1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 257: Bạn cũ

      [​IMG]

      Sau khi Chu Tiểu Vân ngủ trưa ở nhà, dạo đường phố vòng.

      Hai năm qua so với trước đây đường phố sầm uất hơn hẳn, xuất rất nhiều cửa hàng bán quần áo giày dép, còn có siêu thị quy mô . Mua đồ cũng tiện hơn.

      Chu Tiểu Vân dẫn Nhị Nha cùng siêu thị, Tiểu Bảo cũng theo sau. Đại khái cậu đoán được chị muốn mua cái gì, nên nghe lời đứng ở cửa chờ. vòng vo lúc ở gian đồ dùng vệ sinh cá nhân. Lúc này có nhiều hãng băng vệ sinh, loại có cánh chỉ có hai ba hãng, giá đắt hơn chút. chọn hai gói loại vải bông, để có bà chủ siêu thị dùng túi đen đựng.

      Nhị Nha quan tâm chị mua cái gì, sớm chạy tới quầy bán đồ ăn vặt tìm đồ ăn ngon. Chỉ chốc lát sau, hai tay cầm hai túi đồ ăn vặt Nhị Nha cười hì hì tới. Khỏi cần phải , lại là Chu Tiểu Vân trả tiền.

      quen với tính ham ăn của Nhị Nha, rất tự nhiên trả tiền, nhưng muốn câu: “Nhị Nha, phải em cũng có tiền tiêu vặt à? Sao còn muốn chị trả tiền cho em.”

      Nhị Nha nịnh hót: “Ôi trời chị quý của em ơi, cùng chị cần gì em bé như em phải bỏ tiền túi chứ. Với số tiền tiêu vặt ít ỏi đáng thương của em chị cứ để em tự tiêu nha!” đến đây, Nhị Nha lại oán giận. trai Đại Bảo học cao đẳng thể thao, ở trường sinh hoạt phí rất tốn kém —— bởi vì ăn nhiều, haha! Chị Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo cấp hai cấp ba nên tiền sinh hoạt phí cũng ít, tiền của hai người đều do chị quản! Chẳng lẽ đến cuối tuần dùng hết? Nếu tiêu hết cũng được tự giữ lại.

      Duy độc có tuổi nhất lại học tiểu học, cơ bản có tiền tiêu vặt, tiêu xin , cho hơn. Hại lúc nhìn thấy chị nhận sinh hoạt phí trông mà thèm, cảm thán bao giờ mình mới có ngày như thế. Chỉ cho hai nguyên quá ít. Nguyện vọng lớn nhất của Nhị Nha chính là nhanh nhanh lớn lên, tốt nhất lớn lên như chị vậy…

      chị đều ra ngoài đọc sách chỉ còn Nhị Nha ở nhà mình, khó trách đơn tịch mịch. Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân luôn luôn bận buôn bán, làm gì có tâm tình đến an ủi tâm hồn bé yếu đuối của chứ. Aizz! Ghét nhất là cả chị hai ba, ba người đâu cũng cùng nhau, ném mình ở lại.

      Nhị Nha nghĩ thầm bao giờ mình mới trưởng thành đây! Mình cũng muốn có sống cuộc sống trọ ở ngoài, cuối tuần về nhà lấy sinh hoạt phí!

      Chu Tiểu Vân nghe xong lời Nhị Nha “Xì” tiếng bật cười, con bé này miệng ngọt như mật từ trước đến nay luôn khôn lỏi tinh ranh, có cơ hội chiếm tiện nghi của chị tuyệt bỏ lỡ.

      Như biết, Đại Bảo Tiểu Bảo chỉ cần người ở nhà liền bị mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt của Nhị Nha dỗ mua đồ ăn vặt cho con bé. Cũng đừng trách Đại Bảo Tiểu Bảo, đến mạnh hơn là bao. thể chống cự lại Nhị Nha làm nũng đáng , mỗi lần đều ngoan ngoãn bỏ tiền túi ra hay sao? Haha!

      Đồ trong tay hai chị em đều được Tiểu Bảo xách, đây là phẩm chất tốt Đại Bảo Tiểu Bảo cùng sở hữu —— chỉ cần có hai người bọn họ ở đó, Chu Tiểu Vân chưa bao giờ phải xách đồ nặng. Về phần bao nhiêu coi là “Đồ nặng”? Ừm, ước chừng hai kg trở lên!

      chuẩn bị dẫn Tiểu Bảo Nhị Nha về nhà, Chu Tiểu Vân bất ngờ chạm mặt bạn cũ lâu gặp —— Phùng Thiết Trụ.

      Hai người Phùng Thiết Trụ và Chu Chí Hải về phía siêu thị, vừa Phùng Thiết Trụ vừa bàn với cậu bạn mua ít đồ ăn vặt về ăn —— Phùng Thiết Trụ vẫn là dáng vẻ tròn trịa trước kia, đầu cao hơn nhưng vòng hai cũng tăng theo tương ứng. Từ xa nhìn, người như quả cầu vậy.

      Mắt Phùng Thiết Trụ tuỳ tiện thoáng nhìn qua, hình bóng quen thuộc kia bỗng nhiên đập vào mắt… Cậu hưng phấn chạy nhanh về phía trước, Chu Chí Hải còn thấy lạ, từ trước đến nay Phùng Thiết Trụ luôn thong thả, hôm nay sao nhanh nhẹn vậy?

      Nhìn ra đằng trước, xôn xao, đây chẳng phải là ba chị em họ Chu à! Cao cái nhất chính là Chu Tiểu Vân càng lớn càng xinh đẹp, thảo nào Phùng Thiết Trụ kích động như thế! Ha ha ha ha…

      Chu Tiểu Vân nhìn Phùng Thiết Trụ cảm thấy rất thân thiết, chuyện với cậu. Cảm giác gặp bạn cũ thời tiểu học đúng là giống bình thường, dường như trong lúc đó chưa từng trải qua bao nhiêu tháng năm, giật mình trở về hồi bé. chuyện cần suy nghĩ mà luôn, cảm giác này thực rất tốt.

      Phùng Thiết Trụ vẫn là dáng vẻ ngốc ngốc hiền lành trước đây, còn to gấp đôi hồi tiểu học, khiến đùa: “Phùng Thiết Trụ, gia cảnh nhà cậu luôn tốt nhỉ! Thảo nào từ đến lớn chưa bao giờ thấy cậu gầy ?” Lời đùa kiểu này thốt ra từ miệng Chu Tiểu Vân đúng là hiếm thấy.

      Phùng Thiết Trụ cười hắc hắc ngừng, luôn vui vẻ căn bản để ý đến mấy câu giỡn của . Chu Chí Hải đứng bên cạnh nhìn bạn thân Phùng Thiết Trụ khuôn mặt đỏ lên cảm thấy rất có ý tứ, ừm, nhưng mà, hẳn là mặt trái bưởi đỏ lên mới đúng. Ha ha!

      Tiểu Bảo và Nhị Nha tất nhiên cũng biết Phùng Thiết Trụ, đều là người lớn lên cùng thôn làm gì có chuyện quen. Đứng ở cửa siêu thị cậu câu tớ lời rất náo nhiệt. Bà chủ siêu thị thấy cửa bị mấy đứa bé chắn lối, rất khách sáo đề nghị bọn họ tìm nơi khác tán ngẫu.

      Chu Tiểu Vân nhìn, đúng rồi, năm người đứng chắn cửa làm cho người khác ra vào tiện, vẫn nên nhanh nhanh rời đừng chậm trễ việc buôn bán của người ta.

      Rất lâu rồi Phùng Thiết Trụ chưa gặp Chu Tiểu Vân, khó có dịp chạm mặt nên muốn trò chuyện lâu hơn với bạn ấy. Mắt thấy bạn ấy muốn rất sốt ruột, cậu liên tục nháy mắt ra hiệu với Chu Chí Hải.

      Chu Chí Hải thầm than mình mệnh khổ, mời Chu Tiểu Vân Tiểu Bảo và Nhị Nha cùng đến quán ăn vặt nào đó ăn chút.

      Nhị Nha hoan hô đầu tiên: “ Tiểu Hải, có phải mời ?”

      Chu Chí Hải thương cái túi tiền của mình phải chảy máy nhiều, mặt còn phải giả vờ nghìn lần nguyện ý vạn phần nhiệt tình thực quá đau khổ. Phùng Thiết Trụ cảm kích liếc mắt nhìn Chu Chí Hải cái, cậu đưa mắt đáp lại, ý là sau này có cơ hội Phùng Thiết Trụ phải mời khách. Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo Nhị Nha vào quán nướng, để ý tới hai chàng trai đằng sau nháy mắt ra hiệu.

      Quán ăn vặt có món đậu chiên giòn*, còn có thịt xiên. Chỉ năm giác miếng hoặc xiên, rán vàng cho thêm ít tương ngọt, quan tâm có vệ sinh hay nuốt luôn vào bụng, quá ngon.

      (油炸臭干: nguyên văn cv là du tạc thối can, gg trans là đồ khô chiên, ta đọc thấy thành phần chính là đậu phụ trắng, giấm, mè, tương ớt, muối, dầu hạt cải nên đổi thành món này)

      Lượng ăn cơm của Tiểu Bảo gần bằng trai Đại Bảo, thuộc loại ăn tương đối nhiều. Nhị Nha càng khỏi nhắc đến, nhìn con bé ăn ngon lành hiểu tại sao lớn lên hề bị mập.

      Chu Chí Hải bên bảo Chu Tiểu Vân cũng ăn nhiều chút bên trong lòng máu. Aizz, sao Tiểu Bảo Nhị Nha ăn nhiều vậy, mười mấy nguyên người cậu có lẽ sắp cánh mà bay. Cũng may Phùng Thiết Trụ mực chuyện với Chu Tiểu Vân để ý đến ăn uống, nếu chút tiền còm ấy chưa chắc đủ!

      Ăn xong này nọ, Phùng Thiết Trụ ầm ĩ muốn đến nhà Chu Chí Hải chơi, “vừa vặn” cùng đường với Chu Tiểu Vân.

      Tiểu Bảo liếc qua là biết ngay mưu của Phùng Thiết Trụ, nể tình ta ở cùng thôn cậu tiện trưng ra bộ mặt khác cho ta nhìn. Dù sao, ở trong mắt Tiểu Bảo, những nam sinh muốn tiếp cận chị đều giống nhau, phải người tốt!


      Chương 258: Tài bếp núc

      [​IMG]

      Lần đầu tiên kinh nguyệt của Chu Tiểu Vân kéo dài hơn tuần lễ, lại đúng vào mùa hè nóng nực, khiến người ta vừa dễ nổi nóng vừa chán nản.

      Triệu Ngọc Trân an ủi Chu Tiểu Vân: “Lần đầu tiên của con luôn kéo dài chút, sau này vậy nữa, cùng lắm là bị bốn năm thôi.”

      Đương nhiên biết, chỉ là vẫn thấy quá phiền. Bụng đau ỉ, đứng được tự nhiên, chỉ lúc lại phải vào nhà vệ sinh, tắm chỉ có thể đứng tắm, dưới vòi hoa sen lau mình, được ăn bất cứ đồ gì lạnh… Làm phụ nữ phiền, sau này mỗi tháng đều tới lần, lăn qua lăn lại mệt người. Chu Tiểu Vân bắt đầu hoài niệm cuộc sống trước đây, trẻ con tốt a, đâu có nhiều phiền não như vậy.

      Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng kết thúc ở ngày thứ chín. Lúc Chu Tiểu Vân soi gương cảm giác sắc mặt mình hồng hào như xưa, xem ra cần bồi bổ thêm.

      Trong lần Đại Bảo về nhà, đắc ý báo cho người thân rằng mình qua vòng sơ tuyển, cố thêm chút nữa là có thể qua vòng đấu loại vòng ngoài.

      Thời gian Nhị Nha ở nhà ít nhất, thường bị bạn bè kéo ra ngoài chơi. Ngược lại thời gian Tiểu Bảo ra ngoài ít hơn em . Chu Tiểu Vân khuyên cậu nên ra ngoài nhiều hơn, chơi với các bạn cùng trang lứa, Tiểu Bảo bất đắc dĩ : “Chị, phải em muốn , mà là bạn học của em đều về nhà nghỉ hè rồi, nào có ai chơi cùng!”

      Hơn nữa, Tiểu Bảo có rất ít bạn thân, ở lớp cậu thuộc tuýp người có nhân duyên tồi nhưng tuyệt chủ động bắt chuyện với người khác ———— khác Chu Tiểu Vân lắm.

      Chu Tiểu Vân mỗi ngày nằm ườn ở nhà ôm quạt điện, quạt trần to đùng treo ngược đỉnh đầu mỗi lần chuyển động phát ra thanh kinh thiên động địa như động đất, nhưng vẫn thổi ra gió nóng. Tắt , càng nóng càng khó nhịn.

      nghĩ ra cách hay, dùng cây lau nhà thấm nhiều nước lau ướt qua lần, trong phòng mát mẻ hơn. Lại bật quạt thổi, quả nhiên mát nhanh hơn hẳn.

      Trước khai giảng, cuối cùng Đại Bảo kết thúc đợt tập huấn về nhà nghỉ ngơi hơn mười ngày. Cậu đắc ý tuyên bố mình vững chắc giành được thành tích số trong vòng sơ tuyển, là hạt giống tuyển thủ được giáo viên xem trọng nhất. Từ đáy lòng cảm thấy rất hài lòng vì trai.

      Tuổi Đại Bảo lớn nên tiện nhảy xuống hồ tắm, lớn như vậy còn cởi hết đồ bơi phải bị người ta cười nhạo à? Nhưng, trời nóng như vậy chỉ ở nhà đúng là buồn chán.

      Vừa đến chạng vạng Đại Bảo giựt giây Tiểu Bảo cùng cậu ra phố đánh bi-a, Tiểu Bảo có hứng thú chịu . Cậu thấy thể kéo được em trai bất động cảm thấy rất thú vị, lầm bầm bảo Tiểu Bảo là “con mọt sách”. Lời chưa dứt liền thấy hai đôi mắt quay sang lườm.

      đôi là của Chu Tiểu Vân, trách lườm cái. trai à, chính mình thích học tập còn muốn dẫn cả Tiểu Bảo theo, đánh bi-a rất dễ nghiện, nam sinh tốt cố đánh bi-a bỏ phí việc học, nguy hiểm gần bằng máy chơi game.

      đôi là của Tiểu Bảo. Cậu đáp lễ : “Em chính là con mọt sách, nhưng, con mọt sách phải ai ai cũng làm được. Những người khác chậm hiểu chỉ biết đọc chuyện xưa, tiểu thuyết võ hiệp, phỏng chừng mấy quyển sâu hơn chút, hơi nội hàm chút có xem cũng hiểu. Muốn làm con mọt sách cũng cần bản lĩnh!” xong, Tiểu Bảo còn thở dài lắc đầu, dáng vẻ vô cùng đau khổ, khiến Đại Bảo tức giận nghiến răng nghiến lợi. So đấu võ mồm cậu đâu thể là đối thủ của Tiểu Bảo.

      Đại Bảo đành phải chuyển mục tiêu vào Chu Chí Hải, lúc này coi như tìm được tri kỷ. Người cùng sở thích Chu Chí Hải vừa nghe đánh bi-a mắt toả sáng, hai người hằng ngày khoảng ba, bốn giờ trời còn quá nắng ra phố, chưa đến lúc trời tối giờ ăn cơm chưa về.

      Đại Bảo ăn cơm tối xong còn muốn , bị Chu Tiểu Vân nhìn thấy lập tức ngăn lại. Nhắc thôi hồi làm cậu đau đầu vô cùng giơ cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn ngồi ở nhà xem ti vi hoặc đọc tiểu thuyết gì gì đó.

      giá sách của Chu Tiểu Vân có rất nhiều sách, bình thường bận học có nhiều quyển chưa xem qua, tại vừa vặn có thời gian, cả ngày ngoại trừ ăn ăn ngủ ngủ chính là đọc đọc sách.

      Chu Tiểu Vân viết hết quyển sổ dày giờ lại thay đổi quyển, lúc có cảm hứng, văn xuôi, bài báo, thơ ca, nghĩ cái gì viết cái đó. Nếu như bạn làm chuyện mình thích, bạn rất vui vẻ làm, tuyệt cảm thấy mệt. là như thế, những cảm thấy mệt trái lại cảm thấy tâm trạng đặc biệt khoan khoái.

      Mùa hè này trôi qua coi như thư thái.

      Chu Tiểu Vân ở nhà lần thứ hai trở thành bếp chính, Triệu Ngọc Trân cần lo trước lo sau, có về nhà muộn cũng sao, ngược lại về đến nhà chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. Hơn nữa, nấu cơm rất ngon, tuyệt đối kém mẹ.

      rất thích bỏ chút công sức và tâm tư khi làm bếp, nhìn ba mẹ em ăn ngon lành mình cũng thấy vui.

      Ví dụ như, cho mì cán sẵn vào trụng đun sôi sau đó thả vào nước lạnh để mát, trộn ít dưa chuột cắt lát, đậu xanh nha cộng thêm muối, giấm chua, tương ớt thành salad để chính là mì lạnh, vừa nhàng khoan khoái lại ăn ngon.

      Đại Bảo – đại thực khách này người có thể ăn hai ba bát, vừa ăn vừa khen ngon lại xin thêm bát, Chu Tiểu Vân vừa bực mình vừa buồn cười: “ à, ăn từ từ, cẩn thận sặc…” chưa dứt lời liền thấy Đại Bảo ôm cổ khoa tay múa chân muốn uống nước.

      Chu Tiểu Vân kịp rót nước thuận tay múc bát nước lạnh cho Đại Bảo, Đại Bảo uống hớp lớn mới nuốt xuống. Tiểu Bảo cười nghiêng ngả, Nhị Nha cũng cười khanh khách ngừng.

      Ngoại trừ mì lạnh, còn thích làm mì xào.

      Bước đầu tiên trụng mì của mì lạnh và mì xào giống nhau, lại chuẩn bị thêm ít đồ khô thanh đạm như giá, khoai tây nạo sợi, rau cần các loại. Cho dầu vào, phi hành, gừng thái cho thơm, sau đó nhanh tay cho đồ khô vào trong nồi xào qua. Chờ khi tất cả mọi thứ gần chín, cho mì vào đảo qua hai ba cái, thêm ít muối và mì chính vừa ăn là có thể cho ra đĩa.

      Mì xào bán ở quán cơm quá nhiều mỡ, ăn vài miếng thấy ngấy cả người, còn mì xào Chu Tiểu Vân làm ăn ngon miệng, càng ăn càng thấy ngon. Tiểu Bảo thích ăn mì xào kiểu này nhất.

      Đại Bảo cằn nhằn bảo Chu Tiểu Vân khi xào mì cho thêm ít thịt băm, cậu là động vật ăn thịt tiêu chuẩn, hai bữa ăn thịt cảm thấy trong bụng như có gì, trong miệng còn vị giác. Thịt băm à, trong nhà có nhiều mà. Có lúc còn có thể thêm bớt đa dạng thành mì xào tim gan các loại.

      Nhị Nha lúc ăn cơm ầm ĩ: “Nếu như mỗi ngày chị ở nhà nấu cơm cho bọn em ăn quá tốt, chị làm ăn ngon hơn cả mẹ.” Mấy câu thông suốt vỗ mông ngựa làm Chu Tiểu Vân toàn thân thoải mái.

      Nhưng biết Nhị Nha đáng tin, có lẽ ở trước mặt mẹ đổi thành “Vẫn là mẹ nấu cơm ngon nhất “. Haha!

      Cơm rang trứng, canh rau cần, cháo khoai lang, cháo mặn rau cải, đổi mới đa dạng, món nào cũng ngon. Ngay cả Chu Tiểu Vân cũng cảm giác gần đây khả năng bếp núc của mình tiến rất xa. Còn phải, bắt đầu học bà nội, có việc gì làm nghịch ngợm làm ít mì phở.

      Ở quê có người chuyên làm đồ sắt, Chu Tiểu Vân bảo người bán hàng làm cái chảo dày, cho lên bếp than vừa nấu được cơm vừa có thể rán bánh, vừa tiện lại ăn ngon.

      Chu Tiểu Vân thích làm trứng gà bánh nhất, bánh rán vừa chín đập quả trứng gà lên , ăn vào thơm nức mũi. Thế nhưng, tay làm xuể, mình làm bột cả buổi sáng. Bên này bánh vừa để ra đĩa, bên kia hai em tranh nhau cướp.

      Vẻ mặt Nhị Nha đau khổ nhanh tay tranh kịp, Chu Tiểu Vân thương em bánh trứng gà vừa làm xong lót giấy trực tiếp đưa cho mới khiến Nhị Nha vui vẻ.

      Hôm nay bạn Lan gửi lời chúc đến các nàng: Chúc mọi người có lễ Trung thu vui vẻ bên người thân, bạn bè. Vừa ăn bánh trung thu vừa đọc truyện cũng vui đấy nhỉ, hihi.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 259: Vì sao ưu tú như vậy

      Kì nghỉ hè nhàn nhã thoáng cái qua, lại sắp học.

      Đại Bảo ở nhà sớm đợi đến mức nhịn được, hai ngày trước mang quần áo lên trường.

      Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo thu dọn mọi thứ xong, Chu Quốc Cường lái xe chở bọn vào thị trấn, thuận tiện nộp tiền thuê nhà nửa năm tiếp theo. Ông Tăng ở chung với hai đứa bé thời gian dài, rất thích hai đứa trẻ hiểu chuyện, tán gẫu mấy câu với Chu Quốc Cường.

      Mùa hè là mùa buôn bán ế ấm, Chu Quốc Cường bận, khó có dịp lòng thanh thản ngồi xuống hàn huyên cùng ông Tăng.

      Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo lên tầng làm tổng vệ sinh phòng. Hai tháng có người ở nên vô cùng hơi, quét rác, lau bàn, bận bịu hồi lâu.

      Tiểu Bảo làm việc chịu khó có ích, khiến Chu Tiểu Vân thoải mái ít. Chờ sau khi thu dọn xong, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo theo cha tới nhà chú Ba ăn trưa.

      Bà nội từ lúc nhận được điện thoại bắt đầu bận rộn.

      Vừa khéo, hôm nay Chu Quốc Dân cũng về sớm, thấy hai Chu Quốc Cường ở vui vẻ chuyện với . Chu Quốc Dân đùa trêu: “ Hai, nhà chúng ta cuối cùng cũng có cán bộ.”

      Chu Quốc Cường vừa nghe liền biết Chu Quốc Dân trêu mình vì việc trở thành kế toán thôn, cười ha ha: “ là cán bộ chân đất của thôn, tiền lương năm có thể bằng tiền lương tháng của em quátốt.”

      Hai em cười cười , cả Tống Minh Lệ cũng lấy Chu Quốc Cường ra đùa: “ Hai, đừng khách sáo thế, năm tiền lương của Quốc Dân bằng tiền lời buôn bán tháng của chị đâu!”

      Chu Quốc Cường lại cười cho qua, mặc dù biết Tống Minh Lệ nịnh hót đùa để ông vui nhưng ông vẫn rất vui sướng. Trước đây người đàn ông bởi vì bần cùng có chút hèn mọn sớm biến thành khôn khéo lõi đời tinh minh rồi, kinh tế mỗi ngày chuyển biến tốt đẹp khiến ông đến đâu đều thẳng lưng.

      tại ở trong thôn dù khổ cũng là cán bộ , vẫn là kế toán quản lý tiền bạc, người có chức cao hơn cũng phải liếc mắt nhìn Chu Quốc Cường cái.

      Chu Quốc Cường từng thổn thức sau lưng Triệu Ngọc Trân về nhiều chuyện: Con người, thực ngờ được chính mình biến thành bộ dáng gì nữa, mấy năm trước Chu Quốc Cường ông nhà nghèo đông con là người đàn ông bần cùng cầm kẻng vang loong coong, giờ việc buôn bán đâu vào đấy, còn lái xe ba bánh làm cán bộ thôn trộn lẫn kém.

      Ai có thể nghĩ đến ông cũng có ngày hôm nay? Trước đây trong ba em phải ông nghèo nhất tiền đồ nhất, tại tình huống này dường như từ từ thay đổi.

      Hơn nữa có đứa con làm ông tự hào, Chu Quốc Cường cảm thấy cuộc sống của mình chạy con đường rộng thênh thang. Sau này ư, càng ngày càng tốt…

      Chu Quốc Dân muốn uống hai chén với , Chu Quốc Cường dù thế nào cũng chịu. Hai người lôi kéo mãi, từ phòng bếp bưng thức ăn ra Chu Tiểu Vân chen miệng : “Bác Ba, ba cháu lát nữa còn phải lái xe ba bánh, uống rượu tốt hơn.”

      Chu Quốc Cường suy nghĩ cũng đúng, thấy con ra tâm tư của mình vội phụ họa: “Đúng vậy, chưa biết chừng về nhà còn có việc, nên uống rượu lúc này. Uống xong phải ngủ trưa lúc, chị Hai em chờ lại sốt ruột.”

      Triệu Ngọc Trân kiên trì cho Chu Quốc Cường uống rượu buổi trưa, buổi tối có thể uống dù sao uống xong ngủ bỏ lỡ việc buôn bán ngày hôm sau. Thế nhưng buổi trưa khác, uống rượu xong say xỉn luyên thuyên buổi chiều thể làm việc gì, vậy sao được!

      Chu Quốc Dân đành phải lấy bia ra để Chu Quốc Cường uống lon, lần này ông từ chối, cụng lon với em trai. Chu Chí Viễn lấy mấy lon côca ở trong phòng ra, uống cùng Tiểu Bảo.

      Chu Tiểu Vân thích uống mấy đồ này, là giống người hiếm thấy chỉ thích uống nước lọc từ trước đến nay thích uống đồ gì khác —— ngoại trừ nước dừa, haha!

      Hai người Chu Chí Viễn và Tiểu Bảo đều học ở trường cấp hai Minh, nhưng cùng lớp.

      Tống Minh Lệ khen Chu Tiểu Vân mấy câu, đề tài lại chuyển hướng tới Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo tại đúng là càng ngày càng có tiền đồ, lần trước thi cuối kỳ đứng trong top mười của khối! Viễn Viễn chỉ đứng thứ hai mươi thôi.”

      Chuyện này đương nhiên Chu Tiểu Vân biết, cười : “Thím Ba, Tiểu Bảo chỉ nghiêm túc học hành thôi, Viễn Viễn cũng rất tốt, cầu của thím với em ấy quá cao rồi.”

      Tống Minh Lệ cười mà , cầu rất cao à? Có thể cao ư?

      Chính là giáo viên, từ cẩn thận giáo dục Chu Chí Viễn cầu nghiêm khắc, tới cấp hai càng dám buông lỏng, đốc thúc Chu Chí Viễn rất chặt. Giáo viên lớp Chu Chí Viễn quen Tống Minh Lệ nên rất quan tâm đến cậu. Ở lớp bình thường Chu Chí Viễn đều đứng ở mấy vị trí đầu, trong toàn khối cũng có thể đứng thứ hai mươi. Lẽ ra, thành tích này cũng rất tốt, Tống Minh Lệ thỏa mãn.

      Thế nhưng, Tống Minh Lệ vừa nghĩ tới lúc học cấp hai Chu Tiểu Vân xuất sắc cỡ nào, trong lòng lại mất thăng bằng. Nhìn Tiểu Bảo chớp mắt sao, ngờ cũng giỏi hơn Chu Chí Viễn, trong lòng càng biết tư vị.

      Chẳng lẽ giáo viên ưu tú trường trung học trọng mà dạy dỗ con cái kém hơn hai vợ chồng Chu Quốc Cường ở nông thôn sao? Dựa vào cái gì Chu Chí Viễn cũng bằng cả Tiểu Bảo chứ?

      Chu Chí Viễn rất thông minh, học tập lại dụng công cũng ham chơi, về nhà chơi phải làm gì, chỉ cần làm bài tập, ôn bài vở.

      Mà hai chị em Chu Tiểu Vân sao, trọ bên ngoài vừa nấu cơm, rửa bát, quét tước, thu dọn, việc vặt cũng phải chính mình làm, nếu thời gian có nhiều bằng Viễn Viễn mới đúng.

      Chẳng lẽ vì hai chị em Chu Tiểu Vân đặc biệt thông minh sao? Chu Tiểu Vân khéo léo vừa nhìn là biết bé thông tuệ. Nhưng Tiểu Bảo, trắng trẻo yếu đuối đích thực thấy thông minh, xem ra thuộc về dạng con trai có vẻ đẹp nội tâm!

      Nhìn lại chồng mình Chu Quốc Dân, so sánh với Chu Quốc Cường đen hơn thô ráp hơn, Tống Minh Lệ thấy lạ, sao bác Hai dạy dỗ con cái đứa nào cũng ưu tú như vậy.

      Tống Minh Lệ nhịn được hỏi: “ Hai, thành tích Đại Nha ở cấp hai đều là số số hai, thành tích Tiểu Bảo cũng tốt như vậy, nghe Đại Bảo tại ở trường cao đẳng thể thao cũng rất tốt. Bình thường dạy dỗ các cháu thế nào! ra cho em học tập học tập với.”

      Chu Quốc Cường bị hai câu của Tống Minh Lệ làm cho suýt nữa phụt bia ở trong miệng ra. Vất vả mãi ông mới uống xuống được chỗ bia đó, cười : “Thím Ba của bọn à, phải là em lấy ra khai đao chứ! chỉ học hết lớp sáu, việc này phải em biết, tụi học bài gì làm bài gì đều chưa thấy qua, gì đến dạy dỗ hay giáo dục. có thể đưa tiền lãi cho các con học hành là tốt lắm rồi. Em là giáo viên chuyên ngành giáo dục. học tập chẳng phải cười sao!”

      Hai vợ chồng Chu Quốc Cường chưa từng đưa ra bất cứ cầu gì với việc học của các con, mỗi lần các con cầm giấy khen về nhà vui vẻ vỗ vỗ vai con là xong chuyện, hồi bé thành tích của Đại Bảo ra gì cũng chưa bao giờ lo lắng.

      Đơn giản mà , bốn em nhà học Chu đều thuộc loại hình “nuôi thả” —— tự mình muốn học bao nhiêu, định học đến đâu, có thể học thế nào bấy nhiêu.

      Đáp án lần này nằm trong dự đoán của Tống Minh Lệ, lại làm cho chính tai nghe được càng thêm than thở.

      Nếu chẳng quan tâm sao bọn đều ưu tú như vậy chứ!

      khiến con người ta tâm lý thăng bằng mà! ! !!

      Đùa chứ mình thấy càng con giáo viên càng áp lực.


      Chương 260: Bà nội bị bệnh (1)

      Chu Tiểu Vân hé miệng cười, lời than thở của thím Ba lọt vào tai thể nghi ngờ là lời khen lớn nhất. Hoá ra, chỉ có mình thay đổi giỏi hơn kiếp trước rất nhiều, mà ngay cả trai Đại Bảo và em trai Tiểu Bảo cũng càng ngày càng xuất sắc. Em Nhị Nha nhất tạm thời nhìn ra sau này thế nào, nhưng nay cũng là học sinh tiểu học học giỏi nhiều môn. Viễn cảnh tốt đẹp gần như mong ước!

      Chu Tiểu Vân có cảm giác thành tựu như kiểu làm người cần danh tiếng, hoá ra chị em đều tốt mới là tốt đẹp !

      Bà nội ở trong bếp mãi chưa ra khiến thấy lạ, lại gọi lần nữa: “Bà nội, bà nội…” Vào bếp xem, ngờ thấy bà nội ôm bụng, gập người đứng thẳng được, trán lấm tấm mồ hôi.

      Chu Tiểu Vân đầu tiên thấy sợ hãi sau đó đỡ lấy bà, miệng vội vã gọi: “Ba ơi bác Ba thím Ba, mọi người mau vào đây!”

      Chu Quốc Cường và Chu Quốc Dân Tống Minh Lệ nghe thấy tiếng Chu Tiểu Vân vô cùng ngạc nhiên, hẹn mà cùng chạy vào bếp. Liếc mắt nhìn thấy ngay vẻ mặt đau đớn của bà nội.

      Chu Quốc Cường thất kinh, vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế?”

      Bà nội miễn cưỡng mở miệng: “Mẹ sao, chỉ là bụng hơi đau.” xong câu ngắn ngủi mà trán bà chảy rất nhiều mồ hôi, xem ra phải đau bình thường.

      Chu Quốc Dân thấy tay bà nội che ở vùng gan, lại nhìn bà nội cố nén đau trong lòng hoảng loạn: “ Hai, có phải mẹ bị bệnh cấp tính gì ?”

      Tống Minh Lệ ngược lại tỉnh táo nhất: “Khoan thảo luận cái này, ngay bây giờ chúng ta đưa mẹ đến bệnh viện trước!”

      Chu Quốc Cường và Chu Quốc Dân trái phải dìu bà nội ra đón xe taxi, chạy thẳng tới bệnh viện tốt nhất trong thị trấn. Tống Minh Lệ dặn mấy đứa ở nhà đừng chạy lung tung rồi theo.

      Chu Tiểu Vân đâu còn tâm tình ăn cơm nữa, Chu Chí Viễn la hét đòi theo bị Tống Minh Lệ quát lớn mấy câu tâm trạng cũng rất xấu, tình huống của Tiểu Bảo khác chị lắm.

      Bữa cơm này ăn nổi nữa. Chu Tiểu Vân thu dọn bát đũa xong, lo lắng ở lại nhà chú Ba chờ đợi.

      Lúc này rất hối hận đạp xe đạp vào thị trấn, nếu có thể đạp xe đến bệnh viện xem tình hình rồi? Ở đây chờ vô ích khiến người ta sốt ruột a!

      Chu Chí Viễn nghĩ ra cách: “Mấy chị em mình ngồi xe buýt công cộng , ngay cửa có trạm xe bus đến bệnh viện, nửa tiếng là đến nơi.”

      Còn làm sao nữa? xe bus thôi, chẳng cần quan tâm say xe hay say xe.

      Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo và Chu Chí Viễn ra khỏi cửa, đứng dưới mái hiên chờ xe buýt công cộng. Bình thường cách mười phút chuyến, nhưng hôm nay cố gắng đợi hơn hai mươi phút mà chưa thấy.

      Chu Chí Viễn tức giận chửi ầm lên: “Xe bus chết tiệt này, sao lâu như thế mà thấy cái xe nào!” Vừa xong thấy chiếc xe bus từ từ tới, kịp oán giận nữa, nhanh chóng lên xe.

      Hôm nay xe có ít người. Trong xe vừa vô vị vừa nóng, vừa bước lên xe Chu Tiểu Vân có nỗi xúc động muốn xuống xe ngay lập tức.

      Tiểu Bảo thương lượng với người ngồi cạnh cửa sổ. Chàng trai kia vốn muốn mở cửa sổ hộ nhưng thấy bên cạnh Tiểu Bảo là Chu Tiểu Vân mắt sáng lên lập tức thay đổi thái độ mở cửa sổ ra, còn ân cần nhường chỗ ngồi.

      Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu “Cám ơn tôi đứng được rồi”, làm cho chàng trai tầm hai mươi tuổi kia huých phải từ chối uyển chuyển.

      vất vả lung lay lắc lắc đến gần bệnh viện, lúc xuống xe Chu Tiểu Vân nôn khan, muốn nôn thứ gì đó mà nôn được cũng đủ khó chịu. Tiểu Bảo vỗ vỗ lưng Chu Tiểu Vân thấp giọng hỏi chị thế nào.

      Chu Tiểu Vân gượng cười, thực có cách nào mình rất tốt. Thôi đừng mấy thứ này, vào bệnh viện tìm người trước!

      Bệnh viện huyện là bệnh viện lớn nhất, tốt nhất trong thị trấn này, có mấy dãy nhà. Người đến người biết đâu tìm.

      Chu Tiểu Vân quyết định nhanh đầu tiên tìm ở phòng cấp cứu trước, nếu bà nội đau quá, đến bệnh viện chắc chắn phải khám gấp.

      Hỏi y tá ngang qua phòng cấp cứu ở đâu, Chu Tiểu Vân cùng Chu Chí Viễn, Tiểu Bảo vội vội vàng vàng chạy vào dãy nhà đằng sau.

      Vừa tới cửa phòng cấp cứu nhìn thấy Tống Minh Lệ đứng bên ngoài, nhìn thấy ba người Chu Tiểu Vân mắt mở to: “ phải bảo các con ở nhà đợi sao? Sao lại chạy hết đến bệnh viện?”

      Chu Tiểu Vân vô tâm giải thích hỏi tình huống của bà nội.

      Tống Minh Lệ thở dài: “Hôm nay ngồi trực ở phòng cấp cứu là bác sĩ thâm niên ở bệnh viện này, vừa thấy tình trạng của bà nội lập tức đề nghị kiểm tra toàn thân. Ba cháu và bác Ba của cháu đều ở trong, thím vừa lấy số thứ tự, có lẽ đêm nay phải nằm viện.”

      Mấy đứa trẻ đều biến sắc, hình như rất nghiêm trọng!

      Chu Tiểu Vân dám nghĩ tới khả năng bà nội bị bệnh rất nặng gì đó, mặc dù tại xem ra rất có thể…

      Chờ rồi chờ, chờ lại chờ, thời gian dường như đình trệ ở thời khắc này. tường chiếc đồng hồ tạch tạch nửa ngày mới di chuyển đoạn khiến Chu Tiểu Vân nhìn cũng sốt ruột.

      Chu Quốc Cường và Chu Quốc Dân ra ngoài, thấy bọn đến cũng trách mắng mấy câu.

      Chu Tiểu Vân lo lắng hỏi: “Ba, chú Ba, kết quả kiểm tra của bà nội thế nào ạ?”

      Vẻ mặt Chu Quốc Cường lo lắng nhưng phải giả vờ sao để an úi bọn : “ tiêm thuốc giảm đau cho bà, tại bà nội đau nữa, tiến hành kiểm tra. Đêm nay ở lại quan sát đêm, có lẽ ngày mai mới có kết quả kiểm tra.”

      Chu Tiểu Vân sát ngôn quan sắc* (xét lời và xem sắc mặt có thể biết được tâm ý của người) có linh cảm tình huống lạc quan, lòng chìm xuống.

      Hai đứa Tiểu Bảo và Chu Chí Viễn mười bốn tuổi, đâu dễ dàng lừa cho qua như vậy, mỗi người đều có vẻ mặt buồn bã.

      Chu Quốc Dân : “ Hai, em thấy chúng ta nên nhanh chóng gọi điện báo tình huống cho đại ca và chị dâu. Mọi người cùng đến bệnh viện bàn bạc.”

      Chu Quốc Cường gật gật đầu, cùng Chu Quốc Dân ra gọi điện thoại.

      Qua nửa tiếng mới thấy hai người quay lại, Chu Quốc Dân thấp giọng mấy câu với vợ, Tống Minh Lệ gật gật đầu rồi ra ngoài.

      Chu Tiểu Vân tai thính loáng thoáng nghe được mấy từ “rút tiền”, “nộp phí”, nghĩ thầm nhất định là chú Ba bảo thím Ba đến ngân hàng rút tiền nộp viện phí trước.

      y tá mặc đồ trắng ra gọi, sắp xếp bà nội vào phòng bệnh, người nhà có thể vào thăm nom.

      Chu Quốc Cường và Chu Quốc Dân bước nhanh theo sau y tá, ba người Chu Tiểu Vân cũng theo.

      Phòng bệnh nằm ở dãy nhà lớn phía sau. phòng lớn kê sáu giường bệnh, bà nội vừa vặn nằm cạnh cửa ra vào.

      Bà nội được tiêm thuốc giảm đau nên đỡ đau hơn, cuối cùng có thể chuyện. Chu Quốc Dân dám cho bà nội chuyện bác sĩ bảo có khả năng bệnh tình nghiêm trọng quá lạc quan, hai em Chu Quốc Cường đều thống nhất có vấn đề gì lớn.

      Bà nội chịu nằm viện, la hét đòi về nhà: “Quốc Cường Quốc Dân, mẹ hết đau rồi, về thôi! đêm ở đây tốn bao nhiêu tiền đấy. Về nhà , ngày mai lại đến xem kết quả kiểm tra.” Bà nội tiết kiệm cả đời a!

      Chu Tiểu Vân nhìn cha từ trước đến nay ăn to lớn giờ như thay đổi thành người khác, trong lòng có cảm giác nên lời. Có thể Chu Quốc Cường được tính là người đàn ông tốt, nhưng là người cha rất thương con, là người con ngoan, rất hiếu thuận với mẹ.

      Trước khi trời tối, hai người Chu Quốc Phú và Chu Phương chạy tới, cùng còn có Ngô Hữu Đức.

      Chu Phương và Chu Quốc Phú biết qua tình hình trong điện thoại bàn với Chu Quốc Cường Chu Quốc Dân, ở trước mặt bà nội phải giả vờ có vấn đề gì to tát, mặc dù trong lòng đều lo lắng như lửa đốt, thế nhưng phải miễn cưỡng vui mừng cười dễ nghe.

      Bà nội được con trai con vây quanh, khuôn mặt đầy nếp nhăn mỉm cười, trong lòng rất vui. ra, sao bà biết tình trạng cơ thể mình chứ. Bụng đau phải chuyện ngày ngày hai, ban đầu chỉ hơi đau, bà cũng để trong lòng, nghĩ thầm bệnh vặt tốn tiền vào bệnh viện kiểm tra làm gì. Già rồi ai chẳng bị mấy bệnh vặt vãnh, chắc qua mấy bữa là ổn.

      Ai ngờ, đau đớn càng ngày càng nhiều, số lần càng ngày càng ràng, bà nội vẫn gạt chưa , thẳng đến lần này đau chịu nổi bị Chu Tiểu Vân phát , việc này mới bị các con biết.

      Tống Minh Lệ đưa trước viện phí rồi vào phòng bệnh, thấy Chu Quốc Phú và Chu Phương tới lên chào hỏi.

      Trời tối, người lớn đến căng tin trong bệnh viện ăn cơm, Chu Tiểu Vân bảo Tiểu Bảo và Chu Chí Viễn cũng ăn cơm, còn mình kiên trì ở lại với bà nội. Chu Phương cũng chịu , ở lại cùng Chu Tiểu Vân.

      Tống Minh Lệ nhìn tình huống này cũng có ý tứ ăn cơm, dặn ba em dẫn hai đứa ăn cơm trước sau đó mua hộp cơm về.

      Bà nội xua tay
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 261: Bà nội bị bệnh (2)

      Chu Quốc Cường ngồi cạnh giường dịu dàng dỗ bà nội nửa ngày, cuối cùng cũng trấn an được bà.

      Chu Phương gần bốn mươi tuổi nhưng tới miệng bà nội biến thành “Phương Phương”, xem ra mặc kệ lớn cỡ nào trong mắt mẹ, con cái vĩnh viễn là đứa con bé bỏng.

      Tống Minh Lệ kéo Chu Tiểu Vân tình nguyện cùng đến căng tin.

      Ra khỏi phòng bệnh nụ cười của ba em đều lột xuống, bàn luận về tình hình bệnh của bà, kết quả kiểm tra đến chiều mai mới có. Giờ ai dám chắc là bệnh gì, nhưng theo lời bác sĩ khả năng tương đối nghiêm trọng.

      Chu Quốc Cường an ủi mình cũng an ủi Chu Quốc Phú, Chu Quốc Dân: “Bác sĩ luôn phóng đại bệnh lên tí, hù dọa bệnh nhân và người thân chút, thực ra nghiêm trọng như họ .”

      Chu Quốc Phú và Chu Quốc Dân liên tục phụ họa, trước khi có kết quả ai cũng ôm hy vọng tốt lành nhất. Chẳng ai có tâm tình ăn tối, ăn qua loa chút lại về phòng với bà nội và Chu Phương.

      Chu Phương chuyện phiếm với bà nội, trong lúc hai mẹ con chuyện bầu khí tự nhiên khác hẳn, cần che đậy, bà nội có chút bất an hỏi: “Phương Phương, tại mấy con rồi, chỉ có hai mẹ con mình. Con thành cho mẹ biết, có phải mẹ bị bệnh nặng hay !”

      Con trai bà đương nhiên bà biết , cả đám mặt mũi tươi cười là sắc mặt ngưng trọng, khiến lòng bà thấp thỏm bất an, đặc biệt giữ riêng con lại hỏi cho .

      Chu Phương căng thẳng, mặt cố tươi cười: “Mẹ, mẹ đừng đoán mò, bác sĩ có vấn đề gì lớn, bảo mẹ nằm viện để đỡ phải chạy tới chạy lui hơn nữa tiện quan sát. Chờ ngày mai có kết quả kiểm tra rồi, mẹ cứ yên tâm.”

      Bà nội thấy giọng điệu con tự nhiên cũng yên lòng chút, nghĩ thầm chắc con giấu giếm mình đâu.

      Chu Phương nửa nửa giả oán trách bà nội: “Mẹ, mẹ cũng là, đau bụng phải chuyện ngày ngày hai, sao lại gạt tụi con chứ? Nếu phải lần nay đau quá bị Đại Nha nhìn thấy, mẹ còn định giấu giếm tụi con đến lúc nào? thoải mái phải đến bệnh viện kiểm tra chứ!”

      Bà nội thở dài: “Chẳng phải mẹ muốn các con lo lắng à, cả đám bận rộn như vậy, lại phải bận tâm vì bà già này, mẹ đành lòng!” Hơn nữa, người già có ai thích đến bệnh viện? Tới bệnh viện bệnh cũng có thể tra ra bệnh.

      Chu Phương bên an ủi bà nội bên trong lòng chua xót khổ sở. Mẹ cả đời vất vả, già rồi còn bận lòng vì người thân. Chỉ mong ông trời thương xót, phù hộ cho mẹ bị bệnh gì nặng!

      Chu Quốc Cường mang cơm về cho Chu Phương bảo em ăn luôn cho nóng.

      Chu Quốc Dân : “Đại ca Hai chị, trời còn sớm, mọi người cứ về ! Đêm nay em ở đây với mẹ, Mĩ Lệ, ngày mai chị còn khai giảng làm, chị cũng dẫn Viễn Viễn về .”

      Chu Quốc Cường, Chu Quốc Phú và cả Chu Phương ai chịu , đều muốn lưu lại trông mẹ. Các em cãi nhau nhường, vẫn là bà nội lên tiếng: “Quốc Phú Quốc Cường, hai người các con về trước ! Đêm nay để Quốc Dân ở lại đây với mẹ là được. Phương Phương, con và Hữu Đức cũng về nhà . Dù sao mẹ cũng bị bệnh gì nặng, có lẽ ngày mai có thể ra viện rồi. Đừng ở đây nữa, vội vàng gấp gáp làm gì.” Lời vừa ra, Chu Quốc Cường, Chu Quốc Phú, Chu Phương đành phải nghe theo.

      Chẳng lẽ cho mẹ ra bệnh của mẹ rất nghiêm trọng mọi người yên lòng? Hay là cứ gạt trước rồi sau!

      Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo còn có Chu Chí Viễn ngày mai cũng phải khai giảng, lưu luyến rời tạm biệt bà nội ngồi xe trở về.

      Chu Quốc Cường đưa Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo về phòng trọ rồi lái xe ba bánh quay lại đón đại ca Chu Quốc Phú cùng về, em Chu Phương và em rể Ngô Hữu Đức hai người xe riêng về trước rồi.

      Dọc đường , trong tiếng xe vang ì ùng, hai em mỗi người tâm tư tính toán vô tâm chuyện với nhau, về đến nhà ai về nhà nấy bàn với vợ việc này.

      Thẩm Hoa Phượng nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là: “Tiền nằm viện là nhà chú Ba nộp, nhìn xem bao nhiêu, có phải mấy nhà chia đều hay .”

      Chu Quốc Phú kiên nhẫn : “Em chỉ suy nghĩ đến việc này thôi à, bây giờ đến tiền nong làm gì, sau này mấy em ngồi lại tự nhiên bàn tới.”

      Thẩm Hoa Phượng bất mãn phản bác: “Em suy nghĩ đến việc này có gì đúng, mẹ già có bệnh chữa bệnh nên bỏ tiền chúng ta bỏ tiền, thái độ của em sao, tiền là chuyện à? Nếu mẹ bị bệnh nặng, tiền chính là chuyện lớn!” Lời này tuy khó nghe nhưng phải có đạo lý, nếu là phẫu thuật mất mấy nghìn, hơn vạn, tiền là vấn đề quan trọng nhất.

      Chu Quốc Phú nghĩ lại đúng là có chuyện như vậy, lên tiếng để mặc Thẩm Hoa Phượng cằn nhằn.

      Triệu Ngọc Trân nghe chồng lại đầu tiên nghĩ đến chính là: “Ba tụi à, này nếu phải phẫu thuật nằm viện mỗi ngày có cần người trông nom , nhà chúng ta bận như thế dễ dàng rút ra thời gian rảnh đâu!”

      Chu Quốc Cường trợn mắt: “Lời này của em có ý gì? Chuyện gì quan trọng hơn thân thể của mẹ? Em còn có tâm tư nghĩ đông nghĩ tây.”

      Lúc này có thể nhận ra con trai và con dâu khác biệt. Các con trai đều lo lắng thân thể của mẹ, con dâu lại suy nghĩ về vấn đề tiền và chăm sóc.

      Triệu Ngọc Trân bị Chu Quốc Cường mắng hai câu lên tiếng nữa, trong lòng ngừng tính toán.

      Chương 262: em đồng lòng

      Ngày đầu tiên khai giảng, trong lòng Chu Tiểu Vân yên luôn cau mày, Lưu Lộ thoáng cái nhìn ra có gì đó đúng, hỏi Chu Tiểu Vân: “Hi, sao ngày đầu tiên học sầu mi khổ kiểm (~ mặt ủ mày ê) thế này, tháng nghỉ ở nhà chưa nghỉ ngơi đủ à!”

      Chu Tiểu Vân kể lại việc bà nội bị bệnh, cuối cùng than thở: “Chiều hôm nay hẳn là có kết quả, giờ tớ rất lo lắng!”

      Lưu Lộ “A” tiếng: “Bà nội cậu nằm ở bệnh viện huyện nhỉ, mẹ mình làm y tá trưởng khu phòng bệnh ở bệnh viện đó đấy!”

      Như nhắc mới nhớ, Chu Tiểu Vân cũng nhớ ra, phải mẹ Lưu Lộ làm y tá trưởng bệnh viện huyện à? Nếu bà nội nằm viện chưa biết chừng sau này còn phải nhờ đến mẹ Lưu Lộ!

      Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ chụm đầu vào nhau thầm to .

      Buổi trưa hai vợ chồng Chu Quốc Cường Chu Quốc Phú đến bệnh viện, vợ chồng Chu Phương hai tiếng sau cũng đến. Chu Quốc Dân xin nghỉ ngày mực ngồi ngốc ở trong viện, chỉ có Tống Minh Lệ bởi vì khai giảng vô cùng bận rộn, có cách nào xin nghỉ vắng họp.

      Khi kết quả kiểm tra được đưa ra, tim mọi người đứng trong phòng làm việc như sắp nhảy ra khỏi họng.

      Nhìn miệng bác sĩ hết mở lại đóng ra tin tức làm cho mọi người đều rét lạnh: Là u, ở mặt gan, là giai đoạn 2 tiếp cận giai đoạn cuối, nhất định phải mau chóng phẫu thuật. Nếu tiếp tục kéo dài e rằng chuyển sang giai đoạn cuối, đến lúc đó phẫu thuật quá muộn.

      Chu Phương nghe xong lập tức khóc oà lên, Ngô Hữu Đức đứng bên cạnh thấp giọng an ủi vợ. Ba em Chu Quốc Cường trong lòng run lên, sắc mặt từng người khó coi, như sấm sét giữa trời quang khiến mọi người trong chốc lát phản ứng kịp.

      Bác sĩ quen nhìn phản ứng của gia đình bệnh nhân, dặn mọi người bàn bạc kĩ, nếu đồng ý phẫu thuật nộp viện phí, bệnh viện nhanh chóng sắp xếp ca phẫu thuật.

      Chu Quốc Cường biết mình ra khỏi cánh cửa kia như thế nào, trong giây phút đó đột nhiên ông cảm bước chân nặng như đeo chì. Nhìn sang bên cạnh Chu Quốc Phú và Chu Quốc Dân, tình huống giống ông. Mắt Chu Phương hồng hồng, biết gì.

      Thẩm Hoa Phượng và Triệu Ngọc Trân cũng cảm thấy khó thở, nhưng tất nhiên tốt hơn Chu Phương nhiều, hai người cạnh Chu Phương khuyên bảo.

      Triệu Ngọc Trân thở dài : “ Út của Đại Bảo à, em đừng khóc, việc đến nước này khóc cũng vô dụng. Cũng may bệnh tình bà nội Đại Bảo chưa tới giai đoạn cuối, phải bác sĩ sao, làm phẫu thuật khả năng chữa khỏi lên tới 80%. Tỷ lệ này rất cao.”

      Thẩm Hoa Phượng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, chờ ba em thương lượng với nhau rồi quyết định bước tiếp theo. Chị và chị Hai em vào phòng bệnh trước, để mẹ ở mình ở đó ổn. Em bình tĩnh bình tĩnh, nếu cứ thế này để mẹ nhìn thấy trong lòng bà nghĩ thế nào!”

      Thẩm Hoa Phượng và Triệu Ngọc Trân hai chị em dâu vào phòng bệnh bồi bà nội. Chu Phương cùng Ngô Hữu Đức còn có ba em nhà họ Chu đứng ngoài hành lang giọng bàn bạc.

      Phẫu thuật đương nhiên phải làm, hơn nữa càng nhanh càng tốt, tại mấu chốt là vấn đề nộp viện phí. Số tiền kia phải con số , chẳng nhà ai ngay lập tức lấy ra được nhiều tiền như vậy.

      Chu Quốc Phú làm Cả lúc này đương nhiên phải đầu tỏ thái độ: “Như vậy , bốn em chúng ta trước hết nhà nào có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, sau này này còn nằm viện, truyền nước, uống thuốc, trị liệu bất kể tốn kém bao nhiêu tiền, cuối cùng số tiền này Cả bỏ ra nhiều hơn cũng sao.”

      Chu Quốc Cường lập tức : “Đại ca, gì vậy, em thấy thế này , ba em chúng ta bỏ ra nhiều hơn ít, để em bỏ ra ít hơn…”

      Chu Phương nghe xong lời này vui: “ Hai, lời này em thích nghe, em là con sao, phải cũng đứa con do mẹ sinh ra và nuôi lớn à? Vì sao đến thời điểm này lại bài trừ em ra ngoài? Em chỉ muốn đóng góp phần tâm ý của mình thôi? Cả bốn nhà chia đều !”

      Chu Quốc Phú luôn miệng tốt, mặc kệ thế nào, các em lùi bước ngược lại tranh nhau bỏ tiền khiến trong lòng ông rất cảm động.

      Chu Quốc Dân nhất chưa lên tiếng, lúc này mới chen miệng : “Như vậy , em thấy trước tiên thử mỗi người có thể lấy ra bao nhiêu tiền mặt, gom lại nộp đủ tiền viện phí. Đến lúc đó đại ca ghi lại con số, chờ mẹ xuất viện rồi hãy thảo luận tiếp vấn đề này.”

      Chu Quốc Phú suy nghĩ rồi trong nhà có thể lấy ra hai nghìn nguyên tiền mặt. Chu Phương và Ngô Hữu Đức với nhau, hùng hồn có thể lấy ra chừng ba nghìn. Trong tay Chu Quốc Dân có tiền gửi ngân hàng cũng tầm khoảng ba nghìn.

      Phí phẫu thuật cộng thêm nằm viện đại khái cần vạn bốn nghìn nguyên, sáu bảy nghìn còn lại lấy đâu ra? Mấy người hẹn mà cùng nhìn Chu Quốc Cường.

      đợi mọi người lên tiếng, Chu Quốc Cường giành tỏ thái độ trước: “Tiền còn lại em bỏ ra.” Bây giờ việc buôn bán của ông rất tốt, tiền mặt linh hoạt, trong mấy em hẳn là có kinh tế tốt nhất .

      Chu Quốc Dân luôn lo lắng cuối cùng thả lỏng chút, vấn đề lớn nhất giải quyết, chuyện tiếp theo chẳng phải là dễ làm hay sao? Chu Quốc Dân có tâm tình đùa: “ Hai, bảo mấy năm nay việc buôn bán của có lời mà, chuyện cũng bắt đầu có dáng vẻ của người giàu có.”

      Chu Quốc Phú và Chu Phương cũng buông lỏng, tươi cười.

      Chu Quốc Cường bị cười trêu tự nhiên : “Đừng lấy ra pha trò nữa, làm gì được coi là người giàu có!” Nhưng ở thời khắc mấu chốt có thể lấy ra nhiều tiền lúc thế này, trong lòng ông vẫn rất tự hào .

      Chu Quốc Phú : “Cứ như vậy , ba người chúng ta để hết tiền ở chỗ em, em nộp tiền phẫu thuật gì gì đó cần dùng đến tiền cứ ghi lại, cuối cùng chúng ta quyết toán.”

      Chu Phương cũng : “Đúng vậy, Hai, bây giờ làm kế toán trong thôn, sở trường nhất là tính sổ sách. Mẹ nằm viện chi phí cũng do quyết toán .”

      Chu Quốc Cường nhún nhường được đành phải nhận lời.

      Kế tiếp bốn em bắt đầu bàn xem nên giải thích tình hình với bà nội và vấn đề trông nom thế nào.

      Bên này hai người Thẩm Hoa Phượng và Triệu Ngọc Trân ở trong phòng bệnh bồi bà nội chuyện phiếm, bà nội thấy sắc mặt hai người đúng truy hỏi cuối cùng mình bị bệnh gì.

      Triệu Ngọc Trân khó xử, với bà thế nào đây? Giấu giếm cũng thể gạt mãi được, dù sao cũng phải làm phẫu thuật!

      Thẩm Hoa Phượng gánh vác trọng trách khuyên nhủ, uyển chuyển phần lời của bác sĩ cho bà nội nghe. Chỉ cái nhọt , làm tiểu phẫu là có thể lấy nhọt ra, có gì đáng ngại. Về phần cái gì sắp đến giai đoạn cuối, làm phẫu thuật có tỷ lệ mạo hiểm nhất định câu cũng dám .

      Ngay cả thế này cũng đủ khiến bà nội khiếp sợ, lão lệ tung hoành. Người già luôn ôm cảm giác sợ hãi với động dao phẫu thuật, bà nội cũng ngoại lệ, la hét đòi về nhà mổ.

      Đúng lúc bốn em đến cửa, thấy bà nội bị kích động lập tức bước lên phía trước khuyên.

      Chu Quốc Phú biết là Thẩm Hoa Phượng lắm miệng lườm vợ cái, người đàn bà lắm mồm này, lời này có thể tùy tiện sao?

      Thẩm Hoa Phượng bị Chu Quốc Phú lườm trong lòng cũng thoải mái, kéo Triệu Ngọc Trân ra, thấp giọng oán giận: “Nhìn , chúng ta làm vợ đâu dễ. bị cho là giấu giếm ; lúc , kết quả là trách chị. Xem ra chúng ta làm vợ bình thường chỉ coi là nửa người nhà, đến thời điểm này biến thành người ngoài, gì cũng sai.”

      Triệu Ngọc Trân tràn đầy đồng cảm gật gật đầu.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 263: Làm dâu khó

      Đúng thôi, phải mẹ ruột sao có thể như Chu Phương mọi chỗ thân thiết chu đáo. quan tâm tốt, quá quan tâm lại có vẻ giả tạo.

      chuyện càng cần chú ý, giây chú ý cũng có thể bị lấy ra đâm chọc, tại thời điểm mẫn cảm này, mấy em mới thực đồng lòng. Hai chị em dâu phải cẩn thận lời ăn tiếng và việc làm.

      Cả người đàn ông nhà mình cũng đứng về phía mình mà! Làm dâu khó quá!

      Trong phòng bệnh Chu Phương dụng tâm an ủi bà nội, nếu ra, lại tiếp tục giấu giếm hình như càng đúng. Điểm này Thẩm Hoa Phượng sai, dù sao cũng phải lên bàn mổ muốn gạt cũng chẳng gạt được!

      Lời từ trong miệng Chu Phương ra hiệu quả tuyệt nhiên khác, tâm tình bà nội bình tĩnh lại, rốt cuộc tiếp nhận này.

      Chu Phương và Thẩm Hoa Phượng khác nhau lắm, chỉ là nhấn mạnh làm phẫu thuật có thể tốt lên, về phần sau này có mạo hiểm hay phải trường kỳ điều dưỡng mực đề cập tới.

      Các con sôi nổi ở bên cạnh phụ họa, làm bà nội vừa vui vừa buồn. Buồn là vì . mình bị bệnh phẫu thuật nằm viện, vui mừng vì con trai con đều hiếu thuận, bà còn có gì thấy thoả mãn đây!

      Bà nội chợt nhớ tới ra, truy hỏi phẫu thuật phí tốn bao nhiêu tiền.

      Chu Quốc Phú cười : “Mẹ, chuyện tiền nong mẹ cần cần lo lắng, mấy nghìn nguyên bọn con gánh vác, mỗi người góp ít là đủ rồi. nhiều đâu!”

      Mấy em Chu Quốc Cường sớm thương lượng chuyện tiền bạc phải gạt bà cụ, vì thế trước mặt bà, số tiền giảm hơn nửa.

      Ngay cả thế bà nội cũng xót: “Nhiều tiền như vậy à! Để mẹ , mẹ thấy đừng làm phẫu thuật, có cái nhọt cứ để nó ở đó !” Ở trong mắt bà nội, bốn năm nghìn nguyên là con số lớn tưởng, biết nếu cho bà biết phía trước còn thiếu số nữa, bà có phản ứng gì.

      Chu Quốc Dân nghĩ thầm đề nghị của mình quả nhiên chính xác, may mà thiếu vạn, nếu để mẹ biết phí phẫu thuật hơn vạn, sợ rằng làm phẫu thuật mà len lén chuồn về nhà.

      Đêm đó để Chu Phương ở lại qua đêm, Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú Chu Quốc Dân còn có Ngô Hữu Đức ai về nhà đó chuẩn bị tiền.

      Chu Tiểu Vân biết bà bị bệnh gì bèn bàn với Tiểu Bảo đến bệnh viện thăm bà nội.

      Tiểu Bảo : “Chị, hai chúng ta đều phải đến trường, buổi tối rồi trở về tiện, nếu trưa mai hai chị em mình !” Buổi trưa ăn cơm xong lên xe về về có lẽ kịp đến trường.

      Chu Tiểu Vân tính toán thời gian, gần trường học vừa vặn có bến xe bus, ngồi xe về mất giờ, đến bệnh viện có thể ở lại chừng nửa tiếng. Ừm, buổi trưa .

      Chu Phương mực ở trong phòng bệnh chuyện với bà nội, buổi trưa thấy hai chị em Chu Tiểu Vân tới rất kinh ngạc: “Đại Nha, cháu và Tiểu Bảo đến khi nào? ăn trưa chưa?”

      Chu Tiểu Vân cười : “ Út Út, cháu và Tiểu Bảo ăn cơm ở quán cơm dưới lầu rồi mới ngồi xe tới, vừa vặn chúng cháu tới, cơm !”

      Chu Phương ừ tiếng vào căngtin ăn cơm.

      Bà nội thấy cháu trai cháu đến thăm bà cảm động ra lời, cứ cầm tay Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo buông.

      Chu Tiểu Vân thấy sắc mặt bà tốt trong lòng thầm lo lắng, xem ra bệnh của bà ! Qua hai ngày ngắn ngủi bà nội gầy thấy .

      Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú đến đúng lúc Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo chuẩn bị , Chu Quốc Cường thấy con mình có lòng như vậy cũng được an ủi, nhưng vẫn cường điệu: “Hai đứa an tâm đến trường , chuyện ở đây có người lớn ở cần các con bận tâm.”

      Gom xong tiền phẫu thuật, được sắp xếp mổ vào hai ngày sau. Nghe bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật này là bác sĩ trưởng khoa nội nổi tiếng nhất bệnh viện huyện, có nhiều kinh nghiệm.

      Chu Quốc Dân chạy tiền, móc nối ít quan hệ mới tìm cho bà nội bác sĩ tốt nhất. Phẫu thuật là chuyện lớn như vậy đương nhiên muốn tìm bác sĩ có kỹ thuật tốt mới khiến người nhà yên tâm.

      Chu Quốc Cường lén hỏi Chu Quốc Dân: “Quốc Dân, chú xem chúng ta có nên đưa phong bì cho vị bác sĩ này ?”

      Năm kia ba Thạch Vĩnh Niên cùng thôn cũng mổ, nghe chú ấy đưa phong bì cho bác sĩ mổ là luật bất thành văn ở bệnh viện.

      Chu Quốc Dân lập tức nhìn Chu Quốc Cường với cặp mắt khác xưa, nghĩ thầm mấy năm nay Hai hiểu rất đạo lí đối nhân xử thế, có cùng suy nghĩ với mình.

      Về chuyện này đương nhiên bốn em phải ngồi xuống thương lượng, đưa bao nhiêu? Đưa như thế nào? Đều là vấn đề. Trong phòng bệnh bên cạnh bà nội thể có người, để Ngô Hữu Đức ở đó, mấy em lại đứng ở hành lang bàn việc này.

      Chu Quốc Phú hiển nhiên nghĩ đến vấn đề này, trong lúc nhất thời hơi ngẩn ra. Nhưng đương nhiên ông phản đối. Thẩm Hoa Phượng cùng có chút vui, nghĩ thầm đây chẳng phải là lại bắt các nhà bỏ tiền à?

      Triệu Ngọc Trân cũng có ý kiến vì nhà mình bỏ tiền nhiều nhất, tối hôm qua Chu Quốc Cường về nhà với bà việc này nhưng bà cũng vui. Tuy là nhà mình tạm thời chi ra, sau này các nhà tính sổ chia đều, nhưng ai biết “sau này” là lúc nào! Trong nhà xây nhà lầu xong chi hơn nửa số tiền tiết kiệm, điều này sao khiến Triệu Ngọc Trân thoải mái được!

      giờ vừa nghe lại phải bỏ tiền đưa phong bì gì gì đó cho bác sĩ, Triệu Ngọc Trân và Thẩm Hoa Phượng giống nhau đều lên tiếng .

      Đối với chuyện này, Tống Minh Lệ lại có chút tán thành, còn khai thông tư tưởng cho chị dâu cả, chị dâu thứ: “Ở bệnh viện bác sĩ phụ trách ca mổ nhận phong bì của bệnh nhân là lệ cũ, ca phẫu thuật lớn như vậy đương nhiên hi vọng người ta có thể làm việc tận tâm chút. Chỉ cần lúc làm phẫu thuật có thể cố hết sức phụ trách, tốn chút tiền cũng đáng.”

      Thẩm Hoa Phượng cười hơi mất tự nhiên: “Nghe em kìa, việc này các chị sao có thể đồng ý. Chỉ cần tốt cho mẹ, tốn chút tiền các chị cũng gì.” Lúc này Triệu Ngọc Trân thể bày tỏ thái độ, vội vã phụ hoạ mấy câu.

      Chu Quốc Dân cảm thấy vẫn là vợ mình khai sáng nhất, hiểu đạo lý nhất, nhìn xa trông rộng, mặt cũng có ánh sáng.

      Chu Phương đưa ra vấn đề mọi người quan tâm nhất: “Thế ta đưa bao nhiêu ổn?”

      Chu Quốc Dân do dự lúc, : “Em đây cũng chỉ nghe nhà người ta nhắc đến, hình như căn cứ vào phí phẫu thuật nhiều hay ít mà đưa phong bì cũng khác. Em đánh giá như tình trạng của mẹ, ít cũng phải đưa hai nghìn nguyên mới có khả năng ra tay!”

      Tống Minh Lệ có chút ngạc nhiên, số tiền này hình như quá nhiều. Càng chưa cần chưa thấy qua mấy trường hợp này như Thẩm Hoa Phượng và Triệu Ngọc Trân. Trong lúc nhất thời bàn luận sôi nổi.

      Chu Quốc Phú nhướng mày: “ này chú Tam, số tiền này có phải nhiều quá ? thấy, đưa mấy trăm nguyên là hợp lý.” Lúc ấy, tiền lương công chức, viên chức bình thường mới có mấy trăm thôi. Miệng Chu Quốc Dân ra hai nghìn làm mọi người đều kinh hãi.

      Chu Quốc Cường cũng gật đầu: “Đúng vậy, phong bì chỉ thể tấm lòng. Chúng ta nộp nhiều phí phẫu thuật. thấy, theo ý đại ca, đưa tám trăm nguyên ! Vừa coi được lại dễ nghe, mỗi nhà hai trăm nguyên cũng nhiều.”

      Chu Quốc Dân bị các trai oán giận trận cũng rất vô tội, trước đây chưa từng đưa phong bì, chỉ nghe người ta tiêu chuẩn đưa tiền như thế thấy sai nên mới kể, ai nghĩ đến rước lấy đến nhiều ý kiến như vậy.

      Người đưa phong bì ngoài Chu Quốc Dân còn ai, quanh co lòng vòng cuối cùng cũng có thể móc nối được ít quan hệ với bác sĩ phụ trách kíp mổ. Tìm người trung gian làm việc này thỏa đáng, trái tim mới để xuống.

      Sr các nàng, giờ ta mới onl lap phát ra quên post truyện. Hic hic.

      Chương 264: Các con dâu

      Bà nội vào phòng giải phẫu tròn bốn tiếng, ca phẫu thuật mới kết thúc.

      Vẻ mặt bác sĩ mệt mỏi cho ba em Chu Quốc Cường ca phẫu thuật rất thành công, kế tiếp nằm viện và phối hợp trị liệu chắc sau này có trở ngại gì lớn.

      Mấy người con cả trai cả kích động thiếu chút nữa rớt nước mắt, cảm ơn bác sĩ rối rít. Chỉ cần bệnh của bà cụ có thể chữa tốt, tiêu bao nhiêu tiền cũng đáng!

      Thẩm Hoa Phượng nghĩ thầm cuối cùng tiền phong bì đưa .

      Việc tiếp theo chính là mỗi ngày truyền nước uống thuốc kiểm tra, bốn em cắt cử chia lượt ở trong phòng bệnh đợi. Chu Phương bảo Ngô Lỗi đợt này qua nhà họ hàng ở, cơ bản mỗi ngày đều ở lại bệnh viện.

      Ban ngày Chu Quốc Cường bận buôn bán giao hàng, buổi tối lại đến gác đêm, qua mấy ngày, râu ria xồm xàm tiều tụy vòng lớn.

      Triệu Ngọc Trân thấy chồng mệt như vậy rất thương: “Ba nó à, em thấy buổi tối đừng nữa! Ban ngày có Út ở đó coi chừng, sau này tối để em là được. đừng lại lại quá nhiều, ngọn nến đốt hai đầu cháy rất nhanh!”

      Chu Quốc Cường phản bác: “Đó là mẹ ruột của tôi, có mệt cũng phải trông.”

      Triệu Ngọc Trân bị nghẹn ra lời, tức giận : “Được được được, là người con có hiếu muốn tỏ lòng hiếu thảo, vậy cứ mỗi ngày vội vã thế . Chờ ngày nào đó mệt gục xuống cả nhà này cũng tuột dốc theo!”

      Càng càng tức giận, càng nghĩ càng đến ức, Triệu Ngọc Trân lén lau nước mắt.

      Chu Quốc Cường lập tức mềm lòng, liên tục nhận lỗi: “Chẳng qua sốt ruột quá nên giọng điệu mới nặng chút thôi, mình đừng giận . xin lỗi mình.” Câu cuối cùng còn dùng giọng kinh kịch eo éo quái dị kéo dài .

      Triệu Ngọc Trân muốn để ý đến chồng nhất thời nhịn được bị chọc bật cười, cười mắng câu “Chết tội đứng đắn”.

      Đoạn thời gian này Chu Quốc Phú có tâm tư làm việc gì, người ta đưa tới vật liệu gỗ tới để trong sân cũng đoái hoài đến. Thẩm Hoa Phượng ở bên cạnh cằn nhằn lải nhải: “Buổi tối thay phiên em có ý kiến, nhưng này ban ngày cần gì phải đến đó chứ, nằm viện phải chuyện ngày hai ngày, thể tiếp tục bỏ mặc mọi chuyện trong nhà!” Chỗ nào cũng phải dùng tiền mà chỉ chi ra bên ngoài ai chịu được!

      Chu Quốc Phú cũng tốt hơn Chu Quốc Cường bao nhiêu, mặt tóp ít: “Ban ngày thể để mình em ở đó, tôi là Cả tôi ai ?”

      Thẩm Hoa Phượng bất mãn : “Thế chú Hai và chú Ba đâu?”

      Chu Quốc Phú nhíu mày: “Em bớt so sánh mù quáng , ban ngày chú Hai lái xe ba bánh đưa thịt, buổi làm của chú Ba dễ xin nghỉ được, tôi nhiều hơn chút chẳng sao!”

      Thẩm Hoa Phượng trợn to mắt đanh đá : “Chú Hai còn biết phải buôn bán, sao nghĩ đến việc kiếm tiền hả?” Chú Ba làm tôi tiện so sánh với, nhưng chú Hai cũng là việc buôn bán tình huống khác nhà mình lắm, chẳng phải thế sao?

      Chu Quốc Phú còn cách nào với vợ: “Việc buôn bán của nhà chú Hai đâu giống nhà mình, vật liệu gỗ cứ để trong nhà cất tuần nửa tháng cũng có vấn đề, với người ta tiếng làm muộn chút là được. Nhưng thịt heo nhà chú Hai mỗi ngày có nhiều đơn đặt hàng như vậy, nếu chú ấy ngừng sau này muốn kiếm lại dễ. Hơn nữa, lúc nộp tiền phẫu thuật chú Hai cũng nộp nhiều nhất.”

      Thẩm Hoa Phượng lẩm bẩm : “Sau này chẳng phải chia đều bốn nhà.” Nhưng, bà cũng ngừng miệng.

      Chu Quốc Phú cảm thấy bên tai yên tĩnh hẳn, vội vã ngồi xe bệnh viện.

      Tống Minh Lệ mỗi ngày phải lên lớp cơ bản rút ra thời gian đến bệnh viện, đến thứ bảy chủ nhật vội vã đến bệnh viện trông bù hai ngày. Việc chăm người ốm là chuyện giày vò người ta nhất. Bà cụ làm phẫu thuật xong rất yếu, mỗi ngày nhà cậu cũng cần người đỡ, ngồi dậy nằm xuống tiện. Tống Minh Lệ trông nửa ngày mệt, eo mỏi lưng đau, nhịn được bội phục Chu Phương ngày nào cũng đến. Con đúng là giống, con dâu thể làm được như cả ngày rời bước.

      Từ hồi Chu Tiểu Vân lên cấp ba, phải học cả thứ bảy, cuối tuần chỉ còn ngày chủ nhật được nghỉ cả ngày. Tiểu Bảo từ đầu tháng ba, cũng bắt đầu học thứ bảy, tới chiều thứ bảy sau khi tan học hai người lại đến bệnh viện. Buổi tối có chỗ ngủ lại, nên hôm sau lại đến.

      Chu Tiểu Vân bảo ba lái xe chở xe đạp lên, hai chị em đạp xe qua lại mặc dù chậm chút, nhưng cuối cùng phiền phức vụ say xe.

      Lúc này Đại Bảo bận huấn luyện, gọi điện thoại về mấy cuối tuần này về. Chu Quốc Cường nghĩ thầm chuyện của bà nội tạm thời với Đại Bảo, dù sao làm phẫu thuật sau này ngày tháng điều dưỡng rất dài!

      Chu Quốc Dân giống hai , nhanh chóng hốc hác. Ban ngày làm buổi tối ngủ ở giường xếp cũng rất hại người! Cũng may có ba em nên có thể thay phiên nghỉ ngơi.

      Chu Phương là người mệt nhất, Chu Quốc Cường thương em bảo Ngô Hữu Đức đưa Chu Phương về nhà nghỉ ngơi hai ngày lại đến.

      Chu Phương chịu về: “ Hai, các ban ngày đều bận, em ở đây chăm sóc. Nếu như em về nhà, ban ngày mẹ để ai chăm?”

      Chị dâu thứ Triệu Ngọc Trân chợ chính, chị dâu Ba Tống Minh Lệ lên lớp, duy chỉ có chị cả nhàn nhất. Nhưng, tính cách của Thẩm Hoa Phượng Chu Phương thế nhất thanh nhị sở, ngoài miệng dễ nghe kỳ thực trong lòng bụng cong cong vòng vòng, đừng nên chủ động mở miệng bảo chị ấy đến còn tốt hơn.

      Chu Quốc Phú thể lên tiếng: “ sao, ở đây mà, đến lúc đó bảo chị dâu em cũng qua đây. Hai vợ chồng bọn ở đây trông, em cứ yên tâm !”

      Lúc này Chu Phương còn lời nào để , , mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt.

      Bà nội chuyện còn yếu: “Aizz, bà già này lại gây thêm phiền phức cho các con, mấy đứa bận như thế còn phải đến chăm mẹ…” xong nghẹn ngào nước mắt lăn dài.

      Chu Quốc Cường ngồi xổm bên giường lau nước mắt cho bà cụ, trong lòng ê ẩm: “Mẹ, lúc này mẹ gì thế? Chẳng phải đánh vào mặt tụi con à!”

      Chu Quốc Dân cũng : “Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi, dưỡng tốt thân thể là được có thế bọn con mới yên tâm.”

      Bà nội nhìn từng gương mặt đứng trước giường cảm động lắm.

      Bên cạnh giường bệnh cũng là bà cụ, thấy bên này con trai con đứng xung quanh giường rất hâm mộ, lúc rảnh với bà nội: “Bà là người có phúc khí đó, sinh bệnh con trai con con dâu đều đến cùng bà. So với bà tôi kém xa, cái thằng con nên thân của tôi chịu bỏ tiền thuốc men, nằm viện vẫn là con tôi bỏ tiền.”

      đến đây tinh thần bà kia thoáng cái tỉnh táo: “Ai phải chứ, tôi chỉ được hưởng phúc của con cái, còn có phúc của con dâu. Bà xem, đây chính là con dâu vợ thằng cả nhà tôi!”

      Khuôn mặt Thẩm Hoa Phượng tươi cười trò chuyện vui vẻ với hai bà cụ. Biết bà cụ cố ý lời này nịnh hót mình Thẩm Hoa Phượng vẫn có chút thoải mái, trong ba con dâu chẳng phải chỉ có mình bà đến bệnh viện bồi mẹ sao?

      Triệu Ngọc Trân ở nhà mãi cũng được, buổi trưa cơm nước xong cũng tới bệnh viện, bảo là muốn đổi cho Thẩm Hoa Phượng về nhà nghỉ ngơi. Nhún nhường phen, Thẩm Hoa Phượng thong thả về nhà. Tống Minh Lệ nghe xong cũng xin nghỉ đến hai buổi chiều đến, nghĩ thầm cùng là con dâu, lúc này thể để bà cụ soi mói được. Cũng may Chu Phương nghỉ ngơi hai ngày khôi phục tinh thần lại chạy tới bệnh viện.

      Bà nội thương con oán trách : “Sao con ở nhà thêm hai ngày!”

      Chu Phương cười cười, khó rằng mình yên lòng, sợ mấy chị dâu chăm mẹ tốt, có kiên nhẫn hầu hạ chu đáo!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 265: Ai chăm sóc bà nội?

      Edit: Minh Châu

      Beta: Tiểu Lan

      Sau tháng bà nội có thể xuất viện, ba em Chu Quốc Cường thở phào nhõm, cuối cùng qua được thời kỳ khó khăn nhất.

      Chu Quốc Dân có chút khó xử việc Tống Minh Lệ nhắc: “ cả, hai, sau khi xuất viện các có thể đón mẹ về nông thôn ở tạm thời gian được ? Em và Minh Lệ đều phải làm cả ngày, sợ có thời gian chăm sóc mẹ…”

      Chu Quốc Cường phất phất tay: “Quốc Dân, chú khó xử có thể thông cảm, nhiều nữa, gọi xe đưa mẹ về nhà ở, chú cứ về nhà thu xếp ít quần áo đồ dùng đưa sang là được…”

      ra được chuyện này Chu Quốc Dân nhõm hơn rất nhiều, từ lúc nghe mẹ có thể xuất viện, Tống Minh Lệ cứ suốt ngày thầm bên tai hai vợ chồng đều làm có thời gian chăm sóc mẹ…

      Ngẫm lại cũng đúng, tuy mẹ xuất viện nhưng trong thời gian ngắn hạn chắc chắn dễ dàng bình phục, dù sao cũng phải có người chiếu cố ăn uống bài tiết! Hai người Tống Minh Lệ và Chu Quốc Dân đều phải làm, Chu Chí Viễn lại học, chẳng có ai ở nhà sao chăm sóc bà cụ được?

      Cho nên Tống Minh Lệ cực lực đề nghị với Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú xem nhà ai có điều kiện đưa mẹ về nhà chăm sóc thời gian. Do dự hồi lâu rốt cục khi ba em tề tựu cũng ra được, mà Chu Quốc Cường hai lời lập tức đồng ý, khiến (Chu Quốc Dân) vô cùng cảm kích.

      Chu Quốc Phú : “Chú hai, hay cứ để đón mẹ về nhà , hai chú còn bận việc làm ăn cả ngày, mà bình thường đều ở nhà, chị dâu chú chỉ làm việc nông cũng quá bận. Chú cứ để mẹ ở nhà !”

      Chu Quốc Cường nghĩ thấy cũng có lý, hai nhà ở ngay cạnh nhau, nếu có vấn đề gì tuỳ thời giúp được.

      Tống Minh Lệ về nhà thu xếp cho bà nội hai túi quần áo, gấp gọn tất cả quần áo mùa đông để vào.

      Thẩm Hoa Phượng thấy Chu Quốc Dân xách đến bao lớn bao , chanh chua : “Ối chà, quần áo mùa đông cũng đem hết đến đây, có vẻ muốn mẹ ở đây rất lâu nnhỉ! Chúng ta muốn đón mẹ về nhiều năm, nếu phải lần này mẹ sinh bệnh, chắc chúng ta cũng chẳng có cơ hội hiếu thuận với mẹ!”

      Chu Quốc Dân nhạy cảm nhận ra thâm ý trong lời của chị dâu: Vợ chồng chú ba cứ giữ mẹ trong nội thành giúp cơm nước cho cháu, tại mẹ đổ bệnh lại bắt đầu buông tay muốn chăm sóc, biết xấu hổ!

      “Chị dâu, chị lời này khiến em ngẩng đầu lên được, chỉ là em và Minh Lệ đều phải làm cả ngày thể chăm sóc mẹ nên mới đến nhờ gia đình chị mà.”

      Thẩm Hoa Phượng hừ lạnh, mang Tống Minh Lệ ra ép người chắc, làm cao hơn bà cái đầu đúng .

      Chu Quốc Phú đưa mẹ vào phòng thu dọn chỗ ở xong, ra ngoài thấy sắc mặt Chu Quốc Dân tốt lắm, biết chắc là Thẩm Hoa Phượng vừa móc gì đó liền trừng vợ cái rồi quay sang với Chu Quốc Dân: “Quốc Dân, chú để đồ đạc ở đây, sau này nếu rảnh thường xuyên đến thăm mẹ, mọi chuyện cứ để chị lo, chú yên tâm làm !”

      Chú Quốc Dân cũng cảm thấy lúc này tiện lưu lại, vào phòng chào mẹ tiếng rồi ra về.

      Chu Quốc Dân vừa , Chu Quốc Phú kéo Thẩm Hoa Phượng ra sân, giọng : “Em lại lời gì khó nghe phải ?” Nếu tại sao Chu Quốc Dân lại có vẻ xấu hổ như vậy.

      Thẩm Hoa Phượng cho là đúng: “Tôi có lời gì khó nghe đâu chứ, lởi tôi đều là . Khi mẹ còn khỏe mạnh có thể chăm sóc cơm nước nhà cửa thay con cháu đến lượt chúng ta, tại đau yếu bệnh tật cần người hầu hạ chúng ta phải làm, xem em dâu của còn sắp xếp toàn bộ quần áo mùa đông nhét cho chúng ta kia kìa, lần này chắc để mẹ ở đây cho chúng ta chăm luôn quá!”

      Chu Quốc Phú khẽ quát vợ lại, đừng để bà nội nằm trong phòng nghe thấy. Nếu để mẹ nghe thấy chẳng phải khiến mẹ nghĩ các con ghét bỏ bà sao?

      Chu Quốc Phú giọng : “Lời này nếu với được, chứ trước mặt mẹ cấm em lung tung.”

      Thẩm Hoa Phượng tình nguyện đáp ứng, nghĩ thầm mình thể cam đoan ngày sau lỡ miệng nhé.

      Triệu Ngọc Trân biết bà dọn về ở nhà cả trong lòng cũng rất thoải mái, cái việc chăm sóc người bệnh này cũng phải việc đơn giản gì cho cam, làm tốt , nếu làm tốt bị chỉ trích rằng tâm hiếu thuận với mẹ chồng. Bà từng nghĩ đến vấn đề này, biết vợ chồng chú ba bận rộn có thời gian chăm sóc mẹ, chỉ có thể nhờ cậy nhà mình và nhà bác cả. Còn nhà Chu Phương? đùa gì vậy, có ba con trai ở đây mà lại để mẹ sang cho út chăm sóc, vậy bị người ta mắng chết mới là lạ, ba em Chu Quốc Cường đừng hòng ngẩng đầu lên làm người. Nếu mẹ về ở nhà mình, chắc việc buôn bán ở chợ phải tạm ngưng, tại vui vẻ, mọi việc cứ để cho Thẩm Hoa Phượng đau đầu , bà cần lo lắng gì nữa.

      Mỗi ngày Chu Quốc Cường đều chạy qua nhà ít nhất ba lần, thịt lợn, giò heo mang sang suốt như cần tiền vậy.

      Chu Quốc Phú thấy vậy cũng cảm thấy băn khoăn, : “Chú hai à, mẹ muốn ăn gì cứ để chị mua là được rồi, chú mang nhiều đồ sang như vậy làm gì?”

      Thẩm Hoa Phượng tủm tỉm cười cất đồ , cướp lời: “Đều là con trai của mẹ, hiếu thuận chẳng lẽ Quốc Cường bất hiếu sao?” Nhìn cái chân giò này này, nhiều thịt, hắc hắc!

      Chu Quốc Cường cũng cười : “Lời này của chị dâu đúng ý em, đón mẹ về nhà ở em rất áy náy rồi, cứ để em hiếu thuận với mẹ .” Ông rất quan tâm sức khỏe của mẹ, lại sợ Thẩm Hoa Phượng keo kiệt nỡ mua đồ ăn ngon cho bà nên luôn lấy thịt tươi ngon nhất mang sang cho mẹ tẩm bổ.

      Chu Quốc Dân cũng thường xuyên trở về thăm mẹ, còn mua thêm rất nhiều đồ mà bà thích ăn, lại chưa từng đề cập đến vấn đề tiền thuốc. Chu Quốc Phú muốn tính toán tổng cộng tiền thuốc để mấy nhà cùng nhau chia đều, nhưng lúc ấy nhảy dựng lên: “ vậy là muốn em xấu hổ chết sao, em và Minh Lệ thể chăm sóc mẹ rất áy náy, cực khổ nhất là cùng chị dâu đó, chút tiền thuốc ấy đâu thể so với công sức chăm sóc mẹ của chị chứ!”

      Lời này tồi, sắc mặt Thẩm Hoa Phượng cuối cùng cũng dãn ra chút ít. , mặc dù bà có nhiều tật xấu như keo kiệt, mọn, hay phàn nàn,… nhưng chăm sóc mẹ rất chu đáo, thấy mẹ khỏe lên từng ngày, ba em Chu Quốc Phú cũng thấy an tâm.

      Chu Phương cứ hai ngày đến thăm mẹ lần, mỗi lần đều đỡ bà ra ngoài tâm , lại giặt hết quần áo bẩn của bà, đa phần đều đến sau khi ăn cơm xong, gần tối mới về.

      Thẩm Hoa Phượng cũng rất vui vẻ để lại quần áo của bà cụ cho Chu Phương giặt, ngoài miệng lại khách khí vài câu: “ Út của Hải là, quần áo của mẹ cứ để chị giặt, làm phiền em thế này sao được.”

      Chu Phương cười tươi: “Chị dâu, mẹ về đây ở phiền toái chị ít, em là con mẹ, giúp mẹ giặt ít quần áo này có tính là gì.”

      Hai người ngoài mặt coi như vui vẻ, người với người ở chung, có được ăn ý mặt ngoài này rất tốt rồi, nếu còn cố suy đoán người ta nghĩ gì trong lòng, vậy chắc chắn thể chung sống hòa bình được.

      Mọi người chào đón thêm 1 editor mới, em Minh Châu *vỗ tay*

      ♪┏(・o・)┛♪┗ ( ・o・) ┓♪
      ┏ ( ) ┛♪┗ (・o・ ) ┓♪



      Chương 266: Chiến tranh lạnh

      Editor: Minh Châu

      Beta: Tiểu Lan

      Sau khi lên cấp hai, thứ bảy Chu tiểu Vân cũng phải học, mỗi này tám tiết sáng bốn chiều bốn, học tập nặng nề, phải chỉ từ “mệt mỏi” có thể miêu tả hết được. Tiểu Bảo lên lớp mười, cũng học cả thứ bảy giống Chu Tiểu Vân.

      Mỗi tuần chỉ được nghỉ ngày, về nhà còn phải làm bài tập, khiến Chu Tiểu Vân thể cảm thán học tập càng ngày càng khẩn trương.

      Ở kỳ thi đầu tiên Tiểu Bảo đứng thứ năm toàn khối, thoả mãn cười toe toét.

      Sau khi Chu Tiểu Vân biết chuyện vui vẻ khen ngợi em trai, tiện thể mình có tổng điểm đứng đầu toàn khối trong cuộc thi tháng, cuối cùng vượt qua cả Thiệu Sắc Vi và Dương Phàm.

      Tiểu Bảo luôn lấy chị là vinh dự, cũng giống như Chu Tiểu Vân lấy cậu làm niềm tự hào vậy.

      Hai chị em đến tối thứ bảy mới đạp xe về nhà, vừa vào nhà vứt cặp sách xuống rồi chạy sang nhà bác cả thăm bà nội.

      Sau thời gian được chăm sóc cẩn thận, bà nội có thể xuống giường lại, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

      Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải cùng xem TV với bà nội, chiếc TV trong phòng bà nội là do Chu Quốc Cường bỏ tiền ra mua. lần bà thuận miệng ngồi mãi trong phòng nhàm chán có việc gì làm, Chu Quốc Cường lập tức mua chiếc TV 17 inch về khiến bà cảm động, lau nước mắt.

      Người già đến thời điểm nào đó tính tình chẳng khác trẻ con là mấy, biết từ lúc nào bà cũng trở nên mau nước mắt, cảm xúc vui vẻ hay hơi chút cảm động đều được bà diễn tả bằng nước ,ắt.

      Chu Quốc Cường thấy mẹ vui vẻ như vậy trong lòng cũng rất vui sướng, thầm nghĩ vì việc này ầm ĩ trận với vợ cũng đáng. Triệu Ngọc Trân thấy chồng lấy tiền mua ti vi cho bà nội trong lòng vô cùng vui, càu nhàu mấy câu với chồng.

      Lý do của Triệu Ngọc Trân rất đầy đủ, rất có lý: “Chẳng phải mẹ sống tại nhà bác cả sao? thường xuyên mang thịt mang xương qua đó em để ý, dù sao cũng dùng để tẩm bổ cho bà. Nhưng nếu bà buồn chán nhà bên đó biết đường chuyển TV vào phòng cho mẹ xem sao? Cần gì chúng ta phải bỏ tiền mua TV? Nếu về sau mẹ sống ở nhà bác cả nữa, chẳng lẽ mặt dày bê TV về. Đây chẳng phải xài tiền phung phí là cái gì, hay muốn khoe khoang rằng tại nhà mình giàu có nhất trong số các em hả? có từng nghĩ đến bác Cả và chú ba suy nghĩ thế nào hả?”

      Chu Quốc Cường vốn chỉ muốn thể chút lòng hiếu thảo với mẹ để bà có tivi xem đỡ buồn, chưa từng nghĩ nhiều như vậy, lúc này nghe Triệu Ngọc Trân , ông bắt đầu mất kiên nhẫn, : “Thôi được rồi, mua mua rồi, có lẽ nào mang trả lại. Cả và chú Ba nghĩ gì tôi mặc kệ, dù sao tôi chỉ làm theo trái tim mình.”

      Triệu Ngọc Trân tức nghẹn được gì, mấy ngày dỗi chịu chuyện với Chu Quốc Cường rồi, nhưng ông biểu lộ gì trước mặt mẹ, mỗi ngày vẫn như thường lệ ghé qua xem ti vi cùng bà nội, trò chuyện với bà cả ngày.

      Bà thấy thế thấp thỏm yên, hỏi: “Quốc Cường à, chiếc TV này tốn ít tiền đúng ? Có phải vì vậy mà vợ con giận dỗi với con ? Hình như mấy ngày nay mẹ thấy Ngọc Trân tới.” Triệu Ngọc Trân mỗi sáng bận rộn ở chợ, thông thường đến xế chiều cũng ghé qua đây trò chuyện với bà lúc, nhưng hai ngày nay lại thấy bóng người, khiến bà nhịn được suy đoán nguyên nhân.

      Đương nhiên Chu Quốc Cường lắc đầu phủ nhận, chỉ là trong nhà tương đối bận, nguyên nhân tuyệt phải vì Triệu Ngọc Trân tức giận.

      Lúc sau hai người Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo sang thăm lại khiến bà cười tươi như hoa nở, mang ngay ít hoa quả Chu Quốc Dân đưa đến ra cho hai chị em ăn. Chu Tiểu Vân nỡ từ chối mảnh tâm ý của bà, cùng Tiểu Bảo mỗi người cầm quả cam, bóc vỏ ra ăn.

      Chu Tiểu Hà ghen tị nhìn Chu Tiểu Vân : “Đại Nha, chị nhớ mấy năm trước em còn nhặt đồ cũ của chị mặc mà, sao chỉ trong chớp mắt em lớn, cao hơn chị nhiều như vậy.”

      Chu Tiểu Hà tự nhận mình lớn lên xinh đẹp, ăn mặc thời trang, nhưng khổ nỗi chiều cao của lại hơi khiêm tốn, vô cùng hâm mộ Chu Tiểu Vân vóc dáng cao ráo thon thả.

      Chu Tiểu Vân khẽ mỉm cười, lúc này dù gì cũng tốt, cứ để chị ấy xả ra hai câu bực tức là được rồi.

      Chu Tiểu Hà vài câu thấy Chu Tiểu Vân chỉ mỉm cười hậm hực ngậm miệng.

      Chu Chí Hải thấy chỉ có Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo đến liền hỏi: “Hình như lâu thấy Đại Bảo về.” Đại Bảo vẫn là đến cuối tuần của mấy tuần mới trở về lần, cầm lấy ít quần áo và tiền sinh hoạt sang thăm bà nội lúc rồi vội vàng rời .

      Chu Tiểu Vân giải thích: “ ấy vượt qua vòng đấu loại thành phố, tại phải nắm chắc thời gian huấn luyện chuẩn bị lên tỉnh tham gia thi đấu, bởi vậy mấy tuần nay về được.”

      Bà nội vui mừng gật gật đầu: “Đại Bảo bây giờ có tiền đồ.” Có thể lên tỉnh thi đấu, điều này khiến bà vô cùng tự hào, có đứa cháu như vậy, đâu bà cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.

      Chu Chí Hải tỏ vẻ hâm mộ, : “Giờ Đại Bảo giỏi, sau này chắc chắn có thể trở thành vận động viên. Haizz, biết sau này em có thể làm gì nhỉ.” Thành tích cậu chỉ tầm tầm bậc trung, đoán thể thi đỗ đại học rồi, haizz, tương lại mảnh đen kịt xa vời a!!!

      Chu Tiểu Vân nhớ hồi bé từng ở bên tai Đại Bảo khen ngợi vận động viên uy phong như thế nào, tại nghĩ lại dường như chuyện mới xảy ra hôm qua vậy.

      lúc sau, Nhị Nha vui vẻ chạy sang gọi Chu Tiểu Vân về ăn tối.

      Về đến nhà, Chu Tiểu Vân nhạy cảm phát khí giữa cha mẹ có gì đó đúng, hai người lớn mà cãi nhau còn làm ra cử chỉ vô cùng ngây thơ như vậy: người quay sang đông, người quay sang tây thèm liếc nhau cái.

      Tiểu Bảo liếc Chu Tiểu Vân, ý bảo tìm cơ hội khuyên nhủ hai người chút, Chu Tiểu Vân gật gật đầu, tỏ vẻ biết.

      biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần cha mẹ cãi nhau, Chu Tiểu Vân liền đóng vai trò người hòa giải, hai người có con làm “dầu bôi trơn” từ bên trong cũng có thể làm hòa, thông suốt sớm hơn chút.

      Đại Bảo mở miệng ra được mấy câu dễ nghe, Tiểu Bảo đủ kiên nhẫn, ăn tốt nhưng lại thích làm người hòa giải, Nhị Nha còn được, vậy nên trong bốn em, người có thể “ra trận” chỉ còn Chu Tiểu Vân.

      Cho nên, mỗi khi cha mẹ chiến tranh lạnh, phản ứng đầu tiên của Nhị Nha là đợi chị về khuyên nhủ tốt rồi.

      Chu Tiểu Vân thấp giọng hỏi Nhị Nha nguyên nhân cha mẹ giận dỗi, Nhị Nha mấp máy môi ra tiếng, ba lượt Chu Tiểu Vân mới nhìn ra Nhị Nha đến “TV”.

      TV? TV gì cơ?

      Chu Tiểu Vân bỗng nhớ lại hôm nay đến thăm bà nội có thấy chiếc TV mới trong phòng bà, xem ra ba ba vì tỏ lòng hiếu thuận bỏ tiền ra mua TV mà hỏi qua ý kiến mẹ.

      Chu Tiểu Vân đoán đúng đến tám chín phần, Triệu Ngọc Trân tức giận vì Chu Quốc Cường bàn bạc trước với bà mua TV về – đương nhiên, bằng lương tâm mà , nếu Chu Quốc Cường có trước bà cũng đồng ý.

      Chu Tiểu Vân cố ý nhắc đến chủ đề chiếc TV: “Ba ơi, con vừa chơi ở chỗ, trong phòng bà ràng có thêm chiếc TV mới. Con hỏi mới biết ra là ba mua, bà nội hạnh phúc, có được người con hiếu thuận như ba vậy!”

      Chu Quốc Cường vui sướng nhướn mày, Triệu Ngọc Trân tức hừ lạnh tiếng.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :