1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 127: Nhân vật phong vân* trong trường
      [​IMG]

      Gần đây Vương Tinh Tinh bước lâng lâng, sắp phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa. Nghĩ đến cảnh hai ngày nữa phải cầm micro trước toàn trường gần nghìn học sinh, chưa bao giờ chịu áp lực lớn đến thế.

      Vì vậy, Vương Tinh Tinh rất chăm chỉ luyện tập. Hễ tan học về là quấn quít lấy Chu Tiểu Vân, bắt bạn đóng vai người nghe rồi nhận xét, cho về.

      Tai nghe sắp thành vết chai Chu Tiểu Vân rất mong chờ ngày thứ sáu nhanh đến, để Vương Tinh Tinh bắt ngồi nghe nữa, mệt lắm rồi.

      Tin vui bất ngờ nhất là Đại Bảo trổ hết tài năng, trở thành người duy nhất được cử thi.

      Trong bữa cơm, khi Đại Bảo tuyên bố tin tốt này, dáng vẻ kiêu ngạo ai bì nổi giống như chắc chắn ẵm được giải nhất vậy. Với tính của ấy, có thể nhịn oang oang ra lúc mới về nhà là giỏi lắm rồi.

      Đại Bảo kiêu ngạo ngẩng đầu, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Tiểu Bảo và Nhị Nha, giả vờ khiêm tốn trước lời khích lệ của ba mẹ chứ thực ra miệng ngoác đến mang tai rồi.

      Chu Tiểu Vân vui mừng cho trai. Bạn có tưởng tượng được Đại Bảo kiếp trước cả ngày trốn học, đánh nhau ? Bây giờ thay đổi 180 độ như thế, sao khiến vui sướng được?

      Chu Tiểu Vân vẫn thực lòng nhắc nhở câu: “ ơi, mỗi lớp đều cử hai học sinh tham gia thi cấp trường, từ lớp ba đến lớp năm ít nhất cũng phải hơn hai mươi học sinh! nên luyện tập chăm chỉ hơn.”

      Đừng để lúc lên sân khấu lại xảy ra chuyện

      lời thức tỉnh người trong mộng! Đại Bảo vung tay lên, rất dũng cảm đơn phương quyết định: “ nhất định tập luyện tốt, Đại Nha, em luyện cùng cho ý kiến cải tiến nhé!”

      Chu Tiểu Vân thở dài, vì sao số khổ đều là hả? ràng tham gia thi đấu là Vương Tinh Tinh và Đại Bảo, sao còn bận hơn cả hai người thế này?

      Nhìn mấy ngày nay bận hơn bình thường, trường có Vương Tinh Tinh trong nhà có Đại Bảo. Cả hai người đều khiến người khác yên tâm, Chu Tiểu Vân khóc ròng.

      Trịnh Hạo Nhiên lại trong lớp như gió cuốn, cực kì tự tin, chuyện với Lý Thiên Vũ mũi hướng lên trời: “Lý Thiên Vũ, bạn nộp vở bài tập số học , cả lớp chỉ có bạn chưa nộp.”

      Lý Thiên Vũ ngoài cười nhưng trong cười : “ biết.”

      Trịnh Hạo Nhiên trong lòng vui sướng nên lời, cố ý thở dài trước mặt Lý Thiên Vũ, : “Aizz, biết sao hôm đó thầy Phương lại chọn tôi tham gia thi đấu nữa. Tôi thấy biểu của mình rất bình thường.”

      Nông cạn! Chu Tiểu Vân thầm kết luận! muốn nghe lén hai người chuyện, họ đứng sau lưng , giọng lại lớn, muốn nghe cũng được.

      Lý Thiên Vũ trời sinh có bản lĩnh tức chết người khác dừng, cậu cười ha ha : “Tôi cũng muốn lắm chứ. ràng tốt còn được chọn Đáng tiếc, tôi có người cha làm giáo viên.”

      xong còn giả mù sa mưa chấm chấm nước mắt tồn tại.

      Cố Xuân Lai hát đệm, giả tình giả ý vỗ vai Lý Thiên Vũ: “ sao, ông làm tốt, tôi biết chứ, tôi vĩnh viễn ủng hộ ông!”

      Trịnh Hạo Nhiên giận sôi lên, bị Lý Thiên Vũ ý tại ngôn ngoại đâm trúng chỗ đau.

      Khi cậu bình tĩnh lại vẫn tự hỏi vấn đề này: nếu ba cậu phải giáo viên dạy toán của lớp này, thầy Phương có chọn cậu thi nữa ?

      Cậu là người kiêu ngạo, từ chối thừa nhận khả năng này có thể xảy ra, vì thế luôn tìm cách trốn tránh, nghĩ sâu về vấn đề này nữa.

      đám người nông cạn!

      Chu Tiểu Vân nghe sắp chịu nổi, trong lòng cũng nghi ngờ Phương Văn Siêu làm việc có suy nghĩ đến nhân tố Trịnh Băng mà thiên vị cho Trịnh Hạo Nhiên trở thành trong hai người đại diện cho lớp ?

      Nhưng hôm đó, biểu của Trịnh Hạo Nhiên tồi. Lý Thiên Vũ chỉ là ngang tài ngang sức thôi, ràng ai nhỉn hơn ai. Vì thế dù Trịnh Hạo Nhiên được chọn cũng thể bất công được.

      “Các cậu yên lặng được , chuông vào lớp vang lên rồi!” Tiếng chuông điện reo vang ầm ĩ.

      Hai nam sinh đằng sau hung hăng như gà chọi, tâm tình nguyện về chỗ ngồi.

      Nháy mắt đến thứ sáu.

      Hai tiết buổi chiều được nghỉ, tất cả học sinh cầm ghế xếp hàng ngồi theo lớp bãi đất trống trước khu nhà dạy học mới.

      Học sinh các khối lớp , lớp hai ngồi đằng trước, lớp ba đến lớp năm ngồi sau.

      Bãi đất trống này , bình thường bọn Chu Tiểu Vân còn học thể dục ở đây.

      Người đông nghịt khiến người nhìn xuống hoảng hốt, vẻ mặt Tinh Tinh đau khổ : “Làm sao bây giờ? Tim của tớ cứ nhảy loạn liên hồi!”

      Ngô Mai ngồi cạnh Chu Tiểu Vân, nghe xong cười : “Tim của tớ cũng đập mà. Tâm đập chẳng phải là người chết sao?”

      Vương Tinh Tinh trừng mắt: “Tớ khẩn trương lắm rồi, cậu còn trêu tớ? Cậu có phải là bạn tốt của tớ đấy?”

      Ngô Mai giơ tay đầu hàng: “Đại tỷ, em sai rồi!” Bây giờ người thi là lão đại, trước trấn an cảm xúc của Vương Tinh Tinh để thi đấu xong rồi .

      Đằng trước chừa lại khoảng trống , Hiệu trưởng Kiều và các giáo viên ngữ văn làm ban giám khảo chấm điểm.

      Tuyển thủ được cầm micro, đằng sau micro có sợi dây rất dài nối với dàn loa cũ kĩ của trường.

      Tiếng qua loa hơi rè, lẫn tạp , học sinh ngồi phía sau chỉ nghe thấy tiếng, nhìn người.

      Chẳng qua mọi người mấy ai để ý bên gì. Học sinh phía dưới ầm ầm như chợ vỡ, châu đầu trò chuyện. Ồn ào quá có chủ nhiệm lớp xuống dưới dò xét vòng, tất cả im bặt.

      Đến chủ nhiệm lớp về chỗ, im lặng được mấy phút học sinh lại ồn ào như cũ.

      Có lẽ nghiêm túc nghe nhất là ban giám khảo ngồi kia.

      Các bài đều ngắn, hai ba phút lại đổi người.

      Thứ tự lên sân khấu xếp theo lớp, Trịnh Hạo Nhiên xong liền đến phiên Vương Tinh Tinh. Vẻ mặt bé bi tráng “ dũng hi sinh” bước lên đài.

      Học sinh lớp 4-2 thấy đại diện lớp mình nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ. Biểu của Vương Tinh Tinh tệ, lúc xuống đài chạm mặt ở 4-3 Hứa Mỹ Lệ bước lên.

      Lúc qua nhau, Vương Tinh Tinh cho Hứa Mỹ Lệ ánh mắt khiêu khích, kia, cuối cùng chúng ta vẫn gặp nhau ở vòng thi đấu trường. Xem mi có biểu tốt hơn ta ?

      biết có phải do Vương Tinh Tinh nguyền rủa linh nghiệm ? nửa Hứa Mỹ Lệ đột nhiên quên từ. Phần sau bài lắp ba lắp bắp.

      Sau khi kết thúc, tiếng vỗ tay thưa thớt nên bé ủ rũ xuống. Thầm hận Vương Tinh Tinh, tất cả tại con bé đó khiến mình luống cuống, quên từ còn lắp.

      Gặp chuyện thích đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác, bạn học Hứa Mỹ Lệ à, nên xem lại bản thân mình .

      Hôm nay nhân vật được quan tâm nhất phải Đại Bảo là ai.

      Giọng Đại Bảo oang oang, dưới tác dụng cộng hưởng của micro càng phóng đại lên mấy lần. Đúng là rung trời lở đất khiến người nghe kinh hãi.

      Lắng nghe thấy nội dung bài của Đại Bảo giống các học sinh khác, nào là thầy, cha mẹ, lớp, bạn học… nghe muốn ngủ gật, mà là “Tôi ti vi” ?

      Ngồi dưới ai mà thích xem phim hoạt hình, kịch võ hiệp?

      Nhất thời mọi người đồng lòng, ai xì xào chuyện mà chuyên tâm lắng nghe.

      Đại Bảo bình tĩnh, ngờ lưu loát từ đầu tới cuối, giành được tràng pháo tay giòn giã của khán giả. Cậu nhất thời ảo tưởng mình trở thành nhân vật phong vân*, lâng lâng xuống.

      (Nhân vật phong vân: người làm mưa, làm gió trong trường, ý là những người nổi bật được nhiều người biết đến.)
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênmylien1961 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 128: Giấy khen đầu tiên của Đại Bảo
      [​IMG]

      Sau khi kết thúc thi đấu, vừa vặn đến giờ tan học.

      Ba người Vương Tinh Tinh, Chu Tiểu Vân, Ngô Mai dọc đường về tay cầm ghế con, cười đùa vui vẻ, nhất là Vương Tinh Tinh, thi đấu xong nên tâm tình đặc biệt thoải mái.

      Nhớ đến cảnh Hứa Mỹ Lệ hôm nay mất mặt sân khấu, Vương Tinh Tinh ngừng được cười: “Các cậu để ý , lúc Hứa Mỹ Lệ mặt tái mét. Tớ thấy cực kì thống khoái!”

      Ngô Mai cười khanh khách, trước đây Ngô Mai cùng lớp với Hứa Mỹ Lệ. Chuyện kì thú của Hứa Mỹ Lệ đều từ miệng Vương Tinh Tinh, Chu Tiểu Vân nghe được. Chu Tiểu Vân phúc hậu đúng , Vương Tinh Tinh chỉ kém nước thêm mắm thêm muối, phóng đại mấy lần.

      Vì thế, Ngô Mai chẳng có hảo cảm với Hứa Mỹ Lệ. Bạn tốt là phải cùng phe, “Địch nhân” của Vương Tinh Tinh cũng là “Địch nhân” của . Nên để địch nhân hay đối thủ

      Chu Tiểu Vân kéo kéo Vương Tinh Tinh ý bảo chú ý người đằng sau, nhưng Vương Tinh Tinh vô ý vẫn oang oang: “… Hôm nay Hứa Mỹ Lệ đúng là bêu xấu …”

      Chu Tiểu Vân trợn mắt, được rồi, chuẩn bị “Khai chiến” !

      Hứa Mỹ Lệ lạnh mặt : “Tôi bên xấu chỗ nào, bạn chi tiết chút.”

      xấu sau lưng người ta đột nhiên giọng của người đó vang lên đúng là đủ “Kinh hỉ” , Vương Tinh Tinh giật mình hoảng sợ.

      Hứa Mỹ Lệ tới lúc nào? Vương Tinh Tinh im lặng dùng ánh mắt hỏi.

      Tớ dùng tay kéo cậu nhắc cậu cả buổi mà cậu thèm để ý, Chu Tiểu Vân đồng dạng dùng ánh mắt trả lời.

      Hai người mắt mày lại trong mắt Hứa Mỹ Lệ là lộ vẻ chột dạ. Hôm nay tâm trạng Hứa Mỹ Lệ tồi tệ vô cùng. Sai lầm lúc thi mất mặt trước toàn trường , còn phụ kì vọng của thầy giáo, đường còn nghe thấy Vương Tinh Tinh trắng trợn cười nhạo, điều này sao khiến Hứa Mỹ Lệ bực mình phát cáu?

      lại đúng là vận khí Vương Tinh Tinh tốt, nhiều người như vậy lại để Hứa Mỹ Lệ kia sau lưng các .

      Trước mặt đấu võ mồm là chuyện, sau lưng xấu người ta còn bị người ta bắt gặp, tư vị này thoải mái tí nào.

      Luôn nhanh mồm nhanh miệng Vương Tinh Tinh cũng xấu hổ, ra lời.

      Hứa Mỹ Lệ có lý buông tha ép hỏi: “Vương Tinh Tinh phải cậu luôn nhiều sao? Sao bây giờ như câm điếc thế! Sau lưng xấu người khác biết xấu hổ.”

      Vương Tinh Tinh trừng mắt, quăng chột dạ kia vào sọt rác: “Tôi có gì phải xấu hổ, tôi chỉ . Cậu dám hôm nay lúc thi cậu quên từ ?”

      Hứa Mỹ Lệ bị Vương Tinh Tinh chọc trúng vết sẹo nổi trận lôi đình: “Vương Tinh Tinh, hôm nay tôi quên từ là lỗi của cậu. Ai bảo cậu nháy mắt cười nhạo khiến tôi căng thẳng kết quả quên mất định gì, tất cả là lỗi của cậu!”

      Gặp qua người biết đúng sai, nhưng chưa thấy ai biết phải trái đến mức này.

      Vương Tinh Tinh vén tay áo lên, chuẩn bị cùng Hứa Mỹ Lệ “Lý luận” “Lý luận” trận. Đúng lúc Phương Văn Siêu qua, thấy mấy nữ sinh đằng trước ồn ào dứt, cảm thấy kỳ lạ, cất giọng hỏi: “Mấy em làm gì?”

      Hứa Mỹ Lệ vừa thấy được Phương Văn Siêu, lập tức qua cáo trạng: “Thầy Phương, thầy phân xử cho em với. Vừa nãy, Vương Tinh Tinh xấu em, bị em nghe được, em lý luận với bạn ấy!”

      Phương Văn Siêu cũng biết tính học trò trước đây của lớp mình, trong ấn tượng thành tích tạm được, làm việc cũng khá, chỉ là tâm nhãn chút, thích cáo trạng.

      Vương Tinh Tinh tất nhiên thề thốt phủ nhận, thuận tiện kéo Ngô Mai và Chu Tiểu Vân làm chứng cho mình.

      Ngô Mai tức giận đứng về phe bạn mình, lớn tiếng với thầy có chuyện này.

      Phương Văn Siêu khó xử, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng rốt cuộc ai mới ? đưa ánh mắt nhìn Chu Tiểu Vân nãy giờ lên tiếng.

      Chu Tiểu Vân suy nghĩ cách trả lời, nửa: “Thầy Phương, chuyện là như vầy. Bọn em , có bàn luận về chuyện thi đấu lúc nãy. Khi Hứa Mỹ Lệ ngang qua đúng lúc Vương Tinh Tinh đến việc thi bạn ấy quên từ.”

      Những lời này rất thông minh, đầu tiên hề dối, lại cực kỳ xảo diệu tránh được Vương Tinh Tinh cười nhạo Hứa Mỹ Lệ.

      Hứa Mỹ Lệ còn lời nào để , dù sao Vương Tinh Tinh kia đến mức bị thầy Phương phạt, đây cũng là !

      Tổng thể mà , tránh nặng tìm .

      Phương Văn Siêu an ủi Hứa Mỹ Lệ mấy câu, Hứa Mỹ Lệ tức giận về lớp mình. Lúc gần còn hung hăng trợn mắt nhìn Vương Tinh Tinh, Vương Tinh Tinh thừa dịp Phương Văn Siêu chú ý thè lưỡi với nhóc đáng ghét này.

      Tất nhiên Phương Văn Siêu cũng giáo dục Vương Tinh Tinh mấy câu, thuận tiện biểu dương biểu của Vương Tinh Tinh khi thi. Lúc này, trong suy nghĩ của , nếu hôm nay đổi lại là Chu Tiểu Vân thi nhất định còn tốt hơn.

      Lúc về đến nhà, Chu Tiểu Vân phát trai có mặt ở nhà, thao thao bất tuyệt tả lại cho mẹ nghe lúc ấy diễn thuyết, còn cường điệu biểu xuất sắc của ấy cùng với tràng pháo tay ầm ĩ.

      Triệu Ngọc Trân chăm chú nghe, liên tục gật đầu, đồng ý thưởng cho Đại Bảo.

      Vừa nghe có thưởng, Đại Bảo vểnh tai lên, truy vấn được thưởng cái gì.

      Triệu Ngọc Trân nghiêm túc trả lời: “Thưởng cho con chủ nhật ở nhà được xem ti vi cả ngày.”

      Đại Bảo lập tức cau có, cái này khác gì thưởng chứ. Chủ nhật nào cậu chẳng ôm ti vi cả ngày. Tiểu Bảo thức thời đúng lúc này cười ra tiếng, bị Đại Bảo vỗ tét vào mông.

      Tiểu Bảo lớn tiếng kêu đau, Đại Bảo bị mẹ mắng cho trận, ủ dột ngồi xem ti vi .

      Vất vả trôi qua chủ nhật, lần đầu tiên trong đời Đại Bảo mong đợi chủ nhật qua nhanh hơn.

      Vì sao? Đương nhiên vì vội vã muốn biết thành tích thi đấu của mình thế nào rồi!

      Trưa thứ hai, Đại Bảo đắc ý cầm giấy khen trở về.

      Được các em vây quanh, Đại Bảo nhất thời có cảm giác hãnh diện. Đây chính là tờ giấy khen đầu tiên trong năm năm tiểu học của cậu đó.

      Ngoài miệng nhưng trong lòng cậu đỏ mắt từ lâu với giấy khen của Tiểu Vân và Tiểu Bảo, nhất là Đại Nha, giấy khen học sinh giỏi của con bé tờ lại tờ sắp dán kín tường. Đại Bảo nhìn mà hâm mộ, ghen tị chết được.

      Tiểu Bảo hơn cậu cũng thường xuyên nhận được giấy khen, có ba tờ, chỉ có cậu là chưa có cái nào. Sao cậu dễ chịu được?

      Hôm nay Đại Bảo biết được cảm giác vui sướng khi cầm giấy khen về khoe.

      Tiểu Bảo lẩm bẩm: “Bạn học Chu Chí Lương vinh dự nhận được giải nhì cuộc thi hùng biện của trường tiểu học Hưng Vượng nay phát giấy khen khích lệ. Hả? trai, được giải nhất à?”

      Đúng là tự vạch áo cho người xem lưng!

      Đại Bảo tức giận đáp: “Thầy của , tiếng phổ thông của chuẩn sai mấy chỗ nên được giải nhất, chỉ được giải nhì.”

      Tiểu Bảo lẩm bẩm: “Cả ngày khoe khoang còn tưởng được giải nhất chứ!”

      Quay đầu nhìn, Đại Bảo nhe răng trợn mắt xoa tay về phía mình.

      tốt, chạy mau! Tiểu Bảo vứt giấy khen xuống đất bỏ chạy.

      “Giấy khen của tôi!” Đại Bảo vội vàng nhặt giấy khen rơi mặt đất lên, cẩn thận dán bảo bối của cậu lên đầu giường.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênmylien1961 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 129: Tường vây và nhà mái bằng
      [​IMG]

      Năm nay việc buôn bán của Chu Quốc Cường lời kha khá tiền, nên nghĩ đến chuyện xây tường bao. Nhà ông có ba gian, nhà chính có hai phòng, nhà kề phòng, phòng bếp, chuồng gà, chuồng lợn cứ như vậy ngăn ra tốt. Trước đây xây nhà ngói có tiền nên xây tường bao. Giờ có ít tiền nên mới tính đến việc này.

      Ông bảo cậu em vợ Triệu Cương chở hai xe gạch đến, mời mấy thợ xây trong thôn, chọn ngày tốt liền khởi công.

      Cha của Tôn Mẫn Tôn Thành Võ hai năm qua làm khá tốt trở thành đội trưởng đội thợ xây, dẫn theo mấy đàn em, nửa tháng sau xây xong tường bao quanh nhà Chu Tiểu Vân.

      Có tường viện, nhà đẹp lên hẳn. Toàn bộ sơn tưởng đỏ, cổng sắt lớn treo cái khoá to đùng rất oách.

      ngày Thẩm Hoa Phượng thầm bàn với Chu Quốc Phú: “Nhà chú hai mới mấy năm khá hơn nhà ta, vừa xây nhà ngói giờ lại đắp tường vây. Có lẽ thời gian nữa nhà chú ấy còn đổ mái bằng trước nhà chúng ta đấy. Hay là, dịp này chúng ta xây luôn!”

      Chu Quốc Phú đầu tiên đồng ý, ông cảm thấy ở nhà ngói rất tốt, giờ xây nhà mái bằng rất vất vả. Hơn nữa, em trai sống tốt, ông cũng mừng thay em. hiểu lòng dạ đàn bà sao mọn thế, so sánh nhau từng tí .

      Ngày nào Thẩm Hoa Phượng cũng lải nhải bên tai chồng vấn đề này: “Gạch dỡ ra có thể dùng lại, chỉ thêm nữa nước, cát, đá…, xây lên sau này chúng ta phơi lúa gạo dễ dàng hơn.

      Cuối cùng, Chu Quốc Phú bị vợ thuyết phục, gật đầu đồng ý.

      Thế là, Chu Tiểu Hà chuyển sang ngủ cùng Chu Tiểu Vân. Chu Chí Hải ngại chung phòng với Đại Bảo và Tiểu Bảo, thêm cậu là ba chật thoải mái. Trực tiếp chạy đến nhà Phùng Thiết Trụ ngủ.

      Phùng Thiết Trụ tất nhiên giơ hai tay tán thành, trong lòng nhẩm tính: Sau này cùng Hải đến nhà Chu Tiểu Vân phải càng danh chính ngôn thuận, có thêm nhiều cơ hội hơn à? Hắc hắc!

      Tôn Thành Võ giúp nhà Chu Quốc Cường xây tường vây đến mấy ngày lại tới nhà Chu Quốc Phú, đùa : “ thời gian nữa nhà bác đổ mái bằng, đến lúc đó nhớ tìm tôi nhé.”

      Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân nhìn nhau cười, đồng thanh : “Tất nhiên.”

      Mắt thấy nhà cả bắt đầu đổ mái, đến lượt nhà mình chắc phải hai năm nữa?

      Triệu Ngọc Trân chán nản, buổi tối đợi Nhị Nha ngủ say, chuyện với chồng: “Ba nó à, mình nhà cả sao thế? Nhà mình chân trước xây tường bao, nhà ấy chân sau đổ mái. ràng là phân cao thấp với nhà mình mà!”

      Chu Quốc Cường cũng có cảm giác đó, nhưng là đàn ông, chủ gia đình, em trai của Chu Quốc Phú, ông thể suy nghĩ trong lòng cho vợ biết, đành nhàn nhạt : “Gì mà phân cao thấp chứ? Đại ca muốn xây nhà mái bằng cũng là chuyện chuẩn bị trước , hai năm, bây giờ chuẩn bị đủ sai biệt lắm nên cũng khởi công!”

      Triệu Ngọc Trân vẫn tức giận bất bình: “Nào có chuyện trùng hợp như thế! Em thấy, tám chín phần là Thẩm Hoa Phượng ghen tị. Chị ấy à, từ trước đến nay muốn trội hơn người khác, người ta hơn mình tí cũng được. Nhìn nhà mình xây tường bao nên đỏ mắt muốn đổ mái, phải mạnh hơn nhà mình điểm mới thoải mái.”

      Lời này có lý, Chu Quốc Cường nghe xong gật đầu: “ cũng nghĩ chuyện này tám phần là chủ ý của chị dâu.”

      Triệu Ngọc Trân kích động đề nghị: “Hay là nhà mình cũng xây ? Dù sao tiền trong tay đủ mà.”

      Trời ạ, còn Thẩm Hoa Phượng thích trội hơn người, chính mình cũng muốn nhỉnh hơn người khác.

      Chu Quốc Cường kiên quyết đồng ý: “ được, nếu nhà mình xây ngay sau khi nhà Cả làm xong, khiến người ta xì xào bàn tán. chừng người trong thôn lại cho rằng hai em bất hoà. Nhất định được.”

      Triệu Ngọc Trân chưa từ bỏ ý định, lại : “Hay sang năm chúng ta làm, sau nhà ấy năm.”

      Chu Quốc Cường ách nhiên thất tiếu, điều này có khác gì nhường đâu?

      Ông an ủi vợ: “Nhà mái bằng đơn giản là có thêm cầu thang lên nóc, có thể phơi lúa gạo. Sau này nhà mình xây nhà lầu, trực tiếp chồng thêm tầng là được. thấy mình nên đợi thêm mấy năm, chờ trong thôn có nhà xây nhà lầu, chúng ta bỏ qua giai đoạn đổ mái bằng luôn.”

      Triệu Ngọc Trân giờ mới nhìn chồng bằng con mắt khác xưa, ừ, có chí khí! Bà chỉ muốn đổ mái, nhưng Chu Quốc Cường nghĩ nên việc xây nhà lầu. Đúng là chủ gia đình, nhìn xa trông rộng, quyết đoán giống phụ nữ.

      Triệu Ngọc Trân cảm thấy chủ ý của chồng rất hợp ý mình, nhắc lại chuyện này nữa.

      Về phần tại sao phải chờ nhà người ta xây nhà lầu, nhà mình mới xây, nó cũng có nguyên nhân cả.

      Ai nguyện ý làm chim đầu đàn chứ? sợ người trong thôn đỏ mắt xấu sau lưng à? Trắng trợn khoe khoang nhà mình có tiền, ai thoải mái được? Đừng nhìn bạn bè bình thường hô hào “”, “em” thân thiết như em ruột trong nhà, nhưng hễ có nhà nào khá giả hơn, ràng cao hơn người khác đoạn lớn cũng thấy khổ sở. Mọi người ghen tị, trong lời giấu kim châm, khiến bạn chịu nổi đâu.

      Vì thế, cho dù trong tay Chu Quốc Cường đủ tiền xây nhà lầu cũng phải kiên nhẫn, chờ đội trưởng đội sản xuất, chủ nhiệm Trường Kế Sinh xây rồi mới đến lượt nhà mình.

      Chu Tiểu Vân quen ngủ chung với Chu Tiểu Hà. quen ngủ mình bỗng nhiên có thêm người chật chội hẳn. May mà là mùa hè phải mùa đông, ngủ chung chăn, nếu còn thoải mái nữa.

      Chu Tiểu Hà tướng ngủ rất xấu, nửa đêm đôi khi còn quàng tay qua người Chu Tiểu Vân. phải cẩn thận nhấc tay chị ấy ra, năm phút sau, lại như cũ.

      Chu Tiểu Vân đành kiên nhẫn, nghĩ thầm hai tháng nữa được giải thoát rồi.

      ngờ Chu Quốc Phú thuê nhiều nhân công, tranh thủ trời tạnh ráo, đẩy nhanh tốc độ, trong vòng tháng xây xong. Chu Tiểu Vân giả vờ lưu luyến rời, trong lòng cao hứng đến mức hô vạn tuế.

      Cuối cùng cũng tiễn bước được đại tỷ này, a di đà phật, thiện tai thiện tai!

      Thẩm Hoa Phượng cước bộ nhàng như gió xuân, đắc ý đến mời Chu Quốc Cường qua uống rượu, nụ cười mặt che giấu được.

      Triệu Ngọc Trân mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào cũng phải tỏ vẻ vui mừng, đống lời nịnh hót: “Chị dâu, phải chúc mừng hai người. Trong thôn nhà đổ mái bằng cực ít, chỉ có Phùng Gia Lĩnh và nhà Hứa Đại Sơn. chị được xếp vào người giàu có rồi. Chúng em vui mừng thay chị.”

      Lời dễ nghe ai thích, nhất là câu “được xếp vào người giàu có” làm cho Thẩm Hoa Phượng nghe xong đặc biệt thư thái, dặn dò Triệu Ngọc Trân qua sớm chút rồi đến nhà khác mời.

      Ngày mở tiệc, Chu Quốc Phú mời ít khách.

      Thẩm Hoa Phượng thấy sinh nhật Chu Tiểu Vân, Chu Quốc Cường làm mười mâm thoải mái, lần này ngờ cũng xêm xêm nên bà rất tự hào.

      Triệu Ngọc Trân ngồi cùng bàn với tam lục bà, có người cười “Lão đại cũng đổ mái rồi, nhà cũng nhanh lên ” Triệu Ngọc Trân hàm hồ ứng phó, nghĩ thầm nhà mình có xây phải xây nhà lầu.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 130: Đại Bảo sắp tốt nghiệp
      [​IMG]

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đến tháng sáu.

      Năm nay Đại Bảo tốt nghiệp tiểu học. Hồi đó chưa có cơ chế học sáu năm, tiểu học chỉ có năm năm. Đại Bảo vội vàng chụp hình lưu niệm.

      biết tại sao lại có tiền lệ này, nhưng lúc sắp tốt nghiệp thể chụp ảnh với bạn bè.

      Viện cớ này Đại Bảo xin mẹ mười nguyên.

      Bây giờ cuộc sống được cải thiện, chất lượng cuộc sống của mọi người dần được đề cao, cho dù là dân quê khi lấy ra mười nguyên cũng phải bận tâm suy nghĩ như trước nữa.

      Triệu Ngọc Trân chỉ hơi lăn tăn chút, rồi hào phóng đưa tiền cho con.

      Đại Bảo vui vẻ ra mặt, cầm mười nguyên trong tay, cùng bọn Thạch Đầu đến hiệu ảnh.

      Sau khi xây chợ, người dân góp tiền làm đường bê tông, hình thành ngã tư khiến giao thông thuận tiện hơn. Các tiểu thương trong chợ Hưng Vượng cũng được mở quầy ở đây. loạt nhà mọc lên hai bên đường, có người khôn khéo còn bỏ tiền thuê gian để bán hàng.

      Giờ có ít cửa hàng: tiệm cắt tóc, tiệm tạp hóa thượng vàng hạ cám*… Hiệu ảnh ở góc trong cùng, ông chủ còn rất trẻ, hơn hai mươi tuổi.

      (thượng vàng hạ cám: hỗn tạp, tạp nham)

      Hai ngày qua, người đến chụp đều là mấy , cậu học sinh, là muốn chụp hình tốt nghiệp. Ông chủ thấy có nhiều khách, phục vụ rất nhiệt tình chu đáo.

      Đại Bảo và Thạch Đầu chung với nhau tấm rồi cùng chụp chung với cả nhóm. Đại Bảo còn tìm trong tiệm mấy đạo cụ hoá trang rực rỡ sắc màu như diễn viên hí kịch mặc lên, tạo dáng Kim Kê Độc Lập chụp riêng kiểu.

      Chờ tiêu hơn nửa số tiền, mọi người hài lòng ra về.

      Mấy ngày sau, Đại Bảo lấy ảnh chụp về cho Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo và Nhị Nha thưởng thức, đắc ý : “Trông tấm chụp mình thế nào?”

      Chu Tiểu Vân đành lòng đả kích trai, cố nhịn cười ra tiếng: “Rất đặc biệt.”

      Đại Bảo vui: “ biết thưởng thức, chỉ đặc biệt thôi à? Em thấy chụp tư thế này rất oai phong, uy vũ sao?”

      Tiểu Bảo lưu tình chút nào: “Đúng đó à, rất oai phong uy vũ, em thấy mặc bộ này giống con gà trống hoa rồi, làm tư thế này quả giống hệt.”

      Nham hiểm! Nhất châm kiến huyết*! ( trúng tim đen)

      Chu Tiểu Vân bội phục Tiểu Bảo đồng ngôn vô kỵ* thoải mái, nhìn Đại Bảo tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng rất đặc sắc.

      (đồng ngôn vô kỵ: những lời trẻ cần quá kiêng dè hay để ý vì tâm tư còn khờ dại)

      Sau đó, trong sân nhà họ Chu gia lại trình diễn tiết mục Đại Bảo rượt Tiểu Bảo chạy mấy vòng.

      ra nếu Đại Bảo chạy hết tốc lực, mười Tiểu Bảo cũng phải là đối thủ của cậu. Cậu chỉ hù dọa Tiểu Bảo thôi.

      Bằng , cái chân bé như que tăm của Tiểu Bảo bị Đại Bảo cao to khoẻ mạnh chụp cái chỉ có nước nằm dưới đất gào khóc.

      Tiểu Bảo biết đây là kiểu dung túng của trai. Cậu dám vuốt râu hoàng đế, sờ mông lão hổ phải chuyện , hai ngày. Coi như đó là phương thức giao lưu tình cảm tương thân tương ái của hai em họ .

      lúc sau, ở bên cạnh xem náo nhiệt, Chu Tiểu Vân và Nhị Nha nghe thấy tiếng gào khoa trương của Tiểu Bảo: “Cứu, cứu! trai đánh em!”

      Nhị Nha cười nghiêng ngả.

      Gần đến ngày thi tốt nghiệp, Đại Bảo chẳng có vẻ gì là khẩn trương, cả ngày nhàn nhã còn rảnh hơn bình thường. Chu Tiểu Vân hỏi : “ ơi, còn mười ngày nữa đến kì thi tốt nghiệp! cần ôn tập à?”

      Đại Bảo lập tức bày ra tư thế lão đại, truyền thụ kinh nghiệm cho đàn em: “Em hiểu rồi! Nào, trai truyền thụ cho em bí quyết thi.”

      Vừa nghe có bí quyết , Tiểu Bảo cảm thấy hứng thú ngó đầu sang: “ cho cả em nghe với.”

      Đại Bảo ỡm ờ nửa ngày mới tuyên bố: “ thi phải bình tĩnh, lo lắng phát huy hết thực lực. Nghe , thi học kỳ muốn chơi nhiều, cuộc thi chơi ít.”

      Trời ạ! Còn tưởng ấy có thể ra đạo lý gì cơ!

      Tiểu Bảo cố tình truy vấn: “Nếu thi sao?”

      Đại Bảo cười hắc hắc : “ càng phải chơi hết mình chứ sao.”

      trái phải chơi là số . Aizz, đừng hy vọng Đại Bảo miệng chó có thể phun ra ngà voi.

      Chu Tiểu Vân trong lòng tính chuyện khác, nên chú ý khua môi múa mép tranh luận với hai em.

      Gần đây luôn suy nghĩ vấn đề: Đại Bảo học cấp hai ở đâu?

      Gần đó đương nhiên có trường cấp hai, cách nhà mấy dặm có trường cấp Hưng Vượng, nhưng có cấp ba. Kiếp trước trai, em trai và cả Nhị Nha đều học cấp hai ở đó.

      Chính vì thế, Chu Tiểu Vân mới muốn để Đại Bảo giẫm lên vết xe đổ.

      Trường Hưng Vượng gần nhà, học tiện tiện , nhưng chú trọng chất lượng dạy học.

      Điều này cũng bình thường thôi. trường ở nông thôn, dù điều kiện dạy học hay chất lượng giáo viên đều tương đối kém, hơn nữa chẳng có khí học tập. đại bộ phận học sinh ham chơi, có nhiều người học xong nghỉ luôn hoặc bỏ dở giữa chừng.

      Đại Bảo chính là trong số đó.

      học về bỏ bê bài vở, lêu lổng với hồ bằng cẩu hữu, sau này nên thân. Xét đến cùng phải vì hoàn cảnh học tập quá tệ sao?

      Đương nhiên, thể hoàn toàn đổ lỗi cho hoàn cảnh, Đại Bảo bản thân ham chơi thành tính, đánh nhau, gây , trốn học đều mồi dẫn lửa.

      Nhưng, tại Đại Bảo thay đổi rất lớn so với kiếp trước. Nếu chọn trường tốt chưa biết chừng có thể triệt để thoát thai hoán cốt đó!

      Đúng, giờ nên tẩy não cho Đại Bảo thôi.

      Chu Tiểu Vân cố ý bảo Đại Bảo chờ cùng học. đường đề cập đến vấn đề này.

      Quả nhiên, Đại Bảo hề suy nghĩ, tùy ý đáp: “Có gì phải nghĩ, học ở trường Hưng Vượng luôn. Dù sao, dù kết quả thi tốt nghiệp cao hay thấp, bên trường đó vẫn gửi thư trúng tuyển đến. Vì thế, thấy có thi tốt nghiệp hay cũng thế cả.”

      Chu Tiểu Vân ra vẻ đau lòng, vừa vừa lắc đầu: “ ơi là , hoá ra trong cảm nhận của em luôn là học sinh ngoan, chăm chỉ, ham học. Sao có thể ra những lời có chí khí như thế?”

      Ham học? Chăm chỉ?

      Những từ đó dùng để hình dung về mình sao? Đại Bảo choáng váng, nhất là những lời được ra từ miệng em học cực giỏi và ngoan ngoãn càng khiến cậu cười tươi roi rói.

      Đại Bảo từ trước đến nay luôn như thế, tiếp theo Chu Tiểu Vân có gì cậu cũng đồng ý.

      “Đại Nha, vậy em thấy nên thi vào trường nào?” Đại Bảo khiêm tốn hỏi.

      Chu Tiểu Vân cười thầm cắn câu, mặt vẫn tỏ vẻ sùng bái: “ ơi, em thấy ham học, có tài ăn như vậy tối thiểu có thể đỗ vào trường cấp hai thị trấn. Như trường Sao Mai ấy, hoàn toàn thành vấn đề!”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 131 Trường cấp hai sao Mai
      [​IMG]

      Trường Sao Mai chỉ khác chữ so với trường Minh nơi thím Ba dạy, nhưng thành tích học tập cách xa nhau mấy trăm mét. Vì thế, hai trường này hơn kém nhau chỉ điểm, hai điểm.

      (Sao Mai là 启明 còn Minh là 英明)

      Minh là trường trung học cơ sở trọng điểm của cả thị trấn, quy mô lớn nhất, chất lượng dạy học tốt nhất. Trường Sao Mai kém hơn, chỉ là trường trung học bình thường của thị trấn thôi. Đương nhiên, nó hơn hẳn trường Hưng Vượng ở nông thôn.

      Vì sao Chu Tiểu Vân chỉ nhắc tới trường Sao Mai? Tất có nguyên nhân của nó.

      Hồi đó, trường Sao Mai ở phía đông thị trấn, từ nhà xe đạp đến chỉ mất nửa tiếng đồng hồ. Sau này nếu Đại Bảo đỗ cũng phải quá xa nhà. Thứ hai, trong lòng tính sau khi tốt nghiệp thi vào trường Minh, sau này ở gần Đại Bảo dễ chăm sóc lẫn nhau.

      Thứ ba là trường Sao Mai nổi tiếng về sở trường bồi dưỡng học sinh văn thể mỹ, như Đại Bảo tố chất thể thao tốt như vậy, nếu được học ở đây chưa biết chừng có thể khai quật được tiềm năng cũng nên.

      Đương nhiên, còn nguyên nhân quan trọng nhất: trường Sao Mai dù chỉ là trường hạng ba thị trấn nhưng tốt hơn các trường ở nông thôn nhiều, so với các trường hot lại bằng nên điểm trúng tuyển cao lắm. Với sức học của Đại Bảo miễn cưỡng có thể thi đỗ.

      Đại Bảo nghĩ nhiều, sảng khoái : “Được, vậy hai ngày nữa điền trường sao Mai ở nguyện vọng . Dù sao thi đỗ vẫn có giấy trúng tuyển của trường Hưng Vượng gửi đến.”

      Thảo nào đồng ý nhanh thế, hoá ra có sẵn đường lui rồi.

      Chu Tiểu Vân nhắc nhở: “ ơi, đây phải là việc , phải với ba mẹ tiếng đấy.”

      Đại Bảo vô tâm : “Biết rồi, tối nay với ba mẹ, ba mẹ chắc chắn đồng ý.”

      Hi vọng là thế! Chu Tiểu Vân cầu mong ba mẹ ngàn vạn đừng luyến tiếc mỗi học kỳ phải bỏ ra hơn trăm nguyên tiền học phí.

      Tối hôm đó, cả nhà quây quần quanh mâm cơm. Thịt nướng rau củ ăn kèm củ cải muối mằn mặn và bánh ngô, Đại Bảo ăn ngon lành.

      Chu Tiểu Vân liên tục nháy mắt ra hiệu cho trai mà ấy cứ cắm đầu cắm cổ ăn nên chú ý, đành đá chân ấy dưới gầm bàn. Đại Bảo kêu “ối” tiếng, muốn hỏi sao em đá thấy Chu Tiểu Vân liên tục nháy mắt mới nhớ ra mình quên mất chuyện quan trọng đó.

      “Ừm… Ba mẹ, con muốn bàn với ba mẹ chuyện.” Đại Bảo hiếm khi nghiêm túc đến thế: “Hai ngày nữa phải điền nguyện vọng vào hồ sơ, con muốn đề nguyện vọng là trường Sao Mai. Ba mẹ nghĩ sao?”

      Triệu Ngọc Trân kinh ngạc: “ yên lành sao lại nghĩ đến chuyện lên thị trấn học trung học? Nghe học phí ở đó tốn kém lắm, đắt hơn hẳn ở nông thôn.”

      Biết ngay tính cách người thể thay đổi trong , Chu Tiểu Vân nghĩ thầm. nghĩ rằng từ khi kinh tế gia đình khá giả hơn, mẹ còn qua chi li chuyện tiền nong nữa, hoá ra trong khung vẫn thế.

      ngờ vấn đề đầu tiên nghĩ đến là tiền học phí. Haizz! Đúng là mẹ mà! Vĩnh viễn tính toán chi li như thế.

      Đại Bảo gãi đầu, giải thích được nguyên nhân. Đúng rồi, yên lành sao cậu lại phải chạy xa thế để học trung học nhỉ? Học ở trường Hưng Vượng chỉ mất năm, mười phút đạp xe, tiện hơn nhiều!

      Chu Tiểu Vân giúp đỡ : “Mẹ, hôm nay đường học với con chuyện này. Con cảm thấy suy nghĩ này của ấy rất tốt, nên ủng hộ. Mẹ nghĩ xem, trường cấp hai Hưng Vượng chỉ dạy trẻ con ở nông thôn, nghiêm túc học tập. ấy vốn ham chơi học ở đó như cá gặp nước, bỏ bê việc học mất! Con thấy, ấy nên chọn trường cấp hai tốt hơn. Yếu tố hoàn cảnh hỗ trợ phần nào cho tương lai của ấy. Về phần học phí, con tin mẹ tiếc ít tiền đó đâu!”

      Lấy lý do tốt cho con cái chụp mũ xuống, Triệu Ngọc Trân thể mãi vấn đề này được.

      Bà nghĩ thầm: đúng vậy, chỉ cần Đại Bảo có thể học khá hơn, hoàn cảnh học tập tốt hơn chút, tốn nhiều học phí tí cũng sao cả.

      Chu Quốc Cường ngồi nghe rồi thầm so sánh lợi hại trong đó, sau đó mở miệng : “Vậy cứ điền nguyện vọng như thế , thi đỗ học, đỗ học ở trường cấp hai Hưng Vượng, dù sao tổn thất gì.”

      Chu Tiểu Vân vui mừng : “Cám ơn ba!”

      Kỳ quái! Sao Đại Nha còn vui mừng hơn cả mình, Đại Bảo thấy lạ: “Đại Nha, hình như người cám ơn hẳn là mới đúng!”

      Chu Tiểu Vân tâm trạng thoải mái, liên tục tung đạn bọc đường cho Đại Bảo: “ à, có thể học ở trường tốt đương nhiên em vui chứ. Có người có chí khí như thế em đâu cũng có thể nở mày nở mặt. là tấm gương sáng cho em đó.”

      Đại Bảo cười sung sướng, mắt híp thành đường chỉ.

      Hì hì! khác gì đâu? Chu Tiểu Vân cười tươi roi rói chẳng khác gì trai.

      Được rồi, nhân cơ hội này khai thông tư tưởng luôn cho ba mẹ: “Ba mẹ, sang năm con lên lớp năm, con cũng muốn giống ghi danh ở trường thị trấn.”

      Chu Quốc Cường với Triệu Ngọc Trân còn được gì nữa, đương nhiên là gật đầu đồng ý rồi!

      Đại Bảo vỗ ngực bảo đảm: “ đến học ở Sao Mai trước, sang năm em đến, nhất định che chở cho em, để ai bắt nạt em !” Cậu vẫn nghĩ em cũng thi vào trường Sao Mai.

      Chu Tiểu Vân cười gì, cứ để cả cha mẹ cũng nghĩ thế ! Đến lúc đó bọn họ biết, mục tiêu của phải trường Sao Mai mà là trường cấp hai trọng điểm – Minh cơ!

      Tiểu Bảo bị ảnh hưởng lập tức tỏ thái độ: “Chị, mấy năm nữa em cũng muốn lên thị trấn học trung học.”

      Chu Tiểu Vân thương sờ đầu Tiểu Bảo, nghĩ thầm em trai chăm học sau này nhất định thi đỗ đại học. tiếc hi sinh tất cả để giúp em đạt được mục tiêu.

      Nhị Nha chịu thua kém giơ lên cánh tay bé: “Em cũng muốn học ở thị trấn.”

      Chu Tiểu Vân cười mắng: “Con nhóc này, đợi sang năm em vào lớp rồi hãy !”

      Nhìn cảnh mấy em hoà thuận vui vẻ, trong lòng hai vợ chồng thoải mái nên lời.

      Ông nghĩ: chỉ cần các con muốn lên trấn học, dù tốn nhiều tiền và vất vả chăng nữa, ông cũng thỏa mãn cầu của các con.

      Giây phút ấy, người luôn vô tâm vô phế như Đại Bảo bỗng nhiên trào dâng niềm kích động, cậu thi đậu trường sao Mai.

      thể khiến cha mẹ tha thiết chờ đợi phải thất vọng, thể để ánh mắt sùng bái của Chu Tiểu Vân trở nên chán nản, thể để Tiểu Bảo cười nhạo cậu có lòng mà có lực, thể để Nhị Nha mất niềm tin vào trai (Đại Bảo tự nghĩ thế)…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :