1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 163: Nhân sinh hà xứ bất tương phùng
      [​IMG]

      Khi cả đám học sinh ùa ra ngoài, đông nghịt sao có thể nhìn thấy Vương Tinh Tinh có trong đó hay chứ, Chu Tiểu Vân nhìn quanh, phát muốn tìm người độ khó quá lớn, nghĩ thầm hay là thôi !

      nghĩ tới muốn tình cờ gặp người gặp, muốn nhìn thấy người lại đột nhiên xông ra.

      “Chu Tiểu Vân!”

      Giọng quen thuộc vui vẻ phải là Lý Thiên Vũ sao?

      Chu Tiểu Vân quay lại, Lý Thiên Vũ đạp xe đạp chạy tới, người đàn ông trung niên bên cạnh phải là bố chồng ở kiếp trước của , ba Lý Thiên Vũ Lý Hằng Quý sao?

      Chu Tiểu Vân thở dài, thực là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a!

      Lý Thiên Vũ cũng tới nhận sách, đến trường mới nhất thời có chút thích ứng kịp. Bạn thân nhất Cố Xuân Lai ở cùng chỗ với cậu nên thiếu hợp tác ăn ý nhất, rất đơn. Hỡn nữa, ngay cả bạn học quen thuộc bà chằn Vương Tinh Tinh cũng học cùng lớp với cậu. Aizz, đúng là quen tẹp nào.

      Vì con trai thi đỗ trường cấp hai thị trấn, Lý Hằng Quý cũng rất vui vẻ hồi. Tuy học phí hơi đắt nhưng chưa hai lời lấy tiền ra nộp đủ. nghĩ tới con trai Lý Thiên Vũ cư nhiên luôn có vẻ mặt rầu rĩ vui.

      Lý Hằng Quý hiểu hỏi: “Tiểu Vũ, trường cấp hai Khải Minh này là con kiên trì muốn thi vào sao giờ đến trường học con lại vui vẻ?”

      (trường Khải Minh chính là trường Sao Mai nhé, nếu để thế này đúng là chỉ khác chữ so với trường Minh, khi làm ebook ta sửa lại những chương khác)

      Lý Thiên Vũ miễn cưỡng nặn ra nụ cười gượng: “Ba à, ba đừng đoán lung tung. Con vui mừng kịp nữa là!”

      Vui được mới là lạ! Nghĩ đến Chu Tiểu Vân ở trường Minh cách đó chỉ mấy trăm mét, Lý Thiên Vũ tự chủ thở dài. Sau này muốn gặp mặt khó càng thêm khó!

      Vừa nghĩ xong, trước lối bộ ở cổng trường có hai thân ảnh quen thuộc thoáng qua.

      Đôi mắt Lý Thiên Vũ “Tách” tiếng bật sáng, vừa nghĩ đến ai đó người ấy lập tức xuất !

      Vội vàng gọi to tiếng rồi phóng xe đuổi theo.

      Lý Hằng Quý vội vàng đuổi theo, trong lòng thấy lạ: Nhìn thằng bé vừa nãy còn buồn bã ỉu xìu, giờ lại cả người như được uống thuốc kích thích thế này, xem ra con trai đến tầm mười tuổi tính tình khó đoán.

      Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ tất nhiên trưng ra khuôn mặt tươi cười mặn nhạt, nhàn nhạt chào hỏi: “Ừ, là cậu à!”

      Lý Thiên Vũ sớm quen với thái độ ôn hoà này của Chu Tiểu Vân, vừa đạp xe song song vừa đáp lời Chu Tiểu Vân: “Hôm nay cậu cũng đến ghi danh à, nhận được sách rồi sao?”

      Chu Tiểu Vân gật gật đầu.

      Lý Thiên Vũ vốn còn muốn hỏi cậu nhận bao nhiêu quyển, sách giáo khoa chỗ cậu có giống bên tớ vân vân, nhưng vừa thấy dáng vẻ này của Chu Tiểu Vân thể cất lời.

      Lý Thiên Vũ tự nhận thông minh đổi đề tài khác: “Vương Tinh Tinh và tớ khác lớp, tớ ở lớp (1) bạn ấy ở lớp (5). Vào trường Minh cậu có tình cờ gặp bạn học trước đây ?”

      xong muốn vả cho mình cái, đây phải là tự vạch áo cho người xem lưng à, trong lớp chỉ có Trịnh Hạo Nhiên và Chu Tiểu Vân thi đậu. Bạn ấy có thể tình cờ gặp ai nữa, tất nhiên là Trịnh Hạo Nhiên rồi.

      Chu Tiểu Vân ra rất thích ý trả lời vấn đề này: “Hôm nay tớ tình cờ gặp Hứa Mỹ Lệ và Trịnh Hạo Nhiên. Giờ Hứa Mỹ Lệ là bạn cùng lớp với tớ, Trịnh Hạo Nhiên ở lớp (8-) tầng, học cùng lớp với tớ.”

      Trong lòng Lý Thiên Vũ chua chua, ngoài miệng để lộ ra tí nào: “Hứa Mỹ Lệ á? phải trước đây là học sinh lớp (3) sao? Nhưng trường chúng ta chỉ có cậu và Trịnh Hạo Nhiên thi đỗ vào trường Minh, nghe còn có cả Hứa Mỹ Lệ nữa!”

      Giọng Chu Tiểu Vân tràn ngập cho là đúng: “Nghe chính bạn ấy bảo là họ hàng nhà bạn ấy tìm hiệu trưởng xin vài chữ, vào bằng cửa sau.”

      Lý Thiên Vũ ngạc nhiên, tìm quan hệ cũng có thể vào trường Minh à? đến ý này, trong đầu cậu xẹt qua ý tưởng.

      Chu Tiểu Vân có thời gian quản cậu nghĩ gì, dọc đường cười cười với Đại Bảo , cơ bản chuyện với Lý Thiên Vũ.

      Lúc đến ngã ba, Lý Hằng Quý dẫn theo Lý Thiên Vũ đường khác, Lý Thiên Vũ lưu luyến rời quay đầu lại nhìn mấy lần rốt cuộc đạp xe .

      Sau khi về đến nhà, Chu Tiểu Vân mới biết được buổi chiều Chu Quốc Cường đóng học phí cho em Nhị Nha và nhận cả sách về.

      Bốn em nhà họ Chu cũng bắt đầu học, Triệu Ngọc Trân nghĩ thầm cuối cùng mình có thể thảnh thơi chút. Nhị Nha dùng bút chì viết lên bìa sách tên của mình: Chu Tiểu Nguyệt.

      Khỏi phái , chữ quá xấu, tối thiểu đoan đoan chính chính các nét đều chính xác. Như hiến vật quý đưa cho mỗi người trong nhà xem, Chu Quốc Cường sờ sờ đầu Nhị Nha cười : “Nhị Nha, con biết viết tên của mình rồi cơ à?” Ông còn định buổi tối dạy con viết!

      Nhị Nha đắc ý : “Ba ơi, hè năm nay chị dạy con viết tên rồi, lúc là con viết được ngay. Hơn nữa, con học từ chị được rất nhiều vần ghép nữa. tin, bây giờ con mở sách đọc cho ba mẹ nghe.”

      Nhị Nha đợi Chu Quốc Cường trả lời liền đọc từng chữ từng chữ lên.

      Chu Quốc Cường đâu biết cuối cùng con đọc đúng hay sai, liên tục khen con rất giỏi. Triệu Ngọc Trân ở bên cạnh cười thấy mắt nữa, chỉ thấy răng thôi. Con cái đứa tiếp đứa đều lớn lên, học. Làm cha làm mẹ trong lòng bà thực là tự hào!

      Chỉ có Chu Tiểu Vân nhíu mày: “Nhị Nha, mấy từ này em ghép vần cũng đọc chuẩn. dạy em bao nhiêu lần rồi mà vẫn đọc sai. Qua đây, chị dạy lại em lần nữa.”

      Nhìn tính này xem, học ai tốt lại học Đại Bảo thích khoe khoang, đúng là người khiến người khác bớt lo, bằng được Tiểu Bảo.

      Nhị Nha bị Chu Tiểu Vân dạy mùa hè ra biết nghe lời hơn, lập tức cứ qua đó. Chu Tiểu Vân dạy Nhị Nha cách đọc ghép vần đúng.

      Đại Bảo nghe xong ngứa răng cũng muốn bộc lộ tài năng: “Nhị Nha, để dạy em đọc.”

      Ba cặp mắt hoài nghi nhìn về phía cậu.

      Đừng Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo , ngay cả Nhị Nha ít tuổi nhất đều có dáng vẻ tín nhiệm. Điều này làm tổn thương lớn tới lòng tự trọng của bạn Đại Bảo.

      Đại Bảo quyết định biểu phen tốt, hừ, tuyệt thể để ba em coi thường chính mình.

      Cậu cầm lấy sách Nhị Nha giả khuông giả dạng giơ sách hắng giọng, sau đó đọc lên: a, o, e.

      Chưa đọc hết, Tiểu Bảo nể mặt bật cười: “ trai à, đừng dạy sai Nhị Nha. Ngay cả ghép vần cơ bản còn biết xấu hổ thể .”

      Năm Đại Bảo lớp , lớp hai nghiêm túc học hành. Tuy sau này có cố gắng, nghiêm túc học, kết quả tệ. Nhưng việc ghép vần luôn có lỗ hổng. Vì thế, tiếng phổ thông của Đại Bảo từ trước đến nay tốt lắm.

      Đại Bảo bị Tiểu Bảo chọc thủng lâm vào thế bí, xị mặt : “Đừng như đúng rồi thế, bằng em thử xem?”

      Thử thử, ai sợ ai chứ!

      Tiểu Bảo cầm lấy sách bắt đầu đọc, ghép vần lưu loát tiêu chuẩn quả thực là chê được điểm nào.

      Ngay cả Chu Tiểu Vân cũng có chút sợ hãi than thở. nhìn ra, xem ra Tiểu Bảo học ở trường rất chăm chỉ rất giỏi nhé! Cho nên mới , hoàn cảnh học tập hoàn toàn được quyết định bởi thái độ học tập, chỉ cần quá ngốc làm gì có đứa trẻ nào học tốt.

      giờ thành tích của Tiểu Bảo rất tốt, phải nguyên nhân vì bình thường vô cùng cố gắng nghiêm túc sao? Dụng tâm nghiêm túc mới là phương pháp học tập trọng yếu nhất hữu hiệu nhất.

      Nhị Nha hài lòng vỗ vỗ tay: “ Hai, đọc kém chị điểm nhưng đọc tốt hơn cả nhiều!”

      Đến phiên Tiểu Bảo cười đắc ý .

      Đại Bảo cãi cố : “Đây là gì, có bản lĩnh sau này em cũng thi đỗ trường Khải Minh .” Đại Bảo luôn tự hào vì việc mình thi đỗ vào Khải Minh.

      Tiểu Bảo câu nhường châm chọc này: “Năm nay em vừa lên lớp bốn, còn hai năm nữa là vào cấp hai. Sau này em muốn được như chị thi vào trường Minh, ai học trường Khải Minh gì gì chứ. Đó đều là trường nơi các học sinh bình thường đến học, em thèm .”

      Đại Bảo bị ngóc đầu lên được, muốn phản bác lại nghĩ Tiểu Bảo đều là thực, nghĩ tới nghĩ lui đành phải : “Chờ đến lúc đó nhìn em có thể thi đỗ hay , bây giờ đừng có khoác lác.”

      Khoe khoang? Đó là độc quyền của mà!

      Tiểu Bảo để ý tới Đại Bảo, thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải cùng trường cấp hai với chị.

      Cố gắng lên, Tiểu Bảo!
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 164: Khắp nơi là người quen
      [​IMG]

      Buổi sáng ngày chính thức tựu trường, bốn em chia thành hai tốp đến trường.

      Tiểu Bảo gánh vác trách nhiệm nặng nề dẫn Nhị nha học, tan học, tay cậu nắm tay em học.

      Hai người Đại Bảo và Chu Tiểu Vân phải đạp xe hơn nửa tiếng. Hơn sáu giờ bắt đầu từ nhà lên đường. Đồng hành còn Vương Tinh Tinh sớm tinh mơ tới chờ bọn họ cùng học.

      Vương Tinh Tinh ríu ra ríu rít về chuyện hôm qua đến báo danh. Bất luận chuyện của mình thế nào, dù sao Vương Tinh Tinh luôn có cách thành chuyện rất thú vị.

      Đến trường trung học Khải Minh Vương Tinh Tinh và Đại Bảo hai người vào trường trước. Chu Tiểu Vân phải đạp thêm đoạn ngắn nữa mới đến trường mình. Trường học có bãi để xe lớn để học sinh gửi xe đạp. Khi Chu Tiểu Vân đến chỗ đậu xe, phát ra ở đây có khá nhiều chiếc xe rồi.

      Chu Tiểu Vân thầm nghĩ, rốt cuộc là trường trung học trọng điểm có khác. Xem ra mọi người học rất sớm, hoàn toàn khác hẳn với cấp luôn thảnh thơi.

      Bước vào lớp nhìn, bạn học tới hơn nửa. Chỉ là, có vẻ phần lớn bạn học thân quen với nhau lắm, chỉ có mấy người chuyện, những người khác đều xem sách giáo khoa mới nhận.

      Chu Tiểu Vân cảm nhận được khí, học tập giống nhau, vừa cảm khái vừa lấy sách giáo khoa ra xem.

      Người quen trước mắt chỉ có hai người Hứa Mỹ Lệ và Tần Tuyết. Hứa Mỹ Lệ còn chưa đến, Tần Tuyết ngược lại tới rồi. Nhưng đối mặt với Tần Tuyết thân thiện lắm, Chu Tiểu Vân cũng muốn dùng mặt nóng áp lên cái mông lạnh của người ta. Bạn muốn để ý đến tôi, tôi đâu nhất định phải để ý đến bạn chứ!

      Hứa Mỹ Lệ vào lớp rồi thoải mái tới ngồi xuống cạnh Chu Tiểu Vân.

      Có lẽ vì nguyên nhân trong lớp toàn gương mặt xa lạ, bây giờ nhìn Hứa Mỹ Lệ tựa hồ cũng còn đáng ghét như trước nữa.

      Hứa Mỹ Lệ phải là loại người hư vinh, lúc nào cũng thích so sánh hơn thua, chỉ là thích khoe khoang chút, nông cạn chút thôi, những thứ khác đều tàm tạm. Cùng là bé mười mấy tuổi cùng thôn cùng lớn lên, chung có quen biết nên có thể hơn mấy câu, Chu Tiểu Vân nghĩ mình soi mói đến vậy.

      Hứa Mỹ Lệ cao hứng : “Chu Tiểu Vân, sáng nay cậu gì đến?”

      Chu Tiểu Vân cảm thấy kỳ quái khi nghe câu hỏi này: “Đương nhiên tớ đạp xe đạp tới, với trai tớ, còn có cả Vương Tinh Tinh cùng. Cậu sao?”

      Hứa Mỹ Lệ cười khúc khích : “Bố tớ lái xe gắn máy đưa . Buổi trưa tớ đến nhà dượng Hai ăn cơm, buổi chiều tan bố đến đón tớ.”

      Oa! Có xe đưa đón nha, xem ra bố Hứa Mỹ Lệ cũng rất thương bạn ấy.

      Trẻ con dù thế nào cũng đều là bảo bối trong mắt cha mẹ mình. Hứa Mỹ Lệ nháo muốn vào trường trung học Minh, Hứa Đại Sơn hơi buồn, chưa tiếng nào đến tìm em đồng hao giúp tay, tại lại ngày ngày đưa đón về, đúng là người cha tốt.

      Chu Tiểu Vân từ đáy lòng than thở: “Hứa Mỹ Lệ, ba cậu đối với cậu chê được điểm nào.”

      Hứa Mỹ Lệ ngẩng cao đầu, rất kiêu ngạo: “Tất nhiên rồi, ở nhà ba là người hiểu tớ nhất. Tớ muốn thứ gì ba lập tức mua cho tớ. Dù muốn đến cửa hàng mậu dịch trong thị trấn mua quần áo tốt, cũng là ba dắt tớ !”

      Xem ra cha mẹ con tuy cách thức khác nhau, nhưng tấm lòng đều giống nhau!

      Chu Tiểu Vân và Hứa Mỹ Lệ tùy ý hàn huyên đôi ba câu, rồi cúi đầu đọc sách giáo khoa.

      Hứa Mỹ Lệ thấy mọi người xung quanh đều tự học, nghĩ thầm mình thể lạc hậu được, cũng mở sách ra đọc.

      Khi thầy chủ nhiệm bước vào lớp, nhìn thấy cả lớp phần lớn đọc sách, hài lòng gật gật đầu, thuận tiện dạy dỗ mấy nam sinh luôn ngồi chuyện mấy câu.

      Xem ra mấy bạn nam đó đều đến từ trường, chưa biết chừng còn ở cùng lớp, dù sao có vẻ rất quen thuộc. Từ khi vào lớp thấy ngừng, tại bị thầy Nghê nghiêm mặt dạy dỗ mấy câu sau cũng thành trở về vị trí.

      Kế tiếp chính là sắp xếp chỗ ngồi, quét dọn vệ sinh linh tinh.

      Phương pháp sắp xếp giống như thời tiểu học, đều là thấp ngồi , cao ngồi dưới. Có điểm khác là, nam sinh nữ sinh tất cả ngồi cùng dãy. Sau đó nam nữ ngồi cạnh nhau.

      Học sinh ngồi dưới bắt đầu bàn tán xôn xao về cách thức thầy Nghê sắp xếp vị trí.

      Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy kỳ lạ. Ở cấp , nữ sinh và nữ sinh ngồi cạnh nhau, nam sinh và nam sinh ngồi cạnh nhau. ngờ lên lớp sáu, ý nghĩ của giáo viên giống, ngờ để nam nữ ngồi cùng bàn.

      Có lẽ nghĩ rằng như vậy có thể để học chăm chú nghe giảng hơn, tan học mâu thuẫn có thể ít hơn.

      Ngẫm lại cũng đúng, nữ sinh nếu được ngồi cạnh bạn thân mà lời nào quả thực là chuyện thể. Còn nam sinh ngồi cạnh nhau càng kinh khủng hơn, chuyện, làm điều mờ ám, thậm chí còn có thể cãi lộn, đánh nhau.

      thể , thầy Nghê rất biết cách quản học sinh. Cho nên, dù tình nguyện, học sinh đều thành nghe thầy Nghê chỉ chỗ, từng người vào vị trí, hơn mười phút sau tất cả ngồi vào chỗ.

      Thầy Nghê quét mắt nhìn xuống lớp học vòng, bắt đầu lên tiếng: “Các em, bắt đầu từ hôm nay các em là học sinh lớp sáu. Nếu vào trường Minh, hi vọng các em ý thức được tầm quan trọng của việc học. Năm nhất ở cấp hai hoàn toàn khác với tiểu học, các em phải chuẩn bị sẵn tinh thần , vứt bỏ tất cả thói quen xấu, bắt đầu từ hôm nay nghiêm túc học hành có nghe thấy ?”

      Bên dưới có tiếng trả lời thưa thớt khiến thầy Nghê hài lòng, lại cất cao giọng hỏi lần: “Có nghe thấy ?”

      Cả lớp đồng thanh trả lời rất to: “Nghe —— —— ạ!”

      Ừm, thế còn đọc.

      Thầy Nghê cuối cùng hài lòng, tiếp tục phát huy sở trường.

      Chu Tiểu Vân vô cùng xấu hổ với hành vi có mắt tròng của mình hôm qua. Vốn tưởng rằng đây là thầy giáo bình thường hơi lạnh lùng, kết quả vừa nhìn vừa nghe mới biết đây là thầy liên tục từ đầu đến cuối.

      Cứ qua lại thế này bao giờ mới xong đây! Mấy lời đều là chăm học chút, để tương lai có thêm hy vọng, trải qua cuộc sống tốt đẹp.

      Aizz! Xem ra cuộc sống của học sinh cấp hai năm đầu tiên tốt đẹp như ý muốn rồi!

      vất vả đợi thầy Nghê hết, gần mười giờ rồi. Sau đó phân công học sinh trong lớp buổi chiều mang vật dụng tới tổng vệ sinh.

      Trong lớp có chổi lúa, mỗi học sinh phải mang khăn lau tới lau cửa sổ, lau bàn, lau tường. Còn có chỗ rất lớn cần quét dọn đó chính là con đường trung tâm trong trường, mỗi ngày đều phải quét qua hai lần.

      Chu Tiểu Vân bị phân công lau cửa sổ, nghĩ thầm việc này cũng nhàng lắm, phải leo lên leo xuống. Chẳng còn cách nào khác, được phân công ai dám phản đối chứ.

      Đến buổi chiều là buổi tổng vệ sinh rầm rộ.

      Trong lớp học có bốn cửa sổ lớn, Chu Tiểu Vân và bé khác phụ trách lau cái trong đó.

      Chu Tiểu Vân nhìn bé này mấy lần.

      Quái, sao bé này mình nhìn quen quen nhỉ! Giống như mình từng quen biết vậy, mặt mày ngũ quan đều có cảm giác giống như từng nhìn thấy.

      Chu Tiểu Vân thử đến gần: “Tên tớ là Chu Tiểu Vân, cậu tên là gì?”

      bé kia cười thẳng thắn : “Tớ là Lưu Lộ.”

      Lưu Lộ?

      Chu Tiểu Vân ngẩn ra.

      đời này có nhiều chuyện trùng hợp vậy sao?
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 165: ra có chuyện trùng hợp như thế
      [​IMG]



      Cậu Lý Thiên Vũ là Lưu Chính Thanh, trong nhà có hai con , lớn gọi Lưu Sương lớn hơn Lý Thiên Vũ ba tuổi, bé gọi Lưu Lộ bằng tuổi Lý Thiên Vũ nhưng hơn mấy tháng.

      Chẳng lẽ Lưu Lộ này chính là Lưu Lộ kia em họ Lý Thiên Vũ?

      Tính tính toán toán số tuổi khác lắm, nhìn lại gương mặt dường như càng nhìn càng thấy giống.

      Kiếp trước Chu Tiểu Vân quen thân với Lưu Lộ lắm, nhưng dù sao cũng là em họ Lý Thiên Vũ cơ hội gặp mặt ít. Bây giờ nhìn lại ngũ quan khác lúc lớn mấy, chỉ là bây giờ còn còn non nớt chút thôi.

      Chu Tiểu Vân cảm thán tiếng dài, là khéo mà.

      Lưu Lộ thấy ánh mắt là lạ Chu Tiểu Vân trong lòng có chút sợ hãi: “Chu Tiểu Vân, sao cậu nhìn tớ như thế? Rất dọa người đó?”

      Quên chưa , Lưu Lộ trời sanh tính tự quen thân, cởi mở hào phóng rất dễ thân cận. Chỉ chốc lát sau, hai người thân quen.

      Chu Tiểu Vân thầm nghĩ, tính Lưu Lộ cực kì tốt, làm bạn tồi, chẳng cần quan tâm đó có phải em họ Lý Thiên Vũ hay . Dù sao Lý Thiên Vũ cũng từng học với mình hai năm, có gặp lại cũng đến mức kinh hãi.

      Sau khi quét dọn vệ sinh xong trở về vị trí Chu Tiểu Vân đột nhiên phát Lưu Lộ ngờ ngồi đằng sau mình. thể câu, ra có chuyện trùng hợp như thế.

      học hơn nửa tháng, Chu Tiểu Vân từ từ thích ứng với nhịp điệu học tập của lớp sáu, hoàn toàn khác hẳn với tiểu học nhàn rỗi, căng thẳng hơn nhiều. Buổi sáng bốn tiết, buổi chiều ba tiết cộng thêm hoạt động ngoài giờ học. Giáo viên tất cả các môn đều thao thao bất tuyệt giảng tràng rất nhanh.

      Giáo viên các môn ngoài ngữ văn còn tăng thêm tiếng , chính trị, lịch sử, địa lý, so với các môn chính tương đối thoải mái hơn chút. Các bạn thích nhất tiết nhạc mỹ thuật và thể dục.

      Chu Tiểu Vân nhớ kĩ bài học ở cấp , nhất định duy trì nguyên tắc làm người khiêm tốn. Khi bầu cán bộ lớp, đầu cúi rất thấp, kiên quyết chịu ngẩng đầu lên, miễn cho thầy chọn trúng.

      Thầy Nghê rất tinh, nghe hết lượt tự đề cử, rồi lại lựa chọn số người có thành tích thi đầu vào tốt tạm thời đảm nhiệm cán bộ lớp. Nhưng, chính thức bổ nhiệm phải đợi tháng sau thành tích kiểm tra cuối tháng công bố.

      Tần Tuyết với tiếng phổ thông lưu loát tự tin tự giới thiệu mình, bộc lộ hết tài năng trở thành lớp trưởng —— tạm thời.

      Chỉ là, điều này cũng đủ để Tần Tuyết đắc ý rồi, lúc ngang qua chỗ Chu Tiểu khẽ hừ tiếng.

      Chu Tiểu Vân để ý tới khiêu khích ngây thơ của bạn ấy.

      Lưu Lộ tồi, làm cán môn văn.

      Nguyện vọng được làm quan của Hứa Mỹ Lệ cực kỳ mạnh, mắt thấy lớp trưởng linh tinh được chọn, bạn vui. Khi thầy Nghê chọn tổ trưởng, cố gắng giơ tay cao cao cuối cùng được như nguyện.

      Ánh mắt thầy Nghê lúc quét qua Chu Tiểu Vân rồi dừng lại chút, nữ sinh này lạ, chưa giơ tay lần nào cả.

      Ấn tượng của Nghê Lượng đối với Chu Tiểu Vân coi như khá tốt, cảm thấy bé văn tĩnh này học hành rất chịu khó, nghe giảng nghiêm túc, làm bài chữ viết cũng vô cùng tinh tế xinh đẹp, có lòng muốn cất nhắc bé làm cán số học.

      biết tại sao Chu Tiểu Vân từ đầu đến cuối hề ngẩng đầu, có giơ tay, cũng lên tiếng?

      sao, em lên tiếng tôi vẫn có thể chỉ định mà!

      Thầy Nghê : “Chu Tiểu Vân, em tạm thời làm cán số học !”

      Em?

      Chu Tiểu Vân giải thích được ngẩng đầu lên. Thầy có lầm hay vậy, em đâu có giơ tay chứ!

      Tiếc rằng, hiển nhiên thầy Nghê thuộc kiểu giáo viên độc tài, căn bản cho Chu Tiểu Vân cơ hội từ chối tiếp tục chọn cán thể dục, cán lao động, cán văn nghệ.

      Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, như vậy cũng bị thầy chọn trúng, xem ra mình trời sinh số khổ a!

      Có ý muốn tìm thầy tiếng, nhưng vừa nghĩ đến thầy Nghê tự mình chỉ đích danh, nếu từ chối có phải quá cho thầy Nghê mặt mũi ? Nếu chọc giận thầy ấy chẳng phải được bù nổi mất sao?

      Thôi, cố gắng làm cán số học !

      phải là chuyện thu vở bài tập sao? Thu phát bài tập đều do tổ trưởng làm, chỉ cần mang bài tập đến phòng làm việc giáo viên thôi. Đơn giản đơn giản!

      Nghĩ đến cuộc thi tháng tháng sau, học sinh lớp Sáu mới vào cũng bắt đầu lo lắng.

      Đây chính là cuộc thi đầu tiên sau khi chính thức vào trường Minh. Nếu thi tốt ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong mắt giáo viên.

      Mọi người đều gắng hết sức học tập.

      Chu Tiểu Vân nhìn bạn học xung quanh học hành nghiêm túc dĩ nhiên mình thể yếu thế. Từ trước đến nay luôn nghiêm túc, lúc này trong hoàn cảnh học tập tốt như vậy, càng thêm như cá gặp nước.

      Suy nghĩ chút trường trung học Minh đúng là mạnh hơn nhiều so với trường cấp hai Hưng Vượng. Chu Tiểu Vân Tưởng vốn tưởng khi mình ở trường tiểu học Hưng Vượng thuộc kiểu nghiêm túc chịu khó. Khi tới đây rồi, mặc dù cũng coi như học sinh nghiêm túc, nhưng đến mức quá chói mắt.

      Có thể đoán ra khí học tập dày đặc cỡ nào.

      Mỗi sáng bước vào lớp, đều có thể phát ra đám học sinh đến, bắt đầu đọc bài khóa môn văn hoặc học từ tiếng rồi.

      Từ nhà Chu Tiểu Vân tới trường mất nửa tiếng, mỗi ngày cộng lại là hơn tiếng, chỉ lãng phí đường đáng tiếc.

      Chu Tiểu Vân nghĩ ra cách, lợi dụng khoảng thời gian này học thuộc từ tiếng . Thường là cùng với Đại Bảo thay phiên , cứ như vậy đường đạp xe đường học từ hiệu quả rất tốt.

      Thành tích môn tiếng của Đại Bảo lập tức bay lên cao, ha ha!

      Dĩ nhiên, tiếng của Chu Tiểu Vân cũng kém. Mặt khác, trong bài thi chính trị cũng có đoạn khá dài khái niệm cần học thuộc. biết là ai ra đề thi nữa, toàn là mấy lý luận thóc mục vừng thối học được hay sao?

      (Thóc mục vừng thối: ý chỉ những thứ cũ mèm, vô dụng)

      Văn là môn sở trường của Chu Tiểu, đến tiết chính trị có thể ai địch nổi.

      Giáo viên chính trị là người đàn ông rất cao, thích ngẩng đầu ưỡn ngực giữa lớp, rất ít nhìn học sinh. Nhưng lại rất thích Chu Tiểu Vân. Nghĩ lại cũng đúng, có giáo viên nào thích học sinh chăm chỉ ?

      Ngữ văn bắt đầu học cổ văn, “Chi hồ giả dã”. Chu Tiểu Vân cảm thấy rất hứng thú với nó. luôn cảm thấy người Trung Quốc là người thông minh nhất thế giới, xem cổ nhân có học vấn thâm sâu vô cùng. Ở tiết ngữ văn, dù chỉ là bài thơ cổ đơn giản mang luật, khi đọc trôi chảy miệng có mỹ cảm diễn tả nổi.

      cần hoài nghi, tiết ngữ văn chắc chắn là tiết Chu Tiểu Vân tập trung tinh thần nhất. Giáo viên dạy văn họ Khổng, vóc dáng cao, có nền tảng cơ bản về môn văn sâu sắc, khi giảng bài dần lộ ra nét đặc sắc riêng.

      Chu Tiểu Vân thấy mình rất may mắn từ đầu đến giờ gặp được hai giáo viên dạy văn giỏi.

      Lớp số học, càng cần phải ! Chủ nhiệm lớp thầy Nghê có chiêu bài khuôn mặt nghiêm túc kia có học sinh nào sợ, ai dám mất tập trung. Chu Tiểu Vân Tâm nghĩ thầm dù sao mình cũng là cán của môn này, thể phá hủy sân khấu của thầy số học được, nghiêm túc nghe nghiêm túc nghe !

      Chỉ là, Chu Tiểu Vân cũng chắc chắn lắm với thành tích của mình.

      Trước kia ở Hưng Vượng tiểu học luôn đứng đầu, nhưng khi nhập học, thành tích của mình chỉ nằm trong mười cái tên đứng đầu trong lớp thôi.

      Tại sao lại biết điều này? Bởi vì thầy Nghê dán bảng xếp hạng thành tích lên bức tường bắt mắt nhất trong lớp, ra vào muốn nhìn thấy cũng được.

      Đây quả là thượng thượng sách đối với học sinh.

      Ai xắn tay áo lên chuẩn bị ở cuộc thi tháng lần đầu tiên Nguyệt này tỏa sáng chứ!

      Chu Tiểu Vân cũng ngoại lệ, trong lòng vừa khẩn trương vừa mong đợi.
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 166: Cuộc thi tháng đầu tiên (1)
      [​IMG]

      Thi tháng là cuộc thi toàn trường. Nghe đề thi đều là nhờ các chuyên gia bên ngoài đặc biệt ra đề, trong trường có. Nghe thấy thế, học sinh càng căng thẳng. Tất cả các lớp thi chéo, đằng trước đằng sau có hai giám thị ngừng lại.

      Đề bài chằng chịt chi chít chữ khiến người khác nhìn cũng chặc lưỡi hít hà, đâu còn thời gian lo lắng ngồi bên cạnh là ai nữa. Mọi người vùi đầu vào làm.

      Đến khi làm gần xong, còn chưa kịp kiểm tra lại phải nộp bài thi rồi.

      Chu Tiểu Vân thầm nghĩ thời gian làm bài thi sít, ngay cả soát lại bài cũng có thời gian. Xem ra sau này phải tập nâng cao tốc độ làm bài của mình. Hơn nữa, lúc làm bài phải vô cùng cẩn thận, làm sai chẳng còn thời gian sửa lại!

      Sau khi thi xong bốn môn, Chu Tiểu Vân nhân dịp chủ nhật nghỉ ngơi tốt.

      Trường trung học Minh này đúng là thắt chặt, đặc biệt coi trọng chất lượng dạy học. Đại Bảo cũng có cuộc thi tháng như thế này, xem ra đây là sáng tạo độc đáo riêng của Minh.

      Khó trách các thầy giáo vào lớp cũng giành giật với thời gian. Quản lý căng thẳng cỡ này có thúc đẩy rất lớn với giáo viên trong trường. Theo lời thím Ba , tiền thưởng của giáo viên liên quan trực tiếp đến thành tích thi. Bảo sao giáo viên tận tâm tận lực chứ!

      trách được mọi người đều chất lượng dạy học trường trung học Minh rất tốt! Ngôi trường như thế, hoàn cảnh học tập như thế, giáo viên học sinh như thế, chất lượng dạy học muốn tốt cũng được!

      Nhị Nha vào lớp hòa nhập tệ lắm, nghe vì biểu kém được làm tổ trưởng.

      Khi Chu Tiểu Vân hỏi, Nhị Nha đắc ý ngẩng cao đầu, bộc lộ nét trẻ con đáng .

      Chu Tiểu Vân mỗi tối ngoại trừ làm bài tập của mình còn đôn đốc cả Nhị Nha, thói quen Tiểu Bảo rất tốt căn bản cần lo lắng. Nhị Nha chẳng chịu ngồi yên bao giờ mới cần quản kĩ.

      Vì thế mới , học sinh giỏi đều từ gia đình có giáo dục ra.

      Cha mẹ bận buôn bán kiếm tiền nuôi sống cả nhà, có nhiều thời gian, có sức hỏi chuyện học của các con. Đại Bảo và Chu Tiểu Vân đều tự học.

      sao, các em có mình hỏi đến là được. Chu Tiểu Vân tự tin nghĩ thầm.

      đúng như thế. Dưới ảnh hưởng của mình, thành tích của Tiểu Bảo vững bước tăng lên, ở lớp cầm cờ trước. Nhị Nha mở đầu cũng tệ, xem ra chỉ cần kiên trì bền bỉ quản lí, rèn thành thói quen học tập là có thể an tâm rồi.

      Đại Bảo à, là người có thiên phú đọc sách nhất trong bốn em, cũng là người có thành tích kém nhất. Năm lớp ba cực kì yếu, dù đến lớp bốn, lớp năm bắt đầu chăm chỉ, nhưng xuất phát hơi muộn nên thành tích chỉ ở tầm trung.

      Hơn nữa Đại Bảo nóng tính, thể im lặng nổi, lại có quyết tâm học tập, vô số nguyên nhân, khiến sau khi Đại Bảo nỗ lực thi đỗ vào Khải Minh thành tích cũng quá xuất sắc.

      Chẳng qua, Chu Tiểu Vân thỏa mãn với ấy lắm rồi. Tốt nhất Đại Bảo có thể an phận học, đường rẽ, chớ say mê chơi game, đừng đánh nhau gây chuyện là cám ơn trời đất.

      Tác phẩm thư pháp của Đại Bảo nghe được tuyên truyền rộng trong trường, cả ngày giắt ngoài miệng ngừng Chu Tiểu Vân muốn biết cũng được.

      khen mấy câu chắc chắn phụ vẻ mặt đầy mong đợi của Đại Bảo. Khen mấy câu lại quen nhìn bộ dạng đắc ý kiêu ngạo kia. là mâu thuẫn mà.

      Vì biểu xuất sắc trong môn thể dục, năm nay Đại Bảo được chọn là cán thể dục.

      Khi Đại Bảo mang tin tức tốt này cho các em, lòng tràn đầy mong nhận được vô số ánh mắt hâm mộ, kết quả lại là:

      Tiểu Bảo bĩu môi: “Như thế mà cũng đem ra khoe, em ở lớp cũng làm lớp phó học tập rồi. Chỉ có học sinh có thành tích cao trong lớp mới được làm cán bộ thôi!”

      Nhị Nha tuổi nhất cũng thèm ngó tới chức cán thể dục của Đại Bảo: “ à, đúng là rất hợp với chức cán thể dục.” Nhị Nha nghĩ thầm làm cán thể dục có bản lãnh gì, phải giống như chị làm lớp trưởng mới oai phong.

      Chu Tiểu Vân chưa bao giờ ở nhà đề cập tới chuyện mình làm cán số học lúc này thể tiếng: “ à, giờ em làm cán số học.” Đừng để Đại Bảo tự cho rằng mình bằng ấy, rồi cái đuôi của ấy có thể vểnh lên trời. ấy đúng kiểu được khen mấy câu bay lên chín tầng mây, thỉnh thoảng cũng nên đả kích đả kích ấy chút.

      Đại Bảo cảm nhận tàn nhẫn này, các em ai cũng mạnh hơn mình. được, Đại Bảo quyết định sau này ở lớp phải biểu tốt chút, giả vờ bận rộn ra vào cho các em ấy thấy. Hừ!

      Sáng thứ hai, khí trong lớp hơi lạ. Mọi người ai cũng cố giả vờ bình tĩnh ra trong lòng của mỗi người đều gõ trống: biết mình thi thế nào? Nghe hôm nay tất cả thành tích được công bố.

      Sáng thứ hai đúng lúc có bốn tiết của bốn môn chính, tiết thứ nhất chính là giáo viên ngữ văn Khổng ra trận đầu tiên.

      Tiếng phổ thông quá tốt, giọng cực kỳ ngọt ngào, Khổng có gương mặt baby, giáo huấn người khác cũng có bao nhiêu độ uy hiếp. Lúc đọc điểm, giọng êm tai.

      trăm hai mươi là điểm tuyệt đối, cũng có người thi hơn trăm mười, kém hơn hơn tám mươi, hơn chín mươi. Tần Tuyết vừa nghe thấy mình thi được trăm mười hai điểm vui vẻ cầm bài thi xuống. qua chỗ Chu Tiểu Vân bé còn thị uy nhìn cái.

      Chu Tiểu Vân nghĩ cần ngây thơ thế được , giờ mới là môn đầu tiên đâu biết thành tích tốt hay tốt.

      Lưu Lộ là cán môn văn cũng kém, cư nhiên được trăm mười lăm điểm. Vẻ mặt Lưu Lộ vui mừng về chỗ, Chu Tiểu Vân giơ ngón tay cái về phía bạn ấy.

      Chu Tiểu Vân chậm chạp nghe thấy tên mình trong lòng thấp thỏm yên. Ngữ văn vốn là môn ưu thế của mình, nếu thi tốt, đúng là phụ lòng năm năm cay đắng nhọc lòng học thầy Phương Văn Siêu rồi.

      “Lâm Ba, trăm mười sáu điểm!”

      Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, Lâm Ba phải là nam sinh ngồi cạnh mình sao? Thành tích nhập học hình như cũng cao lắm, sao lúc thi điểm cao vậy nhỉ?

      Chiều cao Lâm Ba xêm xêm , bình thường thích chuyện, chẳng thân thiết gì lắm . Thường ngày, cậu ta luôn vùi đầu nghiêm túc học.

      Nghe điểm cao như thế, Lâm Ba nở nụ cười, cầm bài thi về.

      Chu Tiểu Vân chờ rồi chờ, đến cuối cùng mới nghe được tên của mình: “Chu Tiểu Vân, trăm mười tám điểm!”

      Ồn ào! Cả lớp xôn xao, điểm cao nhất!

      Chu Tiểu Vân trước ánh mắt của bạn học thản nhiên nhận bài thi, trong lòng lại nghĩ: sao lại bị trừ hai điểm nhỉ?

      Vẻ mặt Tần Tuyết cực kì đặc sắc, hung hăng nghĩ: Còn ba môn nữa, Chu Tiểu Vân, chờ xem!

      Hứa Mỹ Lệ nhìn điểm của mình trăm linh ba, than thở, chênh lệch đây chính là chênh lệch mà. Trước kia ở tiểu học Hưng Vượng luôn tự cao tự đại cho là mình rất giỏi, nhưng vừa vào Minh, Hứa Mỹ Lệ rốt cuộc phát mình bình thường cỡ nào.

      Tâm trạng này như chênh lệch quá lớn giữa con sông và mặt biển, nhất thời rất khó thích ứng kịp.

      Lâm Ba dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn nữ sinh thanh tú ngồi bên cạnh mình, rốt cuộc nhịn được hỏi ra miệng: “Chu Tiểu Vân, thành tích ngữ văn của cậu rất tốt, trước kia có phải thành tích của cậu luôn cao vậy ?”

      Chu Tiểu Vân nhàn nhạt : “ đâu, có lẽ lần này chỉ là may mắn thôi.” Dĩ nhiên trong cuộc thi lần này nhiều lần cố gắng “gặp may” như thế. Ha ha, trong lòng đắc ý vui vẻ .

      Lưu Lộ thò đầu lên hâm mộ : “Oa, Chu Tiểu Vân, siêu!”

      Quan hệ Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ tệ, nghe câu dí dỏm cười đáp: “Kế tiếp được đâu, đây làm môn sở trường nhất của tớ!”

      Lưu Lộ liếc nhìn , căn bản tin lời .
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 167 : Cuộc thi tháng đầu tiên (2)
      [​IMG]

      Khổng biểu dương những người được điểm cao nhất lượt. thể đến Dương Phàm điểm đầu vào cao nhất rất nổi tiếng, ngữ văn cũng được trăm mười bày điểm, chỉ kém Chu Tiểu Vân!

      Dương Phàm tương đối cao, ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên. Bình thường suốt ngày hi hi ha ha, thuộc kiểu học sinh vô cùng thông minh, cần tốn nhiều công chăm chỉ học giống như những người khác trong lớp. Điểm cao như thế đúng là khiến mọi người cắn răng nghiến lợi mà!

      Thời điểm thầy Nghê vào lớp cả lớp yên lặng như tờ. Cách trả bài thi của thầy Nghê cũng khác giáo viên khác, thầy trả từ cao đến thấp.

      Điểm tuyệt đối là Dương Phàm, cậu bé kia tiêu sái từ bục giảng xuống làm điên đảo loạt nữ sinh.

      Kế tiếp lại là Lâm Ba, Chu Tiểu Vân khỏi lau mắt nhìn Lâm Ba lần nữa. Thâm tàng bất lộ, cao thủ a!

      Điểm số học của Chu Tiểu Vân cũng tệ lắm, trăm mười sáu điểm, cũng có thể xếp vào mấy thứ hạng đầu tiên.

      Chu Tiểu Vân vẫn tương đối hài lòng với lần thi này, thầm nghĩ về sau cần luyện nhiều hơn dạng đề khó. Lần này bị đề bài cuối cùng quấn lấy, bị trừ bốn điểm, phần còn lại làm tương đối thuận lợi.

      Tần Tuyết thấy mình lại thấp hơn Chu Tiểu Vân hai điểm, lỗ mũi tức sắp vẹo .

      Giáo viên tiếng họ Từ, cũng là nữ, hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất tây. Nếu sao có thể dạy tiếng nước ngoài chứ, tất cả giáo viên dạy tiếng đều có phong cách tây hơi khác thầy giáo khác chút, khi chuyện cách nhấn nhá cũng giống.

      Điểm tiếng của Chu Tiểu Vân khác số học lắm, đứng thứ nhất nhưng ít ra có thể chiếm mấy vị trí đầu. Kiến thức ngữ pháp cần tăng cường thêm.

      thể bội phục Dương Phàm, dễ dàng lại được điểm tiếng cao nhất. Gần như trở thành thần tượng của tất cả học sinh trong lớp.

      Môn cuối cùng là chính trị, thầy chính trị cầm bài thi vào lớp còn thấy kỳ quái. Bình thường xôn xao ầm ĩ, sao hôm nay lại an tĩnh như vậy, là khiến người khác quen lắm.

      Phải biết kỷ luật tiết chính trị là kém nhất, đống đạo lý lớn ai mà thích nghe chứ!

      Thầy Hạ chính trị tranh thủ cơ hội khó có được này tiến hành giáo dục khai thông tư tưởng cho học sinh, chủ yếu là muốn coi trọng tiết chính trị hơn, ngoan ngoãn chăm học hơn vân vân và vân vân. Bình thường tai trái nghe ra tai phải, hôm nay ai dám mất tập trung nữa.

      Thầy Hạ thuyết giáo hài lòng xong, ung dung thong thả lấy bài thi ra trả. Tất cả học sinh đều nghển cổ về phía trước. Thói quen trả bài của thầy Hạ vừa vặn ngược lại với thầy Nghê, thích từ điểm thấp đến điểm cao từ từ phát xuống.

      Người lên đầu nhận bài cũng ủ rũ cúi đầu, càng về sau nụ cười mặt học sinh càng nhiều. Hứa Mỹ Lệ thấy điểm chính trị của mình cuối cùng thi được trăm mười bốn điểm, vui vẻ trở về vị trí.

      Chu Tiểu Vân thấy bạn học bên cạnh từng người lên trong lòng thầm: xem ra điểm chính trị của mình kém, chỉ còn ba bốn người mà đến trăm mười sáu điểm rồi.

      Đến bài thi cuối cùng thầy Hạ rốt cuộc dừng lại: “Tiếp theo là bạn Chu Tiểu Vân điểm cao nhất lớp chúng ta. Trò ấy được trăm mười chín điểm, là bài thi chính trị điểm cao nhất trong toàn trường lần này.”

      Trong tiếng xì xào, Chu Tiểu Vân nhận lấy bài thi mà giống như bước lên nhận giải quán quân. Lúc xuống thể nghi ngờ nhìn thấy ngay ánh mắt phóng lửa của Tần Tuyết.

      dở khóc dở cười, bé này cũng đúng là, coi mình như kẻ thù vậy, cả ngày so tới so lui. Mình cũng có ý định đấu với bạn ấy. Con người mà, quan trọng nhất là tự vượt qua chính mình! Cứ so sánh với người khác có bản lĩnh gì!

      Lần này, Chu Tiểu Vân coi như thi rất tốt, ngữ văn và chính trị quả thực là Đỗ Trạng Nguyên, số học và ngữ cũng nằm trong mấy tên đầu, cộng vào trừ trừ tính tính, thấp hơn chút so với quái thai Dương Phàm kia.

      Ừ, cố gắng lên, Chu Tiểu Vân, về sau phải vượt qua Dương Phàm!

      Chu Tiểu Vân khỏi nảy sinh lòng hiếu thắng, hừ, tôi muốn thử nhìn xem chăm chỉ quan trọng hay là thông minh quan trọng hơn. Tôi tin rồi, mình chăm chỉ nghiêm túc lại bằng Dương Phàm đầu óc thông minh!

      Dương Phàm từ sau khi nhận được bài thi chính trị, vẻ mặt thoải mái như lúc đầu nữa. Trong lòng cậu nghĩ thầm, bạn nhìn văn văn tĩnh tĩnh này đặc biệt gây chú ý, ngờ nền tảng chắc như vậy. Điểm số học, tiếng của mình khá hơn chút, nhưng người ta điểm ngữ văn và chính trị rất cao! thể coi thường được!

      Tan học, Hứa Mỹ Lệ tới chỗ Chu Tiểu Vân hâm mộ : “Chu Tiểu Vân, bây giờ tớ mới biết thành tích của cậu cao hơn tớ nhiều. Sau này tớ cũng muốn cố gắng học tập gắng sức đuổi theo cậu.”

      Chu Tiểu Vân rất kinh ngạc. Ơ, hôm nay Hứa Mỹ Lệ chuyện đúng lý hơn trước kia nhiều. Xem ra đối với Hứa Mỹ Lệ, đến trường trung học Minh đọc sách là quyết định đúng đắn!

      Buổi trưa khi đến nhà thím Ba ăn cơm, Tống Minh Lệ hỏi han thành tích của Chu Tiểu Vân. khoe khoang cũng quá khiêm tốn, thẳng thắn đọc hết các điểm.

      Tống Minh Lệ lại lần nữa phải lau mắt mà nhìn Chu Tiểu Vân. Nếu số điểm này ở lớp chính là xếp thứ nhất. Đứa bé này, lạnh lạnh ngờ lại giỏi như vậy. Lập tức khen ngợi Chu Tiểu Vân tràng.

      Bà nội nghe thấy mắt cũng cười híp thành đường thẳng. cần biết người khen là ai, dù sao chỉ cần khen cháu trai, cháu của bà là bà vui vẻ.

      Chu Chí Viễn sợ hãi than lên tiếng: “Chị họ, chị giỏi quá! Học còn giỏi hơn Đại Bảo nhiều.”

      Đối với chuyện em học giỏi hơn mình Đại Bảo cũng quan tâm lắm, sớm quen rồi. Cậu cũng rất vui vẻ, so với mình thi tốt còn vui hơn.

      Buổi chiều vừa đến thay ca, chỉ thấy tất cả bạn học đều hỏi thăm tổng điểm bốn môn của nhau. Thầy Nghê sớm công bố , dán bảng xếp hạng tổng điểm trong lớp, sau đó căn cứ vào kết quả cuộc thi điều chỉnh chức vụ cán bộ lớp.

      Điều này đối với đám học sinh quá mức kích thích. Chỉ sợ trong lòng chịu nổi!

      Dương Phàm yên ổn xếp thứ nhất, Chu Tiểu Vân kém hai điểm theo sát phía sau. Xếp thứ ba ngờ lại là Lâm Ba im lặng lên tiếng. Lưu Lộ thứ tư, Tần Tuyết thứ năm.

      Ngũ đại cao thủ trong lớp lần đầu tiên xuất khiến cả lớp kinh ngạc.

      Lưu Lộ cực kì vui vẻ, thầm sau lưng với Chu Tiểu Vân: “Cậu đừng coi thường Lâm Ba, trước kia cậu ấy cùng lớp với mình, thành tích khá tốt đấy. Chỉ là trước khi thi tốt nghiệp bị sốt, mang bệnh thi nên điểm số hơi thất thường, nhưng cậu đừng coi thường cậu ấy. Danh tiếng Dương Phàm càng lớn, hồi tiểu học cậu ấy cùng lớp với Tần Tuyết, chưa từng đứng thứ hai. Đầu óc vô cùng thông minh còn muốn nhảy vượt lớp nữa.”

      Chu Tiểu Vân lập tức cảm thấy kính nể, cao thủ Ngọa Hổ Tàng Long nhiều như mây!

      Tất nhiên biết trong mắt người khác mình là bất ngờ cực kì lớn. Bình thường có biểu gì cực kì nổi trội, cùng lắm chỉ là tiết chính trị học thuộc lòng khái niệm, viết văn trôi chảy chút tốt chút, sao thành tích lại cao thế chứ!

      Vui vẻ nhất dĩ nhiên là thầy Nghê, lớp của xếp thứ nhất trong khối, nhiều điểm cao nhất, có nhiều hảo mầm như vậy cần lo sau này dẫn đầu trong khối.

      Sau đó, ban cán bộ điều chỉnh tương ứng.

      Tần Tuyết làm lớp trưởng thay đổi, Dương Phàm cũng làm lớp trưởng. Lâm Ba làm cán môn tiếng , chức vụ của Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ thay đổi.

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, xem ra chức cán số học này thoát khỏi được rồi.
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :