1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 158: Chu Tiểu Hà và Ngô Mai

      Buổi trưa Tống Minh Lệ dẫn mấy đứa cháu ra tiệm cơm gần đó ăn bữa, buổi chiều lại mua sắm tiếp. Bà nội lớn tuổi nhiều được như thế, dẫn Chu Chí Viễn về nhà.

      Chu Tiểu Hà và Ngô Mai dạo còn hăng hái hơn cả Chu Tiểu Vân. Cái áo sơ mi này đẹp, cái váy ngắn kia đẹp, thảo luận bất diệc nhạc hồ (vui vẻ ngừng).

      Hôm nay thu hoạch của Chu Tiểu Vân rất phong phú, ngoài chiếc váy có dây đeo còn có cái áo sơ mi trắng viền hồng rất xinh, Tống Minh Lệ còn mua đôi giày da trắng cho nữa.

      Buổi chiều xem ở cửa hàng thời trang trẻ em, Tống Minh Lệ lại chọn trúng chiếc áo T-shirt dài tay màu trắng giản dị và cái quần jean, Chu Tiểu Vân từ chối : “Thím Ba, hôm nay thím mua cho cháu rất nhiều rồi, bộ này đừng mua nữa.”

      Nhìn giá tiền, Chu Tiểu Vân thấy xót thay ví tiền của Tống Minh Lệ.

      Tống Minh Lệ cười : “Nếu là bình thường cháu xin thím mua, chưa chắc thím mua, nhưng đây là quà tặng cho cháu. Năm ngoái chiếc xe đạp của Đại Bảo cũng tốn ít tiền, năm nay ít nhất cũng phải mua hai bộ quần áo cho cháu, đừng khách sáo với thím.”

      xong đẩy Chu Tiểu Vân thử quần áo, Chu Tiểu Vân bị đẩy vào phòng thay đồ, mặt ngoài tỏ vẻ bất đắc dĩ kỳ thực trong lòng rất vui vẻ.

      Có ai muốn mặc đẹp chút, cũng là con mà! Bình thường Triệu Ngọc Trân chú ý đến chuyện quần áo lắm, quần áo người phần lớn mua ở chợ hoặc may ở chỗ mẹ Vương Tinh Tinh, kiểu dáng chất lượng thể là rất tốt.

      Bây giờ mặc quần áo đẹp lên, cả người đẹp hơn tinh thần dâng cao.

      “Oa! Bộ quần áo này cũng rất đẹp!” Chu Tiểu Hà khoa trương hô to, trong lòng vô cùng ghen tị, thầm nghĩ nếu là mua cho mình tốt biết bao!

      Phong cách đơn giản mặc lên người Chu Tiểu Vân càng làm nổi bật khí chất sạch như nước, bé trong gương cười tủm tỉm, xinh đẹp có hai, vừa nhìn trước mắt sáng ngời.

      Tống Minh Lệ rất hài lòng với con mắt của mình, hào phóng trả tiền.

      Nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Chu Tiểu Hà và Ngô Mai, trong lòng Tống Minh Lệ khẽ thở dài, thể để hai đứa tay ra về như vậy được. Chị dâu cả Thẩm Hoa Phượng và Út Chu Phương nhất định thấy khó chịu.

      Được rồi, đành để ví tiền chảy máu nhiều vậy.

      Ngô Mai và Chu Tiểu Hà ngờ cùng góp vui mà mình cũng có quà, sau khi thím Ba mua cho hai người cái váy vui vẻ hoan hô.

      Chu Tiểu Hà nhìn trúng cái váy hoa đắt tiền, mặc vào như đoá hoa nở rộ, bé thích đến nỗi chịu cởi ra. Ngô Mai tuổi hơn Chu Tiểu Hà nhưng còn hiểu chuyện hơn, nghĩ thầm hôm nay nhân vật chính là Chu Tiểu Vân, hai đứa chỉ theo được hưởng ké mà thôi, nên để mợ Ba phải tốn kém nhiều .

      bé chọn chiếc váy kẻ hơi nhăn giá tương đối rẻ, chất lượng bình thường kiểu dáng cũng tệ lắm, Ngô Mai mặc vào rất đáng . với mợ: “Mợ Ba, cháu chọn cái này!”

      Trong lòng Tống Minh Lệ như gương sáng, thản nhiên ra thanh toán.

      Sau khi ba bé vui vẻ đạp xe về, Tống Minh Lệ kể lại chuyện này cho bà nội nghe.

      Tất nhiên bà nội biết tính Chu Tiểu Hà như thế nào: “Tiểu Hà bị mẹ nó chiều quá sinh hư, từ biết tốt xấu, mười bốn tuổi còn bằng hiểu chuyện bằng Tiểu Mai tuổi hơn!”

      Đúng vậy, chuyên chọn cái váy đắt tiền. Cũng nghĩ xem hôm nay nữ chính là ai, cứ như là chọn quà tặng nó vậy, đúng là biết khách sáo là gì.

      Tiểu Mai hiểu biết hơn, ngoan, khéo chọn cái váy giá rẻ, cách giáo dục các nhà khác biệt!

      Tống Minh Lệ tất nhiên tiện gì thêm, mặc dù hôm nay bất ngờ phải chi thêm hai khoản nhưng chưa đến mức vì số tiền đó mà ăn ngon. Hơn nữa, đừng thấy bà nội lúc này Tiểu Hà tốt, nếu bồi thêm mấy câu, chắc chắn bà nội vui. Dù sao cũng là cháu trưởng của bà.

      Sau khi về đến nhà, Chu Tiểu Hà đắc ý mặc quần áo mới cho Thẩm Hoa Phượng nhìn. Thẩm Hoa Phượng thấy Tống Minh Lệ ra tay hào phóng như thế trong lòng rất cao hứng, khen Tiểu Hà mặc váy này rất đẹp. Chu Tiểu Hà cũng nghĩ như vậy, cười đắc ý.

      Về đến nhà, Ngô Mai cũng mặc váy mới cho mẹ xem, phản ứng của Chu Phương khác hẳn Thẩm Hoa Phượng: “Tiểu Mai, hôm nay phải mợ Ba con muốn mua quần áo mới cho Đại Nha à? Sao con cũng có đồ mới? Có phải con mở miệng xin mợ ?”

      câu cuối cùng, ngữ khí Chu Phương rất nghiêm khắc.

      Ngô Mai vội vàng giải thích phen, lúc này Chu Phương mới vui vẻ, tán thưởng Tống Minh Lệ biết làm việc. Tiện thể dặn Ngô Mai lên cấp hai phải học giỏi, tranh thủ chút thi đỗ vào trường cấp ba tốt vân vân.

      Ngô Mai vừa nghe mấy câu thấy đau đầu, vội vàng lấy cớ chui vào phòng.

      Chu Tiểu Vân gấp gọn quần áo mới, để đến khai giảng mới mặc.

      Hai ngày sau, cậu Triệu Cương tặng cho Chu Tiểu Vân cái cặp sách đắt tiền. Bên trong cặp còn có cái hộp bút ba tầng xa xỉ, vừa mở ra thấy có đủ đồ dùng học tập trong đó. Khiến rất Chu Tiểu Vân vui mừng, liên thanh cám ơn.

      Triệu Cương vừa cười vừa : “Đây là do cậu đặc biệt rất xa đến cửa hàng mậu dịch mua cho cháu, phải mua cặp sách đẹp cho Đại Nha đeo lúc đến trường trung học Minh chứ. Đồ dùng học tập bên trong cũng là mua ở đó!”

      Trong lòng Chu Tiểu Vân rất cảm động, vừa nhìn biết mấy thứ này đắt tiền, quan trọng hơn cả vẫn là ở tấm lòng!

      Triệu Ngọc Trân giữ Triệu Cương lại ăn trưa, Chu Quốc Cường tất nhiên muốn bồi cậu em vợ uống mấy chén. Triệu Cương ngà ngà say bắt đầu khen cháu trai và cháu của mình, Đại Bảo thích nghe nhất mấy câu này, ngồi bên cạnh vui vẻ ra mặt, ăn xong rồi cũng chịu . Chu Tiểu Vân biết kiềm chế hơn cậu, dắt Nhị Nha vào trong phòng.

      Nghĩ lại khoảng thời gian này trôi qua nhanh, Nhị Nha cũng sắp học. Chu Tiểu Vân chuẩn bị tháng trước khi vào học bổ túc cho Nhị Nha.

      Tiểu Bảo học năm nhất dễ dàng, tiếp thu rất nhanh có ít liên quan đến cách giáo dục của chị .

      Nghĩ mà xem, trong khi đám trẻ con vừa học cái gì cũng biết, có học sinh hiểu hai rất dễ khiến người khác chú ý, quan tâm của giáo viên cũng khác hẳn.

      Rất nhiều người cho rằng ở các lớp tiểu học sao cả, đến khi lớn lên thành tích từ từ thay đổi, ra suy nghĩ đó rất sai lầm. Nếu ngay từ đầu học tương đối khá, sau này thuận lý thành chương trụ cột vững chắc thể dốt được. Cái này gọi là định vị cao xuất phát càng cao!

      Vì thế, quãng thời gian kế tiếp Chu Tiểu Vân đều đặt người Nhị Nha.

      lấy sách giáo khoa trước đây Tiểu Bảo dùng, dạy Nhị Nha đọc ghép vần làm đề tính nhẩm. Thực ra con người Nhị Nha rất thông minh lại tinh ranh như quỷ, vừa đến học thích, ngồi ngọ nguậy liên tục muốn chạy ra ngoài chơi, kém xa Tiểu Bảo ngày xưa. Chu Tiểu Vân đành phải tự móc tiền túi mua kem que dỗ Nhị Nha vừa ăn vừa học.

      Tiền tiêu vặt trong túi Chu Tiểu Vân nhiều nhất trong số các em, chưa đến còn có hộp tiền tiết kiệm. Đại Bảo tâm ngứa khó nhịn muốn đánh ý xấu với hộp tiền tiết kiệm kia, tất nhiên dám đập vỡ, nhưng lấy ít bên trong ra chắc là có thể nhỉ.

      Tiếc rằng, lỗ nhét tiền đỉnh quá , đáng giận nhất là Chu Tiểu Vân nhét tiền giấy bên trong rất chặt, thể lấy ra được. Công tác “phòng trộm” này đúng là rất chặt chẽ.

      Đại Bảo biết làm thế nào, đành quấn quít lấy Triệu Ngọc Trân xin tiền mua que kem. Đến mùa hè, Tiểu Bảo là đáng thương nhất, bị quản chế nghiêm ngặt, được ăn tí đồ lạnh nào, cùng lắm là được ăn xíu cho đỡ thèm. Nhưng, cơ thể cậu ít bị tiêu chảy nên càng ngày càng khỏe mạnh hơn.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 159: Trường trung học Minh tôi tới đây

      Trong chờ đợi và vui sướng của Chu Tiểu Vân, tháng trôi qua trong chớp mắt.

      Hôm tới tập trung, Chu Quốc Cường gọi điện thoại đến nhà Chu Quốc Dân từ sớm, đúng lúc người nghe điện thoại là Tống Minh Lệ.

      Tống Minh Lệ trong điện thoại: “ Hai, cứ dắt Đại Nha qua đây , đến lúc đó em ra cổng trường đón hai người.”

      Trong lòng Chu Quốc Cường yên tâm, để điện thoại xuống thúc giục Chu Tiểu Vân nhanh chút.

      Chu Tiểu Vân đặc biệt mặc chiếc áo sơmi trắng và váy dây đeo, tết tóc đuôi sam buông trước ngực, đuôi sam dài đến thắt lưng.

      Ừm, đúng là thục nữ, trăm điểm.

      Chu Tiểu Vân nhìn trái chút, nhìn phải chút, thấy ổn rồi mới ra trong thúc giục của ba.

      Kỳ thực Đại Bảo ngày mai mới học, hôm nay là mùng học sinh tập trung nộp tiền cậu căn bản cần phải , nhưng, sớm ở nhà phát ngán rồi Đại Bảo cũng muốn theo góp vui.

      Nghĩ lại Đại Bảo đạp xe còn nhanh hơn mình, Chu Quốc Cường đồng ý cho cậu cùng. Tiểu Bảo chớp chớp mắt cũng muốn , tiếc là còn có quyền lên tiếng, đỏ mắt nhìn trai Đại Bảo đắc chí đạp xe cùng ba và chị .

      Chu Quốc Cường chịu để Chu Tiểu Vân tự đạp xe, ông đèo con . Cảm nhận được tấm lòng thương của cha, phản đối, ngoan ngoãn ngồi lên xe.

      Đại Bảo muốn biểu diễn chút kỹ thuật lái xe cao siêu của mình, đầu tiên là bằng tay, sau đó là buông cả hai tay, chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo tiến về phía trước ngờ đổ.

      Tiếng cười trong trẻo của Chu Tiểu Vân truyền vào tai Chu Quốc Cường, trong lòng ông cũng vui vẻ thoải mái theo. Đối với hành vi của Đại Bảo chỉ nhíu mày, bảo cậu cho được phép buông cả hai tay.

      Theo ý của Đại Bảo chỉ lái bằng tay, thuận theo chiều gió dùng sức nhấn xuống bàn đạp, có phóng khoáng rất khác —— đây là Đại Bảo tự thấy thế.

      Chu Tiểu Vân nhịn được bật cười, tính cợt nhả của ấy biết bao giờ mới sửa được.

      Tự cho là mình đến sớm, kết quả vừa tới cổng trường trung học Minh, trước cổng chật kín người. Xem ra, đều là phụ huynh dắt học sinh đến tập trung, nộp tiền, quả ít người.

      Chu Quốc Cường dắt hai đứa bé chen tới chen lui trong đám đông, cuối cùng tới sát cổng, nhưng cổng vẫn chưa mở, thể vào, đành đứng chờ thôi. Nghe bảo là phải đến đúng tám giờ mới mở cửa, người lớn đứng chen chúc trước cổng dù quen biết hay quen cũng bắt đầu chuyện với nhau.

      Cuối cùng, có bảo vệ diện mạo bình thườngra mở cổng lớn, phụ huynh dẫn bọn như ong vỡ tổ ùa vào.

      Ba người Chu Quốc Cường, Chu Tiểu Vân và Đại Bảo theo dòng người vào khuôn viên trường,

      Chu Tiểu Vân quan sát ngôi trường này kĩ. Ngày xưa, chỉ đứng từ xa nhìn cổng trường, trong ấn tượng chỉ cảm thấy đây là ngôi trường rất lớn, rất khí thế.

      Giữa trường cấp ba Minh và trường cấp hai Minh dùng bức tường vây ngăn cách, vào từ hai cổng khác nhau. Nghe trường cấp ba lớn hơn cấp hai nhiều.

      Nhưng theo thấy, khuôn viên trường cấp hai cũng khá lớn. Có lẽ diện tích phải lớn hơn trường tiểu học Hưng Vượng đến bảy, tám lần. Trung tâm là con đường trải xi măng sạch , rộng rãi. Hai bên là vườn hoa rất rộng, trồng nhiều cỏ cây hoa lá, cạnh đó có số toà nhà dạy học ba tầng.

      Đằng sau là sân thể dục cực lớn. Trong đó có đường chạy hình vòng cung, trụ bóng rổ, bàn chơi bóng bàn v.v. chứa được hai, ba nghìn người. Mặt sân thể dục trải cỏ rất êm, lúc học sinh rảnh rỗi có thể đá bóng sân cỏ chắc chắn rất thích.

      Hấp dẫn chú ý của Chu Tiểu Vân nhất chính là tủ kính trưng bày bằng thuỷ tinh. Bên trong chứa đầy các tác phẩm tranh chữ hoặc những bài viết xuất sắc. xem từng cái , khỏi líu lưỡi, xem ra, ở đây đúng là nhân tài đông đúc, thể coi thường.

      Đại Bảo cũng là lần đầu tiên đến đây, cảm thấy hứng thú nhất với sân thể dục, với Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, sân thể dục trường rộng bằng bên này, khu giảng đường cũng mới, đẹp bằng ở đây.”

      Đương nhiên, đây chính là trường học trọng điểm của thị trấn mà.

      Trong lòng Chu Tiểu Vân trong lòng đột nhiên trào dâng cảm giác tự hào, có xúc động kì lạ.

      Trường trung học Minh, Chu Tiểu Vân tôi tới đây!

      Tống Minh Lệ đứng ở cổng tìm nửa ngày chỉ thấy người đến người nhưng nhìn thấy bóng dáng Chu Quốc Cường và Chu Tiểu Vân, trong lòng khỏi bối rối.

      chuẩn bị vào sân trường tìm người bỗng nhiên Tống Minh Lệ nhìn thấy nhóm ba người Chu Quốc Cường Chu Tiểu Vân Đại Bảo quay lại chỗ cổng lớn, vẫy tay ý bảo mình ở đây.

      Gặp nhau, Tống Minh Lệ oán trách câu: “ Hai, phải em bảo đứng ở cổng lớn chờ em à? Sao lại dẫn các cháu vào trong sân, hại em tìm nửa ngày sốt ruột muốn chết. Năm nay em cũng được an bài dạy văn lớp sáu* kiêm chủ nhiệm lớp, bận rất nhiều việc!”

      (nguyên gốc là , lần đầu… xét trong bối cảnh là TML dạy ở trường cấp hai, vậy lớp thấp nhất của trường là lớp Sáu, vì thế sau này xuất mấy từ này mình cũng đổi lại như vậy cho phù hợp, hình như ở TQ dù ở cấp hai nhưng lớp thấp nhất đều gọi là lớp )

      Chu Quốc Cường vội vàng cười giải thích: “Bọn muốn dạo vòng trong sân trường, thấy em chưa đến nên dẫn hai đứa quanh vòng làm quen chút. ngờ em ra nhanh như thế, xin lỗi.”

      Thấy Chu Quốc Cường xin lỗi mình như thế, Tống Minh Lệ hơi ngại, hai người khách sáo mấy câu.

      Đại Bảo đẩy em , chớp mắt: “Đại Nha, em đoán xem liệu em có được phân vào lớp của thím Ba ?”

      Chu Tiểu Vân nhún nhún vai: “Tất nhiên là em muốn thế, nhưng làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!”

      Nếu được phân vào lớp của thím Ba đương nhiên là gì tốt bằng. Có giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm như thím, chắc chắn trong lớp mình được quan tâm nhiều hơn.

      Tuy nên cửa sau, nhưng nếu được cửa sau có ai muốn vào ?

      Tống Minh Lệ dẫn mọi người đến phòng kế toán, báo tên Chu Tiểu Vân lấy ra thư trúng tuyển và bản phô tô sổ hộ khẩu, kê khai hồ sơ cơ bản; đăng ký xong, sang nộp học phí.

      Chu Quốc Cường thầm nghĩ trường nào tốt học phí đều đắt cả, năm ngoái Đại Bảo nộp phải là ít, nhưng năm nay học phí của Chu Tiểu Vân còn đắt hơn Đại Bảo gấp rưỡi.

      Thảo nào trẻ con nông thôn vào thị trấn học cấp hai nhiều. Thứ nhất đường sá xa hơn, thứ hai điểm trúng tuyển cao, thứ ba học phí đắt như thế, mấy nhà có thể bỏ tiền cho con học chứ.

      Nhưng số tiền này Chu Quốc Cường đau lòng chút nào. Chỉ cần bọn trẻ có thể học ở trường cấp hai tốt, ít hay nhiều tiền hơn ông cũng bỏ được. Cả ngày vất vả bận rộn là vì ai? phải vì con cái hay sao?

      Tương lai nếu Tiểu Bảo và Nhị Nha có thể lên thị trấn đọc sách, thi đỗ đại học thi vào trường đại học chuyên ngành gì gì đó cũng tốt hơn làm thuê nhiều.

      Chu Quốc Cường nghĩ tới đây trong lòng hạnh phúc, cảm thấy tương lai rất tươi sáng, tốt đẹp.

      Đợi nộp xong học phí, lĩnh hóa đơn Chu Quốc Cường dắt bọn theo Tống Minh Lệ xem lớp của Chu Tiểu Vân ở đâu.

      Bên ngoài toà nhà dạy học mới dán tờ giấy hồng rất to, bên chi chít tên người. Phụ huynh học sinh đều vây quanh đó nhìn, căn bản chen vào nổi.

      Tống Minh Lệ cũng vừa mới biết được năm nay dẫn dắt lớp sáu, chỉ biết năm nay mình là giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm của lớp (4), ngay cả lớp có bao nhiêu học sinh, mặt mũi thế nào còn biết.

      định đến phòng quản lý xem danh sách lại sợ hôm nay ở đó cũng bận tiện xem, đành phải để Chu Quốc Cường ở đây từ từ tìm. Còn quay về lớp, chờ học sinh mới đến.
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 160: Lại là lớp (2)

      Chu Quốc Cường ỷ vào vóc người cao chút chen vào bên trong tìm tên Chu Tiểu Vân ở lớp nào.

      Hai người Đại Bảo và Chu Tiểu Vân nhìn đám người lớn chen chúc, phỏng chừng cơ thể bé của mình chen nổi, dứt khoát vào trong vườn hoa chuyện phiếm chờ.

      Đại Bảo nghiêm túc : “Đại Nha, hôm nay đặc biệt đến xem lớp em ở phòng nào. lúc nữa, và ba đưa em đến tận lớp, sau này cùng em đến trường, tan học qua chờ em cùng về nhà. Đường xa như vậy thể so sánh với ở nông thôn, em nhất định phải theo sát sau .”

      Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu, Đại Bảo chu đáo thế này đúng là hiếm thấy.

      ngờ kế tiếp lời Đại Bảo lại là: “Hơn nữa, phải thăm dò tình hình bạn học của em, thể để bạn nam bạn nữ trong thị trấn bắt nạt em được. Yên tâm, có ở đây, tuyệt để loại chuyện này phát sinh.”

      Hoá ra, đây mới là mục đích chủ yếu hôm nay Đại Bảo ương ngạnh đòi theo. Chu Tiểu Vân vỡ lẽ, thảo nào trai cứng đầu lại đòi theo, ra là muốn xem lớp mình nằm ở đâu!

      muốn trai em để ai bắt nạt mình, nghĩ nhiều rồi”, lại phát thể thốt nên lời.

      Bởi vì, trong lòng của rất cảm động, rất rất cảm động.

      Đại Bảo, ông tốt!

      Mặc dù ăn nhiều, chỉ thích ăn ngon, lông bông, thích khoe khoang, mạnh miệng, sĩ diện có chết cũng chịu thừa nhận mình ngốc hơn Tiểu Bảo…

      Nhưng, tuyệt đối là người tốt!

      Chu Tiểu Vân che giấu được nỗi cảm động trong lòng, ánh mắt tự chủ nhu hòa hơn nhiều. Quan sát kĩ Đại Bảo, phát ra Đại Bảo mới mười bốn tuổi cao 1m7, vóc dáng cao to bắt đầu rắn chắc, giọng từ từ thành thục, đường nét khuôn mặt hiển lộ, ngờ Đại Bảo thiếu niên.

      Sắp trưởng thành, sắp trở thành người đàn ông…

      “Nếu có kẻ nào to gan dám coi thường em , vào tận lớp cho thằng đó hoặc đó trận, để chúng nó biết em Chu Chí Lương này dễ chọc vào đâu.” Đại Bảo bị em nhìn, nhất thời hào khí vạn trượng.

      Cái gì thế này! Càng càng kỳ cục, quả thực là giọng điệu của bọn lưu manh mà!

      Chu Tiểu Vân liếc mắt xem thường, quyết định để ý cái người vừa đắc ý cái nguyên hình này rồi.

      Đại Bảo là điển hình của loại người, vừa cho ít ánh nắng phát sáng rực rỡ. Phương pháp tốt nhất là để ý đến ấy, mình ấy có người nghe dĩ nhiên là chém nổi nữa.

      Đại Bảo kéo kéo áo Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, nhìn kìa, đằng kia phải là Hứa Mỹ Lệ và ba nó sao? Sao đó lại ở đây nhỉ?”

      Hứa Mỹ Lệ?

      Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, nhìn theo hướng ngón tay Đại Bảo chỉ.

      Thân ảnh quen thuộc kia phải là Hứa Mỹ Lệ sao? Bố bạn ấy Hứa Đại Sơn dắt bạn ấy đến phòng quản lí làm gì nhỉ?

      phải bạn ấy thi đậu sao? Sao hôm nay cũng đến trường Minh?

      Trong mắt Chu Tiểu Vân và Đại Bảo đều lóe lên nghi ngờ, nghĩ mãi thông.

      Lúc này, Chu Quốc Cường người đầy mồ hôi chen ra ngoài, hưng phấn : “Đại Nha, con ở lớp 6-2, nào, ba và con đến lớp học.”

      phải lớp 6-4 à, đúng là mình đoán trúng, làm gì có chuyện trùng hợp đến mức được phân vào lớp của thím Ba. Nghe năm nay trường trung học Minh tuyển hơn bốn trăm học sinh, tổng cộng chia thành mười lớp!

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm và lớp (2) có duyên, học tiểu học từ lớp 1-2 đến 5-2, tại trung học cũng là lớp 6-2, thể đây quả thực là duyên phận!

      Tên các lớp khối lớp sáu đều được đóng trước cửa phòng học, vừa vặn từ lớp 6-1 đến lớp 6-10, từ tầng lên tầng hai.

      Chu Tiểu Vân vừa đến thấy vị trí lớp mình.

      Chu Quốc Cường đến lớp (4) báo câu với Tống Minh Lệ trước: “Em Ba à, Đại Nha nhà được phân vào lớp 6-2, ngay sát vách phòng lớp em. Giờ dẫn con bé sang đó trước!”

      bận tiếp đãi phụ huynh, đăng kí cho học sinh mới Tống Minh Lệ thể nhiều với Chu Quốc Cường, vội vội vàng vàng gật gật đầu : “ , em biết rồi. cứ dẫn cháu sang đó ! Nhớ buổi trưa qua nhà em ăn cơm nhé, em trước với bà nội Viễn Viễn rồi.”

      Chu Quốc Cường đồng ý rồi sang lớp 6-2.

      Từ cửa phòng học nhìn vào, hắc, ít học sinh đến rồi.

      Người đàn ông trung niên đeo kính ghi danh sách đăng kí cho học sinh kia có vẻ chính là chủ nhiệm lớp .

      Chu Tiểu Vân vội vàng liếc mắt đánh giá thầy chủ nhiệm mới. Ừm, nghiêm túc có thừa tươi cười đủ, xem ra là người bất cẩu ngôn tiếu (ít , nghiêm túc). Có lẽ mình phải kìm chế thể chút.

      Lúc này, Chu Tiểu Vân tự chủ được nhớ tới Phương Văn Siêu, nghĩ thầm thầy Phương là tốt! Suốt ngày hé ra khuôn mặt tươi cười ôn hòa, rất ít khi thấy thầy mắng to hay cáu giận với học sinh, luôn luôn lịch , dễ gần và thân thiết.

      Lại nhìn khuôn mặt tú lơ khơ trước mắt, Chu Tiểu Vân than thở tiếng: Em rất muốn thầy đáng như thầy Phương!

      (Khuôn mặt tú lơ khơ (poker face): ý chỉ khuôn mặt lãnh đạm, khô khan khiến người khác nhìn vào thấy sợ hãi, muốn thoát khỏi tình cảnh khó xử này. Nguồn: baike)

      Chu Quốc Cường bước lên trước, đưa thư báo trúng tuyển và hoá đơn học phí cho thầy giáo: “Thầy giáo ơi, tôi dẫn con đến báo danh. Phiền thầy đăng ký giúp.”

      Kính mắt nam liếc nhìn người đàn ông nông thôn điển hình trước mặt này, nụ cười công thức nhiều ít: “Được rồi, bác để đồ xuống đây! Giờ bác có thể ra ngoài trước, đứng ở cổng trường chờ con. lên cấp hai rồi còn cần dắt đến lớp sao? Có phải học sinh lớp tiểu học đâu, được rồi, bác ra ngoài !”

      Chu Quốc Cường bị khiến khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, có chút xấu hổ dẫn Đại Bảo ra khỏi phòng học, ra cổng trường đứng chờ thôi.

      Chu Tiểu Vân vẫn đứng yên bục giảng, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt quan sát của thầy giáo và bạn học.

      Binh đến tướng đỡ, nước dâng đất chặn!

      Bước vào ngôi trường mới, hoàn cảnh mới, hãy để dùng thái độ mới đối mặt với nó!

      Ở đây phải trường tiểu học Hưng Vượng quen thuộc, có các bạn học thân quen, có Thầy Phương hòa nhã, còn là học sinh mọi mặt ưu tú, luôn giỏi hơn bậc so với những người khác.

      Trường trung học Minh ngọa hổ tàng long, tôi Chu Tiểu Vân nhất định ở đây bắt đầu cuộc sống học trò mới tinh!

      Kính mắt nam đánh giá Chu Tiểu Vân mấy lần rồi gật gật đầu thầm nghĩ, bé này vẻ mặt linh khí xem ra là đứa bé tệ. Rồi lại nhìn thư thông báo trúng tuyển, ừm, số điểm khá cao, ở trong lớp có thể xếp vào hàng trung thượng đẳng.

      Giáo viên luôn thích học sinh có thành tích tốt, đây là thực ở đâu cũng hề thay đổi, giọng điệu của kính mắt nam ràng ôn hoà hơn nhiều: “Em tên là gì?”

      Chu Tiểu Vân thầm oán giận, trong thư thông báo ghi hay sao mà còn phải hỏi lại lần, nhưng mặt dám biểu lộ tí ti bất mãn nào: “Thưa thầy, em là Chu Tiểu Vân.”

      Kính mắt nam viết tên Chu Tiểu Vân lên tờ danh sách trong tay, nhân tiện ghi lại cả điểm số.

      Sau đó để Chu Tiểu Vân tuỳ tiện tìm chỗ trống ngồi xuống.

      Chu Tiểu Vân thấy phía sau còn chỗ trống nên bước xuống, ngồi vào chỗ.

      nữ sinh ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên kêu lên: “Cậu là Chu Tiểu Vân kia đúng ?”

      Chu Tiểu Vân kia? Chẳng lẽ còn có mấy Chu Tiểu Vân?

      Chu Tiểu Vân liếc nhìn nữ sinh chuyện.

      A? Nữ sinh xinh đẹp này nhìn quen quen!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 161: “Kinh hỉ” liên tục
      [​IMG]

      Chờ chút, bé này chẳng phải là Tần Tuyết kéo đàn nhị sao? ngờ bạn ấy cũng thi đỗ Minh, còn học cùng lớp với mình nữa.

      bất ngờ, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng!

      (Đây là vế của hai câu thơ nổi tiếng của TQ: Hữu duyên thiên lý lai tương hội; Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, ý của nó là: trong đời người con người ta thế nào cũng gặp được nhau, chỉ cần có duyên dù xa nghìn dặm cũng gặp mặt.)

      Tần Tuyết quan sát Chu Tiểu Vân, giọng điệu thể là thân thiện: “Cậu phải đến từ cái gì mà Vượng tiểu học sao? Cũng thi đỗ Minh cơ đấy!” Ngụ ý cho là đúng.

      Mặc dù Chu Tiểu Vân tương đối hiền nhưng cũng phải để mặc cho người khác bắt nạt. Trong giọng điệu của Tần Tuyết có coi thường nhàn nhạt đối với trường học ở nông thôn khiến cho Chu Tiểu Vân vô cùng phản cảm, vì thế cũng nhàn nhạt trả lời: “ chú ý liền thi đỗ.”

      Tần Tuyết bị nghẹn câu, nổi nữa.

      Hai người biết nhau từ năm năm trước. Trong hội diễn văn nghệ toàn huyện Chu Tiểu Vân nổi bật, giành được giải nhất, mạnh mẽ đè Tần Tuyết cũng biểu diễn tiết mục nhạc cụ xuống. Tần Tuyết hề cam lòng, nghĩ thầm năm sau nhất định được phải trả được thù này. ngờ lại chạm mặt đối thủ, Chu Tiểu Vân năm nào cũng tham gia thi, Tần Tuyết bị chèn ép đến nỗi chưa bao giờ giành được giải nhất.

      Chu Tiểu Vân để chuyện này trong lòng, dù sao người thắng là mình. Nhưng Tần Tuyết khác, năm nào cũng giành giải nhì trong lòng rất bực bội, luôn luôn oán hận nhìn con đến từ nông thôn kia cầm giấy khen giải nhất. Trong lòng khỏi khó chịu cỡ nào.

      (Chỗ này hơi khó hiểu. Trong truyện chỉ thấy tả CTV tham gia lần, lần đó CTV được giải nhất, TT được giải nhì, nếu năm nào CTV cũng tham gia hai người thể nhận ra nhau như thế này được)

      ngờ tình cờ như vậy, hai người lại học chung lớp.

      Tần Tuyết đắc ý nghĩ: hừ, Chu Tiểu Vân ơi Chu Tiểu Vân à, sau này Tần Tuyết tôi bộc lộ tài năng cho cậu xem, cậu chơi đàn accordion tệ, nhưng trong học tập khẳng định phải là đối thủ của tôi. (Tự tin gớm~~)

      Chu Tiểu Vân nhìn Tần Tuyết cũng đoán được bạn ấy nghĩ gì, khỏi thở dài cho bản thân.

      Aizz, chưa học phát ra “người quen”, chưa biết thế nào coi mình là đối thủ.

      Xem ra, cuộc sống ở trung học “đặc sắc” lắm đây!

      suy nghĩ, Chu Tiểu Vân chợt phát ở cửa phòng học có bóng người vô cùng quen thuộc.

      Hứa Mỹ Lệ!

      ràng là Hứa Đại Sơn dắt Hứa Mỹ Lệ đến báo danh, trong tay còn cầm bản phô tô sổ hộ khẩu kìa!

      Ông trời ơi! Đừng có nhiều kinh hỉ như thế chứ!

      (Kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng)

      Chu Tiểu Vân mệt mỏi cúi đầu, “Kinh hỉ” lớn lớn mà!

      Hứa Đại Sơn và kính mắt nam mấy câu rồi ra ngoài, Hứa Mỹ Lệ cũng trả lời câu hỏi giống như Chu Tiểu Vân.

      Kính mắt nam liếc nhìn Hứa Mỹ Lệ, nghĩ thầm còn thiếu mấy điểm so với điểm trúng tuyển, xem ra lại là học sinh dựa vào quan hệ “cửa sau”.

      Học sinh như vậy, trong lòng giáo viên hoan nghênh lắm, nhưng tới đây giáo viên còn làm gì được nữa? phải là nhận lấy đơn hay sao?

      Kính mắt nam bảo Hứa Mỹ Lệ tự chọn chỗ ngồi. Mắt kính của Hứa Mỹ Lệ đảo qua lớp vòng, tinh mắt nhận ra bé ngồi bàn cuối cùng cúi đầu kia.

      Hứa Mỹ Lệ vui mừng ngồi xuống bên cạnh Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, khéo! Chúng ta lại là bạn học!”

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm đầu tôi cúi thấp như vậy, sao cậu vẫn nhìn có thể thấy tôi chứ, thực là…

      Chu Tiểu Vân ngẩng đầu, cười lễ phép đáp lại: “Hứa Mỹ Lệ là cậu à, khéo.”

      Chu Tiểu Vân rất muốn hỏi phải cậu thi đỗ sao vẫn được vào học ở Minh, tiếc rằng tiện mở miệng hỏi thẳng.

      Hứa Mỹ Lệ cho đó là chuyện mất mặt, dùng giọng điệu rất kiêu ngạo : “Tớ vốn thiếu mấy điểm thi đỗ, về sau bố tớ tìm chồng của dì hai, nhờ chú ấy tìm hiệu trưởng viết cho vài chữ, rồi tớ đến báo danh.”

      Chồng dì Hai của Hứa Mỹ Lệ nghe là cán bộ gì đó, Hứa Đại Sơn vững vàng ngồi ghế đội trưởng đội sản xuất bao nhiêu năm cũng do có ít quan hệ với người đó.

      Người Trung Quốc ấy mà, khắp nơi đều đến quan hệ tình cảm, trong trường học cũng ngoại lệ.

      Chu Tiểu Vân giả vờ tỏ vẻ hâm hộ: “Cậu có thân thích là tốt.” Ngụ ý nếu có người họ hàng này chưa chắc cậu được vào đây học đâu?

      Hứa Mỹ Lệ đắc ý, căn bản nghe ra ý ngầm trong đó, thao thao bất tuyệt về chồng dì Hai của mình giỏi giang cỡ nào, Chu Tiểu Vân hối hận muốn chết: Sao có thể đến đề tài này trước mặt Hứa Mỹ Lệ thích khoe khoang chứ? Tự làm tự chịu a!

      Cũng may ánh mắt sắc bén của thầy chủ nhiệm lớp từ sau gọng kính chiếu qua đây, Hứa Mỹ Lệ lải nhải cuối cùng cũng ngậm miệng.

      Phù, thế giới nhất thời thanh tịnh.

      Chờ học sinh trong lớp lục tục đến đủ, kính mắt nam bắt đầu phát biểu: “Các em học sinh, hoan nghênh các em đến lớp 6-2, tôi là giáo viên chủ nhiệm mới cũng là giáo viên dạy toán của các em. Tôi họ Nghê, Nghê Lượng.”

      xong xoay người viết xuống bảng đen hai chữ rất to “NGHÊ LƯỢNG” .

      Phía dưới có nam sinh thấp giọng bàn tán: “ phải là mẹ bạn à, tên thầy buồn cười.”

      (Hai từ Nghê Lượng và mẹ bạn phát gần giống nhau)

      Mấy người lá gan lớn chút nở nụ cười.

      Thầy Nghê vừa quay đầu lại, mọi thanh im bặt. Hắc, khuôn mặt tú lơ khơ này rất có uy.

      “Từ hôm nay trở , các em chính thức vào học. Các em học sinh buổi sáng đến ghi danh, buổi chiều đến nhận sách, quét dọn phòng học, về phần sắp xếp chỗ ngồi thế nào ngày mai sau. Bây giờ bạn nào ghi danh có thể về trước, hai giờ chiều lại đến.”

      chuyện ngắn gọn, đanh thép, sạch , lưu loát dong dài, điều này khiến Chu Tiểu Vân có thêm ít hảo cảm với thầy Nghê. Sợ nhất là giáo viên thích ê a ề à, cả ngày lải nhải mấy lời vô nghĩa, câu có thể thành năm, sáu câu, đúng là làm học sinh đau đầu.

      Tất cả đứng lên, tốp năm tốp ba ra khỏi lớp.

      Hứa Mỹ Lệ còn muốn với Chu Tiểu Vân mấy câu, đoán trước nên chuồn sớm, trong lòng cầu mong ngàn vạn lần đừng trùng hợp đến mức mình với ngồi cùng bàn với bạn ấy.

      Vừa ra khỏi phòng học, Chu Tiểu Vân tình cờ gặp Trịnh Hạo Nhiên.

      Trịnh Hạo Nhiên vừa từ lầu xuống, tình cờ gặp Chu Tiểu Vân vừa kinh ngạc, bất ngờ và cả vui vẻ: “Chu Tiểu Vân, cậu học lớp nào?”

      Chu Tiểu Vân gặp được bạn học cũ, mặc kệ quan hệ tốt hay xấu cũng là gương mặt quen thuộc, trong lòng cũng vui vẻ, cười : “Tớ ở lớp (2), còn cậu?”

      Nhìn thấy Trịnh Hạo Nhiên từ lầu xuống, có lẽ trong khoảng từ lớp (7) đến lớp (10), lớp (1) đến lớp (6) ở dưới lầu.

      Trịnh Hạo Nhiên cười đáp: “Tớ ở lớp (8-), hai chúng ta học cùng lớp đáng tiếc.” Nếu tiếp tục được học cùng với Chu Tiểu Vân tốt biết bao!

      ra Chu Tiểu Vân thấy chẳng sao cả, dù sao quan hệ của với Trịnh Hạo Nhiên cũng bình thường, trước đây ở lớp cùng lắm với nhau mấy câu, chưa thể là thân quen.

      Nhưng, cảm giác nhìn thấy người quen tốt. Ngôi trường xa lạ, giáo viên xa lạ, bạn học xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, khiến cả Hứa Mỹ Lệ cũng thuận mắt hơn ít.

      Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Hứa Mỹ Lệ ra khỏi lớp, thấy Chu Tiểu Vân và Trịnh Hạo Nhiên chuyện cũng qua đây góp vui. Trịnh Hạo Nhiên sớm nghe thấy đại danh của Hứa Mỹ Lệ, tuy hai người cùng lớp nhưng cũng biết nhau. Ba người đứng chuyện nửa ngày rồi mới tan.

      Hai người Chu Quốc Cường và Đại Bảo chờ đến mức sốt ruột, thấy Chu Tiểu Vân ra khỏi cổng trường vội vàng chạy ra đón.

      Đạp xe nhanh, đến nhà chú Ba ăn cơm!
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 162: Ăn cơm là vấn đề lớn

      Đến nhà chú Ba, bà nội bận bịu trong phòng bếp, cơm nước cơ bản làm xong. Thím Ba về, bình thường chú Ba về nhà tương đối trễ, đợi thêm nửa tiếng chú mới về.

      Bà nội cố ý làm bàn toàn món ngon, có cá sốt chua ngọt, sườn kho tàu, xào ba đĩa rau cải, bữa trưa rất thịnh soạn, khiến người ta thèm dãi.

      Đại Bảo ăn khoẻ đói bụng từ lâu, ngồi vào bàn là ăn lấy ăn để, hiểu hai chữ khách khí chút nào. Đại Bảo thường qua nhà chú Ba ăn cơm, có khi buổi tối còn ngủ lại đây. Cậu là loại người trời sinh coi mình là người lạ, còn thoải mái hơn khi ở nhà.

      Tình cảm giữa Chu Chí Viễn và Đại Bảo rất tốt, hai người cười cười cãi nhau ầm ĩ làm Chu Tiểu Vân nhớ đến lúc Đại Bảo và Tiểu Bảo ăn cơm.

      Đại Bảo ngày nào cũng ăn cơm ở nhà chú Ba, vui vẻ nhất là Chu Chí Viễn. Ở nhà cậu là con , chị em, từ trước đến nay tương đối độc. Giờ có thêm trai vô cùng vui mừng, ngày nào từ trai cũng gắn miệng, còn ngọt hơn cả Tiểu Bảo.

      Tình cảm giữa Đại Bảo và Chu Chí Viễn bay lên nhanh chóng, phát triển đến mức sau này, dù trời mưa Chu Chí Viễn cũng năn nỉ Đại Bảo tối ở lại ngủ với mình.

      Tống Minh Lệ thấy Chu Chí Viễn dán Đại Bảo như thế, trong lòng rất cảm khái, tiếc nuối hai vợ chồng đều bận công việc, thể cho Chu Chí Viễn thêm em trai hay em . Con nhìn thấy ở nhà được thương chiều chuộng, nhưng đơn tịch mịch đâu phải cảm giác dễ chịu?

      Chu Chí Viễn thích về quê phải vì ở đó có nhiều chị em họ sao?

      Chu Tiểu Vân vẫn có ấn tượng rất tốt với Chu Chí Viễn. Cậu miệng như mía lùi gọi dạ bảo vâng lễ phép đầy đủ, biểu gia giáo rất tốt.

      Vì thế, giáo dục của gia đình có ảnh hưởng rất lớn tới con trẻ.

      Trường học là môi trường lớn, điều kiện học tập tốt ảnh hưởng đến việc trẻ con có tiếp thu hiệu quả của cách thức giáo dục hay , nhưng tính cách thực của trẻ em phải do cha mẹ bồi dưỡng nên hay sao?

      Nhìn Chu Chí Viễn , tuổi lớn lắm nhưng cách chuyện, hành động, đối nhân xử thế ràng mạnh hơn Tiểu Bảo cùng tuổi nhiều, đây đều là công lao của chú Ba thím Ba biết cách dạy con!

      Nhưng mà, mấy em nhà mình bây giờ cũng phát triển theo hướng tốt, tin tưởng trong tương lại cũng rất tốt.

      Chu Tiểu Vân có lòng tin này.

      Tống Minh Lệ bên gắp thức ăn cho Chu Tiểu Vân vừa với Đại Bảo: “Đại Bảo, ăn sườn nhiều chút.”

      Đại Bảo đâu cần ai nhắc cậu, trong miệng nhét kín, chuyện mơ hồ : “Trong miệng cháu có sườn mà.” xong còn nhè xương ra.

      Chu Quốc Cường hơi ngại. Nhìn bàn toàn người lớn đều ăn chậm nhai kĩ, ngay cả Chu Chí Viễn và Chu Tiểu Vân cũng rất văn nhã, Đại Bảo ở bên trong rất thu hút chú ý của người khác: “Đại Bảo, con ăn chậm chút, ai giành với con đâu!”

      Đại Bảo bị Chu Quốc Cường giáo huấn tốc độ rốt cuộc chậm lại, nghĩ thầm: Đúng rồi, phải ở nhà có Tiểu Bảo cùng ăn gây rối, ở nhà chú Ba gia ăn cơm ai ngồi cùng bàn giành thịt với cậu. Hừm, đều do Tiểu Bảo, nếu phải là nó ở nhà hay tranh giành với mình sao tạo thành thói xấu này chứ!

      Đem nguyên nhân quy tội lên đầu Tiểu Bảo, trong lòng Đại Bảo lập tức cân bằng lại.

      Tống Minh Lệ cười thay Đại Bảo giải vây: “ Hai, đừng trách Đại Bảo. Bình thường cháu nó ở nhà tụi em ăn cơm ít khi thế lắm, có lẽ hôm nay có thêm Đại Nha đây cháu nó vui vẻ nên thoải mái hơn.”

      thế ? Chu Quốc Cường rất nghi ngờ. Con trai mình có đức hạnh gì, ông biết rất .

      Nhưng, hôm nay còn có chuyện quan trọng cần thương lượng với vợ chồng Tống Minh Lệ, Chu Quốc Dân. Ông còn tâm trí để ý đến Đại Bảo .

      “Quốc Dân, có chuyện muốn bàn với hai vợ chồng em chút, chỉ là tiện mở miệng lắm.” Chu Quốc Cường xoa xoa tay, biết nên thế nào.

      Tống Minh Lệ thông minh cỡ nào, thoáng cái đoán ra: “ Hai, chắc muốn đến vấn đề ăn trưa của Đại Nha! sao sao, để Đại Nha tan học xong cùng đạp xe với Đại Bảo đến đây , vừa vặn ăn cơm xong có thể ở phòng sách xem sách viết chữ gì gì đó.”

      Vẻ mặt Chu Quốc Cường cảm kích: “Thím Ba, em những lời này khiến rất cám ơn hai em. Năm ngoái Đại Bảo gây ra ít phiền phức cho hai em, sau này có thêm Đại Nha càng làm phiền hai em hơn. Vốn dĩ cũng tiện việc này, nhưng nghĩ đến Đại Nha thể ngày nào cũng đạp xe về nhà ăn cơm, lại đường sá xa như vậy thực đành lòng. Bây giờ mới mặt dày ra những lời này, có mấy lời của em cũng yên lòng.”

      Chu Quốc Dân chen vào: “ Hai, khách sáo quá. Hai chúng ta là ai chứ, em ruột khách sáo làm gì. Hơn nữa, năm qua thịt thăn chân giò mang đến chúng em cũng ăn mà, đâu lời nào khách sáo với !”

      Chu Quốc Cường cười sang sảng: “Sau này mọi người đều ăn no!” Nhận được câu trả lời hài lòng, tảng đá lớn trong lòng Chu Quốc Cường cũng rơi xuống.

      Tống Minh Lệ : “ Hai, đừng chỉ cảm ơn tụi em, bữa trưa hằng ngày đều là bà nội Viễn Viễn làm. ra có mình mẹ bận rộn, phải hiếu kính mẹ mới đúng.”

      Bà nội cười xua xua tay: “Chỉ cần bọn ăn ngon, bà già như mẹ bận có sao đâu. Mau ăn , ngày nào bà cũng làm món ngon cho các cháu ăn.”

      Trong lòng Chu Quốc Cường vui mừng, làm vài chén rượu với Chu Quốc Dân.

      Chu Tiểu Vân ngồi nghe mọi người chuyện có cơ hội xen vào, nhưng cũng cần chen vào làm gì.

      Chuyện này trước đây cũng từng thầm nghĩ qua, ngờ ba luôn nhớ đến, hôm nay ra.

      Tình thương của cha ấm áp!

      Ăn cơm xong, Chu Quốc Cường ở nhà còn đống việc phải về trước. Đại Bảo chủ động xin giết giặc, ở lại chờ Chu Tiểu Vân cùng về.

      Chu Tiểu Vân đến trường, nhận sách ngữ văn, số học, tiếng , chính trị, lịch sử, địa lý, nhạc, mỹ thuật tạo hình, chồng cao ngất, chút nào, cầm bọc sách mà thấy nặng trịch.

      Ra cửa Đại Bảo đừng chờ, muốn xách hộ Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân : “Hay là để túi sách vào rọ xe !”

      Đại Bảo cười : “Em quan sát kém chút nào, mấu chốt là để vào rọ xe quá nặng, đầu xe chuyển động linh hoạt, đường rất nguy hiểm. Để đeo cho! Bắt đầu từ mai để em tự đeo.” xong nhanh nhẹn đeo cặp sách lưng, đạp xe đạp.

      Chu Tiểu Vân nhìn Đại Bảo đeo cặp sách màu hồng của mình mà cảm thấy buồn cười, trong lòng lại có cảm giác ấm áp.

      trai là tốt!

      Hai em dọc đường về cười cười , cảm giác rất tốt. Nhất là Đại Bảo, sáng sớm mình đến trường buổi chiều lại mình về nhà, về về chỉ có mình. Giờ có thêm Chu Tiểu Vân làm bạn, so với trước đây vui hơn nhiều.

      Nghĩ đến sau này mỗi ngày đều như thế, tâm tình Đại Bảo bắt đầu trở nên vui vẻ.

      Lại tiếp, trường trung học Minh xa hơn trường Sao Mai tí, vì thế khi về nhà nhất định phải qua trường Sao Mai.

      Cổng trường cấp hai Sao Mai cũng rất náo nhiệt, có ít học sinh từ trong trường ra.

      Chu Tiểu Vân chăm chú nhìn trong đám học sinh, chưa biết chừng lại thấy Vương Tinh Tinh!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :