1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 117: Thi cuối kì (1)
      [​IMG]

      Nhoáng cái đến kì thi cuối kỳ.

      Từ khi khu nhà dạy học mới được đưa vào sử dụng, số học sinh đông lên gấp đôi thành tích học tập càng được nhà trường chú trọng. Nghe còn xếp lẫn các khối thi chung với nhau. Ngay cả những học sinh nghịch ngợm cũng bị ảnh hưởng bởi bầu khí khẩn trương này.

      Hồi đó, kết quả mỗi kì thi đều được viết giấy báo gửi về nhà cho phụ huynh học sinh. tờ giấy bé mỏng manh đó chỉ có điểm số mà còn cả lời phê của giáo viên chủ nhiệm.

      Nếu bị thầy Phương viết hai câu phê bình khó tránh khỏi về nhà bị bố mẹ mắng trận, nặng quá bị đánh đòn. Vì thế đợt này các bạn học sinh lớp 4-2 ngoan ngoãn hơn hẳn.

      Thường ngày, Chu Tiểu Vân dụng công khắc khổ, ở nhà đọc trước bài, chăm chỉ đọc sách, làm bài tập, gặp chữ lạ hay đề số học khó ghi riêng ra giấy rồi hỏi thầy. Vì thế, gần đến kì thi vẫn bình chân như vại.

      Thành tích Vương Tinh Tinh khá tốt, vì sắp đến ngày thi nên chăm chỉ học hành hơn.

      Vẻ mặt Ngô Mai đau khổ than thở với bạn: “Đại Nha, Ngữ văn tớ còn đỡ, nhớ được số chữ khó, bài tập làm văn còn cố gắng được. Nhưng đọc đề toán tớ lại luống cuống, mấy đề ứng dụng khó quá tớ làm nổi, làm sao bây giờ?”

      Chu Tiểu Vân an ủi bé: “Đề số học chỉ cần động não tính toán chút là làm được ngay. Thế này , trưa mai cậu cứ ở lại nhà tớ ăn cơm, tối hãy về nhà. Ăn xong tớ bổ túc cho cậu chút, có gì hiểu cứ tớ giảng lại.”

      Ngô Mai cao hứng gật đầu, đêm đó về nhà với mẹ tiếng. Con chăm chỉ học hành, Chu Phương tất nhiên đồng ý cả hai tay. Đến nhà ba ăn bữa cơm trưa là chuyện , được, được, con cứ !

      Vương Tinh Tinh nghe thấy Ngô Mai trưa đến nhà Tiểu Vân ăn cơm bất bình: “ được, tớ ăn cơm xong qua nhà cậu nhé Tiểu Vân. Điểm Toán của tớ sàn sàn với Tiểu Mai, cậu cũng phải bổ túc cho tớ.”

      Chu Tiểu Vân giơ tay đầu hàng: “Được được, cả được chưa!”

      Vương Tinh Tinh cười đắc ý, ăn cơm xong vội vàng cầm túi sách với mẹ tiếng rồi chạy tới nhà Chu Tiểu Vân.

      Ba người ở trong phòng Chu Tiểu Vân mỹ danh là ôn tập toán, thực tế buổi trưa trôi qua vô ích. Nghĩ xem Vương Tinh Tinh và Ngô Mai mà ở chung với nhau có học nổi ? Đưa đề chưa giải xong nhảy sang đề tài khác rồi, có thêm Đại Bảo và Tiểu Bảo ở bên cạnh xen mồm vào, chẳng khác gì cái chợ.

      Ngô Mai và Vương Tinh Tinh mới đến có buổi, ở lớp vô tình nhắc đến bị Chu Chí Hải nghe thấy. Chu Chí Hải lập tức kể cho Phùng Thiết Trụ nghe.

      Khi Chu Tiểu Vân thấy Phùng Thiết Trụ kéo Chu Chí Hải đến nhà , tròn mắt, cần tận dụng mọi cơ hội thế chứ.

      Tên nhóc này lớn lên sớm muộn cũng thành hoa hoa công tử!

      Phùng Thiết Trụ đưa ra lý do rất chính đáng: “Chu Tiểu Vân, số học của tớ hơi kém, cậu có thể thuận tiện giảng lại cho cả tớ nữa được ? Cuối kỳ điểm cao hơn tớ mua đồ ăn mời cậu!”

      Đám bạn thân mến ai biết tâm địa gian xảo, cả đám cười ồ lên.

      có quyền từ chối ? Được rồi! Nếu đến coi như thêm người nghe giảng! May mà mấy ngày nữa kì thi diễn ra, nếu ngày nào cũng đống người đến nhà, chịu nổi.

      Nhị Nha thấy nhà có nhiều khách rất hưng phấn, ngồi ì ra chịu .

      Căn phòng của Chu Tiểu Vân tất nhiên thể chứa nhiều người như thế. Vì thế cả đám chuyển địa bàn ra phòng khách. Đến ngày thi, cuối cùng cũng được dễ thở hơn. Nghĩ đến khoá học bổ túc cấp tốc có thể danh chính ngôn thuận kết thúc, khỏi phải vui cỡ nào.

      Lớp 4-2 thi cùng phòng với lớp 2-2. Trùng hợp là Tiểu Bảo cùng phòng thi với chị.

      Tiểu Bảo nhìn thấy chị vui lắm, Chu Tiểu Vân liên tiếp ném qua mấy vấn đề: “Mang bút máy chưa? Có tẩy chưa? Thước kẻ của em đâu?”

      Tiểu Bảo cười: “Chị, em học lớp hai rồi, chút việc đấy chẳng nhẽ chuẩn bị được? Trước khi thi ngày em soạn sẵn mọi thứ rồi, mang hai cây bút máy cơ. Chị yên tâm, tất cả đều mang đủ!”

      Chu Tiểu Vân vừa lòng gật đầu, ý bảo Tiểu Bảo ngồi vào chỗ chờ giám thị phát bài thi.

      Thực ra ở trường Tiểu Bảo học có phần trội hơn Đại Bảo, luôn nằm trong tốp đầu của lớp. Tuy là con trai nhưng luôn ngoan ngoãn nghe lời, đặc biệt nghe lời Chu Tiểu Vân.

      Nếu là lời của Đại Bảo, hắc hắc, tuỳ theo tình huống thế nào . đúng nghe, sai kệ ấy. chứng minh, địa vị của Đại Bảo trong cảm nhận của em trai thấp hơn chị nhiều lắm. Bình thường phải vì sợ nắm đấm của , còn lâu Tiểu Bảo mới nghe.

      Ai bảo Đại Bảo chẳng ra dáng làm tẹo nào? Chỉ có lúc các em bị người khác bắt nạt là xắn tay xắn chân lên, còn giống trai tí. Thường ngày đừng hi vọng Đại Bảo nhường nhịn các em.

      Vừa khéo, Chu Tiểu Vân lại ngồi đằng trước Lý Thiên Vũ.

      Lý Thiên Vũ trăm phương ngàn kế tìm cơ hội chuyện với : “Chu Tiểu Vân, cậu có mang mực , bút đô la Hồng kông của tớ hết mực rồi.”

      Chu Tiểu Vân bị quấy rầy đáp lại phiền, bèn để lọ mực bút máy xuống bàn Lý Thiên Vũ rồi quay lên.

      Cho dù như thế Lý Thiên Vũ thấy thoả mãn. Từ lần trước bị phạt, cuối cùng Chu Tiểu Vân cũng miễn cưỡng đáp lại lời cậu. Mặc dù chỉ là mấy từ đơn giản “Ừ”, “Hả”, “Vậy sao”, “Biết”, nhưng đến mức cậu cả buổi sáng bạn ấy đáp lại câu.

      Đúng là bước tiến đầu tiên con đường trường chinh vạn dặm đầy gian khổ mà.

      Lý Thiên Vũ bơm mực đầy bút, trả lại bình cho Chu Tiểu Vân, mặt dày hỏi: “Chu Tiểu Vân, cậu có mang dư cục tẩy nào , tớ quên mang rồi.”

      nhịn được nữa Chu Tiểu Vân quay đầu lại, lườm Lý Thiên Vũ: “Hôm nay thi bạn còn quên mang gì nữa?” hồi quên mực lúc sau quên tẩy, chừng kế tiếp cậu quên mang giấy nháp, xin hai tờ giấy trắng.

      Lý Thiên Vũ nhếch miệng cười: “Được rồi, có giấy trắng cho tớ mượn hai tờ, tớ quên mang vở nháp rồi.”

      Đúng là biết xấu hổ!

      Chu Tiểu Vân chẳng còn gì để , với loại người như thế biết gì bây giờ?

      Coi như sợ cậu ta. Xé từ quyển giấy nháp của mình ra hai tờ giấy trắng. Giấy trắng hơi mỏng năm phân tờ to, Chu Tiểu Vân đến nhà Chu Thiến Thiến mua lúc bốn tờ. Gấp tờ giấy to đùng kia lại, rồi lại gấp đôi lần nữa, dùng dao rọc giấy. Tiểu Bảo đếm được mười sáu tờ. Nếu vẫn còn to, nhét vừa túi sách có thể gấp đôi lần nữa, thành ba mươi hai tờ. Lấy kim khâu góc lại, tèn tén ten thế là được quyển vở nháp.

      Chu Tiểu Vân khâu cho Đại Bảo, Tiểu Bảo mỗi người quyển.

      Đại Bảo lên lớp năm, học toán cần tính toán nhiều nên dùng nhiều giấy nháp. Hơn nữa, có việc gì lại vẽ vời linh tinh hoặc xé giấy ném bạn, quyển vở nháp chỉ dùng trong tuần.

      Tiểu Bảo học lớp hai chưa cần dùng nhiều. Quyển của Đại Bảo hết, quyển của cậu còn mới nguyên.

      Lúc Đại Bảo dùng ánh mắt thèm muốn nhìn quyển vở nháp của Tiểu Bảo, cậu lập tức cất ngay vào cặp chịu lấy ra. Đại Bảo mắng cậu là quỷ keo kiệt, bị Tiểu Bảo phản bác câu lại được: “ phải chê em. Lúc đầu chị đưa vở nháp cho chúng ta, sao đưa vở của cho em luôn .”

      Sắc bén nha! Đừng nghĩ Đại Bảo học lớp năm là giỏi, lúc động thủ còn lâu mới lại được Tiểu Bảo!
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênmylien1961 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 118: Kỳ thi cuối kì (2)
      [​IMG]

      Trong lòng Lý Thiên Vũ rạo rực niềm vui, hôm nay thu hoạch , mượn Chu Tiểu Vân cái gì đều cho, hiếm có, hiếm có nha!

      Được thể cậu lấn tới, năn nỉ: “Chu Tiểu Vân, lát nữa cậu làm xong bài để bài dịch ra bên cạnh tí cho tớ nhìn được ?” @@ nam9 mặt dày vô đối

      Chu Tiểu Vân liếc mắt: “Lý Thiên Vũ, cậu xác định cậu đến để thi chứ? !”

      Lý Thiên Vũ cười hắc hắc : “Cậu học giỏi như thế, cho tớ xem chút có mất gì đâu. Tốt xấu gì chúng ta cũng ngồi gần nhau, chiếu cố bạn bè tí !”

      Chu Tiểu Vân quay đầu lại, trực tiếp từ chối: “Đừng có mơ, nếu trong lúc làm bài thi, cậu làm điều gì mờ ám đừng trách tôi mách giám thị.” Muốn gian lận ư, có cửa đâu!

      Lý Thiên Vũ còn định “Giao lưu” thêm vài câu với Chu Tiểu Vân. Ai dè giám thị cầm đề thi bước vào, cậu thở dài, đành im lặng chuẩn bị làm bài.

      Hôm đó thi liền hai môn, ngữ văn và số học. Mỗi môn làm trong thời gian tiếng, thi trong buổi sáng. Hai ngày sau được nghỉ, ngày thứ ba đến lớp nhận được giấy báo kết quả gửi cho phụ huynh và bài tập của kì nghỉ đông rồi chính thức được nghỉ học.

      Đối với trẻ con, kết thúc kì thi tương đương với việc sắp tới phải đến trường. Ai nấy đều hào hứng í ới gọi bạn ra khỏi phòng thi.

      Trịnh Hạo Nhiên dọn xong túi sách, thấy Chu Tiểu Vân còn chưa , bước tới hỏi: “Chu Tiểu Vân, hôm nay cậu làm bài thế nào?”

      Chu Tiểu Vân thấy người đến là Trịnh Hạo Nhiên, lễ phép mỉm cười trả lời: “Bình thường thôi!” Dù sao gặp đề khó đến mức làm được. (Tức là chị làm được hết đó :)))

      Trịnh Hạo Nhiên thầm thở phào nhõm: “Tớ cảm thấy đề ngữ văn lần này hơi khó, có hai ý chắc chắn lắm. Tớ biết trả lời có đúng nữa.”

      Chu Tiểu Vân an ủi cậu: “Chắc chắn cậu làm bài tốt mà, bình thường trong lớp cậu rất chăm học.”

      Muốn chăm cũng được, Trịnh Băng đề ra cầu rất cao với con trai mình, cả ngày theo dõi cậu. Lần này cuối kỳ thi, cha hạ lệnh, điểm trung bình mỗi môn ít nhất phải 95.

      Trịnh Hạo Nhiên tính tình kiêu ngạo, vỗ ngực cam đoan muốn lấy hạng trong lớp. Với bài thi cuối kỳ này Trịnh Hạo Nhiên vô cùng coi trọng, ôn tập rất kĩ để lấy được hạng .

      phải khoe khoang, trước đây cậu là người nổi bật nhất trong trường, đứng hạng là chuyện bình thường. Nhưng giờ chuyển sang trường mới, có bạn học mới, cậu chắc chắn 100%.

      Trịnh Hạo Nhiên thầm tính toán trong lòng. Giờ ở trong lớp chỉ có mình Chu Tiểu Vân là ngang ngửa với cậu. Mấy người khác cậu thèm để vào mắt.

      Qua việc học lớp, cậu nhận ra phần nào tính cách của Chu Tiểu Vân: cẩn thận, bình tĩnh, nghiêm túc. Nếu về trí thông minh, hai người ngang ngửa, về độ cẩn thận hai người cũng xêm xêm nhau. Cậu thấy mình mạnh hơn ở môn toán chút, nhưng lại kém Chu Tiểu Vân ở môn văn. Cứ thế tính tính lại, tỷ lệ thắng là 50 – 50.

      Trịnh Hạo Nhiên thi xong hai môn, tâm trạng thấp thỏm dần bình tĩnh lại.

      Môn toán cậu làm bài khá tốt, chắc là sai gì. Ngữ văn kém hơn, chắc được 96 điểm, biết Chu Tiểu Vân thi thế nào.

      Vì thế Trịnh Hạo Nhiên đặc biệt đến hỏi thăm tình hình “đối thủ”, nghe Chu Tiểu Vân hời hợt mình thi “Bình thường”, cậu rất thoải mái. Tiếc là có người chưa hiểu tính cách Chu Tiểu Vân, nếu chắc chắn cậu lạc quan sớm như thế.

      Chu Tiểu Vân mơ hồ đoán được dụng ý của Trịnh Hạo Nhiên, cười cười cầm túi sách rời .

      Tiểu Bảo cầm sẵn túi xách của mình, hai chị em nắm tay nhau ra về.

      Được nghỉ học, Chu Tiểu Vân tranh thủ đạp xe đến nhà cậu chơi.

      Nửa năm qua, lợi ích của việc biết xe đạp dần ra. Ngày chủ nhật, Chu Tiểu Vân có thể mình đạp xe đạp đến nhà cậu, sáng sớm chiều tối đạp xe về, cần ở lại qua đêm, lộ trình nửa tiếng trôi qua rất nhanh.

      Triệu Ngọc Trân có lúc bảo Đại Bảo cùng em. Đại Bảo có hứng thú đến nhà cậu chơi như Chu Tiểu Vân, hai lần chịu nữa.

      Nhưng để Chu Tiểu Vân mình, Triệu Ngọc Trân yên lòng. Về sau thấy con trời chưa tối về đến nhà mới thôi lải nhải.

      Tiểu Bảo thấy chị thường xuyên cứ đến chủ nhật là mất tích, liền đòi theo chị đến nhà cậu.

      Tiếc là Chu Tiểu Vân sức lực , mình còn được, chứ đèo thêm người nổi. đâu khoẻ đến mức có thể đạp xe đèo người khác hơn nửa tiếng đồng hồ.

      Tiểu Bảo lập tức quyết định, nhân lúc trời mùa đông lạnh mặc áo len dày có té cũng “ đau”: tập xe đạp.

      Làm cho Chu Tiểu Vân há hốc mồm là: Tiểu Bạch này đến nửa ngày là có thể xe đạp vòng quanh nhà, dễ như ăn cháo vậy.

      Nghĩ lại chính mình lúc tập xe gian nan biết mấy, Chu Tiểu Vân khỏi cảm khái: người với người đúng là khác biệt, xem ra mình trời sinh thiếu dây thần kinh vận động.

      Thời gian thoải mái trôi qua rất nhanh, hai ngày nghỉ chớp mắt hết.

      Chu Tiểu Vân vẫn bình tĩnh chờ kết quả thi. phần vì thành tích của chưa bao giờ quá kém, hai là qua cái tuổi lo được lo mất —— mấy lời cảm giác mình như bà cụ bảy tám mươi tuổi vậy, hi hi.

      Nghĩ lại năm lớp , lần đầu tiên thi còn khẩn trương sợ làm được bài. Qua mấy lần đạt điểm tối đa cả hai môn, cái tâm hư vinh của được thoả mãn phần lớn, dần dần còn quá chú trọng thành tích như trước.

      chung cố gắng hết sức, làm mình thất vọng là được.

      Vương Tinh Tinh ngồi cùng bàn. Ngô Mai ngồi trước mặt , thường xuyên quay đầu lại, ba người chuyện. Càng gần đến lúc công bố kết quả, Ngô Mai và Vương Tinh Tinh càng khẩn trương, đề tài cứ vây quanh chuyện biết lần này thi được mấy điểm.

      Vương Tinh Tinh mở lời thở dài, : “Lần này tớ nghĩ kết quả tốt lắm. Hai bài cuối cùng môn toán hình như sai rồi, so đáp án giống Tiểu Vân!”

      Ngô Mai mặt mày rầu rĩ, thở dài còn não nề hơn Vương Tinh Tinh: “Tinh Tinh, tớ thi còn kém hơn cậu đấy!”

      Chu Tiểu Vân trợn trắng mắt nhìn hai người: “Ai bảo hai cậu đến nhà tớ chịu chú tâm, hai đề kia tớ giảng qua rồi. Nhớ lúc đó hai người làm gì ?”

      Đương nhiên là chuyện cười đùa.

      Vương Tinh Tinh và Ngô Mai chột dạ, liếc mắt nhìn nhau. Chỉ mải chơi, sao nghe được Chu Tiểu Vân giảng cái gì. Ngô Mai lấy cớ ôn tập, chơi ở nhà mấy buổi trưa vui vẻ lắm, giờ mới thấy hối hận.

      Thầy Phương và thầy Trịnh tay cầm kết quả kì thi vừa rồi bước vào lớp.

      Người được Phương Văn Siêu gọi tên đến chỗ Trịnh Băng nhận bài thi hai môn rồi quay lại chỗ lấy giấy báo cáo kết quả học tập cho phụ huynh và bài tập giao về nhà kì nghỉ đông.

      Vì thế, cả lớp lập tức im lặng tiếng động.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênmylien1961 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 119: Trịnh Hạo Nhiên bị đả kích
      [​IMG]

      Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai cùng lúc bị gọi tên, gần như đồng thời bước lên bục giảng, trở về vị trí nhìn bài thi của nhau rồi đồng thời thở dài. Hai người bạn thân chí cốt điểm xêm xêm nhau, quanh mốc 70.

      Hôm nay Trịnh Hạo Nhiên được nở mày nở mặt. Toán được 100, Ngữ văn được 97 điểm, gần như đứng đầu lớp, đến giờ chưa có ai cao điểm hơn cậu.

      Vương Tinh Tinh toán hơn 80, ngữ văn hơn 90 điểm. Ngô Mai ngữ văn và số học đều hơn 80 điểm khiến bé mừng lắm.

      Chu Tiểu Vân là người được gọi tên cuối cùng. Đọc đến tên , Phương Văn Siêu hơi ngừng lại chút: “Chu Tiểu Vân, số học trăm, ngữ văn, trăm.” cuối hơi kéo dài, kéo theo trận náo động trong lớp.

      Số học 100 điểm còn cố được, chứ ngữ văn mà được điểm tuyệt đối đúng là quá siêu. Bài viết văn cuối cùng, tốt đến mấy khó tránh khỏi việc bị trừ 1,2 điểm.

      Điểm văn tuyệt đối, “trâu bò” quá!

      Ánh mắt sùng bái của Vương Tinh Tinh và Ngô Mai đuổi theo Chu Tiểu Vân đến tận khi về chỗ, khiến cả người sởn da gà, : “Hai người cần nhìn tớ như thế. Tớ tuy để ý việc các cậu thần tượng tớ nhưng cần mặt như thế.”

      Hai bé bĩu môi, quay phắt .

      Chu Tiểu Vân cười thầm, hiếm khi mới có dịp tặng lại cho hai người kia quả!

      Phương Văn Siêu biểu dương Chu Tiểu Vân trước lớp, khen là lớp trưởng, đạt điểm tuyệt đối trong kì thi cuối năm, đứng đầu trong khối, là tấm gương tốt cho các bạn trong lớp noi theo vân vân. Tiện thể cũng biểu dương Trịnh Hạo Nhiên có số điểm cao thứ hai.

      Trịnh Hạo Nhiên vẫn kinh ngạc trước số điểm tuyệt đối của Chu Tiểu Vân, đâu còn tâm trí nào nghe thầy biểu dương. Lúc này, trong lòng cậu suy nghĩ vấn đề: Chu Tiểu Vân, sao bạn giỏi quá vậy?

      Bạn viết chữ đẹp hơn tôi, vẽ đẹp hơn tôi, đọc bài hay hơn tôi, quan hệ với bạn bè tốt hơn tôi, uy tín cũng cao hơn tôi. Bạn được thầy Phương quý mến tôi làm gì, điểm ngữ văn cao cũng nằm trong dự liệu. Nhưng sao cả môn toán bạn cũng làm tốt như thế?

      Thế này còn để cho người khác sống hay ?

      Trịnh Hạo Nhiên ai thán, nằm úp xuống bàn ngóc đầu dậy, tự xem xét lại mình.

      Lý Thiên Vũ dùng bút máy chọc chọc Chu Tiểu Vân, ngưỡng mộ : “Chu Tiểu Vân, cậu có bí quyết học tập gì ? Sao thi được điểm cao như thế?”

      Chu Tiểu Vân quay đầu lại, cứ thế trả lời: “Tôi tranh thủ học cả lúc bạn nghịch ngợm gây , bạn mải chơi tất nhiên chú ý.”

      nên làm tổn thương lòng tự trọng của tôi thế chứ! Lý Thiên Vũ mếu máo.

      Cố Xuân Lai ôm bụng cười.

      Chu Tiểu Vân cũng có cảm tình gì với Cố Xuân Lai, nghe tiếng cười khoa trương của ai đó cảm thấy đặc biệt chói tai: “Vì thế bạn ngồi cùng bàn với Cố Xuân Lai cũng phải thôi, ngưu tầm ngưu mã tầm mã!”

      Cố Xuân Lai bị móc nghẹn họng, biết cãi lại thế nào.

      Lần này đến lượt Lý Thiên Vũ cười ngặt nghẽo.

      Phương Văn Siêu nhấn mạnh việc chú ý an toàn trong kì nghỉ đông, nhất là học sinh nam hạn chế nghịch pháo rồi mới cho cả lớp ra về.

      Mọi người nghĩ đến kì nghỉ đông chính thức bắt đầu đều hưng phấn, ở lại lớp nhao nhao hồi rồi mới .

      Hai môn của Ngô Mai đều được hơn 80 điểm, cũng coi như trong tốp giữa của lớp, tâm trạng rất tốt. bé hẹn Chu Tiểu Vân hai ngày nữa với Ngô Lỗi đến nhà chơi, sau đó chạy tìm trai cùng về.

      Phương Văn Siêu đặc biệt gọi Chu Tiểu Vân ra góc, đưa cho quyển chữ mẫu, để tập viết câu đối xuân trong lúc được nghỉ đông. Trong lòng rất cảm động nên lời, chỉ có thể thầm nhủ: Thầy Phương, em cực kì cực kì may mắn mới gặp được người thầy tốt như thầy!

      Cố Xuân Lai giục Lý Thiên Vũ nhanh lên, thấy động tác của Lý Thiên Vũ vẫn chậm rì rì nên trêu : “Luyến tiếc phải , nghỉ đông khoảng tháng, nhoáng cái học, phải lưu luyến!”

      Lý Thiên Vũ lườm Cố Xuân Lai, mặc xác thằng bạn.

      Sau khi thu dọn túi sách xong, Lý Thiên Vũ tìm được lý do trì hoãn nữa. Cậu bắt chuyện với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, bao giờ cậu về?”

      Liên quan gì tới cậu! Chu Tiểu Vân chìa cho Lý Thiên Vũ khuôn mặt tươi cười: “ lúc nữa, tôi phải giúp thầy Phương tổng vệ sinh lớp!” Mỗi khi kết thúc học kỳ, Chu Tiểu Vân đều chủ động giúp thầy quét lớp, kê ghế lên bàn rồi mới về.

      Lý Thiên Vũ để ý đến Cố Xuân Lai liên tục nháy mắt, chủ động xin giết giặc: “Vậy tớ với Cố Xuân Lai cũng ở lại giúp!”

      Cố Xuân Lai muốn cậu thích ở lại mình , nhưng thấy dáng vẻ lấy lòng đáng thương của thằng bạn, lời muốn tự động nuốt lại. Aizz, coi như giúp em phen.

      Hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây à? Chu Tiểu Vân ngạc nhiên nhìn Lý Thiên Vũ, Lý Thiên Vũ cực kì lười, điều này ai biết hơn , sao bây giờ lại đổi tính?

      Bất quá, có thêm hai cu li cũng tốt. Dù sao người ta chủ động đề suất, phải ép buộc, vì thế khách khí chỉ huy hai người bê ghế, làm công việc nặng nhất.

      Còn Vương Tinh Tinh và Chu Tiểu Vân cầm chổi quét rác, ngờ cả Trịnh Hạo Nhiên cũng ở lại quét cùng.

      lúc sau, Chu Chí Hải vẻ mặt bất đắc dĩ bị Phùng Thiết Trụ kéo vào lớp.

      “Phùng Thiết Trụ là cậu à, sao cậu lại đến đây?”

      Phùng Thiết Trụ vừa vừa : “Chu Tiểu Vân, tớ đến giúp cậu!”

      Chu Tiểu Vân rất vui vẻ khi thấy có đông người hỗ trợ, cười cám ơn với Phùng Thiết Trụ.

      Nụ cười kia đập vào mắt Lý Thiên Vũ sao mà chói mắt thế. Trong lòng cậu mất cân bằng nghiêm trọng: Hừ, với mình xị mặt, lại cười tươi với cái tên mập kia thế, sao tôi ở lại giúp mà cười với tôi như thế?

      Cố Xuân Lai là con giun trong bụng Lý Thiên Vũ, phát trúng luôn: “Hi, Tiểu Vũ, tên mập này là ai thế nhỉ? Hình như rất thân với Chu Tiểu Vân. Ông xem Chu Tiểu Vân cười với thế kia có vẻ rất vui, bao giờ ông thấy Chu Tiểu Vân cười tươi như thế chưa?”

      Thấy rồi, chẳng qua bạn ấy chỉ cười với người khác, cười với cậu thôi.

      Lý Thiên Vũ oán thầm trong lòng, động tác tay dừng lại.

      Đông người nhiều tay, nhanh chóng làm xong việc.

      Trịnh Hạo Nhiên từ lúc nhận bài thi cười nổi. Cậu tự cho là nắm chắc hạng , ngờ nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim. Chỉ kém nhau ba điểm thôi, Trịnh Hạo Nhiên thất vọng lắm.

      Cậu hạ quyết tâm: bài thi lần sau phải vượt lên Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Vân, bạn chờ mà xem!

      Trong lòng Trịnh Hạo Nhiên nghĩ gì đương nhiên Chu Tiểu Vân biết. lễ phép chào hỏi thầy Trịnh Băng, thuận tiện cười với Trịnh Hạo Nhiên đứng bên cạnh, câu khai giảng gặp lại.

      Trịnh Hạo Nhiên cố nặn ra nụ cười, theo cha.

      Phương Văn Siêu dặn Chu Tiểu Vân khoá cửa lớp, nhớ kiểm tra cẩn thận sau đó phóng xe máy . Gần đây, thường xuyên về nhà, vì Thư Kỳ mang thai bốn tháng, đến tháng năm sang năm sinh.

      Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai qua trước mặt Chu Tiểu Vân “Tớ về đây”, kết quả Chu Tiểu Vân nhàn nhạt đáp ừ tiếng gì thêm, để Lý Thiên Vũ thất vọng bị Cố Xuân Lai kéo về nhà.

      Chu Tiểu Vân, Vương Tinh Tinh, Chu Chí Hải, Phùng Thiết Trụ cả đám vui vẻ ra về. Kỳ nghỉ đông vui vẻ, chúng tôi đến đây.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiênmylien1961 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 120: Đại nhạc hội chào xuân
      [​IMG]

      Kỳ nghỉ đông này vui vẻ hơn bình thường.

      Đầu tiên là hai em Ngô Mai, Ngô Lỗi đến nhà chơi mấy ngày, mà cần Ngô Hữu Đức đưa đón. phải chỉ cần đạp xe thôi sao? Ngô Lỗi đèo em sang chơi.

      Ngô Mai tới liền muốn về nữa, buổi tối ngủ chung giường với Chu Tiểu Vân. Có Ngô Mai hoạt bát đáng , những ngày sắp tới sợ buồn tẻ.

      Ngô Lỗi cả ngày dính lấy Đại Bảo. Tiểu Bảo là người hầu tiêu chuẩn khỏi phải , Chu Chí Hải cũng chạy sang. Vì thế, tối Ngô Lỗi sang nhà Hải ngủ.

      Hai em chơi vui đến quên cả trời đất, mãi đến khi mẹ gọi điện thoại thúc giục mấy lần, tận hai tám tết mới về nhà.

      Bữa cơm đêm ba mươi như thường lệ là bữa ăn thịnh soạn nhất trong năm. Nhìn xem bữa cơm tất niên năm nay của Chu gia có gì nào:

      Hai đầu cá chép bạc kho kèm thịt mỡ, con gà trống quay, bát to thịt nướng kèm đậu ve, đặc biệt nhất là món thịt dê nướng dưa chua.

      Dưa chua do Triệu Ngọc Trân tự ủ, ủ vại lớn. Chu Quốc Cường bên cạnh việc chuẩn bị thịt lợn, thịt bò còn mua cả đùi dê to đùng, ướp thêm ít ngũ vị hương quay chậu than hồng.

      Thịt dê nướng dưa chua ngon cực kì, trở thành món ăn được mấy em tiêu thụ nhanh nhất. đĩa thịt lớn nhanh chóng sạch bách.

      Gà trống là của nhà nuôi, nặng hơn cân, thịt vừa chắc vừa tươi, ngon hơn hẳn thịt vịt.

      Mùa thu Triệu Ngọc Trân thấy vẫn còn đống đậu -ve ăn hết, vì thế đem ra phơi khô cất vào nơi thoáng mát, mùa đông làm món thịt nướng cuộn kèm đậu ve cũng là món ăn rất ngon.

      Chỉ có món cá là ít người động đũa, chừa lại trưa mùng ăn. Bữa cơm đầu tiên của năm mới đều ăn lại thức ăn thừa của đêm ba mươi, nhất là phải có món cá, ngụ ý “cả năm dư giả”. Hơn nữa, với món cá đêm ba mươi chỉ ăn mặt, đến trưa hôm sau lật mặt kia ăn, ngụ ý “Năm mới xoay người” .

      Chu Tiểu Vân cảm thấy dân quê rất trí tuệ. Họ đem những điều tốt đẹp nhất, mong ước nhất trong năm gửi gắm vào lời ăn tiếng , sinh hoạt hàng ngày, ăn uống cũng có nhiều chú ý như thế.

      Bữa cơm tất niên phong phú khiến bọn ăn no căng rốn. Từ đó có thể nhìn ra, cuộc sống của nhà họ Chu càng ngày càng tốt. Người Trung Quốc khá giả hay , từ thức ăn bàn cơm là nhận ra ngay.

      Đối lập với mấy năm trước, chỉ rán con cá, nặn thịt viên rán cộng thêm bát củ cải muối là thành mâm cơm tất niên. Năm nay, cả về chất và lượng đều thay đổi theo hướng lên. Điều này làm cho Chu Tiểu Vân cảm thán mãi.

      Sau khi ăn cơm tối xong, đĩa hạt dưa và đậu phộng rang sẵn, toả mùi thơm nức mũi. Triệu Ngọc Trân mua sẵn mấy cân kẹo trái cây bọc đường, để sẵn bàn để các con vừa xem ti-vi vừa nhấm nháp.

      Đến 7h30, Đại Bảo và Tiểu Bảo chịu đâu nữa, mực canh trước ti-vi chờ đến lúc tám giờ.

      7h50, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân cuối cùng cũng dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, đến khi ngồi xuống, vừa vặn tiếng nhạc bắt đầu chương trình ca nhạc đêm tất niên vang lên.

      Sáu cái miệng vây quanh bếp lò sưởi ấm, ngồi trong phòng xem chương trình đặc sắc chào đón tết Nguyên Đán ti vi, vui vẻ trải qua thời gian chuyển giao giữa năm cũ và năm mới.

      “Đại nhạc hội chào xuân” là chương trình thường niên phát sóng vào đêm giao thừa. Khi đó có hoạt động vui chơi giải trí khác, ăn tết nếu được xem chương trình này tựa như thiếu vắng cái gì đó rất quan trọng. (Giống Gặp nhau cuối năm ở VN)

      Triệu Trung Tường và Nghê Bình là hai người dẫn chương trình chính, thường xuyên chọc khán giả cười nghiêng ngả. Triệu Trung Tường là con át chủ bài, linh hồn dẫn dắt cả chương trình, phong cách của ông có chút hài hước như về “thế giới động vật”. Ngược lại, giọng ấm áp truyền cảm của Nghê Bình thường xuyên lấy được nước mắt của người xem. Chu Tiểu Vân cảm thấy hai người họ làm MC còn hay hơn lớp trẻ sau này.

      chỉ người dẫn chương trình, tiết mục hồi đó cũng đặc sắc hơn.

      Mọi người thích nhất là xem tướng thanh, Giang Khôn, Hầu Diệu Văn (Yaowen), Lí Kim Đấu là những diễn viên hài nổi tiếng thời đó.

      (Tướng thanh: loại hình nghệ thuật dân gian Trung Quốc, dùng những câu vui, hỏi đáp hài hước hoặc , hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. Nguồn: zh.wikipedia.org)

      Đây là thời kì tướng thanh trở thành tiết mục chính trong chương trình cuối năm.

      Ngưu Quần và Phùng Công là hai diễn viên Chu Tiểu Vân thích nhất. Chưa cần hai người mở miệng, chỉ cần nhìn bọn họ bước lên sân khấu thấy buồn cười. Tiếc rằng, họ chỉ hợp tác ăn ý mấy năm rồi giải tán. Chu Tiểu Vân vẫn nghĩ nếu họ tiếp tục duy trì quan hệ bạn diễn, chắc chắn phát triển tướng thanh lên tầm cao mới, sau này thời gian rất dài tướng thanh có diễn viên nào nổi bật, đúng là khiến người xem tiếc nuối.

      Lúc này, Triệu Bản Sơn còn rất trẻ, đội mũ phớt kẻ ca rô, đóng chung với với Hoàng Hiểu Quyên. Hai người biểu diễn tiểu phẩm “tôi muốn có gia đình”

      (Đây là tiểu phẩm hài nổi tiếng xuất trong Gala hài Đại nhạc hội mùa xuân năm 1992 của CCTV)

      Lời kịch kinh điển “Hình như tôi thấy qua màn ảnh bông hoa đầu còn đeo kẹp tóc” vang lên khiến mấy em cười nghiêng ngả.

      Đừng nhìn Triệu Bản Sơn lúc này chỉ là diễn viên quèn nổi bật, sau này cực kì nổi tiếng đó.

      Triệu Lệ Dung là bà lão ai gặp cũng thích. Nụ cười ống kính màn ảnh của bà vô cùng thân thiết gần gũi. Người con nuôi của bà cũng được hưởng sái danh tiếng của mẹ nuôi, từ tiết mục này nổi tiếng mấy năm liền.

      Mấy năm sau, nhờ có tiểu phẩm “Trả lại quân du kích”, Hoàng Hồng và Tống Đan Đan bắt đầu nổi danh. Chu Tiểu Vân vẫn cảm thấy Hoàng Hồng là cây đại thụ chân chính trong các diễn viên hài. Người tới kẻ lui, chỉ có ông trụ vững. Tống Đan Đan diễn vai bà lão giống vô cùng. khỏi liên tưởng đến tương lai, Tống Đan Đan đóng bà lão đạt đến nỗi sau này ai có thể vượt qua nổi.

      Cái đầu trọc của Trần Bội Tư vừa xuất chọc cười khán giả. pha trò, diễn cùng Chu Thời Mậu khiến vở hài kịch trở nên sinh động. Chu Tiểu Vân thấy rất lạ, hợp tác ăn ý như thế, sau này sao lại tách ra mỗi người ngả?

      Nguyên nhân chủ yếu khiến mọi người chờ mong Đại nhạc hội mùa xuân đó là xem các tiểu phẩm tướng thanh, cười đến chảy nước mắt, đau cả bụng là chuyện chắc chắn.

      Phần lớn các bài hát của người lớn khiến trẻ em cảm thấy ứng thú. Chẳng qua năm nay bài “Cá đùa hoa” rất êm tai, vui vẻ nhất là được tận mắt nhìn thấy Tiểu Hổ đội hát.

      (Tiểu Hổ đội: là ban nhạc nổi tiếng của Đài Loan cuối thập niên 80, đầu thập niên 90, gồm ba thành viên: Ngô Kỳ Long, Tô Hữu Bằng, Trần Chí Bằng. [​IMG])

      Mấy tiết mục tiếp theo trẻ con thích xem lắm, giờ là lúc cái miệng hoạt động, cắn hạt dưa và ăn đậu phộng. thể phục Đại Bảo, cậu vừa cười vừa ăn ngừng, dưới chân cậu là đống vỏ đậu phộng và giấy gói kẹo.

      Tiểu Bảo cũng ăn khá nhiều. Tiếc là cậu vừa vươn tay định bốc nắm hạt dưa, ánh mắt cảnh cáo của Chu Tiểu Vân lập tức soi đến, Tiểu Bảo ai oán rụt tay về. Lúc này Chu Tiểu Vân mới hài lòng quay đầu lại, tiếp tục xem ti vi. Tuy vậy, đến lúc đứng lên Tiểu Bảo ăn chẳng kém Đại Bảo là bao.

      Bình thường Nhị Nha tám giờ ngủ, nhưng hôm nay rất tỉnh táo, thức đến mười hai giờ.

      Lúc Chu Quốc Cường tuyên bố phát tiền mừng tuổi, mấy em tỉnh táo hẳn. Năm nay buôn may bán đắt, Chu Quốc Cường lời ít tiền, hầu bao dày nên chuyện to hơn, tự tin hơn. Ông cố ý đến quầy tín dụng của xã đổi mấy tệp năm nguyên mới tinh để mừng tuổi.

      Chu Quốc Cường hào phóng lì xì cho Nhị Nha năm nguyên, còn lại ba người mỗi người mười nguyên. Đại Bảo và Tiểu Bảo hoan hô ngất trời, nhét ngay hai tờ năm nguyên vào túi quần.

      Chu Tiểu Vân có vốn riêng, kích động quá mức như hai người. Bất quá, ai chê tiền cả, càng có nhiều tiền càng tốt, haha. Dù sao mấy năm nay, Chu Tiểu Vân đều nghĩ cách dùng hết số tiền này. Có lẽ năm nay nên đến nhà sách mua ít văn thư, cố về xem.

      Tiền mừng tuổi được phép dùng, mấu chốt là phải xem ai tiêu và tiêu như thế nào. Đại Bảo cũng là cao thủ tiêu tiền, chẳng qua sau khi dùng xong, trước ngày khai giảng bao giờ cũng bị mắng trận vì tội tiêu tiền bậy bạ.

      Tiểu Bảo tiêu rất ít, phần lớn nộp lại tiền cho bố mẹ. Nhị Nha là quỷ keo kiệt, rất thích giữ tiền khư khư, cho ai động vào. Đại Bảo giở hết cách mà moi được xu nào. Ngay cả Triệu Ngọc Trân đến mười lăm tháng giêng muốn lấy lại cũng phải mất rất nhiều công sức.

      Vẫn là Chu Tiểu Vân lợi hại nhất, tiêu hết tiền mà lại được bố mẹ khen ngơi. Điều này khiến Đại Bảo rất bất bình. Vì sao cậu bị mắng còn em lại được khen? Bất công quá, đúng là trọng nữ khinh nam mà!

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 121: Sinh nhật mười tuổi (1)
      [​IMG]

      Thời gian trôi nhanh, sang năm mới mỗi người lại thêm tuổi .

      Chu Tiểu Vân có chút cảm khái, bất tri bất giác qua bốn năm. năm nay mười tuổi. Đứng trước gương to treo tường tự ngắm mình, hình như cao hơn chút, khuôn mặt non nớt bắt đầu lộ ra đường nét của thiếu nữ.

      Triệu Ngọc Trân bàn với chồng chuyện tổ chức sinh nhật mười tuổi cho con . Ở nông thôn, thông thường với con trai, sinh nhật năm sáu tuổi là cột mốc quan trọng nhất. Nguyên nhân cụ thể tại sao Chu Tiểu Vân lắm.

      nhớ khi Tiểu Bảo tổ chức ở nhà, làm đến sáu, bảy mâm, thân bằng cố hữu, bà con hàng xóm đều đến dự. Tiểu Bảo từ nuôi đoạn tóc đỉnh đầu, lớn lên bện thành sợi đằng sau gáy. (nôm na là như tóc đuôi sam của nam thời nhà Thanh chẳng qua nó rất mảnh)

      Vào ngày này còn diễn ra nghi thức quan trọng khác: cạo đầu.

      Chu Quốc Cường đặc biệt mời thợ cắt tóc đến nhà. Trong tiếng pháo nổ ầm ĩ, người thợ cầm bím tóc của Tiểu Bảo xoẹt cái, bím tóc nuôi mấy năm của em trai bị cắt bỏ. Tóc cắt xuống được cất vào trong phong bao đỏ treo ngược trong phòng, nghe làm vậy để thông minh hơn.

      Sinh nhật của con trai quan trọng là thế, trong khi đó của con đơn giản hơn nhiều. Mười tuổi mời bạn tốt đến nhà ăn bữa là xong. Chẳng qua Chu Quốc Cường muốn con bị thiệt thòi nên định làm to chút.

      Triệu Ngọc Trân cũng có ý nghĩ tương tự. Hồi trước nhà nghèo nên mới phải để bọn tủi thân. Giờ trong nhà khá giả hơn, cần quá bận tâm số tiền đó. Phải tổ chức chu đáo, để sinh nhật năm mười tuổi của con hoành tráng.

      Hai vợ chồng ở trong phòng nghiên cứu cả buổi tối, bước đầu lên danh sách khách mời. Bên nhà Chu Quốc Cường, hai em trai, em . Triệu Ngọc Trân bên kia hai chị em trai, phải mời bằng được, đương nhiên phải mời cả trưởng bối trong nhà đến. Cộng thêm bà con hàng xóm thân thiết thường ngày lui tới cũng phải mời đủ.

      Tổ chức tiệc sinh nhật cũng là môn học thâm sâu, nếu nhỡ sơ sẩy thiếu ai đó, khiến họ giận. Đây có thể gọi là “thay người tiết kiệm tiền lại bị người trách”, có tiền hay có tiền cũng phải chú ý đến thể diện, cấp bậc, lễ nghĩa. Dù vay tiền cũng phải đưa đủ lễ, đó là nếp nghĩ ăn sâu trong tiềm thức của những người dân quê.

      Những ngày tiếp theo rất bận bịu, mời mọi người và thông báo ngày giờ cụ thể. Chu Quốc Cường tranh thủ buổi trưa chạy , may thay số nhà có điện thoại, nên có thể gọi điện mời. Như nhà Chu Quốc Dân ở thị trấn, hay nhà Chu Phương ở thôn bên cạnh, cú điện thoại là xong, tiết kiệm thời gian. Đúng là lắp điện thoại rất hữu ích!

      Xa nhất là nhà hai chị của Triệu Ngọc Trân. Hai người gả khá xa, trong nhà lại lắp điện thoại, Triệu Ngọc Trân đành tự thân xuất mã cưỡi xe đạp đến nhà chị mời.

      Hai năm qua, vì buôn bán Chu Quốc Cường quen thêm rất nhiều người, tính hết được gần tám mâm. Đây phải là con số , ai chuẩn bị lễ chứng tỏ cùng cả nhà, nên phải chuẩn bị thêm thức ăn dự trữ.

      Xong chuyện mời khách là đến việc mua thức ăn, cần lên chợ lớn thị trấn mua, ông tìm ngay trong chợ Hưng Vượng, nhờ số quầy rau quen biết lấy thêm hàng.

      Đương nhiên thể thiếu thịt. Thịt lợn là nguyên liệu chính trong mọi bữa cỗ. Ông giết hẳn hai con lợn để làm thịt kho tàu, thịt viên rán, chân giò hầm măng, giả cầy… đầy đủ các món. Sau đó ra vườn, giết tám, chín con gà được vỗ béo hơn năm, mua thêm tám, chín cân cá. Đúng là rất nhiều việc, hai ba ngày sau mọi chuyện mới tạm đâu ra đấy. khoa trương quá ah @@

      Rất may là sinh nhật theo lịch của đúng vào chủ nhật.

      Từ tờ mờ sáng, hai vợ chồng Chu Quốc Cường dậy chuẩn bị. Đến các nhà gần đó mượn bàn. Nhà chính hai bàn, trong phòng , ngoài sân ba, còn hai bàn hết chỗ đành kê tạm sang nhà Cả cạnh đó.

      Thẩm Hoa Phượng và Chu Quốc Phú cũng qua giúp, Chu Phương cùng chồng dắt theo hai con cũng đến sớm. Chu Quốc Cường và Chu Quốc Phú vội vàng bê bàn, kê ghế, làm những việc nặng, có thêm Ngô Hữu Đức giúp đỡ. Còn phụ nữ nhặt rau, rửa rau, luôn tay luôn chân.

      Vậy nhân vật chính của chúng ta ở đâu nhỉ?

      Ha ha, cần tìm! phụ rửa rau đó!

      Cũng may bọn đều lớn, có thể giúp bố mẹ tay.

      Ngô Mai ngồi rửa rau cùng Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Hà bình thường ở nhà làm việc, lúc này thấy mọi người ai cũng bận, thể lười biếng nên cũng giả vờ giả vịt nhặt rau.

      Đại Bảo, Chu Chí Hải, Ngô Lỗi, ba cậu nhóc khí lực lớn, thay phiên nhau phụ trách việc xách nước. Nguồn nước dồi dào ngừng được đưa đến cho mấy bé dùng để rửa sau.

      lúc sau, Vương Tinh Tinh, Chu Thiến Thiến và Tôn Mẫn đến. Người lớn trong nhà đến giờ cơm mới qua, còn các chờ được nên sang sớm.

      Vào nhà nhìn thấy Chu Tiểu Vân bận việc, Vương Tinh Tinh vung tay hô to: Chu Tiểu Vân, tớ đến rồi! Có việc gì cần giúp cứ , dù vào nơi nước sôi lửa bỏng quyết chối từ!

      Bị Chu Tiểu Vân cười mắng câu: “Làm như đánh trận ấy, các cậu ngồi chơi , ở đây có tớ và Tiểu Mai là đủ rồi.” Tiết ngữ văn cũng thấy Vương Tinh Tinh sử dụng thành ngữ thành thạo thế đâu.

      Ba người muốn qua giúp Chu Tiểu Vân, đâu chịu ngồi , chạy qua chỗ chậu nhựa đỏ phụ rửa rau.

      Tôn Mẫn chú ý hắt nước vào người Chu Chí Hải. Cậu trợn mắt muốn báo thù, kết quả là các ngồi gần đó đều gặp hoạ. Vương Tinh Tinh nhảy dựng lên gào thét, đùa giỡn ầm ĩ với Hải. Lại thêm Đại Bảo mồm to và Ngô Lỗi, vừa giúp vừa chơi với Chu Thiến Thiến, loạn mới lạ!

      Chu Tiểu Vân cười suốt, hôm nay tâm trạng rất tốt, nhìn gì cũng thấy vui. nhớ lại thời gian này ở kiếp trước, sáng dậy ăn bát mỳ trường thọ, buổi trưa, bác Cả, chú Ba, Út qua dùng cơm là kết thúc ngày sinh nhật.

      Kiếp này, cha mẹ coi trọng sinh nhật của đến vậy khiến Chu Tiểu Vân vừa cảm động lại hài lòng, đó là tấm lòng của cha mẹ!

      Trước sinh nhật hai tuần, mẹ dẫn đến cửa hàng mậu dịch thị trấn mua quần áo mới và đôi giày da mới. Lần đầu tiên phản đối để mẹ chọn cho mình cái áo khoác đỏ tươi! Mặc xong ra soi gương, mới phát ra mình mặc màu đỏ đẹp phết, hi hi.

      Đầu bếp là Thạch Vĩnh Thọ, người cùng thôn, chính là chú hai của Thạch Đầu. thường xuyên đến nấu thuê cho các nhà tổ chức cỗ bàn. Đồ ăn chủ nhà tự chuẩn bị nguyên liệu, cộng thêm ít tiền công trả cho là được.

      Thạch Vĩnh Niên viết chữ rất đẹp, được Chu Quốc Cường mời đến làm người ghi lễ, còn Ngô Hữu Đức phụ trách phát kẹo, hai người ngồi ở bàn ngay chỗ cửa ra vào, cười rôm rả.

      Thạch Đầu cùng Thạch Vĩnh Niên đến, chạy tót tìm Đại Bảo chơi đùa vui vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :