1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrongnuoc

      trangtrongnuoc Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      18

    2. Voluongtri

      Voluongtri New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      5
      truyen rst hay.thay trong sinh la nghien .ma doc tu dau toi chuong nay cung chua biet ai la nam chinh het.phuonglinh87 noi cho em biet voi...

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 171: Quả táo cũng có thể mang đến mâu thuẫn?

      [​IMG]

      Lại năm nữa trôi qua, Chu Tiểu Vân mười hai tuổi, chiều cao vọt lên 1m4, sắp cao bằng Chu Tiểu Hà.

      Bây giờ cuộc sống trong nhà ngày càng tốt hơn, dinh dưỡng cũng được cải thiện theo, sắc mặt tái nhợt của Chu Tiểu Vân trở nên hồng hào, mái tóc dày đen nhánh. Vì thế, dường như cao hơn nhiều.

      Chu Tiểu Vân nghĩ sau này mình cao quá 1m7 chứ, kiếp trước mình cũng chỉ cao gần 1m7 thôi. Ở kiếp này, nếu cứ phát triển như thế, cao hơn chút cũng là điều có thể xảy ra.

      nên cao quá, con cao quá nhìn đẹp. Tầm 1m7 là vừa, mình cũng muốn làm mấy nghề như người mẫu hay tiếp viên hàng .

      Chu Tiểu Hà có chút đố kị : “Đại Nha, sao em cao lên nhanh thế? Sắp cao bằng chị rồi.” Trong lòng Chu Tiểu Hà mất thăng bằng cực kì nghiêm trọng. còn lớn hơn Chu Tiểu Vân ba tuổi. Bây giờ chiều cao ngang ngửa nhau, qua hai năm nữa, chẳng phải còn cao hơn cả mình sao?

      Chu Tiểu Vân vừa cười vừa : “Chị Tiểu Hà, cái này em cũng khống chế. Em cũng muốn lớn lên cao như vậy, con xinh xắn nhắn đẹp hơn nhiều.”

      câu dỗ cho Chu Tiểu Hà mở cờ trong bụng.

      Đại Bảo cũng cao lên nhiều, đứng cạnh Chu Tiểu Vân còn cao hơn cái đầu. qua lại giống như chàng trai thực thụ. Nhưng, chứng minh chiều cao và chỉ số thông minh hề tỷ lệ thuận với nhau.

      Nếu , mười lăm tuổi rồi ấy còn thích cãi nhau ầm ĩ với Tiểu Bảo, chẳng ra dáng trai tẹo nào.

      Chu Tiểu Vân coi như hiểu được. Đại Bảo ấy à thỉnh thoảng cũng thốt ra mấy câu tiếng người, bình thường đừng hy vọng ấy có thể giống như cả chiếu cố em trai em .

      Triệu Ngọc Trân chia số thóc mới thành hai túi, để Chu Quốc Cường mang đến công ty lương thực xay xát ra gạo, sau đó chở bao gạo lớn bằng xe ba bánh đến nhà Chu Quốc Dân.

      Đồng thời còn đưa cả hai cái chân giò đến nhà Chu Quốc Dân.

      Tống Minh Lệ cười trách cứ: “ Hai, và chị hai làm thế quá khách sáo rồi. Đưa nhiều gạo như vậy còn cộng thêm hai cái chân giò lớn thế nữa, đến bao giờ chúng em mới ăn hết đây?”

      Chu Quốc Cường thà cười: “Năm sau Đại Bảo và Đại Nha nhà lại phải đến đây ăn cơm hàng ngày, đưa nhiều gạo trong lòng và chị Hại em cũng dễ chịu hơn chút. Sau này, nếu gạo hết em cứ với chị tiếng, dù sao lúa trong nhà còn rất nhiều! Các em cũng phải mua gạo bên ngoài, gạo nhà mình trồng ra ăn ngon hơn mua ở ngoài nhiều.”

      Bà nội cười rồi cầm chân giò vào bếp nấu canh.

      Khi trở về Chu Quốc Cường còn cầm theo thùng táo. Lúc táo được mang vào nhà, mấy đứa trẻ đều vui mừng chạy qua đây lấy táo ăn.

      Triệu Ngọc Trân nhìn thấy cười: “Chỗ táo này có phải do thím Ba bảo mang về ?”

      Chu Quốc Cường gật gật đầu : “Đúng vậy, em ấy cơ quan của Quốc Dân phát cho thùng to ăn mãi hết, bảo mang về cho mấy đứa ăn. từ chối được nên mang hộp này về.”

      Triệu Ngọc Trân nghĩ thầm Tống Minh Lệ đúng là khéo xử , nhà mình đưa bao gạo ấy đưa về thùng táo, biết việc này nếu để nhà Cả biết gì nữa đây.

      “Ba nó à, chúng ta mang ít táo sang nhà Cả !” Triệu Ngọc Trân đề nghị.

      Đương nhiên Chu Quốc Cường biết ý Triệu Ngọc Trân chưa hết: “Yên tâm, thím Ba bảo mang hai thùng táo về, là chúng ta thùng, nhà Cả thùng.”

      xong Chu Quốc Cường bảo Đại Bảo đem thùng táo khác ở xe mang sang nhà bác Cả.

      Đại Bảo cao to sức lực lớn, dễ dàng vác thùng táo lên vai, bảo Tiểu Bảo cùng cậu.

      Tiểu Bảo ăn táo với Nhị Nha, có chút tình nguyện lắm, xua xua tay áo với Đại Bảo.

      Chu Tiểu Vân chủ động xin giết giặc: “ à, để em cùng !”

      Đại Bảo vừa mở miệng chuyện cản nổi, đừng để đến nhà bác Cả lại ra mấy điều thích hợp. Có mình cùng ổn thoả hơn chút.

      Đến bác Cả gia, đúng lúc mọi người đều ở nhà.

      Chu Tiểu Vân vừa cười vừa : “Bác , bác Cả, hôm nay ba cháu đến nhà chú Ba đưa ít mễ. Thím Ba cố ý nhờ ba cháu mang thùng táo sang biếu bác.”

      Thẩm Hoa Phượng vui vẻ nhận lấy thùng táo đặt bàn, rồi nhiệt tình gọi Chu Tiểu Vân và Đại Bảo đến ăn táo.

      Chu Tiểu Vân : “ cần đâu ạ, nhà cháu cũng có thùng táo, cháu và về nhà ăn.” xong hai em trở về.

      Vừa ra khỏi cửa, đụng phải Chu Chí Hải từ bên ngoài trở về, theo sau còn có Phùng Thiết Trụ.

      Phùng Thiết Trụ thấy Chu Tiểu Vân vui vẻ chào hỏi, tán gẫu với mấy câu. Thấy Chu Tiểu Vân phải , cậu lưu luyến mãi rời .

      Chu Chí Hải giật ống tay áo của cậu cười : “Thiết Trụ, đừng nhìn nữa, người xa rồi còn cái gì mà nhìn.”

      Lúc này Phùng Thiết Trụ mới thu hồi tầm mắt, trong lòng cảm thán : aizz, từ lúc Chu Tiểu Vân vào trường Minh, muốn gặp bạn ấy lần còn khó hơn trước đây nhiều!

      Thẩm Hoa Phượng vừa ăn táo vừa với Chu Quốc Phú: “Chỗ táo này chẳng phải đưa riêng cho nhà ta ăn, tám phần là muốn đưa cho nhà chú Hai lại sợ nhà ta ghen tị nên mới đưa thêm thùng cho chúng ta.”

      Chu Quốc Phú bực mình với kiểu vòng vòng vèo vèo của vợ: “Được rồi, có em cứ ăn , nhiều như vậy làm gì? Vợ chồng chú Ba quan hệ với chúng ta tệ, dù đưa táo cho nhà mình ăn cũng là chuyện đương nhiên. Sao thấy em mang gì sang biếu họ?”

      Thẩm Hoa Phượng đồng ý với cách của chồng: “Nhà chú Hai tặng gạo, biếu thịt gì gì đó cũng là có lý do. Hai đứa nhà họ phải ăn cơm trưa ở đấy. Dựa vào cái gì mà nhà chúng ta phải tặng những thứ đó, em tặng chẳng có gì đúng cả.”

      Chu Quốc Phú có chút bất mãn: “Cả ngày em chỉ biết cằn nhằn. Nhà chú Ba tệ với nhà ta. Năm ngoái Tiểu Hà theo lên thị trấn, thím Ba chẳng phải mua cho cái váy đắt như thế về sao. Bình thường hễ về quê nếu mang theo thứ gì, phải luôn là nhà chú Hai phần nhà chúng ta phần. Sao em nhớ tới điểm tốt của nhà chú ấy chứ?”

      Thẩm Hoa Phượng bị mắng cho trận rốt cuộc ngậm miệng.

      Nhưng có nghĩa trong lòng bà nghĩ nữa. Hai năm qua mắt thấy nhà chú Hai và nhà chú Ba càng lúc càng thân thiết, trong lòng Thẩm Hoa Phượng luôn thoải mái. Trong lòng vừa oán giận Triệu Ngọc Trân rồi lại bất mãn với Tống Minh Lệ.

      ràng nhà mình và nhà chú Hai gần nhau hơn, nhưng Triệu Ngọc Trân vội vã thiết lập quan hệ tốt với nhà chú Ba, trong lòng Thẩm Hoa Phượng rất khó chịu.

      Còn Tống Minh Lệ sao, nhìn có vẻ đối xử với cả hai bên khác nhau nhưng thực tế thấy thiên về nhà chú Hai ràng hơn hẳn nhà mình.

      Xa , chuyện hai năm nay ! Đại Bảo thi đỗ cấp hai, Tống Minh Lệ lập tức mua xe đạp mới cho Đại Bảo nhưng Tiểu Hà nhà mình chẳng có gì cả. Tuy Tiểu Hà thi đỗ trường cấp hai trong thị trấn em cũng thể bất công như thế được, có phải ?

      Tới năm thứ hai, Đại Nha lại thi đỗ vào trường Minh. Tống Minh Lệ ràng chủ động mua cho Đại Nha hai bộ quần áo mới làm quà. May mà mình có mắt nhìn, bảo Tiểu Hà cũng theo, kết quả khiến bà rất hài lòng, Tống Minh Lệ cũng mua cho Tiểu Hà cái váy mang về.

      Nhưng vừa nghĩ đến đây là dính ánh sáng của Chu Tiểu Vân, trong lòng Thẩm Hoa Phượng còn vui vẻ nữa.

      Nhìn Đại Bảo và Đại Nha hằng ngày đều ở thị trấn ăn cơm trưa, Thẩm Hoa Phượng chỉ có thể tự nhủ trong lòng thôi.

      Nếu như Tiểu Hà và Hải cũng chịu thua kém vào thị trấn đọc sách có mặt mũi biết bao, giờ chỉ có thể giương mắt nhìn mấy câu tán phét.

      Aizz!

      THP ích kỉ, chỉ nghĩ đến cái lợi cho mình. Tối nay bạn Lan chơi xa với lớp, hí hí.


      Chương 172: Học sinh chuyển trường mới đến

      [​IMG]

      Học kỳ mới lại bắt đầu, bước chân Chu Tiểu Vân vui sướng bước vào lớp học.

      Tần Tuyết mặc áo leo núi mới tinh lại lại trong lớp. Chiếc áo màu phấn hồng càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp của Tần Tuyết. Bản thân bé cũng biết điểm này, khỏi cảm thấy kiêu ngạo vì mình có thể liên tiếp thu hút chú ý của nam sinh.

      Vẻ mặt Tần Tuyết vốn tươi cười gặp được Chu Tiểu Vân vừa vào lớp, nụ cười càng sáng lạn hơn: “Hi, Chu Tiểu Vân, cậu tới rồi!”

      Chu Tiểu Vân thụ sủng nhược kinh, ồ, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây à? Xưa nay thấy mình như thấy kẻ địch, hôm nay Tần Tuyết sao lại nhiệt tình như thế, có điểm chíp bông*. (tiếng gọi thân thương đối với trẻ mới sinh)

      “Ừ, cậu còn tới sớm hơn tớ.” Chu Tiểu Vân đáp lại câu, đừng để người khác cảm thấy mình lễ phép.

      Tần Tuyết đắc ý khoe ra chiếc áo leo núi người mình: “Nhìn áo leo núi người tớ có đẹp ? Đây chính là kiểu dáng mới nhất năm nay, rất đắt tiền, hơn trăm đấy!”

      Chu Tiểu Vân vỡ lẽ, hoá ra là cố ý đến khoe với mình.

      Chu Tiểu Vân khích lệ hai câu có lệ rồi trở về vị trí của mình. Ở phương diện này vẫn nên so cao thấp với Tần Tuyết. Từ năm lớp năm, Chu Tiểu Vân cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh mặc áo phao dày và nặng, bắt đầu mặc loại áo phao hơn. khác biệt với kiếp trước, khiến Chu Tiểu Vân thấy đủ.

      Tuy kinh tế trong nhà khá lên, nhưng mẹ Triệu Ngọc Trân vẫn giữ nét bản sắc của người phụ nữ nông thôn cần cù tiết kiệm, rất ít khi tốn nhiều tiền vào chuyện quần áo. Bình thường mua đồ ở chợ là tốt rồi, số lần vào cửa hàng thời trang trẻ em trong cửa hàng mậu dịch cực kì ít, trừ khi là sinh nhật các con hay có chuyện trọng đại như tham gia thi đấu. Hihi!

      Hôm nay Chu Tiểu Vân mặc người chỉ là chiếc áo phao màu vàng rất bình thường, so với áo leo núi mốt và đắt tiền người Tần Tuyết kém xa.

      Thảo nào Tần Tuyết cố ý kéo Chu Tiểu Vân đề tài này!

      Lưu Lộ đặc biệt phỉ nhổ vào hành vi nông cạn của Tần Tuyết. Hừ, thành tích, năng lực, nhân duyên bằng người lấy huyênh hoang của đại tiểu thư nhà có tiền ra, cũng biết xấu hổ.

      Lưu Lộ lập tức đến trợ uy: “Có vài người trời sinh nông cạn, dù mặc quần áo hơn hai trăm cũng chẳng có chỗ nào cao quý cả.”

      Lưu Lộ vẫn tập múa, luận tư thái luận khí chất hề kém Tần Tuyết, áo nỉ màu vàng mặc người vừa nhìn biết giá xa xỉ.

      Tần Tuyết có chút hậm hực, nhưng gia cảnh nhà Lưu Lộ cũng kém nhà . Cha Lưu Lộ là cán bộ cơ quan trong thị trấn, mẹ là y tá bệnh viện trong thị trấn. Từ trước đến giờ, luôn là người ăn mặc đẹp trong lớp.

      Tần Tuyết nhận ra cái áo nỉ người Lưu Lộ còn đắt hơn cái áo leo núi của mình chút.

      Quên , vẫn nên về vị trí thôi!

      Tần Tuyết cũng là kiểu mềm nắn rắn buông, cùng lắm hai câu dương, nhưng kiểu cãi nhau trước mặt này làm được.

      Mọi người hục hặc với nhau đều để trong lòng, có ai biết xấu hổ biểu ra mặt ? Tốt xấu gì cũng là thiếu niên mười tuổi, trong mắt người lớn còn , nhưng trong mắt bản thân là người lớn.

      Dương Phàm thấy lạ khi chỗ bên cạnh mình vẫn trống : “Các cậu có ai biết Mạc Tuệ Mẫn bị sao ? Sắp tám giờ rồi mà bạn ấy còn chưa đến. Trong lớp chỉ còn mình bạn ấy chưa đến thôi.”

      Thành tích của Mạc Tuệ Mẫn cũng sai, ở trong lớp có thể chiếm được vị trí thứ mười.

      Từ trước đến nay Tần Tuyết luôn thích đáp lời Dương Phàm, nhanh nhảu trả lời: “Cậu còn biết à, nghe Mạc Tuệ Mẫn bị bệnh, phải xin nghỉ học kì!”

      Bên cạnh có ít người lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, bèn quay đầu sang đây thảo luận.

      Chu Tiểu Vân cũng là lần đầu tiên nghe thấy, cảm thấy rất bất ngờ.

      và Mạc Tuệ Mẫn giao tiếp nhiều, cảm giác chỉ là nữ sinh hướng nội văn tĩnh, ngờ phải xin nghỉ học. Còn nghỉ học ở kì hai năm lớp sáu chương trình rất nặng.

      Tần Tuyết thấy Dương Phàm hỏi tới tình huống cụ thể của Mạc Tuệ Mẫn, vội vàng kể hết những chuyện mình biết.

      Nguyên lai Mạc Tuệ Mẫn mắc căn bệnh tương đối hiếm thấy về đường hô hấp. Bình thường có vấn đề lớn thể vận động mạnh, thể hít thở khí sạch, phải tĩnh dưỡng lâu dài. Giờ tạm nghỉ học kì, nếu chữa tốt vẫn phải tiếp tục nghỉ học.

      Nghe hết lời của Tần Tuyết, mọi người đều tiếc hận thở dài.

      Có quen hay quen đều vì Mạc Tuệ Mẫn mà thấy đáng tiếc. Aizz, chỉ là bé mới mười tuổi bị bệnh như vậy, đúng là làm cho người ta liên tục thở dài.

      Lưu Lộ thầm với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, mình cho cậu biết chuyện. Cậu là người thứ hai trong lớp biết đấy!”

      Lòng hiếu kỳ của Chu Tiểu Vân bị khơi gợi: “Chuyện gì thế, trông cậu thần thần bí bí mau !”

      Lưu Lộ thầm vào tai Chu Tiểu Vân: “Lớp mình sắp có học sinh mới chuyển đến!”

      Học sinh chuyển trường? Đây phải là chuyện rất bình thường sao, có cần thần bí vậy ? Chẳng lẽ học sinh chuyển trường này có lai lịch gì?

      “Có phải học sinh chuyển trường có thành tích rất tốt ?” Chu Tiểu Vân cố phát huy trí tưởng tượng tương đối hạn hẹp, chỉ có thể phỏng đoán như thế.

      Lưu Lộ cười lắc lắc đầu: “Thành tích của cậu ta á, nghe ở trong lớp cũng tệ lắm, nhưng phải là rất tốt. Nhưng, học sinh đó có quan hệ rất lớn với mình đấy!”

      Nụ cười của Chu Tiểu Vân trở nên cứng ngắc, bỗng nhiên có dự cảm tốt.

      Học sinh chuyển trường lại là có quan hệ mật thiết với Lưu Lộ à…

      thế, chẳng phải là họ của Lưu Lộ, bạn học cũ của mình bạn Lý sao…

      Thượng đế phù hộ chỉ lung tung.

      Vừa nghĩ như thế, liền thấy chủ nhiệm lớp Nghê Lượng bước vào, đằng sau còn có gương mặt quen thuộc phải là bạn học Lý Thiên Vũ sao?

      So với trước đây cao hơn 10cm, tinh thần phấn chấn Lý Thiên Vũ mặt mày hớn hở đứng bục giảng, tự giới thiệu với mọi người: “Xin chào các bạn, mình là học sinh mới tới. Mình tên là Lý Thiên Vũ, năm nay mười bốn tuổi, nhà ở…”

      Nghê Lượng khụ khụ cắt ngang Lý Thiên Vũ thao thao bất tuyệt: “Được rồi, cứ thế . Sau này dần dần quen với mọi người, trò tìm chỗ ngồi xuống .”

      Vừa vặn vị trí của Mạc Tuệ Mẫn để , Nghê Lượng để Lý Thiên Vũ ngồi cạnh Dương Phàm.

      Hai nam sinh lễ phép nhìn nhau cười, lúc này hai người còn trẻ cũng biết chính mình trở thành người bạn thân nhất trong cuộc đời của người kia.

      Lý Thiên Vũ sớm nhìn thấy Chu Tiểu Vân ngồi phía hai bàn, đáng tiếc Chu Tiểu Vân vẫn cúi đầu căn bản liếc mắt nhìn cậu cái.

      Lưu Lộ nháy mắt với họ lớn hơn mình hai tháng, Lý Thiên Vũ mỉm cười đáp lại.

      Lưu Lộ chọc chọc Chu Tiểu Vân giọng : “Nghe Tiểu Vũ trước đây cậu và ấy là bạn học cùng lớp, sao cậu chào ấy câu?”

      Đâu chỉ là cùng học! Quả thực oan gia lớn nhất kiếp trước kiếp này…

      Chu Tiểu Vân than thở, có tâm trạng chuyện với Lưu Lộ.

      Còn tưởng rằng lên cấp hai triệt để thoát khỏi người này chứ! Sao người này cứ như hồn bất tán lại xông ra? !

      Ông trời ơi, đừng đùa với con nữa! Trái tim của chịu nổi “Kinh hỉ” lớn như thế đâu!
      Phong Vũ Yêntrangtrongnuoc thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 173: Dương Phàm và Lý Thiên Vũ

      [​IMG]

      Chờ Nghê Lượng ra khỏi phòng học, học sinh cũng trở nên sôi nổi hơn.

      Tần Tuyết và số bạn học tương đối thân bàn luận về tiền mừng tuổi. Đầu tiên nhé, người ta phải cố ý khoe, chẳng qua giọng hơi lớn thôi…

      Người này trăm người kia hai trăm còn có nhiều người ba bốn trăm bất diệc nhạc hồ, làm cho người ta hơi bị líu lưỡi.

      Xem ra đầu năm nay, kẻ có tiền càng ngày càng nhiều.

      Ở nông thôn nổi lên cụm từ “Vạn nguyên hộ”, nghĩa là nếu nhà ai gửi ngân hàng hơn vạn nguyên chính là người giàu có.

      Trong thị trấn, người ăn nhà nước cơm cầm tiền lương cao hoặc là dựa vào việc buôn bán làm giàu thực ít, theo quan sát của Chu Tiểu Vân, số bạn học trong lớp có gia cảnh khá giả phải con số .

      Nhà mình ở nông thôn đương nhiên cũng khá nổi bật. Chuyện Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân thầm lên kế hoạch xây nhà lầu, Chu Tiểu Vân đương nhiên biết. Phỏng chừng tối đa đến sáu tháng cuối năm khởi công.

      Cuộc sống của nhà họ Chu càng ngày càng tốt, tiền tiêu vặt của mấy em cũng bay lên theo đường thẳng. người Chu Tiểu Vân thường xuyên có hơn mười, hai mươi nguyên chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

      Tết năm nay lúc phát tiền mừng tuổi, Chu Quốc Cường phát cho mấy đứa từ mười đến ba mươi nguyên. Nhị Nha lấy mười nguyên, Tiểu Bảo cầm hai mươi nguyên, Đại Bảo và Chu Tiểu Vân mỗi người ba mươi nguyên. Lúc tuyên bố tiền mừng tuổi cần đưa cho bố mẹ giữ hộ nữa, khiến các con hoan hô ầm ĩ.

      Nhưng so với nhóm học sinh này động tí là tiền mùng tuổi hơn trăm, tiền mừng tuổi của Chu Tiểu Vân tất nhiên được coi là nhiều.

      Thế nhưng với số tiền mừng tuổi hàng năm càng lúc càng cao hơn Chu Tiểu Vân rất hài lòng.

      Nếu cái gì cũng so sánh với người khác, đến bao giờ người đó mới thấy thoả mãn chứ? Nếu sống thoải mái phải biết lúc nào là thấy đủ.

      Chu Tiểu Vân hiểu rất điểm này, trái ngược với gia cảnh ở kiếp trước, kiếp này, thấy thoả mãn với tại lắm rồi.

      Lưu Lộ cũng nảy sinh hứng thú với đề tài này, với Chu Tiểu Vân về tiền mừng tuổi của mình: “Chu Tiểu Vân, cậu đoán ba mẹ mình năm nay phát bao nhiêu tiền mừng tuổi?”

      Sau đó Lưu Lộ cong lên ngón tay cười : “Tròn trăm nguyên, hơn nữa cộng thêm ông nội bà nội và họ hàng đưa cho, tổng cộng mình lời được hơn ba trăm cơ đấy. Thế nào, chủ nhật này chúng mình dạo hiệu sách nhé?”

      Từ trước đến nay Chu Tiểu Vân thích dạo hiệu sách nên gật đầu đáp ứng.

      Lúc hai người thầm, Lý Thiên Vũ ngồi đằng sau nhìn thấy nhịn được qua bắt chuyện: “Lưu Lộ, em và Chu Tiểu Vân cái gì mà náo nhiệt thế?”

      Lưu Lộ bằng tuổi Lý Thiên Vũ, quan hệ cũng tệ lắm, tới giờ chuyện đều khách sáo: “Con nhà người ta chuyện, qua đây chen miệng vào làm gì?”

      Chu Tiểu Vân có cùng cảm nhận, ước gì Lý Thiên Vũ ngồi yên tại chỗ đừng làm phiền nữa.

      Lý Thiên Vũ cười hì hì, cho tới bây giờ độ dày của da mặt qua khảo nghiệm, chút xíu ấy thèm để vào mắt: “Chu Tiểu Vân, lâu gặp.” Năm ngoái chỉ thoáng nhìn thấy Chu Tiểu Vân từ xa mấy lần, cơ hội chuyện cũng có, tính ra sắp nửa năm gặp mặt.

      Chu Tiểu Vân vẫn ưa nhìn như trước, , so với trước đây còn cao hơn và xinh hơn.

      Lý Thiên Vũ nhìn trộm Chu Tiểu Vân mấy lần, dám quá phận làm càn. Vội vã chuyển tầm mắt lên mặt bàn.

      Chu Tiểu Vân cứ thế “ừ” tiếng, rồi gì nữa.

      Lưu Lộ thấy lạ, vừa rồi Chu Tiểu Vân còn bàn tán sôi nổi với mình sao tại thoáng cái nữa.

      Lại nhìn họ đứng bên cũng cảm thấy xấu hổ, Lưu Lộ càng thấy kỳ quái.

      phải Lý Thiên Vũ ấy là bạn cùng lớp cấp với Chu Tiểu Vân à? Xem ra quan hệ giữa hai người thân lắm! Lúc đó nhìn dáng vẻ thân thiết của Lý Thiên Vũ còn tưởng rằng hai người rất thân cơ!

      Giờ nhìn thấy, căn bản phải có chuyện như vậy!

      Sau này, Lưu Lộ thường xuyên được làm khán giả. Dù sao Lý Thiên Vũ có việc gì làm lại núp theo tấm biển của để sang đây chuyện, lúc lại bắt chuyện với Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân tỏ ra xa cách rất ít khi để ý đến ấy.

      Lưu Lộ cảm thấy rất thú vị, sau lưng trêu chọc Lý Thiên Vũ: “ Tiểu Vũ, Chu Tiểu Vân người ta để ý đến , sao cứ quấy rầy người ta thế ?”

      Lý Thiên Vũ liến thoáng cách bài bản: “Đó là bạn ấy da mặt mỏng, kỳ thực trong lòng rất vui khi chuyện với bạn ấy. Lúc ở tiểu học, bọn là bạn học ngồi đằng trước đằng sau mà!”

      Lưu Lộ cười thầm mãi, quan tâm Lý Thiên Vũ hay giả, xem kịch vui là được.

      Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ tiếp thu thực Lý Thiên Vũ lại xuất lần nữa.

      Có thể là tư tưởng con người chuyển biến rất nhiều, có thể vì là bạn học hai năm, cũng có thể bởi vì thực ra Lý Thiên Vũ cũng khiến người ta chán ghét như trong tưởng tượng, càng có thể vì Chu Tiểu Vân có lòng tin vững chắc vào bản thân, chung, lần này Lý Thiên Vũ mang đến Chu Tiểu Vân phản ứng quá lớn.

      Ngày luôn trôi qua, hằng ngày mặt trời như như thường lệ mọc lên rồi lặn , tất cả đều làm từng bước cũng có thay đổi quá lớn.

      Chẳng quá, có thêm con ruồi cứ ong ong bên tai mà thôi.

      sao, chỉ coi như cậu ta tồn tại là được.

      Ngược lại, Dương Phàm và Lý Thiên Vũ nhanh chóng trở nên quen thuộc, dù sao đều con trai bằng tuổi. So với Mạc Tuệ Mẫn văn tĩnh lúc trước, Lý Thiên Vũ hoạt bát hiển nhiên càng hợp với Dương Phàm hơn.

      Đừng thấy thành tích của Dương Phàm rất cao, cậu phải là con mọt sách lúc nào cũng đọc sách. Bình thường cậu thích chơi bóng rỗ, đá bóng, với các loại hoạt động khác cũng là thành viên tích cực trong lớp.

      Trong lớp ít người có cùng sở thích, nhưng thực chịu khó chơi với Dương Phàm nhiều.

      đùa, thời gian học tập khẩn trương như vậy, ai có lòng chơi cùng cậu chứ?

      Dương Phàm cũng để ý lắm, lúc đến giờ nghỉ giải lao, lại lấy bóng rổ ra, đến sân bóng rổ luyện ném rổ.

      Lý Thiên Vũ tay chân ngứa ngáy cũng theo, hai người chơi giỏi nhưng giao tình được thành lập bước đầu.

      Lý Thiên Vũ sớm nghe Lưu Lộ qua trong lớp mấy học sinh có thành tích đặc biệt xuất sắc, Dương Phàm này càng nổi tiếng đứng đầu.

      Nhưng giờ thấy, cũng có gì đặc biệt lắm. Chẳng qua cậu ta chỉ là cậu trai bình thường thôi, cũng có ba đầu hay sáu tay, cũng thích vận động như tất cả các bạn nam khác.

      Chỉ có trong giờ học, Lý Thiên Vũ mới có thể thoáng lĩnh hội được lợi hại của Dương Phàm.

      Người khác suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra cách giải đề số học, bình thường Dương Phàm thờ ơ cũng giải ra được, trong lớp ai địch nổi.

      Chu Tiểu Vân dù cố gắng cỡ nào, số học thủy chung luôn kém Dương Phàm bậc.

      Chu Tiểu Vân thể thừa nhận, người so với người quả có tồn tại chênh lệch trời cho trong học tập. Có lúc nhìn dáng vẻ thảnh thơi của Dương Phàm khiến người khác đố kỵ, giống như cậu ta cần bỏ quá nhiều công sức cũng có thể học rất tốt.

      Sau khi Lý Thiên Vũ và Dương Phàm thân thiết hơn, trong học tập cũng có tiến bộ . làm được đề nào chỉ cần hỏi Dương Phàm, hai ba câu cậu ấy giải đáp ràng, vốn số học rất bình thường Lý Thiên Vũ lại có tiến bộ ít.

      thể câu, có người bạn thân rất quan trọng.

      Cố Xuân Lai là bạn thân chỉ biết muốn lôi kéo Lý Thiên Vũ vào quán game, nhưng Dương Phàm lại có thể ảnh hưởng đến ham mê học tập của Lý Thiên Vũ.

      Vì thế, lúc kết bạn cũng phải thận trọng!

      chơi về rất mệt nhưng cũng rất vui. Mọi người thấy đoản văn thế nào, ta thấy phản ứng gì nên cũng hơi buồn, hiu hiu.


      Chương 174 : Xem xét lại mình

      [​IMG]

      Rốt cuộc Lý Thiên Vũ được lĩnh hội lợi hại của các bạn học lớp 6-2 trường cấp hai Minh trong kì thi tháng.

      đến điểm bình quân của lớp đứng thứ nhất trong khối, ba vị trí đầu tiên trong lớp cũng chính là ba vị trí đầu tiên của khối.

      Lần này Lâm Ba đứng số , Dương Phàm thứ hai, Chu Tiểu Vân thứ ba, tổng điểm của Lưu Lộ và Tần Tuyết bằng nhau cùng đứng thứ tư.

      Năm vị trí đầu tiên đều bị năm người chiếm, quả thực là ai có thể chen được.

      Hơn nữa điểm suýt soát nhau. Lấy Lâm Ba và Dương Phàm , hai người chỉ kém nhau hai điểm thôi. Chu Tiểu Vân càng oan uổng, thấp hơn Lâm Ba ba điểm, thấp hơn Dương Phàm chỉ điểm.

      Lưu Lộ và Tần Tuyết kém hơn chút nhưng cách quá lớn.

      Chu Tiểu Vân biểu ra ngoài, nhưng trong lòng thoải mái lắm. Lúc này chỉ là vấn đề điểm thấp hơn bao nhiêu, mà là vấn đề vị trí xếp hạng của mấy người.

      Đừng tưởng rằng nhìn ra, khóe miệng Lâm Ba cong lên rất đắc ý!

      Mặt ngoài Dương Phàm tự nhiên ai biết trong lòng cậu ta nghĩ như thế nào .

      Chu Tiểu Vân chán nản nghĩ: đều do môn tiếng chết tiệt kia, khoanh sai hai câu trong đề tiếng . Đó là bốn điểm đấy.

      Xem ra nên mua sách bài tập tiếng về làm.

      Trong lòng tính đến việc này, Chu Tiểu Vân ngay cả Lưu Lộ gọi mình mấy câu cũng nghe thấy, thẳng đến khi vai bị Lưu Lộ vỗ cái mới kịp phản ứng.

      Lưu Lộ nghĩ khác lắm, cũng muốn chủ nhật đến hiệu sách Tân Hoa xem.

      Lần trước hai người hẹn nhau nhưng phải lùi lại bởi vì nhà Lưu Lộ có khách tới chơi, lần này hẹn nhau chín giờ sáng chủ nhật ở cửa hiệu sách Tân Hoa gặp về.

      Lúc này, Lý Thiên Vũ ủ rũ tới.

      Lưu Lộ theo thói quen cười trêu : “Hôm nay sao thế? Bị thầy phê bình thôi mà!”

      Lý Thiên Vũ thở dài tiếng: “ có điểm nào mà giáo viên phê bình chứ. Nhìn bọn em và Chu Tiểu Vân còn có Dương Phàm mỗi người đều ưu tú như vậy, thực điều đó khiến xấu hổ. Cùng là học sinh học chung lớp, sao mà khác biệt giữa chúng ta lớn đến thế chứ ?”

      Lần này thành tích ở lớp của Lý Thiên Vũ là vị trí thứ hai mươi tám, trong khi tổng nhân số trong lớp là bốn mươi bảy người.

      Nằm ở tốp giữa còn chệch xuống phía dưới chút, khiến vốn cho là mình tồi Lý Thiên Vũ bị đả kích rất mạnh. Ở trường trung học Khải Minh, mình cũng có thể là nằm trong mười vị trí đầu ở lớp, sao vừa đến trường Minh mình lại bị đánh về nguyên hình nhỉ!

      Rất ít quan tâm đến thành tích rốt cuộc Lý Thiên Vũ bắt đầu nghĩ kĩ lại về thực lực của mình.

      Ừm, buổi sáng rời giường trì trệ học thuộc lòng. lớp, nghe hiểu bài giảng nhưng sau khi tan học kịp thời ôn tập củng cố, mua nhiều sách luyện bài tập về luyện thêm, trọng yếu nhất là nền tảng vững chắc.

      Quyết định rồi, từ giờ trở mình phải cố gắng hết sức, mỗi người chung quanh đều giỏi hơn mình vậy làm sao được.

      Tâm tình có chút buồn bực Chu Tiểu Vân nghe thấy Lý Thiên Vũ như thế đồng cảm ít khi xuất , khỏi liếc mắt nhìn Lý Thiên Vũ cái. Phát Lý Thiên Vũ phải cười mà tình cảm khái, hơi ngạc nhiên.

      Xem ra thực hoàn cảnh có ảnh hưởng rất lớn đối với người!

      Cuối cùng Lý Thiên Vũ nhận ra mình lười nhác thành tính rồi sao? Cuối cùng Lý Thiên Vũ thực muốn thay đổi thói quen lười biếng của mình rồi sao?

      Mặc kệ như thế nào, đây đều là việc tốt!

      Lưu Lộ an ủi Lý Thiên Vũ : “Ái chà, lần này thi cũng đâu quá tệ, ở tốp giữa cũng sai rồi. Lấy tư chất của đổi sổ môn nào là vô cùng may mắn.”

      Ban đầu Lý Thiên Vũ nghe còn cảm thấy rất tri kỷ, thế nhưng nghe được câu cuối cùng thể phân biệt mình có cảm giác gì?

      Lý Thiên Vũ bất mãn : “Lưu Lộ, em ràng cho . Cái gì gọi là lấy tư chất của đội sổ là vô cùng may mắn. Tư chất của rất kém cỏi à?” Người ta cũng rất thông minh mà.

      Lưu Lộ cười khanh khách, cùng Chu Tiểu Vân trăm miệng lời : “Đương nhiên rất kém cỏi!”

      Hai bé nhìn nhau, cười tươi vì ăn ý của cả hai. Xem ra ở chung với nhau trong thời gian dài, tần suất lặp giống hệt nhau khác lắm.

      Lý Thiên Vũ cam lòng bị giễu cợt, hừ tiếng: “Lần sau thi tốt cho hai người nhìn.”

      Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ căn bản để ý cậu, vẫn bàn về chuyện chủ nhật đến hiệu sách.

      Sáng chủ nhật, hai người Chu Tiểu Vân cùng với trai Đại Bảo cùng đạp xe đến hiệu sách. cần tìm Tiểu Bảo, ngồi sau xe đạp Đại Bảo kìa! Thấy trai chị đều ra ngoài, làm gì có chuyện Tiểu Bảo theo thôi.

      Nhị Nha trề môi tức giận hơn nửa ngày, các các chị rất quá đáng, vì sao lần nào đều bỏ rơi mình? nhất chẳng lẽ ngay cả quyền phát ngôn cũng có à? bé muốn mình lớn lên nhanh!

      Trong túi quần ba em đều đựng tiền Triệu Ngọc Trân đưa cho, vô cùng vui vẻ dạo hiệu sách. biết từ lúc nào, chỗ này biến thành nơi ba em nhà họ Chu thích tới nhất.

      Lưu Lộ đứng ở cửa hiệu sách Tân Hoa chờ Chu Tiểu Vân, thấy cả ba khỏi cười trêu : “Chu Tiểu Vân, bảo tiêu lớn của cậu mình biết rồi, còn vị bảo tiêu này là lần đầu tiên thấy.”

      Danh tiếng Đại Bảo ở lớp 6-2 rất lớn, tuyệt thua Chu Tiểu Vân. Hôm nay trời gió mặc gió, mưa mặc mưa ở cửa phòng học chờ em tan học, ai hâm mộ Chu Tiểu Vân có người tốt?

      Bây giờ Đại Bảo rất cao, ngũ quan lớn lên lại tuấn lãng, ràng là người đẹp trai. Nếu phải luôn luôn lôi thôi lếch thếch chút, phải bẩn chỗ này là hôi chỗ kia, đảm bảo có thể khiến các bạn nữ ngoái đầu lại nhìn.

      Về phần bé trai khác hơn tí, đường nét khuôn mặt càng giống Chu Tiểu Vân hơn, đầu thấp hơn Chu Tiểu Vân ít, gương mặt thanh tú thiên về nho nhã yếu đuối khiến cho Lưu Lộ nảy sinh tình của chị đến.

      Khi biết được là em trai Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ hài lòng luôn miệng gọi “em trai Tiểu Bảo” rất thân thiết.

      Tiểu Bảo lễ phép cười đáp lại, trong lòng sớm thầm : ai là em trai Tiểu Bảo chị! Xưng hô buồn nôn!

      Mọi người vào trong hiệu sách, lúc này mới phát trong hiệu sách có ít người, đại bộ phận đều là phụ huynh dẫn học sinh mua sách.

      Hai bóng dáng quen thuộc phía trước phải là Lý Thiên Vũ và Dương Phàm sao? Cả hai cười vui vẻ chọn sách số học!

      Dương Phàm đề cử với Lý Thiên Vũ quyển số học tương đối thực dụng, nước miếng tung bay giới thiệu đây là quyển mình thường làm bài tập hiệu quả rất tốt vân vân.

      Lý Thiên Vũ cảm thấy hoài nghi thực có tốt như lời Dương Phàm hay , nhưng nếu Dương Phàm mực đề cử chắc đến nỗi bắn tên trúng đích, chọn nó !

      Lưu Lộ từ xa gọi hai người: “Dương Phàm, Tiểu Vũ!”

      Trong lòng Lý Thiên Vũ vui vẻ, lại làm bộ biết gì, quay đầu tỏ vẻ bất ngờ: “A, mọi người cũng tới hiệu sách à! Sớm biết thế bọn đợi mọi người cùng vào luôn, và Dương Phàm đến hơn nửa tiếng rồi.”

      Khẩu thị tâm phi, ràng biết kế hoạch của Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân nên rủ Dương Phàm cùng dạo hiệu sách. Dương Phàm nghĩ dù sao ở nhà cũng có việc gì làm nên cùng, ai ngờ được chính mình lại bị Lý Thiên Vũ lợi dụng phen!

      Tiếp đó, mấy người thuận lý thành chương cùng nhau.

      Từ chương sau, chúng ta đón chào editor mới, nàng Sony Max làm chung với ta bộ này. *tung hoa* có người sẻ bớt gánh nặng cho mình.
      Phong Vũ Yêntrangtrongnuoc thích bài này.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 175 : Chỗ tốt khi có nhiều em

      [​IMG]

      Edit: Sony Max

      Beta: Tiểu Lan

      Chu Tiểu Vân để Tiểu Bảo tự mình xem sách làm văn, cho phép Đại Bảo chọn mấy quyển sách ngoại khóa ấy thích, còn mình và Lưu Lộ chọn sách bài tập tiếng .

      Tiếng của Lưu Lộ gần như bằng với Chu Tiểu Vân, đặc biệt nổi bật nhưng thành tích luôn nằm trong top mười, hăng hái muốn nâng cao thành tích tiếng . Hai người xem xét hơn nửa ngày chọn được cuốn.

      Lý Thiên Vũ bất chợt chui ra, hét lớn mình cũng muốn mua quyển như vậy.

      Lưu Lộ thấy trong tay cậu quyển tài liệu số học bèn khuyên: ” Tiểu Vũ, tham ăn quá nhiều tốt, đầu tiên đánh hạ được môn số học rồi lại tấn công tiếng . Hơn nữa, muốn học tốt tiếng phải học viết rất nhiều, nên học tốt những phần cơ bản trước rồi nâng cao lên tốt hơn.”

      Lý Thiên Vũ nhận ra ý trong lời của Lưu Lộ: Tiếng của còn chưa đủ tư cách học nâng cao đâu!

      Lý Thiên Vũ bị chê cũng dám cãi lại, ai bảo lời Lưu Lộ đều là thực, thầm nghĩ: Mình vẫn lên dành thời gian học thuộc lòng, viết chính tả trước !

      Tiểu Bảo cao giọng gọi: “Chị, chị qua đây chút.”

      Chu Tiểu Vân lập tức bỏ lại Lưu Lộ và Lý Thiên Vũ chạy đến trước mặt Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, làm sao vậy?”

      Tiểu Bảo vui vẻ đưa sách làm văn trong tay cho Chu Tiểu Vân: “Chị, cuốn này viết rất hay. Em xem qua chút, bản này vừa mới chỉnh sửa năm nay thôi. Em mua về nhà xem qua, sau này giữ lại có thể đưa cho Nhị Nha dùng.”

      Chu Tiểu Vân tán thưởng vuốt tóc Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo nghĩ chu đáo, , chúng ta trả tiền.” hổ là chị em ruột, ngay cả cách nghĩ cũng giống nhau.

      Lần thứ hai cảm thán, có nhiều em đúng là có nhiều chỗ tốt! Ha ha!

      Đại Bảo thích nhất xem sách kể về chuyện xưa, về điểm này Chu Tiểu Vân cũng giơ hai tay tán thành. Mặc kệ như thế nào, thích đọc truyện còn tốt hơn chạy loạn ra ngoài chơi, dù sao bồi dưỡng tính nhẫn nại cho Đại Bảo vẫn là điều rất cần thiết.

      Lưu Lộ thấy Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo chuyện vui vẻ khỏi than thở câu: “Tình cảm của Chu Tiểu Vân và , em trai tốt!”

      Lý Thiên Vũ im lặng liếc mắt cái, đúng thế, khiến người ta hâm mộ. Nếu có ngày Chu Tiểu Vân cũng đối xử với cậu như vậy là tốt biết bao…

      Lý Thiên Vũ mơ mộng hão huyền bị Dương Phàm gọi, chạy tới xem, ra Dương Phàm phát ra quyển sách hướng dẫn nâng cao tốc độ đọc sách.

      Dương Phàm là kiểu học sinh công khai phương pháp học tập, thực tế, xác thực cậu phải trả giá quá lớn như những người khác. Trời sinh thông minh, có thể từ đến lớn cậu đều là người nổi bật trong lớp, hơn nữa cậu cũng phải nhen theo kiểu giấu giấu giếm giếm bí quyết học tập trong lòng, người khác vừa hỏi giả vờ biết.

      phải ai khác, chính là Lâm Ba! Cả ngày Lâm Ba vùi đầu vào học, luôn muốn cùng người khác phân cao thấp. Bình thường cậu ta cực kì khiêm tốn, hỏi cậu ta cái gì cậu ta trả lời mình cũng hiểu lắm.

      Dương Phàm luôn bực mình với người như thế, có cần thiết phải như thế ? Học giỏi tốt , nhưng có người cả ngày khiêm tốn khiến người khác thoải mái, chẳng phải là sợ người khác bắt chước kinh nghiệm học tập quý giá của cậu ta à?

      thú vị?

      Bản thân Dương Phàm cho tới bây giờ cũng thua kém, ai tới hỏi vấn đề gì cậu đều nghiêm túc giải trả lời, điểm này ra khác gì Chu Tiểu Vân. Vì thế, ở trong lớp Lâm Ba được mọi người quý bằng Dương Phàm và Chu Tiểu Vân.

      Lần này đứng thứ nhất, Lâm Ba đắc ý, đương nhiên ở trước mặt Dương Phàm và Chu Tiểu Vân chưa gì thế nhưng ràng tươi cười ngày càng nhiều hơn.

      Trong mắt Dương Phàm và Chu Tiểu Vân, nụ cười này chính là loại khiêu khích.

      Hừ, lần sau nhất định kéo Lâm Ba xuống ngựa! Dương Phàm và Chu Tiểu Vân đều nghĩ thế.

      Vì thế, khi Lý Thiên Vũ rủ Dương Phàm đến hiệu sách, Dương Phàm đồng ý rất nhanh. Quả nhiên về tay , cư nhiên tìm được quyển sách tham khảo tệ.

      Có thứ tốt đương nhiên là mọi người cùng chia sẻ, vì thế Dương Phàm lại gọi Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ qua cùng nhau xem. Cuối cùng, lúc thanh toán mỗi người đều mua quyển .

      Học sinh đến hiệu sách thường thường có thể xem cả buổi, đông xem tây nhìn , nếu thích chuyện xưa còn có thể lật xem, quả thực là nơi học sinh thích đến nhất.

      Đại Bảo xem chuyện xưa đến mê mẩn, Chu Tiểu Vân gọi thế nào cũng chịu , rơi vào đường cùng đành đồng ý mua cho cậu, lúc này Đại Bảo mới cao hứng rời .

      Vì sao Đại Bảo muốn mua sách phải hỏi Chu Tiểu Vân ?

      Ha ha! Bởi vì Triệu Ngọc Trân đưa tất cả tiền cho Chu Tiểu Vân, muốn dùng tiền phải được Chu Tiểu Vân đồng ý.

      Tiểu Bảo chút dị nghị với việc này.

      Trong lòng Đại Bảo ngàn lần đồng ý nhưng sau mấy lần, sớm hiểu ra dù có cũng ai để ý đến cậu, đành phải từ bỏ ý nghĩ mua gì mình thích.

      Cũng khó trách Triệu Ngọc Trân yên lòng đưa tiền cho Đại Bảo, nếu đưa tiền biết cậu lấy tiền mua gì nữa!

      Giữa trưa mọi người lên đường tự về nhà.

      Bây giờ Lý Thiên Vũ ở nhà Lưu Lộ, nên cùng Lưu Lộ .

      Chu Tiểu Vân đạp xe mệt liền bảo Tiểu Bảo tự đạp xe, ngồi sang xe Đại Bảo, cảm thấy trời xanh gió mát, rất hạnh phúc.

      Nhị Nha cùng Triệu Ngọc Trân lên chợ chính, sau khi về thấy trai chị về, đầu tiên là vui vẻ, sau lại nghĩ: đúng, bọn họ thị trấn lại cho mình , mình nên để ý tới bọn họ mới đúng!

      Lập tức bé trưng ra mặt lạnh, chẳng đáng chút nào .

      Đương nhiên Chu Tiểu Vân biết cách dỗ Nhị Nha, lấy ra kẹo hồ lô mua cho Nhị Nha, Nhị Nha lập tức hoan hô tiếng chạy tới.

      Từ lúc sang năm mới, Nhị Nha bị Triệu Ngọc Trân đóng gói đưa tới ngủ cùng giường với Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân tình nguyện cũng phải đồng ý. Nghĩ lại, đứa tám tuổi vẫn ngủ cùng cha mẹ có điểm tốt, trong nhà cũng thừa phòng, mình đành chịu ủy khuất chút!

      Nhị Nha mơ ước khuê phòng của chị lâu, vui vẻ chuyển đến. là chuyển đến có điểm khoa trương, kỳ thực chính là cầm thêm cái gối đầu , thêm cái chăn vào ở là được.

      Giường vốn lớn, hai chị em mỗi người chăn hơi chật. Nếu hai người đắp chung chăn thoải mái hơn, Chu Tiểu Vân xếp gọn chăn của Nhị Nha vào hòm.

      Hai chị em thân thân thiết thiết ngủ cùng chăn, đúng là ấm áp hơn nhiều.

      Nhị Nha đắc ý thoả mãn ôm cổ chị ngủ say.

      Chu Tiểu Vân ngủ mình quen rồi, đột nhiên có thêm Nhị Nha đúng là chưa quen. thể , tướng ngủ của Nhị Nha rất xấu, vừa mới đẩy tay con bé ra lại thấy chân vắt lên.

      Lại bỏ ra, cả người Nhị Nha chui vào lòng mình.

      Chu Tiểu Vân bái phục mẹ chịu được Nhị Nha nhiều năm như vậy. Thảo nào, chuyển Nhị Nha sang phòng mình, giống như tống được ôn thần !

      Nhị Nha rất thích phòng mới, dù sao buổi trưa Chu Tiểu Vân cơ bản về, chiều cũng về muộn hơn bé, bé quang minh chính đại dùng nó như phòng mình.

      Rất nhanh bàn có thêm mấy món đồ chơi đáng giá tiền, tranh dán tường, áp phích, viên thủy tinh vân vân, đầy đủ mọi thứ.

      Chu Tiểu Vân phải liếc mắt cái trái liếc mắt cái, nghĩ thầm, thôi nên Nhị Nha. Có lẽ sắp xây nhà lầu rồi, sau này mỗi đứa phòng, hai chị em có thể ở chung với nhau bao lâu nữa?

      Chương 176: Bão táp ở đại hội thể dục thể thao ( 1 )

      [​IMG]

      Edit: Sony Max

      Beta: Tiểu Lan

      Đại hội thể dục thể thao học sinh trung học toàn huyện được tổ chức rầm rộ tại trường trung học Minh, đây là tin tức cực lớn.

      Sân vận động trường trung học Minh rất lớn, có thể chứa đến hai, ba nghìn người. Hơn nữa sân vận động và mặt cỏ vừa mới được tu sửa đẹp đẽ, vì thế trung học Minh được chọn đăng cai là chuyện đương nhiên.

      Toàn huyện có hơn mười trường trung học đều phái thí sinh tham dự đại hội thể thao lần này, trường Minh thân là chủ nhà tự nhiên càng coi trọng. Nghe , thí sinh tham dự đều được chọn ra từ những học sinh năm hai (lớp 7) hoặc ở năm ba mới trúng tuyển,được các giáo viên thể dục tăng cường huấn luyện trong thời gian dài.

      Lần này, Đại Bảo cũng là thí sinh tham gia đại hội thể dục thể thao, gần đây nghe ngoại trừ những môn chính ở trường, thời gian khác cậu đều tập trung tập luyện.

      Thấy thời gian Đại Bảo tan học càng ngày càng trễ, Chu Tiểu Vân liền đề nghị Đại Bảo đừng đến chờ tan học nữa, đổi thành lúc tan học để đến đợi .

      Đại Bảo có cùng suy nghĩ, tan học để Chu Tiểu Vân đứng bên ngoài sân vận động trường Khải Minh chờ mình.

      Bạn có biết nghi thức khai mạc như thế nào ? Mỗi trường chuẩn bị đội hình sát nhau bước vào sân, người giơ bảng thẻ, người giơ cờ, trong tiếng nhạc từng nhóm người tiến vào khu vực lễ đài vô cùng náo nhiệt đẹp mắt.

      Trường Minh muốn tạo vượt trội, từ mỗi lớp chọn ra số nữ sinh ưa nhìn tạo thành đội hình, lên sân khấu biểu diễn thể dục nhịp điệu thúc đẩy bầu khí đại hội thể dục thể thao thêm sôi động.

      Lớp cuối cấp sắp đứng trước kì thi sát hạch, học tập khẩn trương. Vì vậy được chọn, trọng điểm là các em học sinh lớp sáu, lớp bảy.

      Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ và Tần Tuyết đều vinh dự được chọn, ngoài ba người, trong lớp còn có hai nữ sinh cao xấp xỉ nhau cùng tham gia. bạn là Trần Hân, bạn tên là Hà Mộng Nghiên.

      Diện mạo Trần Hân thanh tú, thành tích ở tốp giữa, là nữ sinh hay , ríu ra ríu rít khiến Chu Tiểu Vân liên tưởng đến hai người bạn tốt Vương Tinh Tinh và Ngô Mai.

      Trong lớp, Hà Mộng Nghiên được bầu là nữ sinh mốt nhất, là bạn của Tần Tuyết, đừng nhìn thành tích cao nhưng khả năng quan sát người khác tương đối kĩ, đối với Chu Tiểu Vân Lưu Lộ có va chạm quá lớn.

      Chiều nào, buổi trưa sau khi học xong cũng phải đến sân vận động tham gia huấn luyện, năm nữ sinh chia thành hai phe cùng nhau.

      Tần Tuyết cùng Hà Mộng Nghiên; Trần Hân, Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân thành nhóm, phân chia phe phái ràng.

      Hứa Mỹ Lệ rất muốn tham gia, lúc giáo viên thể dục vào lớp chọn người, ngồi thẳng lưng hi vọng được chọn, đáng tiếc diện mạo bình thường lại cao nên được chọn.

      Hứa Mỹ Lệ thấy mấy bạn nữ xinh xắn trong lớp đều được chọn lại có mình, trong lòng vô cùng thất vọng, lúc mấy người Chu Tiểu Vân bị gọi tập trung, Hứa Mỹ Lệ đều đỏ mắt.

      (đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng. Từ này rất hay xuất nên lâu lâu ta lại để chú thích mọi người lại hiểu nhầm)

      Nam sinh đều thích náo nhiệt, vừa tan học liền đổ xô ra sân vận động xem các bạn nữ tập luyện.

      cần biết là tập cái gì, chỉ cần nhìn thấy tám chín, chín mươi bạn nữ xinh xắn cũng thoải mái!

      Các nam sinh thầm coi đây là cuộc thi chọn người đẹp, hễ là các bạn nữ xinh xắn của lớp sáu, lớp bảy đều được chọn.

      Khiến số bạn nữ được chọn ăn dấm chua: “Tham gia thi đấu như vậy có gì tốt, mất thời gian, còn ảnh hưởng đến học tập nữa!”

      Xì, ăn được nho nho xanh, có bản lĩnh lúc lời này đừng có chua như thế. Mặc kệ như thế nào, huấn luyện tiết mục thể dục nhịp điệu chính thức bắt đầu.

      Trước tiên là lập đội, chín chín tám mươi mốt nữ sinh. Nghe lúc chính thức lên sân khấu loại bớt, bây giờ chọn nhiều để chọn ra những người tốt nhất.

      Sau khi nghe tin tức này, các bạn nữ còn chú tâm vào luyện tập. Nghĩ tham gia là chuyện, nhưng có được chọn hay lại là chuyện khác.

      Nếu được chọn, cuối cùng bị loại mất mặt! Quay về lớp cũng dám nhìn mặt bạn bè thầy .

      Ngoại trừ hai giáo viên thể dục huấn luyện vận động viên còn lại tất cả đều đến, trong đó có giáo viên thể dục của Chu Tiểu Vân – Lục Vân Phi. Vóc dáng Lục Vân Phi khá cao, khuôn mặt lại đẹp, mới tốt nghiệp lâu đứng trước nhóm nữ sinh nũng nịu làm mẫu.

      có cách nào khác, giáo viên thể dục đều là nam, trẻ nhất đành phải xuất trận.

      Nhìn Lục Vân Phi biểu diễn loạt động tác đơn giản như nước chảy mây trôi, mấy nữ sinh phía dưới phát ra loạt tiếng hô thán phục.

      Lục Vân Phi làm mẫu xong sau đó hô to khẩu hiệu cho các nữ sinh phía dưới tập theo.

      kì quái, thầy tập gọn gàng linh hoạt thế sao đến lượt mình tay chân luống cuống vậy trời?

      Chu Tiểu Vân và Trần Hân đứng cùng hàng đều nhìn thấy động tác của nhau nhịn được bật cười.

      Các bạn khác tập cũng khác biệt lắm, động tác kì quặc gì cũng có.

      Lục Vân Phi đứng phía phân tích giảng giải từng động tác, ba giáo viên khác lại xung quanh sửa chữa động tác sai, mới qua buổi chiều mà các bạn nữ kêu mệt chịu nổi.

      Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ Trần Hân tập xong uể oải trở về lớp, mấy bạn nữ trong lớp đố kị nhịn được, ồn ào cho là đúng : “ là khoa trương quá, có thể mệt thành như vậy à?”

      Mấy người Chu Tiểu Vân đương nhiên đều nghe thấy những lời thầm bàn tán đó. Chịu thôi, lời mười phần vị chua đúng là cố tình cho mấy người Chu Tiểu Vân nghe.

      Trần Hân thao thao bất tuyệt kể chuyện tập luyện vất vả, lúc đầu chỉ có , hai người nghe, lát sau các bạn trong lớp được tham gia đều chạy qua.

      Chu Tiểu Vân gục xuống bàn nghỉ ngơi lúc, Lưu Lộ khỏe hơn nhiều, vẫn đứng cùng Trần Hân nước miếng tung bay với các bạn trong lớp!

      Đúng là học múa, thể lực rất tốt!

      May mắn hằng ngày Chu Tiểu Vân đều đạp xe đạp, thể lực coi như tệ, nghỉ ngơi lúc cũng tạm thích ứng.

      Lai nhìn hai người Tần Tuyết và Hà Mộng Nghiên, các bạn ấy còn khoa trương hơn, hai người dựa vào nhau về lớp.

      Chu Tiểu Vân và Tần Tuyết bốn mắt giao nhau trong nháy mắt, đều cười khổ. Hai người vốn rất ít trao đổi nay lại đứng chuyện mấy câu, có chung đề tài nên khoảng cách lúc này được kéo lại gần hơn.

      Đại Bảo biết Chu Tiểu Vân cũng tham gia biểu diễn hôm khai mạc, chạy hai vòng quanh sân vận động xong đợi đến lúc tuyên bố được ra về, Đại Bảo lập tức cầm lấy túi sách bên cạnh chuẩn bị tìm Chu Tiểu Vân.

      Nam sinh bên cạnh cùng tập luyện chung mặt nghiêm túc chạy lại hỏi” “Chu Chí Lương, hôm nay em cậu tới chờ cậu cùng về nhà hả?”

      Con xinh xắn dịu dàng lại ít hấp dẫn ít ánh mắt người khác.

      Đại Bảo lập tức kéo dài mặt: “Cậu hỏi làm gì?” ý thức bảo hộ em của Đại Bảo rất mạnh, lập tức cảnh giác.

      Nam sinh kia tập nhảy xa, cũng là học sinh năm hai giống Đại Bảo. Bị thái độ của Đại Bảo làm bẽ mặt, lập tức giải thích: “Tớ chỉ thuận miệng hỏi chút, thuận miệng hỏi chút thôi.”

      Kính nhờ, đừng dùng ánh mắt phòng sói nhìn cậu có được . Người ta mười sáu tuổi đến thời kì trưởng thành, nhìn thấy bạn xinh xắn muốn ngắm nhiều chút cũng được sao?

      Đại Bảo lườm nam sinh kia cái, lên tiếng. Thầm nghĩ tốt nhất là vô tình hỏi thôi, đừng hòng mơ tưởng có ý đồ gì với em bảo bối của cậu. Chu Chí Lương cậu cũng phải là người dễ chọc, hừ!

      Sau đó Đại Bảo cho Chu Tiểu Vân đến sân vận động tìm mình, là để mình đợi Chu Tiểu Vân ở cửa lớp 6-2.

      Hai em về nhà chậm hơn nửa tiếng so với mọi khi, cũng may mùa xuân ban ngày dài hơn về tới nhà trời cũng chưa tối.
      Phong Vũ Yêntrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :