1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 152: Thư báo trúng tuyển (1)

      Sáng hôm sau, Ngô Mai đạp xe tới, đắc ý khoe với Chu Tiểu Vân số tiền tiêu vặt mang theo: “Đại Nha, mẹ mình cho mình tiền mua sách nè. Hai mươi nguyên đấy!”

      Chu Tiểu Vân hé miệng cười. Hôm qua vừa xin bố mẹ cho hiệu sách, mắt Chu Quốc Cường chớp cái nào, móc ngay ra ba mươi nguyên cho , nằm yên vị trong túi quần!

      Chốc lát sau Vương Tinh Tinh tới, cao hứng : “Mẹ tớ cho hơn mười nguyên, hôm nay có thể mua hai quyển sách hay hay về đọc, tớ rất thích “nghìn lẻ đêm”, chúng ta lên đường !”

      Lần này Tiểu Bảo muốn cùng nhưng chẳng ai để ý đến cậu. Các tụ tập, con trai vẫn nên tránh xa hơn.

      Ba mỗi người đạp chiếc xe đạp, vừa vừa chuyện phiếm, lắc lư nhanh chậm về phía hiệu sách Tân Hoa. ngờ đường lại gặp Hứa Mỹ Lệ.

      Hứa Mỹ Lệ ngồi sau xe máy của bố là Hứa Đại Sơn, từ xa nhận ra ba người phía trước, vội vàng giục bố nhanh đuổi theo ba người.

      Tiếng còi xe máy chói tai khiến ba hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn: A, đúng là oan gia ngõ hẹp!

      Tình cờ gặp ai lại gặp phải này chứ!

      Ba người đồng loạt thở dài.

      Chu Tiểu Vân trước tiên kịp phản ứng lại, chào hỏi Hứa Đại Sơn trước: “Cháu chào chú! Chú và bạn đâu vậy ạ?”

      Căn bản hề trông đợi câu trả lời, thói quen chào hỏi của người Trung Quốc xưa nay như vậy rồi. “Ăn chưa?”, “ đâu thế?”, “Làm gì đó?”, người hỏi cố nhiên tuỳ tiện, người đáp cũng cần ràng. Chỉ là lễ phép xã giao tối thiểu thôi.

      Chu Tiểu Vân hỏi xong, ngờ Hứa Mỹ Lệ nhanh nhẩu trả lời: “Tớ vừa thi xong, bố muốn dẫn tớ lên thị trấn chơi, mua cho tớ quần áo mới.”

      Ngôn từ trong đó vô cùng khoe khoang, điển hình kiểu ngôn ngữ “của Hứa Mỹ Lệ”.

      Nếu như bình thường Vương Tinh Tinh sớm châm chọc lại hai câu, hôm nay thấy Hứa Đại Sơn ở đây nên cố nhịn.

      Hứa Đại Sơn hỏi: “Ba cháu đâu thế?”

      Chu Tiểu Vân cười đúng mực: “Bọn cháu chuẩn bị đến hiệu sách Tân Hoa, mua ít sách về đọc.”

      Hứa Đại tán thưởng : “Ừ, mua sách đọc rất tốt.” rồi quay đầu hỏi Hứa Mỹ Lệ: “Hay là ba cũng dẫn con mua sách nhé!”

      Ba người Chu Tiểu Vân thầm cầu khẩn trong lòng: đừng cùng với chúng tôi! Ngàn vạn lần đừng đồng ý.

      Cuối cùng Hứa Mỹ Lệ cũng phụ kỳ vọng của mọi người, lắc đầu từ chối: “, ba ba, con muốn mua quần áo mới. Chờ ít ngày nữa thành tích được công bố, con có thể đỗ vào trường trung học Minh, ba hứa mua váy mới cho con rồi mà.”

      Xôn xao, tự tin quá nhỉ!

      Vương Tinh Tinh chịu nổi nữa, cố ý ngó qua chỗ khác chuyện với Ngô Mai.

      Lưu lại Chu Tiểu Vân vui vẻ trò chuyện với Hứa Đại Sơn mấy câu, cuối cùng Hứa Mỹ Lệ lại phát tác, bắt đầu thúc giục bố lái xe nhanh lên chút.

      Nhìn theo chiếc xe máy xa, cuối cùng ba người cũng thở phào nhõm.

      Vương Tinh Tinh sớm nhịn được, phải ra hết những điều giấu trong lòng: “Tớ thấy Hứa Mỹ Lệ này quá buồn cười, vừa mới thi xong, thành tích còn chưa công bố, đó cứ rêu rao khắp nơi, chẳng thấy xấu hổ tẹo nào. Ông trời phù hộ cho đỗ vào trường Minh, để con được ác độc châm chọc hồi.”

      Ngô Mai và Chu Tiểu Vân vô cùng đồng cảm.

      Trong lòng Chu Tiểu Vân thầm nghĩ, vẫn là điệu thấp lúc đỗ mới tốt hơn, nếu thi đỗ nguy rồi. nên như người kia.

      Tới hiệu sách Tân Hoa dạo nửa ngày, mỗi người đều chọn được cuốn sách mình thích, sau khi thanh toán xong là buổi trưa, giờ đạp xe về nhà sợ rằng cả nhà ăn cơm xong rồi.

      Ngô Mai đề nghị dứt khoát ở gần đó tìm quán cơm ăn bữa, Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh đều tán thành.

      Hiệu sách Tân Hoa nằm giữa hai trường Minh và Sao Mai. mấy bước về phía bên trái có rất nhiều quán cơm , chuyên phục vụ học sinh, giá rẻ hương vị khá ngon, vì thế, ba người tìm hàng nhìn có vẻ tương đối sạch rồi ngồi xuống.

      Ăn cái gì đây? Gọi món ăn hơi đắt, mỗi người gọi bát mì !

      Ba mỗi người ăn bát mỳ thịt băm, no bụng rồi đạp xe đạp về nhà.

      Lúc ngang qua cổng trường trung học Sao Mai, Vương Tinh Tinh mộng mơ : “Nếu như học kỳ sau ba người chúng ta có thể cùng đến đây học, vào cùng lớp tốt quá!”

      Ngô Mai uể oải : “Aizz, sợ là tớ chẳng còn hy vọng.”

      Chu Tiểu Vân an ủi Ngô Mai mấy lời, ám chỉ Vương Tinh Tinh đừng nhắc tới đề tài này nữa. Vương Tinh Tinh nhanh trí lập tức đổi chủ đề, bắt đầu bàn luận về kế hoạch chơi hè.

      Lúc này Ngô Mai mới vui vẻ trở lại, cứ như vậy chút chút chậm rì rì hơn ba tiếng đồng hồ mới về đến nhà.

      Những ngày tiếp theo chính là những ngày khổ sở chờ đợi thư thông báo trúng tuyển chuyển về. Đối với những người như Chu Tiểu Vân mà , mấy ngày này trôi qua dài dằng dặc, ràng chỉ có khoảng mười ngày, hết ngày trừ ngày mà lâu vô cùng. Có lẽ vì có thêm chờ mong, lo lắng và bất an nữa, chung, rất giày vò người ta!

      Chờ thành tích chính thức được gửi về các trường, các lớp trong khối lớp năm như ong vỡ tổ ngồi chờ trong lớp. Phương Văn Siêu ở phòng hiệu trưởng vội vàng nhận phiếu điểm và thư thông báo trúng tuyển, nhất thời phải đợi lúc mới về lớp.

      Mọi người túm tụm thảo luận, đề tài vẫn xoay quanh chuyện có đỗ vào trường cấp hai . Bầu khí chưa bao giờ náo nhiệt như thế.

      Trịnh Băng sớm lợi dụng đặc quyền dẫn Trịnh Hạo Nhiên chạy đến phòng hiệu trưởng trước. Cảnh này khiến mọi người trong lớp càng thêm khẩn trương. Nếu câu đúng là còn ầm ĩ hơn cả chợ bán thức ăn.

      Mặc dù Lý Thiên Vũ tỏ vẻ chẳng sao cả, nhưng quen với từng động tác của cậu, Chu Tiểu Vân vừa thấy tay cậu gõ xuống bàn biết ngay trong lòng cậu nhất định rất lo lắng, bất an.

      Mỗi khi bực bội, bất an, lấy tay gõ xuống bàn, sau khi sống cùng mấy năm Chu Tiểu Vân mới ngẫu nhiên phát ra thói quen đó.

      Cố Xuân Lai than thở: “Người em, mắt thấy cậu sắp được vào thị trấn đọc sách, hai em chúng ta sắp xa nhau rồi.”

      Lý Thiên Vũ còn an ủi Cố Xuân Lai: “Đừng như vậy, chưa biết chừng hai ta lại thi đỗ cũng nên!” Mặc dù khả năng này lớn, nhưng có thể xảy ra chứ!

      Cố Xuân Lai được cổ vũ thoáng tỉnh lại: “Ông đúng, kết quả còn chưa công bố, tôi nên sớm nhụt chí.”

      Tim Vương Tinh Tinh đập nhanh hơn, đứng ngồi yên, thấy Chu Tiểu Vân vô cùng bình tĩnh rất hâm mộ: “Chu Tiểu Vân, thành tích của cậu tốt như vậy đỗ Sao Mai là chuyện chắc chắn, đâu giống tớ sợ hãi thế này, còn hơn cả thi toàn quốc nữa.”

      Chu Tiểu Vân cười, khuyên bảo Vương Tinh Tinh: “Đừng nghĩ nhiều, đợi lát nữa thầy Phương vào phải biết luôn sao? Giờ lo nhiều hơn cũng vô dụng.”

      Tuy vậy, thực ra trong lòng Chu Tiểu Vân cũng rất khẩn trương, bên ngoài vẫn bình tĩnh gợn sóng, nhưng trong tâm sóng trào mãnh liệt, chỉ là người khác nhìn ra mà thôi.

      Trịnh Hạo Nhiên nhàng khoan thai bước vào, vẻ hưng phấn kích động mặt che giấu được, khiến người ta vừa nhìn biết cậu thi rất tốt.

      Chu Tiểu Vân nhìn cậu, chỉ thấy Trịnh Hạo Nhiên cũng gật gật đầu, ám chỉ Chu Tiểu Vân cũng thi đỗ.

      Nhất thời mở cờ trong bụng mừng kể xiết, tim đập càng lúc càng nhanh.


    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 154: Tạm biệt

      Thời khắc mọi người lưu luyến mãi: phải rời khỏi trường học cuối cùng tới.

      Nhìn xung quanh ngôi trường gắn bó năm năm, cảm xúc quyến luyến trào dâng trong lòng Chu Tiểu Vân. Năm năm học tiểu học vui vẻ kết thúc. Nửa tháng sau, bước vào hành trình mới, bước vào ngôi trường mới, bắt đầu cuộc sống mới có giáo viên mới, bạn học mới.

      Chu Tiểu Vân cam lòng rời , đến tạm biệt riêng với Phương Văn Siêu.

      Căn phòng ký túc của Phương Văn Siêu vẫn quen thuộc thân thiết như vậy. Trong năm năm biết mình đến đây bao nhiêu lần. Chính ở đây, thầy tự tay dạy mình học cách thổi kèn harmonica, chơi đàn acordion. Chính ở chỗ này, vô số lần cầm chữ bút lông xin thầy chỉnh sửa. Ở đây, có biết bao hồi ức vui vẻ!

      Phương Văn Siêu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, thấy Chu Tiểu Vân đứng ở cửa, cười bảo vào.

      Chu Tiểu Vân bước vào trong, bỗng nhiên biết nên cái gì .

      “Thầy Phương…”

      Ở thời khắc chia tay này, làm sao em biểu đạt được hết cảm kích của em với thầy? Làm sao hết em kính trọng thầy đến mức nào? Làm sao hết em quý thầy ra sao? Làm sao với thầy rằng em nỡ phải rời xa thầy bao nhiêu?

      Nước mắt dần dần dâng lên, ngập tràn trong mắt, Chu Tiểu Vân nghẹn ngào nên lời.

      Lần thứ hai Phương Văn Siêu thấy Chu Tiểu Vân khóc, phản ứng y như lần đầu tiên chân tay luống cuống, lấy khăn tay người đưa cho : “Chu Tiểu Vân, đừng khóc, em lau nước mắt . Em thi đỗ trường trọng điểm, thầy vì em mà được kiêu ngạo, tự hào, sao em lại khóc chứ?”

      Ai ngờ vừa xong, Chu Tiểu Vân vốn chỉ ngân ngấn nước mắt, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống.

      Trong lòng Phương Văn Siêu cũng bắt đầu chua xót .

      Làm sao bỏ được học trò đáng như thế chứ. Nhất là Chu Tiểu Vân, dạy bé năm năm, tỉ mỉ dạy bé viết chữ đọc sách làm văn, từng chút từng chút nhìn bé lớn lên ngày càng ưu tú. bé hiểu chuyện, tài giỏi, ngoan ngoãn nghe lời, chăm sóc chu đáo đều nhìn trong mắt. Trong tim, trong mắt sớm khác biệt với học sinh bình thường.

      Có lẽ giống như tình cảm giữa cha và con vậy.

      Bây giờ, bé thanh tú đáng này sắp sửa giương cánh bay lượn, thiên nga sau giấc ngủ say cất cánh bay cao bầu trời. Sao trong lòng có rất nhiều luyến tiếc chứ?

      Giống như gốc đại thụ đứng im chỗ chỉ có thể lưu luyến rời nhìn bọn trẻ rời , còn mình chỉ đứng yên. Cảm xúc này, quá chua xót đau khổ.

      Vừa kiêu ngạo, đắc ý, vừa cảm khái, buồn bã, vừa nỡ! chung, tâm trạng phức tạp, tư vị gì cũng có!

      Phương Văn Siêu bị nước mắt của Chu Tiểu Vân dẫn dắt cảm xúc, cũng bắt đầu buồn bã.

      Chu Tiểu Vân thoải mái khóc trận, cuối cùng cố kìm nén, ngừng khóc.

      “Thầy Phương, em đến đây để cám ơn thầy. Bao năm qua, thầy luôn tốt với em, nếu có thầy tỉ mỉ dạy dỗ đâu có em của ngày hôm nay. Em có thể thi đậu vào Minh, có hơn nửa là do công lao của thầy! Thầy bảo em làm sao mới có thể biểu đạt hết lòng biết ơn của em đây? Em học thầy môn ngữ văn năm năm, nhưng em thực tìm ra từ nào thích hợp để cảm ơn thầy! Tóm lại, em muốn với thầy, kiếp này em mãi mãi bao giờ quên thầy!”

      Lời chân xuất phát từ nội tâm của Chu Tiểu Vân làm Phương Văn Siêu rung động, đột nhiên cảm thấy mình xúc động đến mức muốn khóc.

      giáo viên được người học trò biết ơn như vậy là chuyện may mắn nhường nào.

      Phương Văn Siêu nở nụ cười hòa nhã quen thuộc : “Chu Tiểu Vân, thầy cảm thấy kiêu ngạo, tự hào khi có học sinh như em. Hi vọng sau này em ở trường Minh học tập tiếp tục nâng lên tầng cao mới, để thầy tiếp tục cảm thấy tự hào vì em. đến đâu cũng có thể tự hào : nhìn , bé xuất sắc kia là học sinh cũ của tôi!”

      Chu Tiểu Vân dùng sức gật gật đầu. Rồi thời điểm lưu luyến rời chia tay đến, khi nhìn bóng dáng Phương Văn Siêu xe máy từ từ xa, trước mắt dần mơ hồ, nước mắt từ từ lướt qua hai gò má.

      Hẹn gặp lại, thầy Phương! Em mãi mãi nhớ thầy!

      Khi Chu Tiểu Vân hai mắt đỏ ửng đến cổng trường, bất ngờ khi nhìn thấy Ngô Mai và Vương Tinh Tinh đợi .

      Ngô Mai oán trách : “Đại Nha, tớ và Tinh Tinh chờ hơn nửa tiếng đồng hồ . Sao cậu lâu thế?”

      Chu Tiểu Vân hàm hồ giải thích mình đến chào thầy Phương tiếng.

      Ngô Mai lập tức im lặng. Có ai biết Chu Tiểu Vân là học trò cưng của Phương Văn Siêu chứ! Tình cảm sâu đậm hơn giáo viên bình thường, Chu Tiểu Vân thi đỗ trường trung học trọng điểm, cảm ơn thầy tiếng là đương nhiên.

      Vương Tinh Tinh thở dài: “Aizz, vốn dĩ tớ tưởng có thể tiếp tục học chung trường với Chu Tiểu Vân! Vì thế liều trận, cố gắng học tập, hy vọng có thể thi đậu Sao Mai. Sớm biết cậu thi vào trường trung học Minh, chẳng bằng tớ đến trường Hưng Vượng học, ít nhất có thể cùng cùng chỗ với Ngô Mai.”

      Ngô Mai tiếp lời: “Đúng vậy, tớ học ở Hưng Vượng, Vương Tinh Tinh đến Sao Mai, Đại Nha vào Minh. Ba chúng ta ba người bạn thân đều học ở các trường khác nhau, tớ nỡ rời khỏi các cậu.”

      lời này khiến đôi mắt Vương Tinh Tinh và Chu Tiểu Vân đều đỏ lên.

      Vương Tinh Tinh an ủi Ngô Mai : “ sao mà, cho dù học chung trường chúng ta vẫn như cũ là bạn tốt. Điều này vĩnh viễn thay đổi!”

      Vĩnh viễn là rất lâu? đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi dùng từ vĩnh viễn sợ rằng thể thuyết phục chính mình, chỉ để trong lòng dễ chịu hơn tí thôi.

      Ngô Mai tự trách mình: “Đều tại tớ tốt, trong ba người thành tích của tớ kém nhất. Đại Nha cần phải , vẫn ưu tú như vậy, tại thi đỗ trường trung học Minh. Vương Tinh Tinh cũng kém, thi đỗ Sao Mai. Duy chỉ có tớ là vô dụng nhất, kém mười điểm nữa mới vào được Sao Mai. Giá mà điểm của tớ cao thêm tốt, tối thiểu có thể vào Sao Mai học chung với Vương Tinh Tinh! Tớ vô dụng!”

      xong lời cuối cùng, rốt cuộc Ngô Mai kìm nén được bật khóc. Bạn thân luôn như hình với bóng học ở các trường khác nhau, sau này cơ hội chơi cùng chỗ giảm rất nhiều. Mọi người đều có bạn học mới, bạn thân mới, nghĩ đến đây, sao có thể thương cảm?

      Vương Tinh Tinh an ủi Ngô Mai mấy câu, lại bị nước mắt của bạn tác động, cũng khóc. Chu Tiểu Vân bị nước mắt hai bạn thân làm trong lòng chua xót, nghĩ tới Phương Văn Siêu, nhịn được cũng oà khóc.

      Ba người bạn thân ôm nhau, khóc mãi.

      Cảm giác chia tay thực là khó chịu.

      Xa xa Trịnh Hạo Nhiên bị màn này tác động. Cậu muốn đến với Chu Tiểu Vân mấy câu giờ thức thời quấy rầy nữa. Để mấy bạn ấy thoải mái khóc hồi ! Đây phải là minh chứng tốt nhất của tình bạn đẹp sao?

      Con người ai cũng phải trải qua quá trình như vậy. Trong cuộc đời thể thiếu phải đối mặt với chia lìa. Là bạn thân cũng thể cùng với bạn trải qua xuân hạ thu đông mãi.

      Bây giờ, cuối cùng tới lúc chia tay.

      Khóc , các ! Thoải mái rơi nước mắt của mình !

      Sau này lớn lên, mới biết nước mắt lúc ấy của các bạn quý giá cỡ nào. Các bạn biết tình bạn lúc ấy là vô giá!

      Tạm biệt, cấp tiểu học!

      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 155: Lý Thiên Vũ độc thoại:
      Bao giờ cậu mới chịu chuyện với tớ?

      Tôi tên là Lý Thiên Vũ.
      Nghe tên của tôi rất có lịch sử, bởi vì khi tôi sinh ra là con trưởng trong nhà, lại là cháu đích tôn của dòng học lớn. Ông nội tôi lật từ điển tuần, cuối cùng chọn cho tôi cái tên này.

      Từ , tôi biết mình là đứa bé được cả nhà cưng chiều nhất. Mặc dù, gia đình tôi giàu có, nhưng cha mẹ rất chiều tôi. Ông nội bà nội cũng rất thương tôi.

      Tôi muốn cái gì ba mẹ luôn luôn cố gắng hết sức mua cho tôi. Nếu bố muốn đánh tôi, tôi chỉ cần gào to tiếng, ông nội ngăn chặn hành vi bạo lực của bố. Tôi cảm thấy may mắn khi tìm ra cách tốt nhất để đối phó với bố. Mẹ tôi, càng đơn giản. Tôi gì bà đều gật đầu, ra tôi muốn làm gì làm cái đó bà quản được tôi.

      Nhưng, tôi luôn giả vờ ngoan ngoãn tí. Tôi sớm phát ra, người lớn đều thích diễn trò. Họ giơ cao tay đánh tôi nhưng luôn hạ xuống rất , đánh vào người căn bản đau!

      Về sau, tôi có thêm em trai. Nhưng, em trai sinh ra cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn đến tôi. Ở nhà địa vị được cưng chiều nhất của tôi hề bị dao động. Qua hai năm nữa, em của tôi ra đời. Tôi thích con bé động tí là khóc nhè kia, vì thế tôi bắt đầu thường xuyên chạy ra ngoài chơi.

      Cố Xuân Lai là bạn học cùng lớp với tôi từ lớp , ở cùng thôn, hai chúng tôi chẳng khác gì em ruột. Nhà cậu ấy khá giả hơn nhà tôi, vì thế cậu ấy thường mua đồ ăn ngon gì đó mời tôi ăn.

      lần, thằng bé còn cao hơn tôi ỷ vào to lớn bắt nạt tôi. Mấy thằng con trai khác dám lên tiếng, chỉ có Cố Xuân Lai xông lên giật tóc thằng bé kia, còn đánh nhau với nó trận.

      Kết quả đương nhiên là Cố Xuân Lai bị đánh thê thảm. Cũng từ lần đó, tình cảm của chúng tôi càng thân thiết hơn. Chủ nhật, tôi thường đến nhà Cố Xuân Lai, ngủ chung giường với cậu ấy, hai đứa nằm giường hết chuyện.

      Năm lớp bốn, hai chúng tôi đồng thời chuyển đến trường tiểu học Hưng Vượng. Biết được chúng tôi vẫn học cùng lớp, hai đứa hưng phấn nhảy dựng lên.

      Ngày khai giảng, tôi vô cùng vui vẻ, vừa chạy về phòng học vừa ngoái đầu trêu đùa Cố Xuân Lai.

      ngờ lại va phải bạn nữ. bé kia giận dữ lại câu. Tôi cũng thờ ơ nhìn xem người mình đụng là ai.

      Trong phút chốc, tôi bị đôi mắt trong veo ấy làm hoảng sợ.

      Tại sao, tôi có cảm giác quen thuộc đến vậy? Giống như, tôi biết bé này từ rất lâu rồi.

      Nhưng, ràng đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.

      Hình ảnh ngày hôm đó in sâu trong lòng tôi. Thậm chí tôi nhớ hôm đó bạn ấy mặc chiếc áo sơ mi bằng vải bông, tóc đuôi ngựa buộc vổng rất dài, rất xinh xắn, rất dễ nhìn.

      biết tại sao, tôi luôn muốn chuyện với bạn ấy.

      Tôi rất muốn hỏi bạn ấy: Nè, Chu Tiểu Vân, chúng ta trước đây từng gặp nhau chưa? Sao tớ cứ có cảm giác nhìn cậu rất quen nhỉ?

      Nhưng, tôi có cơ hội này. Bởi vì, dù bạn ấy ngồi đằng trước cũng bao giờ quay đầu lại nhìn tôi lần.

      Thế là tôi mặt dày bắt chuyện, bạn ấy cũng để ý tới tôi.

      Tôi nhìn bạn ấy chuyện với Chu Chí Hải, chuyện với Vương Tinh Tinh, chuyện với Ngô Mai, chuyện với Trịnh Hạo Nhiên, thậm chí thỉnh thoảng mấy câu với Cố Xuân Lai. Nhưng chưa bao giờ chuyện với tôi.

      Ánh mắt của bạn ấy chưa bao giờ nhìn thẳng tôi, tầm mắt vừa rơi xuống người tôi lập tức dời chỗ khác.

      Tôi biết cố chấp trong lòng mình từ đâu mà đến, tôi biết bạn ấy để ý đến mình, tôi vẫn có việc gì cứ thích mượn bạn ấy tẩy, bút máy, hỏi bài vân vân và vân vân, dù bạn ấy chẳng để ý đến! Về sau, khiến Cố Xuân Lai luôn trêu tôi, Vương Tinh Tinh cũng cho tôi sắc mặt dễ nhìn.

      Thẳng đến ngày, tâm trạng của bạn ấy có vẻ rất tốt, ngờ nhìn tôi mấy phút liền. Đến khi tôi với bạn ấy, bạn ấy lại quay đầu .

      Aizz, Chu Tiểu Vân, bao giờ cậu mới chịu với tôi tiếng?

      Nếu trong lớp, nam sinh tôi ghét nhất ngoài Trịnh Hạo Nhiên chẳng còn ai khác. Thành tích của cậu ta cao, dễ gần, là con giáo viên, lại là lớp phó. Mọi người mạnh hơn tôi thôi. Tại sao Chu Tiểu Vân cười với cậu ta mà với tôi hững hờ chứ? Vì thế, suốt ngày tôi đối nghịch với Trịnh Hạo Nhiên.

      Rốt cuộc có ngày, Chu Tiểu Vân bắt đầu chuyện với tôi. Mặc dù vì chuyện tôi và Trịnh Hạo Nhiên cãi nhau tôi cũng thấy đủ. Hoá ra cậu để ý đến tôi. Như vậy, tôi có thể nghịch hơn nữa. Cái đuôi tóc dài dài luôn lắc lư trước mặt tôi, tôi rất muốn kéo thử lần, đáng tiếc cho tới bây giờ cũng dám.

      Lúc bạn ấy chơi đàn accordion trong tiết nhạc, tôi quả thực muốn đứng lên vỗ tay. dễ nghe, khi say mê hoà với nhạc bạn ấy rất xinh đẹp, vì sao bạn ấy xuất sắc đến thế?

      Chữ viết bằng phấn đẹp đẽ bảng cũng là bạn ấy viết.

      Tôi biết có cái gì bạn ấy biết .

      Bạn ấy đọc bài rất êm tai, mỗi khi đến lượt bạn ấy đọc bài tôi đều nghiêm túc lắng nghe. Nếu bạn ấy viết chữ lên bảng cho cả lớp viết chính tả, tôi chưa bao giờ quấy rối, mở vở ngoan ngoãn viết.

      Tôi chỉ hi vọng bạn ấy có thể nhiều hơn với tôi mấy câu. Cho dù bạn ấy chỉ trừng mắt nhìn, rồi giáo huấn tôi.

      Sau lưng Cố Xuân Lai biết chê cười tôi bao nhiêu lần, nhưng tôi biết tại sao mình lại như vậy.

      Hôm ấy, tôi và Cố Xuân Lai định đến quán game. Gần đây, hai chúng tôi thường . Tôi rất thích chơi, tiếc là chỉ chủ nhật mới có thể đến đó.

      ngờ tôi lại gặp Chu Tiểu Vân. Tôi mặt dày kéo Cố Xuân Lai theo bạn ấy tới hiệu sách Tân Hoa, chơi game.

      Ngày đó, bạn ấy với tôi đoạn rất dài, còn nhiều hơn cả số câu từng với tôi cộng lại, từng từ từng chữ tôi đều ghi nhớ trong lòng.

      Trong ánh mắt của bạn ấy có quan tâm tôi chưa từng thấy, mặc dù bạn ấy muốn biểu ra ngoài, nhưng tôi biết bạn ấy muốn tốt cho tôi.

      Nhìn bóng lưng bạn ấy xa dần, tôi tự nhủ với mình: Lý Thiên Vũ, mày phải thay đổi bản thân thôi.

      ra, đây là chuyện cực kì khó khăn với tôi. Tôi lười biếng quen, rất ít nghiêm túc làm việc gì, đặt trái tim vào việc học thực rất khó, còn phải từ chối đề nghị mê người của Cố Xuân Lai đến quán game.

      Nhưng khi thi cuối kì điểm thi của tôi cao hơn, trong lòng tôi cảm thấy rất thỏa mãn. Hoá ra, cảm giác nghiêm túc cảm giác tiến bộ là thế này!

      Bạn ấy cổ vũ tôi mấy câu, tôi cực kỳ vui sướng.

      Xin lỗi, Cố Xuân Lai, tôi bao giờ vào quán game nữa.

      Tôi muốn nghiêm túc học tập, tôi muốn đuổi kịp bước chân người.

      Chẳng sợ vất vả, rất vất vả.

      Tôi ghi danh trường trung học Sao Mai, mong mỏi vào cấp hai có thể học chung lớp với bạn ấy. Trước khi thi tôi lo lắng ôn tập, tôi rất sợ tôi thi được. Tôi hi vọng mình thay đổi tốt chút, tôi hi vọng nhận được ánh mắt tán thưởng của bạn ấy.

      Vì thế, khi cầm thư thông báo tôi rất lo lắng, rất lo lắng. Biết mình thi đỗ tôi rất kích động và cao hứng, chỉ tiếc là phải tách khỏi Cố Xuân Lai. sao cả, tôi và cậu ấy vĩnh viễn là bạn tốt.

      Nhưng tại sao Chu Tiểu Vân lại thi đậu trường trung học Minh?

      vui sướng của bạn ấy, khuôn mặt tươi cười của bạn ấy lay động trong mắt tôi, tôi chán nản ra lời.

      Hoá ra, tớ vẫn chẳng thể đuổi kịp bước chân của cậu. Khi tớ cho là mình chạy rất nhanh, cậu chạy cách tớ rất xa rất xa.
      Tôi nhìn bạn ấy mừng rỡ, nhìn bạn ấy nỡ tạm biệt bạn bè, tôi cũng muốn lời tạm biệt với bạn ấy.

      Nhưng mà từ đầu tới cuối bạn ấy hề quay đầu lại nhìn tôi lần.

      Tôi buồn bã cùng Cố Xuân Lai ra khỏi trường.

      Hẹn gặp lại, trường tiểu học Hưng Vượng!

      Hẹn gặp lại, Chu Tiểu Vân!
      Phong Vũ YênNhiên Nhiên thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 156 : Con nguyện trở thành niềm tự hào của ba mẹ

      Chu Quốc Cường vừa chạy xe ba bánh đến mua lợn ở nhà Tiền Tam ở đầu đông của thôn. Trả tiền xong, định tiếp, Tiền Tam gọi ông lại, đến tin tức lớn trong thôn gần đây: “Người em Chu Nhị, tôi nghe Đại Nha nhà chú thi đỗ trường trung học Minh. Có ?”

      Tiền Tam thích nhất đông câu tây câu, mặc dù là đàn ông nhưng độ nhiều chuyện còn hơn cả phụ nữ.

      Chu Quốc Cường thích nhất người khác nhắc tới đề tài này, nghe thế khuôn mặt nở nụ cười, có cả kiêu ngạo và tự hào: “Đương nhiên là , thư thông báo của Đại Nha lấy được, qua tháng nữa nhập học.”

      Vẻ mặt Tiền Tam hâm mộ: “Chu Nhị, việc buôn bán kiếm tiền của chú tôi ghen tị, nhưng ghen với chú có con giỏi như thế. Năm ngoái, Đại Bảo nhà chú thi đỗ trường trung học Sao Mai đủ khiến người ta kinh ngạc. ngờ sang năm nay Đại Nha còn giỏi hơn, vào được trường trung học trọng điểm. Chú quá tốt số mà, mấy đứa nhà tôi được bằng nửa con chú là tôi thoả mãn rồi.”

      Chu Quốc Cường vội vàng khiêm tốn mấy câu, trong lòng khỏi phải đắc ý cỡ nào.

      Trong thôn có ai biết Đại Nha nhà mình thi đỗ Trường trung học Minh chứ.

      Con Hứa Đại Sơn đội trưởng đội sản xuất nghe thiếu mấy điểm, thi đỗ, giờ cả ngày ở nhà làm ầm ĩ.

      Hắc hắc, vẫn là Đại Nha nhà mình tốt, người lớn cả ngày bận rộn hỏi đến việc học, dễ dàng đỗ vào trường trung học trọng điểm, lập tức mạnh mẽ hạ thấp con Hứa Đại Sơn xuống.

      Trong lòng Chu Quốc Cường thống khoái.

      Trong thôn nếu ai có tiền cũng bằng được Phùng Gia Lĩnh, phòng khám bệnh tuy lớn nhưng kiếm được ít.

      Nếu bàn về ai có thế cũng kém Hứa Đại Sơn, nghe em đồng hao của Hứa Đại Sơn làm cán bộ thị trấn!

      Phùng Gia Lĩnh làm người tương đối điệu thấp, tới bây giờ nhà lầu cũng xây ở nhà mái bằng. Còn Hứa Đại xây nhà lầu, mua xe máy , ở trong thôn oai phong ngời ngời.

      Nhưng bây giờ ở trong thôn oai phong khiến người khác chú ý nhất là mình.

      Năm ngoái Đại Bảo vào trường trung học Sao Mai, Đại Nha năm nay càng chịu thua kém, thi đỗ vào trường trung học tốt nhất trong thị trấn. Điều này sao có thể khiến người cha như ông chẳng nhận biết mấy chữ cảm thấy kiêu ngạo và tự hào chứ?

      Trong thôn có con cái nhà nào có thể so sánh được với con nhà mình có tiền đồ?

      Người này đừng tưởng trước mặt tỏ vẻ hâm mộ và than thở sau lưng cũng ghen tị chết được, đừng tưởng ông biết, nhưng ông vẫn đắc ý.

      Triệu Ngọc Trân khác Chu Quốc Cường lắm, gần đây bán thịt lợn ở chợ chính quả thực là xuân phong đắc ý, ai sánh bằng. Có ai gặp mà khen con bà mấy câu đâu.

      Lúc này chẳng còn lo lắng suy nghĩ của người khác là lòng hay giả ý, mực nhận lấy lời tâng bốc rồi sau.

      Tin tức này tất nhiên phải thông báo cho thân thích, nhà ngoại em trai Triệu Cương ầm ĩ đòi tặng quà cho Đại Nha, Triệu Ngọc Trân cười cần. Thực ra trong lòng vô cùng nguyện ý.

      Ngô Mai nhà Chu Phương cùng lớp với Chu Tiểu Vân, đến trường Sao Mai cũng thi đỗ, tất nhiên có tâm trạng đến chúc mừng bà.

      Từ năm ngoái Đại Bảo thi đỗ trường trung học Sao Mai về sau, trẻ con trong thôn đến lớp năm bắt đầu nóng lòng muốn thử thi vào trường trong thị trấn. cần biết việc thế nào, có người mở đầu có vô số người theo.

      Thẩm Hoa Phượng thấy hai con mình đều tốt mà nhà chú Hai đứa so với đứa mạnh hơn, trong lòng nổi lửa. Gần đây nhìn thấy Triệu Ngọc Trân cũng mất khuôn mặt tươi cười,

      Thẩm Hoa Phượng ở nhà mắng con trai Chu Chí Hải: “Hải, con lại đây. Con nhìn lại mình , cả ngày chỉ biết chơi, cố gắng học gì cả? Đại Nha nhà người ta học cùng con từ lớp , cùng thầy dạy dỗ. Nhưng thành tích của con lại kém xa vạn dặm thế hả? Ngay cả trường Sao Mai cũng đỗ, Đại Nha nhà người ta đỗ vào Minh đấy. Nhìn chú hai thím hai của con đắc ý mà xem. Bao giờ con mới có tiền đồ như thế hả!”

      Chu Chí Hải chẳng hề để ý : “Thành tích của em ấy luôn tốt, chẳng phải mẹ biết. Con kém xa em ấy tất nhiên thi nổi. Sau này con có tiền đồ hay đâu chỉ thể ở thành tích!” Thế là bị Thẩm Hoa Phượng tát cái.

      Chu Chí Hải vừa thấy mẹ phát hoả sớm trốn mất dạng. Hay là tìm Phùng Thiết Trụ giao lưu chút nhỉ. Hắc hắc, nghe cậu ta cũng vào trường trung học Hưng Vượng, chưa biết chừng hai người có thể học chung lớp!

      Thẩm Hoa Phượng mắng con quá to, loáng thoáng truyền đến nhà Chu Quốc Cường.

      Triệu Ngọc Trân thèm so đo với Thẩm Hoa Phượng, lúc này cũng sợ người khác đỏ mắt đố kị. Việc này thể so sánh với xây nhà, phải điệu thấp giả nghèo giả khổ, chuyện con cái ai cũng tình nguyện khoe ra.

      Con nhà ai nghe lời, con nhà ai nghịch ngợm, con nhà ai xinh, con nhà ai xấu, con nhà ai học giỏi, con nhà ai học dốt, trong lòng mỗi người đều có cái cân. Người lớn chuyện với nhau trừ việc nhà thể đến con cái.

      Chu Tiểu Vân khiến cha mẹ có thể diện rất lớn, gần đây đãi ngộ trong nhà tăng lên vùn vụt. Chu Quốc Cường đâu cũng muốn dắt theo, Triệu Ngọc Trân có việc gì lại đưa ít tiền tiêu vặt cho . Tất cả khiến Chu Tiểu Vân thụ sủng nhược kinh* và khiến cảm khái vạn phần.

      (thụ sủng nhược kinh : được sủng ái mà lo sợ)

      Hoá ra, con có thể khiến cha mẹ tự hào và vui vẻ như vậy.

      Lời khen của mọi người Chu Tiểu Vân nhất nhất nghe lọt tai, người ta khen mình mình còn muốn làm gì chứ?

      Cười lên! Lấy bất biến ứng vạn biến. Nhưng mọi người cần khoa trương đến thế chứ?

      Chu Tiểu Vân nghe được chuỗi lời khen dài lê thê sắp ói, chỉ có thể giả vờ cười, lên tiếng, thành thành đứng nghe. Nhưng khi phát cha mẹ rất hưởng thụ khoảnh khắc này, tâm trạng của liền thay đổi.

      Mặt ngoài bố tỏ vẻ khiêm tốn thực tế trong lòng ngập tràn tự hào. Nụ cười khuôn mặt mẹ cũng chưa bao giờ tắt. Ngay cả khi buôn bán lời nhiều tiền cũng thấy hai người biểu vui vẻ ràng ra bên ngoài đến thế.

      Chu Tiểu Vân ngờ cha mẹ vui vẻ vì mình như thế.

      Kiếp trước ở nhà mình là tồn tại có tiếng tăm. Đại Bảo nghịch ngợm gây khiến cha mẹ đau đầu, Tiểu Bảo thân thể yếu ớt luôn sinh bệnh khiến cha mẹ thương, Nhị Nha nhất ngọt biết làm nũng được cha mẹ chiều nhất.

      Còn mình sao, hướng nội văn tĩnh bình bình thường thường, có chỗ nào đáng khoe cũng có chỗ nào nổi bật, chỉ là bé nông thôn bình thường.

      Cha mẹ phải , nhưng thời gian quan tâm đến thực rất ít.

      luôn cho rằng cha mẹ mình, luôn cho rằng mình là có cũng được mà có cũng chẳng sao, luôn cho rằng mình là đứa con đáng có trong nhà. Vì thế thường buồn bã, dần dần lạnh nhạt với cha mẹ.

      Kiếp này biến thành người khác, là con giỏi giang hiểu chuyện, làm việc nhà, giúp trông em, cha mẹ càng ngày càng coi trọng mình.

      Chu Tiểu Vân luôn cho rằng nếu phải biểu lộ ra bên ngoài, cứ để trong lòng người khác sao biết được ?

      Mấy năm nay hiểu , cha mẹ rất mình. cũng là bảo bối trong lòng cha mẹ, là đứa con bọn họ nhất.

      Vì thế, con cũng cha mẹ gấp đôi!

      Con tình nguyện trở thành cho con trong miệng cha mẹ, nghe lời, hiểu chuyện, giỏi giang, biết làm việc nhà, học giỏi để cha mẹ phải lo lắng.

      Nếu như, con có thể mang đến tự hào cho cha mẹ, vậy sau này con càng thêm cố gắng.

      chỉ vì mình, cũng là vì cha mẹ!

      Con nguyện ý trở thành niềm tự hào của cha mẹ!

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Quyển 2: Thiếu niên (cấp hai + cấp ba)


      Chương 157 : Quà tặng của Tống Minh Lệ

      Trong thị trấn, Chu Quốc Dân cũng nhận được điện thoại của Hai, Chu Quốc Cường hưng phấn tự hào từ đầu dây điện thoại bên kia trực tiếp truyền tới đầu này.

      Chu Quốc Dân vô cùng bất ngờ và cũng vui mừng theo, điện thoại vừa đặt xuống báo cho bà nội tin tốt này. Bà nội rất vui, muốn về ở với Hai vài ngày.

      Chu Quốc Dân định đợi đến chủ nhật đưa mẹ về quê.

      Tống Minh Lệ nghe xong kinh ngạc nửa ngày hoàn hồn lại: “ , Đại Nha nhà Hai thi đỗ vào trường em dạy?” Tin tức này gây ra chấn động cực mạnh.

      Là giáo viên của Trường trung học Minh, Tống Minh Lệ luôn kiêu ngạo vì công việc của mình, đương nhiên biết điểm trúng tuyển vào trường cao bao nhiêu. Phần lớn học sinh đều đến từ trường tiểu học trong thị trấn hoặc ở thị trấn khác. Học sinh ở nông thôn có thể thi đỗ rất ít, có mấy.

      Thành tích Chu Tiểu Vân rất tốt tất nhiên biết, nhưng cũng để trong lòng. Nghĩ thầm chỉ là trường ở nông thôn, cho dù tốt đến mấy có thể cao được bao nhiêu. Tối đa được như Đại Bảo thi đỗ vào trường trung học Sao Mai mà thôi, ngờ lại vào được Minh.

      Năm ngoái Đại Bảo thi đậu Sao Mai, Tống Minh Lệ ngạc nhiên. Năm nay Chu Tiểu Vân vào Minh càng bất ngờ hơn.

      Xem ra, con nhà Hai sau này đều rất có tiền đồ! phải Tống Minh Lệ coi thường vợ chồng Chu Quốc Cường, dân quê chỉ lo kiếm tiền xây nhà, mua xe ba bánh làm sao biết cách giáo dục con cái chứ!

      Có lẽ chưa từng hỏi đến bài tập ở nhà, dạy con làm bài gì gì đó. Dưới tình huống như vậy Chu Tiểu Vân có thể thi đậu vào Minh chỉ có lời giải thích: đó là bản thân rất nghiêm túc rất khắc khổ.

      Ừm, đứa như vậy thích!

      Tống Minh Lệ lập tức tính toán mua quà gì cho Chu Tiểu Vân.

      Từ khi Đại Bảo ăn cơm trưa ở nhà mình, Chu Quốc Cường thường xuyên đưa ít thịt chân giò gì đó, lấy lòng bằng cách tặng Chu Chí Viễn nhiều đồ chơi đắt tiền. ràng nhà ấy rất biết cách ứng đối, thể trực tiếp đưa sinh hoạt phí, chỉ có thể biểu đạt tấm lòng bằng cách này. Bởi vậy, quan hệ hai nhà dần tốt hơn.

      Năm ngoái mua xe đạp cho Đại Bảo, nhưng Chu Tiểu Vân cũng có xe đạp, mới mua được hai năm thôi, còn mới hơn nửa, tất nhiên cần mua.

      Hay là mua hai bộ quần áo mới ! Vào thị trấn học, phải chú ý cách ăn mặc hơn ở nông thôn chút, bằng , bị bạn bè cười chê.

      Tống Minh Lệ gọi điện thoại bảo Chu Tiểu Vân lên thị trấn, muốn dẫn mua hai bộ quần áo mới, Chu Tiểu Vân hỏi qua ý kiến cha mẹ, được đồng ý. Đồng thời cảm khái thím Ba biết ứng xử. Nhìn khí chất của người ta khác hẳn, làm việc chưa bao giờ khiến người khác soi mói được, lại rộng rãi trong khoản tiền nong.

      Làm người ấy mà, nếu muốn người khác thích thể học cách tiêu tiền.

      Bạn có thích người vắt cổ chày ra nước ? Tất nhiên là rồi!

      Vì thế, sau này ngàn vạn lần thể làm quỷ keo kiệt, ha ha!

      Từ trước đến nay Triệu Ngọc Trân là người giữ được miệng, lúc Thẩm Hoa Phượng đến chơi, chuyện phiếm “vô tình” tiết lộ chút. Giờ hay rồi, Thẩm Hoa Phượng cười híp mắt dăm câu rồi về nhà cho con biết việc này.

      Chu Tiểu Hà lập tức tới tìm Chu Tiểu Vân, nháo muốn cùng thị trấn. Nhìn mười bốn tuổi làm nũng trước mặt bạn, bạn có thể làm gì ? Sớm đầu hàng thôi.

      Chu Tiểu Vân than thở hành trình tốt đẹp lên thị trấn tự dưng mọc ra cái đuôi vứt được, dứt khoát gọi thêm cả Ngô Mai. Ba chị em cùng chơi ngày.

      Gần đây Ngô Mai ở nhà bị mẹ Chu Phương lải nhải khiến đầu to thêm mấy cm, nhận được điện thoại của Chu Tiểu Vân vui mừng quá đỗi lập tức đồng ý. Bị Chu Phương thầm mấy câu: “Con nhìn Đại Nha nhà người ta , thi đỗ vào trường tốt, Thím Ba cố ý mua quần áo mới làm quà tặng cho con bé. Con và Tiểu Hà theo phải là khó coi sao? Tiểu Hà lớn hơn thôi, nhưng con học chung lớp với Đại Nha, sợ mất mặt à.”

      Suốt ngày mấy câu này, để người ta sống yên nữa, mặt Ngô Mai như đưa đám, cầu mong ngày mai nhanh đến.

      Trong ba chị em, Chu Tiểu Hà lớn nhất, nhưng ràng nhất Chu Tiểu Vân cẩn thận nhất, vì thế lúc gần Triệu Ngọc Trân cố ý dặn dò Chu Tiểu Vân phải chiếu cố kỹ hai người kia.

      Chu Tiểu Vân gật đầu rồi đạp xe cùng Tiểu Hà, Ngô Mai đồng thời xuất phát.

      Trước khi , Ngô Mai nhìn thấy Triệu Ngọc Trân nhét vào túi quần Chu Tiểu Vân mười mấy nguyên. bé rất hâm mộ: “Đại Nha, được như cậu bây giờ tốt, ai ai cũng chiều cậu. Mợ Ba còn muốn mua cho cậu quần áo mới. Tớ ở nhà đen lắm, cả ngày bị mẹ than ngắn than dài nhắc tới nhắc lui sắp điên rồi.”

      Chu Tiểu Vân an ủi : “Tiểu Mai, đây chỉ là cấp hai thôi, sau này cậu học ở Hưng Vượng tốt, lên cấp ba cũng thi vào trường thị trấn là được. Thực ra, đọc sách ở đâu quan trọng, chủ yếu là do bản thân mình cố gắng. Cho dù học ở trường tốt nhưng tiếp thu được, cố gắng cũng thể học giỏi. Cậu thấy có đúng ?”

      Lời này Ngô Mai thích nghe, từ trước đến nay thuộc phái vô tư, được Chu Tiểu Vân an ủi dăm ba câu, tâm trạng lập tức tốt hơn.

      Chu Tiểu Hà nghe Chu Tiểu Vân tâm tình cũng có chút xúc động. Cấp ba ư? Hình như chưa nghĩ xa được đến vậy. Nhưng mà, nếu ở cấp hai nghiêm túc học chút, cũng có thể đỗ vào trường cấp ba tốt đúng ? Tiểu Vân rất có lý. Dù học ở đâu chỉ cần chăm chỉ còn sợ học giỏi sao?

      Tống Minh Lệ nhìn thấy ba chị em, nhân số bỗng nhiên nhiều thêm hai có chút trở tay kịp. Nhưng, hoàn hồn lại rất nhanh, thân thiết rủ Chu Tiểu Hà và Ngô Mai cùng đến cửa hàng mậu dịch shopping.

      Bà nội ở nhà có việc gì, cũng bị kéo góp vui.

      Người già, trẻ con, cộng thêm Tống Minh Lệ, tròn sáu người cứ như vậy xuất phát. Thực là rất chậm.

      Dạo quanh vòng, chọn được bộ quần áo nào ưng ý.

      Ánh mắt Tống Minh Lệ tương đối độc đáo, thuận mắt với mấy kiểu dáng bình thường. Chính bản thân cũng thích loại trang phục giản dị trang nhã có thể phối với nhiều đồ, mấy kiểu thịnh hành tầm thường mực phủ quyết.

      Chu Tiểu Hà nghĩ thầm, thím Ba có mắt nhìn, cái váy màu hồng có ren trắng rất đẹp mà, còn chê quá bình thường. Mình cảm thấy rất đẹp. Nhưng, người mua đồ là Tống Minh Lệ, người được tặng là Chu Tiểu Vân, nên có vẻ ý kiến của được coi trọng. hai câu phát ai để ý đến mình, rốt cuộc Chu Tiểu Hà thoáng ý thức được điểm này.

      Sau đó, Tống Minh Lệ lại dẫn mọi người tới cửa hàng thời trang trẻ em độc quyền xem.

      Đừng xem thường mấy cửa hàng mặt ngoài trang trí bình thường này, ở đây quần áo còn đắt hơn ở cửa hàng mậu dịch. Đều là thương hiệu thời trang trẻ em tương đối nổi tiếng, lần trước áo khoác nỉ mua cho Chu Tiểu Vân cũng mua ở đây!

      Trong cửa hàng quần áo trẻ em trang trí tương đối xa hoa, Tống Minh Lệ cuối cùng vừa ý chiếc váy có dây đeo. Chiếc váy màu lam nhạt hình con trâu có dây đeo càng nổi bật áo sơ mi trắng bên trong, bên dưới phối với giày da trắng, là thục nữ vô cùng xinh đẹp.

      Chu Tiểu Vân thay quần áo ra, con ngươi Chu Tiểu Hà sắp rớt xuống đất, la hét ầm ĩ “ xinh đẹp, cháu cũng thích.”

      Ngô Mai liên tục gật đầu, cũng thích, nhìn Chu Tiểu Vân mặc bộ quần áo này ngay cả khí chất cũng thay đổi.

      chữ: mỹ!

      Hai chữ: đẹp! Ba chữ: rất đẹp mắt!

      A? đúng, bốn chữ (rất đẹp mắt trong tiếng Trung là: 太好看了). Haha! Nhất thời xúc động, đếm chữ cũng đúng.



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :