1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 112: Tính toán của Phùng Thiết Trụ (1)
      [​IMG]

      Chu Tiểu Vân rất hối hận ngày đó “ phút nông nổi” chơi đàn trong giờ nhạc, quả nhiên phiền phức cũng theo đó mà đến.

      Các học sinh ban 1 học thể dục tranh thủ chạy ra ngó, đứng lố nhố bên ngoài phòng học. Cả đám nghển cổ vào trong nhìn. Càng về sau, học sinh kéo đến càng đông. rất vất vả kiên trì đến lúc chuông hết tiết vang lên, lập tức về chỗ.

      Chu Tiểu Vân hạ quyết tâm đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng chơi đàn accordion trước mặt bạn học. Có lẽ thích quá nổi bật, vẫn là điệu thấp tốt hơn, ừh, sau này nhất định phải thu liễm chút.

      Ngược lại, Phương Văn Siêu rất đắc ý. Học trò cưng của có thể chơi đàn đệm hát thay , điều này tất nhiên khiến rất tự hào, ha ha ha ha… Vì thế sau này tiết nhạc ở lớp 4-2 có phân nửa do “nhạc công” Chu Tiểu Vân phụ trách chơi đàn accordion.

      Chu Tiểu Vân dám ” với lời nhờ vả của thầy, chỉ có thể thầm kêu khổ trong lòng. Aizz, ai bảo mình biết chơi đàn là do thầy dạy cơ chứ, mình đúng là số khổ mà.

      Các học sinh rỉ tai nhau, rất nhanh, tất cả học sinh trong trường đều biết lớp 4-2 có bạn nữ tên là Chu Tiểu Vân chơi đàn accordion rất hay, sau đó các thầy cũng biết. Đến giờ nhạc, cả giáo viên lớp khác có tiết cũng đến góp vui, thực khiến Chu Tiểu Vân triệt để câm nín.

      Hối hận, hối hận quá!

      muốn nổi tiếng đâu, hu hu!

      Nhất thời, hình tượng của Chu Tiểu Vân ở trong lớp tăng lên tầm cao mới. Những người tài giỏi và người bình thường ở chung đẳng cấp nên ánh mắt mọi người nhìn về phía thêm phần kính nể và sùng bái.

      Bởi vậy, trong khi Trịnh Hạo Nhiên khàn cả giọng hô cả lớp trật tự, được chuyện, chỉ cần Chu Tiểu Vân đứng bục giảng, tiếng rì rầm tự động lại.

      “Các bạn ơi, trật tự . Sau đây tớ viết số chữ khó lên bảng để mọi người tập viết chính tả, mọi người lấy vở ra ghi .” Sau khi Chu Tiểu Vân xong, các học sinh bên dưới ngoan ngoãn lấy vở ra tập viết, còn ai ồn ào chuyện riêng nữa.

      Trịnh Hạo Nhiên tức đến ngứa răng. Đúng là trọng nữ khinh nam mà, đừng tưởng cậu biết trong lớp có mấy bạn nam có ý với Chu Tiểu Vân.

      Nhìn đám tiểu nhân khoe mẽ nịnh hót, trong đó Cố Xuân Lai và Lý Thiên Vũ nghịch ngợm nhất đều ngoan ngoãn ngồi tập viết. Đúng là tức chết cậu mà! Trịnh Hạo Nhiên bực bực nhưng tự chủ được lấy vở ra nắn nót viết lại chữ bảng.

      Sau khi chia lớp, số lần Phùng Thiết Trụ được gặp Chu Tiểu Vân ít hơn hẳn.

      Lúc tan học, Phùng Thiết Trụ mặt dày qua chờ Chu Chí Hải cùng về nhà, “tiện thể” cùng Chu Tiểu Vân, mặc dù cả quãng được được với bạn ấy quá hai câu. Nhưng được ngắm bạn ấy ở khoảng cách gần đến thế đủ để cậu bé hạnh phúc cả buổi.

      Cậu thường lấy cớ đến nhà Hải làm bài tập để tiễn bạn nào đó về đến nhà rồi mới lưu luyến qua nhà thằng bạn thân.

      Chu Chí Hải cười khúc khích ngừng khi thấy Phùng Thiết Trụ nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Tiểu Vân mãi quay đầu lại, Phùng Thiết Trụ mặt dày vờ như nghe thấy.

      Từ đó về sau thường xuyên có người áp dụng chiêu này.

      Phùng Thiết Trụ còn muốn học cùng Chu Tiểu Vân. Tiếc rằng nhà ở gần trường hơn, thường xuyên xảy ra số việc bất ngờ. Cậu canh đúng thời gian ở nhà bắt đầu xuất phát, mười hôm chỉ , hai lần “tình cờ” chạm mặt. Tính toán của người nào đó ai chẳng nhận ra, ít lần cậu bị Chu Chí Hải và Vương Tinh Tinh trêu chọc.

      Chu Tiểu Vân có thể làm gì đây? Dù sao cũng là thanh mai trúc mã chơi cùng nhau từ , thể lạnh lùng để ý đến bạn ấy, càng thể bảo đừng đến làm phiền nữa. Coi như Phùng Thiết Trụ cũng thông minh, mỗi lần núp dưới lá cờ của Chu Chí Hải rồi đến tìm, biết nhưng thể gì được!

      nhận ra mặt mũi Phùng Thiết Trụ béo tròn thà thế kia cũng khôn lỏi ra phết.

      Vương Tinh Tinh rất thích trêu Phùng Thiết Trụ: “A, Phùng Thiết Trụ, hôm nay cậu lại đến tìm Chu Chí Hải về cùng à!”

      Phùng Thiết Trụ làm như nghe thấy lời Vương Tinh Tinh , miệng chuyện với Chu Chí Hải mắt lại nhìn về phía Chu Tiểu Vân thu dọn túi sách: “Hải, ông thu dọn đồ nhanh lên, chúng ta cùng nhau về, hôm nay tôi sang nhà ông làm bài tập nhé.”

      Chu Chí Hải cười bỡn cợt : “Tuần này ông lấy cớ này đến nhà tôi ba lần rồi, hôm nay có tấm chắn này sợ ba ông mắng ông à?”

      Da mặt Phùng Thiết Trụ sớm dày như tường thành, với vấn đề này trả lời chống chế: “ biết lớp ông bị giao nhiều bài tập về nhà ? Lớp tôi do giáo viên mới chuyển đến dạy, giao nhiều bài hơn hẳn thầy Phương. Ba năm trước chúng ta chỉ cần khoảng mười phút là làm xong bài, giờ ngược lại, đến nửa tiếng thể đứng dậy.”

      Buổi tối Phùng Thiết Trụ vừa làm xong bài liền chạy tót sang nhà Chu Chí Hải chơi, ba cậu đương nhiên biết. Nhưng người lớn hiểu được quá trình khúc chiết trong đó, chỉ cho là cậu muốn tìm bạn chơi. Sợ cậu lo chơi chú tâm làm bài, Phùng Gia Lĩnh con biết bao nhiêu lần. Tiếc là cơ hồ có hiệu quả, dần dần đành mặc kệ cậu.

      Chu Chí Hải tự hào : “Thầy Phương lớp tôi là giáo viên tốt nhất, giao rất ít bài tập. Hôm nay chỉ bảo cả lớp chép từ mới hai lần, mấy phút là xong ngay. Nhưng thầy dạy toán giao bài khá nhiều, khoảng mười đề tính toán.”

      Hai người thảo luận vấn đề bài về nhà của hai lớp, thuận tiện chờ Chu Tiểu Vân thu dọn túi sách.

      Chu Tiểu Vân hơi chần chờ: “Hay là hai người trước , tớ còn mấy thứ chưa thu, đừng để chờ tớ khiến hai người kéo dài thời gian làm bài.”

      đợi Chu Chí Hải trả lời, Phùng Thiết Trụ vội cướp lời: “ sao đâu, bọn tớ chờ cậu.” đùa, chủ yếu là chờ ai đó, sao Phùng Thiết Trụ chịu trước!

      Vương Tinh Tinh ôm bụng cười ha hả dậy nổi.

      Cả đám cười đùa vui vẻ, tất nhiên vui nhất là Phùng Thiết Trụ.

      Vương Tinh Tinh kể lại những chuyện thú vị trong lớp, Phùng Thiết Trụ dỏng tai nghe chuyện về Chu Tiểu Vân.

      “Hôm nay giờ toán đặc sắc. Có đề toán ứng dụng vô cùng khó. Thầy Trịnh vô cùng tự tin gọi Trịnh Hạo Nhiên đứng lên trả lời, kết quả Trịnh Hạo Nhiên sơ ý tính sai kết quả. Thầy Trịnh phát ra còn liên tục khích lệ con trai mình. Đúng lúc này Tiểu Vân đứng lên “Thầy Trịnh, đề này bạn Trịnh Hạo Nhiên áp dụng đúng cách giải nhưng hình như kết quả tính sai rồi.”, ” Vương Tinh Tinh mô phỏng theo điệu bộ của Chu Tiểu Vân giống như đúc, chọc mỉm cười.

      Chu Chí Hải lập tức tiếp lời: “Lúc đó, thầy Trịnh chắc xấu hổ lắm, trợn mắt lườm con trai mấy lần, Trịnh Hạo Nhiên về nhà thể nào cũng gặp xui xẻo.”

      Sau đó lại kể thêm số chuyện về Trịnh Hạo Nhiên, Chu Tiểu Vân chỉ im lặng nghe lên tiếng.

      Phùng Thiết Trụ liên tục nghe thấy cái tên này, trong lòng có cảm giác khó chịu nên lời. Cậu lo lắng quan sát nét mặt ai đó, nghĩ thầm biết bạn ấy nghĩ thế nào về cậu bạn này.
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 113: Tính toán của Phùng Thiết Trụ (2)
      Beta: Nhi
      [​IMG]

      Về đến nhà mình, Chu Tiểu Vân chào tạm biệt mọi người, Chu Chí Hải cũng chuẩn bị về nhà làm bài tập.

      Phùng Thiết Trụ cam lòng trơ mắt nhìn Chu Tiểu Vân về, cái khó ló cái khôn nghĩ ra chủ ý: “Chu Tiểu Vân, cậu đến làm bài với bọn tớ ! Dù sao cậu cũng phải làm bài tập, bằng làm cùng nhau vui hơn.”

      Chu Tiểu Vân hơi khó xử: “Nhưng hằng ngày tớ phải giúp Tiểu Bảo làm bài. Tiểu Bảo năm nay lên lớp hai, có nhiều chỗ hiểu cần tớ chỉ dẫn, Đại Bảo dù ở nhà cũng có kiên nhẫn dạy em ấy học.”

      Chu Chí Hải đành lòng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của bạn thân, nghĩ ra biện pháp chu toàn: “Thế này , cứ bảo cả Tiểu Bảo sang nhà tớ học luôn. Nhà tớ có cái bàn lớn, đủ cho cả năm, sáu người ngồi.”

      nghiêng đầu suy nghĩ lúc, nhìn ánh mắt tha thiết mong chờ của Phùng Thiết Trụ, “Xì” tiếng bật cười: “Được rồi!”

      Yes! Phùng Thiết Trụ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Tối nay nhà Chu Chí Hải vô cùng náo nhiệt. Ở trung tâm nhà chính kê cái bàn lớn, có đống con nít ngồi túm tụm làm bài tập. Tiểu Bảo bám đuôi chị, chiếm ngay chỗ cạnh . Chỗ kia bị Chu Tiểu Hà chiếm mất, lấy cớ là hai bạn nữ dễ trao đổi bài.

      Phùng Thiết Trụ chậm bước, bất đắc dĩ đành ngồi đối diện Chu Tiểu Vân, tự nhủ thầm vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt đáng của bạn ấy, chỗ này tồi.

      Còn có vị khách mời mà đến là Đại Bảo. Cậu thấy cả em trai và em đều đến nhà Hải tâm ngứa ngáy, ai rủ cũng theo đến. Bình thường quen ba em cùng nhau làm bài tập. Giờ hai người kia mất, mình cậu ngồi làm quen. bằng sang ngồi chung với mọi người, vừa làm bài vừa chuyện thú vị hơn nhiều.

      Sáu đứa trẻ ngồi kín bàn, ai nấy mặc áo bông dày, nên chiếm nhiều diện tích.

      Chu Tiểu Hà thấy nhà mình hôm nay tụ tập đông người rất vui vẻ, rủ rỉ chuyện đâu có tâm trạng nào mà làm bài. bé tựa như hiến vật quý, chỉ vào khăn quàng cổ khoe với em họ: “Đại Nha, em nhìn khăn quàng cổ của chị này. Màu sắc thế nào?”

      Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn, bị rung động bởi chiếc khăn quàng cổ ấy. Nó làm tôn lên nét đẹp kiều, mềm mại của Chu Tiểu Hà. Chu Tiểu Hà bằng tuổi Đại Bảo, năm nay mười hai tuổi, bắt đầu ra dáng thành thiếu nữ. Ở trong lớp cũng là nữ sinh nổi tiếng xinh đẹp. Hơn nữa, thích làm đẹp, trang điểm, mặc quần áo chú ý đến mốt mới.

      Nhưng phong cách ăn mặc của hoàn toàn khác biệt với Hứa Mỹ Lệ. Gương mặt Hứa Mỹ Lệ bình thường, dù được mặc quần áo đẹp cũng chẳng nổi bật. Nhưng Chu Tiểu Hà khác, đường nét khuôn mặt vốn đẹp, lại chú ý ăn mặc chút, lập tức thu hút ánh mắt người khác.

      Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà là hai kiểu nữ sinh khác nhau.

      Nếu riêng về ngũ quan, khuôn mặt Chu Tiểu Vân đẹp bằng Chu Tiểu Hà. Nhưng nếu bàn về khí chất, lời , cử chỉ, Chu Tiểu Hà kém Chu Tiểu Vân phải , hai điểm.

      Có thể , nếu hai chị em họ đứng cạnh nhau, ánh mắt đầu tiên của bạn để ý đến Chu Tiểu Hà, nhưng nếu nhìn lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba thứ tư, nhất định bạn bị Chu Tiểu Vân trầm tĩnh, thanh lệ hấp dẫn.

      Chu Tiểu Vân biết tính chị họ, thức thời tuôn ra mấy lời nịnh nọt: “Chị Tiểu Hà, người chị đẹp quàng khăn gì cũng đẹp. Màu đỏ này rất bắt mắt, chị quàng lên càng nổi bật.”

      Chu Tiểu Hà cười đắc ý, tháo khăn xuống để Chu Tiểu Vân quàng thử.

      Lúc này rất ít trẻ con được mua khăn quàng cổ, phần lớn đều dùng loại mũ len giá rẻ nhưng ấm áp. Mũ che kín, từ đầu trùm qua tai xuống cổ, thắt nơ lại là che kín cổ. Loại mũ tốt nhất là loại bên dưới có dây thắt, bên có chóp tròn như mũ len bây giờ. Phía dưới còn có hai quả cầu len nho rất đáng .

      đầu Tiểu Bảo cũng có đội cái. Lúc trước, Triệu Ngọc Trân mua cho Tiểu Bảo và Nhị Nha mỗi đứa cái, Đại Bảo thích chạy nhảy sợ lạnh nên quàng khăn. Còn Chu Tiểu Vân chủ động cần.

      Cho xin, thực có can đảm đội mũ len của con nít đó. Thực tế là bà hơn ba mươi tuổi thể giả vờ nhí nhảnh được nữa, nghĩ sởn hết cả da gà.

      Chu Tiểu Vân tính nếu trời lạnh thêm thời gian nữa mua ít len về đan cái khăn quàng cho chính mình.

      Ý tốt của chị họ, từ chối được, cũng dám từ chối, đành kiên trì quàng cái khăn đỏ tươi đó. Tính cách chị họ hiểu rất , nếu theo ý chị ấy, đừng mong tiếp tục yên ổn làm bài. Thôi cứ ngoan ngoãn nghe theo! Aizz!

      Phùng Thiết Trụ tập trung nổi, vẫn luôn nhìn lén Chu Tiểu Vân, bài tập mới viết được mấy chữ. Lúc này chú ý đến động tác của Chu Tiểu Vân cậu ngẩng đầu lên, nhìn chớp mắt.

      Đợi Chu Tiểu Vân quàng xong, cả đám cười hì hì nhìn , ríu rít khen quàng khăn đẹp.

      Phùng Thiết Trụ khen nhiều nhất: “Chu Tiểu Vân, cậu quàng khăn đỏ này rất đẹp. Tớ chưa thấy ai quàng khăn đỏ đẹp như cậu đâu!” Đúng vậy, làn da trắng ngần của Chu Tiểu Vân phối với khăn quàng đỏ tươi càng làm nổi bật sắc trắng như ngọc, rất đáng .

      Nhưng những lời này Chu Tiểu Hà thích nghe, bé bĩu môi gì.

      Chu Tiểu Vân tinh tế sớm để ý tâm trạng của chị họ chuyển nhiều mây, vội vàng tháo khăn quàng ra, trả lại cho Chu Tiểu Hà, luôn miệng : “Sao tớ có thể so với chị Tiểu Hà được, chị ấy quàng đẹp hơn tớ nhiều.”

      Chu Tiểu Hà được vỗ mông ngựa như mở cờ trong bụng, giờ mới chịu chuyện với .

      Chu Tiểu Vân vừa làm bài tập vừa phải ứng phó với Chu Tiểu Hà, lúc làm hai việc khỏi phải cũng biết mệt mỏi cỡ nào. Thỉnh thoảng còn phải bớt thời gian giải đáp câu hỏi của Tiểu Bảo, đôi khi ngẩng đầu lên đôi câu với Phùng Thiết Trụ. Quả thực là quay như chong chóng. Giá có thể phân thân thành hai người tốt quá.

      Chu Tiểu Vân ngừng kêu khổ, rất hối hận tối nay nhất thời mềm lòng đồng ý với Phùng Thiết Trụ đến nhà Chu Chí Hải làm bài tập. nên sớm dự đoán được nhiều người thế này chắc chắn nhanh chóng làm xong bài như ở nhà được.

      Nhưng đành lòng từ chối Phùng Thiết Trụ.

      Mọi người hay mỗi thiếu nữ đều ôm ấp trong lòng mối tình đầu thơ dại! Thực ra mối tình đầu của thiếu niên phải cũng như thơ như hoạ hay sao?

      cậu bé mười , mười hai tuổi thích thầm bạn , có lẽ chính cậu cũng biết thực ra mình thích bé ấy hay là thích cái cảm giác luôn dõi theo người như vậy nữa?

      Đến khi cậu bé đó trưởng thành, nghĩ về những chuyện qua, có lẽ lúc đó thấy buồn cười vì quãng thời gian ngây ngô đó.

      Chu Tiểu Vân đành lòng để ảo tưởng đẹp đẽ của Phùng Thiết Trụ sớm tan thành mây khói, đành tuỳ cậu ấy vậy!

      Thời gian từ từ xoá nhoà cảm giác tại. Đến lúc cậu ấy trưởng thành chỉ còn lại những hồi ức đẹp đáng trân trọng khắc sâu mãi trong lòng.

      Ồ yeah, chương này có ra mắt của nàng beta mới: Nhi. Hí hí, mọi người cho nàng ấy tràng vỗ tay cổ vũ tinh thần nhé.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 114: Đan khăn quàng cổ
      Beta: Nhi
      [​IMG]

      Trời dần lạnh hơn, học sinh đến trường bắt đầu mặc áo len dày chống rét.

      Triệu Ngọc Trân thương quần áo các con cũ, nhất là Đại Bảo, áo bông mặc vừa nữa. Năm ngoái, cậu mặc cái áo đó vừa vặn, năm nay cộc đến rốn đoạn, miễn cưỡng mặc được. Tiểu Bảo và Nhị Nha mặc áo cũ của chị nên cần áo mới.

      Còn Chu Tiểu Vân, mùa đông mấy năm trước toàn mặc áo phao cũ của Chu Tiểu Hà. Nhưng năm nay, cao lên, chỉ thấp hơn chị họ tí nên thể mặc áo cũ được. Áo cũ của Chu Tiểu Hà để lại cho Nhị Nha sau này mặc. Vì thế cũng được may áo mới.

      Triệu Ngọc Trân tìm áo cũ của Chu Quốc Cường, cắt chỗ thắt nút, cuộn lại số len cũ, dùng len cũ đan áo mới cho Đại Bảo. Tốc độ đan áo của bà rất nhanh, cả ngày cầm kim đan rời tay, khoảng tuần đan xong áo. Đại Bảo mặc áo to đùng rất vướng víu, phụng phịu sau này mới mặc.

      Triệu Ngọc Trân nghiêm mặt, bắt Đại Bảo mặc ngay áo bông vào, nếu để cho Tiểu Bảo mặc. Đại Bảo trừng mắt nhìn em trai đứng đó lẩm bẩm cầu mong trai nghe lời, khiến Tiểu Bảo sợ hãi trốn sau lưng chị. Cậu miễn cưỡng mặc áo len vào. Bé trai chẳng ai thích mặc áo len to đùng cả, giơ chân giơ tay rất vướng víu.

      Đến lượt Chu Tiểu Vân, len cũ trong nhà đủ đan cái áo hoàn chỉnh, Triệu Ngọc Trân dằn lòng mua cuộn len mới. Màu đỏ tươi luôn là màu các mẹ thích nhất, nhưng Chu Tiểu Vân thích màu sắc sặc sỡ đó, kiên trì cùng mẹ chợ chọn len.

      Triệu Ngọc Trân quen với việc con thỉnh thoảng muốn tự làm theo ý mình. Như hai năm trước, nhà bà xây nhà mái ngói, con bé đồng ý để bà chọn rèm cửa. Sau khi may rèm xong, bà thể thừa nhận ánh mắt của con khá tinh tế. Hay như ba nó dắt con lên thị trấn mua quần áo mới cũng do con bé tự chọn!

      Con mình mặt nào cũng tốt, Triệu Ngọc Trân khỏi đắc ý nghĩ thầm: Đại Nha nhà mình là tốt nhất, nhìn , tuy ít tuổi nhưng rất có chủ kiến, còn tinh mắt nữa.

      Chu Tiểu Vân tranh thủ sau khi tan học buổi sáng, khoảng 11 giờ đến chợ chính tìm cha mẹ. Triệu Ngọc Trân dặn Chu Quốc Cường tiếng rồi dắt con đến quầy bán len sợi duy nhất trong chợ.

      Người bán hàng là phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Chồng bà họ Tống, ở trong nhà đứng thứ hai nên mọi người hay gọi là chị hai Tống*, thường xuyên mua thịt nên quen thân với Triệu Ngọc Trân.

      (nguyên văn là Tống nhị tẩu tử, có ai có từ nào thích hợp hơn cứ )

      Chị hai Tống hỏi han Triệu Ngọc Trân mấy câu, nhìn thấy Chu Tiểu Vân đứng bên cạnh lập tức khen nức nở: “ hai Chu, phải chị nịnh đâu. Đại Nha nhà hai năm qua cao lên nhiều lắm, từ xa nhìn lại ra dáng thiếu nữ rồi. Ai, nhìn khuôn mặt đẹp như hoa này, sau này nhất định là xinh đẹp.”

      Triệu Ngọc Trân mặt mày rạng rỡ, người khác khen con mình còn khiến bà mát lòng mát dạ hơn khen bản thân: “Nghe chị kìa, khen Đại Nha nhà em lên trời rồi. Hôm nay em đến tìm chị chuyện suông, em muốn mua ít len về đan cho Đại Nha cái áo mới mặc cuối năm. Chị xem có màu nào đẹp ?”

      Nhắc đến buôn bán, Tống nhị tẩu tử càng có tinh thần, miệng ngừng giới thiệu: “Ở quầy của chị, các loại len, các màu đều đủ hết. Màu gì cũng có, nhiều màu rất đẹp. Chị em mình là chỗ thân quen, chị để cho em giá gốc. Nhìn xem, màu hồng này rất sáng.”

      Tống nhị tẩu tử cầm lên cuộn len hồng, Chu Tiểu Vân lắc đầu liên tục. Người khác có cho máy bay giấy, cũng thích màu hồng. Mặc dù Triệu Ngọc Trân rất thích màu này nhưng thấy con ghét ra mặt nên lên tiếng, để con bé tự chọn.

      Chu Tiểu Vân quan sát tỉ mỉ. quầy, chủng loại len nhiều, có loại đan áo vừa mềm mại vừa ấm áp, chỉ là giá quá đắt. Phần lớn là loại bình thường, giá rẻ hơn.

      chọn cuộn len màu tím nhạt, Triệu Ngọc Trân thấy rất vừa mắt liền bỏ tiền mua cân, áng chừng đủ đan cái áo, chưa biết chừng còn thừa đan được thêm đôi găng tay nữa. Bà cất đồ vào túi ni lông, chuẩn bị Chu Tiểu Vân bỗng nhiên kéo áo mẹ, thầm bên tai Triệu Ngọc Trân: “Mẹ, con thích cuộn len nhung này quá, mẹ mua cho con ít để đan khăn quàng được ? Hàng ngày con học thấy cổ hơi lạnh.”

      Triệu Ngọc Trân do dự lúc rồi gật đầu.

      Bây giờ khác hai năm trước. Buôn bán ngày càng phát đạt, kinh tế gia đình khá giả hơn. Triệu Ngọc Trân tiết kiệm đến mức tiêu phân tiền cũng phải suy nghĩ nửa ngày như trước. Dù bà biết loại len Chu Tiểu Vân đắt gấp đôi cuộn cầm tay, Triệu Ngọc Trân vẫn chấp nhận.

      Chu Tiểu Vân ngắm sẵn loại len nhung màu xanh nhạt mềm mượt vô cùng nên bảo luôn Tống nhị tẩu tử lấy cho hai đoạn.

      Tống nhị tẩu tử ngờ hai mẹ con mua nhiều đến thế, cười hớn hở ra mặt.

      Triệu Ngọc Trân trả thêm tiền, hai mẹ con vui vẻ ra về.

      Chu Quốc Cường cũng dọn hàng xong xuôi, cộng thêm Nhị Nha nhà bốn người cười suốt đường từ chợ về nhà.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Tiểu Vân cầm ghế con ra cửa ngồi, phụ mẹ quấn sợi len. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người rất thoải mái, lúc sau, Tiểu Bảo và Nhị Nha cũng cầm ghế ra ngồi góp vui.

      Nhiệm vụ chủ yếu của Chu Tiểu Vân là quấn len hai bàn tay, bàn tay Triệu Ngọc Trân nhanh thoăn thoắt cuộn thành quả cầu len rất to.

      Nhị Nha thấy thú vị, cũng đòi quấn len.

      Thường ngày Triệu Ngọc Trân rất chiều con út, nhưng hôm nay kiên quyết cho bé làm loạn, lỡ để len rối tinh rối mù lát lại mất công cuốn lại. Nhị Nha phản kháng vô hiệu, chuyển sang làm nũng xin chị. Chu Tiểu Vân bị quấn quá, bất đắc dĩ cẩn thận vắt sợi len qua hai bàn tay xinh xinh của Nhị Nha.

      ngờ con bé ngồi rất ngoan, ngồi im ghế vùng vằng ngó chỗ này chỗ khác, tránh làm rối len. xoa đầu em khen hết lời, Nhị Nha đắc ý lắm nhưng mặt còn giả vờ để ý, điệu bộ này chọc mọi người cười to.

      Chu Tiểu Vân bảo Tiểu Bảo qua phụ, hai đoạn len xanh nhạt nhanh chóng biến thành hai quả cầu len.

      Triệu Ngọc Trân chăm chú ngồi đan áo cho con , bà cố tình đan hơi dài để sau này con có cao lên ít ra cũng mặc được hai mùa.

      ra Chu Tiểu Vân biết đan áo len, nhưng dám ra. giả vờ cảm thấy hứng thú ngồi nhìn mẹ đan áo, rồi “học theo”, rất nhanh “học” được cách đưa mũi, xuống mũi, biết đan đơn giản. Dù sao đan khăn quàng là dễ nhất, chỉ cần dài cần quá cầu kì. Cố gắng đan chặt tay, đến khi dài vừa tầm dừng lại.

      Buổi tối, sau khi làm bài xong, lấy kim đan vót từ tre và sợi len ra bắt đầu đan khăn cho mình. Đan khoảng hai buổi là xong, chỗ len còn thừa tận dụng đan cho em cái khăn ngắn hơn, bề rộng hẹp hơn. Hai chị em quàng khăn tím nhạt giống hệt nhau khiến Chu Tiểu Hà nhìn thấy ghen tị lắm.
      Phong Vũ Yên, thuytmylien1961 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 115: Đối thủ trời sinh.
      [​IMG]

      Chu Tiểu Vân quàng khăn tím nhạt cổ, lập tức rước lấy vô số ánh mắt nhìn theo. quàng qua cổ vòng rồi thả khăn trước ngực. Độ dài khăn vừa vặn, vừa ấm áp vừa đẹp mắt, khiến Vương Tinh Tinh khen hết lời.

      Để phối hợp với khăn quàng, thay đổi cả kiểu tóc, tết hai đuôi sam buông trước ngực giống khăn, trông rất đáng .

      Ngô Mai sau khi nhìn thấy Chu Tiểu Vân “Oa” tiếng: “Đại Nha, khăn của cậu đẹp quá! Thím hai đan cho cậu à? Về nhà tớ cũng bảo mẹ đan cho tớ cái, ăn đứt cái cũ.”

      Chu Tiểu Vân được hai bạn thân khen, tâm tình rất tốt, hiếm khi : “Khăn này tớ tự đan, phải mẹ tớ đan cho. Mẹ tớ bận suốt ngày, dạo này đan áo cho tớ với Đại Bảo. Tớ thể biết xấu hổ đòi mẹ đan cho tớ được.”

      Dáng vẻ Ngô Mai trợn tròn mắt vô cùng đáng , “Đại Nha, từ lúc nào cậu biết đan khăn mà tớ lại biết, kì quá. Vương Tinh Tinh cậu qua đây phân xử xem, có phải Đại Nha rất quá đáng , biết đan cũng cho bọn mình biết.”

      Vương Tinh Tinh bênh vực Ngô Mai: “Đúng rồi, thế là coi chúng tớ là bạn thân, nếu còn tái phạm, bọn tớ chơi với cậu nữa.”

      Lời uy hiếp từ hai đứa trẻ làm dở khóc dở cười, hai người này là, chuyện biết đan hay liên quan gì đến tình bạn của bọn họ chứ. Nhưng nghe giọng điệu hai người thế kia là biết ngay giận rồi, phải xuống nước dỗ dành chút

      “Tối qua tớ nhìn mẹ đan áo nên học theo. Đơn giản lắm, lúc là đan được ngay. Tối qua và trưa nay tớ đan xong khăn rồi. phải tớ vừa đan xong là quàng cho hai cậu xem hay sao, hai cậu là người đầu tiên biết mà.” Giải thích mãi cuối cùng cũng dỗ được hai bà này nguôi giận, Chu Tiểu Vân than ngắn thở dài. Biết thế khoe ra, sau này cứ bảo do mẹ làm.

      Bước vào lớp, Chu Tiểu Vân càng thu hút ánh mắt của bạn học, đặc biệt là các bạn nam.

      Từ trước đến nay Trịnh Hạo Nhiên thích tranh thủ lúc giáo viên chưa vào lớp đứng bục quản kỷ luật. Ánh mắt cậu nhìn về phía Chu Tiểu Vân vừa bước vào lớp, ngẩn ngơ khoảng ba giây, nhận ra bản thân thất thố, vội vàng giả vờ như có việc gì, dời mắt chỗ khác.

      Chu Tiểu Vân trước đây vẫn thay Phương Văn Siêu quản lý kỷ luật trong lớp, giờ có Trịnh Hạo Nhiên làm thay vui vẻ lắm. ngồi xuống chỗ của mình, lấy sách ra đọc bài.

      Lý Thiên Vũ ngồi đằng sau chồm lên hỏi chữ này trong bài đọc thế nào.

      Chu Tiểu Vân duy trì phong cách nhất quán, nhìn Lý Thiên Vũ lần nào cả, dù cậu có chuyện cũng để ý. Suốt cả học kỳ chưa câu nào với Lý Thiên Vũ.

      Lý Thiên Vũ thấy mượn Chu Tiểu Vân đồ, bạn này thèm để ý, bèn thay đổi chiến thuật, bắt đầu chuyển sang hỏi bài.(ế, còn mà bik dùng chiến thuật rùi nha :3)

      Với các bạn học khác, ai hỏi gì đáp nấy, nhân duyên tốt cũng do nguyên nhân này, chỉ riêng Lý Thiên Vũ được đối xử đặc biệt. trả lời, chỉ đáp lại bằng bóng lưng lạnh lùng và im lặng tuyệt đối.

      Lý Thiên Vũ là loại người càng gặp khó khăn càng nản chí, cậu tin, mỗi ngày cậu đều hỏi, xem bạn ấy để ý đến mình được bao lâu.

      Chu Tiểu Vân đúng là rất sắt đá, mỗi ngày đối mặt với quấy rầy từ đằng sau vẫn có thể duy trì tư thế bất động như núi.

      Hừ! để ý đến cậu đó cậu làm gì được tôi? Dù sao cậu thể mách giáo viên là tôi chuyện với cậu!

      Nếu giáo viên hỏi tới cùng lắm giải thích hai ba câu là được cho qua rồi . Bảo là Lý Thiên Vũ luôn lấy cớ hỏi bài nhiều lần quấy rầy học tập. Xem thầy Phương tin ai!

      Lý Thiên Vũ liên tục thất bại khiến Cố Xuân Lai ngồi cùng bàn cười ngặt nghẽo. Trong lòng cậu bực vì Chu Tiểu Vân nhìn, chuyện với cậu, lại thêm Cố Xuân Lai nghĩa khí cười nhạo. Cơn tức của Lý Thiên Vũ trào dâng: “Ông cứ cười , cười hở mười cái răng.”

      Cố Xuân Lai cười đến thở nổi: “Tôi cười cái gì ông biết chắc. Tôi cười ông, người ta để ý đến mình mà ngày nào cũng mặt dày bắt chuyện. Ha ha ha…”

      Lý Thiên Vũ bị chọc trúng chỗ đau, thẹn quá hóa giận vung tay đấm Cố Xuân Lai, Cố Xuân Lai linh hoạt né tránh, miệng ngừng : “Bị tôi trúng cũng nên đánh người chứ!”

      Hai người ồn ào trận, Trịnh Hạo Nhiên xụ mặt tới, dùng thước gõ xuống bàn hai người: “Hai bạn trật tự , cả lớp đọc sách chỉ có hai người đánh nhau gây ồn ào còn đâu là kỷ luật nữa?”

      Cố Xuân Lai đưa mắt ra hiệu cho Lý Thiên Vũ, hai người ăn ý ngừng tay ngồi thẳng lưng: “Lớp phó à, cậu đừng đổ oan cho bọn tôi. phải bọn tôi ngồi im sao? Đánh nhau bao giờ? Ai, Tiểu Vũ, có phải chúng ta vừa đánh nhau ?”

      Lý Thiên Vũ làm bộ ngẩng mặt lên khỏi quyển sách, vẻ mặt kinh ngạc y như : “Tôi đọc sách, ai đánh với ông chứ chắc chắn phải tôi!”

      Hai người phối hợp thiên y vô phùng* khiến Trịnh Hạo Nhiên tức giận, mặt mũi đỏ bừng.

      (Thiên y vô phùng: Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trời khâu có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví vật vô cùng chu đáo, có chút sơ hở nào.)

      biết có phải là trời sinh từ trường đẩy nhau hay . Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ vẫn nhìn nhau vừa mắt. Từ lúc khai giảng, Lý Thiên Vũ chưa bao giờ nghe lệnh của Trịnh Hạo Nhiên, thường xuyên cố ý gây , Trịnh Hạo Nhiên ưa cậu từ lâu rồi.

      Nhưng việc này đáng mang mách bố và thầy Phương, làm thế khác nào cậu quá vô dụng. Hơn nữa, con trai muốn phân cao thấp mà mách giáo viên quả là việc làm có cốt khí. Trịnh Hạo Nhiên cho rằng đó là hành vi yếu thế, chứng tỏ cậu đấu lại Lý Thiên Vũ, dù tức giận nhưng bao giờ cậu làm việc đáng xấu hổ này.

      Qua mấy lần giao thủ, Lý Thiên Vũ tương đối hiểu tính cách Trịnh Hạo Nhiên, mừng thầm đúng là đồ mọt sách tự tin quá mức, rất hợp ý cậu!

      Lý Thiên Vũ toàn quấy rối khi có mặt giáo viên, có đồng phạm là Cố Xuân Lai hỗ trợ, thường xuyên khiến Trịnh Hạo Nhiên ôm bụng tức giận mà làm gì được.

      Trịnh Hạo Nhiên hừ lạnh tiếng: “Hai cậu đánh nhau hay trong lòng hai người tự biết. Tôi đổ oan cho người khác, các bạn khác đều nhìn thấy.”

      Lý Thiên Vũ trợn mắt nhìn vòng, bạn học xung quanh bỏ sách xuống xem náo nhiệt.

      Có người la lên: “Tớ nhìn thấy gì!”

      Có người lại : “Tớ đọc sách, chú ý!”

      Có người ham vui nhân cơ hội này làm ầm ĩ, nghĩ thử xem được mấy người chú tâm học hành! Hiếm khi có dịp, gây náo loạn lúc này còn chờ đến lúc nào nữa!

      Rất nhanh tình hình trở nên mất kiểm soát, cả lớp ồn ào như chợ vỡ.

      Chu Tiểu Vân day day trán, cảm thấy đau đầu, xem ra bạn học Trịnh Hạo Nhiên cần tôi luyện nhiều! Với loại người này cần để ý đến họ, trực tiếp bắt họ đứng trong góc lớp tự kiểm điểm, cần gì đứng đó mấy lời thừa thãi.

      Làm vậy càng khiến số người có cơ hội quấy rối. lấy uy nghiêm trấn áp mà đứng đó cãi nhau xem ai đúng ai sai tuyệt đối là sai lầm ngớ ngẩn.
      Phong Vũ Yên, thuytmylien1961 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 116: Uy phong của lớp trưởng
      Beta: Nhi
      [​IMG]

      Mắt thấy tình hình sắp khống chế được, việc Trịnh Hạo Nhiên tranh cãi với Lý Thiên Vũ dần trở thành cảnh nền, đáng nhắc đến. Chẳng ai biết Chu Tiểu Vân bước lên bục giảng từ bao giờ, gõ thước xuống bàn, giọng trong trẻo vang lên lập tức khiến cả lớp im lặng tiếng động.


      “Mọi người ai về chỗ người đó, tiếp tục đọc bài. Nếu có người tiếp tục ầm ĩ, xin mời ra khỏi lớp, tránh ảnh hưởng đến các bạn khác.” Chu Tiểu Vân lạnh mặt, gương mặt lúc cười vẫn rất có uy, những người cãi nhau lập tức về vị trí.

      Chỉ còn lại hai người đứng giữa lớp, Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ vẫn giằng co với nhau, mặt mũi đỏ bừng, xem ra rất tức giận.

      Chu Tiểu Vân cau mày, gọi: “Trịnh Hạo Nhiên, Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai ba người ra đây.”

      Trịnh Hạo Nhiên rất ngạc nhiên khi nghe thấy Chu Tiểu Vân gọi. Cậu chưa bao giờ nghe bạn ấy với mình bằng giọng ra lệnh như thế! Người ta là lớp trưởng, cao hơn mình bậc, đương nhiên là có quyền ra lệnh. Vì thế, dù tình nguyện cậu vẫn ra.

      Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân kêu tên mình hiểu sao đột nhiên kích động, bước chân hơi lâng lâng. Quả là hiếm có! Cuối cùng Chu Tiểu Vân chịu chuyện với cậu, mặc dù sắp nghe mắng, điều đó cũng ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Lý Thiên Vũ.

      Trịnh Hạo Nhiên, Lý Thiên Vũ mỗi người ý nghĩ lên tiếng, Cố Xuân Lai đầu tiên: ” Chu Tiểu Vân, bạn gọi tôi có việc gì?”

      Chu Tiểu Vân chưa bao giờ có ấn tượng tốt với Cố Xuân Lai, thái độ với cậu chẳng khác Lý Thiên Vũ là bao, ít khi để ý đến, giờ nghiêm mặt : “Bạn và Lý Thiên Vũ, hai người đánh nhau quấy rối trật tự trong lớp, giờ tôi phạt bạn phải quét sân trước lớp.”

      Cái gì? ! Cố Xuân Lai dám tin, mở to mắt: “Tôi…”

      “Tôi cái gì mà tôi? Còn mau , động tác chậm phạt quét tuần.” Chu Tiểu Vân kiên nhẫn . Hổ phát uy tưởng là mèo bệnh chắc.

      Cố Xuân Lai định phản bác, nhưng ngẩng đầu lên thấy đôi mắt đen láy của Chu Tiểu Vân chăm chú nhìn mình, lời đến bờ môi lại nuốt xuống. bên lẩm bẩm “quá xui xẻo” bên lấy chổi quét rác.

      Sau đó, Chu Tiểu Vân tiếp tục nhắc nhở Trịnh Hạo Nhiên tức giận: “Trịnh Hạo Nhiên, bạn là lớp phó, quản lý lớp mà lại cãi nhau với Lý Thiên Vũ, khiến cả lớp ầm ĩ, bạn có gì để ? Đó là việc lớp phó nên làm sao? Bạn như thế làm sao làm tấm gương cho người khác noi theo được? Làm sao quản lý được tập thể? Các học sinh khác nghe lời bạn chắc?”

      Trịnh Hạo Nhiên giật mình sửng sốt vì bị mắng. Cậu phát ra Chu Tiểu Vân rất đanh thép, dưới ánh mắt trách cứ của , cậu dám gì. Xấu hổ quá, vốn cậu cho rằng mình quản lý lớp rất tốt, ai ngờ thua xa Chu Tiểu Vân.

      Còn người cuối cùng, Chu Tiểu Vân thở dài trong lòng, ngoài miệng ngừng lại: “Lý Thiên Vũ!”

      Lý Thiên Vũ hoàn hồn lại, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đáp: “Có!”

      Tiến bộ, có tiến bộ! Đôi mắt to sáng ngời của Chu Tiểu Vân nhìn mình kìa! Lý Thiên Vũ vui đến nỗi biết trời đất đâu nữa.

      “Bạn đánh nhau với Cố Xuân Lai trong lớp, còn cãi nhau với lớp phó Trịnh Hạo Nhiên, quấy rầy nghiêm trọng việc học của các bạn. Giờ tôi phạt bạn quét sân với Cố Xuân Lai!”

      Oa! liên tục cả câu dài! Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Vân với cậu! Cậu phải nhớ kỹ ngày này. Nếu biết gây chuyện lớn chút có thể buộc Chu Tiểu Vân để ý đến cậu cậu làm vậy từ sớm…

      “Sao bạn còn chưa ? hài lòng với cách xử lý của tôi à?” Chu Tiểu Vân mắt lạnh nhìn Lý Thiên Vũ ràng thất thần cười ngây ngô, biết người này suy nghĩ gì giờ này còn cười vui vẻ thế.

      Lý Thiên Vũ đáp rất to: “Tớ ngay!” Hớn hở chạy quét sân với Cố Xuân Lai.

      Chu Tiểu Vân thấy cả lớp khôi phục trạng thái bình thường nên về chỗ của mình, lưu lại Trịnh Hạo Nhiên mặt lúc trắng lúc xanh đứng bục giảng, biết nghĩ gì.

      quan tâm đến suy nghĩ người khác, thản nhiên lấy đồ dùng học tập cần dùng cho tiết sau ra, xếp sẵn bàn.

      Cố Xuân Lai lười biếng quét quét, nhìn thấy cái người ra , em ra em – Lý Thiên Vũ cũng cầm chổi ra đây than thở : “Xui xẻo quá! Bình thường Chu Tiểu Vân ngày quá ba câu, ngờ lợi hại như vậy. Dữ như cọp mẹ ấy.”

      Lý Thiên Vũ vẫn vui mừng vì Chu Tiểu Vân chuyện với mình, nghe thấy Cố Xuân Lai xấu , lập tức biện minh thay ai đó: “Đừng có mò, người ta là lớp trưởng quản chúng ta là chuyện đương nhiên. Bạn ấy chỗ nào giống cọp mẹ chứ!”

      thực tế, Lý Thiên Vũ còn cảm thấy dáng vẻ hung dữ của Chu Tiểu Vân rất đáng .

      Cố Xuân Lai liếc xéo Lý Thiên Vũ: “Hi, người em, bênh ai đó quá nhỉ!”

      Lý Thiên Vũ mặc xác cậu. Cố Xuân Lai chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: “Mau khai ra, có phải ông có ý gì với ấy …”

      Lý Thiên Vũ kiên nhẫn : “Thôi , quét nhanh lên. Đến lúc vào lớp mà làm chưa xong phải quét tuần đó, đến lúc đó tôi quét với ông đâu!”

      Cố Xuân Lai tự làm mình mất mặt, gì nữa.

      Sau khi tan học đường về nhà Chu Tiểu Vân gặp hai chị em Chu Tiểu Hà. Chu Tiểu Hà tinh mắt nhìn thấy khăn quàng mới của , đôi mắt sáng ngời: “Đại Nha, khăn của em đẹp thế, là bác đan cho em à?”

      Chu Tiểu Vân nhận được bài học, gật cũng lắc đầu phản bác, mỉm cười : “Nếu chị thích cứ bảo mẹ chị đan cho cái!”

      Chu Tiểu Hà năn nỉ: “Đại Nha, em cho chị mượn về nhà để mẹ chị làm mẫu nhé, tối chị mang sang trả em?”

      có thể từ chối ? Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn tháo khăn ra đưa cho chị họ, dỗ được Chu Tiểu Hà tươi cười rạng rỡ về nhà.

      Thẩm Hoa Phượng thấy Chu Tiểu Hà quàng khăn khác về ngạc nhiên, lập tức hỏi: “Con quàng cái khăn nào thế?”

      Chu Tiểu Hà năm mười kể lại, cuối cùng với mẹ: “Mẹ, con thích cái khăn kia nữa. Con muốn cái khăn y hệt cái này, mẹ đan cho con cái khăn màu đỏ . Con rất thích màu đỏ!”

      Thẩm Hoa Phượng chìu Chu Tiểu Hà phải chuyện ngày ngày hai. Hôm sau bà lập tức chợ mua len về, đan cả buổi chiều, đến tối Chu Tiểu Hà về nhà thấy có khăn len mới. Chu Tiểu Hà vui vẻ chạy ngay sang nhà Chu Tiểu Vân khoe!

      chỉ Chu Tiểu Hà, Ngô Mai về nhà cũng đòi mẹ đan cái cho mình. Chu Phương lấy làm lạ: “Tiểu Mai, phải con có khăn rồi sao?”

      Ngô Mai làm nũng: “Khăn kia của con quá bình thường. Mẹ nhìn Đại Nha quàng khăn mới đẹp biết bao. Con cũng muốn có cái, mẹ đan cho con !”

      Chu Phương bị Ngô Mai quấn lấy, giơ hai tay đầu hàng, mấy ngày sau đan Ngô Mai cái khăn màu hồng quàng cổ.

      Ngô Mai soi gương nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất đẹp, vui vẻ nhảy chân sáo học. Bước vào lớp, woa, Vương Tinh Tinh cũng quàng khăn mới màu vàng nhạt. Nhìn hai người thầm to , thỉnh thoảng đổi cho nhau nhé, Chu Tiểu Vân ngồi nghe che miệng cười tủm tỉm.

      Có lẽ vô tình mình khởi xướng nên trào lưu mới.

      Nhi: Nam 9 dại quá =D

      Lan: có ai đỡ ác cảm với nam 9 chưa?

      Lâu lâu thưởng đột xuất :)
      Phong Vũ Yên, thuytmylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :