉ là, quen biết nhiều năm hiểu Chu Tiểu vân rất . Nếu là dây dưa quá đáng chỉ làm ghét, cố để lại ấn tượng tốt cho ấy !

      Nghĩ đến quan hệ của hai người cuối cùng bước tiến , Lý Thiên Vũ vui vẻ huýt sáo tìm Dương Phàm.

      Dương Phàm vừa thấy vẻ mặt Lý Thiên Vũ như có gió xuân liền đoán ra có tiến triển: “Ơ, tâm trạng có vẻ rất tốt a. Có phải được cùng với Tiểu Vân đáng trải qua ngày vui vẻ ?”

      Tâm tình rất tốt Lý Thiên Vũ so đo với Dương Phàm, nở nụ cười mờ ám: “Xế chiều bọn tôi công viên.”

      Trong đầu Dương Phàm lập tức ra cảnh tượng tình chàng ý thiếp

      Lý Thiên Vũ khách khí lấy tay đập vào gáy Dương Phàm cái: “Thu hồi tư tưởng xấu xa trong đầu cậu , bọn tớ chỉ chuyện tinh khiết thôi, cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như thế.”

      Dương Phàm bị vỗ cái rất đau cảm giác oan uổng. Haizz, đạo lý với nam nhân đúng là ko thể thông suốt được.

      Dương Phàm nhìn Lý Thiên Vũ đamg nghĩ viễn vông kia, nghĩ thầm thèm chấp nhặt với cậu ta. Khổ công theo đuổi CTV bao năm qua cuối cùng cũng thấy chút ánh sáng, để cho cậu ta vui vẻ .

      Trong phòng 301, mấy nữ sinh tra hỏi Chu Tiểu vân.

      Tiền Đóa Đóa hỏi trực tiếp nhất: “Tiểu Vân, tối hôm qua bạn trai cậu tới tìm cậu đó, hai người hôm nay ra ngoài nửa ngày làm gì thế? Có phải. . . . . .” Tiền Đóa Đóa làm động tác kiss.

      Chu Tiểu Vân trợn trắng mắt lườm Tiền Đóa Đóa, thèm để ý đến sắc nữ này.

      Tất nhiên Lộ Lệ Nhã là người hy vọng Chu Tiểu Vân có bạn trai nhất: “Tiểu Vân, cậu có bạn trai có thể danh chính ngôn thuận từ chối những người khác rồi!”

      câu tựa như vui đùa làm trong lòng Chu Tiểu Vân khẽ động.

      Ý này rất hay, dùng Lý mỗ mỗ làm tấm mộc để Giang Học Lỗi tự động buông tay…

      Bạn học Giang Học Lỗi theo đuổi con có tinh thần bất khuất lắm.

      Sáng mua bữa sang nhờ Lộ Lệ Nhã cùng ký ký túc xá đưa cho Chu Tiểu Vân, nhìn sắc mặt Lộ Lệ Nhã vui cảm thấy trong lòng vô cùng buồn rầu.

      Nên giải thích thế nào đây? cũng muốn đâu a!

      Lúc Lộ Lệ Nhã xuống lầu đụng phải Giang Học Lỗi thấy ta cười hì hì gọi mình vốn rất vui vẻ, nhưng vừa nghe muốn nhờ chuyển bữa sang cho Chu Tiểu Vân, lập tức tâm trạng đảo ngược. Từ chối nên lời. đành lòng tràn đầy ủy khuất cầm sữa đậu nành và bánh mì trứng vô phòng: “Nè, Chu Tiểu Vân, Giang Học Lỗi mua bữa sáng cho cậu đó. Cậu ta nếu cậu thích ngày mai đổi món khác.”

      Chu Tiểu Vân đâu còn tâm trạng nào ăn bữa sáng tình nữa.

      Chu Tiểu Vân : “Tớ ăn rồi, bữa sang này cậu cầm !”

      Vốn tưởng rằng Lộ Lệ Nhã rất vui vẻ cầm đồ ăn, ngờ mặt ấy càng tệ hơn, cứng rắn ném lại câu “Tớ đói” rồi mở cửa ra ngoài.

      Chu Tiểu Vân vô tội.

      Tưởng Tiêu Đan khuyên: “Tiểu Vân, Lộ Lệ Nhã sao có thể biết xấu hổ ăn mấy thứ này. Đây chính là Giang Học Lỗi chỉ mặt gọi tên mua cho cậu ăn mà. Cậu đừng suy nghĩ này suy nghĩ kia nữa, nếu thích cậu ta cứ việc thẳng. Bớt ngày nào cũng đau đầu.”

      Chu Tiểu Vân thở dài ngao ngán: “Ai bảo tớ chưa , từ chối nhiều lần lắm rồi. Nhưng cậu ta chưa từ bỏ ý định tớ bó tay. Cùng phòng mỗi ngày ở cùng chỗ, bởi vì cậu ta mà quan hệ với Lộ Lệ Nhã thoải mái, tớ chẳng vui vẻ gì!”

      Vì sao lại gặp mấy chuyện này hả? Chu Tiểu Vân nhớ tới liền nhức đầu.

      Chợt nhớ chuyện hồi cấp ba giữa Vương Tinh Tinh và Uông Tử Kỳ, chẳng lẽ chuyện xưa lại lặp lại?

      , nhất định phải nhanh chóng đập tan ý niệm trong lòng người nào đó.

      Chu Tiểu Vân quyết đoán mang bữa sáng xuống lầu, cần tìm, Giang Học Lỗi đứng trước ký ký túc xá chờ!

      Chu Tiểu Vân phụng phịu đưa đồ cho Giang Học Lỗi: “Xin lỗi, tớ ăn sáng rồi. Cậu nên đưa cho người khác ăn !”

      Chu Tiểu Vân để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của Giang Học Lỗi xoay người lên lầu .

      nghĩ thầm lần này Giang Học Lỗi nên biết điều thu liễm hơn, đáng tiếc đánh giá thấp quyết tâm của cậu ta.

      Lúc học, những tờ giấy ùn ùn ngừng truyền đến.

      “Chu Tiểu Vân, tối nay cậu rảnh ? Tớ muốn mời cậu ăn tối!”

      “Tối thứ sáu có rảnh ? Tớ muốn mời cậu xem phim!”

      Vân vân và vân vân!

      Ngay từ đầu Chu Tiểu Vân đưa trả tờ giấy “Xin lỗi tớ rảnh”, về sau dứt khoát để ý tới cậu ta.

      Các bạn học trong lớp ai mà biết Giang Học Lỗi khổ công theo đuổi ban hoa (hoa khôi của lớp) Chu Tiểu Vân, mỗi người đều ngoái đầu sang chờ xem náo nhiệt đấy!

      Tiền Đóa Đóa thân với Lộ Lệ Nhã nhất, vô tình hoặc cố ý trước mặt Chu Tiểu Vân gõ hai câu: “Mỗi người chỉ nên có bạn trai thôi, đừng đoạt của người khác. chân đứng hai thuyền vững đâu.”

      Chu Tiểu Vân có nỗi khổ khó .

      cũng rất phiền não được , ai them để ý đến tên Giang Học Lỗi a! Cuộc sống yên tĩnh bị người như thế đảo loạn, nghĩ đến thấy tức.

      Chu Tiểu Vân cảm thấy vui vẻ vì được theo đuổi chút nào.

      Có lẽ với chỉ khi được chàng trai mình ngưỡng mộ theo đuổi mới có cảm giác vui mừng phấn khích, nếu nam sinh quấn sau đuôi kia là người bạn thích thậm chí hơi ghét, ai còn tâm tình thoải mái a! Chu Tiểu Vân cũng giống vậy.

      Bầu khí trong ký túc xá có chút xấu hổ và vi diệu, Lộ Lệ Nhã gần như ko chuyện với , Tiền Đóa Đóa đứng sau Lộ Lệ Nhã bởi vậy lúc chuyện có chút kẹp thương mang gậy.

      Tưởng Tiêu Đan, Hoa Nhược Vũ cùng Chu Tiểu Vân thân thiết hơn, đương nhiên hai người đều thay Chu Tiểu Vân.

      Vu Giai, Doãn Dao còn có Liêu Thanh Thanh ở phe trung lập, nhưng tránh được tâm lý xem kịch vui.

      Chu Tiểu Vân cảm nhận sâu sắc rằng cuộc sống tập thể đau đầu như vậy, rất hòa niệm trước đây trọ bên ngoài thanh nhàn và thoải mái. Khi đó đâu đông người, lắm quan hệ cùng phiền não thế này!

      Sau lưng Tưởng Tiêu Đan dò hỏi tâm ý Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân,rốt cuộc cậu nghĩ thế nào về Giang mỗ a, có động tâm tí gì ?”

      Chu Tiểu Vân liếc mắt: “Kính nhờ, đại tỷ. Tiểu muội sắp phiền chết đây, động tâm cái quỷ ấy!”

      Tưởng Tiêu Đan rất nghĩa khí quyết định lần làm người đại diện cho Chu Tiểu Vân tìm Giang Học Lỗi chuyện.

      Khi Tưởng Tiêu Đan gọi Giang Học Lỗi ra ngoài, tưởng rằng được Chu Tiểu Vân nhờ đến chuyển lời cho mình, vui vẻ ra.

      Vừa nghe, Giang Học Lỗi cảm thấy đúng.

      “Tưởng Tiêu Đan, cậu vậy là có ý gì. Cái gì mà tôi vẫn quấn lấy Chu Tiểu Vân, tôi theo đuổi cậu ấy. Bây giờ cậu ấy thích tôi cũng sao, ngày nào đó cậu ấy thích tôi, tiếp nhận tôi.” Giang Học Lỗi vô cùng tự tin .

      Nam sinh nào ngay từ đầu cho như thế? Chờ thời gian dài em biết tâm ý của , dĩ nhiên tiếp nhận .

      Tưởng Tiêu Đan nhìn vẻ mặt Giang Học Lỗi cố chấp, bó tay rồi.

      Sau khi Chu Tiểu Vân biết việc này ko tiện gì Tưởng Tiêu Đan, dù sao vì ấy quan tâm mình mới làm vậy.

      Nếu như lời Tưởng Tiêu Đan có hiệu quả tốt biết bao. Haizz!


      Chương 332: Nhiệt tình quá khó đỡ nổi

      [​IMG]

      “301 Chu Tiểu Vân, có điện thoại!”

      Chu Tiểu Vân nghe được tiếng la vội vội vàng vàng xuống lầu, nghĩ thầm trễ thế này gần chín giờ là ai gọi điện cho mình nhỉ?

      Vừa cầm lấy điện thoại, nghe thấy giọng hưng phấn của Đại Bảo: “Đại Nha, báo cho em biết tin tốt. thi đấu xong rồi, chiều nay cuộc thi vận động viên điền kinh toàn quốc có tham gia hai hạng mục, có cái đứng thứ nhất, còn cái đứng thứ hai!”

      Chu Tiểu Vân rất vui mừng: “ vậy chăng? à, giỏi quá!”

      Đại Bảo ở đầu kia cười ha ha.

      Hai em hàn huyên lúc, nghe Đại Bảo : “Ban nãy gọi điện thoại về nhà, sau đó gọi cho em, huấn luyện thả bọn được nghỉ mấy ngày, ngày mai qua chỗ em!”

      Chu Tiểu Vân dặn Đại Bảo nghỉ ngơi sớm chút rồi cúp điện thoại.

      Phiền muộn liên tiếp mấy ngày qua thoáng chốc bị thổi bay, thần thái phấn khởi trở về ký túc xá.

      Tưởng Tiêu Đan nhìn cái, cảm thấy rất kỳ quái: “Tiểu Vân, em có chuyện gì vui vẻ vậy! Vừa rồi ai gọi điện thoại cho em thế!”

      Lỗ tai Lộ Lệ Nhã vểnh lên.

      cười đáp: “Là trai em, ấy thi trở về. Lần này ở cuộc thi vận động viên điền kinh toàn quốc ấy được giải nhất nên gọi báo tin vui cho em.”

      Xoạt, mọi người xông tới hỏi han.

      Lộ Lệ Nhã tạm thời buông thành kiến cũng chạy tới, thấy Chu Tiểu Vân có trai như vậy mọi người đều ngừng hâm mộ.

      Tiền Đóa Đóa vừa nghe ngày mai Đại Bảo tới, ánh mắt tỏa ánh sáng: “Tiểu Vân, ngày mai em tới à, đến lúc đó chị cùng em nhé, được ?”

      Chu Tiểu Vân hơi ngại, hai em họp mặt sao lại có người ngoài xen vào, hai người lâu gặp, chắc chắn có rất nhiều lời muốn .

      Tưởng Tiêu Đan giải vây cho Chu Tiểu Vân: “Đóa Đóa, cậu muốn phát xuân cũng tìm thời cơ thích hợp chứ, Tiểu Vân và trai bạn ấy rất lâu rồi gặp nhau, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn , cậu là người ngoài ở bên cạnh làm cho người ta ngại lắm đó!”

      Tiền Đóa Đóa sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng lên tiếng.

      Chu Tiểu Vân hơi đành lòng, nghĩ lúc rồi : “Như vậy , ngày mai trai em qua đây em dạo với ấy trước, đến trưa mọi người cùng ăn bữa, em mời!”

      Yeah! Các hoan hô.

      Có người mời khách là chuyện tốt ai ko thích a!

      Sáng hôm sau tầm chín giờ, Đại Bảo ăn mặc kiểu cao bồi khí bừng bừng xuất trước mắt mọi người.

      Trước mắt sáng ngời, ngay cả Chu Tiểu Vân cũng thấy mình vô cùng đẹp trai, toàn thân có tiêu sái riêng biệt. Phong thái này há là học sinh bình thường có thể phát ra?

      Chúng nữ sinh nhất tề quỳ gối, nhất là Tiền Đóa Đóa, hai mắt sắp bay ra hoa đào đến nơi. :))

      em gặp lại tình cảm tất nhiên cần phải , hai người trong sân trường tìm nơi yên tĩnh ngồi xuống chuyện phiếm.

      Chu Tiểu Vân tinh tế đánh giá Đại Bảo mấy lần: “ trai, nửa năm gặp, hình như càng ngày càng đẹp trai.”

      Đại Bảo kiêu ngạo : “Tất nhiên!”

      Hai em đều nở nụ cười.

      Chu Tiểu Vân hỏi tới cảnh Đại Bảo thi đấu, chọn số điểm thú vị cho nghe.

      Chu Tiểu Vân nghe Đại Bảo khi huấn luyện rất vất vả đau long lắm, tỉ mỉ quan sát Đại Bảo, phát ấy thành thục hơn rất nhiều, nét ngây ngô ngố ngố còn nữa, ở bất cứ đâu nam tử hán đỉnh thiên lập địa. (thích cụm nguyên gốc HV này hơn nên ko chuyển)

      Đại Bảo từ trong túi quần lấy ra xấp tiền: “Do biểu tốt nên trong đội thưởng cho rất nhiều tiền, nè, cho em ít để tiêu vặt.”

      Chu Tiểu Vân cầm lấy, vì Đại Bảo ra tay mà líu lưỡi.

      Chỗ này ít nhất là hai ngàn đồng, quá hào phóng a!

      Đại Bảo chớp chớp mắt: “ cần đau lòng cho , có rất nhiều tiền thường, gửi phần về nhà. Chỉ chừa hơn nửa tiêu vặt.”

      Với lời “hơn nửa” của ấy, cảm thấy rất đáng nghi. Với tính của Đại Bảo, sao có thể chỉ hơn nửa? Chắc chắn lén giữ lại kha khá!

      trai cho ngốc mới nhận, Chu Tiểu Vân khách khí cầm tiền.

      Buổi trưa, Chu Tiểu Vân tuân thủ lời hứa, mời tới tất cả các bạn nữ trong phòng ra tiệm cơm ngoài trường đánh chén bữa.

      Đại Bảo nghe Chu Tiểu Vân mọi người đều muốn làm quen với nở nụ cười, hào phóng bữa cơm này chi.

      nhóm muốn làm quen với mình, chẳng có nam sinh nào từ chối chuyện tốt như vậy cả! Ha ha!

      Tiền Đóa Đóa ngồi gần liên tục mời rượu Đại Bảo.

      Từ năm mười bảy tuổi Đại Bảo uống rượu, vào đội điền kinh bình thường quản rất nghiêm, cũng uống cơ hội rượu, vì thế gần như uống được.

      Đại Bảo liên tục xua tay chịu uống, thông minh lấy đội quy ra đỡ: “ được, bọn phải tuân thủ quy định bình thường cho phép uống rượu. Dù chỉ uống chút trở về chịu phạt ngay.”

      Tiền Đóa Đóa đành thôi, chính cũng để ly rượu xuống uống, thầm nghĩ ở trước mặt ấy nên hàm súc chút hơn.

      Thế nhưng, cái gọi là “Hàm súc” của và của người khác chắc chắn khác nhau.

      Tối thiểu, ở trong mắt Chu Tiểu Vân, ràng Tiền Đóa Đóa ngừng phóng điện với Đại Bảo. Đại Bảo khó chống đỡ nổi nhiệt tình này, bình thường cuộc sống rất có quy luật rất khô khan đâu có cơ hội gần gũi với các . Bị Tiền Đóa Đóa tới gần là chân tay luống cuống.

      Ách, Tiền Đóa Đóa và Chu Tiểu Vân trái phải kèm hai bên Đại Bảo.

      vất vả ăn xong bữa cơm, Đại Bảo gần như chạy trốn cùng Chu Tiểu Vân ra khỏi cửa hang. Chu Tiểu Vân lấy cớ ra ngoài với có chút việc để thoát khỏi các bạn. Đại Bảo ra có chút việc né tránh bỏ hữu các.

      Hai an hem thuê chiếc xe đạp ra ngoài chơi.

      Dọc đường , trong lòng Đại Bảo vẫn còn sợ hãi: “Con ở đại học đều nhiệt tình thế à?” Hôm nay thực bị Tiền Đóa Đóa dọa.

      Chu Tiểu Vân xì tiếng nở nụ cười: “ à, người ta Tiền Đóa Đóa rất thích đấy, ở trước mặt em rất nhiều để em tốt về ấy với .” Lần này rốt cuộc cơ hội đến đương nhiên nhiệt tình chút, bình thường ấy phải như thế.

      Tiền Đóa Đóa thuộc kiểu con hòa đồng, rất dễ hòa mình với mọi người, đâu cũng dễ kết bạn, có nhân duyên cực kỳ tốt và dễ ở chung. Thế nhưng bạn đừng tưởng rằng phương diện nam nữ ấy rất tùy tiện, thực tế, số nam sinh theo đuổi ấy rất nhiều, nhưng đến giờ ấy chưa có bạn trai đâu!

      Đại Bảo lẩm bẩm: “ thích loại con như thế, thích rụt rè chút văn tĩnh chút có hàm dưỡng chút tựa như…”

      Chu Tiểu Vân tiếp: “Giống như Lưu Lộ, đúng ?”

      Đại Bảo cười hắc hắc chấp nhận.

      Chu Tiểu Vân nảy ra ý: “ trai, nếu , ngay bây giờ chúng ta đến tìm Lưu Lộ , dù sao tiếp theo cũng có việc gì. phải được nghỉ mấy ngày sao, đừng về vội.”

      Đại Bảo nghe thế đại hỉ, liên tục đồng ý.

      Chu Tiểu Vân tìm buồng điện thoại công cộng gọi cho Lưu Lộ, cũng may đúng Lưu Lộ ở trong ký túc xá.

      Lưu Lộ nghe em Chu Tiểu Vân muốn tới tìm mình vui vẻ đồng ý ngay, hẹn hai người đứng chờ ở cổng rồi cúp điện thoại.

      Đại Bảo dưới chỉ huy của Chu Tiểu Vân đạp xe như bay về hướng trường đại học sư phạm N.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 333: Gặp nhau

      [​IMG]

      Từ xa Đại Bảo nhìn thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc đứng ở cổng trường kia, trong lòng nhất thời nóng lên. Bước chân tự chủ được đạp càng nhanh hơn.

      Lưu Lộ qua đón, cười tươi như hoa: “ Chu Chí Lương, lâu gặp.”

      Đại Bảo cười chào hỏi .

      Lưu Lộ hỏi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, lâu rồi gặp cậu, thời gian này cậu bận gì thế?”

      Lần trước gặp chính là lần Lưu Lộ bị ốm, cách đây gần hai tháng, sau đó hai người mới gửi thư hai lần.

      Chu Tiểu Vân cười : “ bận lắm, chỉ là ra ngoài chơi thôi.”

      Lời Chu Tiểu Vân chưa ra là lâu lắm rồi gặp Lý Thiên Vũ, đây quả là chuyện kỳ lạ. Trước đây khoảng hai, ba tuần, cứ đến cuối tuần Lý Thiên Vũ lại tới lần, hai tháng nay thấy bóng dáng cậu ta đâu.

      Lưu Lộ dẫn Chu Tiểu Vân và Đại Bảo theo mình dạo quanh sân trường, ba người vừa vừa trò chuyện.

      Sauk hi Lưu Lộ biết thành tích thi đấu huy hoàng của Đại Bảo kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

      Đại Bảo đắm chìm trong ánh mắt sùng bái của Lưu Lộ, cả người cảm thấy sung sướng.

      Chu Tiểu Vân nhìn trai cười cười với Lưu Lộ mà cười trộm trong lòng, nhìn dáng vẻ xuân tâm nảy mầm của ấy kìa, đáng quá! Lưu Lộ là tốt, rất nhiều người theo đuổi. Đại Bảo, phải cố gắng lên, fighting!

      Lưu Lộ tới lui lại đến Lý Thiên Vũ: “Tiểu Vân, cậu chưa biết nhỉ, Tiểu Vũ gần đây bận kinh khủng. ấy xin hai công việc làm thêm ở trường, ngoài ra còn tìm công việc khác bên ngoài. Nghe đến thứ bảy, chủ nhật còn làm ở siêu thị, tiền lương trả theo tiếng, vì thế, gần như cả hai ngày cuối tuần ấy đều làm. Lâu lắm rồi đến thăm tớ.”

      Cuối cùng Chu Tiểu Vân hiểu vì sao thời gian dài qua thấy bóng dáng Lý Thiên Vũ. ra bận làm thêm à!

      Lưu Lộ thở dài: “Cậu cũng biết rồi mà, Tiểu Vũ sống ở nhà tớ bao năm qua, ba tớ sớm coi ấy như con ruột. Ba tớ định nộp tiền học phí kì này cho ấy nhưng ấy chịu nhận, ngoài từ học phí kì đầu tiên do trong nhà bỏ ra, từ kỳ thứ hai, tiền nộp học phí đều là ấy tự kiếm được. Ngay cả sinh hoạt phí năm đầu tiên cũng từ tiền làm thêm của ấy, rất ít khi ấy giơ tay xin tiền của gia đình.”

      Trong lòng Chu Tiểu Vân trào dâng thứ tình cảm phức tạp mà chính cũng hiểu nổi. Có chút vì thấy thương cho Lý Thiên Vũ. Các nam sinh khác đều vui vẻ hưởng thụ cuộc sống đại học, còn cậu ta vất vả bươn trải vì tiền sinh hoạt phí hàng tháng của bản thân.

      biết từ đâu nảy sinh xúc động, với Lưu Lộ: “Có làm cũng phải ăn cơm chứ, cậu gọi điện cho cậu ta xem, xem cậu ấy có rảnh , nếu rảnh gọi qua đây ăn tối với chúng ta.”

      Lưu Lộ nghĩ lúc rồi : “ ấy từng bảo với tớ làm ở siêu thị đến sáu giờ tối mới về, có lẽ lúc này có gọi ấy cũng ở ký túc đâu. Chi bằng thế này , chúng ta tìm ấy, tớ biết đại khái vị trí siêu thị ấy làm.”

      Chu Tiểu Vân ma xui quỷ khiến đồng ý. Còn Đại Bảo chỉ cần được ở cùng chỗ với Lưu Lộ đâu cũng được, có ý kiến.

      Lưu Lộ tìm bạn học mượn chiếc xe đạp, vừa đạp xe vừa chuyện dường như ngay lập tức tới đại học công lập N.

      Đây là lần đầu tiên đến trường của Lý Thiên Vũ nhỉ! Đột nhiên Chu Tiểu Vân khỏi nảy lên suy nghĩ này.

      Hễ là cổng trường đại học hình như ở đâu đều náo nhiệt. Đại học công lập N cũng ngoại lệ, hai bên đường phía ngoài cổng trường vô vàn hàng cơm, siêu thị các loại. Đúng vào cuối tuần số sinh viên ra ngoài chơi rất nhiều, người qua kẻ lại tấp nập.

      Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân cùng Đại Bảo tìm lúc, rốt cuộc dừng lại trước cửa siêu thị lớn.

      Ba người bước vào, Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn thấy Lý Thiên Vũ đứng cạnh quầy hàng ngừng xếp hàng hóa lên kệ.

      Giờ khắc này, chợt phát người chàng trai dần dần trưởng thành kia tìm được bóng dáng người đàn ông lười biếng kiếp trước nữa…

      nhìn cậu ấy lau những giọt mồ hôi trán. Chàng trai nghiêm túc làm việc luôn tản ra sức quyến rũ làm trái tim người khác rung động. Có mấy nữ sinh giả vờ õng ẹo lượn qua lượn lại bên cạnh Lý Thiên Vũ hỏi cái này hỏi cái kia chịu .

      “Soái ca, em muốn lấy túi hạt dưa kia, em với tới, lấy hộ em được ?” người trong đó cười híp mắt làm nũng.

      Lý Thiên Vũ được rồi cầm xuống hộ ta.

      Y như kì, nữ sinh kia vẫn chịu , lại xả đông xả tây hỏi tên Lý Thiên Vũ.

      Lý Thiên Vũ hơi có chút kiên nhẫn, chợt nghe thấy thanh cả đời này thể quên: “Lý Thiên Vũ!”

      ngạc nhiên sau đó mừng như điên quay đầu lại.

      Trong nháy mắt, trong mắt chỉ nhìn thấy nở nụ cười ấm áp đứng đó.

      Là em sao? Tiểu Vân, em đến tìm tôi. Em chủ động đến tìm tôi ư.

      Tôi có nằm mơ ?

      Lý Thiên Vũ dụi dụi mắt, rốt cuộc xác định phải là ảo giác của mình.

      Lưu Lộ cười bước tới: “ Tiểu Vũ, bận rộn quá ha! Bọn em làm phiền chứ?”

      Lý Thiên Vũ chuyện lưu loát lắm: “, làm phiền.”

      Sauk hi Lưu Lộ liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân, : “Tối nay bọn em đặc biệt đến tìm mời ăn cơm nhé, đây chính là Tiểu Vân đề nghị nha! có rảnh ?”

      Lý Thiên Vũ liên tục gật đầu: “Đương nhiên là có, đương nhiên là có, để xin tiếng.”

      Vội vàng chạy xin nghỉ trong lòng Lý Thiên Vũ vui mừng sao tả xiết.

      Đây chính là lần đầu tiên Chu Tiểu Vân tới tìm đấy, điều này đại biểu cho cái gì, có phải ấy bắt đầu từ từ có chút cảm tình với mình ?

      Nghĩ tới đây, cả người hạnh phúc muốn bay lên.

      Chờ Lý Thiên Vũ xin nghỉ xong, bốn người tìm quán cơm gần đó. quen thuộc chào ông chủ tiếng, sau đó bảo ông mang thực đơn ra gọi món ăn.

      Chu Tiểu Vân nhìn Lý Thiên Vũ có vẻ rất quen với ông chủ ở đây thấy hiếu kỳ: “Lý Thiên Vũ, cậu quen với ông chủ à?”

      Lý Thiên Vũ cười : “Ký túc xá bọn mình mỗi lần liên hoan đều ra đây, ông chủ quen mặt tớ vì tớ hay ra ăn nhất.”

      Đại Bảo trêu chọc chen miệng : “Vậy qua tối nay, chắc chắn ông chủ nhớ mặt , vì từ trước tới nay chưa thấy ai ăn nhiều hơn cả.”

      Chu Tiểu Vân cùng Lưu Lộ bật cười.

      Dưới tình huống như vậy với bầu khí hòa hợp tất nhiên phải uống ít rượu.

      Đại Bảo vừa thấy rượu đế là liên tục lắc đầu, về sau cầm cả chai bia lên.

      Hai người Đại Bảo và Lý Thiên Vũ tửu lượng rất bình thường, uống hai bình đến độ. Ngược lại Lưu Lộ còn uống nhiều hơn chút.

      Đại Bảo nhìn Chu Tiểu Vân cũng uống bia cảm thấy rất kinh ngạc: “Tiểu Vân, từ khi nào em bắt đầu học uống bia rượu thế hả? Trước đây chưa từng thấy em uống.”

      Chu Tiểu Vân đáp: “Ký túc xá nữ bọn em mà cùng ăn bữa uống rượu, em muốn uống các ấy cũng cho, vì thế bây giờ em có thể uống chút. , đừng quá ngạc nhiên. Sinh viên có mấy ai biết uống rượu.”

      Lưu Lộ gật gật: “Đúng vậy, sau khi tớ vào đại học cũng học uống rượu.”

      bữa cơm mọi người đều thoải mái.

      Sau khi ăn xong, tất nhiên Đại Bảo phải đưa Chu Tiểu Vân về trường học, Lý Thiên Vũ đưa Lưu Lộ quay về.

      Trong đầu hai chàng trai lúc này có cùng suy nghĩ: Nếu được đổi lại tốt biết bao… Nhưng chẳng ai dám ra miệng.



      Chương 334: Nghỉ hè


      [​IMG]

      Đại Bảo thừa dịp được nghỉ mấy ngày về nhà thăm ông bà.

      Tiền Đóa Đóa ở trong ký túc xá quấn quít lấy Chu Tiểu Vân hỏi: “Tiểu Vân, em mau cho chị biết, của em có ấn tượng như thế nào về chị hả?”

      Nhìn vẻ mặt chờ mong của Tiền Đóa Đóa, Chu Tiểu Vân đành lòng cho ấy tắm nước lạnh, đành phải hàm hồ : “Cũng tệ lắm.”

      Tiền Đóa Đóa có chút thất vọng: “Chỉ là cũng tệ lắm thôi à!” Sau đó lập tức hào hứng trở lại: “Hồi nãy chỉ mới tiếp xúc, sau thời gian dài ấy phát ra ưu điểm của chị. Tiểu Vân, đến lúc đó em phải giúp chị nhé!”

      Chu Tiểu Vân đau đầu, sao Tiền Đóa Đóa nhìn ra kì thực Đại Bảo cảm thấy hứng thú với ấy nhỉ! Còn bảo sau này làm bà mai? Giúp kiểu gì? Nghĩ tới đây lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.

      Tiền Đóa Đóa hơi thất vọng khi nghe Đại Bảo về quê, lẩm bẩm nếu ấy lại đến tìm Chu Tiểu Vân tốt quá.

      Chu Tiểu Vân dám nhiều. cầu mong sau kì nghỉ hè đại tỷ Tiền Đóa Đóa giảm bớt hứng thú, đừng quấy rầy nữa.

      Lý Thiên Vũ ở lại thành phố N về, nghe tìm được công việc để kiếm tiền nộp học phí kì sau.

      Ba người Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ và Dương Phàm về chung.

      Thiếu Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy hình như quạnh quẽ hơn rất nhiều, trong lòng có chút thất vọng.

      Lưu Lộ nhìn bạn ít tươi cười hơn mọi khi, cười trêu ghẹo: “Tiểu Vân, có phải nhớ Tiểu Vũ ?”

      Tất nhiên phủ nhận.

      Lưu Lộ cười hắc hắc : “Cậu đừng khẩu thị tâm phi (nghĩ đằng nẻo), tớ báo cho cậu tin nhé, Thiệu Sắc Vi cũng về. Hai ngày trước cậu ấy với tớ đến chỗ Tiểu Vũ chơi, biết mùa hè này có phải cậu ta ở lại thành phố N “bồi dưỡng cảm tình” với Tiểu Vũ ta? Ai, qua kì nghỉ hè, hai người bọn họ phát triển thành đôi. Đến lúc đó, có con vịt chết mạnh miệng nào đó muốn hối hận cũng kịp đâu!”

      Chu Tiểu Vân lườm Lưu Lộ. Bất quá, đúng là trong lòng bị đảo lộn bởi lời Lưu Lộ.

      Thiệu Sắc Vi cũng về? Muốn tìm Lý Thiên Vũ “bồi dưỡng tình cảm”?

      Trước mặt ra tình cảnh như thế này: Thiệu Sắc Vi cười quyến rũ tới gần Lý Thiên Vũ, cậu ta cũng cười đáp lại, thầm với Thiệu Sắc Vi…

      Chu Tiểu Vân thể xóa ngẩn ngơ thất lạc thoáng qua trong lòng.

      Tục ngữ , nam truy nữ, cách ngọn núi, nữ truy nam, cách tầng sa! (ý đàn ông theo đuổi phụ nữ khó khăn, cách trở như khoảng cách giữa ngọn núi còn phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như đâm thủng tờ giấy)

      Thiệu Sắc Vi lại là xinh đẹp và quyến rũ, Lý Thiên Vũ di tình biệt luyến (thay đổi tình cảm từ người này sang người khác) sao?

      Chu Tiểu Vân dùng đến từ “di tình biệt luyến” chứng tỏ cuối cùng thừa nhận tình cảm Lý Thiên Vũ dành cho mình. Ha ha!

      Dương Phàm và Lưu Lộ lén trao đổi ánh mắt, thức thời đến nhắc tới Lý Thiên Vũ nữa. Cũng đến lúc để Chu Tiểu Vân tự suy nghĩ kỹ.

      Mùa hè này của Chu Tiểu Vân trôi qua trong yên lặng, Đại Bảo được về, Tiểu Bảo cuối cấp ba lại học bù cũng về. Trong nhà chỉ có hai chị em và Nhị Nha.

      Chu Tiểu Vân nhàn rỗi lại bắt đầu dạy kèm cho Nhị Nha, ôn tập cho con bé kiến thức cũ và chuẩn bị bài vở của kỳ sau. Ở lớp thành tích học tập của Nhị Nha đứng đầu, tự tin sau này thi vào trường đại học oách hơn cả chị.

      cười dùng ngón tay chọt chọt trán Nhị Nha. em út này đúng là khiến người ta thương quá!

      Ngày chủ nhật Tiểu Bảo cuối cùng trở về, hai chị em gặp nhau tựa hồ có chuyện mãi hết.

      Tiểu Bảo kể cho chị về thành tích học của mình: “Chị, bây giờ em học khá ổn, trong kì thi cuối kì cũng đứng trong top đầu. Hơn nữa năm nay là năm cuối rồi, em chuẩn bị cố gắng hết sức, sang năm thi đỗ trường đại học rồi đến thành phố N, đến lúc đó hai chị em mình có thể sống cùng thành phố!”

      Chu Tiểu Vân cười : “Hoan nghênh hoan nghênh!”

      Ngô Mai bận làm việc, biết Chu Tiểu Vân trở về cố gắng bớt thời gian đến thăm bạn hai lần.

      Ngô Mai ở trước mặt Chu Tiểu Vân kể khổ: “Tiểu Vân, cậu biết công việc của tớ mệt thế nào đâu. Hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác, cả ngày hầu hạ người ta, đôi khi còn bị người nhà bệnh nhân, đáng ghét.”

      Tuy vậy, nhưng Chu Tiểu Vân cảm nhận ràng trong giọng của Ngô Mai tràn ngập tự hào về công việc của ấy.

      Vương Tinh Tinh từ trường đại học về nghỉ hè, có việc gì là lại chạy sang chơi với Chu Tiểu Vân. nhớ thời điểm này năm ngoái cậu ấy ngày nào cũng chờ chú đưa thư đưa giấy thông báo trúng tuyển nên nhịn được lấy chuyện này ra trêu Vương Tinh Tinh.

      Vương Tinh Tinh cười hì hì.

      Hai người trò chuyện lúc rồi đến Hứa Mỹ Lệ cùng thôn.

      Vương Tinh Tinh kể với Chu Tiểu Vân: “Hứa Mỹ Lệ học lại năm, năm nay điểm thi cao hơn năm ngoái chút, có lẽ có thể đỗ được trường hạng hai nào đó.”

      Rốt cuộc tuổi lớn lên những người này trưởng thành hơn, khi Vương Tinh Tinh nhắc tới Hứa Mỹ Lệ giống ghét ra mặt như trước đây nữa, giọng điệu ôn hòa hơn.

      Chu Tiểu Vân lòng hi vọng Hứa Mỹ Lệ thi đỗ vào trường đại học cậu ấy mong ước.

      nông thôn bình thường, thi lên đại học có ý nghĩa cuộc sống hoàn toàn thay đổi. Tương lại vì thế cũng khác hẳn.

      Như Tôn Mẫn ấy, nghe sau khi cậu ấy ra bên ngoài làm thuê năm, có bạn trai. Nghe đến cuối năm kết hôn.

      Lúc Chu Tiểu Vân nghe tin này này vô cùng cảm thán, năm nay Tôn Mẫn mới hai mươi tuổi. sớm đương, kết hôn lập gia đình, giống ở kiếp trước a!

      Chu Tiểu Hà nghỉ hè cũng có việc gì, nhưng thời gian này chị ấy rất ít khi ở nhà. Nghe bác Thẩm Hoa Phượng tại thị trấn chị ấy thuê phòng trọ. Bình thường chịu về.

      Khi Chu Tiểu Vân sang thăm bà nội thường xuyên nghe Thẩm Hoa Phượng lải nhải: “Đứa nhà người ta tới nghỉ hè về, Tiểu Hà nhà bác ngược lại, cả ngày ở thị trấn làm gì biết.”

      Chu Tiểu Vân tiện khuyên điều gì, chỉ có thể : “Có lẽ chị Tiểu Hà có việc nên về được!”

      Thẩm Hoa Phượng oán trách: “Nó có chuyện gì, trường học nghỉ hè đâu còn học sinh. Nó ngây ngốc ở lại chắc chắn để ở cùng bạn trai. Bác bao nhiêu lần rồi, mới hai mốt tuổi đừng sớm như vậy, chờ thêm hai năm hãy tính. Nó đâu chịu nghe bác.”

      Lúc này mới biết hóa ra chị Chu Tiểu Hà !

      “Bác , chị Tiểu Hà làm hai năm, đương đâu tính sớm! Dù sao mới thôi, cách kết hôn rất xa mà!” Chu Tiểu Vân an ủi.

      Thẩm Hoa Phượng tìm được đối tượng lắng nghe: “Đại Nha, cháu biết đâu. Bạn trai của chị Tiểu Hà của cháu cũng là giáo viên tiểu học, làm cùng trường với con bé. Bản thân chàng này tệ lắm, chỉ là trong nhà mẹ bệnh, tình huống tốt lắm. Bác muốn Tiểu Hà tiếp tục thằng đó, nhưng con bé chết tiệt kia căn bản nghe bác. Bị bác mấy lần nên chịu về nữa.”

      Chu Tiểu Vân bừng tỉnh đại ngộ. Thảo nào chị ấy chịu về, chỉ với tính cách hay lải nhải của bác ai mà chịu được chứ!

      Ham hư vinh thích trang điểm nhất chị Tiểu Hà lại có bạn trai như thế, làm người ta rớt kính a!

      Bà nội ngồi bên cạnh nghe thế tán thành: “Mẹ thấy bạn trai của Tiểu Hà rất tốt, mỗi lần tới chơi đều rất chịu khó, vừa nhìn cũng biết là người thà. Tính cách Tiểu Hà nóng nảy tìm người như vậy chẳng phải hợp sao!”

      Thẩm Hoa Phượng mất hứng hừ tiếng.

      Bà nội tiện thêm gì nữa, quay sang trò chuyện với Chu Tiểu Vân.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 335: Gửi thư

      [​IMG]
      ngày nọ, ngủ trưa Chu Tiểu Vân nghe thấy Nhị Nha ở bên ngoài lớn tiếng gọi: “Chị, có người gửi thư cho chị này!”

      Bị đánh thức Chu Tiểu Vân tình nguyện mở mắt: “Ai gửi thế nhỉ?” Kỳ quái, nghỉ hè ở nhà ai viết thư cho mình, chẳng lẽ là bạn học đại học?

      Nhị Nha cười hì hì đưa thư cho Chu Tiểu Vân: “Bên có tên, em đoán là con trai nhá.”

      từ giường ngồi dậy, hiếu kỳ cầm lấy. phong thư chỉ ghi địa chỉ người nhận, viết nơi gửi và tên người gửi. Từ bề ngoài nhận ra là ai gửi tới. Nhưng, hình như nét chữ này quen quen…

      Trong đầu lóe lên ý nghĩ, trái tim tự chủ được nhảy dựng lên.

      Chẳng lẽ, bức thư này là Lý Thiên Vũ viết?

      nhanh chóng mở ra, bức thư kín chữ. khách khí đuổi Nhị Nha hiếu kỳ ra ngoài, đóng cửa lại, đọc mình.

      Nhị Nha bất mãn lầm bầm trước cửa: “Chị, chị hẹp hòi quá ! Thư này còn em mang đến cho chị mà! Vừa thấy thư là đuổi em , là.”

      Chu Tiểu Vân để ý Nhị Nha ở bên ngoài oán giận, chăm chú đọc. Quả nhiên, đây là thư của Lý Thiên Vũ. Bởi vì lạc khoản cuối thư là chữ “Vũ”. Xem trong thư Lý Thiên Vũ viết gì nào!

      “Tiểu Vân thân , thấy thư như thấy người!

      Hè năm nay tớ ở lại thành phố N này, được cùng cậu về nhà tớ rất tiếc. Dường như lâu lắm rồi gặp cậu, tớ rất rất nhớ cậu (viết thư tốt, nếu đứng trước mặt cậu nhất định tớ có dũng khí ra những lời này). Cậu ở nhà có được ? Cậu, có nhớ tớ chút nào ?

      Hai ngày trước Thiệu Sắc Vi tới tìm tớ, đến mời tớ ăn tối xem phim. , làm nam sinh, thực tiện từ chối lời mời của con . Nhưng tớ sợ cậu biết sau này hiểu lầm. Vì thế tớ lấy cớ rảnh để từ chối bạn ấy. Cậu cần lo lắng, tớ rất chung thủy với cậu mà! Bạn ấy có đến tìm tớ mấy lần, thấy tớ để ý đến mình cuối cùng đến nữa. Tớ cũng thở phào nhõm, bởi vì phải lặp lặp lại nhiều lần tờ chối lời mời của mỹ nữ đối với nam sinh mà thực là chuyện rất khó khăn. May mà tớ làm được.

      Mỗi ngày tớ đều bận rộn làm thêm, nhưng có bận đến mấy tớ chưa từng thôi nhớ cậu. Có lúc muốn cậu có thể xuất trước mắt tớ. Nếu cậu nhận được thư trả lời lại tớ được ? viết gì cả, chỉ cần để tớ biết cậu nhận được thư thôi.

      Ở đây tớ nóng lòng mong mỏi hồi cậu.

      Nhớ cậu “Vũ “

      Chu Tiểu Vân đọc đọc lại năm lần mới thôi. cầm bức thư trong tay, ngây ngốc lúc lâu.

      Trong thư người nào đó vô cùng lớn mật, những lời đường mật này sợ rằng nếu giáp mặt cả đời cậu ta cũng ra được.

      nhớ lại kiếp trước xa xôi.

      Khi đó và Lý Thiên Vũ dù trong tình cuồng nhiệt cũng chưa từng nghe ngọt lần nào. Lúc đó nghĩ đúng là chàng trai có tình thú* nhất đời này. (lạc thú trong tình )

      Con trai luôn cho rằng là phải để trong đáy lòng, biết con thích nghe nhất là ba từ “ em” chính miệng bạn trai ra. Có nào khát vọng được bạn trai âu yếm dỗ ngon dỗ ngọt chứ?

      Đáng tiếc, cho tới bây giờ Lý Thiên Vũ phải là mẫu bạn trai lý tưởng như vậy. ngờ kiếp này bắt đầu viết thư tình cho mình ——tạm thời coi như khoản thư tình được cho qua!

      Trong lòng nổi lên từng đợt sóng ngọt ngào và thổn thức.

      Gửi thư hồi cho cậu ta ! Cho người con trai cả mùa hè về ở lại trường vừa làm việc vừa trông ngóng chờ đợi mình đáp lời…

      xuống giường chuẩn bị ra siêu thị mua giấy viết thư về viết.

      Nhị Nha xuất quỷ nhập thần xông ra: “Chị, chị đâu thế? Em cũng muốn cùng.”

      Chu Tiểu Vân đành phải đưa cái đuôi này theo, đến siêu thị con bé hết nhìn đông lại nhìn tây chọn túi lớn đồ ăn vặt mới dừng tay.

      cầm lấy xấp giấy viết thư rất đẹp, nền in hoa đào minh họa.

      Nhị Nha cảm thấy hứng thú lật qua lật lại tập giấy kia: “Chị, có phải chị muốn viết hồi ? Chọn giấy viết thư đẹp như vậy chắc là viết thư cho bạn trai nhỉ!”

      Chu Tiểu Vân cười mắng: “Em mới tí tuổi đầu, suốt ngày bạn trai, bạn trai.”

      Nhị Nha cãi: “Sao em biết chứ, năm nay em mười bốn tuổi rồi, lớn rồi.”

      Nhị Nha cố hết sức nhón chân lên, đáng tiếc vẫn thấp hơn Chu Tiểu Vân nửa cái đầu.

      vỗ vỗ đầu Nhị Nha: “Về nhà chớ lung tung, nhớ chưa?”

      Nhị Nha trừng mắt : “Biết rồi, dù có người gửi thư cho chị cũng cho ba mẹ, đúng !”

      Chu Tiểu Vân bật cười, con quỷ láu lỉnh này!

      Chuyện có bạn nam gửi thư cho mình tốt hơn đừng nên cho cha mẹ. Miễn cho họ ngạc nhiên lại đông tây. Cha mẹ mà, luôn cho rằng cái cái còn , kỳ thực trong mắt người khác, mình đủ lớn, cần có người quản lý.

      Chu Tiểu Vân ăn cơm tối xong tắm rửa xong liền lên lầu viết hồi .

      Nàng tự nhiên học cách mở đầu buồn nôn của Lý Thiên Vũ, quy quy củ củ viết ba chữ “Lý Thiên Vũ” làm phần đầu.

      Viết gì đây?

      Thư nhận được, tớ ở nhà tất cả bình an.

      Viết xong dòng này, biết nên tiếp tục thế nào nữa.

      Bình thường thích viết lách, Chu Tiểu Vân chợt phát vốn từ của mình quá nghèo nàn, chẳng lẽ cho cậu ta sau khi biết cậu để ý đến Thiệu Sắc Vi mình rất vui vẻ? Hay mình rất vui khi nhận được thư cậu ta gửi? Hoặc thừa nhận thực ra mình cũng có chút, chút nhớ cậu ta?

      Haizz! khó viết hồi a!

      Các mạch suy nghĩ ở trong lòng xoắn xuýt với nhau, cuối cùng lúc hạ bút chỉ hóa thành dòng chữ đơn giản: “Hi vọng cậu ở bên kia chú ý sức khỏe, kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn.”

      Lạc khoản là Chu Tiểu Vân.

      Gấp thư lại, hôm sau đến bưu điện gửi.

      Yên lặng nhẩm tính, đại khái khoảng tuần sau thư đến nơi. Hi vọng Lý Thiên Vũ nhận được hồi của mình có thể vui hơn. người tha hương được về với gia đình chắc chắn thoải mái…

      tuần sau, Chu Tiểu Vân nhận được bức thư thứ hai của Lý Thiên Vũ.

      Chu Tiểu Vân cầm thư, khóe miệng nhịn được mỉm cười.

      Trong thư Lý Thiên Vũ bày tỏ mình vô cùng vui mừng khi nhận được hồi của . Cũng về cuộc sống ở đó của mình, chỉ thiếu nước liệt kê lịch làm việc và nghỉ ngơi cho xem.

      Mùa hè này, Chu Tiểu Vân à Lý Thiên Vũ thư từ qua lại trong im lặng.

      Bất tri bất giác, lại đến lúc khai giảng.

      Sau khi Chu Tiểu Vân thu dọn hành lý, cùng xe với Lưu Lộ tới thành phố N.

      Nhìn phong cảnh ven đường xẹt qua rất nhanh, mong đợi cuộc sống trước mắt. quen sống ở trường, ở nhà cảm thấy rất buồn chán, đến trường vui hơn!

      Ngọt ngào quá , gato quá . aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!

      Nhân dịp Giáng sinh, bạn Lan quyết định đăng CTV cả t7, CN, ngày 23-24/12 mỗi ngày đăng 2c CTV. Tuần sau đăng 4c TCKN làm quà cho các nàng đọc thỏa thích. ta chưa? (´・ω・`)


      Chương 336: Gặp nhau

      [​IMG]

      Đến bến xe, hai người chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm trước. Ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, ăn sang sớm tiêu hóa hết, bụng lép kẹp.

      Vừa mới xuống xe, hai người nghe thấy tiếng Lý Thiên Vũ gọi: “Lưu Lộ, Tiểu Vân!”

      Chu Tiểu Vân quay lại, Lý Thiên Vũ cách đó xa vẫy tay với họ!

      Lý Thiên Vũ thở hổn hển chạy tới: “Tớ chờ hai người nửa ngày, hơn mười giờ tớ đến bến xe rồi.”

      Lưu Lộ cười hì hì: “ Tiểu Vũ, đặc biệt đến chờ em hay đến chờ Tiểu Vân a!”

      Chu Tiểu Vân chọc Lưu Lộ cái, Lưu Lộ khoa trương hô lên.

      Chu Tiểu Vân đối diện với ánh mắt nóng rực của Lý Thiên Vũ, hai má khỏi ửng đỏ.

      Kỳ quái, hai ba tháng gặp, hình như Lý Thiên Vũ trưởng thành hơn, áo T-shirt bình thường quần jean giầy thể thao mặc người cậu ấy lại rất đẹp trai.

      Lý Thiên Vũ nhìn Chu Tiểu Vân mấy lần, cảm thấy ấy mặc chiếc áo váy này rất thanh tú làm cho người ta rất thoải mái. Lâu lắm rồi gặp ấy, nhớ vô cùng. tại được trực tiếp đối mặt, quả thực giống như trong ngày hè được uống cốc nước lạnh, mát lịm ngọt ngào.

      Lý Thiên Vũ dẫn Chu Tiểu Vân cùng Lưu Lộ tới cửa hàng fastfood ở khu trung tâm, gọi ba phần thức ăn nhanh.

      Ba người vừa ăn vừa chuyện, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

      chàng trai để tóc dài giả vờ phong độ tới bắt chuyện: “Vị tiểu thư này có thể chuyện với em lúc ? Tôi xin tự giới thiệu là sinh viên năm ba viện mỹ thuật N, gần đây sắp tham gia triển lãm tranh, cần tìm gấp người mẫu. cảm thấy khí chất và ngoại hình của em đều rất thích hợp…”

      Chưa hết lời, liền bị Lý Thiên Vũ khách khí cắt ngang : “Xin lỗi, tôi thấy tìm lộn người rồi. ấy làm người mẫu gì gì đó.”

      Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ lên tiếng im lặng. Chàng trai đến bắt chuyện kia hơn hai mươi tuổi, tóc xõa vai, quần áo thủng lỗ chỗ có lẽ ta còn cho rằng nó rất mốt rất thời thượng.

      Nhưng, Chu Tiểu Vân nhìn thấy vừa mắt chút nào. Luôn cảm thấy con trai tự dưng đến bắt chuyện rất tùy tiện.

      chàng kia bị Lý Thiên Vũ ngắt lời sửng sốt: “Vị bạn học này, người ta chưa có lên tiếng, sao cậu biết ấy thích?” Sau đó chuyển hướng với Chu Tiểu Vân: “ có thể đưa thẻ học sinh của cho em xem, là sinh viên viện mỹ thuật N. muốn tìm nữ sinh khí chất thoát tục, tóc dài nhàng, dịu dàng, văn tĩnh làm người mẫu, em vô cùng thích hợp. Mong em suy nghĩ chút, có thể trả thù lao cho em theo tiếng.”

      Chu Tiểu Vân thản nhiên : “Xin lỗi, tôi có hứng thú làm người mẫu, tìm người khác .”

      chàng kia vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tiểu thư, em cứ suy nghĩ , nếu , em cho biết họ tên và địa chỉ liên hệ trước…” Câu còn lại khi thấy Lý Thiên Vũ giơ nắm đấm lên ta vội nuốt ngược vào trong.

      chàng tự xưng là sinh viên viện mỹ thuật N kia tiêu sái hất tóc quay .

      Đoạn nhạc đệm ngoài ý muốn làm cho Lưu Lộ hứng thú thôi: “Tiểu Vân, tớ thấy cậu nên đồng ý . Để chàng kia vẽ cậu đẹp mang tham gia triển lãm tranh gì gì đó, cậu có thể nổi tiếng.” Những lời này rước lấy hai đôi mắt trợn trắng.

      Lưu Lộ dưới ánh mắt của Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng.

      Sau khi ăn cơm xong, Lưu Lộ tự động ngồi xe về trước, lúc gần còn dặn Lý Thiên Vũ: “ Tiểu Vũ, em giao Tiểu Vân cho , phải phụ trách tống bạn ấy an toàn về trường học nhé.”

      Lý Thiên Vũ hài lòng đồng ý.

      “Tiểu Vân, nào, mời lên xe!” Lý Thiên Vũ dựng xe đạp bên cạnh, để Chu Tiểu Vân ngồi lên.

      Chiếc xe lảo đảo hướng về phía Đại học N. Hai người im lặng, có thể vì nghỉ hè trao đổi mấy bức thư, có những điều vẫn muốn lại dám ra khỏi miệng như khi ghi giấy. Bởi vậy, cả hai biết nên gì.

      Chu Tiểu Vân nhàng hỏi: “Lý Thiên Vũ, mùa hè này cậu kiếm đủ học phí chưa?”

      Lý Thiên Vũ cười vang: “Tớ xin công việc trong thư viện trường, sau đó lại ra ngoài trường tìm việc. Hai tháng được trả hơn ngàn đồng, trong nhà có gửi ít, hẳn là đủ, tớ nghĩ năm nay ra tìm công việc ổn định hơn, Tiểu Vân, cậu cảm thấy tớ làm gia sư có ổn ?”

      Gia sư? Chu Tiểu Vân suy tính chút, sau đó : “Làm gia sư khá tốt, tiền lương hẳn là cao hơn việc ở trường, hơn nữa quá mệt mỏi, còn tốt hơn việc ở siêu thị kia.”

      Lý Thiên Vũ đạt được Chu Tiểu Vân tán thành rất vui mừng: “Lần trước đàn khóa của tớ giới thiệu tớ làm gia sư cho học sinh trung học. Tớ với ấy cho suy nghĩ mấy ngày, tiền lương trả theo tiếng, tớ tính thử, cao gấp đôi việc ở trường, nên tớ đồng ý nhận, hai ngày nữa bắt đầu làm.”

      Chu Tiểu Vân nhìn bộ dáng Lý Thiên Vũ cao hứng bừng bừng rất cảm khái: “Lý Thiên Vũ, bây giờ cậu thay đổi chăm chỉ nha!”

      Lý Thiên Vũ bị câu đầu đuôi của Chu Tiểu Vân làm mạc danh kỳ diệu: “Cái gì gọi là thay đổi rất chăm chỉ, tớ chưa từng lười biếng mà.”

      Chưa từng lười ư? Chu Tiểu Vân cười.

      Kỳ lạ, lúc này nhớ lại mọi chuyện trước kia chợt phát sớm còn quan tâm nữa, chỉ còn lại phiền muộn nhàn nhạt. Tất cả đều qua ! Tất cả đều triệt để trở thành chuyện cũ!

      Bóng dáng người đàn ông càng lúc càng mờ nhạt, tại ở trước mặt người tên Lý Thiên Vũ…

      Lý Thiên Vũ hoàn toàn khác…

      Lý Thiên Vũ nghiêm túc, cố gắng, chăm chỉ, đáng , có mục tiêu hướng tới ràng…

      Đến cổng trường, Lý Thiên Vũ đạo vào trong, chạy thẳng tới ký túc xá nữ.

      Chu Tiểu Vân cầm cái túi bị Lý Thiên Vũ cầm trong tay: ” Tiểu Vân, tớ tiễn cậu lên lầu nhé!”

      Chu Tiểu Vân yên lặng gật gật đầu, dẫn Lý Thiên Vũ lên phòng.

      Cửa phòng 301 mở rộng, Tiền Đóa Đóa và Tưởng Tiêu Đan tới.

      Tưởng Tiêu Đan nhào đến ôm Chu Tiểu Vân cái chặt: “ lâu gặp, nhớ tớ ? Tớ nhớ cậu chết được!”

      Chu Tiểu Vân cười mắng tiếng “Buồn nôn”, sau đó bảo Lý Thiên Vũ để đồ của mình giường.

      Lúc này Lý Thiên Vũ phải ra về nhưng vừa nghĩ tới lần sau gặp lại biết là lúc nào, cất bước nổi. thầm nghĩ tranh thủ hai ngày nữa mới khai giảng chưa bận đến tìm Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn Lý Thiên Vũ cái: “Cậu đến chỗ Dương Phàm à?”

      Lý Thiên Vũ ngoài miệng đáp lời, vẫn dời bước.

      Chu Tiểu Vân lại : “Cậu tìm Dương Phàm , buổi tối chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm.”

      Lý Thiên Vũ đại hỉ: “Được được được, buổi tối tớ mời khách.” Sau đó liền vui sướng tìm Dương Phàm .

      Tưởng Tiêu Đan hâm mộ : “Tiểu Vân, hâm mộ cậu có bạn trai săn sóc như thế, đầu năm nay, muốn tìm bạn trai vừa ý chẳng dễ.”

      Chu Tiểu Vân phản bác —— bởi vì có phản bác cũng vô ích, mọi người sớm nhận định Lý Thiên Vũ là bạn trai . giải thích N lần cũng ai tin.

      Lý Thiên Vũ là người rất săn sóc?

      Chu Tiểu Vân mỉm cười.

      Chiều Bạn Lan thi xong môn cuối cùng. Chuẩn bị xõa thôi! Hura
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :