1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 142 : Hạnh phúc giản đơn
      [​IMG]



      Tiết trời vào thu, ở nhà Triệu Ngọc Trân vội vàng mang khoai lang ra phơi.

      Năm nay khoai lang trong nhà được mùa, ăn mãi hết. Sau này bà dứt khoát bỏ hết khoai vào nồi sắt to đùng, đổ nước sâm sấp luộc chín. Trẻ con người lớn ăn được bao nhiêu ăn, chỗ còn lại mang nuôi lợn.

      Khoai lang luộc lên rất mềm ngọt, rất ngon, nhưng ngon đến mấy cũng duy trì được khi mà ngày nào cũng phải ăn. Sau này, ngoài Chu Tiểu Vân có thể ăn hai miếng, Đại Bảo, Tiểu Bảo và Nhị Nha chịu ăn nữa.

      Chu Tiểu Vân thích nhất là mùa đông được ngồi trong nhà nhóm lửa, ngọn lửa bập bùng ánh lên khuôn mặt hồng hào, cả người ấm áp, thoải mái biết bao. Hay nhất là có thể ném mấy củ khoai lang nho dưới đáy nồi, vùi trong tro, chờ thêm mười phút dùng cái cời gẩy gẩy khoai ra.

      Bóc lớp vỏ đen đen , thơm ngọt nóng hổi, cắn miếng khoai, quá ngon >.<

      Đại Bảo kiên nhẫn đợi để khoai nguội lúc rồi ăn, thường là tay trái ném qua tay phải, vừa ăn vừa la to nóng nóng, đến khi còn nóng nữa ăn gần hết rồi.

      Chỉ khi Tiểu Bảo ăn khoai lang mới được chị cho ăn thả phanh, vì thế ăn chẳng ít hơn Đại Bảo là bao.

      Nhị Nha nhõng nhẽo, đòi chị bóc vỏ đút cho cơ.

      Chu Tiểu Vân còn có thể làm gì đây? Đút!

      Lại thêm Nhị Nha chẳng còn nữa, sang năm bảy tuổi rồi, sắp học lớp , vậy mà cứ nhõng nhẽo hoài, coi mình như bé con. Xem ra cần phải huấn luyện lại cho tốt, Chu Tiểu Vân nghĩ, đút hết củ khoai tay, sau này nhất định đút cho em ấy ăn cái gì nữa.

      hạ quyết tâm là thế nhưng sang ngày hôm sau Chu Tiểu Vân thường xuyên trở thành tù binh khi Nhị Nha làm nũng.

      Ai bảo Nhị Nha là người ít tuổi nhất trong nhà chứ? So với Tiểu Bảo còn hơn ba tuổi! Trong nhà có ai mà thương , chiều ?

      Triệu Ngọc Trân thấy khoai lang trong nhà ăn hết, bắt đầu làm khoai lang khô trước khi mùa đông đến. Cách làm rất đơn giản, lấy dao cắt khoai lang thành những sợi dài, cho vào sàng lọc hoặc cho ra rổ đem phơi mấy ngày, đến khi khoai lang khô hết nước là có thể thu vào túi đem cất.

      Mùa đông, trong bát cháo ngô bỏ thêm khoai lang khô, khiến cả bát cháo trở nên thơm ngọt hơn, khoai lang mềm mềm ngọt ngọt.

      Năm nay Triệu Ngọc Trân còn làm vại tương đậu bằng loại vại to nhất, vại gần đầy cơ đấy!

      Vại to đen bóng cao cỡ nửa người, cho đậu tương luộc chín và nước sạch vào, bên phủ lớp gừng, muối rồi bịt nắp kín, đây chính là loại tương “hảo hạng”.

      Thực ra do đậu tương biến chất (potein trong hạt đậu phân giải thành các axit amin tự do) khiến nước tương trở nên sền sệt, toả ra mùi thơm nồng, nhưng được để trong thời gian quá dài, nếu thể ăn nổi. Cân nhắc thời gian chuẩn xác là kĩ năng có độ khó cao, sao cho ăn tương đậu miệng toả hương. Nhất là trong đó có thêm ít bí đao càng ngon.

      Bà còn muối âu to củ cải khô, xào đĩa rau tuyết hồng*, bữa sáng bàn ăn vô cùng phong phú.

      (Rau tuyết hồng tên tiếng Brassica juncea, dịch ra là rau mù tạt, rau ngâm, rau muối nghe kì kì nên ta để nguyên hán việt. Loại rau này trồng được quanh năm, thường được dùng để muối dưa, ướp thịt muối hoặc xào với tỏi ăn rất bổ dưỡng vì nó kích thích tiêu hoá, giảm cân, tăng cường ôxy, tốt cho mắt, tuy nhiên nên ăn quá nhiều.)

      [​IMG]
      Rau này hình như VN

      Mỗi khi trời chuyển lạnh, món bánh bột mì rán được đổi thành bánh bao hấp, lần hấp đủ ăn trong bốn, năm ngày trời. Triệu Ngọc Trân ngại mượn nồi hấp quá phiền phức, hào phóng ra mua cái. (Có ai nhớ vụ này ?)

      Người ta có dù sao vẫn là đồ của người ta, dùng của nhà mình vẫn tốt hơn.

      Bánh bao hấp vốn chẳng có vị gì, chẳng qua ăn kèm với tương đậu khác hẳn, ngay cả Chu Tiểu Vân cũng ăn được hai cái bánh bao. Cộng thêm bát bún rau cải thơm ngào ngạt, trẻ con ăn ngon người lớn nhìn thấy rất hài lòng.

      Đại Bảo vừa ăn vừa : “Tết năm nay bà nội có về ạ? Con nhớ bà nội…”

      Chu Quốc Cường cảm động nhìn thằng con lớn, nghĩ thầm Đại Bảo khá lắm, biết hiếu thuận.

      Ông chưa nghĩ xong, Đại Bảo tiếp: “Con nhớ bà nội làm bánh hành.”

      Hoá ra nhớ tay nghề bếp núc tuyệt vời của bà!

      Thằng nhãi này, Chu Quốc Cường trợn mắt lườm Đại Bảo cái: “Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến ăn ăn ăn, sao nhớ đến bà nội chứ!”

      Đại Bảo thấy Chu Quốc Cường phát hỏa rất vô tội giải thích: “Con nhớ tới bà nội, nhân tiện nhớ bánh hành bà làm mà.”

      Cuối cùng cũng thông minh ít.

      Chu Quốc Cường hừ tiếng, nhìn Đại Bảo, sợ mình nhịn được ra tay đánh con.

      Triệu Ngọc Trân đề nghị: “Bọn trẻ được nghỉ, thím Ba cũng được nghỉ, chắc là có thời gian nấu cơm. Chúng ta nên đón bà nội về nhà, qua năm mới lại đưa bà .”

      Đại Bảo, Tiểu Bảo, Nhị Nha và Chu Tiểu Vân cùng hô đồng ý! biết là nhớ bà nội hay muốn ăn món bánh hành bà làm, kệ bọn chúng . Dù sao là bọn trẻ đều mong bà nội về nhà khiến trong lòng Chu Quốc Cường rất thoải mái.

      Ông gật đầu: “Ngày mai và đại ca đón mẹ. Em thu dọn căn phòng kia , năm nay có chăn mới mua, mang cho mẹ đắp.”

      Cơm nước xong, Triệu Ngọc Trân dọn phòng, Chu Tiểu Vân lập tức vào phụ giúp, quét nhà, lấy đồ linh tinh. Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng qua phụ, căn phòng nho ngập tràn tiếng cười tiếng .

      Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, đây chính là cuộc sống hạnh phúc mà mình muốn. cần có nhiều tiền, chỉ cần được sống với người thân vui vẻ là tốt lắm rồi. Hơn cả tình , quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người chính là tình thân, phải sao? Còn về tình , chờ mình hai mươi lăm tuổi hãy bàn đến! Hi hi!

      Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú vào thị trấn đón bà nội trở về, Triệu Ngọc Trân mình ở chợ làm xuể. May mà có mấy đứa con phụ mẹ. Đại Bảo đẩy xe ba bánh khá vững, cậu cao lên rất nhanh giờ sắp cao bằng ba rồi.

      Triệu Ngọc Trân nhìn con trai lớn dần lên cảm thấy rất hạnh phúc, thời gian trôi qua mau, chỉ chớp mắt Đại Bảo lớn như vậy. Trước mắt bà như còn lên dáng vẻ Đại Bảo lúc mới sinh!

      Suy nghĩ vẩn vơ, Triệu Ngọc Trân được Tiểu Bảo nhắc nhở: “Mẹ, đến rồi.”

      Triệu Ngọc Trân vội vàng dọn sạp, gần cuối năm người đến mua thịt rất nhiều. Phần lớn đều dằn lòng mua dư mười mấy cân thịt, bà bận luôn tay luôn chân. May có Chu Tiểu Vân ở bên cạnh nhanh nhẹn tính tiền trả tiền thừa, đến buổi trưa hộp tiền gần đầy.

      Hôm nay mấy trăm cân thịt lợn mang đến bán hết sạch, vẻ mặt Triệu Ngọc Trân tươi cười rạng rỡ.

      Bây giờ ở quê, nhà nghỉ, khách sạn bắt đầu mọc lên, ít chỗ đặt hàng ở nhà bà. cú điện thoại gọi tới, Chu Quốc Cường vội đến giao hàng, chưa kể đến bán buôn cho các hàng thịt lợn đều trăm cân.

      Đương nhiên có rất nhiều người ghen tị chạy theo phong trào. Đời sống khá giả hơn, người mua thịt càng ngày càng nhiều, giống lúc trước trong nhà có khách mới dám bỏ tiền ra mua hai cân về tiếp cho sang. Việc buôn bán của nhà họ Chu phát đạt, ối người trông mà thèm.

      Trong khoảng thời gian ngắn, ở chợ chính mọc lên ít hàng thịt heo. Nhưng mà, Chu Quốc Cường bán thịt giá vừa phải cũng cân điêu nên nổi tiếng ở chợ chính, sinh ý giảm chút căn bản đáng kể.

      Điều này cũng nhắc nhở ông chuyện, gần đây ông thường xuyên mở rộng thị trường, chuyên đưa cho các hàng cơm, khách sạn, họ đều mua thịt với số lượng lớn. Nghĩ kĩ lại, nếu có thêm nhiều mối làm ăn như vậy, tiền lời phải còn cao hơn bán lẻ ở chợ chính lắt nhắt hai cân sao?
      Phong Vũ Yêntrangtrongnuoc thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 143 : Nở mày nở mặt

      Buổi trưa về đến nhà, hai em Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú đón bà nội về.

      Thẩm Hoa Phượng nhiệt tình để cho bà nội sang nhà em dâu, luôn miệng bữa trưa làm xong, cả nhà Chu Quốc Cường cũng ngồi ăn, hồi náo nhiệt.

      Triệu Ngọc Trân vừa nhìn Thẩm Hoa Phượng nhận ra suy tính của chị ta. Mùa hè, sợ bà cụ ở đây lâu, sống chết chịu mở miệng, giờ biết bà chỉ ở khoảng thời gian ngắn rồi lại lên thị trấn. Nỗi lo trong lòng Thẩm Hoa Phượng được bỏ xuống , sao nhân cơ hội này biểu chút?

      Triệu Ngọc Trân : “Chị dâu, tối qua em dọn xong phòng rồi, để bà nội Đại Bảo ở nhà em

      Thẩm Hoa Phượng cũng phải kẻ dễ bắt nạt, cười kéo tay Triệu Ngọc Trân : “Em hai à, lần trước chị chưa mở miệng, em giành mẹ về nhà mình, lần này em được tranh với chị, nhường chị cơ hội này , để chị được lần bày tỏ chút hiếu tâm.”

      xong Thẩm Hoa Phượng còn thân thiết kéo tay bà, liên tục gọi “Mẹ” .

      Chu Quốc Phú biết chớp lấy thời cơ che giấu chuyện quá khứ.

      Bà nội cười, mặc kệ trong lòng con dâu nghĩ thế nào, có thể đối tốt với bà là bà thấy đủ. bà lão được con cái giành nhau đón về nhà ăn tết, đối với bà nội đúng là chuyện đáng vui mừng.

      Đến đây Triệu Ngọc Trân còn lời nào để , dắt các con sang nhà bác Cả ăn trưa. Thẩm Hoa Phượng chọn phòng ở nhà chính, dọn dẹp để bà nội ở. Chu Quốc Cường nghĩ thầm đúng là rộng và thoáng hơn hẳn nhà mình.

      Bà nội ở nông thôn đến tận mười lăm tháng giêng mới được chú Ba đón về thị trấn.

      Chu Quốc Cường lo chuồng lợn trong nhà quá , muốn mua thêm mấy đầu lợn về nuôi cũng có chỗ. Thực ra, nuôi thêm vài ngày, chờ lúc thiếu thịt mới giết còn tốt hơn. Chuồng lợn trong nhà xây từ mấy năm trước, nhốt được ba con là hết mức.

      Vì thế đầu xuân, nhà họ Chu bắt đầu phá chuồng lợn cũ, xây chuồng lợn mới.

      Có tiền Chu Quốc Cường bỏ cả vốn, dùng gạch vỡ mà chọn loại gạch đỏ mới tinh. Chuồng mới đủ cho bảy, tám đầu lợn, thoạt nhìn rất hoành tráng.

      Chu Quốc Phú bước qua cổng vào nhà, đùa với Chu Quốc Cường: “Chuồng lợn nhà em còn đẹp hơn cả nhà ở.”

      Chu Quốc Cường cười ha ha: “Đại ca, đừng trêu em, em lập tức xây nhà lầu cho xem.”

      Chu Quốc Phú lòng vui mừng thay em trai. Hai năm qua, mắt thấy việc buôn bán của Chu Quốc Cường càng phát đạt tiền kiếm càng nhiều, làm cả như ông cũng vui vẻ. Ai muốn em mình sống tốt hơn chứ ?

      Nhớ lại mấy năm trước Chu Quốc Cường còn phát sầu vì chuyện học phí của con, tại và quá khứ đúng là như trời với đất.

      Chu Quốc Phú để lời Chu Quốc Cường ở trong lòng, về nhà chỉ coi như chuyện vui kể cho Thẩm Hoa Phượng nghe.

      Người vô tâm người nghe có ý, Thẩm Hoa Phượng hỏi lại: “Đúng là Quốc Cường với như thế?”

      Chu Quốc Phú cảm thấy phản ứng của vợ có phần quá kích động: “Em ấy chỉ thuận miệng thế, chắc là đùa thôi. Trong thôn chúng ta chỉ có đội trưởng đội sản xuất Hứa Đại Sơn bắt đầu xây nhà lầu, nhà người khác làm sao xây được. Hai năm qua nhà em Hai đúng là buôn bán khá tốt, nhưng muốn xây nhà lầu còn kém chút!”

      Thẩm Hoa Phượng nghĩ như vậy: “Em thấy lời này tám chín phần là Quốc Cường cố ý cho , xem phản ứng của thế nào, chưa biết chừng nhà chú Hai xây .”

      Chu Quốc Phú bật cười: “Em ấy muốn xây xây, cần gì quan tâm đến phản ứng của .”

      Thẩm Hoa Phượng trợn trắng mắt nhìn chồng : “Em thấy đó, người đâu mà chẳng có đầu óc gì cả. Nhà chú Hai rất khôn khéo. Bây giờ buôn bán tốt như vậy, ai đỏ mắt ghen tị chứ. Tuy mấy năm trước nhà chúng ta mạnh hơn nhiều, nhưng bây giờ, chúng ta bằng nhà chú ấy nữa. Nhà mình là lão đại, mới xây nhà mái bằng. Chú ấy là em, nếu xây nhà lầu trước, chẳng phải khiến chúng ta còn mặt mũi hay sao?”

      hiểu sao chỉ từ câu đơn giản Thẩm Hoa Phượng có thể phức tạp hoá lên như thế. Nhưng, Chu Quốc Phú vốn nghĩ nhiều, sau khi nghe vợ , trong lòng thực nghĩ kĩ chuyện này.

      Aizz, dân quê đúng là so nhau chuyện nhà cửa!

      Chu Quốc Cường vừa xây tường bao, bỏ số tiền lớn mua xe máy ba bánh. Cái xe ba bánh kia còn to hơn xe của Ngô Hữu Đức để chở khách tí, chuyến có thể chở được năm, sáu đầu lợn.

      Lúc chạy xe về đến cổng, Triệu Ngọc Trân đặc biệt đốt chuỗi pháo dài, khiến bà con làng xóm đều chạy đến góp vui.

      Cha Vương Tinh Tinh Vương Khang hâm mộ sờ sờ cái xe mới tinh: “Người em Quốc Cường à, hai năm nay chú khiến người khác ghen tị lắm đấy, loáng cái mua được xe máy ba bánh.”

      Vợ ông Vu Thuý Liên liếc chồng : “ biết bao giờ mới có thể lái cái xe như vậy về nhà.”

      Triệu Ngọc Trân mặt mày hớn hở chuyện với mọi người. Chu Quốc Cường móc bao thuốc lá người ra chia cho cánh đàn ông, điếu lại điếu, chỉ chốc lát sau, gói thuốc lá phát sạch.

      Chu Quốc Cường gọi Chu Tiểu Vân qua, đưa cho con hai nguyên mua thuốc lá.

      Tôn Thành Võ ồn ào : “A, giờ mua xe ba bánh sao còn xài loại Romantic nữa. Mau bảo con rượu mua bao Hồng Tháp ?”

      Mọi người trong sân đều bật cười.

      Chu Quốc Cường bị trêu lập tức : “Được, người em Thành Vũ thế, Hồng Tháp đắt đến mấy cũng phải mua bao cho mọi người hút.” Lại lấy thêm mười nguyên đưa cho Chu Tiểu Vân.

      Chu Tiểu Vân nhận ra tâm trạng của cha rất tốt, cảm thấy tâm tình của mình cũng bay lên, chạy như bay đến nhà Chu Thiến Thiến mua thuốc lá.

      Mẹ Chu Thiến Thiến theo thói quen cầm bao Romantic nguyên bốn giác đưa cho Chu Tiểu Vân, ngờ Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu : “Hôm nay cháu mua loại này, lấy cho cháu bao Hồng Tháp đắt nhất.”

      Trong lúc đợi lấy đồ, Chu Thiến Thiến ra nhìn thấy bạn. Chu Tiểu Vân nhớ ba còn ở nhà chờ mình mua thuốc lá, chưa kịp mấy câu với Chu Thiến Thiến chạy vội về.

      Ở trong sân, cánh đàn ông hút Hồng Tháp, chuyện trời dưới đất rất vui vẻ. Đúng là thuốc đắt tiền, bao đủ mua sáu, bảy bao Romantic, bình thường ai dám mua loại này.

      Thạch Vĩnh Niên cũng đến, thấy ông Chu Quốc Cường đùa hỏi: “Chưa đến nửa năm sao bác đến thu tiền phạt?”

      Thạch Vĩnh Niên quanh năm suốt tháng bị người khác trêu như thế, sớm rèn cho da mặt rất dày, thấy có thuốc lá tốt đôi mắt sáng lên, chút khách khí đốt điếu.

      “Quốc Cường à, hai năm nay chú lăn lộn khá tốt, sinh ý càng lúc càng lớn!” Thạch Vĩnh Niên lòng tán thưởng.

      Chu Quốc Cường vội tỏ vẻ khiêm tốn: “Chủ nhiệm Vĩnh Niên à, bác đừng trêu em. Em chỉ buôn bán nuôi sống nhà già trẻ. Trong nhà trước đây chạy xe đạp ba bánh, tốc độ chậm lại tốn sức, em chẳng còn biện pháp nào mới bỏ ít tiền mua xe mới. Nhà em còn kém mấy nhà có tiền trong thôn rất xa .”

      Chu Quốc Cường am hiểu sâu sắc đạo lý làm người nên khiêm tốn. Ánh mắt người trong thôn đều nhìn chằm chằm tình hình các nhà. Nhà ai có tiền, ai có tiền vĩnh viễn là đề tài muôn thưở. Từ trước đến nay ông thích khoe khoang trước mặt người khác, nhà mình có mười phần tối đa chỉ có ba phần thôi. Như thế ít người ganh tị rồi.

      Vì thế cho dù trong tay ông đủ tiền cũng vội xây nhà lầu ngay. Nếu nhà mình xây nhà lầu đầu tiên, sau lưng biết bị người khác bàn tán thành kiểu gì nữa!

      Vẫn nên chờ thêm thời gian nữa!
      Phong Vũ Yêntrangtrongnuoc thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 144 : Học sinh sợ nhất thứ sáu (1)

      Nghe đồn học sinh sợ nhất thứ sáu, tại sao? Bởi vì chiều thứ sáu có hai tiết viết văn cố định.

      Mỗi khi đến thứ sáu, đó chính là ngày các học sinh đau đầu, vắt hết óc trong thời gian quy định viết ra bài văn, còn phải được ít hơn năm trăm từ.

      Đối với những người như Chu Chí Hải chữ chạy hết ra ngoài mà đúng là chuyện đau khổ nhất.

      Vì thế thầy Phương chưa bước chân vào lớp, Chu Chí Hải than ngắn thở dài. Ngô Mai ngồi bàn đầu tiên bị ảnh hưởng, liên tục quay đầu nhìn Chu Chí Hải, thấp giọng hỏi Chu Tiểu Vân : Chu Chí Hải sao thế.

      Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn Chu Chí Hải mặt như mướp đắng cười : “Còn sao nữa, cậu nghĩ xem hai tiết sau là tiết gì?”

      Tiết viết văn! Ngô Mai vỡ lẽ, thảo nào Chu Chí Hải phát sầu. Nhìn các bạn học trong lớp, có ai dám thả lỏng tinh thần ? Chẳng ai thích tiết viết văn cả.

      Nhất là thầy Phương đặc biệt chú trọng việc bồi dưỡng học sinh, thường xuyên trước khi viết tràng dài mới cho học sinh làm.

      Chắc bạn định , đây phải việc tốt sao? Giáo viên giảng giải kĩ càng, học sinh còn có gì hài lòng nữa?

      Hài lòng hài lòng, mấu chốt là sau đó phải chết kìa. Thầy Phương thường xuyên chỉ bạn trong lớp đứng lên đọc bài viết của mình, chưa viết xong cũng sao, viết tới đâu đọc tới đấy, hơn nữa cũng giới hạn học sinh giỏi hay học sinh dốt gì gì đó. Tiện tay chỗ nào chỉ chỗ đó, sao Chu Chí Hải lo được.

      Ngô Mai nghĩ đến đây cũng thấy lo lắng. Hôm nay thầy Phương mà nổi hứng gọi đứng lên đầu tiên đọc bài hỏng bét. Mau xem lại sách làm văn , nhớ thêm số từ chưa biết chừng lại cần dùng đến.

      Trong lớp, bạn nào cũng có sách tập làm văn, người người cầm quyển sách này đau khổ đọc, đương nhiên Lý Thiên Vũ cũng ngoại lệ.

      Luôn rung đùi đắc ý Cố Xuân Lai cũng thấy sợ mà nghiêm túc hơn.

      Từ quyển tập làm văn trong tay các học sinh có thể nhận ra tình hình học tập của người đó. Như quyển trong tay Chu Tiểu Vân vì thường xuyên lật xem nên sớm sờn góc. đau lòng, hoảng hốt tìm tờ giấy trắng cấp bọc bìa sách, cuối cùng ít hao mòn hơn.

      Lý Thiên Vũ chú ý mấy cái tiểu tiết này, tính tình xúc động, vì thế mép dưới sách tập làm văn ko bằng nhau, thường vểnh hết lên.

      Cố Xuân Lai chẳng bao giờ đến nơi về đến chốn, bìa ngoài quyển sách viết loạn, vẽ bậy còn nhận ra hình dáng ban đầu.

      Vương Tinh Tinh thích vừa đọc sách vừa gạch chân những câu hay. Vì thế, vừa mở quyển sách của ra thấy trang giấy xuất rất nhiều nét gạch chân đánh dấu câu.

      Bìa sách tập làm văn của Ngô Mai dán chi chít sticker dán tường.

      Từ lúc trong trường bắt đầu phổ biến loại sticker dán tường giá phân, hai phân này, Ngô Mai lập tức trở thành fan của nó. Tiền tiêu vặt trong người tám chín phần đều dùng để mua sticker dán tường.

      Mấy ngày trước còn thích thú với sticker phim hoạt hình, gần đây Ngô Mai lại bắt đầu mê mẩn sticker minh tinh. Sticker của Triệu Nhã Chi và Trịnh Thiếu Thu là hai hình thích nhất.

      Chẳng qua, Triệu Nhã Chi diễn cổ trang trong vở Tướng thanh Càn Long thực rất đẹp, ý kiến cá nhân Chu Tiểu Vân có hảo cảm lắm với tên Trịnh Thiếu Thu vứt bỏ người vợ tào khang. Nhưng Triệu Nhã Chi nội hàm xinh đẹp thanh nhã có ai mà thích ? Chu Tiểu Vân cũng phá lệ mua mấy hình dán trong vở.

      Giờ mình vẫn còn , đừng biểu quá mức khác biệt với mọi người, nếu làm vậy khiến mấy bạn thân nghi ngờ. Chu Tiểu Vân lấy lý do này để thuyết phục bản thân.

      Sticker dần được các học sinh nhất là nữ sinh nhiệt liệt chào mừng, vừa đẹp vừa rẻ. Lột ra rồi tuỳ ý dán lên góc nào đó của sách vở là được rồi.

      Theo ý của Chu Tiểu Vân chỉ nên dán vào hai trang trong sách.

      Vương Tinh Tinh dán vào ba trang. Nhưng tất cả đều kém Ngô Mai. Quyển sách gần như được dán hết, nhận ra nổi ban đầu là sách tập làm văn nữa.

      Sách giáo khoa ngữ văn, số học cũng thể thoát khỏi ma trảo của Ngô Mai, dán chi chít khắp nơi.

      Đương nhiên Chu Chí Hải chẳng dám mua sách tập làm văn. Cậu học văn dốt nhất, thường thường chưa viết nổi trăm từ cạn vốn. Như vậy sao cậu thiếu được mấy quyển sách cơ bản này ?

      Bạn nghe lầm đâu. Đúng là mấy quyển. Chu Chí Hải sợ copy đoạn trong sách lại trùng với các bạn hoặc ở quyển này thầy Phương xem qua. Để chắc ăn cậu mua mấy quyển liền, sau đó chắp vá lung tung thành bài.

      Bạn định , lấy hết quyển này đến quyển khác, nội dung các câu khớp với nhau đúng ?

      Chính xác, đúng là “chẳng ra đâu với đâu” cả. Haha.

      Đối với lời bình của Vương Tinh Tinh, Chu Chí Hải cho là đúng, tự biên tự diễn rằng đây là cậu tham khảo sách đến bổ trợ cho não ngắn của mình.

      Cậu còn than thở: “Văn chương trong thiên hạ có chỗ nào sao chép, chỉ là xem mi có biết cách chép hay thôi. Viết văn viết văn, chép được!”

      Tóm lại rất giỏi ngụy biện, vậy mà được đống nam sinh học tập theo.

      Chu Tiểu Vân có ý định mách lẻo. Hành vi này xuất trong đám học sinh là chuyện bình thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, thầy Phương cũng phải là người hiền lành dễ bị bắt nạt như vậy.

      Thường thường bạn đứng lên dương dương đắc ý đọc đại tác phẩm của mình lần, rồi im lặng đợi giáo viên biểu dương. Thầy Phương bắt đầu nhận xét: “Trò xxx, bài viết này của trò rất dài rất mạch lạc, câu văn trôi chảy ý văn đẹp đẽ rất tốt…”

      Bạn kia vừa nở nụ cười lập tức bị câu sau đó làm cho ngóc đầu lên được : “Nhưng mà mấy câu này sao chép y nguyên trong “Chọn lọc những bài văn hay dành cho học sinh tiểu học”, hơn nữa là quyển năm ngoái, phải quyển mới xuất bản năm nay. Thầy sai chứ!”

      Bạn học sinh kia mặt mày ủ rũ bị tất cả học sinh trong lớp cười chê đến mức ngóc đầu lên được.

      Mấy lần như vậy, trong lớp có bạn nào dám làm như thế nữa? Mấy cậu mười tuổi có ai sợ mất mặt chứ!

      Lá gan Chu Chí Hải rất lớn, dám chép kiểu đó cậu nghĩ ra kiểu mới. Haha, thầy cho em chép cả đoạn, em “mượn” đông mượn tây mỗi chỗ câu. Thầy Phương có lợi hại đến đâu cũng thể nhớ hết từng câu từng chữ trong mỗi quyển sách được.

      Ha ha ha! Ta cười đắc ý! Ta cười đắc ý! Chu Chí Hải nghĩ ra phương pháp đối phó, vui vẻ quay sang bắt chuyện với Trịnh Hạo Nhiên.

      Trình độ viết văn của Trịnh Hạo Nhiên ở tốp đầu trong lớp, tất nhiên lo lắng giờ viết văn này. Hai người cười đùa vui vẻ. đến chỗ phấn khích, giọng tránh được hơi lớn chút. Ầm ĩ thu hút chú ý của số người.

      “Hai cậu có thể ?” Vương Tinh Tinh và Ngô Mai trăm miệng lời .

      Từ trước đến nay Chu Chí Hải và Vương Tinh Tinh là oan gia, từ năm nhất đến tận bây giờ vừa thấy mặt nhau bắt đầu đấu võ mồm thành quen rồi, theo phản xạ đáp lại câu: “Tôi cứ to đấy bà làm gì được tôi?”

      Ngô Mai thấy họ nhường nhịn, khuôn mặt nhắn tức giận đỏ bừng.

      Vương Tinh Tinh “hừ” tiếng: “Tôi làm gì được chứ. Cùng lắm là trong tiết viết văn báo cáo với thầy Phương ai đó sao chép quyển sách trong ngăn bàn thôi.”

      Bị uy hiếp Chu Chí Hải lập tức thay đổi thái độ, khuôn mặt tươi cười cúi đầu khom lưng: “Vậy tôi hơn, mấy bà từ từ đọc, quấy rầy nữa.”

      Chiến thắng trở về, Vương Tinh Tinh đắc ý ngẩng cao đầu, đón nhận ánh mắt sùng bái của Ngô Mai.
      Phong Vũ Yêntrangtrongnuoc thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 145 : Học sinh sợ nhất thứ sáu (2)

      Giữa lúc học sinh thấp thỏm lo sợ, tiếng chuông báo vào giờ cũng vang lên, Phương Văn Siêu từ từ bước vào lớp.

      Có thể nhận ra hôm nay tâm trạng Phương Văn Siêu cực kì tốt. Đương nhiên, năm nay có thêm con bé bỏng đáng , khỏi phải vui vẻ cỡ nào. Ngay cả bước cũng nhàng bay bổng.


      đứng bục giảng tươi cười rạng rỡ: “Các em học sinh, năm nay mọi người lên lớp năm, còn mấy tháng nữa các em tốt nghiệp tiểu học, chuyển đến học trong môi trường mới. Thầy nghĩ các em chắc chắn có kì vọng rất lớn vào tương lai ! Câu hỏi được đặt ra là khi lớn lên các em muốn làm gì? Vì vậy, đề bài của hôm nay chúng ta là “lý tưởng của em”.”

      Trong đám học sinh xuất đợt sóng gợn nho . Mọi người bàn luận xôn xao.

      Phương Văn Siêu ổn định lại trật tự, rồi bắt đầu những điểm khi viết cần chú ý ở đề này, bố cục bài viết như thế nào vân vân và vân vân. Đại khái sau mười phút, cuối cùng chốt ạ: “… Tiếp theo các trò lấy giấy nháp ra bắt đầu viết!”

      Đúng vậy, viết ra nháp lần, viết tốt rồi mới chép vào vở. Nếu trực tiếp viết biết lãng phí mất bao nhiêu tờ giấy đây.

      Chu Chí Hải mừng thầm, đúng lúc trong quyển sách của mình có đề này. Nhân lúc thầy Phương xuống dưới, cậu lén lút giở ra.

      Lý Thiên Vũ cắn môi ngồi ngẫm nghĩ lúc, nửa ngày sau mới đặt bút viết.

      Trịnh Hạo Nhiên dự đoán trước được đề này, có thể là nắm chắc mười phần, trông dáng vẻ viết liền mạch kia chắc là dài lắm đây.

      Vương Tinh Tinh cũng bắt đầu động thủ, theo bản năng bé nhìn sang bên cạnh, vô cùng ngạc nhiên khi phát Chu Tiểu Vân luôn đứng đầu tiết viết văn ngẩn người, chưa viết được chữ nào.

      Vương Tinh Tinh chọc chọc Chu Tiểu Vân, giọng : “Chu Tiểu Vân, cậu thẫn thờ gì thế, mau viết ! Còn đến hai mươi phút nữa, nếu nhân lúc này viết xong, tiết sau chính là tiết đọc bài “khủng bố” đấy, lúc đó cậu đâu còn thời gian viết nữa?”

      Mải chìm trong suy nghĩ, Chu Tiểu Vân được bạn thân thiện ý nhắc nhở nên mỉm cười đáp lại, ngoan ngoãn cầm bút máy lên, viết xuống tập giấy nháp tiêu đề : Lý tưởng của em.

      Sau đó, ngòi bút ngừng lại chút, viết tiếp được nữa.

      Lý tưởng của em? Từ đến lớn đề bài này ai chưa từng gặp qua mấy lần?

      Viết khi ở tiểu học, lên cấp hai lại viết, thậm chí lên cấp ba vẫn phải viết. Đương nhiên, kiếp trước mới học hết cấp hai, chưa học cấp ba nên chỉ đoán vậy thôi.

      Nhưng lúc ở cấp hai, thay đổi giáo viên ngữ văn ba lần, Chu Tiểu Vân viết ba bài văn về ‘Lý tưởng của em’, hơn nữa lớp bốn, lớp năm ở cấp tiểu học cũng từng viết. Tổng cộng là làm đề bài này năm lần.

      Đến giờ vẫn còn nhớ, khi gặp đề mục này, chỉ biết viết sau này khi lớn lên muốn làm giáo, bác sĩ hoặc nhà khoa học gì gì đó, rất sáo rỗng.

      Trời mới biết khi đó còn biết nhà khoa học làm cái gì.

      Bây giờ nghĩ lại mình ngây thơ biết bao. Lý tưởng ôm ấp từ lớn lên có thể trở thành thực ư? Có mấy người thực trở thành giáo sư, bác sĩ hoặc nhà khoa học chứ ? Phần lớn làm công nhân ở các nhà xưởng, hoặc ở bên ngoài dãi nắng dầm mưa xây nhà cho người ta, nếu ở nhà buôn bán nuôi gia đình sống tạm qua ngày.

      Lý tưởng có mấy phần thực tế chứ ?

      Nhưng tư duy của trẻ con giống như bị quán tính vậy, ở phương diện này luôn vẩn vơ thiếu thực tế. Bạn có thể mong chờ đứa bé mười hai, mười ba tuổi biết cái gì là lý tưởng, cái gì là tương lai à ?

      Chu Tiểu Vân, vậy lý tưởng của mày là gì?

      Chu Tiểu Vân tự hỏi lòng mình như thế.

      Kiếp trước mày tỉnh tỉnh mê mê cứ như vậy bình bình thường thường sống đến năm mười chín tuổi, ngu ngơ Lý Thiên Vũ, kết hôn sinh con , trở thành bà chủ của gia đình . Cả ngày lẫn đêm chìm trong đống công việc chất cao như núi ở xưởng, bôn ba đến mức kiệt sức vì củi gạo dầu muối. làm gì có thời gian suy nghĩ về lý tưởng.

      Có thể làm cho Nữu Nữu sống tốt hơn chút, đó chính là lý tưởng lớn nhất của .

      Vậy tại, sau khi sống lại, lý tưởng của là gì?

      gia đình ấm áp, cha mẹ hết lòng thương mình, mấy em mến đoàn kết với nhau. Gặp được người thầy ưu tú, có đám bạn tốt. Đây là những gì tại có được. Vì thế, lòng cảm ơn ông trời, chỉ có trái tim biết sẻ chia mới phát thực ra tình luôn ở quanh mình.

      Thế nhưng, lý tưởng của ở đâu?

      Sau khi lớn lên, rốt cuộc muốn trở thành người như thế nào, làm công việc gì, mục tiêu của cuộc sống là cái gì ?

      Trở thành người có tiền chăng? Lợi dụng những gì kiếp trước mình biết về thị trường chứng khoán gì gì đó ném ra bó tiền là có thể cơm áo lo suốt cuộc đời này? Nhưng là hạng người này, chẳng phải khoanh bừa vào bài thi cuộc đời ư ? Thiếu động lực phấn đấu, nhân sinh còn có ý nghĩa gì ?

      Trở thành nghệ sĩ hay nhà thư pháp sao ? Biến thành tầng lớp tư bản trong xã hội, bề ngoài xinh đẹp, gia thế tốt ? Chẳng lẽ đây là cuộc sống muốn ?

      , muốn cuộc sống như thế, chỉ muốn học tốt, thi đỗ đại học, tìm được công việc tốt, tay bưng bát sắt, an phận thà làm cái đinh ốc nho trong xã hội thời kì công nghiệp hoá thôi.

      Có tiền lương ổn định, cao chút, tìm người bạn trai có trách nhiệm, có thể khiến mình an tâm dựa vào, sống cuộc sống bình thản, đây mới chính là điều mong muốn.

      Về phần làm cái gì, chưa nghĩ ra.

      chung, đầu tiên, nên làm giáo viên.

      Nhìn nhàng, ngày nghỉ nhiều, ra làm lụng vất vả, tan tầm còn phải phiền não vì thành tích của học sinh, tiền lương lại cao. Tệ nhất là trường kỳ tiếp xúc với phấn rất dễ bị bệnh nghề nghiệp về phổi hoặc thanh quản. Chưa từng nghe làm giáo viên có thể sống lâu, bình thường về hưu chưa được mấy năm bắt đầu sức khoẻ suy giảm, tiền lương hưu ít đến đáng thương.

      Thứ hai, nên làm bác sĩ.

      Tiền lương của bác sĩ cao cao , nhưng áp lực và mạo hiểm rất lớn. Khi giải phẫu thể có tí tẹo sai lầm này, nếu có vạn kiếp bất phục. Hơn nữa, cả năm gần như có ngày nghỉ, ngày lễ, ngày tết cũng phải làm. Công việc vất vả như vậy thích hợp cho đàn ông, chứ phụ nữ thảm vô cùng.

      Ách, hai lý tưởng phổ biến nhất đều bị mình bác bỏ rồi, vậy viết gì đây ?

      Trở thành nhà khoa học? Đừng đùa.

      Đầu óc của nếu đọc sách còn được, chứ nghiên cứu khoa học, phát minh, sáng tạo dùng được đâu. phải thiên tài hay thần đồng gì cả.

      Hơn nữa, nhà khoa học là gì? Giống kiểu người quan tâm đến gia đình, luôn giữ tình cuồng nhiệt với khoa học cứu vớt nhân loại bết bát, có chỗ nào cho , bé quyết tâm có được gia đình ấm áp chen vào chứ.

      Kiếp trước từng đọc qua bài viết đăng tạp chí nổi danh về người phụ nữ cả đời có rất nhiều phát minh, nghiên cứu khoa học quan trọng nhưng kết hôn, đến chết vẫn đơn thân mình.

      Mặc dù, Chu Tiểu Vân muốn lại sớm, kết hôn sớm có nghĩa đồng ý với cuộc sống như thế.

      Phụ nữ mà, sớm muộn vẫn nên có ông xã, con cái, bên cạnh luôn có cái lò sưởi (trong mùa đông) tốt biết bao.
      Phong Vũ Yêntrangtrongnuoc thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 146: Học sinh sợ nhất thứ sáu (3)
      [​IMG]

      Qua mười phút nghỉ giải lao ngắn ngủi, tiết thứ hai khiến tất cả học sinh lớp 4-2 vừa lo vừa sợ cuối cùng tới.

      Phương Văn Siêu bắt đầu nhìn lướt qua vòng, tìm kiếm mục tiêu “xuống tay”.

      Bình thường cười đùa có thể quậy giáo viên ngất trời nay ai cũng im lặng, mấy người dám dám ngẩng đầu lên. Có ai sợ bị giáo viên gọi lên đọc chứ.

      Mỗi lần tiết đọc bài rơi vào tình trạng xấu hổ có ai giơ tay xung phong, đều là Chu Tiểu Vân tới cứu nguy. Đáng tiếc hôm nay mới viết được mấy từ. Trong lòng mặc niệm: Thầy Phương, hôm nay xin lỗi thầy, em còn chưa viết được hai câu, dám xấu hổ đứng lên đọc đâu!

      Trịnh Hạo Nhiên giơ tay đầu tiên.

      Phương Văn Siêu tán thưởng gật gật đầu, ý bảo Trịnh Hạo Nhiên đứng lên đọc.

      Trịnh Hạo Nhiên viết bài văn rất mẫu mực, thuật lại lý tưởng của mình sau khi lớn lên muốn làm giáo viên, muốn trở thành người làm vườn chăm chỉ vất vả bồi dưỡng những mầm non của tổ quốc, muốn thiêu đốt nến đỏ, muốn tằm nhả tơ… (Mấy cái so sánh vế sau bạn chịu)

      Thao thao bất tuyệt, nếu dùng cụm từ để hình dung quả thực là dời núi lấp bể, có thể thấy vốn từ ngữ của bạn Trịnh Hạo Nhiên phong phú kinh người cỡ nào.

      Được Phương Văn Siêu biểu dương, Trịnh Hạo Nhiên đắc ý ngồi xuống.

      Gần đây Lý Thiên Vũ học tập rất có tiến bộ luôn được Phương Văn Siêu quan tâm, nhìn thấy ánh mắt thầy hướng về phía mình, cậu dũng cảm giơ tay lên.

      “Lý Thiên Vũ, trò đọc bài viết của mình !” Phương Văn Siêu cảm thấy rất vui vẻ, Lý Thiên Vũ đột nhiên thay đổi khiến người làm chủ nhiệm lớp như có cảm giác tự hào.

      Trách nhiệm của giáo viên phải là dạy được học sinh hay sao? Cái gì có thể so sánh với cảnh: nhìn thấy học sinh chăm chỉ học hành bắt đầu nghiêm túc khắc khổ đứng lên khiến con người cảm thấy tự hào chứ?

      Lý Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt chế giễu, chờ xem kịch vui của Trịnh Hạo Nhiên khi quay đầu lại, trong lòng hừ lạnh tiếng: cho cậu biết hai cậu biết Lý Thiên Vũ tôi lợi hại cỡ nào!

      Chu Tiểu Vân giống Vương Tinh Tinh lập tức quay đầu lại nhìn, nhưng đôi tai tự chủ được vểnh lên, lòng hiếu kỳ trỗi dậy.

      Từ trước đến nay ôm chí lớn, tính cách lười biếng hồi bé Lý Thiên Vũ có lý tưởng lớn lao gì đây? khiến người ta cảm thấy tò mò!

      Lý Thiên Vũ bắt đầu đọc: “Từ em cực kì thích ăn táo, nhưng gia đình giàu có nên số lần được mua táo rất ít. năm em chỉ được ăn có mấy lần. Vì thế, sau này lớn lên em muốn mở cửa hàng hoa quả to. Mặt tiền cửa hàng lớn như cửa hàng mậu dịch vậy, bên trong tràn ngập các loại hoa quả tươi ngon. Em muốn ăn bao nhiêu cũng được…”

      Lúc đọc đến đây Lý Thiên Vũ đọc nổi nữa, vì các bạn trong lớp cười lăn cười bò.

      Đối với khuôn mặt vô tội của Lý Thiên Vũ, Phương Văn Siêu cố gắng nín cười : “Ách, lý tưởng của bạn Lý Thiên Vũ rất ‘thực tế’, hơn nữa có tình cảm . Viết văn mà, chính là bộc lộ tình cảm từ trong nội tâm, vì thế thầy biểu dương bạn Lý Thiên Vũ, viết rất tốt tiếp tục cố gắng lên!”

      Sau khi Lý Thiên Vũ ngồi xuống , Phương Văn Siêu tiếp tục gọi tên những bạn học khác.

      Có đoạn văn rất cá tính của Lý Thiên Vũ trước, số bạn học có gan lớn trong lớp bắt đầu sôi nổi giơ tay. Vô vàn lý tưởng được ra, có người sau này muốn làm ông chủ lớn có tiền, có người sau khi lớn lên muốn làm lãnh đạo chỉ huy mấy trăm người, còn có người muốn tham gia đội sản xuất…

      Tiết đọc văn dễ dàng trôi qua trong bầu khí vui vẻ, nhiệt tình, hề nguội chút nào.

      Từ lúc Chu Tiểu Vân nghe xong bài viết của Lý Thiên Vũ bắt đầu ngẩn ngơ, về sau bạn học đứng lên gì đó hề nghe thấy.

      Đây là nguyên nhân thực về sau Lý Thiên Vũ kiên trì muốn mở cửa hàng bán hoa quả sao?

      vẫn cho rằng Lý Thiên Vũ ham ăn, lười làm, mở cửa hàng chẳng qua là nhất thời nổi hứng. từng vì cửa hàng bán hoa quả cãi nhau rất nhiều lần với Lý Thiên Vũ.

      Nhưng bất luận khuyên can thế nào, Lý Thiên Vũ vẫn cương quyết làm theo ý mình.

      Hoá ra, trong lòng ai ai cũng có ước mơ. Làm ông chủ cửa hàng bán hoa quả cực lớn chính là ước mơ của Lý Thiên Vũ! Nhưng đến bây giờ mới biết.

      vẫn oán giận Lý Thiên Vũ quan tâm đến mình. Thực ra, từ khi có Nữu Nữu luôn vội vàng làm việc nhà, vội vàng nuôi con , chẳng mấy khi quan tâm đến Lý Thiên Vũ.

      Aizz…

      Trong lòng Chu Tiểu Vân biển khơi nổi sóng, trong phút chốc ngũ vị tạp trần: chua, cay, mặn, ngọt cái gì cũng có.

      Đoạn đối thoại của Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai từ đằng sau truyền đến:

      Cố Xuân Lai: “Tiểu Vũ, ông thích ăn táo thế cơ à, sau này lớn lên còn muốn mở cửa hàng hoa quả bán táo?”

      Lý Thiên Vũ: “Đúng thế. Nhà tôi tháng cùng lắm mua táo được hai lần, đều bị đứa em , ác ma thích ăn ngon kia chén sạch, tôi có thể cắn , hai miếng là tốt lắm rồi. Tôi nghĩ rồi, sau này lớn lên mở cửa hàng hoa quả cực lớn. Ngoài táo, còn có lê, cam, chuối, hoa quả nào cũng có. Tôi muốn ăn cái gì có thể ăn cái đó, thích ăn bao nhiêu ăn. Hơn nữa mình làm ông chủ rất nhàn hạ, còn có thể lời ít tiền. Chưa biết chừng đến lúc đó tôi có vợ có con, có thể khiến người nhà sống tốt.”

      Mắt Chu Tiểu Vân ngân ngấn nước.

      Con người ai cũng có mặt ích kỉ, chỉ biết đứng lập trường của mình, trách cứ người khác, đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu đối phương. Chẳng lẽ như thế sao?

      Trước đây luôn thầm oán Lý Thiên Vũ có chí tiến thủ, trong lòng chắc chẳng bao giờ thấu hiểu vợ mình vất vả, mệt nhọc đến mức nào?

      Từ lập trường của Lý Thiên Vũ, sao cố gắng kiếm tiền, để cho người thân của mình sống tốt hơn chứ? Chẳng qua, thực như ý muốn, năng lực có hạn thôi…

      Vương Tinh Tinh vô tình nhìn thấy viền mắt Chu Tiểu Vân đỏ hoe, hoảng sợ: “Chu Tiểu Vân, cậu sao thế? Sao lại chảy nước mắt ? Có phải có chỗ nào thoải mái ?”

      Chu Tiểu Vân vội vàng bình ổn lại tâm tình, lau những giọt nước mắt rơi xuống, thề thốt phủ nhận: “Tớ có khóc đâu, vừa nãy viết văn chăm chú quá, mắt mỏi nên chảy nước mắt thôi.”

      Vương Tinh Tinh bĩu môi, đừng nghĩ ngốc nghếch nhé. Đâu có ai mải suy nghĩ viết bài có thể chảy nước mắt ra chứ. ràng là lấy cớ đáp bừa với mình mà.

      Nhưng, tiếp đó dù truy vấn Chu Tiểu Vân thế nào sống chết cũng chịu , Vương Tinh Tinh đành phải thôi.

      Trong lòng Vương Tinh Tinh bất mãn nhủ thầm: Chu Tiểu Vân này hũ nút đáng ghét, lúc tâm trạng tốt còn có thể để lộ hai câu, nhưng khi tâm trạng tốt cái, miệng kín như trai ngậm ngọc vậy, đánh mắng kiểu gì cũng mở ra.

      Báo hại muốn quan tâm cũng hết cách. Đúng quá khinh người, mặc kệ cậu ấy!

      Mạnh miệng, dễ mềm lòng, cùng lắm Vương Tinh Tinh chống đỡ được tiết rồi vẫn chủ động quay qua hỏi tâm trạng Chu Tiểu Vân thế nào, khiến Chu Tiểu Vân cảm thấy rất ấm áp. Có bạn tốt là đáng quý.

      Lý Thiên Vũ bị hành động khác lạ của Vương Tinh Tinh thu hút chú ý, ló đầu lên hỏi Chu Tiểu Vân sao thế.

      Sớm có thói quen hỏi chưa chắc Chu Tiểu Vân đáp lại, Lý Thiên Vũ phát hoảng khi thấy hôm nay Chu Tiểu Vân hỏi gì đáp nấy, trong lòng thầm nghĩ “Hôm nay Chu Tiểu Vân là lạ, ngày xưa mình hỏi ba câu bạn ấy đáp lại là tốt lắm rồi. Hôm nay sao mình hỏi gì bạn ấy trả lời hết cả nhỉ?”

      Bất thường, quá bất thường.

      Nhưng, khác thường này cậu rất hoan nghênh. Ha ha. Mỗi ngày đều thế tốt quá.
      Phong Vũ Yêntrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :