1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 267: Nghĩ thông suốt

      Edit: Minh Châu

      Beta: Tiểu Lan

      Chu Quốc Cường khoe khoang: “Nhìn , cả con cũng như vậy. Làm con hiếu thuận mua cho mẹ cái ti vi tính là gì.”

      Lúc này Triệu Ngọc Trân thể lên tiếng: “Tôi phải cho hiếu thuận, tối thiểu nên cho tôi biết trước tiếng chứ! Len lén mua sau này mới với tôi ý là chuyện xảy ra rồi hả.”

      Chu Tiểu Vân mới hiểu, mẹ tức giận là vì trước đó cha trước, tôn trọng mẹ!

      Chu Quốc Cường cuối cùng đuối lý, ông lẩm bẩm: “ phải sợ sợ với em em đồng ý nên mới tiên trảm hậu tấu!” Dùng đầu ngón chân cũng biết Triệu Ngọc Trân nhất định đồng ý.

      Triệu Ngọc Trân tai thính nghe được lời chồng lập tức phản bác: “ đừng có coi lòng dạ tôi như con gà, ai tôi chắc chắn đáp ứng. từ từ thương lượng chắc gì tôi đồng ý.”

      Chu Tiểu Vân viện cớ nịnh hót mẹ: “Cái này phải trách ba, thời gian này mẹ con đâu có nghĩ thấp quá? Với bà nội cho tới bây giờ chưa từng phản đối, cả tiền thuốc men nhà mình bỏ ra trước nhiều nhất mẹ cũng chưa lên tiếng! Con nghĩ, nếu trước đó ba với mẹ tiếng. Mẹ chắc chắn tức giận đúng ?” Triệu Ngọc Trân khỏi gật gật đầu.

      Chu Quốc Cường lúc này làm sao biết dụng ý của con , thấy con liên tục chớp mắt ra hiệu với mình. Trong lòng ông cười thầm con bé này nhanh trí, ngoài miệng ngoan ngoãn nhận lỗi.

      Triệu Ngọc Trân tức giận mấy ngày sớm tiêu tan gần hết, lại bị Chu Tiểu Vân và Chu Quốc Cường xướng hát đâu còn tức giận, sắc mặt bắt đầu hòa hoãn. Lại thấy chồng ân cần gắp miếng cánh gà mình thích bỏ vào bát, cuối cùng Triệu Ngọc Trân nở nụ cười tươi cười.

      Thấy cha mẹ lại hoà hảo, ba em chợt cảm thấy khí mát mẻ hẳn.

      Nhị Nha khoa trương hít sâu: “Oa, mấy ngày nay con bước đều chân tay dám thẳng lưng, tại rốt cuộc nhìn thấy ánh mặt trời!” Vẫn là người nhà hoà thuận mới tốt!

      Triệu Ngọc Trân cười mắng: “Con ấy, nha đầu chết tiệt kia tâm nhãn nhiều.”

      Sao Nhị Nha phải cẩn thận như thế? Chẳng phải sợ khi tốt bị lấy ra làm nơi trút giận à! Nếu đổi thành cẩu thả và biết nhìn sắc mặt như Đại Bảo ở nhà, chừng bị trút giận bao nhiêu lần!

      Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cùng cười.

      Chu Quốc Cường rèn sắt khi còn nóng : “Cái kia, hôm nay mẹ còn hỏi em, sao mấy ngày nay chưa thấy em, bà sợ hai vợ chồng mình cãi nhau, tức nên mới chịu đến chỗ bà. thấy nếu ngày mai em rảnh qua chỗ mẹ ngồi lúc !”

      Triệu Ngọc Trân lớn tình nguyện gật gật đầu, nghĩ thầm bà cụ đúng là khôn khéo, chú ý tới cả chi tiết này. Hai ngày nay trong lòng bà thoải mái muốn đến chỗ mẹ, mặt là tiếc tiền mua ti vi, về phương diện khác lại là muốn chuyện với chị dâu Thẩm Hoa Phượng, theo tính cách của chị ta chừng gì đó!

      Chuyện Triệu Ngọc Trân lo lắng cũng có lý, mấy em thấy Chu Quốc Cường mua ti vi có cảm giác gì, thế nhưng Thẩm Hoa Phượng và Tống Minh Lệ lại có.

      Tống Minh Lệ ở trước mặt Chu Quốc Dân nhíu mày: “Quốc Dân, xem Hai sao lại thầm cũng trước tiếng mua ti vi cho mẹ rồi? Đây chẳng phải khiến chúng ta khó coi à! Dù sao cũng nên là mấy em cùng góp tiền mua chứ!” Người ta chẳng phải nhà con thứ Ba trong thị trấn keo kiệt tiếc bỏ tiền?

      Chu Quốc Dân cảm giác đầu to ra, sao đàn bà cứ ở mấy việc lông gà vỏ tỏi này nọ dây dưa mãi chứ? Ba em ai có tiền ai tiêu nhiều cứ tiêu, cần tính toán chi li như thế!

      Lý do Thẩm Hoa Phượng tức giận càng nhiều, bà cụ ở nhà mình, mà chú Hai hé răng chuyển tivi sang đây. Người biết con trai thứ hiếu thuận, người biết còn mình ngược đãi bà cụ à?

      Thẩm Hoa Phượng ngừng cằn nhằn trước mặt Chu Quốc Phú: “Mẹ là, muốn xem ti vi cứ với em tiếng em chuyển tivi trong phòng cho bà là được, giờ khen ngược, để chú Hai làm người tốt, em đây cực cực khổ khổ cả ngày hầu hạ bà lại biến thành người xấu.”

      Phương pháp tốt nhất Chu Quốc Phú đối phó với Thẩm Hoa Phượng chính là mắt điếc tai ngơ, có lúc chiêu này dùng được có lúc tác dụng hoàn toàn ngược lại, chỉ nhìn cách đơn thuần xem mức độ vợ tức giận cỡ nào.

      Nếu phải chuyện gấp gáp, Thẩm Hoa Phượng thấy Chu Quốc Phú lên tiếng mặc bà quở trách trong lòng rất cao hứng, nhưng nếu như Thẩm Hoa Phượng cho rằng là chuyện lớn mà Chu Quốc Phú vẫn giả ngu bỏ ngoài tai lời bà càng nổi giận. Tình huống tại chính là loại thứ hai. Thẩm Hoa Phượng thấy Chu Quốc Phú lên tiếng oán giận càng ngày càng hăng say, lại hầu hạ bà cụ mệt thế nào khổ ra sao.

      Chu Quốc Phú nghe nổi nữa: “Quần áo của mẹ tôi chẳng phải đều do Út của bọn sang đây giặt à? Hằng ngày bà nấu cơm cho mẹ ăn còn mệt chỗ nào?”

      Thẩm Hoa Phượng bị cắt ngang sửng sốt, chợt bạo phát: “ ngày ba bữa cơm mệt người à? Buổi tối còn phải đun nước hầu mẹ rửa chân, sáng sớm đổ bô tiểu, việc này phải đều do tôi làm sao? Cả ngày tôi phải ở nhà, sợ mẹ có ai chăm sóc, dám đâu, mấy chuyện này sao ?”

      Chu Quốc Phú bại trận, dỗ ngon dỗ ngọt hồi vất vả mới trấn an được Thẩm Hoa Phượng kích động.

      Lúc Triệu Ngọc Trân đến thăm bà cụ, do có thừa tức giận Thẩm Hoa Phượng cố ý đến phòng bà nội vòng, (trong lời ) mặc giáp mang gậy khen ti vi mới mua mấy câu.

      Trong lòng đầy bụng oán khí Triệu Ngọc Trân bất động thanh sắc : “Quốc Cường nhà em quý ở chỗ lòng, việc này chưa thương lượng với đại ca tiếng tự ý làm chủ mua ti vi đến. Lúc ấy em , chị dâu nhất định oán giận , tiêu tiền tại sao thông tri cho người ta tiếng!”

      Vừa nghe Triệu Ngọc Trân nhắc đến tiền, Thẩm Hoa Phượng lập tức vòng vo đổi gió, cười trò chuyện với bà hai câu chạy ra ngoài.

      Triệu Ngọc Trân oán hận thầm nghĩ, đàn ông nhà mình thực là hảo tâm làm ra chuyện tốt, bỏ tiền còn bị người ta lạnh nhạt, cục tức này nghẹn ở cổ họng nuốt nuốt trôi được!

      Bà nội sát ngôn quan sắc cẩn thận : “Ngọc Trân à, có phải Quốc Cường trước đó với con tiếng mua ti vi đến ? Ai, đừng trách Quốc Cường, đều tại bà già này, cái gì buồn chán muốn xem ti vi …”

      Triệu Ngọc Trân cắt ngang lời hối hận của bà nội: “Mẹ, mẹ đừng đa tâm. Việc này Quốc Cường bàn với con rồi mới làm, mẹ cứ yên tâm xem tivi, cái khác mẹ đừng nghĩ nhiều. Con và Quốc Cường rất tốt, tức giận.” Triệu Ngọc Trân luôn miệng cam đoan bà nội mới yên lòng.

      Đúng lúc này Chu Phương đến, nhìn thấy Triệu Ngọc Trân liền khen : “Chị Hai, phải em khen trai mình, Hai đúng là người đàn ông tốt, đối xử với mẹ chê điểm nào. Có tấm gương như ấy, sau này Đại Bảo Tiểu Bảo nhà chị chẳng phải cũng tranh nhau hiếu thuận chị?”

      Triệu Ngọc Trân bị đùa nở nụ cười, Chu Phương vừa như thế, tâm tình nà khá hơn nhiều. việc chỉ nhìn cách đơn thuần bạn nghĩ thế nào, nếu là theo phương diện này đúng là phải chuyện xấu.

      Triệu Ngọc Trân nghĩ đến tương lai lúc mình già , Đại Bảo Tiểu Bảo tranh nhau hiếu thuận mình nở nụ cười.


      Chương 268: Đại Bảo xuống bếp ký

      [​IMG]

      Sau khi thi đấu xong, Đại Bảo được thả mấy ngày về nhà nghỉ ngơi, trạm dừng chân đầu tiên là chỗ trọ của Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo.

      người cậu luôn có chìa khóa, mở cửa vào phòng thấy hai em đều chưa về. Nhìn lại đồng hồ đeo tay, ừm, mới mười giờ thôi, chắc hai đứa học!

      Đại Bảo nghẹn đầy bụng lời muốn cho em trai em biết, tại phải ngồi đợi hai đứa về thực là sốt ruột chết được. Cậu đột nhiên nảy ra ý định, nghĩ thầm chi bằng nấu bữa trưa cho Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo kinh hỉ . Nghĩ đến cảnh tượng em kinh ngạc mở to mắt, Tiểu Bảo kinh hỉ trai em rất sùng bái ”, Đại Bảo tự tưởng tượng tự cười mình.

      Xuống lầu đến quầy thực phẩm dạo qua vòng, mua ít cải trắng và miến, trong phòng bếp vẫn còn thịt cần mua, lại mua ít thịt bò chín về cắt ra là ổn. Đại Bảo cầm túi thức ăn hưng phấn lên lầu, bên bận việc bên hồi tưởng lại các bước Chu Tiểu Vân nấu cơm.

      Gạo? Đơn giản, phải cho ít nước lã, dùng tay chà xát mấy lần à, cậu tùy tiện vo qua gạo rồi đổ nước. Nhưng, đổ bao nhiêu nước đây? Đại Bảo lo lắng, đúng là chưa bao giờ để ý lúc em cắm cơm đổ bao nhiêu nước vào nồi cơm điện.

      Nếu ? Đổ nhiều chút? Đại Bảo nghĩ thầm nhiều nước ít ra còn hơn đổ ít, nếu ít nước quá cơm chín sao? Ừm, vẫn nên đổ nhiều chút!

      Thịt bò à, dễ làm, dùng dao cắt thịt bò thành mấy miếng to xếp ra đĩa. Thịt chín để sẵn trong bát to, cậu nhanh tay nhanh chân rửa sạch nồi, cũng bỏ cải trắng vào nồi đảo qua chút mà trực tiếp cho cả thịt và cải vào, bật bếp đun.

      Được rồi, còn có miến, Đại Bảo bỏ bọc miến to vào nồi, phát nồi đủ chỗ lại ba chân bốn cẳng bỏ ra ít.

      chung, tình hình cực kỳ hỗn loạn!

      Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo trước sau về đến nhà, nhìn thấy Đại Bảo chuẩn bị sẵn cơm nước chờ hai người, nhịn được trợn mắt há hốc mồm, kỳ tích a! ngờ Đại Bảo cũng biết nấu cơm!

      Đại Bảo thấy dáng vẻ hai em kinh ngạc nảy sinh cảm giác thành công, cười hì hì kêu hai đứa qua đây chuẩn bị ăn cơm.

      Chu Tiểu Vân ôm thái độ quan vọng (cân nhắc, xem xét tình hình) vào bếp, thấy nguyên bản phòng bếp sạch ngăn nắp tại rối loạn, khỏi vỗ vỗ trán. Chịu đựng, chịu đựng, nằm trong dự đoán. Sao nước lại vung vãi đầy đất? Sao trong nước lại có lá? Sao mặt đất lại có bát vỡ? Sao bệ bếp ngổn ngang bừa bãi vậy?

      Vẻ mặt Đại Bảo vô tội giải thích: “Lúc rửa rau biết tại sao đổ nước rửa ra nhà, rau có nhiều lá ăn được nên để luôn trong nước. Lúc thái thịt chú ý đánh vỡ cái bát, còn bệ này à, hắc hắc, cũng biết tại sao lại thành như vậy.”

      Chu Tiểu Vân thở dài, tay chân nhanh nhẹn thu dọn.

      Tiểu Bảo vỗ vỗ vai Đại Bảo : “ trai, vẫn nên ít vào phòng bếp hơn!”

      Đại Bảo hắc hắc cười, ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn, hắc hắc!

      bàn bày đĩa thịt bò chén, bát thịt kho cải trắng, miến lớn và bát canh trứng cà chua.

      Đại Bảo vung tay gọi: “Nào, xới cơm, ăn cơm thôi!”

      Tiểu Bảo mở nồi cơm điện, nhíu mày: “, nấu món gì thế này!” Cơm ra cơm, cháo ra cháo, nửa sền sệt.

      Đại Bảo liếc mắt nhìn thè lưỡi, ôi, quá nhiều nước!

      Chấp nhận vậy, ăn tạm !

      Chu Tiểu Vân gắp miếng thịt bò, haha, miếng có thể cắt thành ba bốn miếng . Hai người Đại Bảo Tiểu Bảo đều để ý, thẳng ăn như thế thích hơn.

      Miến cho vào quá sớm nát nhừ, vừa gắp vỡ vụn. Đại Bảo lanh trí vào bếp lấy ra ba thìa mỗi người cái, múc ăn là được thôi!

      Mấy tảng thịt khô Chu Tiểu Vân mang đến chuẩn bị ăn làm thịt kho tàu bị Đại Bảo dùng hết, cả bát đầy toàn thịt! Thôi đừng nữa, cố chịu ăn !

      Tiểu Bảo khách khí vừa ăn vừa phê bình: Canh cà chua quá mặn, cải trắng còn chưa rửa!

      Đại Bảo xấu hổ có chỗ chui, cố lên mặt: “ nấu cho em ăn còn chê này chê nọ.” Đúng là thằng nhóc khiến người ta ghét!

      Chu Tiểu Vân trấn an Đại Bảo: “ chưa bao giờ xuống bếp nấu cơm, hôm nay là phá lệ. Tiểu Bảo, đừng chê bai nữa, ăn mau ! Chị cảm thấy Đại Bảo hôm nay làm quá tệ, ví dụ như…” Khen cái gì được đây, cơm được thể giơ lên, thịt bò thái vuông tròn chỉ thể dùng chữ —— dày, canh cà chua mặn thể nhập miệng. Đúng là tìm ra cái gì khen được.

      Nhìn mặt Đại Bảo tràn đầy chờ mong, Chu Tiểu Vân vất vả nặn ra câu: “Thịt kho cải trắng này rất tốt.”

      Đại Bảo hài lòng cười, đứa trẻ đơn thuần! Lời dối ràng thế này cũng cho là

      Tiểu Bảo nể mặt cười ha ha, thịt này là trước đó chị nướng qua đặt trong bếp, nếu để Đại Bảo tự mình nướng thịt cậu dám ăn.

      Đại Bảo lập tức tuyên bố tin vui của mình: “ tham gia thi đấu hai hạng mục: chạy nhanh trăm mét và bốn trăm mét tiếp sức, trăm mét đứng thứ nhất, thi tiếp sức đứng thứ hai.”

      Chu Tiểu Vân nghe xong mừng rỡ vô cùng, vội vàng chúc mừng Đại Bảo, đây đúng là tin vui lớn!

      Tiểu Bảo cười hì hì: “ trai, sau này có cơ hội làm vận động viên chuyên nghiệp , em thấy tư chất của làm vận động điền kinh viên đáng tiếc.”

      Đại Bảo nhún nhún vai : ‘Nghe lần này thi đấu xong đội điền kinh của tỉnh chọn ra hai người, nghĩ vẫn có cơ hội! Coi như nắm chắc vào đội điền kinh của tỉnh, đội huấn luyện điền kinh thành phố sớm với hiệu trưởng trường bọn muốn chiêu mộ vào đó. Yên tâm , người tài giỏi giống như đây đến đâu chẳng bị giành giật, nửa năm nữa có thể tốt nghiệp, đến lúc đó nhất định có chỗ tốt để .”

      Đại Bảo giả vờ quan tâm lộ tin vui này ra, kỳ thực trong lòng sớm đắc ý, mong đợi em trai em khen mình mấy câu! Kết quả đương nhiên làm cậu thất vọng, Chu Tiểu Vân nghe xong vui mừng đến độ chảy ra nước mắt.

      Đại Bảo vừa thấy em chảy nước mắt liền luống cuống: “Đại Nha, vui vẻ sao em lại rơi nước mắt?” Con kì lạ, lúc thương tâm khóc, lúc hài lòng cũng muốn khóc.

      Chu Tiểu Vân lau nước mắt: “ sao, chỉ là em quá vui mừng.”

      Quá vui mừng khi nhìn thấy Đại Bảo mỗi ngày trở nên ưu tú, quá vui mừng nhìn thấy ấy tự tin mình là nhân tài. Quá vui mừng nhìn thấy ấy từng bước đến tương lai sáng lạn…

      Trong lòng Chu Tiểu Vân cảm khái thực thể ra miệng, chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác vui sướng và cực kỳ cảm động, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Tiểu Bảo cũng rất cao hứng vì trai, cậu huých Đại Bảo: “ được đấy, trai, nhìn trong mấy em nhà chúng ta, trở thành người đầu tiên nổi tiếng. Sau này em phải lấy trở thành mục tiêu phấn đấu.”

      Đối với Đại Bảo mà , đây là lời khen ngợi cao nhất. Người lời này là Chu Tiểu Vân thôi có thể lý giải, nếu là Nhị Nha đó là đương nhiên lúc nghe được chuẩn bị móc tiền, còn Tiểu Bảo như đốt pháo chúc mừng vậy.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 269: Nhị Nha buồn rầu

      [​IMG]

      Đại Bảo ở trong thị trấn đợi ngày, tối ngủ tất nhiên ngủ cùng giường với Tiểu Bảo.

      Tiểu Bảo ngại Đại Bảo ngáy to nhiều muốn ngủ cùng Chu Tiểu Vân, bị kiên quyết ngăn cản.

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm sau này vẫn nên kiêng kị chút tốt hơn, mấy ngày nữa mình mười sáu tuổi. Mọi người đều mười sáu tuổi là tuổi dậy, là giây phút đẹp nhất của thiếu nữ sắp bước qua tuổi trưởng thành, đại biểu cho thiếu nữ ấy lớn, nếu vẫn thân thiết như thế với Tiểu Bảo có vẻ ổn!

      Vẻ mặt Tiểu Bảo ỉu xìu, ôm gối lại chen chúc cùng giường với Đại Bảo, bị tiếng ngáy o o của làm cho ngủ được. Đầu tiên cậu dùng giấy vệ sinh vo thành cục tròn nhé vào lỗ mũi ấy, tiếng hành quân khò khò im lặng được lúc. lúc cậu đắc ý chuẩn bị vào giấc ngủ ngọt ngào, ngờ tiếng ngáy càng kinh thiên động địa hơn lại phát ra từ trong miệng ấy.

      Nhìn Đại Bảo há to mồm ngáy, bực mình Tiểu Bảo oán hận thấp giọng mắng: “Nhìn sau này có nào chịu được tiếng ngáy của , làm vợ .”

      nghĩ ra cách nào khác, Tiểu Bảo đành phải tìm bông nhét vào tai mình, cuối cùng cũng yên tĩnh được chút để ngủ.

      Ngày hôm sau, Chu Tiểu Vân thức dậy nửa ngày cũng thấy Tiểu Bảo rời giường đành phải vào trong phòng Tiểu Bảo gọi cậu tiếng, kêu hai tiếng Tiểu Bảo hoàn toàn có phản ứng. Chu Tiểu Vân cảm thấy kỳ quái đẩy Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, rời giường.”

      Còn buồn ngủ Tiểu Bảo mở to mắt lấy bông trong tai ra, sau đó ngáp cái hỏi: “Chị, sao chị dậy sớm vậy?”

      Chu Tiểu Vân vừa bực mình vừa buồn cười: “Còn sớm à, giờ sáu giờ rưỡi rồi, lúc nữa phải học.”

      Tiểu Bảo quá sợ hãi, lấy tốc độ cực nhanh trước nay chưa từng có từ giường nhảy xuống, mau chóng mặc quần áo rửa mặt, xuống dưới lầu mua hai bánh bao vừa vừa ăn, đến trước cổng trường vừa vặn ăn xong.

      Chu Tiểu Vân giống em, vừa vừa ăn, nuốt miếng cuối cùng đến trường.

      Cuộc sống học tập bận rộn lại bắt đầu!

      Đại Bảo ngủ thẳng đến mười giờ mới bò dậy, mặc quần áo tử tế xong chuẩn bị về quê, để lại tờ giấy bàn yên ổn ngồi xe trở về. Lúc về đến nhà trong nhà bóng người cửa lớn khóa chặt, Đại Bảo đến chợ chính. Quả nhiên, ba mẹ đều ở đây cả!

      Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân thấy con trai về đều vô cùng vui vẻ, tính ra Đại Bảo gần tháng chưa về nhà.

      Triệu Ngọc Trân thấy Đại Bảo đen chút, gầy chút thương lắm, quyết định mua ít đồ ăn ngon cho con trai bồi bổ.

      Đại Bảo vừa nghe ăn ngon cảm thấy bụng bắt đầu kêu “ục ục”, đến giờ mình còn chưa ăn gì!

      Triệu Ngọc Trân bảo chồng trông sạp còn mình chạy ra cửa hàng bánh ngọt bên ngoài chợ mua ít bánh ngọt và bánh mì, để Đại Bảo ăn tạm trước.

      Đại Bảo ăn hết cái này đến cái kia, gió cuốn mây tan a, trách được có câu bán tên đầy tớ ăn khoẻ khiến ông đây nghèo, lời này sai chút nào.

      Buổi trưa Triệu Ngọc Trân đặc biệt làm mấy món Đại Bảo thích ăn, liên tục gắp thức ăn vào bát con, thẳng đến khi trong bát cao như núi để được nữa mới thôi.

      Nhị Nha chua chua : “Mỗi lần đại ca trở về làm món đại ca thích ăn, chị về làm món chị thích ăn, cho tới lúc này mẹ chưa bao giờ làm món con thích ăn cả!” thế, Nhị Nha ăn chậm chút nào. Tốc độ hạ đũa chả chậm hơn Đại Bảo bao nhiêu.

      Triệu Ngọc Trân nghe xong lời này ngừng cười: “Con bé chết tiệt này chỉ mò, mấy năm nay chị con ở nhà chỉ có mình con, chẳng phải vẫn theo khẩu vị của con à? Chỉ đến chủ nhật hoặc nghỉ lễ mới làm thêm món cho các chị, mà con vẫn tha!” Con bé lòng dạ hẹp hòi này.

      Đại Bảo cũng cười : “Cẩn thận sau này ăn thành mập nhé, nên thon thả như chị em mới đẹp.”

      Câu này có thể đâm trúng chỗ đau của Nhị Nha, trước đây cảm giác mình béo, thế nhưng lên lớp năm bắt đầu phát mình phát triển thành con nhóc béo, cằm dần dần đầy lên. Khiến Nhị Nha khó xử.

      Ăn ít ? Thế nhưng, nhiều đồ ăn vặt ngon như vậy bỏ bớt loại nào cũng tiếc! Khi tới bữa ăn chính mẹ Triệu Ngọc Trân thường làm món ngon hoa mỹ rằng để Nhị Nha ăn nhiều tốt cho cơ thể, Nhị Nha chờ ăn đến lúc bụng tròn vo mới nhớ ra mình dần dần béo phì.

      Khiến Nhị Nha chịu nổi là có lần Triệu Ngọc Trân dẫn chợ. Ở chợ nhìn trúng cái quần bó rất đẹp. Mẹ đồng ý mua, mừng như điên vào thử mới phát kéo tới đùi lên được nữa.

      Nhị Nha ủ rũ từ chợ quay về, liên tiếp mấy ngày tâm tình vẫn phiền muộn.

      Triệu Ngọc Trân hiểu tâm lý thích đẹp của con , coi việc này như chuyện cười cho Chu Quốc Cường nghe, Chu Quốc Cường cũng cười ha ha, chỉ cảm thấy con út vô cùng đáng .

      Từ trước đến nay ở trong lớp Nhị Nha là học trò cưng của giáo viên, hé ra cái miệng ngọt cộng thêm gương mặt xinh xắn khiến luôn thảo được niềm vui của thầy . Trong các bạn học cũng có nhân khí nhất định, cuối cùng năm lớp năm được như nguyện làm tới chức lớp trưởng.

      Trong lớp có mấy nam sinh nghịch ngợm phục trong giờ học thường gọi “Con nhóc béo” .

      Nhị Nha hận nghiến răng nghiến lợi, chỗ nào béo hả, chẳng qua so với bé bình thường mập hơn xíu thôi, vẫn là tiểu nữ sinh đáng dễ thương! Sao có thể gọi người ta là con nhóc béo chứ…

      tại lại bị Đại Bảo nhắc đến chỗ đau, tâm trạng Nhị Nha lập tức chuyển u, môi bĩu lên.

      Đại Bảo chưa cảm giác được lời mình làm lòng tự trọng nho của Nhị Nha bị thương, còn : “Nhị Nha, nhớ năm ngoái em còn chưa mập vậy đâu, có phải năm nay ăn nhiều đồ ăn vặt quá . này, em nên ăn ít chút, con và con trai giống nhau. Con trai béo tí sao, con béo đẹp.”

      Nhị Nha nghiến răng nghiến lợi : “Em có chỗ nào béo hả!”

      thể Đại Bảo biết nhìn sắc mặt, thực nghiên cứu khuôn mặt nhắn của Nhị Nha, sau đó nghiêm trang : “Ừm, chính là khuôn mặt có nhiều thịt chút, cằm có vẻ hơi tròn, người mặc nhiều quần áo nên nhìn được.”

      Mặt Nhị Nha lúc trắng lúc xanh, lôi ra tuyệt chiêu chuyên đối phó với Đại Bảo cứ rắc muối lên miệng vết thương của .

      Oa…

      Đột nhiên oà khóc Nhị Nha khiến mọi người giật nảy mình, Chu Quốc Cường vội vàng hỏi: “ ăn cơm làm chi khóc a!”

      Nhị Nha nghẹn ngào bụm mặt: “Đại ca… Đại ca…”

      Chu Quốc Cường nghe xong nửa ngày chưa nghe ra Nhị Nha cái gì, kiên nhẫn ông lập tức chỉ đầu thương nhắm ngay vào Đại Bảo vô tội: “Đại Bảo, có phải con lại bắt nạt em ?”

      Cái gì gọi là “Lại”?

      Cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ bắt nạt em ấy nhá, bị con quỷ nghịch ngợm Nhị Nha bắt nạt sai. Từ trước đến nay chỉ động thủ động não Đại Bảo đâu phải là đối thủ của em trai em —— trong tình huống động thủ chỉ có Đại Bảo bị bắt nạt!

      Bị cha mắng trận Đại Bảo cúi đầu, ai thán: Vì sao bị thương luôn là mình hả?

      Nhị Nha gào khan lúc hề thấy có nước mắt, nhanh như chớp ti tí nhìn qua kẽ tay ra bên ngoài, thấy Đại Bảo bị mắng mặt mũi bầm dập cực kì vui.

      Hừ, cho dám em béo!

      Chương 270: Nhị Nha ăn uống điều độ ký

      [​IMG]

      Chủ nhật Chu Tiểu Vân về nhà cảm giác rất kỳ lạ, sao ánh mắt sốt ruột của Nhị Nha cứ nhìn tới nhìn lui người mình, ánh mắt kiểu nghiên cứu này làm cho người ta sởn tóc gáy.

      Trước khi Nhị Nha nhào lên muốn sờ sờ mình, Chu Tiểu Vân rốt cuộc thể nhịn được nữa mở miệng hỏi: “Nhị Nha, sao em cứ nhìn chị như thế?”

      Nhị Nha bĩu bĩu môi: “Em chỉ muốn nhìn chị chút vì sao vẫn thon thả như thế vậy? trai giễu cợt em là con nhóc béo!” Tinh tế quan sát, Nhị Nha phát lời trai đúng là sai. Cao cao thon thả chị vừa đẹp lại có khí chất, mình nóng ruột thấp thấp tròn tròn đứng bên cạnh buồn bã thất sắc, nghĩ tới đây tâm tình Nhị Nha lại tụt dốc.

      Chu Tiểu Vân bật cười, nhìn kỹ mặt Nhị Nha, ừm, hình như gần đây thực tròn hơn. Nhưng, còn cách béo đoạn! Ở trong mắt Chu Tiểu Vân, em châu tròn ngọc sáng đáng !

      Nhị Nha được khen mặt mày rạng rỡ, trong mấy em Chu Tiểu Vân chuyện có độ tin cậy cao nhất, lời này nếu là Nhị Nha tự ra sợ rằng cũng tin tưởng. Lời này do chị Chu Tiểu Vân á, hiệu quả khác hẳn.

      Tiểu Bảo chuyện gì nghiêm túc qua đây, nhìn Chu Tiểu Vân và Nhị Nha ở bên thầm, chen miệng vào: “Chị, chị và em thầm gì đó! Haha, Nhị Nha, dạo này có phải em ăn nhiều quá , ở nhà mẹ làm nhiều món ngon cho em ăn hả, nhìn khuôn mặt nhắn này tròn…”

      Chu Tiểu Vân ra sức ho.

      Đúng lúc tiếp thu được tín hiệu đương nhiên Tiểu Bảo giống Đại Bảo có mắt, lập tức cứng rắn chuyển lời định vòng vo qua: “… Ừm, tỉ mỉ nhìn kĩ, phải rất tròn! So với Phùng Thiết Trụ thôn mình còn kém xa.”

      Lấy ai làm ví dụ tốt, mà lại chọn nổi danh béo mập Phùng Thiết Trụ, Phùng Thiết Trụ là mặt tròn tiêu chuẩn, nhìn xa tựa như cái đĩa tròn vậy.

      Nhị Nha bẹp bẹp miệng mếu máo rất có dáng vẻ sắp khóc nhè tại chỗ.

      Chu Tiểu Vân thở dài, ôm Nhị Nha vài trong phòng, chuẩn bị khuyên bảo con bé. nháy mắt ra hiệu bảo Tiểu Bảo thò đầu ra nhìn và Đại Bảo cách xa chút, xem như nhận thức . Hai em đều có sở trường đổ thêm dầu vào lửa, đừng để rất tốt lại bị hai người bọn họ trộn lẫn.

      “Nhị Nha, đừng khóc nữa, nghe chị này. Con muốn đẹp là đúng, có nữ sinh nào thích mặc đẹp, trang điểm đẹp, lớn lên xinh xắn chứ. Nhưng thích chưng diện cũng nên có mức độ, thể quá phận. Giống như em vậy, vì béo chút gầy chút mà ở chỗ này rơi nước mắt cũng là quá mức. Nghe chị , lau nước mắt !”

      Chu Tiểu Vân dịu dàng nửa ngày, cuối cùng Nhị Nha lau sạch nước mắt.

      Chu Tiểu Vân lại tiếp: “Nữ sinh xuất sắc thực nên có nội hàm, tu dưỡng, có khí chất, chừa ra gương mặt xinh đẹp có ích gì, chẳng lẽ con người có thể trẻ tuổi đẹp mãi cả đời già sao? Sau này nhớ phải đọc sách chăm học tập hơn, có học vấn có tri thức mới là vẻ đẹp chân chính. Từ trong ra ngoài luôn tản mát ra ánh sáng.”

      Chu Tiểu Vân tận tình khuyên bảo cuối cùng cũng có giọt tác dụng, Nhị Nha chần chừ hỏi: “Chị, lời chị dường như em nghe hiểu lại giống như hiểu. Ý của chị là liên quan đến béo chút hay gầy chút, con phải chăm chỉ học tập tăng thêm tu dưỡng mới tốt đúng ?”

      Chu Tiểu Vân cười ôm Nhị Nha, bé băng tuyết thông minh, sau này lớn lên biết thông minh đến mức nào nữa!

      Dưới khuyên bảo của chị, cuối cùng Nhị Nha cũng tạm thời gác lại vấn đề phiền lòng này. Nhị Nha bé lần đầu tiên liên hệ giữa khiếu thẩm mỹ và nhân sinh quan.

      Chị có điểm thâm ảo, thể hiểu hết, hi vọng sau này lớn lên cũng có thể biến thành nữ sinh như lời chị ! Nhưng, Nhị Nha vẫn rất hâm mộ chị Chu Tiểu Vân.

      Cánh tay dài , chân thon dài, cằm trái xoan, bụng bẹp bẹp, dễ nhìn —— Khi hai chị em vào nhà tắm, Nhị Nha lại quan sát kĩ chút chút, ha hả!

      Mặc dù quyết định làm nữ sinh có nội hàm như lời chị nhưng, Nhị Nha còn hy vọng mình gầy tí. lén cho rằng, nếu chú trọng cả vẻ bên ngoài và nội hàm, chẳng phải vẹn toàn đôi bên?

      dám cho bất kì ai, Nhị Nha bắt đầu ăn uống điều độ rất vất vả.

      Đối với Nhị Nha mà , chuyện này thực là vô cùng thống khổ. Nhìn Triệu Ngọc Trân cố ý làm thịt viên rán tươi mới xốp giòn, thèm đến mức nước bọt đều chảy ra, nhìn Đại Bảo nghỉ ở nhà miếng ăn viên cực kỳ vui vẻ, ý chí của lại từ từ dao động.

      Hay là, cứ ăn hôm nay, việc ăn uống điều độ ngày mai lại ?

      trai chị học cả, ở nhà chỉ còn lại mình Nhị Nha. Mỗi lần Triệu Ngọc Trân chợ quên mua mấy món đồ ăn vặt ngon ở chợ mang về.

      “Nhị Nha, mẹ mua đậu phộng đường con thích ăn nhất này…”

      “Nhị Nha, bánh gạo này ăn được , còn nóng hổi đấy, nhanh đến ăn…”

      “Nhị Nha, mau đến xem hôm nay mẹ mua cho con món gì ngon này…”

      … …

      Cái gọi là ngày mai làm, ngày mai sao mà lâu đến quá. Nhị Nha luôn giãy giụa do dự giữa đồ ăn ngon và trở nên thon thả. Mỗi khi đồ ăn thắng lợi bé ăn ngấu nghiến, trong lòng chung quy vẫn xẹt qua ý nghĩ thế này: bắt đầu từ ngày mai nhất định phải khắc chế, thể lại ăn như thế …

      Từ từ vào tháng chạp, trong chờ đợi của bọn năm mới đến rất nhanh.

      Trong nhà đương nhiên thiếu đồ ăn ngon, ngày ba bữa buổi trưa buổi tối đầy thịt cá , bình thường đồ ăn vặt cũng ngừng. Chu Quốc Cường bàn tay to bỏ tiền cho Đại Bảo Chu Tiểu Vân ra siêu thị đường cái mua hai gói to đồ ăn vặt để bọn Tết đến ăn thoả thích.

      Hạt dưa, kẹo những thứ này đều là vật bình thường kỳ lạ, còn có thịt bò khô, kẹo đường hình con thỏ màu trắng nhân hạt thông, bánh bích quy, bánh ngọt này đó bình thường rất ít được ăn. Nhị Nha bên đấu tranh trong lòng bên hung hăng nhét vào túi.

      Miệng dừng Nhị Nha vừa ăn vừa sám hối trong lòng, thực là đau khổ a!

      Di? Túi màu sắc rực rỡ này là cái gì? Khoai tây chiên? Em thích ăn em thích ăn để lại hết cho em! Em nhất, cho trai chị cướp của em…

      Kết quả là mặt Nhị Nha lại tròn thêm, bụng nhô ra.

      Sang năm mới, Triệu Ngọc Trân mang Nhị Nha tắm, liếc mắt liền phát Nhị Nha lại béo lên. sao, ở trong mắt cha mẹ, vĩnh viễn chê con béo. Ở trong mắt Triệu Ngọc Trân, dáng vẻ này của Nhị Nha rất khỏe mạnh đáng đấy.

      Vì thế Triệu Ngọc Trân lòng khen: “Nhị Nha, con như bây giờ vừa đúng, trông khuôn mặt nhắn này tròn tròn rất dễ coi! Chị con Hai đều giống như con vậy mới đẹp!”

      Nhị Nha gì, trong lòng máu!

      Tại sao lại béo lên! Ngay cả mẹ cũng bắt đầu mặt mình tròn tròn, cần nhéo…
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 271: Kì thi toàn quốc tới (1)

      Edit: Sony Max

      Beta: Tiểu Lan

      [​IMG]

      Học kỳ mới bắt đầu lâu, tới kì thi quan trọng nhất của lớp mười cấp ba: Kì thi toàn quốc. biết tại sao kì thi toàn quốc kiểu này vẫn có thể tiếp tục kéo dài, học sinh đủ tư cách thi toàn quốc cũng có quyền lợi dự thi vào trường cao đẳng.

      Đây chẳng phải là loại kì thị đối với học sinh có thành tích kém sao? Dựa vào đâu mà đến trường cao đẳng cũng cho người ta dự thi? Có phải là quá tàn nhẫn ?

      Mệt mỏi vất vả đọc sách nhiều năm, cuối cùng ở giai đoạn chạy nước rút lại bắt người ta rời khỏi cuộc thi, đây chính là chuyện rất vô nhân đạo.

      Mà cố tình quy định này lại được công khai, hơn nữa giáo viên ở trong lớp động tẹo lại mang cuộc thi toàn quốc này ra hù dọa học sinh: Cái gì mà nếu như em vượt qua kì thi toàn quốc cứ chờ mà lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học rồi về nhà , kiểu này luôn treo ở cửa miệng của giáo viên lớp mười .

      Có lẽ các thầy đều có ý tốt mong muốn học sinh nghiêm túc học tập trước kì thi, chỉ là thể nghi ngờ khiến tinh thần các học sinh căng thẳng hơn. Cho dù số học sinh có thành tích tốt nắm chắc trong lòng cũng nhịn được gõ lên hồi chuông lớn.

      Ngàn vạn lần thể thi trượt, phải có ví dụ. Nghe năm ngoái có học sinh, bình thường thành tích tương đối khá, đến khi thi phát huy thất thường nên qua được kì thi toàn quốc.

      Tên học sinh đen đủi kia rơi vào đường cùng phải chuyển trường, bắt đầu học lại từ lớp mười, khiến người ta than thở mãi thôi. Vì thế, gần đây trong lớp người người cảm thấy bất an, chưa bao giờ bầu khí học tập nặng nề như vậy cũng hợp tình hợp lý thôi.

      Cả ngày đầu cúi quá thấp, cổ vô cùng khó chịu, Chu Tiểu Vân thở dài để bút xuống lắc lắc cổ, dùng tay ấn ấn cổ mấy cái. bàn tay khác thay thế tay , Chu Tiểu Vân cần nhìn cũng biết là Lưu Lộ. Cũng quay đầu lại cảm ơn: “Cám ơn nhiều nhé. Lưu Lộ đại tỷ.”

      Lưu Lộ cười : “Vì ngài phục vụ là vinh hạnh của tiểu nhân, nếu Chu đại mỹ nữ ở trong lớp hô to tiếng “Cổ mình đau quá” biết có bao nhiêu người đến tranh nhau phục vụ cho ngài, sao có thể đến phiên tiểu nhân.”

      Chu Tiểu Vân bị chọc bật cười. Lưu Lộ này, luôn chuyện phóng đại .

      Thiệu Sắc Vi ở bên cạnh liếc nhìn Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ vui tươi hớn hở cười đùa, nghĩ thầm hai người này bây giờ còn có tâm tình giỡn thực là kỳ quái, đây chính là thời khắc quan trọng. Hai ngày nữa là đến kì thi toàn quốc rồi!

      Giờ tự học sáng sớm bị các giáo viên chiếm giữ, giáo viên này vừa ra khỏi cửa giáo viên khác bước vào, khiến Chu Tiểu Vân cảm thấy lạ. Nghĩ thầm các thầy chắc thảo luận trước văn phòng rồi, muốn bỏ phí phút nào!

      Lôi Hoành Tường giỏi nhất là gây náo nhiệt, đầu tiên làm bài thơ đại, ở trong lớp cao giọng đọc diễn cảm: A! (tác giả: biết tại sao, thơ đại đều thích lấy “A” làm mở đầu, có lẽ là muốn biểu đạt tâm tình!)

      “A! Kì thi toàn quốc lớp mười , tôi mười tám tuổi nó lặng yên tới, mang đến biết bao nhiêu phiền não. Tôi muốn đánh bại nó, để nó nhìn tôi nhấc cao chân mạnh mẽ tiến vào cánh cửa đại học!”

      Hay! ít học sinh vỗ tay ầm ĩ.

      tại An Vĩnh Kiện và Lôi Hoành Tường ngồi cùng bàn, bị mấy câu thơ giống thơ, từ giống từ của Lôi Hoành Tường chọc đến bật cười. Trịnh Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu nhìn, cười cười rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

      Cao Tùng Soái có tâm trạng nhất, đành cười cái, mặt ủ mày chau với Lôi Hoành Tường: “Cậu thi toàn quốc xong mạnh mẽ tiến vào cánh cửa đại học, nhưng tớ lại có khả năng bị kì thi toàn quốc kia đè phát bẹp luôn!”

      Học sinh nam nữ trong lớp đều cười vang, chuyện khiến người khác thích Cổ Hạo dương quái khí bảo: “ vấn đề gì, ba cậu có bản lĩnh như vậy, chuẩn bị cho cậu vào đại học cũng thành vấn đề.” Nhắm thẳng vào chuyện Cao Tùng Soái cấp cấp hai đều cửa sau vào.

      Cao Tùng Soái đáp lại: “Ba tớ cũng như vậy, đến lúc đó cho tớ học trường đại học dân lập, nhưng nếu như tớ thi qua kì toàn quốc chẳng phải là quá khó coi.” ra vấn đề cần quan tâm nhất chính là thể diện!

      Mặc dù Lý Thiên Vũ và Cao Tùng Soái cãi nhau ầm ĩ lúc nào yên tĩnh, nhưng thấy Cổ Hạo Cao Tùng Soái như vậy, trong lòng Lý Thiên Vũ có chút thoải mái. Đương nhiên chuyện Cao Tùng Soái cửa sau là , nhưng Cổ Hạo lại như thế trước mặt bạn học cả lớp rất quá đáng.

      Tục ngữ “người muốn mặt, cây muốn da” đâm thẳng vào chỗ đau của người ta cũng quá “Cái kia”. Lý Thiên Vũ trượng nghĩa giúp Cao Tùng Soái phen: “Đừng có lòng tin với bản thân mình như vậy, nghe thi toàn quốc chỉ là thi chút về kiến thức cơ bản rất dễ thông qua, số người vượt qua cũng phải 90%! Tớ tin cậu nhất định có thể qua được.”

      Cao Tùng Soái và Lý Thiên Vũ giả vờ giả vịt bắt tay nhau, cùng nhau cố gắng.

      Cổ Hạo phí công làm vợ lẽ cảm thấy mất mặt, hậm hực ngồi xuống. ta muốn xảy ra xung đột với Lý Thiên Vũ. Tuy trong lớp thành tích của Lý Thiên Vũ cao thế nhưng nhân duyên lại khá tốt, đáng nhất là đội bóng rổ của trường, có ít em tốt đấy! Tốt hơn hết nên chuốc lấy phiền phức.

      Lúc Diệp vào lớp cầm theo mấy phong thư, ràng Chu Tiểu Vân lại có thư. Chu Tiểu Vân nhận được bức màu xanh, cái tên quen thuộc đập vào mắt. ra thư gửi từ trường bưu điện của Lâm Ba!

      Trong hai năm qua, Lâm Ba vẫn gửi thư qua đây, đương nhiên phải quá nhiều, khoảng hai tháng gửi phong. Trong thư chủ yếu chút về cuộc sống các kiểu, chuyện khác.

      Chu Tiểu Vân có lúc hồi có lúc , mơ hồ cảm giác được Lâm Ba có tình cảm với mình nhiều hơn trước. Nếu mỗi phong thư đều hồi , sợ Lâm Ba loại ảo giác, lại càng sợ cậu ta gửi thư đến tới chuyện nên . hồi lại, tốt xấu gì cũng là bạn từ hồi cấp hai lại ngồi cùng bàn ba năm, hồi lại quá vô tâm. Vẫn là khoảng năm ba phong thư hồi lại bức thể ý tứ.

      Lưu Lộ bát quái cười trộm vỗ vai Chu Tiểu Vân: “Lại là bạn học cũ gửi thư tới!”

      Chu Tiểu Vân vốn muốn giải thích hai câu lại thấy tai Sở Đình Đình dựng thẳng lên chờ nghe lập tức ngậm miệng, nếu để Sở Đình Đình nghe được cái gì tương đương với bạn học cả lớp đều biết.

      có hứng thú lan truyền chuyện riêng của mình. Nháy mắt ám chỉ sau lưng mình cho Lưu Lộ nhìn, rồi quay đầu làm bài thi.

      Sở Đình Đình nghe được gì thất vọng thở dài, cuộc sống học sinh lớp mười khô khan như vậy nếu có tin hot cho cả lớp giải trí có phải tốt .

      Mắt vừa chuyển Sở Đình Đình có chủ ý chuẩn bị lúc rảnh rỗi tìm Lưu Lộ hỏi thăm ít nội tình. Đương nhiên phải thừa dịp Chu Tiểu Vân có ở trong lớp…

      Sở Đình Đình vừa đọc sách vừa liếc trộm động tĩnh của Chu Tiểu Vân, nhân lúc đứng dậy vệ sinh, Sở Đình Đình cuối cùng bắt được cơ hội.

      “Hi, Lưu Lộ, cậu với Chu Tiểu Vân là bạn cùng lớp từ cấp hai đúng , cậu có biết thư của Chu Tiểu Vân là ai gửi tới ?” Sở Đình Đình khai thác Lưu Lộ. Đương nhiên Lưu Lộ biết bạn cùng lớp Sở Đình Đình này là nhân vật như thế nào, có hỏi kiểu gì cũng để lộ.

      Sở Đình Đình chưa từ bỏ ý định, nghĩ rằng ở cấp hai Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân cũng học cùng lớp, chưa biết chừng cậu ta biết! Tràn đầy lòng hiếu kì, kiềm chế được quay đầu xuống bàn Lý Thiên Vũ hỏi thăm.

      Học kì mới bắt đầu Lý Thiên Vũ và Cao Tùng Soái đều đồng loạt có thành tích tốt. Đương nhiên là do hai người tiến bộ ít. Người luôn chiếm giữ vị trí số đếm ngược – Cao Tùng Soái cuối cùng phải đội sổ, Lý Thiên Vũ cũng đạt được vị trí hai mươi trong lớp, Diệp lập tức cho hai người cùng ngồi lên phía .

      Nàng Sony dạo này cũng bận quá http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif((

      Sở Đình Đình bà tám quá thể

      Chương 272: Kì thi toàn quốc tới (2)


      Edit: Sony Max

      Beta: Tiểu Lan

      [​IMG]

      Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân lại nhận được thư của Lâm Ba gửi mặt đen lại, nghĩ thầm thằng nhóc này rồi còn viết thư đến làm chi? tháng phong, thời gian còn rất chuẩn, cậu sớm vừa mắt, cách nào tưởng tượng nổi, nghẹn bụng khó chịu có chỗ phát ra.

      Trùng hợp có người đưa tới cửa giúp cậu trút giận. Lý Thiên Vũ xị mặt, lạnh lùng : “Rảnh rỗi quá mang bài tập thầy giao ra làm, đừng cố tình hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác. Nhàm chán quá có chuyện gì để hả?”

      Đụng phải đống bụi, Sở Đình Đình rất chán nản, thế nào mình cũng là bạn nữ tướng mạo xinh đẹp, thành tích lại tốt —— đây là Sở Đình Đình tự nhận, cái tên Lý Thiên Vũ này quá nể mặt, đâu có ai chuyện với bạn nữ như thế!

      Từ trước đến nay trong lòng Sở Đình Đình chịu đựng nổi giữ kín chuyện gì, trở lại ký túc xá lải nhải kể lại chuyện này cho Thiệu Sắc Vi.

      chuẩn mang phích lấy nước, Thiệu Sắc Vi nghe thấy tên của Lý Thiên Vũ tay hơi khựng lại chút, dường như trong lòng có góc nào đó lay động. Thiệu Sắc Vi an ủi Sở Đình Đình hai câu rồi ra khỏi ký túc xá. Vừa vừa chìm trong suy nghĩ của chính mình.

      Lý Thiên Vũ nam sinh kì lạ, rất nghiêm túc hình như giống, sau khi tan học cậu ta luôn sôi nổi chơi cùng đám con trai trong lớp. cậu ta tiến bộ, từ lớp mười tới nay thành tích mực nâng cao là , từ lúc khai giảng đếm ngược đến bây giờ chen chân vào top giữa của lớp phải là chuyện dễ! Trong lớp rất nhiều cao thủ, sao cậu ta dễ dàng làm được như vậy? Cái đầu cao cao, làn da rám nắng (bánh mật), đôi mắt đen láy, khuôn mặt đẹp trai luôn có nụ cười như chẳng hề quan tâm. Nụ cười như kiểu thèm để chuyện gì trong lòng… Chỉ khi nào nhìn thấy bé kia cậu ta mới ân cần, khắp nơi bày ra bộ dạng cẩn thận lấy lòng khiến Thiệu Sắc Vi nhịn được vị chua bốc lên.

      Phải chăng vì bé kia là đối thủ lớn nhất của mình mới để ý đến như vậy? Hay là trong lòng sớm lặng lẽ in sâu hình bóng của nam sinh trong sáng như ánh mặt trời kia…Thiệu Sắc Vi muốn nghĩ sâu về vấn đề này.

      Tâm tư của con luôn lạ lùng, gặp phải người suốt ngày bày tỏ tình cảm khắp mọi nơi Ân Vĩnh Kiện, Thiệu Sắc Vi lại thấy chướng mắt, còn người đặt mình trong mắt Lý Thiên Vũ, lại thấy cậu ta rất có cá tính.

      Đúng là tình cảm rắc rối của con !

      Cả chín môn đều ra trận, phải thi toàn bộ. Thi tròn ba ngày khiến người ta đầu óc choáng váng, não căng ra.

      Lại còn là trường duy nhất đặc biệt mời giáo viên trường khác đến giám thị! Thanh thế lớn! Xem ra địa vị kì thi toàn quốc ở cấp ba gần giống với thi vào trường cao đẳng!

      Chu Tiểu Vân phát đề bài của kì thi toàn quốc thực khó, chủ yếu là kiến thức cơ bản, phần khó chút để phân loại tuyệt đối vượt quá 10%, có thể tỉ lệ rất .

      Thi xong phát vẻ mặt mỗi người đều rất nhàng, xem ra cảm nhận của mọi người cũng khác nhau lắm! Lưu Lộ mời Chu Tiểu Vân đến nhà mình làm khách, Chu Tiểu Vân lấy cớ muốn về thăm bà nội làm lí do từ chối. , vừa nghĩ tới chuyện gặp mặt cha mẹ Lưu Lộ, trong lòng cảm thấy quái dị.

      Thi xong theo lệ thường phải nghỉ ngơi, mặc dù chỉ có hai ngày ngắn ngủi cũng khiến các học sinh vui vẻ. Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo thoải mái về nhà. Vừa để đồ đạc xuống, hai chị em chạy ngay sang nhà bên cạnh thăm bà nội.

      Nghỉ ngơi gần nửa năm, sắc mặt bà nội hồng hào hẳn, xuống giường lại có vấn đề gì, Chu Tiểu Vân thấy thế rất vui. Xem ra bác mồm miệng có chút xấu xa thế nhưng làm người tệ lắm, chăm sóc bà nội tương đối chu đáo.

      Chu Tiểu Vân gặp Chu Chí Hải cũng được nghỉ ở nhà, Chu Chí Hải nhắc đến kì thi toàn quốc than thở: “Điểm thi toàn quốc của có lẽ hơi thấp, chưa chắc có thể qua được!”

      Tuy ôm hy vọng thi vào đại học, có nghĩa là muốn tham gia thi cao đẳng! Chu Chí Hải vẫn ôm tâm lý phần vạn chuyện mèo mù đụng phải cá rán để suy xét năm sau thi vào trường cao đẳng.

      Chu Tiểu Vân có chút ngạc nhiên, đề thi toàn quốc đơn giản như vậy Chu Chí Hải còn lo lắng qua? Xem ra ngoài miệng bác luôn thành tích của Chu Chí Hải ra gì đúng là ! Đương nhiên thẳng đề bài đơn giản như vậy vân vân, thể đâm bị thương lòng tự trọng của người ta!

      Chu Tiểu Vân uyển chuyển : “ Tiểu Hải, đừng ở đây lo lắng nữa. Nghe thi toàn quốc đến cuối cùng cơ bản mọi người đều qua, số người trượt rất ít. Em nghĩ cũng có thể qua.”

      Chu Chí Hải thở dài: “Hy vọng là thế, chỉ hi vọng đừng rơi vào số ít là được.” Nghĩ đến mẹ mình hay lải nhải Chu Chí Hải lại nhức đầu, nếu như phải chưa có kết quả kì thi toàn quốc biết bị chửi thành bộ dáng gì nữa!

      Chu Tiểu Hà hừ khẽ đến, chào Chu Tiểu Vân tiếng. Năm nay bắt đầu thực tập, ở trường tiểu học ngay trong thị trấn. Với chuyện thực tập, Chu Tiểu Hà vô cùng nhiệt tình. Chu Tiểu Vân nghĩ đến cảnh chị họ nũng nịu tay chân luống cuống chăm sóc mấy đứa nhịn được bật cười.

      Bà nội nhìn Chu Tiểu Hà xinh đẹp, nhìn Chu Tiểu Vân thanh lệ, nhìn sang Tiểu Bảo trắng nõn thanh tú, lại nhìn Chu Chí Hải khỏe mạnh sáng sủa, cảm thấy cháu trai cháu của mình đều rất ưu tú.

      Ở trong mắt người già, đương nhiên cháu mình là tốt nhất! Ha ha! Tiểu Bảo thấy bà nội muốn ra ngoài phơi nắng, vội vàng bê ghế ra. Bà nội vui mừng nở nụ cười.

      Chu Tiểu Vân đột nhiên phát hình như Tiểu Bảo cao hơn rất nhiều, nếu hôm nay đứng cùng chỗ đúng là phát ra! tại để ý đến mới thấy em trai cao hơn mình rồi!

      Lúc Chu Tiểu Vân cảm khái chuyện này cho Tiểu Bảo lại nhận được mấy câu trêu của Tiểu Bảo: “Chị, chị cảm thấy em thoáng cái cao hơn chị, nhưng em lại cảm thấy quá chậm! Trong lớp chỉ có thể tính vào nhóm giữa, mới cao bằng chị. Mỗi ngày em đều soi gương mong đợi mình lớn nhanh, cao lên chút đấy!”

      Tốt nhất là cao giống như Đại Bảo, vậy sau này có người dám khi dễ chị của cậu có thể tự mình đứng ra phải trơ mắt nhìn Đại Bảo làm hùng nữa. Ha ha! Tiểu Bảo rơi vào ảo tưởng tốt đẹp cách nào tự thoát khỏi.

      Chu Tiểu Vân liếc nhìn Tiểu Bảo, sớm phát ra Tiểu Bảo suy nghĩ viễn vông. Nhóc con này lớn lên, biết mỗi ngày suy nghĩ những gì trong đầu. Nếu Tiểu Bảo vẫn giống như hồi bé đơn thuần ngây thơ, biết nên vui mừng hay nên khổ sở.

      Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, lần thứ hai Chu Tiểu Vân trở lại trường học. ngoài sở liệu, đại bộ phân bạn học đều thông qua kì thi toàn quốc lần này. Nghe chỉ có số cực ít qua được.

      Toàn bộ lớp 10-1 đều qua kì thi toàn quốc. Lúc Diệp tuyên bố tin tốt này, cả lớp hoan hô nhảy nhót. Đương nhiên người vui mừng, sung sướng nhất là Cao Tùng Soái. Vốn trong lớp người có nguy cơ nhất chính là cậu ta, tại thấy mình cũng qua, sao có thể vui vẻ?

      Mặc dù, điểm thấp lè tè… sao, chỉ cần qua là được. Đạt tiêu chuẩn muôn năm! Khuôn mặt Diệp cũng tươi cười tỏ vui mừng, học sinh trong lớp mình trăm phần trăm qua kì thi toàn quốc lần này, Diệp cũng có cảm giác hãnh diện.

      Các em học sinh đáng , hãy tận hưởng giờ khắc vui sướng này ! Qua mấy ngày nữa các em tách ra. Ngay lập tức tới lúc phân ban tự nhiên và xã hội…
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 273: Ban tự nhiên, ban xã hội (1)

      Edit: Sony Max

      Beta: Tiểu Lan

      Thoải mái được mấy ngày các học sinh lại xôn xao bàn tán vì chuyện phân ban tự nhiên hay xã hội.

      Kỳ thực đối với các học sinh mà , phân ban tự nhiên và xã hội là chuyện rất đáng mừng. Vốn phải học tận chín môn, tại phân ra tự nhiên và xã hội chỉ học sáu môn, chắc chắn giảm gánh nặng cho các học sinh vì bớt được số môn.

      Chỉ có điều, cuối cùng nên lựa chọn ban tự nhiên hay xã hội đây?

      Thường ban tự nhiên học toán, lý, hóa, sinh sau này thi đại học chuyên ngành nhiều nhất, nhưng đương nhiên ban xã hội có vẻ dễ thở hơn ban tự nhiên chút, chủ yếu là học thuộc lòng gì đó, rất thích hợp cho nữ sinh học.

      Đương nhiên cứ là nữ sinh phải chọn ban xã hội quá thành kiến (phiến diện), ai con thể chọn ban tự nhiên? Nữ sinh thông minh cũng rất nhiều đấy nhé! Thiệu Sắc Vi hai lời ghi tên vào ban tự nhiên.

      Chu Tiểu Vân thèm tranh cái này với ta, bạn thích ban tự nhiên là chuyện của bạn, tôi cần vì chứng minh tôi giỏi hơn bạn mà học ban tự nhiên.

      Chu Tiểu Vân sáng suốt lựa chọn ban xã hội. Từ trước đến nay ngữ văn và chính trị đều là điểm mạnh, lịch sử địa lý đối với chỉ như bữa ăn sáng, ngược lại hóa học vật lý lại khiến đau đầu.

      Bây giờ chuyện Chu Tiểu Vân chọn ban xã hội là chuyện tất nhiên. Cho dù có học sinh bàn tán, đồn đại thành tích tốt mới chọn ban xã hội cũng thể dao động quyết tâm của . Nghĩ đến sau này tạm biệt mấy môn hóa học, vật lý, sinh học, vui như mở cờ trong bụng!

      Mấy đại cao thủ trong lớp trừ Chu Tiểu Vân ra hầu như đều chọn ban tự nhiên. Ân Vĩnh Kiện này, Lôi Hoành Tường này, rồi Trịnh Hạo Nhiên và Thiệu Sắc Vi nữa, đều chọn ban tự nhiên.

      Gần đây Lưu Lộ rất đau đầu, mỗi ngày đều than thở vì chuyện phân khoa. Bản thân muốn vào ban xã hội nhưng ba mẹ lại kiên quyết bắt chọn tự nhiên. Lý do là: Học ban tự nhiên sau này thi đại học có nhiều ngành tốt, ra trường dễ xin việc hơn.

      Lưu Lộ kháng nghị với người trong nhà, biết có thể thay đổi được .

      Nam nữ mười bảy mười tám tuổi bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình, bất đồng ý kiến với người lớn là chuyện rất bình thường. Lúc có xung đột, ai nên nghe ai? Đó mới là vấn đề cần quan tâm.

      Lưu Lộ hâm mộ : “Chu Tiểu Vân, ba mẹ cậu quá tốt với cậu, cậu muốn chọn cái gì chọn cái đó, căn bản can thiệp vào. giống hai vị kia nhà tớ, haizz, thế nào cũng có tác dụng, tớ sắp bị phiền chết rồi.” Chu Tiểu Vân nhớ tới phản ứng của Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân khỏi hiểu ý mỉm cười, về điểm này cha mẹ thực rất tốt “Theo ý con thích cái gì chọn cái đó”, tốt!

      Chu Tiểu Vân an ủi Lưu Lộ: “Cậu đừng trách ba mẹ, ba mẹ can thiệp cũng là xuất phát từ tình thương dành cho cậu. Có thể cậu đồng ý cách nhìn của họ, nhưng ba mẹ cậu thương quan tâm đến cậu là điều thể nghi ngờ. Cậu có thể quyết tâm kiên trì với lí tưởng của mình, thế nhưng nên vì thế mà trách cứ ba mẹ.”

      Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Nào có cha mẹ nào thương con cái đâu!

      Sau khi Chu Tiểu Vân trùng sinh (sống lại đúng với thân xác của mình) cuối cùng cũng cảm nhận sâu sắc điểm này, có lẽ số cha mẹ có cách biểu đạt tình thương rất cực đoan rất quá đáng, nhưng đều giống nhau ở tấm lòng vì con cái!

      Lưu Lộ nghe Chu Tiểu Vân khuyên xong bất mãn : “Đương nhiên cậu như vậy, vì ba mẹ cậu quá tốt với cậu lại bắt cậu chọn ban tự nhiên. Cậu biết ba mẹ tớ kì vọng vào tớ bao nhiêu đâu, cả ngày ân cần dạy bảo này nọ. Bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ đầu tớ đau, sao có thể đứng lập trường của họ suy nghĩ chuyện này chứ, tớ tỏ thái độ với họ là tốt lắm rồi.” Chu Tiểu Vân hết chỗ , nhà này đúng là ai cũng khó bảo!

      Lưu Lộ lại thào oán giận tới chị Lưu Sương: “Chị tớ cũng là, thành tích tốt như vậy làm gì. Thi đậu đại học danh tiếng lại trúng chuyên ngành hot nhất. Hại tớ bị lấy ra so sánh, ba tớ ở nhà chị con thế này thế nọ, đúng là tớ được như chị ý có cách nào khác đâu!”

      Chu Tiểu Vân có cách nào khuyên nhủ, đành vỗ vỗ vai Lưu Lộ tỏ vẻ ủng hộ mà thôi. Có rất nhiều chuyện cần tự mình đối mặt, người khác thể nhàng hai câu là có thể giải quyết. Hi vọng cha mẹ Lưu Lộ cuối cùng có thể hiểu và thông cảm cho bạn ấy!

      Dĩ nhiên Tiểu Bảo biết chuyện chị chọn ban xã hội, cậu cực kỳ tán thành: “Chị, em vẫn cảm thấy chị đặc biệt thích hợp học ban xã hội, tương lai thi ngành tiếng Trung, mỗi ngày quan sát, viết lách gì gì đó, tốt!”

      Chu Tiểu Vân nhận được ủng hộ của em trai cười sung sướng. Có người nhà hiểu và ủng hộ vô cùng hạnh phúc!

      biết tại sao có nhiều người vẫn có cái nhìn phiến diện (định kiến: ý ở đây là tốt) về ban xã hội, rất nhiều bậc cha mẹ gấp gáp bắt đứa chọn ban tự nhiên. ràng học lý hóa tốt, sau này học chẳng phải càng vất vả sao? Khiến người khác hiểu nổi!

      Sở Đình Đình phân vân đắn đo giữa hai ban, cuối cùng cũng dũng cảm lựa chọn ban xã hội. Theo như Sở Đình Đình đó là: “Trai đẹp ban tự nhiên rất nhiều, phần lớn nam sinh đều chọn ban tự nhiên, điều này khiến tớ tràn đầy hi vọng với ban tự nhiên. Đáng tiếc thành tích ba môn lý hóa sinh của tớ ra gì, đành phải nhịn đau tạm biệt các soái ca.”

      Khuôn mặt buồn bã của Lưu Lộ cũng bị đùa bật cười. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm tốt nhất đừng bị phân vào cùng lớp với Sở Đình Đình, cả ngày nghe cậu ta huyên thuyên tai sắp chai rồi!

      Lúc tan học chạm mặt Dương Phàm, kỳ thực Chu Tiểu Vân cần hỏi cũng biết Dương Phàm chọn ban tự nhiên nhưng vẫn lễ phép hỏi. Dương Phàm cười đáp: “Đương nhiên tớ chọn ban tự nhiên rồi, được rồi, cậu có biết Lý Thiên Vũ chọn ban tự nhiên hay ban xã hội ?”

      Chuyện này Chu Tiểu Vân biết, trước kia tin tức này cần hỏi thăm Lưu Lộ cho biết, nhưng hai ngày nay tâm tình bạn ấy bết bát nào có tâm tư nhắc tới chuyện Lý Thiên Vũ chọn ban nào.

      Dương Phàm thấy Chu Tiểu Vân biết chuyện mình biết ra: “Lần trước lúc tớ tình cờ gặp cậu ấy có hỏi, lúc đó cậu ấy muốn suy nghĩ chút. Tớ thấy lạ, chuyện này có gì phải suy nghĩ. Hóa học vật lý đều là sở trường của cậu ấy, ngược lại chính trị lịch sử đều tốt, tốt nhất nên chọn ban tự nhiên, chẳng lẽ lại học ban xã hội? biết thần kinh cậu ấy có bình thường .”

      Chu Tiểu Vân giật mình, giống như có ý nghĩ nào đó lướt qua đầu lập tức quăng nó ra khỏi tâm trí. Chắc Lý Thiên Vũ vì muốn cùng lớp với mình mới chọn ban xã hội đâu! Chắc là đâu…

      Hai ngày nay đề tài học sinh luôn là chuyện này, nếu , Vương Tinh Tinh tới tìm Chu Tiểu Vân chuyện phiếm. Chu Tiểu Vân thấy Vương Tinh Tinh đến cảm thấy rất vui vẻ. Gặp mặt chuyện với bạn tốt cũ (à thoải mái nhất, nghĩ cái gì cái đó.

      Vương Tinh Tinh vừa tới tuôn ra chuyện khổ tâm: “Chu Tiểu Vân, cậu biết gần đây tớ bị mẹ tớ nhiều đến thế nào đâu. biết bà nghe được từ đâu mấy lời linh tinh như ban tự nhiên tốt hơn ban xã hội, lí lẽ bắt tớ chọn ban tự nhiên được, tớ với bà đả thông tư tưởng kiểu nào cũng có tác dụng. Haizz!” Chu Tiểu Vân bật cười, nhà nào cũng giống như thế, đặc biệt mù quáng mặc kệ có thích hợp hay đều bắt con cái chọn ban theo ý mình, thực quá kì lạ!

      Chu Tiểu Vân an ủi bạn tốt của mình: “Được rồi, về nhà chuyện với ba mẹ cậu tốt, chúng ta cùng nhau chọn ban xã hội !” Vương Tinh Tinh nghe Chu Tiểu Vân cũng chọn ban xã hội vui vẻ nở nụ cười, thẳng về nhà tìm ba mẹ làm công tác tư tưởng.

      Chương 274: Ban tự nhiên, ban xã hội (2)

      Edit: Sony Max

      Beta: Tiểu Lan

      Ngày cuối cùng phải quyết định lựa chọn ban tự nhiên hay ban xã hội. Lúc Lưu Lộ nhảy chân sáo vào lớp học, khuôn mặt vui sướng cách nào che giấu được. Lập tức Chu Tiểu Vân biết cách mạng của thành công.

      Quả nhiên, Lưu Lộ còn chưa đặt túi sách xuống bắt đầu thông báo tin tốt: “Chu Tiểu Vân, tớ đứng đây trịnh trọng tuyên bố, ba mẹ tớ đồng ý để tớ chọn ban xã hội rồi!”

      Chu Tiểu Vân cất túi sách thay Lưu Lộ, cười hỏi: “Cậu dùng phương pháp gì khiến ba mẹ cậu đầu hàng vậy?”

      Lưu Lộ lấy lại vẻ xinh đẹp lanh lợi mọi khi: “Đương nhiên là lấy tình cảm đánh động rồi! Cậu biết, đêm qua ngay cả cơm tối tớ cũng ăn ngồi chuyện với ba mẹ cả buổi, thấy tình cảnh tớ nước mắt tuôn trào cuối cùng ba mẹ cũng gật đầu đáp ứng. Haizz, quả thực chính là chiến tranh thế giới. May mà Tiểu Vũ ở bên cạnh hát đệm, nếu , mình tớ chống nổi.”

      Chu Tiểu Vân gật gật đầu, suy nghĩ chút vẫn nhịn được hỏi: “Lý Thiên Vũ chọn ban tự nhiên hay ban xã hội vậy?”

      giây chờ đợi Lưu Lộ trả lời kia, Chu Tiểu Vân chợt phát ngờ mình lại có chút khẩn trương. Rốt cuộc hi vọng cậu ta chọn ban xã hội hay chọn ban tự nhiên đây… cũng biết… Lưu Lộ cười, nghĩ thầm tớ còn tưởng cậu có thể nhịn thèm hỏi cơ đấy! Ha ha, xem ra vẫn quan tâm đến họ tớ, nếu Tiểu Vũ mà biết còn vui đến chết?

      “Mấy ngày nay Tiểu Vũ cũng lo nghĩ mãi, người nhà mặc kệ ý chọn, tùy ý ấy. Nhưng bản thân ấy lại đưa ra được quyết định, lúc chọn cái này lúc lại chọn cái kia, mãi đến tối hôm qua mới hạ quyết tâm…”

      Lưu Lộ lải nhải nửa ngày cũng chưa vào chính đề, cố ý muốn Chu Tiểu Vân sốt ruột. Kết quả lại khiến Lưu Lộ thất vọng, vẻ mặt Chu Tiểu Vân rất bình tĩnh nhìn ra điều gì.

      Trong lòng Lưu Lộ lầu bầu quá mất mặt, sau đó mới đáp án: “ Tiểu Vũ chọn ban tự nhiên!” Đáp án trong dự liệu, mặt ngoài Chu Tiểu Vân cười nhạt, trong lòng lại xẹt qua cảm giác khác lạ đến tột cùng là gì chính cũng được…

      Sau này người kia cùng lớp với mình nữa, cả ngày nhăn nhăn nhở nhở chạy qua chạy lại trước mặt , mặt dày chạy tới tiếp chuyện, có cơ hội cẩn thận lấy lòng, chạy đến khuấy đảo hồ nước yên lặng của , khiến đau đầu phiền lòng nữa..

      Thế nhưng, vì sao trong lòng lại có cảm giác mất mát buồn bã thể dùng lời nào để diễn tả như thế..

      Lý Thiên Vũ đeo balo tiến vào lớp, bình thường ngẩng đầu mà bước hôm nay cậu lại tỏ ra còn chút sức lực nào, đầu cúi thấp ánh mắt nhìn thẳng xuống đất giống như mặt đất có vàng xuất vậy.

      Bạn học chào hỏi, cậu buồn bã ỉu xìu đáp lại cũng buồn để ý. Lý Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tiểu Vân, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh gợn sóng của

      Giờ khắc này, trái tim Lý Thiên Vũ đập thình thịch, gần như lạc lối trong đôi mắt sâu thẳm kia. Chu Tiểu Vân dời ánh mắt trước, khéo léo nghiêng người chuyện với Thiệu Sắc Vi để hình bóng Lý Thiên Vũ ra khỏi tầm mắt của mình.

      Lý Thiên Vũ thất vọng thở dài, từ từ tới vị trí của mình. Cậu ngồi phát ngốc, biết trong lòng nghĩ gì. Người khác nhìn thấy tình cảnh như sau: Lý Thiên Vũ giống như đầu gỗ ngồi đó động đậy, Cao Tùng Soái bạo dạn vỗ Lý Thiên Vũ phát: “Này, ngồi đây phát ngốc gì thế!”

      Bình thường khẳng định Lý Thiên Vũ nhảy dựng lên làm ầm ĩ trận với Cao Tùng Soái, hai người nửa đùa nửa cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường, vì thế Cao Tùng Soái vỗ Lý Thiên Vũ xong, nhanh chóng nhảy ra xa làm tư thế phòng thủ.

      Đáng tiếc, hôm nay Lý Thiên Vũ như lão tăng nhập định, thèm nhúc nhích, khiến cậu ta cảm thấy mất mặt, cảm giác mình làm chuyện gì đó rất ngốc, Cao Tùng Soái ngồi vào chỗ bất mãn lẩm bẩm : “Làm sao lại thế này, cậu có tâm gì à!”

      Lý Thiên Vũ mặc kệ cậu ta, thay đổi tư thế lại ngồi thiền. Lôi Hoành Tường chạy qua gọi Lý Thiên Vũ: “Lý Thiên Vũ, Diệp gọi mấy nam sinh bọn mình tới phòng làm việc dọn ít đồ.”

      Bình thường là người nhiệt tình nhất, nhưng hôm nay Lý Thiên Vũ lại thiếu hăng hái, xua tay : “ , cậu gọi người khác !”

      Lôi Hoành Tường kiên quyết kéo Lý Thiên Vũ ra khỏi chỗ: “Thôi , đừng ở chỗ này dở chết dở sống nữa, phải chỉ là phân ban chia lớp thôi sao, cũng phải sau này chết già gặp lại, chẳng phải vẫn ở cùng trường à? Muốn gặp còn đầy cơ hội kìa! lát thôi, Diệp chỉ đích danh cậu , muốn cũng phải !”

      Lôi Hoành Ttường rất thông minh, Lý Thiên Vũ dành tình cảm cho Chu Tiểu Vân cũng bị cậu sớm nhìn ra, hai người lại có giao tình tốt như vậy đương nhiên thể biết. năm nay Lôi Hoành Tường ít lần cười nhạo Lý Thiên Vũ.

      Chỉ có điều, bây giờ nhìn bộ dáng Lý Thiên Vũ chán chường như vậy khiến người khác đành lòng, Lôi Hoành Tường “kín đáo” an ủi Lý Thiên Vũ mấy câu, sau đó lôi Lý Thiên Vũ làm cu li.

      Phòng làm việc được tổng vệ sinh, các giáo viên ở đây thu dọn đồ đạc, đương nhiên quét dọn làm vệ sinh đều là những học sinh số khổ (xui xẻo).

      Nhiệm vụ chủ yếu của Lôi Hoành Tường, Lý Thiên Vũ và mấy nam sinh nữa là khiêng bàn. Bàn làm việc khá nặng nếu có bốn năm người nâng thể di chuyển, khiêng ra dọn qua rồi đặt lại vào chỗ cũ, nhiều bàn như vậy khiến mấy nam sinh mệt phờ.

      Sau khi Lý Thiên Vũ bận rộn, tâm tình mới tốt hơn chút, bắt đầu có tinh thần chuyện phiếm.

      Diệp chỉ đạo các học sinh dọn dẹp, hòa ái dễ gần nhưng gương mặt lại thiếu vui vẻ, nghĩ đến những học trò mình vất vả cực nhọc dạy dỗ gần hai năm nay lại bị chia ra vì chuyện phân ban, trong lòng Diệp cảm thấy rất khó tiếp thu.

      Giống như đứa con mình vất vả nuôi lớn lại gọi người khác là mẹ… Đương nhiên, đây chỉ là cách so sánh nhưng lúc này Diệp lại có loại cảm giác như vậy! Các học sinh ưu tú chia ra phân vào các ban, rất luyến tiếc.

      Nhưng mà có luyến tiếc cũng chẳng ăn thua gì. Rất nhiều chuyện xảy ra giống như mong muốn của mình, có cách nào, chúng ta chỉ có thể học cách thích ứng với mọi hoàn cảnh.

      Nguyện vọng phân ban xác định xong, căn cứ thành tích thi toàn quốc bắt đầu chia lớp. Mặt ngoài chẳng phân biệt lớp chọn lớp thường, ra cấp ba Minh vẫn luôn thiết lập hai lớp tăng cường. Nhà nước chủ trương tất cả chia ra phân nặng , sau lưng chẳng phải vẫn ngầm làm thế à?

      Nhà trường cũng có tính toán riêng, đầu tiên tập hợp phần lớn học sinh giỏi vào hai lớp tăng cường, những người thi vào trường đại học cao đẳng đều đến từ đội hình xuất sắc nhất này. Hoàn cảnh học tập như vậy, học sinh sao có thể dốc sức ra học đây? Cạnh tranh lớn đại biểu cho động lực của học sinh còn lớn hơn nữa.

      Mặt khác, chung quy có vài trường hợp đặc thù, học sinh có phụ huynh đặc biệt có những cầu đặc biệt. Con trai hiệu trưởng ở trong đó chỉ có thể coi như bình thường, vấn đề đó là con của cán bộ, có ai muốn xếp con mình vào trong lớp đó.

      Vì thế, học sinh trong lớp tăng cường nếu phải thành tích đặc biệt tốt nhất định có quan hệ. chung, các giáo viên tiếp nhận lớp tăng cường vừa là vinh dự nhưng cũng là chuyện rất khó xử.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 275: Lớp chọn ban tự nhiên và lớp chọn ban xã hội

      Edit: Sony Max

      Beta: Tiểu Lan

      [​IMG]

      Diệp là giáo viên giỏi môn ngữ văn tiếp quản lớp chọn ban xã hội là chuyện đương nhiên, lại tiếp tục làm chủ nhiệm lớp.

      Chu Tiểu Vân thấy Diệp dễ mến vẫn làm chủ nhiệm lớp trong lòng rất vui vẻ, ra, vô cùng thích Diệp Lan.

      Giáo viên tốt chân chính là người như thế nào? Trong lòng mỗi người có tiêu chuẩn, tiêu chuẩn của Chu Tiểu Vân chính là giáo viên hồi tiểu học thầy Phương Văn Siêu. Trong cảm nhận của , người đàn ông lịch nho nhã đó vẫn là mẫu đàn ông tiêu biểu nhất.

      Diệp cũng rất tốt, khá xinh đẹp tính cách lại ôn hòa thân thiết, đối với học sinh có thủ đoạn (phương pháp) nhưng tuyệt đối khiến người khác phản cảm. Giáo viên tốt như vậy biết đâu mà tìm?

      Trong lòng Chu Tiểu Vân cho rằng Diệp Lan giỏi hơn Tiếu Quân rất nhiều. Thành tích của Lưu Lộ vào ban xã hội cũng dư dả —— quên chưa , phần lớn cao thủ đều chạy tới ban tự nhiên, thành tích của Lưu Lộ ở ban xã hội có thể xếp vào top đầu. Khiến Lưu Lộ tìm được cảm giác thành tựu trước đây.

      Điều khiến Chu Tiểu Vân vui mừng nhất là bạn tốt Vương Tinh Tinh cũng cùng lớp với .

      Vương Tinh Tinh ở trước mặt Chu Tiểu Vân líu ríu hơn nửa ngày kể lể “huyết lệ sử” (chuyện khó khăn đầy máu và nước mắt) qua: “Chu Tiểu Vân cậu biết tớ về nhà đấu tranh bao lâu mẹ tớ mới đồng ý cho tớ chọn ban xã hội đâu, cuối cùng tớ thực có cách nào liền với mẹ tớ là: thành tích của Chu Tiểu Vân ở trong khối cũng đứng số số hai, bạn ấy còn chọn ban xã hội sao con thể chọn? Cứ như vậy, cuối cùng mẹ tớ cũng gật đầu đồng ý.”

      Chu Tiểu Vân “Xì” bật cười, Vương Tinh Tinh này là, nhiều năm như vậy rồi, cái tính bộp chộp vẫn chưa sửa đổi. Rất giống như đốt cây pháo. Lại còn lấy mình làm tấm khiên, biết nên vui vẻ hay là kiêu ngạo đây.

      Vương Tinh Tinh thần bí hề hề tiết lộ: “Cậu đoán xem, Hứa Mỹ Lệ bị phân đến lớp của ai?” Chu Tiểu Vân hứng thú, từ khi lên cấp ba Vương Tinh Tinh và Hứa Mỹ Lệ học cùng lớp hai năm, hai người này vẫn đối đầu như cũ, ít lần cãi nhau.

      Thực ra, Chu Tiểu Vân cảm thấy Hứa Mỹ Lệ là người xấu, chỉ có điều, Vương Tinh Tinh ghét ràng, có thiện cảm với Hứa Mỹ Lệ.

      Vương Tinh Tinh nhắc tới chuyện này mặt mày hớn hở: “Hứa Mỹ Lệ cũng muốn chọn ban xã hội, kỳ thực với thành tích của ta nếu chọn ban xã hội chưa biết chừng cùng lớp với chúng ta, nhưng ba ta lại kiên quyết bắt chọn ban tự nhiên, thành tích toán lý hóa đặt ở đó kìa, còn chẳng bằng nổi tớ, sao vào lớp chọn được. Nghe bị phân vào lớp thứ 12 ban tự nhiên.”

      Địa vị của ban tự nhiên và xã hội giống nhau. Tổng cộng có hai mươi lớp, hơn sáu mươi phần trăm học sinh chọn ban tự nhiên, vì thế ban tự nhiên tổng cộng có mười bốn lớp, mà ban xã hội ít quá chỉ có sáu lớp.

      câu được lưu truyền trong miệng rất nhiều người, cái gì mà “Học giỏi toán lý hóa, khắp thiên hạ cũng sợ”, cần biết ban tự nhiên có ưu thế hay dù sao cũng có rất nhiều người tin nó.

      Lớp chọn ban xã hội cơ bản bắt gọn mẻ tất cả mầm non tốt của ban xã hội.

      Lớp chọn ban tự nhiên lại giống thế, dựa vào thành tích thi toàn quốc trong số người tiến vào lớp chọn có rất nhiều người trước đây là học sinh hai lớp tăng cường. Về sau xét thấy điểm cao quá nhiều, nghe ban tự nhiên lại tổ chức thi lần nữa mới tuyển người vào lớp chọn.

      Rất nhiều bạn học Chu Tiểu Vân quen biết đều ở lớp chọn ban tự nhiên. Dương Phàm này, Thiệu Sắc Vi này, Ân Vĩnh Kiện này, Trịnh Hạo Nhiên này, Tần Tuyết nữa, làm người ta kinh ngạc nhất chính là Lý Thiên Vũ cũng vào được lớp chọn .

      Lý Thiên Vũ giỏi chính trị, sử địa, chỉ có điều, hóa học vật lý sinh học toàn là môn sở trường, nghe đứng chót bảng (tên ở cuối danh sách lớp chọn ).

      Chu Tiểu Vân nghe Lưu Lộ hình dung rất sinh động nhịn được cười, chót bảng? Lý Thiên Vũ lúc học lớp mười cũng đứng chót bảng, chẳng phải về sau lại tiến bộ đứng trong top giữa ở lớp sao? Nam sinh nỗ lực học tập, thành tích tiến bộ lớn hơn nữ sinh rất nhiều, nhất là lúc ở cấp ba.

      Có lời đồn bôi nhọ chỉ số thông minh của nữ sinh, “Con lên cấp ba thành tích rất dễ trượt dốc”, những lời này phải có lý. Các thiếu nữ như hoa bắt đầu thích chưng diện, thích trang điểm, tâm trí bắt đầu phân tán, tập trung vào học tập. Rất nhiều nữ sinh ở cấp hai thành tích khá tốt lên tới cấp ba bắt đầu từ từ trượt dốc.

      Lấy thứ hạng trong khối làm ví dụ, trăm tên đầu tiên nữ sinh chiếm tỉ lệ càng ngày càng ít, tới lớp mười ít đến mức có thể đếm được. Nếu phải có hai người Chu Tiểu Vân và Thiệu Sắc Vi vất vả chống đỡ toàn cục, hai mươi tên đầu tiên cơ bản thấy bóng nữ sinh.

      Vì thế, lớp chọn ban tự nhiên cao thủ như mây như rừng là có thể hiểu được. lần đầu tiên thi tháng sau khi chia lớp cũng đủ chứng minh điểm này.

      Ở ban xã hội, Chu Tiểu Vân luôn xếp vị trí số , so với người đứng thứ hai điểm cao rất nhiều, khiến cho những người khác theo kịp. Ban tự nhiên cạnh tranh kịch liệt hơn, mấy vị trí đứng đầu điểm rất sát nhau.

      Dương Phàm đứng nhất, Thiệu Sắc Vi theo sát phía sau xếp thứ hai, Ân Vĩnh Kiện đứng thứ ba, điểm người đứng thứ tư thứ năm kém hơn chút.

      Hỏi Chu Tiểu Vân vì sao biết? Điều này sao biết được! Hai lớp ở tầng tầng dưới, muốn biết cũng khó! Hơn nữa, danh sách trăm người đứng đầu được công bố công khai! Ai nhìn thấy?

      Ban lãnh đạo trường cấp ba Minh quá “trâu”, bộ giáo dục có văn bản quy định ràng cho phép phân ban cho phép xếp hạng học sinh. Chuyện cấp ba Minh có lớp tăng cường mọi người đều biết, chỉ thiếu ra bên ngoài thôi, các lãnh đạo sao biết?

      Biết cũng có biện pháp, con trai con thân thích của mình đều ở lớp đó đọc sách, sao có thể phản đối? Mở con mắt nhắm con mắt là được!

      Sau mỗi lần thi tháng tất nhiên có xếp hạng, chỉ xếp, còn quang minh chính đại dán thông báo giống như sợ mọi người nhìn thấy. Các học sinh qua thấy, các giáo viên ngang qua thấy, ngay cả phụ huynh tới cũng thấy.

      Dán chính là để cho mọi người nhìn, phục chị có thể chuyển trường! Thứ trường cấp ba Minh thiếu nhất chính là học sinh! Cấp ba trọng điểm chính là trâu, phụ huynh còn phải cẩn thận chuyện với giáo viên “Xin lỗi thầy/ giáo, thành tích của cháu nó tốt khiến thầy/ lo lắng” các kiểu.

      Haizz, thói đời này!

      Kéo hơi xa rồi, lại đến chuyện lớp chọn ban xã hội và ban tự nhiên ! So với ban tự nhiên khói thuốc súng tràn ngập, ban xã hội có vẻ yên lặng hơn nhiều.

      Ban xã hội chủ yếu là nữ, đại khái khoảng sáu mươi phần trăm là nữ sinh. Ban tự nhiên lại trái ngược, nam sinh chiếm hơn nửa. Vốn trong trường học tỉ lệ nam nữ mất cân đối, nam sinh luôn nhiều hơn —— cái này được quy cho truyền thống tư tưởng trọng nam khinh nữ, rất nhiều người nhiều gia đình liều mạng muốn sinh đứa con trai.

      Phần lớn nữ sinh đều chọn ban xã hội, nữ sinh ban tự nhiên ít đến đáng thương. Từ lúc Tiếu Quân làm chủ nhiệm lớp chọn ban tự nhiên có thần khí hơn ít, bước như gió. Ở trước mặt Diệp Lan có cảm giác hãnh diện.

      Đối với chuyện này Diệp Lan cho là đúng, ban tự nhiên với ban xã hội phải như nhau sao, có cần phải hạ thấp ban xã hội như vậy ?

      Tiếu Quân thấy thành tích thi tháng của lớp mình cao như vậy rất vui mừng, có điều chỉ hai câu trước mặt Diệp Lan: “Trước đây mầm tốt lớp 11-1 cũng thi lại lớp 11-2, nếu có Chu Tiểu Vân tốt hơn.”

      Lại tiếp Tiếu Quân cũng có chút tiếc nuối, Chu Tiểu Vân ưu tú như vậy tại sao chọn ban tự nhiên? Hóa học vật lý của bé đều khá tốt!

      Hôm qua sơ sót trong việc đăng bài nên các nàng được combo 1 chương nữa.

      Thông báo: Nhà tạm thời nghỉ đến Chủ nhật 27.9 nhé. Dạo này ta bận học + xây nhà, suốt ngày chạy chạy lại như con thoi. Các bạn edit khác cũng bận nên cần nghỉ 1 time để điều chỉnh lại. Mọi người thông cảm nha.


      Chương 276: Tin vui

      Edit: Sony Max

      Beta: Tiểu Lan

      [​IMG]


      Diệp Lan vừa cười vừa : “Thôi , tại lớp của tôi sao có thể so sánh với lớp của . đừng nghĩ tới học sinh tốt nhất của lớp tôi nữa, tại Chu Tiểu Vân là trụ cột của lớp tôi đó. Tôi trông cậy vào trò ấy.”

      Tiếu Quân cười ha ha, sau này cũng ngượng dám nhắc tới đề tài này.

      Đương nhiên Diệp Lan cực kỳ thích Chu Tiểu Vân, có lẽ có giáo viên nào thích nữ sinh bình tĩnh thận trọng thông minh điềm đạm như vậy. Làm đâu chắc đấy, nghiêm túc cố gắng làm đến nơi đến chốn, vĩnh viễn cần lo lắng bé gặp sai lầm. Học sinh như vậy có thêm nhiều người nữa quá tốt!

      Huống chi, trình độ môn ngữ văn của Chu Tiểu Vân rất cừ.

      Chu Tiểu Vân viết văn có thể coi như bài văn mẫu. thực tế, Diệp Lan cũng làm như vậy, thường lấy bài văn của Chu Tiểu Vân đọc trước lớp, khiến Chu Tiểu Vân rất xấu hổ. Khoa trương hơn chính là lúc Diệp Lan dạy ngữ văn lớp chọn ban tự nhiên cũng lấy bài văn của Chu Tiểu Vân ra đọc.

      Lúc tình cờ gặp Thiệu Sắc Vi, ta cười : “Chu Tiểu Vân, hôm nay Diệp lại lấy đại tác phẩm của cậu đọc trước lớp tớ đấy, viết rất hay!” Chu Tiểu Vân mẫn cảm nhận ra trong lời của bạn cùng bàn trước kia có tia địch ý dễ phát .

      Chu Tiểu Vân cười chuyện phiếm với Thiệu Sắc Vi mấy câu, nét mặt hai người lúc chuyện rất hòa hợp, nhưng trong lòng mỗi người suy nghĩ gì ai biết.

      Chờ Chu Tiểu Vân rồi, ý cười mặt Thiệu Sắc Vi dần dần biến mất, nhìn bóng lưng Chu Tiểu Vân có chút thất thần: Chu Tiểu Vân, vì sao tại học chung lớp nhưng cậu vẫn luôn xuất xung quanh tôi chứ! Diệp thích cậu như vậy, luôn luôn tán tụng ca ngợi cậu, trong mắt nam sinh đó chỉ có cậu, khi chuyện với tôi cậu ấy thường tỏ ra rất lạnh nhạt, chẳng lẽ tôi vĩnh viễn thể bằng cậu sao?

      Hiển nhiên Chu Tiểu Vân biết cơn sóng dữ trong lòng Thiệu Sắc Vi, vừa vừa thấy khó hiểu, tại sao luôn mơ hồ cảm thấy Thiệu Sắc Vi có loại địch ý đối với mình? Nụ cười mặt cũng thể che được cảm giác kỳ quái sâu trong đôi mắt kia.

      Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu đơn giản nghĩ đến nữa, dù sao sau này cơ hội tiếp xúc gần như có, Thiệu Sắc Vi thích thế nào thế ấy !

      Chủ nhật về nhà, Đại Bảo xuân phong đắc ý*, hăng hái thông báo tin tức tốt khiến cả nhà kích động.

      ngờ Đại Bảo lại được huấn luyện viên đội tuyển điền kinh của tỉnh nhìn trúng! ~

      Đại Bảo sắp gia nhập đội tuyển điền kinh của tỉnh!

      Nghề nghiệp của Đại Bảo bây giờ chính là vận động viên!

      (Xuân phong đắc ý: câu thành ngữ này có xuất xứ như sau: Nhà thơ đời Đường Mạnh Giao thời trẻ cư ở núi Tung Sơn, được mẹ khuyến khích nên vào kinh thành Trường An dự thi nhiều lần nhưng đều đỗ. Mãi đến năm 41 tuổi mới đỗ tiến sỹ, trong lòng tràn ngập niềm vui bèn viết mấy câu thơ:

      昔日龌龊不足夸,今朝放荡思无涯。春风得意马蹄疾,一日看尽长安花 (tích nhật ác xúc bất túc khoa, kim triêu phóng đãng tư vô nhai. Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận Trường An hoa), tạm dịch là: Ngày xưa bẩn thỉu chẳng dám khoe, sáng nay phóng khoáng ý vô bờ. Gió xuân đắc ý vó ngựa lẹ, ngày xem hết hoa Trường An. Trường An là kinh thành hoa lệ, xem hoa đây chỉ hoa lệ, tinh hoa, tưoi đẹp của Trường An chứ phải bông hoa.

      Ban đầu câu thành ngữ chỉ việc đắc ý, trong lòng hứng khởi vui vẻ, ngày nay người ta lại dùng nó để về những việc được xem xét , nghiên cứu cẩn thận hoặc làm cái gì cũng qua loa và sơ sài.)

      Tin tức khiến Chu Tiểu Vân chấn động nửa ngày ra lời. Trước đây từng nghe ấy nhắc tới chuyện tỉnh chọn tuyển thủ, lúc đó Đại Bảo còn sao cả, dù sao vào đội điền kinh của thành phố cũng thành vấn đề.

      Nửa năm nay nghe Đại Bảo nhắc lại chuyện này, Chu Tiểu Vân sớm cho rằng nhất định là ấy đùa, ngờ mang tới vui mừng lớn như vậy! Trái tim sắp chịu nổi rồi!

      Chu Quốc Cường phản ứng lại đầu tiên, cười thấy mắt đâu chỉ thấy răng, bàn tay to mạnh mẽ vỗ lên người Đại Bảo: “Tốt tốt tốt” ba chữ tốt liên tiếp, sau đó thêm lời nào khác nữa.

      Triệu Ngọc Trân có chút mờ mịt, nhìn Đại Bảo vui vẻ, lại nhìn Chu Quốc Cường hài lòng nên lời, nửa ngày sau mới xác định tin mình vừa nghe đều là . Triệu Ngọc Trân ôm lấy Đại Bảo còn cao hơn so với mình cái đầu: “Con trai, con đúng là đứa con trai tài giỏi của mẹ.” Viền mắt bà ươn ướt, giọng nghẹn ngào.

      Tiểu Bảo nắm chặt tay đấm quyền vào ngực Đại Bảo: “, thực là tấm gương tốt.”

      Đầu tiên bị Chu Quốc Cường dùng bàn tay sắt vỗ mạnh đau nhe răng trợn mắt nay lại bị Tiểu Bảo đập cái vào ngực Đại Bảo kêu lên tiếng: “Ai ui”, “Tiểu Bảo, em xuống tay quá độc ác vậy! ruột em đấy!”

      Ai còn quản Đại Bảo kêu cái quỷ gì? Chu Tiểu Vân che giấu được kích động cùng vui sướng trong lòng: “ ơi, giỏi quá! Em cảm thấy tự hào vì …” Nước mắt trào dâng, nhanh chóng rơi xuống.

      Đây là những giọt nước mắt vui sướng hạnh phúc, cũng là những giọt nước mắt bùi ngùi xúc động.

      Đại Bảo, cuối cùng cũng tránh xa quỹ đạo kiếp trước con đường rộng mở, cuối cùng cũng trở thành thanh niên ưu tú, cuối cùng cũng phụ kỳ vọng của em đối với , giúp cả nhà chúng ta được hãnh diện tự hào…

      Nhị Nha cười đùa ầm ĩ, thấy Chu Tiểu Vân và Triệu Ngọc Trân rơi lệ bé cũng bị ảnh hưởng “Oa” khóc lên.

      Tiếng vang kinh thiên động địa khiến Chu Tiểu Vân và Triệu Ngọc Trân đều giật mình, cảm xúc bị cắt đứt nhưng vẫn chảy nước mắt. Nhìn dáng vẻ Nhị Nha gào khan giọt lệ nào, hai người khỏi nở nụ cười.

      Chu Tiểu Vân thương vỗ cái đầu Nhị Nha: “Được rồi, đừng gào khóc nữa, gào nửa ngày chẳng thấy rơi giọt nước mắt!” Nhị Nha cười hì hì. Lúc này Chu Quốc Cường báo tin vui lớn cho bà nội, sau khi bà nội biết luôn miệng “Tốt” khiến Đại Bảo đứng bên vui vẻ cười ngây ngô.

      Chu Quốc Phú và Thẩm Hoa Phượng khen dứt miệng, khen Đại Bảo như thể trời có dưới đất , nhất là Thẩm Hoa Phượng, bà vui mừng giống như đứa nhà mình được chọn trúng vậy.

      Cho tới bây giờ Đại Bảo đều là người chống cự nổi trước lời khen, lại bắt đầu lâng lâng. Chẳng qua, lúc này chẳng ai để ý chuyện Đại Bảo đắc ý cả. Cần phải như vậy!

      Chu Quốc Cường đến đâu cũng vang lên tiếng chúc mừng, người ông nhét thêm bao nhiêu thuốc lá cũng đủ dùng. Về sau ông dứt khoát siêu thị mua hai cây thuốc để trong nhà.

      Hứa Đại Sơn ồn ào bắt Chu Quốc Cường mời ăn cơm. Chu Quốc Cường liên tục gật đầu : “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”

      Triệu Ngọc Trân đến chợ chính bán thịt đều thấy rất hãnh diện. Có ai thấy bà mà khen Đại Bảo hai câu? Con trai có tiền đồ khiến người làm mẹ cũng cảm thấy kiêu ngạo tự hào.

      Chu Phương nghe được tin tức qua điện thoại xong vui vẻ chạy tới kéo tay Đại Bảo buông: “Xem nào, tại cháu trai tôi rất có tiền đồ, người làm cũng cảm thấy vinh quang lây!”

      Đại Bảo biết gì chỉ cười. Chu Tiểu Vân sau lưng hiếu kỳ hỏi Đại Bảo: “, chuyện lớn như vậy sao cho tới bây giờ thấy chút tiếng gió nào thế!”

      Theo tính cách của Đại Bảo chẳng phải việc bé tí loan ra cho mọi người trong biết? Lần này tin tức tốt tới đột nhiên như vậy, trước đó lại có nửa điểm dấu hiệu, khiến người ta trở tay kịp!

      Đại Bảo thành đáp: “Bởi vì trước đó cũng biết, nghe huấn luyện viên ban đầu quyết định nội bộ được chọn, chỉ có điều lúc thi đấu thể xuất sắc được huấn luyện nhìn trúng, thầy kiên trì muốn chọn , tranh cãi rất lâu mới chuyển người được chọn thành . Với , giống như miếng bánh thịt rơi từ trời xuống, bị đập trúng hôn mê.”

      Bản thân Đại Bảo cũng dám tin mình có thể được chọn! Tất cả tới bất ngờ như vậy, khiến Đại Bảo chuẩn bị trước biết phương hướng ra sao. giống như nằm mơ… Đại Bảo ngây ngốc nở nụ cười.

      Tiểu Bảo đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ Đại Bảo đắc ý vui mừng ngốc nghếch khỏi cảm thán: Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, nhìn người kém thông minh như Đại Bảo có lẽ sau này lại là người có tiền đồ nhất trong nhà!

      là thế khó lường!

      Xét thấy tình hình bận rộn + thiếu người edit, ta quyết định từ nay nghỉ t7, CN để giảm bớt cường độ làm việc, tránh cảnh các nàng phải ngóng dài cổ mỗi khi ta đột xuất nghỉ mấy ngày.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :