1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      CHuyen nay lam minh nho toi ngay con nho ti, vao nha sach khoai nhat la nhung tam to mau hinh cong chua voi may cai cot toc va cai` toc mau me` :034: thanks nang :th_57::th_57:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 19 : Chợ náo nhiệt (2)
      Edit: Mộc Lan

      Đây là tuần lễ Giáng Sinh nên ta post CSMHPCCTV mỗi ngày 2 chương coi như làm quà ha. Mọi người chơi Giáng sinh vui vẻ, nhớ đừng quên comt cho vui cửa vui nhà nha. (╥ ﹏ ╥) ta chưa thi xong nên vẫn ở nhà ôm sách thôi.

      Có lẽ do Chu Tiểu Vân đứng quá lâu trước sạp của người ta ảnh hưởng đến việc buôn bán của họ nên người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi kia hoà nhã : “Bé thích mua gì dẫn người lớn nhà cháu đến nhé.”

      Chu Tiểu Vân biết đây là rất uyển chuyển mời mình nên cười rồi lại tiếp tục về phía trước.

      Chà, người dân lúc này thuần phác quá, nếu đổi là ở tương lai, thể nào ông chủ cũng dùng lời khó nghe đuổi người.

      Chu Tiểu Vân bỗng nhiên nhớ lại việc xảy ra năm 25 tuổi. Khi đó nàng dẫn Nữu Nữu xem quần áo, nhìn trúng cái áo khoác nữ, vừa thấy giá hơn ba trăm, đắt lè lưỡi, lập tức ngay cả thử cũng cần mà treo luôn lên mắc. Lúc ấy, người bán hàng nhìn bằng ánh mắt xem thường như muốn : “Quần áo như thế nhìn là biết mua nổi đâu”, khiến xấu hổ vô cùng. ý thức sâu sắc rằng: nghèo phải là cái sai nhưng lại khiến con người ta nhục nhã ngóc đầu lên được.

      Chu Tiểu Vân muốn lại nhớ lại những chuyện thoải mái trong quá khứ. thề kiếp này để cho người khác coi thường mình nữa.

      mải suy nghĩ nên bị ông lão đụng phải, té ngã, mông đập mạnh xuống nền đất. Đợi đến lúc Chu Tiểu Vân kịp phản ứng lại, cảm giác đau ở mông khiến kêu lên tiếng.

      Ngẩng đầu nhìn lên, ông lão hơn sáu mươi kia là ông Vương ở cùng thôn.

      “Đại Nha, có đau ? Tại ông, từ trước đến nay đường chú ý, để ông nhìn xem nào. “

      Ông Vương nâng Chu Tiểu Vân dậy, tự trách mình sơ ý.

      Chu Tiểu Vân vội vàng : “ phải lỗi của ông, là do cháu, để ý đường mới bị té. Cháu đau, sao đâu ạ.”

      Ông Vương thấy quả sao mới yên lòng, dặn phải đứng cẩn thận rồi mới .

      ai quan tâm đến việc như vậy. Mọi người dạo xung quanh mua bán đồ cần thiết, hề bị ảnh hưởng.

      Tiểu nhạc đệm đó ảnh hưởng đến tâm trạng dạo quanh chợ của Chu Tiểu Vân. rất thích con người bây giờ. Ai nấy đều giản dị, bon chen, giẫ đạp lên nhau vì đồng tiền, vì ích lợi, lòng người ấm áp.

      Ở giữa chợ, có sạp được rất đông các bạn vây quanh. Chu Tiểu Vân hiếu kỳ tới xem. Hoá ra là sạp bán sách, truyện tranh. Thảo nào thu hút trẻ con đứng mãi chịu như vậy.

      Người đàn ông bán hàng hơn ba mươi tuổi, rất tốt tính, liên tục xếp những quyển sách bị trẻ con nhặt xem lộn xộn lại cho chỉnh tề.

      Chu Tiểu Vân cúi đầu bước vào, ngồi xổm trước sạp nhìn tên sách.

      Sách chia làm mấy loại. Hàng đầu tiên dành cho người lớn : Dịch Kinh, sách giải mộng, sách viết các loại câu đối. Hàng thứ hai là số quyển tiểu thuyết võ hiệp. Hàng thứ ba mới là sách dành cho trẻ con.

      Sách khi đó chỉ nhỉnh hơn bàn tay chút, bìa vẽ minh hoạ nội dung bên trong. Chuyện thần thoại được trẻ con thích nhất, mấy quyển bị lật qua lật lại. Phần lớn sách còn khá mới, giá đắt, quyển giá hai Giác.

      có bạn được người lớn mua cho quyển.

      Mặc dù có đông người xem nhưng người mua rất ít. phải nhà nào cũng khá giả có tiền mua sách cho bọn trẻ ! ít đứa bị người lớn kéo , lúc phải còn lưu luyến nhìn mãi.

      Chu Tiểu Vân cầm lấy quyển Tây Du ký mà thích mê. Truyện được nghe nhiều nên cũng thuộc. Tranh minh hoạ vẽ quái rất sinh động, đáng đọc. Như , đứng đọc trộm sách phải ít. Nhưng mà xem hiểu sách đa số là mấy đứa tám, chín tuổi trở lên. Bé tí như ngồi xổm đọc sách như thế kia, tìm ra đứa thứ hai.

      Chú bán sách nhìn thấy Chu Tiểu Vân chững chạc, dáng vẻ đàng hoàng, cảm thấy bé này rất thú vị: “Này, bé đọc hiểu ? Nếu biết đọc, chú đưa cho cháu quyển.”

      Tính nghịch ngợm của Chu Tiểu Vân nổi lên, cố ý làm ra vẻ mặt chột dạ, cam lòng tỏ ra yếu thế to mồm : “Đương nhiên, đương nhiên cháu biết đọc.”

      Xung quanh có người chú ý tới, ồn ào bắt đọc hai câu.

      Mắt Chu Tiểu Vân bắt đầu ngân ngấn nước, chịu đọc.

      Chú bán sách càng nhận định biết, nên thẳng : Chỉ cần có thể đọc trang cho quyển Tây Du ký này.

      Chu Tiểu Vân hỏi chú: “Chú chuyện phải giữ lời nhé, cháu đọc được được nuốt lời, đưa sách cho cháu.”

      Chú kia nhịn cười: “Chú hứa giữ lời, cháu tin bảo mọi người xung quanh làm chứng cho.”

      ít người lớn bị màn thú vị này hấp dẫn vây lại xem.

      Sắc mặt Chu Tiểu Vân nghiêm túc, dùng tiếng phổ thông đọc trôi chảy trang đầu tiên.

      Đợi đến lúc đọc xong, xung quanh mảnh trầm trồ khen, chú bán sách ngạc nhiên, đồng như tử muốn rơi ra ngoài.

      “Hi, chú rồi nhé, sách này giờ là của cháu.”

      Chu Tiểu Vân đắc ý cầm quyển sách , nhớ lại màn lúc nãy vẫn nhịn được cười khanh khách.

      dạo gần hết chợ, Chu Tiểu Vân quay về tìm cha mẹ. Rổ trứng gà của Triệu Ngọc Trân bán hết rồi nhưng trứng vịt còn bốn quả. Triệu Ngọc Trân thấy con đầu đầy mồ hôi liền lấy khăn mặt ra lau mồ hôi cho , còn hỏi quyển sách trong tay từ đâu mà có. Chu Tiểu Vân dám lời , chỉ nhặt được mặt đất, Triệu Ngọc Trân hề nghi ngờ.

      Chu ba ba ôm Nhị Nha nửa ngày sớm nóng lại mệt mỏi: “Mẹ nó à, còn mấy quả trứng vịt bán, mình về nhà . Buổi trưa rán cho mấy đứa đỡ thèm.”

      Thế là, bữa trưa hôm ấy, mâm cơm nhà họ Chu xuất đĩa trứng vịt rán. Trứng vịt có mùi đất, ngon bằng trứng gà, nhưng trong mắt bốn đứa là mỹ vị hiếm có, đều ăn lấy ăn để.




      Chương 20 : Con muốn gọi là Chu Tiểu Vân

      Edit: Mộc Lan


      Chớp mắt đến khai giảng, Chu Quốc Cường đóng học phí thay Đại Bảo và Đại Nha, thuận tiện nhận sách giáo khoa mới mang về.

      Đại Bảo dùng bút máy xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống tên của mình: Chu ― Chí ― Lương.

      Nét bút tương đối nhiều, chữ Đại Bảo rất xấu, nên chữ “Lương” cuối cùng còn viết sai hai nét. Nhìn thấy Đại Bảo viết tên, Chu ba ba nhớ ra Đại Nha chưa có tên nên muốn đặt cho Đại Nha cái tên vừa dễ nghe vừa dễ viết.

      “Ừm… Tên gọi là gì mới tốt đây? Tốt nhất giống như Tiểu Hà, gọi là Tiểu Vân . Chu Tiểu Vân. Vừa dễ nghe lại dễ viết, quyết định là Chu Tiểu Vân.”

      Cuối cùng, sau nửa ngày Chu ba ba cũng nghĩ ra.

      thể nào, đáy lòng Chu Tiểu Vân kêu thảm. Vì sao từ kiếp trước đến kiếp này, cha đều đặt tên đó cho mình vậy ? muốn lấy tên Chu – Tiểu – Vân đâu ――

      Hỏi lý do ư? Câu hỏi này rất đúng. Chu Tiểu Vân có bụng nước đắng muốn phun ra ngoài. Con nhà ai cũng có cái tên vừa có khí chất lại nội hàm, như “Thi Kỳ”, hay “Vũ Vi”, vừa nghe biết ngay là tên của mỹ nữ.

      Còn cái tên Chu Tiểu Vân của mình, nghe được thấy ngay có nội hàm càng có khí chất, tục khí rối tinh rối mù. Khi lớn lên, bị nhiều người gọi tới gọi lui là Tiểu Vân ơi, Tiểu Vân à, mất hết tự nhiên. Khó trách mình có tiền đồ. Tên gọi của người đôi khi ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của người đó. (=.= chị nghĩ nhiều quá, đâu đến mức đó)

      Chu Tiểu Vân vẫn tiếc nuối tên của mình bị cha mẹ đặt quá tuỳ tiện, bây giờ, nhất định phải tranh thủ vì hạnh phúc của bản thân.

      “Cha ơi, con thích tên đó, cha đặt lại cho con .”

      Chu Tiểu Vân cầu khẩn, Chu ba ba có chút vui:

      “Tên Chu Tiểu Vân có chỗ nào tốt, cha thấy rất được. Viết ít nét, lại đơn giản. Con xem của con kìa, ba từ Chu Chí Lương đến bây giờ còn viết sai, phải bởi vì chữ Lương quá khó viết sao? Hai từ Tiểu và Vân dễ viết, con còn gì hài lòng nữa?”

      “Dễ viết dễ viết, nhưng quá bình thường . thể gọi là Chu Hàm sao, ý là có hàm dưỡng. Người ta nghe thấy biết ngay là có hàm dưỡng..”

      Chu Tiểu Vân đề nghị, sớm nghĩ kĩ tên mới của mình. Chu Hàm, vừa nghe thấy khí chất .

      Sắc mặt Chu ba ba tốt, làm gì có người cha nào đặt tên mà bị con ghét bỏ:

      “Chu Hàm? được đặt tên hai từ. Con nhà chúng ta đều có tên ba từ. của con, em của con là con trai, tên đệm là Chí, vì vậy gọi là Chu Chí Lương Chu Chí Kiệt, họ con bác cả của con gọi là Chu Chí Hải. Chị họ tên là Chu Tiểu Hà, đương nhiên con phải đặt tên như thế. Cha nghĩ kỹ rồi, em con lấy tên Chu Tiểu Nguyệt.”

      Vì cái gì, tên của phải đặt theo tên Chu Tiểu Hà, Chu Tiểu Vân tức giận bất bình. Quả nhiên em vẫn là gọi Chu Tiểu Nguyệt, cách nào thay đổi được sao? được, muốn cố gắng thêm.

      “Ba từ à, Chu Đình Đình thế nào? Hoặc là Chu Viện Viện?”

      Chu Tiểu Vân lui bước, ngẫm lại nữ con có hai từ lặp lại rất êm tai, rất thục nữ.

      Chu ba ba lắc đầu đồng ý: “ xuôi tai, vẫn gọi là Chu Tiểu Vân . Ở giữa có chữ Tiểu nghe thân thiết, vừa giống tên chính vừa giống nhũ danh rất dễ gọi.”

      Chu ba ba tính tình cố chấp, bạn Chu Tiểu Vân có lực lượng đối kháng bèn đem ánh mắt cầu cứu về phía mẹ. ngờ Triệu Ngọc Trân cũng : “Tên ba nó đặt sai.”

      Chu Tiểu Vân đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận cái tên bị gọi hai mươi mấy năm qua. Xem ra phải mọi chuyện đều như ý muốn!

      Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Ngọc Trân dưới ánh đèn dầu vội vàng may túi sách cho Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân dùng túi sách này đến tận năm lớp bốn mới đổi thành túi vải dù. là túi đúng lắm, ra là mấy mảnh vải cũ ghép thành, bên trong đựng được vài quyển sách vở mà thôi.

      Triệu Ngọc Trân tìm quần áo cũ thể mặc được nữa lấy ra, tìm cái dày hơn, dùng kéo cắt thành mấy mảnh , rồi dùng kim khâu mép ngoài tạo thành túi. Cuối cùng may thêm cái quai dài để đeo.

      Khi hoàn thành, Triệu Ngọc Trân tự đánh giá chút, cảm thấy tệ lắm, liền đưa cho Chu Tiểu Vân đứng ở bên cạnh chờ đợi: “Đại Nha, túi sách của con này.”

      Chu Tiểu Vân đáp tiếng rồi nhận lấy. Nhìn cái túi màu sắc rực rỡ, trong lòng cảm thấy rất thân thiết. Là đứa có quyền xin mua túi vải dù, Đại Bảo cũng dùng túi giống thôi! Thực ra, tay nghề may vá của Triệu Ngọc Trân rất được, mũi kim đều tăm tắp xinh, từ xa nhìn lại nhận ra là ghép vải lại với nhau đâu.

      Chu ba ba với Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, con mang sách vở ra đây, cha viết tên cho con.”

      Chu Tiểu Vân muốn, chữ của cha dễ nhìn. Tự viết còn đẹp hơn nhiều, nhưng mà thể ra biết viết tên.

      “Cha ơi, con muốn học viết tên của con. Ngày mai học rồi, tên con còn chưa biết viết làm sao bây giờ ? Cha dạy con viết !”

      Chu ba ba vui vẻ đồng ý, cầm lấy bút máy xiêu vẹo viết xuống giấy ba từ “Chu ―― Tiểu ―― Vân”. Chữ này sao quen mắt vậy ta? À, khác chữ của Đại Bảo lắm? Trách được, Đại Bảo viết chữ xấu như vậy, ra học theo di truyền của gia đình mà!

      Chu Tiểu Vân dám cười, cố gắng nín nhịn, mặt tỏ vẻ nghiêm túc, đối chiếu nét lại nét viết tên của lên bìa sách ngữ văn, toán học. Cố gắng biểu ra chữ mới tập viết, cố sức viết xấu hơn.

      Ngay cả như vậy, cũng đủ khiến Chu ba ba kinh ngạc: “Mẹ nó mau đến xem này, Đại Nha nhà chúng ta lần biết viết tên, viết chữ đúng hình dạng, khá dễ nhìn. Mau ra đây xem. “

      Triệu Ngọc Trân quay đầu sang cũng giật mình. Bà học cao, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, chỉ nhận biết được mấy chữ đơn giản, nếu phải viết hơi khó. Thấy Chu Tiểu Vân viết đúng tên của mình vừa kinh ngạc vừa cao hứng:

      “Đại Nha thông minh, lần là biết viết tên rồi. Đến bây giờ Đại Bảo có lúc còn viết sai tên kìa!”
      Phong Vũ Yên, thuytNhiên Nhiên thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078

      Chương 21 : học (1)
      Edit: Mộc Lan

      Đại Bảo thấy cha mẹ khen em hết lời, cũng ngó đầu qua xem. Nhìn chữ viết của em ngay ngắn, so với chữ của cậu y như giun bò, lên cao xuống thấp chả có hàng lối, trong lòng rất phục nhưng vẫn cứng miệng:

      “Cha à, tên em dễ viết, ít nét như vậy, tên của con nhiều nét lại khó viết. Thảo nào Đại Nha học viết tên còn nhanh hơn con. Con muốn đổi tên đơn giản hơn, chắc chắn con cũng viết nhanh như em.”

      Chu ba ba bị con trai chọc cười: “Được được được, đổi tên cho con. Tên Tiểu Nhị thế nào, cực kì dễ viết.”

      Đại Bảo nghe ra Chu ba ba đùa, tin là : “ vậy sao? Hoan hô, sau này con viết tên đỡ tốn công rồi.”

      Triệu Ngọc Trân vừa bực mình vừa buồn cười, nửa nửa giả véo tai Đại Bảo : “Ngốc quá , biết lúc nào mới lớn nổi. Làm gì có ai lấy tên như vậy, cha con đùa con đấy, thế mà cứ tưởng .”

      Đại Bảo bất mãn hò hét: “Con muốn đổi tên khác, tên của con khó viết lắm, nét rất nhiều.”

      Đáng tiếc ai để ý đến cậu.

      Sáng thứ Hai, Chu Tiểu Vân rời giường từ sớm.

      mặc bộ vừa người nhất, là cái váy chấm bi, dài tới đầu gối. Vén tóc sau tai cho gọn, khuôn mặt nhắn được rửa sạch , đeo túi sách lên vai. ngắm mình trong gương. Quả là bạn đáng iu đó !

      Triệu Ngọc Trân đem cơm sáng bưng lên bàn, đợi bọn trẻ ăn xong mới giục Chu ba ba đưa hai con đến trường.

      Chu ba ba dắt xe đạp, bảo Đại Bảo và Chu Tiểu Vân ngồi lên xe, rồi đạp xe về phía trường tiểu học.

      Khi đó chưa có nhiều trường. Mấy làng mới có trường tiểu học. Có trường ít học sinh quá nên chia ra : có ba khối từ lớp đến lớp ba gọi là trường “Tiểu học sơ cấp”. Có đủ từ lớp đến lớp năm là trường “Tiểu học toàn cấp” . Chu Tiểu Vân đến học ở trường Hưng Vượng quy mô khá lớn . Có đủ năm khối lớp, khối lớp năm có đến hai, ba lớp. Trừ số giáo viên hợp đồng, còn có mấy thầy tốt nghiệp chính quy ở đại học sư phạm. Đội ngũ giáo viên coi như rất tốt.

      Xa xa thấy được màu ngói đỏ tươi, đến trường tiểu học Hưng Vượng rồi . Chu Tiểu Vân phát mình bắt đầu hưng phấn và kích động. Xem ra, thân thể thu lại, tuổi tác thu lại, cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống của trẻ con. Chu ba ba bảo Đại Bảo tự đến lớp học của cậu, sau đó dẫn Chu Tiểu Vân tới khối lớp .

      Khối lớp có hai lớp, ở cạnh nhau. Đứng trước cửa Lớp 1-1 là giáo hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua rất nghiêm khắc cổ hủ.

      Trong lòng Chu Tiểu Vân hoảng hốt: thể nào! Kiếp trước học giáo dạy lớp chính là Hoàng này, phải chịu ít vị đắng từ giáo đó.

      Chu ba ba đĩnh đạc bước lên phía trước hỏi: “ giáo ơi, tôi dẫn con đến báo danh lớp .”

      giáo Hoàng cau màu, nhìn người đàn ông có tố chất giáo dưỡng trước mặt, dùng giọng điệu hơi bất mãn và ngang ngạnh đáp lại : “Con của bác tên là gì, học ở lớp nào có biết ? Trường chúng tôi có hai lớp khối lớp , lớp của tôi là lớp 1-1, lớp 1-2 ở bên cạnh.”

      Chu ba ba sao biết được lớp nào với lớp nào, đầu tiên là lắc đầu với Hoàng, lại tiếp: “Con tôi tên là Chu Tiểu Vân, biết phải học lớp nào, hay là…”

      Chu Tiểu Vân đứng cạnh sốt ruột, mắt thấy Chu ba ba muốn để cho vào lớp ngồi trước bèn cắt ngang lời Chu ba ba: “Cha, ” Đúng lúc liếc mắt thấy bác cả dắt Hải tới, “Cha ơi xem kìa, bác cả cũng đến.”

      Chu ba ba nhìn theo tay Chu Tiểu Vân thấy Chu Quốc Phú dắt theo con trai là Chu Chí Hải nên vội vàng dẫn Chu Tiểu Vân qua đó.

      , cũng đến báo danh cho Hải à .”

      Bác cả Chu Quốc Phú cười : “Đúng vậy, Đại Nha nhà em còn hơn Hải tuổi. Nếu Đại Nha học lớp , thể để cho Hải ở nhà chơi bời cả ngày được. Sao em đưa Đại Nha vào lớp ?”

      Chu ba ba có chút xấu hổ gãi đầu : “Em biết nên cho Đại Nha vào học lớp nào, có hai lớp mà.”

      “Tốt nhất cho Đại Nha và Hải học cùng lớp. Sau này chúng nó có thể quan tâm lẫn nhau. Hồ ở lớp 1-2,, em cũng cho Đại Nha vào lớp đó .” Chu Quốc Phú đề nghị.

      Chu ba ba cảm thấy chủ ý này tồi, dắt Chu Tiểu Vân và con trai Chu Quốc Phú vào trong phòng. Dặn dò xong bọn trẻ, hai người lớn ra ngoài. Đây chính là đãi ngộ của học sinh lớp , từ nay về sau phải tự mình đến trường, tự mình về nhà.

      Mới nhìn qua Chu Tiểu Vân thích giáo viên của mình. Đó là thầy giáo vừa mới tốt nghiệp, còn rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi. Thầy đeo kính trắng trông rất có học thức, làn da trắng trẻo, khuôn mặt dễ nhìn. Giọng ôn hòa, tiếng phổ thông đúng chuẩn.

      Giọng dễ nghe làm Chu Tiểu Vân có chút say sưa.

      Xem ra, về sau học đúng là chuyện vui. Ai mà thích soái ca chứ.

      Lục tục có thêm mấy đứa trẻ nữa vào lớp, phần lớn là bảy tám tuổi. Như Chu Tiểu Vân sáu tuổi có thể là tuyệt vô cận hữu, chỉ có người. Những đứa trẻ này hơi quen mặt là người cùng thôn, hoặc ở thôn gần đó. quen thân tụ tập cùng chỗ chơi tiếp, chưa quen hỏi tên nhau rồi chuyện vui vẻ. Đúng là thời ấu thơ hồn nhiên ! Làm trẻ con tốt !

      Chu Tiểu Vân kịp cảm khái bị Vương Tinh Tinh ở cùng thôn kéo .


      Chương 22 : học (2)
      Edit: Mộc Lan

      Thầy giáo đẹp trai đứng bục giảng sắp xếp chỗ ngồi cho các em học sinh. Tất nhiên Chu Tiểu Vân ngồi cạnh Vương Tinh Tinh. Đó là bàn đầu tiên, gần thầy đẹp trai nhất.

      Với chỗ ngồi này, Chu Tiểu Vân cũng có tư tâm nho . Nhân lúc thầy đẹp trai xếp chỗ, mấy đứa trẻ khác tranh giành ầm ĩ, nhanh chân giành trước chỗ ngồi ở bàn đầu. Vương Tinh Tinh theo nên ngồi xuống cạnh .

      vất vả chờ lớp yên tĩnh lại, thầy đẹp trai tươi cười với các em :

      “Chào các em, thầy là thầy dạy ngữ văn và cũng là thầy giáo chủ nhiệm của các em. Thầy họ Phương, tên đầy đủ là Phương Văn Siêu. Các em cứ gọi là thầy Phương.”

      “Thầy Phương…”

      “Chào Thầy Phương…”

      Chu Tiểu Vân cảm thấy may mắn, kiếp này gặp được giáo viên tốt. Nhìn , trẻ thế kia, so sánh tất nhiên trẻ hơn Hoàng ở bên cạnh là phụ nữ trung niên rồi, vừa hiền lại đẹp trai. Nghe giọng ôn nhuận của thầy ấy cũng là loại hưởng thụ đó!

      Vương Tinh Tinh lặng lẽ thầm: “Chu Đại Nha, thầy Phương của chúng ta dễ nhìn.”

      Chu Tiểu Vân len lén cúi đầu cười, soái ca ai mà thích!

      Buổi đầu tiên chưa học gì, hơn mười giờ liền tan lớp. Thầy hiệu trường đứng dưới mái hiên, nhanh chậm kéo dây thừng, đầu dây khác buộc vào chuông vào lên tiết tấu : Đing Đing Đing…

      Các bạn ùa ra khỏi lớp, ai xếp hàng cả.

      Đại Bảo chạy đến lớp 1-2, đón Chu Tiểu Vân cùng nhau về nhà. Chu ba ba dặn dò, bảo cậu hằng ngày phải dẫn em về. Trong lòng cậu tuy ngại vì dẫn theo Đại Nha vướng víu, chính cậu lúc tan học thể trực tiếp chơi, nhưng trước mặt Chu ba ba, dám ho he vì sợ bị đánh.

      Hôm nay là ngày đầu tiên học, Đại Bảo thành đến đón Chu Tiểu Vân.

      Thạch Đầu cùng lớp vẫy tay với cậu: “Đại Bảo, chúng tao bơi đây, mày có ?”

      Đại Bảo nghe xong trong lòng ngứa ngáy khó chịu, lại dám để em tự mình về nhà. Chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bọn cười đùa, khỏi có chút ủ rũ. Chu Tiểu Vân sau Đại Bảo, nhìn bộ dáng Đại Bảo buồn bã ỉu xìu lập tức đoán được nguyên nhân, nên bảo cậu cứ chơi.

      Đại Bảo uể oải : “Cha em còn chưa biết đường về nhà, bảo phải đưa em về.”

      sao đâu à. xem, có Hải và chị Tiểu Hà ở đây này. Em về cùng họ. Từ trường về nhà có mỗi con đường, sao mà em lạc được. yên tâm chơi !”

      Đại Bảo do dự lát, nhịn được đuổi theo đồng bọn.

      Chu Tiểu Vân, Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải ba người cùng nhau về nhà. Cùng đường về còn có Vương Tinh Tinh ngồi cùng bàn với . Nhà Vương Tinh Tinh cách nhà Chu Tiểu Vân khoảng bốn, năm nhà. Trước đây từng chơi với nhau nên quen thân. Giờ ngồi cùng bàn với Chu Tiểu Vân, càng thêm thân thiết, dọc đường líu ríu về thầy Phương.

      Hải là con trai, để ý thầy Phương có đẹp trai hay , chỉ thấy tính thầy rất tốt. Sáng nay, cậu bé và Phùng Thiết Trụ cùng lớp đánh nhau, thầy Phương trách phạt. Thầy chỉ hỏi nguyên nhân rồi dặn hai đứa sau này nên đánh nhau nữa. Việc này làm cho Hải có thiện cảm rất lớn với thầy.

      Vương Tinh Tinh với Chu Tiểu Vân về quần áo của thầy Phương: “Đại Nha cậu thấy ? Thầy mặc áo sơmi trắng nhé. Cái áo sơ mi kia là trắng là trắng, giống như, giống như…” Vương Tinh Tinh nghĩ nát óc mà tìm được từ thích hợp để miêu tả cái áo sơ mi trắng của thầy Phương.

      Chu Tiểu Vân nhịn được nhắc câu: “Trắng như tuyết.”

      “Đúng đúng đúng, trắng như tuyết mùa đông ấy, Thầy Phương mặc đặc biệt đặc biệt đẹp mắt.”

      Chu Tiểu Hà chen vào: ” Thầy Phương này vừa tốt nghiệp năm ngoái, nghe còn chưa kết hôn. Năm nay, thầy chỉ dạy ngữ văn lớp , nghe còn dạy nhạc lớp Bốn và lớp Năm. Chị cho các em biết, nghe Thầy Phương hát rất hay, biết viết bút lông, đàn ác-cooc-đê-ông kéo khá tốt.”

      “Oa!” Mấy đứa trẻ con phát ra thanh thán phục.

      Chu Tiểu Hà nhìn mỗi người đều vểnh tai tập trung tinh thần nghe, bắt đầu liên tục những gì biết:,

      “Thầy Phương tiếng phổ thông khá chuẩn. Ở trường chúng ta, thầy tiếng phổ thông chuẩn nhất. Còn nữa, thầy viết bút lông rất đẹp, nghe năm mới rất nhiều người mua giấy đỏ đến nhờ thầy viết câu đối đấy…”

      Chu Tiểu Vân nghe mà thích mê. Thầy chỉ dạy ở trường ba năm rồi chuyển nơi khác. Kiếp trước, lúc học lớp , đúng lúc thầy chuyển , ngờ lại được học thầy Phương trong truyền thuyết.

      Chu Tiểu Vân bắt đầu chờ mong cuộc sống học tập sau này. giáo viên tốt ảnh hưởng vô cùng lớn tới người học, nhất là thầy giáo “Tài mạo song toàn” bạch mã vương tử như thầy Phương vậy. Lặng lẽ nhủ thầm câu, giống như hình mẫu bạn trai lý tưởng của nữa.

      Kiếp này, tuổi tác của chênh lệch quá lớn, nhưng được tiếp xúc gần gũi đãan ủi cho tâm hồn bé của rồi.
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 23 : Sức hút của thầy đẹp trai
      Editor: Mộc Lan

      Từ đó, bạn Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống học sinh vui vẻ của mình.

      Hàng ngày, Vương Tinh Tinh đến sớm rủ Chu Tiểu Vân cùng học, lúc tan học lại cùng nhau về nhà, Đại Bảo vô cùng vui vẻ, tan học thấy bóng dáng.

      Khai giảng được hai ngày, Chu Tiểu Vân ngoài ý muốn gặp người : Ngô Mai.

      Ngô Mai học ở lớp 1-1, thấy Chu Tiểu Vân oán giận hại bé phải học lớp sớm: “Đại Nha, đều tại cậu đấy. Chúng mình đến đủ tuổi mới phải học. Lần trước, cậu đến nhà tớ chơi, mẹ tớ nghe cậu xin học sớm nên tớ cũng phải cùng. Tớ ở nhà mỗi ngày chơi vui vẻ biết bao, giờ phải dậy sớm học, đều tại cậu…” Đằng sau là mười nghìn từ oán giận tự động lược bớt.

      Nhưng mà, Ngô Mai trời sinh vừa xong liền ném ra sau đầu, tính tình thẳng thắn, oán trách xong lại vui vẻ, tan tiết chạy qua rủ Chu Tiểu Vân chơi cùng.

      Thường xuyên qua lại nên Ngô Mai ngây thơ khả ái và Vương Tinh Tinh hoạt bát lắm lúc hơi ngốc nghếch cũng kết thành bạn tốt. Đến lúc này, tam giác tình bạn giữa ba người hình thành.

      Trong ba người, Chu Tiểu Vân là hũ nút thích chuyện, bình thường bạn ba câu, mới đáp lại câu. Bù lại, Ngô Mai nhiều, Vương Tinh Tinh cũng hay , hai người thường xuyên tới lui rất náo nhiệt. Chu Tiểu Vân vừa vặn đảm nhiệm vai người lắng nghe tốt nhất, đồng thời là người giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.

      Chu Tiểu Vân cảm giác thể ngây thơ đơn thuần giống như những đứa trẻ bình thường khác. hạn chế chuyện, sợ rằng lúc nào đó buột miệng ra những lời thích hợp. Vì thế, hình thành thói quen ở nhà và ở trường học của , có thể giải quyết trong hai câu, tuyệt đối sang câu thứ ba, triệt để quán triệt nguyên tắc”Im lặng là vàng” .

      Cha mẹ để ý tới Chu Tiểu Vân sau khi khỏi bệnh càng ngày càng ít , trái lại cảm thấy đó là con lớn hiểu chuyện và nghe lời. Trong nhà có Đại Bảo và Nhị Nha đủ ầm ĩ. yên tĩnh của Chu Tiểu Vân quá gây chú ý.

      Thực ra, Ngô Mai cảm thấy Chu Tiểu Vân có chút biến hóa. Hai người bọn họ là chị em họ trước đây tiếp xúc tương đối nhiều, Chu Tiểu Vân vốn văn tĩnh, ít giờ càng ít lời hơn . Ngô Mai mơ hồ cảm thấy đột nhiên Chu Tiểu Vân thông minh hơn rất nhiều. Hỏi cái gì bạn ấy cũng trả lời được, còn các biến hoá khác, Ngô Mai được. bé đơn thuần thấy, Chu Tiểu Vân ít tuổi nhất nhưng trong ba người giống như chị cả vậy. Mỗi lần bé và Vương Tinh Tinh mâu thuẫn, tự nhiên kể hết với Chu Tiểu Vân, Chu Tiểu Vân mỉm cười, kiên trì nghe hết. Sau khi nghe xong, đúng lúc khuyên bảo mấy câu, hai người lại hoà hảo như cũ. chung, biết từ lúc nào, Chu Tiểu Vân trở thành nhân vật trung tâm trong tam giác.

      Còn ở trong lớp Chu Tiểu Vân dần dần bộc lộ tài năng, như ý muốn trở thành học trò cưng trong mắt thầy .

      lớp học tổng cộng có ba mươi học sinh. Đa số vẫn ngây ngây ngô ngô như tờ giấy trắng chưa dính mực. Đến giờ ngữ văn, thầy Phương bất đắc dĩ phát tốc độ dạy học vô cùng chậm. Dưới lớp là đàn chim non cứ líu ra líu ríu, làm sao nghe nổi thầy giáo gì nữa.

      Nhưng trong đó có học sinh nữ giống vậy, dần dần khiến thầy Phương có ấn tượng sâu sắc. bé kia, người gầy tong teo, vóc dáng quá cao (thầy Phương biết Chu Tiểu Vân mới sáu tuổi, ra nhìn khác đứa trẻ bảy tuổi lắm), nước da trắng, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn mình, cả tiết học cứ nhìn mãi dời mắt (kỳ thực là bạn Chu Tiểu Vân cả tiết mải mê ngắm soái ca luyến tiếc dời mắt). Viết chữ đẹp, ngay ngắn, làm bài đầy đủ, trái ngược hoàn toàn với ít học sinh trong lớp đến giờ còn biết bài tập về nhà là cái gì. học giơ tay trả lời đúng câu hỏi rất nhanh, tan học còn chủ động bê chồng bài tập giúp thầy, xoá sạch bảng đen trong lớp.

      Biểu cố gắng của Chu Tiểu Vân chiếm được cảm tình của thầy chủ nhiệm Phương, lập tức trở thành trò giỏi, trò trong mắt thầy. tháng sau, trong giờ học, thầy Phương tuyên bố chọn Chu Tiểu Vân làm lớp trưởng. Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống kinh thiên động địa ở tiểu học.

      ai biết mưu của Chu Tiểu Vân. cố gắng biểu tốt, phần vì muốn thoả mãn tâm lý ưa sĩ diện, làm trò giỏi của thầy . mặt khác, muốn tiếp cận thầy Phương đẹp trai tao nhã. Mị lực của soái ca là vô biên !

      Trong lớp nhiều nam ít nữ. Theo quan sát của , 100% học sinh nữ đều thích thầy Phương nên chăm chỉ học. còn phát ra, trong trường ít giáo thích đến nhờ thầy Phương giúp đỡ, bao gồm cả giáo viên già U40 như Hoàng. Soái ca như vậy, nhìn nhiều cũng tốt cho mắt mà!

      Giáo viên dạy toán học là giáo họ Đinh hơn 50 tuổi, sắp về hưu, chuyện chậm rì rì. Thường câu biết câu tiếp theo thất lạc ở chỗ nào. Vì tính cách đó, trong giờ toán, học sinh bên dưới nghịch ngợm, chỉ thiếu nước chưa ngỡ ngói nóc xuống. Đinh nhìn mà như thấy, vẫn như cũ vội gấp chậm rãi dạy hết giáo án của mình. biết có mấy người nghe lọt được.

      Nhưng mà, lúc đó, chưa có áp lực điểm số, trường học hoàn toàn “Thả trâu ăn cỏ”, rất ít giáo viên nghiêm túc dạy học.

      Thầy Phương vừa ra trường lâu, hùng tâm tráng chí đầy mình, muốn bồi dưỡng những mầm non tương lai của tổ quốc, cả ngày hoà mình với học sinh. Kiên trì cẩn thận, hai từ này đủ để hình dung lòng nhiệt tình của thầy với nghề giáo, nên rất được mọi người quý.

      Chu Tiểu Vân vinh hạnh được làm trò của thầy Phương, cả ngày theo soái ca, được ánh mắt mến của thầy nhìn chăm chú, cảm thấy hạnh phúc đến phân biệt nổi đông tây nam bắc.



      Chương 24 : Em muốn học nhạc cụ
      Editor: Mộc Lan

      Ở trường, Chu Tiểu Vân như cá gặp nước phong sinh thủy khởi, về nhà nhanh chóng trở thành trợ thủ bé toàn năng của mẹ. Hằng ngày, ăn cơm trưa xong, lùa vịt ra hồ nước, thả ở đó tiếng. Bây giờ, con vịt vừa nghe thấy giọng của Chu Tiểu Vân liền kích động kêu “Quạc quạc”. Sau khi tan học, làm xong bài tập về nhà, ngồi trông Tiểu Bảo và Nhị Nha.

      tại, dưới giáo dục của , Tiểu Bảo kén ăn như trước nữ, béo lên tí. Chu Tiểu Vân thường xuyên dẫn Tiểu Bảo chơi, vận động giúp cơ thể Tiểu Bảo cứng cáp hơn. ra, càng là đứa trẻ yếu ớt nên suốt ngày ru rú trong nhà, thường xuyên ra ngoài vận động mới tốt cho cơ thể. Giờ Nhị Nha vững, chuyện ràng hơn nhiều. Chu Tiểu Vân thích nhất là dạy Nhị Nha chuyện.

      lại, rất ít tâm với cha mẹ, với trai Đại Bảo chẳng có gì để . Làm lớp trưởng giao tiếp với các bạn chủ yếu là lời ít mà ý nhiều, cho dù với cả thầy Phương, cũng hay mở miệng. So với Ngô Mai cả ngày ngừng, Chu Tiểu Vân có thể gọi là câm. Thế nhưng trước mặt em trai em , Chu Tiểu Vân cảm thấy hai người còn quá , có ấn tượng sâu sắc với mình trước kia, thả lỏng hơn, cũng nhiều hơn.

      Có lúc nhìn Nhị Nha chân đất, Chu Tiểu Vân kìm lòng được coi Nhị Nha như con Nữu Nữu của để thương.

      Triệu Ngọc Trân rất hài lòng với biểu của Chu Tiểu Vân nên chú ý đến vẻ già dặn, trầm mặc hợp với tuổi của .

      ***

      Gần đây, Chu Tiểu Vân nghĩ đến việc.

      Thầy Phương trong tiết dạy nhạc thích kéo đàn ác-cooc-đê-ông dạy học sinh hát. Lúc đó điều kiện dạy học tương đối kém chưa có đàn dương cầm, đàn điện tử gì gì đó, tiếng đàn ác-cooc-đê-ông du dương của thầy Phương là thanh Chu Tiểu Vân thích nghe nhất.

      Kết quả là, Chu Tiểu Vân nảy sinh ý định tìm cách xin học kéo đàn ác-cooc-đê-ông.

      Bạn xem, nếu biết chơi loại nhạc cụ hãnh diện biết bao ! Chu Tiểu Vân nóng lòng muốn thử. Nhưng mà, có dịp nào để chuyện này với thầy đây ? Ừm, phải chọn thời cơ tốt.

      Nhà Thầy Phương ở thị trấn, bình thường sống trong căn phòng ở ký túc xá giáo viên do nhà trường cấp, đến cuối tuần mới về thị trấn. Phòng lớn, kê được cái giường, tủ sách và đồ dùng đơn giản hằng ngày. Có lần Chu Tiểu Vân đến nộp bài tập cho thầy nên may mắn được đến đó. ngạc nhiên khi phát thầy Phương là người sạch , vô cùng ngăn nắp. Phòng ở lớn được sắp xếp gọn gàng, hề có mùi tất thối như đa số đàn ông độc thân khác.

      Hôm nay sau khi tan học, Chu Tiểu Vân cắt đuôi keo dính số – Ngô Mai và keo dính số hai – Vương Tinh Tinh, lặng lẽ mình đến khu tập thể giáo viên đằng sau trường.

      Ký túc xá này là nơi ở của năm, sáu giáo viên. Những người khác đều ở phòng có hai buồng, thêm phòng bếp . Thầy Phương ở phòng nhất từ ngoài vào, bên cạnh có phòng bếp vẻn vẹn vài mét vuông.

      Phương Văn Siêu sửa bài tập ngữ văn cho học sinh, chăm chú nên phát ra Chu Tiểu Vân đứng ở cửa.

      Chu Tiểu Vân đứng hồi thấy thầy ngẩng đầu lên bèn ho tiếng.

      Phương Văn Siêu ngẩng đầu lên thấy là Chu Tiểu Vân, khỏi ngẩn người: “Chu Tiểu Vân là em à, sao tan học chưa về nhà. Tìm thầy có chuyện gì ?”

      Chu Tiểu Vân vào trong phòng, đứng cạnh thầy mà vẫn cứ do dự mãi, biết mở lời thế nào.

      Phương Văn Siêu nhìn học trò cưng của mình, thấy bé ấp a ấp úng có chút kỳ quái: “ sao, em có chuyện gì cứ , đừng sợ.”

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm nên khéo hay là thẳng vào vấn đề nhỉ ? Dứt khoát thăm dò tí: “Thầy Phương, em có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là muốn đến chuyện với thầy thôi. Thầy làm gì thế ? Có phải chữa bài tập ngữ văn hôm nay ?”

      “Đúng vậy, lớp chúng ta có rất nhiều bạn làm sai bài, chữa rất lâu.” Phương Văn Siêu nhắc tới học sinh của mình khỏi hơi đau đầu. Trong lớp rất học sinh nam nghịch ngợm như khỉ con, ngồi yên ghế được quá ba phút. Bài văn viết xiêu vẹo, lỗi kiểu gì cũng có. sửa nửa ngày mới được mấy bài.

      Lúc này quyển vở sạch chỉnh tề đập vào mi mắt, Phương Văn Siêu liếc nhìn trang bìa. Bên ghi ba từ Chu Tiểu Vân. Trong lòng thầm khen tiếng: học sinh nào cũng giống như Chu Tiểu Vân tốt!

      Chu Tiểu Vân chuyện phiếm mấy câu với Phương Văn Siêu, chậm rãi chuyển đề tài tới tiết học nhạc hôm nay: “Thầy Phương, tiết nhạc hôm nay thầy dạy chúng em bài hát đó rất hay, em thích lắm. Bây giờ em thuộc cả bài rồi, em hát cho thầy nghe nhé?”

      Chu Tiểu Vân tự tin khiến Phương Văn Siêu thưởng thức. vui vẻ đồng ý, còn đề nghị đệm nhạc cho .

      Chu Tiểu Vân cầu còn được, liên tục tốt.

      Phương Văn Siêu lấy đàn của mình ta, ngón tay trắng trẻo thon dài linh hoạt lướt phím đàn, tiếng đàn du dương trầm bổng vang lên.

      Chu Tiểu Vân cất giọng hát còn non nớt hát bài hát hôm nay mới được học: trong vườn hoa, dưới hàng rào tre, em trồng thêm khóm hoa hồng…

      Hết bài, Phương Văn Siêu vui vẻ kéo thêm bản nhạc dài khác.

      Chu Tiểu Vân nghe mê mẩn, biết là vì tiếng đàn hay thích vui vẻ thoải mái của thầy.

      “Ba ba ba, ” Chu Tiểu Vân kích động vỗ tay: “Thầy Phương, thầy kéo đàn ác-cooc-đê-ông dễ nghe. Hôm nay, trong tiết nhạc, em bị tiếng đàn của thầy mê hoặc. Sau khi tan học, em lo lắng mãi, vẫn quyết định đánh bạo đến tìm thầy. Em rất thích đàn ác-cooc-đê-ông, thầy xem có lúc nào rảnh rỗi dạy em kéo đàn ác-cooc-đê-ông được ạ? Em xin hứa học nghiêm túc.”

      Chu Tiểu Vân rốt cuộc nên lời, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Phương Văn Siêu.

      Phương Văn Siêu ngẩn người, hơi bất ngờ, nghĩ tới mục đích Chu Tiểu Vân đến đây vì cái này. Suy nghĩ lúc, chỉ có mình, thời gian rảnh cũng có, nhưng mà…

      “Thầy ơi, em xin thầy, thầy đồng ý mà. Em làm mất nhiều thời gian của thầy đâu. Mỗi ngày, sau khi tan học, thầy dạy em nửa tiếng là được. Em thực quá thích đàn ác-cooc-đê-ông rồi. Nếu thầy bận sửa bài hay là em sửa giúp thầy, hoặc em giúp thầy làm mấy việc lặt vặt, sau này việc quét nhà, đổ rác thầy để em làm cho. Thầy thấy được ạ?”

      Đôi mắt to tròn của Chu Tiểu Vân sáng ngời. Phương Văn Siêu trong nháy mắt bị bé này hấp dẫn, nhất thời được gì. Trong lòng cảm khái bé này lớn lên chắc chắn rất xinh đẹp, biết hấp dẫn bao nhiêu chàng trai đây.

      Thấy Phương Văn Siêu ngơ ngác nhìn mình tiếng nào, Chu Tiểu Vân cho là thầy đồng ý, ủ rũ đứng lên: “Quên , em biết cầu khiến thầy khó xử. Em phải về rồi.” xong chậm rãi xoay người bước về phía cửa.

      “Chờ chút, Chu Tiểu Vân, thầy chưa đồng ý mà.”
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078

      Chương 25 : Phấn đấu trở thành đa tài
      Edit: Mộc Lan

      Chu Tiểu Vân vui mừng quay đầu lại: “Thầy Phương, thầy đồng ý sao. tốt quá!”

      Phương Văn Siêu cười : “Tuổi của em còn quá . Học đàn ác-cooc-đê-ông rất tốn sức, cánh tay đủ dài thể tới tất cả phím đàn. Đàn ác-cooc-đê-ông nặng như thế em cầm nổi đâu. Thế này , đầu tiên thầy dạy em thổi kèn ác-mô-ni-ca, đợi em thổi quen rồi học tiếp đàn ác-cooc-đê-ông. Lúc thầy mới bắt đầu cũng học kèn ác-mô-ni-ca trước.”

      Phương Văn Siêu đến đây, lấy từ ngăn kéo bàn ra cây kèn ác-mô-ni-ca. Cây kèn này màu hồng, dài hơn 20 cm, cầm trong tay rất : “Đây là kèn ác-mô-ni-ca trước đây thầy dùng, qua nhiều năm cũ rồi. Thầy đưa nó cho em, hằng ngày nhớ thường xuyên luyện tập.”

      Tuy là thế, nhưng ánh mắt Phương Văn Siêu dừng cây kèn ác-mô-ni-ca lộ vẻ lưu luyến và mến, có thể thấy đây là vật thầy rất quý trọng. Chu Tiểu Vân thấy Phương Văn Siêu như vậy, rất vui vẻ, quyết tâm luyện tập tốt, phụ tâm ý của thầy.

      Từ đó về sau, hằng ngày sau khi tan học Chu Tiểu Vân đến phòng của Phương Văn Siêu trong túc xá, học kèn nửa tiếng đồng hồ. lại phát thêm ưu điểm của thầy : vô cùng kiên nhẫn. Dù thổi khó nghe cỡ nào, thầy đều cổ vũ, khích lệ hai câu. Có lúc, chính cũng thấy mình thổi lọt tai nổi, nhưng thầy vẫn lấy làm phiền, kiên trì dạy lại lần. dụng tâm, nghiêm túc học, rất nhanh Chu Tiểu Vân có thể thổi những bài đơn giản.

      Chu Tiểu Vân rất chăm chỉ, dám chiếm dụng quá nhiều thời gian của Phương Văn Siêu, hết nửa tiếng liền tự động , còn thường xuyên quét dọn ký túc xá giúp thầy. Đối với bé chăm chỉ này, Phương Văn Siêu khỏi nảy sinh vài phần kính trọng, hơn nữa Chu Tiểu Vân học nghiêm túc, tranh thủ lúc chăn vịt tập luyện nên tiến bộ thần tốc. Phương Văn Siêu vốn đành lòng cự tuyệt cầu của bạn nên bắt đầu nghiêm túc hơn trong việc dạy thổi kèn ác-mô-ni-ca, nghĩ thầm chừng có thể đào tạo được hảo mầm.

      Ngô Mai truy vấn Chu Tiểu Vân mỗi ngày sau khi tan học tìm Thầy Phương làm gì, Chu Tiểu Vân tùy tiện lấy cớ mình giúp thầy sửa bài. Ngô Mai nghĩ Chu Tiểu Vân là người học giỏi nhất lớp rất có thể có việc đó nên hỏi thêm, tan học tự cùng Vương Tinh Tinh về trước.

      Với cha mẹ, Chu Tiểu Vân cũng lấy lý do tương tự. Chu phụ Chu mẫu thấy Chu Tiểu Vân tự sắp xếp cuộc sống của mình chu đáo, nên càng ngày càng ít hỏi đến . Về sau, cho dù trời tối muộn mới về nhà cũng tra hỏi đâu, việc này giảm cho ít lời dối.

      Chu Tiểu Vân vừa chăm chỉ học kèn ác-mô-ni-ca đồng thời quên dùng bút máy luyện chữ. Giờ tuổi còn , học chưa cần dùng bút máy, nhưng muốn luyện chữ làm nền tảng cho tốt, lớn lên ít luyện bằng bút máy hơn, dành thời gian học viết bút lông.

      Kiếp trước, Chu Tiểu Vân vẫn vì mình có vẻ ngoài thanh tú nhưng khí chất chưa đủ mà cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, kiếp này đương nhiên muốn tranh thủ lúc tuổi còn luyện chữ đẹp.

      Về phần người dạy, hắc hắc, trước mắt phải có sẵn thầy Phương sao?

      Phương Văn Siêu viết chữ Khải rất đẹp, đầu bút lông mạnh mẽ hữu lực. Chu Tiểu Vân am hiểu lắm cũng nhìn ra được trong việc viết chữ, thầy khổ công tập luyện ít.

      Năm ấy, giáo viên tốt nghiệp sư phạm có tố chất rất tốt, hiểu cầm kỳ thư hoạ, hát hay đàn giỏi. Ở trường sư phạm, Phương Văn Siêu là tài tử nổi danh, có thể kéo đàn ác-cooc-đê-ông, viết thư pháp rất đẹp, tiếng phổ thông lại tiêu chuẩn có thể làm MC. Nếu phải trường tiểu học Hưng Vượng quá thiếu giáo viên tốt nghiệp chính thức từ trường sư phạm, thầy hiệu trưởng nộp đơn lên huyện cầu từ lâu, cũng đến dạy ở trường tiểu học ở nông thôn này Chu Tiểu Vân sai sót ngẫu nhiên gặp được Phương Văn Siêu thể rất may mắn.

      Chu Tiểu Vân dám thẳng muốn thầy dạy luyện chữ nên thường xuyên cầm tờ giấy mình viết đưa cho thầy nhờ xem hộ. Thích dạy trò ngoan, chút tâm cơ Phương Văn Siêu nhiệt tình chỉ điểm mấy lần mới đoán ra được, mệt cho nhóc kia lại đánh chủ ý lên đầu mình đây.

      Phương Văn Siêu nhìn bé trước mắt, chững chạc, tỏ vẻ khiêm tốn đến hỏi thầy có chút dở khóc dở cười. nhóc này vòng vo thế làm gì, muốn học cứ thẳng ra là được mà.

      “Thầy Phương, thầy xem, đây là tranh thủ giờ ra chơi em tập viết, thầy xem hộ em xem em viết có đúng chính tả ?” Chu Tiểu Vân làm ra vẻ học trò ngoan cần học hỏi nhiều hơn, đưa chữ cho Phương Văn Siêu nhìn.

      Phương Văn Siêu liếc mắt, phát ra so với mấy lần trước được mình vô ý hướng dẫn, chữ của Chu Tiểu Vân có tiến bộ rất lớn, tinh tế hơn nhiều, nhìn qua ai có thể biết đây là chữ của mới học lớp .

      “So với mấy lần trước, chữ của em viết khá hơn, nhưng vẫn còn mấy chỗ chưa đúng …”

      Phương Văn Siêu chỉ ra mấy chỗ thích hợp, Chu Tiểu Vân nghe kĩ, thầm ghi nhớ lời của thầy ở trong lòng. Đợi thầy xong cũng rất tự giác về bàn viết lại.

      Phương Văn Siêu nhìn Chu Tiểu Vân cúi đầu nghiêm túc luyện chữ, cảm thấy trong lòng mềm . Có học trò như thế, giáo viên nào thích ? Sau này, dạy bé luyện bút lông !

      Vương Tinh Tinh vừa tan tiết liền lao ra sân chơi, đến lúc đầu đầy mồ hôi mới trở lại phòng học thấy Chu Tiểu Vân vẫn ngồi ở bàn luyện chữ, cảm thấy hiểu: “Chu Tiểu Vân, tan tiết cậu ra ngoài chơi à? Ở đây tập viết làm gì?”

      Chu Tiểu Vân cười cười dừng bút: “Tớ luyện chữ.”

      “Cái gì? Cậu còn luyện chữ nữa? Cậu viết chữ còn đẹp hơn bọn tớ nhiều, giờ còn phải luyện thêm á ? Đừng viết nữa, mỗi ngày đều viết chán à, ra ngoài chơi . Chúng ta nhảy cước nhé ?” Vương Tinh Tinh đề nghị, sắp đến mùa đông, nhảy cước là trò các bé thích nhất.

      Chu Tiểu Vân chịu : “Cậu , tớ viết thêm tí.”

      Vương Tinh Tinh hơi tức giận : “ đúng là, hảo tâm rủ cậu chơi, cậu lại để ý đến. Muốn học cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ, ra chơi rồi vào viết tiếp được sao?”

      Nhìn Vương Tinh Tinh đáng , phùng má trợn mắt, Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ để bút xuống, biết lại từ chối khiến bạn tức giận : “Được rồi, thôi thôi, cậu đừng giận, giờ tớ rồi mà.”

      Vương Tinh Tinh đổi giận thành cười, biểu cảm chuyển biến cực nhanh làm cho Chu Tiểu Vân kinh ngạc, kéo ra ngoài nhảy dây .

      Chương 26 : Nhảy cước
      Edit: Mộc Lan

      mảnh đất trống trước phòng học, các bạn chơi đùa. Bé trai quỳ sát mặt đất chơi bắn bi, bên cạnh luôn có đống đứa ngồi xổm xem.

      Có nhóm khác chơi bài. Bài có hai mặt, mặt có hình vẽ là mặt phải, mặt có là mặt trái. Quy tắc là mỗi người đưa ra lá bài, sau đó oẳn tù tì quyết định thứ tự bốc bài. Ai có thể lật nhiều lá bài thành mặt trái nhất là người thắng, được thưởng lá. Trò này được hội con trai thích thua trò bắn bi. Trong túi bọn con trai thường là nửa đựng bi, nửa đựng lá bài. Hai trò này đều phải ngồi xổm để chơi. Khi đó chưa có sân xi măng, mỗi lần chơi bụi bay mù mịt. Mấy ai có thể sạch , nhìn qua ai cũng lấm lem đất cát.

      Trò được thích tiếp theo là xoay cù. Các con quay được bán đầy ở các cửa hàng có nhiều màu sắc rất đẹp, ai có tiền mua tự tay gọt con. khó lắm, chỉ cần mài tròn đầu phía tí, dùng sợi dây thừng chắc, quấn quanh con quay, sau đó giật mạnh, dùng sợi dậy điều chỉnh hướng xoay để nó xoay đều và nhanh. Ai chơi giỏi có thể khiến con quay xoay cả buổi ngừng. Đại Bảo là cao thủ chơi trò này. Con quay tự làm tuy đẹp bằng bên ngoài bán nhưng quay tít, chẳng thua kém.

      Con tất nhiên là thích nhất trò nhảy cước rồi. Lúc đó, dây chun cao su co giãn rất tốt, thường được may ở cạp quần trẻ con, Giác mua được vài mét, nhà ai cũng mua đoạn cất trong góc nhà. Rất nhiều đứa về nhà cắt trộm đoạn, tết lại với nhau là thành dây cước để chơi rồi.

      Ưu điểm của trò này là bao nhiêu người chơi cũng được. Ít người phân công hai người đứng dùng chân giữ dây để những người khác nhảy. Đông người để bốn người giữ dây, tạo thành hình tức giác, bốn người có thể nhày cùng lúc. Chơi xong cũng tiện, cuộn lại rất nhanh, bằng nắm tay thôi.

      bé nào là thích nhảy dây.

      Chu Tiểu Vân khá cao, chân dài vì thế chơi trò này rất giỏi. Lúc này, thấy ngoài sân có nhóm chơi vui vẻ cũng hào hứng. Vương Tinh Tinh tìm hai bạn khác trong lớp đến chơi cùng. bé hơi béo, nhũ danh Bé Mập, tên đầy đủ là Chu Thiến Thiến, tính ra là chị họ rất xa của Chu Tiểu Vân. bé còn lại hơi đen, nhũ danh Tiểu Bất Điểm, tên là Tôn Mẫn.

      Chu Tiểu Vân học giỏi, là lớp trưởng, học sinh cưng của thầy , tính tình cũng tốt, hay dạy bạn làm bài tập nên ở lớp khá được mến. Các bé cũng thích chơi với .

      Bé Mập và Tiểu Bất Điểm vừa nghe Chu Tiểu Vân muốn chơi nhảy dây đều vui vẻ chạy tới, tranh nhau muốn cùng phe với . Cuối cùng, Chu Tiểu Vân phải giải vây, đề nghị dùng trò lật tay để quyết định.

      Lại dùng oẳn tù tì quyết định bên nào được nhảy trước. Mỗi bên cử ra người đại diện. Bé Mập và Vương Tinh Tinh xoè tay, Bé Mập ra kéo, Vương Tinh Tinh ra giấy. Thấy mình thắng, Bé Mập cao hứng nhảy cẫng lên.

      Vương Tinh Tinh và Tiểu Bất Điểm, mỗi người đứng bên, cột dây cước vào bắp chân. Bé Mập và Chu Tiểu Vân nhảy cùng nhau, vừa nhảy vừa đọc những bài đồng dao biết do ai nghĩ ra. Bình thường, đến mấy câu văn ngắn ngủi Bé Mập cũng thuộc nổi, giờ có thể đọc cả đoạn dài, từ đầu đến cuối sai chữ, khiến người khác bội phục. Vừa đọc vừa nhảy, nếu nhảy sai có thể nâng dây lên, ngược lại đổi bên nhảy dây. Bên nào nhảy đến lúc dây ở thắt lưng trước là thắng.

      Chỉ lát sau, Bé Mập nhảy sai rồi. bé hơi ngượng, sợ Chu Tiểu Vân trách mình. Tất nhiên, Chu Tiểu Vân làm thế, an ủi câu rồi quay sang giữ dây để bên Vương Tinh Tinh nhảy.

      Chơi hơn nửa ngày, tiếng chuông “Đing đinh đing” báo hiệu đến giờ vào lớp vang lên. chơi vui, bọn trẻ lưu luyến mãi mới giải tán nhóm, dọn dẹp đồ của mình rồi chạy vào lớp.

      Vương Tinh Tinh nhanh chóng thu dây cước của mình, động tác nhanh khiến người khác líu lưỡi, chỉ trong mấy giây, dây cước dài ơi là dài thu gọn thành nắm . giọng với Chu Tiểu Vân: “Lát nữa có chơi, cậu nhất định phải cùng phe với mình đấy nhé”.

      Chu Tiểu Vân cười đồng ý, tay nắm tay Vương Tinh Tinh cùng vào lớp.
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :