1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 147: Hái rau dại
      [​IMG]

      Từ khi Chu Quốc Cường xây chuồng lợn mới, mua xe ba bánh mới, việc buôn bán càng bận rộn. Giờ ở chợ chính cơ bản để Triệu Ngọc Trân mình, còn ông vội vàng xe ba bánh đến các nơi thu mua lợn. Năm nay, có thêm hai quán ăn đặt hàng ở chỗ ông, hợp đồng miệng mỗi ngày đưa bao nhiêu cân thịt lợn.

      Ông bận đến mức như con thoi ngừng chuyển động, nhưng chỉ cần kiếm được tiền bận chút, khổ chút có đáng gì.

      Mắt thấy mình giết lợn là việc thể làm nổi, Chu Quốc Cường dứt khoát bỏ tiền công thuê người cùng thôn phụ tay. Tiền công thanh toán luôn tại chỗ, thường thường còn được đưa ít thịt thừa cho người ta mang về nhà. Chẳng ai đến làm thuê, vừa kiếm được tiền, vừa có đồ mang về mà mặt mày bí xị cả?

      Về sau, thường xuyên đến giúp chỉ có hai người, là Hứa Đại Thuỷ ở cùng thôn – em trai Hứa Đại Sơn, người còn lại chính là cha của Vương Tinh Tinh, Vương Khang.

      Vương Tinh Tinh rất vui vẻ khi ba bé ở nhà họ Chu làm công ngắn hạn, thường xuyên sau khi tan học đến nhà Chu Tiểu Vân chơi rồi cùng ba về nhà.

      Cảnh tượng giết lợn thảm thiết kia khiến các bé trốn xa, dám nhìn. Lá gan Tiểu Bảo lớn hơn con bao nhiêu, mỗi khi đến lúc này còn chạy nhanh hơn cả Nhị Nha.

      sân máu chảy đầm đìa rất dọa người, đợi thu dọn xong, mấy đứa trẻ mới dám ra khỏi phòng.

      Chuồng lợn trong nhà nuôi mấy con lợn chuẩn bị thịt, bây giờ lợn trong chuồng đều thu mua từ các làng bên cạnh, giết cứ để lại nuôi mấy ngày.

      Thức ăn hàng ngày cho lợn trở thành nan đề của gia đình. nồi khoai lang nấu lên để nuôi lợn, nhưng cho lợn ăn cũng chỉ được mấy bữa. Gạo xay, trấu cám cũng là loại thức ăn đủ dinh dưỡng, nếu có thêm ít rau xắt lợn càng ăn nhiều.

      Chớ coi thường việc nuôi lợn mấy ngày trước khi giết này, nếu lợn được ăn ngon chưa biết chừng có thể béo lên nhiều đấy nhé!

      Triệu Ngọc Trân thấy xuân về hoa nở khí trời ngày ấm áp hơn, khắp nơi mọc đầy rau dại, bắt đầu nghĩ đến việc hái về nuôi heo. Buổi sáng chắc chắn là rảnh, chỉ có buổi chiều lúc bọn trẻ tan học về mới hái được.

      Nhị Nha theo Triệu Ngọc Trân đến bờ ruộng, người ngồi hái hoa dại bên cạnh chơi đùa, đợi mẹ hái đầy rổ rồi nhảy chân sáo đằng sau theo mẹ trở về.

      Có rau dại tươi mới cái, mấy đầu lợn ăn khoẻ hẳn lên.

      Triệu Ngọc Trân cảm thấy rất vui, chỉ tiếc đủ thời gian để hái được nhiều hơn.

      Chu Tiểu Vân bắt đầu xung phong nhận việc giúp mẹ. Thường thường lúc phải làm bài tập như chủ nhật thời gian rảnh rất nhiều. cầm rổ mây, tay cầm cái liềm là có thể xuất phát.

      Chỗ hái rau dại được gọi là nơi “chọn thức ăn cho lợn”, đúng là rất hình tượng. đúng là nơi để chọn rau dại lợn thích ăn hay sao?

      ít bé nhân lúc rảnh rỗi giúp đỡ gia đình đến hái rau dại nuôi lợn, thường là túm năm tụm ba cùng với nhau. Vừa hái vừa chuyện cười đùa còn có thể thoả thích đuổi nhau cánh đồng, là nhất cử tam (tứ) tiện.

      Lúc ấy, hầu như nhà nào cũng nuôi lợn. Vì thế, vừa đến sáng chủ nhật, ba người Chu Thiến Thiến, Tôn Mẫn và Vương Tinh Tinh cầm rổ và liềm đến rủ Chu Tiểu Vân cùng .

      Mọi người ăn sáng xong liền xuất phát, chưa đến giữa trưa chưa chịu trở về. Chu Tiểu Vân vẫn nhớ phải về sớm chút để phụ mẹ làm cơm trưa nên thúc giục mọi người về sớm. Nếu , có lẽ mấy người này về đến nhà cả nhà ăn cơm trưa xong lâu rồi.

      Chu Tiểu Hà hâm mộ mấy được vui đùa cùng chỗ, cũng xin Thẩm Hoa Phượng công cụ là cùng nhóm của Chu Tiểu Vân ra ruộng hái rau dại mang về nuôi lợn trong nhà.

      Thẩm Hoa Phượng cảm động nghĩ thầm: đây là lần đầu tiên con mình hiểu chuyện thế này.

      Con trai thích tham gia hoạt động này, nhất là Đại Bảo, gần đây chăm chỉ luyện thư pháp, là muốn tham gia cuộc thi thư pháp do trường trung học Sao Mai tổ chức.

      Chu Tiểu Vân ngờ được lời đùa lúc trước có thể khiến trai kiên trì luyện viết bút lông hơn hai năm, ban đầu ấy viết chữ rất khó nhìn đến bây giờ có khuôn có dạng, quả thực là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

      Có lẽ sau này còn có cơ hội phát triển, rất tốt!

      Tiểu Bảo mười tuổi, nhưng vẫn thích dính lấy chị , đòi theo. Bị Chu Tiểu Vân cười trêu : “Em là con trai theo bọn chị đám con hái rau dại, em có thấy ngại ?”

      Tiểu Bảo trịnh trọng đáp: “Em cũng muốn giúp mẹ hái thêm nhiều rau dại hơn, giảm bớt gánh nặng cho mẹ. Đàn ông con trai sao, con trai thể giúp gia đình làm ít việc à?”

      Nhìn dáng vẻ nghiêm túc này , theo đuôi còn ra đống đạo lý. Ở đây có ai mà biết Tiểu Bảo chính là cái đuôi của chị , chị ở đâu cậu ở đó, nghe mấy lời cậu ầm ĩ cười trêu. Tiểu Bảo để bụng, chút chuyện là gì, vẫn , cầm lấy rổ theo.

      Nhị Nha đuổi theo sau gọi với lên: “Chị, trai, em cũng muốn .”

      Tiểu Bảo nghiêm mặt: “Em chỉ giỏi theo đuôi, đâu cũng muốn theo, em mới bảy tuổi chưa cầm được liềm đâu, theo làm gì?”

      Chính mình từ đầu đến cuối cũng là theo đuôi còn biết xấu hổ Nhị Nha, Chu Tiểu Hà nể mặt cười khúc khích. Chu Tiểu Vân đoán cứ dây dưa mãi cuối cùng cũng phải đồng ý dắt Nhị Nha theo, nên cần lãng phí nước miếng nữa, tất cả xuất phát.

      Nhị Nha vui vẻ khe khẽ hát bài.

      Ở quê, các con đường mọc đầy rau dại. Chu Tiểu Hà nhìn thấy nhịn được ngồi xổm xuống hái mấy lá, bị Chu Tiểu Vân ngăn cản: “Chị Tiểu Hà, chỗ này hẹp quá, chúng ta đông người như thế sao ngồi đấy hái được? Chúng ta nên tiếp, tìm ruộng rộng rộng, vừa có thể hái nhiều lại có chỗ cho Nhị Nha chơi.” Những người khác nhiệt tình phụ hoạ phải.

      Chu Tiểu Hà thấy mọi người đều lấy Chu Tiểu Vân làm chủ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó trong lòng có điểm phục. ràng lớn nhất, dựa vào cái gì phải nghe lời Chu Tiểu Vân còn hơn mình ba tuổi chứ?

      Chỉ tiếc, tất cả mọi người dừng lại mà cứ về phía trước, Chu Tiểu Hà đành phụng phịu đuổi theo.

      Mấy phút sau, tìm được địa điểm thích hợp.

      Trong ruộng, lúa lú nhú, tất nhiên cả nhóm thể vào đó. Đừng để hái được mấy cành rau dại lại giẫm lên lúa nhà người ta. Vì thế mọi người tìm chỗ sườn hơi dốc chênh chếch gần đó, phía dưới là cái mương dẫn nước vào ruộng tưới tắm cho lúa, sâu lắm, giờ cạn nước, dưới đáy có vạt rau dại tươi mới.

      Cả nhóm hoan hô ầm ĩ rồi bắt tay vào làm. Mọi người tản ra, vừa hái rau dại vừa chuyện phiếm, vô cùng vui vẻ.

      Chu Tiểu Vân vốn định để Tiểu Bảo và Nhị Nha chơi gần chỗ mình, nhưng Tiểu Bảo càng muốn thể cậu phải bám đuôi đội quân hái rau dại, cậu muốn thể mình cũng có khả năng. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm hiếm khi nào thấy Tiểu Bảo thích tự thân vận động như thế, tuỳ em ấy vậy.

      Rau dại có rất nhiều chủng loại, thường thấy nhất là cây tể thái* tươi non, Chu Tiểu Vân cố ý chọn mấy ngọn mập mập non tươi, về nhà băm nhuyễn thêm vào chỗ thịt làm nhân sủi cảo.

      (Cây tể thái: tên loài thực vật, thuộc họ Cải, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu)

      [​IMG]

      Kiếp trước thích ăn loại nhân sủi cảo này nhất.

      Chỗ nào cũng là rau dại, căn bản cần chọn kĩ, cần dùng đến liềm , trực tiếp lấy tay ngắt là được, chỉ chốc lát sau, mọi người đều thắng lợi ra về, hẹn buổi chiều lại đến rồi ai về nhà nấy.

      Đến sẩm tối, Chu Tiểu Vân trần riêng cây tể thái qua nước sôi lúc, cho thêm ít muối rồi thái . Sau đó, lấy máy xay thịt trong nhà, xay cân thịt làm nhân, cho thêm muối, dầu, mì chính trộn đều.

      Cán vỏ sủi cảo là công việc của Triệu Ngọc Trân, tay bà chuyển động, ngừng lên xuống, cán từng viên bột thành lớp vỏ mỏng. Chu Quốc Cường và mấy đứa con sẵn sàng ra trận. Chu Tiểu Vân khéo léo nặn sủi cảo rất đẹp, Đại Bảo Tiểu Bảo nặn vỡ miệng là khá lắm rồi.

      Mùi của sủi cảo thơm, có mùi thơm thoang thoảng thể diễn tả nổi.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 148: Nấu cơm dã ngoại (1)
      [​IMG]
      Sông Hà đây, đẹp nhỉ ^^

      Trường học bắt đầu tổ chức hoạt động chơi xuân, tất nhiên lấy đâu ra tiền thuê xe ô tô thăm quan danh lam thắng cảnh chứ, có lẽ chỉ các trường trong tiểu học mới tổ chức được như thế. Còn trường ở nông thôn, để học sinh đến nơi ruộng đồng, đạp thanh trong gió xuân ấm áp tệ rồi.

      Phương Văn Siêu vừa tuyên bố trước lớp việc được chơi xuân, học sinh bên dưới bắt đầu sôi sùng sục.

      đập bàn, lớn tiếng : “Các trò im lặng chút, thầy còn chưa hết!” Năm phút sau, cuối cùng tiếng huyên náo được khống chế.

      Giọng của Phương Văn Siêu lộ ra vài phần phần bó tay: “Ý của nhà trường là hoạt động theo lớp của cùng khối, thời gian ấn định vào thứ sáu, buổi sáng chơi buổi trưa nghỉ…”

      Chưa dứt lời, bên dưới lại bắt đầu reo hò.

      Phương Văn Siêu bất đắc dĩ, chờ kích động qua mới : “Các em hãy nghe thầy hết . Thầy bàn với ba giáo viên chủ nhiệm của các lớp lớp Năm còn lại. Bởi vì trường chúng ta chủ trương thu tiền, chỉ bộ chơi xuân, vì thế, chỉ có thể chọn địa điểm gần đây. Các thầy chọn sông Hà, vùng đó có rất nhiều cây, có hoa, có cỏ, phong cảnh cũng tệ lắm, hơn nữa bộ cùng lắm nửa tiếng đến nơi. Khối lớp bốn và lớp năm thống nhất hoạt động, chuẩn bị mang đồ làm bếp, thực phẩm nấu cơm dã ngoại…”

      (Sông Hà là thị trấn thuộc tỉnh Tứ Xuyên Trung Quốc và cũng là tên dòng sông ở đây)

      Sau đó có thêm gì cũng còn ai nghe nữa, mọi người quá mức hưng phấn vì tin tức tốt đến cách đột ngột này. Nóc nhà sắp bị lật tung vì tiếng ầm ĩ rồi, Phương Văn Siêu dứt khoát về phòng làm việc, nghĩ thầm cứ để các em ấy phấn khích hết rồi lại bố trí công việc cụ thể.

      Tin vui bất ngờ khiến các bạn đều kích động. Tiết thể dục và mỹ thuật vốn là các tiết khá được thích. Nhưng lúc này có ai còn có tâm trạng để ý đến thể dục, mỹ thuật tạo hình chứ, toàn nhân lúc giáo viên chú ý chụm đầu bàn bạc.

      Đến hôm sau, khi Phương Văn Siêu lên tiếng, cuối cùng học sinh cũng miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.

      Phương Văn Siêu vừa xong, Ngô Mai lập tức quay đầu lại : “Chu Tiểu Vân, Vương Tinh Tinh, ba người chúng ta nhất định phải ở nhóm nhé!”

      Vương Tinh Tinh cướp lời: “Đương nhiên rồi.” Các ba người bạn tốt thể tách rời nhau.

      Trong lớp những bạn học khác kêu gọi bạn bè, chụm đầu ghé tai bàn tán. Những người thân thiết chắc chắn tự động gộp thành nhóm, bên nào chưa đủ rủ thêm ai đó quan hệ tệ cho đủ số. Nếu quan hệ tốt ngàn vạn lần thể ở chung nhóm, như thế thể chơi vui vẻ được.

      Lý Thiên Vũ thấp giọng bàn luận với Cố Xuân Lai rồi ló đầu qua đây năn nỉ: “Chu Tiểu Vân, để hai chúng tớ vào nhóm các cậu nhé!”

      Chu Tiểu Vân theo bản năng từ chối: “ được!”

      Lý Thiên Vũ đáng thương hỏi: “Tại sao?”

      Chu Tiểu Vân muốn lý do là tôi muốn để ý đến cậu, nhưng đối diện với gương mặt còn non nớt, tràn ngập ý khẩn cầu, gắng gượng đem lời định nuốt trở vào.

      “Được rồi, cậu và Cố Xuân Lai vào nhóm bọn tớ !” Chu Tiểu Vân thầm hận chính mình vừa đến thời điểm mấu chốt mềm lòng. Nhưng khuôn mặt vừa xa lạ lại quen thuộc kia khiến lòng cứng rắn nổi.

      Lý Thiên Vũ cao hứng bàn với Cố Xuân Lai mang đồ gì .

      Chu Chí Hải nghênh ngang đến cạnh bàn Chu Tiểu Vân : “Đại Nha, đến lúc đó và Trịnh Hạo Nhiên vào chung nhóm với bọn em nhé!”

      Chu Tiểu Vân muốn lườm ấy cái, nghe giọng điệu này dứt khoát là có ý ra lệnh. Dù sao dáng vẻ của Lý Thiên Vũ cũng là khẩn cầu xem có đồng ý . Chẳng qua, cũng khó trách Chu Chí Hải kiêu ngạo như vậy, ai bảo người ta là họ của mình chứ! Nhẫn nhịn chút !

      A, nếu vậy chẳng phải là Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ, hai oan gia ở chung nhóm sao?

      Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Chu Tiểu Vân vang lên, đừng để hoạt động nấu cơm dã ngoại vui vẻ lại bị hai người này quấy rối, phải nhanh chóng cho cả hai biết.

      “Trịnh Hạo Nhiên, cậu qua đây chút.”

      Lúc Trịnh Hạo Nhiên đến vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, còn có chút mừng thầm, chẳng lẽ Chu Tiểu Vân muốn mình làm nhóm trưởng của nhóm này?

      Chu Tiểu Vân lại gọi Lý Thiên Vũ tiếng, tình huống cho cả hai: “… Đấy, tình huống tớ . Các cậu nghĩ lại xem có muốn chuyển đến nhóm khác ?”

      “Cậu đến nhóm khác .” Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ đồng thanh . Sau khi xong hai bên căm tức đấu mắt với nhau, lại hẹn mà cùng : “Dựa vào cái gì lại là tôi phải chuyển đến nhóm khác?”

      Chu Tiểu Vân bắt đầu đau đầu, dùng tay ngăn cản cuộc đấu khẩu kế tiếp của hai người: “Hai cậu đừng cãi nhau nữa. Tớ thấy cả hai bên đều tìm nhóm khác , cứ cãi nhau thế này sao được. Bọn tớ muốn chơi chứ phải nghe hai cậu cãi nhau.”

      Vương Tinh Tinh cũng xen vào: “Đúng vậy, đúng vậy, Lý Thiên Vũ hay là cậu với Cố Xuân Lai đến nhóm khác !” Ngụ ý đương nhiên là giữ lại Trịnh Hạo Nhiên. Cũng phải, gương mặt Trịnh Hạo Nhiên trắng trẻo tuấn tú lại là con trai thầy Trịnh, trong các nữ sinh cũng có danh tiếng nhất định.

      Theo bản năng Chu Tiểu Vân đỡ cho Lý Thiên Vũ, thầm nghĩ Lý Thiên Vũ cũng kém mà. Tuy nước da ngăm đen nhưng ngũ quan rất khí(khí khái hào hùng), có dã tính hừng hực…

      Dừng, dừng lại, sao cứ nghĩ theo hướng này thế.

      Nét mặt Trịnh Hạo Nhiên giấu được ý cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Tinh Tinh nhu hòa ít. Lần đầu tiên cảm thấy nữ sinh hung dữ ngồi cạnh Chu Tiểu Vân cũng tốt đấy chứ.

      Lý Thiên Vũ vô cùng khó chịu : “Vì sao bảo Trịnh Hạo Nhiên lại muốn tôi ?”

      Vương Tinh Tinh cũng sợ cậu trưng ra khuôn mặt thối: “Bởi vì tôi nhìn ông vừa mắt chứ sao!” Dù sao, từ lần đầu tiên gặp Lý Thiên Vũ đến nay chưa bao giờ Vương Tinh Tinh thấy Lý Thiên Vũ thuận mắt cả.

      Cố Xuân Lai dũng cảm đứng ra biện giải cho người em tốt: “Lý Thiên Vũ có chỗ nào tốt bà thử xem?”

      Vương Tinh Tinh muốn thẳng ra tràng lại bị Chu Tiểu Vân che miệng : “Chưa đến ai tốt, nhưng cậu thấy đấy Lý Thiên Vũ và Trịnh Hạo Nhiên vừa thấy mặt nhau như hai con gà chọi đấu qua đấu lại, hai người họ chê phiền bọn tớ ngại phiền. Hơn nữa, thứ sáu là hoạt động theo từng nhóm , hai người họ ở chung nhóm có thể vui nổi ?”

      Đúng thế , Cố Xuân Lai thể phản bác.

      Lý Thiên Vũ đen mặt : “ nhóm nhóm, tớ cam đoan cãi nhau với cậu ta là được chứ gì!”

      Trịnh Hạo Nhiên chiếm thế thượng phong nên tâm trạng rất thoải mái, giọng điệu chuyện cũng nhàng hơn: “Đúng vậy, Chu Tiểu Vân, tớ đảm bảo so đo với Lý Thiên Vũ ngang như cua, dạy mãi sửa, xấu xa thành tính kia đâu.”

      Dùng loạt các thành ngữ, trong lòng Trịnh Hạo Nhiên rất thống khoái, nhất là nhìn bộ dáng tức giận đến bốc khói của Lý Thiên Vũ càng hớn hở.

      Ha ha ha! Lý Thiên Vũ, cậu cũng có ngày bị tôi làm tức sùi bọt mép như hôm nay! Nụ cười của Trịnh Hạo Nhiên mặt.

      Chu Tiểu Vân cứ tưởng rằng chiếu theo tính tình kiệt ngạo bất tuân của Lý Thiên Vũ sớm nhảy dựng lên cãi ỏm tỏi với Trịnh Hạo Nhiên rồi, ngờ cậu ta lại nhịn xuống. Điều này cũng làm cho Chu Tiểu Vân nhìn bằng con mắt khác xưa, ngờ tính cách người có thể biến đổi lớn như thế!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 149: Nấu cơm dã ngoại (2)
      [​IMG]

      Nhóm của Chu Tiểu Vân có đủ bảy người, nghĩ thầm ở lớp tìm thêm là đủ tám người rồi. cần tới chín, mười người, người nhiều càng dễ phát sinh mâu thuẫn.

      suy nghĩ phải đâu tìm thêm người, lại có người chủ động tới báo danh.

      Ngồi ở tổ , Trương Tú Châu đến tìm Lý Thiên Vũ. Bình thường hay xấu hổ ra mặt, đứng Lý Thiên Vũ trước mặt chuyện, giọng điệu Trương Tú Châu có thay đổi: “Lý Thiên Vũ, tớ muốn vào chung tổ với cậu.”

      Xôn xao, chà, lá gan lớn đó, rất thẳng thắn! Vừa nghe cảm thấy bé này đối với Lý Thiên Vũ có phần…

      Đừng thấy Lý Thiên Vũ ở trước mặt Chu Tiểu Vân da mặt cực dầy, đổi lại với nữ sinh khác vẫn bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu (kẻ trầm mặc ít cười, kẻ nghiêm túc): “Cậu hỏi tổ trưởng của nhóm tôi Chu Tiểu Vân , tôi làm chủ được.”

      ràng là từ chối, thầm nghĩ cậu còn thức thời cút xa chút.

      Vậy mà đời có nữ sinh có mắt như thế, nghe lời chạy tới hỏi Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, cậu để tớ tham gia vào tổ các cậu !”

      Cậu tự rước lấy sao tự mình giải quyết? Ánh mắt của Chu Tiểu Vân quét qua.

      Cứ mặc bạn ấy để ý đến là được. Hàng lông mày đen dày của Lý Thiên Vũ nhăn lại biểu thị kiên nhẫn.

      Chợt tính nghịch ngợm của Chu Tiểu Vân nổi lên, khẽ gật đầu : “Được rồi, đúng lúc nhóm bọn tớ thiếu người. Tan học mọi người tập trung, chúng ta bàn bạc vấn đề mang đồ.”

      Trương Tú Châu nhảy chân sáo về vị trí của mình.

      Vẻ mặt Lý Thiên Vũ như thể tin nổi: “Cậu, sao cậu lại đồng ý chứ, phải tớ bảo nên từ chối bạn ấy sao!”

      Chu Tiểu Vân hỏi ngược lại: “Tại sao phải từ chối? Nhóm chúng ta thiếu , thêm bạn ấy phải là đủ sao?”

      Lý Thiên Vũ phản bác nổi, trong lòng chán nản muốn chết. biết Trương Tú Châu kia bị sao thế, có việc gì cứ thích lượn qua lượn lại quanh chỗ cậu, có chuyện gì còn bắt chuyện với cậu, thấy cậu muốn để ý đến bạn ấy sao?

      Oán trách Trương Tú Châu, Lý Thiên Vũ hề ý thức được thái độ của mình với Chu Tiểu Vân thực ra cũng tương tự như Trương Tú Châu đối với cậu.

      Chu Tiểu Vân nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lý Thiên Vũ trong lòng vô cùng vui vẻ. Lý Thiên Vũ ơi Lý Thiên Vũ à, ông trời để chúng ta gặp gỡ chẳng lẽ để tôi bắt nạt cậu cho hả giận sao?

      Nghĩ lại kiếp trước ít lần tức giận vì , mà lúc ấy tính hướng nội, thích nhiều, chịu thiệt thòi cũng dám thẳng, chỉ thầm bức bối mình.

      Còn Lý Thiên Vũ đáng ghét kia giỏi nhất khoản giả câm giả điếc, biết tức giận cũng ra dỗ, mỹ miều phụ nữ thể chiều quá, càng chiều càng hư.

      Hừ! Cứ nghĩ đến ngày suốt ngày có vẻ mặt tốt nhìn cậu ta, mà cậu ta cứ cố gắng bắt chuyện với mình, khỏi phải trong lòng thống khoái cỡ nào.

      Trương Tú Châu suốt ngày lượn lờ quanh Lý Thiên Vũ, tất nhiên Chu Tiểu Vân biết.

      Nhớ lại trước đây Lý Thiên Vũ từng đắc ý ở tiểu học có bạn nữ thầm mến , chẳng lẽ nữ sinh có mắt nhìn này chính là Trương mỗ mỗ sao?

      Làn da Trương Tú Châu hơi đen, diện mạo bình thường, chẳng có chỗ nào giống nữ sinh xinh đẹp mà Lý Thiên Vũ từng miêu tả. Xem ra lại là lòng tự trọng của đàn ông nổi lên nên mới khoác lác với .

      Ha ha, thử xem, làm gi có bạn xinh đẹp nào thích chứ, trừ phi có mắt nhìn…

      Chờ chút, thế này chẳng phải mắng cả mình sao? Xí xóa câu cuối cùng.

      Tan học, thành viên trong nhóm đều tập hợp đông đủ, đứng vòng tròn quanh bàn Chu Tiểu Vân, bàn xem nên mang đồ gì.

      Nấu cơm dã ngoại tức là đến chỗ ngoài trời tự nấu cơm ăn, vừa phải mang nhiều đồ lắt nhắt vừa phải tự mình ra tay, nghĩ đến thấy lo. Nhưng, lạc thú cũng ở chỗ đó. Tự mình làm, dù nấu xong có khó ăn đến mấy cũng thú vị hơn ăn cơm sẵn ở nhà.

      Chu Tiểu Vân việc nhân đức nhường ai đảm nhiệm chức nhóm trưởng.

      Trịnh Hạo Nhiên tất nhiên cũng muốn làm, nhưng, Chu Tiểu Vân có uy tín lại được Ngô Mai, Vương Tinh Tinh và Lý Thiên Vũ ủng hộ, căn bản tới lượt mình, cậu nghĩ đến điểm này rồi.

      bằng ở sau nghe Chu Tiểu Vân chỉ huy , bạn ấy làm việc cẩn thận chu đáo, có trình tự ràng, nhất định sắp xếp mọi thứ rất tốt.

      Trịnh Hạo Nhiên nhận ra rằng trong lúc vô tình cậu thừa nhận Chu Tiểu Vân mạnh hơn mình chút là , đương nhiên, chỉ có “ chút” thôi.

      Chu Tiểu Vân khách sáo phân công . Chu Chí Hải lấy ở trong nhà mấy cái ghế có thể xếp lại được, loại này ở nhà bác Cả có rất nhiều.

      Vương Tinh Tinh phụ trách tìm trong nhà tấm vải lớn tí để làm khăn trải bàn.

      Ngô Mai mang gạo, Lý Thiên Vũ mang rau xanh, Cố Xuân Lai miệng to mang nồi sắt, Trương Tú Châu mang bát đũa. Cần tìm ít nước sạch để vo gạo rửa rau, có lẽ gần đó có nước, dùng rửa rau thành vấn đề. Mấu chốt là thể lấy nước sông để nấu cơm, vì thế nước nhất định phải mang .

      Về phần Chu Tiểu Vân, mang những đồ quan trọng nhất, muối mì chính dầu giấm và cả thịt. Nhà bán thịt lợn chẳng lẽ có thịt để ăn sao? Hơn nữa, cũng mang cả nồi, muôi lấy cơm, muôi múc canh, thớt .

      Mọi người phân công công việc xong, liền tan . Từng người về nhà chuẩn bị.

      Sáng ngày thứ sáu, Chu Tiểu Vân cho đồ chuẩn bị sẵn vào cái túi, buộc kĩ, xách đến trường.

      Tiểu Bảo sau chị ngưỡng mộ : “Chị, lớp ba tụi em chơi xuân tự mình mang đồ ăn theo, đâu thú vị như bọn chị được nấu cơm dã ngoại chứ?”

      Chưa thể trông đợi đứa trẻ con lớp ba biết nấu ăn được.

      Vương Tinh Tinh đến từ sớm, xách theo đồ đứng đợi. Chu Tiểu Vân kiểm tra đồ mọi người mang , hài lòng gật đầu. Cuối cùng cũng quên gì.

      Bất ngờ nhất là Lý Thiên Vũ mang rất nhiều loại rau, có cà tím, ớt xanh, trứng gà và rau cải, cái nào cũng được rửa sạch để trong từng túi .

      Lý Thiên Vũ cười hì hì : “Đây là rau nhà tớ tự trồng, hôm qua mẹ tớ rửa sạch hết rồi.”

      Ánh mắt tỏ ý khen ngợi của Chu Tiểu Vân làm cho cả người Lý Thiên Vũ thoải mái.

      Ngô Mai xách túi gạo lớn khiến Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười: “Tiểu Mai, cậu mang nhiều gạo thế này tức là muốn chúng ta dã ngoại mấy ngày à?”

      Ngô Mai lè lưỡi: “Tớ chưa từng nấu cơm, sao biết được mang bao nhiêu là đủ, đành ước lượng xúc ở thùng gạo!”

      Vương Tinh Tinh mang mảnh vải dài hai thước vuông vắn màu xanh, đắc ý mảnh vải này vốn của mẹ Vu Thuý Liên chuẩn bị may hai cái rèm cửa trong nhà, lấy dùng trước, dùng xong mới trả lại để may rèm tiếp.

      Trương Tú Châu lấy ở nhà ít bát đũa, khoảng mười bộ. bạn này hùng hồn rất lý lẽ rằng đến lúc đó nhỡ đâu các thầy cũng ngồi ăn có bát đũa dùng ngay, khiến Chu Tiểu Vân phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa.

      Trịnh Hạo Nhiên mang chai nước to, mặt khác còn có cả Sprite để uống lúc ăn cơm.

      Mọi chuẩn bị xong, chờ hai thầy Phương Văn Siêu và Trịnh Băng đến, tay tất cả mọi người trong lớp đều xách túi cười toe toét, theo thứ tự các khối đồng loạt xuất phát.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 150: Nấu cơm dã ngoại (3)
      [​IMG]
      Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ :))

      Các nhóm xếp hàng tiến thẳng tới đích đến.

      Chu Tiểu Vân mang ít đồ, cũng may nặng lắm, hơn cái nồi sắt vừa to vừa nặng trong tay Cố Xuân Lai hay ghế con được xếp thành chồng trong tay Chu Chí Hải nhiều.

      Lý Thiên Vũ đằng sau ân cần hỏi: “Chu Tiểu Vân, cậu mang nhiều đồ thế có mệt ? Để tớ xách hộ cậu nhé!”

      Chu Tiểu Vân kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Lý Thiên Vũ cái, nhóc con, còn biết nịnh cơ đấy. Thành toàn cho cậu, cầm , tôi thoải mái hơn hẳn.

      Chu Tiểu Vân đưa túi to trong tay cho Lý Thiên Vũ, thoáng nhàng hơn nhiều, trong lòng có cảm giác thỏa mãn rất vô lương tâm.

      Lý Thiên Vũ ơi Lý Thiên Vũ à, trước đây chưa bao giờ đối với niềm nở lấy lòng như thế. Khi nhau đều tùy tiện, tại khác hẳn, học được cách cẩn thận chú ý từng chi tiết .

      Chu Tiểu Vân có cảm giác hãnh diện.

      Cố Xuân Lai lắc lắc đầu điệu bộ khoa trương : “Ai, tôi cầm nồi sắt to nặng lâu lắm rồi mà thấy ai đó hỏi thăm tiếng nào.”

      Lý Thiên Vũ với câu trêu đùa của cậu giả vờ như nghe thấy.

      Chu Chí Hải cũng góp tay: “Lý Thiên Vũ, tôi xách ghế cũng mệt lắm, chi bằng ông cầm thay tôi !”

      Đầu của Lý Thiên Vũ thèm xoay qua.

      Da mặt dày tí cũng được, nếu để ý hôm nay cậu bị cười thành dạng gì nữa. Đàn ông con trai làm còn sợ người khác chê cười sao?

      Trương Tú Châu thấy dáng vẻ quan tâm săn sóc của Lý Thiên Vũ với Chu Tiểu Vân, trong lòng hơi ghen tị, cố ý trước mặt Lý Thiên Vũ: “Lý Thiên Vũ, trong túi của tớ toàn là bát đũa, rất nặng, tay tớ mỏi lắm rồi.”

      Ngụ ý trong đó cả nhóm vừa nghe hiểu, vểnh tai nghe Lý Thiên Vũ trả lời.

      Lý Thiên Vũ kiên nhẫn : “Tay xách mỏi biết đổi sang tay khác à?”

      Trương Tú Châu mếu máo, lầm lũi tự bi ai cho bản thân.

      Mấy cậu nháy mắt ra hiệu với nhau cười ầm ĩ.

      Đoạn nhạc đệm nho này khiến lộ trình nửa tiếng tràn ngập niềm vui, giống như trong nháy mắt đến bờ sông Hà.

      Con sông này chảy qua mấy làng gần đó, mỗi khi nên mùa nước lên rất có tác dụng, nước tưới cho ruộng lúa đều lấy từ nó. Nước sông giờ quá sâu, bờ mảnh cỏ lau. Phía sườn dốc còn hàng cây um tùm, thảm cỏ xanh mượt, hoa dại hồng hồng xanh xanh càng làm nổi bật trời xanh mây trắng, oa, đẹp ghê.

      Sau khi giáo viên ra lệnh, các nhóm tản ra kiếm chỗ.

      bờ sông khá rộng, nếu nhiều lớp như vậy đúng là đủ chỗ.

      Chu Tiểu Vân cảm khái nghĩ, sau này ở đây biến thành nhà máy, cả ngày xả nước thải ra sông khiến nước sông bị ô nhiễm. Mấy năm nước làm gì còn chỗ dã ngoại lí tưởng tự nhiên như thế này nữa.

      Mọi người làm theo phân công, đầu tiên dựng nồi và bếp. Đào hố đất , để nồi miệng hố, miễn cưỡng có thể sử dụng là được.

      Trịnh Hạo Nhiên và Chu Chí Hải lượm cành cây về nhóm lửa, Vương Tinh Tinh bận rộn trải khăn lên bãi cỏ, Trương Tú Châu dọn bát đũa.

      Chu Tiểu Vân càn bận hơn, chỉ huy người này bỏ gạo vào trong nồi, chỉ huy người kia nhóm lửa, lại còn vội vàng chuẩn bị nấu ăn, nhiều việc thế này, rất dễ loạn.

      Phương Văn Siêu và Trịnh Băng vừa cười vừa xem tình hình. Nhìn các học sinh tay chân luống cuống, lúc đổ bát, lúc va vào nồi rất thú vị, thỉnh thoảng hai người thoải mái cười to.

      Mọi người nhao nhao ồn ào làm chẳng được mấy nhưng cãi nhau ít, có nhóm phân công tốt bắt đầu đổ lỗi cho nhau.

      Dạo qua vòng, Phương Văn Siêu chú ý đến nhóm của Chu Tiểu Vân làm đâu vào đấy nhanh nhất tốt nhất.

      Nhất là đầu bếp Chu Tiểu Vân, bé đeo cái tạp dề hình trái tim đằng trước, cầm xẻng xào rau, còn chỉ huy người ở dưới khống chế mức lửa, rất chuyên nghiệp.

      Trịnh Băng cũng cảm thấy hứng thú nhìn cậu con trai Trịnh Hạo Nhiên dưới chỉ đạo của Chu Tiểu Vân bê cái này lấy cái kia, cười với Phương Văn Siêu: “Hạo Nhiên ở nhà chẳng bao giờ làm gì cả, hôm nay coi như được rèn luyện.”

      Phương Văn Siêu thấy mặt các học trò tràn ngập nụ cười vui vẻ, trong lòng cũng vui sướng: “Ở nhà có mấy em biết nấu ăn đâu, hôm nay bố trí hoạt động như thế này rất có ý nghĩa .”

      Chỉ nhìn các em ấy thấy hài lòng!

      Chu Tiểu Vân phát huy tài bếp núc thâm tàng bất lộ, đầu tiên nấu nồi cơm thơm ngào ngạt xới ra bát ô tô to, sau đó làm món thịt kho tàu.

      Thịt ở nhà được cắt thành miếng, từng miếng vừa xinh có nạc có mỡ, khoảng ba cân thịt, bỏ vào trong nồi, cho thêm hành thái , gừng vô, mùi hương lan toả bốn phía, lại thêm ít dầu, muối, đường đảo qua đảo lại cho chảy mỡ rồi đổ nước vào đun tiếng, thịt rất nhừ.

      Mắt thấy cành cây sắp đủ, Ngô Mai và Vương Tinh Tinh nhảy tưng tưng chạy nhặt.

      Chu Tiểu Vân vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai sao thấy bóng dáng.

      Chu Tiểu Vân bảo Trịnh Hạo Nhiên mang túi rau tới, bắt đầu xào rau. Đến khi rau gần chín, thấy Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai trong tay xách hai con cá trích dương dương đắc ý tới.

      Chu Tiểu Vân kinh hãi: “Hai cậu lấy cá ở đâu thế?” Trong lòng xẹt qua dự cảm tốt, đừng là nhảy xuống sông bắt nhé!

      Lý Thiên Vũ ba hoa: “Tớ và Cố Xuân Lai mang cần câu theo, vừa đào ít giun làm mồi nhử cá, hôm nay may lắm, câu nửa ngày mới được có hai con.”

      Bây giờ Chu Tiểu Vân mới chú ý tới trong tay mỗi người có cái cần câu khá dài. Loại cần câu này có thể gập ngắn lại, giấu trong người đảm bảo nhìn thấy, thảo nào trước đó thấy có.

      Giờ mà trách hai người cũng chẳng làm được gì nữa, dù sao cá cũng câu được rồi, làm nồi canh cá thôi.

      Lý Thiên Vũ cầm dao ra bờ sông, làm cá sạch rồi đưa cho Chu Tiểu Vân, nhanh nhẹn nấu nồi canh cá.

      Tất cả sắp xếp ổn thoả, mấy cái ghế con ghép lại thành bàn ăn, bê cơm và thức ăn lên, đúng là có cảm giác tự hào.

      Mấy nhóm bên cạnh thấy nhóm của Chu Tiểu Vân động tác nhanh nhất sắp được ăn cơm, có người ghen tị qua xin mấy miếng. Hai thầy Phương Văn Siêu và Trịnh Băng dưới mời nhiệt tình của học trò cũng ngồi vào mâm, cứ ngồi xuống đất cầm bát ăn cơm cũng có cái lạc thú của nó.

      Phương Văn Siêu vừa ăn vừa gật đầu: “Chu Tiểu Vân, tài nấu ăn của em đúng là tệ, nhất là món thịt kho tàu này rất ngon.”

      Đương nhiên, đây là món tủ của Chu Tiểu Vân, Đại Bảo, Tiểu Bảo, Nhị Nha đều thích ăn.

      Trịnh Băng khỏi nhìn Chu Tiểu Vân bằng cặp mắt khác xưa, tuổi lớn lắm tài nấu nướng lại rất khá, thực hiếm có.

      Về phần mấy người khác, ai cũng mải mê ăn, khiến các nhóm khác ở gần đó nhìn mà tâm ngứa. Coi , người ta làm sắc hương vị có đủ cả, nhìn lại mình nửa sống nửa chín lại khét lẹt, thể so sánh được.

      Sau khi cơm nước xong lại uống bát canh cá, mùi thơm sực lên mũi. ít học sinh ăn xong cũng tới xin bát.

      Chu Tiểu Vân vội vàng múc canh cho mọi người, Phương Văn Siêu mang máy ảnh chụp hình kỉ niệm.

      Sau khi ăn xong lại ba chân bốn cẳng thu dọn hồi, ăn no, chơi mệt rồi, cuối cùng mọi người lên đường về nhà.

      Buổi chiều ở nhà ngủ giấc ngon lành, ngày hôm đó trôi trong vui vẻ.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 151: Kì thi tốt nghiệp cuối cùng tới
      Ngày tháng trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng tới thời khắc Chu Tiểu Vân điền nguyện vọng .

      Bầu khí trong lớp ràng trở nên căng thẳng hơn. Bây giờ cuộc sống của các nhà so với trước đây cũng có chuyển biến tốt đẹp, càng ngày càng coi trọng việc học của con cái hơn. Nghe hết lớp năm ít người định ghi danh học trường trung học ở trong thị trấn.

      Trường trung học Sao Mai thoáng cái trở thành lựa chọn đầu tiên, dù sao điểm trúng tuyển quá cao lại cách đây khá gần, Vương Tinh Tinh và Ngô Mai ầm ĩ muốn viết tên trường này.

      Lúc viết nguyện vọng, mọi người đều rướn cổ lên hỏi xem người khác viết thế nào.

      Chu Chí Hải cũng theo con sóng viết trường trung học Sao Mai, sau đó ngó đầu sang nhòm Trịnh Hạo Nhiên điền cái gì. ngờ Trịnh Hạo Nhiên lập tức che phần mình viết lại cho Chu Chí Hải nhìn.

      Chu Chí Hải lẩm bẩm câu “Thần thần bí bí ” rồi chạy đến xem Chu Tiểu Vân viết cái gì.

      ngờ tới Chu Tiểu Vân cũng cho nhìn, cuối cùng Chu Chí Hải bùng nổ: “Em điền trường trung học Sao Mai cứ điền, việc gì để cho người khác biết. cũng điền này, có phải việc gì lớn lao đâu!”

      Chu Tiểu Vân cười cười, viết trường cấp hai Minh cơ mà. , cũng nắm chắc 100%, nếu thi đỗ chẳng phải là rất mất mặt hay sao?

      Xem ra, Trịnh Hạo Nhiên cũng nghĩ giống mình rồi! Hi hi!

      Ngồi phía sau Lý Thiên Vũ cũng nghển cổ tìm hiểu nguyện vọng Chu Tiểu Vân, đương nhiên có thu hoặc gì. Nhưng mà, trong lòng cậu phỏng đoán khác Hải lắm, chắc là Chu Tiểu Vân cũng điền trường trung học Sao Mai.

      Lý Thiên Vũ cũng điền vào ô nguyện vọng của mình là trường trung học Sao Mai, nghĩ thầm cuối cùng đợt cuối này phải cố gắng ôn tập tốt để thi đỗ vào cùng trường cấp hai với Chu Tiểu Vân.

      Cố Xuân Lai từ trước đến nay luôn cùng chung trận tuyến với Lý Thiên Vũ, Lý Thiên Vũ điền thế nào cậu viết thế đó.

      Cho nên khi Phương Văn Siêu thu lại phiếu điền nguyện vọng của cả lớp ách nhiên thất tiếu, xem ra mọi người đều ý thức được tầm quan trọng của việc học cấp hai. Trong lớp có gần phần ba học sinh viết: trường trung học Sao Mai.

      Khi Phương Văn Siêu nhìn thấy phiếu của Chu Tiểu Vân và Trịnh Hạo Nhiên vô cùng sửng sốt.

      Trường cấp hai Minh ư? Đó là trường trung học tốt nhất trong thị trấn đó?

      nhìn ra hai cậu học trò này rất dũng cảm.

      Nhưng, Phương Văn Siêu vô cùng tự tin với học trò của mình. Trịnh Hạo Nhiên học giỏi nhiều môn cần phải , Chu Tiểu Vân càng là học trò cưng của từ lớp đến lớp năm. Dù trường trung học Minh cao đến mấy, Chu Tiểu Vân cũng thi đỗ.

      Gần đây Trịnh Hạo Nhiên càng chăm chỉ học hành hơn, ở lớp trừ lúc vệ sinh, ngay cả cửa lớp cũng ít ra.

      Lý Thiên Vũ cũng khác lắm. Dạo này thành tích của cậu tăng lên nhanh chóng khiến các bạn học tròn mắt há mồm, nhìn dáng vẻ dụng tâm đọc sách thế này xem ra cũng hạ quyết tâm muốn thi vào trường cấp hai trong trấn.

      Cố Xuân Lai bị cậu bạn thân Lý Thiên Vũ ảnh hưởng cũng chăm chỉ hơn ít. Đừng nhầm, suy nghĩ linh hoạt thích đùa giỡn tiểu thông minh thành tích tại của Cố Xuân Lai cũng có thể xếp vào hàng trung thượng đẳng (top 15), chưa biết chừng biết đâu may mắn lại có thể thi đỗ sao.

      Trời vừa tối, Vương Tinh Tinh lại chạy sang nhà Chu Tiểu Vân cùng ôn tập, lo lắng mãi thi tốt.

      Lúc này Đại Bảo được như nguyện. Là học sinh đầu tiên thi đỗ trường trung học Sao Mai, cậu tự nhận mình có quyền lên tiếng, ở trước mặt Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh truyền đạt kinh nghiệm thi.

      “Hai em vào ngày cuối cùng chắc chắn phải ôn kĩ, tục ngữ lâm trận mới mài gươm, sắc cũng bóng. Năm thi, ôn luyện tận mười ngày mới thi đậu. Lúc thi phải cẩn thận chớ lo lắng quá…”

      Sau đó tỉnh lược mười phút những lời vô ích.

      Chu Tiểu Vân nghe đến mức đau đầu, tật xấu oang oang của Đại Bảo biết khi nào đó có thể sửa được, aizz! Đáng thương cho đôi tai của !

      Vừa vào lớp nghe tin tức “đặc biệt”, theo tin của Tôn Mẫn truyền đến, Hứa Mỹ Lệ cũng ghi danh Trường trung học Minh .

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm cũng dũng cảm đấy chứ, hi vọng hai người đừng có “duyên” đến mức học cùng lớp ở cấp hai nữa.

      Vương Tinh Tinh khinh thường : “Bằng vào nó ư, có thể thi đậu Trường trung học Minh mới là lạ. Nếu như Chu Tiểu Vân báo danh chưa biết chừng còn có chút hi vọng.”

      Chu Tiểu Vân theo thường lệ chỉ cười đáp, tất cả chờ đến khi có kết quả thi hãy .

      Đừng như Hứa Mỹ Lệ, sớm thả tin đồn ra. Thi đỗ tốt, nếu thi đỗ mất mặt lắm! Nhưng, như thế đúng kiểu phong cách hành xử của bạn ấy!

      Trong lớp phổ biến trào lưu đưa cho nhau ảnh chụp, chính là ảnh chụp mặt 3×4, ngẫm lại cũng đúng thôi, ảnh toàn thân rất đẹp nhưng đắt hơn. Học sinh nghèo có mấy ai có khả năng đưa tặng, đưa ảnh 3×4 tỏ vẻ chút cũng sai.

      Người muốn ảnh của Chu Tiểu Vân rất nhiều. Nếu cố tình đưa có vẻ lạc loài quá, nên đều đưa hết. Vì thế, đặc biệt đến hiệu chụp ảnh 3×4, rửa hơn mười ảnh, nghĩ thầm chắc đủ rồi chứ!

      ngờ đến lớp vừa lôi ra đưa cho mọi người mà đủ, Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười đành phải lấy phim gốc rửa thêm, dằn lòng rửa hơn hai mươi ảnh.

      Trịnh Hạo Nhiên hơi ngại ngùng cũng hỏi Chu Tiểu Vân có thể cho ảnh , hai lời đưa luôn.

      Lý Thiên Vũ trông mà thèm, cũng mặt dày mày dạn tới hỏi ảnh.

      Chu Tiểu Vân chút nghĩ ngợi từ chối: “ cho!”

      Lý Thiên Vũ sớm dự liệu được câu trả lời này nổi giận tí gì, mặt mày nhăn nhở xin xỏ nửa ngày, Chu Tiểu Vân rơi vào đường cùng vẫn phải đưa hình cho cậu. miễn cưỡng nhận lấy tấm ảnh 3×4 của Lý Thiên Vũ, thấy trong hình Lý Thiên Vũ tươi cười rạng rỡ đến chói mắt.

      sao cả, Chu Tiểu Vân an ủi mình, sau khi thi xong hai người bye bye. Chỉ cần mình thi đậu trường trung học Minh, là triệt để gặp lại Lý Thiên Vũ nữa.

      Nghĩ tới đây, tâm trạng của Chu Tiểu Vân thoải mái hơn hẳn.

      Rốt cuộc chờ được đến ngày thi tốt nghiệp căng thẳng ấy, người bàn đều do giáo viên bên ngoài làm giám thị. Mọi người chưa bao giờ trải qua tình cảnh này ai cũng có chút hồi hộp lo lắng.

      Tâm tình Chu Tiểu Vân cũng có chút kích động, nhưng có thể dằn xuống hạ quyết tâm làm bài. Sau khi làm xong, tỉ mỉ kiểm tra ba lần mới yên tâm nộp bài.

      Sau khi thi xong, Vương Tinh Tinh thở phào hơi : “Cuối cùng kết thúc, a di đà phật!”

      Sắc mặt Ngô Mai tốt lắm: “Aizz, chắc tớ lại thi trượt rồi, số học có hai bài chưa làm được!”

      Chu Tiểu Vân an ủi Ngô Mai: “Đừng nghĩ đến cái này nữa, dù sao cũng thi xong rồi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, bằng đừng nghĩ nữa. Như vậy , dù sao ở nhà việc gì, ngày mai bọn mình đạp xe đến hiệu sách Tân Hoa dạo nhé?”

      Ngô Mai và Vương Tinh Tinh vui mừng đồng ý, hẹn sáng mai tầm tám giờ đến nhà tập hợp rồi ra về.

      Đến cổng trường, bắt gặp Trịnh Hạo Nhiên thi xong.

      Trịnh Hạo Nhiên ngoài miệng chưa ra nhưng trong lòng cũng biết nguyện vọng của Chu Tiểu Vân điền giống mình, cậu lòng : “Chu Tiểu Vân, hi vọng cậu cũng thi đỗ vào trường trung học lý tưởng!”

      “Cậu cũng thế, hi vọng ước mơ của hai chúng ta đều trở thành !” Chu Tiểu Vân cười rất xinh, khuôn mặt tươi cười được ánh nắng chiếu rọi vô cùng xinh đẹp, khiến trong lòng Trịnh Hạo Nhiên hiểu sao thấy rung động lạ thường.

      Chu Tiểu Vân, mong rằng chúng ta gặp nhau ở cấp hai! Trịnh Hạo Nhiên thầm , nhìn bóng lưng ấy càng càng xa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :