1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9 : Chu Tiểu Vân sáu tuổi (3)
      Editor: Mộc Lan


      ngoài dự đoán, đề nghị của Chu Tiểu Vân bị cha mẹ nhất trí phản đối.

      “Con gì?”

      Chu ba ba dám tin đứa con lớn thường ngày luôn an phận, ít lại đưa ra đề nghị muốn học sớm. Trong mắt ông, dù Chu Tiểu Vân cao hơn bạn bè, cho cùng mới chỉ là đứa bé 6 tuổi. Đại Bảo mãi chín tuổi mới học lớp 1, chưa từng chú tâm học hành bao giờ.

      Chu Tiểu Vân hít sâu, thử lại lần nữa: “Còn tháng nữa đến khai giảng, con muốn đến trường.”

      Chu ba ba cảm thấy hôm nay Chu Tiểu Vân hơi khác, con bé thẳng lưng ngồi ở bàn uống nước, chuyện y như bà cụ non. Ông khỏi có cảm giác vui mừng và tự hào của “Nhà có con mới lớn” nhưng cảm giác này ảnh hưởng đến quyết định của ông:

      “Con mới sáu tuổi, biết đến trường phải học gì ? Ở nhà trông Tiểu Bảo và Nhị Nha, bận còn có thể giúp mẹ con chăn vịt, mọi đứa trẻ khác đều tám chín tuổi mới học.”

      Còn lí do khác ông ra được : Học phí cũng là khoản tiền .

      Lúc đó, học phí kì hơn 10 nguyên, số tiền đó nhiều cũng ít. Ông ở ngoài giết lợn thuê cho người ta mới kiếm được 30, 40 nguyên. Tiền bán trứng gà trong tuần khoảng hai nguyên.

      (Giải thích qua chút về tiền tệ Trung Quốc:Tiền tệ được sử dụng chính thức ở Trung Quốc là nhân dân tệ. Tên chính thức là CNY, viết tắt là RMB, ký hiệu là ¥. Đơn vị tiền tệ là Yuan (Nguyên), Jiao (Giác) và Fen (Phân). Trong đó 1 Yuan = 10 Jiao = 100 Fen.

      Ở Trung Quốc sử dụng cả tiền giấy và tiền xu: Tiền giấy có các mệnh giá là 1 Jiao, 5 Jiao, 1 Yuan, 5 Yuan, 10 Yuan, 20 Yuan, 50 Yuan và 100 Yuan. Tiền xu có các mệnh giá là 1 Yuan và 5 Jiao. Từ chương này trở thường xuyên xuất các mệnh giá này)

      Triệu Ngọc Trân cũng phụ họa: “Đúng vậy, chờ thêm hai năm Đại Nha.”

      Triệu Ngọc Trân suy nghĩ khác Chu ba ba lắm. Hơn nữa, ở nông thôn mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ khiến bà chưa bao giờ coi trọng việc học hành của con . Trong mắt bà, con chỉ cần biết trông em, làm việc nhà, lớn lên biết thêu thùa may vá là được, học nhiều hay học ít như nhau cả thôi.

      Ở thời đại này, trường học là nơi bọn trẻ con nhà giàu đến chơi đùa, thậm chí giáo viên trong trường cũng quản được bọn chúng.

      Chu Tiểu Vân ngạc nhiên khi nghe những lời này, vì từ bé đến lớn nghe mòn tai.

      Cái gì mà “ lưu ban là được”, “Về nhà cần làm bài tập, dắt em con chơi ”, “Ngày mai trong nhà phải gặt lúa đừng học” đại loại thế. Hoàn cảnh sống và suy nghĩ sai lầm về việc học khiến cho Chu Tiểu Vân vốn thông minh suy nghĩ đơn giản, dùng thành tích bình thường tốt nghiệp cấp hai rồi nghỉ học, sớm hoà nhập vào xã hội.

      Nếu phải làm sớm, sớm, kết hôn và sinh con sớm như trước.

      Chu Tiểu Vân tổng kết lại nguyên nhân cuộc sống kiếp trước của thất bại, bởi vì sai lầm của thời thơ ấu kéo theo từng bước sau này đều sai. Bây giờ muốn tương lai của mình tươi sáng hơn.

      “Ba ba, con rất muốn học, mỗi ngày con ở nhà chăn vịt, học được đếm mấy số. Ba nghe nè : 1, 2, 3, …”

      Chu Tiểu Vân đếm liền tới số 23.

      tồi.” Hai mắt Chu ba ba tỏa sáng, đứa bé sáu tuổi thường chưa biết đếm, con ông đếm được khá nhiều. Ngay cả Đại Bảo cũng đếm ràng như con bé.

      “Con của Chu Quốc Cường ta đúng là thông minh, y hệt ba nó hồi .” Ông cố tình khoe lại quá khứ, hồi bé ông cũng là đứa bé thông minh !

      Việc trong nhà Chu Tiểu Vân do mẹ Triệu Ngọc Trân làm chủ, nhưng việc “Đại ” người quyết định chính vẫn là Chu ba ba, tất nhiên biết nên lấy lòng ai.

      Chu Tiểu Vân lại đọc thuộc lòng hai bài thơ Đường khá nổi tiếng “Ngỗng Ngỗng ngỗng” và “ hai ba năm”, càng khiến Chu ba ba mừng rỡ cười toe toét, khen mãi con thông minh biết bao. Ý định cho con đến trường bắt đầu dao động, nghĩ thầm con thông minh, lại thích học có lẽ nên cho nó .

      (Ngỗng Ngỗng Ngỗng là bài thơ vui nhộn, dễ hiểu, được trẻ em thích.

      Tạm dịch : Ngỗng Ngỗng Ngỗng

      Lông trắng nổi mặt nước xanh biếc, đuôi quay tròn. Link

      hai ba năm : có ý nghĩa rằng : cậu bé theo mẹ đến nhà bà ngoại. Vừa mất hai, ba năm, trước mắt phải băng qua ngôi làng . Chỉ có bốn, năm căn nhà nấu cơm trưa nên toả ra khói bếp. hai mẹ con đường mệt mỏi, thấy bên đường có sáu, bảy ngôi đình nên qua đó nghỉ chân. Ngoài đình, hoa nở tươi đẹp, cậu bé càng ngắm càng thích , chìa đầu ngón tay ra đếm : “Tám cành, chín cành, mười cành~~~~~~~”. Cậu muốn bẻ nhánh mang theo bên người nhưng bị mẹ ngăn lại, khuyên rằng : “Con bẻ nhánh, cây gãy cành, sau này con thể nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp nữa.” Nếu để nguyên, sau này càng ngày càng có nhiều bông hoa xinh đẹp nở ra, trở thành khu vườn lớn.

      Tạm dịch : đến hai ba năm, làng bốn năm nhà khói

      Đình sáu bảy toà, tám chín mười cành hoa

      Link)


      Triệu Ngọc Trân cảm giác kỳ quái, cả ngày Chu Tiểu Vân lượn qua lượn lại trước mắt bà, chưa từng thấy con bé đọc thơ: “Đại Nha, từ khi nào con biết đọc thơ, mẹ chưa bao giờ thấy con học thuộc.”

      Chu Tiểu Vân sớm nghĩ sẵn lý do: “Lúc ở nhà đọc, con nghe hai lần thuộc lòng.”

      Bị gọi đến tên, Đại Bảo biết sao chuyện em muốn học lại nhảy sang mình, vẻ mặt mờ mịt. Trong lòng nhớ lại lúc nào mình học thuộc hai bài thơ này, hình như, hình như, mình chưa từng học nó mà: “Con … !”

      Chu Tiểu Vân nhanh chóng liếc mắt nhìn , ánh mắt hàm ý rất nhiều điều.

      Lúc này suy nghĩ của Đại Bảo cũng ràng hơn, cảm thấy thể làm hỏng chuyện của em , nếu sau này mình đừng mong chơi thoải mái. tới chỗ nào cũng dẫn theo ba cái đuôi hay chút nào, vừa trông em mất ít nhất 2 tiếng rồi, ko được chơi sao cậu có thể chịu được.

      Về phần tại sao Đại Bảo có thể nghĩ được như thế là do công lao ánh mắt “Cảnh cáo” của Chu Tiểu Vân.

      Lúc này, Đại Bảo còn chưa hiểu cái gì gọi là cảnh cáo và uy hiếp, nhưng trực giác của cậu làm cho cậu muốn giúp em thoả nguyện: “Có thể con từng ở nhà đọc qua, bị Đại Nha nghe thấy.” Trời mới biết cậu đọc qua lúc nào.

      Chu ba ba vuốt cằm suy tính hồi, do dự : “Nhưng mà…”

      “Ba ba, con cam đoan mỗi ngày sau khi tan học về nhà giúp mẹ trông Tiểu Bảo và Nhị Nha, thời gian rảnh rỗi, thứ bảy và chủ nhật chăn vịt. Ba ba cho con học lớp mà!”

      Chu Tiểu Vân giơ tay phải lên giống như tượng các chú cảm tử quân phát thệ, lại biết mới 6 tuổi làm động tác đó vô cùng buồn cười.

      Triệu Ngọc Trân xì tiếng bật cười, “Nha đầu chết tiệt kia, toàn học cái khôn vặt. Ba nó à, hay là mình thuận theo ý con !”

      Cuối cùng mẹ vẫn mềm lòng, nghĩ lại Đại Nha từ trước đến nay khá ít . Trong nhà Đại Bảo nghịch ngợm bướng bỉnh, Tiểu Bảo yếu ớt hay ốm, Nhị Nha còn bé cần chăm sóc, chỉ có Đại Nha làm cha mẹ bớt lo nhất, nên ít quan tâm đến con bé nhất. Giờ nhớ lại trong lòng Triệu Ngọc Trân hơi áy náy. còn cách nào khác, nhà đông con mà. Trong nhà hơn mười mẫu đất cộng thêm gà vịt lợn trong chuồng, việc vặt vãnh rất nhiều mà bên nào cũng cần có bàn tay của bà. Thỉnh thoảng Chu ba ba còn giết lợn thuê cho hàng xóm trong thôn và các thôn xung quanh, có lúc có mặt ở nhà. Triệu Ngọc Trân mỗi ngày sớm về muộn, có thời gian rỗi quan tâm nhiều đến con cái.

      Chu Tiểu Vân nghe được lời Triệu Ngọc Trân , vui mừng quá đỗi, nhào tới ôm Triệu Ngọc Trân, “Mẹ tốt, mẹ là người mẹ tốt nhất đời!”

      Nhị Nha nghe hiểu chị gì, non nớt bắt chước, “mẹ tốt, mẹ tốt.”

      Chu ba ba cũng nở nụ cười, dằn lòng đáp ứng. tháng nữa là khai giảng, ông cố gắng giết lợn thuê cho người ta nhiều hơn, nếu được bán bớt lúa trong nhà, thể nào cũng đủ tiền học phí cho Đại Bảo và Đại Nha được học.

      Chu Tiểu Vân cười toe cười toét, vừa cười vừa hò hét cùng Đại Bảo. Nhất thời, trong Chu gia, tiếng cười huyên náo rộn rã.


      Chương 10 : Mùa hè nóng bức (1)
      Editor: Mộc Lan


      Trời càng lúc càng nóng, mùa hè sắp đến.

      Đại Bảo được nghỉ hè, khi đó chưa bị phân nhiều bài tập như bây giờ. Mỗi ngày cậu mặc độc cái quần cộc chạy tót chơi với bạn bè đồng trang lứa trong xóm. Buổi sáng, tuỳ tiện ăn vài miếng cơm thấy bóng dáng, đến lúc ăn cơm trưa mới ngoan ngoãn về nhà, sau đó đến lúc trời tối mới thấy người.

      Triệu Ngọc Trân quản được con nên đơn giản tuỳ cậu, con trai lớn nhà nào chẳng thế. Bà mong Đại Bảo có thể đỡ đần việc cho mình, chỉ bắt dắt Tiểu Bảo ra ngoài chơi cùng. Đại Bảo hề muốn nhưng dám cãi lời mẹ, đành dắt theo cái đuôi. Mười lần có đến năm lần Tiểu Bảo tự về nhà, tủi thân chỉ lo chơi quan tâm đến cậu bé. Triệu Ngọc Trân có biện pháp, đành phải bảo Chu Tiểu Vân dắt theo Tiểu Bảo.

      Chu Tiểu Vân nhu thuận đáp ứng. Gần đây biểu của trước mặt cha mẹ vô cùng tốt. biết cha mỗi ngày lại ra ngoài cố gắng tìm việc làm để kiếm tiền học phí. Nhưng mà, lúc bấy giờ, số người thuê giết lợn cực kì ít. Mùa hè, thịt dễ ôi, ai cũng chờ đến giáp tết mới đem con lợn béo mập ra giết. Trừ khi gặp được nhà nào làm cỗ bàn cưới con , mừng thọ, đám tang … may ra mới quyết tâm đem giết con lợn vỗ béo hơn nửa năm trời.

      Vì thế Chu ba ba thu hoạch lớn, về nhà sắc mặt dễ coi. Bên ngoài trời nóng, cả ngày vất vả mà có thu hoạch nên lòng càng bực bội, phiền não.

      Chu Tiểu Vân rất tinh ý, cần Chu ba ba ngồi xuống, cốc nước mát và khăn mặt sớm được đưa tới cho ba ba lau mồ hôi giải nhiệt.

      Vừa lau mồ hôi xong, cốc nước mát lại được đưa đến tận tay. Nỗi buồn phiền trong lòng Chu ba ba tiêu mất hơn nửa, đợi đến lúc mang lên chén trà nguội, hài lòng cánh mà bay, hưng trí bừng bừng bàn tính chuyện ngày mai ngày kia tiếp tục kiếm tiền.

      Chu ba ba với Triệu Ngọc Trân: “Mẹ nó à, bà xem Đại Nha nhà chúng ta hiểu chuyện biết bao, tôi thấy ngay Tiểu Hà cũng được như nó.” Tiểu Hà cùng tuổi với Đại Bảo, là con lớn trai của ông – Chu Quốc Phú.

      Triệu Ngọc Trân gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng hoài nghi con khác biệt so với trước. Chỉ nghĩ con mình phải loại kém thông minh, chuyện làm việc ràng, nhìn qua vẫn có bộ dạng bảy tám tuổi:

      “Có thể con bé trưởng thành sớm nên thông suốt. Người ta hay con lớn nhanh hơn con trai. Đại Bảo chín tuổi, vẫn ngơ ngơ chưa biết gì, Đại Nha như là chị của thằng bé vậy.”

      Vợ chồng chuyện hồi, nhất trí cho ra kết luận: Đại Nha là đứa bé hiểu chuyện, cần tốn nhiều tâm tư quan tâm đến nó, nên quản lý tốt mấy đứa khác nhất là Đại Bảo.

      Chu Tiểu Vân tất nhiên biết ý nghĩ trong lòng cha mẹ, ngờ biết của mình khiến cha mẹ hài lòng nên càng ít quan tâm đến mình. Sau này biết được lúc đó hối hận muộn.

      Bây giờ, Chu Tiểu Vân chìm đắm trong cảm giác vui sướng vì sắp được đến trường. Mỗi ngày, ăn sáng xong, đợi Triệu Ngọc Trân nhắc nhở, tự giác dẫn theo em trai Tiểu Bảo chăn vịt.

      còn cố ý mang theo quyển sách giáo khoa Đại Bảo dùng năm lớp đến hồ nước để đọc. Chờ vịt vào hồ hết, để cây gậy trúc ở bên, tìm chỗ mát mẻ tránh ánh nắng mặt trời, để Tiểu Bảo chơi ở gần đó rồi lôi quyển sách giáo khoa lâu đọc ra bắt đầu xem.

      Cũng may có mấy đứa trẻ khác cũng chăn vịt, Tiểu Bảo chơi lúc rồi tìm đồng bọn, là cậu bé nhà họ Lưu cùng thôn nhũ danh là Thạch Đầu, vui quên trời quên đất.

      Sách giáo khoa sớm bị Đại Bảo làm rách tả tơi, vẽ chó vẽ mèo khắp nơi. ngờ, Đại Bảo vẽ tranh khá đẹp. ý tưởng chợt loé lên trong lòng Chu Tiểu Vân : Sao chỉ lối để trai thay đổi khiến ấy như trước nữa ?

      Kiếp trước trai đến trường được ba ngày hai ngày đánh nhau, thích đánh lộn trốn học, miễn cưỡng học xong cấp hai chịu học tiếp. Lớn lên cùng tam bằng tứ hữu tụ bạ chỗ, tới năm hai sáu tuổi mới tìm ‘‘lỡ ’’ kết hôn. Sau khi kết hôn cãi nhau như cơm bữa, náo loạn khiến cả nhà được yên ổn.

      Bây giờ có phát này, nhân lúc Đại Bảo còn có thể uốn nắn lại tính cách, chờ mấy năm nữa sợ muộn mất. Nhưng mà, việc này cứ từ từ, cần có kế hoạch mới được.

      Ý quyết, Chu Tiểu Vân đem lực chú ý tập trung lên quyển sách giáo khoa. Sách toán lớp dạy nhận biết số, đơn giản thêm phép cộng trừ, làm khó được . Nhưng ra sách giáo khoa ngữ văn dạy Hán ngữ ghép vần vì nhiều năm tiếp xúc nên có chút bỡ ngỡ .

      “aoe…”

      giọng đọc lại, nghĩ thầm dù bất cứ giá nào trước lúc khai giảng phải đọc hết được quyển sách giáo khoa này. Kiếp trước chỉ là học sinh trung bình, rất ít khi được giáo viên khen ngợi, bây giờ phải học nhiều hơn, thỏa mãn chút tâm lý hư vinh của mình.

      “Đại Nha, Đại Nha, ” phía sau bị người khác vỗ mạnh cái, nhìn lại, hoá ra là chị họ Chu Tiểu Hà: “Em nhìn gì đấy? Chị gọi mấy tiếng cũng nghe thấy.”

      Chu Tiểu Hà chín tuổi lớn hơn Đại Bảo hai tháng, lại học cùng lớp. Chu Tiểu Hà cao hơn Chu Tiểu Vân nửa đầu, mặc người cái váy hoa, đầu buộc hai bím tóc, chân dép xăng-̣đan mới, thoạt nhìn thanh tú đáng .

      Chu Tiểu Vân nhìn chiếc áo cộc tay và quần soóc hơi cũ người mình cộng với đôi dép xăng-̣đan nho , hơi tự ti chút.

      Bác cả làm nghề thợ mộc thường làm đồ dùng trong nhà cho người ta, thỉnh thoảng còn làm sẵn mấy đồ mang bán, gia cảnh tốt hơn nhà nhiều. Ngoài Chu Tiểu Hà, bác còn có cậu con trai bảy tuổi tên là Chu Chí Hải, ở nhà gọi là Hải.

      Từ đến lớn Chu Tiểu Vân đều dùng lại quần áo cũ và giầy dép của Chu Tiểu Hà, đến năm mười bốn tuổi vì cao hơn chị họ nên mới có quyền mua quần áo mới.

      Chu Tiểu Vân đưa sách trong tay cho Chu Tiểu Hà nhìn: “Em đọc sách giáo khoa của Đại Bảo, khai giảng tới đây em học lớp , bố mẹ đồng ý cho em rồi.”

      vậy sao, ” Chu Tiểu Hà rất hứng thú, tìm chỗ sạch , cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống: “Em hơn chị ba tuổi, còn hơn em trai chị tuổi, thằng bé lại muốn học. Cha chị với nó phải học lớp , nó ở nhà náo loạn thời gian rất dài vẫn chịu . Cha chị cũng có biện pháp, đành phải tuỳ nó. Sao em lại muốn học, ở nhà chơi hai năm vui vẻ biết bao, đến trường rất nhàm chán chẳng có gì vui.” Chu Tiểu Hà bĩu môi, cảm thấy có chút bất khả tư nghị. (bất khả tư nghị : thể tin, thể ngờ được)
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 11 : mùa hè nóng bức (2)
      Editor: Mộc Lan

      Chu Tiểu Vân biết có cách nào giải thích chuyện này, thẳng thắn sang chuyện khác: “Chị Tiểu Hà, chị xem giúp em chữ này đọc thế nào với, hỏi trai em ấy biết, chắc là chị biết, chị dạy em nhé.”

      Chu Tiểu Hà cao hứng đứng lên, hiếm có người đến nhờ chỉ bảo, mới mấy câu nghiện cảm giác được làm giáo.

      Nghe phát chuẩn của Chu Tiểu Hà, Chu Tiểu Vân thầm hối hận tại sao có thể nghĩ ra chủ ý ngốc như vậy, khổ nhất chính là còn phải làm ra dáng vẻ bội phục và ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ chị họ.

      Chu Tiểu Hà nếu biết trong lòng em họ nghĩ gì nhất định tức giận đến thổ huyết, đắc ý dạy Chu Tiểu Vân đọc ghép vần, thanh cố ý lớn hơn bình thường rất nhiều, khiến cho mấy đứa trẻ con gần đó đều vây quanh đây xem náo nhiệt.

      Tiểu Bảo và Thạch Đầu cũng học theo, đọc aoe thành a uy nga, khiến Chu Tiểu Vân phải bấm bụng nhịn cười đến khổ.

      Chu Tiểu Hà thấy có thêm hai học sinh, dạy càng hăng say, Chu Tiểu Vân nhịn cười cố gắng đọc theo.

      Thời gian dạy học vô cùng náo nhiệt trôi qua rất nhanh, gần đến buổi trưa, Chu Tiểu Vân nhắc nhở Chu Tiểu Hà mải mê tiếng,

      “Chị Tiểu Hà, mặt trời lên cao cao rồi, nên về nhà ăn cơm thôi.”

      Chu Tiểu Hà có chút lưu luyến rời đứng lên: “Vậy buổi chiều chị lại đến dạy các em, em đừng lấy sách bị Tiểu Bảo phá hỏng nữa, ở giữa bị cậu ta xé nhiều trang rồi, chị lấy sách giáo khoa của chị sang cho em đọc.”

      Buổi chiều còn dạy nữa?

      Chu Tiểu Vân biết từ chối nhiệt tình của Chu Tiểu Hà thế nào, ngẫm lại có người dạy cũng tốt, về nhà có thể khoe tính tích cực ham học hỏi của mình trước mặt cha mẹ, vậy nên đồng ý.

      Quả nhiên về nhà với cha mẹ, Chu ba ba ngay: “ tồi, Tiểu Hà học giỏi hơn Đại Bảo, con cố gắng học theo chị ấy tốt, lúc chăn vịt có thể làm bạn với nhau.”

      Triệu Ngọc Trân rất thích Chu Tiểu Hà, dù sao Đại Nha nhà mình vẫn mặc quần áo cũ nhà đó, tiết kiệm được rất nhiều tiền, tỏ vẻ tán thành. Còn dặn Chu Tiểu Vân hay chơi cùng Chu Tiểu Hà.

      ra, kiếp trước quan hệ của Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà rất bình thường, thân thiết cũng xa cách, chỉ là chị em họ mà thôi. nhớ Chu Tiểu Hà lúc lớn lên rất đẹp lại thích trang điểm, là đoá hoa nổi danh, được nhiều chàng trai theo đuổi, hai mươi tuổi gả cho người có tiền ở trấn . Hai người càng ít qua lại.

      Thế là, Chu Tiểu Vân bắt đầu thân thiết với chị họ, rất nhanh hoà nhập vào nhóm ba lớn hơn hai ba tuổi. Bạn mới Chu Tiểu Vân ăn ngọt ngào nhanh trí được mọi người quý mến, tất nhiên trong đó có cả bác cả của – Chu Quốc Phú.

      Ba em nhà họ Chu : cả Chu Quốc Phú làm thợ mộc, có trai . Ba của Chu Tiểu Vân đứng hàng thứ hai, trong nhà nhiều con nhất, tổng cộng bốn đứa, nghèo vẫn hoàn nghèo. Chu Tiểu Vân còn có bác ba là Chu Quốc Dân. Bác Ba rất giỏi, là người học cao nhất trong nhà, sau khi tốt nghiệp làm ở bưu điện, thuộc thành phần trí thức ; có đứa con ba tuổi. Thím Ba là giáo viên cấp hai. Cả nhà bác ở trong thị trấn, ngày lễ ngày tết về đây ở hai ngày.

      Ừm được rồi, Chu Tiểu Vân còn người gả đến thôn Lân, dượng kiếm tiền bằng nghề chạy xe ba bánh chở khách dưới nông thôn lên trấn , gia cảnh tồi. Nhà Chu Tiểu Vân thể bì được với nhà bác Ba, ngay cả nhà và bác cả cũng khá hơn.

      Nhà Chu Quốc Phú ở ngay sát vách nhà Chu Quốc Cường, chỉ cách sân phơi, vài bước là đến. Chu Tiểu Vân thành khách quen của nhà Chu Tiểu Hà, về sau còn trở thành khách quen bàn cơm.

      Nhà Chu Tiểu Hà là trong những nhà giàu có trong thôn này. Từ đầu dến cuối thôn chỉ có ba nhà lợp mái ngói nhà Chu Tiểu Hà chính là nhà trong số đó. Nhà chị họ cao nhất trong ba nhà, còn xây nhà kho hai gian chứa đồ, đồ nghề của bác cả cũng nhiều. Nhìn kìa, băng ghế dài rộng tới năm sáu thước, bàn ăn rất rộng có thể ngồi mười người. cần kể tới rất nhiều ghế và hai bàn học xinh xinh đóng sẵn cho trẻ con.

      Chu Tiểu Vân rất thích hai cái bàn kia, tuy bằng gỗ thường, dùng gỗ khi bác cả làm đồ cho người ta còn thừa đóng lại nhưng tay nghề của bác cả rất tốt, làm xinh xắn đáng , căn bản nhìn ra dấu vết chắp vá. Lại dùng sơn hồng sơn lên sáng bóng, cao ngang hông của , rất thích hợp để học bài.

      Chu Tiểu Hà thấy Chu Tiểu Vân thích liền rộng rãi : “Sau này em có thể đến nhà chị cùng chị làm bài tập, chúng ta dùng chung bàn.”

      Tiện thể tiếng, bác cả thấy Chu Tiểu Vân còn tuổi nghĩ đến chuyện học rất đồng ý, tuyên bố Hải (tên đầy đủ là Chu Hải, nhưng ở đây tác giả chỉ gọi là Hải) phải cùng Chu Tiểu Vân nhập học. Hải ra sức phản đối, thế nhưng phản đối vô hiệu. Lý do là:

      “Con xem Đại Nha nhà bác hai, còn hơn con tuổi đấy, thế mà con bé chủ động xin được học. Con bảy tuổi rồi suốt ngày rong chơi ở ngoài, mau học cho ba. Con xem hàng ngày Đại Nha học cùng Tiểu Hà rất chăm chỉ, từ hôm nay con cũng phải học cùng chị.”

      Hải khóc ra nước mắt gia nhập vào đoàn quân học tập, trong lòng nhìn Chu Tiểu Vân trăm cái vừa mắt. Oán giận Chu Tiểu Vân làm phiền cậu, mỗi ngày đấu võ mồm với để bắt nạt.

      Chu Tiểu Vân thèm để ý đến trò mèo của cậu bé. Đôi ba câu bỏ qua mấy lời khiêu khích của cậu, thuận tiện biểu ngoan ngoãn trước mặt bác cả khiến bác khen ngớt, làm Hải tức giận vô cùng.


      Chương 12: mùa hè nóng bức (3)

      Editor: Mộc Lan

      Những ngày hè vui vẻ xen lẫn đau khổ của Chu Tiểu Vân rất nhanh qua.

      Còn mười ngày nữa học, Chu ba ba và Chu mẹ thương lượng dẫn bọn trẻ đến thăm người thân.

      “Mẹ nó này, mấy ngày nay ở nhà bận, mỗi ngày bọn nó chỉ lượn qua lượn lại trong nhà, được đâu xa. Chúng ta nhân dịp lúc bọn trẻ chưa học dẫn chúng đến thăm người thân .”

      Triệu Ngọc Trân cũng muốn nhân cơ hội này hít thở khí, cho nên rất tán thành: “Ba nó, em suy nghĩ giống hệt vậy! Em vẫn muốn dẫn bọn trẻ chơi, nhưng mà, tính xem nên dẫn đến nhà chú Ba hay là nhà Út đây ?”

      Chu ba ba suy tư hồi: “Lên trấn xa quá, sớm về muộn tiện. Hơn nữa chú Ba thím Ba hàng ngày phải làm có thời gian tiếp chúng ta. Nhà Út gần hơn, mỗi người đạp cái xe đạp, chở hai đứa khoảng nửa tiếng là đến. Nhà ấy cũng rộng, có vườn trái cây sau nhà, bọn có chỗ chơi. Chúng ta đến nhà Út .”

      “Được rồi, em ra mua ít đường mang cho Tiểu Lỗi và Tiểu Mai ăn.”

      Triệu Ngọc Trân đến tiệm tạp hóa đầu thôn mua ít đường, mang theo cả chục trứng vịt ở nhà, gói vào trong túi vải. Dẫn các con rửa mặt sạch , bà cũng thay quần áo sạch.

      Đại Bảo khó có dịp nghe lời để Triệu Ngọc Trân rửa mặt cho cậu, mặt mũi hiếm khi được sạch như vậy, ngũ quan đoan chính, tuấn lãng, là bé trai dễ nhìn. Đáng tiếc gương mặt này năm ba trăm sáu mươi lăm ngày chỉ có lúc thăm người thân và ăn tết mới có thể giữ được ngày sạch .

      Thăm người thân là chuyện bọn thích nhất. Năm ấy ti vi máy vi tính có chỗ vui chơi của trẻ em, thăm người thân được ăn ngon lại có thể xa nhà hơn nữa có nghịch ngợm cũng được tha thứ nên đó là chuyện vui bọn đều mong chờ.

      Vì thế Đại Bảo vừa nghe đến muốn đến nhà vui vẻ nhẩy cẫng lên. Tiểu Bảo cũng vui vẻ chạy theo sau Đại Bảo, Nhị Nha bị bầu khí này ảnh hưởng, cười khanh khách .

      Nét mặt Chu Tiểu Vân bình tĩnh vô ba, như thế nào cũng là người sống gần ba mươi năm tất nhiên giống như đứa thực vui mừng kích động.

      Nhưng mà, có thể đến nhà cũng là chuyện tốt, suốt ngày nghe Chu Tiểu Hà “Dạy” thấy vết chai, Hải là cậu bé bướng bỉnh, sợ nhưng cũng muốn suốt ngày phải đấu võ mồm với cậu. Giờ có thể đến nhà chơi ngày, cũng cảm thấy đây là ý kiến hay.

      Chu ba ba và Chu mẹ mỗi người cái xe đạp cà tàng đằng trước có chạc gác cao cao (giống xe đạp Phượng hoàng thời bao cấp của mình). Xe của Chu ba ba thường xuyên dùng để lại trong làng sớm cũ kỹ. Chu Tiểu Vân vừa ý nên ngồi sau xe Triệu Ngọc Trân.

      Xe của Chu ba ba có Tiểu Bảo ngồi giữa, Đại Bảo ngồi sau cùng trước mở đường, Triệu Ngọc Trân, Nhị Nha và Chu Tiểu Vân theo sau, cả gia đình xuất phát.

      Đại Bảo lúc nào ngồi im được, ở xe cứ ngọ nguậy mãi. Đến lần thứ ba suýt nữa rớt khỏi xe, Chu ba ba nhịn được nghiêm khắc cảnh cáo:

      “Đại Bảo nếu mày ngồi im, giờ cho mày về nhà mình, năm người chúng ta chơi.”

      Oa, câu hành văn dài như vậy liền mạch lưu loát cần dừng lại thở dốc , có thể thấy được Chu ba ba nhẫn nại đến cực hạn.

      Chu Tiểu Vân nhìn Đại Bảo kinh ngạc cười trộm.

      Đại Bảo thấy em chê cười mình, trong lòng ngứa ngáy muốn mắng lại mà dám chọc Chu ba ba sinh khí bắt cậu về nhà. cam lòng bị giễu cợt, cậu làm mặt quỷ còn giơ thêm nắm đấm quơ quơ uy hiếp, ai ngờ Chu Tiểu Vân nhìn thấy càng cười nhiều hơn.

      Đôi mắt Đại Bảo đảo qua đảo lại, đầu lưỡi vươn dài, dùng tay kéo khóe mắt lên cao làm thành mặt quỷ khôi hài.

      Đến lúc này, ngay cả Nhị Nha cũng cười.

      Tiểu Bảo thấy Nhị Nha và chị đều cười, nhưng lại nhìn thấy phía sau xảy ra chuyện gì, sốt ruột vò đầu bứt tai: “, mọi người làm gì thế?”

      Nhị Nha chưa sõi: “ làm mặt xấu! “

      Tiểu Bảo giãy giụa muốn quay lại nhìn Đại Bảo mặt quỷ mà được. Chu ba ba bị phân tâm, bất đắc dĩ phải xuống xe, giáo huấn Đại Bảo mấy câu. Sau đó, ông lấy mấy khối đường từ túi vải treo ghi đông, nhét vào tay Tiểu Bảo mới khiến cho Tiểu Bảo an tĩnh lại.

      Chu Tiểu Vân và Nhị Nha cũng được chia hai khối.

      Chu Tiểu Vân bóc vỏ ngoài, đem viên đường xinh xinh rắn rắn nhét vào trong miệng, cắn làm đôi. Ngọt quá !

      Loại đường này chỉ lúc bé mới có, đến lúc lớn muốn mua cũng còn nữa. Chu Tiểu Vân cho rằng nó ăn ngon hơn nhiều kẹo mềm và kẹo dẻo được bán tràn lan sau này.

      Trong miệng nhàn nhạt vị táo. viên đường có thể ngậm cả buổi sáng là đồ ăn vặt trẻ con thích nhất.

      Đại Bảo bị Chu ba ba xử phạt nghiêm khắc, viên đường cũng có. Nhìn mấy em vui vẻ ngậm kẹo, mắt cậu hơi đỏ, tội nghiệp nuốt nước miếng.

      Chu Tiểu Vân nhìn Đại Bảo đáng thương, tâm lại mềm nhũn. Nhân lúc cha mẹ xe khá gần nhau, kín đáo đưa khối đường cho Đại Bảo.

      Đại Bảo mừng khôn xiết, vươn tay nhận lấy, dám phát ra thanh sợ Chu ba ba nghe thấy, đành phải lén lút bóc vỏ bỏ vào miệng. Nhất thời cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong trái tim, hạnh phúc lan tràn. Chu Tiểu Vân lập tức thăng cấp thành “Em tốt” trong cảm nhận của cậu, đem trò đùa khi nãy của ném ra sau đầu.

      Cả quãng đường rất vui vẻ, chốc lát sau, nhìn thấy vườn trái cây của nhà Út.
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 13 : Ở nhà ngày (1)
      Edit: Mộc Lan

      Từ xa, Chu Phương thấy cả gia đình trai qua chơi nên rất vui chạy ra cổng đón. Người lớn ngồi chuyện với nhau, bọn trẻ con cũng ngồi yên chỗ. Đại Bảo dắt Tiểu Lỗi hơn tuổi chơi .

      Chu Tiểu Vân dắt Tiểu Bảo với Tiểu Mai, Nhị Nha nháo muốn theo, Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ lại phải làm bảo mẫu.

      Tiểu Mai bằng tuổi Chu Tiểu Vân, thiếu hai răng cửa, lúc cười lộ ra lỗ hổng . bé thấy Chu Tiểu Vân rất thân thiết, liến thoắng ngừng.

      Từ trước đến nay, Chu Tiểu Vân vẫn rất thích Tiểu Mai. Kiếp trước, và Tiểu Mai học cùng lớp năm năm, lại là chị em họ nên tình cảm sâu đậm hơn những người khác. Hơn nữa, Tiểu Mai là đáng được mọi người thích, đối lập với chị họ Chu Tiểu Hà kiêu ngạo và em Chu Tiểu Nguyệt yếu ớt, tất nhiên Chu Tiểu Vân thích Ngô Mai giản dị tự nhiên có tâm kế hơn. Tiểu Mai có khuyết điểm nhưng cũng ảnh hưởng đến tổng thể.

      “Đại Nha, lâu lắm cậu đến nhà mình chơi rồi nhé, tớ nhớ cậu lắm. Mấy ngày trước tớ còn muốn sang nhà nhà cậu chơi nhưng mẹ tớ rảnh nên dẫn tớ . Hôm nay cậu tới rồi tốt quá. Mau ra đây, tớ dẫn cậu xem cây nho nhà tớ, có rất rất nhiều nho nhé. thôi, tớ hái chùm cho cậu nếm thử. Tớ cho cậu biết, nho phải ăn đúng lúc. Trước còn hơi xanh, giờ là vừa đúng dịp, hề chát tí nào. Mẹ tớ hái ít biếu hàng xóm, còn ít mang ra chợ bán, mua được cho tớ cái dây buộc tóc đấy.”

      Tiểu Mai xoay đầu cho Chu Tiểu Vân nhìn thấy dây buộc tóc màu hồng của mình: “Đẹp ?”

      “Đẹp.”

      Chu Tiểu Vân chỉ từ. Tiếp đó, lại nghe thấy Tiểu Mai liến thoắng tiếp: “Tớ rất thích màu hồng này, tớ còn muốn mẹ mua thêm cho tớ cái màu khác nữa. Cậu thấy màu vàng hay màu xanh đẹp hơn……”

      Ở chung chỗ với Tiểu Mai chỉ cần nghe là được, Chu Tiểu Vân phụ trách gật đầu, thỉnh thoảng câu “ừ” là xong. Tiểu Mai dễ chuyện đúng là trời sinh , mãi đến lớn vẫn vậy.

      Chu Tiểu Vân làm bộ nghiêm túc nghe Tiểu Mai , thực ra thần trí bay lên chín tầng mây. Nhưng, Tiểu Mai cần đáp lời, từ đầu đến cuối chỉ nghe thấy Tiểu Mai ràng này kia, phi thường náo nhiệt.

      Nhà rất lớn, xây nhà ngói ba gian. Trước cửa là mảnh đất trống dùng hàng rào vây lại, bên trong trồng cây ăn quả. là vườn trái cây ra hơi khoa trương, chỉ có vài cây lê, cây táo, cây đào và giàn nho. Phần đất ở giữa còn trồng thêm cải thảo. Giờ trái mùa, hoa quả khác chưa ăn được. Chỉ có nho là đúng vụ. Tiểu Mai dẫn Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo và Nhị Nha tới chỗ giàn nho để hái.

      Nho ở cao Tiểu Mai với tới. Chu Tiểu Vân cao hơn chút, kiễng chân lên hái được chùm nho tím .

      Tiểu Bảo và Nhị Nha la hét đòi ăn, Tiểu Mai cầm nho muốn đút vào miệng Tiểu Bảo nhưng Chu Tiểu Vân cản lại, phải rửa rồi mới ăn.

      Tiểu Mai ngạc nhiên: “Cứ ăn luôn , bẩn đâu, bình thường tớ và đều ăn luôn, rất ít khi rửa lại.”

      “Đúng vậy đúng vậy cho em ăn luôn , cần rửa đâu.” Tiểu Bảo thèm ăn chảy nước miếng.

      Chu Tiểu Vân đẩy tay Tiểu Bảo ra, “Bên ngoài quả nho có vi khuẩn, rửa sạch được ăn.”

      “Vi khuẩn là cái gì?” Tiểu Mai và Tiểu Bảo trăm miệng lời hỏi.

      Chu Tiểu Vân biết giải thích cho bọn trẻ hiểu vi khuẩn, nghĩ nghĩ dùng từ mà Tiểu Bảo có thể nghe hiểu : “Nếu em chưa rửa ăn nho, trong bụng có con sâu ngọ nguậy rất đau. Ba ba bảo bác sĩ Phùng tới tiêm vào mông em.”

      “Em muốn tiêm, em thích tiêm nhất.”

      Tiểu Bảo vừa nghe thấy tiêm liền sợ hãi. Bác sĩ Phùng lúc tiêm hay dùng sức, ít nhất đau mông hai ba ngày liền, tiêm xong bước khập khiễnh. Từ đến lớn, ít lần Tiểu Bảo bị bác sĩ Phùng đắc tội, cậu bé vừa nghe thấy ba chữ Bác sĩ Phùng thấy sợ.

      Trong nhà Tiểu Mai có cái giếng. Lúc đó nhà nào cũng có cái giếng như vậy. Ống dẫn sâu xuống đất vài thước, mặt đất cao cỡ nửa người. Muốn lấy nước múc 1 bát nước để vào miệng giếng tròn hẹp hẹp kia lợi dụng sức đẩy nước lên, chỉ chốc lát sau nước ngầm bị đẩy lên.

      (cái giếng này rất khác với giếng thả gầu xuống, ta chỉ edit theo câu chữ thôi TTvTT[​IMG])

      Lấy nước là việc rất tốn sức nên Tiểu Mai gọi trai Ngô lỗi ra làm.

      Mặt Tiểu Lỗi đỏ bừng, vất vả lắm mới khiến nước dâng ra, được chậu hết sức, giuỗi giuỗi tay, nước tới miệng giếng lại chìm xuống. Đại Bảo vội vã sang hứng nước muộn, giếng nước phát ra thanh ì ầm, nghe chừng nước tụt xuống hết.

      Đại Bảo chê Tiểu Lỗi giống đàn ông, Tiểu Lỗi phục, hai người tìm chỗ đấu vật tay.

      Chu Tiểu Vân quản chuyện của “đàn ông” gì gì đó, cẩn thận đem nho rửa sạch rồi đút vào miệng của Tiểu Bảo, Nhị Nha. Tiểu Bảo được đút, cười hớn hở , người tiếp người ngừng miệng.

      “Tiểu Bảo, ăn nhiều răng bị ê, ăn ít thôi em.” Chu Tiểu Vân đau lòng nhất chính là em trai, Tiểu Bảo giống trai Đại Bảo là cậu bé cần mọi người để ý. Tiểu Bảo tương đối nghe lời nhu thuận, nhưng thường xuyên bị ốm. Có thể là bởi vì sau khi sinh hơi yếu ớt, bình thường lại tỉ mỉ chiếu cố. Thời tiết hơi thay đổi, Tiểu Bảo dễ phát sốt, cảm cúm, đau đầu, tiêu chảy.

      Chu Tiểu Vân quyết định từ lúc này phải tiếp nhận trọng trách chiếu cố Tiểu Bảo.

      Chương thứ 14 : Ở nhà ngày (2)
      Edit: Mộc Lan

      Đến trưa, chú Ngô Hữu Đức trở về.

      Chú chở xe ba bánh, xe đặt mấy tấm ván gỗ cho khách ngồi. Tiếng động cơ xe rất lớn, trong vòng hai dặm đều nghe thấy. Loại xe ba bánh thời bấy giờ tương đương với xe bus sau này.

      Ngô Hữu Đức thấy cả nhà tới chơi nên vui mừng, xách hai cân thịt từ xe xuống, bảo Chu Phương nướng thịt, muốn cùng Chu ba ba uống hai chén.

      Hai cân thịt lớn phần lớn là thịt mỡ được Chu Phương kẹp thêm rau nướng đầy hai bát to. Chu Phương lấy thêm mấy trái dưa chuột của nhà trồng, đập mấy quả trứng gà. Đây chính là món sang nhất mà ở quê chuẩn bị đãi khách.

      Chu ba ba uống rượu đế với Ngô Hữu Đức, tôi chén chú chén rất náo nhiệt. Chu Phương gọi đám trẻ con đến ăn thịt, gắp hai miếng thịt mỡ vào trong bát Đại Bảo, Tiểu Bảo. Đại Bảo vùi đầu ăn nhiều, mỡ dính đầy quanh miệng. Tiểu Bảo khá kén ăn, chỉ thích ăn thịt nạc, chịu ăn thịt mỡ, lén gắp miếng thịt mỡ định bỏ vào bát trai.

      Chu Tiểu Vân lập tức ngăn cậu lại: “Tiểu Bảo, đừng kén chọn thức ăn, ăn nhiều thịt mỡ chút mới tốt cho thân thể. Em cố ăn thịt mỡ sinh bệnh nữa.”

      Câu cuối cùng ràng là lừa gạt trẻ con lại doạ cho Tiểu Bảo năm tuổi sững sờ. Cậu do dự rất lâu giữa việc ăn thịt mỡ và bị tiêm khi ốm, phân vân kém việc người lãnh đạo quốc gia buộc phải ra quyết định cải cách vô cùng trọng đại.

      Cuối cùng, cậu nhắm mắt nhắm mũi bỏ miếng thịt mỡ vào trong miệng, dám nhai nuốt vội xuống bụng.

      “Tiểu Bảo, em xem thịt mỡ vừa dinh dưỡng tốt cho sức khoẻ lại ăn ngon, sau này phải thường xuyên ăn hiểu ? Ăn nhiều thịt mỡ lớn lên mới thành người đàn ông cường tráng khoẻ mạnh.” Chu Tiểu Vân thừa cơ tiến hành giáo dục Tiểu Bảo.

      Tiểu Bảo dưới tẩy não của Chu Tiểu Vân bắt đầu cảm thấy thịt mỡ khó ăn như tưởng tượng, sau đó ăn thêm ít. Từ lúc này về sau, trong cái đầu nho của Tiểu Bảo hình thành lối mòn : lời của chị luôn đúng, luôn sống dưới “ách áp bức” của Chu Tiểu Vân.

      Đương nhiên đó là sau này, trở lại lúc này, từng lời từng hành động đều bị Chu Phương nhìn thấy.

      Chu Phương nhìn Chu Tiểu Vân chững chạc, dạy bảo em trai ngạc nhiên vô cùng, với chị dâu nhà mình: “Chị Hai, Đại Nha đúng là đứa bé giỏi giang, chị xem còn tuổi bị dạy Tiểu Bảo nên kén ăn.”

      Triệu Ngọc Trân lúc này cũng chú ý tới Tiểu Bảo chọn thịt nạc hay thịt mỡ mà ăn hết, Tiểu Bảo chịu nghe lời Đại Nha khiến cho bà cũng cảm thấy kinh ngạc. Mặc dù Tiểu Bảo tuổi còn nhưng giống Đại Bảo y như đúc ở cái tính ngang hơn cua, rất cố chấp. Chính mình có lúc cũng nó, thằng bé là đứa tinh ranh, ngoài miệng đồng ý nhưng muốn ăn nhất quyết động đến.

      Trong bốn đứa, Tiểu Bảo kén ăn nhất, ăn thịt mỡ, ăn cá, có tỏi ăn, những thứ thích ăn đếm bàn tay là đủ. Thân thể suy yếu và thói quen ăn uống liên hệ mật thiết với nhau.

      Triệu Ngọc Trân nghe thấy lời khen của Chu Phương trong lòng rất cao hứng mặt ngoài còn giả bộ khiêm tốn: “Em đừng khen quá thế. Đại Nha nhà chị thà quá, ở nhà chỉ ngồi nghe, được bằng Tiểu Mai nhà em nhanh mồm nhanh miệng.”

      Haiz, vẻ mặt kia giấu được đắc ý ngay cả Nhị Nha cũng có thể nhìn ra, trong lòng Chu Tiểu Vân cười khúc khích, cúi đầu ăn cơm.

      Chu Phương đâu phải nhìn ra, nhưng bà cũng thích Đại Nha hiểu chuyện giỏi giang, nhìn lại Tiểu Mai ngốc nghếch nhà mình. Bình thường coi như tạm được, nhưng vừa so sánh với Đại Nha ngồi ở kia, thẳng lưng chuyện ràng kém quá xa.

      “Chị Hai cần khiêm tốn, hôm nay em nhìn thấy . cần đến Đại Bảo và Tiểu Bảo, Đại Nha là đứa bé làm người khác bớt lo. Sau này, chị chờ hưởng phúc là vừa.”

      Những lời này có thể là chạm đến tâm khảm Triệu Ngọc Trân: “Bà ơi, sợ ra khiến em chê cười. Nhà chị có bốn đứa nhiều hơn nhà khác, chị và Hai em buồn phiền, sợ là nhiều con quá nuôi nổi bọn . Nhưng ngẫm lại, thêm mấy năm nữa, đợi bọn lớn lên, chịu khổ thêm nữa cũng đáng giá .”

      Đáng thương nhất là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, mắt Chu Tiểu Vân có chút ẩm ướt.

      vẫn cảm thấy Đại Bảo là con trai, lại là con cả trong nhà nên được cha mẹ thương nhất. Tiểu Bảo là đứa bé yếu ớt nên được cha mẹ quan tâm nhất. Nhị Nha tuy là con , lại là con út trong nhà nên được sủng ái nhất, còn từ đến lớn được mến ít nhất.

      Vì thế sau khi lớn lên, chỉ quan hệ của với chị em trong nhà thân thiết, đến cả với cha mẹ cũng dần dần lạnh nhạt. Bây giờ nghĩ lại, làm gì có cha mẹ nào thương con. Mặc dù thoạt nhìn quan tâm hơi ít chút, có nghĩa là thương !

      Bên này, Chu Phương chuyện bọn trẻ với Triệu Ngọc Trân, nhân tiện Triệu Ngọc Trân kể chuyện Đại Nha sắp vào học lớp .

      Chu Phương nghe xong kinh ngạc, đợi đến lúc nghe thấy là tự Đại Nha đề nghị càng ngạc nhiên hơn. Ấn tượng với Đại Nha càng ngày càng tốt, bà bắt đầu suy nghĩ có nên cho Tiểu Mai nhà mình cùng nhập học với Đại Nha ?

      Tiểu Mai cười vô tâm vô phế tất nhiên biết trong lòng mẹ mình suy nghĩ gì, cũng biết vận mệnh của mình thay đổi cùng với Chu Tiểu Vân.

      Lúc đó Chu Tiểu Vân ngờ việc sớm đến trường ảnh hưởng đến nhiều người như vậy. Ví dụ như Hải, ví dụ như Tiểu Mai. Nếu cuộc sống mới của thay đổi quỹ đạo, sao cuộc sống của những người xung quanh có thể thay đổi đây? Cánh bướm đập cánh có thể khiến biển khơi nổi bão, cuối cùng ảnh hưởng đến cuộc đời của bao nhiêu người đây ?

      (Hiệu ứng cánh bướm là khái niệm rất rộng nhưng có thể hiểu nó về độ nhạy của kết quả đối với nguyên nhân. Ví dụ nguyên nhân có thay đổi rất lại tạo ra khác biệt lớn về kết quả. Vì vậy Lorenz câu bất hủ: con bướm đập cánh ở brazil có thể gây lốc xoáy ở Mỹ)

      Bây giờ ai biết đươc. Kiên nhẫn đợi Chu Tiểu Vân lớn lên vậy.
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 15 : Ở nhà ngày (3)
      Editor: Mộc Lan

      Chơi ở nhà rất vui. Vườn trái cây trước nhà là chỗ bọn trẻ con thích chơi nhất.

      Ăn xong bữa trưa, mấy đứa trẻ chạy ngay ra vườn.

      Đại Bảo cùng Tiểu Lỗi trèo lên cây đào, chui đông chui tây thi xem ai trèo cao và nhanh hơn. ràng Đại Bảo giỏi hơn nhiều, lên cây linh hoạt như khỉ con, vèo cái trèo lên ngọn cây. Khả năng vận động của Đại Bảo rất tốt, hễ là trò của con trai như trèo cây, bắn nỏ hay bắn bi đều đứng trong top đầu. Nếu bướng bỉnh khiến cha mẹ nổi giận, vừa cần thấy Chu ba ba lấy gậy gộc ra cậu nhanh như chớp chạy biến ngay cả người lớn cũng đuổi kịp.

      Chu Tiểu Vân nhìn Đại Bảo như vậy, trong đầu bắt đầu tính đến khả năng cho Đại Bảo học trường thể dục. có cách nào khác, bây giờ trong đầu Chu Tiểu Vân thường xuyên nghĩ đến chuyện tương lai. Nhị Nha còn tạm thời cần nghĩ đến, Tiểu Bảo chủ yếu là cần trường kỳ duy trì nếp sống khoa học.

      Mặc dù Đại Bảo lớn hơn ba tuổi nhưng trong mắt Chu Tiểu Vân khác gì em trai cả, muốn sau này từ từ chỉ dẫn cho Đại Bảo dẫm lên con đường trong quá khứ. Chân Đại Bảo chạy rất nhanh, có sức khoẻ nâng được vật nặng nhưng mất linh hoạt. Trời sinh Đại Bảo thích đọc sách, nếu học đại học thể dục thể thao cầu thành tích cao, tính ra có khả năng rất lớn. Chu Tiểu Vân tính toán trong lòng chỗ tốt của việc để Đại Bảo học đại học thể dục thể thao.

      Chớ xem thường tác dụng của ngôn ngữ. Lời bên tai người gieo mầm xuống lòng người, bình thường thấy tác dụng nhưng đến lúc mấu chốt có thể ảnh hưởng tới ý chí hành vi của người đó. Chu Tiểu Vân tính toán có việc gì thường xuyên bên tai Đại Bảo:

      trai lợi hại, lúc trèo cây giỏi như vậy sau này chắc chắn trở thành vận động viên.”

      Chu Tiểu Vân tỏ vẻ ngưỡng mộ, vọng lên với Đại Bảo vắt vẻo cây. Học theo Nhị Nha ngây thơ, chính cũng cảm thấy giọng nũng nịu nghe nổi da gà >.<.

      Đại Bảo rất thích dáng vẻ này của em , được thổi phồng nên lâng lâng: “Tất nhiên, đến giờ chưa thấy ai leo cây giỏi hơn đâu!” Nhưng mà… Vận động viên là cái gì? Đại Bảo biết, nhưng chắc chắn là thứ tốt.

      Đại Bảo, vận động viên là cái gì ạ?” Tiểu Lỗi rất phục Đại Bảo, sau khi lớn lên là fan trung thành theo sau cậu.

      Đại Bảo đau đầu nên lời: “Vận động viên à, chính là… .”

      Chu Tiểu Vân cướp lời: “Vận động viên chính là người tham gia thi đấu thể thao ấy, đúng ? Trước đây từng với em, lớn lên muốn làm vận động viên tham gia các giải thi đấu mà.”

      Mình thế lúc nào? Đại Bảo nghi ngờ tự hỏi.

      Sinh vật đơn bào Đại Bảo khi nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Tiểu Lỗi liền ném ngay vấn đề này ra sau đầu, hắc hắc nở nụ cười, cảm thấy chắc chắn mình làm vận động viên. Về phần vận động viên cuối cùng là cái gì, phải làm gì còn sợ sau khi lớn lên biết hay sao?

      Trong lòng Đại Bảo lúc đó gieo xuống hạt giống “Lý tưởng”, mặc dù bây giờ căn bản Đại Bảo hiểu lý tưởng là gì.

      Tiểu Lỗi hâm mộ : “Đại Bảo ca, biết lớn lên muốn làm gì rồi, lợi hại. Lớn lên muốn làm cái gì em còn chưa nghĩ đến.”

      Tiểu Mai ngây thơ : “ học theo cha lái xe ba bánh , đến khi cha già rồi để lái.”

      lái xe ba bánh đâu, có lái phải lái xe ô tô lớn cơ.” Khuôn mặt nhắn của bạn Tiểu Lỗi đỏ ửng lên. Trước chí hướng rộng lớn của Đại Bảo ước mơ ” lái xe ba bánh” quả thực quá bé, đáng nhắc tới. Dưới bóng râm, hai em nhà họ tranh cãi ầm ĩ về vấn đề lái xe gì này.

      Đại Bảo ôm lấy thân cây tuột xuống, lấy trái đào lông hái được cây ra như hiến vật quý: “Đại Nha, cho em này.”

      Chu Tiểu Vân rất cảm động, Đại Bảo luôn là người tốt. Nhớ lúc bé học tiểu học, hễ có người bắt nạt , Đại Bảo luôn đứng ra, dần dần, đến hết cấp hai cũng ai dám bắt nạt nữa. Ai mà biết Đại Bảo là đứa đánh nhau giỏi, lại vô cùng che chở em . Mặc dù loại trừ lý do Đại Bảo muốn mượn cơ hội đánh nhau, nhưng tính bảo vệ em của cậu là ưu điểm tốt đáng tuyên dương.

      Trong tay Đại Bảo có ba quả đào lông. Chu Tiểu Vân bắt Đại Bảo lấy nước rồi rửa sơ qua, để cho Tiểu Bảo và Nhị Nha mỗi người quả, quả cuối cùng cho Tiểu Mai.

      thấy hơi khát nước nên khum tay múc ngụm uống. Nước giếng lành lạnh, trong suốt lại hơi ngọt, nước máy sau này thể sánh bằng. Chu Tiểu Vân rất hoài niệm vị nước giếng mát lành ấy.

      Hôm nay, Chu Tiểu Vân liên tiếp mang đến ngạc nhiên cho người của mình. Nhìn thấy đem quả đào chia cho hai em, còn dành cho Tiểu Mai quả, Chu Phương lại khen hồi. Bà thấy nên thường xuyên cho Tiểu Mai chơi chung với Đại Nha để học tấm gương tốt.

      Mắt thấy trời còn sớm, sau khi lưu luyến chia tay với Tiểu Mai, Tiểu Lỗi và nghe Chu Phương ân cần giữ lại, cả nhà Chu Quốc Cường bắt đầu lộ trình về nhà.

      Chu Tiểu Vân rất vui, cất tiếng ca: “Ông mặt trời nhô lên cao chiếu sáng khắp nơi. Bông hoa cười với em, chim hót líu lo…” Đại Bảo cũng hát cùng với .

      Chu ba ba và Triệu Ngọc Trân nhìn nhau cười, cảm thấy hôm nay mang bọn đến thăm người thân đúng là ý kiến hay.


      Chương 16 : Kem que mỹ vị (1)
      Editor: Mộc Lan

      Mỹ vị : món ăn ngon và quý
      Edit chương này mà nhớ cái ngày xưa quá, lại thèm kem nữa, dù là mùa đông, khổ nỗi nửa đêm kiếm đâu ra, *ngao ngao*….

      [​IMG]

      Thời tiết nóng bức làm cho người ta cảm thấy bực bội, quạt điện còn chi tới điều hòa. Chu Tiểu Vân uống ngụm nước nguội lớn mới cảm thấy đỡ hơn.

      Mùa hè nhà ai cũng uống nước giếng, ai muốn uống nước đun sôi để nguội cả. Nhưng em trai Tiểu Bảo uống nước lạnh, dễ bị đau bụng nên Chu Tiểu Vân đun nước nóng rồi để nguội, lúc Tiểu Bảo khát cho cậu uống. Cốc đựng nước là cốc sứ màu trắng rất lớn có quai. Khi đó chưa có cốc thủy tinh hay cốc inox, mọi nhà đều dùng loại cốc đó để uống nước. Hai cốc đó bằng cả bình nước.

      Mùa hè này, Tiểu Bảo uống nước nguội rất ít khi bị đau bụng. Triệu Ngọc Trân vui mừng, tin rằng nhờ công của Chu Tiểu Vân. Về sau, cả nhà bắt đầu uống nước nguội, trừ Đại Bảo. Đại Bảo nóng chạy ra múc nước giếng uống ừng ực, thế nào cũng sửa được. Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Từ đến lớn Đại Bảo rất bướng, bắt ép được cậu. Tới mùa hè, cậu thường xuyên cởi trần, mặc mỗi cái quần cộc chạy chơi, đôi lúc còn vụng trộm nhảy xuống hồ tắm. Có lần bị Triệu Ngọc Trân bắt được, đánh cho trận nên thân, được mấy ngày yên ổn, kháng cự được đồng bọn dụ dỗ lại chạy chơi như thường.

      Triệu Ngọc Trân thực quản được bèn tuỳ ý cậu. Chu Tiểu Vân có lúc bất bình, tính tình Đại Bảo giống như ngựa hoang thoát cương, cha mẹ lại bỏ bê, thảo nào lớn lên càng ngỗ ngược. Nhưng mà, mấy ngày nay nắng như thiêu như đốt, ngay cả Đại Bảo cũng muốn ra khỏi nhà, ánh mặt trời khiến người ta cảm thấy bốc hơi, dính mặt đất. Chu Tiểu Vân bị ví dụ của cậu chọc cười ngừng.

      “Ai ―― mua kem đây, kem que đây ――” Nghe thấy tiếng rao của người bán hàng từ đằng xa, mắt Đại Bảo lập tức sáng lên: “Mẹ, mẹ, có người bán kem que kìa, con muốn ăn kem que.”

      Triệu Ngọc Trân bị cậu gọi bất thình lình làm giật mình, trách cứ Đại Bảo: “Gọi to thế làm gì, Nhị Nha vừa mới ngủ, con đừng làm em tỉnh giấc.”

      Đại Bảo bám dính, túm chặt lấy vạt áo Triệu Ngọc Trân: “Meeeeeeeeeeeeeeẹ ――” tiếng mẹ kéo rất dài,

      “Có người bán kem que kìa, mua cho con que .”

      Triệu Ngọc Trân có chút vui, đồng ý.

      Tiếng rao càng ngày càng gần, Đại Bảo càng ngày càng sốt ruột: “Mẹ ơi ―― mua cho con que , chỉ que thôi.”

      “Con cũng muốn que.” Tiểu Bảo thấy lời của Đại Bảo liền xị mặt ra, cậu cũng muốn ăn mà.

      Chu Tiểu Vân cũng muốn ăn, nhưng lên tiếng. biết trong nhà dư dả, có tiền mua quà vặt cho trẻ con ăn.

      Triệu Ngọc Trân chịu thua Đại Bảo và Tiểu Bảo: “Được rồi, được rồi, đều mua, gọi người bán kem vào đây.”

      Đại Bảo tinh thần tỉnh táo, dắt theo Tiểu Bảo gọi to: “Này, bác bán kem ơi, chúng cháu muốn mua.”

      chiếc xe đạp cũ kỹ dừng lại. Bán kem là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Đằng sau xe của bác có thùng gỗ rất to, bên ngoài phủ lớp vải dày. Gương mặt bác nhễ nhại mồ hôi, giọng khàn khàn : “Cháu ăn vị gì?”

      Triệu Ngọc Trân tới, lấy trong bóp ra tờ tiền năm Giác: “Cho ba que kem đậu đỏ.”

      Đại Bảo thích ăn nhất là loại kem phồng hai Giác que, “Con muốn ăn kem phồng cơ.” Kết quả bị mẫu thân lườm cái, dám lên tiếng , đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm người bán hàng rong mở rương gỗ, nhanh chóng lấy ra ba que kem đậu đỏ.

      “Đại Nha con cũng ăn que .” Tiếp nhận người bán hàng rong thối lại hai Giác tiền, Triệu Ngọc Trân chia kem que cho Đại Bảo, Tiểu Bảo, còn lại que đưa cho Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Vân vốn tưởng rằng có phần của mình nên rất bất ngờ, vội vàng nhận lấy.

      Kem đậu đỏ có màu đỏ, hình chữ nhật, đầu hơi tròn, có cả hạt đậu đỏ ở trong. cắn được, chỉ có thể mút từng tí , đợi cho kem mềm ra mới cắn từng miếng, lạnh và thơm ngọt. Giác tiền que vừa ngon vừa rẻ, đây là loại kem Chu Tiểu Vân thích nhất.

      Lúc bấy giờ, chuyên có người bán kem que xe đạp, đằng sau có cái thùng lớn, khắp hang cùng ngõ hèm rao. “Ai ―― kem que đây, kem ngon nào ――” Tiếng rao ấy thường xuyên vang lên trong tâm trí trẻ thơ. Trời hè nóng bức, được ăn que kem mát lịm quả là quyệt cú mèo!

      Hễ nghe thấy tiếng rao ấy, đứa trẻ con nào thèm ăn, mè nheo đòi người lớn mua cho, được ăn xị mặt ra, giận dỗi thậm chí vùng vằng, bị người lớn mắng, cả nhà ầm ĩ.

      Sau này, trong siêu thị bán rất nhiều loại kem, vô vàn hình thù, khẩu vị với màu sắc rực rỡ, nhưng lúc đó, kem que chỉ có ba vị, hình chữ nhật.

      Rẻ nhất là kem nước năm Phân que, có màu hồng nhạt hoặc vàng, vị siêu ngọt.

      Đỡ hơn là kem đậu đỏ, Giác que, nửa bằng đậu đỏ, ăn rất ngon.

      Đắt nhất là kem phồng, biết sao lại có tên đó. Hai Giác que, bình thường mua que ăn tiếc lắm, nhưng rất thơm rất ngọt, đầu que lớn hơn, có mùi bơ, khá giống kem ly sau này, là thứ trẻ con khoái nhất. Nếu đứa trẻ có que kem phồng trong tay, chắc chắn là dám ăn ngay, phải cầm ra khoe trước mặt đồng bọn vòng rồi mới ăn.

      (Đây là kem nước:

      [​IMG]

      Và đây là kem phồng:

      [​IMG])
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 17 : Que kem mỹ vị (2)
      Editor: Mộc Lan

      Đại Bảo rất nhanh ăn hết que kem của mình. Cậu sốt suột phải mút từng tí nên dùng sức cắn cả miếng. Tiếng rắc rắc vang lên, cắn thêm miếng nữa. Nhai trong miệng rộp rộp tuyệt vời biết bao, phải miếng trái miếng, que kem chui tọt vào bụng.

      Ăn xong rồi Đại Bảo chép chép miệng, chưa hết cơn thèm, còn muốn ăn nữa. Mắt liền ngó tới que trong tay Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, cho cắn miếng.”

      Tiểu Bảo dùng ánh mắt cảnh giác nhìn vẻ mặt ôn hòa của trai, đem que kem giấu sau lưng: “ phải cũng có sao? Sao muốn ăn của em, cho.”

      “Que của ăn hết rồi, em cho cắn miếng thôi, được ?”

      Tiểu Bảo vẫn lắc đầu đồng ý.

      Đại Bảo thấy Triệu Ngọc Trân ở trong phòng, nhìn thấy mình và Tiểu Bảo, lá gan liền lớn lên, cướp que kem trong tay Tiểu Bảo, cắn miếng lớn rồi trả lại.

      Tiểu Bảo “Oa” tiếng khóc lớn lên, kinh động Triệu Ngọc Trân và Chu Tiểu Vân. Triệu Ngọc Trân ra, vừa nhìn biết là Đại Bảo lại bắt nạt em, mắng Đại Bảo hai câu rồi quay sang dỗ Tiểu Bảo.

      Tiểu Bảo là đứa bé cố chấp, chịu ăn que kem trong tay nữa: “Ca ca cắn miếng hết nửa que, chỗ còn lại con ăn.”

      Triệu Ngọc Trân bất đắc dĩ: “Tiểu Bảo, chấp nhận ăn con. Bác bán kem rồi, ngày mai bác đến, mẹ lại mua cho con ăn, được ?”

      Tiểu Bảo vẫn khóc ngừng.

      Triệu Ngọc Trân bị nháo đau đầu, nhìn Đại Bảo thèm thuồng nhìn chằm chằm que kem trong tay Tiểu Bảo tức giận có chỗ thoát. “Ba” cái vụt vang dội vào mông Đại Bảo: “Làm gì có đứa trai nào như con, biết quan tâm em thôi, còn tranh ăn của em nữa.”

      cái vụt này chẳng giải quyết được vấn đề. Với Đại Bảo, chẳng khác gì đánh, cậu còn năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Con thấy nó ăn mãi hết mới ăn hộ, nó ăn nhiều đau bụng, con ăn nhiều tí chẳng sao cả.”

      Triệu Ngọc Trân dở khóc dở cười, quan tâm đến Đại Bảo mặt dày, lại dỗ dành Tiểu Bảo.

      Chu Tiểu Vân tới bên cạnh Tiểu Bảo, đưa que kem mình chỉ mút hai cái cho Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ăn que kem của chị này. Que của chị còn rất nhiều nha, cả mặt đều là đậu đỏ, muốn ăn , cầm lấy .”

      Tiểu Bảo nín khóc mỉm cười, đổi lấy que kem trong tay Chu Tiểu Vân, trốn vào trong phòng ăn.

      Chu Tiểu Vân đem que kem đổi với Tiểu Bảo đưa cho Đại Bảo: “ ơi, cho ăn nè.”

      Đại Bảo đầu tiên là vươn tay, chợt nhớ ra Chu Tiểu Vân mới mút hai cái, mới rụt tay về: “Em ăn , ăn que rồi .”

      Đại Bảo mà cũng biết lỗi, Chu Tiểu Vân càng nhìn càng thấy hiếm lạ. nhét que kem vào trong miệng Đại Bảo: “ ăn , hôm nay em muốn ăn.”

      Cuối cùng tất cả đều vui, Đại Bảo cầm que kem vui vẻ chơi, Tiểu Bảo ở trong phòng ăn mặt mày rạng rỡ.

      Trong lòng Triệu Ngọc Trân rất vui mừng, Đại Nha biết thương em trai lại hiểu được nhường nhịn trai, là quá tốt. đứa bé tuổi hiểu chuyện khiến người khác đau lòng, chính nó còn chưa ăn mà. Lần sau bù lại cho Đại Nha.

      Về sau, mấy đứa con nhà họ Chu còn cãi nhau vì que kem nữa.

      Ngày thứ hai, tiếng rao vừa vang lên, Triệu Ngọc Trân liền ra mua que kem phồng, ba que kem đậu đỏ. que kem phồng tất nhiên là dành cho Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn, biểu tốt ; ba đứa kia mỗi người được que kem đậu đỏ. Phân phối như vậy, Tiểu Bảo và Nhị Nha có ý kiến, mà Đại Bảo đáng lẽ có ý kiến vì việc ngày hôm qua còn có chút áy náy với em nên biết ngoan, lời.

      Chu Tiểu Vân biết kem phồng là loại Đại Bảo thích ăn nhất, chủ động muốn đổi cho Đại Bảo. Đại Bảo từ chối được, trong lòng càng thêm quý em.

      Triệu Ngọc Trân nhìn bốn đứa con hài hoà, trong lòng vui vẻ.

      Chu ba ba trở về thấy mấy đứa con đều cầm que kem hơi lạ. Triệu Ngọc Trân ít khi hào phóng như thế. Đợi đến lúc nghe Triệu Ngọc Trân kể lại chuyện hai ngày nay cũng cao hứng: “Mẹ nó, con của chúng ta hiểu chuyện hơn trước nhiều .”

      Triệu Ngọc Trân cười gật gật đầu: “Đại Bảo từ nghịch ngợm, nhưng con trai mấy đứa ngồi yên được. Tiểu Bảo gần đây ít bị ốm, ăn cơm kén ăn như trước nữa. Đại Nha hơn Đại Bảo ba tuổi đổi lại thành chị của Đại Bảo, so với Đại Bảo hiểu chuyện hơn. Em nhìn Nhị Nha nhà của chúng ta, tương lai khẳng định khác chị nó lắm.”

      Chu ba ba gật đầu tán thành, hai người còn tới chuyện khai giảng.

      “Mẹ nó này, hai ngày nữa nhập học rồi. Học phí của Đại Bảo và Nhị Nha tăng lên, hơn ba mươi nguyên, tiền trong nhà có đủ ?”

      Triệu Ngọc Trân trong lòng tính toán chút: “Tiền mặt ở nhà có hai mươi sáu. Trứng gà, trứng vịt, mai em mang ra chợ bán, chắc thêm được bốn, năm Nguyên. Còn thiếu mấy Nguyên nữa.”

      “Nếu , sang với đại ca tiếng, mượn ấy rồi mấy ngày nữa có tiền mình đem trả.” Chu ba ba đề nghị.

      Triệu Ngọc Trân đồng ý: ” Lần trước mình mượn ấy mười Nguyên còn chưa trả kìa, biết xấu hổ lại mượn nữa sao. Để mai em mang bao lúa mì ra công ty lương thực bán, gom góp chắc đủ rồi.”

      “Vậy bán bao lúa mì . Sáng sớm mai xuất phát, với em.”


      Chương 18 : Chợ náo nhiệt (1)
      Editor: Mộc Lan

      Mới sáng sớm, Chu ba ba và Chu mẹ rời giường. Chu ba ba gom lúa mì mới thu hoạch vào bao, cột sau xe đạp. Triệu Ngọc Trân cất ba mươi quả trứng gà và mười mấy quả trứng vịt để dành ba bốn ngày vào trong rổ, cắp trong tay, chuẩn bị ra chợ sớm bán. Dặn dò Đại Bảo dẫn theo Tiểu Bảo đến nhà ngoại chơi, Triệu Ngọc Trân quyết định dắt Đại Nha nghe lời và Nhị Nha còn theo.

      Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn sau cha mẹ, đến chợ phiên mà dân quê hay tụ họp mua bán đồ.

      Lúc qua công ty lương thực, Chu ba ba trước, đem bán lúa mì, để vợ dẫn theo con đứng chờ bên ngoài, ông dắt thẳng xe đạp vào trong công ty. Thời điểm đó, giá lúa cao, nếu để đến mùa đông, giá cao hơn ít. Lúa gạo là thứ quý giá nhất ở quê, phải vạn bất đắc dĩ ai đem bán. Mỗi nhà đều có gian lớn để tích trữ lúa thóc. Nhà Chu Tiểu Vân cất trong bếp, để trong các bồ lớn.

      Chu Tiểu Vân nghĩ cha mẹ vì tiền học phí của mình mà tốn kém như vậy, trong lòng áy náy lại có nỗi buồn nên lời. Nhà thuộc diện nghèo, đông con tiêu tốn nhiều. Quanh năm suốt tháng phải trồng lúa mười mẫu đất, nuôi gà lợn vịt các loại, cha giết lợn thuê kiếm được bao nhiêu.

      Nhớ tới chính mình, học cấp hai vẫn ngủ chung giường với em , có phòng riêng, Chu Tiểu Vân thầm hạ quyết tâm, phải giúp cha mẹ kiếm tiền, làm cho gia đình khá giá hơn. Nhưng làm như thế nào chưa nghĩ ra. Dù gì cũng từng sống hai mươi mấy năm, phải là đứa trẻ ngây ngô, dưới vẻ bề ngoài non nớt là linh hồn trưởng thành.

      Chỉ trong chốc lát, Chu ba ba phấn chấn ra, trong tay nắm chặt mấy tờ Nguyên: “Mẹ nó à, lúa mạch nhà chúng ta sạch , lại tròn trịa là hàng loại đó, giá tệ lắm, tiền học phí của Đại Nha cần lo lắng nữa.”

      Triệu Ngọc Trân vui mừng nhận lấy tiền, đếm đếm lại, tổng cộng là bảy Nguyên tám Giác. Đếm ba lần, mới bỏ tiền vào trong khăn tay, gấp cẩn thận rồi cất cất vào túi quần.

      Chu Tiểu Vân bị tâm trạng vui vẻ của Chu ba ba lây sang, nhà bốn người bắt đầu ra chợ.

      Lúc tới chợ, ít người qua lại.

      Hai bên đường bày các sạp. Có sạp bán rau củ, bán dưa chuột, bán bánh bột lọc, bán rau mầm, bán thịt tạo thành cụm bán thức ăn. Cách mấy bước là các sạp bán hoa vải, bán bát đũa, bán vật dụng hàng ngày, bán quần áo các loại giống như cửa hàng bách hoá .

      Tất nhiên là ở ngoài trời, phải nộp thuế. Nhà ai có rau dưa tươi mới cũng có thể mang ra bán. Mỗi phiên chợ, Triệu Ngọc Trân đem trứng gà và trứng vịt bán lấy tiền, bán xong lại mua ít thức ăn về nhà.

      Triệu Ngọc Trân đến chỗ đất trống, đem rổ đặt mặt đất, chờ người mua đến. Chu ba ba ôm Nhị Nha đứng bên cạnh chào hỏi, dăm ba câu với người quen.

      Chu Tiểu Vân lâu rồi chợ quê, vừa quen thuộc lại xa lạ, kích động, hưng phấn, thầm với Triệu Ngọc Trân muốn qua sạp bán tạp hoá xem đồ này nọ.

      Triệu Ngọc Trân nghĩ Chu Tiểu Vân là đứa bé văn tĩnh, nghe lời, gây ra họa, liền với : “Cho con lúc rồi về. Mẹ và cha ở chỗ này chờ con.”

      Chu Tiểu Vân nhảy nhót len vào đoàn người, dường như hồi tưởng lại cảm giác được đến chợ ngày nào.

      Mùng ba, sáu, chín lịch hàng tháng là ngày họp chợ. Làng quá, đủ quy mô liên hợp mấy làng họp chợ phiên. Chợ chỉ họp nửa buổi, đến trưa tan. Ở nông thôn, mỗi phiên chợ người dân đều . Đồ nhà mình ăn hết mang ra bán, trứng gà vịt bán lấy tiền, cũng có nhà giết lợn bán thịt. góc chợ bé nhưng vô cùng náo nhiệt. Hồi đó, chưa có khái niệm kinh doanh thương mại, nên người dân chợ chỉ mua được ít cá.

      Nhưng, Chu Tiểu Vân muốn dạo phía bên kia chợ cơ.

      Cách đó mấy bước là sạp bán đồ dùng hàng ngày. Phần lớn là số người có tiền dư dả, lên thị trấn mua sỉ hàng hoá, cộng thêm chút lợi nhuận rồi bán lại cho hàng xóm xung quanh. Lúc ấy, mọi người rất giản dị, gian thương gần như có. Hơn nữa, chợ đa số là người dân cùng thôn hoặc thôn gần đó đều quen mặt nhau. chốc gặp “Bác hai”, lúc sau thấy “Dì cả”, thường xuyên chạm mặt họ hàng. Vì thế Triệu Ngọc Trân yên tâm để cho Chu Tiểu Vân tự .

      Lúc này người đến chợ rất nhiều, chỉ có thể chậm rãi theo đoàn người. Chu Tiểu Vân vừa vừa nhìn, muốn mua dù có nhìn trúng cũng có tiền, nhưng dù vậy, hài lòng. Vài năm nữa, chợ bị các cửa hàng, trung tâm thương mại và siêu thị lât đổ địa vị nên biến mất. Trẻ em thời nay chưa từng sống trong thời kì này sao có thể hiểu tâm trạng của ?

      Chu Tiểu Vân ngừng lại trước sạp bán dây buộc tóc, bán dây chun. Sạp lớn, bán đồ linh tinh của các bé . Từng bọc, từng bọc dây chun rực rỡ các màu. Có dây buộc tóc dài năm màu, có tập tranh in hình công chúa, có rất nhiều loại kẹp tóc, rất nhiều chủng loại.

      Từ đến lớn Chu Tiểu Vân cắt tóc ngắn như con trai, chưa từng dùng những thứ đó, nhìn thấy trong lòng thích vô cùng. Chu Tiểu Vân hạ quyết tâm từ giờ trở nuôi tóc. Sau này buộc đuôi ngựa còn đẹp hơn để tóc xoã rối tung trong gió ấy chứ? có bé nào thích làm đẹp!
      Phong Vũ Yên, thuyt, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :